1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê - Trình Ninh Tĩnh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 60: Lão tử đánh chính là

      Mục Lăng cũng phải là chưa từng đánh qua phụ nữ, ở hắc đạo lăn lộn nhiều năm như vậy, đánh phụ nữ nhiều vô số kể, kẻ địch phái phụ nữ tới ít nhất cũng mấy chục người, ứng phó từng cái từng cái, muốn chơi cái gì cũng có thể, đánh so với ai cũng tàn nhẫn hơn, chưa bao giờ cảm thấy đánh phụ nữ là việc phong độ, thân sĩ. Với Mục Lăng mà , phong độ là cái gì? Thân sĩ là cái gì? Có ăn được ?

      Mục Lăng luôn thẳng thẳng như vậy, thô lỗ, thô bạo.

      Nhưng mà, cái tát này tiếp tục đánh, trong nháy mắt đó, có chút hối hận, lòng bàn tay tiếp xúc với da dẻ trắng nỏn của Cố Bình An, trong nháy mắt trở nên nóng bỏng, cũng có chút tia hối hận, đương nhiên, tia hối hận này, cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, trong chớp mắt, cũng còn rồi.

      phải là tát Cố Bình An cái thôi sao? Có gì đặc biệt, là do muốn ăn đòn.

      Cũng sắp trở thành vị hôn thê của rồi, vậy mà còn dám Dương Sâm, chính là Dương Sâm, đây phải là muốn ăn đòn sao?

      Cái tát này của Mục Lăng đánh cho gò má của Cố Bình An đỏ rát hết lên, lửa giận bốc sao kim, trong nháy mắt hốc mắt của tràn ngập nước, loại cảm giác đau đớn đến tê dại kia, còn có cảm giác bị nhục nhã nữa, lần đầu tiên cảm nhận ràng cảm giác đó như vậy, từ tới lớn có ai dám động đến đầu ngón tay của , dù mẹ có tức giận cũng chỉ là mắng , đánh , lần đầu tiên bị người ngoài đánh.

      Hơn nữa, vô cùng tàn nhẫn, lửa giận bốc sao kim.

      “Cố Bình An, đây là dạy dỗ em, đừng cho là đánh phụ nữ, đánh so với ai đều tàn nhẫn hơn.” Mục Lăng , “Em Dương Sâm đúng ? Đây chính là cái giá phải trả cho cái của em, em là vợ của người khác, còn tư cách để bất kỳ người nào nữa.”

      Cố Bình An cúi đầu lời nào, cơn choáng váng vẫn chưa qua, cảm giác nếu mình di chuyển bước bị té ngã, muốn yếu đuối ở trước mặt Mục Lăng, chút nào nghĩ, nếu yếu đuối, cảm giác mình bị thua ngay.

      Tuyệt đối chịu thua!

      Mục Lăng , chữ cũng nghe , nhưng trong lòng bởi vì oan ức, làm quyết định quan trọng.

      , theo về nhà!”

      Mục Lăng nắm lấy tay Cố Bình An về phía trước, vừa mới được hai bước Cố Bình An hất tay ra, vừa mới quay đầu lại, trước mặt chính là bạt tai, nặng nề tát vào mặt Mục Lăng.

      Mục Lăng ngây ngẩn cả người.

      Chính xác là ngây ngẩn cả người, nếu như Cố Bình An lại cho bạt tai, chắc chắn kịp phản ứng, Cố Bình An thấy ngây ngẩn cả người, lại quyết đoán vung tay tát cho bạt tai nữa, hai lần đều tát vào chỗ, mặt Mục Lăng cũng phồng lên, Cố Bình An phẫn nộ, sức lực cũng vô cùng lớn.

      Trong nháy mắt Mục Lăng nổi trận lôi đình, tay tàn nhẫn bóp lấy cổ Cố Bình An, bóp đến nổi Cố Bình An thở nổi, “Cố Bình An, em muốn chết sao!”

      phải muốn chết là cái gì?

      Mục Lăng từ đến lớn, ai dám cho bạt tai? Xưa nay đều là đánh người khác, làm gì có chuyện người khác đánh .

      Đánh Mục Lăng?

      Đùa gì thế.

      Người khác suy nghĩ chút cảm thấy, bạn muốn sống nữa sao? Lại dám đánh Mục Lăng, cũng dự liệu được, Cố Bình An có lá gan tát cái, nha, , là hai cái, thực là được!

      Ai cho em lá gan, em điên rồi sao?

      Dám động sợi tóc người , sớm bị phanh thây, ai cho Cố Bình An em lá gan này.

      cái tát là trả lại , cái tát là lãi!” Cố Bình An bị bóp khó thở, cũng quên thêm câu, có bản lĩnh bóp chết , dựa vào cái gì có thể tùy tiện đánh người, còn thể động ?

      Lão tử đánh chính là !

    2. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 61: Dương thiếu gia, hoan nghênh cậu đến tham gia lễ đính hôn

      Lực tay Mục Lăng có nặng , lại hơi dùng sức, sắc mặt Cố Bình An trắng bệch, trừng mắt lên suýt chút nữa tắt thở, đột nhiên Mục Lăng buông lỏng tay, Cố Bình An ngã tại bậc thang, nằm mặt đất nhất thời dậy nổi, cả người choáng váng, trước mắt màu đen kịt, có như vậy trong nháy mắt, cảm giác đau rát cổ giống như nhắc nhở , suýt chút nữa bị Mục Lăng bóp gãy cổ, thiếu chút nữa là còn mạng sống.

      Mất tới năm phút đồng hồ, Cố Bình An mới có thể trở lại bình thường, có thể nghe được tiếng hít thở tức giận của Mục Lăng, cần ngẩng đầu cũng cảm giác được lồng ngực phập phồng, quả nhiên đánh người là thoải mái, hành động này muốn làm từ rất lâu rồi, nhưng vẫn tìm được cơ hội.

      Nếu Mục Lăng thực cảm thấy tiểu bạch thỏ, rất dễ bắt nạt, vậy hoàn toàn sai rồi.

      “Cố Bình An.” Mục Lăng hung ác mà nghiến răng, nếu đổi thành người khác, sớm súng bắn chết rồi, nhưng mà lại là Cố Bình An, mới giây trước xin hề làm cho Cố Bình An , giây sau Cố Bình An cho cái tát, lại giết chết Cố Bình An, dường như rất là mất mặt. Chỉ có điều, coi như là mất mặt, cũng muốn đánh chết Cố Bình An, “Em phải cảm ơn mẹ em sinh em em trễ năm, ấy vẫn chưa thành niên, nếu , sớm phát súng bắn chết em, rồi cho em em thay thế.”

      Cố Bình An nắm chặt nắm đấm, đúng vậy, Doanh Doanh.

      Nha, liên quan, Doanh Doanh sắp xuất ngoại rồi, bá đạo như thế nào nữa cũng sao, Doanh Doanh cũng ở nước ngoài sinh sống tốt, dính dáng đến những chuyện dơ bẩn ở trong nước này nữa, đây đúng là chuyện tốt.

      Cố Bình An cười lạnh nhìn , “Ngoại trừ uy hiếp, đánh người, còn có bản lĩnh gì nữa?”

      Mục Lăng giận dữ, đột nhiên nắm lấy cổ áo Cố Bình An rồi nhấc lên, lạnh lùng nghiến răng, “ cần phải có bản lĩnh gì? Em tới cho biết, hửm?”

      Cố Bình An trầm mặc, đúng vậy a, cần có bản lĩnh gì cả, chỉ cần ra tên của , tôi là Mục Lăng là lợi hại rồi, còn cần bản lĩnh gì nữa, tên và thân phận của chính là giấy thông hành ở quốc gia này.

      Ngoài ra, cũng nghĩ ra Mục Lăng cần phải có bản lĩnh gì, nếu như phải là Mục Lăng, mới cần nhiều bản lĩnh, nhưng có từ nếu như này, ngày hôm nay cũng học được điều tốt, cần thiết phải quật cường với Mục Lăng, người cũng đánh thoải mái rồi, tát cái, tát hai cái, trái lại là được lời.

      Mục Lăng bỏ qua cho , quay đầu lại lôi kéo ra ngoài, vừa mới ngang qua khu khách liền nhìn thấy Dương Sâm và biết gì, bọn họ vừa quay đầu lại thấy và Cố Bình An, Dương Sâm hơi nheo mắt lại, ánh mắt rơi vào thân Cố Bình An, Cố Bình An bỗng nhiên cúi đầu, đột nhiên đất dung thân, sức lực của đối với Mục Lăng mà , chỉ như gãi ngứa, đánh hai bạt tai cũng có ảnh hưởng gì, da dẻ cũng bị sao, chỉ là hơi hơi đỏ chút, nhưng cũng chẳng có gì.

      Mục Lăng tát cái, đó là chút nương tay cũng có, vốn cũng là có tình cảm gì, da dẻ mỏng, lại trắng nõn, đỏ đến mức vô cùng ràng, còn sưng lên, hai con mắt cũng ướt át như thế, vừa nhìn biết là bị người khác đánh.

      Ngoài Mục Lăng ra, còn ai dám đánh ?

      Lửa giận của Dương Sâm, trong nháy mắt bốc lên tận trời, rồi lại liều mạng mà áp chế, vẫn là thấy Mục Lăng, mỉm cười chào hỏi, “Mục đại thiếu gia, xin chào.”

      “Chào Dương tiểu thư.” Mục Lăng gật đầu xem như là chào hỏi, rồi cúi đầu nhìn Cố Bình An chút, nắm chặt tay Cố Bình An, nhìn Dương Sâm , “Tân Dương thiếu gia đúng , ngày mai tôi và bà xã tổ chức lễ đính hôn, hoan nghênh cậu tới tham dự.”

    3. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 62: Đánh phụ nữ làm sao?

      Dương Sâm trầm mặc, ánh mắt nhìn chằm chằm Cố Bình An, đáng tiếc Cố Bình An vẫn cúi đầu, cách nào ngẩng đầu nhìn thẳng .

      Mục Lăng đánh ?

      Đáp án hết sức ràng, Mục Lăng nhìn Dương Sâm mà châm biếm, “Dương thiếu gia, xem ra cậu rất có hứng thú với vợ chưa cưới của tôi, nhìn chằm chằm như thế, tránh nghi ngờ sao? đời còn nhiều phụ nữ như vậy, cùng Mục Lăng tôi tranh giành người phụ nữ, có kết cục gì tốt đẹp.”

      “Mục đại nặng lời rồi.” Dương Sâm từ tốn , “Tôi đối với ấy chút hứng thú cũng có, chẳng qua là bạn học thời. Tôi nhìn ấy vì cảm thấy, có người đáng mặt đàn ông, dĩ nhiên lại ra tay đánh phụ nữ, cái thứ đồ gì đây.”

      Đây coi như là lời trọng tâm nhất của Dương Sâm, chí ít ở Cố Bình An xem ra là đúng vậy.

      Mục Lăng cười ha ha, “Phụ nữ của tôi, tôi muốn đánh đánh, cậu có ý kiến sao?”

      có ý kiến, chỉ là đơn thuần cảm thấy, làm người phụ nữ của dễ dàng.” Dương Sâm mỉa mai , “Đàn ông đánh phụ nữ, căn bản cũng phải là loại gì tốt.”

      “Mơ tưởng phụ nữ của người khác, càng phải là loại gì tốt.” Mục Lăng đối chọi gay gắt.

      Dương Sâm trầm mặt, trước khi Mục Lăng lôi kéo Cố Bình An rời , thuận tiện để lại câu .

      “Hoan nghênh cậu ngày mai đến tham dự.”

      Cố Bình An xấu hổ đến nỗi hận thể tìm cái động chui vào, Dương Dung nhìn Dương Sâm, nhịn được hỏi, “, Cố Bình An sao? Sao cứ luôn nhìn ấy vậy, em nghe lời đồn về ấy tốt lắm, ấy với Mục Phàm từng có quan hệ, danh tiếng rất khó nghe, em cũng biết tại sao Mục Lăng lại hủy hôn nữa, danh tiếng xấu đến như vậy, nhưng vẫn muốn ấy, thể tưởng được.”

      “Đây phải là ấy tự nguyện.” Cố Bình An , đây phải là mong muốn của , nhưng cho tới bây giờ vẫn biết nguyên nhân là gì.

      , thích ấy hả?”

      Dương Sâm bác bỏ, “, chỉ là bạn học thời, nhìn ấy bị đánh, có chút tức giận, em thấy mặt ấy bị thương sao?”

      “Thấy a.” Dương Dung , “Tính của Mục Lăng nóng như vậy, chịu đòn là chuyện rất bình thường, nghe đồn rất bạo lực, cũng rất máu lạnh, đánh cái tát xem như là rồi, chắc chắc là Cố Bình An làm chuyện gì đó khiến tức giận. Chỉ có điều, Cố Bình An tốt xấu gì cũng là thiên kim của Cố thị trưởng, đánh như vậy đúng là khách khí chút nào, đánh phụ nữ phải là quân tử, có thể Mục Lăng chưa bao giờ dính dáng gì tới quân tử.”

      Đúng vậy a, ai Mục Lăng là quân tử đây?

      ràng chính là bạo quân.

      Dọc theo đường Cố Bình An hề chuyện, Mục Lăng cũng , cơn giận còn sót lại chưa tan, ngày hôm nay bị Cố Bình An cho hai cái bạt tai, tâm tình vốn khó chịu, nghĩ tới lại gặp Dương Sâm, quả thực chính là bám dai như đỉa.

      Cố Bình An lại vẫn muốn trốn tránh người khác, thế nào, rất mất mặt sao?

      Bị Dương Sâm chỉ vào mặt mắng đáng mặt đàn ông, tính là cái thứ gì đây, vô cùng căm tức, cậu ta làm gì có tư cách mắng lão tử chứ, là kẻ hèn nhát mà thôi, lại dám mắng lão tử, quả thực chính là muốn sống nữa mà.

      Mục Lăng nổi giận đùng đùng, trừng mắt nhìn Cố Bình An, “Em bị câm sao, sao lại chuyện?”

      Cố Bình An làm sao có khả năng muốn để ý tới , Mục Lăng tự nổi giận đúng là vô vị, lại quên mất Cố Bình An, nhưng mà bởi vậy, Cố Bình An càng cảm thấy phải người, hừ!”

      Phụ nữ, thực là phiền phức.

      “Cút !” Xe dừng lại ở trước cổng lớn Cố gia, vốn là muốn đưa vào trong, kết quả khi lên tiếng lại biến thành cút .

      Cố Bình An xuống xe rời , đầu cũng quay lại, Mục Lăng giận, “Phụ nữ vô tình, tốt xấu gì cũng nên tiếng cảm ơn chứ.”

      càng nghĩ càng cam lòng, gọi điện thoại hỏi Đường Dạ Bạch, “Tôi hỏi cậu, đánh phụ nữ đến tột cùng có tính là đáng mặt đàn ông hay , rất quá đáng sao?”

    4. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 63: Bình An, mẹ rất hối hận

      Cố Bình An cúi đầu bước vào trong nhà, vốn tưởng rằng có ai ở nhà ngờ tới ngoài ba ra, toàn bộ đều ở nhà, đầu đụng phải Lâm Tú Lan, Cố Bình An hơi sững sờ, “Ai đánh con?”

      có gì, là tự con cận thận té ngã.” Cố Bình An , cũng dám là Mục Lăng, rồi ba mẹ cũng thể làm gì, dù sao đường cũng là do mình chọn, hậu quả ra sao, phải tự gánh chịu.

      “Con làm sao té thành như vậy?” Lâm Tú Lan giận, “Con nghĩ mẹ ngốc sao? Có phải là Mục Lăng đánh ?”

      “Mẹ, đừng hỏi nữa.” Cố Bình An đẩy bà ra, chạy lên lầu, Lâm Tú Lan gọi đều gọi được, trong lòng cũng vô cùng tức giận, thế nào Cố Bình An cũng là đứa con do tay bà nuôi lớn, nắm trong lòng bàn tay, tuy rằng bà có thương con út hơn, nhưng chưa bao giờ ngược đãi con lớn quá mức. Tuy rằng mấy ngày nay chuyện êm tai, cũng là vì nhà mình mà suy nghĩ, kết quả con còn chưa đính hôn xảy ra cố, hơn nữa danh tiếng còn bị hỏng hết, bà cũng tức giận đến nổ phổi, chút lời khó nghe, bà cũng rất hối hận, muốn xin lỗi Cố Bình An, ai biết được khi con vừa mới trở về bị sưng hết nửa khuôn mặt, ràng cho thấy là bị người đánh, lại còn dám cho bà biết nữa.

      Có phải là Bình An cảm thấy bà thương nó chút nào , ngay cả khi bị đánh, cũng xem như là bà nhìn thấy, trong lòng Lâm Tú Lan vô cùng khó chịu, cũng nhịn được oán giận Lâm Viện Viện, nếu phải Lâm Viện Viện chạy trốn, cần thiết hay ?

      Lúc đó bà chắc chắn là bị ma quỷ ám nên mới dám đề nghị để Cố Bình An thế thân, Mục Lăng vậy mà lại đáp ứng, quả thực là khó tin nổi, nếu Cố Bình An thế thân, nhà bọn họ cũng còn người nào có thể thế thân, nhà bọn họ chỉ có hai đứa con , nhưng đứa con lại chưa đủi 20 tuổi.

      “Chị làm sao vậy?” Cố Doanh Doanh hỏi.

      Lòng Lâm Tú Lan bực bội, “ có chuyện gì, con rảnh rỗi hãy dành nhiều thời gian hơn cho chị con , mẹ thăm ông ngoại.”

      Cố Bình An vừa cảm giác ngủ thẳng đến tối, Cố Vân xã giao về, Lâm Tú Lan về nhà sớm, làm xong bữa tối, còn cố ý làm những món Cố Bình An thích ăn, vô cùng phong phú, “ gọi chị con xuống ăn cơm .”

      “Chị ngủ lâu, cũng cho con làm phiền.”

      sao, gọi .”

      Cố Doanh Doanh lên lầu gọi Cố Bình An, Cố Bình An vừa mới tỉnh ngủ, rửa mặt, nhìn lại khuôn mặt của mình, may mà bớt sưng, nghiêm trọng lắm, nhưng vẫn còn chút đỏ đỏ, tóc xả ra cũng che khá nhiều.

      “Bình An, mẹ có hơi quá đáng, con đừng để trong lòng nhé.” Lâm Tú Lan , xưa nay Cố Bình An luôn ngoan ngoãn hơn Cố Doanh Doanh, bà cũng cần nhọc lòng, chỉ là ngờ tới chỉ vì vấn đề hôn nhân, hai mẹ con bà lại có nhiều mâu thuẫn như vậy.

      “Mẹ, con để trong lòng.” Mẹ con làm gì có chuyện thù dai, , chưa từng nghĩ tới Lâm Tú Lan lời xin lỗi, ở trong ấn tượng của mẹ là người rất hung dữ, tâm tình Cố Bình An cũng trở nên phiền muộn nữa.

      “Bình An, mẹ rất hối hận.” Lâm Tú Lan , “Từ trước tới giờ chưa từng hối hận như vậy, nếu phải hết cách rồi, mẹ cũng đồng ý, đặc biệt ngày hôm nay nhìn thấy con… Mẹ càng hối hận, xin con hãy tha thứ cho mẹ.”

      Mục Lăng hiển nhiên lại đánh Bình An, bà tức giận nhưng vẫn nỡ đụng ngón tay của nó, lòng dạ Mục Lăng độc ác như vậy, đánh Bình An, cuộc sống sau này, phải làm sao bây giờ?

      xong, viền mắt lại đỏ, tràn ngập nước mắt, cũng phải là bà kích động, ra là lòng hối hận rồi, cảm giác có lỗi với con do chính mình nuôi lớn, giống như là coi nó trở thành lễ vật mà đưa vậy, vô cùng tôn nghiêm, ai mà lại thích đem con mình nâng niu ở trong lòng bàn tay, thương như ngọc châu chứ.

    5. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 64: Ba vậy mà già rồi

      Cố Bình An kinh ngạc nhìn mẹ mình, trong lòng vô cùng khiếp sợ, tay chân cũng luống cuống, vội vã bước tới, cũng rất khó chịu, “Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, con thực trách mẹ, mà.”

      ra cũng có chút oán giận, nhưng bây giờ mất hết rồi, vì mẹ cũng xin lỗi, như bà từng , bà cũng là còn cách nào nên mới nghĩ ra cách tồi tệ như vậy, chỉ là bỏ quên ý nguyện của , hay là trong ấn tượng của trưởng bối, Mục Lăng cũng coi như là môn đăng hộ đối với , vì thế mới gả cho Mục Lăng, dù danh tiếng của Mục Lăng tốt, người lại tàn nhẫn, êm tai chút, Mục Lăng là con rể của tôi a, chí ít cũng cảm thấy như vậy.

      Mẹ xin lỗi, kịp phản ứng.

      “Là mẹ sai, con oán giận mẹ cũng là phải.” Lâm Tú Lan , “Là mẹ quá ích kỷ, Viện Viện chạy trốn thấy tăm hơi, ai cũng liên lạc, còn cách nào, ông ngoại lớn tuổi, cậu lại vô dụng, nghiệp của ba con lại thăng tiến, muốn vào trung ương, nếu Mục Lăng trở thành chướng ngại vật, tất cả đều uổng phí, vì thế mẹ mới ích kỷ lần.”

      “Mẹ, con trách mẹ, mẹ đừng khóc, mẹ mà khóc, con cũng muốn khóc theo.”

      trách mẹ sao?”

      , trách.” Cố Bình An , việc đến nước này, trách ai được, “Ngày hôm nay đánh con, cũng là do con phạm ngu xuẩn, chọc giận , hơn nữa, con cũng đánh , hoà nhau rồi, có gì phải oan ức.”

      “Con đánh ?”

      “Đúng vậy a, mẹ xem con có đáng khen hay đáng khen, từ từ mẹ dạy, thể chịu thiệt thòi.” Cố Bình An giả bộ sung sướng mỉm cười .

      Lúc còn rất , ở nhà trẻ, khi đó Cố Vân vẫn là viên chức có nhiều kinh nghiệm, rất ngang ngược, thường xuyên đánh nhau với bạn ở nhà trẻ, phải mời Cố Vân lên họp, dám tìm Lâm Tú Lan. Mỗi lần Cố Vân đều dạy , phải sống hòa thuận, có lần tìm được Cố Vân, nên tìm Lâm Tú Lan, Lâm Tú Lan rất tức giận, nhưng cho biết, có người đánh con, con phải đánh trả lại, đánh thắng mẹ giúp con đánh, được vô duyên vô cớ bị bạn đánh.

      vẫn luôn nhớ tới bây giờ.

      “Con a.” Lâm Tú Lan càng hối hận và đau lòng hơn, bà khốn nạn mới ra những lời trí lý như vậy, chẳng trách Cố Vân vẫn luôn mắng bà, con lớn tốt như vậy, bản thân bà lại chỉ lo cưng chiều con út, nếu đổi thành Cố Doanh Doanh, gặp chuyện này sớm tìm cái chết rồi.

      Người nhà vui vẻ ăn cơm xong, Cố Bình An lên lầu nghỉ ngơi, Lâm Tú Lan dặn ngủ sớm chút, ngày mai rất bận rộn, thân là dâu tương lai, Cố Bình An cũng biết những chi tiết ngày mai, vì có người xử lý tốt tất cả.

      Lúc Cố Vân trở lại, Cố Bình An còn chưa ngủ, vừa mới mười giờ, ông uống chút rượu, Cố Bình An đưa canh giải rượu cho ông, Cố Vân hỏi, “Tại sao còn chưa ngủ?”

      “Chờ ba trở về a.”

      “Chờ ba làm gì, ngủ , ngày mai mệt lắm.”

      “Ba, ba uống rượu sao?”

      có chuyện gì, gặp lại bạn già, uống nhiều chút.” Cố Vân ho khan, Cố Bình An vỗ về sống lưng ông, ngạc nhiên phát Cố Vân cũng có tóc bạc, Cố Bình An có chút**, hoảng hốt nhớ tới, ba mẹ cũng già rồi.

      Năm tháng làm người già , cũng đến tuổi kết hôn, ba mẹ làm sao còn có khả năng già đây.

      số việc cũng là bất đắc dĩ, ba cũng thể làm gì phải sao?

      ………………..

      cũng trưởng thành rồi, là lúc nên chia sẻ chút áp lực cho ba, để ba được như ước nguyện, tiến vào trung ương vẫn luôn là ước mơ của ba.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :