1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chớ cưới ta hồ vi - Cá thích leo cây (81C+2PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 4



      «Làm sao trở thành sử thượng tối hoàn mỹ hồ ly tinh?» Thế tiến công thứ nhất : Mục đích tiến công chiếm lấy tâm tư đế vương.


      Thân thể khỏe mạnh là điều kiện hàng đầu, thế giới này mỹ nam biết thưởng thức quá hiếm, cho nên vĩnh viễn đừng trông cậy vào cái gọi là đế vương có ba nghìn giai lệ trong hậu cung kiên nhẫn đào móc, khám phá vẻ đẹp tiềm tàng trong nội tâm của ngươi ra khỏi vẻ bề ngoài thô tục bình thường của ngươi. Thế nên, chỉ có bốn phương pháp.


      Thứ nhất: Lâu ngày sinh tình + trời cho cơ hội.


      Khuyết điểm: Nếu muốn lâu ngày sinh tình cần phải lúc nào cũng dính người hoàng đế phút xa rời, nếu như ngươi có khả năng và kiên nhẫn ngồi bên cạnh chờ đợi chán chê các bụi hoa đẹp rốt cuộc mệt mỏi quay đầu, phát ngươi vẫn chờ đợi , đương nhiên, giờ phút đó ngươi cũng kiên trì cầm cự bị nhóm mỹ nhân bên cạnh hoàng đế xử lý ngươi, nếu lúc đó vẫn chưa muốn sủng ái ngươi, ngươi phải tiếp tục nhẫn, chờ đợi, chờ đợi, chờ đợi cho tới khi hoàng đế bắt đầu nảy sinh tình cảm với ngươi.


      Về phần trời cho cơ hội, cái này cần ngươi ngày đêm cầu nguyện cho đối phương bị té ao hoặc là rơi xuống vách núi hoặc là cùng ngươi trải qua hoạn nạn có nhau, thậm chí là cầu cho đối phương bị thương nặng. Lúc này ngươi mới có thể phát huy ra tài năng y dược hoặc là mưu lược của ngươi, nếu nữa chính là phương diện võ nghệ văn học thiên phú của ngươi, toàn tâm trợ giúp , đương nhiên, sau khi chuyện thành công cũng phải dự phòng có thể hay bởi vì công lao ngươi cao hơn chủ mà tâm cơ thâm trầm muốn đem ngươi giải quyết trước, phải phòng bệnh hơn chữa bệnh.


      Bởi vậy, nếu trời cho các chị em cơ hội xuyên qua, thỉnh cầu các ngươi ngàn vạn lần đừng lựa chọn con đường theo đuổi hoàng đế.


      Thứ nhì: giống người thường.


      Khuyết điểm: giống người thường chính là mặc kệ chúng nữ nhân chung quanh lải nhải nhiều lời, ngươi im lặng là vàng; chúng nữ nhân hết sức nhắn mềm mại, ngươi liền phải đẫy đà nhục cảm; chúng nữ nhân ngàn y trăm thuận, ngươi tự chủ độc lập; chúng nữ nhân bắt bướm thêu hoa, ngươi múa đao lộng


      Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Chớ Cười Ta Hồ Vi Trang 6 - Tiểu Thuyết Ngôn Tình | Đọc Truyện | Kênh Truyện m.khutaigame /doc-truyen/940-cho-cuoi-ta-ho-vi-page-6.html#ixzz2Ybsz4NfU


      kiếm; chúng nữ nhân…..


      Đương nhiên, điều kiện đệ nhất tiên quyết là hi vọng ngươi bị khai quật trước bởi vì quá mức kinh thế hãi tục mà bị trầm mình, nếu như vận khí ngươi tệ tránh được điều kiện khắc nghiệt này, như vậy có thể khẳng định điều rằng trong mắt đối phương, ngươi tuyệt đối là kẻ bắt mắt! Bất quá, là hạc trong bầy gà hoặc là gà giữa bầy hạc, bị kẻ tiểu nhân để ý ngươi chết chắc.


      Thứ ba: Toàn thế giới này chỉ có nữ nhân là ngươi, nếu đối phương bị pê đê ngươi chính là lựa chọn duy nhất.


      Khuyết điểm: Trong thế giới đam mỹ hoành hành, muốn cam đoan nhất định là thà gãy chứ cong chuyện phi thường khó khăn. Ngươi xác định có thể tại trong đám tiểu thụ đông đảo kiều mỵ mở đường máu, trổ hết tài năng?


      Thứ tư: Nếu ba điều làm các vị triệt để tuyệt vọng, các vị lại muốn vọng tưởng đường tắt, vẫn là thành thành dùng thực lực của mình con đường chính.


      Cho dù hội đủ điều kiện, vẫn là có thể nỗ lực trở thành hậu thiên mỹ nhân.


      "Đầu tiên phải hiểu được giấu dốt." ngón trò cùa Ngọc tỳ bà hướng gương mặt Tô Tô chà chà xát xát, "Làn môi ngươi quá mỏng, làn da đủ căng, còn có tóc, vóc người đầy đặn, ngón tay....A! lại có vết chai? Thực là thể tha thứ!"


      Tô Tô: "…" Cúi đầu nhìn vết chai giữa các ngón tay, này... cầm bút nắm hơn mười năm thế nào có khả năng để lại cái kén.


      Mị Hỉ đỉnh đạc ngồi ở bên nhìn thấy Tô Tô bị Ngọc tỳ bà chà đạp từ đầu đến chân, trường linh vũ tươi đẹp lúc lúc .


      Ngọc tỳ bà mang theo Tô Tô đến ngâm suối nước nóng, lại soi xét nhìn nàng vài lần, tay phải hơi vạch, màn hơi nước bốc lên, chậm rãi tụ thành màng thủy kính hơi mỏng, Ngọc tỳ bà mở miệng.


      "Thoát ."


      "A?"


      "Cởi quần áo a." Ngọc tỳ bà gắt lên, "Bây giờ cởi bỏ tất cả y phục, để cho ta xem ngươi."


      Tô Tô trừng lớn mắt, ngón tay hướng chỉ về phía Mị Hỉ, " sao?"


      Mị Hỉ ôm lấy môi mọng như cười mà cười nhìn nàng, "Đương nhiên là vẫn ở lại đây."


      "Vì, vì cái gì?" Dù là trấn định như nàng cũng nhịn được lắp, nàng vì cái gì muốn để ột tên tiểu quỷ chưa ráo máu đầu xem...thân thể nàng?


      Ngọc tỳ bà , "Mị Hỉ này trăm năm nghiên cứu về nữ tử, tự nhiên thông hiểu ưu thế nữ thể, nam tử thích nữ thể như thế nào. Nếu nữ tử chỉ dựa vào việc suy đoán nam nhân thích nữ thể kiểu gì chưa chắc đúng, chi bằng để nam tử thẳng cho ngươi biết bọn họ thích loại gì?"


      Tô Tô cắn chặt răng, trong lòng vô phương chịu cam lòng, lại cũng minh bạch giờ phút này nàng cùng cách nào phản kháng được.


      Mị Hỉ lờ đờ uể oải nâng quai hàm, "Đại nương, đừng do dự, ngươi cho rằng là ta muốn xem ngươi sao?"


      Tô Tô mím môi, trầm mặc lát, sau dưới thúc giục của Ngọc tỳ bà, bàn tay chậm rãi dời về phía cái đai lưng, lớp áo ngoài phiêu nhiên trợt xuống, lộ ra nội y màu trắng……


      "Y phục của ngươi đặc biệt." Ngọc tỳ bà .


      Trang phục nữ tử n Thương đa số là áo đuôi ngắn, cổ tròn, ống tay áo hẹp, khố thêu bó sát người. Lần đần tiên Ngọc tỳ bà nhìn thấy y phục vừa to vừa nhiều lớp như vậy, cũng coi như mở mang kiến thức.


      Tô Tô dừng lại động tác, bị bắt phải khỏa thân trước mặt cái nam nhân xa lạ để đối phương tuần tra kiểm soát, cảm thấy nhục nhã mà vẫn phải khuất phục, bàn tay nàng dời về sợi dây buộc cái áo, lần này vô pháp cách nào tiếp tục động tác.


      Mị Hỉ nhăn lại mi, "Tô Tô, ngươi còn muốn kéo dài tới khi nào?"


      Đối với bọn , chẳng thể hiểu tâm tình khuất nhục của Tô Tô giờ phút này, nhân loại đạo đức và nhục nhã bọn họ khó mà lĩnh hội cũng khó có thể hội.


      "Ta có thể cầu Mị Hỉ thân ?" Tô Tô giọng , thanh mang theo vài phần nhiễm yếu, "Nhìn thấy ta lại khẩn trương."


      "Hừ, thực là phiền toái." Vừa mới xong, Mị Hỉ liền hóa thành sợi khói chậm rãi tiêu tán.


      Tô Tô hạ mắt xuống, cái áo trắng tuột ra, Ngọc tỳ bà nhìn thấy đồ lót mặc bên trong của nàng, hiếu kỳ , "Hồ ly Thanh Khâu đều là mặc như vậy?" Cũng là chuyện mới mẻ thú vị.


      Tô Tô luôn thích mặc áo quần bằng bông, da nàng trắng, nội y lại thuần trắng bằng bông, lộ ra mái tóc dài đen nhánh, đôi tay nhọn bạch nhung, khuôn mặt vô tư cùng đôi đồng tử màu hổ phách lại càng làm tăng thêm sức mạnh ra vài phần cảm giác hồn nhiên thoát tục.


      Cặp mắt Ngọc tỳ bà soi xét dao động cơ thể nàng.


      Tô Tô lột xuống cái quần lót duy nhát còn lại người, thân thể trần truồng lõa lồ đứng trong màn hơi nước mỏng bốc ra từ suối ôn tuyền, tuy rằng có nhìn thấy thân ảnh của Mị Hỉ nhưng cũng có thể cảm giác được cặp mắt của tuần tra thân thể nàng- (~tui xịt máu mũi à nha @.@)


      Xem , kẻ yếu chính là vô lực như vậy mà đáng buồn.


      Tô Tô nhẫn xiết chặt ngón tay...


      Trải qua sáng sớm kiểm tra, Mị Hỉ và Ngọc tỳ bà trao đổi lẫn nhau, ngực Tô Tô đẫy đà, bắp đùi lại đủ căng đầy mạnh mẽ, dưới chân da chết quá nhiều, cánh tay thon dài lại hơi khô ráo, làn da đủ mềm mại căng nhuận.


      Tô Tô mặc vào y phục màu tím mà Ngọc tỳ bà cấp, ống tay hẹp, vòng quanh cánh tay áo có những hoa văn hình mây. Nàng còn chưa kịp ngó thử xem phục sức Thương triều nhìn ra sao, liền bị Ngọc tỳ bà và Mị Hỉ mang .


      "Chúng ta định đâu?"


      Ngọc tỳ bà trả lời, "Vì ngươi tuyển nước hoa."


      "Hương?"


      Sau lát, hai người tới cái động chất vô số bình sứ, miệng mỗi bình đều nổi lên nụ hoa các loại, chính giữa đóa hoa đều có chứa giọt sương, long lanh dưới ánh sáng.


      "Nam thuộc cương, nữ thuộc nhu, thân là nữ tử tự nhiên muốn thân thể có mùi hương kiều quyến rũ. Hậu cung Trụ vương phi tử đông đảo, ngươi tự nhiên muốn tuyển mùi hương đặc biệt riêng để nhớ kỹ ngươi."


      Tô Tô quay đầu liếc nhìn Ngọc tỳ bà cái, nguyên lai quái cổ đại cũng có ý thức vượt mức quy định như vậy.


      Mị Hỉ tiện tay ngoạm cái bình sứ, "Lúc chúng ta còn chưa thành , giống đực mơ tưởng theo đuổi giống cái, người giống cái cũng tản mát ra loại mùi dụ dỗ đối phương. Với nữ nhân, mùi hương đặc biệt cũng có cực hạn dụ hoặc nam nhân."


      Tô Tô đối với hương vị cũng có vài phần nghiên cứu.


      quên tại nơi nào từng thấy qua, khi nữ nhân thử nước hoa: phun điểm lên quai hàm, kêu là thổ khí như lan; phun điểm sau ót, kêu là sương mù tóc mai phong hoàn; phun điểm lên khuỷu tay, kêu là cổ tay trắng hương tuyết; phun điểm lên mắt cá chân, kêu là bước sen nhàng; phun điếm ở bắp đùi, kêu là hoa mai di động.


      Tô Tô lướt qua đống bình sứ, cầm lấy bình, đến bên cạnh Ngọc tỳ bà, "Ta chọn xong."


      Mị Hỉ hỏi, "Xác định?"


      "Ta rất xác định." Tô Tô gật đầu.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 5



      Hiệu ứng danh nhân đúng là phi thường cường đại, sau này khi Đát Kỷ nổi danh thiên hạ, ngay cả nước hoa của nàng cũng được vinh danh là hương trung thánh phẩm. Nhất thời tranh mua còn, cung đủ cầu.


      Hậu nhân có thi ca ngợi: "Ngô địa xuân hàn hoa liệm vãn, bắc quy nhất lộ trích hương lai."


      Quyển «Tập tục thiên hồ» có bài thi «Đồ my lộ» viết rằng: "Quỳnh Dao trong suốt, thơm Tập Nhân, nhược cam lộ yên, di nữ lấy trạch thể ngấy phát, hương vị kinh nguyệt bất diệt." *đừng ai hói mềnh câu này nghĩa là gì, mềnh ngậm hột thị rồi, =*


      Có người hiểu chuyện hỏi Tô Tô: "Năm đó trong ngàn vạn chủng loại hương hoa, trong đông đảo biển hoa, vì sao ngươi lại chọn mùi hương này?"


      Tô Tô dịu dàng mỉm cười, "Có lẽ là có loại cảm ứng kỳ lạ , chỉ dẫn ta lựa chọn nó."


      Kỳ chân tướng là lúc đó nàng chỉ nhìn thôi hoa cả mắt, còn sức lực đâu mà phân biệt được cái nào với cái


      Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Chớ Cười Ta Hồ Vi Trang 7 - Tiểu Thuyết Ngôn Tình | Đọc Truyện | Kênh Truyện m.khutaigame /doc-truyen/940-cho-cuoi-ta-ho-vi-page-7.html#ixzz2YbtEAldO


      nào, chỉ vì lúc đó Ngọc tỳ bà và Mị Hỉ liên tục thúc giục nàng, nàng mới tùy tay cầm lấy cái bình sứ gần nhất mà thôi. = =!


      Nếu như muốn hỏi Tô Tô, trong khi tu luyện, ấn tượng sâu đậm nhất của nàng là gì?


      Tô Tô nhất định hồi đáp, "Phép tu lột da!"


      Cách ngày sau khi Tô Tô chọn nước hoa, cỗ đau đớn như bị vô số kim đâm làm nàng bừng tỉnh, mở mắt ra, nàng phát ra tiếng thét chói tai cao vút!


      Tình huống này, nữ nhân bình thường làm sao chịu nổi.


      ràng đêm qua là nàng nằm giường an ổn nhập mộng, ai ngờ ngày hôm sau tỉnh lại, nàng tại phát nàng ngâm thân trong cái ao, người có vô số tiểu ngư to bằng ngón cái màu chàm…..


      Tiểu ngư đầu hình tam giác, thân thể linh hoạt như thoi đưa du động, vây đuôi màu tím uyển chuyển, rất là khả ái. Đương nhiên, nếu là ở trong trường hợp khác Tô Tô nhất định dành thời gian ngồi ngắm nó, nhưng giờ phút này toàn thân bị bầy cá vây quanh gặm gặm, Tô Tô rất khó bảo trì lý trí.


      Mị Hỉ lười nhát ngáp cái, "Trước khi xong, hãy ngoan ngoãn nằm ở đó cho tiểu ngư bào hồi."


      Tô Tô đau đến thở nổi, nỗ lực nghĩ muốn lên bờ, "Cái này phải bào, này quả thực chính là nhượng ta cho cá ăn!"


      " sai a, chính là nhượng ngươi cho cá ăn." Mị Hỉ thản nhiên , " tại tụi nó còn chưa có ăn no."


      "Ăn?!" Tô Tô nỗ lực dằn nén, giọng , "Ngươi khiến chúng nó... ăn ta? Nhưng lại được phản kháng ngoan ngoãn để cho chúng nó ăn?"


      "Chờ da chết da khô da biến chất người được ăn sạch , lúc đó ngươi liền có thể lên." Mị Hỉ , " tại ngươi nên cử động, ta chẳng hề nghĩ dựa vào bạo lực bắt ngươi thuận theo ngâm thân ngày trong hồ. Đừng xem thường bầy cá này, nếu có ta trấn thủ, chỉ sợ ngươi đến phút đồng hồ cũng bị ăn thành khối xương trắng."


      Tô Tô bò lên được nửa nghe vậy ngượng ngùng bò trở về ao, "Đại khái còn muốn bào ta bao lâu nữa?" Thanh nàng càng ngày càng nhuyễn, "Thân thể thực... rất đau."


      Ngọc tỳ bà tiếp lời, "Đại khái là cái buổi sáng. Đừng lo lắng, sau đó dùng rong xanh chữa trị da cho ngươi. Khoảng thời gian nửa năm này, ngươi mỗi mười ngày bào lần, cho đến khi cả người ngươi còn chỗ nào thô ráp, làn da non mềm mịn màng, trong suốt nhẵn mịn mới thôi." *mềnh khoái phương pháp này a*


      Trong nháy mắt, mặt Tô Tô xanh lè.


      Thế là, trong suốt nửa năm cứ mỗi mười ngày Tô Tô bị bào da lần, da mới mọc ra chưa bao lâu bị bào tiếp, cứ như vậy, da thịt nàng càng ngày càng mẫn cảm, cơn đau đớn như kim châm đối với nàng mà cực hình đau khổ khó nhẫn.


      Tô Tô thể thở nổi, hồ ly tinh phải để người làm a.


      Thể thuật trong khi tu luyện, trừ bỏ loại trừ tì vết ở ngoài thân thể, còn phải ràng nhận thức được ưu thế của chính mình, phải biết đem điểm nổi bật phô trương ra.


      Ngọc tỳ bà bảo Tô Tô ngồi xuống bàn trang điểm, đem kính lúp ra soi mặt nàng, Tô Tô cũng phối hợp, hai mắt cụp xuống, thuận theo lời Ngọc tỳ bà.


      Mị Hỉ ở bên nhìn thấy nàng ngoan ngoãn cụp mắt, hình dạng hiền thục khiếp đảm, đột nhiên cảm giác hình dạng này của nàng giống như nhẫn chờ thời cơ mà động thủ, khi thời cơ chín muồi chừng lại quay đầu táp họ cái.


      Ngọc tỳ bà lên tiếng, "Nhìn mặt mày ngươi, tuy rằng nhu hòa thuận mắt, lại cũng phải thập phần kinh diễm a."


      Tô Tô "Ồ" tiếng, thực là thực xin lỗi a, ta chính là có vẻ xinh đẹp nghiệt như các ngươi a.


      "Đôi mắt ngươi nếu dài thêm chút nữa đẹp, chứ tại hồn nhiên có thừa nhưng dễ thương lại đủ, hồ ly Thanh Khâu phải lấy mị thuật nổi tiếng, nếu nhờ hình dạng và lỗ tai của ngươi, ta thực nghĩ phải kiểm tra lại lai lịch của ngươi."


      Tô Tô lờ lời của Ngọc tỳ bà, chỉ hỏi, "Ngươi có đại phấn ?"


      Ngọc tỳ bà , "Đại phấn có, ngươi muốn họa mi sao? Hình mi của ngươi cũng ổn mà."


      " phải họa mi." Tô Tô nhận đại phấn từ tay Ngọc tỳ bà, từ trước nàng ngoạn Cosplay kỹ thuật hóa trang phải là bậc thầy, giờ phút này nàng cầm đại phấn, cẩn thận vẽ đường dài ở mắt, cuối đuôi mắt lại dùng lực vẽ hếch lên. Trong nháy mắt cả khuôn mặt liền có thêm nhiều phần cảm giác dã.


      Ngọc tỳ bà tán thưởng nhìn nàng, "Nguyên lai đại phấn còn có cách dùng như vậy, nhìn cũng được lắm." Nàng tô đậm thêm chút, "Như vậy rất bắt mắt so với ban đầu."


      Tô Tô gật đầu.


      "Đừng có gật như bửa củi thế kia, ngươi mới chỉ được về tạo hình chứ về thần thái chưa được. Cặp mắt và làn môi, ngươi phải nhấn mạnh hai điểm này." Ngọc tỳ bà ngừng chút, rồi tiếp." Dung mạo của ngươi cũng gọi là tuyệt sắc, nếu tạo hình quá mức phản tác dụng, ngược lại chú tâm làm nổi bật điểm chính, mới có thể nhấn mạnh lợi thế trời ban. Nhớ , làn môi và hai gò má chỉ cần dùng màu hồng nhạt, ngược lại đôi mắt đẹp có thế làm rạng rỡ khuôn mặt lên rất nhiều."


      Tô Tô lẩm bẩm ghi nhớ, nhưng có cái nghi vấn, giữ trong lòng rất lâu, cũng biết nên mở miệng như thế nào.


      Ngọc tỳ bà thấy nàng như muốn lại thôi, tò mò hỏi, "Có vấn đề gì thẳng , đừng quanh co lòng vòng với ta."


      "Vậy... ta liền a." Tô Tô suy nghĩ nên sắp xếp lời như thế nào, Ngọc tỳ bà và Mị Hỉ cũng có nhiều kiên nhẫn, cứ luôn miệng thúc giục nàng. Vì thế Tô Tô liền thẳng. "Thành , Ngọc tỳ bà ngươi bất luận về hình thức hoặc về những thứ khác đều xuất sắc hơn ta, vì sao người lại muốn phí thời gian nửa năm khổ cực dạy dỗ ta, mà phải ngươi tự mình ?"


      Mị Hỉ vừa nghe xong lời nàng , lập tức liền khống chế nổi bật cười, "Ngọc tỳ bà, ha ha ha, quả nhiên nàng hỏi ngươi."


      Tô Tô vẻ mặt hiểu, "Đây là thế nào?"


      Mị Hỉ , "Tô Tô, ngươi nghe danh tự Ngọc tỳ bà, phải biết nàng là tinh ngọc thạch."


      Tô Tô gật đầu.


      "Ngọc thạch, ngọc thạch, ngươi còn chưa nghĩ minh bạch sao?" Mị Hỉ đột nhiên ái muội kề sát vào bên tai nàng, "Ngọc tỳ bà, tức là thạch nữ a."


      Tô Tô: "…" Hóa đá ...


      Ngọc tỳ bà liếc Mị Hỉ cái, ném cái gì đó cho nàng.


      Nguyên Tô Tô tưởng rằng Ngọc tỳ bà giận lẫy, kết quả vừa nhìn thấy cái bình sứ trong tay, nhất thời có chút ngây người, "Ta bình nước hoa, ngươi cần đưa thêm."


      "Đây là lọ đặc biệt, để dành cho ngươi trước khi làm chuyện đó lấy ra sử dụng."


      Tô Tô cúi đầu nhìn bình nước hoa trong tay, "Cái bình này là sử dụng ở..."


      " sai." Ngọc tỳ bà hài hước , "Bảo trì hoa mai di động, về sau Trụ vương nếm mùi thả ngươi ra được." *bó tay ,hoa mai di động? há há*


      Tô Tô: "…"


      Ngọc tỳ bà, tuy rằng ngươi là tuyệt sắc mỹ nhân, nhưng hào quang mỹ nhân vẫn là ngăn được ngươi thốt lời thô tục a.


      "Thẹn thùng?" Ngọc tỳ bà thấy Tô Tô cúi đầu , cho rằng da mặt nàng mỏng, bèn trấn an, "Kỳ Trụ vương bôi nhọ ngươi, bồi vài năm kỳ cũng tính khó chịu... Đúng rồi, ngươi muốn xem hình dạng hay ?"


      Tô Tô lập tức ngẩng đầu, dùng sức gật mạnh!


      Mị Hỉ lập tức tha buông ra lời giễu cợt, đưa ngón tay khuấy chậu nước chút,"Tô Tô, ngươi phải nắm kỹ cơ hội hiếm có này."


      Tô Tô thèm để ý , chậm rì rì từng bước từng bước đến bên chậu nước...


      là hồi hộp a, nếu trước mắt xuất ông già trán hói, nàng thể khẳng định chính mình tan nát vỡ vụn a.


      Ngọc tỳ bà tay nhéo Mị Hỉ, xách ra ngoài.


      Tô Tô cố gắng tịnh tâm, hít hơi sâu, trong chậu nước dần dần ra bóng người—

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 6

      Vóc người cực cao, mái tóc dài quá eo, đầu đội ngọc triện. Cẩm y màu thiên thanh, hai cánh tay có xăm hình rồng, thắt lưng to,…..


      Bất quá, giờ phút này Tô Tô lại cực lực nhẫn để khỏi xúc động hộc máu. Bởi vì—


      Mị Hỉ chỉ cho nàng thấy mặt sau lưng cùa Trụ vương! = =


      «Làm sao trở thành sử thượng tối hoàn mỹ hồ ly tinh» Thế tiến công thứ hai: Sóng mắt mị hoặc.


      Mị sắc chẳng hề ngươi đường cái, nhất định phải ngừng đá lông nheo, mị lực bắn ra bốn phía, làm cho nam nhân mê đảo váng đầu mới kêu thành công. Như vậy rất thô tục dâm đãng.


      khác biệt giữa hai dạng đó là—


      Mị nhãn: Chính mình chủ động, tấn công nam nhân, thành bại trông chờ vào may rủi.


      Nhãn nhi mị: Ở mặt ngoài đối phương là chủ động, nhưng thực tế mình mới là chân chính chủ đạo, bất động thanh sắc liền có thể làm cho đối phương chui đầu vô lưới nước chảy thành sông.


      Nhãn nhi mị chẳng hề là ngươi phải câu chọn đối phương thế nào, ngươi có thể cảm tính, có thể thẳng thắn, thậm chí cũng có thể giống như Hoa Mộc Lan quơ đao kiếm chém giết chinh chiến, đương nhiên, ngươi phải nhớ chuyện rằng Hoa Mộc Lan dũng giết địch cuối cùng mục tiêu cũng là mượn cơ hội câu dẫn xỏ mũi nam nhân của mình mang về sào huyệt a.


      Thấy chưa, có phải ngươi nghĩ: dùng gậy đánh xỉu rồi trực tiếp kéo về động chẳng phải càng mau?


      Đương nhiên... cũng có thể.


      Chỉ cần ngươi có đủ khả năng bạo lực làm cho nam nhân thất điên bát đảo, đương nhiên chuyện đó thành vấn đề.


      Phương pháp này giới hạn, thủ đoạn tùy ý, ngươi chỉ cần nhớ giấu cho kỹ đuôi hồ ly của ngươi, như vậy mọi chuyện trót lọt.


      hoàn mỹ hồ ly tinh, chẳng hề là nhất định phải nhục cảm, nhất định phải dễ thương, nhất định phải tinh thông các kiểu kỹ năng, ngươi cần biến thành người khổng lồ, ngươi chỉ cần đứng vai người khổng lồ.


      Ngươi cần khuynh thành tuyệt sắc, nhưng nhất định phải phong tình vạn chủng, ngươi cần nơi chốn tranh phong; nhưng nhất định phải có phong cách riêng của chính mình để khiến nam nhân mới chỉ thoáng nhìn mà nhớ kỹ ngươi.


      "'Mị' là năng lực bẩm sinh của hồ tộc các ngươi." Ngọc lý bà tiếp. "Tô Tô, tại ngươi thi triển thử cái mị thái."


      Tô Tô: "…"


      Ngọc tỳ bà, "Trừng ta làm cái gì? Chẳng lẽ ngươi dùng tròng trắng mắt đá lông nheo?"


      Tô Tô: lạnh lùng ném cái mị nhãn...


      Ngọc tỳ bà trầm mặc trong khoảng khắc, "Ngươi xác định ngươi đích thực chính là hồ ly tinh?"


      Tô Tô: "Đại khái... xem như là."


      Ngọc tỳ bà: "..."


      Được rồi, tu luyện, lại là lần nữa tu luyện khắc nghiệt.


      Tô Tô đối diện Mị Hỉ, nỗ lực gắng sức mỉm cười thậm chí chỉ thiếu múa cột câu dẫn , Mị Hỉ vẫn như cũ thản nhiên ngồi bất động tại chỗ chống cằm nhìn nàng, lông mi cũng có động đậy chút.


      "Ta có chút lực hấp dẫn nào với ngươi sao?" Tô Tô tối tăm than thở, "Ngươi có tí cảm giác nào sao? Trái tim cũng rung động ngay cả vài giây?"


      "Ta nỗ lực thử..." Mị Hi , "Nhưng mà đại nương ngươi cũng biết , chuyện này thực hết sức khó."


      Ngọc tỳ bà sắc mặt tối sầm, "Tô Tô, ngươi lại thất bại, ngươi được ăn bữa cơm này."


      "Chờ chút!" Tô Tô cố gắng ngăn cơn sóng dữ, "Ta còn có chiêu!" Nàng hai ngày có ăn cơm, nếu lại bị bỏ đói chắc chắn nàng biến thành xác khô.


      Ngọc tỳ bà nhíu lại mi, "Hử?"


      Tô Tỏ đứng lên hướng về phía Mị Hỉ… cánh tay cực kỳ thong thả kéo vạt áo ngoài, môi mọng hé mở, ánh mắt mê ly...


      Mị Hỉ hai tay ôm ngực, trợn mắt nhìn.


      Tô Tô chậm rãi đứng dậy đến gần , nhưng lại có bất kỳ tiếp xúc, nàng chậm chạp nâng tay rút trâm cài mái tóc dài, trong chốc lát, đầu tóc đen tung xõa xuống, hai gò má nàng mơ hồ ửng đỏ, ngoại bào nhàng tuột xuống...


      Lộ mà dâm, lộ mà dâm...


      Tô Tô trong lòng mặc niệm bốn chữ này, nàng nghĩ lời Ngọc tỳ bà , muốn luyện ánh mắt, điều kiện tối cơ bản là được dùng bất cứ pháp thuật gì, chỉ cần có thể sử dụng sinh hoạt hằng ngày câu dẫn nam nhân, phương pháp đó mới tính là chân chính.


      Nhưng đối với Mị Hỉ, Tô Tô phát nàng có khả năng hoàn thành nhiệm vụ này...


      Ngọc tỳ bà nhìn Tô Tô, trực tiếp dụng tâm truyền tới nàng. "Thoát!"


      Tô Tô thầm thở dài, đôi đồng tử màu hổ phách càng nhu hòa, sóng mát lưu chuyển long lanh nhìn Mị Hỉ, lớp nội y , cố lộ ra, dây buộc buông lỏng...


      Mị Hỉ như cười như nhìn nàng, nhướng ày.


      Ngọc tỳ bà lập tức cuồng cấp Tô Tô nháy mắt ra dấu "Thoát! Thoát thoát thoái thoát — mau ~"


      Tô Tô vẻ mặt hắc tuyến cúi đầu chặt đứt sóng mắt từ Ngọc tỳ bà, nàng hở hang hết cỡ, còn muốn thoát? Thoát thêm nữa nàng liền muốn trần truồng!


      Mị Hỉ cũng vẻ mặt mong đợi nhìn nàng, "Tiếp tục a."


      Tô Tô thở sâu, nhắm mắt lại, giây sau bỗng kéo y phục trở về, quay đầu chạy lấy người


      .


      Mụ nội nó! Ra sao ra! Lão nương mặc kệ!


      "Tô Tô!" Ngọc tỳ bà ở phía sau kiều mỵ kêu lên.


      Tô Tô quay đầu, lộ ra cười to hết cỡ, "Có chuyện gì?"


      "Cơm chiều để trong phòng ngươi."


      "?"


      Tô Tô lần nữa xác nhận tu luyện thành hồ ly tinh trừ bỏ là khổ cực vẫn là cái kỹ thuật, nàng rất khinh bi những cái coi thường hồ ly tinh! Hồ ly tinh đâu có dễ làm!


      Trước mặt nàng bày biện con gà quay, nhưng... vì cái gì lại là gà!


      Từ lúc nàng bị bắt làm tù binh tới nay, hai tên nghiệt này luôn cấp nàng gà, gà nướng, gà quay, gà chưng, gà nướng ngũ vị hương, gà...


      "Ngọc tỳ bà, ta có thể đổi cái gì xanh xanh ? Sao lại là thịt gà hoài vậy?"


      "Hử? Hồ ly phải thích ăn gà sao?"


      Tô Tô phát điên, ai hồ ly thích! Nàng thích, thích, thích.


      "Trong động chúng ta có thực vật gì khác sao?" Tô Tô hỏi, "Ngọc tỳ bà, ngày thường ngươi ăn cái gì?"


      "Ngươi phải biết ta là ngọc thạch tinh." Ngọc tỳ bà liếc nàng cái, "Ta là dựa vào nhật nguyệt tinh hoa để sống, cần ăn cơm."


      "Còn Mị Hỉ sao?"


      Ngọc tỳ bà đương nhiên , "Ăn thịt gà a."


      Tô Tô đổ mồ hôi, cùng giống loài mà ăn lẫn nhau sao...


      Ngọc tỳ bà dường như đọc được suy nghĩ của nàng, "Mị Hỉ là Cửu Đầu Trĩ Kê Tinh (Gà Chín Đầu), năm đó chính là ăn luôn tất cả huynh đệ tỷ muội nên mới ngồi vào được vị trí tộc trưởng này." (gà này cốt lợn hay sao mà phàm ăn thế =.:)


      Tô Tô: Yên lặng trong lòng thầm nghĩ xem mình có khi nào đắc tội chưa?


      Ngọc tỳ bà hài hước , "Thế nào? Cảm thấy rung động?"


      Tô Tô trong nháy mắt xanh mặt, "Tỷ tỷ, ngươi suy nghĩ nhiều quá... khụ."


      Ngọc tỳ bà tươi cười ba phần sắc đẹp bảy phần thô tục, "Vậy... trong lòng ngươi là ngưỡng mộ Trụ vương? Thế nào, đêm qua nhìn xong có cảm giác vui mừng chứ?"


      Tô Tô gật gật đầu, "... Cái lưng , rất tiêu hồn."


      Ngọc tỳ bà chợt hiểu, giấu tay áo nháy mắt mấy cái với nàng, "Mị Hỉ cho ngươi xem lưng của thôi?"


      Tô Tô bi phẫn dùng sức gật đầu.


      Ngọc tỳ bà , "Đừng lo lắng, hôm qua ta đồng ý với ngươi, liền nhất định cho ngươi xem diện mục của Trụ vương." Nàng búng tay cái, hóa ra chậu nước, lần nữa ngưng tụ thành mặt thủy kính, trong kính như có lốc xoáy chậm chạp hiển ra hình ảnh kinh thành, cung điện Triều Ca…..


      Hình ảnh cung điện càng ngày càng ràng, cũng càng ngày càng tới gần, đột nhiên trước mắt tối sầm, Tô Tô phát hình ảnh trong kính dừng lại tại căn phòng tối…..


      "Sao? Triều Ca tại là buổi tối sao?" Tô Tô hỏi.


      "Chúng ta ở dưới mặt đất, ngày đêm đều có dạ minh châu chiếu sáng, cho nên cảm nhận ngày đêm. Giờ này ở nhân gian là đêm khuya." Ngọc tỳ bà tiếp." Lần này ngươi cần phải nhìn Trụ vương, lần sau ta giúp ngươi nữa."


      Tô Tô gật đầu, cặp mắt kề sát thủy kính.


      Ngọc tỳ bà cười , "Vậy ngươi từ từ xem, ta cáo lui trước."


      Tô Tô phất phất tay, sau khi Ngọc tỳ bà ly khai cặp mắt phút chốc lạnh


      Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Chớ Cười Ta Hồ Vi Trang 9 - Tiểu Thuyết Ngôn Tình | Đọc Truyện | Kênh Truyện m.khutaigame /doc-truyen/940-cho-cuoi-ta-ho-vi-page-9.html#ixzz2YbtagFkW


      xuống. Trước bàn đặt những bình hương hoa xa xỉ ngày đó tuyển được, Tô Tô cầm lên bình nước hoa đưa lên chóp mũi ngửi , cặp mắt dời về phía trong kính...


      Trong kính, chậm rãi ra cung điện được khảm vàng chạm ngọc, mấy cái đèn lồng khổng lồ ánh lửa mông lung làm cho cung điện có màn vàng vọt ái muội, hình dáng ràng của nam tử xuất ngay trước mắt….


      ngồi vương tọa khổng lồ, làn da tái nhợt, sắc môi cực đạm, liếc mắt cái cũng xem được là thần sắc có bệnh. Người phương Đông đồng tử phần lớn là tông nâu, nhưng đôi đồng tử của hẳn giống màu tóc của , cực đen, mái tóc dài quá eo buông thỏng nền áo màu xanh, trước ngực và hai cánh tay có hình xăm rồng dữ tợn, ngón tay thon dài của giao nhau để long ỷ, dưới ánh lửa, dung mạo tái nhợt đó nhìn kinh tâm động phách, mỹ cách quỉ dị...


      thể thừa nhận, Trụ vương trước mắt thập phần xuất sắc, nhưng cho dù có xuất sắc hơn nữa...


      Tô Tô điềm đạm bóp nát đóa hoa trong tay, dù cho có xuất sắc hơn nữa, nàng cũng định xài tới bình mạt lộ chi hoa.


      Trong kính Trụ vương đột nhiên quay đầu, chuẩn xác nhìn về phía nàng!


      Tuy rằng chẳng hề biết là ai thầm thăm dò, nhưng ánh mắt kia mang theo áp lực mạnh mẽ chỉ thuộc về những người mang khí chất vương giả.


      Tô Tô thản nhiên, chậm rãi thổi cánh hoa nát vụn trong tay, hướng nhàng thoải mái phất phất tay—


      Tái kiến, Vương của ta.


      hy vọng có thể cần nhìn thấy ngươi.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 7



      Ngôn ngữ và văn tự là ràng buộc.


      Nhưng Tô Tô buồn bực phát ... ràng buộc cùa nàng nhất định rất kém cỏi, chừng là quá bế tắc.


      Trừ ban ngày bị Ngọc tỳ bà chà đạp tu nghiệp, buổi tối nàng còn phải tiếp tục cùng Mị Hỉ văn giải chữ.


      " tại ngươi biết được bao nhiêu chữ?" Mị Hỉ bày ra tá mai rùa trước mặt.


      Tô Tô u buồn vươn tay ngà ngọc ra chọn vài cái mai rùa, "Đây là chữ Ngày, chữ Thổ, chữ Cát, còn có Bụng, Đói, Ăn, Hao, Hư hỏng, Là, phải, Mệt mỏi..."


      Mị Hỉ khóe miệng co rúm chút, "Học hơn nửa tháng, chỉ đến trình độ này?"


      "Ừ—" Lí nhí trả lời, nàng ngôn ngữ vô năng, đây là trường hợp bất khả kháng.


      "Được rồi." Mị Hỉ đứng thẳng, "Từ ngày mai trở , trong lúc ăn cơm ta và Ngọc tỳ bà dùng tiếng tim đập hòa ngươi đối thoại nữa, nếu như ngươi ngày có học đối thoại cơ bản , như vậy ngươi liền ngày chuẩn ăn cơm."


      cần phải khó khăn như vậy chớ...


      Tô Tô vội ngẩng đầu, vô hạn ai oán nhìn , " thể châm chước được chút sao?"


      Mị Hỉ mặt mày giãn ra, tâm tình rất tốt mở miệng, "Nỗ lực lên! Tô Tô."


      Những ngày tháng ai oán như vậy cứ thế mà trôi qua, ngày tu nghiệp giống như năm, nhưng dưới cưỡng ép giáo huấn của Ngọc tỳ bà và Mị Hỉ, Tô Tô cũng dần dần có thể nghe hiểu được ít từ ngữ đơn giản, nghe loáng thoáng có thể đoán mò được nội dung mà miễn cưỡng trao đổi.


      Dưới hình thức học tập hà khắc, Tô Tô ngày thường nếu có thể mở miệng liền tận lực mở miệng, dần dần cũng bồi dưỡng được biểu điềm tĩnh, nội liễm giả dối.


      Ngọc tỳ bà đối với nàng tệ, thường chọn lựa từ ngữ đơn giản mà nàng quen thuộc để trao đổi. Nhưng Mị Hỉ thường xuyên chọc ghẹo nàng, bắt đầu từ đêm đó sử dụng tâm để giao tiếp với nàng, còn cố ý chọn lựa những từ ngữ phức tạp để làm khó dễ nàng, làm Tô Tô đoán nhức cả đầu cũng chỉ có thể miễn cưỡng chưa hiểu hết, khó chịu hơn nữa chính là, bữa tối của Tô Tô là do phụ trách, này đây, Tô Tô thường thường bị chà đạp ngày sau đó vẫn là bi thảm được cấp cơm ăn.


      "Mị Hỉ." Ngọc tỳ bà , "Có hay cảm thấy Tô Tô gần đây hơi gầy?"


      "Có sao." Mị Hỉ quay đầu nhìn Tô Tô vùi đầu tu nghiệp, "Đêm qua nàng ta rất hăng hái ăn cả hai con gà nướng mà."


      "Vậy sao? Chắc là ta nhầm."


      Tô Tô ở bên nghe hiểu được ba từ buổi tối, ăn, gà nướng, quay đầu lại sử dụng những từ ngữ chưa thục luyện phun tào lao, "Chỉ có, ngày hôm qua ăn. Trước kia, có."


      Ngọc tỳ bà nghe hiểu, sờ sờ đôi tai xù của nàng, "Thực là đáng thương a, có phải hay thường xuyên bị cắt xén bữa tối?"


      Tô Tô gật đầu.


      Mị Hỉ thấy động tác của Ngọc tỳ bà, bất mãn , "Trước kia phải ngươi chuẩn cho ta đụng tới lỗ tai của ngươi, vì cái gì Ngọc tỳ bà đụng sao?"


      "Ngọc tỳ bà, nữ, có thể. Ngươi, nam, được."


      Mị Hỉ phẫn nộ trừng mắt, "Ngươi muốn sao mà chả được." dù sao là thiếu niên tâm tính, chưa hề tại thế gặp qua hồ, lần đầu nhìn thấy lỗ tai và đôi mắt của Tô Tô cảm thấy rất là mới mẻ, nhưng Hồ tộc lại có quy định quá khủng bố, có ý nghĩ muốn cưới Tô Tô, đành phải đè nén lòng hiếu kỳ xuống.


      Ngọc tỳ bà , "Hôm nay sau khi tu nghiệp kết thúc, ngươi có thể hậu viên lựa chút rau quả, ngày thường ngươi phải hay ăn ngán thịt gà, rau này là nhóm tiểu mới từ bên ngoài hái tới, rất tươi."


      Cặp mắt Tô Tô lập tức sáng ngời, rốt cục! Rốt cục có thể ăn được thực vật.


      Rất dễ dàng, nhưng cuối cùng Tô Tô cũng kết thúc buổi tu nghiệp, ba chân bốn cẳng chạy đến hậu viên, tầm mắt dừng ở những bụi rau quả vừa quen thuộc vừa xa lạ, đột nhiên nàng hô tiếng, chạy tới ôm bó lá cây.


      "Đây là cái gì?" Mị Hỉ đột nhiên vô thanh vô thức xuất ở sau lưng nàng.


      Tô Tô , "Bí mật, ."


      Mị Hỉ cau mày, đưa mắt nghiên cứu bó lá hồi lâu, ước chừng có chút ấn tượng, "Đây là kim diệp thảo, thể ăn."


      Tô Tô chỉ nhún vai nhìn , thần bí ôm bó kim diệp thảo kia trở về...


      Ngày thứ hai.


      Trời vừa sáng, Mị Hỉ lần đầu tiên nhìn thấy Tô Tô rất có tinh thần dậy sớm, ôm đống kim diệp thảo kia trải ra phơi khô dưới ánh sáng mặt trời, trong lúc tu nghiệp ánh mắt cũng luôn liếc chừng đám lá kim diệp thảo kia...


      Đến tột cùng trong đó có gì huyền bí?


      Mị Hỉ và Ngọc tỳ bà nhìn nhau, rất có hứng thú xem nàng muốn làm gì.


      Tô Tô đem kim diệp thảo phơi nắng năm ngày, ngày thứ năm, Tô Tô tung tăng chạy đến trước mặt Ngọc tỳ bà trước, khoa tay múa chân miêu tả, "Ngươi có thanh đá dài dài, giữa có lỗ hõm, bỏ lá cây vào đốt hay ?"


      Cùng mệt nhọc cho Ngọc tỳ bà ngồi đoán ý tứ của nàng, bất quá chỉ trong khoảng khắc, đưa cho nàng cái ngọc quản trắng sữa.


      Tô Tô cười tít mắt tiếp nhận, "Cám ơn, về sau ta nỗ lực tu nghiệp."


      Sau khi Tô Tô trở về, đâm nát bó lá cây được phơi khô, sau đó bỏ vào cái túi da bò, cất kỹ bên người.


      Mị Hỉ chống cằm xem nàng bận việc, lâu lâu thấy nàng dùng ngón tay quết ít lá diệp nát, bỏ vào ngọc quản, dùng chút lửa đốt nó lên, sau đó nhàng mở miệng ngậm lấy hít hơi, tựa hồ có chút hưởng thụ thỏa mãn thở dài.


      "Ngươi làm cái gì?"


      Tô Tô phun ra nuốt vào những hơi khói , từ tốn trả lời bằng tiếng Trung, "Sau khi hút xong điếu thuốc, khoái hoạt tựa thần tiên." Tuy rằng nàng nghiện thuốc lá cho lắm, nhưng nếu thiếu nó, lại mơ hồ nghĩ như thiếu cái gì đó, dường như quen. Cứ như vậy người nhàn nhã hút thuốc, người lẳng lặng ngồi đợi, cơ hồ nàng cảm giác như ở trong thế giới quen thuộc của mình, mà phải ở trong tình trạng khốn khó gian nan học làm hồ.


      Mị Hỉ luôn luôn phải là người biết lễ nghi hàm súc, ngồi hồi thấy chán liền bay thẳng đến chỗ nàng duỗi tay, "Đưa đây."


      Tô Tô cười như hoa, "Được, cho ngươi."


      Mị Hỉ tiếp nhận ngọc quản, cũng học như Tô Tô, mở miệng dùng lực khẽ hít, lập tức, cỗ cực kích thích bí mang theo hơi nóng xông thẳng lên đầu lên óc !


      Mị Hỉ chổng khu ho sặc sụa, nước mắt chảy cả ra, vung tay nhét trả lại ngọc quản cho Tô Tô, thét hỏi, "Khụ khụ, đây là


      Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Chớ Cười Ta Hồ Vi Trang 10 - Tiểu Thuyết Ngôn Tình | Đọc Truyện | Kênh Truyện m.khutaigame /doc-truyen/940-cho-cuoi-ta-ho-vi-page-10.html#ixzz2YbuLe56D


      ái gì... Khụ, mùi lạ quá, khụ.."


      "Mùi thuốc lá a." Tô Tô liếc mắt trả lời, tay chà lau phần ngọc quản bị Mị Hi dùng qua.


      Mị Hỉ chưa hiểu hết, nhưng thấy nàng biếng nhác đưa ngón trỏ vuốt ve khối ngọc quản trắng mịn, vẻ mặt mơ màng lại cũng có vài phần phong tình khác thường.


      Tô Tô đột nhiên đem mặt gần sát , dùng tiếng Trung Quốc hỏi, "Vì cái gì như vậy xem ta?"


      Mị Hỉ dời tầm mắt, thô thanh , "Ta phải cùng ngươi qua, sau này cùng ta chuyện chỉ có thể dùng Thương ngữ, tối nay ngươi hai lần tuân theo quy định, lại muốn bị bỏ đói phải ?


      Tô Tô thối lui thân thể, giờ phút này nàng nhăn mày cái rồi nở nụ cười dịu ngoan giống ngày thường...


      "Mị Hỉ, trưởng thành ." Nàng nghiêng đầu lấy loại tư thế mị vừa xen vào hồn nhiên nhìn , "Ngươi tại giống như tên tiểu quỷ mới vừa bắt đầu tiến vào thời kỳ trưởng thành, bắt đầu phát tình, dùng những trò đùa dai để hấp dẫn người mà trong lòng ngươi chú ý vậy."

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 8



      Tô Tô nguyên chỉ là vui đùa thêm cảnh cáo, ý vị hài hước hơi sâu chút.


      ngờ Mị Hỉ lại tức giận, mắng nàng, "Ngươi chớ có bậy!" Tô Tô cười mỉm, sau đó gì nữa.


      Cơn giận của Mị Hỉ vẫn còn ỉ, phất tay , "Tối nay ngươi ba lần tuân theo quỵ định, bữa tối ba ngày liền miễn, nếu còn tái phạm, ta liền miễn luôn cơm trưa cùa ngươi."


      Tô Tô đành phải giơ tay đầu hànd, tiếp tục dùng Thương ngữ , "Được rồi, tại ngươi mạnh, nghe ngươi."


      Mị Hỉ nghe vậy quay đầu lại liếc Tô Tô cái, "Còn nữa, nếu ngươi lại hồ ngôn loạn ngữ..."


      Tô Tô kéo quai hàm, u buồn bổ sung, "Vậy cứ phạt ta, cho ta ăn cơm."


      Mị Hỉ thấy bộ dạng nhận lỗi hiền lành của nàng, nhíu mày , "Ngươi biết tốt!"


      xong, giây lát rời di...


      «Làm sao trở thành sử thượng tối hoàn mỹ hồ ly tinh» thế tiến công thứ ba: kiều, hờn.


      Ngươi có thể hờn dỗi, nhưng nghiêm khắc mà , kiều cùng hờn là hai loại giống nhau.


      "Kiều", chẳng hề chỉ bản thân, mà là chỉ hành động, tức "nuông chiều", mà nuông chiều đối tượng, nhưng lại khiến đối phương cam tâm làm thần núp dưới váy ngươi.


      Đầu tiên, bất luận già hay trẻ, bất luận năng lực mạnh như thế nào, bất luận ngày thường có bao nhiêu bá đạo, cũng có lúc cảm thấy mỏi mệt.


      Giờ phút này, cho dù ngươi có thiên kiều bá mị, cũng bằng hồng nhan tri kỷ thân thiết có thể an ủi khiến ấm lòng. Biết cần cái gì, biết nên làm sao để "nuông chiều" người nam nhân mà để lại dấu vết.


      Ngươi "Kiều" , tự nhiên cũng "Kiều" lại ngươi.


      Chú ý: Nhớ đừng dùng "Kiều" quá độ, nam nhân là sinh vật rất dễ lên mặt, "Kiều" chỉ có thể như món vũ khí cuối cùng, tới đường cùng mới xài tới. Nếu tần suất dùng quá nhiều, hiệu quả phản tác dụng, càng đừng trách đối phương lòng tham đáy.


      "Hờn", chẳng hề muốn ngươi hóa thân thành đàn bà chanh chua, ngươi hãy khôn khéo sử dụng thế mạnh của nữ tử để chiếm lợi trong khi thương thảo cùng đối phương.


      Hai giới tính hoàn toàn bất đồng cùng nhau sinh hoạt, sau thời gian, cũng có lúc ý kiến thuận nhau.


      Nếu ngươi cứ cao thượng cắn răng chịu đựng, đối phương tự nhiên cũng giẫm phải địa lôi của ngươi, lại càng có ý hối cải, năm rộng tháng dài, phải ngươi trước bị chết ngạt, chính là bởi vì ngươi rốt cục chịu được phát tiết ra, chiến tranh bùng nổ.


      Lúc này, cũng chính là thời khắc "Hờn" phát huy tác dụng.


      Dù sao, cứ "Kiều" hiền thục an ủi mãi dần dần làm ngươi cảm thấy chán, lâu lâu "Hờn" chút cũng ảnh hưởng thế cục, phải có chút kỳ quặc để làm cho đối phương minh bạch sai lầm của mình, về sau tận lực tránh dẫm đau chân ngươi, đồng thời cũng câu lên tính chinh phục và cảm giác thành tựu sau khi đối phương quy thuận của bọn họ.


      Cũng đừng sử dụng "Hờn" quá độ, thỉnh thoảng chỉ cần quấy gợn sóng, trêu chọc chút, mới có thể bảo trì linh động, trường thịnh suy.


      Chú ý: Quá trình dùng "Hờn", phải cầm giữ cho đúng mực, quá - này chỉ gọi là bực tức; quá nặng - này gọi là cay nghiệt. Mục tiêu của ngươi là nhượng trở thành thần núp dưới váy ngươi, mà phải đẩy hướng về các hồng nhan tri kỷ khác a.


      "Tô Tô, ngữ khí uyển chuyển thêm chút." Ngọc tỳ bà bảo.


      Tô Tô nhắm mắt lại chút, sau đó mở mắt ra , " chuẩn bị tốt, ngươi hỏi."


      Cặp mắt Ngọc tỳ bà đảo quanh người Mị Hỉ cái, quạt lông che nửa mặt chỉ lộ ra đôi mắt đẹp nháy mắt mấy cái với Tô Tô, "Ngươi dùng ba từ đơn giản, hình dung ta và Mị Hỉ."


      Tô Tô chân thành nhìn về phía Ngọc tỳ bà,"Ngọc tỳ bà ngươi là nữ vương, bát quái, soi mói, 'Cường thế, khéo léo, rất có nguyên tắc'."


      Đuôi mắt từ tốn quét đến người Mị Hỉ, "Mị Hỉ ngươi là tự luyến, soi xét, cá tính ngây thơ, 'Tự trọng, theo đuổi hoàn mỹ, tính tình thuần trĩ'."


      Ngọc tỳ bà , "Xem tới nhập môn 'Hờn', Tô Tô ngươi thích ứng hết sức mau."


      Tô Tó lé con mắt, ngày ngày sinh tồn bị các ngươi áp bách, thế nào có khả năng mau = =!


      Bề ngoài của "Hờn" cũng có thể gọi là công kích, chẳng qua là châm chích người mình , công kích để kích thích cảm tình. Bởi vậy, nên biết uyển chuyển ra sao để đem lời của đối phương biểu đạt thành lời công kích, đây cũng là cái chính của "Hờn".


      Nếu tài nghệ "Hờn" cao cường, thậm chí có thể bên sai khiến đối phương vì chính mình làm mọi chuyện lớn bé, dồn hết sức vì nụ cười của nàng đồng thời trong lòng còn cảm thấy hổ thẹn, thổn thức bạc đãi nàng.


      Ngọc tỳ bà và Mị Hỉ giờ phút này chính là người mẫu tốt nhất cho Tô Tô tu luyện, nhượng nàng dùng mọi phương diện công kích bọn họ, luyện tập cho tròn trịa kỹ xảo "Hờn".


      Mà "Kiều" và "Hờn" phải song song tiến hành tu nghiệp.


      Buổi sáng là "Kiều", buổi chiều là "Hờn".


      Này đây, buổi sáng nếu như Mị Hỉ và Ngọc tỳ bà dễ chịu cho nàng đè đầu cưỡi cổ trong khi tu luyện "Kiều", buổi chiêu khi tu luvện "Hờn", Tô Tô phải vắt hết óc nghĩ nên như thế nào uyển chuyển để hả giận đồng thời công kích trở về.


      Ngọc tỳ bà cũng rất dễ chịu, đáng tiếc bị Mị Hỉ mang thù nhiều, Tô Tô tại "Hờn" trong khi tu luyện công kích vài phần, buổi sáng hôm sau trong khi tu luyện "Kiều", càng thêm hà khắc...


      "Oan oan tương báo khi nào mới dứt." Ngọc tỳ bà lắc đầu cảm thán, bất quá kỹ xảo "Hờn" của Tô Tô tiến bộ rất nhanh, thể , tình liên quan tới lợi ích của chính mình, tiềm lực tổng là vô cùng tận.


      điêm nhất định phải thừa nhận, so sánh cùng tu nghiệp "Hờn", tu nghiệp "Kiều" thực phải...


      Tô Tô trán phủ đầy hắc tuyến, "Được rồi, ta nỗ lực an ủi ."


      Trong phần mộ tối tăm xa hoa , Mị Hỉ vểnh chân nửa nằm nửa ngồi cái giường nệm màu đỏ sậm, vẻ mặt "Đại gia ta chờ vật hi sinh tới nạp mạng".


      Ngọc tỳ bà lặng im giơ ngón cái cổ vũ Tô Tô, cố đứng vững a, Tô Tô.


      Tô Tô ôn nhu chậm chạp đến bên cạnh Mị Hỉ, nội dung "Kiều" và "Hờn" hoàn toàn tương phản, cầu nàng nhất định bất cứ dưới tình huống nào cũng phải nhất định mà bình tĩnh đương thánh mẫu an ủi tâm trạng yếu ớt mỏi mệt của đối phương.


      Chính là Tô Tô nhìn trái nhìn phải Mị Hỉ, cách nào tưởng tượng hài tử đáng thương bị khi dễ khinh khi.


      "Người tới làm cái gì?" Vừa tới bị Mị Hỉ dùng thái độ vô lễ, thô lỗ quát.


      Ta chỉ là yên tâm..." Tô Tô nhu tình tựa thủy ngồi xuống bên cạnh , "Ngươi có chuyện gì phiền lòng, hãy với ta, tuy rằng chắc ta có đủ tài cán giúp ngươi giải quyết, nhưng ít nhiều gì, ta vẫn là hy vọng có thể cùng ngươi chia sẻ..."


      Mị Hỉ buồn bực gạt tay nàng ra, "Nữ nhân gia biết cái gì? Chuyện của nam nhân, nữ nhân đừng


      Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Chớ Cười Ta Hồ Vi Trang 11 - Tiểu Thuyết Ngôn Tình | Đọc Truyện | Kênh Truyện m.khutaigame /doc-truyen/940-cho-cuoi-ta-ho-vi-page-11.html#ixzz2YbuW0xsO


      quản."


      Ngươi chỉ là tiểu hài lông còn mọc chưa đủ tự xưng cái gì nam nhân a. = =


      ~Tô Tô hai mắt ứa lệ điềm đạm đáng ngưỡng vọng , bày ra đầy đủ biểu tình kiên trinh "Ngươi là thiên cùa ta, địa của ta, thần của ta", bỏ cuộc lần nữa xáp tới bên cạnh lay lay, ái tình tha thiết chân thành , "Ta biết...tâm ngươi đau, sợ ngươi mình chống đỡ, khó chịu... vừa nghĩ tới ngươi như vậy, ta.... ta chỉ hận chính mình thân là nữ nhi thể vì ngươi gánh vác phần..."


      Trình độ cực kỳ buồn nôn, Ngọc tỳ bà cũng nhẫn được run cái.


      Đứng mũi chịu sào Mị Hỉ yên lặng quay mặt , tiếp tục nhìn nữa...


      Bỗng dưng, hoàn toàn yên tĩnh, đột nhiên phía lăng mộ truyền tới trận vó ngựa nườm nượp, rầm rộ, làm dạ minh châu cũng mơ hồ chớp lên...


      "Nguy rồi! Trụ vương thế nhưng phát động chiến tranh!" Ngọc tỳ bà nháy mắt sắc mặt ủ dột.


      Tô Tô hiểu cho nên quay đầu nhìn Ngọc tỳ bà, "Vậy kế hoạch của chúng ta có ảnh hưởng gì ?"


      Mị Hỉ , "Nguyên kế hoạch là khi Đế Tân thảo phạt Tô thị, chúng ta nhượng ngươi lẫn vào Tô thị, sau khi chiến bại Tô thị hiến ngươi cho Trụ vương, nhưng lần này Đỗ Tân phát động chiến tranh quá sớm, trong khi tu nghiệp của ngươi vẫn chưa kết thúc."


      "Đế Tân?" Ấn tượng của Tô Tô đối Trụ vương Đát Kỷ là khi còn có xem qua bộ phim «Phong Thần bảng», trong trí nhớ trừ bỏ chuyện Trụ vương là cái đại thúc thô tục, những cái khác đều quên bảy tám phần.


      "Đế Tân là danh tự của , hay là ngươi cho rằng tên Trụ Vương?" Mị Hỉ .


      Tô Tô vì vô tri của chính mình xấu hổ vài giây, nhưng sau đó lập tức liền bị Ngọc tỳ bà làm cho hồn vía lên mây—


      Ngọc tỳ bà sung mãn quyết đoán hai tay nắm chặt vai nàng, "Tô Tô, trong vòng hai tháng này, ngươi nhất định phải học lưu loát Thương ngữ cho ta , còn tu nghiệp của ngươi, ta trích ra những thứ trọng điểm khắc nghiệt huấn luyện ngươi! Về những nội dung khác trong phần tu nghiệp, chờ ngươi vào hoàng cung, ta và Mị Hỉ nhất định lựa thời cơ hướng dẫn!"


      Tô Tô:"…"


      Bộ mặt bị nứt nẻ…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :