1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chồng Trước Anh Thật Là Nham Hiểm - Tô Tô (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 18: Chàng trai ấm áp - Âu Dương Lâm

      Editor: Bạch Ngọc Tuyết

      Beta: linhlunglinh


      Từ Lộ cầm lấy cây nhíp, rửa vết thương cánh tay của sắc mặt trắng bệnh nhúc nhích nằm ở đằng kia, trong lòng tràn đầy tức giận.

      - Đến cùng là bé này chọc phải vị thần tiên nào?

      Người đàn ông mang giày tây đứng bên cạnh nghe vậy, giọng hỏi thăm:

      - ấy có sao ?

      Từ Lộ nghiêng đầu nhìn cái, mặt đen như than:"Sao với trăng gì! bỏ thuốc thôi , còn ra tay ác như vậy, may là gặp được em, cũng may là có cắt đến tĩnh mạch, nếu cánh tay này liền phế ! Bất quá này cũng rất tầm thường, người có dấu vết bị hành hạ qua, trong miệng vết thương, còn phải chịu dược tính phá hoại, vết thương hai bên cũng , cho dù là đàn ông, phỏng chừng cũng chịu được!"

      Âu Dương Lâm đúng sai: "Em báo án, ngày mai em phải công tác, ở trước khi cảnh sát tìm được người nhà của ấy, phiền chị chăm sóc ấy vài ngày."

      Từ Lộ trừng mắt nhìn :"Em cái gì vậy! Chẳng lẽ chỉ có em là người tốt sao, đừng quên, chị cũng là hộ lý cứu người đấy!"

      Âu Dương Lâm cười cười:"Vâng, chị họ của em là người tốt!"


      Từ Lộ hừ "Em bán rẻ tiếng cười của mình có thấy đáng xấu hổ hay ? Em em, em là người đàn ông, mà cả ngày chỉ biết tươi cười, tại sao em lạnh lùng được chút? Khó trách cái đám tôm tép của Âu Dương gia coi em ra gì! Em đúng là quả hồng mềm, nếu muốn, chị chỉ cần bóp quả hồng mềm như em hai cái cũng có việc gì! Em có biết người đàn ông chân chính là phải cuồng ngạo ?"


      "Chị họ, bọn họ đều là người nhà của em, chị mắng bọn họ trước mặt em vậy, sợ em tức giận sao?" Âu Dương Lâm nhíu mày giả vờ tức giận.


      Từ Lộ xem thường quăng cho hai chữ "Hết thuốc chữa", tức giận : "Người nhà cái gì! Chị em, nhiều năm như vậy, sao lại còn chưa sửa được cái tật xấu tự mình đa tình này đây? Em xem bọn họ như người nhà, em có hỏi xem người ta có chịu hay chưa?

      đến cậu em họ này, lửa giận của Từ Lộ liền bốc lên đỉnh đầu!

      Cậu em họ này của cái gì cũng tốt!

      Dáng người chuẩn, gương mặt đẹp, chỉ có cái tốt!

      Đó là tính tình quá tốt!

      người đàn ông, có tính tình tốt như vậy để làm gì!

      Bị người cười nhạo, bị người gạt bỏ, bị người khi dễ, nhưng cho tới bây giờ cũng tức giận!

      rất muốn nhìn thấy, đến cùng là có chuyện gì mới có thể đụng vào ranh giới cuối cùng của , làm giống như nam tử hán, bộc phát lần!

      Bất quá điều kiện đầu tiên là, phải có ranh giới cuối cùng mới được!

      Nhưng mà, đối với , ranh giới cuối cùng có thể thứ xa vời!

      Từ Lộ khoát khoát tay:" Thôi, em trước , phải ngày mai còn có việc làm sao, vội vàng kiếm tiền cho đám tôm tép đó , chị tiễn em, còn phải may miệng vết thương cánh tay này nữa!"

      ***

      Âu Dương Lâm ra khỏi phòng khám của Tử Lộ, bước lên chiếc Porsche đen đậu ven đường, chiếc xe chầm chậm lăn bánh con đường yên tĩnh người.

      Khoảng chừng mười phút sau, Dương Lâm lấy điện thoại ra, bấm dãy số gọi .

      Đối phương bắt máy rất nhanh, giống như chờ liên lạc: "Như thế nào?"

      Thanh của Âu Dương Di vô cùng lạnh lùng, còn xen lẫn khinh thường.

      Nhưng Âu Dương Lâm vẫn rất lễ phép trả lời: "Chị, em đưa chị Tử Lộ đến, mặc dù vết thương của ấy nghiêm trọng, nhưng cũng may có gì đáng ngại."

      "Được! Vậy kế tiếp em hãy tiếp cận ta."

      Dừng chút, Âu Dương Di lại : "Đừng làm chi chị thất vọng!"

      Lúc chuẩn bị cắt đứt liên lạc, Âu Dương Lâm lại gọi: "Chị..."

      "Âu Dương Lâm, đừng với chị là em muốn làm!" Ngữ khí của Âu Dương Di tràn ngập mùi vị uy hiếp: " như vậy, là em muốn có vật kia rồi?"

      "Chị, Hàn Tử Tây..." Trong lòng Âu Dương Lâm tràn ngập cảm xúc đành lòng, ngữ điệu mang theo thương vô bờ: "Em cảm thấy, ấy đủ để uy hiếp Sở Trạm Đông, vẫn là..."

      "A Lâm!" Âu Dương Di nhanh chóng thay đổi thái độ: "Kỳ ta làm như vậy, cũng phải chỉ riêng gì mình! Đừng là chị quan tâm em, nhưng chuyện em thích Hàn Tử Tây, em dám phủ nhận ?"

      Chương 19: Nếu muốn bày tỏ lòng biết ơn, vậy lấy thân báo đáp !


      "Em..." Dương Lâm muốn lại thôi, điều này cũng đủ để giải thích mọi chuyện.

      "A Lâm!" Ngữ điệu của Âu Dương Di lại mềm xuống lần nữa: "Đêm nay em cũng tận mắt nhìn thấy chuyện Hàn Tử Tây gặp phải, dối gạt em, đây phải là tình trạng thảm nhất mà ấy lâm vào! từng có lần, ấy bị Sở Trạm Đông hành hạ đến hôn mê hơn nửa tháng!"

      "Theo tin tức có thể tin cậy, Sở Trạm Đông muốn Hàn Tử Tây sinh con cho !

      Về phần nguyên nhân là gì, chị còn điều tra!

      Hài tử đối với người phụ nữ mà , có ý nghĩa như thế nào, em có thể hiểu từ người của mẹ.

      khi người phụ nữ có đứa con, khúc mắc của Hàn Tử Tây cùng Sở Trạm Đông, e rằng cả đời này cũng đừng nghĩ làm ràng được!

      Chuyện này, ai cũng có thể thay chị làm được, chỉ cần có tiền, chị còn sợ tìm được người sao?

      Tại sao phải tìm em, cái này chị cũng cần thêm nữa, nhiều hơn ngược lại thành già mồm cãi láo!

      Những chuyện chị chỉ có như vậy, cơ hội chỉ có lần, sau khi thành công, chỉ tìm được di vật của mẹ em, mà em còn có thể cùng người con em mến ở bên cạnh nhau. Có đạt được những điều này hay , chỉ có thể dựa vào lựa chọn của em mà thôi!"

      **

      Sau khi Hàn Tử Tây tỉnh lại, nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh xa lạ, trong lúc nhất thời kịp phản ứng.

      Đây là nơi nào?

      giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng hai cánh tay lại đều truyền đến từng trận đau đớn.

      Vết thương tay trái do tự bản thân gây nên được quấn vải băng cẩn thận, mu bàn tay phải buộc kim tiêm truyền dịch. Hàn Tử Tây tháo kim tiêm ra, nhưng khi vừa động liền đụng phải miệng vết thương.

      "Ôi trời ơi, bà nội của tôi ơi, có phải muốn trở thành người tàn phế hay ?"

      Từ Lộ bưng chậu nước rửa mặt vào, mới vừa đẩy cửa ra, bị hành động của Hàn Tử Tây dọa, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

      Vội vàng đặt chậu nước rửa mặt tùy ý ở ghế dựa cạnh giường, từ tủ đầu giường lấy ra bông y tế cùng lọ rượu sát trùng, nhanh chóng ấn chắc vào lỗ kim tay , tay phải thấm ra chút máu tươi, lại dùng tay kia, cầm lấy cánh tay trái của cẩn thận kiểm tra.

      Băng gạc vẫn màu trắng, có dấu hiệu bị nhuộm máu đỏ, Từ Lộ thở phào nhõm, đồng thời trợn mắt hung hăng nhìn Hàn Tử Tây cái: " tỉnh tại sao gọi người đến, có biết cứ lộn xộn như vậy, chạm đến miệng vết thương, có nghĩ muốn còn cánh tay?"

      "..." này hung dữ!

      Đây là ấn tượng đầu tiên của Hàn Tử Tây đối với Từ Lộ!

      ấy có bộ dáng yếu đuối như Lâm Đại Ngọc, nhưng là tính tình...

      Từ Lộ có tướng mạo khá giống người thời xưa, mặt trái xoan tiêu chuẩn, mày liễu, mắt hạnh, nếu mặc cổ trang, chính là mĩ nữ cổ đại tiêu chuẩn a!

      Hàn Tử Tây mấp máy môi, mở miệng: "Là... A!"

      Mới phát ra thanh, sắc mặt của liền thay đổi, miệng đau như muốn nát ra, đừng đến trò chuyện, chỉ há mồm thôi cũng khó khăn.

      " có phải hay muốn hỏi, tôi là người cứu ?" Từ Lộ lần nữa giúp châm châm, điều chỉnh lại tần suất truyền dịch.

      Hàn Tử Tây gật đầu .

      " phải là tôi, là chàng rất đẹp trai!" Từ Lộ mập mờ nháy mắt với : "Nếu như muốn tỏ lòng biết ơn, tôi cảm thấy cần phải lấy thân báo đáp!"

      "..."

      Từ Lộ sờ sờ cằm, quan sát cẩn thận Hàn Tử Hi, sau cùng giống như là rất hài lòng, tự đắc gật đầu: "Nhìn kỹ, hai người xác thực rất có tương lai là vợ chồng!"

      Cậu em họ ngốc kia của , đều lớn như vậy, người bạn còn có, bé này mặc dù lai lịch ràng lắm, nhưng là lấy ánh mắt nhìn người của , tồi a!

      "..."

      Từ Lộ tặc tặc cười tiếng, thu lại tinh quang ở đáy mắt, vắt khăn mặt nóng trong chậu rửa mặt đặt đầu giường: "Mỹ nữ, mới ra rất nhiều mồ hôi, để tôi giúp lau người!"

      Hàn Tử Tây vừa mới cử động, Từ Lộ liền bắn tới ánh mắt như đao cắt: "Đừng động đậy, đều là con , với tôi đồng dạng ít, thẹn thùng cái quỷ gì!"

      "..."

      Cứ như vậy, Từ Lộ đem y phục Hàn Tử Tây cởi bỏ, nhưng là lúc Từ Lộ vào cũng có đóng cửa, lại ngờ bỗng nhiên xuất người cao ráo tuấn xuất ở trước cửa.
      Chris thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 20: Lo sợ chị chiếu cố tốt vợ của em sao?

      Bất ngờ như vậy, rồi lại vừa vặn như vậy, Hàn Tử Tây bị Âu Dương Lâm cố ý xem sạch bách, mặc dù còn mặc cái áo ngực!

      Thời gian như đình chỉ, hai mặt nhìn nhau!

      người ngây ngốc, người như hóa đá!

      Hai người hai vẻ mặt, chọc cười Từ Lộ: “ Ha ha ha, ý trời a!”

      Hai người phục hồi tin thần lại, âu dương Lâm lập tức quay lưng , giọng dồn dập: “ Thẹn thùng!”

      Hàn Tử Tây nhìn vết thương chồng chất cánh tay trái, sau đó vươn tay, kéo chăn mền phủ cả người mình lại!

      Vừa rồi sở dĩ nhất thời kịp phản ứng, là vì đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy,

      Bị âu Dương Lâm nhìn sạch bách!

      Người hỉ nộ ái ố ra như , mặt cũng đỏ rần!


      phải là ngượng ngùng, mà là phẫn uất!

      Đối với người đàn ông đột nhiên xông vào, còn có Từ Lộ thêm lửa đến nghẹn!

      Đặc biệt là Từ Lộ!

      Phản ứng đầu tiên phải là thay che, mà là lên tiếng chế nhạo cười to!!!

      Hàn Tử Tây còn là lần đầu tiên gặp, người khác người nghiêm trọng như thế!

      Thấy Hàn Tử Tây đỏ mặt, Từ Lộ đương nhiên cho rằng là xấu hổ, vỗ vỗ vai của : “ Ai da, xem sạch bách , phải là người khác, mà là lão công tương lai của , dù sao sớm muộn gì cũng thấy, coi như trước luyện tập, cần thẹn thùng! Về phần tôi, coi tôi như tồn tại là được!”

      “…”

      Chính là tính tình tốt, gặp từ Lộ lại như vậy, phỏng đoán đều…

      Dù sao Hàn Tử Tây là có điểm… nếu nhu bây giờ có thể xuống đất, tuyệt đối thỏa thuận hai bên xong xuôi, phút cũng muốn nán lại !

      Mặc dù bọn họ cứu mình, mình làm như vậy rất đạo đức, nhưng quả có biện pháp khác!

      Bất quá…

      Tầm mắt chuyển tới bên người đàn ông cứu mình, Hàn Tử Tây hơi nhíu mày, thầm nghĩ: chính là người này cứu mình sao?

      Cứu như thế nào?

      Là ở nơi nào cứu được?

      Đáy mắt tối tăm xẹt qua tia hoang mang, Hàn Tử Tây gian nan mở miệng: “ gì trước ơi, cám ơn cứu và cho tôi ở lại…”

      Chỉ là mấy chữ, khiến Hàn Tử Tây như dùng hết tất cả sức lực, trán mồ hôi lớn như hạt đậu, lập tức chảy dài!

      Âu Dương Lâm càng dám xoay người, nhàng lắc đầu: “ cần khách khí, đường thấy người gặp nạn trước mặt mình, tin tưởng đổi lại bất luận kẻ nào cũng cứu, tiện tay mà thôi, cần để ý!”

      Gặp nạn ở trước mặt ?

      Là thế này phải ?

      Cẩn thận tìm kiếm trí nhớ, lại nhớ nổi, mình như thế nào rời , đoạn trí nhớ cuối cùng, chỉ có bóng lưng kiên quyết mà !

      Nhớ tới Sở Trạm Đông, Hàn Tử Tây con ngươi khẽ biến, nhưng là thoáng qua rồi biến mất, lại muốn mở miệng, lại bị từ lộ ngăn cản.

      miệng đau ư ?” Từ Lộ bĩu môi : “ Rất muốn được ân ái, muốn chuyện đương, chờ miệng tốt lại cũng muộn! Xem mồ hôi đầu kìa, thêm vài lời, đoán chừng cũng có thể tưới hoa rồi a!”

      Người phụ nữ này nghĩ thuốc trong cơ thể mình ngoại trừ việc ân ái có thể biết đau chắc!

      thể , Từ Lộ xác thực là thích Hàn Tử Tây, chỉ tiêng phần kiên cường, liền phải người bình thường có thể so sánh !

      Huống chi, chỉ có kiên cường, còn có…

      như thế nào đây, Từ lộ nhất thời cũng biết phải hình dung như thế nào ?

      Khí tràng !

      Đúng !

      Khí tràng cao ngạo mà lạnh lùng, mới có thể đền bù cho em họ của mình, nếu như hai người thực hành, ở Âu Dương gia, này tuyệt đối có thể trợ giúp giúp em họ đối phó ăn thịt người nháy mắt kia !

      Bất quá …

      Từ Lộ nắm lấy tay Âu Dương Lâm, quay sang nhìn , hỏi : “ Em phải là yên tâm nên chưa a, chẳng lẽ sợ hãi chị chiếu cố tốt vợ của em sao!”

      Hàn Tử Tây: “…”

      Âu Dương Lâm: “…”
      Last edited: 30/11/15
      Chris thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 21: Âu Dương phu nhân cách xưng hô này là đúng hay sai.

      Editor: Ice Queen

      Beta: Đào

      Từ Lộ là tín nhiệm, Hàn Tử Tây xem như là được lĩnh giáo qua.

      Vốn là và Âu Dương Lâm có mối quan hệ rất thuần khiết so với nước tinh khiết còn muốn thuần khiết hơn, những ngày này nghe đồn bậy bạ nên có ác cảm với , trong phòng khám những người kia, bây giờ cứ như vậy gọi Hàn Tử Tây.

      Chị Từ Lộ và người giúp việc hỏi : "Âu Dương phu nhân, cơm trưa người muốn ăn món gì?"

      Âu Dương phu nhân!!!

      Bà nữ quản gia, vệ sĩ, thậm chí còn có cả những người bệnh cũ, mà ngay cả những người quét dọn vệ sinh đều xưng hô với như thế.

      Cố hết sức để giải thích mình phải là Âu Dương phu nhân gì đó, nhưng Từ Lộ trực tiếp câu: "Bây giờ chưa phải là Âu Dương phu nhân, nhưng sớm muộn gì cũng vậy thôi!"

      "..."

      Từ Lộ tự quyết định, chung đụng cũng được vài ngày, Hàn Tử Tây vẫn là có cách nào thích ứng được.

      Âu Dương Lâm sớm nhìn ra sắc mặt Hàn Tử Tây tốt cho lắm, thừa lúc trong phòng chỉ còn lại hai người lời xin lỗi với :"Xin lỗi, chị họ tôi tính tình hơi hướng ngoại, nhưng cũng phải là người xấu, chỉ là chị ấy thích giỡn chút. Tôi thấy được chị ấy là lòng thích ,xem như người thân người bạn bình thường mà đối đãi, cho nên mới quá mức như vậy. Nếu như cảm thấy có chỗ thoải, vậy tôi thay mặt chị ấy nhận lỗi với ."

      Lễ phép, nho nhã, lại còn là ân nhân cứu mạng của mình, Hàn Tử Tây còn có thể cái gì!

      Hàn Tử Tây mím môi:"Âu Dương tiên sinh quá, tôi biết bác sĩ Từ cũng có ác ý gì, chỉ là tôi...khả năng giao tiếp trong cuộc sống của tôi tốt cho lắm, tôi cũng có chút quen thôi!"

      "Đúng vậy, tôi thấy được người sống hướng nội, mà với chị họ tôi chỉ quen biết sơ, quả làm cho người ta có chút... chịu nổi!"

      đứng bên cửa sổ, ngoài cửa sổ ánh mặt trời chiếu vào người , làm cho giống như có tầng hào quang chói mắt mãi cứ nhìn an tĩnh đứng như vậy, nụ cười ôn nhuận với lúm đồng tiền má, làm cho Hàn Tử Tây cũng có chút thất thần.

      cùng Sở Trạm Đông , ngoại trừ ngoại hình đồng dạng tuấn dật, khí chất vương giả xuất sắc người, nhưng lại là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược...

      cười làm cho người ta cảm thấy thoải mái, giống như...hoa sen cao quý gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn vậy.

      Đây là dùng để hình dung người phụ nữ nhưng giờ phút này Hàn Tử Tây cảm thấy, dùng nó người người đàn ông này là thích hợp nhất.

      Sở Trạm Đông cũng thường xuyên cười, nhưng nụ cười ấy lại chưa bao giờ đạt đến đáy mắt, mà nó trầm làm cho người ta có cảm giác như là ác ma tới từ địa ngục vậy.

      Hàn Tử Tây cũng biết, tại sao mình lại đem hai người bọn họ so sánh với nhau, thậm chí trong nội tâm còn có tia mong chờ hoang đường, hy vọng Sở Trạm Đông cũng có thể như ...Ôn nhuận như ngọc!

      A!

      Hàn Tử Tây có cảm giác mình điên rồi, vì cái gì mà đến bây giờ, vẫn thể đem từ trong lòng vứt ra ngoài...Nhổ cỏ tận gốc!

      Đúng vậy!

      Cố Hạ đúng!

      Sở Trạm Đông!

      Nhưng là bắt đầu từ khi nào, lún sâu đên thế, chính bản thân cũng biết .

      Cái loại cảm giác này, lần đầu tiên cảm nhận được ràng như vậy, còn tưởng rằng trái tim có tật xấu nữa.

      Chỉ biết là, khi cùng những người khác phái thân cận, đau lòng, càng ngày càng nhiều, thậm chí có lần hôn tý, lại cảm thấy mình hít thở thông.

      Giống như trong lúc vô hình có bàn tay ai đó giữ chặt cái cổ của làm cho đến cả hô hấp cũng thấy khó khăn.

      Đánh thức là Sở Bích Đình.

      Khi đó cùng...

      Nhớ tới người nọ, Hàn Tử Tây lại mạnh mẽ che ngực lại, sắc mặt tái nhợt.

      Âu Dương Lâm thấy thế, vội vàng tiến lên, lo lắng hỏi thăm:"Hàn tiểu thư, bị làm sao vậy?Thấy khỏe ở đâu sao?"

      Hàn Tử Tây phát bắt được cánh tay của :"Nước..."

      Thanh của yếu ớt như tiếng ruồi muỗi kêu, Âu Dương Lâm nghe được gì, nên hơi nghiêng người đem lỗ tai tiến lại bên môi , nhưng đúng lúc này, cửa mở ra...
      Chris thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 22: : Vài ngày gặp, có phải vợ nhớ đến hay ?
      Edit: meo khanh ngoc
      Beta: linhlunglinh


      màn này vốn rất là bình thường, nhưng khi vào trong mắt người đứng ngoài cửa, lại thành... đôi gian phu dâm phụ biết xấu hổ!

      Có phải ba ngày nay, đều ở cùng chỗ với người đàn ông này hay ?

      Khi nghĩ tới khả năng này rất có thể xảy ra, hai tròng mắt Sở Trạm Đông trở nên trầm vô cùng, khẽ híp lại, dưới đáy mắt lên vẻ xơ xác tiêu điều, nhưng rất nhanh biết mất.

      Nhất là khi đứng ở đây được lúc, thế nhưng hai người kia cũng hề phát , vẫn còn thân mật đút nước cho nhau uống!

      Hàn Tử Tây, gần đây đúng là làm tôi phải rửa mắt mà nhìn lại a!

      Lần đầu tiên, Hàn Tử Tây có lập tức cảm giác được tồn tại của Sở Trạm Đông, bởi vì suy nghĩ của vẫn còn chìm đắm trong quá khứ!

      Chuyện qua nhiều năm như vậy, nhưng vẫn thể nào quên được!

      Làm sao có thể quên được, bởi vì đó chính là mạng người a!

      Có ngay thẳng nhiều hơn nữa, tuy bởi vì ấy chết trẻ, đừng là mười ba năm, cho dù là ba mươi năm, thậm chí cả đời này, cái tội này bọn cũng thể nào gánh hết được!

      Người nọ đối với Sở Bích Đình rất quan trọng, cơ hồ ai sánh bằng, cho nên Sở Bích Đình hận , chính là điều đương nhiên!

      ra trước khi chuyện đó xảy ra, coi như là khi đối mặt Sở Bích Đình, cũng có thể chỉ cần quá mức quan tâm, nhưng nay giữa hai người họ có loại phản ứng lớn như vậy, là vì...

      Nhưng điều làm biết nên làm gì, đó là khuôn mặt của Âu Dương Lâm cùng người nọ, rất giống nhau!

      Hàn Tử Tây bình tĩnh ngước mắt lên nhìn xem Âu Dương Lâm, tự chủ được, hốc mắt của lại hơi nóng, cánh tay bất giác nâng lên, đưa đến gần gương mặt của Âu Dương Lâm, lẩm bẩm : " Khuynh!"

      .... ! ! ! !

      Sở Trạm Đông còn có phản ứng, thanh của đồ vật rơi xuống vang lên từ phía sau lưng !

      đồ vật vừa xuống đất, mùi thơm của canh gà lan ra, trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau.

      thể trách Từ Lộ ngạc nhiên, là...

      Diễn biến này có phải con mẹ nó quá nhanh hay !

      giây đồng hồ trước, còn suy nghĩ làm cách nào để hai người trở nên thân cận hơn, vậy mà...

      Bất quá chính là bưng chén canh gà đến, tại sao xưng hô của hai người lại trở nên thân mật như vậy?

      xảy ra chuyện gì mà biết chuyện sao?

      Hay vẫn phải , ra lúc trước hai người lạnh nhạt đều là giả bộ thẹn thùng?

      Càng nghĩ càng có thể, nếu làm sao thừa dịp có ai ở đây, ngay cả cách xưng hô thân mật đều cũng gọi rồi!

      đúng, trong nay vẫn có người a!

      Vị đại ôn thần đứng ngoài cửa này, phải cũng là người sao?

      Hai người Hàn Tử Tây cùng Âu Dương Lâm nghe thấy tiếng động, cũng phục hồi lại tinh thần, nhìn theo hướng phát ra thanh, nhưng khi nhìn thấy Sở Trạm Đông đứng đó biết từ lúc nào, ngay cả chân mày hay khóe mắt đều mang theo ý cười, hai con mắt sắc sảo của Hàn Tử Tây lại rất thản nhiên trầm xuống.

      Mặc dù Sở Trạm Đông cười, nhưng có lẽ là từ đầu đến chân của đều mặc cây đen, cho nên khi Từ Lộ ngang qua người để vào bên trong, cảm nhận được khí thế của , làm nhịn được rùng mình cái.

      Người đàn ông này phải là Sở thiếu đại danh đại đỉnh sao? Tại sao nhân vật lớn như vậy lại đột nhiên xuất ở ngôi nhà của , hay là vì Hàn Tử Tây?

      ràng chính là đáp án này!

      Nếu , người này thân là Sở thiếu gia, cũng ăn no rãnh rỗi, tản bộ đến ngôi nhà này của ?

      ràng có thể làm cho sở thiếu đến tận nơi đây, rốt cuộc quan hệ giữa bọn họ là như thế nào?

      Đại boss và nhân viên?

      Bạn bè nam nữ bình thường?

      Hay là kim chủ và tình nhân?

      Tuyệt đối thể nào là vợ chồng, Sở thiếu chính là người đứng đầu của Ngũ thiếu, giá trị có thể lấy kim cương để tính!

      Bất luận là quan hệ gì, đều thể nào vui mừng được, bởi vì...

      nhìn ra được, cậu em họ của có loại tình cảm kia đối với Hàn Tử Tây!

      Vì Hàn Tử Tây mà ngay cả chuyến công tác quan trọng kia cũng , mỗi ngày có chuyện gì làm đều chạy tới đây chăm sóc, cái này phải là là cái gì?

      Đúng là đúng là...

      Nửa đường nhảy ra tới vị này Trình Giảo Kim, cũng quá là xui xẻo rồi, nghiệp chinh phục người đẹp của em họ phải như đống lửa sao?

      Bốn mắt nhìn nhau, tuy nhiên cũng có ai mở miệng, ánh mắt hai người lưu chuyển, u quang lóe lên, Từ Lộ vừa mới chuẩn bị mở miệng, lại bị Sở Trạm Đông đoạt trước.

      Hai tay đút vào túi quần, giống như cười mà như cười, hướng phía trước cất bước, buồn bã : "Mới vài ngày gặp, có phải vợ nhớ đến hay !"

      Từ lộ: "..."

      Cái gì.... Vợ ...!!!
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 23: Vợ , rất nhớ em!
      Edit: Trana
      Beta: linhlunglinh

      những Từ Lộ bị kinh sợ, mà Hàn Tử Tây còn sững sờ ngây ngốc ngồi tại chỗ!

      Trong lúc ngây ngốc, thân thể đột nhiên bị mạnh mẽ ôm dậy từ giường.

      Đầu óc của vẫn còn trống rỗng chưa kịp suy nghĩ, cơ thể theo phản ứng tự nhiên giang hai tay ra ôm lấy cổ .

      Thấy động tác này của , khóe miệng Sở Trạm Đông liền nở ra nụ cười quỷ dị: "Nhiệt tình như vậy, có thể hiểu là vợ dùng hành động thực tế để trả lời cho câu hỏi vừa rồi của ?"

      Dứt lời, nhìn động tác tiếp theo của , tuy Hàn Tử Tây là người rất giỏi giữ bình tĩnh, nhưng toàn thân cũng cứng ngắc lại.

      Sở Trạm Đông hôn lên cánh môi trắng bệch của , giống như chìm đắm trong cảm xúc vui sướng khi mất mà bỗng dưng có lại được, sâu xa : "Vợ , rất nhớ em, may là em có việc gì, nếu sống còn có ý nghĩa gì?"

      "..."

      Đây ràng là ta cố tình làm vậy ở trước mặt người ngoài...

      tồn tại của , đối với , giống như là vết bẩn giây vào cuộc đời của , e rằng ghê tởm mà dành cho còn quá ít.

      Bất quá, kinh ngạc xuất trong mắt chỉ như chớp mắt, sau đó liền biến mất, ý tứ khinh thường chế nhạo trong mắt đủ để chứng minh cho tất cả.

      Có lẽ cho rằng cùng Âu Dương Lâm có phát sinh quan hệ, cho nên mới hành động như vậy!

      hề liên quan tới ghen tuông!

      Dù sao thân phận của ở nơi đây ai cũng biết, vợ mình cùng với người đàn ông khác ở trước mặt dây dưa chỗ . Bất cứ người đàn ông nào cũng nhịn được!

      Còn có từng rằng, chỉ cần muốn thứ gì đó, vô luận dùng bất cứ giá nào, cũng làm cho nguyện vọng của thất bại!

      Khóe môi khẽ nhếch lên, Hàn Tử Tây bất đắc dĩ cười thầm, di chuyển con mắt dừng lại người Từ Lộ cùng Âu Dương Lâm : "Bác sĩ Từ, Âu Dương tiên sinh, mấy ngày nay cảm ơn hai vị quan tâm chăm sóc cho tôi. Bác sĩ Từ, phí khám bệnh tôi cho người đưa tới."

      xong, nhìn về hướng của Sở Trạm Đông : " thôi!"

      còn bị Sở Trạm Đông ôm, dĩ nhiên thể thả mình xuống dưới đất được, biết nếu cầu như vậy, Sở Trạm Đông cũng để ngoài tai.

      Còn có chính là, căn bản là muốn làm như vậy.

      Làm như vậy, chẳng phải là trực tiếp vạch trần Sở Trạm Đông giả vờ thâm tình lưu luyến sao!

      Làm mất mặt Sở Trạm Đông làm gì, nguy cơ còn có thể bị hiểu lầm, lo ngại Âu Dương Lâm ở đây nên dám cùng có cử chỉ thân mật.

      Biểu lần này của Hàn Tử Tây, nơi đáy mắt Sở Trạm Đông lên tầng khí lạnh, càng ngày càng tăng!

      Hiểu như Hàn Tử Tây, từng động tác hơi thở của cũng hiểu được suy nghĩ cái gì, ít nhất là đoán được bảy tám phần.

      vội vã như vậy, chính là sợ hãi biết trả lời với tên tiểu bạch kiểm này như thế nào? Nếu làm sao lại ngoan ngoãn phối hợp như vậy! phải là vẫn luôn nghe lời của sao?

      Nhìn cái, Sở Trạm Đông khẽ híp mắt lại, chuyển người cái, ngồi ở ngay mép giường ôm ngang Hàn tử Tây để ngồi đùi của , tư thế vô cùng thân mật.

      Hàn Tử Tây: "..."

      Âu Dương Lâm: "..."

      Từ lộ: "..."

      Sở Trạm Đông làm như thấy ánh mắt kinh ngạc của mấy người, khẽ nhéo bên má tái nhợt của Hàn Tử Tây, ràng khí sắc tốt, nhưng lại đem đến cho cảm giác vô cùng tốt, khiển trách: "Vợ , quả em cũng có thành ý rồi! Cứu mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, em chỉ câu cám ơn là được rồi sao?"

      Từ Lộ cũng rất nhanh khôi phục lại tinh thần, khoát tay : "Cám ơn là được rồi, Sở phủ nhân như vậy..."

      Tử Lộ lại bất động thanh sắc nhìn Âu Dương Lâm bên cạnh, thầm bấm cánh tay của : "Tôi cùng em họ đều suy nghĩ nhiều như vậy, phải là có câu , thi ân đừng quên báo. A Lâm, em có đúng hay ?"

      Chuyện phải lấy thân báo đáp, xin cho phép được thu hồi lại!

      Em họ của lại dám cùng Sở Trạm Đông tranh giành người đàn bà, chẳng lẽ muốn sống nữa sao!

      "Đương nhiên, tôi cũng chưa từng nghĩ muốn Tiểu Tây cảm tạ, tôi vì Tiểu Tây làm hết thảy, đều là vì cam tâm tình nguyện!" Âu Dương Lâm nhìn Hàn Tử Tây, vẫn là vẻ mặt tươi cười, nhưng đáy mắt lại có tia thương cảm!
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :