1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê - Trình Ninh Tĩnh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 50: Đến lúc đó hãy nhặt lại người đàn ông mà tôi muốn

      Quách Nhược Nhược bị Cố Bình An hăm dọa, Cố Bình An ăn mặc rất đơn giản, cũng hung dữ, thoạt nhìn rất dễ bắt nạt, ta nhịn được nhiều câu, ngờ tới Cố Bình An phản bác lại, hơn nữa lại hung hăng như vậy.

      Hơn nữa lúc hung hăng lên, đặc biệt có khí thế, làm ta bị chấn động.

      Sau khi Cố Bình An hai bước, lại khôi phục lại tinh thần, lạnh giọng , "Đúng rồi, quên chuyện, xem Mục Lăng là bảo vật, tôi xem Mục Lăng là cây cỏ, tương lai tôi vứt bỏ ta, phải là ta vứt bỏ tôi, đến lúc đó hãy nhặt lại người đàn ông mà tôi muốn, cần cảm ơn."

      Quách Nhược Nhược, "..........."

      ta khiếp sợ nhìn Cố Bình An, Cố Bình An cảm thấy hơi kỳ lạ, ánh mắt này như là thấy quỷ, phải đáng sợ đến như vậy chứ, vừa mới xoay người liền nhìn thấy Mục Lăng đứng ở ngoài cách mét, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt nguy hiểm, như là con thú hoang bị chọc giận, chính nhìn con mồi của cái kỳ dị.

      Trong lòng Cố Bình An nhịn được mắng câu, thực là đậu má.

      Lời xấu Mục Lăng, cũng có thể bị Mục Lăng nghe được, gần đây là xui xẻo mà, cũng phải năm con giáp của mình, xui xẻo như vậy đến năm con giáp của mình phải làm sao bây giờ? quả thực chính là nghĩ ra.

      nhớ lại hồi vừa nãy rốt cuộc cái gì.
      Nha, Mục Lăng quả thực nên tức giận, cũng cảm thấy tức giận là phải.

      "Bà xã, ngờ em lại miệng mồm lanh lợi như vậy."

      "Tôi vẫn luôn miệng mồm lanh lợi như vậy, cảm thấy tôi phản ứng chậm chạp sao, đó là nhìn lầm rồi." Cố Bình An thấy chuyện hỏng rồi mặc kệ luôn, cái gì mà phong độ, cái gì mà làm Mục Lăng , thực quản được nữa rồi.

      làm như thế, quả thực chính là mạch đem người đẩy xa hơn, làm cho Mục Lăng càng thêm ghét , nhưng giờ còn cách nào khác đây? chính là miệng thối, miệng thối, nhất định phải vả miệng, có thể ra lời này, Mục Lăng ăn quả đắng, nhưng lại cảm thấy sảng khoái làm sao bây giờ?

      " thực nhìn lầm." Mặt mày Mục Lăng chìm xuống, mưa gió nổi lên, "Nhược Nhược em trước, có chuyện muốn với bà xã."

      Mở miệng ra là gọi bà xã, Cố Bình An súyt chút nữa cho rằng mình thực là vợ của rồi.

      Quách Nhược Nhược ước gì nhanh nhanh chút, ai cũng biết lúc Mục Lăng nổi giận đáng sợ cỡ nào, ai muốn làm bia đỡ đạn cả, Quách Nhược Nhược ngay cả túi sách mặt đất của mình cũng kịp nhặt lên, như làn khói bỏ chạy mất dạng.

      tay Mục Lăng kéo Cố Bình An lại, lôi vào phòng rửa tay, tiện tay đóng cửa phòng lại, ánh mắt nghiêm nghị nhìn , lúc đó Cố Bình An bị vây ở vách tường và lồng ngực, cách nào chạy trốn, bị nhốt đến gắt gao.

      Cố Bình An nghiêng đầu đều có thể nhìn thấy tay Mục Lăng nổi hết cả gân xanh, khí tức phẫn nộ, nhuộm đẫm cả phòng.

      chỉ nghe được nhịp tim đập nhanh của .

      Hoàn toàn nổi giận đến cực điểm, Mục Lăng lớn như vậy, đoán chừng đây là lần đầu tiên bị người khác đánh vào mặt như vậy, đánh cho vang bành bạch.

      " đối với em mà , là cây cỏ sao?"

      "Đúng." Cố Bình An dũng cảm nhìn , còn tưởng rằng là bảo vật sao? Ngây thơ như thế thực rất muốn cười.

      "Cố Bình An! Có tin lão tử cái bóp chết em hay !"

      "Có bản lĩnh bóp ." Cố Bình An trừng mắt , " ép tôi gả cho , còn bắt tôi xem bảo vật, tính là bảo vật gì đây? Tôi có người mà mình thích, bắt tôi gả cho , còn muốn tôi coi là chồng, xem là vật quý, đầu óc của đúng là bình thường, hay là trình độ tự luyến của rất cao? Tôi cũng hiểu nổi, đầu óc của bị hỏng hay sao mà cảm thấy tôi xem là cây cỏ chứ? ở trong mắt tôi chẳng đáng là gì cả, à là kẻ mà tôi ghét nhất, đáp án này, hài lòng chứ? cũng phải là nhân dân tệ mà ai ai cũng thích, đời còn có người thích nhân dân tệ đấy, phải ? phải ?"
      Hale205 thích bài này.

    2. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 51: Thế giới quan của bạo quân

      Cố Bình An khiêu khích Mục Lăng, dĩ nhiên phải là lần đầu tiên, nhưng có lần nào khiến Mục Lăng nổi giận như lần này.

      Cố Bình An , cọng cỏ, tương lai là vứt bỏ , phải là vứt bỏ , dĩ nhiên khiêu khích như vậy, nhường giày rách cho người phụ nữ khác, đến cùng là lấy dũng khí từ đâu?

      Con mắt Mục Lăng tràn đầy lửa giận, rồi lại phát tác, nhìn chằm chằm Cố Bình An, dường như muốn nhìn xem chút Cố Bình An đến cùng lấy dũng khí ở đâu mà dám kiên trì khiến cho đầu lão hổ tức giận, nhưng mà, Cố Bình An chú ý chút nào, cũng rất có dũng khí, từ đầu đến cuối đều có thỏa hiệp qua.

      "Cố Bình An, em nhớ kỹ cho lời ngày hôm nay, trái lại muốn nhìn xem chút, cuối cùng ai ai, ai vứt bỏ ai." Mục Lăng lạnh giọng, nhìn cổ Cố Bình An, thiếu chút nữa là kích động vặn gãy cổ Cố Bình An rồi, bé này có khí phách như vậy, muốn nhìn xem, đến cùng là có mấy phần kiên trì.

      Mục Lăng muốn người phụ nữ mình, dễ như ăn cháo.

      nhất định làm cho Cố Bình An , nếu , theo Cố Bình An lấy họ Cố!

      Trong lòng Cố Bình An ra có chút sợ sệt, cũng phải là lần đầu tiên thấy Mục Lăng nổi giận, nhưng lại là lần đầu tiên thấy dáng vẻ của u ám đến như thế, có thể phán đoán từ trong hơi thở của Mục Lăng đến tột cùng là muốn đánh cỡ nào.
      câu này của , thực cũng có chút muốn ăn đòn, thừa nhận, chỉ là, cơn giận này ra vui.

      Nếu Mục Lăng cũng nghe được, vậy cần gì phải che dấu.

      "Mục Lăng, lẽ lại ngây thơ cho rằng tôi hả?"

      "Tôi thấy có cuộc sống quá tốt nên trở nên quá ngốc quá ngây thơ rồi."

      Mục Lăng bóp cổ cách tàn nhẫn, giọng như ma quỷ, "Cố Bình An, đảm bảo với em, em chắc chắn ."

      "Tự luyến." Cố Bình An quật cường nhìn , Dương Sâm, tuy rằng Dương Sâm tổn thương lòng , lời hơi khó nghe chút, nhưng vẫn như cũ rất Dương Sâm, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Dương Sâm biết mình thích , vẫn luôn theo đuổi , dù cho vẫn trả lời, cuối cùng cũng vô cùng ầm ĩ khó coi.

      thích cũng là loại đàn ông dịu dàng giống như Dương Sâm, chắc chắn phải là bạo quân như Mục Lăng.

      "Nếu như phải là Mục Lăng, có gia thế hiển hách, nghĩ có thể giữ lại được mấy người phụ nữ? là Trương Quốc Vinh hay là Kim Thành Vũ mà muốn người phụ nữ nào cũng , nếu phải xuất thân của , phụ nữ bên cạnh sớm cước đá , ngoại trừ tiền, có thứ gì cả, , tôi cảm thấy rất đáng thương." Cố Bình An cảm thấy hôm nay là tháng ngày liều mạng của , cho nên luôn luôn khiêu khích Mục Lăng.

      "Cố Bình An, em câm miệng cho !" Mục Lăng nổi giận hét lên tiếng, nắm đấm tàn nhẫn mà đấm vào bên cạnh tai Cố Bình An, vốn cho rằng, quyền đánh , nghĩ tới đánh vào bên cạnh tai, bởi vậy, Cố Bình An càng sợ, đúng là thực đánh a, "Mục tiên sinh, đừng thẹn quá thành giận a, khó coi lắm, như vậy đẹp trai, dáng vẻ nổi giận như vậy, xấu quá."

      Mục Lăng giận, dương tay súyt chút nữa tát cho Cố Bình An cái, nhưng mà nhìn thấy Cố Bình An dương cằm lên, kiêu ngạo mà nhìn , cái tát này đánh nữa, cảm giác bị ánh mắt tinh khiết của Cố Bình An nhìn, lại xuống tay được.

      Ni mã!! Này khoa học.

      Ở trong thế giới của Mục Lăng, có phân chia nam nữ, cái gì mà đàn ông đánh đàn bà, ưu tiên phụ nữ, ở trong thế giới Mục Lăng, đây là tồn tại, đánh người, chỉ là vì người đó muốn ăn đòn, cũng bởi vì người đó là phụ nữ mà đánh.
      Nguyên NguyễnHale205 thích bài này.

    3. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 52: Bạo quân ôn nhu

      Hôm nay Cố Bình An ăn gan hùm mật gấu sao, lại dám đối chọi với , có loại hỏng cho hỏng luôn, lần đầu tiên trong đời Mục Lăng bị người phụ nữ trêu tức đến nỗi nổi trận lôi đình như vậy, càng đáng sợ hơn là, lại thể làm gì, người phụ nữ này vẫn chưa thể đánh, cũng phải dám đánh, ngược lại là xuống tay được, nếu như cho cái tát giáng xuống, người phụ nữ này chắc chắn bị tát cái bay ra ngoài.

      Thân hình mảnh mai như vậy, lấy ở đâu ra dũng khí đối nghịch với đây?

      Cố Bình An cũng chắc là có đánh xuống hay , nhưng vẫn thể làm gì khác, sợ hãi mà nhìn , vẫn như cũ rất sợ Mục Lăng, ác ma, vẫn luôn biết, có thể sợ sợ nhưng phản kháng vẫn phải phản kháng, nếu , bị Mục Lăng trị đến chết mất.

      "Cố Bình An, em nhìn ." Mục Lăng nâng cằm Cố Bình An lên, ép tầm mắt Cố Bình An đối diện với , Cố Bình An trong mắt , da dẻ trắng nỏn, vẻ mặt quật cường, như đóa hoa hàn mai nở ở đầu cành.

      Cố Bình An cũng từ trong mắt đen như mực của Mục Lăng, thấy được bình tĩnh của chính mình.

      Con mắt của rất đen cũng rất sáng.
      vẫn cảm thấy ánh mắt Mục Lăng như là sói, đặc biệt cố chấp và lòng, giống theo dõi con mồi, vẫn luôn nhìn xuống chăm chú, người khác có chỗ để trốn, cách nào tránh thoát.

      " ngày nào đó, em , xin thề."

      chắc chắn làm cho Cố Bình An , đồng thời cách nào tự kiềm chế, người phụ nữ này cũng là tự tin, lời có thể kiêu ngạo đến như thế, làm cho Cố Bình An tự vả vào miệng, sau đó cách nào rời khỏi , Cố Bình An nhìn , từng chữ từng chữ, " thể!"

      Kết cục Mục Lăng, so với ai khác đều hiểu , giống như muốn Mục Lăng vậy, sau đó tàn nhẫn mà đá Mục Lăng cái, Mục Lăng làm cho , cũng là muốn đá cái, đến lúc đó, thương tích khắp người, đời này cũng bị phá hủy.

      vẫn hiểu nổi, trong sách những câu chuyện tình , sao lại buồn triền miên như vậy, sao lại vì người khác, phấn đấu quên mình, có người thậm chí ngay cả mạng mình cũng cần, từ đầu đến cuối đều cảm thấy, ngoại trừ người nhà và bản thân mình ra, người ngoài mà trả giá lớn, quá thực tế, Mục Lăng lại vọng tưởng , quả thực là quá ngây thơ.

      "Bà xã, đừng chắc chắn như vậy." Mục Lăng giận dữ cười, Cố Bình An chống cự như vậy, từ trong mắt thấy được căm ghét của , bài xích, muốn được , xác thực phải hao phí chút công sức, nhưng cũng có nghĩa là thể.

      "Con người của có sở trường gì ngoài thích khiêu chiến những chuyện có độ khó cao, độ khó càng cao, càng hưng phấn, càng cố chấp." Ngón tay thon dài của Mục Lăng lướt qua mặt Cố Bình An, mang theo ám muội, mang theo mềm mại, như là tình nhân dịu dàng sờ nhau, giống như báu vật hiếm có đời, cứ như vậy nâng ở trong lòng bàn tay.

      Cố Bình An nhắm mắt lại, Mục Lăng cười, "Bà xã, chúng ta hãy đợi xem."

      Đây vốn là việc có cũng được có cũng được, sắp đặt cuộc hôn nhân tốt, người tốt, mọi việc tốt, thậm chí cưới Cố Bình An, chỉ cần đạt đến mục đích, làm tốt việc mà muốn làm, Cố Bình An đối với ngay cả chút tác dụng cũng có, có thể đá cái bay ra ngoài.

      Người phụ nữ này, chưa bao giờ để ở trong lòng.

      Nhưng mà, mãi cho đến ngày hôm nay, cảm thấy sắp đặt tốt mọi việc, hóa ra cũng có thể có chuyện khác xen vào, xảy ra biến cố, thậm chí có chút mong đợi cuộc sống hôn nhân sau này của với Cố Bình An.

      Thực là rất có tính khiêu chiến đây.
      Nguyên NguyễnHale205 thích bài này.

    4. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 53: Dương Sâm tuyệt tình

      trong thời gian diễn ra cuộc đua xe, Cố Bình An dĩ nhiên còn tâm tình mà xem cuộc đua xe nữa, mình xuống lầu, xảy ra những chuyện vừa nãy, muốn đối mặt với Mục Lăng chút nào, nhìn thấy , là lại cảm thấy buồn phiền, cũng biết Mục Lăng lấy tự tin ở đâu ra mà dám cảm thấy .

      Ga ra dưới lầu, có đầy đủ các loại xe thể thao, triển lãm vô cùng xa hoa, có rất nhiều hội viên Farrari quyên xe mà mình thích, tham gia cuộc triển lãm này sau đua xe, ra cũng được coi là marketing.

      Vẻ đẹp của chiếc xe, đàn ông rất thích, Cố Bình An nhìn những người đàn ông tụm năm tụm ba xem đua xe, thảo luận sôi nổi, càng thấy vô vị, đó cũng phải là thế giới của , đột nhiên, trợn tròn cặp mắt, "Sư huynh?"

      Bóng người Dương Sâm cũng xen lẫn trong những người này, vốn cho rằng là Dương Sâm tới làm công, gia cảnh học trưởng dường như cũng phải là quá tốt, nghỉ hè cũng làm thuê, bình thường cũng kiếm chút tiền tiêu vặt, đều là ở trong tiệm bánh ngọt gặp sư huynh, lại sợ tổn thương lòng tự tôn của , nên cứ trốn ở bên dám ra, chỉ dám len lén nhìn . Nhưng mà, ràng nhìn lầm, cách ăn mặc của Dương Sâm, cũng giống là đến làm công.

      Quần áo đơn giản, tóc chải chuốt cận thận tỉ mỉ, người nhìn cũng vô cùng có tinh thần, đeo chiếc đồng hồ nổi tiếng, cả người tự tin, phong độ, ấm áp, so với những xinh đẹp kia thích hợp làm người mẫu xe hơn.

      ăn mặc lộng lẫy bước tới ôm lấy tay Dương Sâm, vui tươi mỉm cười, vẻ mặt thân mật, Dương Sâm nhìn ta nở nụ cười, hai người nhìn trông rất xứng đôi, Dương Sâm nhìn thấy Cố Bình An đứng cách đó năm mét, có thể là do tầm mắt của Cố Bình An quá mãnh liệt, cũng quá cố chấp, làm cho xinh đẹp kia chú ý, ta , " Dương, quen kia sao? Nãy giờ ấy vẫn luôn nhìn ."
      Dương Sâm theo tầm mắt nhìn sang, Cố Bình An nhất thời tránh thoát, chỉ có thể cứng ngắt nở nụ cười, vừa muốn chào hỏi nghe Dương Sâm lạnh lùng , " quen."

      Cố Bình An chỉ cảm thấy khí xung quanh trong nháy mắt giảm đến vài độ, người cũng trở nên ngẩn ngơ, Dương Sâm , quen?

      , quen mình.

      Dương Sâm cúi đầu với kia, " thôi, chúng ta xem cuộc đua."

      kia tò mò nhìn Cố Bình An cái, bỗng nhiên hiểu ra, "Em nhớ ra rồi, ấy phải là thiên kim thị trưởng sao? Hình như học cùng trường với ."

      "Ừ. Chưa từng thấy."

      Giọng của Dương Sâm, càng ngày càng xa, tay chân Cố Bình An càng ngày càng lạnh lẽo, chút nhiệt độ cũng có, bản thân cũng thể ngờ, Dương Sâm lại tuyệt tình như vậy, nhưng mà, trước giờ chưa bao giờ có tình cảm với .

      Vẫn luôn là theo đuổi phía sau , lúc vui vẻ, quay đầu lại liếc nhìn cái, cũng có thể vui vẻ mất mấy ngày, xưa nay chưa từng , là tưởng bở, là tự tạo nghiệp.

      Lời của vẫn luôn êm tai, buồn nôn, chuyện của và Mục Phàm truyền ra, chắc chắn cũng từng nghe qua, Lý Hoan Tình , trong trường học khắp nơi đều bàn tán xôn xao, tất cả mọi người đều rất khó nghe, theo đuổi Dương Sâm, khắp nơi đều biết, cũng rất xôn xao, nhưng chuyện này truyền ra, thể nghi ngờ là tát cho Dương Sâm cái đau, Dương Sâm chắc chắn là hận chết .

      Chắc chắn là hận chết .

      Nhưng mà, có số việc, cũng thân bất do kỷ, nếu như có thể lựa chọn, vẫn như cũ đồng ý làm Cố Bình An buồn lo, cái gì cũng hiểu.
      Nguyên NguyễnHale205 thích bài này.

    5. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 54: Em rất thích

      Nhưng mà, có số việc, cũng thân bất do kỷ, nếu như có thể lựa chọn, vẫn như cũ đồng ý làm Cố Bình An buồn lo, cái gì cũng hiểu, chỉ lo đuổi theo Dương Sâm, mỗi ngày đều vui vẻ, dù có người chế nhạo vẫn theo đuổi Dương Sâm, thèm để bụng.

      Nhưng mà, cuộc sống phải là có thể lựa chọn được.

      chỉ có thể bị động tiếp nhận số chuyện công bằng.

      Cố Bình An nhận ra được đôi mắt của mình ướt át, khỏi cười khổ, này có gì phải khóc đây? Chỉ có chút thất bại này mà thể chịu được, Cố Bình An, sau này còn có nơi để mày khóc, khóc, này có gì ghê gớm, dù sao cũng chờ đợi tình gì nữa.

      Chờ đợi tình , thực là ngu thể chịu được.

      Cố Bình An càng lúc càng cảm thấy phiền muộn, ra ngoài sân, cuộc đua xe này muốn xem chút nào, tùy tiện tìm bậc thang ngồi xuống, sưởi nắng, nhìn phong cảnh còn tốt hơn xem đua xe rất nhiều, dù sao cũng hiểu, Mục Lăng cầu gì quá đáng với cả.

      Nhưng mà theo bên cạnh Mục Lăng, nhận được sỉ nhục.
      Cố Bình An ngồi lúc, đột nhiên nghe được tiếng bước chân, quay đầu lại, ngờ lại là Dương Sâm, lúng túng đứng lên, biết gì cho phải, cứng ngắt nở nụ cười, "Sư huynh, trùng hợp."

      Ngoại trừ trùng hợp ra, còn có thể cái gì đây?

      Dương Sâm cười gằn, " mới nhìn thấy Mục Lăng, em cùng sao?"

      "...Đúng vậy." Cố Bình An lúng túng thừa nhận.

      Dương Sâm hừ lạnh, "Cố Bình An, cái của em là rẻ mạt, luôn miệng , nhưng mà chưa được mấy ngày, lại cùng người đàn ông khác tình tứ, em làm như vậy có lòng tự trọng đây?"

      nhìn thấy và Mục Lăng tình tứ ở nơi nào, trốn Mục Lăng còn kịp, làm sao có khả năng tình tứ với Mục Lăng, sư huynh, hiểu lầm rồi, nhưng chữ giải thích cũng có, cách nhìn của Dương Sâm đối với , được hình thành, mặc kệ giải thích ra sao, ở trong mắt , đều là giả dối, bằng im lặng.

      "Thế nào, còn lời gì để chứ gì?" Dương Sâm châm biếm nhìn , ngờ rằng trong trận đua xe lại gặp được Cố Bình An, là oan gia ngõ hẹp, vốn muốn để ý tới , nhưng mà, ở cùng người đàn ông khác rồi, sao lại còn dùng ánh mắt oan ức cùng bi thương nhìn ?

      Cố Bình An, em giải thích , sao câu cũng .

      "Em sắp đính hôn với Mục Lăng rồi." Cố Bình An , " có gì để , , bao lâu nữa em đính hôn với ta, mặc kệ em có giải thích hay , em cũng phải gả cho , hay là cảm thấy ba em là thị trưởng, có thể tay che trời, nhưng ra người có thể tay che trời ở thành phố S là Mục Lăng chứ phải là ba em, vì bình an của bọn họ, em phải gả cho Mục Lăng."

      "Em rất ." Cố Bình An cảm giác nước mắt mình sắp rơi xuống, chỉ có thể cúi đầu, trong đôi mắt chứa đầy nước mắt, nhưng cố nén lại cho nước mắt rơi xuống, "Nhưng mà, dù em cũng vô dụng, là hôn nhân của mình nhưng lại có cách nào làm chủ. Sư huynh, nếu như là bởi vì em mang đến cho nhiều phiền phức xin hãy tha thứ cho em, vì vô tình quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của ."

      chỉ là rất người, chỉ muốn theo đuổi người, cũng muốn biến thành bộ dạng như hôm nay, ai cũng rất lúng túng, ai cũng rất bất đắc dĩ.

      Có lẽ, bọn họ là hữu duyên vô phận.

      Bây giờ, vui mừng khi Dương Sâm đáp lại theo đuổi của , cũng có càng lún càng sâu, chí ít, chỉ là mang lại chút phiền phức cho Dương Sâm, có mang đến tổn thương cho , nếu , càng có cách nào tha thứ cho chính mình.
      Nguyên NguyễnHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :