1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chớ đắc tội ông chủ - Hỉ Cách Cách (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      <Tiếp>

      “Tốt nhất nên đợi đến ngày họp, nếu rắc rối ở thị trường Châu Âu vẫn chưa xử lý tốt, ngay cả ngủ đều yên?”

      mới dễ dàng bị lừa gạt như vậy, mức độ nghiêm túc trong công việc , toàn bộ công ty dưới đều quá ràng.

      hổ là bà xã tương lai của , cho hôn cái coi như phần thưởng.” xong, lại làm bộ muốn đến gần hôn .

      Thần Lạc trừng mắt nhìn rồi thành thạo né tránh, cười khi thấy vẻ mặt nháy mắt suy sụp, trước giây ra khỏi văn phòng thay đóng cửa lại, nâng cao lượng - -

      “Chờ xử lý xong, em đến chỗ của nấu bữa ăn ngon thưởng cho .”

      Hắc Diệu Luân trừng mắt nhìn cửa bị đóng lại, trong lòng nhất thời bùi ngùi hàng vạn, thào tự , “Ngàn vạn lần đừng khó khăn như vậy, kỳ chỉ cần em đưa mình đến miệng là được rồi...”

      Bảy giờ tối, Thần Lạc gặp Hắc Diệu Luân vẫn vì công việc bận tối mày tối mặt, tiện đến phòng giải khát định pha ly cà phê cho , nhưng ở phòng giải khát lật tung cả buổi, cuối cùng mới phát còn cà phê, nhìn đồng hồ, đến thời gian tan tầm, muốn làm phiền tới người của phòng hành chính tổng hợp, quyết định tự mình xuống những tầng khác mượn chút hạt cà phê để lên pha.

      Bởi vì chỉ cách có hai tầng, thời gian tan tầm thang máy lại quá nhiều người, thế là lựa chọn cầu thang qua phòng thư ký quen thuộc nữa.

      đường cũ vẫn tốt hơn. Thần Lạc mỉm cười, người vừa mới đến bên ngoài phòng giải khát, nghe thấy giọng từ bên trong truyền đến.

      “... đúng nha. Hoàng Nghi đủ xui xẻo, kết quả chỗ tốt đều để cho Thần Lạc chiếm hết rồi.”

      Thần Lạc vừa nghe đến tên của mình bị người khác ra, lập tức dừng bước lại, ngập ngừng đứng ở cửa, tiến lui được.

      “Chỉ có thể số mệnh của người ta quá tốt, trước đây khiến cho ông cụ nhìn trúng mới có cơ hội tiếp cận. Mặc dù ta muốn, vẫn còn kêu ta mua bao cao su, nhưng ngờ làm như vậy vẫn ép được ta . Nếu là tôi, nhất định cảm thấy được người phụ nữ này cực kỳ quấn người.”

      Thần Lạc đứng ở ngoài cửa, hoang mang nhíu mày lại. Ông cụ gì, ta nào? Các nhắc tới bao cao su cái gì.

      sai, ngay cả ông cụ đều cho rằng chuyện này thành, lập tức lại xếp người phụ nữ mới vào bên cạnh người con trai của ông, kết quả a? ta ăn xong?”

      Nghe đến đó, Thần Lạc đột nhiên chấn động, ra người các bán tán là và Hắc Diệu Luân.

      “Các phải biết từ tổng giám đốc trời sinh phản nghịch, ông cụ muốn tổng giám đốc làm gì, ấy hết lần này tới lần khác cố ý làm ngược lại. Tôi thấy lần này ấy cũng như vậy, tám phần là vì khí thế của ông cụ, sợ rằng bản lĩnh dính người của người phụ nữ kia có quan hệ gì quá lớn.”

      “Sao lại biết?” Dường như cực kỳ hi vọng nghe được chuyện này, nữ đồng nghiệp A hưng phấn hỏi.

      “Toàn bộ dưới công ty đều truyền có được hay ! Từ chuyện bao cao su lần trước, mọi người vẫn luôn chú ý nhất cử nhất động của bọn họ.”

      Đầu óc Thần Lạc trống rỗng, muốn lập tức lên lầu, lại phát cả người mình đều run rấy.

      “Tôi cũng cảm thấy như vậy. Các suy nghĩ chút, nếu phải vì khí thế của ông cụ, tổng giám đốc phong lưu tuấn như thế sao lại đột nhiên coi trọng ta? Đừng quên, thái độ trước đây và bây giờ của đối với ta! Chnh lệch cách xa hàng ngidn dặm...”

      Đủ rồi.

      Hai tay Thần Lạc che miệng lại, cố gắng để mình khóc lên tại chỗ, sợ bị người khác phát .

      ra là như vậy, khó trách vẫn cảm thấy có chỗ nào kì quái, nhưng bất kể nghĩ thế nào, vẫn nghĩ ra đầu mối.

      biết gì về tình , cho đến lúc này ko ngờ lại như vậy.

      Chỉ biết mình bị Hắc Diệu Luân hấp dẫn sâu sắc. Hơn nữ biểu theo đuổi của , làm càng vô phương trốn tránh tình cảm của chính mình, chỉ cực kỳ đơn thuần nghĩ muốn ở cùng với ...

      Đâu nghĩ, chân tướng việc lại chịu được như thế?

      Nếu như chuyện các ấy là bịa đặt. mình tìm hỏi ràng, những chuyện hết lần này tới lần khác phát sinh quá chân này, bảo phải làm thế nào để thuyết phục mình nên tin?

      lảo đảo nghĩ muốn về phòng làm việc, nhưng vừa mới lên lầu, thấy Hắc Diệu Luân cau mày từ phòng trà bước ra,

      Vừa nhìn thấy xuất ở cửa cầu thang, lập tức bước mấy cái đén bên người , đưa ôm vào trong lòng,ôm chặt lấy.

      đâu vậy?” ôm hỏi, tâm tidnh hỗn loạn vì thấy mà từ từ bình tĩnh trờ lại.

      có cà phê...” Hai mắt Thần Lạc mờ tịt nhìn về phía trước, may mắn lúc mình ở cầu thang kịp chỉnh lý cảm xúc chút, mới đển nỗi bị nhìn thấy dáng vẻ khóc chật vật.

      “Vậy sao?” Hắc Diệu Luân chậm rãi buông ra, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mắt ừng đỏ của , chậm rãi nhíu mày.

      “Ừ.” gật đầu.

      “Cho nên... Cà phê đâu?” nhìn mắt căn bản dối, trực giác cho biết chuyện tuyệt đối đơn thuần như thế.

      “Em... Em...” tránh tầm mắt của , quanh co biết lý do nào cho tốt.

      “Sắc mặt của em xem ra được tốt.” đành lòng bức , bàn tay dịu dàng đặt ở gò má nhàng an ủi, ngón tay lan truyền đến cơn ướt át, để cho mơ hồ phát dường như vừa mới khóc.

      Thần Lạc dán chặt mình vào lòng bàn tay to ấm áp của , cùng chuyện, “Ừ, em có chút thoải mái.”

      “Là quá mệt mỏi hay áp lực quá lớn?” Nghe vậy, lập tức duỗi cánh tay ôm bả vai nhoe bé và yếu ớt của , gắt gao ôm vào trong lòng.

      “Chắc vì mấy ngày nay ngủ đủ sâu giấc, tinh thần có chút hoảng hốt.”

      dối, mấy ngày liên tiếp tăng ca làm việc để cho mệt mỏi chịu nổi, hơn nữa vừa mới bị đả kích, cuối cùng làm cho cảm thấy mình chịu được.

      Hắc Diệu Luân vào phòng làm việc của mình, để cho ngồi ghế sofa thoải mái ở phòng tiếp khách, còn mình ngồi xổm trước mặt , cùng bốn mắt giao nhau.

      “Đợi lát nữa, đưa em về nghỉ ngơi.” Hay tay nâng khuôn mặt nhắn của , đặt nụ hôn nhàng ở trán .

      dám có bất cứ hành động thân mật gì, chỉ chút thôi có tình huống lau súng cướp cò, ký ức lúc nãy vẫn còn mới mẻ.

      cần, bận, tự em có thể trở về được.” vùng vẫy muốn đứng đậy, lại bị tranh trước bước đè bả vai lại, muốn ngoan ngõa ngồi xuống.

      được.” kiên trì, nhìn chậm rãi lắc đầu, tính cách bá đạo lập tức ra bỏ sót.

      còn có công việc, cần quan tâm đến em.” muốn mình yên lặng chút, để hồi phục tâm tình hơi hỗn loạn, nếu cứ như vậy, sợ mình khống chế được mà với .

      “Cho nửa tiếng.” Hắc Diệu Luân xong, xác định trốn , đến tủ đồ lấy chiếc chăn cùng gối lông chim cao cấp dự phòng ra.

      Thần Lạc nhìn bóng lưng cao lớn của , khi lần thứ hai đến trước mặt , cúi người giúp gối đầu, đắp chăn lông lên, trước khi còn đặt ở trán nụ hôn thâm tình, hại thiếu chút nữa lại muốn rơi lệ.

      Làm sao đây? muốn tin tưởng , hoàn toàn tin tưởng , nhưng các đồng nghiệp vừa rồi những phân tích đó, khiến rất khó phản bác.

      Thu xếp cho xong, Hắc Diệu Luân định quay lại bàn làm việc tiếp túc xử lý công việc, thấy nhíu mày lại, ánh mắt mờ mịt nhìn .

      “Em ngủ trước lúc.” thấy nhìu mày, giọng trầm thấp mê người mà lười biếng.

      Nếu phải công việc mởi xử lý được nửa, rất muốn lập tức đưa về nhà của mình.

      “Ừ.” Thần Lạc đành phải nở nụ cười nhàn nhạt với , ngoan ngoãn nhắm mắt lại, thể xác lẫn tinh thần của đều mệt mỏi, đến mấy giây chìm vào giấc ngủ.
      Last edited by a moderator: 22/2/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10.

      Thời gian dường như qua lâu, trong lúc ngủ đột nhiên có cảm giác được môi giống như có lông chim ấm áp nhàng vuốt ve, để cho vô cùng khát vọng cùng ỷ lại.

      ràng tỉnh lại, lại chậm chạp chịu mở mắt, mặc cho cảm xúc ấm áp từ từ trở nên nóng lại thâm nhập sâu hơn, và nhiệt độ cơ thể của cũng lặng lẽ tăng lên vài độ.

      " tỉnh?"

      Giọng nam tính khàn khàn khiêu khích dường như vang lên bên tai, toàn thân Thần Lạc run rẩy, hai mắt mơ hồ chớp chớp, mở ra nhìn thẳng vào mặt của .

      vẫn chưa kịp ý thức phát sinh tình gì, nghe thấy hung dữ khẽ nguyền rủa tiếng, lập tức thấy mình bị ôm gắt gao vào trong lòng.

      Thần trí vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, lần thứ hai rơi vào trong nụ hôn nóng bỏng, đến khi hai người đều thở nổi, mới bỗng nhiên buông ra.

      "Diệu Luân?" hoang mang nhìn , hiểu tại sao đột nhiên buông ra?

      Động tác đột ngột của làm cho nhớ lại những câu vừa nghe được ở dưới lầu, trong lòng hỗn loạn.

      " cần bình tĩnh chút, có lỗi." Cảm giác mình dường như sắp mất khống chế, Hắc Diệu Luân được nửa, đột nhiên quay mặt.

      chưa từng như vậy, mặc kệ bất cứ chuyện gì, cũng chưa từng có phút nào giống như tại khống chế được mình. Cảm giác xa lạ này làm cảm thấy quen cùng hoảng hốt.

      Hai tay Thần Lạc vươn ra, đem mặt quay lại nhìn mình, khó hiểu hỏi: "Tại sao cần bình tĩnh?"

      biết, ra mù quáng ở trong phòng làm việc cùng người phụ nữ, với , chỗ làm việc nên chuyên tâm làm việc.

      "Thần Lạc, em còn chưa tỉnh ngủ sao?" Thấy mê mang, trong lòng đột nhiên xuất dự cảm tốt.

      " chưa trả lời em." Hai tay nâng mặt lên, đem môi mình gần sát vào , sau đó thấy hô hấp của trong nháy mắt thở dốc.

      quyết định, muốn phá lệ, ví như nhịn được mà có khát vọng với , vậy chứng tỏ , mà phải coi như quân cờ để trả thù cha .

      "Em nhất định bị làm mệt muốn chết rồi." Hắc Diệu Luân bất đắc dĩ câu, con ngươi đen nhánh cũng trở nên vô cùng thâm thúy, hai tay vụng trộm nắm chặt thành quyền, hiển nhiên cố gắng đè nén dục vọng của mình lại.

      "Em là bị công việc làm cho mệt muốn chết, chứ phải ." Thần Lạc thực tế , lộ ra nụ cười mỏi mệt với .

      hung hăng hít sâu ngụm khí, dám thề người phụ nữ khờ dại trước mắt này, tuyệt đối biết chính vừa
      hung hăng hít sâu ngụm khí, dám thề người phụ nữ khờ dại trước mắt này, tuyệt đối biết chính vừa Gì, nghe vào trong tai người đàn ông bình thường có bao nhiêu khiêu khích.

      “ Phải thử chút xem sao?” dụ dỗ hỏi thử, đối với dáng vẻ lơ đãng đáng của hoàn toàn có sức chống cự.

      “ Được.” nở nụ cười với , trả lời vừa nhanh vừa trực tiếp.

      phải là đứa bé, đương nhiên biết hỏi cái gì, chính cũng muốn lấy chứng minh, phải sao?

      “ Em tuyệt đối biết cái gì…” cười khổ nhìn . Thấp giọng lầm bầm dường như oán giận.

      “ Em biết.” xong, lập tức thấy hai hàng lông mày của nhếch lên cao mang theo nghi ngờ.

      cười tự giễu, lấy hết dũng khí, lần đầu tiên chủ động hôn lên người đàn ông mình thích.

      Hắc Diệu Luân quen đoạt lấy, cũng có để cho chủ động quá lâu, dường như vừa khẽ đụng vào môi của , lập tức đổi bị động thành chủ động, sau đó gầm tiếng nắm quyền chủ động lần nữa vào trong tay, mà nhiệt tình phối hợp, càng làm châm lửa người

      Ngoài cửa sổ là màn đêm huyền bí, bên trong phòng có bao nhiêu dịu dàng. đêm này, trái tim đập rộn ràng, nước mắt trong suốt vui sướng rơi xuống, mặc mạnh mẽ lần lượt giữ lấy .

      Khi thô bạo mà mất dịu dàng trìu mến, dần dần hiểu được, người đàn ông này . Nhưng biết, chính mình bị hành hạ vì tin tưởng , lại mơ hồ xuất áy náy cùng vui mừng…

      Khi Hắc Diệu Luân tỉnh lại, phát Thần Lạc còn ở bên cạnh.

      Có loại trực giác mãnh liệt, dường như khủng hoảng làm cả người toát mồ hôi lạnh, cảm giác bất an kinh hãi làm cho lập tức đứng dậy mặc quần áo, giống như con ruồi đầu, vứt bỏ lý trí, điên cuồng đuổi theo tìm .

      Nhưng lúc muốn ra khỏi văn phòng, máy tính bỗng nhiên truyền đến tin tức ở bên châu Âu hết sức khẩn cấp, chỉ có thể cắn răng, lập trình tinh thần cùng thể lực gần như cạn kiệt, gặp nguy loạn đưa ra phán đoán, liên tiếp chỉ thị xuống.

      ép chính mình phải chuyên tâm xử lý công việc trước, tạm thời để chuyện cá nhân xuống, chờ xử lý xong tất cả công việc, là sáng sớm ngày hôm sau rồi.

      Cuối cùng ra khỏi văn phòng, gương mặt xanh mét, khắp nơi tìm dường như sắp phát điên. Mặc kệ là chỗ ở của , tầng trệt công ty, thậm chí cả nhà chính của Hắc gia, từng cái đều tìm kiếm tựa như gió xoáy, nhưng vẫn như cũ thấy tung tích.

      Gọi điện thoại cho vĩnh viễn ở trạng thái tắt máy, lúc này ngay cả người em duy nhất của ở nước ngoài cũng biết đâu.

      Vì thế, chỉ lần tự trách mình lúc từ dưới lầu lên, thấy có cái gì đó đúng, nhưng có xử lý ngay tại chỗ, còn cho là chỉ cần giữ ở bên cạnh, chờ vấn đề bên châu Âu dược giải quyết, bọn họ có thời gian để chuyện…

      Bị dục vọng làm cho choáng váng để kết quả thành như thế này, đáng đời bây giờ phải nếm trải mùi vị thống khổ mất !

      Hành động điên cuồng tìm người của Hắc Diệu Luân làm cho mọi người, bao gồm Hoàng Nghi, đến phòng thư lý để hỏi mọi chuyện, sau báo cáo cho Hắc Diệu Luân biết địa chỉ Thần Lạc làm công ở quán cà phê.

      Hắc Diệu Luân theo địa chỉ, mệt mỏi điều khiển xe thể thao chạy tới, xe còn chưa đỗ xong, thấy khuôn mặt nhắn tiều tụy của Thần Lạc ở trong quán, lòng co rút mạnh, tròng mắt sắc bén nhìn dáng vẻ ngẩn người bất lực của .

      Sau đó người đàn ông lịch đến bên cạnh , vô cùng thân thiết vỗ đầu , thấy thế Hắc Diệu Luân quan tâm chiếc xe tram vạn, cứ như vậy đỗ ở bên đường, toàn thân tràn ngập lửa giận cùng đố kị, hung hăng bước xuống xe đóng sầm cửa lại, bước nhanh vào trong quán.

      Vừa vào trong quán, lập tức gì sải bước đến bên cạnh Thần Lạc, bàn tay to gắt gao chế trụ cổ tay , lôi kéo ra bên ngoài cửa.

      …” Tròng mắt Thần Lạc mở to nhìn , kinh ngạc đến ra lời, mặc cho lời kéo mình chạy ra bên ngoài.

      Sao có thể tìm tới đây?

      như thế nào?” Bước chân của Hắc Diệu Luân dừng lại, mà hung dữ nghiêng đầu sang chỗ khác, tức giận lại nghiêm túc trừng mắt hỏi :” Em cho rằng, sau khi ngủ với em xong để mặc cho em trốn tiếng!” Những lời này, cố ý cho người đàn ông trong quán cà phê kia nghe, mục đích tuyên bố chủ quyền.

      “ Em có ý này?” Thần Lạc bị hiểu lầm nháy mắt hốc mắt đỏ lên, hoàn toàn chú ý lời có bao nhiêu mập mờ.

      “ Vậy em có ý gì?” đợi trả lời, thô lỗ nhét vào trong xe thể thao, dùng ánh mắt cảnh cáo tốt nhất đừng ngố nghếch muốn chạy trốn, nếu nhất định tóm trở về.
      Last edited by a moderator: 29/2/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      <Tiếp>

      Hai người ngồi vào chỗ của mình, bảo cài giây an toàn vào, lúc này mới nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi đầy râu ria, thế là có phản kháng, yên lặng cài giây an toàn, thân xe như mũi tên, lập tức lao vụt .

      Nhưng vẫn chưa kịp với câu, di động của vang lên, mắt nhìn tên người gọi, là họ.

      "Ừ, em rất tốt." Đây là câu đầu tiên khi nhận điện thoại, vừa mới hiểu ra sao bị lôi ra khỏi quán cà phê như vậy, vẫn chưa kịp giải thích gì với họ, nhất định họ cực kỳ lo lắng cho .

      " ta là người đàn ông bị em thử nghiệm kia?" Đầu bên kia điện thoại, trong tiếng người đàn ông mang theo cười, giọng điệu hiểu .

      "Ừ." Thần Lạc giọng trả lời, chú ý hai mắt Hắc Diệu Luân bị lòng đố kị thiêu đốt, nhìn chằm chằm gò má hơi chút xanh xao của .

      "Lấy hết dũng khí với ta, đừng tiếng chạy ."

      "Vâng, trước kia em quá yếu đuối, mới - -" được nửa, di động của bị người khác cướp , thậm chí còn bị ném ra ngoài cửa xe.

      Há hốc mồm, nhìn cửa kính xe mở ra rồi đóng lại, nhìn hai tay mình trống trơn, trong khoảng thời gian ngắn kịp phản ứng.

      "Điện thoại của ai mà nhiều vậy?" Khuôn mặt tuấn tú của Hắc Diệu Luân trầm, liếc cái, lần nữa đặt lực chú ý nhìn tình hình giao thông ở phía trước, chuyên tâm lái xe.

      Thần Lạc tức giận đến muốn chuyện, thể tin được từ trước đến nay trầm ổn cẩn thận, có thể làm ra hành động trẻ con như thế, xem ra phải mệt đến thần trí mơ hồ, mà tức điên rồi.

      Đợi rất lâu thấy câu trả lời, lại vội vàng liếc nhìn cái, nhìn thấy trầm mặc quay mặt , nóng lòng hỏi: "Suy nghĩ cái gì vậy? Sao trả lời ?"

      Thần Lạc lấy tinh thần lại, vẻ mặt trách cứ trừng mắt với ." vừa vứt bỏ điện thoại của em?" Phải dùng tiền để mua đó, dựa vào cái gì bỏ là bỏ đồ của ? Thậm chí để cho cơ hội nhặt về?

      Khuôn mặt tuấn tú của xanh mét, đầu óc người phụ nữ này vui chỉ vì chiếc điện thoại cũ kia, " mua cho em cái khác." Mà so với cái cũ càng tốt, càng đẹp hơn.

      "Em cần." Thần Lạc quả thực muốn phát điên, chiếc điện thoại kia là do em làm thêm để dành tiền mua tặng cho , là chiếc duy nhất đời này.

      Hắc Diệu Luân bị thái độ cự tuyệt làm cho tổn thương, nghi ngờ tình cảm của dành cho mình đủ kiên định, nếu tiếng rời .

      “ Em cần cái gì? cần mua điện thoại cho em?” lái xe nhanh hơn, chạy thẳng đến nhà của mình ở gần công ty.

      sao có thể cần chứ? Thần Lạc cắn chặt môi dưới, vẻ mặt quật cường nhìn , nhưng những lời này ra.

      đường , hai người cũng tiếp nữa, Hắc Diệu Luân dùng nửa thời gian so với bình thường về đến nhà mình.

      đỗ xe lại, động tác xuống xe gọn gàng, mấy bước đến bên cạnh chỗ ngồi , đưa tay giúp mở cửa xe, cởi dây an toàn ra, kéo ra khỏi xe rồi nắm chặt tay , bước nhanh về phía thang máy.

      Đến khi vào trong nhà của , mới thở dài nhõm, để chìa khóa ở bàn, kéo cà-vạt ra, liếc nhìn cái, rồi xoay người vào trong phòng bếp tìm nước uống.

      Thần Lạc đứng ở cửa, cẩn thận đánh giá chỗ ở của , phong cách trang trí vô cùng đơn giản, lấy màu trắng đen làm chủ đạo, đồ dùng mặc dù nhiều lắm, nhưng tuyệt đối khiến người ta phải líu lưỡi vì đồ cao cấp. Cả căn phòng rất nổi bật, đại khái có cả tủ đầy rượu, cùng cả bộ thiết bị thanh ở xung quanh.

      Người đàn ông này biết cách hưởng thụ!

      Hắc Diệu Luân đổ đá vào chiếc cốc, rồi động tác gọn gàng rót nước sôi vào cốc, đặt ở bàn trong phòng bếp kiểu mở, ý bảo qua uống.

      Thần Lạc nhìn chiếc cốc cái, lắc đầu với .

      “ Tốt lắm.” Mặt chút thay đổi đến sofa ngoài phòng khách ngồi xuống, mắt giương lên nhìn về phía , “ Chúng ta cần chuyện chút.”

      vốn sững sờ đứng ở cửa, nghe thấy giọng mang theo tình cảm, bỗng dưng ớn lạnh cái.

      “ Tới đây.” Ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn về phía vị trí bên cạnh mình, ý bảo qua đây ngồi xuống.

      cúi đầu xuống, cắn chặt môi dưới mà do dự, hít sâu cái, mới phòng bị chậm rãi về phía .

      Khoảng cách ngắn ngủi vài bước, lại cảm thấy khó khăn tới, người vừa mới đến bên cạnh , lập tức cánh tay dài của duỗi ra, trực tiếp ngã vào lồng ngực của .

      Chưa kịp đứng lên, bị nụ hôn nóng bỏng của chinh phục, trong nháy mắt mất phương hướng, quên mình khẩn trương, mặc cho hướng dẫn cùng hòa tan, ngồi ở trong lòng .

      hề ngăn lại, làm cho tinh thần căng thẳng của lập tức buông lỏng, dục vọng mãnh liệt đồng thời dâng lên.

      ôm lấy , giạng chân ra hiên ngang dựng thẳng nửa người dưới về phía trước mình, cảm giác thống khổ lại ngọt ngào mềm mại của đánh thức dục vọng nam tính của , hai tay có lực càng ôm chặt cái mông của , ngăn chặn ý đồ muốn rút lui của lại.

      Đôi môi hôn ở cần cổ tuyết trắng nhạy cảm của , ở thân hai người đốt lên ngọn lửa dục vọng, giống như con thú bị bỏ đói lâu ngày, liều mạng ở người tìm kiếm an ủi cùng ấm áp, tham lam từ người ép ra từng tiếng kêu mê người êm tai, cũng ngừng thở dồn dập.

      Vô lực chống cự khát vọng mãnh liệt của , chỉ có thể mặc đưa mình lên đỉnh từng đợt ngừng…

      Hoan ái quá, Hắc Diệu Luân ôm lấy toàn thân xụi lơ của , về phía phòng tắm, hai người cùng ngồi yên ổn ở trong bồn tắm, thỏa mãn nhắm hai mắt lại, cằm để đầu , miệng chậm rãi thở dài.

      định cùng chuyện cho ràng, rồi mới ngủ bù giấc, ai ngờ vừa nhìn thấy dáng vẻ mảnh mai khiếp sợ của , nhịn dục vọng tà ác trong thân thể mình được, cả đầu chỉ nghĩ muốn hung hăng giữ lấy .

      Trong khoảnh khắc kia, chỉ biết ép chính mình phải xác nhận là của .

      Bị ôm từ phía sau ở trong bồn tắm, Thần lạc lo lắng, giọng mở miệng, “ Em phải cố ý muốn biến mất - -“

      Nghe vậy, Hắc Diệu Luân nín thở, bắp thịt toàn thân trong nháy mắt căng thẳng, lỗ tai cẩn thận lắng nghe.

      “ Thực xin lỗi, em muốn thăm dò .” Giọng chuyện tràn ngập áy náy.

      “ Thăm dò?” Ngẩn ra, hai tay quấn chặt ở eo nhắn của .

      “ Ừ.” hít sâu cái, lấy hết dũng khí tiếp tục :” Bởi vì em rất yên tâm, cho nên…cho nên… Nghĩ muốn thử nhìn xem, em ở trong lòng có đặc biệt …Thực xin lỗi…”

      “ Tại sao yên tâm?” ra sớm biết nguyên nhân, lúc trước Hoàng Nghi báo cáo qua với , chỉ muốn nghe từ chính miệng ra.

      Thần Lạc cúi đầu, bỗng nhiên biết phải như thế nào.

      lời nào có ý gì, là muốn đoán sao?” Hắc Diệu Luân để cho giải thích, lập tức tiếp:” biết em nghe được chút lời ra tiếng vào, nhưng dùng hành động thực tế để đập nát những lời vô căn cứ cùng buồn cười này.”
      Last edited by a moderator: 29/2/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      <Tiếp>.
      Cho dù tốn thời gian cả đời, cũng muốn tin tưởng , yên tâm với có bao nhiêu dư thừa.


      " - -" làm sao biết được? muốn hỏi, nhưng chưa cho cơ hội mở miệng.


      " em, chuyện chỉ đơn giản như vậy." cắt đứt lời trách móc của , thâm sâu thở dài hơi, tiếp; " thừa nhận, từ lúc đầu, xác thực bởi vì cha nên cố ý chỉnh em, nhưng sau đó phát em căn bản cùng ông ấy thông đồng, mới chính thức dùng ánh mắt công bằng lần nữa nhận biết em, kết quả, cứ như vậy em thể thoát khỏi ".


      Thấy giật mình cùng hít hơi dài, gương mặt tuấn tú của tươi cười, khẽ: "Kinh ngạc sao? Chính cũng biết khó có thể tin được, nhưng em rất nhiều. Nếu có em, cả đời này chỉ sợ hiểu được cái gì là để ý cùng ghen tị..."


      xong, bàn tay ở dưới nước thăm dò, dụ dỗ xoa cổ mẫn cảm của , rồi sau đó nâng cằm lên, ép ngẩng khuôn mặt nhắn, để thuận lợi ở môi sung của hạ xuống cái nụ hôn thâm tình.

      “ Cho nên… giận em nữa hả?” Thần Lạc bị lời tâm tình dụ dỗ của làm cho vui sướng, nhưng vẫn phải hỏi cẩn thận.

      “ Giận em cái gì?” cười hỏi lại.

      “ Giận em cố ý dò xét .” Co nghiêng đầu, có phần mấy vui vẻ phát cười, hơn nữa chính vì chuyện này mà buồn rầu như vậy.

      “ A, ra em dám đối mặt với vì nguyên nhân này.” Hắc Diệu Luân bỗng nhiên cười to lên.

      Biết rời khỏi mình vì nguyên nhân này, tâm tình nháy mắt tốt lên, hơn nữa dục vọng lại được thỏa mãn, bây giờ hết buồn bực, lúc này lên giường có thể ngủ say rồi.

      Phản ứng của khiến cho Thần Lạc biết làm gì, nên hay nên mắng trận, cho nên chỉ có thể trừng mắt nhìn .

      lúc sau, mới thôi cười, đưa tay xoay người lại. Nhưng thân thể hai người dán sát vào nhau làm cho thoáng chốc thỏa mãn.

      ra, ngại em dùng ‘ Cái loại phương pháp’ dò xét này với . Trái lại, cho rằng phương thức kia có thể ‘ Càng nhiều càng tốt’.” xong, lập tức nhận được cái trừng mắt của , thoải mái mà cười, “ Nhưng thích em vừa nghe đến chuyện đồn nhảm tin là . Thậm chí cho giải thích trực tiếp phán tội chết.”

      ôm chặt lấy , có lẽ cả cuộc đời của chỉ sợ thể quên được cảm giác khủng bố khi đó thiếu chút nữa cho rằng mất .

      “ Cái này em hiểu.” gật gật đầu.

      ?” nhíu mày nhìn .

      “ Đương nhiên.” lại gật đầu :” Giống như em thích ở trước mặt trực tiếp phán điện thoại em tội chết.”

      đến đây, mới nhớ đến chuyện này còn chưa xử lý.

      ta là ai vậy?” Cho dù giọng chất vấn của mình giống như ghen, mặt cũng thay đổi.

      « Ai là ai ? » cố ý giả ngu với .

      « ? » Ánh mắt tràn ngập uy hiếp.

      « Em biết hỏi cái gì. » tiếp tục giả ngu, đáy lòng còn vì chiếc điện thoại kia mà đau lòng.

      Hắc Diệu Luân nhếch mày, ép hỏi nữa, hait ay lại trực tiếp dò xét về phía mảnh đất thần bí kia của

      « … » Thần Lạc thở hổn hển, vội vàng bắt được tay tà ác làm càn, dùng ánh mắt cầu xin ngừng tấn công lần thứ hai.

      Đáng tiếc cũng bởi vậy mà buông tay, ngược lại càng kiêng nể gì trêu chọc .

      Hô hấp của nháy mắt dồn dập, thử tránh thoát từ người , nhưng tay ôm chặt , kiên trì cho đứng dậy. bàn tay khác lại càng khiêu khích hơn…

      « ấy… ấy…Là họ của em… » Cuối cùng, Thần Lạc đầu hàng, dùng giọng vỡ vụn ra đáp án muốn, tiếc rằng động tác của vẫn như cũ có chậm lại chút nào.

      « Tốt. » Nhận được đáp án, Hắc Diệu Luân định thu tay lại, lại phát dục vọng của mình ràng khôi phục lần thứ hai.

      Cảm giác tay ở đáy nước hơi buông ra, đâng muốn thở ra, giây sau lại mạnh mẽ thở hốc vì kinh ngạc - - bởi vì lại tiến vào trong !

      « còn nghi ngờ… » ai so với hiểu hơn, mấy ngày nay có bao nhiêu mệt mỏi nên cần được nghỉ ngơi, tiếp tục túng dục nữa, lo lắng thân thể của ăn tiêu.

      « cũng muốn như thế. » ôm lấy , ra khỏi phòng tắm, đặt bàn trang điểm bên ngoài phòng tắm, độ cao này có lợi cho tiến công triệt để vào trong .

      « Cho nên ? » thở gấp, cảm giác ở trong cơ thể mình giày vò chầm chậm chuyển động, cả người dũng mãnh đoạt lấy làm đanh buông vũ khí đầu hàng.

      « Vì bảo đảm em trốn từ bên cạnh nữa, muốn hao tốn hết thể lực của em, sau đó bắt cóc em lên lễ đường. Nha, thuận tiện mang thai cũng sao, vừa vặn thành song hỉ lâm môn. »

      « Nhưng……Còn chưa có…cầu hôn…với em. » Giọng kháng nghị lập tức càng ngày càng yếu, cuối cùng thậm chí biến thành thở gấp.

      Nghe vậy, động tác dưới thân đột nhiên ngừng lại, nghiêng người gần sát vào bên tai , phả ra hơi nóng đồng ý, « Được, bất kể em thích phương thức cầu hôn nào, sau này đều nghe theo. »

      Thần Lạc lập gia đình, tốc độ kết hôn chớp nhoáng để cho em Xảo Thừa thiếu chút nữa về kịp để tham gia hôn lễ.

      năm sau, thuận lợi sinh ra bé trai, đây là kết tinh tình khi cùng Hắc Diệu Luân hưởng tuần trăng mật vòng quanh thế giới ba tháng trở về.

      Xảo Thừa học hai năm thành tài về nước, rể có lòng an bài sản phẩm thiết kế lập tức tiến vào công ty có liên quan làm việc.

      Tâm nguyện của Hắc Thành Mưu thành, hoàn toàn giao tất cả quyền lực công ty ra cho con trai, bệnh tim cũng còn đáng ngại nữa, thanh nhàn du lịch vòng quanh thế giới.

      === Hết trọn bộ ===
      Last edited by a moderator: 29/2/16

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :