1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê - Trình Ninh Tĩnh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 36: Mẹ nhẫn tâm

      Tại nhà lớn của Cố gia, cách đó xa là đống phóng viên, có lẽ đều là tới muốn phỏng vấn Cố Bình An, cảnh vệ ở xa chặn bọn họ ở bên ngoài, cho phép tới gần biệt thự, còn phái ra hơn mười người cảnh vệ viên, còn có **, để phòng ngừa vạn nhất.

      Những phóng viên này cũng biết chừng mực, nhìn cảnh vệ ai ai cũng mặc vũ trang nên cũng thực dám tới gần nhà lớn.

      Tiểu Ngô đưa Cố Bình An về nhà, cửa sổ xe được trải qua thiết kế đặc thù, bên ngoài nhìn thấy bên trong, Cố Bình An có thể nhìn thấy bên ngoài là loạt phóng viên, trong lòng bình tĩnh, có lẽ biến thành tâm điểm của cái thành phố S đệ nhất này rồi.

      Mục gia với tuyệt đối là bát tự hợp.

      Tiểu Ngô lái xe đến cách nhà lớn Cố gia còn có mấy chục mét bị ngăn cản, Cố Bình An kéo cửa kính xe xuống, cảnh vệ nhận ra , lúc này mới cho , những phóng viên điên cuồng chụp ảnh, Tiểu Ngô vất vả mới có thể đưa được người trở về, Cố Vân tự mình ra nghênh đón, vẻ mặt Lâm Tú Lan đầy phẫn nộ, xông lên cho Cố Bình An cái tát, "Tiện nhân biết xấu hổ, mày làm mất hết mặt mũi nhà chúng ta rồi."

      màn này cũng bị các phóng viên điên cuồng chụp được.

      Cố Vân che chở Cố Bình An, "Bà đừng có quá phận."

      "Chính là tại ông cưng chiều nó như vậy, nó mới có thể làm ra cái thứ chuyện vô liêm sỉ này." Lâm Tú Lan nổi giận đùng đùng vào trong, Cố Bình An vẫn luôn cúi đầu, nước mắt trong mắt dám rơi xuống.

      Xảy ra chuyện này, mẹ câu an ủi cũng có, chỉ có trách cứ.

      Cố Vân cảm thấy rất có lỗi, khách khí với Tiểu Ngô, "Cảm ơn cậu đưa Bình An trở về, vào uống ly trà rồi hẵng ."

      "Cố thị trưởng cần khách khí, đại thiếu gia bảo tôi đưa đại thiếu phu nhân trở về, đây là việc tôi nên làm." Tiểu Ngô lời từ biệt, lái xe rời , Cố Vân đau lòng ôm lấy Cố Bình An, "Chúng ta về trước, mẹ con còn giận dữ, lời của bà ấy con đừng để trong lòng."

      "Chị, chị sao chứ?" Cố Doanh Doanh mới vừa biết tin tức, từ lầu chạy xuống, thấy mặt Cố Bình An hồng hồng, mẹ tức giận ngồi ở bên, liền biết Cố Bình An bị đánh, Cố Doanh Doanh , "Mẹ, sao mẹ lại đánh chị, chị có việc gì là tốt rồi."

      "Tốt cái gì mà tốt, mặt mũi đều mất hết, còn bằng chết ở bên ngoài luôn cho xong, đỡ để người khác ta biết dạy con ." Lâm Tú Lan kiêng nể gì, trái tim Cố Bình An như bị dao cứa qua.

      "Bà vừa vừa phải phải thôi, con bình an trở về, bà bực tức cái gì, tôi tin Bình An, người khác lời đàm tiếu quan trọng như vậy sao? Lại nếu Mục Lăng cưới Cố Bình An, đó cũng là chuyện tốt."

      Bê bối hôm nay, ảnh hưởng tới Cố Vân rất lớn.

      Con của thị trưởng có tiếng, thị trưởng tự nhiên cũng có tiếng theo, bạn bè của ông đều biết ông thương con , vô cùng sủng ái, khi con làm ra chuyện này, ánh mắt thương hại của các đồng nghiệp đều khiến ông cảm thấy khó ưa.

      "Ba, con với Mục Phàm chưa hề phát sinh chuyện gì cả." Cố Bình An , "Con uống nhiều quá, bị mang khách sạn, hoàn toàn biết gì, sau đó Mục Lăng tới, còn đánh cho Mục Phàm trận, con với là trong sạch, báo chí đều là bậy, ba phải tin tưởng con."

      " cần giải thích, ba nhìn con trưởng thành, con là người như thế nào, ba đều biết, nếu con có việc gì, vậy chính là có việc gì, báo chí viết cái gì cũng mặc kệ bọn họ, cũng cần phải giải thích với bọn họ, chuyện này con là người bị hại, cần xin lỗi." Cố Vân , trong lòng cũng thở phào nhõm, con bị người làm nhục, ông cũng nhõm hẳn, ông cũng tính đến tình huống xấu nhất rồi.

      Truyện được đăng sớm nhất tại dembuon.vn
      Nguyên NguyễnTiểu Ưu Nhi thích bài này.

    2. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 37: Nó phải là con của tôi

      “Ba nghe Mục Phàm đến bệnh viện.” Cố Vân , “Những việc này con đừng quan tâm, để Mục Lăng xử lý , Bình An, ba đặt vé máy bay giúp con, đưa con qua Mỹ, nếu con muốn gả cho Mục Lăng, vậy cần nữa.”

      Cố Bình An mở to hai mắt, Lâm Tú Lan đột nhiên từ sô pha đứng lên, “Lão Cố, ông cái gì? Tôi đồng ý.”

      cần bà đồng ý, chỉ cần Bình An muốn , tôi cho con bé , tôi quan tâm đến cái chức thị trưởng này nữa, tôi thể huỷ hoại cả đời Bình An được.” Cả đêm Cố Vân ngủ, ông suy nghĩ rất nhiều, ông ở quan trường chìm nổi cả đời, cuối cùng lại để bị mất hạnh phúc cả đời của con bảo bối, cái này làm cho ông đành lòng, bằng ông nên sớm rời cái nơi quan trường thị phi này.

      “Bình An rồi, của tôi phải làm sao bây giờ? Ba của tôi phải làm sao bây giờ? Gia nghiệp Lâm gia phải làm sao bây giờ?” Lâm Tú Lan phẫn nộ , “Thủ đoạn của Mục Lăng, ông phải biết, ba tôi lớn tuổi, ông ấy chịu nổi đâu, ông muốn ông ấy phải chết sao hả?”

      “Con Lâm gia họ Lâm, phải họ Cố, bà muốn bảo toàn gia nghiệp Lâm gia, bà bảo con Lâm gia gả, đừng tới tìm con tôi.” Cố Vân tức giận , ánh mắt hung ác nhìn Lâm Tú Lan, “Đừng tưởng rằng tôi biết bà suy nghĩ cái gì.”

      “Ông cho rằng tôi muốn bán con cầu vinh sao? Tôi còn phải là vì sản nghiệp của Lâm gia sao, muốn ba tôi có nỗi lo nào sau này sao, Viện Viện là con , nó chạy trốn thấy bóng dáng tôi còn biện pháp gì đây, tôi lại tìm được người.”

      Cố Doanh Doanh , “Ba, mẹ, hai người đừng cãi nhau nữa, gần đây trong nhà toàn là chuyện xấu, là khó chịu muốn chết.”

      Cố Bình An lau chùi nước mắt, “Ba, mẹ, hai người đừng cãi nhau nữa, con , con gả cho Mục Lăng.”

      “Bây giờ mày muốn gả cho , chưa chắc muốn mày.” Lâm Tú Lan giận dữ quát Cố Bình An, “Nhìn xem bộ dáng của mày giống cái gì? Uống say, cùng người khác qua đêm, bây giờ cả thành phố S ai ai cũng đều biết mày là tàn hoa bại liễu, con giày rách, thanh danh thối nát thành cái dạng này, ai còn muốn mày? Nếu cuối cùng mày còn liên lụy đến Doanh Doanh, tao bỏ qua cho mày.”

      Cố Vân tức giận giáng cái tát xuống mặt Lâm Tú Lan khiến mọi người trong nhà kinh hoàng.

      Tính tình xưa này của ông luôn ôn hòa, Cố Bình An từ đến lớn, trước nay chưa từng thấy Cố Vân đánh Lâm Tú Lan, hai người vẫn tính là vợ chồng ân ái, Cố Vân thân là thị trưởng cũng có phụ nữ hay tin tức xấu bên ngoài, khi có việc xã giao quan trọng đều ở nhà, tuy rằng Lâm Tú Lan hơi đanh đá, tương đối thiên vị Cố Doanh Doanh, nhưng đối với cái nhà này cũng là toàn tâm toàn ý.

      Nước mắt Lâm Tú Lan trong nháy mắt rơi xuống, Cố Vân , “Có người mẹ nào con mình như vậy sao? Bà thấy bộ dáng bây giờ của bà giống cái gì hả?”

      “Con sao? Nó phải là con của tôi.”

      Lâm Tú Lan hung hăng trừng mắt nhìn Cố Bình An cái, xoay người chạy lên lầu, Cố Doanh Doanh cuống quít chạy theo an ủi, “Mẹ…ba, ba làm gì vậy a.”

      Trong lòng Cố Bình An ủy khuất, cũng rất khiếp sợ, Lâm Tú Lan quá khó nghe, là con của bà, vì sao bà có thể như vậy với ?

      Ánh mắt bà nhìn cũng giống như kẻ thù vậy.

      Cố Vân , “Bình An, ở trong lòng mẹ con, Lâm gia quan trọng hơn tất cả, so với ba, so với con còn quan trọng hơn, cho nên bà ấy nghĩ mọi cách cứu Lâm gia, con cũng đừng để ý những lời khi nóng giận của bà ấy.”

      Cố Bình An biết tính cách của mẹ, khi nổi nóng cách suy nghĩ, khổ sở khổ sở, nhưng để trong lòng.

      “Ba, ba yên tâm , con biết.” Cố Bình An hạ quyết tâm, “Ba xin lỗi mẹ , đừng vì chuyện của con mà hai người cãi nhau, gả cho Mục Lăng là lựa chọn của con, ba cũng cần cảm thấy có gánh nặng.”

      Truyện đăng sớm nhất tại dembuon.vn
      Nguyên NguyễnTiểu Ưu Nhi thích bài này.

    3. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 38: Mục Lăng, đừng hối hận

      cũng phải đến tuyệt cảnh, hôm nay có con đường ở ngay trước mặt , còn lựa chọn, chọn gả cho Mục Lăng, đây là quyết định của , tương lai nếu bất hạnh, cũng oán trách bất cứ ai, chấp nhận lựa chọn của mình.

      Mục Lăng, cưới tôi, tốt nhất đừng hối hận.

      “Bình An….”

      “Ba, đừng nữa, con mệt rồi, con lên nghỉ ngơi trước đây.” Cố Bình An , ôm Cố Vân cái rồi lên lầu nghỉ ngơi, bận rộn ngày, mệt muốn chết rồi.

      Điện thoại vừa mới sạc điện vào thấy tin nhắn để lại của Lý Hoan Tình, Cố Bình An vừa cầm điện thoại lên, điện thoại vang lên, “Bình An, cậu sao chứ? Mình gọi cho cậu cả ngày mà cậu cũng nghe máy, cậu về nhà chưa?”

      “Về rồi.” Trong lòng Cố Bình An cảm thấy ấm áp, “Cậu cần sốt ruột như vậy, mình và Mục Phàm xảy ra chuyện gì hết.”

      Lý Hoan Tình thở phào nhõm, “Cậu biết thanh danh của Mục Phàm kém thế nào đâu, quả thực người gặp người hận, những gia đình có con trong thành phố S này đều hy vọng con họ dính dáng gì đến Mục Phàm, cậu có thể tránh được kiếp, là cảm tạ trời phật.”

      Cố Bình An kể lại mọi chuyện lần, Lý Hoan Tình kinh ngạc, “Mục Lăng sao có thể đến đúng lúc như vậy?”

      “Mình chạy đến đâu cũng có thể kịp thời bắt mình lại, chuyện như vậy làm sao có thể đến trễ được, có lẽ phái người theo dõi mình a.” Cố Bình An tưởng tượng đến bản thân làm cái gì cũng bị người khác nhìn chằm chằm, thoải mái.

      Nhưng còn cách nào, người ta là Mục Lăng, còn có thể có cách nào được nữa đây?

      Cố Bình An , “Hoan Hoan, mình quyết định gả cho Mục Lăng rồi.”

      quyết định rồi?”

      “Aiz, .” Cố Bình An , “Mình muốn trong nhà lúc nào cũng căng thẳng, cũng muốn ông ngoại lớn tuổi như vậy rồi còn phải nhọc lòng chuyện thương trường, nếu mình gả cho Mục Lăng có thể giải quyết vấn đề, vậy gả cho .”

      còn muốn cậu sao?”

      “Tùy .” ra Cố Bình An cảm thấy chuyện này quan trọng, “ cần thôi, mình cũng ép .”

      Vừa nghĩ tới bộ dáng nổi trận lôi đình của Mục Lăng hôm nay, trong lòng Cố Bình An liền thoải mái, “Cái tính cách này của , gả cho cũng khá tốt, dù sao người hay giận đều đoản mệnh, chừng ngày nào đó giận đến hộc máu mà chết, mình sở hữu gia sản hàng tỷ, nghĩ lại cũng tốt.”

      “Bình An, mơ mộng chính là tốt đẹp, nhưng thực lại tàn khốc, mình đành lòng đả kích cậu, có điều, trí tưởng tượng của cậu quá xa rồi, cậu đừng có mà nằm mơ nữa.” Lý Hoan Tình cười nhạt, “Mình cũng giúp được cậu, nếu cậu quyết định, cứ tùy duyên , tốt nhất là khiến Mục Lăng cậu, làm cả đời đều mê luyến quấn lấy cậu, đây mới là phương thức trả thù tốt nhất.”

      “Quân tử nhìn thấy kế sách giống nhau.” Cố Bình An cũng nghĩ thông suốt.

      Trong vòng mấy năm chỉ có mục tiêu duy nhất đó chính là nghĩ cách làm Mục Lăng .

      Sau đó, vứt bỏ Mục Lăng.

      Nghĩ đến thích rồi.

      Lý Hoan Tình giơ ngón cái lên, “Dù chưa chắc thành công, đồng chí hãy cố gắng nỗ lực, đây chắc chắn là nhiệm vụ gian khổ nhất, nhưng mà mình tin tưởng cậu.”

      Cố Bình An cũng được coi là quyến rũ, trong trường học người theo đuổi chỗ nào cũng có, nhưng đều là ngại thân phận của nên dám đấy thôi, chứ phải là có ai theo đuổi, nếu là đàn ông, cũng Cố Bình An.

      Mục Boss, tôi coi trọng rồi đấy.

      Lý Hoan Tình , “Trong mấy ngày tới, cậu cần học đâu.”

      Truyện đăng sớm nhất tại dembuon.vn
      Nguyên Nguyễn thích bài này.

    4. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 39: Chị và em

      “Có phải ở trường học mọi người đều những lời rất khó nghe phải ?”

      “Cậu xem?”

      “Vậy mình càng muốn !” Cố Bình An , ai cũng cảm thấy làm ra loại chuyện bê bối này, nên trốn ở trong nhà, chuyện gì cũng thể làm, nhưng lại cố tình muốn học, cái gì nên làm vẫn phải làm, thẹn với lương tâm của mình là được, mấy lời gièm pha đó có là gì? là Cố Bình An, sợ gì mấy lời đồn đại kia.

      Mục Lăng cũng sợ, lời đồn đại kia tính là gì?

      Cố Bình An vẫn luôn có thói quen ghi nhật ký, ghi lại tâm tình của mình, còn có những chuyện quan trọng, lấy sổ nhật ký ra, ghi lại những chuyện xảy ra trong hai ngày nay, hơn nữa còn làm cái tổng kết.

      quyết định gả cho Mục Lăng, nhưng vĩnh viễn Mục Lăng, muốn làm cho rồi vứt bỏ , làm cũng nếm thử loại tư vị hối hận kịp này.

      Tuyệt đối, tuyệt đối Mục Lăng.

      hận .

      Mục Lăng, tốt nhất đừng có hối hận!

      Viết xong nhật ký, Cố Bình An nằm ở giường, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, ba mẹ ở cách vách còn cãi nhau, nghe ràng lắm, chán nản nhắm mắt lại, Cố Doanh Doanh gõ cửa phòng , “Chị, chị ngủ rồi sao?”

      định ngủ, có việc gì sao?” Cố Bình An nhìn Cố Doanh Doanh.

      Cố Doanh Doanh hơn tuổi, , và Cố Doanh Doanh cũng phải đặc biệt thân thiết gì, hai người tuổi tác gần nhau, Cố Vân công tác quá bận, đều là Lâm Tú Lan nuôi lớn các , thứ gì Cố Doanh Doanh có phần cũng có thêm phần của Cố Bình An, Lâm Tú Lan bất công ràng như vậy, Cố Bình An trời sinh phản cốt, trong lòng vẫn luôn hâm mộ ghen ghét em . Cũng vẫn luôn đem mình so sánh với Cố Doanh Doanh, so thành thích học tập, so thư pháp, so dương cầm, so tất cả.

      Cho nên, chị em hai người dĩ nhiên thân thiết.

      Chỉ là, bình tĩnh mà nhìn lại, tuy Cố Doanh Doanh tính khí có hơi đại tiểu thư, còn lại đến nỗi nào, tâm địa lương thiện, có thứ gì cũng chia sẻ với , chỉ là càng lớn, càng kiêu ngạo, càng muốn thân thiết với em , dần dần trở nên xa cách.

      Cố Doanh Doanh ngồi ở mép giường, “Chị, có phải chị rất buồn phải ?”

      có.” Cố Bình An , bây giờ buồn chút nào, bởi vì chấp nhận rồi, cái muốn chính là phải làm thế nào để Mục Lăng , phải khổ sở.

      “Xin lỗi.”

      “Em xin lỗi cái gì, chuyện này có liên quan gì đến em sao?”

      phải, lúc nãy mẹ chuyện quá khó nghe, em biết chị vẫn luôn thích em, bởi vì mẹ quá bất công nên chị cũng muốn thân thiết với em.” Cố Doanh Doanh có chút buồn bã, “Em vẫn luôn muốn gần gũi với chị, chỉ là… em biết nên làm thế nào.”

      Cố Bình An trầm mặc, “Em vĩnh viễn đều là em của chị.”

      “Có những lời này của chị, em yên tâm rồi.” Cố Doanh Doanh , máu mủ tình thâm, vĩnh viễn đều thay đổi được, điều hâm mộ nhất đó chính là mình có người chị , cho dù chị thích , “Mẹ vừa mới cho em xuất ngoại du học, em đồng ý với mẹ.”

      “Khi nào ?”

      “Trong năm nay , làm xong thủ tục, mùa thu nhập học, em phải đến đó trước làm quen với hoàn cảnh.”

      “Chuyện này cũng khá tốt.” Trong lòng Cố Bình An cười lạnh, mẹ là bất công, sợ Cố Doanh Doanh bị cuốn vào chuyện này nên cho con bé rời , là làm khó , Cố Bình An , “ sớm chút.”

      Rời nơi thị phi này, có thể khiến em thanh tịnh an ổn, cũng yên tâm, trong nhà có người hạnh phúc là đủ, dù sao còn có em hạnh phúc.

      Truyện đăng sớm nhất tại dembuon.vn
      Nguyên NguyễnTiểu Ưu Nhi thích bài này.

    5. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 40: Tổng giám đốc ngông cuồng tàn khốc

      “Chị chưa từng thích em.” Chưa bao giờ là thích con bé.

      Chỉ là ghen ghét và hâm mộ.

      Ghen ghét nó có mẹ thương, hâm mộ nó có mẹ thương, chỉ như vậy mà thôi.

      “Chị.” Đột nhiên Cố Doanh Doanh ôm lấy , “ rể tương lai chắc chắn chị.”

      “Chắc chắn!”

      Đó là cần thiết a, nếu phải như vậy, làm sao có thể trả thù được đây.

      ra, cũng nhiều thù hận lắm, chỉ là nghẹn hơi ở trong lòng, xả ra được khó chịu.

      Nhà lớn Mục gia.

      Con cái của Mục gia là nhiều vô cùng, Mục lão thái gia sinh đứa con trai, ba đứa con , ba của Mục Lăng là trưởng tử, Mục Lăng là người thừa kế danh chính ngôn thuận, ba người con đều gả ra ngoài, cũng là liên hôn gia tộc. Mục lão thái gia có ba em, ba em cũng có con , tạo thành gia tộc khổng lồ.

      Lão thái gia chỉ có em trai còn sống, Mục Lăng phải gọi là ông chú ba, Mục Phàm là con trai duy nhất của bác cả trong dòng họ, nên rất được quý trọng, chỉ hơn Mục Lăng tuổi, mặt khác dòng bên còn có năm người em họ, chị em họ càng ít, mỗi lần gia tộc tụ hội, Mục Lăng đều rất khó chịu, ba mẹ Mục Lăng qua đời từ rất sớm, ba ở nước ngoài định cư, hai làm việc ở hội nghị hiệp thương chính trị, cả gả cho Từ gia, trừ ba ra, hai và cả cũng nhìn chằm chằm vào sản nghiệp trong nhà, mỗi người ai cũng cảm thấy phải lấy phần, đặc biệt là em của lão thái gia, bọn họ cảm thấy mình có nhiều cống hiến đối với Mục gia, từ dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, dốc sức làm mấy chục năm, đánh hạ mảnh giang sơn lý do liền truyền cho lão đại toàn gia.

      Quan hệ bên trong Mục gia tương đối phức tạp, thậm chí Mục Lăng chém dưa xắt rau giận chém nhóm người, vẫn như cũ là con rết trăm chân chết cũng ngã xuống, từ xuống dưới còn quá nhiều quyền lợi vướng mắt, thể lập tức làm .

      Ngoại trừ Mục Lăng ra Mục Phàm ở ngoài cũng là người có chút tài hoa, đảm nhiệm chức vị quan trọng ở xí nghiệp Mục thị, bây giờ bị người đánh vào bệnh viện, hơn nữa xương sườn bị gãy cái, thiếu chút nữa mất mạng, những người khác ở Mục gia sao có thể bỏ qua như vậy.

      đủ chưa?” Mục Lăng ngồi ở ghế sofa, nghe đám dì chú bác bảy lưỡi tám miệng quở trách, bắt chéo hai chân, thái độ vô cùng ngông cuồng mà nhìn bọn họ, “Cho nên? Người là do tôi đánh, muốn thế nào đây?”

      Câu kia, đặc biệt muốn ăn đòn.

      Ông chú ba có nhúng tay vào chuyện này, Mục Phàm cũng coi như là trưởng tôn của ông, nhưng ông chẳng muốn quản, giờ ở đảo Tần Hoàng nhàn nhã dưỡng lão, những người tới đều là số chú bác.

      Bác cả Mục Nguyên Bằng, bác hai Mục Nguyên Lễ, chú ba Mục Nguyên Phong.

      cả Mục Lệ Hoa, hai Mục Lệ Ảnh.

      Còn có đám em họ.

      Phòng khách Mục gia có hơn hai mươi người, tất cả đều là người của Mục gia, trong lòng Mục Lăng vô số lần gào thét, vì sao năm đó kế hoạch hóa gia đình thi hành sớm chút, đỡ cho phải chém từng người từng người .

      Khi còn , mỗi lần mở hội nghị gia tộc, người khác để ý.

      giờ lớn, vẫn như cũ cảm thấy…… Mục gia sinh quá nhiều người.

      Gia tộc khổng lồ, chuyện lặt vặt cũng nhiều, Mục Lăng cũng rất bực bội.

      “Đây là cái thái độ gì hả? Cậu đánh Mục Phàm đến nhập viện? Cậu còn hỏi chúng tôi muốn sao?”

      “Các người tìm tôi hỏi tội, tôi hỏi các người muốn thế nào đây, phải sao?” Mục Lăng buông tay, tư thái nhàn nhã, ngạo mạn vô lễ, quả thực chính là tổng tài đại nhân ngang ngược tàn khốc, “Bác muốn hỏi tôi, vậy được, tôi đánh cậu ta, bác dám đánh lại tôi sao?”

      Thứ đồ gì đây, dám đến hỏi tội , đúng là chán sống, chỉ cần quyền của là có thể gặp ba rồi.

      Truyện đăng sớm nhất tại dembuon.vn
      Nguyên NguyễnTiểu Ưu Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :