1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Chờ đợi giọng nói của em - Ngũ Mỹ Trân(full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      TẠO ĐIỀU KIỆN CHO CUỘC SỐNG TỰ DO
      SW, nữ, 17 tuổi, sinh viên trường dạy nghề.
      Tôi là sinh viên của trường dạy nghề. Cuộc sống của tôi tương đối vui vẻ. Thế nhưng, gần đây tôi gặp phải chút chuyện buồn phiền.
      Trong đợt thi học kì trước, môn ngữ văn ngoài thi viết còn tăng cường thêm nội dung học thuộc lòng và phần thi này chiếm ba mươi phần trăm tổng số điểm của bài thi. Tôi là lớp trưởng, là người đầu tiên thi qua phần thi này. Sau khi thi xong, giáo giao trách nhiệm cho tôi kiểm tra phần “học thuộc lòng” của tất cả các bạn trong lớp.
      Bài học thuộc lòng thường là những bài văn cổ vừa dài vừa khó. Mọi người ai nấy đều xin tôi hãy “giơ cao đánh khẽ”. Tôi đắc ý cười : “Đừng nhiều lời, cố mà học ”. Có năm hay sáu bạn học kém đến kỳ lạ, làm thế nào cũng thể thuộc bài. Nhìn khuôn mặt méo xệch của họ, tôi lại nỡ nhẫn tâm. Thế là tôi liền cho họ qua hết. Mọi người ai nấy đều vui mừng. giáo tôi cũng tỏ ra rất hài lòng.
      Thế nhưng trong lớp có người mách giáo chủ nhiệm. gọi tôi lên chuyện. Tôi giải thích gì vì biết mình là người có lỗi. Tôi cũng định trốn tránh, hay mong thoát tội, cũng có cách nào giải thích với giáo.
      giáo chủ nhiệm tuyên bố trước lớp rằng tôi bao che cho các bạn khác nên bị cách chức lớp trưởng. Mấy người bạn làm tôi bị liên lụy cảm thấy áy náy, liền chạy đến xin lỗi tôi. Nhưng tôi chẳng thấy buồn, bởi vì tôi hiểu bản thân hơn ai hết. Từ trước đến nay tôi phải là đứa con ngoan ngoãn, chẳng qua chỉ có vài tài lẻ mà thôi. Tôi lại có thói quen việc ta ta làm, chịu học mấy chiêu nịnh nọt, đưa đẩy giống người khác. Thực ra phải là tôi biết nịnh, mà chỉ là vì tôi thích làm vậy mà thôi. Chính vì thế, tôi sơm biết mình hợp với vị trí cán bộ lớp, thôi để ai thích làm lớp trưởng mà làm vậy.
      Học kì mới lại bắt đầu. giáo gọi tôi lên văn phòng để chuyện phục chức của tôi. Nhưng tôi muốn được phục chức, tôi muốn nhận trách nhiệm đầy phiền ấy nữa. Tôi chỉ muốn được là người bình thường, sống vui vẻ! Kết quả là tôi bị giáo mắng cho trận, tôi có tinh thần phấn đấu, chỉ biết hài lòng với những thứ tầm thường trước mắt. Nhưng đến khi lớp tôi bỏ phiếu bầu ban cán lớp, tôi vẫn “bất hạnh” trúng cử chức lớp trưởng. Sau khi tuyên bố kết quả, giáo nhắc nhở tôi trước lớp rằng phải biết “rút kinh nghiệm”, khiến cho tôi rất mất mặt.
      Điều làm tôi cảm thấy buồn phiền nhất là tương lai. Mặc dù trường tôi là trường dạy nghề, nhưng lại có quy định thi lên đại học bằng hình thức thi vấn đáp. Do kết quả học tập kì trước của tôi rất cao (tôi toàn nước đến chân mới nhảy, sát ngày thi mới chịu học thuộc), thế nhưng sang đến học kì này, kết quả bài kiểm tra lần của tôi lại lọt được vào tốp ba của lớp. Điều này dẫn đến “quan tâm đặc biệt” của thầy và bố mẹ. Họ luôn để mắt đến tôi, ca cẩm bên tai tôi, tôi nào là nhát gan, nào là có tinh thần cầu tiến, tôi nghe đến chán cả tai. Mặc dù tôi biết họ vậy chỉ vì họ rất kì vọng vào tôi, nhưng tôi có chí hướng và hoài bão lớn lao đến thế, tôi muốn làm người bình thường. Tôi chỉ cần có thể vui vẻ đón chào ngày mới, như vậy chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Tôi muốn học giỏi để lập nên công trạng cho đất nước. Tôi chỉ muốn tìm công việc nho (lương thấp cũng sao, chỉ cần vui vẻ, thoải mái là được), thuê căn nhà ở cùng bạn bè. Tôi muốn ngủ giường, lúc nào rảnh rỗi đọc sách, nghe đài, xem ti vi, cố gắng hết mình giúp đỡ bạn bè xung quanh, tìm người chồng thương tôi , xây dựng gia đình hạnh phúc. Nhưng tất cả những điều đó chỉ là giấc mơ của tôi mà thôi, tôi sợ rằng sau khi biết được giấc mơ này của tôi, bố mẹ vô cùng thất vọng.
      Tôi cũng hề cảm thấy buồn phiền về chuyện tình cảm bởi vì tôi mắc chứng “sợ ”, cứ nghĩ đến chuyện hai người qua lại với nhau là tôi sởn hết cả da gà, chẳng ra làm sao! Tôi muốn thế, cũng thích như thế! Nhìn thấy các bạn trong lớp có đôi có cặp (mặc dù họ chẳng bao giờ chịu thừa nhận điều đó), tôi cảm thấy khó chịu thay cho họ. Tôi nghĩ đương là chuyện vô cùng mệt mỏi. Tại sao lại có người muốn sớm mệt mỏi như vậy nhỉ? Đúng là thể tưởng tượng nổi!
      Bây giờ, điều tôi sợ nhất chính là thầy giáo và bố mẹ luôn tìm cách cướp khoảng thời gian thư giãn và vui chơi của tôi. Họ chỉ mong tôi dành tất cả thời gian cho việc học tập. Ôi! Sao bố mẹ tôi nghĩ, nếu như tôi muốn thi vào đại học năm đó tôi chẳng thi vào trường này. Nhưng tôi cũng cảm thấy có phần có lỗi với bố mẹ, bởi vì tôi sao được những suy nghĩ của mình với họ. Mà cho dù tôi có ra có thể họ cũng hiểu, đó chính là “khoảng cách giữa hai thế hệ” mà mọi người thường nhắc đến.
      Chat room
      Có thể thấy SW là người rất cá tính, vừa thẳng thắn lại rất thích tự do. Tính cách đó quả là đáng quý. Tuy nhiên, hài lòng với thực tại có thể duy trì được ước mơ ấy trong bao lâu? Xã hội ngày nay chứa đầy những thách thức và cạnh tranh; kiến thức và khả năng của người có vai trò quyết định đến tự do trong cuộc sống về sau của bình thường người đó. SW vẫn chưa bước vào xã hội, chưa hiểu được điều này; thế nhưng thầy và bố mẹ bạn lại hiểu rất , chính vì vậy họ mới tìm mọi cách thuyết phục SW. Tôi nghĩ, SW tụ do hơn bất cứ bạn nào, hết mình với cuộc sống. Điều này trong con mắt của nhiều người trưởng thành là xa xỉ khó mà có được. Chính vì vậy, SW cần phải nỗ lực để tạo cơ sở thực tế cho mục tiêu về cuộc sống như vậy.
      Rất nhiều sinh viên trung cấp sau khi mất cơ hội học cao hơn cảm thấy vô cùng hối tiếc. SW rất may mắn, vậy mà bạn lại định bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy quả là đáng tiếc!
      SW muốn có được cuộc sống bình dị, nhưng biết bé có hiểu được ý nghĩa sâu xa giấu dưới lớp vỏ bọc ngôn ngữ kia ? Người xưa có câu: “Nhạt nhòa là đỉnh điểm của rực rỡ”; chưa bắt đầu đến đỉnh cao của “rực rỡ” làm sao mong có được “nhạt nhòa” về sau? Nhà biểu diễn nghệ thuật Hề Mỹ Quyên từng , tôi nghĩ rằng, chỉ có những người thành công trong nghiệp mới có quyền câu “ màng danh lợi”; nếu , có tư cách gì mà đến từ “ màng” đây? Mong SW đọc và rút ra được điều gì đó!

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      ĐỪNG KÉO CĂNG DÂY ĐÀN
      Tiểu Đình, nữ, 17 tuổi, học sinh cấp ba.
      Tôi là đứa trẻ được bố mẹ nuông chiều. Ngay từ tôi rất thích nhảy nhót, cứ Chủ Nhật hàng tuần mẹ lại dẫn tôi tới Cung thiếu nhi để học nhảy. Tháng đầu tiên học, tôi cảm thấy rất vui vẻ, nhưng về sau, học nhảy mãi tôi sinh ra chán, chịu nữa, thế là mẹ đành phải chiều theo ý tôi. Về sau, thấy bạn bè biết chơi đàn điện tử, tôi rất ngưỡng mộ, liền đòi bố mua cho cái. Thế là bố tôi mồ hôi mồ kê nhễ nhại vác về cho tôi cây đàn điện tử Casio. Tôi mừng quá, nhảy cẫng lên, vỗ tay hoan hô ầm ĩ , bố tôi nhìn tôi mà nhịn được cười. Tuy nhiên, thời gian tôi học đàn thậm chí còn ngắn hơn cả thời gian tôi học nhảy. Còn nhớ hồi học mẫu giáo, tôi có học qua tiếng , vẽ, ngâm thơ... nhưng rồi tất cả đều bị bỏ dở giữa chừng do thói cả thèm chóng chán của tôi. Vậy mà bố mẹ chưa bao giờ mắng mỏ tôi về điều này, lại càng bao giờ đánh tôi. Đấy, hồi tôi được bố mẹ cưng chiều như thế đấy!
      Do được bố mẹ nuông chiều quá nên tôi trở thành bé hồn nhiên. Tôi thích chơi đùa cùng các bạn nam, thích đánh trận, trượt pa tanh, bắn súng cao su... Tôi còn hay chọc ghẹo, lên lớp, làm nũng bọn họ nữa. Nhưng hiểu sao, các bạn ấy luôn nhường nhịn tôi. Đó là những tháng ngày vui vẻ!
      Nhưng bốn năm trước, khi tôi mười ba tuổi, bố mẹ tôi ly hôn. Bố mẹ tôi trở nên bất hòa từ khi nào vậy nhỉ? Tôi hề biết gì. Trước mặt tôi, bố mẹ chưa từng cãi nhau, tôi hoàn toàn nghĩ rằng có ngày cái gia đình hạnh phúc này lại tan vỡ như hôm nay. Nhưng vẫn là . Tôi chọn ở với mẹ, bà ngoại con nên ở với mẹ. Tôi thấy bà đúng, hơn nữa, ngay từ khi tôi còn , mẹ luôn ở bên cạnh và rất ít khi rời xa tôi. Tôi thể nào tưởng tượng được nếu mình rời xa mẹ thế nào. Căn phòng chúng tôi ở là nhà đơn vị bố phân cho. Bố bố dọn , nhường lại căn phòng cho hai mẹ con tôi. Thế nhưng, vì lòng tự trọng quá cao, mẹ từ chối. Mẹ thu dọn đồ đạc của hai mẹ con tôi rồi dẫ tôi về nhà bà ngoại ở. Lúc tôi chuẩn bị , bố ôm lấy tôi mà khóc. Trong tôi, cái góc yên tĩnh và xinh đẹp ngày nào giờ bỗng chốc mọc đầy cỏ dại. Trong phút chốc, tôi thấy mình lớn.
      Nhà bà ngoại cách trường rất xa, hằng ngày tôi phải mất hai tiếng đồng hồ để học và về nhà. Tôi biết mình lấy động lực từ đâu mà có thể chịu được khổ cực, còn khóc lóc làm nũng mỗi khi có chuyện gì vừa ý như trước nữa. Tôi cảm thấy như thế này cũng tạm ổn, bởi dù rời xa căn nhà ngày xưa nhưng giờ vẫn có căn phòng đủ rộng để cho hai mẹ con tôi ở. Thỉnh thoảng tôi vẫn đến thăm bố, phát ra giờ bố có người phụ nữ khác, tôi cảm thấy rất khó chịu. Tôi hiểu rằng, giờ đây bố còn hoàn toàn thuộc về tôi nữa. Mẹ tôi vẫn ở mình, tôi cảm thấy buồn thay cho mẹ, bởi vì người phụ nữ mới của bố trẻ đẹp hơn mẹ. Từ đó, tôi rất ít khi đến nhà bố, thế nên bố phải đến trường thăm tôi, cho tôi tiền sinh hoạt. Các bạn cùng lớp tôi nhìn thấy, họ bàn tán linh tinh làm tôi rất khó chịu.
      hôm, bố lại đến trường tìm gặp tôi và cho tôi rất nhiều tiền. Bố bố phải xa thời gian, bố với dì hưởng tuần trăng mật. Mặc dù biết chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra nhưng tôi vẫn thấy buồn. Trở lại phòng học, tôi sao tập trung nghe giáo giảng được. Nghĩ đến chuyện kết hôn của bố, tôi thể chịu đựng được, liền nằm úp mặt xuống bàn mà khóc…
      Về nhà, tin xấu nữa lại ập đến, mẹ tôi bị mất việc. Mẹ tôi phụ trách việc đào đạo công nhân viên trong xí nghiệp . nay, xí nghiệp đó bị phá sản, mẹ cùng rất nhiều công nhân viên khác bị mất việc làm. Mẹ tôi là phụ nữ rất kiên cường. Vốn là nhân viên thao tác máy, mẹ tự học và thi đỗ làm giáo viên. Mất việc quả là cú sốc lớn đối với mẹ. Tôi cảm thấy rất lo lắng, mẹ mất việc rồi, tôi phải làm sao? Hai mẹ con tôi đều sống dựa vào đồng lương hằng tháng của mẹ.
      Về sau, mẹ tìm được ba chỗ dạy ở ngoài, mỗi tuần khoảng ba mươi tiết. Hằng ngày mẹ phải chạy đôn chạy đáo ở bên ngoài, trưa còn có thời gian về nhà, tối đến lại soạn giáo án tới tận khuya, thậm chí tôi còn biết được hằng đêm mẹ có được ngủ chút nào nữa. Mẹ gửi gắm ở tôi rất nhiều hy vọng. Chuyên ngành của mẹ là tiếng , thế nên mẹ muốn sau này tôi thi vào trường đại học Ngoại Ngữ Bắc Kinh. Mẹ đó là trường đạo học bậc nhất trong nước, học ở đó sau này có nhiều cơ hội ra nước ngoài hơn. Để tôi có thể học tiếng tốt hơn, mẹ cho tôi lên lớp đại học để học cùng các các chị sinh viên. Bây giờ, tôi chỉ còn con đường duy nhất đó là thi đại học. Tôi hiểu điều này, thế nên mặc dù học hành rất mệt mỏi, chán nản, nhưng tôi luôn cố gắng chịu đựng. Mặc dù vậy, tôi mới là học sinh cấp ba, cũng có lúc cảm thấy thể chịu đựng hơn được nữa. Nhìn dáng vẻ vất vả của mẹ, tôi biết phải làm sao? Nhưng tôi luôn cho rằng, bản thân mình là người hạnh phúc, vì tôi có người mẹ tuyệt vời!
      Chat room
      Mặc dù ly hôn là chuyện của bố mẹ, nhưng người cảm thấy sợ hãi nhất lại chính là con cái. Bởi vì chúng vẫn còn quá , vẫn cần chăm sóc của cả bố lẫn mẹ. Cho dù thiếu chăm sóc của ai cũng khiến cho chúng cảm thấy bị mất cảm giác an toàn. Vì thế, khi Tiểu Đình hai mẹ con bé chuyển đến nhà bà ngoại ở, cảm thấy cũng tạm ổn, lại khiến cho người nghe cảm thấy rất xót xa. Hơn nữa, cảm động khi thấy Tiểu Đình còn tuổi mà phải gồng mình gánh chịu sức ép từ bên ngoài. bé ngây thơ có cuộc sống vô lo vô nghĩ trước đây giờ trở thành người lớn thực thụ, bé kiên cường, hiểu chuyện và biết kiềm chế bản thân.
      Bố mẹ ly hôn, đương nhiên bố Tiểu Đình có quyền tìm cho mình cuộc hôn nhân khác. Tôi cảm thấy hiểu được đau khổ trong lòng Tiểu Đình, thế nhưng, Tiểu Đình cũng nên nhận thức được rằng, bố, cho dù là quá khứ hay tại, thậm chí là tương lai, mãi mãi vẫn là bố của bé. Đây là thực thể trốn tránh, bởi dòng máu chay trong người Tiểu Đình chính là máu thịt của bố.
      ràng Tiểu Đình biến những đâu buồn trong cuộc sống thành động lực để học tập. Đây đáng lẽ là điều đáng mừng, nhưng vì điều này tôi lại cảm thấy lo lắng. Tục ngữ có câu: “Dục tốc bất đạt”, tôi tin rằng Tiểu Đình cũng hiểu được hàm ý của câu tục ngữ này. Có khi nào hai mẹ con Tiểu Đình phạm phải sai lầm ? Có đôi lúc, do ước mơ, nguyện vọng quá mãnh liệt, con người luôn có cảm giác cực kì sốt ruột, làm việc đạt được kết quả như mong muốn. Cũng giống như vận động viên đường đua, nếu sợi dây đàn trong lòng bị kéo quá căng dễ bị đứt.
      Tiểu Đình mười bảy tuổi rồi, đó là lứa tuổi tràn đầy sức sống. Nếu trong cuộc sống có bất cứ khó khăn gì, tôi tin rằng hai mẹ con bạn vẫn có đủ sức mạnh để vượt qua. Hơn nữa, cùng với trường thành của Tiểu Đình, cuộc sống của hai mẹ con dần tốt đẹp hơn!

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      ĐỨA CON BỎ NHÀ RA

      Đào Đào, nữ, 18 tuổi, nhân viên
      Dạo này tôi cảm thấy rất buồn phiền. Ở tuổi mười tám, con người ta thường đa sầu đa cảm. Ở nhà, bố mẹ ít khi quan tâm đến tôi. Từ đến giờ, tôi luôn cảm thấy mình tội nghiệp! tôi được vào làm ở công ty nay là nhờ chạy cửa sau. Người giúp đỡ tôi chạy chọt là chị họ tôi. Chị ấy là trưởng phòng kỹ thuật, tôi mà làm sai việc gì là chị thẳng tay trừng phạt, nể tình riêng.
      lần, tôi bị chị ấy mắng cho trận trước mặt quản đốc phân xưởng. Lúc đó, tôi ức đến phát khóc. Trước khi , chị còn lạnh lùng câu : “Lần sau mà còn phạm lỗi như vậy nữa, tôi cho nghỉ việc!”. Tôi khóc to, với đồng nghiệp là tôi nhảy sông tự vẫn rồi chạy mạch về nhà. Về đến nhà, sau khi ăn chút đồ ăn vặt, bật ti vi lên xem, tôi cảm thấy tâm trạng của mình cũng khá hơn đôi chút, vì thế buổi chiều tôi lại làm. Lúc lên tầng, tôi gặp lại chị. Chị : “ nhảy sông chưa?”, tôi đáp: “Nước sông nông quá, bơi hết vòng rồi về!”. chị tôi cười, tôi cũng đành phải cười theo. Thế rồi chị tôi lại mắng cho tôi trận về cái tính trẻ con.
      Tôi có người bạn, ở cách tôi khá xa, muốn đến thăm tôi, cậu ta phải ngồi tàu hỏa hàng giờ. Có lần, tôi nhờ cậu ta mua hộ cuốn tạp chí thời trang, cậu ta nhận lời, chiều hôm đó mang cho tôi, còn trước khi đến gọi điện trước để tôi ra ga đón. Tôi rất vui, bạn bè có thể chơi với nhau thân thiết đến vậy đâu phải chuyejn dễ dàng. Thế nhưng lúc cậu ấy gọi điện đến, mẹ tôi nhấc máy, dối là tôi sang nhà dì chơi rồi. Sau khi biết chuyện, tôi vô cùng tức giận. Chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường, sao mẹ tôi lại làm như vậy cơ chứ?
      lần, tôi cùng bạn ra ngoài chơi, đến tối muộn mới về nhà. Mẹ tôi khóa trái cửa lại, tôi sao mở được, phải đứng đợi ở bên ngoài đến mười lăm phút. Vì quá tức giận nên tôi thèm vào nhà nữa mà chạy đến nhà người bạn. Nhà người bạn đó rất gần nhà tôi, từ ban công nhà bạn ấy có thể nhìn thấy cửa ra vào nhà tôi. Tôi thấy nửa đêm mẹ tôi ra ngoài tìm tôi hai lần liền, trong nhà, đèn đóm bật sáng trưng. Tôi muốn về nhà, nhưng người bạn đó khuyên tôi đừng về, nếu nhất định mẹ tôi mắng cho. Tôi sao ngủ được, cứ trằn trọc cho đến tận sáu giờ sáng mới về nhà. Nhìn thấy tôi, mẹ liền : “Từ giờ con thích đâu , với ai mẹ cũng mặc kệ!”. Tôi vô cùng tức giận, thèm ăn sáng mà làm luôn.
      Hết giờ làm, tôi cũng muốn về nhà nữa, thế nên tối hôm đó tôi qua nhà dì hai. Dì hai : “Mẹ cháu cần cháu qua đây dì nuôi. Nếu mẹ cháu đến đón cháu cứ ở lại nhà dì!” Nghe dì hai vậy tôi vui lắm, cảm thấy chỉ có dì hai là hiểu mình. Chồng dì hai cũng ủng hộ tôi, muốn ở lại bao lâu cũng được. họ tôi cười : “Phải nộp tiền sinh hoạt, mỗi tháng năm trăm đồng!”. Tôi biết chỉ đùa thôi.
      Tôi ngốc, biết người con trai hai mươi lăm tuổi đáng sợ đến mức nào, đến cả lúc ngủ, tôi cũng biết đường mà khóa cửa phòng lại. Tối đó, tôi nhàng trèo lên giường của tôi. Tôi vô cùng tức giận, đuổi ta ra ngoài. Nhưng ta rất khỏe, tôi thể chống cự lại được, chỉ biết khóc to mà thôi. họ tôi vì sợ tôi kêu gào đánh thức mọi người trong nhà nên đành phải xuống khỏi giường tôi. Tôi mặc vội quần áo và chạy ra khỏi phòng ngủ, họ đuổi theo tôi. ta kéo tôi lại, xin lỗi tôi và mong tôi tha thứ. Tôi tôi hận ta, hận ta đến chết. ta liền tát tôi cái rất đau, còn quỳ xuống cầu xin tôi. Tôi khóc lóc thảm thiết, khóc đến mức giọng khàn đặc cả . họ tôi thấy vậy liền chạy khắp nơi tìm mua thuốc cho tôi. còn cách nào khác, tôi đành phải tha thứ cho ta. họ còn tuần sau dẫn tôi chơi, đương nhiên còn có hai người bạn khác của ta nữa. Nhưng cho dù ta có nữa làm sao tôi có thể trở lại bình thường được chứ?
      Trong tôi, lòng căm hận sôi sục, hiểu là căm hận họ, căm hận mẹ hay căm hận chính bản thân mình nữa. Có lẽ tôi hận tất cả. Tôi hận mình quá tin tưởng vào họ, quá ngây thơ và ấu trĩ; cũng may là chưa có chuyện gì xảy ra, nếu tôi chỉ còn nước tự sát mà thôi. Sau đó, tôi bao giờ dám ở lại nhà dì nữa. Tôi hận mẹ, nếu mẹ có thể hiểu tôi tôi đâu có chạy đến nhà dì để việc đến nông nỗi này cơ chứ?
      Chat room
      Mẹ nuôi con mười tám năm trời, biết phải chịu bao nhiêu khổ cực, biết bao lần lo lắng cho con. Đến kho con đến giai đọan dậy , các bà mẹ thường trở nên rất nhạy cảm, nhưng xét cho cùng nhạy cảm đó đề xuất phát từ nỗi lo sợ con mình bị tổn thương. Nỗi khổ tâm này của mẹ, phần lớn những con đều hiểu được, thậm chí còn trách mẹ mình hiểu mình, hạn chế tự do của mình… Phải đến khi con lấy chồng và làm mẹ rồi mới có thể hiểu hết nỗi lòng của người làm mẹ. Điều đó cũng giống như vòng luân hồi trong cuộc đời mỗi con người vậy.
      Mặc dù thỉnh thoảng mẹ có ca cẩm vài câu, nhưng mẹ có nhiều kinh nghiệm về những vẫn đề xã hội, những điều mẹ đều có lý của nó. Tuy nhiên, đáng tiếc vì đến tận lúc này mà Đào Đào vẫn hiểu rằng chính bản thân mình mới là nguyên nhân chủ yếu của việc, chính tính cách tùy tiện và ấu trĩ của bạn là nguyên nhân dẫn đến hậu quả của ngày hôm nay. Những người tức giận bố mẹ mà bỏ nhà ra , thẳng ra là quá tàn nhẫn. Họ thừa biết rằng mình bỏ như vậy khiến cho bố mẹ lo lắng yên nhưng vẫn nhẫn tâm đứng nhìn, mục đích là để hả giận. lạnh lùng và tính ích kỷ này khiến cho chúng ta phải sửng sốt. Tôi nghĩ, nếu là người tự lập từ sớm mười tám tuổi là lúc người ta có thể biết cách tự bảo vệ mình, cũng biết thương bố mẹ rồi. Điều kiện của Đào Đào tương đối tốt, chuyện gì cũng có người sắp đặt sẵn. Nhưng điều này có thực tốt cho bạn?

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      BÌNH TĨNH CHẤP NHẬN BẢN THÂN
      Thu Lệ, 20 tuổi, nhân viên kinh doanh
      Năm nay tôi hai mươi tuổi, vẫn chưa xác định mục tiêu cho cuộc sống. Trước đây, khi còn học cấp hai, tôi mơ ước có thể trở thành sinh viên trường sư phạm, nhưng kết quả là tôi thi đỗ, đành phải vào học tại trường dạy nghề. Đỗ trường nào cũng là đỗ, nên tôi vẫn rất vui vẻ. Thế nhưng đúng là ai đoán trước được ý trời. Tôi vừa nhập học được bao lâu bố tôi qua đời vì căn bệnh ung thư phổi. Hoàn cảnh gia đình tôi vốn sung túc nay lại càng trở nên khó khăn hơn. Vì gia cảnh khó khăn, tôi đành phải thôi học và làm ở xí nghiệp .
      Gia đình tôi là gia đình bất hạnh. Ngay từ khi tôi còn , trong nhà tôi xảy ra rất nhiều chuyện may. Những chuyện đó trước nay tôi đều giữ kín trong lòng, kể với bất cứ ai.
      Khi còn , tôi thường ở với mẹ; bố tôi và hai chị sống ở nơi khác. cách chính xác hơn là bố mẹ tôi có mâu thuẫn nên ly thân. Mọi người trong thôn đều mẹ tôi mắc bệnh thần kinh. Bố tôi và chị cả tôi khi cãi nhau với mẹ cũng thường mắng mẹ như vậy. Năm hai mươi tuổi, chị tôi cùng thôn. Sau khi nhau thời gian, người đó chị tôi nữa, ta chê chị tôi biết may vá. Nhưng chị tôi vẫn thích chàng đó, hơn nữa, trong thôn của tôi, người con đến hai lần mất hết danh dự. Chính vì thế chị tôi muốn chia tay với ta, suốt ngày cầu xin ta quay lại với mình. chân thành của chị tôi đối với ta chỉ đổi lấy khinh bỉ của nhà ta với gia đình tôi. Mẹ ta mắng chị tôi có liêm sỉ, đũa mốc đòi chòi mâm son. Bị sỉ nhục nặng nề, suốt thời gian dài chị tôi cứ đờ đẫn như người mất hồn; người trong thôn còn bảo chị mắc bệnh tâm thần. Bố tôi phải dẫn chị tôi đến bệnh viện tỉnh mới chữa khỏi bệnh cho chị.
      Chị tôi đến ba lần, nhưng lần nào cũng như lần nào, chị đều bị bỏ rơi đến mức phát điên. Cũng may, cuối cùng chị tôi cũng được gả cho người ta. Nhưng trước đám cưới, cả nhà đều giấu rể bệnh tình của chị, về sau chị tôi phát bệnh, rể tôi căm hận cả gia đình tôi, đối xử với chị tôi cũng chẳng ra gì, thậm chí có lúc còn đánh đập chị nữa. Chị tôi sống mà như chết rồi!
      Đó là chuyện của chị cả tôi. Tôi còn có người chị nữa, chị ấy rất gầy gò, nhưng mọi người trong thôn đều chị là người xinh nhất trong ba chị em. Chị hai ít , nhưng có tấm lòng nhân hậu, được mọi người trong thôn rất quý. Nhưng đến năm tôi mười tuổi, chị tôi mắc bệnh máu trắng và qua đời.
      Năm tôi mười sáu tuổi, bố tôi cũng qua đời, gia đình tôi tan tác. Mẹ tôi nhờ người giố thiệu làm thuê trong thành phố. Tôi cũng rời bỏ trường học và làm kiếm tiền. Các món nợ dần dần cũng vơi , hai mẹ con tôi coi như được sống hai năm khá yên ổn. Nhưng rồi tai họa lại lần nữa giáng xuống đầu tôi, tôi bị mắc bệnh giống như chị cả.
      Trước ngày phát bệnh, tôi chỉ cảm thấy rất đau đầu, thế nên liền xin nghỉ làm. Về đến nhà, tôi biết gì nữa cả, hôn mê ba ngày liền, đến khi tỉnh lại, đầu óc tôi sao tự kiểm soát được, tôi làm gì ngay cả bản thân tôi cũng biết. Đó là những việc hết sức kinh khủng, tôi muốn nhớ lại nữa. Bây giờ nghĩ lại tôi chỉ cảm thấy những điều xảy ra quá tàn nhẫn đối với tôi. Có người tôi là con điên. Tôi thấy người ta đúng và chỉ muốn tự sát cho xong, còn mặt mũi nào mà sống đời này nữa. Thế nhưng tôi lại có dũng khí để kết thúc cuộc sống của mình, đành phải dày mặt trước dè bỉu của người khác.
      Người xưa có câu: “Đại nạn chết ắt có phúc về sau”, thế nhưng cơn sóng này chưa qua, cơn sóng lớn hơn ập đến. Lần này tôi vướng vào chuyện tình với gã sở khanh. Sau khi có được trinh tiết của tôi, vứt bỏ tôi thương tiếc. Đối mặt với thực phũ phàng, tôi đành phải nuốt nỗi đau đớn vào trong lòng.
      Tôi cũng là đứa có nhan sắc nên có khá nhiều chàng trai theo đuổi, thế nhưng tôi đều mực cự tuyệt họ. Họ thích tôi là bởi chưa hiểu về tôi, nếu biết rồi, chắc chắn họ lại bỏ rơi tôi. Tôi muốn rắc thêm muối lên vết thương rỉ máu của mình, trái tim tan nát của tôi còn cách nào có thể đối mặt với cuộc đời này nữa. Giờ đây tôi chỉ còn lại phần xác mà thôi, tôi thực muốn tu...
      tại, mối lo lắng lớn nhất của tôi chính là căn bệnh khủng khiếp kia. Cả ngày tôi buồn phiền vì chuyện này. Tôi từng nhắc nhở mình phải quên nhưng mọi nỗ lực của tôi đều thất bại. Vì hoàn cảnh gia đình, vì căn bệnh quái ác của bản thân nên tôi cảm thấy cực kỳ tự ti và bi quan, muốn tiếp xúc với bất cứ ai. Tôi thường cảm thấy mọi người nhìn mình bằng đôi mắt kỳ quái và thi nhau xấu sau lưng tôi. Tôi có lấy người bạn thân, có ai cho tôi biết tôi phải làm thế nào để đối mặt với những ngày tháng còn lại. có ai giúp đỡ được tôi. Tôi sắp chịu nổi nữa rồi!
      Chat room
      Con người khi mắc bệnh thường thể tự kiểm soát được, vì thế có thể ra những điều hay, gây ra những chuyện tốt. Nhưng phải vì thế mà bạn phải tự trách bản thân hoặc cảm thấy nhục nhã. Nếu như có người cười nhạo bạn, họ mới là người sai chứ phải là bạn. Họ cười nhạo người bệnh, chứng tỏ họ là những người có tấm lòng đồng cảm. Tuy nhiên, tôi tin rằng cho dù Thu Lệ từng hay làm điều gì cũng chỉ là phản ánh nhận thức tiềm tàng của bạn và cũng là nhận thức tiềm tàng của mỗi người mà thôi. Bình thường, mọi người giấu kín những chuyện này nhưng Thu Lệ lại ra những điều đó. Xét cho cùng cũng đâu có gì đáng phải xấu hổ.
      Căn bệnh của Thu Lệ có thể là do di truyền, nhưng cũng có thể là do tác động của chị cả gây ra. Nếu may mắc bệnh này, bạn cũng nên quá sợ hãi. Chỉ cần giữ cho tinh thần luôn ổn định, Thu Lệ khác gì người bình thường, cũng có thể có được cuộc sống hạnh phúc như bao người khác. Nếu gặp được người con trai bạn thực , bạn nên bệnh tình của mình cho người ấy biết. Nếu ta chê bạn, chứng tỏ ta thực bạ, sau này ta đối xử tện với bạn và chăm sóc bạn tử tế. Còn nếu đối phương bỏ bạn chỉ vì bệnh tình của bạn, vậy cứ để ta , để ta bỏ chạy trước còn hơn để đến sau này. Nếu giữ được người ta hà tất phải buồn phiền làm gì?
      Muốn người khác chấp nhận bạn, đầu tiên bạn phải bình tĩnh để tiếp nhận chính bản thân mình !

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      BÀI VỞ PHẢI LÀ “HỔ BÁO”
      Trương Tương, nữ, 14 tuổi, học sinh cấp hai.
      Tôi là nữ sinh cấp hai. Khi học cấp , thành tích học của tôi tương đối tốt. Bố mẹ thường xuyên khen ngợi và động viên tôi. Sau khi lên cấp hai, biết tự lúc nào tôi bị học lệch; các môn như ngữ văn, ngoại ngữ tôi thường đạt chín mươi điểm trở lên; thế nhưng các môn toán học, vật lí chưa bao giờ vượt quá tám mươi điểm. Chính vì thế mà tổng điểm của tôi thường bị kéo xuống. Tôi cảm thấy rất buồn. Thầy giáo cũng thường xuyên nhắc nhở tôi là được học lệch như vậy. giáo tôi : “Mặc dù em thi đại học khoa văn, nhưng môn toán cũng được tính vào tổng điểm thi. Nếu như để môn ảnh hưởng đến thành tích chung quả rất đáng tiếc! Hơn nữa, năm sau em còn phải đối mặt với kì thi hết cấp đấy!”. Mà ai cũng biết, thi hết cấp bao giờ cũng có môn toán, còn có cả vật lí nữa. Nghĩ đến đây, tôi thấy đầu mình như muốn nổ tung ra.
      giáo còn , năm nay là năm học quan trọng của cấp hai; có được lên cấp ba hay còn phải chờ kết quả học tập của năm nay quyết định. Tôi rất muốn học môn lý tốt hơn, thế nhưng, ra xấu hổ. Hằng ngày cứ đến giờ ôn bài, chuẩn bị bài mới của môn lí là tôi lại mang môn văn ra học say sưa. Lúc nào tôi cũng hoàn thành bài tập ngữ văn trước rồi mới ép bản thân hoàn thành bài tập lí. Tôi thừa biết mình nên làm vậy, nhưng lúc nào tôi học văn cũng có hứng thú hơn và bản thân tôi rất ghét môn lí. Nghe chị họ tôi , học đại học khoa văn phải học môn lí. Tôi nghĩ nếu có ngày mình được lên đại học, như vậy chẳng phải là được giải phóng khỏi môn lí rồi hay sao? Khi kiểm tra, nếu là kiểm tra văn, tôi chẳng hề căng thẳng, vì tôi biết chắc mình đứng đầu lớp. Ngược lại, nếu kiểm tra môn lí, trước ngày kiểm tra tôi sao ngủ được, chợp mắt được lúc là lại nằm mơ thấy ác mộng, mơ thấy bài thi của tôi bị sai be bét. Cơn ác mộng đáng sợ khiến tôi tỉnh giấc rồi mà vẫn còn cảm thấy kinh hãi.
      Nhưng điều làm tôi cảm thấy bất an nhất vẫn là thái độ của bố mẹ. Mỗi lần học phụ huynh là bố mẹ tôi như bị “ép” phải vậy. Khi bố mẹ về, tôi lại nghĩ rằng bố mẹ mắng cho tôi trận (như thế tôi còn cảm thấy dễ chịu hơn). Thế nhưng bố mẹ tôi chẳng gì cả, để tôi tự giày vò bản thân. Lúc lên cấp hai, tôi thi tốt, bố mẹ mắng tôi, thậm chí mẹ còn đánh tôi nữa. Lúc đó tôi rất ghét bố mẹ. Nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy bấy lâu nay bố mẹ gửi gắm vào tôi rất nhiều hy vọng. Bây giờ bố mẹ quản tôi như xưa nữa, cũng mắng mỏ tôi. Nhưng điều đó lại khiến cho tôi càng buồn bã hơn.
      Bố mẹ ngày càng lạnh nhạt với tôi. Ngày trước mẹ thường sắm hết đồ dùng học tập cần thiết cho tôi; nhưng bây giờ ; tôi với mẹ rằng tôi thiếu com pa, mẹ đưa tiền cho tôi tự mua; tôi muốn có chiếc áo khoác gió vì các bạn khác trong lớp đều có, mẹ tôi lạnh lùng tại sao ganh đua học tập với các bạn? Cứ như vậy, tôi muốn mua gì cũng với bố mẹ nữa; có lúc tôi cảm thấy mình như đứa trẻ bị bỏ rơi. Tôi tin rằng nếu phải vì chính sách kế hoạch hóa gia đình của nhà nước bố mẹ tôi sinh đứa con khác rồi, bởi vì họ hoàn toàn thất vọng về tôi. Có lẽ bây giờ bố mẹ rất hối hận vì sinh đứa con kém cỏi như tôi...
      Mấy ngày hôm nay, bố mẹ đột nhiên thay đổi thái độ, quan tâm đến tôi nhiều hơn, còn lạnh nhạt như trước nữa. Thậm chí, bố còn mua cho tôi lọ nước xúc miệng, rằng để phòng bệnh cảm cúm. Bố mẹ luôn tươi cười với tôi. Tôi biết thay đổi thái độ của bố mẹ có liên quan đến cuộc họp phụ huynh mấy ngày trước. giáo tôi tuyên bố còn nửa học kì nữa là tiến hành phân lớp, kết quả của các bài kiểm tra sắp tới là tiêu chuẩn để phân loại học sinh. Sở dĩ bố mẹ tôi làm như vậy là vì họ cố gửi gắm tia hy vọng cuối cùng vào tôi. Thế nhưng tôi chẳng có chút tin tưởng nào vào bản thân. Tôi biết làm thế nào để học lệch đây? Còn nữa, liệu bố mẹ có thương tôi lòng hay ? Tôi biết phải làm gì để có thể vượt qua nửa năm gian khổ này đây?
      Chat room
      Cũng giống như khi mình con đường thông thoáng, chỉ giây để ý là có thể nhầm vào ngõ cụt. Đây có phải là cảm giác của Tương Tương đối với chuyện học hành vào lúc này ? Phải làm sao đây? Nếu như cứ cắm đầu về phía trước, nhất định đâm sầm vào vách đá; chi bằng hãy rẽ sang lối khác.
      Nếu như biết mình học lệch, vậy bạn hãy nhanh chóng chấn chỉnh lại tình hình học tập của mình. Bạn hãy coi trọng những môn học trước đây bạn bỏ quên, hãy coi những môn học khó nhằn đó như những người bạn trước nay bạn hững hờ, giờ dành cho họ quan tâm và bù đắp đặc biệt, chắc chắn họ còn xa cách với bạn nữa. Đương nhiên, trong thời gian học bù kiến thức, bạn cần phải có phương pháp học tập đúng đắn. Chương trình học tập trong giai đoạn tiểu học và trung học có khác biệt tương đối lớn. Những học sinh thích nghi nhanh tiến bộ rệt. Đối với những học sinh như Tương Tương, nguyên nhân chủ yếu là do chưa tìm được phương pháp học tập đúng đắn. Nếu cần thiết, bạn có thể mua thêm số sách giới thiệu phương pháp học tập để tham khảo.
      Bài vở trong giai đoạn cấp hai phải quá nhiều , những kiến thức mà bạn bỏ sót thực ra rất dễ để học bù lại, chính vì thế Tương Tương cần phải lo lắng quá. Tôi cho rằng, bố mẹ của Tương Tương giống như bạn nghĩ. Cũng giống như giáo viên nỡ trách mắng học sinh tự trách mắng bản thân, bố mẹ khi nhìn thấy thái độ tự trách bản thân của con cái cũng nỡ buông lời trách móc nữa. Con cái lớn khôn rồi, đương nhiên bố mẹ cũng thể chăm sóc chu đáo, từng li từng tí như khi con còn được. Chính vì thế, những cảm giác của Tương Tương về thái độ của bố mẹ mình phần lớn đều do mất tự tin vào bản thân mà gây ra những áp lực về tâm lí.
      Bây giờ, điều đầu tiên mà Tương Tương cần làm là chỉnh đốn lại tâm lí của mình, lấy lại tự tin cho bản thân. Tiếp đó, bạn cần điều chỉnh lại tình hình học tập của mình. Tôi tin rằng bao lâu nữa, Tương Tương lại có mặt trong danh sách các học sinh ưu tú của lớp!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :