1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê - Trình Ninh Tĩnh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 70: Kẻ thù của tôi

      Mục Lăng cảm thấy kỳ lạ, em bọn họ chuyện đàm luận rất tốt, bầu khí cũng rất hòa hợp, ai biết Mục Vân Sinh bất ngờ nhìn ra ngoài cửa sổ, ràng mất tập trung rồi. còn tưởng làm sao, ra là chuyện của Tần Mục và Lý Hoan Tình, để ý lắm, lại tiếp tục cùng Mục Vân Sinh chuyện, ai biết được Mục Vân Sinh dường như nghe, vậy có chút ngoài ý muốn, chuyện gì có thể làm cho Mục Vân Sinh mất tập trung đây?

      Mục Vân Sinh với em họ, quan hệ so với các em khác ở Mục gia thân thiết hơn nhiều, mặc kệ về tình cảm hay huyết thống, ba của Mục Vân Sinh và ba của Mục Lăng là em ruột, chỉ tiếc ba Mục Vân Sinh từ quá phản nghịch, cả ngày trà trộn với**, Mục lão gia cảm thấy quá mất mặt nên đuổi người ra khỏi nhà, lúc đó ầm ĩ trận, rất nghiêm trọng, ba của Mục Vân Sinh liền vào con đường xã hội đen trở về, sau này, trà trộn vào hắc đạo của ba, bởi vì oán hận cá nhân mà bị người ta chém chết, mẹ Mục Vân Sinh mình nuôi dưỡng , cũng kiên quyết muốn trở về Mục gia, sau đó, mẹ Mục Vân Sinh cũng chết, tìm được tin tức của Mục Vân Sinh, qua mười năm, Mục Lăng và Mục Vân Sinh trong vụ làm ăn gặp được nhau, thấy lớn lên giống chú của mình, hai người mới quen biết nhau.

      Mục Vân Sinh sớm biết mình cũng là dòng chính Mục gia, thời điểm sinh sống khó khăn nhất,… Lúc tuyệt vọng nhất, xưa nay cũng chưa từng nghĩ tới về Mục gia, bây giờ biến thành người ai cũng chọc nổi… Phần tử khủng bố.

      “Tôi đính hôn, chính là giả, bao lâu nữa đá ta, cậu còn cố ý chạy về đây làm gì?” Mục Lăng thẳng thắng , “Cũng phải là lễ đính hôn của tôi.”

      “Cậu nghĩ hơi nhiều.” Mục Vân Sinh nhàn nhạt , “Tôi phải là trở về vì cậu.”

      Ánh mắt của trước sau rơi ngoài cửa sổ.

      Mục Lăng vỗ tay cái, “Tôi biết mà, dọa tôi trận, vậy tại sao cậu lại trở về?”

      Mục Vân Sinh trả lời, Mục Lăng nhìn cách kỳ quái, lại phát trong ánh mắt của Mục Vân Sinh có tia…Sát khí?

      , và Mục Vân Sinh quen biết nhiều năm, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt biến hóa của qua, cũng mặt nhìn thấy sát khí, nhưng bây giờ nhìn kỹ, lại có.

      “Vậy tại sao cậu lại trở về?”

      Mục Vân Sinh trầm mặc, Mục Lăng giận, “Này!”

      “Tôi nghe được.”

      “Tại sao?”

      thể trả lời.”

      Mục Lăng giận, đại gia ngươi. giận giận, nhưng vẫn đúng là hết cách, bởi vì đánh lại Mục Vân Sinh.

      “Cậu quen biết Tần Mục sao?”

      là ai?”

      Mục Lăng xác định thực quen biết Tần Mục, Mục Lăng đem bối cảnh Tần Mục giới thiệu lần, “ bên cạnh là người của , đoán chừng vừa mới lời cầu hôn, nhanh chóng kết hôn thôi, kia cũng rất có bối cảnh, Tần Mục là loại người si tình a.”

      Loại người si tình?

      “A Sinh, vẻ mặt này của cậu… có hơi đáng sợ a.” Mặc dù vẫn là vẻ mặt đó có gì, nhưng vì cái gì lại cảm thấy sống lưng có hơi lạnh?

      Mục Lăng cũng vô tình chú ý tới cảm xúc của Mục Vân Sinh có chút tốt, cảm giác lan can sắp bị bóp nát, này có điểm…. đáng sợ a.

      “Tần Mục là kẻ thù của cậu sao?” Chắc có khả năng Lý Hoan Tình là kẻ thù của chứ?

      “Kẻ thù!” Như đinh đóng cột.

      Mục Lăng dừng chút, “Tôi kiến nghị cậu nên hòa giải , bối cảnh Tần gia rất hùng hậu, át chủ bài muốn cắm rễ ở thành phố S, e sợ thể đắc tội bọn họ được.”

      Mục Vân Sinh vuốt ve mắt kính, sau thấu kính, ánh mắt bình tĩnh, “Át chủ bài cần ở thành phố S phát triển, Tần gia, tôi cũng để ở trong mắt, kẻ thù…”

      cách nào hòa giải!”
      Hale205 thích bài này.

    2. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 71: Bà xã, em bị quỷ ám sao?

      Người nhà Cố gia chuyện với Cố Bình An hơn nửa tiếng, Mục Lăng ung dung vào, cầm trong tay cái hộp nhung rất lớn, Cố Vân và Lâm Tú Lan cùng nhau đứng dậy, dẫn nhau ra ngoài, trả gian riêng tư cho đôi vợ chồng trẻ. Lâm Tú Lan đối với Mục Lăng vẫn tính là hài lòng, trong khi nghe đồn chưa có người nào từng thấy Mục Lăng, vậy mà lại dám đồn đại khó nghe đến như vậy, thậm chí còn có người bên mặt của Mục Lăng bị hủy, khuôn mặt tàn tạ, giống như ác ma.

      Vừa xấu tính khí lại tàn bạo.

      Ai biết, vào lần đầu tiên gặp mặt, bọn họ mới phát Mục Lăng là người đàn ông khôi ngô tuấn tú, tuy rằng nhìn là biết phải là người gì tốt, hơi thở người cũng tỏa ra loại mùi ta là người xấu mau chạy , có lẽ chỉ được cái vẻ đẹp trai, lúc đó bà còn khờ dại cảm thấy, Cố Bình An với vẫn tính là xứng đôi, con của bà cũng rất xinh đẹp, có thể là duyên trời tác hợp.

      Ai biết, tác phong xử của người này đúng như lời đồn, con bọn họ chưa kết hôn, mới đính hôn bị nhục nhã, giông tố khắp nơi, bây giờ danh tiếng bị hủy, bà ra ngoài đều bị người chỉ chỉ chỏ chỏ, lúc đầu rất tức giận, cũng oán trách Cố Bình An rất nhiều, bây giờ, bà cảm thấy tất cả đều là lỗi của Mục Lăng, với gia thế của Cố gia và Lâm gia, bọn họ cần dựa vào Mục Lăng cũng có thể vinh hoa phú quý cả đời, lo ăn mặc.

      Cuộc hôn nhân này, biết là tốt hay xấu đây, đưa Cố Doanh Doanh ra nước ngoài du học sớm chút, rời xa thành phố S thị phi này mới là điều mà bây giờ bà cần phải suy tính.

      Mục Lăng đối với váy cưới dâu mà chọn rất hài lòng, đây coi như là lễ phục mà chọn, lúc đó thư ký đưa tới đống ảnh, hỏi thích cái nào nhất, đây cũng phải là người phụ nữ mà , cũng lười bận tâm, tùy ý tìm vài mẫu hàng hiệu, chụp vài tấm cho nhìn là được, nhìn ba tấm, nhìn thấy lễ phục này liền chọn, lúc đó cảm thấy Cố Bình An mặc vào, chắc chắn rất đẹp, cũng rất phù hợp với khí chất của , quá diễm lệ, nhưng cũng quá tầm thường, sắc thái đều vừa vặn, trải qua trang điểm, vẻ đẹp của vị hôn thê lại lên bậc, xinh đẹp khó mà tin nổi.

      Cố Bình An tán ngẫu với người nhà rất vui vẻ, sau khi thấy Mục Lăng đến, tâm tình liền vui.

      vừa xuất , bầu khí vui vẻ xung quanh đều biến mất.

      Điều này làm cho làm sao thích đây.

      “Bà xã, hôm nay em là xinh đẹp.” Mục Lăng tiếc lời ca ngợi, giọng tràn đầy tán thưởng, phụ nữ xinh đẹp cũng làm cho đàn ông thích, mặc kệ người đàn ông đó có bao nhiêu thành kiến với .

      “Cảm ơn.” Cố Bình An khẽ mỉm cười, chí ít đính hôn với Mục Lăng, học được điều, đó chính là mang theo mặt nạ mỉm cười, mặc kệ là Mục Lăng cái gì, cho dù là lời khó nghe ra sao, cũng có thể mỉm cười đối mặt, chứ đừng là Mục Lăng khen .

      Mục Lăng ngồi ở bàn trang điểm, thân thể che hơn nữa mặt kính, tư thái cà lơ phất phơ, như là thiếu niên 18 tuổi đùa giỡn thần nữ của mình, “Chồng em khen em tiếng, em chỉ lời cảm ơn vậy thôi sao?”

      Cố Bình An khiêm tốn xin chỉ bảo, “Vậy tôi nên gì nữa đây?”

      “Ít nhất cũng thẹn thùng tiếng, ông xã, buổi tối em hầu hạ tốt.” Mục Lăng mong chờ .

      Cố Bình An rất biết nghe lời, “Ông xã, buổi tối em hầu hạ tốt.”

      Mục Lăng, “……………”

      Vốn là chỉ muốn đùa giỡn Cố Bình An chút, nghĩ tới Cố Bình An lại như vậy , Mục Lăng nhất thời cảm thấy….. bị quỷ ám sao?

    3. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 72: Truyền gia chi bảo

      Cố Bình An ngồi ở ghế, ngẩng đầu nhìn Mục Lăng, mặc bộ lễ phục màu đen, đàn ông mặc lễ phục dưới cái nhìn của đều là dáng vẻ, có biến hóa gì đặc biệt, khoảng thời gian trước thường thấy Mục Lăng mặc đồ thường ngày là nhiều, rất ít khi mặc âu phục, đột nhiên vừa nhìn, cảm giác xem như cũng tệ. Rất gắng gượng, người khác mặc vào đều là hào hoa phong nhã, còn mặc vào lại thành phong cách tinh .

      Lông mày rậm, đôi mắt thâm thúy, sống mũi thẳng tắp, ngũ quan tách biệt tốt, tổng hợp lại chính là thân tuấn nhưng mặt khác lại là kẻ bạc tình. Nếu có người hỏi Cố Bình An, kẻ bạc tình như thế nào, Cố Bình An chút do dự mà chỉ thẳng Mục Lăng , đó, hình dáng như thế.

      phải đưa đồ trang sức tới sao?” Cố Bình An nhìn hộp, nhàn nhạt , “ ra cần đưa, tự tôi cũng có, coi như mang đồ trang sức cũng sao.”

      Cũng phải là kết hôn, cần gì phải chú ý nhiều như vậy.

      ra, lễ tiết ở thành phố S, cũng hiểu nhiều.

      Đính hôn a, kết hôn a, đều là nhà trai chuẩn bị đồ trang sức cho nhà , nhà đeo càng xinh đẹp, càng có giá trị, cũng có thể chứng minh độ thương mà nhà trai dành cho nhà , cái này cũng biết là tập tục gì nữa.

      Mục Lăng vắt chéo chân, liếc mắt nhìn hộp nhung, tùy ý ném cho Cố Bình An, “Bà xã nhìn có hài lòng , này tất cả đều là trân bảo trong tủ bảo hiểm của .”

      “Nhận nổi.” Cố Bình An vừa vừa mở hộp ra, cảm giác như là mở chiếc hộp Pandora, đẹp đẽ, nhưng lại mang theo lời nguyền rủa độc ác.

      Trong hộp có sợi dây chuyền và đôi bông tai bảo thạch màu xanh lam, còn có cặp vòng ngọc, cặp đồng hồ, dù Cố Bình An biết gì về phương diện này, cũng biết giám định và thưởng thức, nhưng có thể nhìn ra được đây phải là vật quý giá bình thường. Đồ trang sức mà quý nhất chính là vào 18 tuổi, Cố Vân công tác ở Pháp mua cho sợi dây chuyền kim cương, tuy rằng chỉ có hơn ba vạn, nhưng vẫn là đồ trang sức mà Cố Bình An quý nhất.

      Sợi dây chuyền bảo thạch xanh lam này, xung quanh nạm rất nhiều kim cương, rất đẹp, bảo thạch còn lớn hơn ngón tay cái của , màu xanh lam đến mức rất tinh khiết, rất trong suốt, làm chói cả mắt Cố Bình An, Cố Bình An cảm thấy đây là sợi dây chuyền đẹp mà từng gặp qua, sợi dây chuyền này ở ngoài đời còn đẹp hơn so với trong quảng cáo rất nhiều.

      Với đôi bông tai kia là nguyên bộ, thiết kế cũng khác là mấy, đều rất đẹp.

      Cố Bình An nhìn , “Quá quý giá, tùy tiện mua bộ là được rồi.”

      “Sao em biết nó quý giá?” Mục Lăng nhíu mày, đích thực rất quý giá, bảo thạch này có ít nhất mấy trăm năm lịch sử, thiên nhiên điêu khắc, cũng là truyền gia chi bảo của Mục gia, bảo vật vô giá, có lần triển lãm, Mục Lăng chấp nhận lời mời của bạn, lấy ra triển lãm, màn kinh diễm. Đây được coi là đồ trang sức mà nhà bọn họ quý trọng nhất, với khuyên tai là bộ, giá trị cao như sợi dây chuyền, nhưng cũng thấp.

      “Vừa nhìn biết rất đắt.” Cố Bình An nhàn nhạt , “Tôi nhận nổi.”

      Tùy tiện mua bộ trang sức cho là được rồi.

      “Em cảm thấy cho em sao?” Mục Lăng nhíu mày, “Cho em đeo đeo , em chính là mặt mũi của Mục gia, lão tử đính hôn, chung quy phải lấy ra đồ vật gì đó để lấy chút thể diện, cũng làm cho đám người kia biết, em là vợ chưa cưới của , đừng ở phía sau khua môi múa mép.”

      Cố Bình An nhìn bộ trang sức, “Lỡ như tôi làm mất, tôi đền nổi.”

      cần lo, ai dám đến lấy chứ?”

      Đây là địa bàn của Mục Lăng , ai mà lại có mắt, dám đến lấy đồ của .

    4. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 73: Bí mật của Cố Bình An

      Cố Bình An từ chối được, muốn đeo chút nào, não ra số hình ảnh, có người trộm sợi dây chuyền này, đao chém đầu , hình ảnh quá bạo lực máu me, quả thực quá… Khủng bố rồi.

      “Tôi cảm thấy lễ phục này rất đẹp rồi, cần thêm trang sức để tôn lên nữa đâu.” Cố Bình An , “, phải , trời sinh tôi quyến rũ, cần đến đồ trang sức.”

      “Em nhiều chuyện, bảo em đeo đeo .”

      Cố Bình An đeo vòng ngọc vào, bất ngờ lại phù hợp với , Mục Lăng nhìn thấy cũng hài lòng, ra vòng tay này là tùy ý chọn, vốn là muốn chọn cái lắc tay kim cương, nhưng lại phối hợp, nên chọn vòng ngọc, da dẻ Cố Bình An trắng, xương cũng khéo léo, đeo rất ưa nhìn, tôn lên được vẻ đẹp.

      Lễ phục trễ ngực, trước mặt là cảnh xuân như như , Cố Bình An cố ý nhấc áo lên cao, nhưng Mục Lăng ở phía nhìn xuống, vẫn thấy rất ràng, Cố Bình An còn , nhưng vóc dáng lại vô cùng tốt, thường kiều ngạo về bản thân, quả nhiên diễm phúc của cạn.

      “Chờ chút, để giúp.” Mục Lăng lên tiếng cắt ngang động tác của Cố Bình An, cầm lấm dây chuyền, vòng tới phía sau , bảo thạch lạnh lẽo kề sát trước ngực, người đàn ông cao to đứng ở đằng sau , hết sức chăm chú vì đeo dây chuyền, da thô ráp của chạm vào da dẻ sau gáy , mang theo tia ấm áp, da dẻ Cố Bình An lên tầng mụn nhọt nho , sống lưng đều tê, cảm giác rất kì quái, mực lại ra được, chỉ muốn kết thúc nhanh chút.

      Mục Lăng đeo được sợi dây chuyền rồi rất hài lòng.

      đưa tay cầm lấy khuyên tai, Cố Bình An cuốn quít, “Tự tôi đeo được.”

      “Em sợ cái gì?” Giọng này nghe giống như run rẩy, sợ cái gì? Mục Lăng nhìn mặt Cố Bình An, mặt đỏ hết lên, có cần như vậy hay ? phát Cố Bình An rất dễ đỏ mặt, động chút là đỏ mặt, thiếu nữ rành thế , quả nhiên dễ đỏ mặt.

      “Tôi tự đeo được.”

      muốn đeo cho em.” Mục Lăng , “ đeo đồ trang sức cho bà xã, phải là chuyện bình thường sao?”

      Mục Lăng cầm khuyên tai, vừa mới đụng tới lỗ tai Cố Bình An, lỗ tai của đỏ hết lên, cả người giống như là xù lông, Cố Bình An xoa xoa lỗ tai, thô lỗ , “ muốn đeo nhanh chút .”

      Mục Lăng cảm thấy vô cùng thú vị, lỗ tai Cố Bình An đỏ tươi như máu, thực là quá nhạy cảm, giống như lỗ tai con mèo, đụng vào là muốn nổ, nhịn được xoa xoa lại, lòng bàn tay thô ráp xoa xoa lỗ tai , Cố Bình An trận run rẩy, cuống quýt che lỗ tai lại, trốn thoát đơn giản đứng dậy, Cố Bình An tức giận trừng mắt, kẻ này ràng là cố ý.

      “Lưu manh!” Cố Bình An giận, đôi mắt ươn ướt.

      chính là chịu được có người sờ lỗ tai , lúc trước bấm lỗ tai, suýt chút nữa là khóc, lúc nào cũng nhịn được muốn trốn , may mà né tránh, nếu bấm trật, bây giờ Mục Lăng phát , lại còn muốn đùa bỡn lỗ tai .

      “Ha ha ha ha ha ha, Cố Bình An, em đáng .” Mục Lăng cười to, khí chất cả người đều là hắc ám, trầm thấp, nở nụ cười này lên, bất ngờ sang sảng, trong lòng Cố Bình An lôi mười tám đời tổ tông của ra chăm sóc lần.

      Mục Lăng vui mừng khôn xiết, chỉ sờ lỗ tai chút mà thôi, mặt đỏ, lỗ tai đỏ, người cũng đỏ, nghĩ, nếu như đích thân làm, Cố Bình An có phản ứng gì, Mục Lăng đột nhiên ôm lấy Cố Bình An, đầu nghiêng sang bên, môi ấm áp rơi vào lỗ tai Cố Bình An.

    5. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 74: Mục Lăng uy hiếp

      “A…” Cố Bình An la lên tiếng, ngừng giãy dụa trong lồng ngực , giãy dụa đến mức rất lợi hại, toàn thân đều đỏ như con tôm luộc, Mục Lăng ngậm lỗ tai , đầu lưỡi ở lỗ tai liếm liếm, Cố Bình An cảm giác giống như nước mắt sắp rơi xuống, người ở trong lồng ngực Mục Lăng run rẩy, khoảng chừng trái phải đều né tránh được, cuối cùng Mục Lăng cũng coi như có lòng tốt buông ra, Cố Bình An như sắp khóc.

      “Chà chà sách, quả trứng đáng thương.” Mục Lăng , Cố Bình An tức giận đến muốn đánh Mục Lăng, “ biết xấu hổ, lưu manh.”

      Mục Lăng cười ha ha, đối với , hời hợt.

      “Dừng lại dừng, đừng giãy dụa nữa, giãy dụa nữa, tóc rối hết đấy.”

      “Đều tại .”

      “Tại , tại .” Trong lòng Mục Lăng rất tốt, đột nhiên cảm thấy Cố Bình An cực kỳ dễ thương, siêu cấp đáng , đáng đến nỗi làm cho muốn nắm lấy.

      ra ngoài .” Cố Bình An thực là tức giận và xấu hổ chết được.

      oan ức, rất muốn khóc.

      “Này, em muốn khóc lên chứ?” Mục Lăng , “Quả nhiên là bé .”

      “Cút.”

      cút? Em là cọng hành nào?” Mục Lăng tuyệt đối là trời sinh phản cốt, người ta muốn làm gì làm ngược lại, muốn làm cái gì làm cái đó, tại rất muốn trêu ghẹo Cố Bình An, nhìn dáng vẻ giận dữ và xấu hổ của , cảm thấy chuyện đánh hai bạt tai, có thể hơi hơi tính toán món nợ này.

      chưa cân nhắc đến vấn đề phối hợp, nếu như lễ phục này màu xanh lam càng đẹp mắt hơn.” Có thể lễ đính hôn, mặc trang phục màu xanh lam có chút quái dị, có điều cách phối hợp này cũng tính là quá mức quái dị và cũng có chút phong tình.

      Cố Bình An lời nào, giữ im lặng, giả chết.

      Mục Lăng , “Có phải là rất muốn gả cho đúng ?”

      “Đúng.” Cố Bình An liếc mắt nhìn , “Rất bất mãn.”

      là người mà ghét nhất.

      “Thuận tiện cho em biết tiếng, những tạp chí xấu kia, trở thành lịch sử, chồng em có giỏi hay ?” Mục Lăng hời hợt hỏi, trong lòng Cố Bình An như bị sét đánh, cái gì gọi là thành lịch sử? là toàn bộ trở thành lịch sử rồi sao? đương nhiên biết danh tiếng của mình trở nên đặc biệt khó nghe vì những tòa tạp chí này tùy tiện viết scandal, cùng Mục Phàm có gì, kết quả lại biến thành gian tình.

      Những tòa tạp chí này, cảm giác cũng rất lớn mạnh, dĩ nhiên có, thời gian mấy ngày ngắn ngủi, Mục Lăng làm thế nào mà làm được? Đến tột cùng là thế lực của có bao nhiêu lớn mạnh có thể tay che trời đến trình độ này đây?

      Chuyện này quả thực là đáng sợ.

      Nếu như đắc tội Mục Lăng rồi, ông ngoại và cậu của còn con đường nào thoát đây?

      “Làm sao? Em vui? định khen tiếng sao?” Mục Lăng hài lòng.

      Cố Bình An , “Bọn họ cũng là vì miếng cơm ăn, cần thiết.”

      thánh mẫu.” Mục Lăng nhịn được châm biếm, “Chỉ có điều, ai bảo khó chịu, quyết để ai ung dung thoải mái, nếu bọn họ chọc , phải trả giá lớn, bà xã, em tốt nhất cũng đừng chọc .”

      Bởi vì cái giá phải trả em trả nổi.

      Cố Bình An sớm biết Mục Lăng dễ trêu, cần Mục Lăng đặc biệt nhắc nở, chỉ là cảm giác rất quái dị, Mục Lăng đến tột cùng là muốn cái gì?

      “Em còn ý của ?”

      Cố Bình An lắc đầu, Mục Lăng cười lạnh, “Ý tứ rất đơn giản, có thể làm cho công ty của bọn họ trở thành lịch sử, thời gian ngắn ngủi tới ba ngày, làm xong, thậm chí bọn họ còn dám có lời oán trách, cũng có thể làm cho vị trí thị trưởng của ba em cách nào lên chức, cho tới nhà ông ngoại em, vậy càng đơn giản, gây khó xử rất dễ dàng, Cố Bình An, em đánh , niệm tình em tuổi trẻ hiểu chuyện, lần sau được làm như vậy nữa, bằng , có thể đánh em, nhưng phải đại diện cho động đến người Cố gia, người em để ý.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :