1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Chờ đợi giọng nói của em - Ngũ Mỹ Trân(full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      PHÚT LẦM LỠ CỦA THẦN ĐỒNG




      Hoành Hoành, 16 tuổi, học sinh cấp hai

      Ông nội tôi là nhà khoa học được nhiều người kính trọng. Bố mẹ tôi hồi còn trẻ tình nguyện về nông thôn sản xuất, mãi đến năm ba mươi tuổi mới thi vào đại học. Bố mẹ tôi luôn tiếc nuối về thời thanh xuân bị bỏ lỡ nên gửi gắm toàn bộ hy vọng vào tôi, mong tôi lớn lên có thể trở thành nhà khoa học kiệt xuất như ông nội. Ngay từ khi tôi còn , mẹ đem chuyện ông nội từng học tập và nghiên cứu vất vả như thế nào kể cho tôi nghe, để lại cho tôi những ấn tượng vô cùng sâu sắc. Khi tôi vừa mới biết , bố dạy cho tôi đọc thơ. Trong buổi diễn văn nghệ của làng, tôi, khi đó là đứa bé mới hai tuổi, được mẹ đưa lên sân khấu. Tôi đọc liền tù tì hơn chục bài thơ nổi tiếng, cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy. Sau khi chương trình kết thúc, các phóng viên còn thi nhau đến nhà phỏng vấn và chụp ảnh tôi. Mỗi khi mẹ bế tôi ra ngoài là y như rằng có người kêu tôi đọc thơ cho họ nghe. Lúc đó tôi cảm thấy rất thích đọc thơ, cũng rất thích nghe người lớn cười khi nghe tôi đọc. Lớn hơn chút, tài năng của tôi chỉ dừng lại ở với đọc thơ. Bố còn dạy tôi phép toán cộng trừ đơn giản. Lúc đó tôi có thể tính toán tiền hàng cho mấy bà bán rau ở ngoài chợ dù mới chỉ năm tuổi và chưa học. Vì thế chuyện tôi có thể tính toán rất giỏi trở thành tin sốt dẻo trong làng.

      Mẹ dẫn tôi đến trường đăng ký học với mong muốn tôi sớm tành tài. Thế nhưng trường học lúc đó nhận với lý do tôi chưa đủ tuổi. Mẹ liền cầu các thầy đố tôi các bài toán lớp hai. Chẳng mấy chốc tôi giải xong, và đương nhiên tôi trở thành học sinh đặc biệt của nhà trường, được ưu tiên lên thẳng lớp hai. Tôi học hết tiểu học rất thuận lợi, thậm chí còn trở thành “con cưng” của thầy hiệu trưởng. Do tôi còn tuổi mà thành tích học tập lại rất xuất sắc nên các bạn ai cũng nhường nhịn tôi, làm cho tính cách của tôi có phần kiêu ngạo và ích kỷ. Tuy nhiên lúc đó tôi hoàn toàn ý thức được điều này.

      Lên lớp sáu, thành tích của tôi vẫn xuất sắc như hồi học cấp . Chính vì vậy mà tôi càng kiêu ngạo hơn. Thế nhưng lên lớp bảy, tôi bỗng nhiên cảm thấy bài vở trở nên khó khăn hơn. Tôi còn giành được vị trí thứ nhất trong lớp nữa, rất nhiều bạn học dần dần vượt qua tôi. Lớp tôi học là lớp chọn, học sinh đều là những học sinh xuất sắc. Chính vì vậy mà ở đây tôi được đãi ngộ đăc biệt như hồi còn học tiểu học nữa. Có vài lần, tôi chọc giận các bạn học cùng lớp và họ vây quanh định đánh cho tôi trận. Tôi vô cùng sợ hãi vì từ trước đến nay chưa phải gặp tình cảnh này bao giờ. Tôi bứt rứt trong lòng, hiểu mình làm gì khiến người khác nổi giận. Thực ra phải tôi cố tình làm hại hay chọc giận ai, nhưng kết quả là lần nào tôi cũng bị các bạn đánh cho trận. Cuối năm lớp bảy, tôi trở thành học sinh cá biệt trong lớp. giáo thường xuyên phê bình tôi lười lao động, vô tổ chức, vô kỷ luật... Tôi vô cùng lo lắng, đến mức biết mình phải làm thế nào nữa. Kết quả học tập của tôi bắt đầu sa sút nghiêm trọng.

      Nhưng bố mẹ hoàn toàn quan tâm đến nỗi khổ trong lòng tôi, họ chỉ nhìn vào bảng thành tích học tập mà phán xét. Tôi làm cho họ rất thất vọng. Mặc dù đánh mắng tôi nhưng bố mẹ lại bàn nhau ngay trước mặt tôi rằng sinh cho tôi đứa em. Nghe bố mẹ vậy tôi thấy rất uất ức, cảm giác mình giống như đứa trẻ bị bỏ rơi. Năm đó, ông nội tôi qua đời ở Bắc Kinh. Có thể đây là cú sốc lớn đối với tôi. Mặc dù bình thường hai ông cháu ít có cơ hội gặp mặt nhưng mỗi lần ông nội viết thư cho tôi, tôi lại cảm thấy lòng mình ấm áp lạ thường. Ông thường nắhc nhở tôi nên mải học hành mà để ảnh hưởng đến sức khỏe. Ông còn , thanh niên phải thường xuyên ra ngoài tìm hiểu thế giới xung quanh, nên chỉ biết chúi đầu vào sách vở. Bố mẹ tôi bao giờ với tôi những điều này. Tôi đau khổ nhận ra rằng, mình chỉ là công cụ của bố mẹ. Khi tôi có thể làm bố mẹ nở mày nở mặt họ hết mực thương và chiều chuộng tôi. Khi tôi thể làm như vậy được nữa cũng là lúc hị chán ghét tôi.

      Năm cuối cấp, bố mẹ và thầy giáo đều răn đe rằng thi hết cấp là cái mốc quyết định cuộc đời của mỗi người. Bản thân tôi cũng hiểu được điều này. Tôi ra sức học hành và cuối cùng tôi cũng lọt vào được tốp hai mươi của lớp. Nhưng do lớp tôi là lớp chọn nên phải đến tám mươi phần trăm các bạn học sinh đều thi tốt và đạt thành tích cao của trường, đương nhiên tôi cũng ở trong số đó. Trường tôi là trường điểm của thành phố, tỉ lệ học sinh đỗ đại học rất cao. Vì thế tôi ước tính, ba năm nữa, để thi được vào trường đại học phải là điều quá khó khăn với tôi. Thế nhưng bố mẹ lại muốn tôi có thể thi đậu vào trường đại học mà ông nội tôi từng theo học. Có lẽ tôi làm bố mẹ thất vọng mất.

      Năm tôi học lớp mười, trường tôi chọn ra mười học sinh xuất sắc để đào tạo đặc biệt. Những học sinh này được học hết chương trình cấp ba trước các học sinh khác năm, sau đó trực tiếp đăng kí thi vào lớp chuyên ngành khoa học. Tôi lọt vào tốp mười người xuất sắc này. Vì chuyện này mà mẹ tôi buồn rầu năng gì. Thực ra đối với tôi, chuyện này chẳng có gì là to tát, tôi thừa hiểu khả năng của mình có hạn, thể lọt vào danh sách những học sinh xuất sắc này được.

      lần tình cờ, tôi vào quán internet gần trường. Tôi phát ra rất nhiều trò điện tử thú vị. Thế nên sau đó tôi thường xuyên lui tới quán internet. Mỗi lần đến tôi đều mình, vì tôi có người bạn nào cùng sở thích với tôi. Tôi nhanh chóng kết bạn với số người tôi gặp trong quán, họ đều rất khâm phục “tài năng” chơi điện tử của tôi, ngay đến ông chủ quán cũng ngớt lời khen ngợi tôi, còn tôi là “nhân tài máy tính”. Ông ta có lí. Chỉ cần ngồi vào máy tính là tôi cảm thấy vô cùng thích thú, cầm con chuột trong tay và điều khiển linh hoạt... Tôi biết Bill Gates - thiên tài về máy tính thường xuyên trốn học khi còn . Tôi rất muốn có thể theo con đường của Bill Gates, nhưng tôi biết bố mẹ tôi bao giờ cho phép. Chẳng may bố mẹ phát ra tôi thường đến đây chơi điện tử chắc đánh cho tôi nhừ đòn.

      Trong suốt thời gian đó, ngay cả trong giấc mơ tôi cũng mong mình có chiếc máy vi tính. hôm, nhân lúc bố vui, tôi liền đưa ra nguyện vọng này. Đương nhiên tôi phải với bố là tôi muốn tìm hiểu số vấn đề về máy tính. Bố tôi hỏi ý kiến của mẹ. Thế rồi bố mẹ quyết định sau khi tôi thi đỗ đại học mua cho tôi chiếc máy vi tính. Lí do bố mẹ đưa ra để mua máy vi tính cho tôi lúc này là “thi đại học có thi về máy tính đâu”. Tôi vô cùng thất vọng. Đầu óc tôi quay cuồng, và thế là tôi gây ra chuyện tày đình...

      Hôm đó, tôi đến nhà ruột để tìm cậu em họ chơi. Em họ tôi lúc đó ngồi làm bài tập ở trong phòng. Tôi muốn máy điện tử của nó chơi cho đỡ nhớ. Nhưng do mải học nên nó bảo tôi tự tìm mà chơi. Tôi mở ngăn kéo lục tìm, bỗng nhiên tôi phát ra cái phong bì thư dày cộp. Tôi đoán chắc rằng trong phong bì thư này có tiền. Lúc đó đầu óc tôi bị mê muội, nghĩ bụng cầm chỗ tiền này chắc chắn mình mua được máy tính mang về. Nghĩ đến đó, biết thần xui quỷ khiến thế nào mà tôi nhét vội ôhng bì tiền kia vào túi.

      Tôi lo lắng thẳng về nhà. Tôi trốn ở trong phòng, lén lút mở phong bì ra xem. Tôi đếm qua qua, thấy có tận ba nghìn hai trăm nhân dân tệ. Tôi giật mình, số tiền quá lớn đối với thằng nhóc như tôi! Nghĩ hồi lâu, tôi bắt đầu cảm thấy hối hận. Bởi vì nếu muốn mua máy tính, nhất định phải được đồng ý của bố mẹ tôi. Nếu tôi đột nhiên đem máy tính về, nhất định họ hỏi cho bằng được tiền mua máy từ đâu mà có. Lúc đó tôi biết ăn làm sao? Tôi vô cùng hoảng loạn, biết phải làm thế nào? Liệu tôi có nên thầm trả lại tiền về chỗ cũ? Nhưng tôi sợ chẳng may việc bị bại lộ, thế có khác nào tôi chữa lợn lành thành lợn què? Hay là giấu chỗ tiền kia để tiêu dần dần? Gần đây tôi thường xuyên ngồi quán internet nên lúc nào trong túi cũng hết tiền.

      Tôi biết phải làm thế nào nữa?

      Hoành Hoành biết rằng hành động của mình là vi phạm pháp luật. Nếu người bị mất cắp báo lên công an Hoành Hoành ít nhất phải chịu mức án ba năm tù. Tôi dám chắc rằng Hoành Hoành là người thiếu hiểu biết về pháp luật. Nếu như hiểu biết về pháp luật có lẽ cậu ấy ăn cắp tiền. Thế nhưng, đó phải là lí do để biện minh.

      Hoành Hoành nên lập tức trả lại tiền cho mình, đồng thời cũng nên nguyên nhân. Dù sao cũng là người trong gia đình, tôi nghĩ của Hoành Hoành tha thứ cho hành vi sai trái này của cậu bé.

      Còn nếu muốn giấu chỗ tiền này để tiêu dần, chẳng may chuyện vỡ lỡ ra, chắc chắn có ai tha thứ cho Hoành Hoành cả! Thậm chí nếu như của Hoành Hoành báo chuyện này lên cảnh sát, chắc chắn cậu ấy trở thành tội phạm, kết quả ra sao bản thân Hoành Hoành cũng tự đoán ra được!

      Đây cũng là hồi chuông cảnh báo đối với các bậc phụ huynh, cần phải quan tâm đến cả những suy nghĩ và tình cảm của con cái thay vì chỉ quan tâm đến tình hình học tập của chúng mà thôi.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      NỖI ẤM ỨC CỦA TIỂU HÀN



      Tiểu Hàn, nữ, 17 tuổi, sinh viên cao đẳng

      Tôi là ở độ tuổi dậy . Cũng giống như các bạn nữ khác, tôi thích mơ mộng, thích làm đẹp. Thế nhưng tôi có tiền để thỏa mãn tiền làm đẹp. Tôi biết bố mẹ đẻ của mình là ai, tôi lớn lên nhờ bàn tay chăm sóc của bà ngoại. Trong mắt tôi, bà ngoại vừa là bà, vừa là mẹ. Hai bà cháu tôi sống trong căn nhà chật chội và tối tăm, cửa sổ rất , hơn nữa lại bị ngôi nhà cao tầng khác che hết cả ánh sáng mặt trời. Mùa đông, trong nàh lạnh cóng như ở trong nhà băng, mùa hè lại nóng như ở trong lồng hấp, mùa mưa nước dột lênh láng khắp nhà. Tôi lớn lên trong ngôi nhà như vậy đấy! Khi còn , tôi cũng luôn luôn sống vui vẻ. Tôi thường chơi đùa với mấy người bạn trong xóm. Lúc đó, chẳng có ai để ý xem tôi mặc cái gì, tôi có xinh hay . Bà ngoại tôi thường dậy từ sáng sớm tinh sương. Hằng ngày bà đều phải làm tất cả việc nhà, còn phải giặt chăn màn thuê cho người ta để kiếm chút tiền ít ỏi nuôi tôi khôn lớn. Mặc dù nhà nghèo, nhưng tình thương của bà ngoại biến tôi thành bé vui tươi và hồn nhiên.

      Đến tuổi học, bà cố gắng cho tôi đến trường như bao bạn bè cùng trang lứa. Ở trường, tôi cũng chăm chỉ học tập, nhờ đó mà kết quả của tôi trong lớp cũng đến nỗi tồi. giáo thường xuyên biểu dương tôi trước lớp, lấy tôi làm gương cho các bạn học khác: “Các em nhìn xem, nhà bjan ấy nghèo nhưng bạn ấy vẫn học giỏi!”. Mặc dù giáo có ý khinh thường nhưng tôi vẫn cảm thấy có đôi chút chạnh lòng. Cái mác “con nhà nghèo” như được dán chặt lên người tôi vậy. Tôi bắt đầu nhận lời đến chơi nhà bạn bè và sững sờ trước những căn phòng sáng sủa và đẹp đẽ. Những căn phòng đó tôi bao giờ có thể nhìn thấy trong xóm nghèo của mình. Tôi còn được ăn rất nhiều đồ ăn ngon nữa. Thực ra đó chỉ là những món đồ ăn vặt bình thường của trẻ con, nhưng trước đó tôi vẫn chưa từng được nếm thử. Tôi cảm thấy môi trường học tập ở trường tiểu học rất tốt, từ thầy cho đến các bạn học sinh, ai có tư tưởng khinh miệt người nghèo, ngược lại, các bạn trong lớp đều rất khâm phục tôi vì tôi có thành tích xuất sắc trong học tập (tôi cũng biết ngoài khả năng học tập ra, mình còn có khả năng nào nữa ). giáo chủ nhiệm cũng thường xuyên giúp đỡ tôi về mặt kinh tế, cho tôi mượn sách đọc, tặng tôi vài bộ quần áo cũ... Lúc đó, vì còn tuổi nên tôi hề cảm thấy buồn rầu hay xấu hổ khi nhận quà từ mọi người xung quanh, vả lại cũng ai có ý khinh thường tôi (có lẽ đó mới là nguyên nhân chính).

      Thế nhưng khi lên cấp ba, mọi thứ hoàn toàn thay đổi. Trường cấp ba này chỉ nhận học sinh từ trường cấp hai nơi tôi học mà còn nhận cả những học sinh từ các trường khác. Lâu dần, tôi phát ra học sinh ở trường này thích ăn diện và thích chuyện về hàng hiệu. Mỗi lần như vậy, tôi đều nhàng tách ra khỏi đám đông. Thế nhưng họ vẫn nhìn chằm chằm vào tôi mà cười nhạo. Họ tôi biết làm đẹp, biết ăn diện, quần áo chẳng có phong cách gì cả... Tôi im lặng gì, thà để chúng nghĩ rằng tôi biết cách ăn mặc, quần áo lỗi mốt... còn hơn là để chúng biết được hoàn cảnh nghèo khó của mình. Bà ngoại tôi tuổi tác ngày càng cao, còn đủ sức để giặt chăn màn thuê cho người khác mà phải nhặt rác để tích cóp từng đồng.

      Tôi vẫn vúi đầu vào sách vở như lúc còn học cấp . Ở lớp, tôi muốn lãng phí dù chỉ giây phút nào, tôi làm bài tập ngay khi tan học. Có như vậy khi về nhà tôi mới có thể giúp đỡ bà những chuyện lặt vặt. Cũng may là ở lớp tôi các thầy giáo vẫn luôn coi trọng kết quả học tập của học sinh. Kết quả học tập của tôi luôn đứng đầu lớp nên các thầy ai nấy đều rất hài lòng. Sau khi tốt nghiệp, tôi chút do dự, đăng kí thi vào trường cao đẳng sư phạm. Các thầy giáo đều tiếc cho tôi, ai cũng mong tôi thi đại học. Nhưng tôi biết mình có duyên với đại học, tôi muốn có thể nhanh chóng làm. Hơn nữa, trường sư phạm thường thu tiền học phí, sau này lại được phân công công tác.

      vậy, nhưng nếu tôi học lại tăng thêm gánh nặng chi tiêu cho bà ngoại. Tôi cố gắng tìm vài mối dạy thêm nhằm kiếm chút tiền đỡ đần cho bà, nhưng điều này quả đơn giản. Tôi đành phải thắt lưng buộc bụng, cố gắng tiết kiệm tối đa mọi khoản chi tiêu cá nhân. Nào ngờ điều này lại gây chướng mắt cho những bạn học cùng lớp với tôi. Họ thậm chí còn ăn diện và chải chuốt hơn nhiều so với những người bạn thuở cấp ba của tôi. Họ đứng cả ngày trước gương để ngắm nghía, thậm chí còn nhịn ăn để mua quần áo, mỹ phẩm. Tôi phải thừa nhận rằng cuộc sống của sinh viên phong phú và thú vị hơn nhiều, nhưng tất cả những hào nhoáng này đều thuộc về thế giới của tôi. Có lần, lớp tôi tập hát để mừng ngày Quốc Khánh. giáo đội ngũ của lớp đồng đều nên bỏ bớt hai, ba người. Và người đầu tiên bị loại khỏi đội hình là tôi. Hôm đó, tôi cảm thấy vô cùng hụt hẫng. Trở về kí túc, tôi soi mình trong gương: bộ quần áo lỗi mốt, làn da khô ráp, tóc tai rối bời... Tôi cảm thấy có đôi chút ấm ức, nếu như tôi có tiền tôi mua được quần áo đẹp, kem dưỡng da cao cấp, đồ trang sức đắt tiền, và tôi cũng trở nên xinh đẹp như biết bao khác.

      Học kì đầu tiên kết thúc, tôi giành được năm mươi tệ tiền học bổng. Tôi vô cùng phấn khởi, vội vàng mang tiền về đưa cho bà ngoại, nhưng bà bảo tôi hãy cầm tiền và mua chiếc váy liền. Bà bà biết từ lâu tôi thích có chiếc váy như vậy. Bà ngoại là người hiểu tôi nhất, đúng là từ lâu rồi tôi thích có chiếc váy liền, đến nằm mơ tôi cũng thấy mình được mặc chiếc váy màu xanh có viền cổ trắng tinh khiết. Nhưng nhìn dáng bà vất vả giặt quần áo thuê kiếm tiền, trong lòng tôi vô cùng xót xa, biết bà phải giặt cho người ta bao nhiêu quần áo mới có thể kiếm được năm mươi tệ này. Cuối cùng, tôi quyết định đưa tiền cho bà ngoại.

      Rồi học kì hai cũng tới, tôi vui vẻ quay lại trường học. Nhưng lâu sau, phòng của tôi xảy ra mất cắp. Hôm đó, tôi trở về phòng sau giờ học và chuẩn bị đến nhà ăn mua cơm. Bỗng nhiên có người la lên rằng mình bị mất tiền. Thế là tất cả mọi người trong phòng liền giở ví tiền hoặc mở ngăn kéo của mình ra kiểm tra. Tất cả mọi người trong phòng đều bị mất tiền, chỉ riêng tôi là . Mọi người nhìn chăm chăm vào tôi đầy dò xét, nghi ngờ. Tôi hốt hoảng thanh minh: “ phải tớ, tớ lấy trộm tiền của mọi người...”. có người cười nhạt và mỉa mai: “Hứ! biết kể nghèo hèn nào lại ăn cắp từng hào, từng hào của người khác...”. Tôi chặn người đó lại và : “Bạn cho ràng, ai là kẻ nghèo hèn!”.

      May mà có người chạy đến can ngăn hai chúng tôi kịp thời. Lần đầu tiên tôi có cảm giác mình bị xúc phạm nặng nề. Tất cả bọn họ đều nghi ngờ tôi, tôi thể chịu đựng nổi cảm giác này. Hôm đó tôi còn tâm trí nào mà ăn cơm nữa. Tôi ngồi thẫn thờ nghĩ ngợi: biết ai lấy trộm tiền của mọi người? Tại sao chỉ có mình tôi bị mất tiền? Tại tôi quá nghèo chăng? Tôi nghĩ mãi mà ra. Đầu óc tôi quay cuồng, tôi chửi thầm trong bụng tên trộm đáng ghét làm tôi bị mang tiếng oan. Tôi cũng giận cả những người bạn cùng phòng, tại sao họ lại có thể nghi ngờ tôi ăn cắp cơ chứ?

      ai thèm để ý đến tôi. Tôi cũng chẳng thèm để ý đến điều đó nữa. Tôi chưa từng nghĩ rằng: cái nghèo lại có thể gây cho tôi những thương tổn lớn về danh dự như vậy...

      Tôi hoàn toàn tin tưởng vào trong sạch của Tiểu Hàn, tôi cũng hiểu được ấm ức trong lòng bạn. Chỉ có điều tôi tán thành việc bạn chỉ biết trách móc người khác. Nghèo có gì đáng xấu hổ. Tiểu Hàn nên tự hào vì cần cù và hiểu biết của mình. Trước tiên, bạn nên vượt qua tự ti trong lòng, như vậy mới bị gục ngã trước những đả kích của bạn bè. Chỉ khi nào bạn bình tĩnh, bạn mới có thể làm theo mách bảo của lí trí, nhờ đó mới có được cách giải quyết thích đáng mọi chuyện, xoay chuyển tình huống theo hướng có lợi cho bản thân. đến đây, tôi cũng muốn nhắc nhở bạn rằng, bạn phân tích kỹ càng việc mất cắp lần này chưa? Liệu rằng có ai ăn cắp rồi cố tình bày trò để chuyển nghi ngờ của mọi người sang bạn hay ? Biết đâu được kẻ cắp lại chính là trong số những người kêu bị mất tiền? Đương nhiên đây chỉ là những suy đoán của tôi mà thôi. Tôi muốn nhắc nhở bạn rằng, mỗi khi gặp chuyện hay, bạn nên bình tĩnh và hãy dùng cái đầu để suy nghĩ!

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CON CƯNG MƯỜI BẢY TUỔI



      Tiểu Đệ, nam, học sinh cấp ba

      Tôi là thằng con trai mười bảy tuổi, con cưng của bố mẹ như bao bạn bè cùng lứa khác. Ngày , bố mẹ đến đâu là tôi theo đến đó, cứ lẵng nhẵng như cái đuôi vậy. Còn nhớ lúc tôi khoảng tám tuổi, bố mẹ tôi có hẹn phải ra ngoài, nhưng tiện cho tôi theo cùng. Thế nên bố mẹ dỗ dành tôi ở nhà ăn cơm, lên giường ngủ rồi hai người mới . Nhưng tôi dứt khoát chịu. Để được theo bố mẹ, tôi còn ra sức khóc lóc và lăn lộn dưới đất ăn vạ. Cuối cùng họ đành phải đồng ý dẫn tôi theo.

      Mãi cho đến năm học lớp chín, tôi mới thấy mình bớt lẽo đẽo theo bố mẹ. Năm đó, tôi lớn nhanh như thổi, bỗng chốc cao hẳn 1m75, còn cao hơn cả bố tôi. Vì hơi cao so với các bạn, nên để tiện chuyện với các bạn tôi phải hơi còng lưng xuống. Mẹ rằng tôi lớn trước tuổi, nhưng dáng vóc cao lớn quá làm tôi cảm thấy ổn cho lắm. Tôi bắt đầu từ chối ra ngoài ăn uống với bố mẹ. Bố mẹ vừa hôm nay phải ra ngoài ăn uống là y như rằng tôi viện ngay lí do là phải ở nhà ôn bài, làm bài tập... Bố hỏi tôi ăn gì, tôi tôi ăn mì với xúc xích và cái đùi gà rán là được (đây là những món khoái khẩu của tôi). Có lần mẹ lo tôi ở nhà mình sợ, tôi còn cười mẹ lo lắng hão huyền. Chỉ vì chuyện ăn uống mà có lần tôi cãi lại bố mẹ. lần, lớp cũ của bố họp lớp, bố mẹ nhất định bắt tôi phải cùng, bố giải thích rằng ai cũng phải mang cả gia đình theo. Tôi cảm thấy rất khó chịu, liền hỏi vặn lại bố: “Con có phải là công cụ của bố mẹ đâu? Ít nhất bố mẹ cũng phải hỏi xem con có đồng ý hay chứ!”. Lần đó bố giận tôi lắm, suýt nữa đánh cho tôi trận.

      Khỏag cách giữa chúng tôi ngày cáng lớn khiến cho bố mẹ tôi cảm thấy rât lo lắng. Mẹ vài lần hỏi dò xem tôi có ý kiến gì muốn với bố mẹ ? Nhưng tôi muốn , nên chỉ đáp ngắn gọn: “ có mẹ ạ!”. lần, trong khi ăn tối, bố hỏi tôi: “Từ nay, bố con ta là bạn của nhau nhé!”, mẹ liền ở bên cạnh phụ họa: “Đúng, đúng, đúng, hai bố con hãy là bạn của nhau !”. Tôi đưa mắt nhìn vẻ nghi hoặc về phía bố mẹ, kết quả bố : “Bố muốn có thể tâm cùng con, chúng ta có thể chuyện cách thoải mái!”. Tôi cười thầm trong bụng: “Tôi có chuyện gì mà với họ cơ chứ? về bóng đá? Bố mẹ tôi chẳng biết gì về bóng đá! về điện tử? Bố mẹ tôi cũng có biết trò chơi nào đâu! Hơn nữa, bố mẹ lúc nào cũng toàn những thứ cũ rích, chỉ làm người khác chán buồn chuyện ”. Đương nhiên tôi thể ra hết những điều đó, thế nên đành và cơm nhanh rồi viện cớ phải học tiếng để lẩn nhanh vào phòng.

      Thực ra tôi cũng hiểu được khổ tâm của bố mẹ, thế nên vẫn cố gắng để là đứa con ngoan cho bố mẹ vừa lòng. Tôi luôn giữ gìn kỷ luật, học tập chăm chỉ, kết quả học tập luôn đạt loạt xuất sắc. Kì thi cuối cấp vừa rồi, tôi thi đỗ ngay vào trường chuyên của huyện. Bố mẹ tôi vui lắm. Thấy bố mẹ vui như vậy, tôi cũng cảm thấy rất dễ chịu!

      Đến giờ, tôi học sinh cấp ba,thành tích học tập luôn được xếp loại giỏi, còn được bầu là ủy viên của hội học sinh trường. Thế nhưng tôi vẫn cảm thấy bố mẹ vẫn chưa hoàn toàn yên tâm về tôi. Tôi nghĩ điều đó là cần thiết. Lúc nào bố mẹ cũng hỏi này hỏi nọ, làm tôi cảm thấy rất khó chịu. Tôi thấy mình lớn, tôi thích người khác, kể cả bố mẹ qt quá đến tôi như vậy.

      Giáo viên trong trường tôi rất dễ tính, bao giờ can thiệp vào chuyện đương nam nữ. Thế nên bạn bè trong lớp tôi chơi với nhau rất thân thiện. Mọi người hòa đồng và nhiệt tình giúp đỡ lẫn nhau. hôm, có bạn nữ muốn mua vài phần mềm máy tính, tôi lại khá rành về mấy thứ này nên bạn ấy nhờ tôi cùng để giúp bạn ấy chọn mua. Tôi có lí do gì để từ chối cả. Thứ Tư đó, sau khi tan học, tôi cùng với bạn nữ ấy. Khi chúng tôi chọn mua đồ tôi gặp người quen. Đó là dì Lý, bạn của mẹ tôi. Khi tôi nhìn thấy dì ấy quay mặt về phía khác. Tôi nghĩ thể nào rồi dì cũng chuyện này với mẹ tôi. Nhất định mẹ tôi tò mò mà hỏi han về chuyện này. Tôi nghĩ rồi, nếu mà mẹ có hỏi tôi cho mẹ nghe: rằng bạn ấy là bạn cùng lớp với con, chúng con chỉ là bạn học mà thôi!

      Thế nhưng, mấy ngày liền mà thấy mẹ nhắc đến chuyện này. biết là do dì Lý chuyện này với mẹ hay là do mẹ cố tình đả động gì đến? Mẹ tôi chơi rất thân với dì Lý, cứ vài ngày lại gọi điện chuyện nọ kia. Chính vì thế tôi nghĩ là vì mẹ tin tưởng tôi nên mới đề cập gì đến chuyện này. lòng là tôi thầm cảm kích trước tấm lòng của mẹ!

      Tuy nhiên chuyện này vẫn chưa chấm dứt. hôm, bạn nữ hôm trước kéo tôi ra góc, hốt hoảng : “Mẹ cậu dò hỏi khắp nơi về tớ đấy, cậu có biết ?”.

      Lúc đó đầu tôi tự nhiên mụ mẫm, tai ù . Người bạn đó rất giận, rằng hiểu sao mẹ tôi lại làm như vậy. Bạn ấy mẹ tôi đến tìm gặp giáo để dò hỏi, còn hỏi cả bố mẹ của các bạn khác về bạn ấy nữa, như vậy có gọi là tôn trọng người khác ? Tôi vội vàng xin lỗi bạn ấy thay mẹ và bảo đảm với bạn ấy rằng những chuyện thế này sé bao giờ xảy ra nữa!

      Về đến nhà, tôi lập tức tìm mẹ để chuyện. Tôi vô cùng tức tối, ra rất nhiều điều khó nghe và làm mẹ khóc. Lúc ấy tôi có đôi chút mềm lòng, nhưng vẫn nghĩ bao giờ tha thứ cho mẹ vì những gì mẹ làm. Lúc bố về đến nhà, tôi to mồm quát mẹ: “Con hận mẹ, cả đời này con bao giờ tha thứ cho mẹ đâu!”. Mẹ chỉ biết bưng mặt mà khóc. Bố thấy vậy liền chạy đến, giơ tay tát tôi cái nổ đom đóm mắt. Đây là lần đầu tiên bố đánh tôi, hơn nữa lại đánh rất đau! Bị bố tát, tôi đien tiết lao ra khỏi nhà. Mẹ ở phía sau gọi theo nhưng tôi thèm nghe.

      Tôi mãi, mãi cho đến khi trời tối đen như mực mới mò mẫm tìm đường về nhà! Bố và chú tôi tìm thấy tôi định lôi tôi về. Bố : “Tại sao con có thể đối xử với mẹ như vậy? Dù sao đó cũng là mẹ của con mà!”. Tôi biết thế nhưng trong lòng vẫn còn cảm thấy rất khó chịu, bố có hiểu cho nỗi khổ tâm của tôi cơ chứ? Cuối cùng tôi cũng theo họ về nhà. Nhưng kể từ đó, cái hố ngăn cách giữa tôi và bố mẹ ngày càng sâu hơn. Bố với tôi rằng, cách giáo dục con cái của mẹ hơi có vấn đề, nhưng dù sao nó cũng xuất phát từ thương, quan tâm lo lắng mẹ dành cho tôi mà thôi. Tôi cảm thấy rất khó chịu với những lời nhận xét này của bố. Chẳng nhẽ những ý kiến chủ quan lại là tốt, lại có thể đem ra làm lí do để biện minh được hay sao? Thế còn những tổn thương mà tôi phải gánh chịu sao, nên đổ lên đầu ai đây?

      Tiểu Đệ làm cho tôi có cảm giác bạn hơi ích kỉ. Tuy nhiên, hy vọng nhận xét này của tôi làm cho bạn cảm thấy khó chịu. Tôi tin rằng, Tiểu Đệ chỉ to ra ngang ngược trước mặt bố mẹ mình mà thôi. Trước mặt thầy và bạn bè, chắc hẳn bạn phải là người thấu tình đạt lí! Liệu có khi nào bạn đòi hỏi quá khắt khe với bố mẹ mình hay chưa?

      Tôi cho rằng, thái độ của Tiểu Đệ trước bố mẹ có chút vấn đề. mặt, bạn coi mình như người trưởng thành,hy vọng bố mẹ can thiệp vào đời sống riêng của mình; nhưng mặt khác, bạn lại biến mình thành trẻ con, luôn hy vọng được thấy hiểu, được chăm sóc, thể chịu nổi chút ấm ức, chịu tha thứ cho lỗi lầm mà người lớn mắc phải. Cho tôi thẳng nhé, ban vẫn chưa trưởng thành đâu!

      Thực ra, chúng ta nên có thái độ đúng đắn với bố mẹ, có nghĩa là nên đối xử với bố mẹ bằng thái độ của người trưởng thành. Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể đặt mình vào địa vị của bố mẹ mà suy nghĩ, mới có thể giao lưu bình đẳng với họ. Có như vậy chúng ta mới có thể trở thành người lớn thực !

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      BÉ DẠI DỘT



      FXL, nữ, 16 tuổi, học sinh cấp hai

      Tôi lớn lên ở nông thôn, năm nay tôi mười sáu tuổi. Mặc dù cuộc sống của các gia đình nơi đây lấy gì làm sung túc cho lắm, nhưng bố tôi làm ăn buôn bán, cho nên gia đình tôi có khá hơn các gia đình khác chút. Bố mẹ tôi chỉ có mình tôi vì thế họ rất thương tôi. Từ , tôi được mặc những bộ quần áo mới và đẹp hơn các bạn. Mặc dù rất thương con, nhưng bố mẹ tôi cưng chiều tôi cách mù quáng; họ luôn động viên tôi chăm chỉ học hành để thi vào trường tốt. Tôi luôn nghe lời bố mẹ, rất chịu khó học hành. Năm thi hết cấp, nhờ chăm chỉ nên kết quả thi của tôi rất tốt. Mọi người trong nhà thở phào nhõm. Mẹ bắt đầu chuẩn bị đồ đạc cho tôi nhập trường.

      Nghỉ hề, tôi sung sương với những suy nghĩ thoát khỏi việc học hành mệt nhọc, tôi rong chơi cả ngày ở bên ngoài để xóa nhòa những khoảng thời gian căng thẳng ở trường. Mẹ cũng để cho tôi được thoải mái, muốn chơi đến khi nào về về. Tôi quen H trong quán internet. ta hơn tôi bốn tuổi. ta tự giới thiệu mình là dân buôn bán. Tôi và H chuyện rất hợp rồi chúng tôi nhanh chóng trở nên thân nhau. Tôi thực muốn thừa nhận rằng mình H. H đối xử với tôi rất tốt, giống như người trai vậy. Có lần tôi bị cúm, hơi sốt, H liền mua thuốc hạ sốt, rót nước rồi bảo tôi uống cho hạ sốt. Tôi chê thuốc đắng, chịu uống, H liền cho viên thuốc vào miệng nuốt chửng cho tôi xem rồi động viên tôi uống.

      Tôi hề biết rằng, H lại là tên buôn người. hôm, H tỏ vẻ bí mật dẫn tôi đến chơi nơi rất đẹp. Tôi hỏi đâu ta đến que hương của Bao Công. H chúng tôi tàu đến đó, chỉ mất hơn ngày là đến nơi thôi. ta còn quên dặn tôi được với bố mẹ là ra ngoài chơi với ta, nếu bố mẹ tôi cho tôi . Tôi về nhà, lấy mấy bộ quần áo rồi dặn em họ với mẹ là tôi đến chơi nhà người bạn học, vài hôm nữa về.

      Nhưng đến khi tàu lăn bánh, tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng và òa khóc nức nở. H ra sức dỗ dành tôi, còn mua rất nhiều quà vặt cho tôi nữa. càng xa tôi lại càng thấy nhớ mẹ. Nhưng H cứ dỗ dành tôi rằng nơi đó rất vui, rât thú vị, khiên cho tôi vô cùng xao xuyến, hồi hộp. Tôi nghĩ: Mình mất tiền, lại còn được chơi, thế còn gì bằng!

      Tàu chạy thâu đêm. Sáng hôm sau, H dẫn tôi xuống tàu, đó là nhà ga rất . H có bạn ta đến đón chúng tôi, sau đó chúng tôi phải chuyển xe tiếp. Phải đợi rất lâu mới có ba người đến. Chúng tôi cùng vào quán ăn cơm, H liên tục gắp thức ăn cho tôi. Ăn xong, chúng tôi lên cái ô tô cũ để tiếp. H đây là xe của bạn ta. Tôi ngồi lên hàng ghế , còn ta và mấy người kia ngồi ở phía sau. Chiếc xe lăn bánh đường, tôi hoàn toàn chút nghi ngờ, nên nhắm mắt lại và đánh giấc ngon lành. đường , dường như xe có dừng lại vài lần, nhưng tôi cũng để ý cho lắm. Mãi cho đến khi có người kéo tôi xuống khỏi xe, là đến rồi, tôi mới mở to mắt nhìn, lẽ nào đây chính là nơi mà H sao? Đây ràng là vùng nông thôn mà!

      Xuống xe, tôi vội vã nhìn quanh tìm H, nhưng thấy ta đâu nữa. Tôi hốt hoảng hỏi những người khác họ , H bán tôi với giá ba nghìn nhân dân tệ và bỏ rồi. Tôi hoảng sợ vô cùng, chân tay run rẩy, ngồi phịch xuống nền đất. Hóa ra tôi bị H lừa bán ...

      Người mua tôi là nông dân ngoài ba mươi tuổi. Tôi khóc lóc van xin ta hãy thả tôi về nhà, tôi cam đoan là bố tôi trả lại ta ba nghìn nhân dân tệ. Nhưng ta tin tôi. Tôi cầu xin những người dân tò mò đứng xem xung quanh, nhưng chẳng có ai đồng lòng trước hoàn cảnh của tôi. Tôi chỉ nhận được vài ánh mắt thông cảm của những đứa trạc tuổi mình.

      Người nông dân quê mùa kia trở thành “chồng” của tôi. Những tổn thương mà tôi phải chịu đựng trong thời gian này làm cho tôi vô cùng đau đớn. Lúc ra ngoài, ta thường khóa trái cửa, nhốt tôi ở trong phòng. Tôi ngó ra ngoài cửa sổ, hét to để kêu cứu. Nhưng có ai đến giúp tôi cả. Lúc này tôi chỉ có tâm niệm duy nhất là có thể trở về nhà gặp lại bố mẹ thân của mình.

      là kì nghỉ hè nên lũ học sinh trong thôn đều được nghỉ ở nhà. Hình như họ cũng bằng tuổi tôi nên thường xuyên chạy tới trước cửa sổ thăm tôi. Tôi cầu xin những người bạn này hãy giúp tôi viết cho bố mẹ tôi bức thư, bảo bố mẹ tôi hãy tới cứu tôi, nhưng ai dám làm như vậy. Họ chỉ biết an ủi tôi rằng lâu dần tôi quen thôi! Tôi vô cùng tuyệt vọng, khóc lóc, và với họ rằng tôi thi đõ vào trường trung cấp sư phạm, tôi sắp phải nhập học rồi. Cũng có vài người rớt nước mắt vì thương tôi, nhưng khi tôi cầu xin họ hãy giúp tôi, đồng thời đọc địa chỉ và số điện thoại gia đình tôi cho họ lại có ai dám giúp vì sợ bị bố mẹ đánh.

      Trong lúc tôi hoàn toàn tuyệt vọng cảm ơn Thượng đế, tôi được cứu rồi! Đó là đêm tối như bưng, có người mở cửa phòng tôi. Hai người mở cửa đó mặc quần áo bình thường, họ hỏi tên của tôi rồi giục tôi mau theo họ, bởi họ chính là công an đến để cứu tôi. Tôi tin hai người này liền lấy thẻ cảnh sát từ trong túi ra đưa tôi xem. Tôi liếc qua thấy đúng hai người đó là cảnh sát . Thế là tôi liền vui mừng theo họ. Họ kéo tôi chạy nhanh. Nhưng chưa kịp chạy ra khỏi thôn những người trong thôn hò nhau đuổi theo chúng tôi. người cảnh sát bế xốc tôi lên và chạy như bay đến chiếc xe cảnh sát đỗ phía trước. Chiếc ô tô nhanh chóng chuyển bánh, bỏ lại đám đông chưng hửng ở phía sau.

      Cảnh sát cho tôi nghỉ ngơi trong nhà nghỉ yên tĩnh đồng thời liên lạc với bố mẹ đến đón tôi về. Có hai chị lạ mặt đến thăm tôi. Nghe cảnh sat họ là người báo công an vụ việc của tôi. số học sinh trong thôn đồng cảm với cảnh ngộ của tôi, trong đó có bạn là thính giả trung thành của chương trình phát thanh mà hai chị dẫn chương trình. Bạn học sinh đó viết cho hai chị bức thư, kể đầu đuôi câu chuyện của tôi. Hai chị đọc thư xong lập tức tới báo công an. Tôi vô cùng biết ơn hai chị dẫn chương trình nhân hậu này, còn cả bạn học sinh tốt bụng kia nữa. Chỉ đáng tiếc là tôi biết tên của bạn ấy. Cả cuộc đời này tôi ghi sâu công ơn của họ trong lòng.

      Tôi trở về nhà, trừ bố mẹ ra, ai biết chuyện đau đớn này của tôi. Tôi biết giờ đây liệu mình có thể thẳng thắn đối diện với cuộc sống hay ? Chỉ biết rằng, tôi bài học đau đớn nhớ đời. Tôi hy vọng các bạn nữ rút được kinh nghiệm từ bài học xương máu này của tôi, luôn cảnh giác để bị mắc lừa.

      Tôi từng nhận được rất nhiều lá thư của các bạn nữ, oán trách bố mẹ quản lí quá chặt. biết sau khi đọc xong lá thư của FXL, họ có còn cho rằng những lời cằn nhằn và nhắc nhở của mẹ là thừa thãi, vô ích nữa hay ? Các bà mẹ thường nhắc nhở con rằng: được kết bạn lăng nhăng; được ngủ đêm ở ngoài; nên cho rằng người ta đối xử tốt với mình là hoàn toàn vô tư; nên quá tin tưởng vào người lạ... Nếu như mẹ của FXL có căn dặn những điều này, và FXL cũng ghi nhớ những điều căn dặn này trong lòng có lẽ bạn rơi vào cảnh ngộ đó.

      Đối với FXL, việc đó giờ trôi vào quá khứ. Ngoài việc giúp đỡ cảnh sát tìm ra kẻ phạm tội tất cả những gì liên quan đến việc này bạn nên cho vào dĩ vãng. Giống như khi đường, chẳng may bạn vấp ngã, mặc dù rất đau nhưng chẳng mấy chôc cảm giác đau cũng qua . Bạn cần phải nhắc lại những chuyện này với mọi người xung quanh, cảm thấy thế nào bạn làm như vậy. Sau khi rút ra được bài học kinh nghiệm, bạn nên để hối hận lùi xa vào dĩ vãng. Những người từng phải chịu giày vò và đau khổ vẫn có quyền có được tương lai tươi đẹp như bao người khác!

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      VẾT CHÀM THIẾU NỮ



      A Huy, nữ, 17 tuổi, sinh viên trung cấp

      Tôi là lớn lên ở nông thôn, năm nay 17 tuổi. Tôi học trung cấp ở huyện. Các bạn học đều rằng trông tôi luôn có vẻ trầm uất. Họ đương nhiên có tư cách để vui vẻ hơn tôi bởi vì họ chưa từng gặp phải những tổn thương sâu sắc như tôi bao giờ. Những tổn thương đó, đối với tôi, là vô cùng khủng khiếp. Hai năm qua dù thời gian xóa nhòa rất nhiều ký ức trong quá khứ, nhưng ác mộng hôm nào vẫn như bóng đen cứ mãi ám ảnh tôi...

      Lúc đó, tôi vừa thi hết cấp xong. Tôi và chị vốn bàn nhau cùng về nhà dì chơi, nhưng sát ngày , bạn trai của chị từ Quảng Châu quay về. Đương nhiên chị bỏ rơi tôi để chơi cùng bạn trai mình. Tôi giận dỗi thèm chờ thêm hai ngày để cùng chị về nhà dì. Tôi mình về nhà dì.

      Nhà dì cách nhà tôi khá xa. Tôi ăn cơm xong, ngủ giấc no nê rồi mới lên đường, vừa tôi vừa rong chơi. Đến gần buổi tối tôi mới đến đó. Nhưng tới nơi lại thất vọng vì cà dì và em họ của tôi đều vắng. Cũng may là còn chồng của dì ở nhà. Chú nhìn thấy tôi liền tỏ ra rất vui vì biết bữa tối ăn uống ra sao bỗng nhiên có người đến nấu cơm cho. Tôi vừa nấu cơm vừa hỏi đùa xem có phải chú chọc cho dì giận để dì bỏ về nhà bà ngoại rồi ? Chú bảo, tôi đoán trúng phóc! Chú còn với tôi rằng dì rất ghê gớm, quản lí chú rất khắt khe, cho chú chút tự do nào!

      Chuẩn bị ăn cơm, chú chạy ra ngoài mua mấy lon bia rồi vừa uống vừa khen tôi là bé ngoan. Tôi biết chú dì thường xuyên cãi nhau, là do dì thích chú uống say, có hại cho sức khỏe. Nhưng tôi biết dì khuyên như vậy chỉ phí công mà thôi, bởi nếu nghe lời dì chú bỏ rượu từ lâu rồi. Lúc đó tôi còn quá , hề biết người đàn ông khi say trở nên đáng sợ như thế nào. Tôi làm sao biết được điều đó, thậm chí còn cười thoải mái với chú nữa.

      Lúc tôi rửa xong bát đũa, trời vẫn chưa tối hẳn. Chú tôi dường như uống quá nhiều nên mặt đỏ tưng bừng, nằm vật ở giường. Tôi do dự, biết có nên về nhà lúc này bởi trời tối rồi có lẽ tôi nên nhờ chú đưa tôi về nhà. Nhưng vừa đến cửa phòng tôi nghe thấy tiếng ngáy của chú rồi. Giờ gọi chú dậy có lẽ hay lắm nên tôi định để chú ngủ thêm, lát nữa chú tỉnh lại chú đạp xe chở tôi về nhà.

      Cứ như vậy, tôi đợi mãi, đợi mãi. rất muộn rồi mà chú vẫn chưa tỉnh lại. Tôi tuyệt vọng nhìn ra bên ngoài, trong lòng tôi có đôi chút hối hận. Giá như tôi quyết định về ngay từ lúc rửa bát xong bây giờ tôi cũng sắp về đến nhà rồi! Dì và em họ tôi cũng thấy đâu. Có lẽ hôm nay họ về nhà. Tôi đành tắm rồi vào phòng của em họ tôi để nghỉ ngơi.

      Tôi nghe nhạc lát, lật giở qua loa cuốn tiểu thuyết em họ tôi để bàn. Chẳng mấy chốc tôi chìm vào giấc ngủ, có lẽ vì quá mệt mỏi sau quãng đường dài. Tôi quá ngốc nghếch khi coi đây là nhà mình, vì thế mà quên cả khóa cửa phòng lại. Nếu như trong nhà có người đàn ông xa lạ có lẽ tôi cảnh giác hơn. Thế nhưng chỉ có mỗi chồng dì thôi, nên tôi hoàn toàn chút đề phòng. Nửa đêm hôm đó, ông chú cầm thú bò lên giường tôi. Miệng ông ta nồng nặc mùi rượu, ông ta leo lên người tôi khiến tôi vô cùng kinh hãi. Tôi sợ đến mức kêu được thành tiếng, chỉ biết cố sức vùng vẫy. Thế nhưng tôi làm sao có thể chống cự lại người đàn ông cường tráng và khỏe mạnh cơ chứ? Sau khi bị ông ta làm nhục, tôi đau đớn tột độ. Tôi chửi mắng ông ta hủy hoại cả đời tôi. Tôi dọa đem chuyện này kể lại với dì, tôi mách bố mẹ tôi, còn báo cảnh sát đến gô cổ ông ta lại nữa. Ông ta làm ra vẻ rất ân hận với tôi rằng ông ta thích tôi từ lâu và cầu xin tôi hãy tha thứ, bởi vì ông ta uống quá nhiều, mà người say rất khó kiểm soát bản thân. Rồi ông ta lại dọa tôi rằng, ông ta sợ tôi mách chuyện này với dì vì từ lâu ông ta muốn ly hôn với dì rồi, chỉ là dì tôi nhaát định chiu. Nếu như vì chuyện này mà dì tôi đồng ý ly hôn với ông ta ông ta còn phải cảm ơn trời đất nữa. Ông ta còn , nếu tôi báo chuyện này lên cảnh sát, danh dự của tôi coi như mất, còn người đàn ông nào muốn lấy tôi làm vợ nữa. Hơn nữa, trưởng đồn cảnh sát là em họ của ông ta. Tôi phẫn nộ đến cùng cực, tôi muốn giết chết ông ta ngay lập tức!

      Sáng sơm hôm sau, tôi nhanh chóng rời khỏi cái nơi đáng sợ đó. Tôi thề bao giờ quay lại cái nơi này lần nào nữa. Về đến nhà, tôi thấy cả nhà loạn hết cả lên, chị tôi ôm mặt khóc nức nở, còn bố mẹ tôi mắng chửi ai đó. Hóa ra bạn trai của chị tôi được thăng chức làm quản lí sản xuất ở Quảng Châu và người làm cùng ta. Lần này về nhà là để lật bài ngửa với chị tôi. Tôi thể hiểu nổi hôm đó là ngày gì mà sao tai họa lại thi nhau đổ ập xuống nhà tôi như vậy?

      Bố mẹ còn mải lo chuyện của chị nên chú ý đến khác thường của tôi. Tôi cảm thấy phần dưới rất đau. Mãi cho đến ngày thứ ba, còn cách nào khác, tôi mới đem chuyện này kể cho mẹ. Mẹ tôi nghe xong, suýt ngất xỉu vì đau đớn. Bố tôi tức giận vô cùng, định cầm búa hỏi tội ông ta. Mẹ hoảng hốt giữ bố lại. Mẹ , nếu chuyện này mà lộ ra ngoài danh dự của tôi mất hết, sau này còn ai dám lấy tôi nữa? Tôi vô cùng tuyệt vọng, tại sao những điều mà mẹ lại giống hệt những gì mà ông ta với tôi?

      Mẹ dẫn tôi đến phòng khám bệnh để kiểm tra vết thương của tôi. Bác sĩ kiểm tra xong liền kê cho tôi ít thuốc và cho chúng tôi về. Kể từ đó, cả nhà tôi ai dám nhắc lại chuyện này. Gia đình dì đến nhà tôi, và đương nhiên nhà tôi cũng chẳng ai tìm đến nhà dì nữa. Sau đó, tôi tình cờ nghe lén được bố mẹ chuyện với nhau. Lúc đó tôi mới biết, mẹ tôi chuyện với dì, nào ngờ dì ra sức bênh vực chồng lại còn đổ lỗi cho tôi dụ dỗ chồng dì. Vì chuyện này mà mẹ và dì cãi nhau trận rất to, cuối cùng còn đoạn tuyệt quan hệ chị em. Tôi như còn tin vào tai mình nữa, tại sao dì lại nghĩ về tôi như vậy? Dì là dì ruột của tôi cơ mà?

      Hết kì nghỉ hè, tôi nhanh chóng lên huyện nhập học. Đây là trường chính quy nhưng bố mẹ lo lót tiền nong để tôi có thể vào học, sau này ra trường bị phân công đâu cũng được. Các thầy giáo đều là giáo viên từ các trường khác được mời đến dạy vì thế ngoài việc học hành, các thầy giáo hề bận tâm đến cuộc sống của sinh viên chúng tôi. Tôi vẫn thể quên được chuyện đau đớn kia. Tôi luôn hy vọng có người lớn tuổi có thể cho tôi vài lời khuyên, cho tôi biết toi phải làm thế nào? Tôi vốn rất hy vọng vào các thầy giáo nơi đây có thể giúp đỡ tôi. Thế nhưng, năm trôi qua, biết do bản thân tôi nhút nhát hay do các thầy giáo quá lạnh nhạt mà tôi sao tìm được cho mình người đủ thân thiện, đủ quan tâm để tôi có thể tâm hết những đau khổ trong lòng mình.

      kỳ nghỉ hè nữa lại đến, tôi quay trở về nhà. Nghĩ lại chuyện này, tôi sao nuốt cục tức này vào bụng được, vì thế tôi quyết định tìm người. Đó là thầy Nghiêm, thầy giáo chủ nhiệm cấp hai của tôi. Thầy Nghiêm rất ít , nhưng rất quan tâm đến học sinh. Tôi lấy hết dũng khí kể cho thầy nghe đầu đuôi câu chuyện. Nhưng nào ngờ, nghe xong thầy lại : “ việc qua rồi, bây giờ phải tốc áo thế nào? Hơn nữa, tố cáo rồi làm được gì? Nếu như rằng là do em tình nguyện sao? Thầy nghĩ em nên nghĩ đến chuyện này quá nhiều nữa, nên tập trung cho việc học hành. Nghe ngành của em có thể học liên thông lên đại học được đấy!” . Thế rồi thầy liền lái chủ đề câu chuyện sang việc học hành của tôi.

      Hai năm trôi qua kể từ sau khi chuyện đó xảy ra, vậy mà tôi vẫn sao quên được! Tôi rất muốn giết chết ông chú khốn kiếp đó. Đôi khi nghĩ đến những lời phỉ báng của dì mình, tôi vô cùng phẫn nộ, chỉ mong có thể giết luôn cả hai người đó. Tôi có cảm giác tinh thần mình được ổn cho lắm. Bây giờ, nhìn thấy những bạn nữ khác cười vui vẻ là tôi cảm thấy đố kị, tôi ghen tức vì họ có thể vui vẻ và hạnh phúc hơn tôi!

      Rất nhiều bạn nữ cũng giữ thái độ im lặng và nhẫn nhịn khi gặp phải những chuyện như vậy. Bởi vì họ luôn cho rằng mình thân thế , thể đấu lại với kẻ ác. Như vậy là họ vô tình để cho kẻ ác có cơ hội thoát khỏi trừng trị của pháp luật. Tôi rất thông cảm và đau buồn trước cảnh ngộ của bạn A Huy. Tôi nghĩ đến rất nhiều cái từ “nếu”: Nếu như bố mẹ của bạn ngay từ đầu nhờ đến giúp đỡ của Bộ Tư Pháp; nếu như dì của bạn đặt lương tâm lên ích kỉ cá nhân; nếu như thầy giáo của bạn dạy học trò nữ biết cách tự bảo vệ bản thân; nếu như A Huy có thể tìm được người chia sẻ, cảm thông và khuyên nhủ... Và nếu như tất cả những cái “nếu” này có thể thành A Huy của ngày hôm nay tâm trạng khác, diện mạo khác rồi. Bạn nên biết rằng, xã hội mà chúng ta sống là xã hội có bảo vệ của pháp luật. Những tên râu xanh như ông chú của bạn chắc chắn phải chịu trừng trị của pháp luật. Nếu như bạn tố cáo ta ở huyện thành có thể tố cáo lên tòa án thành phố, thậm chí tòa án tối cao... Ngoài ra, các liên hiệp, hiệp hội phụ nữ đều là các cơ quan có chức năng bảo vệ phụ nữ chúng ta; cầu giúp đỡ của hiệp hội phụ nữ là phương pháp hợp lí và có hiệu quả. Tôi hy vọng các bạn nếu gặp phải trường hợp giống như của A Huy hãy lập tức nhờ đến giúp đỡ của xã hội chứ phải nghĩ ngợi lung tung, lo sợ ai có thể giúp mình... Có rất nhiều người có thể giúp các bạn, chỉ cần bạn có đủ can đảm để lên tiếng nhờ họ mà thôi!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :