1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Chờ em lớn nhé, được không? - Diệp Lạc Vô Tâm (34c + 2NT)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 15
      đường về nhà, An Nặc Hàn tập trung tinh thần lái xe, Mạt Mạt chuyên tâm nhìn từng cây thông xanh biếc lướt qua bên ngoài cửa sổ.

      " phải em với là chỉ cùng Thành học nhạc, có cái gì khác sao?" An Nặc Hàn hỏi.

      "Em nghĩ tới ấy thích em."

      Khóe miệng An Nặc Hàn hơi động, nhìn vào kính chiếu hậu.

      " tin em? thà tin tưởng lời Vi ..."

      cắt lời . "Sau này đừng học nhạc với Thành nữa."

      "Vì sao?"

      " thích cậu ta!"

      Mạt Mạt cũng phản bác, quay mặt , nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Gió lạnh thổi mái tóc rối loạn, đập vào khuôn mặt của , đau...

      An Nặc Hàn thường đáp ứng mọi cầu của , cũng đồng dạng với mỗi khi An Nặc Hàn có thái độ kiên quyết, cũng chưa bao giờ có can đảm phản bác lại.

      Nhưng thà tin tường lời Vi , cũng tin , điều này khiến vô cùng thất vọng.

      Thành đúng, hiểu được thế giới nội tâm phong phú của , lại càng thể biết tới tình cảm buồn thương của ...

      Đột nhiên, An Nặc Hàn dừng xe lại giữa đường.

      cởi dây an toàn cho , giọng điệu cực kỳ lạnh lùng: "Em muốn ở cùng với cậu ta, vậy bây giờ xuống xe tìm cậu ấy ! dứt khoát ngăn cản em!"

      "Em ..." Mạt Mạt hoảng loạn lắc đầu. " Tiểu An, đừng giận nữa, em học với ấy nữa."

      An Nặc Hàn lại trông càng thêm tức giận, mạnh mẽ đạp phát vào chiếc xe, thân xe hơi biến dạng, tiếng còi báo động chói tai vang lên.

      Mạt Mạt sợ đến nỗi vội vàng xuống xe, luống cuống chẳng biết làm thế nào, nhìn khuôn mặt nổi giận đùng đùng của .

      "Em... đừng giận, em vẫn được sao?"

      Gió biển phất qua khiến cả người run rẩy, lau nước mắt rơi xuống từ hốc mắt: "Em biết thích em, em bao giờ quấn lấy nữa!"

      được hai bước, An Nặc Hàn đưa tay nắm chặt cổ tay , kéo lại, tay quay bờ vai phải gầy yếu của đặt dựa vào chiếc xe cứng ngắc.

      Trong khi vẫn còn chưa kịp kiểu chuyện gì xảy ra, đôi môi ngang tàng đè xuống, thô lỗ cướp đoạt đôi môi lạnh lẽo của ...

      Nụ hôn lần này hoàn toàn khác với lần hôn trằn trọc dịu dàng kia, An Nặc Hàn kịch liệt mút lấy môi , hoàn toàn mang tính ép buộc, đòi hỏi và xâm phạm. Hơi thở gấp gáp của , tiếng hô kinh ngạc của , tất cả đều bị nụ hôn tràn đầy hơi thở đàn ông nuốt lấy còn sót lại.

      Người phát run, hai chân mềm đến nỗi đứng vững nổi. Cổ tay bị lòng bàn tay cực nóng của siết chặt đến mức đau đớn, sống lưng lại bị tấm thép cứng lạnh thân xe cọ vào nhức nhối. Để giảm bớt đau đớn, thể dùng tay trái ôm lấy thắt lưng , cố gắng để cơ thể mình dựa sát vào vòng ôm ấm áp ấy... cảm nhận được xuôi theo, An Nặc Hàn càng mạnh mẽ hơn, kéo ôm vào trong lòng, hôn lại càng thêm sâu...

      nhắm mắt, run rẩy hôn trả , có chút mong chờ, có chút hồi hộp, rụt rè mở miệng, trong gian môi răng gắn bó, đầu lưỡi nhắn của bị cuốn lấy, trong nháy mắt hồn phách như bị rút ...

      Ở tận sâu trong cổ họng của phát ra tiếng ngâm nga, bàn tay nắm cổ tay của lại tăng thêm lực, nụ hôn lại càng cuồng dại, giống như phải hút khô mới hài lòng.

      Họ hôn nhau rất lâu, rất nhiều xe vượt qua người họ, có người ấn còi, có người quay cửa xe xuống huýt sáo, Mạt Mạt hoàn toàn để ý được đến người khác, trong ý thức của giờ đây chỉ còn lại An Nặc Hàn.

      Khi nụ hôn kết thúc, cơ thể vẫn còn mềm nhũn, dựa vào lòng An Nặc Hàn, phút cũng muốn rời. muốn cho tất cả mọi thứ, cho mọi thứ của — nếu như muốn.

      "Hứa với , đừng gặp lại Thành nữa." khàn giọng .

      mơ mơ hồ hồ gật đầu.

      Trong lúc thế này, cho dù ra cầu gì, đều gật đầu.

      ....

      Khi hai người về đến nhà, các thành viên trong gia đình hai nhà tập trung đông đủ, Hàn Thiên Vu và Tư Đồ Thuần uống cà phê chuyện.

      Hàn Trạc Thần và An Dĩ Phong lại ngồi sofa bàn chuyện với nhau, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

      Bàn tay cầm điếu thuốc của Hàn Trạc Thần run lên, tàn thuốc rơi ra ngoài gạt tàn. "Cậu khẳng định?"

      "Em điều tra rất ràng." An Dĩ Phong .

      Hàn Trạc Thần dập tắt điếu thuốc, gật đầu.

      "Bố, mẹ, chú Phong, Tiểu Thuần..." Mạt Mạt cúi đầu vào cửa, chào hỏi những người trong phòng lượt, rồi lại cúi đầu về hướng cầu thang. "Con lên tầng thay quần áo."

      Hai gò má ửng đỏ của còn có thể che được, nhưng đôi môi sưng mọng làm sao giấu nổi đây...

      Hàn Thiên Vu và Tư Đồ Thuần trao đổi ánh mắt, cười cười cách ái muội.

      Hàn Trạc Thần bàn việc cùng An Dĩ Phong tùy ý liếc qua môi của , tiếp tục với An Dĩ Phong: "Tôi hiểu rồi."

      "Có cần em giúp đỡ ?" An Dĩ Phong thuận miệng hỏi, tầm mắt chuyển hướng về An Nặc Hàn, cười cười, dựng thẳng ngón tay cái về phía .

      " cần! Tự tôi xử lý."

      Mạt Mạt hoàn toàn có lòng dạ nào để ý tới đề tài họ , nhanh chân chạy lên tầng.

      "Tiểu An, Mạt Mạt còn , con phải hiểu thế nào là thương hoa tiếc ngọc." câu của An Dĩ Phong, An Nặc Hàn còn gì để .

      Mạt Mạt liếm đôi môi đau đớn vẫn còn sót lại chút ngọt ngào của mình, mỉm cười đóng cửa phòng.

      Hình ảnh trong gương, hai gò má phiếm hồng, môi mọng đỏ sóng sánh ánh nước, đôi mắt mơ màng...

      còn là kia nữa, sắp nở rộ, chỉ còn thiếu giọt sương ngọt cuối cùng...

      ***

      Mạt Mạt thay quần áo xuống tầng, An Nặc Hàn giúp cắm từng cây nến lên bánh sinh nhật, đốt lửa.

      đếm lại số nên chiếc bánh gateaux, vừa vặn mười lăm cây, nhiều hơn cây nào.

      An Nặc Hàn hôn lên trán , mỉm cười : "Chúc mừng em, lại trưởng thành thêm tuổi!"

      " Tiểu An, lại giúp em cắm thêm vài cây nữa !" chớp chớp đôi mắt to tròn hồn nhiên .

      "Nếu cắm nhiều nến hơn, ước nguyện linh."

      "Vậy thôi!"

      ghé sát vào chiếc bánh gateaux, vừa định thổi nến chợt thấy cổ tay mát lạnh. tò mò cúi đầu xuống, An Nặc Hàn đeo vào cổ tay chiếc đồng hồ đeo tay. Kiểu dáng của chiếc đồng hồ này chỉ là hình tròn phổ thông, đính bất cứ thứ gì đáng , cũng có hoa văn đẹp đẽ. Dây đồng hồ làm bằng thép nguyên chất, mặt đồng hồ màu xanh ngọc, mười hai múi giờ được nạm bằng những hạt kim cương , dưới ánh nến, ánh sáng của kim cương chói lòa, hơi hơi có chút tầm thường. Điểm duy nhất được coi là đặc biệt của chiếc đồng hồ này là nó có kim giây, còn mỗi kim phút đều có hoa văn hình tim đập.

      Thấy phản ứng của vô cùng bình tĩnh, An Nặc Hàn hói: " thích à?"

      " phải." tặng cái gì cũng đều thích, cho dù có là quà tặng bình thường thế nào chăng nữa.

      An Nặc Hàn đưa tay đến cổ tay áo sơ mi, cởi bỏ nút tay áo. "..."

      "Nến sắp tắt rồi, mau thổi thôi." Mọi người giục .

      Mạt Mạt nhắm mắt lại, hay tay tạo thành hình chữ thập chắp trước ngực, trong lòng thốt ra nguyện vọng như trong sinh nhật hàng năm của . "Con hy vọng lớn nhanh chút."

      Sau đó, nhắm chuẩn những ngọn nến, thổi hơi...

      trải ngày sinh nhật mười lăm tuổi trong chúc mừng ngọt ngào nhất như thế.

      ...

      Buổi chiều hôm sau, An Nặc Hàn ngồi trước máy tính nghiên cứu mấy câu văn khó hiểu. Mạt Mạt nằm nhoài bàn học của , cẩn thận bỏ tấm ảnh được chụp trong bữa cơm sinh nhật vào quyển album. Trong bức ảnh chụp, An Nhặc Hàn hôn lên trán , đôi môi...

      Mạt Mạt lén nâng mắt, nhìn về phía môi , nụ hôn hôm qua lại quay về, sống lại trong đầu , trái tim bỗng nhiên đập gia tốc, mạch máu có chút co lại, đau đớn.

      An Nặc Hàn quan sang nhìn đờ đẫn. "Có chuyện gì muốn sao?"

      "Hả?" sờ khóe miệng, may mà có nước miếng chảy xuống. "Ngày mai lại phải à?"

      Vẻ mặt của hơi khó xử. " còn có việc, thể lần lữa thêm nữa."

    2. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 16
      Trong quán bar, Mạt Mạt ngồi tại vị trí sát bên cửa sổ, bàn bày loạt ly thủy tinh trống rỗng, còn thưởng thức từng miếng từng miếng trong ly kem thứ năm trước mặt. Đây là loại kem ly thích nhất trong bar, "Phấn hồng giai nhân". nó là kem ly, bằng nó là loại mùi vị rất đặc biệt, tầng cùng là lớp kem sữa màu trắng, ngọt đến mức phát ngấy, tầng giữa là kem dâu tây, tầng cuối cùng là lớp rượu vang mỏng... Màu sắc trong ly quá độ dần từ màu trắng đến màu hồng; mùi vị cũng chuyển từ hương sữa, chua chua ngọt ngọt, dần dần sang đến vị đắng, nhất là miếng cuối cùng, miệng thấy cay, càng hồi vị càng thấy đắng chát...

      Lại ăn xong ly...

      Biết rằng ăn đến cuối cùng vẫn nếm phải vị đắng, Mạt Mạt có lẽ chỉ muốn thêm chút kem ngọt khiến quên vị đắng chát. cọ xát hai bàn tay đông cứng với nhau, với nhân viên phục vụ. "Cho thêm suất nữa!"

      Lại suất "Phấn hồng giai nhân" được bê lên, liếm bờ môi tê rần, chẳng hề mảy may thấy lạnh, chỉ thấy trong miệng rất đắng.

      Thành ngồi xuống ngay vị trí đối diện Mạt Mạt, chuyện với ta.

      ta cũng quấy rầy , lần đầu tiên thưởng thức cách tinh tế từng cử động của .

      Mạt Mạt hôm nay trang điểm rất tỉ mỉ, kiểu tóc của được chải vô cùng cẩn thận, tóc đen mềm mại được chia thành hai lớp, lớp dưới buông xõa, lớp được buộc lệnh về bên phải, hơi có phần hoạt bát, lại có chút dễ thương. mặc chiếc áo kiểu tây màu hồng nhạt, cổ đứng tay, cổ áo và sườn vai được viền ren tơ tằm, phía dưới phối với chiếc váy xếp cùng màu dài quá đầu gối, làn váy cũng được viền ren, khiến người ta nhìn qua có chút dịu dàng thục nữ.

      Tầm mắt của Thành lại dời đến cổ tay , đồng hồ của rất đặc biệt, dường như từng thấy ở nơi nào đó. Thành cẩn thận nhớ lại chút, là đồng hồ tình nhân số lượng có hạn mới nhất do hãng Piaget phát hành.

      "Hôm nay em rất đẹp."

      Mạt Mạt nâng mắt nhìn ta, cười hơi cứng nhắc. "Cám ơn!"

      Ánh tà dương chiếu lên khuôn mặt trái xoan xinh xắn, nước da trắng nõn mỡ màng, môi đỏ mọng long lanh như sương sớm.
      Thành đột nhiên cảm thấy giống bức tranh tuyết rơi, có lãng mạn mộng mơ, nhưng, cũng có chút ưu sầu buồn bã...

      "Tâm trạng tốt à?"

      " có, là rất tốt!"

      "Chồng chưa cưới của em phải trở về sao? Vì sao ta cùng em?"

      nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, lại nhìn xuống đồng hồ đeo tay, trầm tư lâu, mới hỏi Thành: "Thành, giả sử người nhà ép lấy , có cam lòng ?"

      "Người , tuyệt đối lấy."

      Mạt Mạt cau chặt mày, vẻ mặt hoảng hốt: "Đáng tiếc ấy chẳng phải là ..."

      " ấy? Chồng chưa cưới của em?"

      "Ừ! ấy làm cho tôi rất nhiều chuyện mà muốn làm, nhiều đến nỗi tôi đếm nổi... Tôi cảm thấy tôi rất ích kỷ, tôi biết ấy tôi, trong mắt ấy tôi vĩnh viễn là đứa trẻ hiểu chuyện, tôi còn dính lấy ấy, để cho ấy có cơ hội xả hơi."

      "..." Thành im lặng nghe .

      " biết ? hôm qua gặp ở Thiên đường & Địa ngục tên là Vi, là bạn cũ của An Nặc Hàn. ấy vốn có thể lấy ấy, nhưng là tôi đoạt mất hạnh phúc của Vi, đẩy ấy từ thiên đường xuống địa ngục." Hai bàn tay Mạt Mạt che lại khuôn mặt, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống: "Thành, tôi nghĩ tới kết cục như thế. Tôi cho rằng cái gì Vi cũng có, ấy có tình của , có hứa hẹn của , tôi chỉ muốn chia bớt chút hạnh phúc của ấy, tôi tham lam, chút là đủ rồi! Chỉ cần có thể để tôi ở bên cạnh , khi nhớ đến có thể nhìn thấy , nghe thấy giọng của , tôi rất thỏa mãn..."

      Tâm tình của Thành hơi chấn động khác thường, cắt lời : "Tình cảm thể chia xẻ."

      "Tôi hiểu! Nhưng biết , ấy Vi, ấy hứa hẹn với Vi rằng đợi tôi lớn, ấy cưới ấy. Ban ngày bọn nọ cùng nhau lên lớp, buổi tối tâm với nhau trong điện thoại... Những ngày như thế, tôi nằm mơ đều có thể mơ đến cười tỉnh lại... Thế nhưng, những giấc mơ đẹp như thế tôi rất ít khi mơ tới. Trong giấc mơ của tôi, An Nặc Hàn đều khác, đều cười áy náy với tôi: 'Xin lỗi, em là trẻ con, có cách nào em!" mỗi lần tỉnh lại từ trong mơ, tôi đều cảm thấy rất may mắn, may vì đó chỉ là giấc mơ."

      Kem trong ly tan dần, hòa vào với rượu vang, cũng hòa trong nước mắt của .

      Thành khép lại đôi mắt ánh vàng, nặng nề lắc đầu: "Em còn muốn lừa người dối mình như thế này đến khi nào?"

      " tại..." Mạt Mạt cắn răng, đôi môi run run : "Tôi từ bỏ! ấy muốn ai để ấy , ấy muốn rời cứ để ấy thôi... ấy, tôi vẫn có thể sống rất tốt!"

      nghĩ thông suốt, nghĩ thông.

      Thế giới này phải chỉ có tình , còn có tình thân, còn có tình bạn.

      thể lấy , làm em cũng được, có thể nhìn thấy hạnh phúc bên , có thể trông thấy vui sướng làm lễ kết hôn, có thể làm mẹ nuôi của con , thương đứa bé.

      Đợi đến khi hai gia định họ hợp lại với nhau, cũng có thể tiếp tục cùng nhau sống dưới mái hiên, giống bố mẹ của hai người vậy.

      Cuộc sống như thế phải cũng rất đẹp sao?

      Có đôi khi, lùi bước, mới có thể để cho chính mình và người khác có khoảng trời vùng vẫy tung bay.

      "Đúng vậy, ta, em vẫn còn có ." Thành thấy gì, liền thở dài.

      "Đúng vậy, ta, em vẫn còn có ." Thành thấy gì, liền thở dài.

      Mạt mạt nhìn Thành đối diện, đôi mắt vàng mê hoặc .

      nghĩ: Nếu thể lấy An Nặc Hàn, thể nghi ngờ Thành là lựa chọn tốt nhất. Ít nhất Thành hiểu được thế giới nội tâm của , có thể hiểu được tiếng ca của .

      Thành hỏi: "Muốn nghe hát ? tặng em bài hát tiếng Trung."

      Mạt Mạt vô cùng muốn nghe nhạc. " biết hát bài hát tiếng Trung à? Tôi chưa từng được nghe hát nhạc Trung bao giờ."

      "Tiếng Trung đẹp hơn bất kỳ loại ngôn ngữ nào, muốn hát cho những người hiểu cái đẹp." xong, Thành lên sân khấu.

      ấy với ban nhạc mấy câu, tiếng nhạc buồn bã vang lên.

      "Là hứa hẹn với em quá nhiều, hay vốn chưa cho em đủ... Em luôn luôn có nghìn vạn lý do, vẫn nương theo cảm xúc của em đó..."

      Lời ca bi thương giàu cảm xúc, được hát bằng chất giọng huyền ảo của Thành, muốn làm cho tim người ta tan vỡ cũng khó.

      Cả trọn bài, Mạt Mạt đều khóc, cuối cùng nằm nhoài ra bàn, khóc thành tiếng.

      "Sao nỡ lòng trách em sai, là cho em tự do như lửa... nếu em muốn bay , thương đau hãy để gánh chịu..."

      Thành hát xong câu cuối cùng, đứng ở sân khấu dùng tiếng Trung : "Mạt Mạt, dù sao cứ theo bước chân của người
      khác rất vất vả, chẳng bằng để cho ta tự do, để ta được giải thoát, cũng là để bản thân mình giải thoát..."

      ngẩng đầu, cười với Thành.

      biết, cái gì cũng biết, trách , cũng trách bất kỳ ai.

      Giống như mẹ , sai người, phải chấp nhận quả đắng như này, ai có thể cứu chuộc ...

      Thành lại lấy tay ra hiệu với ban nhạc, giai điệu quá quen thuộc vang lên.

      Thành vươn tay về phía .

      "It won't be easy..." Giọng hát của Thành như câu thần chú.

      tự chủ lên sân khấu, nhận lấy chiếc mic Thành đưa cho.

      Giọng hát của vang lên thuận theo giọng ca của Thành, thanh thê lương như thủy tinh vỡ rơi mặt đất...

      Dưới sân khấu yên lặng.

      "Have I said too much?" Có phải em nhiều lắm ?

      "There's nothing more than I can think of to say to you." Em nghĩ còn có thể ra điều gì.

      "But all you have to do is look at me to know." Nhưng tất cả những điều phải làm là nhìn em, biết...

      nghe thấy tiếng gào thét tận sâu trong tâm hồn , từng câu từng chữ của đều là chân tình, đều biết.

      Tất cả mọi thứ làm đều hề có ý nghĩa

      Bắt đầu từ đêm nay, buông tay, để ...

      mỉm cười, rạng rỡ như hoa bỉ ngạn nở rộ trong tích tắc...

      ...

      Hát đến câu cuối cùng: "That every word is true." Từng câu từng lời của em đều là chân tình!...

      Mạt Mạt mở mắt, khi thấy An Nặc Hàn đứng dưới sân khấu, trái tim tựa như va chạm mạnh đến nối làm nát xương ngực, đau đến mức thể phát ra bất kì thanh nào.

      Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt hề hờ hững...

      Chiếc mic trong tay rơi xuống mặt đất, tiếng va chạm lớn chôn vùi tất cả, toàn bộ lý trí của đều trôi theo dòng nước.
      Khi vươn tay với ...

      dường như bị luồng khí xoáy quanh, còn sức lực giãy dụa.

      Tình , chính nó là mù quáng, là kích động. Mặc dù quyết tâm rồi lại kiên quyết từ bỏ, bỗng khi gặp mười mình , chỉ cần liếc nhìn xa xa, quyết tâm gì đó đều tan rã, ngây ngốc lưu luyến, tự lừa mình dối người vui sướng trong giây lát.

      thoáng lướt nhìn qua Thành bên cạnh, chút do dự chạy xuống sân khấu, chạy đến trước mặt An Nặc Hàn, đưa tay cho .

      Có thể đây là thói quen, là thói quen được nuôi dưỡng từ thuở sơ sinh.

      "!" An Nặc hàn có chút thô lỗ, rất mạnh mẽ nắm lấy tay , kéo ra ngoài cửa. "Theo về nhà."

      Lực của rất lớn, giải thích lôi ra ngoài quán bar.

      "Em..." Mạt Mạt tưởng rằng tức giận vì gặp Thành, vừa định giải thích, đột nhiên phát cửa quán bar xuất rất nhiều chiếc xe màu đen, đám người cầm côn lao từ xe xuống, chạy vào trong bar.

      Những người khách chen lấn xô đẩy chạy ra ngoài.

      Người cần cả rồi, cuối cùng có hai người đàn ông cao lớn cường tráng vào khép lại cửa chính, rồi khóa bên trong.

      "Xảy ra chuyện gì?" nhớ tới Thành vẫn còn ở bên trong, hơi lo lắng.

      An Nặc Hàn hề trả lời, lôi tới trước chiếc xe thể thao.

      Trong quán bar vọng đến tiếng kêu sợ hãi, tiếng đồ đạc bị đập phá, tiếng thủy tinh vỡ nát.

      " được, em phải báo cảnh sát! Thành vẫn còn ở bên trong!"

      Mạt Mạt rút tay lại, nôn nóng lấy điện thoại ra muốn gọi cho cảnh sát. còn chưa kịp bấm số, An Nặc Hàn giật điện thoại của , vất mạnh vào tảng đá bên đường, vỡ toang...

    3. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 17
      Sau thoáng ngạc nhiên, Mạt Mạt dường như hiểu ra điều gì đó.

      "Vì sao lại ngăn cản em báo cảnh sát? Vì sao vừa rồi lại kéo em ? biết ở đây xảy ra chuyện? Những người này là do tìm?" hỏi liền mạch liên tiếp mấy câu.

      An Nặc Hàn thừa nhận, cũng phủ nhận.

      " sai người đến làm?"

      đột nhiên cảm thấy rất xa lạ, xa lạ đến nỗi hoàn toàn nhận ra...

      Trong bar vọng đến tiếng kêu thảm thiết, Mạt Mạt lại nhìn thấy gì, chạy đến trước cửa bar, cố gắng đập, gọi lớn: "Thành, sao chứ? trả lời tôi ..."

      Bên trong vẫn hỗn loạn, hề nghe bất cứ cái gì.

      Kinh hoàng, áy náy, hoang mang, và cả chua xót, mọi cảm giác phức tạp đều tụ hợp lại chỗ, đè lên từng dây thần kinh của . Nhưng biết chính mình có thời gian tiêu hóa mấy thứ cảm xúc này, Thành còn ở tại thời điểm nguy hiểm.

      Mạt Mạt vội vàng chạy lại, gọi An Nặc Hàn: " mau bảo bọn họ dừng tay! Bảo bọn họ dừng tay!"

      Tay nắm chặt lại, cố hết sức kiềm chế lửa giận của bản thân mình.

      "Thành đắc tội ở điểm nào, cuối cùng là muốn làm cái gì?" Thấy câu nào, Mạt Mạt tức giận đến mức khua tay đánh vào ngực , vẫn nhúc nhích, mặc kệ cho đánh.

      Với sức lực của Mạt Mạt, dù có dùng hết sức cũng đau, nhưng vẻ mặt của lại vô cùng đau đớn.

      "Con đừng làm khó Tiểu An nữa, là bố bảo nó đừng nhúng tay vào." thanh lạnh lẽo vang tới.

      "Bố?" Mạt Mạt dùng ánh mắt tìm kiếm xung quanh, chiếc cửa xe ô tô được mở ra, Hàn Trạc Thần xuống xe tới.

      Cả người ông mặc bộ âu phục màu đen, giống như sứ giả đến từ địa ngục.

      Mạt Mạt phản ứng lại rất nhanh, chạy tới cầu xin, : "Bố, bố mau bảo bọn họ dừng tay , chúng ta lý lẽ được ?"

      Hàn Trạc Thần ra hiệu bằng ánh mắt cho người lái xe bên mình. Người lái xe của ông vào bộ đàm trong tay: "Dừng tay!"

      Rất nhanh sau đó, cửa quán bar khóa chặt được hai người đẩy ra.

      Mạt Mạt hề nghĩ ngợi lao vào trong bar, vừa vào đến cửa, thấy Thành bị đánh thương tích đầy người, co quắp nằm mặt đất...

      Cảnh này dọa đến ngây ngốc, tựa người cửa, tay chân lạnh buốt.

      Trong trí nhớ của Mạt Mạt, bố thương nhân rất có phong độ, rất ít khi so bì được mất với người khác, đôi khi hơi độc đoán chút, hơi mạnh mẽ chút, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, người bố bị nổi cáu im lặng lời nào lại có mặt đáng sợ như vậy.

      Chưa đến ba phút, ông có thể đánh người đễn nỗi cả người đều là máu, hơn nữa sắc mặt còn biến đổi.

      Thành tuy bị thương rất nặng, nhưng vẫn cố gắng chống tay xuống đất, khó khăn đứng dậy, lau vệt máu bên khóe miệng.

      Cho dù cả người ta toàn máu, nhưng vẻ mặt ta vẫn kiêu ngạo như thế.

      Hàn Trạc Thần cúi người dựng chiếc ghế mặt đất lên, ngồi xuống, chân ung dung vắt chân khác. "Con của tôi bảo tôi lý lẽ, được, vậy bây giờ tôi lý lẽ với cậu..."

      " lý lẽ cái gì chứ?" Mạt mạt tức đến cả người phát run: "Gọi xe cứu thương !"

      Hàn Trạc Thần liếc cái, thấy sốt ruột đến nỗi hai mắt hồng hồng, hơi nỡ, với lái xe của ông: "Gọi xe cứu thương !"

      "Dạ!"

      Thấy người lái xe gọi điện cho xe cứu thương, trái tim treo lơ lửng của Mạt Mạt cuối cùng cũng có thể buông xuống.
      "Cậu có biết vì sao tôi đánh cậu?" Hàn Trạc Thần quả nhiên bắt đầu lý lẽ với Thành.

      " biết."

      "Tóm lại cậu tiếp cận con tôi có mục đích gì?"

      "Cháu tiếp cận ấy..." Thành cười châm biếm: "Là ấy chủ động tiếp cận cháu vì muốn học hát với cháu!"

      Hàn Trạc Thần ràng vô cùng hài lòng với câu trả lời của ta, tuy nhiên ông liếc nhìn Mạt Mạt, rồi lại xem An Nặc Hàn, giọng điệu vẫn rất nhã nhặn: "Chuyện quá khứ tôi truy cứu nữa. Từ hôm nay trở , đừng để tôi thấy cậu ở cùng với con tôi..."

      Thành đứng thẳng, kiên quyết mà đối diện với Hàn Trạc Thần: "Cháu lòng với Mạt Mạt, cháu muốn ở bên ấy."

      "Cậu lại lần nữa."

      "Cháu ấy!"

      Hàn Trạc Thần mỉm cười gật đầu, liếc nhìn mấy tên côn đồ phía sau Thành.

      Mạt Mạt còn chưa kịp hiểu ý trong cuộc đối thoại của hai người, thấy tên kia tới chỗ Thành, hai tay cầm chặt gậy gỗ, nặng nề vung về phía gáy Thành.

      "Đừng!" thét chói tai, mắt thấy Thành nhổ ra ngụm máu tươi, ôm đầu chảy máu quỳ xuống đất.

      Thấy tên kia lần thứ hai vung gậy gỗ lên, Mạt Mạt liều lĩnh chạy tới, ôm Thành từ sau lưng.

      Máu người nhuộm đỏ hai tay , váy .

      Thành nhìn đau buồn, đôi mắt ánh vàng càng lúc càng hoảng hốt.

      "Bố, ấy con có gì sai? Vì sao bố lại muốn đánh ấy?"

      "Con biết gì? Con bị người ta lừa, con có biết ?"

      Mạt Mạt lại liếc qua Thành, nhắm mắt lại.

      " ấy lừa con! Con tin ấy!" tin vào Thành, bởi gì giọng hát là thứ lừa được người. Tiếng ca của thuần khiết huyền ảo như thế...

      Hàn Trạc Thần quay đầu với An Nặc Hàn. "Tiểu An, đưa Mạt Mạt ."

      An Nặc Hàn do dự lát, cởi áo khoác đặt lên vai Mạt Mạt, ôm ấy vai , tách ra khỏi Thành.

      trơ mắt nhìn mấy cây gậy tuyệt tình đánh vào cơ thể gầy gò của Thành, đây là cảnh tàn nhẫn nhất thấy từ khi chào đời tới nay.

      Người làm tất cả những thứ này lại là hai người đàn ông nhất.

      giống như phát điên, vùng ra khỏi hai tay An Nặc Hàn, cầm nửa bình rượu vỡ từ mặt đất lên, khua giữa trung.

      "Đừng tới đây! Tất cả đừng có tới!"

      nhìn thoáng qua Thành nằm trong vũng máu, khẽ cắn môi, đưa đầu thủy tinh vỡ sắc nhọn nhằm vào cổ họng mình.
      "Dừng tay! Bố bảo nhưng người kia đánh ấy tiếp thử xem!"

      "Mạt Mạt!"

      Tay run lên, thủy tinh đâm vào da mềm mại, rất đau. "Dừng tay!"

      Mắt ngập nước, ánh mắt tràn đầy van nài nhìn An Nặc Hàn.

      "Giúp em ..." Nước mắt trong suốt rơi xuống chai thủy tinh vỡ. Khi đó cũng biết ở trước mặt An Nặc Hàn dùng máu và nước mắt bảo vệ cho người con trai khác có ý nghĩa gì. Đợi đến khi hiểu được, tất cả mọi thứ đều quá muộn rồi.

      Bỗng nhiên, trước mắt chợt lóe lên bóng hình, An Nặc Hàn nắm chặt cổ tay tên, giật lại cây gậy gỗ của ông ta. Sau lại chuyển mình, chặn trước tên khác, đấm khiến tên ấy lùi lại...

      Những tên khác đều dừng hành động, nhìn về Hàn Trạc Thần.

      An Nặc Hàn tới bên cạnh Mạt Mạt, lấy lại chiếc chai trong tay , đưa tay nâng cằm lên, cẩn thận xem xét vết thương của .
      "Sau này gặp chuyện gì cũng đừng gây tổn thương chính mình." khàn giọng .

      " Tiểu An..." Mạt Mạt hoảng hốt chìa tay ôm cánh tay , muốn hấp thụ chút ấm áp và an ủi người . An Nặc Lại lùi về sau bước, tránh được.

      " phải , em nhớ giữ gìn sức khỏe tốt!"

      thoải mái quay người ra khỏi bar.

      Mạt Mạt ngơ ngác nhìn bóng lưng rời , loại ảo giác, nếu lúc này, quay trở lại nữa!

      "Mạt Mạt..." Hàn Trạc Thần tới bên cạnh , vuốt ve mái tóc, muốn an ủi đôi chút.

      tức giận, mạnh mẽ đẩy ông ra. "Bố cho rằng bố là bố con có thể quyết định hộ con à? Bố sai rồi! Trừ chính con, ai có thể quyết định tương lai của con hết!"

      "Bố cũng chỉ muốn tốt cho con! Bố biết rằng con muốn lấy Tiểu An..."

      "Con muốn! chút cũng muốn!" Đau lòng, thất vọng trộn lẫn nhau cùng nảy lên trong lòng, hét to: "Cái gì bố cũng tự ý xắp xếp cho con, bố có bao giờ hỏi con là con có bằng lòng hay hả?"

      muốn đấy, nhưng muốn có ích lợi gì?

      người đàn ông trước sau có cách nào , tờ hôn thú mỏng manh có thể buộc chân được sao? Cho dù buộc được, hạnh phúc sao? Như Vi đấy, cơ thể của thuộc về , trái tim thuộc về khác, cả ba người đều bị thương."

      "Con muốn lấy Tiểu An?"

      "Con..." nhắm mắt lại. "Trước đây con còn , hiểu biết. nay con trưởng thành rồi, con hiểu cái gì mới là cái con muốn."

      rốt cuộc cũng ra rồi, cũng chẳng hề khó khăn như trong tưởng tượng.

      Thấy có xe cảnh sát chạy tới, An Nặc hàn vội vàng quay lại thông báo cho họ, vừa vặn nghe được những lời này.

      đứng ở cửa, khéo miệng co giật chút, chỉ câu: "Chú Thần, cảnh sát về phía này, chú nhanh đưa Mạt Mạt từ cửa sau , chuyện ở nơi này cháy xử lý..."

      Hàn Trạc Thần vì có lý lịch phức tạp, thể vào cục cảnh sát, ông đưa Mạt Mạt rời khỏi theo cửa sau.

      Khi Mạt Mạt bị đưa , quay đầu liếc nhìn An Nặc Hàn cái. " cứu ấy nhé!"

      gật đầu, về phía Thành.

      ***

      Mạt Mạt rồi, An Nặc Hàn bảo mấy tên côn đồ kia lái xe khỏi cửa chính, dẫn dụ cảnh sát rời . đóng cửa quán bar, khóa trái, thong thả lấy cuộn băng thu hình giám sát của bar, rồi lại tìm cục đá tan được nửa sau quầy, ném vào mặt Thành.

      Do được kích thích bởi cái lạnh, Thành kêu rên tiếng, tỉnh táo lại. Khi ta thấy An Nặc Hàn trước mắt, trừng trừng nhìn tràn ngập thù hận, đôi môi co giật, phát ra tiếng...

      nửa ngồi xuống bên cạnh Thành. "Mày là người thông minh, chốc nữa nên cái gì, nên cái gì, hẳn là biết."
      Thành quay mặt , nhìn . Biểu từ chối rất ràng.

      "Nếu như mày sai câu trước mặt cảnh sát, tao đảm bảo ngày mai cho mày nhặt xác ta..." Giọng của lạnh lẽo đến thấu xương.

      "Khuôn mặt Thành vốn tái nhợt, đột nhiên trở nên trắng bệnh còn giọt máu, ta kinh hoàng mở to mắt, dùng hết sức mới phun ra từ kẽ răng được chữ: "!"

      Tiếng còi cảnh sát bên ngoài càng lúc càng lớn, An Nặc Hàn liếc qua cánh cửa, lại hỏi: "Mày Mạt Mạt?"

      Thành ngồi dậy, lau vết máu khóe miệng, mỉm cười: "Ai có thể người con vì mình mà ngay cả mạng cũng cần."

      An Nặc Hàn túm lấy cổ áo Thành, ánh mắt đằng đằng sát khí.

      Thành hề sợ hãi nhìn : "Mày đối phó với tình địch của mình ngoại trừ dùng nắm đấm, còn có cái quái gì khác?"

      Nắm đấm vung lên ngừng lại trước mặt Thành.

      Thành nở nụ cười, khóe miệng rướm máu. "Muốn giữ được trái tim , dùng nắm đấm là vô ích!"

      An Nặc Hàn buông tay, lấy khăn lau vết máu tay, đứng dậy: "Nếu để tao biết mày tổn thương ấy, tao tuyệt đối bỏ qua cho mày."

      ra từ cửa sau, tại ngã tư, có người mang xe tiếp ứng đến, mở cửa xe cho , rồi thẳng tới sân bay.

    4. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 18
      Ven biển Australia.

      Trong căn biệt thự xa hoa, gió biển thổi chiếc rèm ren màu trắng tung bay, tràn ngập vào trong phòng.

      Mạt Mạt lấy từ trong ngăn tủ ra chiếc vali, thành thạo đặt xuống giường, ôm quần áo từ tủ ra nhét vào trong.

      "Mạt Mạt? Con làm gì đấy?" Hàn Thiên Vu ấn chiếc vali xuống, mặt cũng giận dữ, chỉ có chiều chuộng và dung túng của người mẹ: " Tiểu An của con vừa trở lại Quốc rồi, con trốn nhà có thể đâu?"

      Mạt Mạt sửng sốt lát, rất nhanh hiểu ra tình hình, nhưng dù sao chăng nữa, khí thế thể yếu . " nơi nào cũng được, con thể chấp nhận được người bố có nhân tính này!"

      "Sao con có thể bố con như vậy? Bố là người tốt, cho dù bố có làm cái gì, khẳng định là có lý do của bố."

      "Lý do? Người con cần phải bị đánh chết — cái này tính là lý do gì cơ chứ?"

      "Ông ấy chỉ vì muốn bảo vệ con thôi!" Hàn Thiên Vu giật lại mấy bộ quần áo hoàn toàn lỗi thời trong lòng , thấy lại xoay người đến tủ lấy quần áo, bất đắc dĩ : "Mạt Mạt, đừng làm loạn nữa, tất cả mọi thứ bố con làm đều là vì bố con."

      Mạt Mạt cũng phủ nhận là bố rất thương .

      nhớ ràng có lần sốt cao mãi hạ, cả người rét run cầm cập. Ông ôm cả đêm, liên tục kể cho mấy câu chuyện cổ tích, kể về câu chuyện của bé lọ lem và bạch mã hoàng tử, kể về chuyện làm thế nào ếch có thể biến thành hoàng tử, còn có người đẹp ngủ trong rừng được hoàng tử cứu tỉnh bằng nụ hôn...

      ngủ được lát, lại tỉnh lát, giữa những lúc tỉnh và lúc ngủ, câu chuyện cổ tích chẳng bao giờ gián đoạn...

      Sáng sớm ngày hôm sau, mở mắt liền thấy người bố luôn luôn mạnh mẽ trong trí nhớ của mình, đôi mắt ông lên tơ máu, giữa trán lại có thêm nhiều nếp nhăn. lại nhìn sang bên cạnh, An Nặc Hàn ngủ ghế sát giường bệnh của , trong lúc ngủ, mày kiếm dài vẫn còn nhíu lại, ánh mặt trời chiếu tầng sáng mờ nhạt mỏng manh khuôn mặt , ra lo lắng mông lung.

      "Bố?" Mạt Mạt khóc, cả đêm dài đau nhức khắp người cũng làm rơi nước mắt, thế mà lại thấy cảm động bởi hình ảnh này mà khóc.

      Bàn tay to của bố dịu dàng lau nước mắt mặt : "Còn lạnh ? Có đau chỗ nào ?"

      lắc đầu, về sau đều cố gắng ốm lại lần nữa.

      Bàn tay ấm áp đặt lên trán , cơn sốt hạ, đôi mày nhíu chặt của bố cuối cùng cũng giãn ra.

      Mạt Mạt biết bố rất , chỉ cần muốn gì đó, ông đều có thể nghĩ mọi biện pháp giúp đạt được.

      Trong đó cũng bao gồm cả người đàn ông muốn lấy.

      Trong lúc Mạt Mạt đờ đẫn, Hàn Trạc Thần vào phòng, lạnh lùng : "Cậu ta căn bản con! Cậu ta ở bên con là có ý đồ khác."

      " ấy có thể có ý đồ gì?" Trong lòng ít nhiều cũng có phần tức giận, nhưng lại nghĩ tới tình của bố với mình, giọng của Mạt Mạt cũng trở nên ôn hòa hơn ít.

      "Cậu ta muốn kích thích Tiểu An, hoặc muốn con mất Tiểu An, chung, thứ mà cậu ta muốn là chia hai con..."

      Mạt Mạt đương nhiên tin những lời vô căn cứ kiểu đấy. "Vì sao ấy muốn làm như thế? Con cũng có thù oán gì với ấy cả..."

      "Bởi vì, họ của cậu ta là.... Tiêu, tên đầy đủ của cậu ta là Tiêu Thành!"

      "Tiêu Thành..." Cái tên này khiến nhớ tới người: Tiêu Vi.

      Vi cũng giống như Thành có vẻ bề ngoài tuyệt đẹp, nhưng cái đẹp của bọn họ cũng chẳng giống nhau.

      Vi là điển hình của con Đông phương, tóc đen, mắt đen, phong cách tao nhã, cho dù đó chỉ là từng.

      Mà Thành lại có đôi mắt ánh vàng, đúng chất đàn ông Tây phương cao quý...

      Chẳng hiểu vì sao, bất chợt liên tưởng đến họ cùng lúc, còn nhớ lại chuyện xảy ra tại Thiên đường & Địa ngục ngày hôm qua.

      đợi hỏi, Hàn Trạc Thần cho câu trả lời: "Tiêu Thành là em trai ruột của Tiêu Vi."

      "Điều này phải là . Thành lừa con." Mạt Mạt ngồi bịch xuống giường, mọi thứ trước mắt đều lay động, xoay tròn. thể tin đằng sau đôi mắt ánh vàng xinh đẹp thuần khiết kia của Thành là lừa gạt và dối trá.

      "Tiêu Vi rơi xuống tình trạng ngày hôm nay, em trai ruột của ta con sao?"

      Quần áo trong tay Mạt Mạt rơi xuống đất, sống lưng lạnh lẽo từng đợt. Tiêu Thành và Tiêu Vi là chị em, thảo nào ta lại với : " phải là vật gì cũng có thể dùng tiền mua được."

      Thảo nào ấy luôn hỏi về An Nặc Hàn, cũng khó trách khi lần đầu tiên Thành và An Nặc Hàn gặp mặt, mắt của ta lại tràn đầy hận thù như thế.

      Như vậy...

      Như vậy chuyện xảy ra ở Thiên đường & Địa ngục cũng chẳng phải tình cờ, những lời Tiêu Vi cũng chẳng phải là thuận miệng.

      Đây có thể là cái kế hoạch, bao gồm cả chuyện Thành thổ lộ với , có lẽ cũng bao gồm cả chuyện Thành dạy hát...

      Nhưng cẩn thận nhỡ kỹ lại từng li từng tí thời gian và Thành quen biết, ngoài trừ lúc mới quen, Thành đối xử với vô cùng lạnh lùng, chưa hề làm chuyện gì tổn thương đến ... Nếu như ta chỉ là muốn lừa gạt tình cảm của , vì cái gì hôm nay lại chịu bị đánh thương tích đầy mình, còn muốn rằng ?

      Rốt cuộc cái gì là , cái gì là giả?

      Hàn Trạc Thần thấy vẻ mặt mâu thuẫn mù mờ, ngồi xuống bên người , thương tiếc ôm lấy vai : "Mạt Mạt, con còn , rất nhiều chuyện con hoàn toàn hiểu! Con cho rằng bố muốn đánh người sao? Bố cũng muốn nhìn thấy cảnh máu tanh thế..."

      Nếu mà Mạt Mạt biết được chút xíu quá khứ của bố trước đây, nhất định nghi ngờ cái câu nghe có vẻ "chân thành tha thiết" này của ông có bao nhiêu tính chân thực, tiếc là biết!

      Hàn Trạc Thần thở dài tiếng, nghe cũng tương đối là "tự trách".

      "Nhưng bố nhất định phải làm như vậy, hơn nữa nhất định phải làm trước mặt Tiểu An. Đấy là cách bố thể thái độ và lập trường, bố muốn Tiểu An biết, nó mới là đứa con rể duy nhất bố công nhận. Bố làm vậy cũng là vì con."

      Mạt Mạt ôm chặt eo Hàn Trạc Thần, khuôn mặt chôn vào vai ông. "Bố! Xin lỗi, con trách nhầm bố rồi..."

      "Mạt Mạt, con ngốc nghếch quá rồi! Con chẳng cần mạng sống mà bảo vệ Tiêu Thành, ra những lời ấy... Tiểu An nghĩ như thế nào?"

      "Con..."

      Trước mắt lại lên tấm ảnh chụp An Nặc Hàn và đó. Nước mắt của ràng như thế, ràng đến nỗi như chảy xuống trước mặt .

      Mạt Mạt khẽ cắn môi, ép mình tự ra: "Bố... Tiểu An muốn kết hôn với con, trách con vì con bảo vệ Thành đâu. ấy muốn lấy con cho dù bố có đánh chết Thành, ấy vẫn là muốn... Về sau, chuyện của chúng con bố đừng quan tâm nữa."

      Hàn Trạc Thần cúi đầu nhìn Mạt Mạt trong lòng, vẻ mặt của rất bình tĩnh, nhưng ông có thể cảm nhận được ràng chút mất mát, u buồn trong giọng của .

      "Tiểu An gì với con sao?"

      kiên định lắc đầu. "Là con nghĩ thông, con muốn lấy người đàn ông con."

      Hàn Trạc Thần đỡ lấy vai Mạt Mạt, để ngồi thẳng dậy, ông cười với : " sao, bố có thể làm nó con."

      Mạt Mạt vẫn lắc đầu.

      "Bố à, con còn trẻ, cũng phải lấy được ai, bố đừng ép buộc ấy nữa!"

      "Con?" Sắc mặt Hàn Trạc Thần trầm xuống. "Có phải con thích Tiêu Thành rồi ?"

      " liên quan đến Thành! Là con..." Mạt Mạt lấy tay xiết chặt ga giường, ép chính mình được nhớ tới mọi chứ về An Nặc Hàn, nhất là nụ hôn ngày hôm qua.

      Sau lúc lâu, ngẩng mặt lên, bộ dáng vấn đề gì hết: "Là con quen với cuộc sống ấy... ấy con vẫn có thể sống tốt..."

      Hàn Trạc Thần có chút nghi ngờ lời , ông vừa muốn gì đó, Hàn Thiên Vu kéo kéo ông. " khuya rồi, Mạt Mạt cũng mệt, để con bé nghỉ ngơi , có gì muốn để ngày mai hẵng ."

      Hàn Trạc Thần lưỡng lự chút, đứng dậy chỉ vào đống hỗn độn giường. "Được rồi! Thiên Thiên, em giúp Mạt Mạt dọn lại mấy thứ này chút ."

      Sau khi ông rời khỏi, Hàn Thiên Vu lôi từng chồng quần áo trong vali hành lý ra ngoài, cẩn thận gấp lại.

      Bà liếc nhìn tấm ga trải giường nhăn nhúm dưới tay Mạt Mạt, dịu dàng hỏi: "Có phải con giận dỗi gì Tiểu An ?"

      "Mẹ à, ấy trước giờ con, ấy đồng ý lấy con là do bố và chú Phong ép buộc mà."

      "Sao con biết ấy con?"

      "Tại trong mắt ấy, con vĩnh viễn là đứa trẻ con!"

      muốn cho bất kỳ ai về chuyện tấm ảnh, vì hiểu chỉ cần ra, bố vạn phương pháp chia rẽ họ. muốn tên "Thâm Nhã" kia biến thành Tiêu Vi thứ hai.

      "Mẹ, mẹ có thể khuyên bố giúp con , để bố đừng quản chuyện của con nữa. Con trưởng thành rồi, con muốn gì tự con biết."

      Hàn Thiên Vu gì nữa, gấp lại mấy bộ quần áo rồi cất vào trong tủ, sau đó giúp sửa sang lại ga trải giường rồi mới rời khỏi.

      Trở lại phòng mình, Hàn Thiên Vu nhàng đóng cửa, quay người thấy Hàn Trạc Thần ngồi ghế, hàng màu cau chặt lại, như là hết cách.

      ai hiểu chồng mình hơn bà, ông là người tốt, người tốt tay dính đầy máu tươi, cả đời tràn ngập tội ác — việc này nghe vô cùng mỉa mai. Cũng chỉ có người phụ nữ trưởng thành bên cạnh ông như bà mới có thể biết loại mỉa mai này chứa ít nhiều chuyện cũ.

      "Thần!" Bà ngồi xuống tấm thản bên cạnh ông, bàn tay mảnh khảnh vuốt ve ngón tay thon dài của ông. " tự mình động tay à? Còn làm trước mặt Mạt Mạt?"

      Hàn Trạc Thần hề phủ nhận.

      "Hơn mười năm rồi chưa thấy tức giận nhiều như vậy." Hơn mười năm nay, Hàn Trạc Thần dù có tức giận cũng đích thân ra tay, tối đa chỉ để An Dĩ Phong ra mặt dạy dỗ mấy người chọc tới ông.

      " quyết cho phép bất kỳ ai tổn thương đến Mạt Mạt." Ông dừng lại chút, thở dài: "Đáng tiếc là Mạt Mạt hiểu."

      " đừng vội, đợi Mạt Mạt hết giận, em khuyên nó lần nữa." Nếu thế giới này có người nào có thể khiến người đàn ông từng trải qua mưa gió như Hàn Trạc Thần hết cách, cũng chỉ có đứa con bảo bối của họ. "Em chuẩn bị nước nóng cho . vào tắm thư giãn chút ."

      Hàn Thiên Vu vào phòng tắm, mở vòi nước, nước bốc lên hơi nóng ào ào chảy xuống.

      Bà ngồi bên bồn tắm, lấy tay thử độ ấm của nước, đổ sữa tắm và tinh dầu sương ngưng được chuẩn bị tốt vào trong bồn.

      Tuy rằng tán thành cách làm của Hàn Trạc Thần, bà cũng muốn oán trách ông bất cứ thứ gì, vì bà hiểu ông Mạt Mạt đến nhường nào.

      Từ ngày đầu tiên Mạt Mạt ra đời, đứa trẻ sơ sinh nhắm mắt mà bắt đầu lớn tiếng khóc lóc, khuôn mặt có ba phần tương tự với ông khiến ông cảm thấy có thứ xúc động trước đây chưa từng có.

      Kia phải là chiếm hữu hay ỷ lại, mà là loại tình cảm có ý nghĩa – tình của cha...

      Ông với bà, Mạt Mạt dù là con hay con trai cũng quan trọng, bé là con của hai người, chảy trong người huyết thống của họ, cũng là bằng chứng của tình hai người.

      Vinh nhục cả đời ông, tang thương cả đời ông, đều trở nên chẳng đáng gì.

      Ông chỉ hy vọng có thể để Mạt Mạt được trưởng thành vui vẻ và khỏe mạnh.

      "Mạt Mạt và em những gì?" Hàn Trạc Thần biết tiến vào phòng tắm từ lúc nào, hỏi bà.

      "Nó xin chúng ta để kệ chuyện Tiểu An và con bé." Hàn Thiên Vu do dự chút, : "Thần, từ sau khi biết Thành, Mạt Mạt thay đổi rất nhiều... Nhất là mấy tháng gần đây, nó liên lạc với Tiểu An càng ngày càng ít, tôi hôm nay Tiểu An quay về Quốc mà nó còn có thể chạy đến bar tìm Thành. Mạt Mạt liệu có thể..."

      Hàn Trạc Thần day day giữa trán. "Đấy là điều lo lắng nhất."

      "Nếu nó Tiêu Thành, định sao bây giờ?"

      " có cách nào hết!" Ngay cả thần linh cũng đều thể chi phối tình cảm của con người, ông có thể có cách nào đây.

      "Thần, Tiêu Thành là dạng người thế nào?"

      " người thông minh! Cậu ta bị đánh gần chết cũng khôi chịu cầu xin tha thứ, kiên trì cậu ta lòng Mạt Mạt." Hàn Trạc Thần nhếch khóe miệng, cười nhạt: "Nếu cậu ta cậu ta Mạt Mạt, cậu ta là vì trả thù mới lừa gạt tình cảm của Mạt Mạt, cũng khinh địch như thế mà bỏ qua cho cậu ta."

      Bà biết, ông hận nhất người lừa dối tình cảm, lấy tình cảm như công cụ trả thù...

      "Có thể là cậu ta lòng."

      " lòng?" Nhìn vào đôi mắt trong veo của Hàn Thiên Vu, ông mỉm cười : "Em thấy có thể sao?"

      "Đến em còn có thể , còn có chuyện gì là thể?"

      Đúng vậy, có thể người đàn ông giết toàn bộ gia đình của mình, còn có dạng tình nào mà thể phát sinh.

      Nhưng phụ nữ lương thiện mềm mại giống Hàn Thiên Vu như thế có nhiều, cũng giống như việc đàn ông khiến người ta si mê như Hàn Trạc Thần lại càng ít vậy.

      Thế nên, cái mà người ta gọi là kỳ tích, có nghĩa là chuyện đó xuất lặp lại nhiều lần.

      Mặt nước dập dềnh phản chiếu khuôn mặt vô cùng tinh xảo, đôi mắt trong veo, hai bá đỏ bừng, đôi môi nhắn mê người...
      nhiều năm trôi qua, ông còn trẻ, mà bà lại càng ngày càng xinh đẹp, càng ngày càng ý vị.

      Hàn Trạc Thần ôm bà từ sau lưng, cánh tay ôm trọn lấy eo gầy của bà, thành thạo gỡ từng chiếc cúc áo. Tay ông mê mải luôn vào trong tây phục mong manh của bà, cảm nhận nước da mịn màng co dãn.

      Những lúc như này, chỉ có ôm lấy cơ thể ấm áp của bà mới có thể khiến tâm trạng ông bình tĩnh lại.

      Quần áo mỏng manh rơi xuống, ông ôm chặt cơ thể nóng như lửa trong lòng, hít vào hương vị người bà, hôn lên từng tấc da tấc thịt mà ông quen thuộc.

      Cảm giác được bà nghênh hợp, Hàn Trạc Thần ôm lấy bà, vào trong phòng ngủ, nhàng đặt bà xuống giường.

      Làn da trần trụi tiếp xúc với nhau, xác cảm mịn màng đưa kích tình lên tới đỉnh điểm. Ông tách hai chân của bà ra, từ từ tiến vào...

      Cho dù từng vô số lần chiếm giữ cơ thể này, ông vẫn cẩn thận mà che chở như những ngày xưa cũ.

      Trong phòng tình dục cứ để tự do buông thả, đêm duy trì dục vọng ngừng...

      Người phụ nữ dưới thân càng lúc càng mềm mại, tiếng rên ngắt quãng dần dần dày đặc hơn, ánh sáng kiều diễm di chuyển chiếc giường lay động cực nhanh. Ông hoàn toàn say đắm, đôi tay giữ lấy chiếc eo gần như mềm hoàn toàn của bà, tùy ý ôm trọng người vợ của ông.

      Trọn cả đêm, sóng biển nhấp nhô tảng đá ngầm, nặng nề va chạm...

      "Thần..." Bà gọi ông trong mê loạn, cơ thể dính nhớp mồ hôi thẳng tắp, sung sướng của ông cũng lên tới đỉnh điểm, cuối cùng cũng bắn vào cơ thể bà, thế giới tựa như nổ tung, tan thành mảnh vụn.

      "Thần..." Tiếng gọi của bà, vuốt ve của bà, khiến thần kinh căng thẳng của ông từ từ được thả lỏng.

      "Thiên Thiên!" Ông mệt mỏi ghé người cơ thể bà, mười ngón tay đan chặt với nhau, chầm chậm điều hòa hô hấp.

      Tay bà nắm chặt tay ông, dịu dàng : "Em biết rất thích Tiểu An. Nhưng cho dù Tiểu An có tốt cuối cùng vẫn là con trai của An Dĩ Phong, phải của chúng ta."

      "Ừ."

      " bằng, em sinh cho đứa con trai nhé."

      Nhắc tới chuyện này, Hàn Trạc Thần lại nhớ đến cảnh tượng bà khó sinh suýt nữa chết , khoảnh khắc đấy ông tuyệt vọng, thế giới phảng phất như còn có gì đáng giá để ông lưu lại nữa.

      " được! Tuyệt đối được!"

      Câu trả lời của ông hơn mười năm nay hề cho phép bàn tới, ngay cả cương quyết trong giọng cũng chẳng thay đổi chút nào.

      Ông làm sao muốn đứa con trai...

      Để thừa kế huyết thống của ông, thực giấc mơ của ông!

    5. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 19
      An Nặc Hàn lúc này máy bay từ Australia đến Quốc. nhắm mặt lại, mệt mỏi ngồi dựa vào ghế, cảm giác như trước nay chưa bao giờ mệt mỏi như thế.

      Khi nhìn thấy Mạt Mạt dùng tính mạng của bản thân bảo vệ người con trai khác, khi nghe thấy Mạt Mạt ra:
      "Con muốn! chút cũng muốn... Trước đây con còn , hiểu biết. nay con trưởng thành rồi, con hiểu cái gì mới là cái con muốn.", rất muốn hỏi :

      Khi bảy tuổi, người khác chế nhạo gả được, vì sao như vậy?

      Khi cầu nguyện với sao băng, vì sao như vậy?

      Khi trong điện thoại rằng muốn cưới , vì sao như vậy?

      Khi đó còn chưa Mạt mạt, có thể rất thản nhiên tiếp nhận.

      Nhưng tại, với Mạt Mạt còn là tình thân đơn thuần, chiếm giữ toàn bộ , phần tình cảm này nên gửi gắm nơi nào đây?

      hỏi, vì đứa trẻ. đứa trẻ bất kể làm sai cái gì, đều có thể tha thứ được.

      Là lỗi của , là biết tình cảm của đứa thể thể là , còn muốn tin tưởng.

      Việc đến nước này, hẳn là cần nên tôn trọng lựa chọn của Mạt Mạt, mỗi người đều có quyền lựa chọn người mình .

      muốn miễn cưỡng Mạt Mạt, nghĩ lại năm đó cũng hề miễn cưỡng . Thế nhưng nên đối mặt với áp lực từ gia đình thế nào, làm sao để đứng trước mặt người khác giả vờ như có chuyện gì?

      mệt mỏi, muốn suy nghĩ bất cứ chuyện gì nữa.

      nhớ cái loại cảm giác quá mệt mỏi như này từng trải qua mấy năm trước như nào, chỉ nhớ mỗi khi cảm thấy phiền loạn trong lòng, đều dựa vào sofa gọi cách đương nhiên: "Mạt Mạt, qua đây đấm lưng cho !"

      Mạt Mạt dừng tất cả mọi chuyện làm, chạy tới quơ quơ nắm tay bé của , ra sức đấm vào lưng .

      Sức lực của ấy rất , đấm vào người rất yếu, vô cùng dễ chịu.

      Nhiều năm như vậy, lớn lên từng ngày, phương pháp massage của ấy càng lúc càng tốt, nhưng hơi sức lại chẳng hề thay đổi, vẫn yếu ớt như vậy...

      Những thứ con người nắm giữ được rất nhiều, nhưng lại luôn luôn quên mất bản thân mình nắm giữ cái gì.

      Đợi đến ngày, mọi thứ của bản thân mình đề bị người ta đào khoét trống rỗng, mới ý thức được trái tim biết thất lạc từ lúc nào, ở nơi đâu.

      Là khi vừa mới nghe thấy ấy say mê hát lên bài hát kia?

      Là vào ngày hôm qua, nụ hôn kích động môi lưỡi dây dưa?

      Là tại lần đầu tiên xa cách tại sân bay?

      Hay là, tại lần đầu tiên nghe thấy giọng hát của ...

      tìm được đáp án.

      Biết đâu, có lẽ lại là từ rất lâu rất lâu trước đấy rồi.

      Là khi... dưới ánh nắng hè chói chang, đánh tennis, đầu đầy mồ hôi chạy nhặt bóng giúp ...

      Là khi... trong đêm tối hiu quạnh, xem bóng đá, cố chống đỡ cơn buồn ngủ mà ngồi xem cùng ...

      là, là lúc nào cũng quan trọng, quan trọng là nhận ra quá muộn rồi.

      ***

      An Nặc Hàn vừa mới xuống máy may, khởi động điện thoại, ngón tay theo thói quen bấm quay số nhanh "1″. trong điện thoại truyền đến thanh nhắc nhở bằng tiếng , cho biết thuê bao số máy vừa gọi tắt máy.

      mới nhớ tới điện thoại của Mạt Mạt bị quăng vỡ nát.

      gọi điện về cho gia đình, báo đến nơi bình an, sau lại nhận được cuộc gọi của người bạn, Trịnh Huyền.

      "Đoán chắc rằng bây giờ cậu vừa xuống máy bay, nhanh về , tất cả mọi người tới rồi, đợi mình cậu thôi đấy." Trịnh Huyền ở đầu dây bên kia rất ầm ĩ.

      Tới gần tốt nghiệp, rất nhiều lưu học sinh đều đặt trước vé máy bay về nước, trước khi mọi người muốn tụ tập lần, quyết định đến nhà Trịnh Huyền làm sủi cảo.

      Thế nên hôm nay An Nặc Hàn mới đặc biệt quay trở lại.

      "Tôi lập tức đến ngay."

      Thời gian trôi mau, thấm thoát qua hai năm rồi.

      Còn nhớ khi vừa tới quốc, dự định bắt đầu cuộc sống độc lập, mình kéo theo chiếc vali, mình cầm bản đổ, đổi mấy lần xe bus, bộ nửa tiếng đồng hồ mới đến được cổng trường đại học Cambridge.

      Trịnh Huyền đúng lúc qua, thấy An Nặc Hàn cầm bản đổ nhìn ngang nhìn dọc, dùng tiếng hỏi có phải cần giúp đỡ .

      vừa nhìn thấy Trịnh Huyền tóc đen mắt đen, nụ cười ôn hòa, thân thiết cách tự nhiên, dùng tiếng Trung hỏi: "Người Trung Quốc?"

      "Đúng vậy! Chào cậu!" Trịnh Huyền đón lấy hành lý trong tay : "Cậu muốn đâu? Tôi đưa cậu ."

      Trịnh Huyền chỉ dẫn tìm khu ký túc của du học sinh, mà còn đưa đến từng phòng ngủ để làm quen với các du học sinh Trung Quốc khác.

      Tất cả mọi người rất nhiệt tình, sôi nổi tặng mấy đồ gia dụng mà bản thân sưu tầm được cho . Có chiếc tủ lạnh dung tích bé đến đáng thương mà lại ồn ào kinh người, có chiếc TV màn hình còn bé hơn chiếc laptop của , còn có chiếc nồi cơm điện, mặt dán vòng keo dày, dán kín vết rạn ở vỏ nhựa bên ngoài.

      Trịnh Huyền còn tặng chiếc xe đạp, chiếc xe đạp sắp hỏng đến nơi kia còn kêu vang hơn cả động cơ chiếc xe việt dã mà vất bỏ.

      Nhưng những thứ chẳng đáng đồng này khiến tự mình trải nghiệm được loại tình cảm quý báu.

      An Nặc Hàn vội vàng chạy tới phòng Trịnh HUyền, bạn bè đều rất náo nhiệt gói sủi cảo, trong đó cũng bao gồm cả Tô Thâm Nhã xinh đẹp.

      Tô Thâm Nhã vừa thấy , thành thạo chào hỏi: "Đàn ."

      vô cùng lạnh nhạt gật đầu.

      thực tế, cũng hề ghét Tô Thân Nhã. Hoàn cảnh gia đình khá giả cũng có nuông chiều kiêu căng bướng bỉnh, ngược lại tạo cho từ trong ra ngoài có vẻ cao quý trang nhã của nhà có truyền thống. xinh đẹp, nho nhã, chín chắn, người có rất nhiền ưu điểm để thích, thế nên luôn cố tình duy trì khoảng cách với ấy.

      Từ khi biết nhau đến nay, họ cũng hề quá quen thuộc, Tô Thâm Nhã chuyện với cũng nhiều, chỉ thỉnh thoảng khi du học sinh gặp gỡ nhau, chuyện với vài câu, có thể có khó khăn gì xin giúp đỡ mà thôi.

      Về sau, biết Tô Thâm Nhã thích , lại càng hết sức tránh né ấy, hy vọng ấy có thể sớm từ bỏ đoạn tình cảm có kết quả này, tìm người đàn ông .

      "Ảnh cũng đều tràn lan diễn đàn, hai người còn chơi tình ngầm à?" Trịnh Huyền trưng ra giọng điệu chứng cớ rành rành như núi.

      đợi An Nặc Hàn phản bác, Tô Thâm Nhã thoải mái trước: " muốn em phải bao nhiêu lần, em và ấy căn bản quen nhau, các đừng có lung tung."

      "Đều ôm nhau còn quen, vậy thế nào mới coi là quen?"

      Đôi má Tô Thâm Nhã hơi hồng hồng, nhưng vẫn cố gắng thể bình tĩnh: " như mọi người nghĩ đâu, ngày đó em uống say, nhớ đến mấy chuyện đau lòng, ấy đúng lúc thấy, ai ủi em chút thôi."

      Có người giễu cợt: "Vậy tối hôm nay, để an ủi em chút ."

      "Hay để , người rất biết cách an ủi!"

      Những câu tiếp đó càng lúc càng quá đáng. Tô Thâm Nhã cố nén xấu hổ tức tối, câu nào.

      An Nặc Hàn cũng nhìn được nữa, thay giải vây: "Lúc nào đến phiên các người!!!"

      Trịnh Huyền lập tức tóm được điểm sơ hở: "Nghe nghe! Còn có gì?"

      "Nhất định thế, sớm biết hai người có mờ ám."

      trầm lặng liếc nhìn Tô Thâm Nhã, vừa lúc đón được ánh mắt biết ơn của .

      thản nhiên cười.

      Đêm đó An Nặc Hàn uống rất nhiều rượu, chén tiếp chén mời từng người bạn. Uống rượu càng nhiều, giọng ca tự nhiên của Thành và Mạt Mạt sân khấu càng ràng hơn.

      Giọng ca của bọn họ, phảng phất như có thể xuyên thấu linh hồn con người.

      bát canh giải rượu nghi ngút hơi nóng ra trước mắt , ngẩng đầu, thấy Tô Thâm Nhã hai tay cầm bát canh đặt xuống bàn .

      "Cảm ơn!" An Nặc Hàn nhận lấy xuất phát từ lễ phép, nếm thử hớp, vị chua chua thoảng qua đầu lưỡi.

      Trịnh Hiên nháy mắt ám muội với vài cái, : "Người em, cậu tu luyện được phúc khí ở kiếp nào, mà có thể gặp được tốt như vậy?"

      "Đúng." ngà ngà say hàm hồ gật đầu, đặt bát canh giải rượu trong tay xuống.

      nhớ tới Mạt mạt, tới khi nào Mạt Mạt mới có thể lớn lên, hiểu được cái gì là ...

      An Nặc Hàn đổ đầy rượu vào trong chén, cụng ly cái với Trịnh Huyền, ngửa đầu uống. Tửu lượng quá tốt hẳn là việc tốt, khi muốn say làm thế nào cũng say được!

      "An, tâm trang của tốt sao?" Tô Thâm Nhã ngồi xuông bên cạnh , giọng hỏi.

      " hề! Tâm trạng rất tốt!" đứng lên, tránh né ấy: "Xin lỗi, tôi ra ngoài gọi cuộc điện thoại."

      lảo đảo liêu xiêu ra cửa, dọc theo cầu thang xuống dưới.

      Lần thứ n gọi điện cho Mạt Mạt, lúc này trả lời phải là tiếng tắt máy mà là rất nhanh được nối thông.

      Nghe thấy tiếng hít thở của Mạt Mạt, dừng bước, biết nên cái gì.

      " đến quốc rồi à?" hỏi.

      "Ừ! Em ở đâu?" thuận miệng hỏi.

      "Trong bệnh viện." lạnh lùng .

      Bệnh viện? ở bên cạnh Tiêu Thành?

      day day cái trán đau nhức, đứng ở bên tay vịn cầu thang, vị chua của canh giải rượu tràn ra trong dạ dày. Rượu thiêu đốt trong máu, cố gắng kiềm chế, hỏi: "Vết thương của Tiêu Thành thế nào?"

      " xem?"

      đợi mở miệng, tiếng chất vấn tràn đầy oán hận của Mạt Mạt từ trong điện thoại truyền đến.

      " ấy bị thương thành như thế, vì sao còn muốn lấy mạng Tiêu Vi uy hiếp ấy?"

      Chất cồn quá độ trong dòng máu cuồn cuộn, chảy ngược lên não, tâm tình của có chút khống chế được: " làm mọi thứ đều là vì em! Em có biết ? Tiêu Thành là em trai của Tiêu Vi!"

      "Em biết!"

      Câu trả lời của Mạt Mạt làm sửng sốt, câu kế tiếp nghẹn ứ trong cổ họng.

      " ấy là em trai của Tiêu Vi, thế sao? Là em xin ấy dạy em hát, là em chủ động bar tìm ấy, ấy chưa từng làm bất cứ chuyện gì tổn thương đến em! dựa vào cái gì cho rằng ấy trả thù!"

      Dựa vào cái gì? Chỉ bằng Tiêu Thành là em trai Tiêu Vi, chỉ bằng nay Mạt Mạt oán giận , trách móc .

      "Em nhất định phải để sau khi cậu ta tổn thương thương, em mới bằng lòng tin , có đúng ?" cười khổ hỏi.

      "Nằm trong bệnh viện là Thành, thương tích chồng chất cũng là Thành! xem! Rốt cuộc là ai tổn thương ai?"

      An Nặc Hàn mệt mỏi dựa vào lan can cầu thang, tay cầm điện thoại còn chút sức lực.

      Gió đêm thổi tan rượu trong cơ thể , khiến đau đớn co rút trong ngực càng lúc càng ràng.

      gì nữa, cho dù thế nào, Mạt Mạt cũng tin, bởi vì cho rằng Thành tự nhiên đến nhiễm bụi trần, cho rằng cậu ta tình với .

      " Tiểu An, về sau em gặp lại Thành nữa..."

      cười nhắm mắt lại. "Mạt Mạt, em muốn gặp người nào ai có thể ngăn cản."

      "Thế nhưng..."

      "Em vì cậu ta mà chết cũng sẵn lòng, còn ai có thể ngăn cản em?" lớn tiếng , đồng thời tức giận đá về phía bức tường đối diện.

      quên mất bản thân dựa lưng vào lan can cầu thang, cũng quên mất cơ thể bị rượu làm tê liệt mất phản ứng linh hoạt.

      chỉ cảm thấy phản lực lớn truyền đến, sau lưng chợt hẫng, rơi xuống dưới tầng.

      nghe thấy Mạt Mạt : "Em phải..."

      còn nghe thấy Tô Thâm Nhã gọi , thanh xa xôi mà thê thảm: "An..."

      Sau đó, nghe thấy tiếng điện thoại rơi xuống đất.

      ***

      Khi An Nặc Hàn tỉnh lại, phát bản thân mình nằm giường bệnh trong bệnh viện.

      Bạn bè của vây xung quanh, trò chuyện náo nhiệt. Chỉ có Tô Thâm Nhã yên lặng ngồi trước giường , vừa thấy tỉnh lại, lập tức chạy gọi bác sĩ: "Bác sĩ, ấy tỉnh!"

      Cảm nhận được cơn đau đầu sau khi bị rượu kích thích, An Nặc Hàn vô thức đưa tay day trán, cánh tay chỉ có cách nào chuyển động, mà còn truyền đến cơn đau càng kịch liệt.

      Sau đó, cố gắng nhớ lại, nhớ tới bản thân mình ngã từ cầu thang xuống, nhớ tới việc cãi nhau với Mạt Mạt, cũng nhớ tới cảnh Mạt Mạt dùng mảnh thủy tỉnh đặt trước cổ họng của chính ...

      Bác sĩ vào, kiểm tra tình trạng của chút, lại hỏi mấy vấn đề. Cuối cùng, ông cho : "Khuỷa tay phải của bị vỡ nát như gãy xương, cần phải làm phẫu thuật, phần ót bị va đập, có dấu của chấn động não , tình hình cụ thể cần phải nằm viện quan sát thêm khoảng thời gian nữa.

      "Xương sườn của tôi..." dùng tay trái đè lên ngực chính mình: "Bác sĩ, xương sườn của tôi có phải bị gãy hay ?"

      "Xương sườn?" Bác sĩ lấy ra tấm X-quang nhìn cẩn thận lại lần nữa: " hề bị thương."

      "Tim cũng bị thương?"

      " có!" Bác sĩ hỏi: "Sao thế? Khó chịu à?"

      "Rất đau."

      Bác sĩ lại kiểm tra lại cho lần, với : " hề bị thương."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :