1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chồng Trước Anh Thật Là Nham Hiểm - Tô Tô (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,953
      Chương 06: Tiện nhân, hãy chú ý thái độ của !
      Editor: Bạch_Ngọc_Tuyết
      Beta: Linhlunglinh


      "Đối với Sở gia mà , cũng chỉ là con chó!"


      đại tiểu thư cao quý trang nhã của Sở gia, lại ra lời ác độc cay nghiệt như thế, nếu như có người ngoài chứng kiến tuyệt đối được mở rộng tầm mắt, nhưng mà ở Sở gia tất cả mọi người đều tập mãi thành thói quen.


      Bọn họ đều quen với việc Sở Bích Đình chanh chua với Hàn Tử Tây, cũng quen thái độ đứng bên ngoài xem cuộc vui của Sở Trạm Đông.


      Cho nên, bọn họ vẫn nên tiếp tục làm gì làm cái đó !


      Hơn nữa, bọn họ có thể quản được sao?


      Sở dĩ Sở Bích Đình dám đối với Hàn Tử Tây như vậy, còn phải là do Sở Trạm Đông dung túng mà thành!


      Vợ mình bị khi dễ, làm như thấy thôi, vậy còn châm ngòi thổi lửa, thêm mắm thêm muối, Sở Trạm Đông xưng thứ hai, tuyệt đối ai dám xưng thứ nhất!


      Hàn Tử Tây tập mãi thành thói quen từ lâu, lời của Sở Bích Đình rất khó nghe, nhưng mặt lại có nửa điểm phản ứng, chỉ thản nhiên :


      "Tôi về phòng trước!"


      Từ đầu đến cuối, Hàn Tử Tây vẫn luôn giữ thái độ cung kính, cúi đầu chào rồi cất bước rời .


      "... Hàn Tử Tây!" Sở Bích Đình cầm cái bình hoa trong tay ném về phía Hàn Tử Tây, giọng gần như gầm thét. "Tiện nhân, hãy chú ý thái độ của !"


      Khoảng cách xa bao nhiêu, Sở Bích Đình lại bị tức giận che mờ lý trí, lực đạo , liền trúng ngay giữa ót Hàn Tử Tây.


      thanh vang lên, người giúp việc nhìn thấy cũng nhịn được nhăn lông mày lại, xem bình hoa rơi xuống đất, cơ hồ vỡ nát thành mảnh vụn, trộm nhìn theo bước chân Hàn Tử Tây hơi ngừng lại, thầm nghĩ: Nhất định rất đau!


      Hàn Tử Tây lại giống như bình thường có chuyện gì, lần nữa cất bước, đổi phương hướng.


      lúc sau lại xuất ở phòng khách, cầm trong tay đồ quét dọn.


      Ở giữa ánh mắt thể tin được của người xung quanh, quét sạch mảnh vụn mặt đất, sau đó mới trở lại căn phòng.


      Sở Trạm đông ngồi ở đó, biết suy nghĩ cái gì, mà ngay cả Sở Bích Đình chuyện với , cũng có phản ứng.


      "Phiền chết được, chị tuyệt đối muốn gặp lại ta, vừa nhìn liền xui xẻo! Gần đây phải công ty có công việc cần người đến Philippines hay sao, dứt khoát phái ta là được, mắt thấy lòng phiền, em nghĩ sao?"


      chán ghét của Sở Bích Đình đối với Hàn Tử Tây, sâu đến mức tận xương tủy.


      Tuy phải ngay từ đầu có phản cảm với Hàn Tử Tây, nhưng...


      Lúc hai năm đầu Sở Bích Đình còn tốt chút với Hàn Tử Tây, nhưng từ sau khi kiện kia xảy ra, đối với Sở Bích Đình mà , tồn tại của Hàn Tử Tây chính là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.


      Sở Bích Đình rất nhiều, thấy Sở Trạm Đông lên tiếng, nên đẩy cái:


      "Uy, em nghĩ cái gì vậy?"


      Ánh mắt Sở Trạm Đông sâu kín, chuyển tầm mắt qua nhìn về phía Sở Bích Đình:


      "Chị, em cảm thấy tính tình của chị nên sửa đổi lại !"


      " ......" Sở Bích Đình dám tin. "Em là có ý gì?"


      Trước kia tức giận với Hàn Tử Tây, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng những lời này, hôm nay lại....


      Vẻ lạnh lẽo trong mắt Sở Trạm Đông, chẳng lẽ là dành dành cho mình sao?


      "Sở Trạm Đông, phải là em đối với ta.... " Sở Bích Đình giống như mèo bị dẫm phải đuôi: "Chắc phải đâu? Em quên tất cả đều là vì ta, chị mới biến thành như bây giờ chứ? Nếu phải vì ta, chị..."


      kiện kia, là ký ức sâu trong lòng mà Sở Bích Đình khó có thể quên được, chỉ cần vừa nhắc tới, liền thể khống chế tâm tình của mình.


      "Vết sẹo này..." Vung tay lên, Sở Bích Đình chỉ vào vết sẹo dài khoảng chừng ngón tay trán, đáy mắt tràn đầy thù hận. "Tại sao chị phải giữ lại vết sẹo này, em hẳn là biết ràng! Nếu như em còn nhận người chị như chị, được có loại tình cảm nên có với ta!"


      Sở Trạm Đông giơ môi khẽ cười:


      "Chị à, em chỉ là muốn , bình hoa kia là thứ bà nội thích nhất đấy!"


      Đứng dậy, để hai tay vào túi cất bước rời , khi đến chỗ Hàn Tử Tây bị ném trúng, bước chân bỗng nhiên dừng lại....
      Meoconkissu2Chris thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,953
      Chương 07: : Dược hiệu phát tác
      Edit:mèo khánh ngốc
      Beta: Đào

      Nhìn bóng người in gạch sứ, có giọt đỏ hồng khắc sâu vào con ngươi của Sở Trạm Đông.

      Nghe hỏi quản gia Lưu Phúc chạy tới, nhìn thấy Sở Trạm Đông đứng ở đó lên tiếng, cảm giác biết có phải là lỗi của hay .

      mang vẻ mặt tươi cười,nhưng đáy mắt lại có sát ý.

      Lại nhìn sang, gì cả.

      Sở Trạm Đông hạ tầm mắt xuống đột nhiên nhìn sang , mang theo ý cười:

      "Phúc bá, tất cả đồ sứ trong nhà đều cất , đây đều là bảo bối của lão phu nhân, sắp đến đây, lão phu nhân dâng hương trở lại,tôi có cách nào khác phải dặn dò trước."

      "Dạ thưa thiếu gia, tôi sai người ngay lập tức thu dọn!"

      Phúc bá xoay người lại chuẩn bị giao phó, Sở Trạm Đông gọi lại: " thuận tiện phòng khách trám gạch men sứ cũng đổi thành thảm , cho dù phải là lão phu nhân tôi cũng thấy thoải mái."

      "Dạ thưa thiếu gia!"

      Sở Trạm Đông những lời này dường như có ý tứ gì khác, tuy nhiên mọi người cũng nghe được ý tứ khác trong đó, kể cả Sở Bích Đình.

      Nhưng cũng dám gì cả!

      Sở Trạm Đông tính tình coi như rất dễ thân cận, thực ra nếu chọc giận ai cũng nể mặt.

      **

      Hàn Tử Tây trở lại phòng của mình, thẳng đến phòng tắm, nước ấm cũng pha , cũng cởi đồ ra, mở vòi sen, tùy ý mà tắm nước lạnh.

      Trong cơ thể chịu đựng cảm giác nóng rang, rốt cục hóa giải được chút, nhưng cũng chỉ là chút

      Lần nữa cảm giác đó quay trở lại, so với trước càng thêm dữ dội, cảm giác khó nhịn len lỏi khắp cơ thể, cho đến mỗi dây thần kinh, người chịu đựng giỏi như Hàn Tử Tây rốt cuộc cũng chịu được.

      "A..."

      tiếng thét vang lên, Hàn Tử Tây toàn thân co rút lại run rẩy té mặt đất.

      Đúng lúc này, di động để ở ngoài phòng chợt vang lên.

      Tập trung vào tiếng chuông, Hàn Tử Tây chống tay lên mặt đất, cố hết sức đừng lên.

      Bất đắc dĩ do dược tính quá mạnh, bước chân còn vững, lại lần nữa ngã xuống đất.

      Tiếng chuông vẫn tiếp tục reo.

      Nếu nghe điện thoại, hậu quả biết .

      Gắt gao cắn môi dưới, bò đến bên tường, đỡ người mình từ từ đứng dậy

      Động tác đơn giản nhất, nhưng lại ngờ vào lúc này đầu mình choáng váng, nếu phải đỡ vào bức tường, căn bản vẫn là đứng vững.

      Từng bước từng bước, men theo bức tường mà bước ra.

      Mỗi bước, đều dùng hết tất cả sức lực.

      Vất vả lắm rốt cuộc cũng với tay nghe, tiếng chuông đúng lúc dừng lại.

      Nhìn màn hình tối om, Hàn Tử Tây lập tức trở về nơi lúc nãy.

      có người gọi!

      Để điện thoại di động xuống, kìm nén thân thể sắp nổ tung ra mà thay quần áo.

      đường trở về, y phục sớm đổi thành đơn bộ T-shirt đơn giản nhất cùng với quần, trải qua chuyện vừa rồi ở phòng tắm, sớm áo quần ướt đẫm, dán ở người, dán sát quanh than hình tỷ lệ hoàn mĩ của ." cái gì vậy?"

      thể nào phủ nhận, quả rất đẹp, cho dù là dung mạo, hay vóc người, đều có thể là thượng thừa.

      Sở Trạm Đông trải qua chuyện tối hôm qua đả ra kết luận.

      Trước đây Hàn Tử Tây ở trong mắt , căn bản xem là .

      Giờ phút này nhìn mảnh vải che thân, mắt tự chủ được lại nhìn sâu hơn.

      Hàn Tử Tây dùng tốc độ nhanh nhất để thay đồ, đáng tiếc tình huống bây giờ thân thể khó chịu, căn bản linh hoạt lắm, càng gấp, càng phạm sai lầm, móc khóa nội y, cài nhiều lần cũng thành công.

      "Ừ..."

      Sau ót truyền đến trận đau, chịu nổi mà ưm lên tiếng.

      Tiếng kêu như mèo, , kéo tiếng động vào trong phòng, Sở Trạm Đông tiếng động thưởng thức cảnh đẹp mỹ nhân thay quần áo nửa ngày bước chân bỗng di chuyển...

      Tay cùng móc khóa của nội y tác chiến, đột nhiên bị nắm lấy, Hàn Tử Tây toàn thân đột nhiên chấn động..
      Meoconkissu2Chris thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,953
      Chương 08: Kỹ thuật của tôi cảm thấy như thế nào?
      Edit: Tôi Là Ai?!
      Beta: Đào

      Nhiệt độ nóng hổi từ mu bàn tay truyền đến, trực tiếp làm nóng lên trái tim của Hàn Tử Tây, gần như hoảng hốt lắc mình né tránh, lại bị tiếng lạnh nhạt ngăn lại: "Đứng lại!"

      Ngữ điệu giận mà uy, Hàn Tử Tây giống như máy móc mà phải phục tùng mệnh lệnh.

      Thân thể đứng yên tại chỗ, run như lá rụng trong gió rơi lả tả, đặc biệt là lúc lần nữa tới, Hàn Tử Tây là ngay cả đứng cũng đứng vững.

      Sở Trạm Đông chạm lấy vai , ngón tay dài nõn nà lại lạnh buốt dao động đầu vai.

      Thanh trầm thấp, phảng phất trôi đến trung khúc ca thần thánh: "Chạy cái gì? còn có chỗ nào mà tôi chưa thấy qua ?"

      đúng như vậy, đúng là...

      Hàn Tử Tây cố nén khó chịu trong cơ thể, tận lực làm cho mình phát ra thanh bình thường: "Thiếu gia, người tôi rất bẩn."

      "A?" Sở Trạm Đông chuyển đến phần đầu vai, nâng lên lọn tóc dài còn ẩm ướt của : " tắm qua rồi còn bẩn cái gì, ngoại trừ việc tôi phân phó còn làm gì khác sao?"

      "..."

      có khả năng nghe ra vừa rồi mới cái gì, còn hỏi như vậy, là khiến khó trả lời.

      Hàn Tử Tây có lên tiếng nữa.

      nhiều hơn nữa, cũng thể thay đổi thái độ của đối với bản thân, cần gì làm điều thừa, hơn nữa, tại cũng còn nhiều tinh lực như vậy.

      Cùng đấu với Mặc Thiên Kình chính là thủ hạ dưới trướng, còn trúng thuốc, lại bị Sở Bích Đình đập đầu, toàn thân từ xuống dưới, nơi nào thoải mái, năng lực chịu đựng thân thể thừa nhận sắp đến cực hạn rồi.

      Có đôi khi, lời nào, liền là loại cam chịu.

      Giờ phút này Hàn Tử Tây ở trong mắt Sở Trạm Đông, chính là như thế.

      Ánh mắt như đêm tối khẽ nheo lại, nâng lên cằm của : " Vợ ngoan hiền của tôi, giá thị trường tốt như vậy. chút xem, trong tất cả đàn ông của , kỹ thuật của tôi như thế nào?"

      Nhấn mạnh ở chữ người vợ ngoan hiền, cho đến 'tất cả đàn ông’ đều tăng thêm độ cao để , trong mắt trào phúng che dấu chút nào, khiến đồng tử của Hàn Tử Tây bỗng dưng co rụt lại.

      Nhục nhã lớn nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi!

      Năm tám tuổi lấy thân phận con dâu nuôi từ bé gả cho , hai mươi tuổi chính thức hoàn thành thân phận, bây giờ bốn năm, dùng hành động thực tế, cùng chứng minh ---- chán ghét tới cực điểm!

      Thu lại cảm xúc trong nội tâm nên có, Hàn Tử Tây nhìn thẳng vào mắt , nâng khóe môi: "Tôi có thể ?"

      "... Cứ đừng ngại!"

      Sở Trạm Đông chớp mắt sửng sốt chút, nghĩ tới có thể hỏi ngược lại như vậy.

      Dựa theo lẽ thường, tuyệt đối mực cung kính cúi đầu im lặng.

      Hàn Tử Tây quan tâm kinh ngạc chợt lóe rồi biến mất trong mắt , kiêu ngạo siểm nịnh từng chữ : "Chẳng có gì đặc sắc!"

      Đây tuyệt đối là khiêu khích trực tiếp!

      Hàn Tử Tây ràng biết, bốn chữ này mang đến hậu quả.

      Chính là biết , mới như vậy !

      Bị quất roi, ít nhất có thể làm cho giảm bớt đau đớn thân thể, làm cho đại não của khôi phục thanh tỉnh, như tại, chẳng phân biệt được thân phận mà nhào tới.

      Trời mới biết, phải dùng bao nhiêu khí lực, mới kiềm chế việc mình nhào tới.

      Trước mặc kệ lời ác độc, ít nhất nhìn bên ngoài, quả đúng chất mê người!

      Cùng Sở Trạm Đông nhiều năm sống yên ổn, trong suy nghĩ của người háo sắc người đàn ông này đẹp trai nhất, bảng xếp hạng no. 1!

      Chỉ cần là nữ nhân, cũng nhịn được bị hấp dẫn, càng đừng thân thể trúng mị dược làm lý trí hỗn độn như !

      Chẳng có gì đặc sắc? !

      Sở Trạm Đông lúc nghe mới hỏi lại mình, chuẩn bị tâm lý, biết là câu tốt đẹp gì, nhưng vẫn chút thể tưởng tượng nổi.

      Để mặt gần sát mình, mũi chạm mũi, hô hấp giao nhau, giận quá hóa cười: "Xem ra tôi phải làm chút gì đó, bù đắp cho chút mới tốt!"
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 09: Nhớ kỹ, chỉ là con chó tôi nuôi mà thôi!

      Editor: Trana

      Beta: linhlunglinh

      Đối với người đàn ông mà , sỉ nhục lớn nhất là cái gì?

      Chính là bị nghi ngờ về phương diện đó!

      Hàn Tử Tây cho là mình khó thoát khỏi trách phạt, từ lâu chuẩn bị kỹ càng, nhưng là khi bị...

      khắc kia, cảm thấy được hận ý!

      **

      "Xuống xe!"

      tiếng trầm thấp bật ra từ cánh môi mỏng của Sở Trạm Đông, giọng điệu biểu ra vui hay buồn. Khi xe dừng hẳn, dẫn đầu xuống xe.

      Hàn Tử Tây ngồi ở phía sau nhìn thấu qua cửa sổ xe, thấy được hai chữ mạ vàng to lóe lên dưới ngọn đèn!

      Mị hoặc!

      Chỗ ăn chơi lớn nhất B thị !

      Ăn chơi, nhậu nhẹt, gú, bài bạc, hút chích, cái gì cần có đều có!

      Nơi này đối với những thứ mê người mà , khác gì thiên đường tồn tại .

      Ông chủ phía sau màn, chính là Ngũ thiếu của B Thị, mà người đứng đầu lại là Sở Trạm Đông.

      biết vì cái gì, nhưng bỗng nhiên trong lòng Hàn Tử Tây lại có dự cảm xấu.

      Nhưng mà, từ khắc kia những lời khiêu khích , cũng còn đường lui, cho dù tại có quỳ xuống cầu xin tha thứ, chỉ sợ cũng uổng công mà thôi.

      Đối mặt với ánh mắt thâm thúy của Sở Trạm Động đứng bên ngoài , Hàn Tử Tây đành kiên trì bước xuống xe.

      Sở Trạm Đông liếc nhìn cái, hai tay đút vào túi, xoay người về phía trước.

      Mặc dù có bất cứ mệnh lệnh gì, và Hàn Tử Tây hoàn toàn có thể giả ngu đứng nguyên tại chỗ bất động, nhưng là...

      Nàng vẫn đuổi theo bước chân của , chỉ là ánh mắt bất ổn kia, hết thảy!

      "Ơ, đây là ai a?"

      Khi vừa đến tầng cao nhất, là nơi chỉ dành riêng cho ngũ thiếu, hai người chạm mặt người đàn ông vô cùng tuấn mỹ, mà trong ngực ôm với thân hình bốc lửa.

      Người này chính là trong ngũ thiếu - Cơ Ngô Lê!

      Sở Trạm Đông là thành viên của Ngũ thiếu, là người tuổi nhất, nhưng cũng là người được ban tặng danh hiệu: đạo tặc hái hoa!

      Mấy người còn lại đều có những tính cách hoàn toàn khác nhau.

      Sở Trạm Đông: tà tứ cuồng ngạo, danh xưng Tà thiếu!

      Cơ Ngô Lê: lạm tình hoa tâm, danh xưng Hoa thiếu!

      Lận Dật Thần: lạnh lùng ít , danh xưng Lãnh thiếu!

      Đông Phương Hoằng: hiểm độc ác, danh xưng Độc thiếu!

      Tư Mã Hạo: ôn nhuận như ngọc, danh xưng ôn thiếu!

      Cơ Ngô Lê đối với mỹ nữ kiều diễm trong lòng, hôn phát to vào đôi môi kiều diễm của ta, đem thẻ phòng nhét vào khe rãnh sinh động giữa ngực, lại vỗ vỗ vào cái mông mà chỉ cần sơ sảy chút là có thể dễ dàng được chiêm ngưỡng cảnh xuân của , : "Bảo bối, đến phòng chờ tôi!"

      Mỹ nữ quay lại hôn vào má Cơ Ngô Lê cái, lại ở người làm mấy động tác thân mật khiêu khích, xong mới lưu luyến lắc lắc cái eo thon trước.

      Cơ Ngô Lê đến trước mặt Sở Trạm Đông, liếc mắt nhìn Hàn Tử Tây phía sau, giơ ngón tay cái lên!

      "Người em, mang theo lão bà đến những nơi này, thế giới trừ cậu ra, chỉ sợ đúng là có người dám làm như vậy! Nhưng ra tôi rất hâm mộ cậu a! ngờ cậu lại cưới được người vợ như vậy, nhưng ra là chiếm được cái tiện nghi vô cùng lớn! Sau này, tốt nhất là tôi cũng lấy được người vợ ăn mày như vậy! Muốn đánh liền đánh, muốn mắng chửi cứ mắng, ngay cả rắm cũng dám đánh cái, cảm giác kia nhất định là rất sảng khoái ! Tại sao tôi lại gặp được chuyện tốt như thế đây?”

      Cơ Ngô Lê này mỗi lần thấy đều châm biếm vài câu, nhiều năm qua, Hàn Tử Tây sớm chết lặng.

      ta xem thường chính mình, cũng là bình thường!

      Hàn Tử Tây , từ mười sáu năm trước, vốn chính là tên ăn mày đường !

      tên ăn mày cùng quý công tử nhà giàu được vạn người sùng bái, nếu như phải là bởi vì Sở gia lão phu nhân, hai người bọn họ căn bản chính là hai đường thẳng song song viễn viễn có khả năng gặp nhau!

      Cơ Ngô Lê sở dĩ dám cười nhạo Hàn Tử Tây, bởi vì biết , đối với Sở Trạm Đông mà , cái gì cũng tính.

      Nếu như Sở Trạm Đông quan tâm, làm sao để cho người con mới chỉ mười hai tuổi cùng với đội ngũ hộ vệ của mình cùng nhau huấn luyện?

      quan tâm , mang theo đến những nơi như thế này sao? đem danh sách những tình nhân của mình, giao cho cho quản lý sao?

      Nếu như hỏi địa vị của Hàn Tử Tây ở trong lòng Sở Trạm Đông, vẫn là câu kia: "Nhớ kỹ , chỉ là con chó tôi nuôi mà thôi!"

      Biết quan hệ chính thức của hai người họ, ở B Thị trừ vài người bọn họ ra, cũng chỉ có người của Sở gia là hiểu !

      Cười nhạo Hàn Tử Tây, có lẽ chính là thành thói quen của , mỗi lần nhìn thấy , thói quen đó rất nhanh lại tổn hại!

      Chỉ là... hôm nay tựa hồ...
      Meoconkissu2Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10: Tin đặc biệt, Sở thiếu uống nhầm thuốc

      Edit: Tôi Là Ai?!
      Beta: Đào

      Tình huống như thế, từ đến lớn, đoán chừng xảy ra hơn ngàn lần.

      Phản ứng lớn nhất của Sở Trạm Đông, chính là phản ứng.

      Ngoảnh mặt làm ngơ, làm như thấy, là thái độ bình thường!

      Cho nên người biết nội tình, cười nhạo Hàn Tử Tây phải chỉ có người là Cơ Ngô Lê.

      Bất quá hôm nay...

      Sở Trạm Đông nhìn Cơ Ngô Lê lượt từ xuống dưới, cuối cùng đem tầm mắt dừng ở giữa hai chân của , đuôi mắt tà tà: "Buổi tối gặp 'muội muội' của cậu, ấy cậu mấy ngày rồi có về nhà, tôi lúc nào nhìn thấy cậu chuyển hộ câu! ấy , ngày lý vạn gà, xem ra danh tiếng xứng với thực tại!"

      Sắc mặt Cơ Ngô Lê trong nháy mắt liền chuyển u: "..."

      Người biết Cơ Ngô Lê, cũng biết có hai cấm kỵ.

      là tên!

      Cơ Ngô Lê phát trùng với... gà vô lực!

      Lệ rơi đầy mặt, căn bản là tuyệt đối hòa hợp cùng trăm hoa trong bụi được!

      Quả thực đây chính là loại vũ nhục đối với !

      Lúc trước đến chỗ mẹ nghĩ muốn lớn?

      Dù là báo ân, cũng cần mang chủ ý đánh tới người được !

      đến tột cùng có phải hay là ruột thịt cùng bà a?

      Đáng hận nhất chính là người kia với mẹ, địa vị đằng sau của ân nhân cứu mạng baba là họ Lê.

      ta a, họ gì phải, cần gì phải họ Lê!

      Cha họ Cơ, mẹ họ Ngô, tên đàn ông kia họ Lê, chính là vừa vặn đặt ra cái tên... Cơ Ngô Lê!

      Cấm kỵ thứ hai chính là 'muội muội" nhà kia!

      Quả thực chính là đồng minh với bom hẹn giờ, ai nôn nóng.

      Nhưng đây là Sở Trạm Đông, nếu đổi thành người khác, Cơ Ngô Lê với tính tình nóng nảy này, sớm đánh người đó.

      Sở Trạm Đông đếm xỉa đến sắc mặt khó coi, vỗ vỗ vai của : "Tôi mười phần vui mừng đồng ý cách này, huynh đệ hãy kiềm chế !"

      Cơ Ngô Lê đứng nguyên tại chỗ, nhìn thấy bóng lưng hai người càng lúc càng xa, hồi lâu mới phản ứng.

      Cậu ta mới vừa rồi là bảo vệ Hàn Tử Tây sao?

      Fuck!

      Khủng khiếp!

      Cơ Ngô Lê lấy điện thoại di động ra, lượn vòng qua danh bạ các bằng hữu.

      Tin đặc biệt , lão Sở uống nhầm thuốc!

      Thời gian này, thời điểm này, trả lời chỉ có người.

      Tư Mã Hạo: ?

      Cơ Ngô Lê: Chuột, tin tức đặc biệt lớn! Cậu nghĩ sao? Lão Sở với con khất cái lâu ngày sinh tình rồi! ! !

      Tư Mã Hạo: A!

      Cơ Ngô Lê: A cái gì! Cậu sao cho tôi cái phản ứng này?

      Tư Mã Hạo: Tôi ngủ!

      Cơ Ngô Lê: ... Khuya ngủ dại người, đứng lên !!

      Đáp lại là... Vĩnh viễn im lặng!

      Đánh chết, tiện nhân chết tiệt!

      **

      Tư Mã Hạo bị Cơ Ngô Lê ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời, lau tóc từ phòng tắm ra, nhìn thấy vợ dựa vào đầu giường, tay cầm điện thoại di động của mình mà nhìn.

      Âu Dương Di thấy ra, quơ quơ di động với : "A Lê mới vừa báo tin, Đông tiểu tử với Tiểu Tây lâu ngày sinh tình rồi!"

      Thê tử của Tư Mã Hạo, Âu Dương Di. Hai người tuy là cưới hỏi vì chính trị, nhưng tình cảm lại tệ.

      Âu Dương Di từ lâu hoàn toàn dung nhập vào vòng tròn bạn bè của Tư Mã Hạo.

      Tư Mã Hạo nghe vậy, cũng phản ứng bao nhiêu, chỉ khẽ mỉm cười, lên giường đem vợ ôm vào trong lòng: " Rất tốt a!"

      Dựa vào trong lòng , u quang dưới đáy mắt Âu Dương Di thoáng lên: Xác thực rất tốt, đây tuyệt đối là tin tức tốt!

      **

      Hàn Tử Tây theo Sở Trạm Đông vào phòng thuê xa hoa chuyên thuộc về mình .

      Nơi này, Hàn Tử Tây phải lần đầu đến, nhưng gian phòng này, lại là lần đầu tiên bước vào!

      Trước kia giống như chó giữ nhà đứng ở bên ngoài, nghe toàn tiếng trêu chọc của khác bên trong căn phòng.

      Gian phòng này, xa hoa đến mức tận cùng, khắp nơi lộ ra hơi thở xa xỉ!

      Hàn Tử Tây sau khi vào, đứng ở cửa, nhìn như bình tĩnh, chỉ có tự mình biết, nội tâm mình bình tĩnh đến cỡ nào.

      Hết lần này tới lần khác Sở Trạm Đông còn buông tha cho , chỉ vào cái hộp màu đen ghế sa lon: " thay !"


      Chương 11: Vì tìm nam nhân

      Edit: Zan
      Beta: linhlunglinh
      Hàn Tử Tây mở hộp ra, liếc mắt nhìn xem đồ vật bên trong. Trong chốc lát dám tin vào mắt mình.

      bộ váy ngủ Lance màu đen!!!

      Mặc dù Hàn Tử Tây chưa ăn thịt heo, nhưng cũng thấy qua heo chạy!!

      Đây chính là bộ đồ ngủ dùng trong tình thú a!!

      Cho dù thường ngày đối với Sở Trạm Đông gì nghe đấy, nhưng lần này lại lập tức thi hành mệnh lệnh.

      Hàn Tử Tây vẫn làm theo hối thúc của Sở Trạm Đông, mà vẫn chỉ nghiêm trang đứng trước mặt .

      Sở Trạm Đông bắt chéo hai chân ngồi ghế sô pha, bưng ly rượu đỏ đến môi uống cạn. đối với việc Hàn Tử Tây nghe lời, chỉ nhàn nhạt liếc mắt cái, sau đó đem cái ly đế cao đến trước mặt : "Là Romanee-Conti DRC, nếm thử xem!"

      Phản ứng này của , làm cho Hàn tử tây vô cùng bất ngờ. Đây là thái độ mà nên có lúc này.

      những lời khiêu khích , những có trừng phạt, mà vào thời điểm Cơ Lê Ngô có thái độ trào phúng với , lại giúp chuyện, mà hơn nữa khi cãi lệnh của , cũng tức giận!

      "Ngồi xuống." Sở Trạm Đông nhìn , nâng ly: "Đứng ngốc ở đó làm gì!"

      Lúc này Hàn Tử Tây cũng đến cùng muốn làm gì, chỉ có thể nghe lời ngồi xuống ghế sô pha đối diện .

      Hai chân khép lại, tư thế ngồi hai tay thả đầu gối, so với bình thường có gì khác, nhưng kì thực trong nội tâm sớm còn bình tĩnh.

      Bởi vì đầu ngón tay của , lúc có lúc động rất nhiều lần, ngay cả bản thân cũng biết.

      Những điều này đều được Sở Trạm Đông thu vào trong đáy mắt, cụp hàng mi dài xuống, che dấu mảnh ám trầm ở dưới mí mắt, rất nhanh che giấu mang quang tối tăm dưới đáy mắt.

      Nhìn chất lỏng màu đỏ trong ly thủy tinh, : " kỹ thuật của tôi tốt, tôi giới thiệu vài người có kỹ thuật tốt cho , thế nào?"

      Hàn Tử Tây: "...."

      ta có ý gì?

      Chỉ thấy hai tay Sở Trạm Đông vỗ vang lên tiếng, cánh cửa mở ra, đám đàn ông lần lượt vào.

      Hàn Tử Tây có cảm giác mình rất muốn cười, ràng cho rằng ...

      Làm sao có thể chứ?

      Cho dù ngày mai là ngày tận thế, Sở Trạm Đông đổi cái nhìn với !!

      Sở Trạm Đông chuyển mắt nhìn chằm chằm , mà ánh mắt mênh mông, chỉ vào đám người kia: "Mãnh nam, tiểu chính thái, cần cái gì cũng có, thích loại nào tự bản thân chọn !"

      Hàn Tử tây nhìn theo hướng chỉ, quả đúng như lời , mập có gầy có, cần cái nào có cái đó!

      Khoảng chừng có mười hai người, tùy tiện chọn người đều là cực phẩm, nhưng cũng phải loại gánh nặng mà có thể chịu được.

      Có phải nên cám ơn hay , như vậy xem ra là bắt đầu tra tấn sao?

      còn nghĩ dẫn đến nơi này, ở trước mặt tìm phụ nữ!

      có loại dự cảm sâu sắc, là cho tự mình xem cuộc chiến của , dù sao lời kia của , làm tổn thương tự tôn nam tính của , có lẽ dùng hành động thực tế của mình, để vãn hồi lại tôn nghiêm!

      Nhưng nghĩ tới, lại cho tự tìm đàn ông!

      A!

      đời này có cặp vợ chồng nào như họ, sợ là tìm ra cặp thứ hai!

      lời nào, cũng động, chỉ như vậy nhìn , muốn nhìn chút xem, hận đến trình độ nào.

      Sở Trạm Đông cũng nhìn , bốn mắt nhìn nhau, dù vẻ mặt hai người vẫn bình tĩnh, nhưng những người đứng ở cửa kia, ngay cả thở mạnh cũng dám.

      giá này bọn họ cũng xa lạ gì, là cận vệ của Sở thiếu, hai người cơ hồ như hình với bóng.

      tên Hàn Tử Tây này, cho bọn họ ấn tượng đầu tiên là bình tĩnh! Nữ nhân bình thường khóc lóc kể lể, nhưng hoàn toàn trái ngược lại, mỗi lần theo sau lưng Sở thiếu, đều yên tĩnh giống như khí!

      Chỉ là, bình thường đối với mệnh lệnh của Sở thiếu, đều gì nghe đấy, nhưng hôm nay sao lại...

      Mặc dù bọn họ biết rốt cuộc giữa hai người đó xảy ra chuyện gì, nhưng ràng cảm thấy khí đúng!

      Nếu bọn họ cũng ở lại chỗ này! gian to như vậy, chỉ còn tiếng hít thở tĩnh lặng, nhưng đột nhiên Sở Trạm Đông lại cười lên...
      Meoconkissu2Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :