1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chồng xấu xa rất khó chơi - Lạc Tiểu Lạc(Q4 - c12.1) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 17 : Phẫn nộ 2


      Lam Phong Ngữ cảm thấy hôm nay lão cha hơi khác thường .

      Thời điểm buổi sáng sáu giờ đồng hồ báo thức vang ,sau đó rửa mặt chải đầu thay quần áo tìm cha.

      Trước kia mỗi lần nhắc tới chạy bộ là mặt lão cha tỏ vẻ cầu xin tìm các loại lý do từ chối ,nhưng hôm nay lại dị thường phối hợp .

      Chạy vòng quanh nhà vòng ,sau đó lại bộ vòng ,bộ dáng lão cha như trước đầy tâm .

      Lam Phong Ngữ có chút lo lắng ,thời điểm ngồi ở ghế nghỉ ngơi nhịn được mở miệng : " Cha ,hôm nay người bị làm sao vậy ?"

      Lam Vinh bên thở bên trừu ngẩng đầu lên :"là làm sao ?"

      "Hôm nay cha rất kỳ quái ."

      Lam Phong Ngữ thấu lại đây ,cẩn thận theo dõi cha nhìn lúc ,sau đó mới nghi hoặc nhíu mày : " Cha ,tối hôm qua người ngủ sao ? Sao ánh mắt lại hồng như vậy ?"

      Mi mắt Lam Vinh hơi hơi nhíu ,quả là tối hôm qua ông mất ngủ ,bất quá là ngủ được ,vì chuyện của bảo bối lên ngủ được .

      Nhắm mắt lại là trong đầu liền xuất hình ảnh bảo bối bị người ta khi dễ ,bộ dáng đáng thương hề hề ,ông đau lòng rất nhiều, chữ khó có thể hết được phẫn nộ .

      Tần Thư Nam cậu được lắm ,cư nhiên dám qua cầu rút ván ,khi dễ bảo bối của ông như vậy , là chán sống ?

      Lam Phong Ngữ luôn luôn chú ý biểu tình của lão cha ,tự nhiên cũng nhìn đến đáy máy cha chợt lóe lên sát khí hung ác .

      Ý thức được cái gì ,cả người Lam Phong Ngữ cứng đờ ,sau đó than thở hỏi : " Cha người đều biết phải hay ?"

      "Bảo bối ,cùng cái thằng nhóc kia ly hôn ,cha tìm giúp con người tốt hơn cậu ta vạn lần ."

      Rốt cục Lam Vinh chịu nổi tức giận ở trong lòng thở phì phì .

      Vốn là trong lòng có chút chua xót ,bởi vì chuyện của mình mà làm cho người nhà lo lắng .

      Nhưng khi nhìn bộ dáng cổ cổ quai hàm của cha , những chua sót ở trong lòng được hòa tan rất nhiều :"Được ."

      Lam Vinh sửng sốt ,ánh mắt trừng to ,bởi vì bảo bói sảng khoái trả lời như vậy mà có chút phản ứng .

      Hồi lâu sau ,mới chậm rãi lấy lại thanh của mình :"Bảo bối ,con cái gì ?"

      Thanh run run ,như là cực lực nhẫn lại cảm xúc giống như cái gì sắp phun ra .

      "Con được ,con cùng ta ly hôn ."

      Lam Phong Ngữ ngồi ghế ,mi mắt cụp xuống ,tóc mái rơi xuống che khuôn mặt lại ,nhìn ra được biểu tình mặt khi ra những lời này .
      fujjkolinhdiep17 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 17 : Phẫn nộ 3

      "Con cùng ta ,ngay từ đầu là sai lầm .Có lẽ cho tới nay đều là mình con cưỡng cầu những thứ thuộc về mình .

      Lam Phong Ngữ biết cha lo lắng cho mình ,dứt khoát đem tất cả suy nghĩ ở trong lòng hết ra.

      nghĩ làm cho người thân vì mình mà lo lắng ,nếu biết sai lầm rồi ,vậy nên sửa đổi .

      Phạm sai lầm cũng phải nhất định là bất hạnh ,chỉ cần sửa đổi kịp thời . nhất định sau này đạt được nhiều thu hoạch .

      Tỷ như lần này , trải qua lần hôn nhân thất bại ,cho nên phải bắt đầu quý trọng người thân của mình .

      Đồng thời , cũng học được bài học ,mặc kệ về sau làm chuyện gì đều phải cẩn thận suy nghĩ ,vạn nhất thể để giống lần này lỗ vãng kết hôn như vậy .

      "Nghĩ vậy là tốt rồi .Mọi người luôn luôn lo lắng cho con ,vì suy nghĩ ra , hổ là bảo bối của cha ."

      Lam Vinh đau lòng nhìn bảo bối có chút ưu thương ,sau đó dò hỏi :"Bảo bối ,cha muốn..."

      " được!"

      Còn chờ Lam Vinh xong ,Lam Phong Ngữ liền quyết đoán đánh gãy cha.

      "Chuyện của con tự con giải quyết .Giống nhau ,thù của con ,con cũng muốn tự mình báo lại .Chuyện tình của con lần này ,con muốn tự mình giải quyết ,con cũng dễ dàng bỏ qua cho bọn họ ."

      Lam Phong Ngữ giơ lên mặt quật cường ,khuôn mặt nhắn nhìn về phía cha .

      Lam Vinh nhìn trầm mặc thời gian lâu cuối cùng cũng thở dài :"Cha biết như vậy ."

      "Nhưng bất quá ,bảo bối ,tuy rằng thù do chính con báo ,nhưng là cha muốn giáo huấn bên thông gia cái .Bọn họ khi dễ bảo bối của cha ,nên phải bị trả giá đại sát giới ."

      "Được . bất quá đừng quá phận , cách khác con trả thù xong có cảm giác thành tựu ."
      ...
      "Ai nha, bảo bối ,chúng ta trở về .Cha mệt mỏi ."

      Number One chuyện tình giải quyết xong .Lam Vinh liền khôi phục lại bộ dáng lười biếng , mặt đáng thương hề hề xem xét Lam phong Ngữ ,đợi cái gật đầu đồng ý của con .

      Miệng lam Phong Ngữ có chút giật giật ,quả nhiên dự cảm trước đó của quá chính xác .

      Lão cha trừ bỏ ở lúc bàn chính ra , liền cho tới bây giờ có đứng đắn lấy lần ,vừa rồi còn phối hợp như vậy , tại tình giải quết xong , rồi đem chuyện luyện tập ngưng hẳn .

      " được ,cha người còn phải lại vòng ."

      Lam Phong Ngữ nhìn bộ dáng nước mắt lưng tròng của lão cha ,kiên quyết từ chối thỉnh cầu của cha .

      Lam Vinh uể oải cúi đầu ,kéo thân thể mập mạp bắt đầu chậm rì rì vận động .

      Nhìn ở tốc độ vận động của lão cha ở phía giống như ốc sên .Lam Phong Ngữ lộ ra nụ cười nhợt nhạt ,trong mắt tràn đầy cảm động thắm thiết .

      Đây là người nhà của ,đau tận xương tận tủy .

      nhất định phải hảo hảo ,muốn tỉnh lại lần nữa đứng dậy , thể làm cho bọn họ người nhà của lo lắng.
      fujjkolinhdiep17 thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 18 : Vào cửa 1

      Thời điểm Lam Phong Ngữ trở về trong nhà phát mọi người đều tỉnh , ở trong phòng khách trò chuyện .

      "Mọi người chuyện gì ?"

      Lam Phong Ngữ qua tìm vị trí ngồi xuống ở bên cạnh cả ,sau đó ngẩng đầu lên tò mò nháy mắt mấy cái .

      Lam Hạo Vân sờ sờ đầu , thương cười : " Hôm nay ở trong nhà có khách đến ,mọi người thương lượng chiêu đãi khách như thế nào ?"

      "Vị khách nào nha ? Rất quan trọng sao?"

      "Ân ,rất quan trọng ."

      Lam Dật Thiên lộ ra nụ cười tươi giảo hoạt ,gật đầu khẳng định .

      hiểu làm sao Lam Phong Ngữ cảm thấy bất an .Thời điểm tư lộ ra loại cười này là đều tỏ vẻ là có người xui xẻo ,hơn nữa cười đến càng sáng lạn mức độ xui xẻo nhiều hơn .

      Theo bản năng nhìn xem vài người khác .Lam Phong Ngữ phát liền ngay cả bình thường hai là người ôn nhu nhất cũng là bộ dáng mặt xem kịch vui ,nhịn được trong lòng lại run run chút .

      "Cái kia..."

      Lam Phong Ngữ cẩn thận nuốt nước miếng : " Có phải hay có liên quan đến em ?"

      Lam Dật Thiên sảng khoái gật đầu :"Đúng vậy ,là tới hướng bảo bối cầu hôn ."

      Lam Phong Ngữ tỉnh mộng hoàn toàn :"Chẳng lẽ là Randall ?"

      "Bingo ! Trả lời chính xác ."

      "Em tắm rửa trước , hai ,đợi lát nữa dạo phố cùng em có được hay ? lâu em dạo phố ."

      Lam Phong Ngữ cuống quýt chạy chốn ,thời điểm ở thang lầu lại ngừng chút ,cầu cứu nhìn về hai người luôn luôn sủng mình nhất .

      Lam Trung Hàn có chút do dự đáp ứng . Ngay tại thời điểm Lam Phong Ngữ nhàng thở ra ,chợt nghe đến hai ở phía dưới : " Vừa khéo mang em SPA thẩm mỹ viện làm đẹp ,đợt lát nữa khách đến có thể hấp dẫn chút ."

      Mọi người trong phòng khách đều cười ha hả . Lam Phong Ngữ xấu hổ đến vẻ mặt đỏ bừng ,bất chấp bỏ chạy .

      Vừa mới theo trong phòng tắm ra .Lam Phong Ngữ phát di động của mình vang lên ,cầm đến là dãy số sa lạ .

      Nghĩ nghĩ trực tiếp đem điện thoại cắt đứt có tiếp nhưng là lát sau điện thoại lại vang ,vẫn là dãy số kia .

      Lam Phong Ngữ bất đắc dĩ ,đành phải bắt máy : ""HELLO!"

      "Bảo bối ,là , bận sao ?" Điện thoại bên kia truyền đến thanh ôn nhu của Randall ,trầm thấp mà có từ tính .

      " gọi điện đến làm gì ? Làm sao biết được số điện thoại của tôi ?"

      "Như đoán được bộ dáng thất kinh của ,Randall cười đến càng thoải mái :"Bảo bối ,đợi lát nữa chúng ta gặp mặt ,em đừng có khẩn trương nga..."
      fujjkolinhdiep17 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 19 : Dĩ vãng 1



      Randall đứng ở trước cửa sổ sát đất ,cầm điện thoại tay ,khóe miệng lộ ra nụ cười ,như là hiểu ra được thanh mềm mại ôn nhu vừa rồi ở trong điện thoại .

      "Người kia ,chính là mà thiếu gia lựa chọn "?

      người đứng ở phía sau đột nhiên mở miệng đánh vỡ yên lặng .

      Randall quay đầu ,nhìn quản gia người nhìn mình từ đến lớn lên ,vừa rồi mặt biểu nụ cười ôn nhu yếu ớt, nhưng nhanh chóng biến thành nghiêm túc : " Đúng vậy ,nếu ông nhìn thấy ấy , cũng thích ."

      "Tôi tin tưởng ánh mắt của thiếu gia . Chính là..."

      Tuy tuổi rất lớn nhưng tinh thần vẫn tốt như trước ,lão quản gia nhìn thiếu gia ở trước mắt càng ngày càng có sức quyến rũ quyết đoán ,bản thân do dự chút nhưng vẫn hỏi ra nghi vấn của mình .

      "Thiếu gia ,cậu hẳn là phải kiểu người nhất kiến chung tình nha ?" Nhưng là lần này vì sao ? Vị tiểu thư kia có chỗ nào đồng dạng sao ?"

      Randall như là sớm đoán được ông hỏi về vấn đề gì ,cười nhàng : " ấy a , ở trước mắt tôi ấy là người có diện mạo hoản hảo ,hoàn toàn tìm được cái khuyết điểm gì .Đương nhiên ,đây cũng phải là nguyên nhân quan trọng nhất..."

      Randall xoay người lại lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ ,ánh mắt có chút mông lung ,như là nhớ tới chuyện gì đó rất lâu : " Còn nhớ năm đó tôi mười tuổi ,ở trong nhà gặp chuyện may ?"

      Lão quản gia sửng sốt ,sắc mặt có điểm trắng bạch ,hiển nhiên kia cũng phải là chuyện tốt đẹp gì để nhớ lại .

      "Đúng vậy ,lão nô luôn luôn nhớ được .Nếu phải những người đó lão gia và phu nhân thể..."

      Randall luôn nghĩ có lẽ vĩnh viễn quên được những chuyện xảy ra từ năm mười tuổi , năm kia , mất người thân nhất của mình là cha mẹ ,cũng kém chút nữa , là mất toàn bộ thế giới.

      May mắn tại thời điểm kia , gặp được thiên sứ của mình ,hoàn toàn cứu vớt .

      "Như vậy ,ông hẳn là cũng nhớ lại được chuyện tôi bị Á Lực Khắc bọn họ đuổi giết ? Cái thời điểm ấy ,kỳ thực xém chút nữa tôi chết ,nếu tôi phải gặp được thiên sứ ,có lẽ đời này có tôi Randall này ."

      mặt biểu tình của Lão quản gia là bừng tỉnh đại ngộ :"Chẳng lẽ ,năm đó là vị tiểu thư kia cứu thiếu gia ?"

      Chương 19 : Dĩ vãng 2



      "Ân" năm đó chính là ấy cứu tôi ,cho nên tôi mới tránh thoát được trận đuổi giết kia ."

      Randall giống như phảng phất nghĩ đến chuyện tốt đẹp gì đó ,khóe miệng tươi cươi trở nên mị hoặc mà tình ,làm cho lão quản gia đứng ở bên thổn thức thôi .

      "Kia lần này Trung Quốc là thiếu gia và vị thư kia gặp lại nhau ?"

      Randall cười lắc đầu :" ấy nhớ tôi ."

      Lão quản gia kinh ngạc ra tiếng :"Cư nhiên còn có người quên thiếu gia ?"

      "Đúng vậy ,vừa mới bắt đầu tôi cũng tưởng rằng ấy trả vờ ,nhưng về sau phát ra là ấy nhớ về tôi .Bất quá , ấy nhớ tôi ,cũng có nghĩa là tôi nhớ ấy ."

      "Thiếu gia ,chừng nào cậu có thể mang vị tiểu thư kia về nhà ? Lão nô cũng phải chuẩn bị hôn lễ sớm chút . Hôn lễ nhất định phải làm long trọng ,muốn toàn thế giới đều biết đến thiếu gia kết hôn ,cũng làm cho vị tiểu thư kia gả cho thiếu gia trở thành dâu hạnh phúc nhất thế giới ."

      Lão quản gia cũng bắt đầu hưng phấn ở trong phòng tới lui ,bộ dáng thoạt nhìn đặc biệt buồn cười .

      Randall cũng có chút buồn cười ,nhưng ngẫm lại đợi lát nữa gặp bảo bối ,chạy nhanh đến hướng phòng : " Tôi thay quần áo trước .Đúng rồi tên của ấy là Lam Phong Ngữ ,là con duy nhất của Lam gia ."

      Ngồi ở bên trong xe ,Randall suy nghĩ bay xa ,trở lại nười năm trước thời điểm mới tiếp nhận nghiệm gia tộc .

      Năm đó mười tuổi ,tuổi này vốn là ở bên cha mẹ tận tình làm nũng ,nhưng ,lại bởi vì gia tộc họ hàng gần phản bội mà mất người thân ,lại bị người đuổi giết ,thẳng đến bản thân bị trọng thương ngã vào hẻm ở bên trong được Lam Phong Ngữ sáu tuổi cứu lên ,cho nên mới tránh thoát được kiếp .

      Lam Phong Ngữ sáu tuổi ,so với tại ,càng là phấn điêu mày ngài đáng ,nhất là hai mắt to thanh thuần trong suốt giống như hắc mã não ,làn da trắng non mềm ,khuôn mặt nhắn phấn chấn , cực kỳ đáng .

      Là lần đầu tiên nhìn thấy tiểu nương có bộ dáng đáng như vậy ,cho nên thời điểm bắt tay hướng tới bản thân mình mới bị mê hoặc theo trở về nhà .

      Ở Lam gia , nhận thức được đến cái gì là công chúa chân chính ,cái gì là thiên chi kiều nữ chân chính .

      Nhìn cảnh tượng đứa bé phấn đô đô bị người nhà cướp ôm ,hâm mộ rất nhiều ,và cũng phát ra bản thân mình cũng rất muốn tham dự vào đem đứa bé gắt gao ôm vào trong ngực buông ra.
      fujjkolinhdiep17 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 19 : Dĩ vãng 3


      Thời gian ở Lam gia cũng dài lắm ,chỉ tuần mà thôi.

      Nhưng tuần này khắc sâu ấn tượng ở trong đầu .

      Lần này về nước ,gặp được tiểu oa nhi năm đó là ngoài ý muốn ,tuy rằng rất đáng tiếc
      nhớ đến mình .Nhưng là khi Lam Dật Thiên nhìn đến bộ dáng của rất nhanh nhận thức được ra ngay ,trong lòng vẫn có dòng nước ấm chạy qua .

      Randall biết ,nếu phải bởi nhận thức ra bản thân có quan hệ , người kia luôn luôn bảo vệ em như mạng Lam Dật Thiên là có khả năng dễ dàng đồng ý cho theo đuổi bảo bối .

      Nhưng năm gần đây ,mỗi lần mệt mỏi hay là thời điểm tịch , đều nhớ tuần lễ trải qua ở Lam gia ,cùng với nụ cười ngọt ngào của thiên sứ bảo bối . Đúng là dựa vào nhớ lại những ngày đó , giúp vượt qua được những ngày tháng khó khăn vất vả ,từ đứa bé nhi trưởng thành người đứng đầu gia tộc , chỉ có thân thể trưởng thành ,tính cách tư tưởng cũng trở nên càng thêm thành thục .

      Bảo bối của ,rốt cục cũng trở lại bên em !

      tay sấn cằm ,nét mặt tuấn mỹ của Randall lộ ra nụ cười tà mị , tình mà xán lạn .

      "Bảo bối ,bảo bối ,sao em vẫn còn ở trong phòng nha ,khách đến ."

      Lam Dật Thiên đẩy cửa phòng bảo bối ra ,nhìn bảo bối ngồi ở giường rầu rĩ vui ,chạy nhanh qua .

      Lam Phong Ngữ nâng đôi mắt lên nhìn Tư liếc mắt cái ,cái miệng nhắn quyệt cao cao :" Tư ,Randall là muốn tới sao ?"

      ,trước kia có rất nhiều người đến nhà tìm mình ,nhưng là mỗi lần đều bị cha và các đánh cho ra ngoài ,thế sao lần này có người đến mọi người lại cao hứng như vậy ?

      Hơn nữa ,bọn họ quên bản thân mình bây giờ vẫn là phụ nữ có chồng .

      Lam Phong Ngữ cũng cảm thấy kỳ quái ,vì sao thời điểm nhìn đến Randall lại bài xích khi ta tiếp cận mình , có loại cảm giác quen thuộc .

      Nhưng là , suy nghĩ thời gian rất lâu ,vẫn là nghĩ thông suốt khi nào gặp qua Randall .Chẳng lẽ ,đây hết thảy đều là ảo giác sao ?

      Cái loại kỳ quái quen thuộc này ,còn có thái độ dị thường khẩn thiết của người nhà ,đều làm cho Lam Phong Ngữ cảm thấy nghi hoặc .

      Lam Dật Thiên thò tay đem bảo bối kéo vào trong lòng ,nhìn mặt bảo bối là hoang mang và bất an ,cũng có chút đau lòng :"Bảo bối , có việc gì ,nếu như em thích Randall, mọi người cũng thể cưỡng cầu .Chỉ cần bảo bối có thể lấy lại tâm tình là tốt rồi ."

      Lam Phong Ngữ vươn tay ôm lấy thắt lưng Tư ,đầu ở trong lòng cọ cọ :''Tổng cảm thấy có điểm lạ lạ ."

      "Kia bảo bối chán ghét cậu ta sao ?"

      Lam Phong Ngữ lắc đầu .


      Chương 20 : Người quen 1


      Nhưng là ,còn chờ Lam Dật Thiên lộ ra nụ cười vui sướng ,Lam Phong Ngữ lại tiếp theo đem lời còn lại cho hết lời .

      "Nhưng tại ,em muốn bắt đầu tìm tình mới ."

      phải là máy móc ,nhưng có cách nào làm được ,vừa chấm dứt đoạn tình cũ liền bắt đầu tìm tình mới .Đối với Tần Thư Nam ,tuy rằng biểu vô tâm ,nhưng .

      Cái loại ê ẩm này ,có đôi khi lại ngọt ngào ,giống như nước trái cây . Thời điểm vừa mới bắt đầu uống ngon lắm .Nhưng là lúc sau liền thay đổi hơi hơi chua.

      Đây là tình ,có vui mừng có thương tâm ,có lợi cũng có hại .

      Lam Dật Thiên cũng sửng sốt , chỉ nhớ bảo bối đối với tiếp cận của Randall là có bài xích ,vì thế cũng muốn tìm cho bảo bối người đàn ông tốt để giúp bảo bối quên đoạn tình cảm thất bại .Nhưng là , quên ,con người chứ phải con rối ,tư tưởng của con người thể bị thao túng .Muốn hoàn toàn quên người là cần phải có thời gian .Mà giống nhau , tình thích người ,đồng dạng cũng phải cần thời gian rất lâu.

      "Kia..."

      " có việc gì , .Em thử tiếp nhận lần nữa ."

      Gặp bộ dáng mặt mờ mịt có điểm thất hồn lạc phách ,Lam Phong Ngữ lại có chút lo lắng ,chạy nhanh lôi kéo cánh tay trai lay động vài cái ,trái lại an ủi .

      Lam Dật Thiên xem mắt tinh tường của bảo bối ,chần chờ mở miệng :"Bảo bối ,kỳ thực trước kia em gặp qua Randall ,em cũng nhớ được chút nào về cậu ta sao ?"

      Bọn họ vốn là chuẩn bị làm cho bản thân bảo bối nhớ tới chuyện này ,nhưng là xem bây giờ ,bảo bối hoàn toàn có dấu hiệu nhớ lại .

      Lam Phong Ngữ nháy mắt mấy cái :"Làm sao có thể đâu ? Trước kia em gặp qua ta sao ? Nhưng em vẫn nhớ ràng chúng em gặp mặt lần đầu tiên ."

      xong liền bắt đầu trầm tư suy nghĩ ,trong trí nhớ mờ mịt tìm lại chút ấn tượng về người kia .

      " , khi nào em và ta gặp nhau nha ? Vì sao em nhớ được điểm gì ?"

      Mãi cho thời điểm xuống lầu ,Lam Phong Ngữ vẫn còn lôi kéo tay Lam Dật Thiên đong đưa làm nũng .

      Lam Vinh nghe được lời của bảo bối ,ánh mắt cười mị thành cái tuyến :"Bảo bối còn chưa nhớ ra sao ?"

      "Cha , cha cũng quen Randall sao ?" Lam Phong Ngữ lới tay Tư ra , bay thẳng đến đánh tới lão cha ,ghé vào thân hình mập mạp của cha ,theo thói quen nắm lấy khối thịt mềm nhũn hỏi .
      Last edited: 15/11/14
      fujjko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :