1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chồng Trước Anh Thật Là Nham Hiểm - Tô Tô (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      chương 24: Hàn Tử Tây, muốn nữa rồi.

      edit: thiên_lazy
      Beta: linhlunglinh

      Tôi cũng chưa từng nghĩ muốn Tiểu Tây cảm tạ, tôi vì Tiểu Tây làm hết thảy, đều là vì cam tâm tình nguyện!

      Lời , của Âu Dương Lâm giống như thổ lộ, nhưng lại nhận được tán thưởng của Sở Trạm Đông: " nay, muốn tìm người có bản lĩnh giống như của Âu Dương tiên sinh, chỉ sợ là tìm được mấy người, chỉ tiếc...."

      , Sở Trạm Đông đột nhiên cúi xuống nhìn Hàn Tử Tây, ta khẽ cong khóe môi, giọng còn có chút chế nhạo: "Hai người gặp nhau đúng lúc a!

      Âu Dương tiên sinh, khi gọi vợ tôi hãy gọi là Sở phu nhân, còn có nét mặt miễn cưỡng tươi cười của , là tôi cảm thấy được thoải mái!

      Nhất định là rất bất mãn với tôi , đừng chối, bởi vì tôi cũng có cảm giác như vậy!

      Tin tưởng bất cứ người đàn ông nào, khi đối mặt với người ngấp nghé tới vợ của mình đều có được vẻ mặt ôn hòa

      Cho dù tôi thích , nhưng dù sao cứu vợ tôi, đó là .

      Phần ân tình này nếu có cơ hội, tôi nhất định báo đáp! "

      lần nữa, Sở Trạm Đông ôm Hàn Tử Tây đứng lên, lễ độ lời từ biệt với hai người vẫn hiểu chuyện gì: "Âu Dương tiên sinh, bác sĩ Từ, xin lỗi, trong nhà còn có người đợi, chúng tôi về trước."

      ***

      Vẻ mặt của Sở trạm đông nhìn rất bình thường, ở khóe miệng có lúm đồng tiền mị hoặc lòng người, nhưng kì thực phải vậy....

      Nhưng mà!

      Hàn tử tây cảm thấy buồn cười, sau khi trở về, chờ đợi là gì, còn biết sao? Vậy mà vẫn còn tâm tình đếm số lần mà vượt qua bao cái đèn đỏ đường.

      đường chiếc xe lao nhanh như chớp, cuối cùng xe của Sở Trạm Đông cũng dừng lại ở biệt thự của giữa sườn núi.

      Đầu tiên, Sở Trạm Đông xuống xe, tới chỗ ngồi phía sau, mở cửa xe, tự tiêu tự phiếu với Hàn Tử Tây:

      "Vợ thân , xuống xe ! "

      tình khác thường, nhất định là có chuyện.


      Trong lời của ta với Âu Dương Lâm đều có vị chua, đó là minh chứng tốt nhất!

      Bình tĩnh trước bão táp, nhất định chính là cái dạng này.

      Hàn Tử Tây biết , chờ đợi tuyệt đối món điểm tâm đơn giản.

      theo vào biệt thự.

      Nhìn thấy kiến trúc quen thuộc cùng cách bài trí, ánh mắt của Hàn Tử Tây sụp xuống.

      Sáu năm trước, nơi này vốn là mảnh núi trơ trụi, đột nhiên ta ra lệnh, muốn mở rộng đất đai ở đây, cuối cùng cũng cũng được toàn quyền sử dụng.

      Giống như lần đột nhiên muốn bảo vật của Mạc gia, có bất luận nguyên nhân cùng dấu hiệu nào.

      Tuyệt đối giữ bí mật, đồng thời trong vòng năm nhất định phải hoàn thành.

      Kỳ ngẫm lại, Hàn Tử Tây còn muốn cảm ơn ta, vì cái mệnh lệnh nguyên do kia của , bằng đúng là biết thế nào mới có thể giấu giếm được nơi ở.

      năm kia, mệnh lệnh này được hạ xuống, ta tuyên bố với người Sở gia rằng, muốn đưa du học ở nước ngoài.

      Đối với chuyện này, Sở nãi nãi biết được nên rất vui.

      Vì để che dấu người ngoài, ta thay đăng ký học tịch tại Hoàng Gia Học Viện quốc.

      Nhiều năm quen biết như vậy, đó cũng là lần đầu tiên cùng có liên lạc với nhau.

      Giống như ta cũng bề bộn rất nhiều việc, theo thống kê của Hàn tử tây, năm kia, số lần bay tới quốc ước chừng đủ năm mươi lần!

      sai biệt lắm mỗi lần về về, bất chấp mưa gió, đều đúng giờ, buổi chiều ngày thứ Sáu máy bay tư nhân cất cánh, tới đêm khuya ngày Chủ nhật mới quay về.

      Hàn Tử Tây rất nghi ngờ, sở dĩ có tìm mình gây phiền toái là vì quá mệt mỏi rồi!

      Ngay cả công trình có vấn đề, cũng chưa từng cùng đối mặt bàn bạc, đều là bảo phát đến thùng thư.

      Khoảng thời gian năm này, tòa nhà này chỉ dần được hoàn thiện, đứng vững ngạo nghệ nơi đây, mà ...

      Từng viên gạch ở nơi này, đều mang theo tâm huyết của , để có thể hoàn thành mệnh lệnh của , năm kia, hận thể đem ngày trở thành hai ngày để sử dụng, cơ thể lần chịu nổi, hoàn hảo là hoàn thành đúng hạn.

      Sau khi xong công việc, dùng hai tay cầm chìa khóa đưa cho , nghĩ rằng nhận được khen thưởng, cho dù là chữ tốt, nhưng là chỉ đáp lại câu: "Từ nay về sau, được bước bước vào nơi này! "

      Đến sáu năm sau, quả thực tuân thủ nghiêm ngặt lời của , được bước bước vào nơi này, cho dù chịu áp lực như thế nào cũng cảm thấy nơi này là đẹp nhất, nhưng là vẫn có chống lại mệnh lệnh của .

      Hôm nay lần thứ hai bước vào nơi này, cảm giác như qua mấy đời, còn giải thích được vì sao ta đột nhiên đưa tới đây?

      Giữa lúc hoảng hốt, lại nghe thấy : " tắm rửa ! "

      muốn làm gì?

      Thấy giữa đôi mày của cau lại, mang theo đề phòng, Sở Trạm Đông ôm ngực bật cười: "Như thế nào, mới vài ngày gặp, cho tôi đụng vào sao? ""

      Tới nơi này, chính là vì muốn làm cái loại chuyện kia sao?

      Ánh mắt của Hàn Tử Tây tối lại thản nhiên : "Miệng vết thương còn có tốt, thể dính nước "

      "Ai căn dặn như vậy?" Giống như nghe được truyện cười Sở Trạm Đông nở nụ cười tà tứ: "Là bác sĩ Từ hay là Âu Dương Lâm ?

      Sở Trạm Đông cũng có phát , lời có bao nhiêu chua: "Tôi chưa bao giờ biết, vợ kiêm vệ sĩ của tôi, cư nhiên đem lời của người khác trở thành mệnh lệnh!"

      Ánh mắt rùng mình, đếm xỉa đến , sâu xa : "Nếu như cho dù thế nào tôi cũng muốn phải tắm sao?"

      Thu lại vẻ bất an trong đôi mắt, Hàn Tử Tây gật đầu : "Tôi !"

      xong liền về phía phòng tắm!

      Khi nghe lời, Sở Trạm Đông thấy khó chịu, nghe lời, Sở Trạm Đông lại càng dễ chịu.

      Xem bộ dáng tình nguyện của ...

      A, Hàn Tử Tây, là càng ngày càng kiêu căng ngạo mạn biết trời cao đất rộng rồi!

      Sở Trạm Đông cất bước đuổi theo , lúc chuẩn bị đóng cửa phòng tắm, liền đưa tay ngăn lại: " phải sợ nước dính vào sao, tôi giúp !"

      Sở Trạm Đông để ý tới , liền lôi kéo tới phía trong phòng tắm.

      "Nghe nước nóng có thể khử trùng, tôi giúp thêm vào, ngâm nước nóng lúc !"

      Nhìn thấy cầm điều khiển từ xa điều chỉnh nhiệt độ của nước, đầu của Hàn tử Tây khẽ nhảy lên.

      Năm mươi lăm độ.

      bồn tắm lớn chỉ có nước nóng năm mươi lăm độ, có thêm giọt nước lạnh!

      Hai tay của Sở Trạm Đông để trong túi quần, hất cằm với : "Phòng khám kia có mùi vị khó ngửi, mà phải ở trong đó lâu như vậy, vạn nhất bị dính gì đó sạch , cánh tay lại bị nhiễm trùng, ngâm nước kỹ !"

      Nước nóng năm mươi lăm độ, mặc dù đến mức bị phỏng, nhưng tại là mùa hè, cũng đoán được hành hạ tay của mình, nhưng nghĩ tới gặp phải chuyện này, quả nhiên Sở Trạm Đông rất ngoan độc.

      Hàn Tử Tây hận bản thân mình, ràng biết như vậy, mà vì sao lại còn !

      Tại sao hai người đến bước này rồi, mà còn có thể cảm thấy đau lòng!

      Hàn Tử Tây, nên nữa rồi!

      Người đàn ông như vậy, dù có nguyên nhân nào cũng đáng cho ở bên cạnh , từ nay về sau , nên coi lại trái tim mình!

      thương liền đau đớn!

      Người đàn ông đứng trước mặt này, căn bản là ác quỷ ăn thịt người nháy mắt, nên thu hồi lòng mình, nên bảo vệ người cần bảo vệ.

      Tự với mình như thế, Hàn Tử Tây quay đầu bước !

      Nhưng vừa quay , bị ta chặn lại, tóm lấy cánh tay trái bị thương của , thanh của nóng lạnh, nhanh chậm vang lên: "Như thế nào, tôi đích thân chăm sóc , còn thỏa mãn sao?"

      Hàn Tử Tây nghiêng đầu sang chỗ khác,trong con ngươi lành lạnh chế giễu: "Thiếu gia như vậy, bế tôi, chỉ sợ cũng được lây bệnh rồi! "

      Sở Trạm Đông gật đầu: "Đây là cầu tôi... cùng tắm sao?"

      Ba chữ sau cùng, đột nhiên dán gần bên tai , nhiệt độ nóng bỏng làm mặt của Hàn Tử Tây ửng đỏ.

      Hàn Tử Tây nhanh chóng định thần lại "Có thể hiểu là như vậy !" đoán sai, ta tuyệt đối vào đây tắm, Bởi vì Sở Trạm Đông sợ nóng như thế nào, hiểu hơn hết!

      "Được, bất quá tôi cảm thấy có vẻ nghiêm trọng hơn, cho nên trước ngâm nước lần, chờ đem nước thay đổi, tôi ở đây như mong muốn!

      Xoay người, liền khiêng lên, chỉ nghe "bùm" tiếng, Hàn Tử Tây bị ta ném vào trong bồn tắm chứa đầy nước nóng, bọt nước văng khắp nơi. cánh tay bị thương cũng thể tránh khỏi bị thấm nước....
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 25:

      Editor: Bạch_Ngọc_Tuyết

      Beta: linhlunglinh

      Chỉ mới có ba ngày, cho dù dùng kim may lại, nhưng miệng vết thương cũng chưa có khép lại hoàn toàn, tại bị ngâm trong nước nóng, làm cho đau đến tận xương tủy!

      Quả nhiên là Sở Trạm Đông, có tàn nhẫn nhất, chỉ có tàn nhẫn hơn, nhất là đối với Hàn tử Tây !

      Nhưng đau đớn này vẫn còn có thể thừa nhận được, dù sao từ đến lớn những việc như vậy bình thường như ăn cơm, nhưng là mặc dù tự thầm trong lòng, vẫn cảm thấy sắp hít thở được!

      Hàn Tử Tây cảm thấy mình quả có tiền đồ, sao, nhưng nỗi đau tận xương cốt này, lừa gạt được người khác, gạt được chính mình.

      bảo tắm trong nước nóng tốt, được rồi, cứ làm như mong muốn , vừa vặn cũng có thể làm cho mình thanh tỉnh chút!

      Hàn Tử Tây có phản kháng, từ từ chìm xuống, đem cả thân thể đều ngâm vào trong nước nóng năm mươi lăm độ!

      Hàn Tử Tây, nhớ kỹ tất cả những việc này, nhớ kỹ ác độc của người đàn ông này!

      Thời gian trôi qua từng giây từng phút, khoảng chừng nửa phút, Hàn Tử Tây vẫn duy trì tư thế lúc bị Sở Trạm Đông bỏ vào, ở dưới nước nhúc nhích chút nào.

      Sở Trạm Đông biết đến cùng là mình bị sao vậy, bất luận làm như thế nào, chính mình cũng vẫn thể hài lòng được.

      Cũng giống như tại, làm theo lời , nhưng trong người lại giống như có ngọn lửa dần dần thiêu đốt lên, cả người đều vui, lý trí cũng sắp bị hỏng mất.

      cất bước lại, nhảy vào trong nước.

      Bắt lấy mái tóc đen nhánh lơ lửng mặt nước của , bắt đầu kéo lại, lấy tư thế mặt hướng lên trời, đè ở vách bể bơi, hai tròng mắt bắn ra lãnh ý thấu xương: "Lấy lòng tôi!"

      Nhất thời Hàn Tử Tây có chút phản ứng kịp: "Cái gì?"

      "Lấy lòng tôi!" Sở Trạm Đông cố gắng nhẫn nại, lặp lại lần: “Để cho tôi biết được, đến cùng là vợ thân ái của tôi có chỗ nào hơn người, mà ngay cả Âu Dương đại thiếu gia được bên ngoài đồn đãi gần nữ sắc cũng bị mắc câu!"

      đương nhiên biết Âu Dương Lâm, nhưng thân phận của đặc thù, còn có tầng quan hệ kia với Âu Dương gia, chỉ là chưa từng quen biết với thôi, Sở Trạm Đông nghĩ tới, ngày, bọn họ lại vì chết tiệt này mà có liên quan.

      Hàn Tử Tây lấy lại tinh thần, kiêu nịnh lạnh nhạt : “Theo như lời của thiếu gia, đàn ông của tôi quá nhiều, tôi sợ làm dơ thân thể cao quý của thiếu gia!”

      cái gì khác, đều làm theo, nhưng chỉ có chuyện này, thỏa hiệp lần nữa!

      Coi như là giữ lại cho mình tia tôn nghiêm cuối cùng !

      Nhất là sau khi biết còn quyết định chủ ý như vậy.

      Ờ phòng khám của Từ Lộ, trong lúc dưỡng thương, từng bí mật liên lạc với người, bảo điều tra xem tại sao Sở Trạm Đông đột nhiên lại có ý muốn sinh con cho .

      Hàn Tử Tây cho rằng, chỗ mấu chốt là Sở lão phu nhân, nhưng ra...

      Gần đây Sở Trạm Đông có qua lại thân thiết với !

      Ảnh chụp người nọ Hàn Tử Tây có xem qua, quả nhiên là đại mỹ nữ.

      Bình tĩnh mà xem xét, đứng chung chỗ với Sở Trạm Đông, quả nhiên là trai tài sắc, được ông trời tác hợp.

      Chỉ tiếc...

      Thân thể yếu ớt nhiều bệnh, thể sinh con!

      Rốt cục có thể giải thích, tại sao đột nhiên Sở Trạm Đông muốn cho sinh con!

      Là thay thế!

      Nhưng mà nữ nhân của rất nhiều, tại sao chỉ tìm tới mình mình?

      Nguyên nhân có lẽ là câu kia của : "Bởi vì cần tiền!"

      Cũng có lẽ bởi vì tương đối dễ chuyện , cho nên có thể tiết kiệm rất nhiều phiền toái cần thiết!

      thành người may mắn kia!

      Sở Trạm Đông biết biết mục đích của mình, theo , từ chối là vì muốn thủ thân như ngọc cho Âu Dương Lâm.

      Khi phát ra gọi Âu Dương Lâm là , sau khi vừa thấy liền đổi thành Âu Dương tiên sinh.

      Giấu đầu hở đuôi quá ràng!

      chừng Hàn Tử Tây thay đổi là vì ta !

      Tốt lắm!

      Sở Trạm Đông tiện tay cầm cái điều khiển từ xa kế bên, nhấn cái về phía trần nhà: "Đừng vội , nhìn cái trò vui này rồi trả lời tôi cũng muộn"

      Làm lúc trong tầm mắt xuất bóng dáng giữa TV flat screen đột nhiên sáng lên vách tường, Hàn tử Tây còn bộ dạng yên ắng tĩnh lặng nữa, mà hai con mắt trừng Sở Trạm Đông cơ hồ muốn nứt ra: ""

      "Thế nào?" Sở Trạm Đông lười biếng nháy mắt: " về cảm giác của sau khi nhìn thấy xem, tôi cảm thấy rất kích thích, người đẹp lạnh lùng, nằm vùng chốn hắc đạo, bởi vì tổn thương tình cảm và trái tim, phẫn nộ! Tiêu đề này mới có thể nằm phía đấy"

      Trong tấm hình, Cố Hạ bị Lãnh Dạ cầm súng chĩa vào đầu, trong mắt Lãnh Dạ tràn đầy sát khí.

      Cố Hạ chỉ là người hợp tác với , mà còn là người bạn duy nhất, tầm quan trọng của Cố Hạ đối với Hàn Tử Tây nặng bao nhiêu có thể nghĩ.

      Nắm chặt hai đấm lại, lần đầu tiên Hàn Tử Tây lộ ra tâm tình chân trước mặt Sở Trạm Đông:"Sở Trạm Đông, chính là ác ma!"

      Vẻ mặt quan tâm đáng ăn đòn:" Ừ hừ, tôi nghĩ là sớm biết!"

      "Cố Hạ gia nhập tổ chức nhiều năm, chưa từng có bất kỳ phản bội nào!" Hàn Tử Tây có xúc động muốn giết .

      "Đúng vậy, ta vẫn luôn rất tốt, lần nào cũng hoàn thành nhiệm vụ rất xuất sắc, chỉ tiếc..." Giọng tiếc hận:" Điều làm sai duy nhất của ta chính là có quan hệ rất tốt với ! cũng vậy, phải cho tới bây giờ vẫn thích quen biết bạn bè à, tại sao lại rời xa ta chút đâu, làm hại người ta hồng nhan bạc mệnh!"

      "..." Hàn Tử Tây cắn răng, nhanh chóng xoay người, đè Sở Trạm Đông dưới thân, còn phân biệt được chuyện gì nữa xé nát y phục của , gặm cắn khắp người .

      xem, nếu Dương Lâm của thấy được trong bộ dạng này, có thể giật mình hay đây, hay là , cho tới bây giờ ở trước mặt đều phóng đãng như vậy.”

      Lời này, dường như vừa mở miệng liền thốt ra, ngay cả chính cũng đều sửng sốt lát.

      là bị gì vậy?

      màn hai người nắm tay nhau in sâu trong đầu thể xóa được còn chưa tính, như thế nào bây giờ lại hiểu ra những lời giống như ghen vậy.

      Mặc kệ khi nào quen biết với tên mặt trắng Âu Dương Lâm kia!

      Mặc kệ gọi hay em!

      Mặc kệ nếu như mình tìm , cũng trở về!

      Chỉ là con chó Nhật mà thôi, có gì đáng ngạc nhiên!

      Nghĩ như thế, Sở Trạm Đông cảm thấy quả nhiên là mình tức cười, ổn định tâm tình cùng phản ứng khi bị gặm cắn khắp người lại, đẩy ra, nhảy lên khỏi bồn tắm.

      Tiện tay cầm cái khăn tắm, lau chỗ bị hôn qua, để ý : “Chỉ đùa chút mà thôi, yên tâm Cố Hạ có chuyện gì, chỉ là muốn dò xét thay ta chút xem tình cảm của hai người có kiên định hay thôi. A, đúng rồi, vừa vặn bà nội sắp trở về, ngại cho bà biết chuyện của cùng Âu Dương Lâm chứ. Bà nội thương như vậy, nhất định thỏa mãn bất cứ cầu gì của ..."

      "..." Hàn Tử Tây ôn hòa cắt đứt câu của :" Tôi có bất cứ cầu gì!"

      "Tôi nghiêm túc!" Sở Trạm Đông bước lên bước, nắm cằm của , như có như nhéo lấy: “Dù cho Sở gia có ân đối với , nhiều năm như vậy cũng trả gần hết, khó khăn mới gặp được người tốt với như vậy, đừng bỏ lỡ! Nếu thẹn thùng, tôi có thể giúp !"

      giây trước còn hận thể giết chết , giây sau đột nhiên lại nhiệt tâm như vậy, trời tháng sáu cũng có chuyển biến nhanh như vậy.

      "Cám ơn ý tốt của thiếu gia, tạm thời tôi có ý định đó, nếu sau này có mà , phiền toái thiếu gia giúp đỡ!" Đột nhiên thái độ của chuyển biến, đoán chừng là đột nhiên nghĩ đến có thể lợi dụng Âu Dương Lâm để được thoát khỏi tay nàng.

      Dù sao ý nghĩ muốn ly hôn với mình, cũng phải là chỉ có ngày hai ngày!

      Quả nhiên, những lời ghen tuông kia, cũng chỉ là tự tôn của đàn ông quấy phá!

      "..."

      Cái gọi là tạm thời có ý định đó, có phải hay nghĩa là, chừng khi nào ta ly hôn với mình, chọn cái tên mặt trắng kia?

      Đôi mắt thâm thúy bỗng nhiên lạnh lẽo, lạnh lùng mới vừa biến mất lại lên lần nữa, bất quá bị phát trước khống chế được rất tốt, ánh sáng kỳ dị từ từ lên: “Được, ra ngoài !"
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 26: Sở Trạm Đông cảm giác mình giải thích được.

      Editor: Ice Queen
      Beta: Đào

      Ra khỏi phòng tắm,Hàn Tử Tây lập tức gọi điện cho Cố Hạ.

      khắc khi nghe được tiếng quen thuộc, lòng thấp thỏm,mới xem như hoàn toàn để xuống.

      Cũng là do Cố Hạ đối với còn có giá trị lợi dụng nên hẳn là để thân phận của bị bại lộ dễ dàng.

      Quan tâm nhiều bị loạn, mà quên Sở Trạm Đông thủ hạ nhiều người tài giỏi, làm ra hình ảnh như vừa rồi, căn bản chính là đĩa đồ ăn, chính cũng từng thấy qua quá trình chế tác.

      " ở đâu" Cố Hạ mở miệng hỏi

      Ba ngày, ba ngày nay, tìm (HTT) đến sắp điên rồi!

      Dụ dỗ đe dọa lão ca nữa ngày, ra đột nhiên gọi điện thoại là để hỏi tung tích của Hàn Tử Tây, là vì lại bị cái lão ca biến thái này ngược,sau đó đột nhiên mất tích!

      Có trời mới biết, khi nghe lão ca xong, tâm tình của càng phức tạp hơn.

      Ở tầng cao nhất, phòng hai người , người ngoài vào được, cho nên Hàn Tử Tây mất tích hẳn là do mình gây nên, có cái gì ngoài ý muốn.

      Đối với lần này vừa kích động, vừa lo lắng.

      Kích động chính là Hàn Tử Tây rốt cuộc cũng biết phản kháng.

      Lo lắng là, nếu như có bị thiếu gia tìm được, kết cục tuyệt đối tốt!

      Sở Trạm Đông cỡ nào thần thông quản đại a, tìm người tuyệt đối dễ như trở bàn tay!
      cho nên những ngày qua, cũng liên tục thầm tìm kiếm, hy vọng có thể tìm được trước Sở Trạm Đông.

      Bản thân mặc dù cũng phải nghe theo mệnh lệnh của Sở Trạm Đông, nhưng vì là chị em tốt, quản được nhiều như vậy, cũng may mình còn có giá trị lợi dụng, có thể giúp Sở Trạm Đông chống lại tư sản.

      "Tôi rất khỏe, cần lo lắng!" Cố Hạ vội vàng hỏi giọng mang đầy quan tâm, làm cho chóp mũi Hàn Tử Tây lặng lẽ đau xót.

      "Bây giờ cùng thiếu gia ở cùng chỗ?"

      "Ừ, sao!"

      " ?" Cố Hạ tin: "Bây giờ mở video cho tôi xem chút"

      Làm sao có thể có việc gì, mấy ngày nay vẻ mặt Sở Trạm Đông cùng Diêm La vương giống nhau, Tiểu Bát cả tổ chức từ cao đến thấp, đều nhanh bị chết rét!

      Chóp mũi chua xót,làm thấy mệt mỏi: "Tiểu Hạ,tôi còn có việc, cúp trước!"

      Sau khi cúp điện thoại, Hàn Tử Tây ngửa đầu lên nhìn về nơi phương xa, mặt trời chiều ngã về tây, nhiễm đỏ nửa bầu trời, hào quang làm tầm mắt mờ mịt.

      Cũng là buổi chiều chạng vạng như thế này, cũng là ở chỗ này, ở phòng này ở thành phố này ngày đó, nhận được lễ vật đẹp nhất mà ông trời đưa tặng cho !

      ***********

      Sở Trạm Đông từ phòng tắm bước ra, bên hông chỉ quấn cái khăn tắm, chỗ cơ bụng ràng còn có giọt nước chưa khô động lại ở đó, làm cho người ta sinh tạp niệm!

      Liếc nhìn lại, phòng khách cũng có bóng dáng Hàn Tử Tây, con ngươi đen thoáng chốc run lên.

      !

      Sắc mặt trầm xuống, cất bước lên lầu.

      Phòng ngủ chính bên cạnh lầu hai, là nơi rất lớn để xem phong cảnh, đây là lúc trước cố ý phân phó làm cho Hàn Tử Tây, có thể vừa nhìn ngọn núi giả, cũng là vì để trở về phòng ngủ chính phải qua đường này.

      Sở Trạm Đông phát bóng dáng co rút ở góc tường, Hàn Tử Tây nhắm chặt hai mắt lại, thể phủ nhận tâm tình của cơ hồ là cấp tốc xoay ngược lại.

      Lúc cho rằng làm thoải mái, trong khoảnh khắc tan thành mây khói, thay vào đó là....

      Có vui vẻ phảng phất còn có oán giận, vui vẻ giạn dữ bất ngờ xảy ra, khiến cho chính cũng thể giải thích được.

      Giống như tâm tình của mình, gần đây bởi vì , cứ phập phồng nhiều thứ, thậm chí đa số mình cũng thể khống chế được!

      hẳn là ngủ thiếp , hô hấp nhàng lại vững vàng.

      của trời chiều, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh khổng lồ rơi xuống đất, phản chiếu ở người , đem cả người bao phủ lại, khó có được lúc khuôn mặt nhắn của lại điềm tĩnh nhu hòa, đúng là làm cho tầm mắt thể rời được.

      Khi tầm mắt chuyển qua cánh tay trái của , hừ lạnh tiếng, hướng về phía cất bước đến....
      ChrisHale205 thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 27: Nhu tình này vì ai mà ra


      Editor: Huỳnh Thiên Trúc
      Beta: Đào

      Hàn Tử Tây cảm thấy giấc ngủ này vốn trước đây chưa từng thoải mái như vậy, cánh tay vốn đau đớn, nay lại vô cùng tốt giống như tinh thần được nghỉ ngơi đầy đủ vậy, còn đau đớn gì nữa, ràng rất thần kỳ.

      Mở băng gạc ra kiểm tra, lại thấy sưng đỏ!

      Đúng là kỳ lạ, bị nước nóng như vậy đổ vào, lại có nhiễm trùng. Vốn đau đớn vô cùng nay giảm bớt, đây có thể coi như là gặp dữ hóa lành ?

      Sở Trạm Đông ngồi trong thư phòng, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Thấy bộ dạng cau mày mà vuốt vuốt cánh tay, môi mỏng mấp máy: "Nếu phải còn có ích, cần gì phải quan tâm tay chân gãy hay bị thương, muốn tàn phế cứ để tàn phế ."

      Trong màn hình, điện thoại Hàn Tử Tây vang lên, biết là ai gọi đến, lại khiến cho bộ mặt lạnh lùng quanh năm của mỉm cười. Hơn nữa còn là nụ cười tươi như hoa, dương dương tự đắc.

      suốt tiếng đồng hồ, gương mặt đều giữ dáng vẻ tươi cười.

      Tuy nghe thấy gì, bất quá nhìn bộ dáng của biểu lộ khó đoán được giọng của có bao nhiêu ôn nhu.

      Sau khi cúp điện thoại, còn hôn lên màn hình điện thoại cái, ánh mắt tràn đầy nhu tình, khiến cho hận đến mức thể đem người đó đánh chết.

      Âu Dương Lâm sao?

      Trừ ra, Sở Trạm Đông thể nghĩ được còn có thể là ai?

      Cầm điện thoại di động tay, gọi cho dãy số: "Lập tức điều tra số điện thoại vừa gọi đến cho Hàn Tử Tây."

      Sau khi ra lệnh xong, vừa cúp máy lập tức tiếng di động vang lên, lần này là của Sở Bích Đình.

      "Có chuyện gì?" Đôi mắt đen của nhìn vào màn hình, sâu thấy đáy.

      "Xin hỏi tổng giám đốc, phụ tá của tôi lúc nào mới có thể làm đây?" Giọng điệu của Sở Bích Đình đầy ấm ức lên tiếng.

      Từ đêm đó trở về sau, Sở Trạm Đông và Hàn Tử Tây đều trở về nhà.
      Sở Trạm Đông có tìm Hàn Tử Tây, nhưng chỉ có thể tiến hành trong bóng tối. Sở Bích Đình cũng biết tình, đem sống chết của mình thành ý tứ khác.

      Sở Trạm Đông trở về nhà đó là chuyện bình thường, còn Hàn Tử Tây lại là lần đầu tiên liên tiếp qua đêm bên ngoài, về nhà ngủ.

      Điều này lên cái gì?

      Nếu Sở Trạm Đông cho phép, dám làm sao?

      Mắng hai câu, bỗng chốc đánh , giờ lại cho về hay sao?

      Thậm chí ngay cả công ty cũng làm!

      đây là trốn ai?

      A!!!

      Sở Trạm Đông, còn dám phủ nhận là có thay đổi sao?

      "Đêm nay ngủ ở phòng trọ, nếu tay có việc gì ngày mai làm ."
      Tiếng bất ngờ vang lên, dọa đến người nhìn chằm chằm vào điện thoại di động chớp mắt, lại biết là nhìn cái gì, Hàn Tử Tây khẽ giật mình, sắc mặt biến sắc.

      có vẻ hơi bối rối, cất điện thoại vào túi, rồi : "Vâng, thưa thiếu gia"
      Giọng của hình như mang theo chút run rẩy, tuy nhiên nếu chú ý nhận ra được, thế nhưng vẫn còn rất ảo não.

      Hai cánh tay thả xuống hai bên cơ thể, hơi nắm thành quyền, thầm bình ổn lại tâm trạng của mình.

      Hết thảy việc đều bị Sở Trạm Đông thu vào trong con mắt màu đen, con ngươi bất động thanh sắc tối sầm lại, mặt lại chút biểu , ôn tồn : "Vậy mau ngủ sớm ."

      Nhìn bóng lưng cao ngất của từ từ rời khỏi, dây thần kinh căng cứng của Hàn Tử Tây mới có thể thả lỏng, ôm ngực, thở dài hơi.

      Khẩn trương cái gì, có rãnh rỗi như vậy, ngay cả điện thoại của mình cũng muốn quản lý.

      Tuy là như vậy, thế nhưng cách mà xuất làm cho bị dọa đến nhảy dựng.

      Nhưng lỡ đâu thần kinh có vấn đề, rãnh rỗi như vậy, muốn xem vừa rồi làm cái gì, phải làm sao bây giờ?

      Có trời mới biết, vừa rồi có điện thoại, thấy bốn phía đều rất yên tĩnh, hơn nữa trời cũng khuya, cho rằng Sở Trạm Đông ngủ, mới dám nghe, trong lúc , thanh chuyện cũng hết sức , đến nổi thể nào hơn, sợ làm ầm ĩ đến .

      sợ hãi lấy điện thoại ra lần nữa, đem danh sách những gì vừa xem, cắn răng xóa toàn bộ, thậm chí còn format lại bộ nhớ điện thoại di động.

      hề biết, Sở Trạm Đông ngồi trong thư phòng, xuyên thấu vào màn hình máy tính, nhìn thấy hết những hành động của vừa làm.
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 28: Đột nhiên tôi phát ra vợ của tôi lại đẹp như vậy!


      Edit & Beta: linhlunglinh


      Tập đoàn HC...

      chỉ bởi vì ở B Thị này là nơi tập trung nhiều tập đoàn lớn, mà ngay cả những cao ốc chuyên xử lý việc công cũng đều trở thành tiêu chí xây sựng của cả B Thị.

      Tòa cao ốc cao tám mươi tám tầng đứng sừng sững, giống như cái cột chống trời dường như muốn xuyên thẳng qua cả những đám mây phía , mang theo phong thái uy nghiêm hiếm có.

      Khi Sở Trạm Đông bước vào nơi này giống như vị vua chúa vào lãnh địa của mình, đến nỗi thanh kính cẩn lễ phép chào hỏi của mọi người vang lên dứt.

      Khi hai người vào thang máy, lại rất vừa vặn đụng phải Sở Bích Đình!

      Cũng đừng Sở Bích Đình già mồm, khi đối mặt với kẻ thù của mình, sợ rằng có mấy người vẫn giữ được vẻ bình thản a!

      Lời của Sở Bích Đình tất nhiên hề tốt lành gì: “Sở thiếu phu nhân, rốt cuộc cũng tới, tôi còn tưởng rằng chìm đắm trong sủng ái của thiếu gia, quen thói hưởng phúc. Sớm biết rằng có thể tiến vào nơi này, tôi chẳng dám đến!”

      Sở Bích Đình còn cố tình làm khó: “Mặc dù người ta là người mới, nhưng lại vô cùng cẩn trọng, có làm sai chuyện gì, tôi cũng thể nào phân biệt nổi đâu là trắng đâu là đen mà sa thải người ta!”

      “Vậy tiếp tục sử dụng sao?” Sở Trạm Đông chỉ nhàn nhạt lên tiếng.

      “... vậy Sở thiếu phu nhân...?”

      Sở Trạm Đông nhợt nhạt cười: “Trương thư ký xin nghỉ sanh rồi, tại dưới tay em có đủ người!”

      Sở Trạm Đông!!!

      Sở Bích Đình hận thể đem răng mình cắn nát, nhưng mặt vẫn luôn duy trì nụ cười khéo léo: “Tình cảm của thiếu gia cùng Sở thiếu phu nhân quả nhiên là quá tốt, đây là muốn mượn việc công làm việc tư sao?”

      “Chị đúng rồi!!!” xong cánh tay của Sở Trạm Đong cũng vừa vặn vung lên, ôm lấy đầu vai của Hàn Tử Tây vào lòng, lại cúi xuống hôn vào bên má của : “Chị, chị con người có phải quá kỳ lạ hay ? Đột nhiên em lại phát vợ của em đẹp như vậy!”

      Câu này... cũng quá kinh người !

      Mà càng làm cho tin vào mắt mình là, Sở Trạm Đông cư nhiên ôm lấy Hàn Tử Tây vào thang máy chuyên dụng cho tổng giám đốc!

      Hai người thang máy chuyên dụng đến tầng cao nhất của tòa nhà...

      Cố Tử Mạch cũng sớm đứng chờ ở cửa, khi trông thấy Sở Trạm Đông cùng Hàn Tử Tây ra, cũng có chút giật mình, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh: “Xin chào tổng giám đốc, xin chào phu nhân.”

      Lời này của Cố Tử Mạch coi như cũng là lời dò xét, nhưng lại bất ngờ nhận được lời đáp lại của Sở Trạm Đông: “Phu nhân còn chưa ăn điểm tâm sáng, hãy gọi người đem đến phần đồ ăn Trung Quốc cho phu nhân!”

      “... Dạ.”

      Sở Trạm Đông cũng có đưa Hàn Tử Tây đến phòng làm việc, mà lại đưa đến phòng tiếp khách: “Bây giờ cứ chờ ở đây, khi nào bữa sáng tới cứ dùng!”

      “Vâng!” Hàn Tử Tây cũng biết Sở Trạm Đông muốn làm gì, tại cũng chỉ có thể vừa bước vừa tính bước mà thôi!

      Nơi này là nơi làm việc...

      Cao cấp, Sang trọng, khí phách cũng giống như tính tình chút kiềm chế của Sở Trạm Đông, khắp nơi lộ ra hơi thở xa xỉ.

      Cố Tử Mạch đứng phía trước bàn làm việc, nhìn giám đốc ngồi ghế quay lưng về phía , nhàn nhã ngắm nhìn phong cảnh qua cửa sổ bằng kính trong suốt từ trần nhà xuống tận mặt đất. “Lão đại có gì phân phó?”

      Cố Tử Mạch, là trai của Cố Hạ, cả hai người đều vì Sở Trạm Đông mà bán mạng.

      Ngoại trừ thân phận là thuộc hạ, Sở Trạm Đông đối xử với Cố Tử Mạch cũng sai, giống như đám Cơ Ngô Lê, đem họ trở thành em.

      Cho nên khi có người ngoài, Cố Tử Mạch chuyện với Sở Trạm Đông cũng hề câu nệ.

      “Chuyện tôi cho cậu điều tra đến đâu rồi?” tay của Sở Trạm Đông cầm cây bút máy, khi chuyện, ngón tay giữa cũng theo đó chuyển động làm cây bút xoay tròn.

      Ngón tay thon dài kia giống như có ma lực, làm cho Cố Tử Mạch cũng phải hoa cả mắt.

      Sở Trạm Đông mình điều tra chuyện gì?

      Ngày hôm qua, lúc chuyện điện thoại, Cố Tử Mạch ... cho nên căn bản là cũng nghe Sở Trạm Đông bảo mình điều tra chuyện gì.

      nghe được người phía sau trả lời, Sở Trạm Đông quay người lại, cười mà như cười nhìn Cố Tử Mạch: “Tử Mạch, có cần tôi cho cậu công việc đây, tôi cảm thấy bây giờ cậu rất cần nó đấy!”

      “...”

      Sở Trạm Đông lấy điện thoại ra, nhàn nhạt hỏi: “Hôm nay có lịch trình gì?’

      “Buổi sáng cùng với tập đoàn địa phương ký kết cái hợp đồng, buổi trưa tham gia tiệc rượu sinh nhật, còn bốn giờ chiều khởi hành bay đến quốc,...”

      Cố Tử Mạch còn chưa hết, Sở Trạm Đông cắt ngang: “Lịch trình hủy bỏ !”

      “...” Cố Tử Mạch ngây ngẩn cả người.

      Hủy bỏ? có nghe lầm ? Đây là Quốc a!

      Cố Tử Mạch còn chưa kịp phản ứng, Sở Trạm Đông lơ đãng : “Trương thư ký còn chưa đến sao?”

      Tìm Trương thư ký làm gì? “Tôi gọi điệu cho ấy tới ngay lập tức!”

      cần! Đem phòng làm việc của ta dọn dẹp chút, những vật dụng của ta đều mang trả cho ta !”

      Đây là sa thải sao?

      Trương thư ký theo Sở Trạm Đông nhiều năm, ấy làm sai phải chuyện gì sao?

      Trương thư ký lái xe đến công ty, đột nhiên nhận được cuộc điện thoại thông báo được nghỉ việc, là khóc ra nước mắt!

      Ngay cả người đàn ông cũng có, làm sao mà có thai được, lại làm sao mà xin nghỉ sanh?

      Bất quá vui mừng điều, là mặc dù chỉ thị này của ông chủ giải thích được, nhưng tiền lương của vẫn thanh toán đầy đủ a!!!
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :