1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chồng Trước Anh Thật Là Nham Hiểm - Tô Tô (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      [​IMG]
      Hale205Chris thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 40: Đơn ly hôn.
      Edit: Trana
      Beta: linhlunglinh


      Sở gia, người nào Sở gia?

      Tuy họ Sở ở B thị thiếu, nhưng nghe người phụ nữ này , giống như là cánh cửa của Sở gia hề thấp.

      Ngưỡng cửa Sở gia cũng thấp, cũng chỉ có...

      Nhưng mà vị thiếu gia này là vị nào?

      Sở Hạo?

      Suy cho cùng cũng chỉ có mà thôi, cùng với Mộ Cẩn Du còn chưa kết hôn tuổi tác tương tự, chỉ tiếc...

      với cha Sở Văn Hiên của mình đều là cùng loại người giống nhau thanh danh tốt, ăn chơi, nhậu nhẹt, gú, bài bạc, hút chích, mọi thứ đều biết!!

      Người ta chuyện nhà, ở đây tiện, Hàn Tử Tây : "Các vị cứ tiếp tục trò chuyện."

      Người phụ nữ nghe thấy có tiếng lạ vang lên liền nhìn về phía vừa phát ra giọng đó, giống như vừa mới phát ra , lập tức hỏi Mộ Cẩn Du: "Ai vậy?"

      " ai cả!" Mộ Cẩn Du hờ hững trả lời, đối với Hàn Tử Tây : " về trước , tôi sao!"

      Mộ Cẩn Du cho tới bây giờ đều là ngoan ngoãn biết nghe lời, lần này phản kháng kịch liệt như vậy, khẳng định là có người thêm dầu vào lửa.

      Mà những người thêm dầu vào lửa này, đếm những người phụ nữ thực người Hàn Tử Tây xem ra cũng ít!

      Nhìn lại thái độ tránh né của Mộ Cẩn Du, ngay cả giới thiệu cũng dám, chắc chắn có điều mờ ám!

      "Đứng lại!" ánh mắt người phụ nữ nhìn Hàn Tử Tây lập tức thay đổi: " chính là người giúp nó ấy chạy trốn?"

      "..."

      " phải là..." Mộ Cẩn Du : " phải là ấy, là cháu, cũng phải cháu chạy trốn, cháu chỉ muốn gặp mẹ mình nên nhờ ấy chút..."

      "Cháu câm miệng!" Người phụ nữ đến trước mặt Hàn Tử Tây: "Vị tiểu thư này, làm bạn, đều là muốn bạn mình gặp được người tốt, tôi còn là lần đầu tiên gặp mặt người bạn như muốn tốt cho bạn mình như vậy. hãy chút, Sở thiếu có cái gì tốt, thân là tổng giám đốc của HC, Cẩn Du nhà chúng tôi vì cái gì mà thể cưới cho ta được?"

      "Bà cái gì?" Hàn Tử Tây thể tưởng tượng nổi: "Người ấy cưới là Sở Trạm Đông?"

      ".....Đúng vậy!" ta làm gì mà lại phản ứng mạnh như vậy, đôi mắt trừng lớn như vậy, dọa người!

      Hàn Tử Tây nhìn Mộ Cẩn Du cái, cái gì cũng , liền rời khỏi phòng bệnh.

      ***

      Sở gia.

      Đối với tin tức này, khiếp sợ chỉ có mình mà còn có Sở Trạm Đông.

      "Bà nội, bà đùa gì vậy?"

      Lão phu nhân trở về lần này hề đơn giản, bây giờ còn muốn cưới khác.

      Thái độ của lão phu nhân đối với Hàn Tử Tây...

      Con ngươi tối đen, chợt lóe lên ánh sáng kì lạ!

      " đùa, lễ cưới được định!" Sở lão phu nhân ôn tồn ngồi sô pha, phải là thương lượng, mà là ra lệnh: "Hôn ước tổ chức vào ngày mai!"

      Ngày mai?

      Ngày mai vừa đúng lúc là chúc mừng tròn năm!

      "Bà nội là muốn con phạm tội trùng hôn sao?" Sở Trạm Đông cười : "Bà nội, tại là thế kỷ hai mươi mốt, chỉ có thể cưới người mà thôi!"

      Mười sáu năm trước, cứng rắn buộc Hàn Tử Tây vào người , mười sáu năm sau, lại lập lại chiêu cũ!

      "Đây..."

      Lão phu nhân đem tờ giấy từ trong túi ra, bỏ ở mặt bàn.

      Sở Trạm Đông mở ra, thấy được...

      Là đơn ly hôn!

      Cũng định ngày ly hôn!

      Những thứ này, lại chẳng hay biết gì!

      Sở Trạm Đông nhìn thẳng mặt Sở lão phu nhân, khiêu mi : "Bà nội, thủ đoạn của bà rất cao tay, cái thứ này chưa từng đến tay cháu, cháu cần phải kiểm chứng!”

      "Đúng vậy, phải là dùng tiền làm giả chứ?" Hàn Tử Tây bước nhanh từ cửa vào phòng khách, đoạt lấy tờ giấy từ trong tay của Sở Trạm Đông, nhìn mắt của lão phu nhân, hề chớp mắt, tia máu đỏ trong nháy mắt giăng đầy.

      Người kính nhất là lão phu nhân, ràng...

      Hàn Tử Tây nắm giấy ly hôn tay, mu bàn tay nổi lên gân xanh, càng lúc càng ràng: "Bà nội, cháu có thể kiểm tra chút ?"
      ChrisHale205 thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 41: cưới người khác, lấy người khác


      Edit: Snowflake HD
      Beta: linhlunglinh

      Giấy ly hôn, đương nhiên thể là giả được!

      Phía chính xác là hình của !

      "Bà nội..."

      Phía đỉnh đầu treo đèn, ngọn đèn sáng rực rỡ, chiếu vào con ngươi của Hàn Tử Tây có thể nhìn thấy ánh mắt bây giờ lóe lên tia sáng, đưa tay cầm giấy ly hôn lên: "Thứ cho con ngu dốt, kính xin bà nội chỉ những chỗ mà con làm sai!"

      Sở lão phu nhân năm nay hơn bảy mươi tuổi, mái tóc so với hai tháng trước khi rời khỏi nhà trắng thêm ít, khuôn mặt dường như cũng già chút.

      tóm lại, bà đích thực thay đổi, ngay cả thái độ đối với cũng hoàn toàn thay đổi trăm tám mươi độ!

      "Ngu dốt?"

      Lão phu nhân ánh mắt giễu cợt, bi thương lên rệt: "Tiểu Tây, từ lúc cháu theo ta tiến vào trong Sở gia, lão phu ta đối xử với cháu phải là ruột thịt mà còn hơn cả ruột thịt.

      Vì muốn giữ chân cháu ở lại đây lâu dài, ta ép buộc cháu trai duy nhất của mình lấy cháu làm con dâu nuôi từ bé, bảo vệ cháu ở mọi nơi, hòa thuận cãi nhau cũng đành, chính là...

      Tiểu Tây, cháu còn vừa lòng cái gì, hay cháu muốn làm cái gì đều có thể thẳng ra, vì sao cháu lại phải làm như vậy chứ?

      Cháu có biết hay , khi thấy cháu cùng...

      Thôi, cũng là trách ta!

      Biết dưa hái xanh ngọt, vẫn cứ khăng khăng làm theo ý mình.

      Cháu cũng cần phải giả vờ nữa, ta cũng trách cháu được!

      Dù gì cháu cũng lưu lại ở Sở gia nhiều năm như vậy, ta cùng Âu Dương gia trao đổi qua.

      Mặc dù Âu Dương Lâm chịu gặp mặt, nhưng như thế nào cũng là người thừa kế duy nhất của Âu Dương gia, hai đứa ...

      Năm phần trăm cổ phần công ty Sở Thị, cứ coi như là của hồi môn cưới của cháu ..."

      ra chỉ riêng Sở Trạm Đông cưới vợ, mà còn phải khác lấy người khác?

      "Bà nội, bà hy vọng cháu trả lời như thế nào đây?"

      Con mắt Hàn Tử Tây càng lúc càng ửng hồng, nghĩ muốn chịu đựng nhưng căn bản là nhịn được, tự giễu cợt chính mình: "Giả vờ? Đúng vậy, đôi gian phu dâm phụ bị bắt quả tang tại trận, nếu cảm thấy oan ức, đúng là giả vờ quá rồi!"

      Ai cũng có thể tin mình, cho rằng bà nội khác!

      Cũng là!

      Cho dù đối xử với tốt hơn chăng nữa, dù sao cũng phải là ruột thịt, lại chính mắt thấy cảnh tượng như vậy...

      Lão phu nhân cùng Sở gia mấy ngày qua có điểm bất thường, cũng đoán ra được phần nào.

      ra trong mắt họ tin rằng cùng Âu Dương Lâm "Quan hệ bất chính với nhau"!

      “Cảm ơn bà nội, xin hỏi ngày cưới của cháu là khi nào?"

      "Cũng là ngày mai!" lời này xong cũng là lúc đáy mắt lão phu nhân xẹt qua chút tia sáng phức tạp do dự.

      "Ngày mai sao?" Hàn Tử Tây gật đầu: "Ngày mai đúng là ngày tốt đây! Đúng rồi bà nội, cháu có thể đem năm phần trăm cổ phần đổi thành cái khác ?"

      "Cháu muốn cái gì cứ việc ?" Lão phu nhân rất hào phóng : "Chỉ cần là Sở gia ta có!"

      Tiểu Tây, bà nội có lỗi với ngươi!

      "Bất kỳ cái gì sao?" Hàn Tử Tây dường như yên tâm hỏi lại lần nữa để xác nhận: “Bất kì thứ gì của Sở gia bà nội đều đồng ý cho cháu?"

      "Đúng!"

      "Tốt!"

      Hàn Tử Tây xoay người nhìn khắp Sở gia.

      Đây là nơi mình bắt đầu sống từ lúc tám tuổi, tới bây giờ được mười sáu năm!

      Mới vào Sở gia, giống như tiểu thư nhà giàu, vô cùng hiếu kì tò mò, nhưng rồi cũng dám tự tiện làm bất cứ điều gì theo ý mình!

      Thời gian từ từ trôi qua, bây giờ suy nghĩ lại, mười sáu năm quả hề ngắn!

      Ở chỗ này, gần như thể làm được việc gì chân chính, cũng được mong muốn bất cứ thứ gì của chính mình, bây giờ có thể rời , quả cơ hội rất quý báu, chỉ là...

      Vẫn thể!

      Nơi này chỉ là nơi ở trong suốt mười sáu năm qua, mà còn có...

      Thu hồi ánh mắt từ bốn phía, Hàn Tử Tây nhìn thẳng vào lão phu nhân: "Bà nội cháu chọn xong!"

      "Cháu !" Lão phu nhân phát thấy điều khác thường bên trong mắt của .

      Hàn Tử Tây gật đầu, đưa tay chỉ phía...








      Chris thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 42: Cháu muốn ấy.

      Edit: sammie_96
      Beta: linhlunglinh

      Hàn Tử Tây tiện tay chỉ về hướng, lượng tuy , nhưng giọng lại tràn đầy khí phách: “Cháu muốn ấy! Ở Sở gia bất luận cái gì, cháu đều muốn, cháu chỉ muốn ấy!”

      Nhìn thấy ngón tay như ngọc của thiếu chút nữa chạm phải cánh mũi của , con ngươi Sở Trạm Đông đen lại, thoáng chốc ánh lên tia sáng kỳ lạ, nhưng có thể ngay cả chính cũng phát ra, khóe miệng tại nơi hai người kia nhìn thấy, đúng là hơi cong lên.

      “Tiểu Tây!” Sắc mặt Chung Huyên thay đổi, mang theo vài phần uy nghiêm: “ phải bình thường cháu nghe lời bà nhất sao?”

      Quả nhiên là có tình cảm sao?

      Đối với việc ly hôn, phải ngày trước cháu trai của bà suốt ngày ở bên miệng, bà cũng từng qua, toàn bộ nghe ý kiến của bà sao?

      “Bà, bà muốn sao?” Biết ý tứ trong lời của bà, dù vậy lời của Hàn Tử Tây vẫn mang nét ủy khuất: “Vừa rồi chính bà nội đồng ý mà, chỉ cần cháu ra, Sở gia bất luận cái gì đều sẵn lòng cho cháu!”

      “Bà đồng ý với cháu cho cháu bất cứ vật gì của Sở gia!” Tiểu nha đầu này, bình thường nhìn rất hiền lành ngây thơ, nhưng hóa ra lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy.

      “Bà, có phải là bà nhớ lầm rồi ?” Hàn Tử Tây cười như cười: “Cháu vừa mới muốn đem năm phần trăm cổ phần của công ty đổi thành thứ khác, từ đầu đến cuối cháu đều chưa qua cái khác cụ thể là cái gì, bà cũng đồng ý với cháu, chỉ cần là Sở gia có, cần biết là thứ gì. Chúng ta giống như ai cũng đó là cái gì .”

      “Cháu…”

      “Cháu biết thiếu gia phải là đồ vật…” Hàn Tử Tây nhếch mày: “Nhưng bà nội dám , ấy phải là người của Sở gia sao?”

      này còn dám khiêu khích bà nội, gan của cũng quá to rồi!

      Nhưng cũng thể

      thích !

      Đợi tí!

      Khi trong lòng Sở Trạm Đông xuất ba chữ kia, khiến mặt đen lại.

      Thích sao?

      Vừa rồi còn móc mắng phải là thứ đồ vật…

      Tốt lắm!

      “Bà nội, cho cháu hỏi vấn đề, là bà có thể cho cháu biết vị tiểu thư mà bà sắp xếp cho cháu là ai ? Ngày mai phải kết hôn, vậy mà cháu còn biết gì về vợ tương lai của mình a!”

      Sở Trạm Đông trầm tĩnh lên tiếng, đôi mắt sáng lên nhìn Hàn Tử Tây, thâm ý ràng dù với Sở Lão phu nhân nhưng vẫn ung dung khiêu khích .

      “Đây là tài liệu về ấy!” Bà nội lấy ra chiếc túi da.

      Xem ra việc này đều có chuẩn bị!

      Sở Trạm Đông mở ra, khi nhìn vào tờ giấy, tại thời điểm thấy tấm hình đấy, đôi mắt đen bỗng nhiên co lại, nhưng chỉ trong giây lát rồi biến mất, khẽ : “Mộ Cẩn Du!”

      “Đúng!” Bà tiếp: “Đây là cháu ngoại của Hứa gia, sáu năm trước mẹ con bé qua đời, được Hứa gia nhận nuôi! Giờ 20 tuổi, tính cách và ngoại hình cũng tệ, cũng là đúng lúc…”

      hề chớp mắt nhìn cháu trai, thâm ý : “Cháu muốn lấy sao? Nếu bỏ qua cái thôn này, vậy phải cái khách sạn cũng tới tay cháu sao?”

      Bà dám chắc, cháu trai đồng ý!

      Nhưng, hành động kế tiếp của , lại để cho lòng bà càng thêm bất an.

      “A…” Sở Trạm Đông cầm tài liệu trong tay, hướng về phía mặt bàn ném lên, ánh mắt nhìn về phía bà nội, thèm để ý tới: “Quyền chủ động giống như trong tay cháu!”

      đứng dậy, ôm trọn vòng eo Hàn Tử Tây: “Như mọi người vừa rồi giao ước, cháu bây giờ là của ấy, bà hay là hỏi ấy !”

      khều cằm dưới của Hàn Tử Tây, bộ dáng tươi cười mê hoặc: “Bà xã thân , là vợ trước mới đúng! Vợ trước dấu, vận mệnh của giao cho em đấy, nhưng vạn lần đừng để thất vọng đấy!”

      khí giữa hai người dường như đúng lắm, Hàn Tử Tây có thể cảm nhận được!

      Đặc biệt vẻ mặt của Sở Trạm Đông vừa rồi lúc xem tài liệu, tuy thay đổi chỉ trong giây lát, nhưng vẫn nhận ra được.

      Mộ Cẩn Du?

      Ở bên cạnh mười sáu năm, nhưng vẫn chưa từng nghe qua tên của người ấy!

      Thế nhưng bà nội có thể tìm được ta, lại kết hợp với vẻ khác thường của Sở Trạm Đông, xem ra Mộ Cẩn Du này, phải tìm hiểu tốt phen mới được!
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 43: Chồng , chúng ta cũng lên lầu nghỉ ngơi thôi.


      Edit: Huỳnh Thiên Trúc
      Beta: inhlunglinh

      Sau hồi suy nghĩ, Hàn Tử Tây liền làm việc làm khiến mọi người kinh ngạc.

      "Bà nội..." : "Bà có đáp ứng cầu của con ?"

      "Tiểu Tây!" Giọng điệu Chung Huyên tràn đầy bất đắc dĩ: "Bà nội biết con trách bà, thế nhưng... Vì Sở Gia, bà nội thể làm như vậy!"

      "Vậy bà nội đáp ứng con sao?" Hàn Tử Tây cử động : "Vậy con sợ rằng hôn lễ ngày mai cử hành được đâu!"

      Xoạt...

      Vừa xong, tờ giấy ly hôn cầm trong tay trở thành hai mảnh, sau đó chồng hợp lại làm , tiếp tục xé thêm vài đường nữa, cho đến khi nát bấy, mới vung tay lên ném đống giấy vụn vào sọt rác cách khoảng hai thước, ném rất chuẩn xác, mảnh vụn nào rơi ra ngoài!

      "Bà nội, thời gian còn sớm nữa, bà nhớ nghỉ ngơi sớm chút!"

      Trước con mắt dám tin nổi của lão phu nhân, kéo Sở Trạm Đông : "Chồng , chúng ta cũng lên lầu nghỉ ngơi thôi!"

      ***

      Lầu ba, tại phòng của Sở Trạm Đông.

      Vừa mới vào phòng, Hàn Tử Tây liền buông Sở Trạm Đông ra: "Thiếu gia nghỉ ngơi sớm chút!"

      Căn phòng của hai người, mặc dù ở đây chỉ có tầng trệt, nhưng dưới cũng vừa vặn đối xứng.

      Nửa đêm nếu bị gọi xuống, đều lên sân thượng thay gác đêm!

      Phải bây giờ sao?

      " phải là cần nghỉ ngơi sao?" Sở Trạm Đông nhíu mày: "Quả nhiên thân phận thay đổi con người cũng thay đổi, tính tình cũng thay đổi theo! Vợ trước của tôi!"

      giống như cố ý, hai chữ “vợ trước” ra còn mang theo ý nghĩa nghiền ngẫm!

      Hàn Tử Tây dừng bước, xoay người lại : "Xin lỗi thiếu gia, tôi phải vội thăm ân nhân cứu mạng tôi..."

      Cố ý dừng lại lát, cẩn thận lắng nghe động tĩnh phía sau.

      "Là Âu Dương Lâm sao?" Giọng điệu Sở Trạm Đông bình thản : "Cũng trễ như vậy rồi, bây giờ ra ngoài sợ rằng được tốt cho lắm, để tôi đưa có được ?"

      "Được thôi!" Hàn Tử Tây xoay người lại nhìn lên tiếng: "Thiếu gia nghĩ rất chu đáo, bà nội chú ý đến tôi, tôi bây giờ ra ngoài chính là được tiện, vậy cảm ơn thiếu gia rất nhiều!"

      " khách khí rồi, chúng ta là ai cơ chứ!" Sở Trạm Đông cầm chìa khóa xe, đối với nhướng mày: " thôi, nếu Âu Dương tiên sinh rất sốt ruột!"

      ***

      Chờ khi chiếc xe xa Sở gia, đến khúc cua, Hàn Tử Tây đột nhiên lên tiếng: " phải quẹo trái!"

      "Bên này tương đối gần!" Sở Trạm Đông : " bên này tiết kiệm ít thời gian, giúp cho và Âu Dương tiên sinh gặp nhau sớm chút!"

      lời này, giống như là vì Hàn Tử Tây mà suy nghĩ, giọng điệu cũng rất hòa nhã.

      Hàn Tử Tây nhìn những đường cong của bên khuôn mặt của , ánh mắt lóe lên, thản nhiên : " phải Âu Dương gia, mà là tới bệnh viện!"

      "Bệnh viện?" Sở Trạm Đông nghiêng đầu hỏi: "Thế nào lại bệnh viện, xảy ra chuyện gì sao?"

      "Chỉ là vết thương thôi!" Hàn Tử Tây thu hồi tầm nhìn của mình, nhìn cảnh đêm phía trước đèn xe : " đến bệnh viện thành phố!"

      "Là như vậy sao!" Sở Trạm Đông cũng thu hồi ánh mắt, đôi mắt nặng nề có thể so với bóng đêm, tia sáng u lóe lên: "Tôi có thể hỏi vấn đề hay ?"

      "Thiếu gia muốn biết điều gì, cứ việc hỏi!" Hàn Tử Tây phóng khoáng : "Tôi nhất định giấu giếm dù chỉ chút."

      " sao?" Sở Trạm Đông cười lại như cười: " nên nghiêm túc như vậy, cũng phải là vấn đề to tát gì, tôi chỉ hiếu kỳ, tôi phải từng rằng muốn cái gì, đợi bà nội về ra, tại sao lại phản đối?"

      "Thiếu gia biết sao?" Hàn Tử Tây hỏi: "Tôi cho rằng thiếu gia phải biết chứ!"

      "Biết cái gì?" Sở Trạm Đông buồn cười: "Tôi phải biết sao?"

      "Bởi vì..."
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :