1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Chờ đợi giọng nói của em - Ngũ Mỹ Trân(full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      MẸ CẦN BỜ VAI CỦA BẠN
      Hiểu Nghiên, nữ, 15 tuổi, học sinh cấp hai.
      Tôi là bé mười lăm tuổi, luôn được sống yên bình trong vòng tay bao bọc của bố mẹ, hưởng thụ ngọt ngào, hạnh phúc trong mái ấm gia đình. Tuy nhiên, chuyện bất hạnh ập đến.
      Tôi còn nhớ rất , đó là vào buổi tối mùa hạ, tôi ngủ ngon lành bị tiếng kêu của mẹ đánh thức. Tôi nhìn thấy bố nằm ở giường, non ra rất nhiều máu. Mẹ ở bên cạnh bố, vừa hét vừa gọi tên bố, vừa bảo tôi lúc ấy hãy còn ngái ngủ: “Mau, mau tìm bác cả!”
      Bác cả là trai ruột của bố, nhà ở ngay sát vách với nhà tôi. Tôi chạy thục mạng, đập cửa nhà bác ầm ĩ khiến cho cả nhà bác tỉnh giấc. Họ cùng chạy tới nhà tôi, vội vàng gọi cấp cứu, nhưng hiểu sao điện thoại liên lạc được. Tôi liền chạy ra đường để bắt chiếc taxi. Nhưng nửa đêm nửa hôm, lấy đâu ra taxi mà bắt? Khi tôi quay về nhà, thấy bố tôi đâu cả. Người lớn với tôi rằng có xe nên bố tôi được đưa tới bệnh viện rồi. Họ đều chuẩn bị đến bệnh viện, bảo tôi vào phòng ngủ vì ngày mai còn phải học. Họ an ủi tôi rằng, bố sao. Tôi bán tín bán nghi, vào phòng ngủ, nhưng cả đêm đó tôi sao ngủ lại được.
      Ngày hôm sau, khi tôi học về, mọi người là bố tôi nhập viện, lúc đó tôi mới hơi yên tâm. Bố tôi nằm viện trong tình trạng hôn mê nhưng bác sĩ vẫn chưa phát ra là bệnh gì, thế nên đành phải để cho bố tôi chuyển viện khác. Cuối cùng bệnh viện kết luận là bố tôi bị viêm não. Bác sĩ , cho dù có chữa khỏi cũng để lại di chứng về sau. Đây đúng là cú sốc lớn đối với mẹ tôi. Để chữa bệnh cho bố, mẹ phải vét sạch tiền bạc trong nhà, thậm chí chạy vạy vay khắp nơi.
      Sau khi ra viện, bố thể làm được nữa. Sinh hoạt của cả gia đình đều phải dựa vào ba, bốn trăm đồng tiền lương hàng tháng của mẹ. Người mẹ ngoài bốn mươi tuổi của tôi vừa phải vất vả kiếm tiền, vừa phải chăm sóc cho chồng, lại còn phải lo lắng đến chuyện học hành bài vở của tôi nữa. Tất cả những vất vả của mẹ tôi đều nhìn thấy và khắc ghi ở trong lòng. đứa trẻ trước nay hiểu chuyện như tôi nay trưởng thành hơn rất nhiều, và cũng trở nên trầm tư hơn hẳn. Bây giờ bố tôi rất hay nổi cáu, vì trí nhớ của bố bị ảnh hưởng nặng nề, thường xuyên hỏi hỏi lại chuyện mà vẫn nhớ được. Bà nội và bác cả đều cảm thấy rất khó chịu với bố tôi. Mỗi lần bố tôi chuyện với họ là y như rằng họ lại đả kích bố, khiến cho bố chịu nổi. Thỉnh thoảng bố lại hỏi tôi và mẹ có chuyện gì , hai mẹ con còn chưa kịp trả lời bố nổi cáu. Mẹ tôi đành ngậm bồ hòn làm ngọt, ai bảo bố đáng thương như vậy chứ!
      hôm, tôi chơi ở của nhà bà nội, đột nhiên tôi nghe có tiếng cãi cọ trong vườn. Hóa ra bà nội và mẹ tôi cãi nhau. Nguyên nhân là do bố tôi. Bố hỏi mẹ vài việc, mẹ chưa kịp trả lời thế là bố tôi liền nổi cáu đánh mẹ. Bà nội ở bên cạnh nhìn thấy hết nhưng năng gì. Mẹ lấy tay đỡ đòn của bố, bố đứng vững liền ngã lăn ra đất. Mẹ tôi cũng bị ngã theo. Cả hai người ngã vào cái chậu nhựa của bà nội làm cái chậu bị vỡ. Bà nội tôi vô cùng tức giận, mắng mẹ tôi là kẻ hư hỏng, rồi còn tát bố tôi rất mạnh. Mẹ tôi rất ấm ức, mẹ lấy bố tôi bao năm nay nhưng vẫn luôn bị bà nội quở trách. Lần này, mẹ tôi nhịn nổi nữa, liền bỏ nhà ra .
      Sau khi mẹ bỏ , bà nội và bác cả đều mắng mẹ tôi là kẻ hư hỏng, mẹ tôi muốn bỏ từ lâu, còn mẹ tìm cho tôi người cha dượng rồi, thậm chí họ bảo tôi sắp phải đổi họ đến nơi rồi và cho tôi ăn cơm ở nhà nữa. Tỏng cơn nóng giận, tôi cãi nhau với hj và bỏ tìm mẹ. Khi tìm thấy mẹ, tôi thấy mẹ trông suy sụp rất nhiều. Tại sao những người trong ngôi nhà đó lại có thể đối xử tàn nhẫn với người phụ nữ hiền lành như mẹ cơ chứ?
      Tôi ở với mẹ, nhưng mẹ vẫn yên tâm về bố nên thường xuyên bảo tôi về thăm bố. Ban đầu tôi còn nghĩ mọi người tìm tôi và mẹ về nhà, thế nhưng, hai mẹ con bỏ chín tháng mà họ vẫn hề đả động đến việc đón mẹ con tôi về. Vài ngày trước, lúc tôi về, tôi lại cãi nhau với họ trận, bởi vì họ cho tôi mang quần áo (lúc bỏ , hai mẹ con vội nên chỉ kịp mang theo mấy bộ), cũng cho tôi lấy chiếc đài cát xét (tôi dùng để nghe băng tiếng ) nữa. , bà nội thi nhau mắng tôi. Họ mắng tôi ích kỷ, có lương tâm, còn đến chuyện “ly hôn”, “ra tòa”... Họ cho phép hai mẹ con tôi về thăm bố.
      Trở về chỗ ở của hai mẹ con, tâm trạng tôi rất tồi tệ. Mẹ hỏi tôi tình trạng sức khỏe của bố nhưng tôi chẳng biết sao. Mẹ hỏi hỏi lại mấy lần, tôi liền bực mình đáp: “Con biết!”. Mẹ tức giận, mắng cho tooi trận. Tôi thấy rất ấm ức. Ở bên đó bị mắng, về đến đây lại bị mắng. Tuy nhiên, tôi vẫn cố gắng kìm nén cơn giận. Tôi biết mẹ buồn phiền vì công xưởng ngừng sản xuất, đơn vị của mẹ lại chịu phát lương, sau này chúng tôi ăn cái gì đây? Nghĩ đến đây, tôi thấy trong lòng rất xót xa. Mẹ vẫn mắng mỏ tôi, bắt tôi sang ở với bố. Mặc dù biết là mẹ chỉ thế vì cáu giận thôi, nhưng tôi vẫn bỏ chạy ra ngoài. Dì hàng xóm kéo tôi lại và nhàng khuyên bảo tôi. Nghĩ đến việc mẹ rất thương tôi nên tôi quay về nhưng vẫn thực thoải mái. Tôi biết mẹ chịu được cách cư xử của tôi, tôi cũng muốn làm cho mẹ buồn hơn nữa, nhưng tôi biết phải làm sao để có thể thân mật lại với mẹ như xưa. Tôi muốn mọi thứ tiếp tục thế này.
      Chat room
      Mỗi đứa trẻ phải lớn lên và đón nhận những bão tố trong cuộc sống. Mặc dù Hiểu Nghiên vẫn còn tuổi nhưng thực khắc nghiệt khiến cho bé phải trưởng thành trước tuổi. Đương nhiên, phải là Hiểu Nghiên hiểu được những điều này, nhưng bé vẫn chưa được chuẩn bị kỹ càng về mặt tâm lý, vẫn quen sống trong bao bọc của bố mẹ. thể nghĩ được rằng, người mạnh mẽ và kiên cường như mẹ rồi cũng có lúc thể gồng mình lên để chống chọi với mọi việc được nữa. Có những lúc mẹ cũng cần đôi bờ vai non nớt của con để cùng gánh vác trách nhiệm nặng nề trong cuộc sống.
      Bố Hiểu Nghiên bị bệnh, đây chính là nỗi buồn phiền và lo lắng lớn nhất của mẹ bé. Hơn nữa, mẹ lại có mâu thuẫn với bà nội và cả gia đình đằng nội. Điều đó cáng khiến cho mẹ Hiểu Nghiên dễ nảy sinh mâu thuẫn là bởi giữa họ có quan hệ huyết thống. Trong cuộc sống, nếu gặp những tình huống tương tự nên có người có mối quan hệ gắn bó với cả đôi bên để điều chỉnh mâu thuẫn. Bố Hiểu Nghiên nay xem ra khó có thể đảm nhận được nhiệm vụ nặng nề này. Vậy , nhiệm vụ quan trọng trước mắt của Hiểu Nghiên là làm công tác tư tưởng cho cả hai bên, giúp cho hai bên có thể hòa giải với nhau.
      Tôi rất hiểu tâm trạng bất bình thay cho mẹ của Hiểu Nghiên. Nhưng Hiểu Nghiên nên biết nhìn việc cách sâu sắc, cần thuyết phục cả gia đình phía đằng nội chấp nhận mẹ lần nữa để cả nhà cùng gánh vác trách nhiệm chăm sóc bố. Tôi tin rằng cả gia đình nhà bạn đều hy vọng có kết cục như vậy. Bởi vì chỉ khi cả gia đình đoàn kết nhất trí mới có thể dễ dàng vượt qua khó khăn, thách thức trong cuộc sống.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CON NUÔI
      Mộc Tử, nữ, 15 tuổi, học sinh cấp ba
      Tôi là đứa con có tính cách hướng nội, thường ít khi giao lưu với bạn bè trong lớp, thích ngồi mình nghĩ ngợi mông lung. Bây giờ tôi gặp phải số vướng mắc, nhưng tôi có bạn tri để chia sẻ. Vì thế ai cho tôi biết phải làm sao.
      Ngày 21 tháng 12 lịch năm ngoái là ngày tai họa đối với gia đình tôi. hai tôi vì mắc bệnh thận nên phải nhập viện. Cả nhà tôi: bố, mẹ, cả, chị dâu và tôi đều phải thay nhau vào viện chăm sóc hai. hai là người có tính cách rất cởi mở nên cả nhà ai cũng quý và mong sớm lành bệnh. Lãnh đạo cùng các đồng nghiệp ở đơn vị của hai đều rất quan tâm đến và cũng giúp đỡ gia đình tôi rất nhiều. Thế nhưng hy vọng của tất cả mọi người đều cứu sống được hai tôi. Đúng ba giờ sáng vào cái ngày bất hạnh đó, hai tôi qua đời. Tôi mãi mãi bao giờ quên cảnh tượng đáng sợ đó. Sáng sớm hôm đó, tôi bị tiếng khóc lóc của mẹ đánh thức, mẹ nghe điện thoại của cả từ trong bệnh viện gọi về. Sau đó cả nhà tôi ôm lấy nhau mà khóc...
      Tôi càng bao giờ ngờ được rằng, mình lại phải người nhà với họ.
      Sau khi hai qua đời, lãnh đạo của đơn vị đến nhà tôi bàn bạc chuyện hậu cho . Bố mẹ chuyện với họ ở nhà ngoài, tôi ngồi làm bài tập ở phòng trong. Bỗng tôi nghe được câu của bố vọng vào, như tiếng sấm nổ ngang tai. Bố : “... Con là tôi nhặt về đấy!”, bố chưa hết bị mẹ ngăn lại vì sợ tôi nghe thấy. Thế nhưng tôi nghe thấy dù tiếng bố rất . Tôi sững sờ ngồi thừ người ra, trông chẳng khác gì bức tượng đá. lát sau, tôi nghe thấy tiếng bước chân rất của mẹ đến. Tôi vội vàng làm bộ như hề hay biết chuyện gì. Mẹ nhìn tôi học bài, xoa xoa đầu tôi rồi nhàng bước ra khỏi phòng. Nước mắt tôi lăn dài gò má. Tôi ở lì trong phòng khóc rất lâu, đột nhiên cảm thấy mình bé, độc, giống như mình lạc giữa hoang mạc vậy!
      Bước ra khỏi phòng, nhìn thấy mẹ cặm cụi trong nhà bếp, tôi thấy mẹ quen thuộc, gần gũi. Nhưng tại sao mẹ lại phải là mẹ đẻ của tôi cơ chứ? Tôi định cất tiếng gọi mẹ quen thuộc nhưng hiểu sao cất lời lên được. Bởi vì tôi cứ cất lời là nước mắt tôi lại chảy dài má. Tôi rất muốn biết bố mẹ đẻ của tôi là ai, họ là người thế nào, giờ sống ở đâu, tại sao họ lại nỡ vứt bỏ tôi? Nhưng tất cả những câu hỏi này tôi đều thể tìm được câu trả lời. Tôi dám hỏi bố mẹ, cũng biết nếu tôi hỏi thế nào?
      Vài năm trước, ở gia đình khác, nghe bé nọ được mẹ nhặt ở ngoài đường, tôi cảm thấy rất tò mò và tội nghiệp cho bé đó, đồng thời tự thấy mình rất may mắn. Nhưng nay tôi mới biết hóa ra tôi cũng đáng thương như bé bị bỏ rơi kia. Chúng tôi đều biết bố mẹ đẻ của mình là ai, chúng tôi đều là những đứa trẻ bị người ta ruồng bỏ.
      Khi còn học cấp hai, kết quả học tập của tôi khá tốt. Bố muốn tôi học lên trung cấp, nhưng tôi nhất định muốn học cấp ba. Kết quả là tôi thiếu điểm. Bố mẹ tôi trong hoàn cảnh túng quẫn vẫn cố gắng bỏ ra sáu nghìn nhân dân tệ để lo cho tôi vào được cấp ba. Tôi vốn cảm thấy rất áy náy, giừo lại càng cảm thấy xứng đáng với bố mẹ. Bố mẹ đối xử với tôi tốt như cha mẹ đẻ.
      Sau khi lên cấp ba, thành tích học tập của tôi được tốt cho lắm. Gặp phải cú sốc lớn như vậy, tôi càng sao học được. Nếu như sau ba năm học cấp ba, tôi thi đỗ đại học sao? Tôi còn mặt mũi nào mà ở trong ngôi nhà này được nữa. Tôi làm sao mặt dày để bố mẹ phí công nuôi dưỡng cho đến tận năm tôi mười tám tuổi cơ chứ? Tôi từng nghĩ, ba năm sau, nếu như thi đỗ đại học, cùng đường tôi tự vẫn. Nhưng tôi biết đến lúc đó, tôi có đủ dũng khí để tìm đến cái chết. Bây giờ tôi thực rất buồn, rất đau khổ, rất muốn khóc! Tôi hy vọng mình có người bạn lớn tuổi, đủ trưởng thành để có thể giúp đỡ tôi, dạy tôi cách đối mặt với tình trạng này!
      Chat room
      mặt, nỗi đau khổ của Mộc Tử khiến cho người nghe cảm thấy xúc động và thông cảm. Bố mẹ sinh ra ta, cho ta sinh mạng và cơ thể hoàn chỉnh. Bố mẹ cũng giống như ngọn nguồn của dòng sông, gốc rễ của cây cối. khi phát ra bố mẹ nay phải là bố mẹ đẻ của mình, tự nhiên chúng ta có cảm giác hụt hẫng, mơ hồ, đồng thời vô cùng hy vọng có thể biết được tin tức về người sinh ra mình.
      Mặt khác, đau khổ trong lòng Mộc Tử có nguyên nhân chính từ tính cách hướng nội của bé. Những người có tính hướng nội thông thường thể dễ dàng tháo bỏ vướng mắc trong lòng, thường để nỗi đau khổ dày vò, bao bọc lấy bản thân, khiến cho bản thân ngày càng đau khổ. Bố mẹ phải từ bỏ đứa con dứt ruột đẻ ra chắc là do bất đắc dĩ mà thôi. Đây quả thực là bi kịch chỉ đối với đứa trẻ bị bỏ rơi đó mà còn cả với người lớn. Tuy nhiên, nghĩ theo hướng tích cực Mộc Tử cực kì may mắn khi có được bố mẹ nuôi tốt bụng như vậy. Để duy trì tình cảm ruột thịt mà họ luôn tìm cách giấu Mộc Tử này. Mười mấy năm trời, họ chưa từng lạnh nhạt với Mộc Tử, khiến cho Mộc Tử có thể lớn lên khỏe mạnh trong chăm sóc của bố mẹ, chẳng khác gì những đứa trẻ khác. Công ơn của bố mẹ nuôi đối với Mộc Tử có khác gì tình cảm ruột thịt mà những đứa trẻ khác xung quanh Mộc Tử nhận được từ bố mẹ chúng?
      Mộc Tử những phải là đứa trẻ tội nghiệp, mà ngược lại, tôi cho rằng bé là người may mắn. Chúng ta cần phải có lòng biết ơn đối với bố mẹ, với cuộc sống. Có như vậy vui vẻ mới thường xuyên ghé thăm chúng ta!
      Tôi cho rằng, vào đại học phải là con đường duy nhất. Nếu như Mộc Tử cảm thấy thể con đường này, hãy thử tìm con đường khác. Chỉ cần tìm được con đường thích hợp với bản thân, tôi tin rằng chỉ bản thân Mộc Tử thấy vui vẻ mà bố mẹ của bé cũng cảm thấy hài lòng về con mình.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      KHI NGUY HIỂM ĐẾN TỪ NGƯỜI LỚN.
      YY, nữ, 18 tuổi, học sinh cấp ba.
      Năm ngoái, có đôi vợ chồng gần bốn mươi tuổi, chuyển đến ở phòng nhà tôi. Người chồng họ Lý, tôi gọi là chú Lý. Người vợ họ Nghiêm, tôi gọi là Nghiêm. Chú Lý và Nghiêm đều là những người giỏi giao tiếp, cứ nhìn thấy mọi người là hai chú ấy lại tươi cười trò chuyện. Mẹ tôi nhà hai chú “ thịnh dương suy”. Chú Lý là công nhân trong công xưởng sản xuất, còn Nghiêm lại rất giỏi, làm đến chức hiệu trưởng. Bố tôi cười : “Người phụ nữ đó chịu an phận đâu, cứ nghe ta chuyện là biết. Làm sao lại leo lên được cái ghế hiệu trưởng cơ chứ?”. Nhưng bố chú Lý là người tốt, tính tình hào phóng, cởi mở. Điều làm bố phục chú Lý nhất là, dù nghỉ việc ở công xưởng, ở nhà vợ nuôi, thế mà chú vẫn dám tát vợ cái đau điếng! Nguyên nhân là do người bạn học cấp hai với chú Lý có nhờ chú xin cho con trai ấy vào học trong trường của Nghiêm. Nghiêm lo thủ tục xong xuôi, nhà đó bèn mời hai chú để ăn cơm. Trong bữa tiệc, Nghiêm vô ý ra chuyện ngày xưa chú Lý từng người bạn học cũ kia khiến cho khi bữa tiệc chùng hẳn xuống, mọi người ăn xong rồi nhanh chóng ra về. Về đến nhà, chú Lý liền tát cho Nghiêm cái rất đau, khiến cho khóc ầm lên...
      Do bố và chú Lý chuyện rất hợp cạ nên chú Lý xuống nhà tôi ngày càng nhiều hơn. Chú Lý cứ chân trước chân sau vào nhà tôi là y như rằng Nghiêm cũng đến theo. Mặc dù Nghiêm luôn bị chú Lý mắng: “Em chạy xuống đây làm gì?” nhưng Nghiêm vẫn hề tức giận, còn cười ngọt ngào : “Tại sao em được xuống đây? Em đến chơi với YY được à? Em thích bé này, muốn nhận bé làm con nuôi!”. Toi hơi hoảng. Tình cảm mà tôi dành cho Nghiêm chẳng khác gì những người hàng xóm tầng cả, chỉ thích, mà thậm chí còn ghét nữa. Tính khí của rất khác thường, giận dữ bất thình lình. Thế nhưng chú Lý lại rất vui, nhất định nhận tôi làm con nuôi. Bố tôi nể chú Lý nên cũng gật đầu đồng ý. Sau việc này, mẹ tôi với bố nên để chú Lý thường xuyên đến nhà chơi nữa. Ban đầu tôi hiểu ý của mẹ, sau mới biết hóa ra vì yên tâm nên Nghiêm mới xuống nhà tôi chơi cùng với chú Lý.
      Nào ngờ, vận đen của tôi bỗng nhiên ập đến. Kể từ sau khi nhận tôi làm con nuôi, kể cả khi bố tôi có nhà, chú Lý cũng xuống nhà tôi chơi. Bố tôi thường xuyên công tác, mẹ lại bán hàng ở ngoài cửa hàng, về nhà rất muộn. Chú Lý thường chạy đến hỏi han tôi, mua đồ ăn cho tôi, còn quan tâm đến chuyện bài vở của tôi nữa. Tôi rất sợ, vì chú ấy thường nhìn tôi với ánh mắt rất kì quặc, về sau còn động chân động tay với tôi nữa. Để ngăn chặn chú ấy, cứ khi nào bố mẹ tôi vắng nhà là tôi lại khóa chặt cửa lại. Lúc chú Lý gõ cửa, tôi ngồi im thít trong phòng, lên tiếng. Chú ấy gõ cửa mãi được đành phải bỏ . Còn ban ngày, vì sợ chú ấy hỏi này nọ nên tôi thường nhân lúc chú ấy ở tầng hoặc có ở nhà mới rón rén ra ngoài.
      hôm, tan học về, tôi nhìn thấy Nghiêm ở dưới tầng, hình như đợi ai đó. Nhìn thấy tôi, ấy liền hỏi: “YY, tan học rồi à?”. Tôi nhìn thấy ấy, lần đầu tiên cảm thấy đồng cảm với con người này, vì tôi nghĩ chắc ấy hề biết chồng mình lại là người như vậy. Thế nhưng hôm đó Nghiêm đứng đó để đợi tôi, là muốn vào nhà tôi chuyện. Tôi ngạc nhiên vì tôi với tôi chẳng có chuyện gì để với nhau. Nào ngờ Nghiêm , sớm phát ra chú Lý chồng thích tôi, ấy còn nhấn mạnh là đó phải tình cảm mà người lớn dành cho trẻ con. Tôi cảm thấy kinh tởm, nhưng lại được lời nào. Nhưng sau đó Nghiêm ấy hoàn toàn để tâm đến chuyện chú Lý thích tôi. Tôi tròn mắt nhìn ấy, ngạc nhiên đến thốt nên lời.
      Nghiêm về rồi tôi mới cảm thấy tức giận, con người này đúng là bệnh ! ấy để ý, vậy tôi để ý chắc? Tôi mới mười tám tuổi, làm sao có thể để kẻ khác làm hại mình cơ chứ? Tôi rất căm phẫn đôi vợ chồng này!
      Tôi rất muốn chuyện này ra với bố mẹ, nhưng sao ra được. Hơn nữa, tôi sợ nếu tôi ra chuyện này, quan hệ giữa hai nhà xấu . Thế nhưng ngày nào tôi cũng phải lo lắng, phấp phỏng yên, cứ như ở tầng phải có hai người mà là có hai con hổ vậy. Tôi đề phòng, tôi lo sợ, biết lúc nào tôi bị hai con hổ này ăn thịt.
      Chat room
      Tình cảnh của YY nay khiến cho tôi rất lo lắng và bất an. Nếu như để đảm bảo mối quan hệ hòa thuận giữa hai nhà mà YY phải trả cái giá như vậy tôi cho rằng nó quá đắt, YY thể trả nổi, bố mẹ YY cũng thể trả nổi. Tôi thấy nay YY nên chọn phương pháp đoạn tuyệt quan hệ với nhà . Tin rằng bố mẹ YY sau khi hiểu được tình hình đồng ý với cách làm của con .
      số bạn có suy nghĩ quá ngây thơ, giấu giếm bố mẹ chuyện bị những người đàn ông trung tuổi quấy rối (những người đàn ông này thường là bạn bè của bố mẹ), như vậy rất nguy hiểm. mặc dù YY thực số biện pháp đề phòng nhưng xét cho cùng bé khó lòng tự bảo vệ mình được. Bởi vì “chú Lý” kia xét về sức lực và kinh nghiệm đều hơn YY, chính vì thế YY cần lập tức nhờ đến giúp đỡ của bố mẹ hoặc đưa ra lời cảnh cáo với người hàng xóm kia, hoặc fung pháp luật để xử lý những kẻ xấu xa đó, tự bảo vệ quyền lợi hợp pháp của mình.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      VẤN NẠN THI CỬ
      Tề Tề, nữ, 17 tuổi, học sinh cấp ba
      biết có phải là tôi càng ngày càng ham chơi hay mà kết quả học tập của tôi sa sút nghiêm trọng. Giờ cứ nghĩ đến học hành là tôi lại cảm thấy mệt mỏi, chán nản và vui, tôi nghi mình bị mắc chứng “chán học”. Thực ra tôi là người rất lạc quan, nghĩ thoáng, nhưng thực quá khắc nghiệt, cạnh tranh quá khốc liệt, khiến cho đứa con mười bảy tuổi như tôi sao có thể chịu đựng được sức ép nặng nề này.
      Học kì năm lớp mười nhanh chóng kết thúc, kết quả thi học kì của tôi tồi tệ chưa từng thấy. Bố mẹ tôi bất kể ngày đêm đều ra sức mở “chiến dịch” vận động tôi học hành, phân tích nguyên nhân việc cho tôi. Nhưng bố mẹ có nhiều đến đâu chăng nữa cũng chẳng có tác dụng gì đối với tôi. Mặc dù bố mẹ phân tích rất nhiều, nào là do tôi thiếu ý chí, ham chơi, tích cách trẻ con, thấy sốt ruột, hiểu chuyện… Thậm chí mẹ tôi còn chút nề hà thuật lại quá khứ của tôi: “Lúc học tiểu học, con là trong những học sinh học giỏi nhất lớp. Mỗi lần họp phụ huynh, mẹ cảm thấy vô cùng tự hào. Về sau lên cấp hai, con mải chơi hơn, lại hâm mộ các ngôi sao này nọ, nhưng thành tích học tập vẫn tương đối tốt, được xếp thứ hai mươi trong số sáu trăm sáu mươi học sinh toàn trường. Thế nhưng lên cấp ba, hiểu có chuyện gì mà con lại xếp ở vị trí thứ trăm hai mươi thô, có đến hơn trăm người vượt qua con rồi đó. Bố mẹ lúc nào cũng nhắc nhở con phải dồn hết sức để học tập. Nhưng con giỏi rồi, càng ngày càng biết điều. Nhìn con bây giờ mà xem, liệu ba năm tới có thể thi đỗ đại học được ? Nếu mà thi đỗ đại học…”
      Tai tôi như ù . nhịn được nữa, tôi thay mẹ: “nếu thi đỗ đại học, bố mẹ bỏ tiền cho con học đại học dân lập hoặc cao đẳng. Nhưng trong nhà làm gì có nhiều tiền như vậy? Chính vì thế con chỉ có đường duy nhất đó là thi vào trường đại học có tiếng. Hết rồi chứ ạ?”.
      Mẹ tôi tức giận đến nỗi được lời nào nữa. Tôi cũng cảm thấy đôi chút áy náy, bèn nhàng với bố mẹ: “Thực ra, phải vì con kiêu căng mà là vì con ham chơi. Con biết rất nhược điểm của mình. Con mới chỉ dốc chút sức lực cho học tập mà thôi!”
      Bố tôi nghe xong, gật đầu lia lịa, chắc bố nghĩ rằng tôi có ý hối hận. Thế nhưng, tôi lại tiếp tục. Mặc dù biết như vậy làm cho bố mẹ thất vọng, nhưng tôi vẫn phải : “Những thói ham chơi của con có từ bé. Chỉ tại bố mẹ uốn nắn con từ , bây giờ mới bắt con thay đổi, cũng phải là chuyện dễ!”.
      Bố tôi quả nhiên vô cùng tức giận, định đánh cho tôi trận. “Giỏi lắm, thế hóa ra là lỗi của bố với mẹ đấy!” may thay mẹ tôi kịp ngăn bố lại. Tôi khóa cửa phòng lại, giở sách vở ra học với thái độ hối cải. Thế nhưng được bao lâu chú ý của tôi lại chuyển sang mấy cuốn tạp chí giá sách.
      Ba năm trước, tôi đọc được bài viết giới thiệu về giáo dục tố chất ở báo. Tôi cảm thấy vô cùng phấn khởi, nghĩ rằng tác giả đúng với những gì tôi nghĩ. Thế nhưng, trường tôi vẫn sử dụng phương pháp giáo dục thi cử như vậy, cả ngày bắt chúng tôi phải ghi nhớ với học thuộc lòng. giáo , hình thức thi đại học vẫn còn tồn tại, nếu chúng tôi tìm cách mà học ôn phải chịu thiệt thòi. thực tàn khốc này khiến cho chúng tôi ai nấy đều cảm thấy rất buồn phiền.
      đến chuyện ham chơi của tôi, bạn đừng nghĩ rằng: đức con này cả ngày chẳng chịu học hành gì, phải chăng là chàng nào đó rồi? Có phải suốt ngày đọc tiểu thuyết tình ? Nếu quả bạn nghĩ như vậy chắc chắn tôi phải la lớn để kêu oan thôi! Tính ham chơi của tôi chỉ là trao đổi thư từ với bạn bè, đọc tạp chí, tán gẫu, xem ti vi… Tôi cảm thấy “chơi” như vậy có thể học hỏi được rất nhiều điều, thậm chí còn có tác dụng nhất định đối với việc học hành của tôi. Đương nhiên, tôi thừa nhận bản thân mình vẫn chưa duy trì được mức độ “ham chơi” phù hợp.
      Bây giờ, tôi cảm thấy chuyện học hành, bài vở vô cùng nặng nề. những lúc vui, tôi liền chơi dương cầm, đàn đến khi chán chịu được nữa phải chạy ra ngoài hét lớn mới thôi. Tôi mong muốn có được phép thuật khiến cho tôi tập trung học tập, khiến cho tôi còn chán những con số toán học, các công thức vật lí và cả những phương trình phản ứng hóa học phức tạp đó nữa. Trong khi tôi rất ghét học môn ngữ văn, điều kì lạ là kết quả môn ngữ văn của tôi lại rất tốt, đặc biệt là môn viết văn.
      Chat room
      Có rất nhiều học sinh trung học với tôi rằng, họ ghét học, sợ học và muốn trốn tránh việc học. Tôi cũng là người từng phải “chiến đấu” gian khổ trong kì thi đại học, sao lại hiểu được cảm nhận của các bạn giờ chứ? Tôi cũng biết trong thi cử bây giờ có rất nhiều tệ nạn, và chúng ta đều là những người phải chịu sức ảnh hưởng của nó. Nhưng cứ thử nghĩ mà xem, thi đỗ đại học đồng nghĩa với việc được bước lên bậc thềm mới, cao hơn và tự do hơn. Hơn nữa, chỉ dựa vào sức của bạn làm sao có thể thay đổi được cả hệ thống thi cử, giáo dục nay. Chính vì vậy, chúng ta vẫn phải chiến đấu hết mình trong “trận chiến” thi cử này!
      Có người từng rằng: phương pháp giáo dục thi cử còn tồn tại rất nhiều tệ nạn, nhưng con người lại thể thay đổi nó trong sớm chiều. Vậy tại sao tận dụng những “tệ nạn” này? chuyên gia nghiên cứu chuyện thi cử người Nhật Bản phát ra rằng thực chất của hình thức ôn thi đại học (có thể thấy hình thức ôn thi đại học này tồn tại khắp các nước thế giới) chính là hìnht hức dạy học sinh học thuộc lòng. Nhưng phải chăng điều này đưa ra gợi ý cho những người có ý chí?
      Bản thân tôi cũng bắt đầu học tập nghiêm túc kể từ khi vào đại học. Lúc này tôi mới phát ra rằng, học hành hoàn toàn phải là chuyện khổ sở, ngược lại còn mang lại cho chúng ta rất nhiều niềm vui. Nhớ lại chuyện ngày xưa, thi cử mặc dù giúp cho chúng ta nhận ra được niềm vui trong quá trình tìm hiểu tri thức, nhưng lại giúp chúng ta rèn luyện “hứng thú”. Mà là rèn luyện làm gì có chuyện dễ dàng? Hơn nữa, nếu như ban đầu nghiêm túc rèn luyện, sau này có cái gọi là học tập tự chủ, tự do nữa.
      Tôi nghĩ điều cần thiết nhất cho Tề Tề nay là tìm cho mình con đường thích nghi với việc thi cử này, rồi từ từ bước vào quá trình rèn luyện nghiêm túc. Về sau (khi đỗ đại học), hãy nhanh chóng thoát ra khỏi cái vòng xoáy của việc thi cử để có thể tự do với bầu trời của riêng mình. Đây chưa chắc là con đường đúng đắn nhất dành cho bạn, nhưng nó lại là con đường khả dĩ nhất cho vấn đề trước mắt.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      VẤN NẠN THI CỬ
      Tề Tề, nữ, 17 tuổi, học sinh cấp ba
      biết có phải là tôi càng ngày càng ham chơi hay mà kết quả học tập của tôi sa sút nghiêm trọng. Giờ cứ nghĩ đến học hành là tôi lại cảm thấy mệt mỏi, chán nản và vui, tôi nghi mình bị mắc chứng “chán học”. Thực ra tôi là người rất lạc quan, nghĩ thoáng, nhưng thực quá khắc nghiệt, cạnh tranh quá khốc liệt, khiến cho đứa con mười bảy tuổi như tôi sao có thể chịu đựng được sức ép nặng nề này.
      Học kì năm lớp mười nhanh chóng kết thúc, kết quả thi học kì của tôi tồi tệ chưa từng thấy. Bố mẹ tôi bất kể ngày đêm đều ra sức mở “chiến dịch” vận động tôi học hành, phân tích nguyên nhân việc cho tôi. Nhưng bố mẹ có nhiều đến đâu chăng nữa cũng chẳng có tác dụng gì đối với tôi. Mặc dù bố mẹ phân tích rất nhiều, nào là do tôi thiếu ý chí, ham chơi, tích cách trẻ con, thấy sốt ruột, hiểu chuyện… Thậm chí mẹ tôi còn chút nề hà thuật lại quá khứ của tôi: “Lúc học tiểu học, con là trong những học sinh học giỏi nhất lớp. Mỗi lần họp phụ huynh, mẹ cảm thấy vô cùng tự hào. Về sau lên cấp hai, con mải chơi hơn, lại hâm mộ các ngôi sao này nọ, nhưng thành tích học tập vẫn tương đối tốt, được xếp thứ hai mươi trong số sáu trăm sáu mươi học sinh toàn trường. Thế nhưng lên cấp ba, hiểu có chuyện gì mà con lại xếp ở vị trí thứ trăm hai mươi thô, có đến hơn trăm người vượt qua con rồi đó. Bố mẹ lúc nào cũng nhắc nhở con phải dồn hết sức để học tập. Nhưng con giỏi rồi, càng ngày càng biết điều. Nhìn con bây giờ mà xem, liệu ba năm tới có thể thi đỗ đại học được ? Nếu mà thi đỗ đại học…”
      Tai tôi như ù . nhịn được nữa, tôi thay mẹ: “nếu thi đỗ đại học, bố mẹ bỏ tiền cho con học đại học dân lập hoặc cao đẳng. Nhưng trong nhà làm gì có nhiều tiền như vậy? Chính vì thế con chỉ có đường duy nhất đó là thi vào trường đại học có tiếng. Hết rồi chứ ạ?”.
      Mẹ tôi tức giận đến nỗi được lời nào nữa. Tôi cũng cảm thấy đôi chút áy náy, bèn nhàng với bố mẹ: “Thực ra, phải vì con kiêu căng mà là vì con ham chơi. Con biết rất nhược điểm của mình. Con mới chỉ dốc chút sức lực cho học tập mà thôi!”
      Bố tôi nghe xong, gật đầu lia lịa, chắc bố nghĩ rằng tôi có ý hối hận. Thế nhưng, tôi lại tiếp tục. Mặc dù biết như vậy làm cho bố mẹ thất vọng, nhưng tôi vẫn phải : “Những thói ham chơi của con có từ bé. Chỉ tại bố mẹ uốn nắn con từ , bây giờ mới bắt con thay đổi, cũng phải là chuyện dễ!”.
      Bố tôi quả nhiên vô cùng tức giận, định đánh cho tôi trận. “Giỏi lắm, thế hóa ra là lỗi của bố với mẹ đấy!” may thay mẹ tôi kịp ngăn bố lại. Tôi khóa cửa phòng lại, giở sách vở ra học với thái độ hối cải. Thế nhưng được bao lâu chú ý của tôi lại chuyển sang mấy cuốn tạp chí giá sách.
      Ba năm trước, tôi đọc được bài viết giới thiệu về giáo dục tố chất ở báo. Tôi cảm thấy vô cùng phấn khởi, nghĩ rằng tác giả đúng với những gì tôi nghĩ. Thế nhưng, trường tôi vẫn sử dụng phương pháp giáo dục thi cử như vậy, cả ngày bắt chúng tôi phải ghi nhớ với học thuộc lòng. giáo , hình thức thi đại học vẫn còn tồn tại, nếu chúng tôi tìm cách mà học ôn phải chịu thiệt thòi. thực tàn khốc này khiến cho chúng tôi ai nấy đều cảm thấy rất buồn phiền.
      đến chuyện ham chơi của tôi, bạn đừng nghĩ rằng: đức con này cả ngày chẳng chịu học hành gì, phải chăng là chàng nào đó rồi? Có phải suốt ngày đọc tiểu thuyết tình ? Nếu quả bạn nghĩ như vậy chắc chắn tôi phải la lớn để kêu oan thôi! Tính ham chơi của tôi chỉ là trao đổi thư từ với bạn bè, đọc tạp chí, tán gẫu, xem ti vi… Tôi cảm thấy “chơi” như vậy có thể học hỏi được rất nhiều điều, thậm chí còn có tác dụng nhất định đối với việc học hành của tôi. Đương nhiên, tôi thừa nhận bản thân mình vẫn chưa duy trì được mức độ “ham chơi” phù hợp.
      Bây giờ, tôi cảm thấy chuyện học hành, bài vở vô cùng nặng nề. những lúc vui, tôi liền chơi dương cầm, đàn đến khi chán chịu được nữa phải chạy ra ngoài hét lớn mới thôi. Tôi mong muốn có được phép thuật khiến cho tôi tập trung học tập, khiến cho tôi còn chán những con số toán học, các công thức vật lí và cả những phương trình phản ứng hóa học phức tạp đó nữa. Trong khi tôi rất ghét học môn ngữ văn, điều kì lạ là kết quả môn ngữ văn của tôi lại rất tốt, đặc biệt là môn viết văn.
      Chat room
      Có rất nhiều học sinh trung học với tôi rằng, họ ghét học, sợ học và muốn trốn tránh việc học. Tôi cũng là người từng phải “chiến đấu” gian khổ trong kì thi đại học, sao lại hiểu được cảm nhận của các bạn giờ chứ? Tôi cũng biết trong thi cử bây giờ có rất nhiều tệ nạn, và chúng ta đều là những người phải chịu sức ảnh hưởng của nó. Nhưng cứ thử nghĩ mà xem, thi đỗ đại học đồng nghĩa với việc được bước lên bậc thềm mới, cao hơn và tự do hơn. Hơn nữa, chỉ dựa vào sức của bạn làm sao có thể thay đổi được cả hệ thống thi cử, giáo dục nay. Chính vì vậy, chúng ta vẫn phải chiến đấu hết mình trong “trận chiến” thi cử này!
      Có người từng rằng: phương pháp giáo dục thi cử còn tồn tại rất nhiều tệ nạn, nhưng con người lại thể thay đổi nó trong sớm chiều. Vậy tại sao tận dụng những “tệ nạn” này? chuyên gia nghiên cứu chuyện thi cử người Nhật Bản phát ra rằng thực chất của hình thức ôn thi đại học (có thể thấy hình thức ôn thi đại học này tồn tại khắp các nước thế giới) chính là hìnht hức dạy học sinh học thuộc lòng. Nhưng phải chăng điều này đưa ra gợi ý cho những người có ý chí?
      Bản thân tôi cũng bắt đầu học tập nghiêm túc kể từ khi vào đại học. Lúc này tôi mới phát ra rằng, học hành hoàn toàn phải là chuyện khổ sở, ngược lại còn mang lại cho chúng ta rất nhiều niềm vui. Nhớ lại chuyện ngày xưa, thi cử mặc dù giúp cho chúng ta nhận ra được niềm vui trong quá trình tìm hiểu tri thức, nhưng lại giúp chúng ta rèn luyện “hứng thú”. Mà là rèn luyện làm gì có chuyện dễ dàng? Hơn nữa, nếu như ban đầu nghiêm túc rèn luyện, sau này có cái gọi là học tập tự chủ, tự do nữa.
      Tôi nghĩ điều cần thiết nhất cho Tề Tề nay là tìm cho mình con đường thích nghi với việc thi cử này, rồi từ từ bước vào quá trình rèn luyện nghiêm túc. Về sau (khi đỗ đại học), hãy nhanh chóng thoát ra khỏi cái vòng xoáy của việc thi cử để có thể tự do với bầu trời của riêng mình. Đây chưa chắc là con đường đúng đắn nhất dành cho bạn, nhưng nó lại là con đường khả dĩ nhất cho vấn đề trước mắt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :