1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Chờ đợi giọng nói của em - Ngũ Mỹ Trân(full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      ĐỨA CON NGHIỆN NGẬP
      ZM, nam, 17 tuổi, chờ việc
      Năm mười lăm tuổi, sau khi tốt nghiệp cấp hai, tôi thi tiếp lên cấp ba nữa.Bố mẹ tôi làm ăn xa, ở tận vùng Đông Bắc, có thời gian và sức lực để chăm lo cho tiền đồ của tôi sau này. Chính vì thế, hết ngày này qua ngày khác, tôi lêu lổng, chơi bời, tiêu hết số tiền mà bố mẹ gửi về hàng tháng. Trong nhà chỉ có bà ngoại và tôi. Bà luôn coi tôi là đứa cháu ngỗ nghịch hư đốn. Khi còn , tôi thường xuyên bị bà đánh, khi tôi lớn, bà đánh nổi tôi nữa nên đành phải mắng tôi suốt ngày. Tôi cũng chẳng kém cạnh, suốt ngày cãi lại bà. Bà ngoại tôi rất dữ dằn, luôn nổi cáu,làm cho tôi chịu nổi. Tôi thầm rủa bà chết sớm, như vậy tôi mới có thể sống những ngày tháng yên bình. Chú họ tôi tìm cho tôi công việc, đó là việc giao hàng cho công ty tư nhân. Kết quả là chỉ làm được nửa tháng trời tôi chịu nổi vì quá mệt. Bà ngoại mắng tôi là đồ ăn hại,đồ ăn bám, còn tôi là thằng lưu manh. Tôi tức quá, chỉ thẳng vào mặt bà mà : “Đây là nhà của bố tôi, bà mà còn lắm mồm nữa ra ngoài lề đường mà ngủ!”. Bà trợn mắt nhìn tôi, miệng còn lắp bắp như muốn điều gì. Tôi ôm đầu chạy vụt ra ngoài,nếu , tôi sợ rằng trong phút nóng nảy, tôi giết chết bà mất.
      Đêm đó, tôi vào quán rượu đường. Bên trong, ánh đèn rực rỡ,tiếng nhạc chát chúa làm tôi có cảm giác rất hiếu kì, hưng phấn và kích thích. Tôi gọi ly rượu Tây và mình ngồi thường thức. Tôi nghĩ có nên sang Đông Bắc tìm bố mẹ để học làm ăn hay ,vì dù sao đó còn hơn là ở nhà nghe bà ngoại ca cẩm suốt ngày. Đúng lúc đó, bàn tay mềm mại vỗ vỗ vào vai tôi, tôi quay đầu lại nhìn,đó là khoảng gần ba mươi tuổi ,ăn mặc rất gợi cảm. ta đánh son đỏ chót, tay cầm ly cocktail màu xanh, thỏ thẻ gọi tôi là : “chàng trai trẻ”. Tôi đoán ta là bán hoa nên lòng có đôi chút hoang mang,thậm chí còn thấy sợ hãi nữa. Nhưng dáng vẻ của ta làm cho tôi có cảm giác giống như người bạn học cũ của mình vậy. Tôi cười với ta rồi chúng tôi cùng ngồi chuyện bên quầy rượu. Tôi phát ra bán hoa hề thần bí như tôi vốn tưởng tượng.H(tên ) tỏ ra hiểu tôi hơn bất cứ ai khác xung quanh (kể cả thầy giáo và bạn bè).Chúng tôi vừa uống rượu vừa chuyện rất vui vẻ. Chỉ vài tiếng sau, tôi coi H là người bạn thân thiết của mình.
      giờ sáng,tôi mời H ăn đêm cùng mình rồi tạm biệt ấy để ra về. Tôi uống khá nhiều rượu nên cảm thấy rất buồn ngủ, hơn nửa tiền trong túi lại tiêu hết sạch rồi. H ấy tan ca, đưa tôi về nhà. Tôi đồng ý ,nhưng H cứ nằng nặc chịu nghe, tôi lại,đành phải bảo H rằng tôi hết sạch tiền rồi. Tôi biết những người như H phục vụ xong đều đòi trả tiền. Nhưng H tôi quá khách sáo rồi, ấy coi tôi như em trai, chị đưa em trai về nhà sao lại đòi tiền cơ chứ? Thế là tôi đành lên taxi cùng với H lên xe cái là tôi đánh giấc ngon lành.. Mãi đến khi H gọi dậy tôi mới biết ra đến ngoại ô rồi. “Đây là đâu vậy?”, tôi ngạc nhiên hỏi. H bảo tôi xuống xe với ấy, đây là nơi ấy thuê trọ.
      Tôi liền cùng H,dù sao hai chúng tôi cũng như là chị em thôi mà, chắc chắn xảy ra chuyện gì cả. Hơn nữa, tôi cũng muốn để bà ngoại tôi phải lo lắng phen. Chắc chắn bà ngoại bực mình khóa trái cửa lại, rồi ngồi chờ tôi về gõ cửa để mắng tôi trận cho mà xem!
      Nhà H rất bừa bộn, còn hơn cả trong tưởng tượng của tôi nữa. Tôi luôn nghĩ rằng con thường gọn gàng, ngăn nắp hơn con trai.Nhưng xem ra phải vậy rồi. Nhưng sao, bừa bộn cũng tốt, tôi thích đến nhà ai đó bừa bộn như vậy, có cảm giác rất tự do. H về đến nhà liền chạy vào rửa mặt , sau đó hỏi tôi có phải trông ấy rất già . Tôi biết nên trả lời H thế nào,bởi vì sau khi xóa hết lớp son phấn trang điểm, trông H quả rất già và xấu xí. H lấy trong ngăn kéo ra túi bột trắng , rải lên lớp giấy bạc và bật lửa đốt. lớp khói trắng xông thẳng vào mũi H, chỉ vài phút sau, mặt H tỏ ra rất đê mê và khoan khoái.
      Tôi quan sát sót hành động nào của H, vừa sợ hãi, vừa tò mò. Tôi biết túi bột trắng kia chính là thuốc phiện, hơn nữa, khi thử nó chắc chắn gây nghiện. Nhưng hình ảnh H ra trước mắt tôi bây giờ làm cho tôi cảm thấy thuốc phiện rất thú vị, rất dễ chịu chứ phải đáng sợ như những gì thường phát ti vi, hút rồi cũng chả có gì nguy hiểm cả. Tôi quá ngốc nghếch, tôi hề nghĩ đến việc, nếu như mình mắc nghiện ra sao? Lúc đó tôi chẳng còn nghĩ được điều gì khác ngoài việc muốn thử xem thứ bột trắng kia có mùi vị ra sao. Lần đầu tiên trong cuộc đời ,tôi hút thử cái thứ thuốc độc đó. chút sợ hãi trong tôi bị hiếu kì gạt sang bên. Tất cả cảm xúc lúc đó của tôi chỉ là kích thích và hưng phấn.
      Cứ như vậy, ngày ngày tôi ở với H, hơn nữa, tôi hút thuốc phiện lần thứ hai,lần thứ ba. Khi thỏa mãn hiếu kì của mình cũng là lúc tôi biết mình thể sống thiếu thứ bột trắng ấy được nữa. Tôi như chìm đắm vào trong cái cảm giác bay bổng, phiêu du vào coi tiên sau khi hút thuốc. Hai tháng sau, tôi mới cảm nhận được đau đớn của kẻ nghiện thuốc phiện. Lúc đó, H chuyển đến thành phố khác và phải trả lại phòng cho chủ nhà. Trước khí , H để ít thuốc phiện và số điện thoại liên lạc lại cho tôi, dặn tôi lúc nào lên cơn nghiện hãy gọi đến số này. ấy , chủ số liên lạc này là người bán thuốc phiện. Tôi hút hết chỗ thuốc phiện mà H để lại, nhưng cũng gọi đến số liên lạc kia. Càng ngày tôi càng trở nên lười nhác, ngay cả việc gọi điện thoại cũng muốn làm. hôm,lúc tôi tỉnh lại sáu giờ chiều, cơn nghiện đột nhiên ập đến, tôi ngáp mấy cái liền, nước mắt, nước mũi cứ thi nhau chảy ra. Tôi nghĩ biết có phải mình bị cảm cúm rồi . cơn đau buốt len lỏi vào từng thớ thịt người tôi, thế rồi, tôi cảm thấy toàn thân ngứa ngáy , cứ như có hàng ngàn con côn trùng bò trong người tôi vậy, tôi cố gắng bắt lất chúng mà sao bắt được. Tôi đau đớn thế nào, người bình thường chắc chắn bao giờ tưởng tượng ra được. Tôi bò đến bên chiếc điện thoại, vội vàng quay số mà H để lại cho tôi. Tôi biết mình lên cơn nghiện rồi!
      Tôi gọi điện thoại và nóng lòng chờ đợi người ta mang thuốc phiện đến. Người mang thuốc đến là thanh niên trạc tuổi tôi, tự giới thiệu mình tên là K. Tôi lập tức đưa cho cậu ta nghìn nhân dân tệ mà bố mẹ mới gửi cho tôi hôm trước. Cậu ta rất hài lòng và thoải mái ngồi chuyện với tôi. Cậu ta mình hút thuốc phiện hơn ba năm nay. Cậu ta biết bố mẹ tôi là dân làm ăn, rồi dạy cho tôi đủ mọi cách để xin tiền bố mẹ.Thế là tôi và K trở thành bạn bè thân thiết của nhau. Nghiện càng nặng, tôi càng xin tiền bố mẹ nhiều hơn. Có tháng tôi xin bố mẹ đến tám nghìn nhân dân tệ. Bố mẹ tôi bắt đầu nghi ngờ, liên tục gọi điện về hỏi tôi dùng tiền vào việc gì. Cũng may là bà ngoại tôi tuổi cao nên hề biết là tôi mắc nghiện. Lúc đó, tôi bắt đầu chuyển sang chích. Tôi với bà ngoại rằng tôi học cách tiêm thuốc từ người ta, bây giờ tôi bị cảm cúm nên phải tự chích thuốc để trị bệnh. Bà ngoại mặc dù rất hay ca cẩm nhưng thực ra bà cũng chẳng biết tôi làm gì. Bà chỉ thắc mắc hiểu sao tôi lại gầy nhiều như vậy, bà luôn quả quyết rằng tôi mắc bệnh gì đó rất nặng. Trước đây, tôi nặng tới bảy mươi cân, nhưng giờ chỉ còn khoảng bốn mưới cân thôi, hai cánh tay tôi đầy những vết kim tiêm, ngay cả chân cũng có. Mùa hè tôi chẳng dám ra ngoài gặp ai.
      Bố tôi nghĩ rằng tôi mắc bệnh hiểm nghèo nên vội vàng bỏ cả công việc làm ăn để về gặp tôi. Vừa vào nhà, nhìn thấy hai hốc mắt sâu hoắm, thân hình như cành cây khô của tôi mà bố tôi giật nảy mình. Chẳng mấy chốc, bố phát ra rằng hòa ra tôi chích thuốc phiện. Hai hàng nước mắt lăn dài má bố. Bà ngoại cho rằng tôi muốn chết rồi. Bà thèm mắng tôi nữa, chỉ ôm lấy tôi mà khóc. Cuối cùng, bố và cán bộ trong phường đưa tôi và trại cai nghiện, bắt tôi phải đoạn tuyệt hoàn toàn với thuốc phiện.
      Trong trại cai nghiện, có rất nhiều lần tôi cảm thấy mình thể chịu nổi nữa.Những cơn nghiện khủng khiếp cứ giày vò thể xác tôi,làm cho tôi ăn uống, ngủ nghỉ được chút nào. Rất nhiều lần chịu nổi, tôi muốn đâm đầu vào tường mà chết quách cho xong. Tôi thà chết chứ muốn bị giày vò , hành hạ mãi thế này. Nhưng cứ mỗi lần như vậy lại có người giữ chặt lấy tôi, cho tôi chết. Bố mẹ từ bỏ nghiệp bao năm xây dựng ở đông bắc để về trông nom tôi, cùng tôi chịu khổ sở, đau đớn. Tôi cảm thấy rất có lỗi với bố mẹ. Nếu biết trước hút thuốc phiện có kết cục bi thảm như ngày hôm nay có chết tôi cũng bao giờ dám thử. Ai có thể hiểu được hối hận trong lòng tôi chứ, nó thậm chí còn sâu hơn cả đại dương ngoài kia nữa…..
      Chat room :
      Cái giá phải trả cho việc nghiên thuốc phiện là quá đắt , mỗi người trong chúng ta đều thể gánh vác nổi. hiểu kì của ZM làm cho tôi nhớ đến câu chuyện về chiếc hộp Pandora, câu chuyện trong thần thoại Hi Lạp cổ. Có người vì chế ngự được tò mò của mình mở chiếc hộp thần kì đó ra. Kết quả là ma quỷ bị nhốt trong chiếc hộp được giải thoát. Vậy là thế giới tươi đẹp của chúng ta đâu đâu cũng có bóng ma đáng sợ. Đó chính là tai họa do chính tò mò của con người gây ra.
      Tôi thừa nhận rằng, thanh thiếu niên thường rất hiếu kì cũng thể tinh thần tìm tòi đáng quý. Người lớn thường giáo dục và nuôi dưỡng trí tò mò trong đầu của con trẻ về các tượng, vật xung quanh. Tuy nhiên, rất ít người có thể ý thức được rằng ,có những quy định của pháp luật và xã hội thể bị phá vớ bởi tò mò của con người. khi chúng ta phá vỡ những quy định này, hậu quả cũng giống như chúng ta tự tay mở chiếc hộp Pandora vậy!

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHỊ DÂU LƯỜI BIẾNG
      Đậu Đậu, nữ, 17 tuổi, học sinh cấp ba.
      Mẹ tôi nuôi nấng hai em tôi chẳng mấy dễ dàng. Mẹ ở góa từ khi còn rất trẻ, mình khổ cực nuôi nấng hai chúng tôi khôn lớn.
      Mãi đến năm ngoái, gia đình tôi mới khá khẩm hơn chút. Tôi thi đỗ vào cấp ba, trai tôi tốt nghiệp đại học và bắt đầu làm. Lúc đó, mẹ hết lo sắp xếp phân công công việc của lại lo lắng giới thiệu bạn cho . Dưới dự giúp đỡ của người đồng nghiệp cũ của mẹ, trai tôi được đến làm trong viện nghiên cứu. Với công việc tử tế, hìnht hức thư sinh của mình, biết trai tôi dẫn về cho tôi người chị dâu như thế nào nhỉ? Lúc đó, tôi ngày ngày trông ngóng. Lúc còn học, tôi từng chị học cùng trường, tên là Hân. Chị ấy là người nhiệt tình phóng khoáng, tính tình hướng ngoại. Tôi rất thích chị Hân, nhưng mẹ tôi lại đồng ý cho lại với chị. Lý do của mẹ là, chị Hân là loại phụ nữ của công việc, hơn nữa bố chị ấy lại làm quan to, mẹ sợ tôi sau này chịu lép vế trước nhà vợ. Những điều mẹ phải có lý. tôi từ tính tình hướng nội, yếu đuối nên luôn làm mẹ lo lắng.
      họ tôi giới thiệu cho tôi bạn . Nghe họ , chị ấy tên là Hạ, vốn là xinh nhất trong đội công trình của ấy. họ còn : “Nếu như giờ mà Hạ còn làm ở trong đội công trình cháu cũng chẳng giới thiệu cho em nó làm gì. người ngợm cả ngày dính bê tông làm sao mà xứng với chuyên viên nghiên cứu được!” Nghe họ , tháng trước, chị Hạ trúng tuyển vào làm nhân viên văn phòng của công ty nào đó. họ còn đem ảnh chị Hạ đến cho mọi người xem mặt. Mẹ tôi vừa nhìn thấy ảnh chị ấy tỏ ra rất hứng thú. Trông chị Hạ rất hiền lành, từ tốn, nhàng, khác hẳn với chị Hân. Mẹ tôi lại hỏi thăm về gia đình nhà chị Hạ. họ chị ấy sinh trong gia đình bình dân ở trong thành phố, là con út trong nhà. Mẹ tôi nghe xong luôn miệng khen tốt quá, con nhà bình dân thường rất ngoan ngoãn. Hơn nữa, chị Hạ chưa từng học đại học, học vấn kém hơn trai tôi, chắc biết nghe lời , nghe lời mẹ. Lúc đó tôi mới biết mẹ muốn tìm cho người vợ hiền thục, nhu mì theo kiểu truyền thống.
      tôi luôn là người có chủ kiến, nghe mẹ được liền qua lại với chị Hạ. Ban đầu, chị Hạ rất hòa thuận với mọi người trong nhà tôi. Mẹ tôi đối xử với chị ấy rất tốt, tốt đến nỗi tôi còn phải ghen tỵ. Thế nhưng dần dần tôi phát ra chị Hạ là người tính tình nóng nảy, tùy tiện, lại biết điều. Mặc dù chị ta hơn tôi sáu tuổi, nhưng có rất nhiều chuyện tôi còn phải nhường nhịn. Nếu chị ta sinh với tôi, tôi thường chẳng dám năng gì. Từ tôi quen nhường nhịn người khác, da mặt cũng khá dày. Nhưng mỗi khi nghe chị ta cãi nhau với mẹ tôi là tôi lại vô cùng tức giận, có lúc còn tức run cả người. Tôi phát ra những “lí luận” của mẹ tôi lúc trước đều sai lầm, chị Hạ hoàn toàn tốt bằng chị Hân, ít nhất, chị Hân còn biết điều hơn chị Hạ. Mẹ cũng phát ra rằng chọn chị Hạ là sai lầm, nhưng sai lầm giờ này thể cứu vãn được nữa. Tình cảm của chị Hạ và trai tôi giờ rất sâu sắc, hai người tính đến việc kết hôn.
      Để tổ chức đám cưới cho hai người, mẹ chi toàn bộ số tiền dành dụm của mình bấy lâu nay. Thế nhưng chị ta vẫn hài lòng, còn chỉ trích mẹ tôi trước mặt cả nhà. Tôi nhìn trai, nhưng chỉ trầm ngâm gì. Chị ta thúc vào vai tôi mà : “Sao chịu gì? chứ!”. Tôi thực chịu nổi nữa, liền cãi nhau với chị ta, thế nhưng mẹ lại đánh tôi.
      Sau đó, mẹ với tôi rằng, thực ra lúc đánh tôi, trong lòng mẹ rất xót xa, nhưng còn cách nào khác. Con dâu phải là con , con là con mình, đánh mắng thế nào cũng được, nhưng với con dâu khác...
      Đám cưới xong, viện nghiên cứu của trai tôi vẫn chưa phân nhà cho , vì thế cả hai sống chung với hai mẹ con tôi. Mẹ nhường cho chị căn phòng hướng về hướng nam to nhất trong nhà. Mỗi buổi sáng, mẹ cứ như người giúp việc, hết mua đồ ăn sáng cho chị, rồi lại vội vàng làm. Trưa về, mẹ lại phải chợ rau dưa, cơm nước. Chị tôi chưa bao giờ phải đụng tay vào bất cứ việc gì. Tôi chuyện này với , tôi còn đe rằng: “Mày bớt lắm điều !”. Tôi hiểu nổi, tại sao người trai mà tôi luôn quý giờ lại trở thành người như vậy? lần, tôi mở máy giặt ra, phát bên trong, ngoài quần áo của hai mẹ con còn chất đống quần áo của hai chị. Tôi tức tối ném hết quần áo của hai người đó ra và : “Đồ lười biếng, đừng hòng tôi giặt quần áo cho mấy người.”
      Đúng lúc ấy, chị ta qua nghe được, liền mách với mẹ tôi, với mẹ rằng tôi ném hết quần áo đắt tiền của chị ta ra đất, lại còn to mồm chửi chị ta. Tôi kém cạnh, hỏi chị ta có còn tính người hay , ăn ngồi rồi còn muốn có người phục vụ mình. Tôi : “tôi thể hiểu nổi, tại sao người xuất thân trong gia đình bình dân như chị lại cứ thích ăn mặc như công chúa? Chị có biết trông chị nực cười ?”. Chị ta tức đến phát khóc, còn tôi cười lớn, cố tình làm chị ta tức tối hơn. Chắc chắn mẹ tôi vừa đánh vừa mắng tôi, đuổi tôi về phòng. Nghe thấy tiếng máy giặt, tôi biết mẹ tôi lại giặt quần áo. Mẹ tôi từng là sinh viên đại học những năm năm mươi, lại xuất thân trong gia đình danh giá, thuở luôn có bảo mẫu giúp việc, chưa từng giặt chỉ chiếc khăn tay cho con. Vậy mà tại sao đến ngần này tuổi rồi mẹ lại gặp phải cảnh ngộ như vậy? Tôi cảm thấy vô cùng ấm ức và bất bình.
      Mối quan hệ giữa tôi và chị dâu ngày càng xấu , thậm chí cứ thấy nhau là sầm mặt lại, động cái là cãi nhau. Mẹ và tôi làm tôi đau hết cả đầu. Tôi nhìn bộ mặt đáng ghét, lười nhác và xấu xa của chị ta rồi. Tôi đuổi chị ta ra khỏi nhà chị ta cũng lớn giọng đuổi tôi, chị ta còn chỉ có con trai mới có quyền thừa kế tài sản, mà chị ta lại là vợ của trai tôi, chính vì thế cái nhà này chính là của chị ta. Mẹ tôi nhịn được nữa, liền đây là xã hội đại, con trai con đều có quyền thừa hưởng tài sản của cha mẹ. Chj ta nghe thấy thế liền khóc lóc chạy về nhà ngoại kể lể, cả nhà tôi bắt nạt chị ta. trai tôi đành phải đón, phải mấy lần chị ta mới chịu về. Mẹ tôi còn cố gắng nhường nhịn chị ta nữa chứ. Tôi nhìn thấy cảnh này mà vô cùng ấm ức.
      Về sau, tôi được viện nghiên cứu phân nhà, thế nên hai người chuyển đến đó ở. Nhà tôi trở nên sạch và yên tĩnh hơn hẳn. Cuối cùng tôi cũng có thể thở phào nhõm. Thế nhưng tôi thoải mái chưa được bao lâu trưa nào, tối nào hai người đó cũng về nhà ăn cơm. trai tôi chị ta có bầu rồi, bảo với mẹ tôi ngày nào cũng phải nấu con cá diếc cho chị ta ăn. Tôi rất hận trai mình. Hằng ngày mẹ phải làm việc khoa, thỉnh thoảng còn phải lên lớp, làm việc vất vả cả ngày, chiều về còn phải làm đủ món ăn ngon, bổ dưỡng cho chị ta ăn. Hừ!
      Ngày ngày mẹ tôi làm con cá diếc cho chị ta ăn, còn để tiết kiệm, hai mẹ con tôi rất ít ăn thịt, cá. Vậy mà chị ta còn chưa vừa lòng, thường xuyên nổi cáu. Mẹ tôi muốn tôi cãi nhau với chị ta, là sợ ảnh hưởng đến cái thai trong bụng chị ta. Tôi đành phải trông ngóng mình chóng lên đại học để có thể ở trong ký túc của trường. Tôi muốn nhìn thấy bộ mặt đáng ghét của chị dâu mình nữa!
      Chat room
      Mặc dù chị dâu của bạn là dâu trưởng nhưng tâm lý vẫn còn quá trẻ con, thiếu hiểu biết và kinh nghiệm trong giao tiếp với mọi người xung quanh; hơn nữa, tính cách lại tùy tiện, thiếu giáo dục của gia đình. Còn Đậu Đậu là bé có cá tính, vì thương mẹ nên nảy sinh mâu thuẫn gay gắt với chị dâu. Mâu thuẫn giữa hai người có tính cách khác nhau là khó tránh khỏi.
      Có người ví gia đình như bến đỗ của đời người, nghĩa là sau khi phấn đấu, bon chen mệt mỏi ở bên ngoài, con người có thể về núp dưới mái nhà để nghỉ ngơi, để hồi phục lại sức lực mất. Chính vì thế nên chiến tranh gia đình là đáng sợ và có thể gây tổn thương ghê gớm nhất. Những người thông minh thường cố gắng tránh châm ngòi chiến tranh gia đình, nếu , con người trở nên vô cùng mệt mỏi. Tôi nghĩ, chị dâu của Đậu Đậu trong quá trình trưởng thành, còn về phần Đậu Đậu, bạn có thể học tập khoan dung, độ lượng hoặc số bí quyết để xử lý mâu thuẫn trong gia đình. Tôi nghĩ trái tim con người đều là máu, là thịt, chỉ cần Đậu Đậu tỏ ra khoan dung chút trước mặt chị dâu chắc chị dâu của bạn cũng ngoảnh mặt làm ngơ đâu. Những mâu thuẫn trong gia đình nên được tháo gỡ, nhân lúc mau thuẫn vẫn còn chưa đến mức quá gay gắt đến mức độ cách nào hóa giải được. Ngoài ra, tôi hy vọng trong khi xóa bỏ mâu thuẫn với chị dâu, Đậu Đậu học hỏi được những kinh nghiệm giao tiêp nhất định. Có thể đây chính là những kinh nghiệm hết sức quý báu cho bạn để có thể sống tự lập trong tương lai!

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      BÉ KHÔN LANH
      Hướng Quần, nữ, 16 tuổi, học sinh lớp 9.
      Tôi sống trong gia đình lớn, có bố mẹ, em trai, chú thím, em họ và ông bà nội, tất cả là 9 người.
      Ông bà nội tôi là Hoa kiều về nước, nghe mẹ ông bà có rất nhiều tiền. Gia đình tôi sống trong căn biệt thự do ông nội mua lại. Ông bà nội mà thích ai người đó có nhiều tiền tiêu vặt hơn. Chính vì thế, ngay từ , tôi và hai em trai luôn cạnh tranh lẫn nhau để xem ai được ông bà quý hơn. Tôi là con , lại lớn hơn hai em, nên ngày , ông bà quý tôi hơn cả. Ông bà khen tôi có cái miệng rất ngọt, cái đầu thông minh, nhanh nhẹn. Điều này khiến cho mẹ tôi rất tự hào, nhưng thím tôi lại vui.
      Còn nhớ năm tôi lên lớp , tôi được giáo chủ nhiệm rất quý. giáo thường xuyên gọi tôi lên phòng giáo viên để lấy vở bài tập cho lớp. Cứ mỗi lần như vậy, các bạn trong lớp lại nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ. Nhưng hiểu tại sao, giáo chỉ quý tôi có học kỳ, học kì kế tiếp, việc lấy vở bài tập ở phòng giáo viên thuộc về bạn khác trong lớp. Lúc đó, đến lượt tôi nhìn bạn ấy mà ngưỡng mộ. Lí do có thể bắt nguồn từ việc xảy ra trong lần tổng vệ sinh đó... Tôi sợ nhất là tổng vệ sinh. Khi tổng vệ sinh, bụi bẩn bay mù mịt; mẹ tôi , hít phải bụi bẩn có nguy cơ mắc bệnh. Hôm đó, đến phiên nhóm tôi làm trực nhật. Tôi liền chụp lấy mảnh giẻ lau để lau bảng; vì lau bảng đỡ mệt hơn nhiều so với việc quét lớp. Càng lau bụi phấn càng bay ra mù mịt; tôi có cảm giác như nhìn thấy hàng nghìn con vi khuẩn chui vào mũi mình. Thế là tôi liền lấy cớ là đau bụng, rên la ngừng. Mọi người đều chạy đến chỗ tôi. Tổ trưởng bảo tôi về nhà, còn cho bạn khác đưa tôi về. Tôi tôi có thể tự về nhà, và thế là tôi trốn trực nhật cách êm thấm.
      Ra khỏi cổng trường, tôi liền trở lại trạng thái bình thường. Tôi đến cửa nhà bạn học cùng lớp cách trường xa. Bạn ấy chơi nhảy dây với mấy người bạn khác. Thấy thế tôi liền xin chơi cùng. chơi hăng say bỗng nhiên tôi nhìn thấy nhóm học sinh vây quanh giáo chủ nhiệm về hướng này. Chợt nhớ ra mình giả vờ đau bụng, tôi liền vội vàng tìm chỗ nấp. Các bạn ngây ra lúc rồi hùa vào trêu tôi: “Eo ơi, giả vờ đau bụng!”. Tôi vô cùng xấu hổ, giáo chủ nhiệm nhìn tôi với ánh mắt hài lòng.
      Kể từ đó, giáo chủ nhiệm còn quý tôi nữa. thường lạnh nhạt với tôi, khiến cho tôi cảm thấy vô cùng hụt hẫng.
      Tôi phát ra rằng giáo chủ nhiệm rất thích những bạn học giỏi, cho dù đó là những đứa trông ngốc nghệch. Tôi rất muốn có thể vượt lên đứng trong tốp học sinh dẫn đầu của lớp. Sau khi lên lớp bốn, tôi thấy tình hình ngày càng thê thảm. Có lần trong kì thi, gặp câu hỏi khó, trong tình hình nguy cấp, tôi gian lận. Tôi lén quay bài, lén nhìn bài bạn, mặc dù chẳng mấy hiệu quả (thường là sai đáp án) nhưng dù sao còn tốt hơn là làm gì.
      Lên cấp hai, bài vở ngày càng khó hơn. Bạn nữ ngồi cùng bàn với tôi tên là Tiểu Thiền. Tiểu Thiền vừa đen vừa xấu, mặt lúc nào cũng như chưa rửa vậy, quần áo cũng rất cũ kỹ, nhìn qua biết là con nhà nghèo rồi. Về sau tôi mới biết, bố mẹ Tiểu Thiền đều là công nhân thất nghiệp, hoàn cảnh gia đình cực kỳ khó khăn. Tôi chơi thân với Tiểu Thiền. Tuy nhiên, sau tháng ngồi cạnh bạn ấy, tôi liền thay đổi suy nghĩ. Sau lần kiểm tra chất lượng, cả lớp ai nấy đều vô cùng sửng sốt và kinh ngạc khi người dẫn đầu lớp phải ai khác mà lại chính là Tiểu Thiền. giáo chủ nhiệm hết lời khen ngợi Tiểu Thiền có tinh thần vượt khó học tập, ngay cả thầy hiệu trưởng cũng tuyên dương Tiểu Thiền trước toàn trường là học sinh nghèo học giỏi. Trong phút chốc, Tiểu Thiền từ học sinh thường bị các bạn cùng lớp trêu chọc trở thành tấm gương được bạn bè khâm phục. Cứ nghỉ giải lao là đám con lại vây lấy Tiểu Thiền, rủ bạn ấy chơi trò này trò kia. Tôi nghĩ nếu chơi thân với Tiểu Thiền rất có lợi cho mình, thế là tôi bèn tìm cách thân thiết với bạn ấy. Tôi thường đem đồ chơi trong nhà đến tặng cho Tiểu Thiền, còn kể cho bạn ấy nghe tâm của mình, khiến cho Tiểu Thiền rất xúc động. Quả nhiên, lâu sau, trong mắt mọi người tôi và Tiểu Thiền đôi bạn thân.
      Lợi ích lớn nhất mà tôi có được từ việc chơi thân với Tiểu Thiền đó là được chép bài của bạn ấy trong các kì kiểm tra. Tôi từng với Tiểu Thiền (đồng thời cũng nhắc bạn ấy nhớ giữ bí mật giùm mình) là tôi du học ở Mỹ sau khi tốt nghiệp cấp ba, thế nên tôi thường thờ ơ với chuyện bài vở, thi cử chỉ cần đủ điểm đối phó với thầy giáo mà thôi. Thực ra những điều đó toàn là do tôi bịa ra. Nhưng Tiểu Thiền tin là , lại còn tỏ ra vô cùng ngưỡng mộ tôi nữa.
      Thế nhưng viễn cảnh tươi đẹp kéo dài chẳng được lâu. Năm học lớp tám, trường tổ chức kiểm tra sức khỏe cho học sinh toàn trường. Tiểu Thiền bị viêm gan nên nhà trường liền cho Tiểu Thiền nghỉ ở nhà dưỡng bệnh. Các bạn hỏi tôi có đến thăm Tiểu Thiền , tôi nhất định vì sợ bị lây. Về sau, giáo dẫn số bạn tình nguyện đến thăm Tiểu Thiền. Khi về, giáo liền với tôi: “Người mà Tiểu Thiền nhớ nhất chính là em đấy!”. Mặc dù trong lòng tôi có đôi chút ngại ngùng, nhưng chẳng may nếu bị lây bệnh viêm gan nguy to. Thế nên cuối cùng tôi vẫn thăm Tiểu Thiền.
      giúp đỡ của Tiểu Thiền, kết quả học tập của tôi giảm sút nghiêm trọng. giáo gọi tôi lên chuyện, còn gọi điện thông báo tình hình học tập của tôi cho mẹ. Nhưng làm sao tôi có thể cho mẹ đây? Cứ sau mỗi lần thi, giáo lại công bố hai mươi học sinh đứng đầu. Tôi ghét nhất là cái ngày công bố dánh sách tốp hai mươi học sinh đó, vì bao giờ có tên tôi trong danh sách cả.
      Mùa xuân đến, chúng tôi được thăm quan ở ngoại ô và giao lưu với trường cấp hai ở nông thôn, còn ăn cơm trong nhà hàng cũ kĩ nữa. bàn bày hai đĩa thức ăn, chẳng mấy chốc hết sạch. Tôi im lặng vào nhà bếp, bảo nhà bếp cho tôi thêm đĩa thức ăn và trả tiền ngay tại đó. Khi tôi quay lại bàn ăn cùng đĩa thức ăn bốc khói, mọi người ngây ra nhìn tôi rồi vỗ tay ầm ĩ khiến cho các bạn khác đều quay lại nhìn. Tôi cười đắc ý; mặc dù tiêu hết tiền trong túi, nhưng tôi lại có được cái mà tôi muốn, đó là ngưỡng mộ của bạn bè.
      Về sau, giáo biết được chuyện này. những tuyên dương tôi mà còn tôi rằng: “Em kĩ tính quá đấy!”. Nghe tưởng như là khen ngợi, nhưng thực chất giáo phê bình tôi. Liệu có phải giáo có cái nhìn phiến diện đối với tôi nhỉ.?
      Chat room
      Hướng Quần là bé khôn lanh. Trong cuộc sống, những người tỏ ra quá khôn lanh thường được mọi người xung quanh quý, nhưng chính bản thân người này lại biết được điều đó. Nếu như lúc nào chúng ta cũng tính toán thiệt hơn, cũng tìm cách để bản thân phải chịu thiệt thòi chúng ta mất rất nhiều thứ, trong số đó là tin tưởng của mọi người.
      Nếu thiếu niên à tỏ ra quá khôn lanh chỉ khiến cho người khác thích, mà còn cảm thấy rất buồn cười. Đối với đứa trẻ, cho dù khôn lanh đến mấy cũng dễ dàng bị người lớn phát ra. Nếu tôi là giáo viên, tôi cũng thích học sinh như Hướng Quần, thậm chí tôi còn tiếc thay cho bạn vì làm mất ngây thơ, hồn nhiên đáng quý ở lứa tuổi học trò.
      Bạn phải biết rằng, cho dù bạn ở Trung Quốc hay nước ngoài, nơi nào có tồn tại của con người những người được những người khác quý là những người hiền lành, thành và có phẩm chất đạo đức tốt. Khi bạn có được những phẩm chất đạo đức tốt, bạn có được chiếc chìa khóa mở cánh cửa trái tim của mọi người. Chỉ khi có được chiếc chìa khóa này, bạn mới có thể thực giành được tin và ngưỡng mộ của những người xung quanh.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      TÌNH NHÂN CỦA MẸ
      Lâm Mộ, nữ, 15 tuổi, học sinh lớp 9.
      Tôi luôn cho rằng mình là người rất hạnh phúc bởi vì tôi có gia đình hòa thuận. Bố tôi là kỹ sư tài ba, còn mẹ tôi là giảng viên đại học. Nghe bố , bố mẹ lấy nhau là do hẹn ước của bà nội hai nhà. Dù là mai mối nhưng bố rất mẹ, còn mẹ luôn quan tâm, chăm sóc bố, đến bà nội tôi còn phải công nhận rằng bố tôi là người có phúc khi lấy được người vợ hiền thục như vậy. Mẹ tôi chỉ hiền hậu mà còn rất xinh đẹp. Năm nay mẹ gần bốn mưoi tuổi, nhưng trông vẫn xinh đẹp như thuở còn con .
      năm trước, bố tôi được cử đến Đức công tác, hai mẹ con tôi vẫn ở trong nước. Tuần nào bố tôi cũng gọi điện về, hỏi han hai mẹ con. Mặc dù rất nhớ bố, nhưng vì có mẹ chăm sóc nên cuộc sống cũng như tình hình học tập của tôi bị ảnh hưởng gì.
      Nhưng vào buổi chiều thứ Tư, bất hạnh ập đến, phã vỡ hoàn toàn thế giới yên bình của tôi. Sáng hôm đó, trước khi ra khỏi nhà, tôi với mẹ rằng chiều nay thầy giáo dạy bù nên tôi về nhà hơi muộn. Mặc dù mười lăm tuổi rồi nhưng cứ hôm nào mà tôi về nhà đúng giờ là y như rằng mẹ tôi lại sốt ruột như kiến bò chảo nóng vậy. Vì thế nên mỗi khi phải về muộn, tôi đều thông báo trước với mẹ để mẹ yên tâm.
      Thế nhưng chiều hôm đó, học hết hai tiết, thầy chủ nhiệm vào thông báo nhà trường có cuộc họp đột xuất nên chúng tôi phải học bù nữa. Vừa nghe thấy thế, chúng tôi ai nấy đều vui mừng khôn xiết. Tôi vội vàng đạp xe về nhà, còn vừa vừa hát. Mở cửa phòng khách, tôi định gọi mẹ (mẹ tôi ít phải lên lớp, nên thường ở nhà đọc sách, viết bài), chưa kịp gọi tôi thấy đôi giày nam đặt bên cạnh đôi giày của mẹ. Lạ , chẳng lẽ bố lại về nhà đột xuất? Nhưng đây phải là giày của bố, giày của bố đâu có to như vậy? Á, lẽ nào... Tôi bịt chặt miệng... Lẽ nào mẹ tôi có người tình ở bên ngoài? Lúc đó trong đầu tôi chợt ra những hình ảnh hay mà tôi thường thấy ti vi.
      Tôi nhàng về phía phòng của mẹ. Vừa vừa cầu mong những gì mà tôi nghĩ phải là thực. Nhưng, cánh cửa mọi ngày vẫn khóa hôm nay lại bị khóa lại rất chặt. Tôi cố sức đẩy cửa mà được. Tôi nhàng vặn tay nắm cửa, nhưng cũng vặn được, cửa bị khóa ở bên trong rồi. Lúc đó, tôi cảm thấy mình như phát điên. Tôi tin rằng mẹ cũng nghe thấy tiếng của tôi, lúc này, mẹ cùng với nhân tình trốn trong căn phòng kia. Suy nghĩ này làm cho tôi muốn hét toáng lên.
      Tôi lao ra khỏi cửa như lao khỏi địa ngục. Tôi chạy rất nhanh, nhanh đến nỗi những người đường đều kinh ngạc nhìn tôi. Trong mắt họ, chắc tôi giống như con điên. Lúc đó trái tim tôi tan nát. Chạy thấm mệt, tôi liền vào vườn hoa trong trường cách vô thức. Lúc đó, thầy và các bạn học sinh khác đều về hết rồi, chỉ còn lại bác bảo vệ chăm chú nhìn tôi. Phát ra tôi là học sinh của trường bác cũng ngăn tôi lại nữa.
      Cửa sau của lớp vẫn chưa khóa. Ngồi trong phòng học trống, tôi muốn khóc mà sao khóc được. Trước mắt tôi là toàn là những hình ảnh xấu xa đó. lúc sau, bỗng nhiên có người bước vào, là Long. Cậu ấy miệng huýt sáo, tay ôm trái bóng, nhìn thấy tôi hết sức ngạc nhiên. Long như muốn điều gì đó nhưng lại thôi. Cậu ta đeo cặp sách lên vai, quay lại nhìn tôi rồi lưỡng lự ra khỏi lớp.
      đến cửa trước của lớp học, Long lưỡng lự quay lại với tôi: “Này! Về nhà thôi!”. Ở trong lớp tôi, nam nữ thường ít khi chuyện với nhau. Long đối xử với tôi như vậy, khiến cho tôi cảm thấy xót xa, nước mắt tôi thi nhau tuôn rơi gò má. Cậu ấy có vẻ hơi bối rối, tôi ngại ngùng : “ sao, cậu về trước !”. chưa dứt lời, nước mắt tôi lại rơi lã chã. Long nhìn tôi , nhàng lấy khăn giấy lau cho tôi. Tôi vốn định cầm lấy chiếc khăn giấy từ tay Long, nhưng hiểu sao tôi lại nắm lấy tay Long và úp mặt vào đó mà khóc...
      Hôm đó, hai chúng tôi dạo ở ngoài đường. Cậu ấy cũng hỏi lý do vì sao tôi khóc, tôi nghĩ đây chính là ưu điểm của con trai. biết có phải tôi với Long trở nên thân thiết với nhau hay , nhưng từ đó chúng tôi với nhau rất nhiều chuyện. Mặc dù đến chữ “” nhưng cả hai đều hiểu. Tôi từng là đứa con kiêu kì, mẹ cũng từng với tôi rằng muốn tìm bạn trai tốt phải lên đại học mà tìm. Long phải là học sinh xuất sắc trong lớp, trước đây tôi rất ít chú ý đến cậu ấy. Nhưng bỗng nhiên hôm nay tôi cảm thấy cậu ấy rất gần gũi và đáng . Hơn nữa lúc đó, tâm trạng tôi ổn định, trái tim tôi tan vỡ.
      Lúc tôi về đến nhà là tám giờ tối. Trong nhà rất yên tĩnh, mẹ tôi ở trong phòng đọc viết lách cái gì đó. Mẹ thèm ngẩng đầu lên nhìn tôi: “Cơm nóng trong nồi ấy, mẹ ăn rồi!”. Tôi đứng đờ ở đó hồi lâu, cảm giác như những cảnh tượng lúc chiều chỉ là giấc mơ. Tôi hy vọng biết bao nhiêu đó chỉ là giấc mơ!
      Kể từ hôm đó, hai mẹ con trở nên rất gượng gạo với nhau. Chúng tôi cứ như hai người xa lạ, thể thân thiết như bình thường được nữa. Lúc bố gọi điện về nhà, tôi nhấc máy nghe lén bố mẹ chuyện, nhưng chẳng hề nghe thấy mẹ có ý kiến gì với bố cả. Tôi rất sợ bố mẹ ly hôn.
      Hôm qua, mẹ hỏi tôi có phải có quan hệ khá thân mật với cậu bạn học tên Long ở trường hay . Tôi biết là giáo chủ nhiệm gọi điện thoại cho mẹ, bởi hôm trước giáo tìm tôi chuyện, rằng thành tích học tập của tôi dạo này sa sút thấy , còn điều đó chứng tỏ tôi và Long nhau. Tôi với giáo chủ nhiệm rằng tôi với Long chỉ là bạn thân mà thôi. giáo chau mày, định điều gì đó nhưng lại thôi. Mặc dù mẹ chỉ hỏi tôi rất nhàng nhưng hiểu sao tôi lại nổi điên lên và hét vào mặt mẹ rằng: “Mẹ có tư cách quản lý con!”. dứt lời, tôi mới hối hận và sợ hãi nhìn vào khuôn mặt tái mét của mẹ. Tôi thấy mẹ chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt bị tổn thương hồi lâu rồi với tôi: “Cho dù thể nào mẹ cũng vẫn là mẹ của con! Đó là thực thể thay đổi được!”.
      Bố gọi điện thông báo bố sắp về. Tôi biết sau khi bố về xảy ra chuyện gì. Liệu bố mẹ tôi có ly hôn hay ? Nếu tôi có bố dượng hoặc mẹ kế sao? Còn nữa, tôi có nên với bố về chuyện của mẹ đây?
      Chat room
      Nếu như mẹ bạn ngoại tình điều đó cho thấy mẹ bạn chưa phải là người vợ tốt chứ hẳn người mẹ tốt. Vì thế tôi mong Lâm Lộ đứng phương diện của bố mình để phán xét mẹ.
      Ngoại tình là điều đáng trách trong quan niệm về đạo đức của xã hội, bởi nó có lợi cho ổn định của gia đình và xã hội. Chúng ta thường nhìn những kẻ ngoại tình như những kẻ tội đồ. Tuy nhiên, thực tế, có rất nhiều người tốt mà vẫn phải ngoại tình. Nguyên nhân của việc này phải là điều mà trẻ con có thể lí giải được. Tôi muốn cho Lâm Lộ biết điều, có những người chỉ là ngoạti tình trong tâm tưởng, có nghĩa là họ chỉ dành tình cảm cho người kia mà làm gì ngược lại với đạo đức, phẩm chất của con người. Chính vì thế, tôi hy vọng Lâm Lộ nên coi mẹ mình như “người xấu” như vậy!
      Tôi tin rằng cả hai mẹ con Lâm Lộ đều muốn có gia đình hòa thuận và trọn vẹn. Rất có thể hành vi của mẹ Lâm Lộ hôm đó chỉ là do xúc động nhất thời. Nếu như những gì mà Lâm Lôn nhìn thấy giống như những gì mà tôi nghĩ tôi khuyên ban nên chuyện này ra với bất cứ ai, hãy chôn vùi nó vào sâu trong ký ức của bạn. Như vậy mọi chuyện lại tốt đẹp như xưa. Nếu sau này mẹ bạn vẫn tiếp tục như vậy, bạn có thể ngầm cảnh báo mẹ rằng, mẹ mạo hiểm với hạnh phúc của mình, làm mất gia đình đầm ấm và hạnh phúc. Tôi tin rằng, những lời nhắc nhở của con làm cho mẹ bạn phải suy nghĩ lại!

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      NỖI BUỒN CỦA LỚP TRƯỞNG

      Hải Lam, nam, 14 tuổi, học sinh cấp hai.
      Ngay từ ngày đầu tiên học, chức vụ lớp trưởng “rớt” trúng xuống đầu tôi như số mệnh được định trước. Tôi biết tại sao giáo lại chọn tôi trong số hơn năm mươi học sinh trong lớp. Hơn nữa, giáo lại rất tín nhiệm tôi. Vì thế tôi luôn cố gắng làm tốt và có trách nhiệm với công việc, đối xử công bằng với các bạn trong lớp.
      Năm cuối tiểu học, cần cù và hết lòng vì công việc của tôi được cả lớp thừa nhận và nhận được khen ngợi của giáo. Tôi từng ba lần nhận được danh hiệu học sinh ba tốt của khu vực, năm nào cũng được bầu là học sinh ba tốt của trường. Ngoài ra, tôi còn được phong tặng rất nhiều danh hiệu. Lúc tôi tốt nghiệp tiểu học, giáo ghi lại hết những biểu tốt và khả năng của tôi vào bảng thành tích học tập. Vì thế, lên cấp hai, tôi được thầy Trần chủ nhiệm lớp chỉ định đảm nhiệm chức vụ lớp trưởng. Thầy Trần giải thích với mọi người rằng: “Trường chúng ta bầu chọn cán bộ lớp bằng cách bỏ phiếu dân chủ. Nhưng do các em đều đến từ các trường tiểu học khác nhau nên chưa quen biết nhau nhiều. Chính vì thế thấy chỉ định bạn làm lớp trưởng cùng vài bạn khác làm cán bộ lớp; đợi thi giữa kì xong chúng ta tiến hành bình bầu cán bộ lớp cách dân chủ!”.
      Thầy Trần còn rất trẻ, nghe thầy vừa mới tốt nghiệp trường đại học sư phạm lâu, còn chưa lấy vợ. Thầy Trần dạy chúng tôi môn sinh học. Sinh học chỉ là môn học phụ, phải học nhiều. Vì thế tôi có cảm giác thời gian gặp thầy lớp còn ít hơn các thầy giáo bộ môn.
      Tôi vẫn như trước đây, luôn cố gắng hết mình vì công việc chung. Do tôi rất nhiệt tình, thành tích học tập rất tốt (môn toán là ưu thế của tôi), lại biết giúp đỡ mọi người nên các bạn trong lớp đều rất ngưỡng mộ và nghe lời tôi. Thầy giáo dạy tiếng của chúng tôi là thầy giáo già mắc bệnh nặng tai. Thầy vốn là giáo viên về hưu được nhà trường mời về dạy. Nghe thầy từng là sinh viên của trường Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh trước Cách mạng văn hóa. Trình độ tiếng của thầy có thể thuộc vào hàng siêu đẳng. Chỉ tiếc là các lớp dạy của thầy phù hợp lắm với chúng tôi; hơn nữa, khi thầy giảng, chúng tôi nghe được ràng, khi chúng tôi trả lời thầy lại cũng thường nghe nhầm. Chính vì vậy mà mỗi lần vào lớp tiếng là kỉ luật trong lớp lại vô cùng tồi tệ. Có lần, thầy giáo giảng bài cho chúng tôi hiểu ở dưới có mấy học sinh gây nhốn nháo mất trật tự. Tôi thực chịu được nữa, bèn đứng lên nghiêm khắc nhắc nhở mấy bạn đó: “Các bạn làm ơn giữ trật tự để cho mọi người còn nghe giảng!”. Mấy bạn đó chắc ngờ tôi lại làm như vậy nên hơi ngẩn người ra, nhưng chẳng mấy chốc cũng chịu ngồi trật tự, gây ồn ào nữa. Những tiết tiếng sau đó, kỉ luật của lớp khá hơn nhiều. Mãi cho đến khi nhà trường phân công giáo viên tiếng khác dạy lớp tôi mới có bất cứ học sinh nào tìm cách chọc phá thầy giáo già nữa.
      Kết thúc thi giữa kì, thầy giáo tuyên dương những học sinh có thành tích tốt, trong số đó có tôi. Lúc nhắc đến tên tôi, thầy giáo còn đặc biệt thêm mấy lời, đại ý khen ngợi tôi những học giỏi mà còn rất có trách nhiệm với chức vụ lớp trưởng của mình, hổ danh là trợ thủ đắc lực của thầy giáo… Những lời khen ngợi của thầy làm cho tôi đắc chí, thậm chí tôi còn cảm thấy tâm trạng của mình trở nên nặng nề hơn. Bởi tôi biết rằng, mình thể phụ lòng mong đợi của thầy được.
      Nếu như có buổi bầu cử dân chủ tôi vẫn ngây thơ nghĩ rằng các bạn trong lớp đều rất quý mình. Tôi nhầm. Trong cuộc bỏ phiếu bầu ban cán lớp, có mấy bạn nam kịch liệt phản đối tôi, liệt kê loạt những nhược điểm của tôi mà phần lớn trong số đó là bịa đặt. Hành động của các ban ấy khiến cho tôi phải nghĩ rằng, họ ngầm chuẩn bị, móc nối với nhau từ trước để “dằn mặt” tôi. Tôi nhìn thầy Trần, dường như thầy cũng cảm thấy có điều gì hay, nhưng thầy lại ngăn được nhốn nháo này. Khi kết quả bình bầu vẫn chưa có, mấy bạn nam kia tỏ ra vô cùng đắc chí. Quả nhiên, số phiếu bầu cho tôi được nổi nửa. Tôi trúng cử vào chức lớp trưởng, thậm chí ngay cả danh sách cán lớp cũng có tên tôi. Người được nhiều phiếu bầu nhất là Lâm Tiểu Bảo, bạn nam ít quan tâm đến công việc chung, tính cách hơi yếu đuối. lòng, tôi cảm thấy rất thất vọng và uất ức với cuộc bỏ phiếu này, cảm thấy đáng tiếc cho nhu nhược của thầy giáo chủ nhiệm.
      Về sau, thầy Trần gọi tôi lên chuyện. Thầy trong mắt thầy, tôi vẫn là cán bộ lớp gương mẫu. Thầy bảo tôi nên quá bức xúc, lâu dần mọi người trong lớp thực hiểu tôi. Thầy còn nhờ tôi giúp đỡ Lâm Tiểu Bảo thực tốt nghĩa vụ của lớp trưởng.
      Người cầm đầu phản đối tôi trong lớp là Diệc Quang. Cậu ta lúc nào cũng cố ý xấu tôi nọ kia, thậm chí còn cười châm biếm, đả kích tôi trước lớp. Nghe người khác , cậu ta còn đặt cho tôi biệt danh “cựu tổng thống”. lần, thầy giáo dạy toán giao cho chúng tôi mấy bài toán khó và cầu chúng tôi làm trong giờ tự học. Rất nhiều bạn trong lớp đến hỏi tôi cách làm. Tôi nhiệt tình giảng giải cho các bạn hiểu. Diệc Quang liếc qua chỗ tôi, rồi dường như vì ngại nên dám chạy đến hỏi tôi nên chạy hỏi La Y Quần. La Y Quần là lớp phó văn nghệ của lớp. Tôi và bạn ấy trước đây vốn phối hợp làm việc với nhau rất ăn ý. La Y Quần có đặc điểm, đó là rất hay thẳng. Ban nãy La Y Quần vừa chạy lại hỏi tôi cách làm bài tập, thế nên khi Diệc Quang qua hỏi bài, La Y Quần thẳng thừng : “Đáp án của tôi đều từ lớp trưởng cũ mà ra cả, cậu qua hỏi cậu ấy !”. Diệc Quang cứ bám riết lấy Y Quần, nhưng bạn ấy nhất định nghe, kiên quyết cho Diệc Quang mượn vở bài tập. Diệc Quang giận lắm, liền về chỗ mình ngồi rồi cố to lên: “Đáng tiếc đấy, người ta bây giờ là cựu tổng thống rồi; nếu á, tôi thấy giờ La Y Quần có cơ hội làm đệ nhất phu nhân đấy!”.
      Nghe Diệc Quang vậy, cả lớp ầm ĩ hết cả lên. Có người cười, có người lại mắng Diệc Quang. Chỉ có tôi và La Y Quần là cười nổi. Tôi trừng mắt nhìn Diệc Quang, cậu ta ngoảnh mắt chỗ khác, dám nhìn thẳng vào mắt tôi. La Y Quần chạy đến túm cổ Diệc Quang, Diệc Quang luôn mồm xin La Y Quần tha cho...
      Tôi hiểu được tại sao Diệc Quang lại có cái nhìn thành kiến với tôi như vậy. Nếu như cậu ta ghét tôi vì tôi cho cậu ta chuyện trong giờ sao lại có thể thù ghét sâu đậm đến vậy? Còn nữa, trong lớp có bao nhiêu người như vậy, ai cũng biết Diệc Quang tốt, vậy tại sao vẫn cứ hùa theo cậu ta làm điều xấu? Nghĩ đến đây thôi, tôi cảm thấy thất vọng về cái gọi là lòng người, công bằng, chính nghĩa...
      Chat room
      Đúng là Hải Lam phải chịu ấm ức, nhưng tôi nghĩ, hành vi của Diệc Quang nghiêm trọng đến mức bạn phải cảm thấy thất vọng về cái gọi là lòng người, công bằng và chính nghĩa đâu. Đó chẳng qua chỉ là những hành vi đố kị trẻ con của thanh thiếu niên mà thôi. Đúng, bầu cử là việc rất nghiêm túc, tuy nhiên lại có số người coi đây là chuyện quan trọng, đáng phải lưu tâm. Chính vì thế Hải Lam cần thiết phải quá coi trọng cái kết quả chính xác kia. Với vở kịch được dựng sẵn như vậy, bạn cần gì phải giữ mãi ấm ức trong lòng.
      Làm “lãnh đạo lớp” lâu, mặc dù Hải Lam rất xứng đáng với chức vụ của mình, nhưng tại sao bạn nhân cơ hội bị “mất chức” này thể thể nghiệm đôi chút về cuộc sống của “thường dân”; đó cũng là những kinh nghiệm quý báu trong đời người đấy bạn ạ!
      Bạn đọc “Nhật ký Đặng Tiểu Bình” chưa? Mặc dù cuộc đời chìm nổi, số phận long đong, nhưng cuối cùng, ông vẫn trở thành linh hồn của dân tộc Trung Hoa. Nếu như Hải Lam tương lai có thể trở thành vĩ nhân, vậy tấm lòng rộng mở và tầm nhìn xa, vậy tấm lòng rộng mở và tầm nhìn xa chính là những điều kiện thiết yếu mà bạn cần phải tu dưỡng ngay từ bây giờ đấy!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :