1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê - Trình Ninh Tĩnh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 41: Tổng giám đốc ngông cuồng tàn khốc (2)

      Mục Lăng cảm thấy, chưa đánh chết Mục Phàm là tổ tông Mục gia phù hộ rồi, vẫn tính là nhớ mình với Mục Phàm cùng họ Mục, đổi lại là người khác, sớm làm cho đoạn tử tuyệt tôn rồi, được chết tử tế, nào có bỏ qua dễ dàng như vậy, bây giờ già trẻ Mục gia còn dám tới chỉ trích , ràng là quá hạ thủ lưu tình rồi.

      “Mục Lăng, trong mắt cậu có còn những trưởng bối như chúng ta hay hả?” Mục Nguyên Bằng nổi gân xanh, những lão già bọn họ chịu đựng Mục Lăng phải ngày ngày hai, sớm nhịn được nữa rồi, coi như Mục Lăng quá đáng như thế nào cũng được, trước đây lúc đoạt quyền, xác thực cũng làm ít chuyện vô cùng bạo lực, lúc trước con trai Mục Nguyên Lễ muốn đoạt quyền, cả nhà bọn họ chuẩn bị vô cùng đầy đủ, nhưng mà, Mục Lăng về nước, người suýt chút nữa biến thành tàn phế, cả nhà Mục Nguyên Lễ suýt chút nữa bị đưa đến Nam Phi, may mà có ba cầu xin, Mục Lăng mới đặc biệt khai ân, tiếp tục cho bọn họ ở lại thành phố S, chỉ cần giở trò, vinh hoa phú quý đều đầy đủ.

      Bây giờ Mục Nguyên Lễ cũng vô cùng an phận, Mục Phàm ở xí nghiệp Mục thị đảm nhiệm chức tổng giám đốc ba năm, vẫn làm vô cùng tốt, Mục Lăng nắm quyền ở phía sau, thay đổi tổng giám đốc, giáng Mục Phàm xuống làm phó tổng giám đốc, Mục Phàm ghi hận trong lòng, cũng thường càu nhàu với Mục Nguyên Bằng, cố gắng để Mục Phàm an phận chút trêu chọc tới Mục Lăng.

      mạch dòng chính Mục gia như hôm nay là mạch đơn truyền, chỉ có duy nhất Mục Lăng, chỉ cần Mục Lăng có đời sau, gây thù oán với nhiều người, biết lúc nào bị người khác giết chết, có người và xã hội đen ít gút mắc, sớm có người tuyên bố muốn giết Mục Lăng.

      Bọn họ chỉ cần kiên trì chờ là được, ngờ tới Mục Lăng sắp đính hôn, vợ chưa cưới lại có đoạn nghiệt duyên với Mục Phàm, Mục Nguyên Bằng tức đến nỗi sắc mặt xanh lè, đức hạnh của con trai ra sao cũng biết, có thể hư hỏng là do cuộc sống riêng bị kiềm chế, con trai lúc còn trẻ, ai mà ngông cuồng, làm ba cũng hiểu được, ai biết lần này lại chọc phải Mục Lăng, suýt chút nữa bị đánh chết.

      Có thể tưởng tượng được tâm tình của gay go cỡ nào.

      Càng quá đáng hơn đó chính là, Mục Lăng vốn đặt trưởng bối ở trong mắt.

      Nhìn cái, đây là thái độ gì?

      “Trưởng bối?” Mục Lăng cười lạnh, “Tôi phải cung kính bác sao? Có cần mỗi ngày phải thắp ba nén nhang cho bác hay ? Hả?”

      “Cậu!” Mục Nguyên Bằng nổi giận.

      Mục Lệ Hoa , “A Lăng, thu lại những lời vừa , ông ấy là bác cả của con, nếu ba con còn sống, sớm cho con cái tát rồi.”

      “Nếu phải nhờ có ba tôi, các người cảm thấy, các người có đủ tư cách bước vào nhà lớn Mục gia sao?” Ánh mắt Mục Lăng sâu xa, đảo qua bọn họ, “Đừng cho là tuổi tôi còn , năm đó cái gì cũng biết, tại sao ông nội phải nhập viện, nếu là bị tôi tra được có người tay chân sạch , vậy có trò hay xem rồi, mất lòng trước được lòng sau, đến lúc đó đừng trách tôi để các người làm người xem.”

      “Cậu đây là có ý gì, ngậm máu phun người?”

      “Tôi còn chưa gì, vội vã phản bác cái gì?” Mục Lăng giận, “Mục Phàm là tôi đánh, tìm tôi tính sổ? Các người có tư cách tìm tôi tính sổ sao, tôi chưa đem người đánh chết là coi như mạng lớn rồi, bác nên cảm ơn trời đất vì tôi còn nhớ họ Mục đấy.”

      “A Lăng, đừng nữa.” Mục Lệ Ảnh lắc đầu cái, thêm gì nữa, sắc mặt người nhà họ Mục càng ngày càng khó coi.

      “Có câu các người nghe cho tôi.” Mục Lăng câu rồi ngừng lại chút, cách ràng ràng, “Chỉ cần tôi còn ở Mục gia ngày, tôi chính là người nắm quyền Mục gia, mọi chuyện của Mục gia, đều do tôi quyết định, người khác có hiệu lực. Các người hãy quản lí tốt tay chân của mình , đừng đến trêu chọc tôi, bằng , Mục Phàm chính là vết xe đổ của các người.”

      Truyện được đăng sớm nhất tại dembuon.vn

    2. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 42: Tôi Cố Bình An

      Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thủ đoạn của Mục Lăng, bọn họ đều lĩnh giáo qua, vì lẽ đó ai dám nghi ngờ Mục Lăng, lần này cùng Mục Nguyên Bằng trách tội Mục Lăng, quả thực chính là quyết định sai lầm.

      Bây giờ Mục Lăng nắm quyền lớn nhất, tất cả chức vụ quan trọng ở Mục thị đều là tâm phúc của ông Mục, hoặc là người mà Mục Lăng an bài, lần trở về kia cương quyết tiến hành cải cách, Mục thị đổi mới hoàn toàn, phong cách xí nghiệp cũng thay đổi hình thức, bây giờ phát triển ngừng, bọn họ ao ước đố kị, đều muốn nắm quyền lớn trong Mục gia, nhưng lại dám công khai đối đầu với Mục Lăng.

      “Đừng bây giờ ông nội bất tỉnh, cho dù ông tỉnh rồi, Mục gia vẫn là tôi làm chủ.” Ánh mắt Mục Lăng đảo qua bọn họ, nếu là muốn chờ mong ông nội tỉnh lại, để bọn họ có thể xoay mình, vậy quá ngây thơ rồi.

      đám người, giận mà dám gì, Mục Lăng là chủ tàn bạo của Mục gia.

      Chỉ trách bọn họ nhìn .

      “A Lăng, bây giờ chuyện Mục Phàm nữa, là do nó làm sai, cũng nhận được bài học rồi, chấm dứt ở đây .” Mục Lệ Ảnh , “Ngược lại việc kết hôn của con và Cố Bình An, thấy hãy xóa bỏ , nếu truyền ra ngoài nhiều cũng rất khó nghe, con cũng biết bây giờ thanh danh của ta khó nghe cỡ nào rồi, Mục gia thể ném mặt mũi được.”

      Cả nhóm người có người tán thành, có người cười nỗi khổ của người khác, lần đầu tiên vợ Mục Lăng ngoại tình, lần đầu tiên ngậm đắng nuốt cay, bọn họ thấy vô cùng thoải mái.

      Mục Lăng , “ cả, cần phải lo lắng, Mục Phàm có sắc tâm có sắc đảm, chỉ tiếc, động tác quá chậm, hai người bọn họ chưa xảy ra chuyện gì cả, à, đúng rồi, cái trán bị thương của Mục Phàm chính là kiệt tác của Cố Bình An đấy, phải do tôi làm đâu.”

      Mục Nguyên Bằng sững sờ, trong lòng càng phẫn nộ hơn, mắng Mục Lăng cách xối xả, nếu hai người bọn họ chưa từng xảy ra chuyện gì, sao Mục Lăng còn đánh Mục Phàm thảm hại ra như vậy, nếu xảy ra chuyện gì, vậy mạng của Mục Phàm có còn hay ?

      Chỉ là người phụ nữ mà thôi.

      Mục Lệ Ảnh , “Mặc kệ có xảy ra chuyện gì hay , cũng muốn quản, chúng ta đều biết xảy ra chuyện gì, nhưng người ngoài biết, bây giờ ai cũng biết chuyện của Mục Phàm và Cố Bình An, truyền gây xôn xao, bao nhiêu người chờ xem chuyện cười của chúng ta, chân trời nơi nào có cỏ thơm, cần gì phải cố chấp với Cố Bình An.”

      Mục gia chứa nổi người này, con dâu trưởng này còn chưa về nhà chồng lăng nhăng với em chồng, chưa về nhà chồng làm cho tình cảm giữa Mục Lăng và Mục Phàm bất hòa, sau này còn biết xảy ra chuyện gì nữa đây.

      bằng sớm chút cắt đứt đoạn tình này .

      Mặc dù Mục gia tính là quý tộc lâu năm ở thành phố S, giống môn quy nghiêm ngặt của Lý gia, nhưng cũng có quy cũ của mình, Mục Phàm cũng có sai, nhưng cũng có thể là do Cố Bình An đứng đắn, nếu để ta vào cửa, thực là chó gà yên.

      “Người ngoài kệ họ, có liên quan gì đến tôi, tôi cưới vợ chứ đâu phải bọn họ cưới vợ.” Mục Lăng đốt điếu thuốc, cà lơ phất phơ ngậm, ngữ khí đặc biệt ngông cuồng , “Ai có bản lĩnh, cho tôi đội nón xanh thử lần coi, tôi gọi tiếng ông nội thay đổi thế nào?”

      Tiểu Ngô suýt chút nữa bật cười, đại thiếu gia, có biết hay , có bao nhiêu người nắm nắm đấm muốn đánh quyền, rất muốn ăn đòn mà, đặc biệt ngậm đầu thuốc lá rất giống lưu manh, để ai vào mắt, dáng vẻ sợ trời sợ đất, rất muốn ăn đòn.

      “A Lăng, đời còn rất nhiều người phụ nữ tốt, cần gì phải vì Cố Bình An, làm cho danh tiếng của mình bị hủy hoại?”

      “Tôi Cố Bình An.”

      Truyện đăng sớm nhất tại dembuon.vn
      Nguyên Nguyễn, Tiểu Ưu NhiHale205 thích bài này.

    3. Tiểu Ưu Nhi

      Tiểu Ưu Nhi Active Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      96
      nhảy hố, đọc đoạn đầu có vẻ hay, chủ yếu thích bé con đấu vs papa, đoạn chuyện cũ của ML và CBA có vẻ ko hứng thú bằng, hehe, nhưng ko có nguyên nhân ko có kết quả, vẫn hóng xem từng chương

    4. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 43: Trò giải trí của Mục Lăng

      “Tôi Cố Bình An.”

      Mục Lăng Cố Bình An?

      Này là mở chuyện cười gì đây? Bọn họ mới quen hai ba ngày, làm sao có khả năng nhau? Hiển nhiên là người Mục gia tin, Mục Lệ Ảnh , “A Lăng, đừng bừa, chuyện nghiêm túc với con.”

      “Tôi cũng chuyện nghiêm túc.” Mục Lăng phun ra vòng khói, “Tôi Cố Bình An, nếu phải vậy sao ấy chưa bị gì mà tôi vẫn suýt chút nữa đánh chết Mục Phàm để hả giận.”

      ta là con của Cố Vân.”

      “Tôi biết, kết hôn vì lợi ích thương gia nhưng cũng có tình cảm, ai dám thể có tình cảm lòng?” Mục Lăng , “Lễ đính hôn dựa theo kế hoạch mà tiến hành, gì có thể thay đổi, Cố Bình An, tôi vẫn muốn.”

      Ánh mắt Mục Lăng đảo qua Mục Nguyên Bằng, “Bác cả, bác tốt nhất nên nhắc nhở con trai của mình cách xa vợ tôi chút, nếu , lần sau ăn súng đừng trách tôi nghĩ đến tình nghĩa em, vậy khó coi.”

      Mọi người, “……….”

      Người nhà họ Mục tụm năm tụm ba ra khỏi nhà lớn Mục gia, ngoại trừ Mục Lệ Hoa và Mục Lệ Ảnh, những người khác đều ra về, trong lòng mọi người đều nhịn được bồn chồn, Mục Lăng Cố Bình An sao? Nghe hình như giống đùa, nhưng làm sao bọn họ cũng tin được, đây là .

      Những người khác của Mục gia đều rồi, Mục Lệ Hoa , “A Lăng, con muốn kết hôn với Cố Bình An sao?”

      “Đúng.”

      “Nếu con muốn cưới Cố Bình An, cũng còn gì để , ý của hai của con đều như thế, Cố Bình An thích hợp làm dâu Mục gia, còn chưa về nhà chồng gây ra chuyện bê bối như thế, chút gia giáo cũng có, người như vậy chơi đùa chút được, nhưng thể lấy về nhà.”

      “Có thích hợp hay là do tôi quyết định, tôi là được rồi.” Mục Lăng , dáng vẻ láu lỉnh, “ cả và hai đừng bận tâm hôn nhân đại của tôi, chính tôi tự sắp xếp, các có chuyện gì về trước , buổi tối tôi còn muốn tìm Cố Bình An.”

      Lời đồn rời Cố Bình An, chẳng lẽ là ?

      Mục Lệ Ảnh, “Con thực làm rất thất vọng, còn có, con nhớ kỹ, chúng ta đều là con cháu Mục gia, con xảy ra chuyện gì, nghĩ xem ai có thể giúp con, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi ít người, thêm gấm thêm hoa nhiều người, con tự suy nghĩ chút , đừng làm gì cũng nhằm vào các chú bác.”

      Mục Lăng cười nhạt, ý tứ ràng là tiễn khách, hai người Mục gia cũng nhiều lời nữa, cùng nhau rời khỏi Mục gia.

      Nếu như xảy ra chuyện những người khác ở Mục gia chắc chắn cười nỗi đau của , bao gồm cả hai người bình thường xem như cũng thân thiết với , bọn họ đều thờ ơ lạnh nhạt, nếu còn sống, gia nghiệp Mục gia chỉ truyền cho dòng chính, truyền cho con và dòng thứ, bọn họ nhiều lắm chỉ nắm mấy nơi bất động sản mà thôi, ngoài ra còn gì khác, chỉ có dòng chính là nắm giữ quyền lớn của Mục gia, bọn họ đều vót nhọn đầu muốn chết, ông nội lại bất tỉnh, bọn họ thoải mái phân chia Mục gia.

      Nghĩ hay lắm!

      Ai cũng tin, chỉ tin chính mình, phòng người, phải kẻ địch mà là những người được gọi là người thân.

      Đâm sau lưng, chỉ là bọn họ.

      “Đại thiếu gia, buổi tối có hẹn với Đường tổng.” Tiểu Ngô nhắc nhở Mục Lăng.

      Đường Dạ Bạch vừa mới cười nỗi đau của , chờ nhìn xem chuyện cười của , điên rồi mới có thể chủ động đưa tới cửa để Đường Dạ Bạch có chuyện cười.

      Buổi tối kiếm chút gì giải trí đây?

      Nha, đúng rồi, Cố Bình An.

      Vừa nghĩ tới Cố Bình An, khóe môi Mục Lăng xẹt qua ý cười gian xảo.

      Trước đây Mục đại chơi cổ phiếu, chơi xe thể thao, chơi du thuyền, chơi vũ khí, căn bản thú vị, kiếm tiền đều chơi, bây giờ lại có thêm người để làm trò giải trí.

      Chơi vợ.
      Nguyên NguyễnHale205 thích bài này.

    5. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 44: Trực tiếp gièm pha

      Thời điểm Cố Bình An bị Mục Lăng đẩy ra ngoài chỉ muốn bốn chữ, đậu má. (Đây là 4 chữ ở bên Trung: 日了狗了)

      Những chuyện mà hai ngày nay trải qua quá kinh thiên động địa, chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi tốt, nhưng lại bị Mục Lăng phá hỏng, càng quá đáng hơn đó chính là, Mục Lăng hẹn , ngay cả cơ hội từ chối cũng có, chỉ muốn qua thời gian ngắn nữa mới lên kế hoạch làm sao để Mục Lăng , cũng muốn ở chung với Mục Lăng nhanh như vậy, ngờ tới, bám dai như đỉa, chỉ có thể bốn chữ.

      Bám dai như đỉa.

      Cố Bình An vốn suy xét có cần trang điểm chút hay , đàn ông đều thích phụ nữ gọn gàng xinh đẹp, Mục Lăng cũng ngoại lệ, trang điểm đẹp thử xem, chừng có chút tác dụng, nhưng lúc sau lại nghĩ lại, bỏ , thay đổi quá lớn, người ta cho rằng bị bệnh kinh mất.

      "Hôm nay học sao?"

      " ." Cố Bình An , "Ngày hôm qua ngủ ngon, ngày hôm nay ngủ bù."

      Mục Lăng gật đầu, hết sức hài lòng, xem ra bé này ngoan, Tiểu Ngô từng , về nhà bị phu nhân thị trưởng tát cái, còn ngay cả trước mặt người ngoài, chút tình cảm cũng có, xem như là cho bài học.

      Cố Bình An muốn móng vuốt của mình được mài cách cận thận.

      Váy màu trắng, tóc sợi mì, nhìn thế nào cũng hợp mắt, quá nhạt nhẽo rồi.

      "Chúng ta đâu?"

      "Hẹn hò a."

      "Bệnh thần kinh." vở kịch mà thôi, có cần diễn sâu như thế hay , ngoại trừ bị bệnh thần kinh, còn gì để , còn có thể cái gì đây?

      " có tiền sử bị bệnh thần kinh, em có muốn xem chút hay ? Hả?"

      " cần!"

      "Quỷ nhát gan." Cố Bình An còn cho là Mục Lăng muốn dẫn đâu, ngờ tới lại dẫn xem cuộc đua xe, đua xe Ferrari tổ chức ở vùng ngoại thành, siêu sao hội tụ, mỹ nhân như mây, khán giả đầy sân, đủ loại xe Ferrari đều trưng bày ở bên trong.

      Mục Lăng là hội viên Ferrari, lần này thi đấu cũng đặc biệt có khán đài vip, Mục Lăng và Cố Bình An vừa vào hội trường bị đèn flash truy đuổi, dắt tay Cố Bình An, cũng lười trả lời vấn đề của phóng viên, trực tiếp lên phòng triển lãm ở lầu hai.

      "Đó là Cố Bình An phải ?"

      "Hình như vậy, xem ra rất trẻ trung xinh đẹp, ánh mắt Mục đại luôn luôn tệ, chỉ có điều khác trời vực với bạn trước đây của ."

      "Nghe vì Cố Bình An, mấy nhà tòa soạn và tạp chí bị cường lực chèn ép, thể thở nổi, khắp nơi cầu xin tha, tâm địa Mục đại sắt đá, để ai vào mắt, đoán chừng ngày mai công khai xin lỗi, bọn họ thực là ngu xuẩn, loại tin tức này cũng dám tung ra, quả nhiên chọc giận Mục đại."

      "Thanh danh của Cố Bình An thành ra như vậy mà vẫn muốn sao?"

      "Xem Cố Bình An người ta xinh đẹp kìa, lại là hòn ngọc quý tay thị trưởng, người đàn ông nào lại muốn?"

      " chê bẩn sao? Cố Bình An với em họ ....."

      "Đừng lung tung, câu như thế này trong lòng biết là được rồi, đừng ra, cận thận chọc giận Mục đại, xem kết cục của Mục Phàm là biết rồi, em họ cũng tha, huống chi là người qua đường."

      .............

      Bọn họ mồm trăm miệng mười thảo luận, có mấy lời truyền tới tai Cố Bình An, mặt cũng hề có cảm xúc, vẫn để Mục Lăng nắm tay.

      nghĩ, chắc chắn phải xuất .

      Đối mặt với những lời gièm pha này.

      Chỉ có trực tiếp đối diện với những lời gièm pha này, người khác mới thể lại, bằng , bạn càng trốn, người ta càng nhiều hơn, càng quá đáng hơn.

      Cho dù bị lập, cũng phải kiêu ngạo mà ngẩng đầu, đối mặt tất cả.

      Mục Lăng cũng nghe thấy những lời bàn luận kia, nhưng lại phản ứng gì, miệng là miệng của người khác, mặc kệ bọn họ gì, hơn nữa ai lại dám đội nón xanh, cùng lắm là Cố Bình An biết liêm sỉ, đối với chẳng hề hấn gì.
      Nguyên NguyễnHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :