1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chủ công tự trọng - Nhất Độ Quân Hoa (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 40: Rừng nguyên sinh


      Lúc quay trở lại thế giới , hải miên tìm thêm vài tài liệu về dịch bệnh. tại Nàng có hơn bốn ngàn tiền vàng, có thể mang vào bên kia vật gì đó có giá trị hơn bốn trăm đồng. Nhưng người chỉ còn 120 đồng, muốn chết mà.

      Hải miên cực kỳ ưu sầu a, ngay cả tâm trạng xem tiểu thuyết cũng chả còn. Nhưng lúc tra tài liệu, đột nhiên tiếng bíp báo có thư vang lên, nàng mở hộp thư, ra là Hoàng Hậu!

      Hoàng Hậu chỉ hỏi câu rất đơn giản: đảo xảy ra ôn dịch ?

      Hải miên lệ rơi đầy mặt: Đại Thần, ta nên làm cái gì bây giờ a! tại ở giữa cấp 2 rồi, NPC tinh nếu đến cấp ba lây bệnh cho ngoạn gia. Ta dùng vôi rải khắp mọi nơi, hy vọng có thể khử chút độc!

      Hoàng hậu: Vôi?

      Hải miên: Đúng vậy, cần khen ngợi đâu, mau giúp tôi nghĩ biện pháp !

      Hoàng Hậu: Tôi tính khen , dùng cái gì nung khô vôi?

      Hải miên: Hả? Tôi đâu có nung, tôi trực tiếp mài vôi thành bột phấn để dùng.

      Hoàng Hậu: …

      Baidu quả là vô cùng có ích, Hải Miên tra bách khoa Baidu, sau đó ORZ.

      Hải miên: Meow, ra thứ tôi dùng phải vôi!

      Hoàng Hậu: Ừ, thứ dùng là thạch phấn.

      Hải miên: Vậy giờ tôi phải làm sao đây!

      Hoàng Hậu: mang thẳng nước khử trùng qua .

      Hải miên vội vàng đứng dậy: Tôi mua ngay.

      Chẳng được bao lâu, nàng lại ủ rũ .

      Hải miên: Tôi…

      Hoàng Hậu: Tiền vàng đủ?

      Hải miên: Tiền… cũng đủ nốt.

      Hoàng Hậu: …

      Ngày hôm sau, hải miên đem trăm hai mươi đồng còn lại người mua năm mươi mấy bình nước khử trùng, lại xài thêm 1200 kim tệ thuế quan để mang qua. Nhưng nước khử trùng này như muối bỏ biển.

      Trước tiên nàng sai người vẩy nước khử trùng khắp nơi, dù sao nữa cũng phải mau nghĩ biện pháp khác. Gần sập tối, đột nhiên hệ thống lên thông báo:

      [ Hệ thống ] Hoàng Hậu có hàng ký gửi bán cho bạn [ nước khử trùng ], xin mời tiếp nhận.

      Ta X!

      Hải miên quả thực cảm động lệ muốn rơi đầy cả mặt a!

      Nhưng là nhận hàng ký gởi như thế nào, nàng lại nghiên cứu hồi lâu, phát hàng ký gởi là đấu giá chính thức của hệ thống, cho phép ngoạn gia gửi hàng xa.. Nghĩa là phải nộp 10% phí thủ tục.

      Hệ thống gởi thư, đương nhiên cũng rất nhanh . Chỉ lát sau hải miên thấy bé trai áo quần xanh biếc nhanh chóng mang hàng tới. Hải miên rất ngạc nhiên, đưa cho Hải Miên ký nhận rồi ra về.

      Hải miên mở thùng ra, tổng cộng mười rương, tất cả đều là nước khử trùng! !

      Hải miên vội nhảy lên, phát trò chuyện với Hoàng Hậu: “Đại Thần, a a a a, tôi nhận được nước khử trùng gửi tới rồi! cảm động đến rơi nước mắt, .”

      Hoàng hậu trái lại bình tĩnh: “Mười rương thuốc khử trùng, mỗi rương mười thùng, 100 đồng 1 thùng, thiếu tôi ngàn đồng. 10000 tiền vàng khi nào có trả tôi.”

      Hải miên phụt ra: “Bây giờ vẫn chưa có, bất quá gom đủ rồi tôi trả liền lại cho .”

      Hoàng Hậu gật gật đầu, ý bảo nàng —— có việc gì cúp thôi.

      Hải miên liền ngắt cuộc trò chuyện. Đại Thần tuy ghi sổ nợ, nhưng năm phần trăm phí thủ tục tính. Nàng cực kỳ vui vẻ.

      100 thùng nước khử trùng rất nhanh được mang đến, phun đầy các thôn trang. Vạch thể mức ôn dịch ở giữa, rốt cục cũng bắt đầu hạ xuống từ từ. Thực ra thạch phấn mà Hải Miên cho vẩy tuy rằng phải vôi nhưng cũng phải có tác dụng —— thạch phấn này rất có tính háo nước, nó hấp thu hơi nước trong khí, cũng đúng có tác dụng ít nhiều ngăn cản vi khuẩn khuếch tán truyền bệnh.

      Vài ngày sau, Bạch Thuật và Tử Tâm cuối cùng cũng nghiên cứu chế tạo ra thang thuốc đầu tiên, ngay khi nấu thuốc xong, Thanh Long lập tức dẫn binh quay trở về. Hải miên cũng cho bọn họ lên bờ, chờ thuyền rời , mới tự mình cho nhóm NPC bị bệnh lại uống. Có vài NPC muốn bệnh e rằng khó rời giường, những người khác bị bệnh, đương nhiên cũng thể đến nhận thuốc.

      Hải miên chỉ có tự mình xếp các thùng, dùng Huệ Huệ Mã tải từng thùng từng thùng đến chỗ bọn họ.

      Đối với những NPC thể đứng dậy, nàng chỉ có thể bón từng chén . Tuy vất vả, nhưng thấy họ bệnh như vậy, cũng thực đáng thương. nếu sau cuộc chiến nàng lo lắng chu đáo chút, đem các thi thể xử lý ổn thỏa, cũng có trận dịch này.

      Nàng từng bước từng bước lần lượt cho nhóm tiểu hắc nhân uống thuốc. Người chết vẫn cứ liên tục, nhưng so với khoảng thời gian ngắn trước có thể tốt lên nhiều lắm rồi. tại ngày xấp xỉ có hai ba cái xác bị mang hỏa thiêu.

      Nhưng thứ thuốc trị dịch đầu tiên này cũng mang nhiều hy vọng lắm, phải thuốc đến là trừ bệnh. Hải miên chỉ sợ nước sông bị ô nhiễm, nơi đốt thi thể cách xa nơi chứa nước ngọt.

      Bạch thuật cùng Tử Tâm cũng hiểu được tình huống khẩn cấp như thế nào, ngày đêm liên tục thí nghiệm chế tạo thuốc. Thuốc trị dịch thứ hai cũng rất nhanh được đưa tới, lần này so với loại đầu tiên hiệu quả hơn nhiều, da của nhóm tiểu hắc nhân còn xuất huyết , ban đỏ tiếp tục thối rữa nữa. Cũng trật tự ngủ còn thần chí thác loạn nữa.

      Hải miên biết bản ghi chép lâm sàng đối với bọn họ rất quan trọng, mỗi ngày đều tỉ mỉ viết lại tình hình bệnh tình của người nhiễm dịch uống thuốc cho bọn Bạch Thuật, Tử Tâm.

      Bạch thuật căn cứ vào bản ghi chép điều chỉnh dược liệu, rất nhanh thuốc trị dịch thứ ba được đưa đến.

      Thuốc trị dịch thứ ba ràng hiệu quả hơn chút, thôn dân vốn còn sức dần dần bắt đầu có thể rời khỏi giường. hạ sốt, miệng vết thương cũng bắt đầu kết vảy, màu ban đỏ cũng bắt đầu từ từ nhạt dần. Bệnh phù trước kia cũng còn, mọi người có thể ăn cơm.

      chung ôn dịch này, chỉ cần người nào có thể ăn cơm bình thường, bệnh tình tốt lên được chút. Vì thế hải miên cần tự mình đút thuốc nữa. Thôn dân nào bệnh tình tiếp tục dùng Huệ Huệ Mã mang thuốc trị dịch cứu các thôn dân khác.

      Hải miên thở dài hơi, mấy ngày nay cho dù là buổi tối nàng cũng nhàn rỗi. Thỉnh thoảng có vài thôn dân chết, khi chết, liền đem xác hỏa thiêu.

      Khoảng hơn hai mươi ngày, rốt cục đến thuốc trị dịch thứ tám, các thôn dân bắt đầu khỏi hẳn .

      Trong menu vạch biểu thị mức độ ôn dịch từ từ hạ tới hàng thấp nhất, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

      [ Hệ thống ] Cùng chung hoạn nạn, thiên ân như biển. Bạn cùng cộng đồng dân cư đảo Ma Thiên chống lại ôn dịch, độ trung thành của thôn dân +10%, uy vọng riêng đại lĩnh chủ +60.

      [ Hệ thống ] Bệnh dịch [ tổn hại sau chiến tranh] của đảo Ma Thiên chấm dứt.

      Tổng trị số độ trung thành của thôn dân là 1000, 10% là tăng thêm 100 nữa a!

      Hải miên quẹt mồ hôi, chung uổng công lão tử vất vả như vậy.

      Ôn dịch hết, nàng đương nhiên đón những người khác trở về. Trong khoảng thời gian này, Bạch Thuật cẩn thận nghiên cứu tảng đá trắng lần trước nàng tìm được, sau khi nung khô tảng đá, lúc này mới rải lên đất.

      Công tác thu dọn sau đó tất cả mọi người thực cẩn trọng, cuối cùng cũng có xuất thêm biến cố nào nữa.

      Đại lĩnh chủ Hải Miên lần nữa ngụ tại Ma Thiên bảo. Ngoài trừ thu nhập bên ngoài đảo Ma Thiên, nhóm tiểu hắc nhân cũng cống nạp ít thuế ruộng. Ít nhất cũng đủ để hải miên nuôi hai trăm thân binh.

      Hải Miên sai Tương Ly trưng thêm hai trăm binh, hằng ngày thường tập luyện, canh giữ ngoài thành đảo Ma Thiên. Ngoài ra bên trong thành cho tự do, coi như chợ. Thường có thôn dân hay vào giao dịch hay gì đó, nhưng được tới gần tường thành bên trong.

      Ngày nọ, Hải Miên thị sát tình hình cây ăn quả ở thôn Nguyên Túc , đột nhiên nhận được cảnh cáo:

      [ Hệ thống ] Bình Lan trấn bị hải tặc xâm nhập!

      Hắc! !

      Hải đại lãnh chủ giận dữ, lập tức cho Thanh Long dẫn quân đến chống cự, nàng đuổi theo sau. tại chỉ có Bình Lan trấn và Lâm Hải trấn là hai thôn cận biển có hai bến cảng lớn. Các ngư thôn vốn chỉ biết bắt cá, đột nhiên có thuyền hải tặc lớn chạy lại đây, nhanh chóng tiến vào bao vây cướp bóc!

      Phàm là lương thực, cá, súng ống toàn bộ đều bị bọn cướp mang , còn giết thêm hai tiểu hắc nhân.

      Thanh Long chuẩn bị xuất chiến, nhưng chiến thuyền này ràng khó có thể bao vây được hải tặc. Chỉ thấy dưới thân bọn hải tặc này cưỡi con cá mập lớn di chuyển nhanh lẹ. Tay cầm trường thương, ở trong làn nước biển xanh lam di chuyển linh hoạt đến khó tin.

      Thanh Long chỉ có thể chiến thuyền, tuy chiến thuyền có thể bắn pháo, nhưng nơi này gần bờ như vậy, chung quanh chỗ nào cũng đều là thuyền đánh cá. Đạn pháo kia có mắt. đập chuột sợ vỡ lọ, khó tránh có chút bị động.

      thuyền hải tặc lớn tiếng cười ha ha nhạo bán Thanh Long. Thanh long sắc mặt xanh mét, Huyền Vũ vẫn đứng ở bờ biển xem náo nhiệt, hải miên qua hỏi: “Bọn họ Thanh Long cái gì vậy?”

      Huyền Vũ liền nhiệt tình dịch lại: “Tướng lãnh thuyền kia, trông ngươi cũng cao ráo đẹp trai, vậy mà cũng chỉ là hạng chân tôm yếu đuối. Mau giao ra ngân lượng cùng mỹ nữ, rồi quỳ xuống liếm chân gia gia ta, ông nội ta đây tha cho ngươi con đường sống.”

      Hải đại lĩnh chủ: “…”

      Mẹ nó, đám NPC, làm hải tặc còn quên mỹ nữ! !

      Hải đại lĩnh chủ giận dữ, nhưng sau nửa ngày vật lộn cùng cũng làm gì được bọn hải tặc. Cuối cùng chỉ có thể đau lòng trơ mắt nhìn bọn họ cướp thuyền đánh cá mang . Hải miên biết, đây chính là thời điểm nên huấn luyện đội hải quân.

      Nhìn thú cưỡi Đại Cá Mập của đối phương, nàng mới biết ra động vật dưới nước cũng có thể thuần hóa. Đương nhiên, phải đem binh bắt hải ngư khổng lồ. phải chưa từng trải qua, nàng nhớ trước kia từng gặp hải . Tốc độ di chuyển trong nước của hải rất đáng kinh ngạc, hơn nữa bản thân còn có sức chống trả.

      Vừa nghĩ tới, nàng liền lệnh Phá Lãng dẫn hạm đội, cùng bắt hải .

      Phá Lãng tất nhiên luôn nghe theo sắp xếp của nàng, vì vậy Hải Miên cho hạm đội lên con thuyền, tiến về phía đông.

      Đám hải kia luôn sống xung quanh hòn đảo ở phía đông đảo Ma Thiên, Hải Miên biết luật, khi vẫn phải người đấu với hải . Nhưng nàng nghĩ muốn chọi , hải nhất định mình đơn độc chiến với nàng.

      Hơn nữa nếu bắt sống, phải được đâm vào má —- nó chết ngay tức khắc !

      thuyền chiến, Hải Miên thân giáp bạc, trong tay cầm trường thương, đứng trước gió. Còn Thanh Long và Huyền Vũ vô cùng lo lắng, ngược lại Hải Miên thấy nhõm hơn — đánh lại nàng có thể thân, nếu cẩn thận chút, hẳn xảy ra chuyện.

      nghĩ nữa, nàng cầm thương nhảy xuống nước, vài con hải lần trước bị nàng đâm chết, đám thú tiên phong sợ càng sợ hơn, dám tiến lại đây.

      Điều này cũng có nghĩa, Hải Miên chỉ có thể thu hẹp khoảng cách, dụ con trong đám hải ra. Hy vọng bị bọn chúng xấp lá cà, A-men.

      Hải Miên vừa tới gần, đám hải liền gầm gừ. Loại thanh ỉ này, ai nghe đều lạnh cả xương sống. Trong tay Hải Miên cầm trường thương dài quá thân, lập tức đâm vào đầu con hải !

      Hải tức thời giận dữ, nhưng chỉ gầm gừ vài tiếng, gì. Cũng biết hải nghe có hiểu hay , dù sao bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, trái tim nàng cũng nguội lạnh, chỉ có thể quát tiếng để lấy dũng khí:”Này, sao các ngươi còn chưa chui ra đấu tay đôi cùng lão tử?”

      Hơn mười con hải đều rống ầm lên, con nào tiến lên. Tất cả đều giữ mang ở cổ, sợ bị nàng đâm vào má.

      Hải Miên quát hồi lâu, đột nhiên phía sau người đến:”Khi nãy ai lớn tiếng ồn ào vậy?”

      Hải Miên ngước nhìn qua, trong mắt mọi người chỉ thấy người lái chiếc thuyền tranh. Đó là người , hai tay hai chân, ngũ quan cân đối. Đây là…ngoạn gia hay NPC?

      Nàng ngạc nhiên ngờ vực, thấy người kia cà sa đỏ thắm, trong tay cầm tích trượng vàng (*), phật linh vang (**), tay lần tràng hạt:”A di đà phật, ông trời còn có đức hiếu sinh, nếu chúng nó bị thí chủ giáo huấn, thí chủ cần gì phải khổ cực bức chúng đến đường cùng?”

      (*)Tích trượng là cây pháp trượng của phật


      (**)Phật linh là : chuông phật

      tin được! Tăng lữ, tăng lữ, tăng lữ kìa!

      Hải Miên hình như có thể khẳng định đây là NPC, quả quyết quay đầu nhìn Huyền Vũ bên cạnh. Huyền Vũ đứng ra giúp nàng mở miệng:”Đại sư, đây là Hải Miên đại lĩnh chủ đảo Ma Thiên, nghe nơi này có hải quấy rối, nàng muốn tự mình đến diệt trừ, xin phép đại sư.”

      Đại hòa thượng kia hai tay chấp thành hình chữ thập đáp lễ:”Hóa ra là Hải đại lĩnh chủ.”

      Hải Miên vẫn còn ngâm mình dưới nước, Thanh Long bèn tìm thuyền qua đón. Nàng khó hiểu :”Ngươi biết ta?”

      Đại hòa thượng vẻ mặt trang trọng:”Hải đại lĩnh chủ thống nhất đảo Ma Thiên, lãnh đạo dân chúng chiến thắng dịch bệnh chuyện tích lan truyền khắp nơi, đương nhiên bần đạo nghe. ngờ lúc này gặp mặt, quả là duyên phận.”

      Thanh Long kéo Hải Miên từ dưới nước lên thuyền , thuyền quay lại, Hải Miên thấy hàng mật ngữ:

      [ Hệ thống ] Mưu sĩ Huyền Vũ thầm với võ sĩ Thanh Long: Tiếp nhận hòa thượng !

      Thanh Long chèo thuyền đến, Huyền Vũ muốn mở lời:” có duyên, sao đại sư theo đại lĩnh chủ chúng tôi về đảo Ma Thiên làm khách, lãnh hội phong tình nơi đây?”

      Đại hòa thượng suy tư hồi, Hải Miên đành mỉm cười:”Đại sư, xin mời.”

      đánh được hải , nhưng thỉnh về được hòa thượng.

      Hòa thượng mặc áo cà sa đỏ, chống tích trượng vàng, thoạt nhìn rất sáng sủa.

      Hải Miên mời về thành Ma Thiên, Đại hòa thượng thường xuyên cùng nàng dò hỏi dân tình, từ từ dó xét lần lượt các thôn trong đảo Ma Thiên. Sau đó hòa thượng nữa. Mời hòa thượng, đương nhiên phải xây chùa.

      Cũng may tại tài chính của Hải Miên vẫn dư dả, liền xây bệ thờ, bên trái bệ thờ xây ngôi chùa. Bên trong thờ Như Lai phật tổ, các đại Bồ Tát, La Hán v…v…

      Hòa thượng ở lại cũng có ích, thường tổ chức hội chùa thuyết pháp giảng kinh. Hải Miên vẫn sợ làm bậy, theo nghe nhiều lần, thấy đều là hùng biện phật pháp về trung quân ái quốc, nhân đạo, nên cũng dịu bớt.

      Vì vậy, đó cũng là nguyên nhân vị phật tăng này ngày càng được tiếp đón, bất luận giai cấp lãnh đạo nào, khi đứng ở vị trí cao, đương nhiên quan trọng nhất vẫn là giáo dục dân chúng trung thành với mình nhất.

      Hơn nữa hòa thượng còn có thể cầu phúc, lúc đại nạn xảy đến, cầu phúc có thể khiến tổn thất tai nạn giảm xuống 10%.

      Hòa thượng chưa có pháp danh, Hải Miên phát mình có thể tự đặt, suy nghĩ trong đầu hồi pháp danh liên quan chỉ có mỗi Pháp Hải. May là nhớ đến việc Pháp Hải trấn áp ngựa thần của Bạch nương tử là điều chẳng lành, vội sửa lại thành Thiện .

      Chùa vẫn cần Đại lãnh chủ tự tay viết lên, Hải Miên khổ mà, nàng khéo léo tiểu tự —để mất thể diện, cho lên thẳng tên chùa là Nhất Mục ( mắt). Tuyệt bút bèn vung lên, viết trong chớp mắt.

      Chữ tuy vẫn xấu, nhưng ít ra vẫn tốt hơn so với chữ của Long Hưng!

      Sau khi xây xong chùa, chi phí sinh hoạt hằng ngày đều lấy từ thuế Hải Miên thu của đảo Ma Thiên, nàng cũng chi ít. Cũng may Thiện thường xuyên thuyết giảng, nịnh hót bảo nàng là ngôi sao trời, giáng trần giúp dân tình giải trừ lầm than. Bảo Đại lãnh chủ đặt là chùa “Nhất Mục”, chính là hy vọng người đời mắt nhắm mắt mở, xử khoan dung nhường nhịn. Mở mắt minh tường ân trọng, nhắm mắt oán hận tựa mây bay, trời cao biển rộng cuộc sống há chẳng phải tươi đẹp hơn sao.

      Sau mỗi lần nghe thuyết giảng kinh, độ trung thành, hiền lương của thôn dân và uy vọng của nàng đều tăng lên chút đỉnh.

      Sau này nghe nhiều hơn, Hải Miên nhịn được đành hỏi:”Nếu lúc trước ta viết là Nhất Nhật sao?”

      *Trong tiếng Trung “Nhất Mục” ( 一目 ) và “Nhất Nhật” ( 一日) viết tựa nhau.

      Sư Thiện trong y phục ngời ngời như lửa:”Điều ấy có nghĩa coi cuộc đời dài đằng đẳng loáng cái chỉ như ngày, trân trọng từng giây từng phút, dứt khoát được phí phạm.”

      Đại lĩnh chủ tấm tắc khen ngợi:”Ai ya, vậy ta phải chỉ viết chữ “nhất” sao?”

      Thiện hòa thượng ý vị nhắm mắt lại, mặt mày vô cùng thâm sâu, khí chất thanh cao như ngọc như vàng, có thể quý tựa bảo vật vô cùng trang nghiêm:”Nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất bồ đề.” (***)

      (***): hàm nghĩa câu là vũ trụ bắt đầu chuyển động khi cánh hoa nở ra, phật tổ ngộ được thuyết luân hồi cậy vào chiếc lá rụng.

      Hải Miên vẫn hối hận khi ấy bang lên chùa tên là tên món ăn nào đó cho giải thích.

      Hải Miên cứ tưởng rằng hòa thượng này là cao thủ pháo mồm, ai dè mở kỹ năng của xem, phát vốn dĩ là pháp sư chiến đâu!

      Đúng vậy, là pháp sư nha!

      Ba kỹ năng của tên:

      Nghiệp Hỏa Hồng Liên, miêu tả kỹ năng: gây thương tổn cho mục tiêu +400%.

      Thất Cấp Phù Đồ, miêu tả kỹ năng: tòa tháp lửa bất ngờ rơi từ trời xuống, phát nổ sau hai giây tiếp đất, gây thương tổn cho mục tiêu xung quanh +200%.

      Phật Độ Chúng Sinh, miêu tả kỹ năng: gây thương tổn liên tục bốn lần xung quanh mục tiêu, mỗi thương tổn +300%. Mỗi kỹ năng đánh mục tiêu, giảm máu bản thân 5%.

      Tất cả đều là kỹ năng chiến đấu gây tổn thương cao.

      Để thử sức chiến đấu của , Hải Miên dẫn , Thanh Long, Huyền Vũ, Tương Ly, Bạch Thuật, Tử Tâm đến Thử Luyện Cốc. Hổ bình thường khỏi , đánh hơn ba tiếng, gặp được Ngao Ô Hổ Vương.

      Hòa thượng kia trốn qua trốn lại như rắn, giáng vài chiêu lớn xuống, chỉ kịp thấy vạch huyết của Ngao Ô Hổ Vương tụt xuống 0 0. Mức sát thương làm người ta phải sợ, nhưng máu lại tụt rất nhanh, đầu vừa tụt máu vừa lên dòng chữ:”Hổ thí chủ, ta chờ siêu độ cho ngươi đây, chỉ dựa vào địa thế hiểm trở mà muốn chống lại ta sao.”

      “Hổ thí chủ, người được sinh ra bởi mẹ người, được sinh ra bởi mẹ , vậy chắc ngươi cũng biết ai sinh ra ngươi chứ?”

      “Hổ thí chủ…”

      [ Hệ thống ] Ngao Ô Hổ Vương vào trạng thái nổi giận lôi đình, gia tăng tấn công 100%, phòng ngự giảm 30%.

      “Ta , tên hòa thượng kia ngươi thể im miệng được sao! !” Thanh Long đánh quái cũng lôi dòng họ tổ tông hòa thượng kia ra chửi! thể để lão hổ làm hư hại vật phẩm được, cho dù thanh máu có cạn kịch liệt chống trả.

      May là Hải Miên dẫn theo Bạch Thuật và Tử Tâm cùng , hai người trị liệu cho Thanh Long, thêm tay thêm chân hỗ trợ tấn công. Hòa thượng ngơi tay, Nghiệp Hỏa Hồng Liên, lại đòn Nhất Cấp Phù Đồ, tiếp sau là Phật Độ Chúng Sinh. Ném rồi ném lần nữa.

      Huyền Vũ mặt trắng bệt, cuối cùng dùng thuẫn bạch cốt vừa lúc đỡ đòn cho Thanh Long, lúc này mới khiến cho Bạch Thuật và Tử Tâm quay lại bơm máu cho . Tương Ly thấy ổn, đành sử dụng kỹ năng Trào Phúng lần nữa kéo Hổ Vương qua. Tuy giá trị vũ lực của cao hơn so với Thanh Long, nhưng phòng ngự và lượng máu kém hơn hẳn.

      Họ tiến hành tấn công gấp đôi vào Hổ Vương, xém chút giết được nó.

      [ Hệ thống ] Võ tướng Thanh Long thầm với mưu sĩ Huyền Vũ: ta tuyệt đối cho phép hòa thượng thối này hầu hạ chủ công!

      [ Hệ thống ] Mưu sĩ Huyền Vũ thầm với Thiện hòa thượng: Lộ mặt ra đây! !

      Phía sau vẫn phát của đối thoại của Thanh Long…screeshot…

      Hải đại lĩnh chủ thực đúng là cánh rừng nguyên sinh mà.

      B.Cat thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 41: Chỉ Chào Hỏi Thôi.


      Tuy rất nguy hiểm đáng sợ, nhưng bốn mươi phút sau, Ngao Ô Hổ Vương cuối cùng cũng ngã xuống. Sau khi té xuống, Bạch Thuật và Tử Tâm đều mệt đến nỗi đứng lên được. Thanh Long là võ tướng, dù ở giữa ngàn ngọn giáo cũng chưa từng cau mày, vậy mà giờ mặt mồ hôi lại tuông đầy. Chỉ đánh mỗi Boss vùng thôi a, vậy mà thiếu chút nữa bị thanh toán tám lần! !

      Nghĩ đến đây chỉ hận thể đánh rớt răng Đại hòa thượng kia! Thiện chẳng mảy may phát giác, người khác còn cho rằng cứ đánh từ từ cơ đấy.

      Có điều đánh quái đến kinh hồn người như vậy, Hải đại lĩnh chủ cũng dám thử lần nữa —- nàng muốn mất Thanh Long.

      Trước tiên mọi người rời Thử Luyện Cốc, bên ngoài truyền báo lại có hải tặc đến tống tiền. Bắt sáu ngư dân, cầu Hải Miên nộp tiền chuộc. Cần mười vạn đơn vị lương thực, tất cả thương, thuốc nổ và vũ khí khác.

      Lương thực sao, còn vũ khí Hải Miên sao dám đưa?

      Hải Miên biết thể tiếp tục chần chừ, chỉ có thể mang theo hòa thượng, Huyền Vũ, Thanh Long, Bạch Thuật bắt thú cưỡi nước. Trước kia khi ra biển nàng rất ít dẫn Bạch Thuật theo, lúc nào cũng để ở trong vườn nghiên cứu thuốc. tại có hòa thượng này, Hải Miên dám khinh thường. Hòa thượng tấn công người khác bản thân cũng tụt máu, mất NPC tinh , nàng đau lòng chết được.

      Đến đảo của hải chiếm giữ, đám hải sớm hoảng sợ băng cổ lại chạy ra. Hải Miên thầm nghĩ nhảy lên bong thuyền hô lớn:”Các đồng hương, đừng sợ, hoàng quân ta này, hôm nay đâm cổ…”

      Nhưng nghĩ lời mình hải nghe hiểu, Hải Miên cầm thương nhảy xuống nước, đám hải bị dọa sợ, nàng dùng thương đâm hồi cũng chịu ra ứng chiến. Thấy điệu bộ này của hải , ngay cả tử thủ còn làm được nữa là đánh. Hải Miên vô cùng khó xử —- ngờ con này nhìn hung hãn, lá gan lại như vậy, chỉ sợ thích hợp làm thú cưỡi chiến đấu a.

      Quả nhiên chỉ mới đánh hai con, liền ra thông báo:

      [ Hệ thống ] Hải cầu xin bạn tha thứ, phóng sinh \\\ đánh chết?

      Hải Miên chọn phóng sinh.

      [ Hệ thống ] Chúng sinh đều bình đẳng, vạn vật đều có linh hồn. Bạn phóng sinh hải , hải bị thương rất nặng, bạn bằng lòng điều trị cho nó ? Có \\\ ?

      Tất nhiên Hải Miên chọn có, sau đó hệ thống trừ năm mươi miếng thịt khô mang theo bên người nàng.

      [ Hệ thống ] Cứu chữa hải thành công, Hải vừa kính vừa sợ bạn, nguyện làm khuyển mã của bạn. Nhận \\\ từ chối?

      Vẫn thu phục sủng vật kia, Hải Miên đồng ý. Sau cùng đem con hải này về thôn Tân Hải, nuôi cạnh bến cảng. Dĩ nhiên thể nuôi thú nước và thú cạn cùng nơi, nàng đành mở chỗ riêng.

      Quá trình ra cũng khác nhau lắm, vẫn là lai giống rồi nhân giống vật nuôi, nuôi sủng vật , huấn luyện sủng vật trưởng thành và hành quyết sủng vật.

      Vài ngày sau, Hải Miên phái đoàn quân năm trăm người cho Phá Lãng, theo huấn luyện đội hải quân. Phá Lãng nhanh chóng chọn trong đám lính những người có tư chất khỏe mạnh, chia mỗi người thú cưỡi hải , bắt đầu luyện thủy chiến.

      Hải này đúng là rất nhất gan, bình thườngcái gì cũng tốt, chỉ là khi địch tới gần, liền xoay người bỏ chạy. Thế này giao chiến gì nữa?

      Rốt cục Huyền Vũ bày kế:”Phần lớn động vật đều nhờ thức ăn mà mạnh lên, trước hết chủ công phải khôi phục hung bạo của chúng, cũng phải có cách.” Sau đó, lệnh tiểu hắc nhân nuôi hải ngày thường cho hải ăn, chỉ cho ăn ít trước khi hải tặc tới, kế đó cưỡi hải ra trận.

      Chờ chinh chiến thắng lợi, hải có thể được thưởng lượng lớn thức ăn, xác bọn hải tặc cũng có thể dùng làm đồ ăn.

      Kế sách này đúng là hữu ích, hải đói mong nhận được thức ăn, lúc giết địch tất cả rất mạnh. Nhưng ngày thường bụng đói đáng thương, thậm chí đôi khi còn ăn thịt đồng loại.

      Hải Miên đành lòng làm theo lời đề nghị của Huyền Vũ, nàng chính là kìm lòng đặng.

      Sau khi hoàn tất khóa huấn luyện hải quân, lúc hải tặc lại tấn công, kết quả đúng là mỹ mãn. Mười mấy hải tặc bị xé nát máu và thịt lẫn lộn vào nhau, trong biển lóng lánh ánh vàng, đồ rơi khắp nơi.

      Hải Miên cho người nhặt về, phát cỏ ngàn mặt, sách kỹ năng, tiền vàng, bản đồ bí .

      Hầy, xem ra đám hải tặc này và bọn đạo phỉ là từ nhà mà ra.

      Hải đại lĩnh chủ rất phấn khích, nhưng liền có chuyện ảnh hưởng đến tâm tình của nàng — hải vừa bóp chết tiểu hải mới sinh vẫn chưa mở mắt. Huyền Vũ vốn cho Hải Miên đến kiểm tra, nhưng Hải Miên cứ .

      Chuồng chăn nuôi hải được đặt tại nơi biển ở Tân Hải thành. Môi trường của đám hải ra cũng tồi, nhưng con hải nào cũng rất ốm yếu, hai con mắt lồi ra, có chút dọa người.

      Ánh mắt dữ tợn của bọn chúng nhìn chằm chằm mọi cử chỉ, như thể chỉ cần sơ sẩy thôi bọn chúng thừa cơ xông lên xé tứ chi thành từng mảnh.

      Cơn đói làm cho bọn chúng từ e dè sợ hãi, trở thành con sói độc ác.

      Nhưng bọn chúng lại muốn con cháu mình tiếp tục cuộc sống như vậy, dù là có phải tự tay bóp chết đứa con của mình còn nằm trong ngực.

      Có phải chính mình làm sai rồi ?

      Lúc quay về đảo Ma Thiên, Hải Miên vẫn im lặng. Huyền Vũ đương nhiên biết nàng nghĩ gì:”Tính hải thường ngày thích hợp giao chiến, nhưng chỉ khi bọn chúng thiếu thức ăn trở nên rất dữ tợn, chủ công làm như vậy là đúng.”

      Trong lòng Hải Miên có chút giằng vặt, có lẽ hệ thống cũng đồng tình với nàng, nàng làm như vậy sai. Nhưng nàng là người, bất luận là chuyện gì đâu thể đều chỉ chú ý đến kết quả mà quan tâm đến quá trình.

      Nàng ngồi thuyền tìm khắp nơi, vùng biển này, trước mắt có loài động vật sống dưới nước nào khác thích hợp làm thú cưỡi. Hải Miên rất sầu não, vậy đó…, nàng quả là đáng thương. phải chứ, hải tặc lại muốn đánh người.

      Hải Miên đẩy mạnh tìm kiếm xung quanh biển, nàng biết đây phải là lúc mềm lòng, nếu biên giới cứ bị hải tặc gây rối như vậy, thuyền đánh cá bắt được cá, nàng lấy gì nuôi quân?

      Lục lọi cột bạn hữu, tức vui hẳn lên —- thấy thẻ trạng thái của hoàng hậu đánh cướp, đừng làm phiền…

      Nàng nhắn trong hội thoại cũ:”Đại Thần, bị cướp sao?”

      Hơn hai tiếng sau, Hoàng Hậu mới trả lời nàng:”Ừ, phải trả tiền chuộc?”

      Bỗng Hải đại lĩnh chủ nghẹn lại, hồi lâu mới chi a :”Đại Thần, bây giờ ở đâu? có biết thú nào có thể cưỡi dưới nước ?”

      Câu hỏi này của nàng, cũng phải vô duyên mà hỏi. Hoàng Hậu ngao du biển, tình hình ngoài biển chắc chắn thân thuộc hơn nàng. Nhưng bây giờ nàng dám rời khỏi lãnh thổ của mình, mạng người chỉ có , mất rồi còn mạng khác.

      “Thủy toạ kỵ?” (Thú cưỡi dưới nước) Hoàng Hậu sung sướng trả lời, “Thủy toạ kỵ cỡ lớn mười vạn lương thực cái.”

      Hải Miên tức vui hẳn:”Cho con!”

      Hoàng Hậu biết có thể đào tạo nàng, ra giá phải có đạo lý tý. Chưa đầy hai ngày sau, đúng là hệ thống gửi đến thông báo kỷ gửi xác định mua gì đó cho nàng. Nàng trả mười vạn lương thực, tức khắc nhận được Cá Mập Trắng.

      Cừ , Cá Mập Trắng này chỉ có thể trạng mập mạp cường tráng, ở dưới nước càng cực kỳ nhanh nhẹn. Xem linh quang trong mắt là biết phải loại hiền lành.

      Hải đại lãnh chủ mừng rỡ, chính mình dự định cưỡi Cá Mập Trắng trước phen. Sau khi cưỡi, Cá Mập Trắng kéo nàng băng thẳng đường về phía trước, đụng ngã lăn rất nhiều thuyền đánh cá, Thanh Long, Huyền Vũ, Phá Lãng kinh hãi, may mắn Phá Lãng có kỹ năng bơi xuất chúng, đuổi hơn mười dặm, sau cùng Cá Mập Trắng đụng ngã con thuyền chiến, cuối cùng mới xỉu dưới nước.

      Hải Miên cũng hôn mê, Phá Lãng bế nàng từ dưới nước lên, lúc này đoàn người mới đuổi Cá Mập Trắng vào trong chuồng nước —- còn chưa thực huấn luyện sủng vật trưởng thành cơ mà!

      Sau Phá Lãng hỏi kinh nghiệm thủy chiến đầu tiên của nàng là gì, Hải đại lĩnh chủ chỉ có kết luận như sau: Nước biển rất mặn! [ Nhớ hồi cưỡi ngựa, chị Miên đạp chết thôn dân, độ trung thành rớt tè le, bây giờ thấy tụt nữa nhở : )) ]

      Thứ nhất sau khi hoàn tất huấn luyện sủng vật, theo lệ thường vẫn do đại lĩnh chủ cưỡi đầu tiên. Hải Miên lúc này dám hồ loạn, cưỡi Cá Mập Trắng vòng trong nước cẩn thận. Cá Mập Trắng sau khi hoàn thành huấn luyện sủng vật rất khác, dễ dàng điều khiển hơn nhiều. Điều duy nhất tốt là sức ăn quá khủng, ngày ăn 150 đơn vị cá.

      Hải Miên lại đành phải đưa Huyền Vũ tính thu chi lại, tại nàng sỡ hữu 100 con thuyền đánh cá. Sau khi nâng cấp, mỗi thuyền đánh cá có thể bắt được 3000 đơn vị cá ngày, trừ nuôi quân, chăm sóc thú cưỡi cạn, bây giờ còn phải nuôi Cá Mập Trắng.

      Cũng may thuyền đánh cá gắng sức, tính tính cũng gần đủ.

      Vì vậy nàng hạ lệnh nuôi năm trăm con Cá Mập Trắng, huấn luyện đội hải quân, chuyên đối phó hải tặc.

      Sau khi thành lập đội hải quân, nàng cử Phá Lãng lãnh đạo, mỗi ngày trời chưa sáng bắt đầu huấn luyện. Hải Miên có chuyện gì khác, đương nhiên cũng huấn luyện cùng. Hải Miên có Cá Mập Trắng riêng của mình, năm trăm binh lính đều thay chiến phục hải quân — quân phục màu đen, thiết kế do Huyền Vũ nâng cấp, có thể giảm bớt lực ma sát trong nước.

      Năm trăm người cưỡi Cá Mập Trắng, tay cầm trường thương, lưng đeo áo giáp gai, vai còn đeo búa, cảnh tượng kia cực kỳ hùng vĩ. Hải Miên trước dẫn đầu, đầu tiên Phá Lãng dạy mọi người đấm, ngoài mặt chỉ là động tác đơn giản, lúc thực hành dưới nước lại khó làm vô cùng.

      Bất luận là sức mạnh hay tốc độ, độ chính xác đều phải chịu lực cản lớn.

      Hải Miên bắt đầu luyện tập ngay, huống chi nàng còn muốn bắt kịp với tốc độ di chuyển của Cá Mập Trắng. Cả buổi sáng, hải quân luyện tập đấm. Hai tay giơ trường thương, đâm chính xác vào những quả bóng Phá Lãng ném ra, quả gạo, đồ này nọ.

      Đợi lúc kết thúc huấn luyện, Hải Miên đứng dậy nổi. Nhưng là huấn luyện viên, Phá Lãng quả thể làm việc trái luật với Đại lĩnh chủ, chút cũng thiên vị, lần lại lần sửa cho ngay lại — xét theo lương tâm, Phá Lãng cho rằng đây là việc làm thiên vị.

      Trưa ăn xong, giải lao nữa giờ, tiếp tục luyện tập. Hải Miên mặt đau khổ:”Có chút xíu sao nghỉ đủ?”

      Phá Lãng giải thích lý do cho nàng, bắt đầu tìm cách diễn đạt:”Tập huấn nhiều, đối phó hải tặc sớm chút.”

      Đương nhiên Hải Miên biết là vì ý này a, hai tay nàng cầm thương đều run lên. Biết Cá Mập Trắng bên dưới là thú cưỡi của đại lĩnh chủ, cao hơn bậc so với Cá Mập Trắng khác — lúc ăn gì đều phải cho nó trước, chờ nó ăn no, thú cưỡi khác mới dám ăn.

      Lúc này nó phát chủ nhân của mình lên tục run rẩy, nhất thời cũng kinh hãi run theo:”Chẳng lẽ do động tác của mình quá chậm, làm đại lĩnh chủ giận sao?”

      Vì thế lúc đấm tiếp, động tác nó nhanh hơn. Mẹ nó sức lực Hải Miên vốn đủ, hơn nữa tốc độ thú cưỡi còn nhanh hơn so với nàng. Lúc Phá Lãng ném bóng, Hải Miên thân mang đầy thương văng nhanh ra ngoài, ôm toàn bộ bọt nước!

      Trong nháy mắt Phá Lãng phi thân ra khỏi Cá Mập Trắng lao theo nàng, ba trăm sáu mươi trường thương trong tay lập chế độ lựa chọn, lập tức hủy tất cả trường thương của học viên hải quân.

      Toàn bộ thuỷ quân đều đặc biệt phát sợ tới mức muốn tè ra quần —— mọi người thiếu chút nữa mỗi người thương ghim đầy người đại lĩnh chủ!

      Hải Miên thình lình rơi vào vòng ngực rắn chắc, đứng hình nửa ngày, đến khi mở mắt liền thấy Phá Lãng. Mặt Phá Lãng dính đầy nước, phân biệt được đâu là mồ hôi nữa. ôm Hải Miên lên bờ, câu cũng . Hải Miên cũng rất ngại, cả hai đều trầm mặc gì. Mà lát sau, Phá Lãng phân phó thuỷ quân tiếp tục cuộc huấn luyện.

      Hải Miên cố gắng chống dậy, nàng nhất quyết ra chuyện này —— để ngồi vững mình Cá Mập Trắng, hai chân nàng phải liên tục ghì chặt để bám vào nên bây giờ đau nhức thôi. Mỗi bước đau tựa như dao cắt.

      —— nghĩ xem lúc ấy cả đội thuỷ quân đều là nam nhân, da dày thịt cứng, kẻ nào bận tâm đến, thành ra quên mất nàng.

      lâu sau, Phá Lãng lại trở về. Lần này đặc biệt mang cho Hải Miên cái khinh khí cầu đỏ, dẫn nàng chơi. Mình Hải Miên cái kinh khí cầu, còn đội thủy quân cứ mười người cái.

      Hình như Phá Lãng cố ý thả lỏng, xem bên này thế nào —— nàng mệt mỏi, mọi người đều nhìn ra được.

      Hải Miên hạ khinh khí cầu xuống chút, là khí cầu, thực ra bên trong phải là nhờ khí mà nổi, nó nổi là nhờ loại nước đặc biệt có trọng lượng cực kỳ . cầu mỗi lần đâm xuống đều phải xuyên thủng, phải cực kỳ chú ý lực đạo.

      Huấn luyện cả ngày trời, cả người Hải Miên đều rã rời. Vẫn là Thanh Long đến đón nàng sau khi huấn luyện xong. Lúc trở về thành Bảo nàng ngủ suốt đường. Huyền Vũ nấu ăn cho nàng xong, kết quả cũng làm sao đánh thức được.

      [ Hệ thống ] Mưu sĩ Huyền Vũ thầm với võ tướng Thanh Long: Đây hẳn là do mệt muốn chết rồi.

      [ Hệ thống ] Võ tướng Thanh Long thầm với mưu sĩ Huyền Vũ: Ừ.

      [ Hệ thống ] Mưu sĩ Huyền Vũ thầm với võ tướng Thanh Long: ngày mai ngươi muốn toàn bộ thủy quân cùng nghỉ ?

      Thanh Long mở lời với Phá Lãng, tại quân hàm của so với Phá Lãng vốn cao hơn. Tuy rằng Hải Miên có quyền thống lĩnh thủy quân của cấp dưới hay , nhưng trước mắt, trong hệ thống quân đội của đảo Ma Thiên chỉ có chức Thống soái là cao nhất, nghỉ ngày, hẳn Phá Lãng cũng có ý kiến gì khác.

      Phá Lãng nhanh chóng trở về:

      [ Hệ thống ] Hàng hải gia Phá Lãng thầm với võ tướng Thanh Long: . Nếu nàng muốn tự mình đánh được hải tặc như .

      Ngày hôm sau, lúc Hải Miên rời giường toàn thân đều đau nhức, đùi bị bầm đen. Phá Lãng vẫn như cũ trời chưa sáng đón nàng , nàng ở giường lăn trái lăn phải, lê tới lết lui cả nửa ngày, muốn tìm cớ để khỏi , nhưng lại biết được.

      Cuối cùng miễn cưỡng đứng dậy, cùng Phá Lãng tập hợp binh lính. Phá Lãng mỗi ngày dậy sớm hơn nàng ít nhất giờ, so với binh lính sớm hơn nửa giờ, nhưng tinh thần vẫn hưng phấn như cũ.

      Chương trình huấn luyện hôm nay, buổi sáng vẫn là đột kích, buổi chiều là truy kích. Để huấn luyện cho người và thú cưỡi có thể phối hợp nhuần nhuyễn. Phá Lãng liền tiến hành đua ngựa, xem ai có thể tới đích trước tiên.

      Hải Miên lại khổ thể tả, đùi rốt cục bị mài đến nỗi rỉ máu, miệng vết thương lại dính nước, sưng thành bóng nước trắng bệch.

      Qua hai đợt, nàng rốt cục kìm chế được nữa: “Phá Lãng, ta muốn xin nghỉ.”

      Phá Lãng vốn trầm mặc ít , lúc này mới quay lại hỏi câu: “Lý do?”

      Trước mặt năm trăm binh lính, hỏi sao Hải Miên có thể ra lý do? Ngay tức thời mặt đỏ bừng. Nửa ngày sau mới câu: “Ta… Ta muốn đổi yên.”

      Phá Lãng hai mắt như điện, nhìn nàng hồi lâu, vẫn chấp tay: “Lý do?”

      Hải Miên cũng phát hỏa: “Ta phải đổi yên, ngươi nghe hiểu sao?”

      Phá Lãng giận cũng sợ, lần thứ hai lập lại câu y như trước: “Lý do?”

      Hải Miên thở hổn hển, cũng nghĩ đến phải nguyên nhân cho người ta biết phải thay cái yên như thế nào mới tốt. Nàng nổi giận quay đầu bước !

      Phá Lãng ở nhanh chóng đuổi theo sau, Hải Miên vừa mệt, hai chân lại đau, cũng nhanh. Nàng hầm hực hồi, cuối cùng khi được nữa, bất thình lình ngồi xổm xuống. Phá Lãng phía sau thiếu chút nữa giẫm phải nàng, nàng vừa quay đầu mới phát vẫn theo, nhất thời tức giận: “ theo ta làm gì? Ta là đại lĩnh chủ, ngay cả tư cách xin nghỉ cũng có sao?”

      Phá Lãng cũng ngồi xổm xuống đối diện cùng nàng, cuối cùng gật đầu cái, tỏ ý: “Có.”

      Hải Miên lấy cục đá ném : “Ta đây phải xin nghỉ, ta huấn luyện nữa!”

      Phá Lãng vẫn nhìn nàng, hơn nữa ngày sau mới bắt đầu hỏi hỏi: “Làm sao vậy?”

      Kỳ vô tâm cũng hơi oan uổng. Tuy rằng lời có thiếu chút dịu dàng, nhưng cũng nhìn ra được Hải Miên cố hết sức, phải giữ những cầu của , có phải khóa huấn luyện đột kích này là mười ngày nửa tháng đâu. Cuối cùng sau nhiều đêm suy tư, hôm sau đổi chương trình thành thi chạy, coi như gia tăng tính thú vị.

      Hải Miên trước giờ nghĩ nhiều như vậy, nghiêng đầu sang chỗ khác, giận chịu . Phá Lãng đầu tiên là cầm tay nàng, phát tay có vài vết bầm rướm máu… là dây cương, lặng lẽ ghi nhớ.

      Sau đó là chân, cởi giầy Hải Miên xuống, chỉ thấy chân kia vì phải dùng lực để giữ vững vị trí, khống chế tốc độ, phương hướng của Cá Mập Trắng cũng sưng lên, lại bị ngâm nước, quả thực trông ổn.

      thở dài, trực tiếp đem Hải Miên ôm trở về quân doanh hải quân của mình. Mang Hải Miên vào con thuyền chiến, lúc này trong khoang thuyền có ai. Hải Miên biết vốn ở nơi này, nhưng đây là lần đầu tiên nàng tới con thuyền này.

      Lúc trước nghe chỉ cần nằm nghe thanh của đại dương, có thể bình thản vào giấc ngủ. Hải Miên liền cấp riêng cho con thuyền chiến để ở.

      Phá Lãng đem nàng đặt giường, giường quả thực đơn giản, chỉ toàn màu trắng, ra giường hay chăn mền đều chỉnh tề ngay ngắn, có đến nếp nhăn. Phá Lãng nghiêng người lấy bình dược trong ngăn tủ, vừa mở nắp, mùi dược liền xông vào mũi.

      Hải Miên vẫn còn khụt khịt chút chút, nhìn rửa sạch hai tay, dùng que khều phần thuốc mỡ lên chỗ bị thương ở tay và chân. Lấy xong thuốc mỡ, bắt đầu cởi quần áo Hải Miên.

      Hải Miên: ?

      Hải Miên lúc này mặc y phục huấn luyện của thủy quân, chính là loại y phục chuột đen, vốn loại này mặc vào rất gọn, chỉ cần cởi cái lộ ra hết. Nàng nhanh tay che lại: “Này này này, ngươi muốn làm gì?”

      Phá Lãng vờ như nghe thấy, đem y phục huấn luyện của nàng lột xuống. Đối mặt với Hải Miên ăn mặc mong manh chỉ lớp nội y, ánh mắt hề dính chút tà niệm, chỉ đơn giản xem xét cẩn thận, lúc này mới thấy hai chân nàng bị bầm đen vô cùng thê thảm.

      mặt nhăn mày nhó tựa lão già, cuối cùng đem thuốc mỡ bôi lên chân nàng. Bôi xong xui, Hải Miên mệt muốn chết , đắp chăn cho Hải Miên, ý bảo: “Cho nghỉ nửa ngày.”

      Hải Miên hơi ngã xuống giường, ngủ thẳng giấc đến nửa đêm. Sau khi tỉnh lại phát trong phòng có gốc cây nấm phát ra ánh sáng màu xanh lục. Duỗi thẳng lưng cái, Hải Miên liền mở ngọn đèn phía bên giường lên. Lúc này nàng mới phát trong phòng còn có người, quay đầu lại xem, hóa ra là Phá Lãng.

      “Tại sao ngươi lại ở chỗ này?” người bị thay chiếc áo ngủ bông mềm mại, nàng ngồi xuống. Phá Lãng lắc đầu, cũng giải thích nhiều, đem mâm thịt nướng, nước trái cây, sashimi đặt lên giường.

      Hải Miên ăn như hổ đói vồ mồi, ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn nàng như có suy tư.

      Hải Miên đói cực kỳ, gần đây nàng vận động rất nhiều, nên sức ăn theo đó cũng vượt bậc. Trước kia ngày nàng chỉ cần năm đơn vị lương thực, tại ngày tăng lên đến tám . Đương nhiên , so với Cá Mập Trắng của nàng mà chẳng đáng kể gì, tên đó ngày ăn tới 180 đơn vị! !

      Ăn xong, Phá Lãng dọn bát ra ngoài. Hải Miên ngủ được, cũng theo ra, lúc này mới phát toàn bộ thủy quân thuyền chiến này, phòng trống. Phá Lãng ngồi ở bờ nước bên cạnh rửa chén, chiến thuyền giờ đích thực rất giống quân doanh, có căn tin riêng, có nhà tắm công cộng, vân… vân.

      Hải Miên đứng phía sau , ngó đông ngó tây: “ phải chiến thuyền này cấp cho ngươi ở sao? Sao lại để cho binh lính vào đây ở vậy?”

      Phá Lãng đem chén đĩa rửa sạch, cất vào chỗ cũ, lắc lắc đầu, ý bảo: “Đều giống nhau cả.”

      Bên cạnh có binh lính tuần nghe thấy tiếng động, tiến vào xem xét. Thoáng thấy bóng người, muốn hô báo động, phát là đại lĩnh chủ, bỗng chốc hoảng sợ, sau lại nhìn thấy cấp nhà mình. Bọn họ quát lớn, nháy mắt nhướng mi cái với cấp nhà mình, câu gì đó. Phá Lãng dùng ngôn ngữ của NPC đáp lại, đội tuần tra cười hì hì rồi .

      Hải Miên khỏi tò mò: “Bọn họ cái gì vậy?”

      Phá Lãng nhìn về phía Hải Miên, khuôn mặt lúc nào cũng nghiêm nghiêm túc túc vậy mà lại mỉm cười, lắc lắc đầu rồi bảo họ chỉ chào hỏi thôi.
      B.Cat thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 42: Đảo Hải Quân

      Qua nửa đêm, Phá Lãng đương nhiên nhường gian phòng của mình cho Hải Miên. Hải Miên ngủ đến nửa đêm, sau lại trằn trọc ngủ được. Thuyền còn đậu ở bên bờ, nàng từ khoang thuyền vào trong boong. Đây là thuyền chiến rất lớn, nhưng lúc này lại có … chút bạo khí nào. Nó yên lặng thả neo vào lòng biển, để cho ngàn lớp sóng vuốt ve thân.

      Boong thuyền trăng sáng sao thưa, mặt biển phản chiếu màn trời, tinh quang vỡ vụn.

      Hải Miên ngồi xuống dựa vào cột buồm mà Phá Lãng dựa vào ngắm nhìn biển mênh mông. Hải Miên nghĩ giữa cảnh này, phải chi có được vài bầu rượu. Tiếc là thế giới này còn chưa ủ được rượu.

      “Đêm biển đẹp.” Nàng giọng , Phá Lãng gật đầu, tiện tay phủ áo khoác lên người nàng. Vì chưa đủ độ hảo cảm nên hai bên thể trao đổi thoải mái, tuy Phá Lãng có thể nghe hiểu lời nàng, nhưng lại có cử chỉ gì nhiều.

      Hải Miên tạm thời cũng tìm được chuyện gì để , gió biển mặn, lại dịu dàng. Hải Miên tựa vào cột buồm, chốc lát sau ngủ. Đến khi…tỉnh lại, ngủ giường lớn trong phòng Phá Lãng.

      Sao mai biến mất, mặt trời mọc đằng đông. Hải Miên ngồi xuống, mở cửa, thấy Phá Lãng bên ngoài. Nàng xoa mắt: “Tại sao gọi ta?”

      Tiểu nương mười lăm mười sáu tuổi, bộ dạng vừa mới tỉnh ngủ giống nai con ngây thơ biết gì. Trong tay Phá Lãng cầm trang phục huấn luyện thủy quân mới chuẩn bị cho nàng, ý bảo nàng thay quần áo. đứng bên ngoài nửa giờ, chỉ chờ đúng thời gian kêu nàng dậy.

      Chỉ cần đến muộn, có thể ngủ thêm giây cũng tốt.

      Hải Miên thay quần áo, phát bộ đồ lính tại may bằng chất liệu da, những chỗ dễ làm xước da lại đặc biệt mềm mại. Nàng mặc quần áo chỉnh tề rồi ra ngoài, thủy quân bên ngoài tập hợp xong. Nhìn thấy Đại Lĩnh chủ đến, mọi người giơ súng hô lớn:”Chào Đại Lĩnh chủ!”

      Ngôn ngữ của NPC, Hải Miên nghe hiểu. Nhưng nội dung được Huyền Vũ dịch lại. Tiếng hô của bọn lính vang dài, lộ chút mệt mỏi sau những ngày huấn luyện liên tục —— Đại Lĩnh chủ cũng cùng huấn luyện, ai lại biết xấu hổ họ mệt?

      Hải Miên cũng lớn tiếng đáp trả:”Các hải quân của đảo Ma Thiên, chào!”

      Binh lính lại giơ súng chào.

      Tiếp đó Đại lãnh chủ cũng còn đặc quyền khác. Hải Miên đến đứng ở trung đội , Phá Lãng bắt đầu phát biểu. Khóa huấn luyện hôm nay ngoài trừ đấm, còn luyện thêm chiến.

      Lúc đấm đương nhiên tay chân đau chịu nổi, nhưng dù sao vết thương đùi cũng tốt lên nhiều. Hải Miên ban đầu đâm thủng được quả cầu đỏ trôi mặt biển – vật đó, nếu phải tận mắt nhìn thấy, nàng tin có ai có thể đâm thủng nó.

      Nó nổi mặt nước, chạy như vậy làm sao đâm được?

      Nhưng Phá Lãng khăng khăng được! Nàng thử cả ngày, cuối cùng phát lực đạo và góc rất quan trọng, sau vài lần cố gắng, cuối cùng đâm thủng quả cầu. Để đổi lấy thành quả thế này, nàng cố gắng ngừng nghỉ đến nỗi chân tay cũng muốn đứt lìa ra a! Nàng nhịn được hét lớn tiếng, Phá Lãng nhìn qua, giơ nắm tay phải, làm động tác hạ tay cỗ vũ nàng.

      Hải Miên liền tự tin hẳn lên, tiếp tục đâm hồi lâu nữa, lúc này dần dần có chút đắc trí.

      Tiếp theo, chương trình học hôm nay là đấu vật.

      Vật lộn nước, chỉ vừa suy nghĩ chiêu thức của đối phương, lực cản của nước, quan trọng hơn là phối hợp cùng thú cưỡi. Làm thế nào để thú cưỡi hiểu được ý mình.

      Hải Miên cố học hết sức, dù sao Phá Lãng nàng vốn thể nghe hiểu. Tuy Phá Lãng vẫn kiên trì dùng cử chỉ giải thích cho nàng, nhưng nàng có khả năng hiểu hết. Vốn Huyền Vũ có thể dịch, nhưng Huyền Vũ là mưu sĩ, mưu sĩ duy nhất của đảo Ma Thiên, còn bận rộn nhiều việc.

      Nếu nghe hiểu, vậy cũng chỉ còn biết thân biết phận hành động trước vẫn hơn. Hải Miên vừa xem các thủy quân vật nhau, bản thân vừa từ từ nghiền ngẫm.

      Đầu tiên Phá Lãng cho mọi người tản thành các hàng, dạy vài động tác đấu vật căn bản. Cái này Hải Miên xem có thể hiểu, cần tai. Sau những động tác huấn luyện này, chia từng đôi tập.

      binh lính nào dám vào đội với Hải Miên — phải đùa chứ ngộ nhỡ như sẩy tay lại đâm chết đại lĩnh chủ. Phá Lãng cũng chưa xếp với ai, chờ phân công binh lính xong rồi, và Hải Miên tổ.

      đến trình cưỡi Cá Mập Trắng của , dù sao độ thành thục cũng cao hơn so với các binh lính khác cái đầu, cũng chả thèm để các Cá Mập Trắng khác vào trong mắt. Chỉ độc nhất lo lắng Cá Mập Trắng của Hải Miên —- đây chính là thú cưỡi của đại lĩnh chủ.

      Trước mỗi lần giao thủ, Phá Lãng hành lễ với Hải Miên, Cá Mập Trắng cưỡi cũng cúi đầu xuống, cái đuôi lên xuống ba lần hành lễ với Hải Miên.

      Mỗi lần Hải Miên thấy việc này đều thấy rất hài lòng.

      Lần đầu tiên vật lộn, tất cả mọi người chỉ dùng thương, Phá Lãng chừng mực đắn đo tính toán dùng lực, Hải Miên cảm thấy chiêu thức luyện tập trước kia trong thực chiến bị loạn. Nàng thử nhiều lần, rốt cục chầm chậm nắm được bí quyết kiểm soát Cá Mập Trắng —- đạp chân trước có thể ám chỉ cho Cá Mập Trắng rằng mình muốn qua trái hay qua phải.

      Yên của thú cưỡi nước và thú cưỡi chiến đấu đất liền giống nhau, vì yên thú cưỡi nước vô cùng bóng loáng, cho nên yên che phủ cả người ngồi, hơn nữa phía có cố định dây thừng. Giống đai an toàn giữ người ngồi yên.

      Như vậy nhất cử nhất động của người đó, lệch trọng tâm, cũng có thể truyền cảm giác qua thú cưỡi. Mà nếu làm ám hiệu trước, thú cưỡi tùy tâm sở dục di chuyển theo ý mình muốn.

      *Tùy tâm sở dục: theo ai hết, cứ ý mình mà làm.

      Hải Miên càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, dần dần theo kịp Phá Lãng cũng có thể đánh được vài trận.

      Phá Lãng vẫn rất ít , nhưng vô cùng nghiêm túc —- đối với các binh lính khác, sai động tác, chân đá thẳng xuống biển. Nhưng khi rời sân tập, quan hệ giữa và các binh lính lại cực kỳ tốt.

      Giữa trưa mọi người đều ăn cơm trong phòng ăn —- nhà ăn cũng là công trình quan trọng của quân doanh. Bên trong có hai nhóm lính phân phát trái cây, quả mọng, thịt v…v…Quyết định này do đại lĩnh chủ và mưu sĩ phân phối hai nhóm thực việc phân chia số lượng cùng loại lương thực nào.

      Bữa trưa hôm nay là hai trái cây, năm quả mọng, hai miếng thịt nướng, ly nước trái cây. Cũng phải là Huyền Vũ rộng rãi quá — mà do Hải Miên phải ăn cơm ở trong này!

      Khi Phá Lãng ngồi xuống, lúc đầu rất nhiều binh lính vây quanh ngôn ngữ NPC chi chi oa oa, nhưng Hải Miên ở đây, bọn họ rất hiểu ý liền phần phật tiếng rồi giải tán. Xung quanh Phá Lãng Nhất thời xuất vòng ghế trống.

      Hải Miên nửa cười nửa miếu, Phá Lãng nhận phần cơm của nàng, Hải Miên ngồi xuống bên cạnh —- tay bê bết máu. Phá Lãng nắm tay nàng nhìn nhìn, cau mày cũng biết nghĩ gì.

      Nhưng ra Hải Miên sao, bê bết bê bết, chỉ cần quay về tìm Bạch Thuật tra thuốc, chắc sau này cũng lưu lại sẹo đâu.

      Lúc ăn cơm, đồ ăn của Phá Lãng nhiều hơn so với binh lính khác, chia cho Hải Miên phần, phía sau có binh lính giọng gì đó, trừng mắt qua, tức khắc ai dám mở miệng.

      Lúc đến giờ ngọ, sau khi tập lại bài đấu vật hồi sáng, lại bắt đầu môn nấp. Màu của Cá Mập Trắng, ở dưới nước thấy được. Cho nên đồng phục thủy quân cũng là màu xanh xám, Phá Lãng muốn dạy mọi người thân trong nước ra sao, để người nhìn chỉ tưởng là các khối trôi nổi.

      Đầu tiên mọi người nghiên cứu cách nổi của gỗ, sau nghiên cứu vải, rồi đến hình thái đá chuyển động trong nước v…v…, sau đó ngụy trang cùng thú cưỡi.

      Khóa học tiếp theo, còn có bố trí bẫy nước, bảo vệ thú chiến v…v…

      Quả Hải Miên học biết, học rồi mới giật mình. Ai ngờ đội hải quân mà phải cần nhiều kiến thức như vậy. [ thi vào quân đội phải cũng thuộc top khó nhất rồi sao : ))) ]



      3 ngày sau, khi hải tặc đột kích lần nữa, đầu tiên Phá Lãng cho 500 hải quân núp xung quanh, đợi tất cả hải tặc đều ở trong vòng vây, 100 binh lính dùng lưới ngăn tọa kỵ của đối phương, thừa lúc đó 400 binh lính cưỡi Cá Mập Trắng xông ra giết.

      Hải Miên bên cạnh Phá Lãng, hải tặc cũng cưỡi Cá Mập Trắng, nhưng quân lậu và quân chính quy khác nhau. có căn cứ huấn luyện vật nuôi tốt, đám Cá Mập Trắng này hoàn toàn thể so sánh với thú cưỡi được huấn luyện kỹ càng của Hải Miên.

      Hai mươi mốt tên hải tặc rất nhanh liền bị bắt lại.

      Đương nhiên hải tặc này cũng là NPC, hệ thống đều có luật riêng cho cướp ngoài biển và hải tặc. Huyền Vũ làm công tác thống kê, lần đầu là ngẫu nhiên, nhưng nếu lãnh chủ có các biện pháp đối phó hiệu quả, tạo thuận lợi cho bọn chúng, bọn chúng nhanh chóng quay lại tấn công lần hai.

      Nếu vẫn làm như cũ, khoảng cách số lần thời gian chúng tới càng ngày càng ngắn. Hơn nữa khủng hoảng càng lúc càng lớn.

      Đợi sau khi thành công đánh lui, cho bọn họ nếm mùi lợi hại, số lần đến đây gây rối càng ngày càng ít .

      Cũng giống như châu chấu, dịch bệnh. Nếu xảy ra nạn châu chấu, mà lãnh chủ có thuốc diệt côn trùng, đám châu châu thấy đất đai nơi này rất thích hợp cho bộ tộc châu chấu sinh sôi nảy nở. Chúng nhanh chóng tụ tập bầy đàn, nạn châu chấu tiếp theo xuất .

      Còn dịch bệnh nếu chữa trị hiệu quả, hệ thống giữ lại đám vi khuẩn gây bệnh, dịch bệnh tiếp theo nhanh chóng xảy ra.

      Hệ thống vốn có thể tự bắt các NPC này lưu đày, tuy nhiên Hải Miên vẫn cảm thấy có chút gì đó ổn. là đuổi là đuổi, nàng biết thế này đối với bọn họ có tốt hay ?

      Hải đại lĩnh chủ thực muốn đau trứng ( =.=!! ). Giết bọn họ còn có thể nhận đồ rớt ra này nọ, nhưng bây giờ bắt được trong tay, bảo nàng giết nàng làm được.

      Tư tiền tưởng hậu (nhớ trước nghĩ sau), Hải Miên chỉ có thể tìm Huyền Vũ trao đổi. Chỉ số thông minh của Huyền Vũ phải bình thường, liền :”Hải tặc này mỗi năm đốt giết đánh cướp, chắc chắc có kinh nghiệm đối đầu với địch rất phong phú. Nếu chủ công muốn đào tạo đội thủy quân tinh nhuệ, bằng cho bọn tả tơi đó giúp đỡ đào tạo đám hải quân . Bọn họ quanh năm ngao du biển cả, chắc chắn biết ít địa thế ngoài biển. Sau này ra biển tìm kiếm, cũng thực rất cần thiết.”

      Hải Miên tuy thấy hợp lý nhưng vẫn rất lo lắng:”Nếu bọn họ chạy trốn hoặc gây rối làm sao giờ?”

      Huyền Vũ trấn an:”Vỏ quýt giày có móng tay nhọn, chủ công cần lo lắng.”

      Ngày đầu, Huyền Vũ đem 21 tên hải tặc nhốt vào từng phòng tối. Bọn hải tặc đương nhiên phục —– chúng có 21 tên, đứa nha đầu con, có thể bắt giam được sao?

      21 tên hải tặc cùng tạo phản, vì bị giam giữ, cho nên tạo phản cũng coi như là vượt ngục. cần nghi ngờ, họ liền đề nghị khiêu chiến với Hải Miên. 21 tên đánh Hải Miên, theo lý giành phần thắng. Nhưng người quyết định là Hải Miên, nàng có quyền chọn bản đồ, có thể tùy ý chọn lựa địa hình ứng chiến trong phạm vi quản lý.

      Huyền Vũ quả quyết chọn bản đồ ở Tây Sơn Chốn Đào Nguyên.

      Tây Sơn Chốn Đào Nguyên, núi non trùng điệp, Hải Miên mang theo Thanh Long, Huyền Vũ, Tương Ly, Bạch Thuật, Tử Tâm, Phá Lãng cũng Thiện hòa thượng ứng chiến. Nàng sợ, nàng có Hải lục tọa kỵ a! (thú cưỡi đất)

      Lúc mọi người thay đổi thú cưỡi, đồng loạt màu Ngao Ô Hổ!

      Mẹ nó 21 hải tặc kia có cái gì? Chúng dám cưỡi Cá Mập Trắng sao?!

      đợi kết quả, kinh nhiệm chiến đấu cạn của bọn họ đủ, chưa từng chiến đấu rừng núi. Mà Thanh Long và Tương Ly, phải người nào người nấy cũng từng giết hơn ngàn lão hổ ở Thử Luyện Cốc này sao? Bọn chúng bị Thanh Long và Tương Ly ngừng rượt chạy đến té ngã.

      Hải tặc cũng rất thông minh, bọn họ nhanh chóng thỏa thuận chiến thuật, trước tiên quyết định tách nhau ra, diệt từng phần. Nhưng đám xúi quẩy này lại may, bọn họ dẫn Thanh Long và Tương Ly , lại phát người theo sau là ai!

      Lúc Tương Ly đánh đến hỏa khí ngất trời…Đột nhiên nghe thấy tiếng a-di-đà-phật nhức cả tai, sau đó hỏa tháp rơi ầm ầm xuống đất, tiếng phanh mở mạnh ra. Tiếp tiếng phật ngâm:”Ngã phật từ bi…”

      Sau là câu Phật Độ Chúng Sinh…

      21 tên hải tặc đời này, kiếp sau, kiếp sau nữa, chỉ sợ lặp lại ý muốn vượt ngục gì đó. Tất nhiên, xem như vận khí của bọn họ cũng còn tốt —- Thiện hòa thượng cưỡi lão hổ.

      Nếu ….

      Sau trận chiến, 21 tên hải tặc bại trận. Vì bọn họ là tập thể, hệ thống tính khiêu chiến 21 lần, thất bại 21 lần.

      [ Hệ thống ] Tù nhân hải tặc ( tự đặt tên ) 21 lần vượt ngục thất bại, buộc làm nô lệ của Đại lĩnh chủ đảo Ma Thiên.

      Trong thế giới này, quy định cấp bậc rất chặt chẽ. Cho dù là thú hoang, cũng chia hai loại ăn thịt và ăn cỏ. Động vật ăn thịt cấp cao hơn động vật ăn cỏ. Thú lớn cao hơn thú cỡ trung lớn hơn thú loại .

      Mà cấp bậc thôn dân, cấp thấp nhất là nô lệ, ra vào đều đeo xiềng chân, sau khi làm việc xong xích vào cột. Nuôi nô lệ ngày cần 2 đơn vị lương thực.

      nô lệ là NPC đầu hàng, chấp nhận đầu hàng là NPC tinh bắt từ nơi khác tới. Chỉ có thể làm việc như nô lệ. Nhưng mang xiềng chân và v…v…

      Thôn dân bình thường giống như súy điểu tiểu hắc nhân, đám này chẳng phân biệt được hàng hay hàng, khi chủ công thu phục vùng lãnh thổ, thôn dân nơi đó biến thành thôn dân của mình. Cùng cấp với các NPC tinh đầu hàng. Bọn họ có nhà gỗ riêng, mỗi ngày có thể sắp xếp làm việc dưới quản lý của thôn trưởng.

      Nuôi thôn dân bình thường hằng ngày cần 5 đơn vị lương thực.

      Lên nữa là cấp bậc quan lại thời do Hải Miên thiết lập.

      trò chơi này, địa vị và đồ ăn tiêu hao liên quan nhau. Cho dù cùng là thú cưỡi, thú cưỡi của Đại Lĩnh chủ cũng là cho ăn nhiều hơn 30 đơn vị lương thực so với các thú cưỡi khác, quan quân cao cấp ăn hơn 20 đơn vị, quan quân bình thường ăn khoảng 10 đơn vị. Cá Mập Trắng bình thường ngày ăn 150 đơn vị lương thực, ngày Phá Lãng ăn 160, còn Hải Miên ngày ăn 180 cái.

      Với cấp của Thanh Long, Huyền Vũ, chỉ sợ mỗi ngày phải cho ăn 170 lương thực.

      Sau khi tính toán sổ sách, Hải đại lĩnh chủ đau buồn phát ——– đồ ăn của mình ràng ít như vậy…Hơn nữa trong đám quan, chỉ có mình nàng là có tiền lương.

      Lời của tác giả: *gào khóc gào khóc* ô —————-



      biết đặt tên cá dưới nước như thế nào, mọi người góp chút .



      Động vật cạn phần lớn có đặc điểm riêng, ví dụ như Khiêu Khiêu Thố, Cục Cục Kê linh tinh. Nhưng cá mập trắng này nọ, có thể gọi là cá mập gì đây?
      B.Cat thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :