1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê - Trình Ninh Tĩnh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê

      Tác giả: Trình Ninh Tĩnh

      Editor: Nhã Tịnh

      Thể loại: Ngôn tình, đại, ngược luyến, đô thị tình duyên.

      Nguồn: dembuon.vn

      Tình trạng: edit

      Văn án:

      Chị họ đào hôn, phải gả thay, cũng đào hôn, nửa đường lại bị người đàn ông đó bắt về!

      Nghe đồn, lãnh khốc vô tình, tính khí thô bạo nóng nảy, nhưng đối với , nhường nhịn đủ điều, cho đến khi ba thất thế, gia đình phá sản, mới đột nhiên tỉnh ngộ, ra là tự biên tự diễn vở kịch.

      Vì tình nhân của , đem giao cho kẻ thù, bỏ thèm để ý.

      “Cố Bình An, trong tự điển cuộc sống của Mục Lăng tôi bao giờ có cái từ hối hận này.”

      “Rất tốt, bắt đầu từ hôm nay, trong tự điển của có những từ nào, tôi dạy những từ đó.”

      trận đấu đá về tình cảm giữa nam và nữ, cuối cùng cả hai đều thua.

      “Cố Bình An, xin lỗi, em.”

      “Xin lỗi, tôi .”

      Mấy năm sau.

      trở về nước, con lên sân khấu cứu giúp: “Hắc, soái ca, là ai vậy, sao lại dám gào mẹ tôi?”

      Mục Lăng gào thét: “Cố Bình An, mình em chạy còn chưa tính, vậy mà còn dám mang theo con của cùng chạy?”
      Last edited: 17/10/19
      Hale205, Jasmine Thanh Thảo, Mun lùn2 others thích bài này.

    2. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 1: Mục BOSS ra lệnh truy bắt

      Thành phố S, tại văn phòng cục trưởng.

      Cố Bình An, nữ, 28 tuổi, chiều cao 1m66, quốc tịch nước A.

      8 năm trước, là hòn ngọc quý tay Cố thị trưởng, làm sao có thể xoay người biến hóa, thay đổi quốc tịch?

      Bành cục trưởng nhìn người phụ nữ trước mắt, trong lòng có cảm giác đau thương nhàn nhạt, Mục đại thiếu gia, lúc nào cậu mới tới đây, bị người phụ nữ này cười híp mắt nhìn, cục trưởng đại nhân tỏ vẻ, có chút chịu nổi.

      Người phụ nữ trước mắt có khuôn mặt trái xoan, da dẻ trắng nỏn, đeo đồ trang sức trang nhã, đường nét ngũ quan mang vẻ đại, mà ôn hòa như nước, như mỹ nhân cổ điển, khí chất tao nhã, khuôn mặt cười híp mắt, mỹ lệ điềm tĩnh. ràng khuôn mặt cười, nhưng trong lòng cục trưởng đại nhân lại cảm thấy sợ hãi, chỉ là người phụ nữ thôi mà, hơn nữa lại là người phụ nữ hiền lành thích cười, nhưng tại sao trong lòng lại sợ hãi đến vậy.

      Chắc chắn là ảo giác, ảo giác!!!

      Đột nhiên, điện thoại vang lên, Cố Bình An lấy điện thoại di động ra quơ quơ trước mặt cục trưởng, cười dịu dàng: "Tôi có thể nghe điện thoại được ?"

      Cục trưởng đại nhân nghĩ đến câu kia của Mục đại thiếu gia, coi chừng , đừng làm tổn thương , trong lòng im lặng giơ ngón giữa, "Cố tiểu thư, xin cứ tự nhiên!"

      "Hắc, bảo bối, làm sao vậy?"

      .........

      "A, mẹ vừa ra sân bay bị mang ." Cố Bình An cười khẽ trêu ghẹo, "Lần này có kinh nghiệm máy bay, thích ứng rồi."

      .........

      "Bọn họ hung dữ chút nào." Ánh mắt Cố Bình An lướt qua cục trưởng, mang theo vệt ý cười, giống như châm biếm, hoặc giống như là bất đắc dĩ: "Mẹ cho bọn họ cũng dám."

      Cục trưởng nghe xong câu này, yên lặng nuốt nước trà trong miệng xuống, rồi thầm mắng Mục đại thiếu gia tiểu nhân, được gọi là cục trưởng trẻ tuổi nhất ở thành phố S, có thị trưởng che chở, thuận buồm xuôi gió, rung chuyển trời đất, nhưng vẫn dám làm gì Cố Bình An.

      câu của Mục đại thiếu gia là có thể lấy cái mạng của .

      Huống chi, đường còn khách sáo nhắn câu quan trọng, cần phải xem chừng , người phụ nữ này rất xảo quyệt, thiếu sợi tóc, thấy người, hỏi , nên luôn luôn để Cố Bình An trong tầm mắt, ngay cả phòng rửa tay cũng cho .

      Ai, lương thiện mệt.

      "Trụ sở chính của cục trưởng." Cố Bình An khẽ mỉm cười, "Ở đường lớn, con nhớ cận thận chút."

      ........

      Cố Bình An cúp điện thoại, cụp mí mắt xuống, lòng hiếu kỳ của cục trưởng đại nhân ngày càng lớn, rất muốn biết người phụ nữ này và Mục đại thiếu gia rốt cuộc có quan hệ gì, Cố Bình An vừa bước vào thành phố S bị đưa , hai lời.

      Chẳng lẽ là ân oán sâu đậm?

      Nhưng ác ma tồn tại như Mục đại thiếu gia, sao có thể trêu chọc đóa mỹ nữ thuần khiết như vậy?

      Cục trưởng suy nghĩ lung tung, đột nhiên cửa phòng làm việc bị người đá văng ra, cục trưởng giận dữ: "Mẹ kiếp, mày biết.... A, Mục đại thiếu gia, ngài tới, chuyện này..."

      mắng, cục trưởng đại nhân bỗng cứng đờ, hết sức khó xử nhìn người ông tuấn có khí thế hung hăng ở ngoài cửa.

      "Cút ra ngoài!" Giọng trầm thấp từ phía sau truyền đến, sống lưng Cố Bình An giống như bị cơn gió lạnh thổi qua, từ đầu đến gót chân đều ớn lạnh, đột nhiên nhắm hai mắt lại, lông mi khẽ run.

      Giọng lạnh lùng, thô bạo, như khơi lên kí ức sâu xa nhất ở trong lòng, từng đoạn từng đoạn như phim ra trong đầu, giống như muốn xé nát tim, đắng cay ngọt bùi chịu được mà ùn ùn kéo đến, nhắm mắt lại, đơn giản chỉ là che tâm tình của .

      Cục trưởng sững sờ nhìn Cố Bình An, rồi liếc nhìn Mục đại thiếu gia, sau đó phản ứng lại, vội vàng đứng dậy, câu cút này, chắc chắn phải Cố Bình An, thức thời im lặng ra ngoài.
      Hale205, Pi_Sang_0908, 19005 others thích bài này.

    3. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 2: Ông xã, lâu gặp!

      Đột nhiên Cố Bình An bị lực mạnh kéo, ghế dựa xoay vòng, đối diện với Mục Lăng, người còn chưa kịp phản ứng gì, bị Mục Lăng kéo dậy, ngã vào vách tường, trong nháy mắt tiếp theo cổ họng bị Mục Lăng bóp chặt.

      Cái cổ bị bóp tàn nhẫn, trong nháy mắt hô hấp trở nên khó khăn, sắc mặt Cố Bình An đột nhiên tái xanh, hô hấp dồn dập, cặp mắt đón nhận ánh mắt hung ác của Mục Lăng.

      “Cố Bình An….” Từng chữ từng chữ, tràn đầy oán hận, như là hét lên nỗi oán hận của mười kiếp.

      Cố Bình An muốn cười, nhưng cười nổi, lực tay của Mục Lăng rất lớn, cảm giác cái cổ của mình sắp bị đứt ra, ánh mặt quen thuộc lọt vào con mắt, mặc kệ tuấn như thế nào nữa, nhìn người đàn ông này cũng phải là … Người tốt.

      “Này, ông xã, lâu … A….”

      câu lâu gặp này chưa kịp hết, môi bị ngăn chặn cách tàn nhẫn, hôn cách hung hăng, ý muốn sở hữu cực kỳ mãnh liệt, giống như là con thú hoang gặm nhấm con mồi của mình, cho phép người khác mơ tưởng, thô lỗ, dã man, hoặc giống như mang theo tâm tình trả thù, Cố Bình An chỉ cảm thấy hô hấp của mình giống như bị đoạt hết.

      quay trái quay phải né tránh, nhưng cách nào né tránh được nụ hôn thô bạo của Mục Lăng, hai tay giãy dụa bị trói chéo ra sau, thân thể đàn ông cường tráng, gắt gao đè vào vách tường và trong lòng ngực, gắt gao ngăn chặn, tay cố định đầu .

      thể trốn đâu được.

      Bảy năm, người phụ nữ này chạy trốn suốt bảy năm.

      tốn hết tâm tư, dùng hết các mối quan hệ, nhưng vẫn tìm được chút manh mối nào về , giống như biến mất chút tăm hơi vậy, bao giờ tìm được nữa, vốn tưởng rằng, cả đời này còn được gặp lại.

      Bình An… Bình An của .

      Hôn thô bạo, rồi từ từ chuyển sang dịu dàng, tim Cố Bình An giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cách nào dịu xuống, hiếm thấy Mục Lăng dịu dàng, làm tay chân như nhũn ra, biết làm thế nào.

      nghĩ, vẫn quen với cách thô bạo hơn.

      Dịu dàng chiếm lấy, chưa nhận bao giờ nên chấn động, Cố Bình An cố gắng ngăn chặn tâm tình trong lòng, nhàng xoay mặt, môi Mục Lăng rơi vào mặt , cái trán chạm vào gò má của , im lặng chút.

      Im lặng, bao trùm toàn bộ phòng làm việc.

      người chuyện.

      Cố Bình An cố gắng nén lại hô hấp và tất cả tâm tình, người đàn ông này còn quan hệ gì với , bước ra khỏi cuộc sống của quá lâu rồi, lâu đến nỗi làm cho rằng, còn tồn tại.

      giây trước còn muốn giết , giây sau lại dịu dàng với .

      Cố Bình An cười nhạt, Mục Lăng, giỏi nhất là diễn kịch như thế.

      “Tha lỗi cho tôi lúc nãy lỡ, phải gọi là Mục tiên sinh, lâu gặp.” Cố Bình An nhàng đẩy ra.

      và Mục Lăng ly hôn, giấy trắng mực đen, ràng ràng, còn bất kỳ quan hệ nào.

      Trong nháy mắt sắc mặt Mục Lăng trở nên cực kỳ khó coi, “Cố Bình An, em cứ như vậy thể chờ thêm được nữa muốn rũ sạch quan hệ với sao?”

      “Năm đó, người vội vã rũ sạch mọi quan hệ với tôi hẳn là , bây giờ Mục đại thiếu gia được đền bù như mong muốn, ôm mỹ nhân về.” Cố Bình An cười dịu dàng, “Diễn kịch đừng quá nghiêm túc, Mục Lăng.”

      “Diễn kịch… Người diễn kịch là em.” Mục Lăng lên tiếng cách thô bạo.

      Cố Bình An cười nhạt tiếng, “Kẻ xấu cáo trạng trước.”

      chẳng muốn tính nợ cũ với em, theo về nhà!” Mục Lăng lôi cách thô bạo, nắm chặt, giống như giây sau, biến mất còn tăm hơi.

      “Về nhà?” Giọng Cố Bình An tự giễu, “Nhà tôi ở đâu? Nhà của tôi bị làm tan nát, bây giờ với tôi, về nhà? Lúc bắt tôi đổi lấy tình nhân của , sao lúc đó nghĩ tới Cố Bình An tôi là vợ của ?”

      Trong chốc lát Mục Lăng buông lỏng tay, thả Cố Bình An ra.

      Bầu khí im lặng đến cực điểm.

      Xưa nay Cố Bình An cũng phải là người phụ nữ dễ bị ức hiếp, hiếm thấy dáng vẻ bạo hỏa long xụ mặt tiếng nào, khá là mới mẻ.
      Last edited: 21/8/19
      Nguyên Nguyễn, Hale205, Pi_Sang_09086 others thích bài này.

    4. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 3: Ông xã, đứa bé tùy tiện sinh

      Xưa nay Cố Bình An cũng phải là người phụ nữ dễ bị ức hiếp, hiếm thấy dáng vẻ bạo hỏa long xụ mặt tiếng nào, khá là mới mẻ, “Mục Lăng, tính hết mưu kế, tôi ly hôn như mong muốn, thành toàn cho , rời xa thành phố S thương tâm này, sống chung lần nữa, đúng là hài hước, tôi vừa xuống sân bay bị điều động người đến tìm, có cần làm lớn chuyện như vậy hay ?”

      “Cố Bình An, chuyện năm đó, có thể giải thích.” Hai mắt Mục Lăng nhìn chằm chằm , đè lại tính nóng nảy, “Em đừng mực châm biếm, chung chỉ có câu, lần này trở về, em đừng hòng rời khỏi lần nữa!”

      “A, tại sao?” Cố Bình An hỏi ngược lại, nhíu mày cười yếu ớt, “Vào lúc ly hôn năm đó, ai từng , tôi từ lâu, a, , là từ trước đến giờ chưa từng tôi, chỉ luôn diễn kịch mà thôi, chẳng lẽ sau bảy năm ly hôn, Mục tiên sinh đột nhiên phát , từng vợ trước, vậy có thể đây là câu buồn cười nhất mà năm nay tôi từng nghe.”

      “A….. em?” Mục Lăng giận dữ, nhìn thấy nụ cười cứng đờ của Cố Bình An, hận thể tự tát mình cái, ràng muốn như vậy, ràng muốn với , nhớ cỡ nào, mấy năm qua vẫn luôn tìm , luôn chờ , nhưng giờ lại ra câu như vậy.

      Mục Lăng, con mẹ nó mày thiên tài.

      Nhưng mà, nhìn thấy nét mặt chê cười của Cố Bình An, sao mà câu thích em, em, nhớ em hoặc là tương tự như vậy cũng ra được, người phụ nữ này đúng là có bản lĩnh làm cho người khác tức chết mà, cho dù qua bao nhiêu năm, chút cũng giảm xuống.

      “Nếu như tôi lợn cái cũng có thể leo cái đấy.” Cố Bình An quên chút khó chịu trong lòng, “Cứ như vậy, tạm biệt .”

      Cố Bình An rời khỏi văn phòng cục trưởng, Mục Lăng giận dữ đuổi theo, “Cố Bình An, em đứng lại đó cho , cho phép , ai cho phép em ?”

      Ở bên ngoài cửa phòng làm việc của cục trưởng, đống người đứng, cục trưởng và các em đồng nghiệp, người đến người , còn có người ở bên cạnh Mục Lăng, trong số đó có người phụ nữ, làm con mắt Cố Bình An đau nhói.

      ta mặc bộ đầm màu trắng, dáng dấp diễm lệ, quyến rũ mê người, như đóa bạch liên hoa thuần khiết, nhiễm hạt bụi, ánh mắt mỉm cười nhìn Cố Bình An, “Bình An, trở về rồi, tôi rất nhớ đấy.”

      ta bước tới, muốn ôm Cố Bình An, tỏ vẻ mình rất nhớ nhung.

      Cố Bình An nghiêng người tránh ta, quan tâm chút nào, trong mắt ta chợt lóe ra vẻ lúng túng, “Đừng đụng tôi, lúc nãy mới ăn thứ gì đó buồn nôn, muốn ói.”

      Mục Lăng giận, con mắt nhìn chằm chằm Cố Bình An, đột nhiên gào thét, “Cố Bình An, em…. lại lần nữa, dám nước miếng của buồn nôn?”

      Cố Bình An, “……..”

      Toàn bộ em trong cục gì vừa muốn cười lại dám cười mà nhìn Mục Lăng, giống như người ngoài hành tinh.

      Ai cũng nhìn ra Cố Bình An chế giễu Lâm Viện Viện.

      Mục đại thiếu, sao mà suy nghĩ của và những người khác lại khác nhau đến như vậy, có thể nghĩ đến nước miếng của buồn nôn luôn hả?

      Cái này có phần quá hiếm có rồi.

      Lâm Viện Viện nhìn chằm chằm môi đỏ bừng của Cố Bình An, nắm chặt tay.

      Cố Bình An đau đầu đến cực điểm, vừa định chuyện, đột nhiên nghe giọng quen thuộc của trẻ con vang lên, “Hắc, chàng đẹp trai, là ai vậy, sao lại dám gào thét với mẹ tôi?”

      đứa bé xinh đẹp bảy, tám tuổi đứng ở cửa thang máy, bên cạnh có chú giúp đẩy hai cái hành lý to đùng, tóc mái của bé ngang trán, còn tóc sau buộc hai bên, da dẻ trắng nõn, mắt to như quả nho giống như có thể , rất có linh hồn, áo sơ mi trắng, quần cộc màu đen, mang đôi giày thể thao màu đen, khắp toàn thân lộ ra luồng hơi thở tiểu chị đại, ra vẻ thô bạo, giống như ngậm điếu thuốc mà , hắc, tiểu tử, báo danh tên họ lên, chị dạy ngươi cách làm người!

      Mục Lăng nhìn hai người họ gì, chỉ cảm thấy tác phong của bé này rất giống , y như bản sao vậy.

      Thô bạo, thẳng thắng, đơn giản.

      Cố Bình An nhịn được xoa xoa huyệt thái dương.

      Trời ạ, ngày đầu tiên về nước, đừng náo loạn đến như thế chứ, giờ còn có thể vui chơi nữa hay đây.

      Mục Lăng nheo con mắt nguy hiểm lại, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Cố Bình An, “Mẹ?”

      “Nếu là con của tôi, tôi sớm bóp chết, có chuyện gì đừng nhận người thân bừa bãi.”

      Mục Lăng gào thét: “Cố Bình An, mình em chạy còn chưa tính, vậy mà còn dám mang theo con của cùng chạy?”
      Nguyên Nguyễn, Hale205, Pi_Sang_09086 others thích bài này.

    5. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 4: Ba, ba bán con với giá bao nhiêu?

      8 năm trước.

      Tại nhà lớn Cố gia.

      Cố Bình An trợn mắt há hốc mồm nhìn Cố Vân: “Ba, ba đùa gì thế? Con mới 20 tuổi bắt con lấy chồng?”

      Sấm sét giữa trời quang!

      Hôm nay vừa về tới nhà nghe tin sét đánh giữa trời quang này, Cố Bình An cảm giác mình có cách nào tiếp thu được, ngoài dự đoán, ba mẹ muốn gả ?

      Cố Vân lúng túng : “Bình An, phải nghiêm trọng như vậy, ra là đính hôn trước rồi thử ở chung.”

      “Cái gì đính hôn? Con đồng ý!” Cố Bình An nghiêm túc kháng nghị, “Ngay cả đối phương là tròn hay dẹp con cũng biết, tại sao con phải đính hôn với , ba, phải là ba làm việc gì trái với lương tâm nên muốn con gả để trả nợ chứ?”

      “Bình An, đứa con này, sao lại như vậy.” Cố Vân giả bộ tức giận, sức lực có hơi đủ, thực ra cũng tính là xảy ra chuyện, mà là nhà mẹ vợ của xảy ra chuyện, Lâm Tú Lan kiến nghị đính hôn với Mục gia, chuyện lớn hóa .

      “Mẹ.” Cố Bình An oan ức nhìn Lâm Tú Lan.

      Lâm Tú Lan : “Việc này hãy nghe theo ba con .”

      “Mẹ, mẹ bất công, nếu như là em, mẹ chắc chắn bỏ mặc.”

      Cố Bình An cảm thấy mẹ rất bất công, đều là chị em trong nhà, nhưng lại chỉ thương em , thương chị , các chỉ cách nhau tuổi, Cố Doanh Doanh lại được tất cả quan tâm của mẹ, hỏi han ân cần, xin gì được nấy.

      Còn với , mẹ rất lạnh nhạt, tình cảm được thân thiết như thế, nếu phải ba thương , hoài nghi mình phải là con ruột của Cố gia, có lần cũng nghi ngờ, có phải tính cách của biết làm nũng nên được mẹ thương .

      “Ý của con là muốn đem em của mình vào hố lửa sao?” Lâm Tú Lan hơi giận.

      Cố Bình An hỏi ngược lại: “Vậy phải đưa con đến hố lửa hay sao? Chờ chút, hố lửa là có ý gì? Ba, ba muốn gả con cho ai? Lão già nát rượu hay là cái quỷ gì? Ba mau cho con biết, rốt cuộc ba muốn gả con cho ai?”

      Cố Vân ấp úng nửa ngày, nặn ra cái tên: “Mục Lăng.”

      “Cái gì?” Cố Bình An sững sờ cả người, giống như mình nghe nhầm rồi: “Ba, ba ai?”

      “Mục Lăng.”

      Cố Bình An lập tức xụi xuống mặt đất, thể tin ba mình.

      Mục Lăng là ai, ở thành phố S ai là biết.

      nhân vật oai phong phương, người nắm quyền Mục gia, hai giới hắc đạo của thành phố S cũng phải nhường ba phần, Mục gia lập nghiệp từ kinh doanh bất động sản, dưới kỳ lại có rất nhiều tài chính xí nghiệp, từ bất động sản chuyển thành tài chính quốc tế, nắm trong tay mạch máu tài chính của thành phố S.

      Hơn nữa nghe đồn, là ác ma tái thế.

      Đại gia nghiệp của Mục gia, có lão thái gia, dưới có đống chi bên, Mục lăng là con cháu chính thống duy nhất, vì thế từ gặp ám hại, tính cách vô cùng quái lạ, vừa u, vừa tàn nhẫn. Ba năm trước, Mục lão thái gia bị tai nạn xe cộ, nằm ở bệnh viện, biến thành người thực vật, Mục Lăng vội vàng kết thúc việc học ở nước ngoài trở về cai quản Mục thị.

      Con cháu chi bên của Mục gia cướp quyền, đều bị loại bỏ, đuổi cùng giết tận, cuối cùng ngồi vững chắc vị trí người cai quản Mục gia.

      Có người , sinh mệnh của người này vô cùng tốt.

      Khắc cha khắc mẹ, người có mệnh đơn, năm ngoái vừa đính hôn với tiểu thư Tôn gia, tiểu thư Tôn gia liền mất mạng xuống cửu tuyền, nửa năm sau đính hôn với con Bành gia, con Bành gia lại vô duyên vô cớ tự vẫn ở trong nhà.

      Trong mắt tất cả mọi người ở thành phố S, Mục Lăng chính là ác ma.

      Cố Bình An hề thích thú chút nào đối với những chuyện này, tất cả chỉ là nghe người khác , và Lý Hoan Tình là bạn bè thân thiết, lớn lên cùng nhau, Lý gia ở cách vách, hai người tình như chị em, quan hệ với ấy còn tốt hơn với Cố Doanh Doanh.
      Hale205, Pi_Sang_0908, 19002 others thích bài này.

    6. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 5: Bà xã, em tùy hứng

      Lý Hoan Tình là hậu duệ quý tộc của thành phố S, tuy rằng Lý gia bắt đầu sa sút, nhưng vẫn như trước có rất nhiều người ra sức, thêm vào cách giao thiệp của Lý gia rất thủ đoạn, bất kể là thương trường hay là giới chính trị, tin tức đều vô cùng nhanh nhẹn.

      Những tin đồn về Mục Lăng, Cố Bình An toàn nghe từ Lý Hoan Tình.

      Mặc kệ nơi mà Lý Hoan Tình nghe , vẫn theo cách của , Mục Lăng ở trong lòng Cố Bình An giống như lão quái ở trong tháp chuông, vừa xấu vừa hung ác, bây giờ, ba lại muốn đem gả cho Mục Lăng.

      A, , bán cho Mục Lăng.

      Lâm Tú Lan đành lòng, nhàn nhạt : “Bình An, con đừng trách ba mẹ lòng dạ độc ác, lần này cậu của con chọc đến rắc rối, cách nào giải quyết, chỉ có thể dựa vào Mục Lăng mới có thể giải quyết, chị họ của con vừa nghe phải gả cho Mục Lăng, chạy trốn còn hình bóng, tìm được tung tích, chúng ta cũng hết cách rồi, nếu phải đến đường cùng ba mẹ cũng bắt con gả cho Mục Lăng.”

      “Cậu xảy ra chuyện, dựa vào đâu mà bắt con phải gánh, con muốn.” Khóe mắt Cố Bình An ươn ướt, nắm chặt tay Lâm Tú Lan, “Mẹ, cầu xin mẹ, đừng làm như thế.”

      Lâm Tú Lan thở dài, “Bình An, mẹ chỉ có đứa em trai, ông ngoại cũng lớn tuổi rồi, có thể xảy ra chuyện bất cứ lúc nào, cậu của con trốn được mười năm lao tù, cuộc đời làm ăn của ba con cũng lưu lại vết bẩn, có thể giúp chúng ta chỉ có Mục gia, ý của Mục lão thái gia là để Viện Viện gả cho Mục Lăng, việc này xong hết, ai ngờ Viện Viện lại chạy mất, Bình An, ba mẹ cũng muốn gả con cho , nhưng mà còn cách nào nữa, con suy nghĩ cho ông ngoại chút, bình thường ông cũng rất thương con, từ khi bị té ngã, thân thể còn được như trước, con nhẫn tâm để ông nhìn cậu con ngồi tù sao?”

      Lòng Cố Bình An cứng lại, đương nhiên đành lòng.

      Nhưng mà, đành lòng là chuyện, phá hủy cả cuộc đời chuyện, cái gì nữa cũng lấy chồng.

      Lâm Viện Viện, chị làm ra hậu quả đẹp!

      Bình thường thấy thùy mị nết na, là người hiền lành, nhưng đến lúc mấu chốt lại biết chạy trốn.

      “Người mà người ta muốn là Lâm Viện Viện, phải con, chừng Mục Lăng cảm thấy chướng mắt với con.” Cố Bình An .

      Lâm Tú Lan thấy lời của dịu lại, mỉm cười : “Vậy ngoan, chuyện này giao cho ba con, để ba con quyết định.”

      Cố Vân quyết định như thế nào, Cố Bình An biết. Ngày hôm sau phờ phạc học, tiết của Mã Khắc Tư quá tẻ nhạt, thể làm gì khác hơn là lướt điện thoại, đúng lúc lướt đến bảng tin, Mục đại thiếu gia Mục Lăng sắp đám cưới với thiên kim thị trưởng.

      Chính thương kết hợp, làn sóng ba tầng nổi lên, dẫn tới vô số người vây xem, click counts trong nháy mắt lên cao, Cố Bình An tức giận tắt điện thoại.

      Sao lại có lí đó!

      Cố Bình An thu dọn sách vở, mang theo cặp của mình, chạy ra khỏi phòng học trước mặt lão sư của mình, lão sư dạy chính trị hô to, “Học trò, tôi còn chưa điểm danh, trò chạy cái gì? tẻ nhạt như vậy sao?”

      Cố Bình An nằm ở sân cỏ, tâm tình vô cùng khó chịu.

      Mục Lăng, Mục Lăng, chừng cái gì mà hai mươi mấy tuổi đều là lừa người, là lão già nát rượu có, vợ chưa cưới của đều chết cách ràng, có thể cũng chết cách ràng như thế hay ?

      “Bình An, quả nhiên cậu ở đây.” Lý Hoan Tình đến gần Cố Bình An, ngồi xuống bên cạnh , Cố Bình An quay đầu nhìn , Lý Hoan Tình là tài trí nhất mà từng gặp, hơn tuổi, nhưng lại cùng lớp. Mặc kệ là xảy ra chuyện gì, khuôn mặt của Lý Hoan Tình chưa bao giờ xuất nét hoảng loạn, thân phong độ của người tri thức, vừa nhìn là biết con được nuôi từ dòng dõi quý tộc, tuyệt mỹ xuất trần.

      Bình thường Cố Bình An toàn trêu ghẹo Lý Hoan Tình, dính khói bụi trần giang, biết nhân giang sầu khổ.

      “Cậu biết?”
      Tiểu Ưu Nhi, Hale205, Pi_Sang_09084 others thích bài này.

    7. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :