1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chớ cưới ta hồ vi - Cá thích leo cây (81C+2PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 9



      Làm sao trở thành sử thượng tối hoàn mỹ hồ ly tinh» thế tiến công thứ tư: Nhu, Khóc.


      Tuy rằng phong trào có bạn dã man như sử tử Hà Đông cũng phố biến thời, nhưng dù sao cũng phải là kế sách lâu dài. Nam nhân, lúc mới bắt đầu lời ngon tiếng ngọt, sau lưng luôn đồng dạng chạy tán tỉnh đóa hoa khác, nhượng ngươi nổi máu sư tử Hà Đông dùng mọi thủ đoạn kéo về nhà, nhưng như thế vẫn chưa xong, ngươi vẫn luôn phải thấp thỏm lo lắng nam nhân thường chung tình, ít khi chịu vì ngươi mà buông tha những bụi hương hoa khác.


      Tuy vậy cũng có kẻ chung tình, ngươi chỉ phải ngày đêm cầu nguyện để chính mình gặp gỡ những người đó, chuyện đó cũng tùy thuộc vào vận số hên xui của ngươi.


      Nhưng thôi, trở lại chuyện chính.


      Phàm là nam nhân, trong tiềm thức đều hi vọng tìm được nữ tử ôn nhu khéo hiểu lòng người hướng rộng mở đại môn, đến chuyện trong lúc theo đuổi ngươi hay thích ngươi ở tính tùy hứng, thích tính trẻ con của ngươi, thích ngươi đanh đá, thích ngươi ngỗ ngược...


      Bọn họ như thế, ngươi cũng nên ngốc nghếch tin 100%, nam nhân khi mù quáng trong tình , thường hay dối.


      Nhớ lấy, mến nhau dễ dàng, nhưng chung sống khó. Kích tình nên sản sinh tình , nhưng muốn duy trì tình , nhất định phải là nhu tình, như vậy, mới được chung tình.


      Kết hợp "Nhu" cùng "Kiều", "Hờn" mới có thể cùng đối phương chung sống trường kỳ. "Kiều" là nuông chiều, "Hờn" là điều hòa, về phần "Nhu", đó là lắng nghe.


      Nhu tình tựa thủy, ruột mềm trăm chuyển, nhu có thể khắc cương... Dù sao, thử nghĩ trở về sau ngày mỏi mệt, lại còn muốn tốn tâm tư tìm hiểu tính tình ngươi hoặc nghĩ cách tạo niềm vui cho ngươi, lúc đầu có thể cảm thấy mới mẻ, thú vị, nhưng sau thời gian, cảm thấy mệt mỏi, cho dù miễn cưỡng tiếp tục, trong lòng cũng khỏi phát sinh bất mãn.


      Ai hồ ly tinh quyến rũ, dễ thương? Ngươi có thể khiến nhân xoay như chong chóng, làm theo mọi cầu của ngươi, người biết lắng nghe, giải tỏa nỗi niềm của đối phương, ngươi biết cách trở thành tâm nhân tri kỷ trong lúc đối phương phiền não, ưu sầu, biết chịu đựng khi đối phương tâm tình bực bội, uất ức, càu nhàu, tất cả những điều đó nhượng lưu luyến ngươi rời.


      Chú ý: Cho dù có được đối phương ôn nhu săn sóc ra sao nữa cũng chớ quên thân phận của ngươi là hồ ly tinh, nên dễ dàng bị lạc chính mình. Hồ ly tinh thiên tính ích kỷ, giả dối, thiện biến thiện nguy, vĩnh viễn nhớ mục tiêu của ngươi là làm cho đối phương vì chính mình nhảy núi đao, xuống chảo dầu.


      đến "Khóc", cái này là vũ khí tối thượng sát thương mà nữ nhân dùng để đối phó với nam nhân.


      "Khóc" kết hợp với "Hờn" là vũ khí hạng trung bình của hồ ly tinh, tính công kích và lực sát thương đều đứng ở thứ hạng cao trong bảng xếp hạng.


      Đầu tiên phải chú ý, thể lạm dụng. Cùng với "Kiều", đều là trong trường hợp vạn bất đắc dĩ hoặc giả trong trường hợp trọng đại mới sử dụng. "Khóc" chẳng hề là linh đan diệu dược, lần đầu tiên đối phương đau lòng thương tiếc, nhưng lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư...Lệ của nữ nhân là trân châu, nhưng nếu trân châu quá tràn trề, trở thành những hạt thủy tinh tầm thường vô giá trị.


      Tiếp theo: Tư thái.


      Vô luận ra sao, tuyệt đối thể rối bù gào khóc như bị bệnh tâm thần! Chẳng lẽ ngươi định dùng cái mặt nước mắt nước mũi tèm nhem đó bay tới dụ dỗ ?


      Ngươi có thể tiếng động rơi lệ, có thể giọng nghẹn ngào, có thể điềm đạm đáng thút tha thút thít, có thể ủy khuất thương tâm rơi lệ... Bất luận trường hợp nào, tình cảnh gì, thế nào cảm động nam nhân, thế nào rơi lệ. Vẫn là câu, phương pháp tùy ý tuyển, thủ đoạn tùy ý đổi, kết quả mới là tối trọng yếu.


      Tô Tô nghĩ đến bạc tóc, cố dặn lòng "Bình tĩnh, phải bình tĩnh", vùi đầu run tay tiếp tục đếm lông...


      Đúng, ngươi có xem sai, quả là đếm lông.


      Ngọc tỳ bà giảng," 'Nhu' trong khi huấn luyện mấu chốt chính là nếu có thể bảo trì bình thản, có siêu phàm nhẫn nại, tại bất cứ tình huống gì đều có thể nhẫn nhịn bùng nổ, như cũ bảo trì lời , thần thái ôn nhu."


      Vì thế Tô Tô nhận mệnh đếm lông ột con thỏ ngồi chồm hổm mặt đất, đây là nhiệm vụ Mị Hỉ phân phối cho nàng.


      Theo lời , cố gắng, cần cù, chịu khó, ngại phiền toái phức tạp có hiệu quả rất tốt để tu thân dưỡng tính. Dứt lời, mỉm cười đưa cho nàng con thỏ, bảo nàng đếm xem người nó có bao nhiêu lông? = =


      Tô Tô hít sâu hơi mỉm cười, tiếp nhận, hừ, cố tình chơi ta sao, dưỡng cái gì tính, lão nương còn chưa có xuất gia a!


      "Đại nương! Thái độ ngươi có điểm hằn học a." Con thỏ hoạt bát .


      Tô Tô sửng sốt. Cứng ngắc cúi đầu đối diện với cặp mắt đỏ rực của con thỏ.


      "Đừng tưởng rằng nhìn ta như vậy, ta liền lùi bước." Con thỏ kiên trinh bất khuất giảng giải, "Còn nữa, thân là giống cái, ngươi như vậy sờ lỗ tai giống đực là quá thất lễ, phải ôn nhu đem ta ôm vào trong ngực, đó mới là cách làm chính xác."


      "À... có lỗi." Tô Tô cứng ngắc đem con thỏ ôm vào trong ngực, trong lòng ngừng với chính mình, nơi này là động , cho nên chuyện con thỏ có thể chuyện, cũng là chuyện bình thường, rất rất bình thường, bình thường, phi thường bình thường.


      "Cám ơn." con thỏ tao nhã đặt móng vuốt lên cổ tay Tô Tô, , "Bây giờ ta có chút đói, đào cho ta cây củ cải."


      "Được..."


      Cây củ cải tới tay, con thỏ vừa gặm vừa . "Tính ngươi cũng tệ."


      "...Cám ơn."


      lòng khích lệ, "Cá tính ôn tồn như vậy, phi thường thích hợp làm con


      Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Chớ Cười Ta Hồ Vi Trang 12 - Tiểu Thuyết Ngôn Tình | Đọc Truyện | Kênh Truyện m.khutaigame /doc-truyen/940-cho-cuoi-ta-ho-vi-page-12.html#ixzz2YbuepLGA


      hỏ."


      "... Cám ơn."


      "Đợi lát nữa đếm lông xong hãy giúp ta lần nữa chải chuốt cho đẹp đẽ, mỗi ngày cứ cách canh giờ ta đều chải chuốt bảo dưỡng da lông, chỉ tại có hẹn với hai vị này tới đây giúp ngươi cho nên ngươi phải biết điều chút với ta."


      "Ta làm cho ngươi trở thành con thỏ tuấn mỹ nhất…"


      "Cám ơn, ngươi cũng là con hồ ly rất dễ thương."


      "... Đừng khách sáo."


      Ngoại trừ Mị Hỉ thường làm khó dễ, Ngọc tỳ bà áp bức, tổng thể mà , kiếp sống tu luyện của Tô Tô cũng chịu quá nhiều nỗi khổ da thịt.


      Bất quá đối với nàng mà , tinh thần của nàng bị chà đạp hơn nỗi đau thân thể mấy chục lần. Trình độ Thương ngữ của nàng tiến bộ rất nhiều dưới giáo huấn như nhồi cho vịt ăn của hai người kia, chí ít cũng thường xuyên phải dựa vào đoán mò mới hiểu. Tô Tô chỉ có thể thầm cảm khái trong lòng, nếu năm đó nàng đạt được hiệu suất như vậy khi thi vào trường cao đẳng, tiến thẳng vào trường Thanh Hoa Bắc Đại cũng là vấn đề. =.=


      Mắt thấy thời gian xuất sư chỉ còn thừa lại tháng, Trụ vương nhưng ra uy phong, kéo dài thời gian trực tiếp đánh tới nội thành Tô thị. Để ngày xuất sư có thể thuận lợi câu dẫn Trụ vương, Ngọc tỳ bà và Mị Hỉ sớm nghĩ mang nàng nghiên cứu địa hình.


      "Khi ta tự dưng xuất , phải trở thành người khả nghi?"


      "Yên tâm, ta và Mị Hỉ tạo ra thân phận cho ngươi." Ngọc tỳ bà suy nghĩ chút, "Chi bằng, người làm nữ nhi của tộc trưởng Tô thị , được chứ? Ta nhớ được cũng có nữ nhi, đến lúc đó Tô thị chiến bại, tết hiến nữ nhi cho Đế Tân, ngươi liền thay thế nàng theo Đế Tân hồi Triều Ca."


      "Ta thay thế nàng, vậy còn nàng..."


      Mị Hỉ , "Ngày mai ngươi theo chúng ta Tô Hộ thăm dò địa hình, sau tháng ngươi phải tìm cơ hội gặp gỡ Trụ vương, phải nhượng đem ngươi đến Triều Ca."


      Tô Tô thể chối từ,"Được."


      Ngọc tỳ bà đứng dậy, "Ngươi cũng biết thời gian của chúng ta cấp bách, tối nay Tô Tô ngươi cần hồi phòng, ở lại đây thâu đêm luyện tập . tại pháp lực ngươi mất hết, dù cho là phàm nhân cũng có thể dễ dàng đả thương ngươi, cho nên ngươi phải cố gắng thêm, dù sao những kỹ năng đó tương lai giúp cho ngươi giữ mệnh."


      "Vâng, ta biết ."


      "Quyết định như vậy , ban đêm ngươi đừng lên mặt đất chạy lung tung, bằng bị các tiểu khác thái bổ đừng oán ta có nhắc nhở ngươi."


      Tô Tô cẩn thận dè dặt hỏi, "Thái bổ?"


      Mị Hỉ nhếch miệng phô ra hàm răng nanh sáng lấp lánh, "Chính là đem ngươi luyện thành thuốc bổ, ăn luôn."


      Tô Tô: "…"


      Đêm khuya ở lăng mộ so với ban ngày cũng có quá nhiều bất đồng, Tô Tô mình người luyện tập canh giờ, cảm thấy vô vị, dựa người ngồi xuống cạnh lăng mộ, cuộn người nhắm mắt muốn ngủ hồi...


      "Này!" Thiếu niên thô bạo đẩy đẩy vai nàng.


      Tô Tô cực độ khó chịu, rồi lại có năng lực phản kháng, giờ phút này bị cơn buồn ngủ áp đảo, nàng chỉ có thể buồn bực đem mặt càng chôn ở giữa hai cánh tay, lẩm bẩm, "Có chuyện gì mau ."


      Mị Hỉ nhếch môi, lên tiếng.


      cũng biết tại sao lại đột nhiên nghĩ muốn chạy về xem nàng, nhưng thấy nàng, lại cũng biết nên cái gì, chỉ phải buồn bực đứng yên tại chỗ hồi, rồi đặt mông ngồi xuống bên cạnh nàng.


      Tô Tô mịt mờ mờ mịt cảm giác được , nhưng vẫn mơ mơ màng màng tiếp tục ngủ.


      Mị Hỉ ở bên nhìn nàng hồi, đột nhiên , "Tô Tô, có phải ngươi nguyện ý dụ hoặc Trụ vương."


      Nàng cau mày, "Ta cũng sớm nguyện ý, cứ cho là ta thành công dụ dỗ Trụ vương hoàn thành nhiệm vụ diệt thế, đến lúc đó Nữ Oa lại như thế nào hết lòng tuân thủ lời hứa, chúng ta bị xử tử..."


      Mị Hỉ cau mày: "Lời này được tái ra, nếu bị người khác nghe được dèm tấu lên Nữ Oa, ngươi đó là xúc phạm..."


      "Sợ cái gì? Biết trước mắt là tử lộ lại phải tiếp tục bước tới. "Tô Tô mặt chôn tại hai cánh tay mơ hồ lẩm bẩm, "...Thực nghĩ muốn ly khai nơi này..."


      Mị Hỉ cúi đầu nhìn nàng.


      Tô Tô gì nữa, nàng rụt rụt bờ vai càng thêm thu chính mình, suy nghĩ chậm rải bị buồn ngủ chiếm đoạt...


      Mị Hỉ trong lòng lo lắng vô cùng, nhíu lại mi nghiêng đầu liếc Tô Tô cái. lâu sau, tự giác duỗi tay ra... Day day, chạm chút lỗ tai Tô Tô...


      Chỉ chút, lại giống như bị hỏa thiêu rụt lui trở về.


      Mị Hỉ kinh ngạc nhìn tay mình lom lom, lập tức oán hận đứng dậy, nắm chặt quyền, phẩy tay áo rời .

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 10



      Hôm sau, rốt cục Tô Tô có thể thấy lại ánh sáng mặt trời sau mấy tháng trời bị giam cầm.


      lâu chưa gặp ánh mặt trời, Tô Tô vừa mới ra khỏi Hiên Viên mộ chỉ thấy trước mắt chói chang, nàng giơ tay lên che mắt, để cặp mắt dần dần thích ứng cường quang sau mới buông tay ra, chăm chú nhìn kỹ phong cảnh xung quanh.


      "Đừng vội xem." Ngọc tỳ bà cắp eo nàng đằng vân,"Bây giờ chúng ta đến nội thành Tô thị thăm dò địa thế, rồi mai tính toán cụ thể."


      "Được, nhưng mà..." Tô Tô còn chưa có xong, bị trận gió mạnh nghênh diện đánh úp lại làm nàng sặc sụa, chỉ phải ngoan ngoãn bảo trì trầm mặc như trước.


      Mị Hỉ hôm nay khác thường, có náo nàng, ba người xẹt nhanh như điện trong biển mây cuồn cuộn, ước chừng khắc, tòa thành trì khí thế hoành tráng xuất trước mắt bọn họ.


      Còn chưa kịp vui mừng, loạt tiếng la đinh tai nhức óc cùng tiếng trống trận tốc hành rền vang tận trời, mảnh chiến trường đầy rẫy thây người, máu nhuốm đỏ đất, khuấy động nhân tâm....


      Ngọc tỳ bà và Mị Hỉ khá hưng phấn nhìn xung quanh tìm phương hướng chủ soái, lập tức tìm được Tô thị cách đó vài bước.


      Dưới chân là cuộc chiến dần dần tan rã, hai bên đứng tại chỗ chỉnh đốn quân ngũ, thanh lý chiến trường. Các nô lệ nhập đội phía sau cuồn cuộn ra khỏi, đem thi thể chết trận bên ta kéo trở về, mảnh xơ xác tiêu điều, chỉ còn lại kiếm, kích và mũ rải rác khắp nơi.


      Đây là lần đầu tiên Tô Tô nhìn thấy cảnh tượng thây phơi khắp đồng, máu tươi nhuộm đỏ đất như vậy, nàng bắt buộc chính mình mở to hai mắt, nhìn thấy những thi thể lành lặn, đem màn này ấn sâu trong đầu.


      Thời đại loạn lạc, bốn phía đều là huyết tinh dã man này chính là nơi nàng phải sinh tồn. Tô Tô trong lòng với chính mình, trận chiến tranh này chẳng qua chỉ là màn nhạc dạo trước khi Võ vương phạt Trụ, nàng lúc này chỉ là cái quần chúng. Mà ngày sau trong cuộc chiến Phong Thần, nàng cách nào tự đặt mình đứng ngoài lề nữa. Nàng phải trăm phương ngàn kế tìm kẽ sống trong cõi chết.


      Ngọc tỳ bà tất nhiên là biết ý nghĩ trong lòng Tô Tô, thấy cặp mắt Tô Tô thẳng vọng chiến trường lời cho rằng là nàng bị sợ hãi, "Đáng thương, bây giờ ta liền mang ngươi gặp nữ nhi Tô Hộ." tay che lại mắt Tô Tô, Ngọc tỳ bà che tầm mắt mang nàng ly khai chiến trường.


      Nội thành cơ hồ chỉ còn lại thân ảnh của những nữ thân quyến, nam nhân phần lớn đánh trận, Mị Hỉ từ cao nhìn xuống, cười , "Xem tới nữ nhi của Tô Hộ chúng ta cũng nên làm cái gì."


      Tô Tô nổi hắc tuyến, "Các ngươi nguyên lai là nghĩ làm cái gì sao."


      Mị Hỉ đội kim mạt ngạch, thắt bím tóc, ngón trỏ dựng thẳng tại trước môi nhàng "Suỵt" tiếng, có hồi đáp lời của nàng.


      Trong khuê phòng của nữ nhi Tô Hộ, tiếng ồn ã của vu sư chiêu hồn cùng với tiếng kêu khóc bi thương của gia nhân mơ hồ truyền tới, Tô gia nữ nhi thế nhưng hôm nay lại hương tan ngọc nát.


      Tô Tô mông lung nghĩ tới nguyên bản của Phong Thần Diễn Nghĩa, Đát Kỷ chiếm đoạt thân thể Tô Hộ nữ nhi, thiếu nữ này thế nhưng trong tình huống người biết được tự tử chết trước khi tiến Triều Ca. Nhược hôm nay thiếu nữ này


      Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Chớ Cười Ta Hồ Vi Trang 13 - Tiểu Thuyết Ngôn Tình | Đọc Truyện | Kênh Truyện m.khutaigame /doc-truyen/940-cho-cuoi-ta-ho-vi-page-13.html#ixzz2Ybut8EL2


      chết, sợ rằng Ngọc tỳ bà và Mị Hỉ cũng giết chết nàng ta, để nàng thay thế nàng ta nhập Triều Ca...


      So sánh với , tính mạng con người quá yếu ớt, mỏng manh.


      Tô Tô cụp mắt xuống, lần này có nên hay phải buông tay? Nhược tránh khỏi kết cục trốn thoát, chí ít nàng từng thử qua chuyện đổi thay vận mệnh này, nếu như vậy kết cục tối hậu vẫn là con đường chết, nàng cũng có thể cam tâm nhắm mắt.


      "Thực là trời cho cơ hội." Ngọc tỳ bà che miệng cười, . " tại chúng ta chỉ cần hủy ký ức của bọn họ, tạo ký ức khác về ngươi là được."


      Tô Tô , "Lỡ bọn họ hỏi về chuyện lúc trước hoặc phong thổ, ta sợ lộ ra dấu vết."


      " cần lo lắng." Mị Hỉ , "Chúng ta tự nhiên vì ngươi an bày tốt. Hãy ngươi lần này đại nạn chết, chuyện cũ trước khi đều quên, như vậy có thể che lấp được.''


      Mất trí nhớ a….


      Tô Tô bất lực lắc đầu, thủ đoạn này nguyên lai sớm thịnh hành tại Thương triều.


      Lúc trở về, như thường lệ, buổi tối Mị Hỉ bay tới dạy văn tự, trước khi kết thúc khóa học nửa canh giờ, cấp Tô Tô bó to mai rùa, "Những gì ta có thể dạy đều dạy cho ngươi, tối nay là đêm cuối giảng bài, ngày mai ngươi tự học , ban ngày ta và Ngọc tỳ bà định kỳ kiểm tra."


      Tô Tô ngây ngốc tiếp nhận núi mai rùa cao ngất che chắn cả tầm mắt nàng.


      Mị Hỉ đầu cũng quay lại bỏ .


      Thế là, tháng thời gian ngắn nhưng ngắn, nàng càng chặt chẽ tu luyện lặng yên tiếng động.


      Sáng sớm ngày cuối cùng, Tô Tô bị Ngọc tỳ bà đưa đến nội thất, dưới ánh sáng mông lung của dạ minh châu, nàng trông thấy bộ cẩm y hoa lệ treo ở vách tường.


      Cẩm y tiên lộ chu sa, lộng lẫy nhưng thanh thoát, ở thắt lưng đơm đóa hoa lớn màu đen, nổi bật vòng eo, làm vòng eo có vẻ xinh.


      Ngọc tỳ bà sửa sang lại đầu tóc dài đen nhánh mềm mại của Tô Tô, đội lên quan nón khảm mã nảo trân châu, cố định búi tóc. Tô Tô chú ý sau quan nón có kèm theo trân châu liên khâu, đồng thời còn có đôi bông tai mã não cùng với vòng tay đồng bộ... Haiz., này hình như hơi bị xa hoa a.


      Gương mặt Tô Tô bị Mị Hỉ và Ngọc tỳ bà nắm vẽ vẽ tô tô, nàng cẩn thận dè dặt khống chế bắp thịt mặt mở miệng hỏi, "Như vậy gặp Trụ vương có phải hơi quá khoa trương?" Thân là nữ thân quyến của thị tộc chiến bại, tại chiến bại hôm đó lại mặc trang phục lộng lẫy xinh đẹp... Này phải hơi phô trương sao.


      Mị Hỉ , "Sau khi chiến tranh kết thúc, bên chiến thắng có quyền lợi đoạt hết tài tư của bên chiến bại, bao gồm nữ nhân của bộ tộc... Cho nên khi chiến cuộc định, biết được thắng thua, tất cả nữ thân quyến của bên chiến bại đều mặc vào y phục hoa lệ nhất, chờ bên chiến thắng đến chọn lựa"


      Tô Tô , " ra là thế."


      Sau hồi tinh tế tạo hình trang phục, làn da trắng nõn nà, làn mi rậm cong vút, đuôi mắt được phác hoa dài dễ thương, nụ cười tươi sáng, mặt phấn má đào, dung mạo sáng trong...


      Ngọc tỳ bà có chút vừa lòng đánh giá nàng, "Tô Tô, tại xưng ngươi tuyệt sắc cũng đủ."


      Đáng tiếc sắc mặt Tô Tô chút vui mừng, giờ phút này nàng cũng dám thở mạnh. Sợ cái tùy ý, vòng eo nhắn kia giây sau lập tức nổ tung.


      Mị Hỉ với Tô Tô, "Ngươi còn có vấn đề gì nữa ?"


      Tô Tô gật đầu, vấn đề quan trọng là — ngón trỏ chỉ chỉ lỗ tai, "Nhãn tình và lỗ tai của ta như thế nào thu hồi?" Cũng thể đính lên chúng nó dụ hoặc Trụ vương a.


      "Chỉ vấn đề này thôi?" Mị Hỉ giương tay áo phất qua phất lại trước mặt Tô Tô, "Ta dùng chút thủ thuật che mắt, ngoại trừ quái cùng vài người tu đạo pháp thuật tinh thâm, phàm nhân có thể thấy được chân thân của ngươi, ngươi có thể yên tâm du tẩu tại nhân gian."


      Tô Tô nghe xong mặt mày thoáng chốc giãn ra, còn chưa kịp cái gì nữa, chỉ thấy bên hông căng thẳng, giây sau bị Ngọc tỳ bà ôm vào trong ngực.


      "Ngươi tại cũng chưa được ổn lắm." Ngọc tỳ bà bật cười lớn, nghiêng đầu hôn lên môi Tô Tô!


      Tô Tô trừng lớn mắt, nháy mắt hóa đá—


      "Mùi vị tệ." Ngọc tỳ bà liếm liếm môi, buông ra Tô Tô đứng thẳng lên, quạt lông vuốt cằm nàng, "Nhìn gương , thích lễ vật này của ta ?"


      Thích... thích gì?


      Tô Tô tỉnh hồn nhìn qua gương đồng, chỉ liếc mắt cái, lại như bị điện giật, hai tay ôm mặt trừng to mắt nhìn thiếu nữ mười sáu tuổi quen thuộc trong kính—


      Nàng...


      Nàng cải lão hoàn đồng?!


      Tô Tô dám tin đánh giá lại lần, trong kính khuôn mặt lờ mờ là hình dạng thời thiếu nữ của nàng, nhưng bất đồng chính là, nàng bây giờ quanh thân sớm cởi bỏ ngây ngô, kiều mỵ bức nhân uẩn uẩn hàm quang.


      Ngọc tỳ bà , "Ngươi cho rằng ta để cho ngươi vác gương mặt đại nương kia câu dẫn Trụ vương? Gương mặt trẻ trung giờ mới đủ chói lọi."


      Tô Tô: "…"


      Hết thảy chuẩn bị sắp xếp xong, quân đội của Trụ vương cùng thời khắc đó cũng giương cao cờ tiến vào nội thành.


      Ngọc tỳ bà và Mị Hỉ mang theo Tô Tô sớm chờ ở lộ tuyến mà Trụ vương vi hành. Nơi phương xa tiếng gót sắt ầm ầm, bụi mù dày đặc cả mười dặm, dẫn đầu đội quân là thân ảnh to lớn, Đế Tân mái tóc dài búi ặt biểu tình tay thủ sẵn cây cự kích, kim tỏa giáp, huyền chiến bào, ngọc đai lưng, tay kia khống chế dây cương đạp bụi mà tới...


      Tô Tô nhắm mắt lại, thở sâu—


      Kịch mở màn của nàng rốt cục tới.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.2 - Chương 11



      Đế Tân ngồi lưng ngựa nhìn xuống đám người Ký châu chạy tán loạn phía dưới, phía sau chính là kỵ mã Võ Thành Vương Hoàng Phi Hổ.


      Hoàng Phi Hổ đội phi phượng khôi, cầm theo kim thương, đường cẩn trọng đề phòng.


      Tuy rằng bệ hạ ánh mắt tự nhiên, nhưng trong lòng minh bạch, bệ hạ cực hạn... sợ.


      liếc mắt mang theo thương hại cúi đầu nhìn quét qua bầy binh dân thần sắc kinh hoàng sợ hãi, từ sau khi kiện kia phát sinh, tuy rằng bệ hạ thân thể cấp tốc suy nhược, nhưng là chấp nhận được người Tô Hộ khởi binh phản Thương, lần này đến hai tháng công phá được nội thành Ký châu, các ngươi muốn oán cũng chỉ có thể oán Tô Hộ khơi mào chiến tranh này, làm hại các ngươi phải chịu tai bay vạ gió.


      Quân đội qua cửa thành, trực tiếp tiến vào nội thành. Nội thành chủ yếu là những hộ quý tộc quyền quý ở, binh dân chủ yếu trụ bên ngoài thành, thứ nhân trụ ngoại ô mà các nô lệ còn lại là bị tập trung trong hầm ngầm.


      Nội thành thế gia nữ thân quyến trước đó biết Thương quân đánh vào nội thành, Tô Hộ chiến bại, sớm mặc vào hoa phục cẩm y chuẩn bị kỹ càng, chỉ đợi người thắng đến chọn lựa chiến lợi phẩm là bọn họ... Ai biết, đoạt được nội thành, Thương quân vẫn như cũ bước chân còn đằng đằng sát khí tiếp tục bảo trì đội trận hành quân, ngừng quân chinh phạt, lại bốn phía đoạt lấy.


      Hay là lân này Thương quân nghĩ đại khai sát giới, chuẩn bị tàn sát hàng loạt dân trong thành?


      Tình huống này cũng phải chưa từng phát sinh, tiền triều Hạ vương mỗi khi công chiếm chỗ, thường tiếp thụ bất kỳ bày tỏ thuần phục nào của đối phương, trực tiếp tàn sát hàng loạt dân trong thành, lần này Thương quân... Thoáng chốc đám người chìm ngập trong khủng hoảng, trước gót sắt của Thương quân, các thiếu nữ và các quý tộc được thị nhân dìu dắt, thất kinh chạy trốn tán loạn trước đại quân. Đế Tân lại cũng có chút ý định dừng bước, như cũ phóng ngựa đường, chỉ hơi nghiêng đầu, với Hoàng Phi Hổ, "Khanh xem cho kỹ, có nhìn trúng nữ tử nào, trẫm liền đem nàng ban cho khanh."


      "Bệ hạ, trăm triệu lần thể!" Hoàng Phi Hổ vẻ mặt đau khổ vội vàng ngăn cản, "Đừng để thần gặp họa sát thân."


      Những vị tướng lãnh ở đây đều biết e ngại thê như


      Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Chớ Cười Ta Hồ Vi Trang 14 - Tiểu Thuyết Ngôn Tình | Đọc Truyện | Kênh Truyện m.khutaigame /doc-truyen/940-cho-cuoi-ta-ho-vi-page-14.html#ixzz2Ybv7HjIB


      hổ, trong lòng buồn cười trao đổi cho nhau chút tầm mắt, bọn họ cũng chưa từng dám hài hước trêu chọc như bệ hạ, chỉ xa xa hướng nháy mắt ra dấu, đổi được cái cười khổ của .


      Đế Tân gặp vô tình, cũng miễn cưỡng, rong ruổi bên trong, bỗng nghe thấy tiếng kêu sợ hãi yếu ớt—


      Tô Tô lẫn trong đám người kinh hoàng rốt cục nhìn thấy Đế Tân, cặp mắt nàng đảo xung quanh vòng người và đám tướng sĩ, liền nhìn thấy ánh mắt kiên nghị của vị đại tướng theo sau đuôi ngựa Đế Tân.


      Tô Tô nhanh chóng phán đoán tình thế, nếu nàng trực tiếp chạy về phía Trụ vương chính là chán sống, liền quanh co hồi để tiếp cận vị trí cách tướng soái xa, ngắm trúng cái binh lính xui xẻo, liền lùi lại mấy bước, kêu tiếng yếu ớt kinh sợ, tư thái nhu nhược ngã nhào đất.


      Trước đó đuôi mắt nàng nhanh chóng đảo qua, mông lặng lẽ nhàng hoà hoãn xung đột chút ngồi xuống cỏ, ống tay áo phất cái triển khai tư thái duyên dáng ...


      Hồ ly tinh, chính là ngã sấp xuống cũng rất tuyệt đẹp!


      "Tiểu thư!" Hóa thân thành thị nữ Ngọc tỳ bà và Mị Hỉ lập tức kinh hô tiếng, chạy lên trước đem Tô Tô bảo hộ ở sau người.


      Gã binh lính xui xẻo kia hiểu ất giáp gì, vừa rồi có đụng vào vị tiểu thư này sao? Chỉ thấy vị tiểu thư kiều nũng nịu nhìn liếc mắt cải, ánh mắt kia tựa hờn phi hờn, tựa oán phi oán, bất giác xương cốt nhũn nửa, câu khiển trách cũng đọng lại ở bờ môi...


      Tô Tô hôm nay như vậy dốc lòng phục trang, đẹp có đẹp, nhưng hành động lại cực kỳ tiện vốn nàng còn nghĩ sau khi ngã nháy mắt cái ra hiệu, đáng tiếc... Nàng căn bản bị bó như chả giò, muốn quay người lại cũng là vấn đề, chỉ phải u oán liếc mắt cái nhìn gã binh lính kia, cũng quản có thể tiếp thu đến hay .


      Tuy rằng so sánh với thiên độc quái mà , dung mạo Tô Tô chẳng hề tính kinh diễm, nhưng trải qua liên tiếp tu luyện và nhờ Ngọc tỳ bà lượng thân tạo ra lúc sau, thả tại nhân gian, cũng là có thể là ngạo lăng hoa thơm cỏ lạ.


      Thương quân tiến lên rốt cục dừng bước, tiếng vó ngựa nhanh chậm từ trong đội ngũ dạo đến trước mặt nàng—


      Tim đập đột nhiên tăng tốc, Tô Tô tự nhiên biết , có thể tại lúc này ruổi ngựa tới gần nàng chính là ai, nàng cố tình vờ hoảng loạn cầm chặt lấy tay Mị Hỉ, , "Tiểu Hỉ, ta sợ lắm, ngươi mau dẫn ta ly khai nơi này..."


      Hoàng Phi Hổ trông thấy thiếu nữ xa lạ sợ hãi lôi kéo tay thị nữ nỗ lực nghĩ ly khai, phu nhân bản thân cũng là mỹ nhân nổi danh, mới vừa rồi lơ đãng thoáng nhìn nàng, cũng giật mình, nghĩ đến Ký châu này cũng cất giấu mỹ nhân hiếm thấy.


      Tiếng vó ngựa dừng trước mặt nàng, thiếu nữ co rúm lại chút lập tức đáng thương trốn tránh phía sau thị nữ, chỉ lộ ra đôi mắt to giống như tiểu động vật rơi vào cạm bẫy cảnh giác nhìn bọn họ, khiến nhân tùy tâm sinh vài phần ý nghĩ thương xót.


      "Lui ra." thanh mang theo bệnh khí, lại tràn ngập lực áp bách khó mà chống lại.


      Thị nữ tự giác thối lui thân thể, lộ ra thiếu nữ phía sau.


      thanh băng lãnh cự kích cao nhìn xuống nâng cằm thiếu nữ lên, dưới áp lực nàng chậm rãi ngẩng đầu...


      Xung quanh bọn lính dồn dập hít vào khẩu khí. Nàng mây đen điệp tóc mai, nhạt nhẽo xuân sơn, mềm mại mảnh mai, giờ phút này rươm rướm nước mắt nhìn đế vương, là động nhân cực kỳ.


      Đế Tân thần sắc biến, chỉ nghiêng nghiêng trường kích, thanh đao phong sắc bén tức khắc cắt qua cái cổ hết sức của nàng, chảy ra sợi tơ máu đỏ tươi.


      Thiếu nữ mở to mắt, trong mắt lệ doanh doanh hoa lạc.


      Đế vương mắt chăm chú nhìn nàng khoảng khắc, sau đó nâng tay thu kích. " cho ta, ngươi tên là gì?"


      "Ta, ta..." Thiếu nữ cắn môi, do dự nguyện ý mở miệng.


      "Bệ hạ, Văn thái sư tới trước điện..." Hoàng Phi Hổ gián ngôn. Văn Trọng luôn luôn thiếu kiên nhẫn, năng lực cường đại, đối Thương lại trung thành và tận tâm, tất nhiên là bệ hạ rất kính trọng .


      Đế Tân quay đầu ngựa lại, chút lưu luyến đem thiếu nữ ném ở sau người, "Lời của khanh là...."


      Đoàn người nhìn rầm rộ, đến khoảng khắc như gió thu đảo qua, trơn bóng trượt , lưu lại Tô Tô tại chỗ oán hận tốn hơi thừa lời!


      Là ai Trụ vương háo sắc! Là ai Trụ vương đối với Đát Kỷ nhất kiến chung tình!


      Tô Tô buôn bực hộc máu, nhìn về phía xa xa lưng ảnh của Đế Tân trở thành chân trời mây bay...


      "Hừ," Ngọc tỳ bà xoa xoa cằm. "Mị lực Tô Tô ngươi vẫn là đủ a."


      Tô Tô rưng rưng gật đầu.


      "Thực bẽ mặt." Mị Hỉ liếc nàng cái, "Làm phiền ngươi về sau đừng có ngươi là đệ tử của bọn ta."


      Tô Tô ám ám phun lệ, nghĩ đưa tay xoa xoa vòng eo này giờ chịu đủ chà đạp lại phát tay nàng vẫn bị Mị Hỉ nắm, kéo trở về.


      "Mị Hỉ, buông tay."


      Mị Hỉ tự nhiên "Ờ" tiếng, cúi đầu nhìn nàng, tóc trán chảy xuống, che khuất nhãn tình của , chậm rãi buông tay nàng ra.


      Tô Tô xoa xoa cổ tay, "Lần này thất bại, vậy chúng ta..."


      Ngọc tỳ bà , "Đêm mai Đế Tân tới phủ đệ Tô Hộ định ra khế ước, ngày mai ngươi thử lần nữa, lần này nhất định phải thành công."


      Tô Tô ai oán , "Ngày mai?" Mau như vậy? Tốt xấu gì cũng phải tái cấp nàng ít thời gian xây dựng tâm lý chút chớ.


      Ngọc tỳ bá trừng mắt. "Ngươi còn nghĩ muốn kéo dài tới khi nào? Tối nay ngươi trở về Tô phủ hảo hảo tìm cách cho hành động ngày mai ."


      Tô Tô cà lăm. "Nếu ta hồi Tô phủ, còn các ngươi..."


      "Chúng ta đương nhiên là cùng ngươi tiến Tô phủ." Ngọc tỳ bà bình thản , theo sau quạt lông che miệng, "Chẳng lẽ ngươi cho rằng đêm nay chúng ta chưa được toại nguyện, làm cho ngươi thừa cơ nhàn hạ nghỉ ngơi sao."


      Tô Tô cười gượng, "A, ta làm sao có ý nghĩ đó."


      " phải là tốt. Ta cho ngươi biết, sau màn nháp vừa rồi, ta phát ngươi còn có rất nhiều chỗ đủ, tối nay ngươi phải bù lại... Hờ hờ hờ."


      Mị Hỉ ngẩng đầu lên, đạm đạm hít thở, dưới ánh trăng xem biểu tình của .

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.2 - Chương 11



      Đế Tân ngồi lưng ngựa nhìn xuống đám người Ký châu chạy tán loạn phía dưới, phía sau chính là kỵ mã Võ Thành Vương Hoàng Phi Hổ.


      Hoàng Phi Hổ đội phi phượng khôi, cầm theo kim thương, đường cẩn trọng đề phòng.


      Tuy rằng bệ hạ ánh mắt tự nhiên, nhưng trong lòng minh bạch, bệ hạ cực hạn... sợ.


      liếc mắt mang theo thương hại cúi đầu nhìn quét qua bầy binh dân thần sắc kinh hoàng sợ hãi, từ sau khi kiện kia phát sinh, tuy rằng bệ hạ thân thể cấp tốc suy nhược, nhưng là chấp nhận được người Tô Hộ khởi binh phản Thương, lần này đến hai tháng công phá được nội thành Ký châu, các ngươi muốn oán cũng chỉ có thể oán Tô Hộ khơi mào chiến tranh này, làm hại các ngươi phải chịu tai bay vạ gió.


      Quân đội qua cửa thành, trực tiếp tiến vào nội thành. Nội thành chủ yếu là những hộ quý tộc quyền quý ở, binh dân chủ yếu trụ bên ngoài thành, thứ nhân trụ ngoại ô mà các nô lệ còn lại là bị tập trung trong hầm ngầm.


      Nội thành thế gia nữ thân quyến trước đó biết Thương quân đánh vào nội thành, Tô Hộ chiến bại, sớm mặc vào hoa phục cẩm y chuẩn bị kỹ càng, chỉ đợi người thắng đến chọn lựa chiến lợi phẩm là bọn họ... Ai biết, đoạt được nội thành, Thương quân vẫn như cũ bước chân còn đằng đằng sát khí tiếp tục bảo trì đội trận hành quân, ngừng quân chinh phạt, lại bốn phía đoạt lấy.


      Hay là lân này Thương quân nghĩ đại khai sát giới, chuẩn bị tàn sát hàng loạt dân trong thành?


      Tình huống này cũng phải chưa từng phát sinh, tiền triều Hạ vương mỗi khi công chiếm chỗ, thường tiếp thụ bất kỳ bày tỏ thuần phục nào của đối phương, trực tiếp tàn sát hàng loạt dân trong thành, lần này Thương quân... Thoáng chốc đám người chìm ngập trong khủng hoảng, trước gót sắt của Thương quân, các thiếu nữ và các quý tộc được thị nhân dìu dắt, thất kinh chạy trốn tán loạn trước đại quân. Đế Tân lại cũng có chút ý định dừng bước, như cũ phóng ngựa đường, chỉ hơi nghiêng đầu, với Hoàng Phi Hổ, "Khanh xem cho kỹ, có nhìn trúng nữ tử nào, trẫm liền đem nàng ban cho khanh."


      "Bệ hạ, trăm triệu lần thể!" Hoàng Phi Hổ vẻ mặt đau khổ vội vàng ngăn cản, "Đừng để thần gặp họa sát thân."


      Những vị tướng lãnh ở đây đều biết e ngại thê như


      Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Chớ Cười Ta Hồ Vi Trang 14 - Tiểu Thuyết Ngôn Tình | Đọc Truyện | Kênh Truyện m.khutaigame /doc-truyen/940-cho-cuoi-ta-ho-vi-page-14.html#ixzz2Ybv7HjIB


      hổ, trong lòng buồn cười trao đổi cho nhau chút tầm mắt, bọn họ cũng chưa từng dám hài hước trêu chọc như bệ hạ, chỉ xa xa hướng nháy mắt ra dấu, đổi được cái cười khổ của .


      Đế Tân gặp vô tình, cũng miễn cưỡng, rong ruổi bên trong, bỗng nghe thấy tiếng kêu sợ hãi yếu ớt—


      Tô Tô lẫn trong đám người kinh hoàng rốt cục nhìn thấy Đế Tân, cặp mắt nàng đảo xung quanh vòng người và đám tướng sĩ, liền nhìn thấy ánh mắt kiên nghị của vị đại tướng theo sau đuôi ngựa Đế Tân.


      Tô Tô nhanh chóng phán đoán tình thế, nếu nàng trực tiếp chạy về phía Trụ vương chính là chán sống, liền quanh co hồi để tiếp cận vị trí cách tướng soái xa, ngắm trúng cái binh lính xui xẻo, liền lùi lại mấy bước, kêu tiếng yếu ớt kinh sợ, tư thái nhu nhược ngã nhào đất.


      Trước đó đuôi mắt nàng nhanh chóng đảo qua, mông lặng lẽ nhàng hoà hoãn xung đột chút ngồi xuống cỏ, ống tay áo phất cái triển khai tư thái duyên dáng ...


      Hồ ly tinh, chính là ngã sấp xuống cũng rất tuyệt đẹp!


      "Tiểu thư!" Hóa thân thành thị nữ Ngọc tỳ bà và Mị Hỉ lập tức kinh hô tiếng, chạy lên trước đem Tô Tô bảo hộ ở sau người.


      Gã binh lính xui xẻo kia hiểu ất giáp gì, vừa rồi có đụng vào vị tiểu thư này sao? Chỉ thấy vị tiểu thư kiều nũng nịu nhìn liếc mắt cải, ánh mắt kia tựa hờn phi hờn, tựa oán phi oán, bất giác xương cốt nhũn nửa, câu khiển trách cũng đọng lại ở bờ môi...


      Tô Tô hôm nay như vậy dốc lòng phục trang, đẹp có đẹp, nhưng hành động lại cực kỳ tiện vốn nàng còn nghĩ sau khi ngã nháy mắt cái ra hiệu, đáng tiếc... Nàng căn bản bị bó như chả giò, muốn quay người lại cũng là vấn đề, chỉ phải u oán liếc mắt cái nhìn gã binh lính kia, cũng quản có thể tiếp thu đến hay .


      Tuy rằng so sánh với thiên độc quái mà , dung mạo Tô Tô chẳng hề tính kinh diễm, nhưng trải qua liên tiếp tu luyện và nhờ Ngọc tỳ bà lượng thân tạo ra lúc sau, thả tại nhân gian, cũng là có thể là ngạo lăng hoa thơm cỏ lạ.


      Thương quân tiến lên rốt cục dừng bước, tiếng vó ngựa nhanh chậm từ trong đội ngũ dạo đến trước mặt nàng—


      Tim đập đột nhiên tăng tốc, Tô Tô tự nhiên biết , có thể tại lúc này ruổi ngựa tới gần nàng chính là ai, nàng cố tình vờ hoảng loạn cầm chặt lấy tay Mị Hỉ, , "Tiểu Hỉ, ta sợ lắm, ngươi mau dẫn ta ly khai nơi này..."


      Hoàng Phi Hổ trông thấy thiếu nữ xa lạ sợ hãi lôi kéo tay thị nữ nỗ lực nghĩ ly khai, phu nhân bản thân cũng là mỹ nhân nổi danh, mới vừa rồi lơ đãng thoáng nhìn nàng, cũng giật mình, nghĩ đến Ký châu này cũng cất giấu mỹ nhân hiếm thấy.


      Tiếng vó ngựa dừng trước mặt nàng, thiếu nữ co rúm lại chút lập tức đáng thương trốn tránh phía sau thị nữ, chỉ lộ ra đôi mắt to giống như tiểu động vật rơi vào cạm bẫy cảnh giác nhìn bọn họ, khiến nhân tùy tâm sinh vài phần ý nghĩ thương xót.


      "Lui ra." thanh mang theo bệnh khí, lại tràn ngập lực áp bách khó mà chống lại.


      Thị nữ tự giác thối lui thân thể, lộ ra thiếu nữ phía sau.


      thanh băng lãnh cự kích cao nhìn xuống nâng cằm thiếu nữ lên, dưới áp lực nàng chậm rãi ngẩng đầu...


      Xung quanh bọn lính dồn dập hít vào khẩu khí. Nàng mây đen điệp tóc mai, nhạt nhẽo xuân sơn, mềm mại mảnh mai, giờ phút này rươm rướm nước mắt nhìn đế vương, là động nhân cực kỳ.


      Đế Tân thần sắc biến, chỉ nghiêng nghiêng trường kích, thanh đao phong sắc bén tức khắc cắt qua cái cổ hết sức của nàng, chảy ra sợi tơ máu đỏ tươi.


      Thiếu nữ mở to mắt, trong mắt lệ doanh doanh hoa lạc.


      Đế vương mắt chăm chú nhìn nàng khoảng khắc, sau đó nâng tay thu kích. " cho ta, ngươi tên là gì?"


      "Ta, ta..." Thiếu nữ cắn môi, do dự nguyện ý mở miệng.


      "Bệ hạ, Văn thái sư tới trước điện..." Hoàng Phi Hổ gián ngôn. Văn Trọng luôn luôn thiếu kiên nhẫn, năng lực cường đại, đối Thương lại trung thành và tận tâm, tất nhiên là bệ hạ rất kính trọng .


      Đế Tân quay đầu ngựa lại, chút lưu luyến đem thiếu nữ ném ở sau người, "Lời của khanh là...."


      Đoàn người nhìn rầm rộ, đến khoảng khắc như gió thu đảo qua, trơn bóng trượt , lưu lại Tô Tô tại chỗ oán hận tốn hơi thừa lời!


      Là ai Trụ vương háo sắc! Là ai Trụ vương đối với Đát Kỷ nhất kiến chung tình!


      Tô Tô buôn bực hộc máu, nhìn về phía xa xa lưng ảnh của Đế Tân trở thành chân trời mây bay...


      "Hừ," Ngọc tỳ bà xoa xoa cằm. "Mị lực Tô Tô ngươi vẫn là đủ a."


      Tô Tô rưng rưng gật đầu.


      "Thực bẽ mặt." Mị Hỉ liếc nàng cái, "Làm phiền ngươi về sau đừng có ngươi là đệ tử của bọn ta."


      Tô Tô ám ám phun lệ, nghĩ đưa tay xoa xoa vòng eo này giờ chịu đủ chà đạp lại phát tay nàng vẫn bị Mị Hỉ nắm, kéo trở về.


      "Mị Hỉ, buông tay."


      Mị Hỉ tự nhiên "Ờ" tiếng, cúi đầu nhìn nàng, tóc trán chảy xuống, che khuất nhãn tình của , chậm rãi buông tay nàng ra.


      Tô Tô xoa xoa cổ tay, "Lần này thất bại, vậy chúng ta..."


      Ngọc tỳ bà , "Đêm mai Đế Tân tới phủ đệ Tô Hộ định ra khế ước, ngày mai ngươi thử lần nữa, lần này nhất định phải thành công."


      Tô Tô ai oán , "Ngày mai?" Mau như vậy? Tốt xấu gì cũng phải tái cấp nàng ít thời gian xây dựng tâm lý chút chớ.


      Ngọc tỳ bá trừng mắt. "Ngươi còn nghĩ muốn kéo dài tới khi nào? Tối nay ngươi trở về Tô phủ hảo hảo tìm cách cho hành động ngày mai ."


      Tô Tô cà lăm. "Nếu ta hồi Tô phủ, còn các ngươi..."


      "Chúng ta đương nhiên là cùng ngươi tiến Tô phủ." Ngọc tỳ bà bình thản , theo sau quạt lông che miệng, "Chẳng lẽ ngươi cho rằng đêm nay chúng ta chưa được toại nguyện, làm cho ngươi thừa cơ nhàn hạ nghỉ ngơi sao."


      Tô Tô cười gượng, "A, ta làm sao có ý nghĩ đó."


      " phải là tốt. Ta cho ngươi biết, sau màn nháp vừa rồi, ta phát ngươi còn có rất nhiều chỗ đủ, tối nay ngươi phải bù lại... Hờ hờ hờ."


      Mị Hỉ ngẩng đầu lên, đạm đạm hít thở, dưới ánh trăng xem biểu tình của .

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.2 - Chương 12



      Tô phủ.


      Tô Tô vừa vào phủ bị Tô phu nhân nghe tin đuổi tới ôm chặt lấy, "Con ta..."


      Tô Tô có chút lúng túng ôm lấy Tô phu nhân xinh, "Nương, ta sao."


      Tô phu nhân khóc ra tiếng, "Con ta bệnh nặng mới khỏi, mới tìm được đường sống trong chỗ chết, hôm nay lại gặp phải sát tinh Đế Tân, may mà việc gì... Phải làm gì cho đúng."


      Tô Hộ trợn mắt , "Thực là phụ đạo nhân gia, tục danh của bệ hạ cũng phải là ngươi có thể gọi thẳng!"


      Tô phu nhân kiều mềm mại nhu hòa duỗi tay ra hướng lỗ tai Tô Hộ nhéo cái, "Thế nào? Mấy đêm trước là ai nghiến răng nghiến lợi mắng chửi , phải ngươi? Như thế nào tại lại bày ra cái gì hình dạng trung trực, cũng ngại làm trò cười cho người trong thiên hạ!"


      Tô Tô trợn mắt há mồm, nghĩ đến Tô phu nhân này thế nhưng dũng như thế.


      Tô Hộ vội ho tiếng, "Phu nhân, tại chúng ta cùng bệ hạ đạt tới hiệp nghị, lần nữa quy thuận , tai vách mạch rừng, lời khi quân này vẫn là được tùy tiện ra."


      "Quy thuận, quy thuận! Còn phải ngươi vô dụng, bại bởi tên ranh vắt mũi chưa sạch, liên lụy mẫu tử chúng ta chịu khổ theo ngươi..."


      Phu cương phấn chấn, phu cương phấn chấn a!


      Mặt Tô Hộ đỏ lên trước mặt nhi nữ, hống liên tục dụ đem phu nhân thỉnh tiến vào trong thất chuyện.


      ~~o


      ~~Tô Tô tại Tô phủ, từ lúc xuyên qua đến giờ cuối cùng cũng có được ngày thoải mái.


      Đáng tiếc thời gian tốt đẹp tổng là ngắn ngủi, ban đêm, Tô phủ đèn đuốc sáng trưng, Đế Tân cùng thái sư Văn Trọng và Võ Thành vương Hoàng Phi Hổ đạo tiến đến.


      Vì phòng ngừa Đế Tân nhìn thấy nàng, Tô Tô đêm nay bị an bài thân trong đám


      Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Chớ Cười Ta Hồ Vi Trang 15 - Tiểu Thuyết Ngôn Tình | Đọc Truyện | Kênh Truyện m.khutaigame /doc-truyen/940-cho-cuoi-ta-ho-vi-page-15.html#ixzz2YbvHwbjr


      nữ thân quyến ở nội uyển, đến khi Đế Tân rời mới được trở ra. Bất quá tại Ký châu, nữ nhi Tô Hộ diễm sắc thiên tư tiếng tăm truyền tụng mọi người đều biết. Lần này Tô Hộ mở tiệc chiêu đãi đế vương, vì bày tỏ ý quy thuận, cũng thể toàn tộc xuất động.


      khắc trước khi yến hội bắt đầu, Tô Tô được thị nhân dẫn đường, lặng lẽ đến hàng ghế cuối cùng ở yến sảnh, chỉ đợi tiệc khai được nửa phải tiếng động ly khai.


      Nàng mặc thân trắng thuần, tà váy xuyên cánh hoa đào tung bay, tóc đen búi lỏng, vấn bên tai lọn tóc, dùng bạch ngọc trâm cố định, những sợi tóc còn lại lười nhát buông lơi xuống ngực, trừ lần đó ra, nàng liền mang đồ trang sức. Trang phục đơn giản, hồn nhiên mà lộ ra tia dễ thương.


      Tô Tô cắn răng, tối nay vô luận ra sao cũng phải câu dẫn được Trụ vương đem nàng mang đến Triều Ca.


      Chỉ có bước ra bước đầu tiên trước, nàng mới có thể có cơ hội để mưu đồ bước tiếp theo.


      Mục tiêu trước mặt, đó là dụ hoặc Trụ vương, duy trì kiều mà sủng.


      Cũng là , nỗ lực làm mỹ nhân đầu gỗ, nhượng Trụ vương trong khoảng khắc ngắn ngủi cảm thấy mới mẻ sủng ái nàng sau thời gian liền đâm ra chán ghét, nàng liền có thể mượn lí do thất sủng để tìm thời cơ trốn .


      Đến lúc đó cho dù Nữ Oa có truy cứu, nàng cũng có thể vô tội thanh minh nàng quả là có phụng chỉ dụ hoặc Trụ vương, nhưng Trụ vương này chính là mắc câu, vẫn sủng ái nàng, đây là trường hợp bất khả kháng.


      Về phần Nữ Oa có thể hay cấp nàng hạ thiên phạt, hoặc là lần nữa phái quái thay thế nàng nhận nhiệm vụ diệt thế nàng cũng sao cả. Dù sao hài tử xui xẻo bị Nữ Oa ngắm trúng là Trụ vương, nàng giỏi lắm... Hi, giỏi lắm cũng chỉ xem như là người đường bị vạ lây.


      Chủ ý định, Tô Tô còn cách mấy chục thước ngẩng lên nhìn chủ vị tối thượng Trụ vương nhíu mi khổ tư.


      Ngọc tỳ bà vui mừng vô cùng, tuy rằng mị lực kém chút, nhưng Tô Tô vẫn là rất cần cù và thà. Nhược nàng biết Tô Tô là cần cù và thà suy nghĩ sao cho sau khi câu dẫn được Trụ vương nên ra sao nhanh chóng nhượng chán ghét nàng, sợ là muốn hộc máu ba ngày ngửng.


      Ở hàng ghế chủ tọa, trước mặt mọi người đều đặt chiếc kỷ trà, hai hàng dài chiếc kỷ trà đầu đuôi tương liên, đều là làm bằng gỗ đàn thượng đẳng, mặt bàn được khảm dày đồng thau làm nền.


      Tham dự hội nghị nhóm quý tộc vương hầu ngồi chỉnh tề ở chỗ của mình, phía sau là các nô lệ đầu kề sát đất, an tĩnh quỳ phục chờ đợi ý chỉ chủ nhân.


      So sánh cẩm y hoa lệ của đám quý tộc vương hầu, các nô lệ được phép ngồi, được phép uống rượu, nô lệ Thương triều mặc quần áo, chỉ có cái khố mảnh che chắn hạ thân.


      Tô Tô trán mơ hồ co rúm, nhớ tới thời điểm nàng vừa mới xuyên qua vẫn là gặp được đãi ngộ chính là đám nô lệ, bằng , nhượng nàng đáp xuống giữa bầy lõa nam…. =□=


      ~Tô Tô cố trụ, dám tưởng tượng thêm.


      Yến hội bắt đầu còn chưa đến canh giờ, chân Tô Tô triệt để phế bỏ, nàng lung lay sắp đổ khổ cực duy trì tư thế ngồi, tự đáy lòng vì Thương triều nữ nhân cảm thấy bi ai, ràng là bị xã hội hung bạo đày đọa cặp chân a.


      Tầm mắt chuyẩn đến người Đế Tân, ngồi cực thẳng, bờ vai phối hợp với vòng eo thập phần tao nhã xinh đẹp, hai chân gấp khúc, tay cầm chén rượu, tay kia tùy ý khoát lên tay ghế, hoàn toàn thấy thần sắc uể oải.


      Phía sau lưng , hai nữ nô mỹ mạo quỳ, so sánh với nam nhân, nữ nô tự nhiên được ưu ái hơn, ừ, cũng quả chỉ nhiều hơn ít. Các nàng có nhiều hơn nam nhân chút vải che trước ngực, ngoài ra cũng có gì khác.


      Tô Tô sau khi quan sát thân hình hai nữ nô đầy đặn nhục cảm kia, phẫn nộ xoá sạch chủ ý thoát y sắc dụ.


      Nên thế nào hấp dẫn chú ý, nàng nghĩ nghĩ, lặng lẽ hướng Mị Hỉ nháy mắt ra dấu.


      Ở tiệc rượu, hai mắt Đế Tân thường thường tại dưới tiệc đảo qua.


      Đối với Tô Hộ lần thứ hai thần phục, chỉ để ý trong lòng, chỉ là yến hội thường xuyên như vậy, cũng khỏi có chút chán ghét. Thêm cái thân thể rách nát này, bận bịu liên tục mệt nhọc nên thể lực cũng khó chống.


      Trong phòng oi bức ồn ào, đột nhiên trận thanh lương quất vào mát, có gió?


      Yến sảnh này nguyên là bịt kín, từ đâu tới được gió? Đế Tân quay đầu nhìn về phương hướng có gió thổi, tầm mắt lại đột nhiên gặp được đôi mắt mở to sợ sệt.


      Là nàng? Đế Tân nhận ra được thiếu nữ gặp ngày hôm qua trong đám nữ thân quyến tham dự bữa tiệc của Tô thị.


      Thiếu nữ phảng phất cũng như cực kỳ ngoài ý muốn, hốt ha hốt hoảng cúi thấp đầu nỗ lực lùi ra sau lưng người thị nữ bên cạnh, vội vàng giơ lên tay áo che nửa mặt.


      Cho rằng như vậy nhận ra nàng?


      Bộ dạng hồn nhiên khả ái này làm khỏi nhếch miệng, bên trái là Văn Trọng có tam nhãn, con mắt chính giữa cực độ thần thông, tướng mạo lạnh lùng màu tóc tại trắng như tuyết.


      "Có khí..." Giờ phút này con mắt thứ ba trán mở, ngữ điệu đề phòng.


      Hoàng Phi Hổ ngồi bên cạnh , nghe vậy hỏi, "Nơi nào, ở nơi nào?"


      Văn Trọng mắt cũng nâng trực tiếp coi thường, thi triển thần thông, tam nhãn tại mấy trăm khách khứa tuần tra...


      "Tô Tô, mau !" Ngọc tỳ bà và Mị Hỉ đồng thời cảm ứng được Văn Trọng phóng xuất khí tức, "Văn Trọng đạo hạnh khá cao, chớ để lộ ra dấu vết!"


      Cao thủ so chiêu, Tô Tô tự biết mình chỉ là thịt nguội, phối hợp vô cùng bò dậy. Chỉ là nội tâm ám ám bóp cổ tay, biết Trụ vương có mắc câu hay .


      Đế Tân gặp thiếu nữ sau khi phát ra , che mặt chậm rãi rút lui ra ngoài, lui tới cửa, thiếu nữ cẩn thận dè đặt theo tay áo liếc thăm chừng , phát còn nhìn nàng, khuôn mặt nhắn trong nháy mắt ửng đỏ.


      Hôm nay các nữ thân quyến trong yến tiệc đều mặc ỵ phục rực rỡ, nàng thân thanh nhã tố trang, phần ngoại bắt mắt, hình dạng sáng trong, mặt đỏ lên hình dạng rất là động lòng người.


      Văn Trọng theo đế vương tầm mắt, con mắt thứ ba dần dần dừng lại người thiếu nữ tuyệt sắc ở phía xa xa, gương mặt thiếu nữ che khuất phân nửa bởi ống tay áo, trong giây lát ly khai yến sảnh.


      Tiệc rượu cùng ngày, Tô Tô giường trằn trọc đêm, mơ mộng đến cái gì gọi là lãng mạn gặp lại ở hành lang.


      Sau đó lại buồn bực đợi hơn nửa tháng, vẫn có bất kỳ cái gì đáp lại. Cho đến lúc Tô Tô phát điên bắt đầu nghĩ tốt nhất nên chọn ngày tốt nửa đêm xông vào phòng , như hổ như lang bằng mọi thủ đoạn đem dê non Trụ vương ăn , nàng rốt cục thành công bị bắt .


      Vâng, rốt cục.


      Bởi vì ngày hôm sau Đế Tân trở về Thương quốc, rốt cục trước khi chuẩn bị ly khai đêm, đem Tô Tô đóng gói mang .


      Tô Tô bị mấy hắc y thị vệ đưa đến gian phòng u, gian phòng lớn, trước giường che phủ bởi tấm màn trướng, trong phòng nồng đậm vị thảo dược, ánh nến lung lay nhìn mặt mũi người phía sau tấm màn....


      "Qua đây." Sau tấm màn truyền tới giọng quen thuộc mang theo bệnh khí.


      Tô Tô từng bước tới gần giường, mị hương thân nàng như mơ hồ tiếp cận, cũng càng nồng đậm ràng, hương khí cực đạm lại thấm vào ruột gan.


      Tới trước giường, nàng quỳ xuống, sụp mi thuận mắt, tư thái lại cực kỳ chọc người...


      Quả là cái vưu vật... Hoàng Phi Hổ thầm nhủ.


      Tấm màn từ trong chậm rãi kéo lên, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt của Đế Tân, chưa quấn tóc, mái tóc đen tuyền rối tung ở sau người, ngồi dựa cột giường đưa mắt đỏ sậm nhìn nàng—


      "Danh tự."


      Nàng quỳ mặt đất, như khựng giây, ngẩng đẩu nhìn thẳng .


      "Tô Đát Kỷ."


      Nàng , gần như nghe được.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :