1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chồng Trước Anh Thật Là Nham Hiểm - Tô Tô (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 12: Hàn Tử Tây, quả nhiên có gan!

      Editor : Lãnh Băng Hinh

      Beta : linhlunglinh

      Tiếng cười mê người phát ra từ giữa đôi môi mỏng của Sở Trạm Đông: "Nãy giờ gì, là vì thẹn thùng sao? Vậy cũng tốt, tôi làm người tốt làm đến cùng, tôi thay chọn."

      Nâng cằm lên, cười như cười: "Tất cả những người này cùng lên , vậy có thể thỏa mãn cho rồi chứ?"

      Cả người Hàn Tử Tây cứng ngắc nhìn Sở Trạm Đông, bỗng dưng đứng dậy, cúi người trước mặt góc chín mươi độ: "Cảm ơn thiếu gia ưu ái, nếu tôi từ chối bất kính!"

      xong, Hàn Tử Tây đến trước mặt những nam nhân kia, tiện tay khoác vào cánh tay hai người của hai người, xoay người nhìn về phía Sở Trạm Đông: "Thiếu gia có thể cho tôi mượn tạm căn phòng được ?"

      câu này ra rất đáng đánh đòn, nhưng biểu cảm mặt hết lần này tới lần khác vẫn luôn nghiêm chỉnh, nhìn ra bất kỳ ý tứ cố tình nào.

      Ánh mắt Sở Trạm Đông khẽ trầm xuống, nhanh chóng thoáng qua rồi biến mất: "Giúp người giúp đến cùng, tiễn Phật tiễn đến tây thiên, phòng ngủ bên cạnh cho mượn!"

      "Cám ơn thiếu gia!"

      Hàn Tử Tây lôi kéo hai nam nhân kia , nhưng vừa hai bước, lại nghe tiếng...

      "Choang..."

      Ly thủy tinh chân dài trong tay Sở Trạm Đông bị bóp nát!

      Chất lỏng màu hồng theo lòng bàn tay cùng khe hở giữa ngón tay chảy xuống dưới, biết là máu hay là rượu.

      màn này xảy ra làm cho đám đàn ông kia bị dọa sợ đến nỗi tay chân bủn rủn, nhất là hai người bị Hàn Tử Tây kéo tay.

      Bọn họ sợ đến nỗi... tâm can tỳ phổi thận, sắp hỏng đến nơi rồi!

      Được lão đại triệu tập, bọn họ còn tưởng rằng vận may trời giáng xuống, vui mừng trong lòng, còn chưa tới kịp định thần lại, thiếu chút nữa giữ được cái mạng này nữa rồi.

      Vài người đưa mắt nhìn nhau, tìm đủ mọi lý do để chuồn ra khỏi chiến trường giữa hai người này mau.

      Có người đau bụng, có người bị nóng sốt, có người eo tốt...

      Ở thời điểm Sở Trạm Đông vừa khoát tay, nguyên đám chạy mất dạng còn nhanh hơn so với loài thỏ chạy trốn.

      Gian phòng to như vậy, ngay lập tức chỉ còn lại hai người, ai cũng gì, đem khí xung quanh hạ thấp xuống, bao phủ khắp gian .

      Nhưng làm cho cả căn phòng càng thêm căng thẳng là vì Hàn Tử Tây còn bồi thêm câu làm phá vỡ bầu khí im lặng, kiêu nịnh nhìn thẳng vào mắt Sở Trạm Đông, môi đào khẽ mở, : "Thiếu gia, phiền toái ngài lại thay tôi gọi vài thêm vài người!"

      Nhưng đáp án mà Sở Trạm Đông dành cho lại Hàn Tử Tây chính là...

      Bàn rượu trước mặt bị lật đổ hoàn toàn!

      Vài bình rượu giá trị xa xỉ, lại cứ như vậy bị bể nát!

      Sở Trạm Đông đạp những mảnh vụn kia, giống như con mãnh thú vừa bị chọc điên lên, mang theo sát khí mãnh liệt, từng bước từng bước hướng về phía Hàn Tử Tây vẫn nhúc nhích đứng đó.

      Hàn Tử Tây cứ đứng yên chỗ, ngay cả hô hấp của cũng trở nên khó khăn, nhưng là sắc mặt hề thay đổi.

      Sở Trạm Đông dùng bàn tay bóp nát ly rượu ly rượu lúc nãy, bóp cổ của , mặc dù mặt mang ý cười, nhưng lực đạo của tay cũng dần mạnh hơn: "Nếu muốn chết, vậy cứ trực tiếp cho tôi biết, tôi thành toàn cho !"

      "Thiếu gia đây là trách tội tôi sao?" Con mắt Hàn Tử Tây sắc lạnh nhìn thẳng Sở Trạm Đông: "Xin hỏi thiếu gia, tôi làm sai điều gì? phải tôi vẫn làm theo lời ngài sao?"

      "A, như vậy, là tôi lý giải sai!" giờ Sở Trạm Đông bị chọc giận: "Tôi còn cho là cảm thấy sống quá đủ rồi đây?"

      Chống đối chị của , khiêu khích , phải sống đủ rồi là cái gì!

      Nghĩ tới đây, vấn đề vẫn luôn xoay quanh trong đầu từ nãy đến giờ rồi lại lần nữa xuất .

      Vết máu kia, đến cùng là ở đâu ra, lúc đó ở phía sau lưng nàng, ràng là cũng có cẩn thận quan sát phía sau gáy rồi.

      Chỗ bị chiếc bình hoa kia nện vào cũng có chảy máu.

      người tuy có vết thương, nhưng cũng có vết thương nghiêm trọng, lúc ấy y phục của ràng là vẫn sạch .

      Dọc theo đường , biểu của vô cùng bình tĩnh khác gì thường ngày, như vậy kia vết máu kia đến tột cùng là ở đây ra?

      "Làm sao lại như vậy!" Hàn Tử Tây mân môi, khẽ cười: "Thân thể của tôi đều là vì bảo vệ an toàn cho thiếu gia, như vậy tại sao tôi dám chết trước thiếu gia bước đây!"

      "Chát..."

      Hàn Tử Tây bị Sở Trạm Đông tát bạt tai, té ngã xuống đất, khẽ liếm khóe môi dính máu, vịn lên vách tường để đứng lên: "Thiếu gia muốn giải hận sao? Nếu vậy tôi thực thay ngài!"

      Ba ba ba...

      Hàn Tử Tây đưa cánh tay của mình lên, tự tay tát lên mặt mình mấy bạt tai liên tiếp!

      Hai tay Sở Trạm Đông siết chặt thành quyền, sợi gân xanh nổi lên.

      cái tát kia, là bởi vì người bị chọc giận hoàn toàn, tự động thói quen. Thế nhưng lại dám...

      Hàn Tử Tây, quả nhiên có gan!






      Chương 13: Muốn ỷ vào việc được cưng chiều mà kiêu ngạo, mặt mũi của ở đâu?

      Edit: dohuyenrua
      Beta: linhlunglinh

      Hàn Tử Tây biết, làm như vậy, càng chọc giận Sở Trạm Đông.

      Nhìn ánh mắt là biết, hận thể nghiền xương của thành tro.

      Sở dĩ làm vậy, phải là có khuynh hướng tự ngược, mà là muốn thanh tỉnh chính mình!

      Hàn Tử Tây! Đối với người đàn ông này, đến bây giờ ngươi còn thấy ràng sao?

      Mười sáu năm, có thể coi ngươi còn bằng người qua đường, dù cho là giây, ngươi còn có thể...

      Nhưng chưa bao giờ hận, chỉ vì bị chán ghét như vậy có thể là do gieo gió gặt bão, nhưng giờ khắc này...

      Hàn Tử Tây nhìn ánh mắt Sở Trạm Đông, mặc dù vẫn có chút rung động nhạt nhẽo nào, nhưng sâu trong con ngươi của , còn có tia hận!

      Lúc này, đối với hận ý của người đàn ông này, có thể thấy được nó phát ra từ chỗ sâu trong đáy lòng , theo mạch máu, hướng lên , làm cho người luôn lý trí như cũng mất khống chế!

      "Ba..."

      cái tát giáng xuống gương mặt, dường như phải tát vào mặt mình, chút cũng đau.

      Ngực Sở Trạm Động phập phồng kịch liệt, sát khí quanh người trở nên mãnh liệt, ánh mắt lạnh đến nỗi nhiệt kế cũng bị vỡ.

      phát bắt lấy tay của Hàn Tử Tây, giận quá hóa cười: "Hàn Tử Tây, để cho tôi xem xem, đột nhiên khác thường như vậy, là do nguyên nhân gì?"

      Gắt gao túm lấy cổ tay , kéo vào trong ngực mình, tay kia nắm lấy cằm của , cười lạnh : "Là vì tối hôm qua sao?"

      Câu nghi vấn, nhưng là giọng điệu khẳng định!

      Nhắc tới tối hôm qua, ánh mắt Hàn Tử Tây liền được tự nhiên.

      Rốt cuộc tối hôm qua xuất phát từ mục đích gì, vẫn hiểu được, nếu chỉ có chuyện giải quyết dục vọng, căn bản là phiền tới .

      Danh sách mỹ nữ của Sở thiếu, gần như có thể là vòng trái đất, nghĩ muốn dạng gì, chỉ cần cú điện thoại, vài phút là có!

      Càng đáng nghi là có dùng biện pháp tránh thai, cũng có bắt uống thuốc!

      Chẳng lẽ là...

      Ánh mắt được tự nhiên, rốt cuộc vì sao Sở Trạm Đông lại hành động lạ lùng như đêm hôm qua, khi nhìn ánh mắt của Sở Trạm Đông, dường như còn có mang theo tầng ý nghĩa khác.

      Chột dạ!

      Trong lòng liền trống rỗng!

      Nắm chặt ngón tay, Sở Trạm Đông cười nhạo: "Hàn Tử Tây, đúng là tự đánh giá cao bản thân! Rốt cuộc làm sao có thể tự tin như vậy, dựa vào bộ dạng dơ bẩn của mình, muốn ỷ vào được cưng chiều mà kiêu ngạo, mặt mũi của ở đâu?"

      Muốn cưng chiều mà kiêu ngạo?

      sao?

      Thấy bộ dạng tự giễu của , Sở Trạm Đông lại : "Quả giả bộ rất giống!"

      Bỏ ra, hai tay vòng trước ngực, ung dung nhìn nàng: "Muốn biết tại sao đột nhiên tôi lại ngủ với ?"

      Tính cách đích thực của Sở Trạm Đông chính là như vậy, tức giận chuyện căn bản để ý thân phận hay địa vị gì, tàn khốc mà thô bỉ!

      Hàn Tử Tây đứng vững: "Mời thiếu gia !"

      "A! Hàn Tử Tây, quả nhiên đủ đê tiện!" Sở Trạm Đông gần như là bừa: "Là bởi vì đứa !"

      Đứa ?!

      đúng là!

      đến đây cũng rất kì quái!

      Làm vợ chồng với nhiều năm như vậy, tuy rằng Sở lão thái thái thương nhiều hơn, nhưng chưa bao giờ bức bách làm chuyện vợ chồng với Sở Trạm Đông.

      ràng bọn họ vẫn ở riêng!

      Lúc đầu bọn họ còn tuổi, qua, như vậy bây giờ thế nào?

      hai mươi tư, Sở Trạm Đông lớn hơn bốn tuổi, gần ba mươi.

      Mê tín cổ hủ, Sở lão thái thái cũng có thể được xưng là lão ngoan đồng, thế nhưng lại chưa từng thúc giục vấn đề và Sở Trạm Động phải có đứa !

      Đột nhiên Sở Trạm Đông nhắc tới đứa , là bà gì với sao?

      Ngay sau đó, Sở Trạm Đông giải nghi vấn cho !

      "Tôi cần đứa con, sinh con cho tôi, tôi có thể cho rời khỏi tổ chức!"

      "Vì sao lại là tôi?" Có thể sinh con cho , rất nhiều người phụ nữ muốn!

      Sở Trạm Đông bỗng nhiên nở nụ cười, ánh mắt cũng lạnh thấu xương: " Vấn đề này hỏi rất hay, bởi vì ... "
      Meoconkissu2Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 14: còn trong sạch

      Edit: Lãnh Nguyệt Dạ
      Beta: Linh Lung Linh


      "Bởi vì cần tiền!"

      Hàn Tử Tây biết Sở Trạm Đông luôn là “miệng chó phun được ngà voi”, nhưng trong lòng vẫn tránh khỏi căng thẳng.

      Hàn Tử Tây há mồm, còn chưa kịp lên tiếng, bị ta trách móc.

      "Chỉ tiếc, tôi dường như xem thường rồi!" Vẻ mặt Sở Trạm Đông mang theo vẻ khinh thường: "Cũng phải thôi, bị vắng vẻ nhiều năm như vậy, chịu nổi nỗi đơn cũng có gì lạ!"

      Có phải chắc chắc đời này cũng chạm vào nữa, cho nên mới. . .

      Kỳ Sở Trạm Đông cũng quá coi trọng chuyện là xử nữ hay , dù sao đàn bà cùng lên giường đều là do gặp dịp chơi, có phải xử nữ hay , đối với vốn đâu có quan hệ gì?

      Tuy nhiên. . . . .

      Tối hôm qua, khi tiến vào lại gặp chút trở ngại nào, cho nên trong lòng vẫn luôn có cái kết luận tồn tại làm hận thể lập tức bóp chết tại chỗ.

      rất tức giận, phải bởi vì gì khác, mà là người phụ nữ này thế nhưng dám cắm sừng !

      ăn gan hùm mật gấu sao!

      Mặc kệ muốn gặp , muốn lên giường với , nhưng dù sao vẫn là vợ hợp pháp của , chuyện này mà truyền ra, mất mặt chính là Sở Trạm Đông !

      Càng nghĩ càng giận, nhất là khi nghĩ đến, vậy mà còn dám kỹ thuật của so sánh với thằng đàn ông đó có gì đặc sắc!

      Lời này phải là gián tiếp thừa nhận, quả từng có rất nhiều đàn ông sao?

      Nếu trong tay có súng, chỉ sợ lập tức bắn chết người phụ nữ chết tiệt này!

      chịu nổi đơn!

      Năm chữ này, Hàn Tử Tây nghe mà muốn cười!

      Cái thời điểm đó đầu óc bị ném hỏng, mới có thể xem việc vì sao đột nhiên cất giọng mỉa mai có rất nhiều nam nhân.

      Trước kia cho dù lời của có khó nghe cỡ nào, cũng chưa từng công kích ở phương diện này!

      Đó là bởi vì, trải qua chuyện tối hôm qua!

      Trách được khi đó, giây trước coi như thương hương tiếc ngọc đột nhiên giống như nổi điên lên, nguyên lai là. . . . . .

      Phải rồi, vì còn trong sạch!

      Từ sáu năm về trước sớm còn rồi!

      Kể từ ngày đó cũng thể nào quên người đàn ông tên Lôi Vũ Dạ đó!

      Sở Trạm Đông phản ứng như thế, tất nhiên Hàn Tử Tây tự mình đa tình cho rằng vì ghen!

      xứng sao?

      Người tự phụ đứng cao quan sát thế giới như , vốn chỉ là vì lòng tự trọng quấy phá mà thôi!

      Ở trong thế giới của , bất luận kẻ nào đều phải lấy làm chủ, sai đâu đánh đó, đặc biệt là !

      tại lại cho là mình. . . . . .

      Phản ứng này của , tuyệt đối lấy làm kỳ lạ!

      Quên , cứ như vậy , cũng lười giải thích, mấu chốt là giải thích căn bản cũng vô dụng!

      Lời của , ở trong lòng Sở Trạm Đông vẫn luôn có giá trị !

      nghĩ dây dưa quá nhiều, sắp nhịn được.

      Để phòng ngừa Sở Trạm Đông lại phát tác bệnh thần kinh, lấy Bảo Ngọc của Mạc gia vẫn luôn mang theo người đưa cho Sở Trạm Đông: "Thiếu gia, đây là thứ ngài cần, xin ngài nghỉ ngơi sớm chút!"

      Ngữ điệu thực bình tĩnh, giống như hết thảy mọi chuyện đêm nay đều chưa từng phát sinh.

      thèm quan tâm biểu tình nhìn như rất bình tĩnh của Sở Trạm Đông, thực ra trong mắt lại là Cuồng Triều gợn sóng, vẫn xoay người rời !

      dám!

      Hàn Tử Tây, đêm nay đúng là làm cho lão tử nhìn với cặp mắt khác xưa!

      "Gần đây Lãnh Dạ giống như đối với Cố Hạ tệ, biết khi ta biết. . . . . ."

      cần phải tiếp cũng hiểu được, Hàn Tử Tây muốn dừng bước, ánh mắt nhìn qua, còn là bình yên lặng sóng nữa, khóe miệng nhếch lên độ cong tự giễu: "Thiếu gia sợ người dưới đau khổ thất vọng đối với ngài sao?"

      Hàn Tử Tây chút cũng nghi ngờ, nếu đêm nay ra khỏi cánh cửa này, Sở Trạm Đông xuống tay với Cố Hạ!

      A, đúng là đủ để mắt !

      Cố Hạ nhưng là phụ tá đắc lực của a!

      "Tôi cũng muốn biết đáp án!" Sở trạm đông cho là đúng nhún vai: " bằng chúng ta thử xem?"

      Hít sâu hơi, Hàn tử Tây quay trở lại, bịch tiếng, quỳ trước mặt : "Thiếu gia, tôi sai rồi!"

      phải muốn xem khúm núm với mình sao!

      Kết quả này là cái muốn !

      Nhưng là vì sao, lại có nổi chút vui vẻ!

      Sở Trạm Đông nghiêm mặt, vừa chuẩn bị cái gì đó!

      Đột nhiên. . . . . .

      "Bùm. . . . ."








      ChrisMeoconkissu2 thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 15: Tự mình hại mình!
      Editor: Snowflake HD
      Beta: linhlunglinh

      Đột nhiên Hàn Tử Tây ói ra máu!

      Màu đỏ tươi này chắc chắn là máu, máu tươi nhuộm đỏ mảng lớn của tấm thảm lông cừu, đỏ trắng đặc biệt chói mắt!

      thèm quan tâm, tùy tiện lau khóe miệng chút, rồi tiếp tục : "Tôi sai rồi, xin thiếu gia cứ trách phạt!"

      Đáy mắt càng trầm xuống, thoáng lên chút tàn bạo: "Hàn Tử Tây, cho rằng, tôi dám đối xử với như vậy có phải hay ?"

      Như thế nào lại dám, đối với bản thân mình, cho tới bây giờ bao giờ có từ dám, lời này đúng là mâu thuẫn!

      Cho dù là lão phu nhân, mấy năm nay cũng để ý!

      Hàn Tử Tây lắc đầu: "Thiếu gia vui vẻ là được rồi."

      "Tốt, đây chính là do tự mình ra!" Sở Trạm Đông nhếch môi, đến gần chút rồi : "Chắc biết phải làm cái gì mới có thể khiến tôi vui vẻ!"

      Hàn Tử Tây gật đầu: "Chết! Chỉ khi tôi chết , thiếu gia mới có thể cao vui vẻ! Chỉ là..." ngẩng đầu nhìn thẳng Sở Trạm Đông: "Bây giờ vẫn chưa thể được!"

      xong, để cho Sở Trạm Đông có cơ hội chế nhạo mình, nhặt mặt đất lên khối thủy tinh, bắt đầu cắt vào cánh tay áo: "Chọc thiếu gia vui, tôi xin làm việc này để nhận lỗi!"

      Xong cầm mảnh thủy tinh vỡ ở tay phải ra sức vẽ vài đường cánh tay trắng tuyết, vạch từ xuống dưới đường dài hơn mười cm, theo động tác của , máu từ miệng vết thương ngừng trào ra!

      Sở Trạm Đông nhìn chằm chằm vào , làm như vậy mà vẫn bình tĩnh, ngũ quan tia dao động cũng có, giống như cánh tay kia phải của vậy, ràng là biết đau là gì!

      Đồng tử đen như mực của co rút lại, Sở Trạm Đông nắm chặt tay đút bên trong túi quần, cẩn thận nghe thấy tiếng vang từ đốt ngón tay phát ra là kinh người.

      Cứ như vậy muốn nhìn xem giỏi chịu đựng như thế nào, cũng có lên tiếng ngăn cản.

      muốn nhìn Hàn Tử Tây – rốt cuộc cuối cùng có bao nhiêu bản lĩnh!

      Thái độ của , phải vẫn có thay đổi, vẫn là ti tiện như vậy!

      Nhưng là...

      Ánh mắt kiên cường kia, cũng là chướng mắt!

      Trước kia phải như thế!

      Trước đây Hàn Tử Tây rất biết nghe lời, so với chó cũng là dạng giống nhau, giống như có linh hồn, như thế nào như thế đó!

      tại lại là khiêu khích, cãi lời !

      Giống như với tại, ánh mắt nhìn như rất bình tĩnh, lại ràng mang theo thái độ chịu thua!

      Là chuyện gì biến thành như vậy, hoặc là phải là ai làm cho thay đổi như thế?

      Vừa nghĩ tới thay đổi là bởi vì người khác, rất có thể còn là tên đàn ông khác, Sở Trạm Đông lập tức có loại xúc động muốn giết người, loại cảm giác này rất mãnh liệt, ngay cả cũng biết giải thích như thế nào!

      bảo ngừng, Hàn Tử Tây liền ngừng động tác, muốn trầy da sứt thịt, nhưng vẫn quan tâm...

      Cứ như vậy, trong căn phòng hề có tiếng động giằng co, và kết thúc lại là Hàn Tử Tây đột nhiên té xỉu.

      người áo sơ mi trắng của , cùng tấm thảm trắng mặt đất đều bị máu tươi của nhuộm đỏ, như nhiều đóa sen máu nở rộ, sắc đỏ bắn vào tầm nhìn của Sở Trạm Đông!

      hề chớp mắt đứng nhìn, lúc lâu sau lại cười ra tiếng, ràng tiếng cười dễ nghe, nhưng là khắp người lại vây quanh luồng khí lạnh: "Rất tốt!"

      Cất bước, lướt qua nàng, ra cửa.

      Từng bước từng bước, bước chân vững vàng, có chút nào dừng lại tới cửa.

      Mở cửa, đóng cửa, động tác cũng là cực kỳ tự nhiên lưu loát, giống như mọi chuyện lúc nãy, đều có liên quan gì đến .

      Cửa bị đóng lại, căn phòng to như vậy chỉ còn lại mình Hàn Tử Tây nằm ở nơi đó!

      nhúc nhích, an tĩnh như vậy, yên tĩnh giống như là... chết!

      Máu vẫn ở cánh tay vẫn còn chảy, xung quanh toàn mùi máu tươi, ngày càng nồng nặc, mang theo cỗ hơi thở của tử vong!

      Hàn Tử Tây vẫn còn ý thức, ý thức chưa hoàn toàn bị mất hết, trong lúc mơ hồ, thấy được bóng dáng Sở Trạm Đông chút do dự xoay người rời , cười khổ tiếng, cuối cùng cũng rơi vào cái hố đen sâu thấy đáy!
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 16: : thấy Hàn Tử Tây!

      Edit: thuonglu

      Cơ Ngô Lê vốn tận hứng điện thoại di động vang lên!

      Vốn là thèm để ý đến, nhưng nó lại như cố ý muốn phân cao thấp với , vẫn cứ liên tục vang lên!

      "Lau! Tốt nhất là có chuyện quan trọng, bằng lão tử chém cả nhà !"

      người có loại ánh mắt quyến rũ như tinh câu hồn ấy, mắt lộ ra vẻ hung tàn nhặt quần mặt đất lên, móc ra chiếc điện thoại vang lên liên tục, cũng thèm nhìn liền bỏ lên tai nghe.

      "Mẹ kiếp, có chuyện mau , có rắm mau thả!"

      Trong đám người quen, có thể làm như vậy , ngoại trừ cái tên "Muội muội" chết tiệt làm gì còn có người khác, cho nên đương nhiên đành phải bắt máy ngay lập tức.

      Khẩu khí trước sau thể bực mình tới cực điểm!

      "Chìa khóa xe để quên trong rạp, tới lấy giúp tôi!"

      Tiếng của Sở Trạm Đông dọa Cơ Ngô Lê rớt nửa cái mạng, cơ hồ là lập tức chân chó đáp ứng: "Tốt, cậu chờ tôi lát!"

      Nếu như là người thường, cho dù là ai, hay có nhiều tiền hơn so với tiểu gia, cũng thể sai tiểu gia như vậy!

      Nhưng bây giờ, đáp ứng được a!

      Sở Trạm Đông người này... vô cùng nham hiểm, có thù tất báo, cũng muốn bởi vì câu, mà khó giữ được cái mạng này!

      Nhưng điều đặc biệt, đều là do nụ cười rực rỡ chết tiệt kia a, nếu phải bởi vì , dưỡng thành cái thói này sao?

      đáng chết, đời trước biết có phải đào trúng phần mộ tổ tiên nhà hay , sao đời này lại biến thành sao chổi, chuyên môn đến làm khắc tinh của đây!

      Từ đến lớn, bởi vì , mà bản thân phải ăn bao nhiêu khổ, lại tiếp theo đều là nước mắt được ?

      **

      Cơ Ngô Lê vào phòng của Sở Trạm Đông, trong khoảnh khắc vừa mở cửa ra, cứ nghĩ rằng mình nhầm chỗ, tại sao trong phòng lại nồng nặc mùi máu tươi đến như vậy?

      Lập tức cảnh giác cao độ, dò xét vòng, ngoại trừ mặt đất có vũng máu, ngoài ra bóng người trong phòng cũng có!

      Tình huống này là sao?

      lập tức gọi cho Sở Trạm Đông.

      "Chuyện gì?" Sở Trạm Đông lạnh nhạt lên tiếng.

      "Đông tử, cậu sao chớ?"

      Vết máu tuyệt đối đơn giản, theo như theo lẽ thường, hẳn là của Hàn Tử Tây, nếu cũng tới phiên lấy chìa khóa!

      Dựa theo thái độ của Sở Trạm Đông đối với Hàn Tử Tây tối nay, Cơ Ngô Lê liền suy luận.

      Có người gây bất lợi cho Sở Trạm Đông, Hàn Tử Tây thân là đầy tớ, lúc gặp nguy hiểm tuyệt đối xung phong lên trước, chuyện như vậy cũng phải là lần đầu.

      Hai người trốn gấp, cái chìa khóa cũng quên cầm, Hàn Tử Tây lại bị thương, Sở Trạm Đông yên lòng, cho nên công việc lấy lại chìa khóa, liền rơi xuống người !

      Chỉ là, con mẹ nó, ai lại to gan như vậy, lại dám ở địa bàn của bọn họ động thủ, nếu để tìm ra, nhất định bầm thây vạn đoạn!

      "Tôi có thể có chuyện gì..."

      Cơ Ngô Lê cắt ngang lời : "Ừ, tôi chính là lễ phép hỏi cậu chút, bất quá chảy nhiều máu như vậy, vợ bé kia, đối với cậu đúng là cậu rất ấy a!"

      "Bỏ , cái gì vậy!"

      Sở Trạm Đông xong liền cúp!

      là muốn cười , ra con người có thể thay đổi, mấy ngày hôm trước còn chán ghét như vậy, lúc này lại xem như bảo bối!

      ra lời này, cũng chết được!

      Cơ Ngô Lê bĩu môi, cầm lấy chiếc chìa khóa bàn, đến bãi đỗ xe ngầm.

      Sở Trạm Đông dựa vào cửa xe hút thuốc lá!

      vốn phải là người nghiện thuốc, bình thường nhớ tới rút hai cây, nhưng lúc này là...

      ", hai, ba... Mười cây! !" Cơ Ngô Lê tắc lưỡi: "Hỏi thế gian tình là gì, Hàn Tử Tây đến phiên bạo Sở Trạm Đông tà ác rồi! phải là chút máu sao, về phần cậu, cậu đừng với tôi, là cậu thực ta rồi đấy!"

      Sở Trạm Đông nhìn chằm chằm Cơ Ngô Lê, giống như nghe thấy lời trêu chọc, ánh mắt rất kỳ quái!

      Cơ Ngô Lê ở trước mắt phất phất tay: "Ai, cậu nhìn cái gì chứ?"

      " ấy đâu?" Mới vừa còn mây trôi nước chảy, nóng lạnh lên tiếng, thế nhưng bây giờ khàn khàn giống bị hạt cát mài qua.

      "Ai?" Cơ Ngô Lê bị hỏi đến sửng sốt: "Ngoại trừ chìa khóa xe, cậu còn muốn tôi mang theo người nào sao?"

      "Hàn Tử Tây!" Sở Trạm Đông cắn răng giải thích !

      Cơ Ngô Lê trừng mắt: " ta ở trong xe sao?"
      Chris thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,953
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :