1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chồng Trước Anh Thật Là Nham Hiểm - Tô Tô (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 35: Gọi chồng !


      Edit: Jen Con Nýt
      Beta: linhlunglinh


      Sở Trạm Đông từ trong túi quần lấy ra hộp gấm màu đỏ, sau đó nắm lấy tay của , đặt chiếc hộp vào trong lòng bàn tay khiến sững sờ.

      Cái hộp này nhìn quen quen, đây phải là…

      “Mở ra xem chút!” Sở Trạm Đông với .

      Hàn Tử Tây mở ra, trước mặt sợi dây chuyền bạch kim treo lơ lửng,

      “Thích ?” Sở Trạm Đông đem dây chuyền từ trong hộp gấm ra, đeo lên cổ của , lại khẽ vuốt ve tai của , cong khóe miệng : “Cũng tệ lắm!”

      Hàn Tử Tây biết chính mình lúc này nên làm gì.

      Nhìn sợ dây chuyền bạch kim với mặt dây chuyền là giọt nước màu xanh treo, nắm chặt mặt dây chuyền rồi lại thả tay xuống bên người.

      Mặc gia gia truyền ngọc lại được mang ở cổ nàng, hậu quả…

      Tuy nhiên, Sở Trạm Đông vẫn tự đắc, căn bản có suy nghĩ nhiều như vậy, còn ở miệng hỏi : “ thích sao?”

      Có thể trả lời sao?

      Có thể bất cứ lúc nào dọn ra khỏi nhà, ai thích đây?

      Hàn Tử Tây cân nhắc trả lời: “Nó rất đắt tiền, tôi sợ làm hư nó!”

      “Cái gì là quá đắt!” Sở Trạm Đông hài lòng liếc cái: “Thứ này vốn dĩ là của em.

      Có thể tự nhiên lúc này tôi đưa cho em sợi dây này quá kỳ lạ, cho tới bây giờ tôi vẫn chưa từng tặng cho em bất cứ thứ gì.

      Người ta loại đá quý này được làm ở thời kì chiến quốc nước của Sở hoàng hậu gì đó, nó có thể xua đuổi ma quỷ nên tôi cho người làm cái dây chuyền này.

      Còn về phần em, cần phải lo lắng rằng làm hư hỏng nó.

      Cấu tạo của ngọc này rất tốt, nếu phải cố ý phá vỡ sợi dây chuyền này dễ dàng.

      Còn nữa, em cũng cần sợ làm mất nó, dây chuyền này được thiết kế khóa đặc biệt, dễ dàng tháo rời được

      Vợ à, đây là tâm ý của tôi, em phải lúc nào mang theo bên mình a?”

      Từ lúc bắt đầu để cho trộm ngọc, là do có dự định này sao?

      Hàn Tử Tây nhìn , đôi mắt mang theo vài phần lạnh nhạt: “Cảm ơn , Sở thiếu gia!”

      miễn cưỡng cảm ơn, chỉnh lại sợi dây chuyền cổ, cho dù tất cả người của Mặc gia đều là người mù, chắc chắn ai cũng nhận ra được!

      “ Ai là thiếu gia?” Sở Trạm Đông thân mật véo mặt : “Gọi là chồng!”

      Hàn Tử Tây có lập tức gọi làm cho hơi mất hứng, quàng tay qua cổ , cắn cái ở môi : “Như thế nào, muốn gọi sao?”

      ta đột nhiên thâm tình giữ lấy khuôn mặt : “Trước kia quả nhiên tôi ngu ngốc mới nghĩ em tốt, tại tôi nghĩ thông suốt lại, cảm thấy chúng ta ở cùng với nhau rất hợp, vợ , chúng ta bắt đầu lại từ đầu !”

      Lại bắt đầu lần nữa?

      Đưa cho sợi dây chuyền của bảo ngọc Mặc gia này là muốn bắt đầu lại với sao?

      “Tốt thôi, bắt đầu lần nữa!” Hàn Tử Tây vươn tay về phía : “Chồng à, về sau hãy chiếu cố nhiều hơn!”

      Đây là lần đầu tiên Hàn Tử Tây gọi là chồng, Sở Trạm Đông nghe gọi mình là chồng, trong lòng nhất thời có chút phập phồng, nhưng rất nhanh sau đó lại trở về với vẻ yên tĩnh vốn có.

      Sở Trạm Đông nắm lấy tay nàng, mười ngón tay đan chặt vào nhau, kéo đứng lên, : “Mau, đem cái tin tốt này cho mọi người biết!”

      Sở Trạm Đồng tuyên bố: “Tuần tới có lễ kỉ niệm, chúc mừng công ty chúng ta tròn năm, tôi dự định ở phía kia tuyên bố thân phận của Tiểu Tây với Sở gia.”

      đám đông ở dưới cho là mình nghe nhầm, đặc biệt là Sở Bích Đình.

      ta chỉ vào Sở Trạm Đông, toàn thân đều run rẩy, : “Em đem những lời vừa nãy lại lần nữa!”

      “Tôi muốn ở lễ chúc mừng công ty tròn năm tuyên bố trước mặt mọi người thân phận của Tiểu Tây!” Sở Trạm Đông bảy phần kiên nhẫn lặp lại từng chữ lần nữa, tiếp: “Bây giờ chị có thể nghe …”
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 36: chỉ là vợ của Sở Trạm Đông ... mà thôi!


      Edit: Bạch Ngọc Tuyết
      Beta: linhlunglinh
      "Sở Trạm Đông, em còn muốn mặt mũi hay , em muốn, nhưng Sở gia còn muốn!" Sở Bích Đình tức giận, ngay cả hình tượng cũng thèm để ý lớn tiếng gầm thét.

      Sở Trạm Đông chặn lại, buồn cười : "Chị, em như thế nào lại biết xấu hổ, em có trộm, hai cướp đoạt, em giới thiệu vợ của chính mình cho mọi người biết, như thế nào lại mất mặt mũi!"

      "Em cứ ?" Sở Bích Đình giận đến đỏ mắt: "Đầu của em có phải bị lừa đá rồi hay , lúc trước chỉ là con chó, tại ta lại cắm cho em cái sừng lớn như vậy, em ngược lại xem ta như bảo bối. Em có phải bị kích thích đến điên rồi hay ?

      Lời này của Sở Bích Đình vừa ra, Thím hai của Sở gia bên cạnh cũng mở miệng.

      "Đúng vậy, A Đông ...." Bà vẫn là nhìn Hàn Tử Tây vừa mắt trước sau như : "Cháu làm như vậy, người ta đâm chọt Sở gia chúng ta."

      Tại sao bà ấy lại ở chỗ này?

      Hàn Tử Tây nhìn vòng, mới phát dường như những dì chú bác trong Sở gia đều tới đầy đủ hết!

      Chẳng lẽ Sở Trạm Đông là vì câu lúc nãy nên mới cố ý gọi họ tới?

      Nếu như là lúc chưa có đưa ngọc bích, có lẽ Hàn Tử Tây đối với câu kia còn có chút phản ứng, nhưng bây giờ nghe thấy, cũng giống như chưa nghe được, hơn!

      Bất quá, nón xanh trong miệng Sở Bích Đình là như thế nào?

      Lén nhìn Sở Trạm Đông, chỉ thấy nhàn nhã bắt chéo hai chân ngồi ghế, từng khớp xương ngón tay ràng, khi có khi đầu gối:" Đâm đâm , cũng phải chưa từng đâm qua! Khoảng thời gian trước, dường như chú hai còn bị đưa lên đầu tàu rồi!"

      "Cậu..."

      Cậu hai của Sở gia bị điểm tên, chính là chú ruột của Sở Trạm Đông, Sở Văn Hiên giận dữ: "Bây giờ chính là tên ăn mày, dù đem người chú này của cậu để vào mắt, chú đây cũng là trưởng bối của cậu, đến lượt cậu tới chú.”

      "Chú hai đây là thẹn quá hoá giận sao?" Sở Trạm Đông vẫn là ngữ điệu nhanh chậm: "Dường như cháu cũng gì a, chỉ là cảm thấy làm người phải nên công bằng, thể chỉ cho quan phóng hoả, mà cho dân chúng đốt đèn"

      "Tên ăn mày có thể giống với chú sao?" Sở Văn Hiên là điển hình của người to nhưng lại ngốc nghếch, chút đầu óc cũng có: "Tôi là cậu hai của Sở gia, còn ta, bất quá chỉ là..."

      "Bất quá chỉ là vợ của Sở Trạm Đông... mà thôi!" Sở Trạm Đông đem tên mình, nhấn vô cùng.

      Giọng nhàng, lại làm cho người ta lạnh mà run.

      Sở Văn Hiên bị vợ mình nhéo cái, lại quăng cho ánh mắt, cũng dám lên tiếng nữa.

      Thấy tất cả mọi người , Sở Trạm Đông lại : "Con biết tất cả mọi người hài lòng Tiểu Tây, cảm thấy ấy có tư cách làm nữ chủ nhân của Sở gia.

      Các người đều là người nhà của con, làm cho các người vui, con cũng rất băn khoăn.

      Con có biện pháp xử lý hai bên vẹn toàn, các người nghe thử chút xem được .

      Còn có tuần lễ nữa là đến chúc mừng cuối năm.

      Trong khoảng thời gian này, các người có thể tiến hành khảo nghiệm đối với Tiểu Tây.

      giới hạn cách làm, các người tự mình thí nghiệm xem, đến cùng Hàn Tử Tây ấy có tư cách làm nữ chủ nhân của Sở gia hay ?"

      Lời này vừa ra, mọi người thổn thức!

      Hàn Tử Tây nhìn thấy ít người con mắt đều sáng ngời!

      A!

      Đối phó với Hàn Tử Tây , ngược lại thống nhất ý kiến trước nay chưa từng có!

      Còn tưởng rằng, Sở lão phu nhân mở miệng chuyện thay như thường ngày, nhưng ai ngờ...

      Sở lão phu nhân chỉ là thờ ơ lạnh nhạt, lời, giống như chuyện này có chút quan hệ nào với bà.

      đúng!

      Hàn Tử Tây cảm thấy khác thường!

      Vì cái gì đột nhiên lần này lại tỉnh dậy ở phòng của mình?

      Lão phu nhân lại trở về từ lúc nào, vì cái gì cũng liếc nhìn cái, Sở Trạm Đông ra lời như vậy, bà cũng có giống như lúc trước đây thay bất công vì bị tổn thương?

      Cẩn thận nhớ lại, chỉ nhớ , sau khi đỡ Âu Dương Lâm về phòng của , rót cho mình chén nước, sau đó liền nhớ gì nữa...
      ChrisHale205 thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 37: Phụng bồi đến cùng


      Edit: X Trang Moon
      Beta: linhlunglinh


      tuần sau đó, ba của nhà họ Sở cũng tự mình thực , là tận hết sức lực thi hành khảo nghiệm mà Sở Trạm Đông ra lệnh.

      Cung tâm kế, gián điệp, cho dù ngày Hàn Tử Tây cũng nhàn rỗi.

      Người tàn nhẫn nhất với Hàn Tử Tây vẫn luôn là Sở Bích Đình.

      vất vả chờ đến cơ hội hiếm có này, làm sao Sở Bích Đình có thể dễ dàng buông tha được!

      Nhưng ai biết được là Sở Văn Hiên...

      ... ta lại bắt cóc Hàn Tử Tây!

      ra cho oai chính là huấn luyện năng lực ứng biến cho !

      Thân là nữ chủ nhân của Sở gia, thể nào đời lo, gặp được nguy hiểm mà có thủ đoạn để tự vệ, chẳng phải là làm cho Sở gia mất mặt sao!

      "Tiểu ăn mày, chỉ cần trước khi mặt trời lặn, thuận lợi chạy , tôi ập tức công nhận là nữ chủ nhân Sở gia !"

      tính tình tiểu tử Sở Trạm Đông này rất khó chịu, tuy mặt chút lo lắng cũng có, còn lời ra nhưng là...

      Xem ra chuyện Sở Trạm Đông bị đội nón xanh, nên làm sao có thể hợp tác đây!

      Nếu như vậy, thân là trưởng bối há có thể phối hợp!

      Đối với lý do thoái thác của Sở Văn Hiên, Hàn Tử Tây chỉ lạnh nhạt mím môi.

      Nhìn mười mấy người đàn ông vạm vỡ phía sau , chỉ lạnh nhạt : "Đa tạ Chú hai an bài!"

      " cũng đừng trách chú hai này!" Vẻ mặt Sở Văn Hiên còn ra vẻ như dụng tâm khổ sở: "Thân là nữ chủ nhân của Sở gia, thể nào đời lo, bất kỳ nguy hiểm nào đều gặp được, ta đây bất quá là mô phỏng trước tý giúp ngươi mà thôi."

      "Mấy người các ngươi..." Sở Văn Hiên nhìn đám kia người vạm vỡ, ý tứ sâu xa : "Lúc ra tay tất cả các ngươi phải chú ý chút cho ta, đừng biết nặng !"

      “Vâng, Nhị gia!"

      Sở Nhị gia giật giật ngón tay út, có người mang băng ghế tới, hai chân Sở Nhị gia bắt chéo, nhàn nhã uống trà, ra lệnh: "Bắt đầu !"

      Ra lệnh tiếng, bọn đàn ông giống như lang sói, nhanh chóng tiến về phía Hàn Tử Tây .

      Hàn Tử Tây bị trói ở ghế, hai mắt lạnh đến rùng mình: "Cũng là thế vô thường, ai biết trước giây sau xảy ra chuyện gì đây?"

      Tiếng vừa phát ra, chỉ thấy thời điểm đám người kia tiến gần đến người , trong phút chốc ta đứng thẳng dậy từ ghế, cái lưu loát đá vào đùi người đầu tiên, nháy mắt ở đằng sau người kia, bị đạp liền lùi lại vài bước...

      Động tác vừa nhanh vừa chuẩn, làm cho Sở Văn Hiên sững sờ: " có võ?"

      chưa từng nghe đến chuyện này a! Mà chân ta chính là sợi dây thừng cứng rắn thể nào đứt được! Làm sao có thể...

      "Tôi cũng chỉ biết chút mà thôi..." Hàn Tử Tây khiêm tốn : "Hy vọng tôi làm cho chú hai thất vọng là được rồi !"

      Lúc bị trói, nếu như phải là ở sau lưng đánh lén, tuyệt đối cho cơ hội xem màn này.

      Những năm kia, Hàn Tử Tây sớm biết Sở gia nhìn mình vừa mắt, trải qua tuần này mới biết tồn tại của mình căn bản chính là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của bọn họ.

      Thế nào, lần này Sở Văn Hiên tìm những người này cũng đều phải loại người ngồi .

      Sở Văn Hiên khoát tay: "Nếu như vậy, các ngươi hãy cùng nữ chủ nhân tương lai của Sở gia chúng ta, chuyện tốt chút!"

      "Tốt!" Hàn Tử Tây gật đầu: "Chú hai, tôi đề nghị chú đừng chỉ uống trà, cầm nắm hạt dưa dập đầu, chuyện xưa kế tiếp rất đặc sắc!"

      Lúc chuyện, đôi mắt luôn luôn có ánh sáng như màu mắt của con búp bê, khắc nghiệt hiển thị , thời điểm có người định giơ chân lên đá, xoay người cái...

      Cái ghế bị người nọ đá nát, có thể thấy được lực đạo lớn ra sao..

      Đây chính là kết quả Hàn Tử Tây muốn, nàng lấy lại tự do, màn vừa rồi làm cho cái cằm của Sở Văn Hiên muốn rớt xuống đất.

      đám người... vậy mà ai đứng lên được!

      " ..." Nhìn Hàn Tử Tây tiến tới gần mình, Sở Văn Hiên lắp bắp , đứng lên, xoay người bỏ chạy.

      Hàn Tử Tây nhìn thấy, chỉ cười lạnh tiếng, cũng muốn bị như thế, chẳng qua là lúc muốn ra ngoài, mà vừa vặn ngăn ở cửa mà thôi.

      Hàn Tử Tây biết còn chưa có kết thúc, vô luận như thế nào, bọn họ cứ việc tới đây tìm , Hàn Tử Tây phụng bồi đến cùng...
      ChrisHale205 thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 38: Nợ máu phải trả bằng máu

      Edit: Tôi Là Ai?!
      Beta: linhlunglinh


      có cơ hội tốt như vậy, Sở Bích Đình chắc chắn thể nào buông tha nó.

      Còn phải đến lúc rồi sao!

      Mới vừa tới chân núi, còn chưa kịp thở hơi, Hàn Tử Tây nghe thấy tiếng động cơ gào thét từ xa truyền đến, ngay trước mặt nàng là chiếc BMW, cùng loại xe với chiếc xe năm đó, mà ngay cả biển số xe đều y hệt!

      Sở Bích Đình – ta đây là muốn khiến nợ máu phải trả bằng máu đây mà!

      Mặc dù quả có tội, nhưng là bây giờ cũng phải là thời điểm trả nợ!

      Việc đến nước này, cũng có chút băn khoăn nào, Hàn Tử Tây lợi dụng thời điểm xe dừng trước mặt, nhanh chóng quay người chạy .

      Sở Bích Đình ngồi trong xe thấy thế, cười lạnh tiếng: "Chạy , xem chân của mày nhanh, hay là xe của tao nhanh, Hàn Tử Tây thời điểm nợ máu trả bằng máu của mày đến!"

      Đằng sau, chiếc xe như con dã thú hung mãnh, đuổi sát từng bước, Hàn Tử Tây híp mắt lại chút, đột nhiên nghiêng đầu, chạy ngược về đường cũ.

      Sở Bích Đình nghĩ tới dùng đến chiêu này, lập tức dồn sức phanh xe lại, việc này ...

      Đúng lúc này, Sở Bích Đình chỉ thấy Hàn Tử Tây đạp vách núi bên cạnh quốc lộ, mượn lực nhảy vọt lên cao cái, thế nhưng nhảy lên nắp xe của ta, chẳng biết lúc nào tay còn cầm tảng đá lớn, lập tức liền đập vỡ kính chắn gió.

      Tiếng xe thắng gấp chói tai vang lên, Sở Bích Đình nhanh chóng đẩy cửa nhảy xuống xe, mặc dù động tác rất nhanh, nhưng vẫn là thể tránh khỏi vài chỗ người bị thủy tinh cắt vào, nhất là gò má bên trái, máu chảy đỏ tươi, làm cho Sở Bích Đình vốn có lý trí càng thêm điên cuồng.

      Tiến lên, giơ tay nghĩ cho tiện nhân trước mặt bạt tai, nhưng Hàn Tử Tây chặn ta lại, trở tay nhanh chóng cho ta bạt tai trước.

      Lần này Sở Bích Đình bị đánh, ta bụm mặt, ánh mắt dám tin: "Tiện nhân, mày lại dám đánh tao?"

      "Vì cái gì dám?" xong, Hàn Tử Tây lại hạ xuống cái tát: "Thêm lần này liền cân đối rồi!"

      "Hàn Tử Tây, mày muốn chết!" Sở Bích Đình hận thể cắn nát răng, giơ tay lần nữa.

      Sở Bích Đình chỉ hận tại trong tay mình có súng!

      Tiện nhân kia bình thường giống như tiểu bạch thỏ, ra là vẫn luôn che dấu.

      Hàn Tử Tây lui người về phía trước, bởi vì theo quán tính, thân thể Sở Bích Đình liền nghiêng về phía trước, đúng lúc này, Hàn Tử Tây lại duỗi ra chân, ngáng ta chút.

      Sở Bích Đình luôn luôn tâm cao khí ngạo, bây giờ liền chật vật té ngã đất.

      "Cứ như vậy giết tôi..." Hàn Tử Tây theo cao nhìn xuống ta, vẻ mặt khinh miệt: "Sở Bích Đình, đừng đến kỹ thuật của được, đến tư cách giết tôi cũng có!"

      "Tao có tư cách!" Sở Bích Đình đứng dậy, ánh mắt hung ác: "Mày hại vị hôn phu của tao, mày tao có tư cách!"

      "Đúng vậy, là tôi thiếu mạng, nhưng đó là của Lạc Vân Khuynh , phải là của !" Hàn Tử Tây lạnh nhạt : "Ân tình của ta, đời này tôi đều quên, nhưng tôi trả nó lại tay , Sở Bích Đình!"

      Lạc Vân Khuynh!

      Cái tên này, chính là cây cầu chắn khiến Sở Bích Đình cùng Hàn Tử Tây khó có thể vượt qua.

      Hàn Tử Tây xong liền xoay người...

      "Hàn Tử Tây..." Sở Bích Đình ở phía sau gào thét: "Mày mới có tư cách tên của ấy, mày có tư cách..."

      rồi, nước mắt ta chảy xuống, đó là người ta nhất.

      Vốn , đợi ta đến hai mươi tuổi, bọn họ kết hôn , bọn họ muốn sinh nam nữ, như vậy liền trở thành hòa hợp.

      Con trai giống ta, còn con giống ...

      Chính là mơ ước tốt đẹp như vậy, lại kết thúc tay Hàn Tử Tây.

      Mười ba năm, ta từ thiếu nữ mười sáu tuổi liền biến thành ế sắp ba mươi, trong mười ba năm này, ta có lúc nào là hận Hàn Tử Tây!

      có kỹ thuật...

      A, Hàn Tử Tây, giờ tao liền cho mày nhìn, kỹ thuật của tao rốt cuộc có được !

      Nhặt lên mảnh kính bị vỡ mặt đất, ta từ sau lưng Hàn Tử Tây lao vọt tới...
      Hale205Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :