1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chồng xấu xa rất khó chơi - Lạc Tiểu Lạc(Q4 - c12.1) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 2: Thiệt tình 2



      Randall thấy ngủ say sưa, cũng ăn cơm, trực tiếp ôm hướng sofa dựa vào từ từ nhắm mắt lại nhưng cũng theo giấc ngủ.


      Người Lam gia nhìn bộ dáng hai người bọn họ giống như dây mây quấn vào cùng chỗ, đều có chút buồn cười.


      Đồng thời, nhìn đến Randall lo lắng cho thân thể bảo bối mà tiếc đem bản thân mình giúp bảo bối ăn cơm, mà lại quên bản thân mình cũng ăn chút gì, loại biểu này làm cho người Lam gia đặc biệt vừa lòng.


      Mấy người nhìn nhau vài lần. Lam Dật Thiên cầm theo cái chăn mỏng ở lầu xuống đắp cho hai người,


      Radall tỉnh lại đầu tiên, phát lúc bản thân mình tỉnh lại là nằm ở sofa.


      Sofa ở Lam gia rất to, kém gì như chiếc giường đôi ở trong phòng.


      Trước kia Lam Phong Ngữ thích nhất là lăn lộn ở mặt , có đôi khi trực tiếp ngủ trưa luôn ở đó.


      người còn mang theo chăn mỏng mà bảo bối ở bên cạnh mình, ở trong lòng giống như con vật đáng đến cực kỳ


      Hơn nữa thời điểm ngủ còn thường thường quyệt quyệt cái miệng nhắn, Randall càng nhìn xem càng thích.


      "Ừ...."


      lát sau Lam Phong Ngữ phát ra tiếng than thở, sau đó cũng từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại.


      "Randall?"


      Rốt cục Lam Phong Ngữ cũng khôi phục lại ý thức, thế này mới chú ý tới bản thân mình cùng trong lúc đó thân mật còn mang theo tư thế ái muội, hai má nhanh chóng đỏ bừng.


      "Bảo bối, cảm giác có khá lên chút nào ?"


      Randall cười khẽ, ánh mắt màu xanh ôn nhu như nước.


      thế này Lam Phong Ngữ mới từ từ nghĩ lại chuyện tình phía trước, nghi hoặc nhìn xem người bên cạnh mình, sau đó nháy mắt mấy cái:"Em như thế nào lại ngủ?"


      "Cũng , bảo bối em xuống lầu liền ôm Randall ngủ. Cậu ta ôm em ngồi ở sofa đợi vài giờ, thời điểm cơm trưa cũng là cậu ta đút cơm cho em ăn."


      Lời vừa xong, Lam Dật Thiên mới vào liền nghe thấy bảo bối than thở, thấu lại đây sách .


      Mặt Lam Phong Ngữ càng đỏ hơn khi nhìn Randall luôn luôn ngồi bên cạnh mình có nằm xuống, nghĩ đến Randall ôm bản thân mình ngồi vài giờ, có chút áy náy hỏi:"Cơ bắp có phải hay cũng tê rần?"


      Randall cũng từ chối, thành gật đầu.


      Lam Phong Ngữ bỏ chăn sang bên, bắt đầu nhàng vuốt ve cơ bắp cứng ngắc của Randall.


      Trong nhất thời, trường hợp dị thường ấm áp, khắp nơi đều là luyến ái.
      Last edited by a moderator: 7/12/14
      linhdiep17 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 3: Đề nghị 1



      "Hôm nay làm chậm trễ việc của rồi?"


      Ăn xong cơm chiều, Lam Phong Ngữ quyệt cái miệng nhắn ngồi ở bên người Randall, có chút áy náy .


      Randall lắc đầu:" có."


      Bây giờ đối với , chuyện trọng yếu nhất là làm cho bảo bối vui vẻ. Chuyện tình trong công ty an bày rất tốt, chuyện tình cần tự xử lý cũng rất ít.


      "Cám ơn ."


      Ngón tay ở sofa vô ý thức lay chuyển, thời gian dài cho tới nay như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên được ngủ thoải mái như vậy.


      "Bảo bối, có muốn du lịch hay ?"


      Randall đem cái ý niệm đột nhiên xuất ở trong đầu ra, sau đó bắt đầu giải thích nguyên nhân.


      " ra ngoài chơi chút, tâm tình tốt hơn."


      Lam Phong Ngữ chần chờ có lập tức mở miệng chuyện.


      "Bảo bối lo lắng cái gì sao?"


      Randall nhìn ra tâm trùng trùng của , thân thiết hỏi:


      "Cha để cho em ra ngoài mình."


      Lam Phong Ngữ giơ lên cái tươi cười nhợt nhạt:"Hơn nữa em nghĩ muốn ở nhà bồi bọn họ nhiều chút."


      Randall trầm mặc, ánh mắt đăm chiêu nhìn mãi, mãi cho đến khi Lam Dật Thiên xuất mới đánh vỡ trầm mặc này.


      "Bảo bối, có chuyện gì vậy? Thế nào ngủ dậy lại có tâm ?"


      Người Lam gia có lẽ là tương đối mạnh mẽ giống nhau, nhưng về chuyện tình của Lam Phong Ngữ lại dị thường mẫn cảm. cơ bản chỉ cần làm động tác hơi nhíu mày đều làm bọn họ liên tưởng đến rất nhiều.


      "Tôi muốn mang bảo bối ra ngoài du lịch, nhưng là ấy muốn ở nhà bồi các người."


      cần Lam Phong Ngữ mở miệng, Randall liền thẳng.


      Lam Phong Ngữ giật mình trừng mắt to, có nghe sai , muốn bồi bản thân mình ra ngoài du lịch? Căn bản phải người?


      hiểu vui sướng thổi quét đến trái tim, trong con ngươi luôn luôn che ưu thương sương mù cũng thuận tiện lòe lòe tỏa sáng lên.


      Randall buồn cười nhìn phản ứng của sau đó tiếp tục cùng Lam Dật Thiên :"Vừa khéo tôi các nơi xem tình hướng của mấy chi nhánh công ty, nhân tiện cùng bảo bối du lịch. cảm thấy đề nghị như thế nào?"
      Last edited by a moderator: 7/12/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 3: Đề nghị 2

      “Lão cha, cha lại đây chút.”

      Lam Dật Thiên nghĩ nghĩ cảm thấy đề nghị này cũng hay, chẳng qua chuyện tình của bảo bối bản thân mình cũng có quyền gì.

      Đợi cho đến lúc Lam Vinh tới, Lam Dật Thiên đem chuyện Randall vừa lập lại lần.

      Randall cũng bổ sung thêm vài thứ, Lam Phong Ngữ ngồi ở bên, cúi đầu buồn lời nào.

      “Bảo bối, con đồng ý sao?”

      Lam Vinh cũng cảm thấy đề nghị này cũng rất tốt, nếu bảo bối là mình khẳng định rất lo lắng. Bất quá có Randall, cũng cần lo lắng lắm.

      Hơn nữa, đây vẫn có thể xem là cái cơ hội để xúc tiến tình cảm hai người.

      Chẳng qua, nếu bảo bối đối với Randall có tâm tư, ngược lại biến khéo thành vụng.

      Lam Phong Ngữ vừa nhấc đầu liền chống lại ba đôi mắt tinh tường, cảm thấy cảm động, nhưng vừa nghĩ đến cùng với Randall còn có chút thẹn thùng.

      lâu lời nào, chính là vành tai càng ngày càng đỏ, mang theo hồng nhạt sáng bóng.

      Lam Vinh làm sao lại nhìn ra tâm tư của con , sờ sờ cằm thịt triền mien: “Bảo bối, nếu con cùng Randall mọi người rất yên tâm. Randall là ai mọi người cũng ràng hơn, hơn nữa quan hệ của hai người cũng tốt, trước kia lại luôn luôn kề cận vị này, ‘Tiểu ca ca’.”

      “Nhưng là….” Biết cha thuyết phục bản thân mình, Lam Phong Ngữ quyệt miệng giọng : “ có thuận tiện cho lắm a. Hơn nữa lại phải lo lắng vấn đề thời gian.”

      “Bảo bối, rồi, có chậm chễ thời gian. chủ yếu la nhìn cấp dưới vận hành công ty. Hơn nữa, và em trong lúc đó……Còn phải khách khí như vậy sao?”

      Randall đầu tiên là ôn hòa, sau đó giả bộ như tức giận.

      “Được.”

      Gặp nhiều người an ủi bản thân mình như vậy, hơn nữa ra ngoài du lịch quả lựa chọn tốt.

      Lam Phong Ngữ còn chần chừ, mà sảng khoái gật đầu, sau đó lộ ra cái tươi cười ngọt ngào: “Kia kế tiếp, phiền toái Randall ca ca.”

      Vài người khác nhìn cười sáng lạng như vậy, cũng đều giống như bị nhiễm cảm ra nụ cười tươi.
      Last edited by a moderator: 6/12/14
      linhdiep17 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 4: Đưa tiễn 1

      Nếu quyết định muốn du lịch, người Lam gia lại bắt đầu vội vàng vì bảo bối mà chuẩn bị đồ này nọi, xuất hành.

      Mỗi người đều luống cuống tay chân như vậy, thoạt nhìn làm cho người ta cảm giác chính là Lam Phong Ngữ ra ngoài du lich, so với cái hạng mục lớn ở trong công ty còn khó giải quyết hơn.

      Ít nhất, ở công , bọn họ cho tới bây giờ lo lắng như thế này.

      Randall cũng rất nhanh rời khởi Lam gia, trở về chuận bị chút.

      Cứ như vậy, Lam Phong Ngữ nhàn nhã ngồi sofa lộ ra thần thái lười nhác.

      “Bảo bối, đây là chuẩn bị thẻ cho em. Nếu tiền đủ, em gọi điện thoại cho , lập tức chuyển khoản cho em.”

      Lam đại công tử lấy ra sấp thẻ, đặt ở bàn trà, sau đó sờ sờ đầu Lam Phong Ngữ bước .

      lát sau, nhị công tử cũng tới, cũng là đống thẻ, bất quá là thẻ mua sắm, cơ bản các khi mua sắm, siêu thị toàn thế giới đều có thể thông dụng cái này.

      Theo thứ tự, Lam tam , Lam tư đều lại đây tặng lễ vật cho mình.

      Lam Phong Ngữ ngồi ở sofa, ôm đống thẻ có chút dở khóc dở cười.

      Trong dó Ba còn cho chiếc di động mới nhất, nghe số lượng có hạn, có định vị hệ thống GPRS, chẳng sợ có tín hiệu để mà dùng.

      Trừ bỏ cái này, Tư còn tìm cho ít kẹp tóc, cúc áo linh tinh có thiết bị theo dõi.

      Mục đích ràng, chính là sợ bảo bối của bọn họ có chuyện gì.

      “Cha, con phải lên xe. Cha đừng khóc nữa, mọi người đều chê cười chúng ta.”

      Lam Phong Ngữ hắc tuyến nhìn cha ôm bản thân mình vào trong ngực, cái loại này thua kém gì với phụ nữ khóc, thanh gào khóc đưa tới chú ý của nhiều người.

      “Mỗi ngày con gọi điện cho cha, có chuyện gì đều với cha.”

      “Bảo bối, cha luyến tiếc con a.”

      Lam Vinh khóc phen, hoàn toàn chút bộ dáng bá vương thương trường.

      “Dù sao phía trước con cũng ở trong nước thời gian dài như vậy, bây giờ còn có Randall ca ca ở bên cạnh, cha cứ yên tâm .”

      Lam Phong Ngữ cầu cứu nhìn về phía Randall, chỉ thấy Randall chịu đựng buồn cười ra giải vây.

      “Bá phụ yên tâm , cháu bảo vệ bảo bối, tuyệt đối để cho ấy chịu bất luận thương tổn gì.”
      Last edited by a moderator: 6/12/14
      linhdiep17 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 4: Đưa tiễn 2

      vất vả đưa tiễn hai mắt đẫm lệ mông lung của cha , Lam Phong ngữ thầm nhàng thở ra .

      Vừa quay đầu nhìn đến Randall trêu tức ánh mắt ,sửng sốt chút ,nghi hoặc đầy mắt .

      Randall giơ lên nụ cái nụ cươi xấu xa ,trực tiếp cúi người xuống môi chạm vào môi ngốc nghếch sửng sốt : " Bảo bối , rất chờ mong thế giới của hai người ."

      Lam Phong Ngữ xấu hổ đến nháy mắt đỏ bừng .
      ...

      Trạm thứ nhất bọn họ đến là Italy.

      Thời điểm bọn họ ở máy bay xuống , bóng dáng liền trực tiếp vọt lại đây .Mục tiêu thẳng đến Randall ,mạnh mẽ lủi vào trong lòng .

      "Bối lai ca ca ,em rất nhớ ."

      Là thanh ngây thơ của trẻ , tiếng Italy ,nhưng là may Lam Phong Ngữ lại khéo đem loại ngôn ngữ này học rất tốt . Sở dĩ nghe đến cái xưng hô quen thuộc kia ,mặt nháy mắt liền đen ,hung hăng trừng mắt nhìn Randall liếc mắt cái .

      Randall giận phản cười ,đẩy bé như bạch tuộc bám vào người mình ra ,trực tiếp nắm thắt lưng Lam Phong Ngữ chặt :"Bảo bối ,em ghen sao ?"

      Ấm áp hô hấp phun vào vành tai mẫn cảm ,chọc cho Lam Phong Ngữ trận tự chủ được run rẩy .

      Còn chờ Lam Phong Ngữ mở miệng chuyện , kia nhào vào trong lòng Randall mặt mất hứng tới : " Bố lai ca ca ,người này là ai vậy ?"

      Lam Phong Ngữ tò mò đánh giá trẻ trước mặt ,bộ dáng mười bảy mười tám ,tóc dài màu vàng ,ngũ quan thanh tú ,làn da khỏe mạnh ,màu lúa mạch ,cả người tản mát ra loại cuồng dã .

      "Lệ ba. Con của Ware đăng quản công ty bên này ."

      Randall như là có nghe đến thanh của của trẻ kia ,mà ở bên tai Lam Phong Ngữ giọng .

      Lam Phong ngữ tò mò xem trẻ ở trước mắt này dùng mắt ghen ghét trừng bản thân mình ,nghĩ đến người đàn ông ưu tú ở bên người ,khẳng định là ở giữa bụi hoa chơi trò lãng tử . Nghĩ như vậy ,trong lòng hiểu đau xót ,trong mắt vất vả tái tia sáng rọi ,bây giờ lại trở nên có chút ảm đạm .

      "Bảo bối ,em đừng nghĩ đến chuyện loạn thất bát tao gì đó ."

      Nhìn biểu tình của liền đoán được suy nghĩ đến cái gì , Randall có chút dở khóc dở cười .

      "Lệ ba ,cha đâu ?"

      Randall cho trẻ hồ nháo kia cái ánh mắt cảnh cảnh cáo ,sau đó lạnh lùng hỏi.
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :