1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê - Trình Ninh Tĩnh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 26: Thân mật dưới đèn flash

      Rượu mời tới, Cố Bình An có chút khó chịu, trong mơ mơ màng màng lại uống thêm ly, đầu càng choáng váng, em trai phục vụ quán bar nhận ra người này, là Mục Phàm của tập đoàn Mục gia, **, háo sắc lại tàn bạo, bị nhắm trúng, căn bản cũng có kết quả gì tốt, có người người này khi ở giường rất biến thái, có số sở thích đặc biệt, phố lưu truyền tin tức có lúc vô cùng chính xác.

      có lửa làm sao có khói, này bị nhắm trúng, đoán chừng cũng có kết cục tốt đẹp gì.

      Người khôn giữ mình, ai nhìn thấy, cũng giả bộ như nhìn thấy.

      Mục Phàm thấy Cố Bình An say rồi, đỡ ra ngoài, này lớn lên quá thích hợp với khẩu vị của , hái hoa có lỗi với tên Hoa Hoa đại thiếu của .

      Cố Bình An say đến bất tỉnh nhân , bị Mục Phàm đưa đến khách sạn cũng hay biết chút nào.

      Nhắc tới cũng trùng hợp, khách sạn 5 sao gần quán bar đêm nay có khách quý, thành phố S liên hoan phim sắp công chiếu, đêm nay có nhiều ngôi sao lớn vào khách sạn ở, ngoài cửa có rất nhiều phóng viên, Mục Phàm bình thường có rất nhiều scandal với nữ minh tinh, đối với Mục Lăng chưa bao giờ đăng báo, Mục Phàm luôn đứng lên vị trí đầu đề giải trí, gia thế được, vóc người được, lại là người phong lưu, hoa bên đường rất nhiều, đối với phóng viên mà , cũng là người có tin tức vô cùng giá trị.

      Mục Phàm nửa ôm Cố Bình An bước vào bị chụp ảnh dồn dập, đèn flash chợt xuất làm con mắt Cố Bình An càng lờ mờ.

      “Đây là đâu vậy?” Cố Bình An có loại linh cảm lành, gió thổi nhiều, cũng thoáng có chút tỉnh rượu, vừa thấy nhiều người như vậy, có chút hoảng hốt, Mục Phàm cúi đầu, môi gần như dán vào tai Cố Bình An, “Bảo bối, em đừng khẩn trương, mang em chơi vui vẻ.”

      Đèn flash điên cuồng lấp lóe, chụp được màn bọn họ thân mật.

      Cố Bình An bị Mục Phàm ôm đường lên lầu, đẩy mạnh gian phòng, Cố Bình An ngã ở giường, đầu choáng váng đến gần như nhấc lên nổi, chăn mềm mại quá thoải mái, nhịn được mà cọ sát, chỉ muốn cứ vậy mà ngủ thiếp .

      Mục Phàm châm điếu thuốc, dù bận vẫn ung dung nhìn Cố Bình An thoải mái muốn ngủ, bước ra ngoài ban công, gọi cuộc điện thoại, Cố Bình An vô cùng khát nước, bò lên nhìn thấy đầu giường có nước, vặn cái nắp ra rồi uống, uống nhiều rượu, đặc biệt khát nước, chỉ muốn uống hết lần.

      là ai?” Đột nhiên nhìn thấy Mục Phàm tới, Cố Bình An sợ hết hồn, chai trước trong tay rơi xuống mặt đất, Cố Bình An sợ đến mức hơi tỉnh rượu, vừa muốn bò dậy bị người đàn ông nhào tới áp đảo.

      “Người đẹp, em muốn chạy đâu đây?” Mục Phàm cười híp mắt nhìn , hai tay giữ chặt tay Cố Bình An, Cố Bình An sợ đến sắc mặt trắng bệch, tóc đều dựng lên, ràng ở quán bar uống rượu, vì sao lại chạy tới nơi này đây?

      Người đàn ông này là ai?

      “Chà chà sách, dung mạo thực xinh đẹp.” Mục Phàm nắm lấy cằm Cố Bình An, đánh giá , “Da dẻ được, vóc dáng đẹp, khuôn mặt cũng đẹp, đêm nay diễm phúc của cạn a.”

      ngửi được mùi hương người Cố Bình An, hết sức hài lòng, vẻ mặt hưởng thụ, Cố Bình An kinh hãi, “ cút ngay, tôi nhắc nhở , chớ làm loạn.”

      Mục Phàm đè lên người Cố Bình An hôn xuống, Cố Bình An vội vàng né tránh, giãy dụa kịch liệt, đột nhiên Mục Phàm giương tay, cái tát tàn nhẫn đánh lên mặt Cố Bình An, “Động cái gì động, bản thiếu gia coi trọng là phúc phận của , bé ngoan mở chân ra hầu hạ, hầu hạ tốt, có lợi, còn hầu hạ tốt, phải chịu đựng tốt!”

      Cố Bình An bị đánh cho khuôn mặt sưng hết lên, gò má đau rát, trong lòng tức giận, đột nhiên đá Mục Phàm cái bay ra ngoài.

    2. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 27: Vợ của tôi mà cậu cũng dám động?

      Cố Bình An bị đánh cho khuôn mặt sưng hết lên, gò má đau rát, trong lòng tức giận, đột nhiên đá Mục Phàm cái bay ra ngoài.

      Mục Phàm bị đau, lại phất tay đánh Cố Bình An mấy cái mạnh, giận dữ , “ biết điều.”

      cởi quần áo của Cố Bình An ra, con mắt Cố Bình An ươn ướt, lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, đầu óc trống rỗng, Mục Phàm với chút công phu xé rách áo sơ mi, Cố Bình An sợ đến hô to, “Ba của tôi là thị trưởng, đừng lại đây, nếu ba của tôi bỏ qua cho đâu.”

      Mục Phàm cười lạnh lùng, “Ba của tôi là chủ tịch nước đây, thị trưởng tính là cái gì.”

      hôn cổ Cố Bình An, tay ngăn chặn Cố Bình An, tay kia cởi quần bò của Cố Bình An, Cố Bình An la to, nhưng có cách nào thoát khỏi tay Mục Phàm, tay chân đều bị áp chế gắt gao, bộ ngực bị đau trận, loại cảm giác kêu trời trời thấu kêu đất đất thưa, có cách nào giãy dụa tránh thoát, đột nhiên mò tới cái gạt tàn thuốc lá tủ đầu giường, Cố Bình An cầm lên, tàn nhẫn mà đập lên đầu Mục Phàm.

      “A……..” Mục Phàm hô to, buông lỏng Cố Bình An ra, vội vàng bò lên, chạy về phía cửa, mới chạy đến cửa bị Mục Phàm nắm lại tóc, kéo ngã lên giường, Mục Phàm đỡ cái trán chảy máu, hung ác trừng mắt Cố Bình An, máu tươi từ trong lòng bàn tay ngừng chảy, người Cố Bình An cũng bị đụng vào đầu giường, cái trán đau đến tê, Mục Phàm chỉ về phía , “Rượu mời uống lại muốn uống rượu phạt, , xem tôi làm sao dạy dỗ đây.”

      xong rồi đến đè Cố Bình An ra đánh trận mạnh, Cố Bình An bị đánh cho suýt chút nữa ngất , Mục Phàm vừa đánh vừa mắng, máu tay nhuộm đỏ xương quai xanh và vai của Cố Bình An, đụng trúng chỗ nào đánh chỗ đó.

      Đột nhiên cửa bị người đá văng ra, Mục Phàm vừa mới quay đầu lại bị quyền đánh vào bụng, vừa muốn mắng người lại hơi thay đổi sắc mặt, “?”

      Vẻ mặt Mục Lăng giận dữ, khí thế hùng hổ, Cố Bình An thấy là Mục Lăng, oa tiếng khóc lớn chạy đến, liều mạng, nhào tới ôm Mục Lăng, giống gặp cứu tinh, nước mắt nước mũi chùi loạn hết lên âu phục của Mục Lăng.

      “……….” Mục Lăng hơi thay đổi sắc mặt, nghĩ tới Cố Bình An nhào tới ôm lấy , sửng sốt hồi lâu.

      Áo sơ mi của bị Mục Phàm xé rách, chỉ mặc cái áo ngực, bả vai tất cả đều là máu, mặt càng thảm hơn, bên gò má đều bị sưng hết lên, đầu tóc cũng rối xù, mỗi lần nhìn thấy Cố Bình An, nha đầu này lúc nào cũng có vẻ mặt kiêu căng, đây là lần đầu tiên nhìn thấy màn thê thảm như vậy, cơn thịnh nộ của Mục Lăng thoáng chốc lại nổi lên, Cố Bình An khóc ngất trong lòng ngực của , ràng là kinh hãi quá độ.

      , sao lại tới đây?” Mục Phàm hỏi, tiếp theo là cáo trạng, “ này tính tình rất hung dữ, nhìn cái trán của em bị đập đến chảy máu này.”

      Sắc mặt Mục Lăng vô cùng đáng sợ, cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người Cố Bình An rồi ôm đặt lên giường, ung dung thong thả xắn tay áo của mình lên, sắc mặt bình tĩnh đến hơi dọa người.

      Trong nháy mắt tay chân Mục Phàm có chút như nhũn ra.

      ?”

      là dọa người, lần đầu tiên nhìn thấy Mục Lăng có sắc mặt đáng sợ đến như vậy.

      “Mục Phàm, đừng có gọi tiếng hai tiếng ở đây, mẹ của tôi sinh cho tôi đứa em trai nào cả, mà cho dù có sinh em trai, cũng có loại rác rưởi như cậu.” Mục Lăng xong đấm đánh tới, quyền đánh cho Mục Phàm ngã lên vách tường, tay Mục Lăng cầm lấy vạt áo Mục Phàm, đánh vài quyền vào ngực cho hả giận, “Vợ của tôi mà cậu cũng dám động, cậu ăn gan hùm mật gấu? Hả?”

      , em căn bản biết….” Mục Phàm sợ hãi.

      bàn tay của Mục Lăng tát vào mặt , “Cậu đánh ấy mấy bạt tay?”
      Tiểu Ưu Nhi, Nhatchimai, Hale2054 others thích bài này.

    3. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 28: Vợ của tôi mà cậu cũng dám động? (2)

      bàn tay của Mục Lăng tát vào mặt , “Cậu đánh ấy mấy bạt tay?”

      “A?”

      “A cái gì a? Cậu đánh ấy mấy bạt tay?” Mục Lăng giận dữ, giương tay tát sáu cái tát, đánh cho Mục Phàm nổ đom đóm, phân biệt được đông tây nam bắc nữa, Mục Lăng nhìn thấy dáng vẻ của Cố Bình An, luồng kích động khát máu, Mục Phàm ý thức được Mục Lăng sắp đại khai sát giới, vội vàng xin tha, “, em biết ấy là ai, em biết, lại , cùng lắm là lợi dụng ấy, cũng đâu ấy.”

      chân Mục Lăng đá bay , Mục Phàm ngã tại bên cạnh cửa sổ, nhất thời dậy nổi, chân Mục Lăng đạp lên ngực , “Phụ nữ tôi chơi còn dư, đều là người phụ nữ của tôi, cậu là cái thá gì, ai cho phép cậu động? Hả?”

      “A……” Mục Phàm kêu thảm thiết, người cũng mất ý thức, Tiểu Ngô vội vàng vào, theo đại thiếu gia lâu như vậy, cực kỳ hiếm thấy nổi giận, nếu gây ra án mạng tốt, dù sao cũng đều là họ Mục, “Đại thiếu gia, tôi thấy xương sườn của cũng gãy mấy khúc, hay là bỏ qua , cũng được dạy dỗ rồi, vẫn nên mang đại thiếu phu nhân về trước.”

      Mục Lăng buông Mục Phàm ra, mấy bước, lại cảm thấy cam lòng, quay đầu lại tàn nhẫn đá mấy cái cho hả giận, “Đồ rác rưởi.”

      Tiểu Ngô, “…………”

      Mục Lăng ôm lấy Cố Bình An ra ngoài, Tiểu Ngô cuống quít gọi điện thoại cho bệnh viện, để xe cứu thương tới thu dọn trường, dù sao cũng là chuyện nhà em họ Mục, nên cũng ai dám lắm miệng, Mục Lăng ôm Cố Bình An vào trong xe, đường tới biệt thự ở trong thành phố.

      Nhà chính của Mục gia nằm ở vùng ngoại thành giữa sườn núi, vì để thuận tiện làm, Mục Lăng rất ít trở về, mua vô số biệt thự ở trong thành phố, lấy yên tĩnh bên trong ồn ào, diện tích hai ngàn mét vuông, bình thường hơn nửa ngày ở nơi này, bảo vệ cũng đủ, giao thông lại thuận tiện.

      Dọc đường , Mục Lăng vô cùng trầm mặc.

      Tiểu Ngô từ chiếc gương trong xe liếc nhìn Mục Lăng, trong lòng thấp thỏm bất an.

      Vốn hôm nay người nhà họ Cố và Mục Lăng hẹn nhau ăn cơm, thời gian hẹn xong, người Cố gia cũng đến, chỉ thiếu mỗi mình Cố Bình An, Mục Lăng dù bận cũng ung dung ngồi chờ, cho là Cố Bình An có lá gan chạy trốn.

      Cố Vân làm thế nào cũng liên lạc được với Cố Bình An, Mục Lăng còn đoán mò, Cố Bình An mọc cánh bay sao? Nếu là xuất cảnh hoặc là ra khỏi thành phố, chắc chắn là nhận được thông báo ngay lập tức, có thông báo người chắc chắn còn ở trong thành phố.

      Đợi hai tiếng đồng hồ, Cố Vân cười làm lành, Mục Lăng nhận được số điện thoại xa lạ, vội vàng tới quán bar, xem lại video, lại tra được tung tích của Mục Phàm, đường trì hoãn thời gian, vốn cho rằng lúc đến chỗ bọn họ, Cố Bình An chắc biến thành đống bùn lầy.

      Mục Phàm có sở thích đặc biệt, Tiểu Ngô cũng từng nghe qua.

      Mục Lăng càng trầm mặc, càng hoảng sợ, lúc đại thiếu gia nổi giận, ai dám đến làm bia đỡ đạn.

      Lái xe vào biệt thự……….

      Diện tích biệt thự rất lớn, lại có người nào, quản gia là bác Lâm và vợ của bác Lâm hầu hạ Mục Lăng nhiều năm, có con cái, ở Mục gia hai thế hệ, Mục Lăng đối với bọn họ cũng coi như là tôn kính, bình thường đều là bác Lâm và thím Lâm trông coi nhà cửa.

      “Đại thiếu gia, trở về rồi? Ồ?” Bác Lâm hơi kinh ngạc, trong lồng ngực đại thiếu gia là ai?

      Mục Lăng , “Thím Lâm, mở đầy nước vào bồn tắm, này cần tỉnh táo chút.”

      Thím Lâm cười, “Vâng, lập tức làm ngay.”

      thân Cố Bình An toàn mùi rượu còn chưa tính, người còn toàn là vết máu, rất chán ghét, dọc đường cố gắng nhẫn nhịn phát tác bệnh thích sạch , thím Lâm vừa mới xả đầy nước, Mục Lăng đem Cố Bình An ném vào bồn tắm….
      Nguyên Nguyễn, Hale205, Pi_Sang_09083 others thích bài này.

    4. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 29. Bá vương cứu mỹ nhân

      thân Cố Bình An toàn mùi rượu còn chưa tính, người còn toàn là vết máu, rất chán ghét, dọc đường cố gắng nhẫn nhịn phát tác bệnh thích sạch , thím Lâm vừa mới xả đầy nước, Mục Lăng quăng Cố Bình An vào bồn tắm….

      Thím Lâm ở bên nhìn nhịn được , “Thiếu gia, đối với con phải dịu dàng chút.”

      Có thể đem người về nhà, quan hệ chắc cũng tệ lắm nhỉ.

      Mục Lăng , “Thím Lâm, bà ra ngoài trước.”

      Cố Bình An uống vài ngụm nước, nằm nhoài bên cạnh bồn tắm, khặc đến kinh thiên động địa, làm sắc mặt căng đỏ, đầu óc choáng váng, Mục Lăng đứng ở bên cạnh bồn tắm, từ cao nhìn xuống , “Tỉnh rồi? Cảm giác thế nào? Thoải mái ?”

      Cố Bình An ngẩng đầu thấy là Mục Lăng, trước tiên thở phào nhõm, nhìn lại chút người mình chật vật, chỉ mặc cái áo ngực, sợ đến hai tay ôm chặt, đôi mắt tràn đầy sương mù, như là tố cáo Mục Lăng rất lưu manh.

      Mục Lăng giận dữ cười, lạnh lùng nhìn , “Bây giờ giả bộ thục nữ gì đây? Lúc em uống say, sao nghĩ đến việc này?”

      Cố Bình An oan ức khóc, lần đầu tiên trong đời gặp phải loại chuyện như này, sợ hãi, biết nên làm như thế nào, nước ấm cũng cách nào làm ấm lòng , hoàn toàn lạnh lẽo, ánh mắt Mục Lăng vừa hung ác lại vô tình, “Cố Bình An, em là bị mù, tình thế gì có lợi đối với em, em cũng biết, nếu ngày hôm nay em và Mục Phàm xảy ra chuyện gì, em để mặt mũi của ở đâu? Em nghĩ biến thành****** còn muốn hỏi có cần đội nón xanh hay sao.”

      “Tôi cũng đâu cố ý.” Cố Bình An cãi lại, lại thấy mình thực có cách nào cãi lại, bản thân nên mình đến quán bar, nên uống say, nên phô trương, ra việc bê bối như vậy, có cách nào gặp người khác.

      Mục Lăng chán ghét mà nhìn , “Em tắm cho sạch , bẩn.”

      Là mọi người có thể nghe được, trong lời của Mục Lăng, Cố Bình An chỉ cảm thấy lúng túng, đặc biệt là chuyện này bị Mục Lăng biết, vô cùng lúng túng, Mục Lăng ra khỏi phòng tắm, trong chốc lát, thím Lâm vào, đem quần áo mới để ở bên, “Thiếu phu nhân, trong nhà cũng có quần áo của trẻ tuổi nào, đây là quần áo lúc còn trẻ của tôi, chịu khó mặc vào, đồ lót bên trong đều là đồ mới.”

      “Cảm ơn.” Cố Bình An nghẹn ngào, thím Lâm ra ngoài, đóng cửa lại, Cố Bình An lau chùi nước mắt.

      khóc, Cố Bình An, có cái gì đáng để khóc đâu, kiên cường chút, nên để cho người khác chê cười.

      Đặc biệt là Mục Lăng, muốn để cho Mục Lăng chê cười .

      cũng đánh người đàn ông kia cách tàn nhẫn, dù sao cũng tính là chịu thiệt, vết máu người, phần lớn đều là máu của Mục Phàm, Cố Bình An ghét chết được, xả nước, lại thay nước sạch, tắm mình sơ qua.

      Quần áo 10 năm trước của thím Lâm, có chút cũ, nhưng cũng rất sạch , hương thơm trong lành, mặc lên người rất mộc mạc, cũng rất thoải mái, Cố Bình An lau khô tóc, phiền phiền nhiễu nhiễu (tiếng ma sát khi lau tóc) ra ngoài, Mục lăng sớm rửa mặt xong, tóc khô nửa, mặc áo tắm ngồi ghế sofa xem tạp chí, phòng khách dưới lầu, bóng người, bác Lâm và thím Lâm cũng thấy đâu, yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe được tiếng lật sách của Mục Lăng.

      “Ngày hôm nay cảm ơn .” Cố Bình An ân oán ràng, hôm nay muốn cảm ơn Mục Lăng, nếu phải là , chắc bị người khác làm nhục rồi, cái ơn này, nhớ mãi, nhưng có thay đổi gì với Mục Lăng.

      Người đàn ông này cứu , cũng là suy nghĩ cho mặt mũi của mà thôi, cũng phải vì Cố Bình An, mà là vì thân phận của Cố Bình An.

      “Lại đây!” Mục Lăng lạnh lùng .

      Cố Bình An , “Tôi nghĩ tôi nên về nhà, có thể cho người đưa tôi về nhà được ?”

      Mặt mày Mục Lăng chìm xuống, “ , lại đây!”
      Last edited: 22/10/19

    5. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 30: , lại đây!

      Mặt mày Mục Lăng trầm xuống: “ , lại đây!”

      Cố Bình An thể thừa nhận, dáng vẻ này của Mục Lăng vô cùng đáng sợ, như là muốn nổi giận nhưng lại thể ra, gió êm sóng lặng, lộ ra vài phần khát máu, ánh đèn chiếu lên sườn mặt khiến càng thêm vẻ lạnh lùng.

      Tim đập loạn, Mục Lăng cũng vừa tắm xong, tóc còn chưa sấy khô, thoạt nhìn so với ban ngày trẻ hơn vài tuổi, lần đầu tiên Cố Bình An nhìn thẳng vào như vậy, bình tĩnh mà xem xét, Mục Lăng rất tuấn tú, chính là khi bạn nhìn thấy người đàn ông, điều đầu tiên làm bạn nhớ nhất đó chính là vẻ đẹp bề ngoài của . Vừa lạnh lùng, vừa đẹp trai, vào lúc nổi giận soái ca, dáng người đẹp tới nỗi có thể làm vị vương tử.

      Người đàn ông như vậy, khiến người ta rất khó khống chế.

      Đợi , việc này có quan hệ gì với chứ, chẳng lẽ muốn làm Mục Lăng sao? Đùa gì chứ, chuyện này vừa thấy biết là có khả năng hoàn thành, rốt cuộc là nghĩ sao mà làm cái chuyện này, lời của kia, nghe chút rồi bỏ qua là được rồi.

      Cố Bình An muốn ngồi vào ghế sofa đối diện, đột nhiên Mục Lăng duỗi tay kéo ngã vào người cái, dùng sức ôm chặt Cố Bình An vào trong ngực, Cố Bình An giãy giụa, Mục Lăng tức giận, “ cho phép nhúc nhích!”

      sợ hết hồn, đôi mắt ướt át vô tội nhìn Mục Lăng, bị chuyện của Mục Phàm làm cho kinh hãi vừa mới hồi phục lại tinh thần, muốn lại cùng Mục Lăng có bất kì hành động tiếp xúc da thịt nào hết, đôi mắt uất ức lại quật cường, khơi dậy ý muốn bảo vệ trong lòng người đàn ông, trong nháy mắt Mục Lăng cảm thấy bản thân mình có tiền đồ, này nhiều lần chọc giận , lại chạy tới bảo vệ làm gì? Đúng là ăn no có việc gì làm, chỉ đơn thuần là muốn giữ lại mặt mũi mà thôi.

      Nếu tin em trai của chơi người phụ nữ của truyền ra, người có vợ ngoại tình là , người mất mặt cũng là .

      Nếu phải vì mặt mũi, cũng chẳng muốn quản sống chết của Cố Bình An, thế mà người phụ nữ này còn dám trừng .

      Đáng chết!

      “Cố Bình An, hình như em quên mất việc.” Giọng điệu của Mục Lăng đầy nguy hiểm, “ cảnh cáo em, tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm, liên quan đến chuyện đính hôn, hai nhà muốn bàn bạc chi tiết hơn, nhưng còn em lại chạy lên giường của em trai là sao? Hửm?”

      Chữ cuối cùng kéo dài, mang theo lửa giận.

      “Em trai ?” Cố Bình An hoàn toàn chú ý đến chuyện lỡ hẹn, căn bản là tính cùng duy trì cái gì gọi là lễ nghĩa tôn trọng nhau như khách, cũng muốn ăn cơm, chỉ là chuyện rơi vào tay Mục Phàm là chuyện nằm ngoài ý muốn của .

      “Em biết?”

      Cố Bình An lắc lắc đầu, biết chút nào hết, Mục Lăng cười lạnh, “Người quen biết, em cũng dám chạy theo, em thiếu đàn ông đến thế sao? Hửm?”

      vô sỉ!!”

      Dường như Mục Lăng nghe thấy lời kháng nghị của Cố Bình An, ngón tay đẩy vạt áo của ra, cười lạnh, “Nếu thiếu đàn ông như vậy, tại sao đến tìm ?”

      ………

      Cố Bình An thẹn đến muốn chui xuống đất, giãy giụa rời khỏi , lời của càng ngày càng quá mức, chẳng qua là uống say, có ý thức, cũng phải là muốn theo Mục Phàm, dựa vào đâu mà như vậy ?

      “Tìm , đảm bảo làm cho em thoải mái giống như ở thiên đường.” Mục Lăng , đột nhiên ôm lấy đầu Cố Bình An, hung hăng mà hôn lên môi , thô lỗ dã man, quan tâm chút nào đến phản kháng của Cố Bình An, trực tiếp đè xuống sofa, chặn môi Cố Bình An lại.

      Cướp đoạt cách bá đạo, ngừng nghỉ, Cố Bình An vừa thẹn lại vừa giận, nhưng thể làm gì, sắc mặt đều trắng bệch, biết nên làm như thế nào, sức lực của Mục Lăng mạnh hơn Mục Phàm rất nhiều, ép tới thể động đậy được.

      “Cố Bình An, còn động vào nơi nào của em nữa?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :