1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chồng Trước Anh Thật Là Nham Hiểm - Tô Tô (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 44: : Ngoài dự đoán...
      Edit: Meo khanh ngoc
      Beta: linhlunglinh

      "Bởi vì bỏ được..."

      Hàn Tử Tây thành công hấp dẫn ánh mắt của , chớp cũng chớp mắt nhìn hai con ngươi của chứa thâm thúy, lại mang theo tia xem cũng thể hiểu được, môi đào tiếp tục mấp máy: "Gần đây thiếu gia đối với tôi là quá tốt, chỉ tặng cho tôi bảo ngọc, lại còn muốn ở tại buổi chúc mừng long trọng tròn trăm năm thành lập công ty giới thiệu thân phận của tôi cho tất cả mọi người, vì vậy là tôi bỏ được!"

      "... Như vậy sao!" Sở Trạm Đông làm như bừng tỉnh, nhìn cười, khóe miệng tạo thành độ cong vô cùng quyến rũ: "Tôi cũng cảm thấy gần đây tôi đối tốt với , sai! Chỉ là... Nhìn như vậy, sợ làm tâm của Âu Dương tiên sinh đau sao?"

      Đáy mắt của còn cảm xúc mà Hàn Tử Tây xem thế nào cũng hiểu, chỉ còn lại vui vẻ mà che dấu ở bên dưới chính là vẻ lạnh nhạt tột cùng.

      Hàn Tử Tây cũng hoài nghi mới vừa rồi là chẳng lẽ là nhìn lầm sao?

      "Cuộc sống đôi khi có nhiều thời điểm, thể lưỡng toàn, tôi chỉ có thể ở phương diện khác đền bù tổn thất cho Âu Dương Lâm mà thôi!" Hàn Tử Tây cố ý tiếp lời của .

      Quan hệ giữa và Âu Dương Lâm, cứ tùy ý để hiểu lầm , cũng muốn giải thích thêm bất kì lời nào!

      "Ví dụ như tại tính toán bù đắp cho bằng cách nào?"

      "Tôi còn chưa nghĩ ra, chờ nghĩ xong tôi cho thiếu gia biết!" Đây cũng là Hàn Tử Tây cố ý thừa nước đục thả câu.

      Sở Trạm Đông gật đầu: "Tốt, tôi rất mong đợi đáp án của !"

      Dọc theo đường tiếp theo, hai người cũng cái gì, mãi cho đến bệnh viện.

      Lúc xuống xe, Hàn Tử Tây làm như có gì mời Sở Trạm Đông: "Thiếu gia cũng lên , tôi đoán chắc tạm thời cũng được, thiếu gia ở dưới chờ, cũng rất nhàm chán !"

      “Được!”

      ***

      Khi vào phòng bệnh, ánh mắt của Sở Trạm Đông liền nhìn đến người ngồi giường bệnh kia. Nhưng Sở Trạm Đông phải thừa nhận rằng, Hàn Tử Tây biết rất tâm lý của , rất !

      Cố ý làm cho mình hiểu lầm, lại cố ý gợi lòng hiếu kỳ của mình, cuối cùng thành công dẫn tới gặp này!

      Là Mộ Cẩn Du!

      A!

      Chỉ sợ làm thất vọng rồi!

      " phải xem Âu Dương tiên sinh sao, vị tiểu thư này là..." Sở Trạm Đông nhìn vẻ mặt Mộ Cẩn Du mờ mịt: " ân nhân cứu mạng là này sao?"

      "Ừ!" phải là kiểu phản ứng này a?

      "Vậy tôi còn phải hảo hảo cám ơn ấy!" Sở Trạm Đông đến bên giường, đối với Mộ Cẩn Du chân thành lời cảm tạ: "Nghe cứu vợ của tôi, cảm ơn!"

      " cần cám ơn ..." người đàn ông vô cùng đẹp mắt tuấn, lại còn thân sĩ hữu lễ, Mộ Cẩn Du có điểm mặt đỏ: "Tôi cũng có làm gì, chỉ là đường cúng viếng mẹ của tôi, vừa vặn gặp phải mà thôi, tiên sinh cần khách khí!"

      khách sáo của hai người làm cho đôi mắt thanh tú của Hàn Tử Tây nhăn lại, ánh mắt nghĩ ngợi điều gì đó.

      suy nghĩ nhiều sao?

      Thời gian kế tiếp giữa hai người thực giống như là lần đầu tiên gặp mặt, đều có lộ ra nửa điểm dấu vết gì!

      Hàn Tử Tây cũng muốn làm quan hệ giữa hai người, dẫn đến, mục đích cũng đủ ràng rồi, thông minh như Sở Trạm Đông, sao lại có thể hiểu.

      Quả nhiên, đường trở về, Sở Trạm Đông liền làm : "Có phải tôi làm cho thất vọng, giờ chiếm được điều muốn chưa?"

      "Tôi chỉ là sợ sau này thiếu gia hối hận!" Hàn Tử Tây vội cũng hoảng hốt: "Thiếu gia phải rồi sao, vận mệnh của thiếu gia ở trong tay tôi, tôi cũng thể để cho thiếu gia thất vọng, khỏi thiếu gia về sau có khả năng thất vọng, tôi cảm thấy bây giờ tốt nhất là nên để cho thiếu gia thấy tận mắt rằng Mộ tiểu thư tương đối khá!"

      " sợ, tôi hối hận?" Sở Trạm Đông nửa nửa giả : "Mộ tiểu thư kia, quả là như bà nội , khuôn mặt xinh đẹp, mà gia cảnh lại tốt!"

      "Cho nên..." Hàn Tử Tây theo tiếp: "Thiếu gia hối hận sao?"

      Sở Trạm Đông dừng xe lại, cởi dây an toàn ra, nghiên người về phía chỗ ngồi của Hàn Tử Tây, cho đến khi đem cả người vây lại trong lòng mình, lúc này mới nhìn thẳng vào đôi mắt vô cùng quen thuộc của . Bây giờ đôi mắt của còn là đôi mắt đẹp trầm lặng giống lúc trước, môi khẽ mấp máy, buồn bã ...
      Chris thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 53(45): Lời tâng bốc

      ban công, truyền đến tiếng kêu quen thuộc làm cho đều chú ý!

      Kể cả Cơ Ngô Lê và Sở Trạm Đông!

      Thời điểm bọn họ đến, có rất nhiều người vây quanh, Úc Hoan Nhan ôm chân, ngồi chồm hổm mặt đất khóc.

      Đầu tóc rối bời, quần áo cởi phân nửa, bên cạnh còn nằm người đàn ông bất tỉnh nhân và chảy cả máu mũi. Cho dù người sáng suốt vừa nhìn, hay dù có ngu, cũng biết phát sinh chuyện gì.

      Thấy Cơ Ngô Lê, Úc Hoan Nhan ủy khuất gọi: "..."

      Cho dù biết đây là giả, nhưng giờ khắc này khi Cơ Ngô Lê thấy bộ dáng này của cũng biết tại sao lại đột nhiên tức giận như vậy.

      Nha đầu chết tiệt kia, tại sao quần áo lại cởi ra nhiều như thế, là chính ấy làm, hay vẫn là tiểu tử thúi kia làm?

      Bây giờ phải là thời điểm so đo điều này, Cơ Ngô Lê thu hồi cảm xúc trong nội tâm, tiến lên đó.

      Vừa mới đến gần, bị Úc Hoan Nhan ôm chầm lấy, khóc rống lên đầy uất ức: ", ô ô ô..."

      Cái ôm này, Cơ Ngô Lê thế nhưng...

      Khụ, suy nghĩ gì vậy? Đây chỉ là diễn trò mà thôi!

      Vỗ vỗ bả vai của , Cơ Ngô Lê giọng trước nay chưa từng có nhu hòa: " cho biết, sao lại như vậy?”

      "Ô ô ô..." Úc Hoan Nhan chỉ là khóc lắc đầu.

      Bên cạnh có người : "Nằm đất là học trưởng của chúng tôi, ta vừa rồi đối học tỷ làm loạn."

      "Cậu tận mắt nhìn thấy!" Ánh mắt Cơ Ngô Lê lạnh lùng nhìn về phía người chuyện nọ.

      "Ừ!" nhìn thấy, chỉ là học trưởng thích học tỷ, học tỷ lại cự tuyệt, chuyện như vậy cơ hồ mọi người đều biết, còn có tình huống trước mắt này, phải là như vậy là gì nữa.

      "Tốt!" Cơ Ngô Lê ánh mắt biến thành rất đáng sợ: "Dám đụng đến người của tôi, rất tốt! Người đâu, bắt ta theo tôi!"

      ", muốn..." Đột nhiên Úc Hoan Nhan mở miệng: " ta cũng có thực được ý đồ, là chủ của khách sạn Thụy khang, dượng của lại là thị trưởng..."

      "Đối diện?" Cơ Ngô Lê cười lạnh: "Thị trưởng thế nào, dám đụng đến em Cơ Ngô Lê tôi, giết tha!"

      ***

      Cơ Ngô Lê muốn Sở Trạm Đông cùng khách sạn đối diện, Sở Trạm Đông liễm mi: "Cậu khi nào lại quan tâm ấy như vậy?"

      Cơ Ngô Lê mặt đổi sắc, nghĩa chính ngôn từ: "Dù thế nào nhóc này cũng ăn cơm Cơ gia tôi lớn lên, tại lại bị người khi dễ, cũng là tính lên mặt Cơ gia!"

      "Ừ, xác thực là như vậy!" Sở Trạm Đông vẫn đứng nhúc nhích.

      "Cậu cuối cùng có hay a?"

      "Cho tôi lí do thể ?"

      "..." Bắt gian lão bà cậu! Người này càng ngày càng kiêu ngạo! "Đối phương có chỗ dựa vững chắc là thị trưởng, lão tử muốn cho ta thấy chút, thị trưởng cái gì, ở trước mặt Sở thiếu , cũng phải đứng sang bên cạnh! , tôi nhịn bọn họ lâu rồi, thị trưởng nổi a, quán rượu lại mở đối diện lão tử, là vài cái ý tứ, xem thường lão tử, hôm nay xem như thù mới hận cũ cùng tính lượt!"

      Mang cái mũ này đủ cao!

      "Được rồi!" Sở Trạm Đông dụi tàn thuốc lá trong tay, hai tay để vào túi, xoay người: "Xem ở vui mừng cũng gọi tôi tiếng , tôi cũng thể ngồi yên để ý đến!"

      "..." Nha, cũng từng gặp qua rất nhiều diễn viên, nhưng cũng chưa thấy qua ai giả bộ lại lợi hại như vậy!

      biết là ai, cả đêm nhìn giống như có việc gì, nhưng ra trong lòng lại yên ổn a!

      ***

      Vì thế, đám người, tầng tầng lớp lớp đến khách sạn đối diện, đem ông chủ bọn họ còn chưa tỉnh lại ném xuống đất, Cơ Ngô Lê lưu manh mở miệng: "Thiếu gia nhà các người uống rượu say, chắc tìm được đường về nhà. Hôm nay tôi hảo tâm mang trở về nhà cho các người!"

      Cái này gọi là hảo tâm, đều thấy máu!

      Quản lý đại sảnh vội vàng gọi cho ông chủ của bọn họ.

      Cơ Ngô Lê đè lại tay cầm điện thoại: "Người đẹp, cũng đừng phiền toái, thời gian còn sớm, đừng quấy rầy ông chủ các người nghỉ ngơi, đường xách lên thiếu gia các người tới đây cũng cảm thấy mệt, người đẹp trước cho chúng tôi mấy gian phòng nghỉ ngơi, có chuyện gì, buổi sáng ngày mai lại !"

      xong, cầm lấy cuốn sổ ghi chép đăng kí mỏng: "Con người của tôi đối với chữ số rất mê tín, gian phòng của mình tự mình chọn, liền phiền toái người đẹp!"

      Nhìn vòng, căn bản là nhìn thấy Hàn Tử Tây cùng tên Âu Dương Lâm.

      thể nào a, liên tục cho người giám thị, từ khi hai người bắt đầu vào khách sạn, vẫn có ai ra ngoài a, làm sao có thể có đây, chẳng lẽ là vì che dấu tai mắt người khác cho giấu tên thuê phòng?

      Chưa từ bỏ ý định, Cơ Ngô Lê lại nhìn lần, vẫn có!

      Quá huyền huyễn , làm sao có thể có!

      Chờ chút!!!

      Lâm Dương Âu!!

      Có phải hay cái này đây!

      "348 cái này tệ!" Cơ Ngô Lê đem quyển sổ giao cho trước sân khấu: "Tôi muốn phòng này! Sở thiếu 349 tốt lắm!"

      "Đúng là..." Trước sân khấu nhìn quản lý đại sảnh cái: "Tốt, tôi đây giúp ngài làm việc, xin ngài chờ!"

      "Tốt, bận rộn ngày, cảm thấy mệt, thấy buồn, các người nhanh lên, tôi trước chờ ở cửa, thẻ mở cửa phòng tốt lắm, phiền toái đưa lên cho tôi!" Cơ Ngô Lê ngáp cái, đối với Sở Trạm Đông : " em, thôi, hai ta lên trước chờ!"

      Cửa phòng 348,Cơ Ngô Lê là chờ bọn họ đưa thẻ ra vào lên, từ trong túi tiền lấy ra cái cùng loại với thẻ ra vào gì đó, cầm trong lòng bàn tay, giống như lơ đãng hướng cửa vừa để xuống, cánh cửa thế nhưng được mở ra.

      : "Cửa này như thế nào khóa?"

      Vừa lại vừa bước chân vào phòng...
      Hale205Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 46: : Cũng có lẽ là


      Edit: thuonglu
      Beta: linhlunglinh

      bộ váy đuôi xòe ngang ngực màu đỏ thẫm!!!

      Hàn Tử Tây đột nhiên có dự cảm xấu, nháy mắt liên tục, khi thấy môi mỏng của khẽ mở, chứng minh giác quan thứ sáu của quả rất chuẩn!

      "Mặc vào thử xem!"

      Mặc cái này vào giống như vội về chịu tang, mà là giống như dâu ngày cưới !

      Hàn Tử Tây từ chối nhã nhặn: "Hôm nay có nhiều chuyện , ý tốt của thiếu gia tôi xin nhận, nhưng tôi..."

      "Xem ra là muốn tôi giúp !" Sở Trạm Đông tự nhiên tiến lên, đem đẩy vào trong phòng thay quần áo.

      Cuối cùng Hàn Tử Tây đành phải thỏa hiệp: "Tôi tự mình thay!"

      "Được!" Sở Trạm Đông buông tay: "Xem ra phong độ thân sĩ của tôi được thể rồi!"

      Phong độ thân sĩ cái quỷ!

      Hàn Tử Tây thầm phỉ nhổ, là phong độ cường đạo có!

      Thời điểm Hàn Tử Tây thay quần áo, Sở Trạm Đông cũng cho người mang đến bộ Tây phục, đợi thay xong ra cũng là lúc cài khuy tay áo.

      Nghe cửa phòng thay quần áo vang lên, ngước mắt nhìn lên, khi thấy mặc bộ váy đó, con ngươi đen như có như nheo lại.

      Cất bước, đến trước mặt , tay ôm ngực đánh giá cao thấp, vui lòng ca ngợi: " tồi!"

      "..." Uống lộn thuốc sao?

      Hàn Tử Tây cảm thấy, hôm nay dường như phát sinh chuyện gì đó?

      Nhất là khi trước mắt xuất cái cà vạt có màu sắc giống như bộ đồ người cái cảm giác này càng mãnh liệt!

      Sở Trạm Đông đem cà vạt nhét vào trong tay , vươn cánh tay ôm lấy eo của , thuận thế làm cho khoảng cách của hai người trong nháy mắt gần vô cùng, gần đến mức thân thể Hàn Tử Tây khẽ ngửa ra sau, mới chạm vào lồng ngực nóng hổi của

      Giọng nam mị hoặc vang lên đỉnh đầu của : "Giúp tôi!"

      Thời điểm hai chữ này, khẽ nhếch hàm dưới, ý tứ biểu ràng.

      Đeo caravat!

      Đừng xem trước nay những việc ăn uống vui chơi ngủ nghĩ của Hàn Tử Tây mọi thứ đều tham dự, chỉ duy nhất có đeo caravat là cho tới bây giờ cũng có làm qua !

      Bình thường cũng thích mang thứ này, trừ phi trường hợp cần thiết.

      Nhưng những thứ cà vạt kia, ở thời điểm cần dùng, đều được chuẩn bị từ trước chỉ cần đeo lên cổ là được.

      Trước đây Hàn Tử Tây hiểu, vẫn là Cố Hạ , lần đầu tiên Lãnh Dạ muốn ấy đeo caravat cho , khiến ấy khẩn trương muốn chết!

      Lúc ấy còn buồn bực, phải chỉ là đeo cà vạt sao, ở bên cạnh nằm vùng lâu như vậy đều khẩn trương, chẳng lẽ ấy Lãnh Dạ rồi?

      Lúc đó Cố Hạ như thế này: "Đàn ông là loại sinh vật tương đối khó chịu cùng với rối loạn gì đó, có lời gì, đôi khi thẳng ra.

      Cũng giống như Lãnh Dạ, trước kia cà vạt chưa bao giờ để cho tôi chạm vào.

      Dù cho chúng tôi cái gì đều làm, quan hệ thân mật đến thể thân mật thêm.

      đối với tôi cũng vẫn có chỗ giữ lại .

      Loại giữ lại này, liền thể ở việc đeo caravat này.

      có lẽ cảm thấy, tôi phát , cũng nhiều nghĩ!

      quyển sách có viết, chút chuyện trong mắt chỉ đáng xem thường, nhưng lại ở lòng của mỗi người khác nhau đều có địa vị khác nhau.

      Giống như việc giúp người đàn ông đeo caravat mà , đàn ông cùng phụ nữ có cách nhìn giống nhau.

      Đối với nữ nhân có lẽ quá coi trọng, có thể đeo cho cha mình, đeo cho bạn trai, đeo cho chồng, thậm chí là đối với người đàn ông có quan hệ tốt chút cũng có thể đeo cho, hay điển hình hơn là những người bán hàng, chỉ cần khách nhân có cầu, họ tuyệt đối làm theo.

      Nhưng là đối với đàn ông lại rất coi trọng chuyện này, có lẽ là chính cũng biết được ý tứ bên trong, để cho phụ nữ giúp mình đeo caravat, tuyệt đối thể là bất luận kẻ nào cũng có thể để cho được!

      Đương nhiên, điều này cũng thể nào quơ đũa cả nắm, bất quá theo tính tình của Lãnh Dạ, điều này cho thấy dần dần hạ phòng bị đối với tôi, cũng có lẽ là... tôi!"




      Chương 47: Trang phục tình nhân

      Edittor: Ice Queen
      Beta: linhlunglinh


      Lãnh Dạ cùng Sở Trạm Đông là hai người tính tình hoàn toàn bất đồng.

      Lãnh Dạ lạnh lùng, Sở Trạm Đông lại là người hướng ngoại, nhưng là trong chuyện này bọn họ cũng đeo caravat như nhau, nên phi thường nhất trí với nhau.

      Hàn Tử Tây biết, tâm lý của Sở Trạm Đông cùng Lãnh Dạ có phải hay là giống nhau, chỉ biết là, tim của bây giờ đập có chút theo quy luật.

      Chuyện thực chứng minh, dự cảm của lại lần nữa rất chính xác!

      Đeo cà vạt xong, Sở Trạm Đông ôm lấy , đứng ở trước gương to, câu: "Rất xứng !"

      Trong gương chính là bọn họ, đỏ đen!

      Váy dài màu đỏ được làm từ tơ, bên hông là cái đai lưng màu đen .

      Tây phục màu đen được làm từ thủ công tinh tế, mà ngay cả áo sơ mi cũng là màu đen, cà vạt đeo cổ lại là màu đỏ !

      Đỏ đen đụng nhau, cũng có chút hương vị của trang phục dành cho tình nhân.

      ***********

      Hàn Tử Tây vốn cho là hôm nay chính mình rất bận rộn, nhưng ngờ mình lại là người rảnh rỗi nhất, Sở Trạm Đông mang theo đầu tiên là ăn bữa sáng, sau đó lại dẫn làm tạo hình, mãi cho đến gần mười giờ trưa, lễ mừng cũng sắp bắt đầu, mới mang theo trở về công ty.

      Thời điểm đến hội trường, tất cả các khách mời đều tới sai biệt lắm, bọn họ vào phòng nghỉ ở hậu trường, quả nhiên nhiều người chờ đến sắp nóng nảy.

      Nhưng là so với cuống cuồng, thời điểm khi bọn họ chứng kiến trang phục Hàn Tử Tây mặc, mọi người đều hít hơi lãnh khí.

      phải là chơi sao?

      Vậy làm sao đến ?

      dì chú bác trong Sở gia, cũng bắt đầu châu đầu ghé tai để nghị luận.

      Sắc mặt Sở lão phu nhân cũng rất khó coi, bà với mọi người: "Mọi người đều ra ngoài trước ."

      Sở Trạm Đông ôm lấy Hàn Tử Tây cũng xoay người chuẩn bị rời .

      "Con đứng lại!"

      **********

      "Bà nội, lễ mừng cũng sắp bắt đầu rồi!" Lão phu nhân gọi ở lại, nhưng nãy giờ lại gì, chẳng lẽ chuẩn bị dùng chiến thuật kéo dài?

      "Con hội trường giới thiệu Tiểu Tây sao?" Chung Huyên mở miệng, sắc lại bình tĩnh đến mức ngoài dự liệu của Sở Trạm Đông.

      Lần này lão phu nhân trở lại, chút cũng nhìn thấu tâm tư của bà.

      Thái độ biến hóa, cũng là làm cho người ta trở tay kịp!

      "Đúng vậy!" Sở Trạm Đông gật đầu: "Trước đó đều tốt, tuần trước người ta cũng bị khổ ít, bác hai bọn họ cũng còn phản đối nữa, con cũng thể chuyện mà tính toán gì hết !"

      "Đông nhi!" Lão phu nhân gọi : "Bà hỏi con, con phải thành trả lời bà biết, mục đích con làm như vậy là vì cái gì?"

      "Mục đích gì?" Sở Trạm Đông nhíu mày: "Bất quá con là nghĩ muốn giới thiệu vợ của mình cho mọi người biết, ấy gả cho con nhiều năm như vậy, nhưng mọi người vẫn biết , cẩn thận ngẫm lại, đối với ấy xác thực là rất công bằng !"

      "Bà nội có thể hiểu như vậy ? Sở dĩ con làm như vậy là vì con có tình cảm đối với Tiểu Tây..." Chung Huyên hai mắt nhìn thẳng cháu nội của mình, trong ánh mắt mang theo theo dõi: "Thậm chí vượt qua người phụ nữ kia!"

      "Người phụ nữ kia là người phụ nữ nào?" Sở Trạm Đông vẻ mặt mờ mịt: "Bà nội cái gì vậy, tại sao con nghe hiểu gì hết đây?"

      "Hạ Lan Tuyết!" Lão phu nhân dứt khoát làm .

      "A..." Sở Trạm Đông tự giễu: "Bà nội, bà quá xem thường cháu nội của bà rồi, cháu nội của bà có si tình như bà nghĩ đâu! Hạ Lan Tuyết, đối với con xác thực có chút giống với những người khác, bất quá đó là lúc trước, tại ta đối với con mà bất quá cũng chỉ là người chết thôi, cái thế giới này, những cái khác nhiều lắm nhưng nam nữ lại có rất nhiều, ai chết ai còn sống được!"

      "Phải ?"Lão phu nhân : "Vậy phải trách bà nội xen vào việc của người khác, trách được ngay cả Mộ Cẩn Du con cũng muốn cưới, nguyên lai là đối với Hạ Lan Tuyết còn cảm giác, sớm biết như vậy bà cũng cần phí sức lực, mặc kệ cha mẹ ta có phải hay muốn gả ta cho ông lão năm mươi mấy tuổi, dù sao con cũng còn quan tâm nữa!
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 48: Đêm nay ngủ sàn nhà

      Edit và Beta: Đào


      Lão phu nhân ra lời này vô cùng bình thản, nhưng trong đó lại chứa uy hiếp, Sở Trạm Đông nghe được rất ràng và tường tận.

      lão bà năm mươi mấy tuổi sao?

      "Bà nội, con có thể cũng hỏi người chuyện ?"

      Chung Huyên nghĩ tới, bà đến mức này , cháu nội lại vẫn mực nhàn nhã.

      chẳng lẽ cần thiết?

      Lão phu nhân có chút đoán ra.

      Hạ Lan Tuyết có tầm quan trọng đối với cháu nội như thế nào, bà đều nhìn thấy trong mắt ,trong năm đó, có thể vì ấy mà bay sang quốc đến năm mươi lần!

      Thậm chí có lần, máy bay xảy ra chút ít ngoài ý muốn,sau khi thoát khỏi nguy hiểm , để ý đếm sống chết của mình, vẫn đúng giờ xuất ở trước mặt ấy.

      Cũng là bởi vì có Hạ Lan Tuyết tồn tại, bà mới muốn cho Tiểu Tây gả cho cháu nội, lại nghĩ rằng Hạ Lan Tuyết hồng nhan bạc mệnh.

      Càng có nghĩ tới, dù là Hạ Lan Tuyết chết nhiều năm, người mà cháu nội mê mẫn, thế nhưng lại đột nhiên thay đổi...

      " Cháu cần hỏi, ta cũng biết cháu muốn gì!" Lão phu nhân : "Cháu có phải muốn hỏi, vì sao ta đối với Tiểu Tây lại đột nhiên thay đổi?"

      "Đúng vậy!" Sở Trạm Đông vẻ mặt khó hiểu: "Cũng bởi vì ấy cùng Âu Dương Lâm sao?"

      Hàn Tử Tây đúng là làm lão phu nhân đau đến tận xương , thậm chí vượt qua mình và Sở Bích Đình, nếu như chỉ bởi vì kiện kia, để cho thái độ vủa bà đột biến, Sở Trạm Đông đúng là thể nào tin được!

      Lần lão phu nhân lần trở về này, quá bình thường!

      "Cũng bởi vì?" Chung huyên thể tưởng tượng nổi: "Chẳng lẽ cháu quan tâm?"

      "Quan tâm a!" Sở Trạm Đông nhăn mi: "Đây chính là vợ của con, con làm sao có thể quan tâm!"

      "Phải ?"

      "Bà nội tin!" Sở Trạm Đông bĩu môi: " , bản thân con cũng tin, con ràng tha thứ cho ấy!"

      Thở dài hơi: "Vừa mới bắt đầu con xác thực rất tức giận, hận thể giết ấy, cho nên mới phải cố ý ra làm cho Chú hai bọn họ tìm để gây phiền toái, nhưng khi thấy ấy bị chú hai chỉnh thành như vậy, con cũng có vui vẻ khi trả thù, ngược lại..."

      Chỉ vào ngực của mình: "Nơi này rất đau! Khi đó,con mới biết được, con đối với ấy... còn như trước!

      Phụ nữ mà làm ra chuyện như vậy, xác thực rất tệ, ở cổ đại tuyệt đối bị dìm lồng heo !

      Đặc biệt là gia đình chúng ta như vậy, bất cứ lúc nào cũng dung = được, nhưng mà con bỏ được!

      Mười sáu năm, ấy vào bên cạnh con mười sáu năm, cho đến khi tối hôm qua chứng kiến thời khắc ly hôn kia, con mới biết được, ấy đối với con mà , còn là có cũng được mà có cũng sao !

      Lời dễ nghe ,con phản bội ấy vô số lần, đầu ngón tay đầu ngón chân chung vào chỗ, cũng đủ !

      ấy mới lần, liền đuổi !

      Bà nội từng , qua cái thôn này, cái tiệm khác, con cảm thấy rất đúng!

      Con sợ hãi,con vừa buông tay, ấy liền chạy, dù sao bà nội ngay cả nhà dưới đều giúp ấy tìm xong rồi phải sao?"

      "..."

      "Bà nội, muốn còn kịp rồi!" Sở Trạm Đông đứng lên, vỗ vỗ y phục, đối với lão phu nhân làm ra mời tư thế xin mời.

      "..." thành cục định sao?

      được, tuyệt đối được, công khai thân phận của xong, hết thảy đều thể vãn hồi rồi!

      **

      đám người chờ ở bên ngoài,mười tám dì đứng ở trước cửa Sở gia, nhìn Hàn Tử Tây với ánh mắt mang theo đao kiếm , nhưng cũng dám lỗ mãng!

      có trải qua kiện tuần trước, bọn họ tuyệt đối thành như thế, sớm hợp nhau tấn công, trải qua vòngkia, bọn họ xem như thấy được Hàn Tử Tây lợi hại, người phụ nữ này thể trêu vào!

      tại Sở Trạm Đông còn muốn ở tiệc chúc mừng công ty tròn trăm năm giới thiệu ta, về sau ta chính là thiếu phu nhân của Sở gia danh chính ngôn thuận , lại càng dễ chọc!

      Nhưng xem ý của lão phu nhân, giống như đồng ý!

      Lần này lão phu nhân hình như cũng là bị chọc tức, người mình hiểu nhất , lại làm ra chuyện như vậy, thể nghi ngờ là đánh mặt , lão phu nhân cũng có thể lấy lại được chút mặt mũi, nếu lần này cũng tùy ý bọn họ gây với Hàn Tử Tây, mà làm như thấy !

      Hừ, muốn làm nữ chủ nhân của Sở gia , cũng nhìn chút mình có đủ tư cách hay !

      Ánh mắt của bọn họ, Hàn Tử Tây sao lạicó thể nhìn thấy, nhưng mà là buồn cười!

      Chỉ sợ họ phải thất vọng !

      Sở Trạm Đông ra quyết định, bất luận kẻ nào cũng thay đổi được !

      Ý niệm trong đầu vừa qua khỏi, cửa lớn liền mở ra, Sở Trạm Đông cùng lãp phu nhân với sắc mặt tốt ra

      : "Đều chuẩn bị , lập tức liền bắt đầu!"

      xong, buông tay lão phu nhân ra, đến trước mặt Hàn Tử Tây , thay chỉnh lại số sợi tóc hỗn loạn trước trán, giọng nhu hòa hận thể chảy ra nước: "Khẩn trương sao?"

      Hàn Tử Tây vẫn chưa trả lời, ngược lại bị lão phu nhân đoạt trước, bà tiến lên , đánh ngựcSở Trạm Đông tý, nhưng mặt tươi cười : "Tiểu tử thúi, lần này đừng làm cho bà già này thất vọng nhé!"

      "..."

      Lần này tất cả mọi người đều kinh ngạc!

      Vậy là lão phu nhân đồng ý !

      Trước giờ là diễn trò!

      " Bà nội, con thay ngài báo danh Oscar nha!" Sở Trạm Đông hôn tay lão phu nhân tý: "Gừng quả nhiên là càng già càng cay!"

      Diễn trò sao?

      A, thà theo các chơi còn vui hơn!

      "Tiểu Tây, con trách nãi nãi chứ?" Lão phu nhân lôi kéo tay Hàn Tử Tây , vẻ mặt xin lỗi: "Bà nội chỉ là muốn thay con thử dò xét thái độ của tên tiểu tử thúi này , tối hôm qua nhìn bộ dáng con chuyện với bà , bà sợ, con ghi hận bà!"

      " có!" Hàn Tử Tây cười nhạt.

      Là diễn trò sao?

      Chưa chắc !

      "Vậy là tốt rồi!" Lão phu nhân kéo tay hai người ,thả cùng chỗ, nơi nơi hiền lành: "Vợ chồng quý ở thành tâm mà đợi, Đông tử rốt cục phát con tốt, bà nội rất vui mừng!"

      "Này nhờ có bà nội !" Sở Trạm Đông đưa cánh tay dài ra, nắm lấy tay hai người: " thôi, trong đời con có hai mỹ nữ là quan trọng nhất!"

      **

      Tiệc chúc mừng trăm năm gồm có 3 phần.

      Đầu tiên chủ yếu là giới thiệulịch sử tập đoàn , cùng với thành tựu!

      Thứ hai ban thưởng chút cho công nhân viên xuất sắc !

      Thứ ba chủ tịch đọc diễn văn hầu rượu bắt đầu!

      Thuận lợi hơn ngoài dự đoán!

      Sở Trạm Đông đừng thấy bình thường rất nghiêm túc , còn có chút biết điều, nhưng mà thể phủ nhận, lãnh đạo xuất sắc!

      Khi Sở thị được giao vào trong tay , chỉ mới hai mươi tuổi, là tiểu tử mới ra ngoài xã hội!

      Hàn Tử Tây lúc ấy có lần cho rằng, tuyệt đối đảm nhiệm được!

      sống phóng túng, hẳn tuyệt đối chơi, quản lý công ty ...

      Chuyện thực chứng minh, nghĩ lầm rồi!

      Mới vào công ty, cũng trực tiếp ngồi vào ngai vàng tổng giám đốc , mà là công nhân viên bình thường nhất!

      Dùng thời gian đến năm, dùng hành động thực tế, làm cho tất cả cổ đông tâm phục khẩu phục!

      Chỉ bảy năm, Sở thị được dẫn dắt, thời ở toàn bộ thế giới đều là được mọi người cực kỳ hâm mộ !

      Nghe trước sân khấu truyền đến từng đợt tiếng vỗ tay, ở phía sau đài Hàn Tử Tây ngay cả chính cũng phát giác, khóe miệng là liên tục giơ lên !

      Những năm kia, đều có tham dự, thấy tận mắt những cố gắng của ...

      "ok, dài dòng nhiều như vậy, mọi người nhất định cũng phiền..."

      " có phiền đâu, tổng giám đốc đại nhân mời tiếp tục!" đám công nhân viên háo sắc lớn mật la lên!

      "Mấy người phiền, nhưng mà tôi sợ có người sốt ruột chờ ..." Sở Trạm Đông bộ dạng ủy khuất: "Dài dòng nữa mà xuống, tổng giám đốc đại nhân đây chừng đêm nay phải bị ngủ sàn nhà a!"




      Chương 49: Mộ Cẩn Du bị khống chế



      Edit: Jen Con Nýt
      Beta: linhlunglinh

      Lời của Sở Trạm Đông vừa thốt ra, dưới đài liền ồ lên!

      Nam thần độc thân có giá trị như viên kim cương to nhất của B Thị lại là hoa có chủ?

      Mà câu kế tiếp của Sở Trạm Đông cũng thành công khiến cho tấm lòng của tất cả những vị tiểu thư ở đây trong nháy mắt đều vỡ thành đống cặn bã!

      “Hôm nay tôi giới thiệu cho mọi người người, người này cũng rất quen thuộc, chẳng qua hôm nay xuất với thân phận mới giống trong quá khứ…”

      còn chưa xong, từ phía sau đài liền xuất người chạy lên!

      xuất của Cố Tử Mạch làm cho cằm của tất cả mọi người thiếu chút nữa rơi xuống đất. Người đặc biệt được Sở thiếu giới thiệu, chính là sao?

      Hèn gì trách được Sở thiếu lại là có chút quen thuộc đối với mọi người, Cố trợ lý này ở HC xem như là dưới người mà vạn người, làm thế nào bọn họ có thể biết, chỉ là…

      Tổng giám đốc cùng có quan hệ gì?

      Tất cả mọi người động não suy nghĩ, nhưng dù cố gắng thế nào cũng đều thể nào nghĩ ra!

      Nhìn thấy dưới đài bắt đầu xôn xao, nhưng sắc mặt Cố Tử Mạch vẫn luôn cương nghị, bước chân nhanh chóng lên đài phát biểu chỗ Sở Trạm Đông, đúng là…

      Áp lực dâng trào, nhưng lại thấy Cố Tử Mạch tiến gần Sở Trạm Đông bên tai…

      Khi nghe được điều Cố Tử Mạch vừa , sắc mặt Sở Trạm Đông có nhiều thay đổi, giống như điều đó vốn nằm trong tính toán của . Sở Trạm Đông phân phó Cố Tử Mạch ổn định trật tự, còn mình xoay người lui về phía sau khán đài.

      ***

      Bên trong hậu trường. Vốn là lão phu nhân cùng xuất với Hàn Tử Tây trước mặt mọi người, nhưng lúc này sắc mặt bà lại tái nhợt, nằm ghế sa lon nghỉ ngơi. Bao quanh bà là đám người, mỗi người đều ngừng hỏi thăm tới tấp.

      Đôi mắt Sở Trạm Đông trầm xuống, khẽ nheo lại che u ám dưới đáy mắt, nhanh chậm tiến vào.

      Thấy Sở Trạm Đông tới, mọi người lập tức tản ra nhường đường.

      ngồi chồm hổm bên cạnh Sở lão phu nhân, nắm lấy tay bà hỏi: “Bà nội, tại sao lại như vậy?”

      “Đông nhi, mau dẫn Tiểu Tây tiến lên khán đài , bà nội…” Dường như Sở lão phu nhân còn đủ sức để , ngay cả thở cũng trở nên vô cùng khó khăn: “Sợ là…”

      “Bác à, người đừng nữa…” Vẻ mặt Sở Văn Hiên tràn đầy lo lắng : “Người nhất định có việc gì! , con đưa người đến bệnh viện…”

      “Chú à!” Sở Trạm Đông ngăn cản Sở Văn Hiên: “Có con ở đây, làm sao để chú phí sức được!”

      xong, liền ôm lấy Sở lão phu nhân: ”Bà nội, cháu đưa bà đến bệnh viện!”

      ***

      Bệnh viện Thiên Thai!

      Hai ngón tay Sở Trạm Đông kẹp điếu thuốc lá, khói thuốc lượn lờ càng làm cho dáng vẻ của tăng thêm quyến rũ.

      Sau lưng chợt truyền đến tiếng bước chân, trong nháy mắt, bả vai liền bị người vỗ , giọng nhàng vang lên ở bên tai: “ suy nghĩ gì vậy?”

      Sở Trạm Đông liếc mắt nhìn người bạn mặc áo khoác trắng trước mặt, cười thầm : “Còn có thể suy nghĩ gì nữa, tất nhiên là suy nghĩ đến bà nội!”

      Hai tay Tư Mã Hạo đút vào túi, nhìn thẳng về phía trước: “Sở lão phu nhân phải người cố tình gây , bà làm như vậy, nhất định phải có nguyên nhân!”

      “Đúng vậy! rất tò mò, đến cuối cùng vì điều gì mà ngay cả tính mạng của mình bà cũng để ý, nhất định phải ngăn cản tôi công khai thân phận của Hàn Tử Tây!”

      Tư Mã Hạo với rằng bà nội là vì ăn quá nhiều đường nên bệnh tiểu đường của bà mới tái phát trong nháy mắt, lúc đó Sở Trạm Đông quả nhiên là dở khóc dở cười.

      Bà nội đúng là dùng bất cứ giá nào để ngăn cản a!

      Bà dám làm như thế nhưng lại sợ phát !

      Đồng thời bà cũng đe dọa bắt phải im lặng, chỉ cần dám công khai thân phận của Hàn Tử Tây, cho dù là chuyện gì bà cũng làm được.

      Bà càng làm như vậy, cũng càng khiến cho lòng của Sở Trạm Đông gợi lên tò mò. Lý do cho những thay đổi đột ngột này của bà nội, cuối cùng là vì cái gì?

      Và cái ngày mà được làm , Sở Trạm Đông hối hận, hận thể làm cho chính mình bị thương, tất nhiên, đây chỉ là tương lai!

      ...

      Tiếng chuông điện thoại vang lên, Tư Mã Hạo xoay người nghe điện thoại!

      Sở Trạm Đông đứng mình ở nơi đó, biết suy nghĩ cái gì, cho đến khi hút hết điếu thuốc, mới vứt xuống dưới đất rồi dùng chân dập tắt, sau đó để hai tay vào túi quần. ràng động tác cũng giống nhau, cũng xuất sắc giống Tư Mã Hạo, nhưng tại sao khi Sở Trạm Đông thực , biết vì sao mà trong lòng Mộ Cẩn Du đứng cách đó xa lại khẽ run lên.

      Nơi trái tim của đập lại giống như với điều gì đó.

      Bóng lưng này sao lại làm cảm thấy quen thuộc như vậy?

      Giống như…

      , thể nào!

      Làm sao có thể là được!

      Mộ Cẩn Du chỉ lo suy nghĩ cho nên chú ý đến cảnh quan xung quanh, khi cảm giác được có gì đó ngọ nguậy tay, cũng thèm để ý nó mà vỗ lung tung, lại nghĩ tới được lát sau, phía sau lưng của cũng có cảm giác kia.

      Hình như có vật gì đó?

      Mộ Cẩn Du tròn mắt nhìn, rồi lập tức sợ hãi hét lên chói tai: “A…”

      tiếng thét này xem ra là tồn tại của bị bại lộ, tất nhiên là Sở Trạm Đông đứng ở phía bên kia rào chắn cũng phát và đưa mắt nhìn sang.

      Bỗng nhiên có chạy đến trước mặt, điều này làm cho ánh mắt Sở Trạm Đông thoáng trầm xuống.

      Mộ Cẩn Du sợ nhất là sâu bọ, bất kể là sâu lông hay là những loại côn trùng gì, chỉ cần là sâu đều sợ còn hơn chết!

      tại là mùa hè, ở sân thượng này lại có vườn hoa , khi vừa thấy bóng dáng của Sở Trạm Đông, kịp suy nghĩ liền lập tức núp ở đằng sau những bụi hoa này.

      “Cứu, cứu mạng a…”

      Vẫn thể nào quên được cảm giác ngọ nguậy người khiến cho Mộ Cẩn Du bất chấp mọi chuyện, hướng chỗ Sở Trạm Đông chạy đến, lôi kéo cánh tay kêu cứu: “Có rất nhiều, rất nhiều sâu, tôi xin hãy cứu tôi…”

      ta sợ sâu đến mức này, đúng là khó thấy. Chỉ vì con sâu bé, thế mà khuôn mặt nhắn của giờ đây trắng bệch còn chút máu.

      Sở Trạm Đông cũng nghi ngờ, nếu như mình giúp , có khi nào bị hù chết ?

      “Đứng yên đừng nhúc nhích!” Thanh của Sở Trạm Đông vẫn có tí độ ấm nào.

      Mộ Cẩn Du biết là tại sao mà giờ phút này, trong lòng biết vì điều gì lại có loại cảm giác thoải mái, khi nhìn vào mắt người đàn ông này cảm thấy vô cùng an toàn, cái gì cũng sợ, kể cả loài sâu bọ đáng ghét kia cũng như vậy.

      Quả nhiên là đứng im nhúc nhích.

      Sở Trạm Đông liếc nhìn cái, sau đó nhấc cánh tay cao quý của mình hướng đến người Mộ Cẩn Du.

      Đừng là loài sâu này thích tiểu nha đầu này nha! đầu, người của cũng phải có khoảng chừng bốn, năm con.

      Thời điểm Sở Trạm Đông làm thiên thần, lại có người nào đó chiếm tiện nghi của .

      Mộ Cẩn Du thầm nghĩ, tại sao đời lại có người đến đẹp như vậy?

      Cũng phải là người háo sắc. Các bạn trong lớp của ngày nào cũng bàn luận về những người đàn ông nào đẹp nhất toàn cầu, lúc đó còn cách nào lý giải được vì sao bọn họ lại phát cuồng như thế!

      Bây giờ trước mặt phải là người đàn ông đẹp trai sao? Cần gì phải đâu tìm?

      Giờ phút này cảm thấy các bạn của những người kia là những đóa hoa tuyệt thế quả nhiên là bậy!

      Ở trước mặt người đàn ông này, những người đó căn bản là thể ngóc đầu lên được a!

      Làn da người này quả rất đẹp, nhìn thấy lỗ chân lông, so với còn đẹp hơn rất nhiều…

      Nghĩ đến đây, đại não của Mộ Cẩn Du giống như là bị ngắt mất điện...!

      Vì vậy, hành động tiếp theo của cũng rất lớn mật, hoàn toàn thể khống chế được…

      Mộ Cẩn Du đưa tay chạm lên mặt của Sở Trạm Đông!

      Trong chớp mắt, da thịt liền kề nhau, hai người đều ngẩn người!

      Mộ Cẩn Du biết tại sao mà trong lòng đột nhiên có cảm giác đau buồn!

      Cảm giác bi thương đó từ sâu trong đáy lòng chạy dọc ra tứ chi, mặc dù hiểu là tại sao nhưng thể kiểm soát được!

      Nước mắt cứ như vậy kìm được, tuôn đôi gò má của .

      Khi nhìn thấy nước mắt của , tim của Sở Trạm Đông đột nhiên đập rối loạn, khi đại não còn chưa kịp suy nghĩ cánh tay ...

      Cách đó xa, bước chân Hàn Tử Tây cuối cùng cũng dừng lại!

      Tối hôm qua còn giả vờ quen biết, ngờ hôm nay lại trốn ở chỗ này…

      Nhìn động tác lau nước mắt kia của Sở Trạm Đông, rất ôn nhu a!

      Vì cái gì ta lại khóc?

      Là vì oán hận Sở Trạm Đông sao? Oán hận tối qua dám thân phận của ta?

      Đôi mắt Hàn Tử Tây nhìn xuống hộp cơm trong tay mà mình xách theo, khẽ mím môi lại.

      Có mỹ nhân ở đây rồi nên có lẽ ta đói a!

      Được rồi, tiếp tục cản trở họ nữa, vì vậy xoay lưng bước .

      “A Đông…”

      Lời từ trong miệng Mộ Cẩn Du phát ra làm cho đôi mắt Sở Trạm Đông nhất thời trở nên căng thẳng, nhưng lại làm giật mình, kéo suy nghĩ của lại. Khoé mắt như có như thoáng nhìn qua bóng hình màu đỏ xinh đẹp kia…
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      chương 50: Hóa ra mẹ là người thực vật!

      Editor:Bạch_Ngọc _Tuyết

      Beta:linhlunglinh

      Dường như cuộc sống khôi phục bình tĩnh, đối với Hàn Tử Tây mà , quả là như vậy!

      Gần đây biết Sở Trạm Đông bị cái gì mà còn cố làm ra tiết mục trình diễn người nam nhân tốt, cũng nghĩ các biện pháp khác để hành hạ , ở công ty cũng chỉ để cho giải quyết công việc, mà những việc làm đều thuộc trách nhiệm của .

      Ở nhà...

      Sở Trạm Đông năm ngày, căn bản là còn chưa có trở về!

      Là đến chỗ tiểu mỹ nhân kia sao?

      Hàn Tử Tây mấp máy môi, nghĩ đến chuyện này làm gì, có quan hệ gì với sao?

      Nguyên nhân khiến nhất định phải ở lại, còn phải là bởi vì sao?

      cái gì chứ, đều gặp quỷ hết !

      Điện thoại di động reo lên, sau khi bắt máy liền nở nụ cười, động tác tay cũng nhanh hơn ít, bàn phím bị đánh kêu răng rắc.

      Khi góc bên phải của màn hình máy tính vừa vặn lên năm giờ rưỡi, công việc trong tay của cũng vừa lúc hoàn thành!

      Sau khi sửa sang mặt bàn, dọn dẹp giấy tờ xong, đến giờ tan làm!

      Bởi vì vội, nên nhanh chóng chạy ngang qua phòng tổng giám đốc.

      "Ơ..." Cơ Ngô Lê vừa vặn mới từ phòng tổng giám đốc ra ngoài, thấy như thế liền theo quán tính mở miệng lời chế nhạo: "Tiểu ăn mày vội vã chỗ nào vậy?"

      Vừa xong, liền cảm giác bên người có cơn gió lạnh biết từ nơi nào ập tới, Cơ Ngô Lê ngượng ngùng nghiêng đầu nhìn lại...

      Ách?

      cảm giác sai sao?

      Ánh mắt này của Sở Trạm Đông làm sao có nửa điểm khó chịu.

      Sở Trạm Đông cũng thoáng nhìn về phía :" Thu hồi ánh mắt bỉ ổi của cậu, lão tử rất chán ghét nó! thôi."

      "..." nhìn thấu người này, biểu của trong khoảng thời gian trước phải là rất quan tâm ta sao?

      ***

      Nhắc tới cũng đúng dịp!

      Có đôi khi vận mệnh nó lại kỳ lạ như thế này, bọn họ cùng Hàn Tử Tây, ràng hẹn mà lại gặp mặt!

      Vì chúc mừng Úc Hoan Nhan tốt nghiệp, cho nên cha mẹ của Cơ Ngô Lê tổ chức party cho tại khách sạn!

      Tất cả người được mời đều là người thân hoặc bạn bè, lúc Cơ Ngô Lê nhận được thông báo cũng ở gần đó, cho nên liền gọi Sở Trạm Đông cùng . Mà ra là muốn xem Sở Trạm Đông như cái thùng rác, mang đến để châm chọc Úc Hoan Nhan a.

      Xe ngừng lại, hai người vừa mới xuống xe liền nhìn thấy...

      con phố đối diện, Hàn Tử Tây cùng Âu Dương Lâm vừa từ xe xuống!

      Trong lòng Cơ Ngô Lê khỏi cười nhạo!

      Hàn tiểu thư, ngoại tình có thể lén lút chút được ?

      lại còn dám chọn khách sạn đối diện với khách sạn của .

      Liếc mắt thoáng nhìn trộm vẻ mặt của Sở Trạm Đông, lại phát vẫn có phản ứng gì.

      dám khẳng định Sở Trạm Đông cũng nhìn thấy, bởi vì tên này ngồi ở chỗ ghế sau bên trái, đối diện con phố kia, trừ khi là bị mù, nếu muốn thấy cũng khó khăn.

      Quả là chuyện kỳ lạ nha!

      Vợ của mình cùng người đàn ông khác vào khách sạn mà Sở thiếu này lại có phản ứng gì!!!

      ***

      Đối diện khách sạn Cơ gia là khách sạn có cấp bậc tương đối thấp.

      người phụ nữ trung niên đầu trọc nhắm nghiền hai mắt nằm ở nơi đó nhúc nhích.

      "Đây là mẹ của tôi!" Âu Dương Lâm cầm lấy cánh tay của người phụ nữ đó xoa bóp, giống như là mát xa: " bà ấy là người thực vật!"

      Vào lúc câu này, giống như là về thời tiết vậy, nhàng thoải mái, chút cũng cảm thấy có người mẹ như vậy là cái chuyện mất mặt gì.

      Mẹ của , phải là sớm...

      "Mẹ tôi có chết" Giống như là biết thuật đọc tâm, Âu Dương Lâm nhìn :" Trận lửa lớn năm đó, mẹ của tôi cũng có chết ở tại chỗ, nhưng mà bây giờ xem ra, tình huống này so với chết cũng tốt hơn được bao nhiêu!"

      Ánh mắt Hàn Tử Tây trở nên lạnh lùng sắc bén:" Đừng có với tôi rằng, mẹ của bị trở thành như vậy là có liên quan đến tôi, cho nên Âu Dương đại thiếu gia mới hãm hại tôi như vậy?"

      " có liên quan đến !" Âu Dương Lâm :" chút cũng có liên quan đến , đúng là..."

      Hết chương 50
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :