1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Chờ em lớn nhé, được không? - Diệp Lạc Vô Tâm (34c + 2NT)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 30
      " Tiểu An, làm gì vậy?"

      " ăn với Thâm Nhã."

      Nghe thấy cái tên này, Mạt Mạt giống như bị ai đó tát cái, đau đớn là cảm giác duy nhất có thể cảm nhận được.

      có vợ chưa cưới danh chính ngôn thuận, rất lâu rồi, giữa bọn họ mất thứ gọi là ý nghĩa gặng hỏi.

      hỏi : "Em về Australia rồi sao?"

      "Về lâu rồi, Hawaii nhàm chán lắm."

      "Khi nào em Vienna?"

      "Tháng sau!"

      "..."

      "..."

      Hai người có gì để nữa, tựa như xa cách đến tìm được bất cứ đề tài gì để .

      "Tìm có việc gì ?" An Nặc Hàn hỏi.

      " có việc gì thể gọi điện thoại cho sao?"

      " có ý đấy."

      "Em biết." Bàn tay cầm điện thoại của run lên, giọng : "Em có việc gì hết, chỉ là hơi nhớ ."

      "..." Sau đó vài giây, tiếng thở dài rất khẽ vang đến. "Hai tháng rồi, chỉ hơi nhớ ..."

      "Dù sao vẫn tốt hơn chút cũng nhớ!"

      "..." đáp lại.

      Thấy lời nào, Mạt Mạt cố tình giả vờ hỏi rất nhàng: "Khi nào với chị Thâm Nhã kết hôn? Em đợi uống rượu mừng đấy."

      "Chuyện kết hôn vội. Tháng sau Đài Loan để gặp bố mẹ Thâm Nhã, hỏi xem ý kiến bọn họ thế nào."

      Mạt Mạt cắn môi, giọt nước mắt rơi xuống. "Các bác nhất định đồng ý."

      "Vì sao?"

      "Bởi vì là người có trách nhiệm nhất thế giới này, là người đàn ông có thể nhất đáng để giao phó cả đời.

      "Ai thế?" Giọng của An Nặc Hàn hơi có ý cười. " lại cho là như thế."

      "Em đấy!"

      "Hả? còn tưởng trong mắt em chỉ có chàng trai tên Tiêu Thành."

      " phải!" muốn rằng trong mắt em chỉ có thể chứa đựng mình , nhưng do dự trong chốc lát, rồi lại : "Là trong lòng..."

      An Nặc Hàn cười khan hai tiếng, cũng giượng gạo cười hai tiếng.

      Trong điện thoại chỉ còn sót lại tiếng cười của hai người.

      "Được rồi, em làm chậm trễ cuộc hẹn của nữa! Bye bye!"

      "Bye!"

      Sau khi dập điện thoại, Mạt Mạt ngồi lặng trong phòng. Bọn họ còn có thể gặp mặt, có thể trò chuyện, nhưng cảm giác ngày xưa tìm lại được nữa!

      ***

      Sương mù sáng sớm ở London che phụ tận chân trời, cây hoa hồng đặt cửa sổ được ánh mặt trời chiếu xuyên qua màn sương mù dày đặc, phủ lên lớp ánh vàng.

      An Nặc Hàn đứng trước cửa sổ, ngón tay từ từ di chuyển tấm kính thủy tinh. Đầu ngón tay lướt qua, khuôn mặt tươi cười tinh nghịch của mèo Garfield thoáng thoáng ...

      nhìn chăm chú, hơi thở của ngưng tụ thủy tinh trong suốt, khuôn mặt tươi cười trở nên mơ hồ.

      Nhưng nét cười có phần tinh nghịch, có phần đáng của Mạt Mạt sớm khắc sâu trong cuộc đời , thế nào cũng gạt , giấu nổi!

      thoáng nhìn qua chiếc đồng hồ đeo tay, sắp đến giờ rồi.

      An Nặc Hàn nhấc va li lên, chuẩn bị tới nhà Thâm Nhã đón ra sân bay, sau đó cùng nhau bay tới Đài Loan, chính thức gặp mặt bố mẹ ấy.

      Điện thoại của vang lên, tưởng là Tô Thâm Nhã gọi tới. vừa , vừa nối máy.

      Trong điện thoại là giọng của xa lạ, tiếng giọng Australia. "Chào , xin hỏi có phải Anthony ?"

      "Là tôi."

      "Tôi là người của bưu điện thành phố Melbourne, chịu trách nhiệm chuyển thư viết cho tương lai."

      "Tương lai?" An Nặc Hàn hơi hiểu, xác định lại chút: "Xin lỗi, phiền thêm chút."

      nhấn mạnh từng chữ : "Là thế này, ba năm trước có tên là Hàn Mạt viết cho bức thư, cầu phải gửi cho năm ngày sau. Chúng tôi gọi điện là muốn xác nhận chỗ ở, để đảm bảo chúng tôi có thể gửi thư đúng thời hạn."

      Năm ngày sau? An Nặc Hàn ngồi nhẩm tính, mấy ngày đấy quanh quanh ngày sinh nhật mười tám tuổi của Mạt Mạt.

      Cuối cùng có gì thể trong điện thoại, lại cách đây ba năm viết thư cho . Vì sao ba năm nay, với Mạt Mạt ngừng gặp nhau, lại chưa hề đề cập với ?

      trò chơi lãng mạn nho , hay có điều gì khó mở miệng?

      mơ hồ cảm thấy bức thư này rất quan trọng, giọng điệu nghiêm túc : "Tôi có số việc phải Đài Loan, có thể fax thư cho tôi luôn bây giờ ?"

      "Rất xin lỗi, bức thư này liên quan đến riêng tư cá nhân, chúng tôi thể mở ra. Như vậy , địa chỉ ở Đài Loan cho chúng tôi, chúng tôi đảm bảo năm ngày sau nhận được thư."

      bức thư khiến cho tình cảm trong lòng An Nặc Hàn dâng lên, nỗi thương nhứ sâu nặng khiến cảm thấy có phần nôn nóng.

      vô cùng muốn biết nội dung trong bức thư đó, cho dù vẻn vẹn chỉ là lời chúc, lời đùa. Miễn đó là Mạt Mạt viết cho , lực hấp dẫn lạ thường.

      suy nghĩ lát, rồi : "Thời gian tôi ở lại Đài Loan rất ngắn, lại còn phải tới chỗ khác, có thể nhận được thư của các . bằng như thế này , tôi có hẹn với người bạn vài ngày sau, tôi ủy thác ta nhận thư, mang đến cho tôi."

      "Nhưng mà thế rất khó cho chúng tôi có thể xác định được thời gian đọc thư."

      Tôi là người nhận thư, chỉ cần chuyển thư cho người tôi ủy thác, có vấn đề gì tôi có thể nhận trách nhiệm."

      : "Vậy được rồi. để người ủy thác mang theo giấy tờ chứng nhận và thư ủy thác tới."

      " thành vấn đề."

      An Nặc Hàn lập tức gọi điện cho Tô Thâm Nhã, có chút việc quan trọng, đón chậm khoảng mười phút.

      Sau đó gọi điện cho quản lý của Thiên đường & Địa ngục, đưa bản sao thư ủy thác được đóng dấu cho ta, còn cho ta biết: "Bức thư này rất quan trọng đối với tôi. Sau khi lấy được thư, được chậm trễ dù chỉ phút, trực tiếp sai người Đài Loan, mang đến khách sạn The Splendor, Kaohsiung, 79001. Nhất định phải tự tay đưa cho tôi."

      "Được, cậu yên tâm! giây đồng hồ cũng trễ!"

      ...

      Xử lý xong tất cả mọi chuyện, An Nặc Hàn cùng Tô Thâm Nhã lên máy bay Đài Loan. Khi xuống máy bay Đài Loan chạng vạng tối, An Nặc Hàn vào ở trong khách sạn, thu xếp mọi thứ tốt.

      "Chúng ta thôi." Tô Thâm Nhã mỉm cười kéo , "Bố mẹ em chờ ở nhà hàng đấy."

      "Đợi chút! gọi cuộc điện thoại."

      biết rằng lúc này, bức thư căn bản phải là thứ quan trọng. Thế nhưng biết vì sao, luôn lo nghĩ về nó, từng phút từng phút ngừng lo nghĩ.

      Điện thoại được nối thông, quản lý cho biết người đưa thư tới Đài Loan rồi, chạy tới khách sạn The Splendor.

      Tô Thâm Nhã nhìn ra được nôn nóng của . "Có việc gì gấp sao?"

      "Ừ." : " bức thư. người đưa thư đường tới..."

      Tô Thâm Nhã mỉm cười cách thông cảm, trong đôi mắt trí tuệ lên dịu dàng thấu hiểu của phụ nữ. " sao, còn chưa tới sáu giờ, chúng ta chờ thêm lát ."

      An Nặc Hàn nhàng vén làn tóc quăn vai , đầu ngón tay khẽ tiếp xúc với gương mặt trang điểm của .

      Tô Thâm Nhã người vợ lý tưởng nhất của đàn ông.

      chín chắn, xinh đẹp, tao nhã. biết cách xử lý mọi việc thể nào bắt bẻ được. Ở bên , chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp và bình yên, cần lúc nào cũng phải lo lắng cho , cần phải mong chờ cái gì, cũng có càm giác xoắn xuýt xé rách nội tâm.

      lòng dạ , nên...

      "Quên , lá thư này quan trọng." An Nặc Hàn nhìn đồng hồ, mặc dù vẫn chưa tới giờ, nhưng nếu đường giao thông tắc nghẽn, khả năng bị muộn chút. Lần đầu tiên gặp bố mẹ Tô Thâm Nhã, thể với mới đến rất thiếu lễ phép được. Dù thế nào cũng thể đến muộn. "Cũng còn sớm nữa, chúng ta cứ trước thôi."

      "Như vậy , bảo người đưa thư đưa thẳng tới nhà hàng."

      " cần, về rổi xem cũng thế thôi mà."

      lấy chiếc áo khoác vắt lên sofa của Tô Thâm Nhã, giúp mặc vào, tiện tay chỉnh lại đầu tóc cho .

      Ngón tay sượt qua mái tóc quăn màu đen của , tâm tư ngẩn ngơ thoáng, vô thức nhớ lại mái tóc quăn dài đến thắt lưng của Mạt Mạt trong lễ đính hôn, rất ý nhị, đặc biệt là khi Mạt Mạt xoay người, mái tóc quăn lướt qua khuôn mặt của , câu dẫn ánh mắt của mang , để lại mùi hương thơm ngát của hoa bỉ ngạn...

      lấy lại bình tĩnh, nhặt sợi tóc rơi áo khoác của Tô Thâm Nhã, vứt xuống.

      Ký ức tựa như tóc rơi, ngoại trừ việc vứt , chẳng có tác dụng gì.

      " thôi." ôm vai về phía cửa.
      linhdiep17 thích bài này.

    2. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 31
      Trong lúc chiếc tháng máy dùng để ngắm cảnh dần dần xuống, những cảnh vật xa lạ ngừng được phóng to lên.

      Thang máy dừng lại tại tầng , cửa vừa được mở ra, người đàn ông vội vội vàng vàng chạy vào trong thang máy.

      An Nặc Hàn nhanh chóng đứng che trước người Tô Thâm Nhã, đánh giá người đàn ông quá liều lĩnh này. Người này thân hình cao lớn, tóc vàng mắt xanh, điển hình cho dáng vẻ người ngoại quốc. Thường , đàn ông ngoại quốc rất lịch phong cách, rất ít người lỗ mãng thế này.

      "Xin lỗi! Xin lỗi!" Người đàn ông vừa vừa gấp gáp ấn tầng 79.

      " sao!" Tô Thâm Nhã dùng tiếng trả lời. kéo ống tay áo của An Nặc Hàn, về phía ngoài cửa thang máy. "An, em sao, thôi."

      Đột nhiên, người đàn ông kia thoáng sửng sốt, quay đầu nhìn An Nặc Hàn, khuôn mặt lộ ra vẻ thoải mái.

      "Ông Anthony." Người đàn ông cẩn thận lấy ra bức thư từ bên trong áo, đưa cho bằng hai tay. "Đây là thư của ông."

      ra là đưa thư cho . Quả nhiên giây đồng hồ cũng muộn. "Cám ơn!"

      An Nặc Hàn nhận thư, trực tiếp mở bức thư được dán kín ra, vừa vừa nhìn những nét chữ mặt giấy.

      Trang giấy thư đẹp đẽ tỏa ra mùi hương xưa cũ.

      ...

      " Tiểu An..." Nhìn thấy bốn chữ này, trong lòng An Nặc Hàn run lên. Bên tai lại vang đến tiếng gọi thân quen của Mạt Mạt. Bước chân chậm lại, sợ rằng chỉ vì lay động của tờ giấy mà nhìn sót mất chữ nào.

      "Khi nhận được bức thư này, em qua sinh nhật mười tám tuổi.

      Em trưởng thành, cần chăm sóc và chiều chuộng.

      Em rất vui, có thể cần vì thực lời hứa mà phải lấy em.

      Em cũng có thể cần lại dùng lời dối lừa nữa.

      Em cuối cùng cũng có thể cho biết: Tiểu An, em !"

      Bước chân An Nặc Hàn chững lại, quay đầu nhìn lại những câu chữ mặt giấy lần nữa.

      " có thể cần vì thực lời hứa mà phải lấy em!

      Em cũng có thể cần lại dùng lời dối lừa nữa"

      hơi có phần hiểu ý hai câu này của Mạt Mạt này, càng nghĩ lại càng hiểu.

      Nôn nóng muốn biết ấy muốn viết cái gì, rất muốn lướt nhanh qua những câu chữ dưới đấy, nhưng rồi lại lo lắng bỏ lỡ mất thông tin quan trọng gì. Thế nên kìm nén tâm tình nôn nóng, thong thả nhìn, đọc cẩn thận.

      "Từ lúc còn rất bé rất bé, em ao ước tổ chức hôn lễ tại nhà thờ lớn nhất Hy Lạp, dưới chúc phúc của Athena tới bên cạnh ...

      em là đứa trẻ, thể nhàng mà ra lời . ra người và tuổi tác liên quan đến nhau. Mười tuổi cũng tốt, hai mươi tuổi cũng tốt, đều quan trọng, quan trọng là người lớn đến đâu.

      Khi mười tuổi, em là đứa trẻ sơ sinh, đương nhiên thể em.

      Nhưng khi em mười tuổi, chàng trai rất hấp dẫn.

      Thế nên, em vẫn luôn ."

      Đoạn này khiến An Nặc Hàn nhớ lại ngày vào rất nhiều năm trước, kiệt sức nằm võ đài, từng hứa với : Chờ đến khi mười tám tuổi, nếu vẫn còn , lấy ...

      ra vẫn còn nhớ .

      Trong lòng cảm xúc dâng trào, tiếp tục nhìn xuống tiếp.

      "Mãi cho đến ngày hôm nay em mới cho biết, vì em muốn vì lời hứa với em, lại lần nữa bỏ lỡ mất người con !

      Tiểu An, đừng quan tâm đến em, em hề , em lấy chồng, em hạnh phúc, em chăm sóc tốt bản thân, em sống cuộc sống vui vẻ hạnh phúc!

      Hứa với em, phải thương chị Thâm Nhã!

      Em mãi mãi lớn trong mắt : Hàn Mạt"

      Thấy hai chữ "Thâm Nhã", An Nặc Hàn lấy tốc độ nhanh nhất nhìn lại thời gian bức thư được viết: ba năm trước...

      Ba năm trước Mạt Mạt biết đến cái tên này.

      Lẽ nào Mạt Mạt làm tất cả mọi chuyện là vì...

      ?

      Trong trí nhớ của An Nặc Hàn, Mạt Mạt trước tuổi mười lăm mỗi ngày đều đặt những lời như "Em " và " lấy em" ở bên môi, nghe đến kiên nhẫn. Sau mười lăm tuổi, sớm làm quen với hai câu này, luôn ngóng trông lúc nào lại được nghe, thế nhưng chưa từng lại.

      cho rằng hề , cho rằng có tình , giữa hai người còn có tình thân, có có tình bạn... Nhiều loại tình cảm dung hòa với cùng với nhau, tình có vẻ chẳng phải điều quan trọng.

      giờ nghĩ lại, đây cũng là thứ đáng buồn. Bản thân có nhiều thứ tình cảm, vậy mà thứ đó lại khiến bọn họ hiểu được phải quý trọng tình .

      bức thư, Nặc Hạn đọc đọc lại đến ba lần, từng câu từng chữ đều thể cho thấy tủi thân và tình cảm thầm mến đặt sâu trong lòng cách nào thành lời của .

      Giấy viết thư bị vò trong lòng bàn tay. Trái tim cũng bị bức thư chậm trễ này giày vò đến vỡ nát.

      Nếu Mạt Mạt ở trước mặt , cũng vò nát , giày vò tiến vào cơ thể. Hỏi chút: Vì sao vào thời điểm cách đây ba năm, ba tháng trước cũng được, cớ gì lại là tại?

      còn muốn hỏi : Vậy tại sao? Em có còn , hay có lẽ Tiêu Thành?

      Đáng tiếc là trước mặt nay phải Mạt Mạt, mà là người vợ chưa cưới danh chính ngôn thuận. Bố mẹ ấy còn đợi trong nhà hàng.

      Xe khách sạn gọi đứng chờ ở cửa, tài xế xuống xe, mở cửa cho họ...

      Ngón tay siết chặt bức thư trong tay, bức thư đến muộn ba năm này biết là đẩy lên thiên đường hay vùi xuống địa ngục.

      Tô Thâm Nhã nhìn ra khác thường của , hỏi: "An, bức thư này là của Mạt Mạt viết sao?"

      gật đầu.

      "Em có thể đọc bức thư này ?"

      Xuất phát từ tôn trọng, An Nặc Hàn đưa bức thư cho .

      Tô Thâm Nhã đọc xong bức thư, nụ cười khuôn mặt khó duy trì thêm được nữa. Lớp phấn mỏng mặt che đậy được sắc mặt tái nhợt của .

      "Nếu nhận được bức thư này, lấy em sao?" Khi hỏi điều này, đôi môi run rẩy.

      "!" nhìn , dùng giọng chân thành nhất với : "Nhưng... từng hứa với Mạt Mạt, để lại tình cho ấy."

      "Em biết rồi!" Tô Thâm Nhã tháo chiếc nhẫn kim cương ngón tay xuống, đưa lại cho cùng với bức thư. " ."

      "Có cần nhận lỗi với bác trai bác ?"

      " cần, em giải thích cho họ."

      "Cám ơn!"

      Từ đầu đến cuối, Tô Thâm Nhã hề rơi giọt nước mắt, luôn luôn duy trì dáng vẻ cao nhã nhất.

      Từ đầu đến cuối, Tô Thâm Nhã cũng cho , Mạt Mạt ...

      thể ai đúng ai sai, chẳng qua mỗi người đều có cố chấp gì đó mà thôi!

      ***

      Đêm đó, An Nặc Hàn bay thẳng về .

      An Nặc Hàn từ chức, giao lại toàn bộ mọi thứ còn lại ở cho bạn bè.

      Ngày hôm sau, ngồi máy bay trở về Australia.

      Máy bay vẽ đường bầu trời xanh thẳm Australia, vút lên trời cao.

      Luồng khí lưu xóc nảy tạo thành thanh va đập vào cánh máy bay...

      An Nặc Hàn chưa bao giờ mong đợi như vậy, chờ mong bầu trời thăm thẳm, chờ mong rừng rậm nguyên sinh bạt ngàn, chờ mong thanh của sóng biển, thanh lên xuống của thủy triều, chờ mong màu sắc của hoa bỉ ngạn tràn ngập khu vườn, cùng với làm mặt quỷ với giữa bụi hoa.

      Vài ngày nữa Mạt Mạt tròn mười tám tuổi, tới lúc thực lời hứa của mình.

      Lần này, An Nặc Hàn quyết định: bất kể Mạt Mạt có từ chối, đều phải thực lời hứa hẹn.

      đưa Hy Lạp, đứng trước tượng của nữ thần Athena, kết hôn với ...
      linhdiep17 thích bài này.

    3. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 32
      Ánh mặt trời gay gắt như ngọn lửa, hoa bỉ ngạn tràn ngập trong vườn nở rộ trong đêm.

      Bởi vì có sắc xanh tô điểm, cánh hoa đỏ rực màu, đỏ đến diễm lệ.

      Hàn Thiên Vu nửa nằm chiếc ghế mây màu trắng, dựa vào vai Hàn Trạc Thần, vuốt ve cái bụng hơi lộ ra của mình, trong miệng ngâm nga lời ca nhàng...

      "Tiểu An?" Hàn Thiên Vu ngẩng đầu lên nhìn thấy , đỡ thắt lưng từ từ đứng dậy, cười hỏi: "Sao cháu về rồi? phải Đài Loan sao?"

      Hàn Trạc Thần cũng đứng dậy tiếp đón, thoáng nhìn qua vali trong tay An Nặc Hàn, câu nào.

      "Cháu hủy hôn với Thâm Nhã rồi." An Nặc Hàn : "Chú Thần, cháu muốn lấy Mạt Mạt, phải vì lời hứa, cũng phải vì trách nhiệm... Cháu Mạt Mạt."

      "Mạt Mạt ngủ trong phòng." Hàn Trạc Thần nghiêng người chỉ và ô cửa sổ che rèm màu tím nhạt. " lên , Mạt Mạt chờ những lời này của cháu, chờ mười năm..."

      Mười năm, từ khi bảy tuổi đến mười bảy tuổi, từng với chỉ lần: " lấy em..."

      Nhưng biết, điều Mạt Mạt chờ đợi phải là lấy , mà là ...

      từ từ tới ngoài cửa phòng của , khẽ đẩy cửa ra.

      Mạt Mạt còn say giấc nồng, cái đầu nghiêng nghiêng gối lên chiếc gối ôm hình mèo Garfield. Chiếc chăn màu hồng sen đắp đến ngang lưng , chiếc áo ngủ màu vàng nhạt nửa trong suốt dưới ánh mặt trời rực rỡ thấp thoáng để lộ đường cong mê người bên trong.

      An Nặc Hàn cận thận kéo cao chăn lên, đắp lên tận vai, sợ bị cảm lạnh, cũng sợ đường cong khiến người ta mơ mộng kia dẫn dắt mơ mộng như hồi ức của ...

      Thời gian chợt như trở lại những ngày quá khứ, nhớ khi Mạt Mạt còn bé, mỗi lần gọi dậy học, đều muốn ngủ thêm lát, cũng đều kiên nhẫn chờ dậy...

      Khi đó, thích nhìn khuôn mặt điềm tĩnh trong khi ngủ của . Mỗi lần nhìn , khóe miệng đều vô thức cong lên.

      An Nặc Hàn ngồi xuống trước giường , lặng lẽ ngắm nhìn ngủ, giống như trước đây, vân vê lọn tóc của , quấn quanh ngón tay, buông ra, rồi lại quấn lại...

      Ánh sáng màu tím nhạt rọi vào trong căn phòng, vương khuôn mặt Mạt Mạt. phát ra Mạt Mạt lại gầy , đôi mắt có dấu vết sưng đỏ, vành mắt còn hơi đen. Trái tim co lại hơi đau đớn. dùng ngón trỏ phác họa ngũ quan xinh xắn của , hàng mi dài mảnh, lông mi cong dài, còn cả bờ môi tinh xảo.

      Mạt Mạt nhíu mày trong cơn mơ, hàm răng vô thức cắn môi.

      "Bé con ngốc..." giọng : "Chừng nào em mới lớn được đây?"

      tưởng rằng sống rất hạnh phúc, vô ưu vô lo...

      chẳng ngờ tới, Mạt Mạt trưởng thành, từ sau khi rời khỏi Australia , học cách dùng khuôn mặt tươi cười ngây thơ che đậy nỗi đau đớn trong lòng.

      " Tiểu An, để em ngủ thêm lát." Mạt Mạt nhắm mắt phất tay. "Tôi hôm qua, khuya lắm em mới ngủ..."

      nắm lấy bàn tay nhắn của . Ngón tay búp măng trơn nhẵn mềm mại....

      Về sau, bao giờ buông tay nữa...

      Bống nhiên, bàn tay giật cái, mở to đôi mắt nhìn .

      " Tiểu An?" Mạt Mạt dụi mắt, lại nhìn , xác nhận người ngồi trước mặt phải ảo giác, kinh ngạc ngồi dậy. " phải Đài Loan cùng chị Thâm Nhã gặp mặt bố mẹ chị ấy à? Sao lại ở đây?"

      đợi chuyện, bỗng như bừng tỉnh hiểu ra. " phải cố ý trở về chúc mừng sinh nhật em đấy chứ?"

      An Nặc Hàn đưa tay khều khều mái tóc quăn bị rối trong lúc ngủ của , quan sát cẩn thận chiếc cằm góc cạnh và đôi mắt sung phù. "Mạt Mạt, em gầy rồi."

      Lông mi của rung động vài cái, co người lại, tránh né ánh mắt khác thường của .

      "Gần đây em giảm béo." cố tình mỉm cười với . "Em vừa mới phát ra giấc ngủ là biện pháp giảm cân, hiệu quả cực tốt, cho dù đôi mắt dễ bị phù vì ngủ nhiều...

      cắt ngang câu kế tiếp của . "Em còn muốn giả bộ đến khi nào?"

      Giây phút này An Nặc Hàn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi .

      muốn hỏi : Ba năm trước em viết thư , ba năm sau sao? Người em hay là Tiêu Thành?

      cũng muốn hỏi : Ai Tô Thâm Nhã? Là Tiêu Thành hay là Tiêu Vi?

      còn muốn cho rất nhiều thứ, nhưng miệng chỉ bật ra được câu: " em! Mạt Mạt, em!"

      Trong suy nghĩ của An Nặc Hàn, "" là chữ thần thánh, mang ý nghĩa theo đuổi, cũng mang ý nghĩa hứa hẹn, thậm chí thể trách nhiệm cả đời. Thế nên mang tính cách thâm trầm cũng dễ dàng câu " em" ra miệng.

      Mạt Mạt chớp mắt vài cái, vẻ mặt mờ mịt.

      Ai có thể cho biết, vẫn ngủ hay tỉnh rồi?

      Là mơ, nhưng trong mơ có ánh mặt trời chói mắt như vậy.

      phải là mơ, nhưng An Nặc Hàn đính hôn với người khác sao có thể bất thình lình chạy tới .

      Được rồi, cho dù có phải là mơ hay , quyết định tát cái, to tiếng mắng câu: " có bị bệnh ?"

      Vừa vung tay lên, lại lượng lự, tát bên trái hay bên phải, hay nặng.

      đợi suy nghĩ, An Nặc Hàn trực tiếp ôm vào lòng, hôn đôi môi tươi ngọt của , sau đó trong lúc sững sờ quên khép miệng lại, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, quấn lấy lưỡi .

      Nụ hôn của chừa lại cho đường lùi bước...

      Mạt Mạt lại ngây người.

      Nụ hôn điên cuồng của , đôi mắt bắt đầu mù mịt.

      Tay vừa muốn đặt lên vai , nhưng rồi nhớ lại hình ảnh An Nặc Hàn trong buổi lễ đính hôn, Mạt Mạt tức giận đẩy mạnh ra, vung nắm tay, đấm mạnh vào ngực . "An Nặc Hàn, , cái đồ chết tiệt này, rốt cuộc là muốn thế nào?"

      tránh né, nghiêm túc nhìn : " muốn em."

      "? có vợ chưa cưới rồi!"

      "Mạt Mạt, vốn Thâm Nhã... Người là em." ôm chặt : " vẫn luôn coi em như đứa trẻ, nghĩ rằng em vốn hiểu về tình cảm, trong những lời em đều là thuận miệng ra. Ba ngày trước, nhận được thư của em, mới phát ra em hiểu tình cảm là gì, là hiểu..."

      "Thư?" Mạt Mạt nghe thấy chữ ấy, mới nhớ ra bản thân mình ba năm trước từng gửi bức thư. " nhận được bức thư ấy?"

      "Đúng."

      "Em... Em ngu ngốc!" Mạt Mạt chán nản đánh vào đầu mình, An Nặc Hàn vội vàng kéo tay lại.

      ngẩng đầu lên, nhìn : " Tiểu An, có phải vì biết em thích , nên lại từ bỏ người mình thích vì em ..."

      nên viết bức thư ấy, Tiêu Vi còn chưa đủ, lại khiến cho bi kịch giống như vậy tái diễn.

      " phải thế! em!" vặn vai của quay lại. "Điều này liên quan đến những lời hứa hẹn. em từ rất lâu rồi. Chẳng qua chỉ là ba năm trước, em đứng trước Tiêu Thành che chở cho cậu ta, cầm mảnh vỡ thủy tinh đâm chính mình, dùng mạng sống của em đe dọa ... rất chấn động! muốn lại khiến em tự tổn thương chính mình."

      Mạt Mạt ngừng thờ chờ đợi câu tiếp theo.

      Chiếc rèm cửa hơi lay động, mùi hương của hoa bỉ ngạn thoang thoảng tràn vào trong phòng...

      Chiếc áo ngủ bằng lụa mỏng trượt xuống nửa bờ vai trắng ngần như ngọc...

      có câu sau...

      Hai bàn tay An Nặc Hàn giữ chặt thắt lưng , khẽ khoác lên vai , dịu dàng mềm mại mà trằn trọc thương .

      Tay Mạt Mạt bắt đầu đặt lên bờ vai ...

      Đôi môi của rơi xuống vai , đầu lưỡi nóng hổi hôn đến nỗi khiến cơ thể rơi vào trạng thái hư vô mờ mịt.

      ***

      Trong vườn hoa dưới tầng.

      An Dĩ Phong vừa mới thức giấc thấy vali trong vườn, vội vàng nhìn xung quanh. "Tiểu An về rồi sao?"

      "Ừ, ở trong phòng Mạt Mạt."

      Khoe miệng An Dĩ Phong khẽ nhấc lên chút, lắc đầu. "Hả? Thiếu kiên nhẫn thế!"

      Hàn Trạc Thần lạnh lùng trừng An Dĩ Phong.

      An Dĩ Phong cũng nhận ra bản thân đùa hơi quá, ngoan ngoãn ngậm miệng.

      Hàn Trạc Thần thông cổ họng, thản nhiên : "Lần này Tiểu An quay về là muốn vãn hồi Mạt Mạt."

      "Cái gì?" An Dĩ Phong cho rằng bản thân nghe lầm. " gì vậy?"

      "Tiểu An nó muốn kết hôn với Mạt Mạt, phải vì hứa hẹn, cũng phải vì trách nhiệm..."

      "Nó đính hôn với khác rồi, nay mới nhớ đến vãn hồi?" An Dĩ Phong vừa muốn ngồi xuống đột nhiên đứng dậy, vào trong biệt thự, gào lên tầng: "An Nặc Hàn! chui ra đây cho tôi!"

      Hai người trong phòng vẫn ôm hôn đến động tình.

      Đôi môi đào mềm mại dịu ngọt quét qua bờ môi mỏng, đầu lưỡi của tìm kiếm bên trong, di chuyển cùng trêu ghẹo.

      nghiêng người đè xuống, lồng ngực ép cơ thể mềm mại.

      Nghe thấy tiếng gào giận dữ của An Dĩ Phong, An Nặc Hàn kinh hoảng, vội vội vàng vàng đứng dậy, chỉnh trang lại áo sơ mi có chút lộn xộn.

      ra đến cửa điều chỉnh lại hô hấp, sau đó mới xuống tầng.

      An Dĩ Phong vừa nhìn thấy trước ngực chiếc cúc quên chưa cài, giận đến nỗi hai tay nắm chặt thành nắm đấm, giơ lên được nửa, lại căm hận buông xuống.

      "Nếu phải con trai ruột của tôi, tôi đánh chết được."

      "Bố, con..."

      "Luôn mồm hứa hẹn với bố là lấy Mạt Mạt, nhưng sau lưng lại nuôi con đàn bà ở . Mạt Mạt bảo tôi tác thành cho hai người. Tôi tác thành rồi đấy, nhưng vừa mới đính hôn hai tháng, lại chạy về đây trêu chọc Mạt Mạt... coi Mạt mạt là cái gì hả?"

      "Bố, trước đây con nghĩ Mạt Mạt thích con, con tưởng rằng..." An Nặc Hàn muốn giải thích.

      An Dĩ Phong vừa mới nghe thấy những lời này, lại tức giận thêm: "Mọi người toàn thế giới đều biết, biết?"

      "..." An Nặc Hàn bị mắng đến nỗi lại được gì.

      "Hôm nay ràng cho tôi, cuối cùng là muốn cái gì?"

      "Bố, con Mạt Mạt."

      " nó, thế mà thèm trở lại? nó mà để kệ nó sớm chiều bên thằng khác? nó mà đính hôn với người khác? Tôi dạy lúc nào phụ nữ phải như thế hả?"

      "..." An Nặc Hàn trầm mặc.

      Trong lòng người nào đó nghĩ: May mà con trai ông học tập ông, luôn miệng , trước lừa con nhà người ta lên giường, làm bụng người ta to lên, sau lại vất bỏ vài chục năm.

      "Bố! Con muốn giải thích cái gì cả. Con thừa nhận trước đây con từng sai rất nhiều, gây tổn thương Mạt Mạt. Nhưng con bé, hơn bất kỳ ai, con đều mong muốn ấy có thể hạnh phúc..." An Nặc Hàn cứng rắn : "Từ hôm nay trở , con lòng dạ Mạt Mạt, để tâm chăm sóc ấy, bảo vệ ấy... để ấy chịu bất kỳ oan ức tủi thân gì nữa."

      Mạt Mạt đứng ở đầu cầu thang, lặng lẽ lau giọt nước vương khóe mắt.

      quan tâm trong đoạn tình này nỗ lực bao nhiêu, cũng quan tâm đoạn tình nghìn bước này, kiên trì chín trăm chín mươi chín bước, điều muốn chính là An Nặc Hạn chịu bước bước cuối cùng, ra câu: "Từ nay về sau, lòng dạ ấy."

      Bởi vì hiểu, An Nặc Hàn là người đàn ông tôn trọng hứa hẹn, chịu bước, có ý nghĩa rằng cả đời này đều lòng dạ .

      Thế nên, sẵn lòng chờ đợi.

      tại, cuối cùng cũng chờ đợi được.
      linhdiep17 thích bài này.

    4. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 33
      Tình cần gì cũng có thể tạo dựng nên bầu khí lãng mạn, cho dù là những việc thường ngày, đều được che phủ bởi lớp lụa mộng mơ.

      Ví dụ như khi ăn cơm tối xong, ngồi trước bàn học lên mạng, nằm nhoài giường đọc báo, cảm thấy mệt mỏi, lật người giống đọc báo, chăm chú quan sát vẻ mặt của , đoán xem giờ làm gì...

      Ví dụ như khi nằm ghế sofa, ngồi bên , cầm tay lên, cẩn thận cắt móng tay cho .

      Trong lúc đó, ngón tay chạm ngón tay, dây dưa...

      Sau khi cắt móng tay xong, đặt bàn chân xinh vào lòng , nhìn kiên trì sửa móng tiếp cho .

      Ví dụ như vào sáng sớm ngày mới, hoàn toàn buồn ngủ, lặng lẽ xuống giường vào phòng An Nặc Hàn ngay sát vách.

      vẫn còn ngủ, khuôn mặt ngủ dịu dàng ra vẻ trưởng thành của đàn ông, là thứ trưởng thành từng trải qua mưa gió mang đến cho dấu ấn sâu sắc.

      muốn đánh thức , Mạt Mạt chuẩn bị ra khỏi phòng, An Nặc Hàn đưa tay ra kéo lại. "Mấy giờ rồi?"

      nhìn đồng hồ. "Năm giờ."

      "Mới sớm thế mà dậy rồi?"

      "Vâng... Em ngủ được nữa!"

      mỉm cười, dịch người về phía, vỗ vào vị trí bên cạnh .

      Mạt Mạt tâm tình vui vẻ trèo lên giường, chui vào trong chăn.

      ...

      Trước lúc chín tuổi, mỗi lần ngủ được tỉnh giấc từ trong cơn ác mộng đều ôm gối của mình chạy vào phòng , vẻ mặt đáng thương đứng bên giường. An Nặc Hàn lập tức hiểu ý , bế đứa bé con lên giường, ôm vào trong lòng, kể truyện cổ tích cho nghe.

      Những lúc ấy, có cảm giác vô cùng an toàn, chẳng bao lâu, êm đềm vào trong giấc mộng.

      Trong giấc mơ, kéo tay , chạy đến tòa thành đen như mực, chạy về phía bức tượng của nữ thần Athena...

      Nhưng hôm nay thế nào cũng ngủ được.

      nằm bên cạnh , gối đầu lên cánh tay , bị hơi thở duy độc thuộc về bao bọc...

      Bàn tay của đặt bên hông nóng như dung nham, gần như suýt hòa tan .

      Hô hấp nhè của lướt qua gò má , máu của như tùy theo đó mà nhộn nhạo.

      Hương vị thiếu nữ thuần khiết lượn lờ quanh chóp mũi, An Nặc Hàn cũng ngủ được. mở mắt, trong lòng mở to đôi mắt đen như mực nhìn , tựa như tinh chẳng biết đến đời.

      mỉm cười, nghiêng mặt, đưa tay khẽ vuốt ve bờ môi màu hồng nhạt của Mạt Mạt. Đôi môi ấy vừa mềm vừa mọng. "Mạt Mạt, tùy tiện trèo lên giường đàn ông là chuyện rất nguy hiểm."

      khẽ "À!" tiếng, dường như hiểu, mà dường như hiểu.

      khuôn mặt vui vẻ ngây thơ đơn thuần, đôi mắt sáng như làn nước mịt mờ, muốn rồi lại thôi... mê hoặc...

      Trái tim chợt rung động, kìm được tới gần , đôi môi mỏng trêu chọc thứ mềm mại của .

      hề cự tuyệt, cười e lệ, bàn tay dịu dàng ôm trọn eo ...

      Tựa như điện giật, nhanh chóng phủ lên đôi môi ...

      Nụ hôn lâu, vòng ôm nóng bỏng, duy trì trọn buổi sáng tươi đẹp, mãi đến khi An Nặc Hàn suýt khống chế được bản thân mới đứng dậy xuống giường.

      Từ nay về sau, lưu luyến hương vị của , thuần khiết lại quyến rũ...

      ***

      Sinh nhật mười tám tuổi của Mạt Mạt, gian chỉ thuộc về bọn họ.

      Ban đêm, ánh sáng của những cây nến chập chờn phản chiếu khuôn mặt vui vẻ hồng hồng của Mạt Mạt.

      đếm cẩn thận, mười tám cây.

      trưởng thành, ngày hôm nay, cuối cùng mười tám tuổi rồi!

      nhắm mắt lại, dùng hơi thổi nến.

      An Nặc Hàn ôm , in lên môi nụ hôn sâu: "Chúc mừng em trưởng thành!"

      Chờ đợi mười năm, đổi lấy vòng ôm ngày hôm nay, thỏa mãn rồi!

      Trong bóng tối, Mạt Mạt cảm giác ngón tay mát lạnh, mở mắt phát ra chiếc nhẫn kim cương được đeo ngón tay .

      sửng sốt nhìn . "Sao biết em nhất định đồng ý?"

      "Cho dù em có đồng ý hay , cũng đều phải lấy em về!"

      ...

      " Tiểu An, có thể nhắc lại câu vừa rồi ." Mạt mạt ngẩng đầu, mong đợi nhìn An Nặc Hàn.

      "Câu nào cơ?" khó hiểu hỏi.

      Mạt Mạt cười ngọt ngào, thầm với : "Em () (em)."

      "À..." cười gật đầu. "Cám ơn!"

      "..."

      Bàn tay rộng lớn của ôm lấy eo , ngón tay vỗ về bờ môi , giọng trầm thấp mang chút quyến rũ. "Mạt Mạt, phải dùng để , chỉ dùng để làm. làm nhiều thứ vì em như vậy, em hề cảm thấy em sao?"

      phải Mạt Mạt cảm giác được, nếu như bọn họ biết nhau, người ngốc cũng cảm giác được toàn bộ những điều An Nặc Hàn làm cho đều là có "ý đồ".

      Vậy mà sớm quen với việc tốt với , quen đến nỗi phân biệt nổi đó là tình thân hay là tình . Có lẽ phân biệt được nhưng bản thân lại chẳng có tự tin mà tin tưởng.

      "Vậy hôm nay để dạy cho em biết cái gì gọi là ''." .

      Dạy cái gì?

      Tiếng Trung của tốt lắm nhé, muốn dạy "" hay là "làm " hả?

      bế bổng lên tầng rồi vào phòng.

      Mạt Mạt chỉ cảm thấy mọi thứ trước mặt vụt qua, cả người bị đặt xuống chiếc giường mềm mại. Còn đợi kịp phản ứng lại, An Nặc Hàn đè lên người , đôi môi phủ lên bờ môi .

      "a" tiếng, cả người mềm , còn sức, co lại giữa vòng tay , đáp lại nụ hôn dịu dàng của .

      Giữa nụ hôn như gần như xa, tay đặt lưng khẽ lướt... mỗi lần đụng chạm đền khiến vui sướng đến run người.

      " em!" An Nặc Hàn khẽ , thỏa mãn .

      Tay di chuyển từ eo xuống đùi, xuống thêm chút nữa, vén cả bộ váy người đến ngang hông.

      Đôi chân nhắn nõn nà của khép chặt, kẹp bàn tay mày mò giữa hai chân lại.

      Càng kẹp chặt càng cảm giác được nhiệt độ nóng hổi của bàn tay , truyền tới dưới thân .

      "Thả lỏng chút nào." Trong tiếng dỗ dành khe khẽ của , Mạt Mạt dần dần thả lỏng.

      cúi mặt thấp xuống, đôi môi làm ẩm ướt cần cổ trắng nõn của .

      Chiếc váy bị đẩy lên cao chạm đến tận hông, bờ vai của ... Áo con của cũng bị đẩy lên cao, vật che chắn giữa hai chân cũng bị kéo xuống... Hơi lạnh phủ tới.

      nhắm mắt lại, cảm giác được luồng nhiệt ngậm lấy ... của . nhàng hơn lần đầu tiên, cũng tuyệt vời hơn lần đầu tiên.

      " Tiểu An..." thở gấp ưỡn thẳng người, cảm giác vui sướng cuốn trọn cả cơ thể.

      Từng đợt khát vọng khiến quên hết mọi thứ...

      lần mò cởi khuy áo sơ mi của , đôi môi hướng về phía cơ thể , học những nội dung sách viết, thử dùng cảm xúc của đầu lưỡi ướt át chạm tới làn da vô cùng co dãn của .

      Đầu lưỡi chạm tới cơ thể nóng bỏng của , trong tim hơi nóng, Mạt Mạt kìm được in nụ hôn vai , cũng khẽ mút, lại dùng răng khẽ cắn cơ thể rắn chắc kia.

      An Nặc Hàn thở dồn dập, tiếng than hưng phấn thoát ra từ làn môi.

      Mạt Mạt được cổ vũ, bàn tay lần dò cơ thể , môi ngậm phần gò lên trước ngực, vừa mút vừa liếm.

      Cả người run lên, sửng sốt nhìn . "Em học rất nhanh..."

      chớp mắt với , đắc ý trong lòng lên mặt. bỗng nhiên muốn làm tốt, để An Nặc Hàn cả đời cũng quên đêm này.

      mở miệng, đầu lưỡi liếm ngón tay cái của , ngậm lại, từ từ mút...

      Trong sách , cơ thể đàn ông rất mẫn cảm với độ ẩm và nhiệt độ, cả đầu ngón tay cũng thích khiêu khích của nụ hôn.

      Quả nhiên An Nặc Hàn rất hưởng thụ, nhắm mắt lại, khóe miệng cong lên nụ cười thỏa mãn.

      Thấy chàng trai mình mang bộ dạng hài lòng, Mạt Mạt cực kì hưng phấn. vừa cố gắng nhớ lại mấy kỹ thuật khiến đàn ông muốn dừng mà dừng được, vừa hôn cổ , sau tai ...

      Chiếc rèm cửa màu mật, chiếc giường màu mật, ngọn đèn màu mật, còn có cả cơ thể màu mật của thiếu nữ giường.

      Mọi vật tối nay đều đẹp đến như vậy...

      An Nặc Hàn thể chờ đợi được nữa, tháo thắt lưng cực nhanh...

      "Em giúp ." Mạt Mạt ngồi bệt giường, tháo thắt lưng cho , kéo khóa quần, cởi xuống...

      Vừa cởi, vừa khẽ khàng hôn bờ ngực của , đầu lưỡi khéo kéo đưa dục vọng của lên tới đỉnh điểm.

      Mạt Mạt run rẩy cởi xuống thứ cuối cùng người , dục vọng cực lớn của đàn ông bừng bừng thoát ra, dọa đến nỗi kìm được hoảng hốt.

      rụt rè chuyển tầm mắt, dám nhìn cái vị trí kia của đàn ông nữa, nhưng vừa nghĩ đến đó là thứ thuộc về An Nặc Hàn, Mạt Mạt lại dằn được tò mò trong lòng, lén lút liếc cái... Thảo nào trong sách "Lần đầu tiên rất đau, cơ thể giống như bị xé rách, đau đến mức chẳng còn cảm giác gì."

      hẹp như thế làm sao có thể đau.

      nắm cổ tay , đẩy nằm xuống giường, lấy tay cầm đầu gối tách hai chân của ra.

      Ngón tay chầm chậm lần dò vào trong, cơ thể của căng thẳng run rẩy.

      " Tiểu An, có thể dịu dàng chút được ?" Từ bé chỉ sợ đau. Hơn nữa đợi lâu mới tới đêm này, cũng muốn bị đau đến nỗi còn cảm giác gì.

      "Em... lần đầu tiên..."

      nghe , phụ nữ kinh nghiệm càng phong phú đồng nghĩa với việc ta càng có sức quyến rũ.

      Đàn thích làm với trinh, đến có kinh nghiệm, còn phải lo lắng tới rất nhiều chuyện. Có vài chỉ biết kêu đau, chẳng gợi cảm chút nào.

      cười, xoa nắn khuôn mặt của . "À."

      nhìn cách đáng thương. " ghét em chứ?"

      "Chấp nhận thôi!"

      An Nặc Hàn cười , hôn , đầu lưỡi luồn vào trong miệng , từ từ khuấy đảo... giống ngón tay cơ thể vậy... khiêu khích thần kinh mẫn cảm của .

      Toàn bộ những tiếng rên vui sướng đều bị hút lấy, Mạt Mạt bất lực run rẩy, cơ thể như nụ hoa đợi ngày nở rộ nghiêng theo tiết tấu của ...

      Mạt Mạt ngẩng đầu, bị sảng khoái nguyên thủy vùi lấp, đôi mắt nhiễm ánh sáng màu mật, còn trong veo. Mái tóc đen bị lớp mồ hôi mỏng dính khuôn mặt nhắn phiếm hồng. Bàn tay nho trắng trẻo siết chặt lấy ga giường mềm mại...

      Thấy Mạt Mạt sung sướng bởi tình dục bao phủ, gò má màu phấn hồng, kiên nhẫn của An Nặc Hàn cũng bị đẩy đến giới hạn...

      ngồi giữa hai chân , tách hai chân ra xa, muôn tận tình chiếm giữ , cũng muốn nhìn dưới bứt phá điên cuồng của , chìm nổi điên đảo trong dục vọng...

      Thế như cơ thể của gầy gò như vậy, nhắn mềm mại thể chịu được lần va chạm...

      Đừng tới điên cuồng mà chiếm lấy, ngay cả chứa đựng thôi cũng là vấn đề...

      thầm thở dài, vừa lấy ngón tay từ từ tham dò vào trong, cố gắng hết sức để thích ứng...

      Cảm thấy được cơ thể của căng lên, hô hấp bị kìm hãm trong chốc lát...

      An Nặc Hàn lập tức dừng động tác, lo lắng hỏi: "Đau ?"

      "Vẫn... tốt." Mạt Mạt khó khăn hít sâu hơi, đau, chỉ thấy cảm giác căng đầy đặc biệt này khiến cơ thể phát sinh rùng minh lạ lùng, mỗi phân da thịt dưới giày vò của ngón tay đều sinh ra lửa, cả người rơi vào trong loại khát vọng mạnh mẽ.

      Dưới người lại càng trướng đau, nheo mắt nhìn vào giữa hai chân, ba ngón tay xâm nhập vào bên trong...

      Cảnh tượng đẹp đẽ phóng túng kia nhất thời khiến gò má nóng bừng, cả người xấu hổ phiếm hồng.

      sợ hãi nhìn về phía , bắt được vẻ mặt lạnh lùng của An Nặc Hàn mang chút quái dị...

      "Nhắm mắt lại." , giọng điệu cho phép từ chối.

      ngoan ngoãn nhắm mắt lại, đồng thời cảm thấy trước mắt đen kịt, tắt đèn...
      linhdiep17 thích bài này.

    5. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 34
      quấy nhiễu của ánh mắt còn, cảm giác lại càng nhạy hơn, mỗi động tác của đều khiến cảm thấy sung sướng ra lời.

      Cơ thể bị lấp đầy vô tình thít chặt lại, niềm khoái cảm đến tê liệt bốc lên tận não...

      Cơ thể lơ lửng, dần dần hòa vào trung...

      ngứa ngáy tê dại trong nháy mắt khiến đầu óc trống rỗng, cả người chảy đầy mồ hôi.

      Nương theo nhịp điệu của , nhịn được cất tiếng rên, từng cơn sóng sảng khoái dạt dào đẩy lên tới đỉnh điểm...

      Tay rút ra, dạt dào biến thành trống rỗng trong tích tắc.

      Mạt Mạt điều hòa hơi thở, cơ thể mềm mại chờ mong lấp đầy lần thứ hai, bao giờ rời nữa.

      Lúc này thứ nóng rực khác thường chầm chậm vào cơ thể trống rỗng của ...

      Trong bóng tối, nghe thấy tiếng thở dốc, tất cả những nốt nhạc tuyệt vời mà từng nghe bì kịp với tiếng hít thở của bây giờ, động lòng người...

      mê mải lắng nghe thanh tuyệt vời ấy, cả thể xác lẫn tinh thần đều bùng cháy theo nồng nhiệt, cơ thể chỉ thể kháng cự lại vào của , ngược lại còn rất chờ đợi đau đớn tượng trưng phải có...

      Cuối cùng cũng đến tầng cách trở, ngừng lại chút, muốn lùi ra ngoài...

      "Đừng." lí nhí .

      Nghe thấy lời cầu như vậy, An Nặc Hàn thể kìm nén được nữa, nắm chặt lấy bờ eo thon, trong tích tắc thẳng người vào nơi sâu nhất của ...

      Cảm giác đau đớn vì bị xé rách chỉ có giây. Khi va chạm vào sâu nơi mềm mại nhất của lần rồi lại tiếp lần, Mạt Mạt kêu lên tiếng sợ hãi...

      phải vì đau đớn, mà là loại sảng khoái khiến người ta mê muội bỗng nhiên chợt kéo tới. ưỡn cao người lên, sa vào trạng thái co thắt cách nào kìm chế được...

      "Mạt Mạt..." ôm run rẩy dữ dội, cơ trể tràn đầy mồ hôi, gọi tên : "Mạt Mạt... em!"

      trong lúc chìm nổi, bị những lời này đưa lên đến đỉnh điểm.

      ra đây là mùi vị hạnh phúc nhất. ra đây là sung sướng mong chờ lâu.

      giọt nước mắt trộn vào mồ hôi của , cảm giác này... hề khiến thất vọng.

      rút ra, cảm giác co thắt của gần như dừng lại, lần đâm vào, dấy lên dư sung sướng.

      " Tiểu An..." khó khăn thở dồn dập, mỗi khi khoái cảm gần như lắng dần, lại bị đẩy từng đợt sóng lên thiên đường.

      Bầu trời vắng sao bỗng nhiên xẹt qua ngôi sao băng...

      Ánh sáng hắt xuống, lờ mờ chiếu lên cơ thể người đàn ông rắn rỏi ôm cơ thể mềm mại trắng như tuyết, ôm hôn triền miên...

      Sau đó, thế giới lại tối như mực, chỉ còn lại tiếng rên rỉ mảnh mai, tiếng thở dốc nặng nề, tiếng lay động dữ dội của ván giường, còn có... tiếng sóng biển trùng trùng điệp điệp phương xa...

      ngừng nghỉ...

      ***

      Ngày hôm sau, ánh nắng tươi đẹp chiếu rọi vào phòng ngủ, ánh sáng mặt trời màu tím nhạt phủ khắp giường.

      Mạt Mạt trở mình, chiếc chăn mỏng trượt xuống theo làn da trơn nhẵn, mấy chấm đỏ ửng cơ thể xinh đẹp vạch trần đêm cuồng hoan.

      " Tiểu An." Mạt Mạt nhắm mắt, đưa tay sờ sang bên gối, bóng người.

      đột nhiên mở to hai mắt, kinh hoàng nhìn quanh phòng, quang cảnh quen thuộc, nhưng lại thấy bóng người quen thuộc.

      Phản ứng duy nhất của chính là hoảng sợ.

      sợ rằng đêm qua là giấc mơ, lại chỉ là cái giấc mơ trêu chọc .

      " Tiểu An?" hoang mang gọi.

      Hoảng hốt, tâm tình ngừng chìm xuống, rơi xuống vực thẳm biết nông sâu.

      Nếu như mọi thứ ngày hôm qua chẳng qua chỉ là giấc mộng, nhất định phát điên mất...

      Bỗng nhiên, phần dưới hơi đau chút, Mạt Mạt vội vàng nhấc chăn lên, mấy chấm đỏ giường tuyệt đẹp như khóm hoa bỉ ngạn nở rộ...

      Mạt Mạt đè lên lồng ngực đập dữ dội, thở phào hơi.

      An Nặc Hàn rất nhanh đẩy cửa vào, đến bên giường ngồi xuống, lo lắng xoa đầu : "Sao vậy? Gặp ác mộng à?"

      " ạ. Dậy thấy đâu, tưởng rằng tối qua..." Nhớ tới ngày hôm qua, gò má Mạt Mạt hồng lên. "lại là giấc mơ."

      "Lại?" An Nặc Hàn tới sát , mờ ám hỏi: "Trước kia mơ như thế sao?"

      Câu hỏi này rất quá trớn.

      "..." Mạt Mạt quấn chăn sát vào người, trùm lên cả khuôn mặt đỏ bừng bừng. Đương nhiên từng mơ, chỉ là hề vào sâu như thế, hề say đắm như thế, nhiều nhất cũng chỉ hôn hôn, ôm ôm.

      nhìn ra ngượng ngùng của , truy hỏi nữa. "Em nhất định đói bụng rồi, đưa em ra ngoài ăn cơm."

      "Bố mẹ em còn chưa về à?"

      Hôm qua người hai nhà cùng nhau ăn trưa, Mạt Mạt vùi đầu vào ăn cơm, thỉnh thoảng lén lút liếc nhìn An Nặc Hàn, thấy trong lòng nóng rừng rực.

      muốn với vài câu, lại xấu hổ mở lời.

      An Dĩ Phong đội nhiên ông biết bãi tắm nước nóng, cảnh vật đẹp lắm.

      Ánh mắt lạnh ngắt của Hàn Trạc Thần giao với ánh mắt của An Dĩ Phong hai giây, hàng mày nhíu lại.

      Sau đó, Hàn Trạc Thần liếc sang Mạt Mạt, thấy lén nhìn An Nặc Hàn, mơ hồ thở dài, : "Gần đây tôi cũng hơi mệt, muốn nghỉ ngơi chút, chiều nay cùng ."

      Vậy hai hai đôi vợ chồng cùng nhau ngâm suối nước nóng, để Mạt Mạt và An Nặc Hàn ở nhà.

      Khi ấy Mạt Mạt còn hiểu vì sao bọn họ muốn , trải qua đêm vừa rồi, hiểu.

      ...

      "Về rồi." An Nặc Hàn : "Họ bệnh viện kiểm tra rồi."

      "À!" Mạt Mạt : "Vậy xuống dưới tầng chờ em , em mặc xong quần áo rồi xuống."

      " cần giúp sao?" , ánh mắt liếc qua cơ thể .

      Giúp mặc quần áo?

      "..."

      An Nặc Hàn thấy từ chối liền đứng dậy lấy ra chiếc váy từ trong tủ quần áo của , rồi lại lôi bộ nội y màu trắng từ trong ngăn kéo dưới cùng đưa cho .

      "Vì sao lại biết ... quần áo của em để ở nơi nào?"

      An Nặc Hàn cười mà , giật chăn của lại, giống như lúc cởi quần áo, mặc cho từng thứ từng thứ ...

      biết là cố tình hay vô ý, đầu ngón tay của thường lướt qua giải đất mẫn cảm của , khiến đến cả lỗ tai cũng đỏ.

      Khi mặc quần áo xong, kéo An Nặc Hàn xuống tầng, Mạt Mạt bỗng nhớ tới ngày cách đây nhiều năm.

      Khí đó còn gấp quần áo, nghe thấy tiếng gõ cửa của An Nặc Hàn, hỏi có ở trong phòng hay . nhất thời hoảng hốt nhét đống nội y còn lại vào ngăn tủ cuối cùng, đóng lại.

      Khi An Nặc Hàn vừa vào cửa, liếc nhìn ngăn kéo của cái, rời tầm mắt rất nhanh.

      lúc ấy mới phát ra quần trong của mình lộ phân nửa ra bên ngoài, mầu hồng nhạt mềm mại, còn có hoa văn hình cún Snoopy.

      đỏ mặt kéo ngăn tủ ra, nhét vào.

      Khi nhớ lại những ngày đó, mặt lại đỏ lựng lên.

      ***

      Trong nhà hàng Pháp, An Nặc Hàn gọi rất nhiều đồ ăn, rằng rất gầy, càng ngừng khuyên ăn nhiều thêm chút.

      " ăn đâu, em sợ béo." Mạt Mạt kiên quyết đẩy đĩa gan ngỗng béo ra.

      "Sợ béo? Chúng ta có thể gia tăng thêm chút vận động."

      "Chúng ta?" Lời vừa bật ra khỏi miệng, ngay lập tức hiểu ra thâm ý trong lời , hận thể vùi mặt vào trong gan ngỗng béo, muốn ngẩng đầu lên.

      "Ăn xong muốn đâu?"

      cần suy nghĩ đáp: "Công viên."

      "Công viên?"

      "Người ta hẹn hò toàn vào trong đó."

      An Nặc Hàn xoa nắn khuôn mặt . "Theo thấy, công viên trò chơi và vườn bách thú vẫn khá hợp với em."

      "Em lớn rồi!"

      "Đúng, lớn rồi!" Tối hôm qua chứng kiến trưởng thành của .

      Cũng biết vì sao, trong mắt An Nặc Hàn luôn luôn là đứa trẻ.

      Đương nhiên, ngoại trừ lúc ở giường...

      Hàng cây cao ngất đứng sừng sững, con đường đầy đá cuội nằm chính giữa, cỏ dại mọc khắp ven đường.

      Mạt Mạt kéo cánh tay An Nặc Hàn con đường , nhớ tới vấn đề quan trọng.

      " Tiểu An, khi nào trở lại ?

      " từ chức rồi, vài ngày nữa đến làm ở công ty bố em."

      " à?" kích động nhảy lên người , vòng chân qua eo , hai tay ôm lấy cổ , hôn ...

      Càng hôn càng sâu, càng hôn càng triền miên.

      Trong nụ hôn dài đằng đẵng, chim bay đậu cành, lá rơi rơi... nụ hoa dại dần dần hé mở...

      Hôn đến khi gần ngạt thở, bọn họ mới lưu luyến tách nhau ra, Mạt Mạt nhảy xuống từ người , quay người lại, nét cười mặt cứng đờ...

      nhìn thấy cuối con đường , đỉnh núi, có bóng người con .

      Tóc đen tán loạn trong gió.

      Chiếc váy màu trắng bay giữa trung.

      Mạt Mạt vẫn tìm được từ nào khác miêu tả xinh đẹp của ấy ngoài trừ "nghiêng nước nghiêng thành"...

      "Chị ấy nhảy xuống đó chứ." Mạt mạt lo lắng nhìn sườn núi xa xa. Mặt dù sườn núi dốc lắm, nhưng bụi gai rậm rạp, đá sỏi lởm chởm, nếu nhảy xuống cho dù may mắn chết cũng bị thương khắp người.

      " ấy !" An Nặc Hàn bình tĩnh nhìn về Tiêu Vi đứng đỉnh núi, lắc đầu: " ai có thể khiến ấy từ bỏ mạng sống của chính mình."

      "Thế nhưng... vì sao chị ấy lại đứng chỗ này?"

      "Chúng ta thôi, thấy chúng ta ở đây, chừng ấy nhảy xuống ."

      Sau khi bọn họ xa, An Nặc Hàn lại quay đầu lại nhìn đỉnh núi, Tiêu Vi vẫn còn đứng nơi đấy.

      Nhìn phong cảnh dưới chân núi, biết Tiêu Vi vẫn vất xuống được khoảng hồi ức kia.

      Thế nhưng cảnh vẫn còn như năm ấy, nhưng mãi mãi cùng xem được nữa.... bởi vì người đáng để bảo vệ, chỉ có người.

      ***

      Sáng sớm ngày hôm sau, Mạt mạt còn chưa tỉnh ngủ, An Nặc Hàn lôi từ trong chăn ra.

      "Chuyện gì đấy! Em còn chưa dậy mà!" vùi đầu vào trong chăn.

      "Đưa em nơi."

      "Nơi nào?"

      " Hy Lạp, bỏ trốn!"

      "Cái gì?" Mạt Mạt ngồi phắt dậy. " cái gì?"

      "Suỵt! Thừa lúc bọn họ ở đây, đưa em Hy Lạp. Chỉ có hai người chúng ta..."

      Mạt Mạt ngừng suy nghĩ trong ba giây, lập tức đứng dậy mặc quần áo.

      Sáng sớm tinh mơ ngủ dậy bỏ nhà trốn , quá lãng mạn!

      ...

      Tất cả tựa như giấc mơ, dưới tán cây ngô đồng, ánh sáng loang lổ, cầm tay qua con đường rừng , vào giáo đường cổ kính. Bọn họ đứng dưới tượng thần Athena nắm chặt tay nhau.

      hôn lễ đơn giản nhất, có lễ phục, có hoa tươi, nhạc, có tiếng vỗ tay, thậm chí có cha xứ...

      Thế nhưng hai người có tình , tình cảm vĩnh viễn phai mờ...

      Cho dù tương lai có ra sao, trong đường đời vững vàng nắm tay , xa cách.
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :