1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chồng Trước Anh Thật Là Nham Hiểm - Tô Tô (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 99: Bất Hối bị bắt.


      Edit & Beta: linhlunglinh

      “Thiếu gia, thuộc hạ điều tra kỹ thân phận của Âu Dương Lâm, hề có chỗ nào hoài nghi.” Tả Viêm báo cáo kết quả mà mình điều tra được cho Sở Trạm Đông.

      có chỗ nào khả nghi sao?

      Đột nhiên trở thành bạn trai của Đường Quả, phải điều đó là khả nghi nhất sao?

      “Trong hai bốn giờ tới, giám thị chặt chẽ từng hành động của Đường Quả.” Sở Trạm Đông : “Ngày đó Đường Quả bị cậu chặn lại có phải bưng khay đồ của y tá ?”

      Lúc đó cũng là lúc Hàn Tử Tây cần phải truyền dịch.

      “Đúng vậy!” Tả Viêm gật đầu : “Lúc đó tôi cho người kiểm tra ngay tại chỗ, đồ vẫn bên trong cũng tiến hành thử nghiệm nhưng tra ra bất cứ điều gì khác thường, đó đều là những đồ dùng của phu nhân.”

      “Vậy sao?” Sở Trạm Đông nhướn mày : “Cậu xuống trước !”

      Trong phòng chỉ còn lại mình Sở Trạm Đông,

      Nhìn sắc trời bên ngoài tối, liền lâm vào trầm tư.

      Dường như mọi chuyện ngày càng phức tạp. Tại sao Âu Dương Lâm cũng dính vào?

      Khi Sở Trạm Đông hoài nghi thân phận của Âu Dương Lâm Bất Hối truyền tới tin tức là nhóc bắt đầu hành động.

      Nhưng Sở Trạm Đông vẫn do dự.

      Đối phương ở trong tối, mặc dù thằng nhóc kia vô cùng thông minh, nhưng như thế nào nó cũng chỉ là đứa bé, vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn phải đối mặt với Hàn Tử Tây như thế nào đây?

      Cho nên khi liên lạc với Bất Hối, Sở Trạm Đông đành : “Bất Hối, bây giờ tôi cho người đón nhóc, nhóc được tự tiện hành động, chúng ta cần phải bàn bạc kỹ hơn.”

      “Tại sao?” Bất Hối khó hiểu hỏi: “ phải vẫn rất tốt sao? Tại sao chú lại đột nhiên đổi ý? Tôi chờ đợi rất nhiều ngày rồi, khó khăn lắm mới có được cơ hội ngàn năm có . Bình thường người kia đều ra khỏi cửa, đêm nay ta ra ngoài, tôi chỉ cần bắt trói ta đường, lúc đó còn sợ lấy được thuốc cai nghiện cho mẹ tôi sao?”

      “Chuyện này đơn giản như nhóc nghĩ đâu!” Lời của Sở Trạm Đông có chút uy hiếp: “Nhóc phải theo người của chú trở lại, nếu chú liền cho mẹ nhóc biết!”

      “Chú!!!” Bất Hối nổi cáu: “Tôi rất nghi ngờ biết chú có lòng muốn mẹ tôi cai được nghiện nhanh chóng hay !”

      “Những lời khích tướng dùng được với chú đâu nhóc con!” Cuối cùng, vẫn là Sở Trạm Đông gửi tối hậu thư: “Nửa tiếng nữa mà tôi thấy được cậu, tôi sẻ mọi chuyện của cậu với mẹ cậu!”

      “...”

      ***

      Bất Hối nhìn di động còn tín hiệu, là cậu cũng đoán ra rốt cuộc lời Sở Trạm Đông hay giả.

      Nếu như trong vòng nửa tiếng nữa cậu về cùng người của ông chú đó cho mẹ cậu biết sao?

      Nhớ tới lần mà ông ta cho mình vào thăm mẹ... cậu càng muốn mẹ biết được chuyện này.

      phải cậu sợ mẹ biết mình gặp Sở Trạm Đông... như vậy...

      Ai nha... phiền chết được...

      Đúng lúc này, cánh cửa mà vẫn luôn nhìn chằm chằm mấy ngày này chợt có động tĩnh.

      phải tám giờ ta mới ra ngoài sao? tới mới bảy rưỡi, vậy là sớm hơn nữa tiếng so với thông tin cậu có được.

      Mà bây giờ người của ông chú biến thái kia vẫn chưa tới... đôi mắt màu lam của Bất Hối híp lại, liều mạng quyết định làm theo quyết định của bản thân...

      Vì mẹ, cậu thể trơ mắt nhìn cơ hội tốt duy nhất chạy ngay trước mắt được.

      Bất Hối ra ga ra xe trước, dùng kỹ thuật của bản thân mở cửa xe khóa ra, sau đó trốn xuống bên dưới ghế sau.

      May mắn là ta chỉ dùng chiếc xe, nếu như là hai chiếc Bất Hối cũng đoán trước được ta dùng xe nào, bởi vì bình thường ta hề ra khỏi cánh cửa phòng thí nghiệm. Cậu theo dõi ta rất nhiều ngày rồi, hôm nay là lần đầu tiên cậu thấy ta ra khỏi cửa.

      Mặc dù Bất Hối ở trong tổ chức hai năm, nhưng trước kia cậu cũng hề biết có nhân vật lợi hại như thế.

      Danh hiệu của ta chính là Mị - trùm buôn bán thuốc phiện!

      Để điều tra ra người này, cậu phải tốn rất nhiều công phu đấy!

      Nhưng là tại sao bóng lưng của người phụ nữ quen thuộc như vậy? Dường như cậu từng gặp qua rồi!

      ta mặc bộ đồ đen từ xuống dưới, tóc buông xõa ngang vai. Quan sát qua kính chiếu hậu chỉ thấy màu đen, căn bản là phân biệt được gì.

      Bất Hối im lặng di chuyển, giống như linh hồn, đột nhiên chỉ nòng súng vào sau ót của người phụ nữ đó: “Nếu muốn chết tôi thế nào phải làm theo thế đó!”

      Dường như ta bị giật mình nên tay lái lệch chút, thiếu chút nữa xe đụng phải dải phân cách đường.

      Nhưng ta rất nhanh trấn định lại, lạnh giọng hỏi: “Mày muốn làm gì?”

      “Muốn theo tôi tới chỗ.” Bất Hối : “ yên tâm, chỉ phối hợp tôi tuyệt đối làm gì .”

      “Chỗ nào???” Giọng của ta dường như còn có ý cười, nhưng ý tứ lại như khinh thường: “Súng này của mày là hay giả?”

      có thể thử xem!” Bất Hối vừa xong khẩu súng chĩa ra ngoài cửa xe, hề phát ra bất cứ thanh nào nhưng cửa kính của xe thủng lỗ.

      “Như thế nào? thấy súng này là hay giả?” Bất Hối nhướn mi : “Nếu như còn nghi ngờ tôi cũng ngại thử trực tiếp lên người đâu.”

      thấy, nhưng...” ả lơ đãng : “Mày cầm thứ đồ chơi nguy hiểm như vậy, biết mẹ mày có biết hay ?”

      “Ây da, tao nghĩ mẹ của mày chắc là biết đâu nhỉ? bằng tao đưa mày đến gặp mẹ mày, để cho ta thấy được con trai mình giỏi như thế nào, tuổi mới còn nghịch súng.”

      Người phụ đó nghiền ngẫm chút lại tiếp: “Còn nữa... nếu như tao đoán lầm là chỗ mà mày muốn tao đến là chỗ của mẹ mày !”

      “...” Đột nhiên Bất Hối có linh cảm xấu, tại sao cái gì ta cũng biết hết vậy?

      trả lời coi như là đồng ý với tao đúng ?” Ả ta vừa xong đạp mạnh vào chân ga, chiếc Porsche màu đen giống như con báo xuyên thấu vào màn đêm.

      Nhưng là phải đến bệnh viện mà chở thẳng hai người quay trở về tổ chức.

      Đến nơi, xuống xe trước rồi : “Có phải mày muốn nổ súng giết chết tao? Cứ tự nhiên ! Nhưng là mày phải hy sinh mẹ của mình rồi. phải tao khoác loác như thế giới này ngoại trừ tao ra ai có thể cai nghiện được cho mẹ mày đâu!”

      ta chỉ về phía tổng bộ của tổ chức tiếp: “Tao cũng rất muốn để mày và mẹ mày được gặp nhau, nhưng ta nhớ là chủ thượng từng trước khi mẹ mày hoàn thành nhiệm vụ mẹ con bọn mày được gặp nhau, cho nên tao mới mang mày đến hỏi chúa thượng xem có thể phá lệ lần hay ?”

      Lúc này Bất Hối vô cùng hối hận vì nghe lời Sở Trạm Đông, lần này cậu gặp phải nguy hiểm rồi!”

      Hóa ra nhất cử nhất động của cậu đều bị đối phương giám sát, cậu đoán ngay cả cuộc chuyện vừa rồi của cậu với Sở Trạm Đông cũng bị nghe lén, nếu làm sao ta lại ra ngoài trước nửa tiếng như vậy.

      Cửa sau xe cũng mở ra. thèm để Bất Hối vào trong mắt, vừa nghênh ngang xuống xe lại còn bày ra tư thế mới cậu xuống: “Bất Hối thiếu gia, mời xuống xe!”

      “...” tại cậu trốn có kịp nữa ?

      còn kịp rồi!

      Cậu nhóc khóc ra nước mắt thấy đám người mặc đồ đen tiến đến.

      Bất Hối vô cùng hối hận.... cậu muốn bị tóm tý nào!!!

      Quả nhiên cho dù cậu thông minh như thế nào, nhưng khi gặp phải chuyện tình vô cùng quan trọng cũng biến thành ngốc nghếch!

      Nếu phải cậu muốn nhanh chóng cứu được mẹ Bất Hối tiểu gia cậu tuyệt đối tự mình chui đầu vào lưới như vậy!

      Trời ạ!!!

      ***

      Trước khi Sở Trạm Đông nhận được điện thoại của Tả Viêm ở trong phòng của Hàn Tử Tây.

      Sau khi gặp mặt Cố Hạ, mặc dù thái độ của ta như trước kia, nhưng cũng biết vì sao lại vậy!

      Cuối cùng vẫn là lời của Cố Hạ thức tỉnh :

      “Sở Trạm Đông, tôi ngại khi cho chuyện, đó là ngoài tiền ra đừng tự đắc với trí thông minh của mình.

      Bởi vì sao sao?

      Rốt cuộc là làm sao có thể gầy dựng lên tổ chức R và cả tập đoàn HC vậy? phải là chỉ là người ngoài sáng, còn người ngồi trong bóng tối sau màn mới chính là đại boss ?

      còn biết xấu hổ hỏi ấy làm sao vậy?

      Hừ... cũng vì Hàn Tử Tây quá ngu ngốc, sau khi bị dày vò thừa sống thiếu chết mới có cầm súng chỉ thẳng vào .

      còn muốn tôi cho sắc mặt tốt sao? nằm mơ .

      giả bộ mất trí nhớ hay là cố tình vậy? ả ôm đứa bé trong hôn lễ kia sao? đừng với tôi ở chung với ta lâu như vậy nhưng đứa bé kia phải là của đấy?”

      Vì thế... cho dù bề ngoài Hàn Tử Tây quan tâm đến chuyện của Mộ Cẩn Du và Sở Trạm Đông, nhưng kỳ nghi vấn trong lòng vẫn chưa hề tiêu tan.

      Đúng vậy, tại sao có thể quên mất Mộ Cẩn Du. Còn có đứa bé kia nữa.

      Lúc đó, Sở Trạm Đông muốn mọi chuyện đột nhiên Tả Viêm gọi tới.

      Bất Hối bị bắt!

      Sở Trạm Đông dấu vết liếc nhìn Hàn Tử Tây, sau đó chỉ với Tả Viêm: “Tôi biết rồi!”

      Khi vừa cúp máy đột nhiên sắc mặt Hàn Tử Tây tái , ôm tim của mình thở gấp...

      “Sao vậy?” Sở Trạm Đông cho rằng lại lên cơn nghiện.

      Nhưng Hàn Tử Tây lại lắc đầu: “Tôi biết, đột nhiên tim rất khó chịu, thở nổi!”

      Loại cảm giác này từng trải qua, là lúc Bất Hối gặp chuyện may hai năm trước, chẳng lẽ...

      thể nào... bọn họ làm gì Bất Hối...

      Tuyệt đối thể nào, còn chưa lấy được thứ đó cho người kia, tuyệt đối ta dám làm gì Bất Hối. ta phải biết hơn người khác tầm quan trọng của Bất Hối đối với mình là như thế nào!

      Nghĩ như vậy nên Hàn Tử Tây đành nén lo lắng xuống đáy lòng, nhưng càng đè nén lại càng khó chịu, vì thế với Sở Trạm Đông: “Em muốn liên lạc với bên kia chút, đừng để nhân viên kỹ thuật quấy nhiễu, đừng để bên kia phát ra có mặt của mọi người.”

      ngờ trước mặt lại những lời như vậy, quả thiệt làm cho rất cảm động, điều này chứng minh đối với giấu giếm bất kỳ thứ gì. Nhưng tại thể để cho liên lạc với bên kia được, nếu ấy biết được tin Bất Hối vì cứu mẹ mình mà bị bắt chắc phát điên lên mất.

      “Có phải em muốn tìm Bất Hối ?” Sở Trạm Đông bình tĩnh : “Em yên tâm , Bất Hối có chuyện gì đâu.”

      “Làm sao biết được nó có việc gì?” Chẳng lẽ bên kia có người của ?

      “Mấy ngày trước cậu nhóc lẻn tới thăm em, có lẽ vì sợ thân phận bị bại lộ nên cậu nhóc chỉ đứng sân thượng nhìn em lúc rồi rời .”

      Sở Trạm Đông cố gắng điều chỉnh ngữ điệu của mình bình thường nhất: “ thầm cho người theo nó. Tình huống nó ở bên đó mấy ngày này cũng có thể biết được tường tận. Cuộc điện thoại vừa rồi là thông báo tình hình của Bất Hối. Hôm nay trong lúc luyện tập, cậu nhóc ...”

      “Sở Trạm Đông, có biết là hề biết dối ?” Hàn Tử Tây nhìn thẳng vào mắt ngắt lời: “Khi dối, sắc mặt vô cùng nghiêm túc. Chỉ sợ là điều này cũng hề biết . Còn nữa, cho dù bản lĩnh của lớn như thế nào cũng rất khó cài người vào. Cho dù có thể vào nhưng nhiều ngày như vậy, thể bị phát . mau cho em biết, Bất Hối xảy ra chuyện gì?”

      “...”

      Khi dối, sắc mặt rất nghiêm túc sao? Sở Trạm Đông cau mày, cuối cùng đành phải : “Bất Hối vì muốn cai nghiện cho em nên tính toán bắt người chế ra thuốc phiện, nhưng lại bị người kia bắt!”

      Chương 100: ấy con, con cũng ấy.


      Edit & Beta: linhlunglinh

      “Bất Hối!” Người đàn ông mang mặt nạ nhìn Bất Hối : “Mới chỉ vài ngày gặp, tôi ngờ cậu lại cho tôi bất ngờ lớn đến như vậy.”

      Trong lời của ta tràn đầy ý tứ mỉa mai.

      Bất Hối rất nhanh lấy lại bình tĩnh, giả ngu : “Chúa thượng, tôi tôi đùa vui thôi, chúa thượng có tin ?”

      “Sao? Lấy trộm súng chỉ là để đùa vui?” ta cười nhạo : “Vậy cậu chơi có vui ?”

      vui lắm, tên Sở Trạm Đông kia quả nhiên là vô cùng biến thái, dám châm ngòi quan hệ giữa chúng ta...” Bất Hối bình tĩnh tiếp:

      lại còn dám dối rằng chúa thượng cho người làm cho mẹ tôi dính ma túy. Làm sao có thể như vậy được! Chỉ có mới là người biến thái, chúa thượng là người chính trực, tuyệt đối thể nào đê tiện như . Nhưng là tôi muốn giúp mẹ tôi cai nghiện cho nên mới giả bộ tin lời , giả bộ hợp tác với . Nếu phải như vậy chẳng phải tôi thể gặp lại chúa thượng rồi sao?”

      Tuy Bất Hối còn tuổi, nhưng trình độ dối tồi chút nào, cậu có thể dối mà mắt hề nháy lấy cái!

      như vậy sở dĩ cậu làm như vậy...” Người đàn ông khẽ cười: “Là vì để cậu có thể trở về nơi này sao?”

      “Đúng vậy!” Bất Hối gật đầu, xoay người lời xin lỗi với ả phía sau: “Dì à, ngại quá, vừa rồi hù dọa dì rồi.”

      ả nghe Bất Hối thế, khóe môi nhếch lên: “Tao có phải mày rất thất vọng hay ?” Bất quá tao nghĩ là người bị hù dọa phải là mày mới đúng đấy!”

      “...”

      vậy, ả liền cởi bỏ mũ và kính mát xuống... cậu thấy...

      “Mộ Cẩn Du!!!” là Bất Hối bị dọa sợ rồi, kinh sợ giống như sét đánh ngang tai vậy.

      Mị - Trùm buôn bán thuốc phiện thế giới lại là Mộ Cẩn Du!!!

      Làm sao có thể? Làm sao có thể? Làm sao có thể?

      Người dì dịu dàng ở nhi viện, người mẹ nuôi luôn lương thiện ở Sở gia tại sao có thể là trùm buôn thuốc phiện!!!

      Cho dù nằm mơ, Bất Hối cũng chưa từng hoài nghi Mộ Cẩn Du!

      Mộ Cẩn Du nhướn mày hỏi: “Mày có khỏe ?”

      “Ma túy kia là do nghiên cứu ra?” Bất Hối vẫn thể tin được: “ phải học quản trị kinh doanh sao?”

      “Ai quy định học quản trị thể điều chế ma túy?” Mộ Cẩn Du cười khinh thường? “Như thế nào? Tao có làm cho Bất Hối thiếu gia thất vọng ?”

      Mặc dù ả cười nhưng đáy mắt mang theo hận ý ngùn ngụt. Chính mẹ của thằng nhóc đoạt mất hạnh phúc của mình!

      Hàn Tử Tây, mày làm tao phải sống như vậy, tao để cho mày dễ chịu đâu. Mày chờ đó, tao làm cho mày sống bằng chết.

      Mày cướp của tao cái gì tao khiến cho mày phải trả giá xứng đáng, tao thề!

      ***

      thả em ra, em phải tìm Bất Hối!” Hàn Tử Tây trừng mắt nhìn người ôm lấy buông: “ buông em ra...”

      “Tiểu Tây, em bình tĩnh chút.” Sở Trạm Đông : “ để cho Bất Hối xảy ra chuyện gì đâu. Em phải tin tưởng , tuyệt đối...”

      muốn em tin tưởng ?” Hàn Tử Tây trào phúng : “ lấy cái gì để cho em tin tưởng ? Nó mới chỉ tám tuổi, vậy mà lại để cho nó đến chỗ đó mình? Chỗ kia kinh khủng như thế nào có biết ? Người kia chính là ác ma cái gì cũng cũng có thể ăn tươi nuốt sống. Em nghi ngờ có phải chính là người giật giây nó, đúng hay ?”

      “Em cái gì?” Khuôn mặt Sở Trạm Đông trở nên lạnh lẽo: “Ý của em là vì thân thế của Bất Hối cho nên cố ý để nó chịu chết sao?”

      Mặc dù biết vì lo lắng cho Bất Hối nên tâm tình kích động, ổn định, nhưng là vẫn tức giận.

      cũng thay đổi, ấy thể nhìn ra sao?

      Đúng là hai năm trước hề thích thằng nhóc kia!

      bị cắm cái sừng lớn như vậy, mà thằng nhóc kia lại còn là đứa con lai, là người đàn ông đều thể chấp nhận được. Nếu có ai hề để ý đến chuyện này nhất định chặt đầu xuống để cho người đó làm cầu đá!

      Nhưng đó là chuyện của hai năm trước.

      Qua hai năm, bây giờ tình cảm của mình đối với Hàn Tử Tây, cho dù là khó chấp nhận nhưng ai cả đường lối về!

      Hơn nữa biết cũng hề chán ghét thằng nhóc con kia.

      Kỳ Hàn Tử Tây xong cũng cảm thấy hối hận. thay đổi của Sở Trạm Đông cũng có thể nhìn thấy được. “ có biết , Bất Hối chính là...”

      “Đông Tử, xong rồi...” Hàn Tử Tây còn chưa hết bị Cơ Ngô Lê chạy từ bên ngoài vào cắt đứt: “Bà Nội xảy ra chuyện rồi.”

      Vẻ mặt Cơ Ngô Lê vô cùng bối rối: “Bà nội cậu bị tai nạn rồi.”

      “Cái gì?” Sắc mặt Sở Trạm Đông nhanh chóng tái nhợt: “Cậu lại lần nữa!”

      “Bây giờ bà nội cậu ở trong phòng cấp cứu, mất rất nhiều máu, cậu nhanh đến ...”

      ***

      đám người đứng trước cửa phòng cấp cứu, trong đó còn có Hàn Tử Tây với sắc mặt vô cùng tái nhợt.

      Rốt cuộc cửa cũng mở, Tư Mã Hạo ra, nhìn bọn họ : “Đông Tử, Tiểu Tây, bà nội Sở muốn hai người vào.”

      Nhìn vẻ bề ngoài Sở Trạm Đông vô cùng bình tĩnh, nhưng chân lại bước từng bước nặng nề vào phòng cấp cứu.

      Bên trong, Sở lão phu nhân nằm giường bệnh, bốn phía là bông băng cầm máu. Thấy hai người vào, bà yếu ớt nâng cách tay lên.

      Trong nháy mắt, Hàn Tử Tây lệ rơi đầy mặt.

      Mặc dù khoảng thời gian đó, thái độ của bà với mình có biến hóa lớn, nhưng là những năm trước, bà quả đối xử với tệ!

      Hàn Tử Tây bước nhanh tới cầm lấy tay của bà, nghẹn ngào : “Bà nội!”

      Sở lão phu nhân cũng cảm thấy ngoài ý muốn khi vẫn gọi bà là bà nội, nhưng cũng hề cảm thấy kỳ quái.

      bé vẫn luôn lương thiện như vậy!

      “Tiểu... Tiểu Tây...” Giọng của bà vẫn còn rất ràng, chẳng qua cảm xúc bất ổn cho nên có chút run rẩy: “Bà nội muốn xin lỗi với con!”

      Hàn Tử Tây lắc đầu: “, bà nội. Bà cần phải như vậy, con biết là bà bị người khác lợi dụng cho nên mới làm như vậy. Con trách người!”

      Sở Trạm Đông cũng với , lúc trước bà nội làm như vậy là do bà lầm tưởng mình chính là cháu ngoại thất lạc nhiều năm của bà.

      “Tiểu Tây...” Lão phu nhân lại : “Con trách bà nội, nhưng bà nội vẫn có cách nào tha thứ cho mình. Nếu như phải vì bà con cũng phải chịu nhiều đau khổ như vậy. Bà nội cầu xin con, con nên làm Đông Tử thương tâm, nó... khụ khụ...”

      “Bà nội...” Hàn Tử Tây vội : “Người đừng nữa, ngươi có chuyện gì đâu, con cũng oán trách ấy nữa, cho nên người thể có việc gì...”

      Con trai bị bắt, bà nội lại rơi vào tình huống nguy kịch, quả là Hàn Tử tây rất khó tiếp nhận, cho nên tâm tình thể bình tĩnh được nữa.

      cầm lấy bàn tay của Sở Trạm Đông, mười ngón tay đan xen vào nhau để cho Sở lão phu nhân xem: “Bà nội xem, quan hệ của con với ấy vẫn rất tốt. ấy con, con cũng ấy. Hiểu lầm của hai chúng con cũng được tháo bỏ. Bà nội muốn nhìn thấy chúng con hạnh phúc sao?”

      ấy con, con cũng ấy.

      Sở Trạm Đông sững sờ nhìn , hai mắt nhắm lại, giọt nước mắt từ khóe mắt lặng lẽ chảy xuống.

      Quả nhiên để có lời này, phải trả cái giá quá đắt!

      Mặc dù đây là những lời mà rất muốn nghe, nhưng ngàn vạn lần lại nghĩ tới mình được nghe câu trong tình huống trớ trêu như vậy.

      Nhìn bà nội hấp hối, quả thực Sở Trạm Đông rất hận bản thân mình.

      Cho tới bây giờ, vẫn luôn nghĩ có chuyện gì là làm được, nhưng tại mới biết được là mình vô dụng như thế nào.

      Tại sao những người bên cạnh đều phải chịu khổ như vậy?

      Hàn Tử Tây, Bất Hối, và bây giờ là bà nội...

      “Đông Tử...” Vẻ mặt Sở lão phu nhân rất bình tĩnh nhìn cháu nội, nhưng dưới đáy mắt là tràn đầy lo lắng và nỡ: “Có lẽ bà nội phải trước bước rồi...”

      “Bà nội...” Sở Trạm Đông buông tay Hàn Tử Tây ra, ngồi xổm xuống bên giường Sở lão phu nhân, hai tay cầm lấy tay của bà:

      “Đừng cho là cháu biết bà nghĩ gì. Có phải bà muốn gặp ông nội ?

      Có chuyện cháu vẫn luôn gạt bà, tại cháu cảm thấy đến lúc cho bà biết! Bà có biết ông nội ở thế giới bên kia sống thế nào hay ? Ông nội sống giống như hoàng đế cổ đại vậy, trái ôm phải ấp, sớm quên bà từ lâu rồi. thiệt thòi cho bà khi muốn gặp ông nội! Cháu khuyên bà đừng nên tìm gặp ông, cho dù có gặp ông nội cũng biết bà là ai đâu!

      Bà nội đừng nghi ngờ lời của cháu, tối hôm qua ông nội vừa báo mộng cho cháu đấy. Ông : cháu nội à, cháu đừng tức giận bà nội, cháu mà chọc bà nội rồi làm bà ấy tới tìm ông, làm hỏng chuyện tốt của ông, ông tính sổ với cháu đấy! Ông nội chưa có chơi đủ đâu, cho nên đừng làm cho bà của cháu tới tìm ông, cứ để cho bà ấy sống cùng với cháu thêm mấy năm nữa, đến lúc ông vui vẻ càng thương cháu nhiều hơn...”

      Hàn Tử Tây đứng bên cạnh nghe như vậy sớm che miệng khóc thút thít.

      Lão phu nhân vuốt khuôn mặt của cháu nội: “Đông Tử, cháu nội của ta, cháu phải đáp ứng với bà nội, nhất định cháu phải sống tốt...”

      “Bà cần cháu nữa, vậy tại sao cháu lại phải nghe lời bà?” Hốc mắt Sở Trạm Đông trở thành màu hồng: “Bà nội, bà cũng biết trong khoảng thời gian này virut trong người cháu bắt đầu phát triển, Hạo Tử nhất định cháu được để tâm tình kích động. Nếu như kích động virut hoàn toàn bộc phát. Cháu gạt bà đâu, tin cháu gọi Hạo Tử đến!”

      Cháu nội thể bỏ được bà, bà biết chứ. Nhưng là mạng sống của bà phải do bà nắm giữ nữa rồi.

      “Đông Tử...” Hô hấp Lão phu nhân bắt đầu dồn dập hơn: “Đông Tử, bà nội... bà nội... phải ... cháu phải sống tốt... tốt...”

      Bà vẫn chưa hết câu máy đo nhịp tim phát ra thanh chói tai.

      “Bà nội...” hàn Tử Tây bổ nhào đến người Sở lão phu nhân, lắc lắc người bà: “Bà nội... bà mau tỉnh lại . Bà nhìn con chút . Con là Tiểu Tây đây, bà nội...”

      Hai tay Sở Trạm Đông vẫn duy trì tư thế ôm lấy gò má của bà, con người đen mở to, hề chớp mắt nhìn bà.

      Nhất định là nằm mơ rồi. Buổi sáng nay vẫn còn chuyện điện thoại với bà, cứ như thế mà sao? Nhất định là nằm mơ rồi!

      “Đông Tử, em buông tay ra di, chúng ta cần để bác sĩ đẩy bà xuống nhà xác...”

      Sở Bích Đình nhìn em trai vẫn luôn duy trì tư thế kia suốt canh giờ, có nén nước mắt .

      “Sở Bích Đình, chị ăn bậy bạ gì vậy? Chị ai nhà xác?” Sở Trạm Đông trừng mắt mắng : “Bà nội chỉ ngủ thôi, chị ra ngoài , đừng làm ồn ảnh hưởng đến bà.”

      Sở Bích Đình khó có được thái độ quát tháo Hàn Tử Tây mà lại thầm nháy mắt với .

      Hàn Tử tây cũng biết tình cảm giữa Sở Trạm Đông và bà nội vô cùng sâu, nhưng lại nghĩ tới biến thành như vậy.

      Từ lúc đó đến giờ, bộ dáng của đều là điên cuồng, ngồi như vậy hơn 1 tiếng rồi, ngay cả mắt cũng nháy lấy cái.

      Đáy lòng của Hàn Tử Tây cũng rất mệt mỏi, tiến lên nhàng với : “Bà nội ngủ, chúng ta cũng nghỉ ngơi chút .”

      Sở Trạm Đông quay lại nhìn : “Em mệt rồi sao? Vậy em cứ nghỉ chút . muốn ở bên cạnh bà thêm chút. Gần đây luôn ở bên em, có thời gian chuyện với bà nội, chắc là bà ghen tỵ đấy!”

      Hàn Tử Tây cũng ngồi xổm xuống bên cạnh , đưa tay ôm lấy cả người căng cứng lạnh như băng của : “ đừng như vậy nữa. Bà nội nhìn thấy như vậy rất đau lòng. để cho bà an tâm ra , có được hay ?”

      Chương 101: yếu ớt của Sở Trạm Đông

      Edit: Đào


      An tâm ...

      ...

      Đồng tử của Sở Trạm Đông đỏ như máu bỗng nhiên co rụt lại, bàn tay của lão phu nhân,vốn vẫn còn ấm áp, sau hơn giờ, dần dần mất nhiệt độ.

      Cảm xúc lạnh băng này. Làm cho run sợ, mạnh tay buông ra, giống như bị kinh hãi sợ sệt, đẩy Hàn Tử Tây đứng dậy, do ngồi chồm hổm quá lâu, hai chân tê dại đứng vững, thiếu chút nữa ngã xuống.

      Hàn Tử Tây đưa tay đỡ , bị ngăn lại: " sao, có chút mệt mỏi thôi, nghỉ ngơi chút là được."

      Lúc lời này, cũng nhìn lão phu nhân nằm giường cái, trực tiếp cất bước ra bên ngoài.

      Ngồi xổm canh giờ, chân nhất định rất khó chịu, ngoại trừ lúc ban đầu đứng lên có chút lảo đảo, bước lại rất vững vàng. Giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

      " nhanh cùng em ấy!" Lúc này Sở Bích Đình cũng so đo những chuyện trước kia nữa, vội vàng với Hàn Tử Tây: "Em ấy luôn tỏ ra như thế, trong lòng khó chịu, càng bình tĩnh cực kỳ, hai năm trước khi mất nó tỏ vẻ có chuyện gì, nhưng rang là rất khó chịu, nhưng vẫn làm bộ điềm nhiên như có việc gì, nhưng mỗi khi say rượu lại che dấu được, lần đó uống đến dạ dày xuất huyết, cứu chữa lâu, thiếu chút nữa giữ được mạng, nhanh , lúc này, chỉ sợ bây giờ nó chẳng thể kiểm soát được mình."

      Sở Bích Đình cũng rất khổ sở , cha mẹ mất sớm, bọn họ chỉ còn lại người thân duy nhất là bà nội . tại ...

      **

      Hàn Tử Tây dọc theo lối an toàn, tìm được Sở Trạm Đông .

      dựa lưng vào góc tường, chân cong lên, ngồi mặt đất, ngón tay kẹp thuốc lá.

      "Khụ khụ..."

      Nồng nặc mùi thuốc lá, Hàn Tử Tây nhịn được liền sặc , mà giống như nghe thấy, vẫn duy trì tư thế như vậy, mắt cũng chuyển động chút nào .

      Hàn Tử Tây bước lên, cùng dựa vào chỗ. Đầu dựa vai , hai tay từ dưới nách xuyên qua, ôm chặt lấy eo của .

      lời nào, cũng an tĩnh cùng như vậy, chỉ là mùi thuốc lá rất nồng. nhẫn nại thế nào, vẫn thỉnh thoảng ho khan tý.

      Rốt cục, Sở Trạm Đông nghiêng đầu nhìn cái, vê điếu thuốc, buồn bã : " có phải hay nằm mơ?"

      Giọng của . Có lẽ là bị thuốc lá nuốt lấy , khàn khàn tối tăm: "Lúc sáng, còn cùng bà nội gọi điện thoại, hỏi thăm chuyện năm đó của em, bà buổi tối tới bệnh viện, tự mình cho chúng ta nghe ..."

      đến đây, Hàn Tử Tây có thể cảm giác được run rẩy.

      Khó tránh thể chấp nhận như vậy, ra trừ khổ sở ra, còn có tự trách sâu.

      cho rằng nguyên nhân đều do mình, lão phu nhân mới có thể ra ngoài ý muốn.

      "Sở Trạm Đông..." Hàn Tử Tây đem tay của , để giữa long bàn tay mình, từng ngón từng ngón đếm ngón tay "Đây chỉ là trùng hợp, cũng phải do sai!"

      "Trùng hợp sao?" Sở Trạm Đông : "Em cảm thấy đây là trùng hợp?"

      " muốn cái gì?"

      "Bất Hối bị bắt, bà nội liền xảy ra chuyện..." Sở Trạm Đông cười lạnh: "Chuyện này khỏi quá trùng hợp !"

      "..." từng hoài nghi, chẳng lẽ như Sở Trạm Đông , bệnh độc sắp phát tác, cùng tâm tình của ảnh hưởng, cho nên đối phương mới có thể...

      " vô dụng phải ..." Sở Trạm Đông tự giễu: " tổ chức R, tổ chức sát thủ lớn nhất thế giới, a..." kéo dài giọng.

      Ngay cả người bên cạnh mình cũng bảo vệ được, đúng là tức cười.

      " đừng như vậy..." Hàn Tử Tây an ủi: "Đối phương ở trong tối, chúng ta ở ngoài chỗ sáng, cho nên khó tránh khỏi bị quản chế."

      Chúng ta cụm từ này, cỡ nào êm tai a!

      Sở Trạm Đông nhìn mặt Hàn Tử Tây: "Em sợ sao?"

      Có cùng thời thơ ấu, hỏi : "Lần này so với thời thơ ấu còn muốn nguy hiểm, em sợ sao?"

      " sợ!" Hàn Tử Tây mím môi: "Có ở đây,em sợ!"

      Người cùng thời thơ ấu trả lời.

      Sở Trạm Đông nhìn mắt , nóng bỏng đến đáng sợ, phút chốc liền như con báo săn mồi, đụng ngã .

      Hàn Tử Tây có khước từ, từ khi hôn mìng, lại làm càn đáp lại .

      Thân thể cứ như dây leo quấn lấy, sít sao cuốn lấy , tiếng động cho an ủi.

      nhiệt tình như thế trước giờ Sở Trạm Đông chưa từng thấy qua.
      Trong lòng mình, Sở Trạm Đông vẫn luôn gì địch nổi , lại nghĩ rằng, cũng yếu ớt như vậy, như cậu bé bị bỏ rơi, toàn thân đều lộ ra bi thương.

      Nghĩ đến Sở Bích Đình , hai năm trước mình chết , cũng có dạng này, càng thêm dễ chịu.

      Thấy đáp lại, Sở Trạm Đông càng thêm thể tự đè nén.

      Muốn có việc khẩn cấp quên việc bà nội ra .
      cần quan tâm đến ngày mai, Sở Trạm Đông nổi điên muốn ngay lập tức.

      kỳ chuyện này, căn bản có quá nhiều kỹ xảo, nhắc tới cũng buồn cười.

      Sống ba mươi năm, nổi tiếng hoa đào bay đầy trời với biệt danh Sở thiếu, nhưng chỉ có người phụ nữ là Hàn Tử Tây.

      Hai người họ luôn ở cùng nhau, nhưng chỉ có lần lại tìm khác trước mặt !

      lần duy nhất!

      Khi đó, tìm các khác, chẳng qua là vì cố ý chọc giận mà thôi, mà đó đứng ở ngoài cửa nghe được những tiếng kêu phóng đãng kia, đều do những kia tự biên tự diễn.

      Còn có Mộ Cẩn Du, chính mình căn bản là có chạm qua ta, mặc dù lúc ấy xác thực uống rượu say, lại còn đến mức bất tỉnh nhân , hơn nữa đối với phụ nữ khác, căn bản được...

      Nghĩ tới đây, nắm lấy ướt mồ hôi của Hàn Tử Tây: "Hàn Tử Tây, nếu như cho em biết, con của Mộ Cẩn Du, là của , em tin sao?"

      phải của ?

      Làm sao có thể?

      phải của , tại sao thiếu chút nữa muốn kết hôn với ấy đây?

      Nhưng nhìn dáng vẻ của , con mắt rất kiên định, giống như dối, Hàn Tử Tây vừa định trả lời, Sở Trạm Đông tự giễu trách móc: "Xem ra do làm quá nhiều chuyện xấu, khiến em cũng tin !"

      "..." Hàn Tử Tây : " tại em tin rồi!"

      "Ha ha..." Sở Trạm Đông cười yếu ớt, ôm từ mặt đất đứng dậy, cả quá trình, hai người cũng tách ra, : "Ôm chặt !"

      Hàn Tử Tây theo lời, ôm chặt lấy , lại nghĩ rằng...

      " làm gì vậy?"

      Bị động tác của , làm cho hoảng sợ thôi: " điên rồi sao?"

      Kẻ điên này, ràng ôm lên cầu thang...

      Mấu chốt là hai người bây giờ...

      Hàn Tử Tây đỏ mặt hận thể ra máu, khẩn trương với động tác của , toàn thân đều khẩn trương run rẩy, rống : "Ngừng, dừng lại..."

      "Đừng lo lắng, phía này có người đến đâu." Sở Trạm Đông cười tà: "Thả lỏng chút, đêm nay chúng ta cùng những vì sao ngắm trời đêm nhé..."

      "..."

      Cứ như vậy, Hàn Tử Tây bị Sở Trạm Đông ôm đến sân thượng, cả quá trình, quả thực liền là vô cùng hành hạ, chờ ôm bỏ ghế dài ở sân thượng, toàn thân ướt đẫm, giống như vừa mới tắm xong, thở gấp đến còn hình tượng...

      Hai người mặt đối mặt, nhìn thấy Sở Trạm Đông cũng tốt hơn bao nhiêu, hai người nhìn nhau, cặp mắt hai người nhìn nhau còn muốn sáng hơn những ngôi sao bầu trời đêm, chỉ còn lại hai bên, đột nhiên hai người điên cuồng hôn nhau say đắm...
      TrâuChris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 102: : Tôi mọi người (End)

      Edit: Đào


      Kích tình qua , hai người ôm nhau tựa ghế.

      Ghế chỗ này đúng là quá chật, thực tế Hàn Tử Tây cả người đều nằm người Sở Trạm Đông , may là hai người đều còn mặc quần áo.

      Hàn Tử Tây nghĩ đến vừa rồi , Mộ Cẩn Du có quan hệ gì với . Cắn môi hỏi lại: " cùng Mộ Cẩn Du biết nhau bao lâu?"

      Bây giờ ở nơi lộ thiên, nhưng cũng là sân thượng bệnh viện, bọn họ phải là đương vụng trộm, nhìn chăm chú vào đối phương sao, nhưng bây giờ đứa bé phải của ? lại bình thường thế.

      phải của , còn có thể là của ai?

      Nhìn thấyMộ Cẩn Du giống như , nhất là khi nhìn , ánh mắt kia hận thể xé ra thành từng mảnh .

      " bao lâu..." Sở Trạm Đông : "Khi em biết ấy,chỉ gặp qua hai lần! Cụ thể phải chờ hết thảy tất cả đều chấm dứt, lại từ từ cho em biết, tại em phải tin tưởng, có chạm qua ta, đứa bé kia cũng phải là của tốt rồi!"

      Hàn Tử Tây lựa chọn tin tưởng .

      Chuyện cho tới bây giờ, chỉ có thể lựa chọn tin tưởng , cũng nguyện ý tin tưởng !

      Lặng im trong chốc lát, Sở Trạm Đông với : "Để thương lượng với em chuyện!"

      "Cái gì?"

      Sở Trạm Đông bắt đầu kề tai với ...

      **

      Những ngày qua. Sở Trạm Đông rất chán chường. Râu ria xồm xàm , thậm chí tang lễ của lão phu nhân, còn té xỉu .

      Sau khi Tư Mã Hạo kiểm tra, đưa ra kết luận: "Bệnh độc bộc phát hoàn toàn!"

      Sở Trạm Đông trong cơ thể có bệnh độc. Hoàn toàn phát tác!

      người đàn ông mà nhận được tin tức như thế, nhưng có cảm giác hưng phấn của hơn hai mươi năm qua, cả người càng thêm trầm, dọa chính thủ hạ dám thở mạnh.

      Cho phép Đào Hử nhíu mày: "chủ nhân, bệnh độc tại phát tác, chừng qua lâu Hàn Tử Tây đem bệnh độc mang về, Bất Hối..."

      "A Hử..." Người đàn ông . Mang theo tia buồn bã: "Cậu , như thế nào mới có thể làm cho người đối với cậu khăng khăng mực, nhất là phụ nữ!"

      Mặc dù lời này , nhưng là cho phép Đào Hử nghe .

      ta đại khái có thể đoán ra, ta mấy năm gần đây này dị thường là bởi vì cái gì .

      ta Hàn Tử Tây!

      Nếu làm nhiều chuyện kỳ quái như vậy.

      Mỗi lần cùng Sở Trạm Đông có hành động thân mật, ta trói con trai của lại.

      Hai năm trước là thế, hai năm hậu vẫn vậy, khi biết được việc với Sở Trạm Đông muốn cử hành hôn lễ, còn tự thân hạ ma túy cho .

      Mục đích của ta chính là làm cho Hàn Tử Tây vĩnh viễn ở bên cạnh mình.

      Chỉ tiếc, ta dùng sai phương pháp rồi.

      Trừ phi này có bệnh mới có thể ở bên cạnh người luôn hãm hại mình.

      "Chủ nhân, Hàn Tử Tây trở lại!"

      Đúng lúc này, có người đến bẩm báo.

      Tiếng vừa phát ra, Hàn Tử Tây xuất ở phòng trước. ra ở trước màn hình lớn trước mắt người đàn ông.

      Giống như biết ta nhìn mình, cách màn hình giơ tay lên: " Đồ muốn tôi lấy đến đây, con tôi cùng em đâu?"

      Người đàn ông mở đồng hồ đo, mang theo mặt nạ, xuất màn hình lớn, : "Tôi còn tưởng rằng tới đây?"

      "Làm sao có thể, con tôi cùng em đều trong tay , tôi làm sao có thể đến đây?" Hàn Tử Tây cười lạnh: "Cho nên cho tôi dùng ma túy hiếm, có chút đáng tiếc nha!"

      "Hình như là có chút!" Người đàn ông phủ nhận: "Theo lý thuyết, đồ đem đến , tôi phải thực lời hứa, nhưng mà xin lỗi, con trai của cùng người trong bang xảy ra xung đột, bị người ta làm..."

      Lời chưa xong, đột nhiên bên cạnh vách tường mở ra lỗ hỏng, từ từ hướng hai bên mở ra, mang theo bóng dáng người đàn ông mang mặt nạ bước ra: "Nhưng mà em , tôi có thể trả cho người hoàn hảo hao tổn gì!"

      Hàn Tử Tây nhìn ta, dám tin: " mang con tôi đâu?"

      , ta nhất định là gạt , đồ ta cần còn chưa đến tay, ta để con trai xảy ra chuyện như vậy?

      "Cũng sao cả, chỉ là bị vết thương !"

      đúng là dám !

      Hàn Tử Tây kìm nén lửa giận, hướng về người đàn ông tới, cầm trong tay ống nghiệm đưa tới.

      ta nhìn cái, đưa tay đón.

      Đúng lúc này, Hàn Tử Tây nhanh chóng đưa tay, trong lúc sấm chớp gió dật, mặt nạ của người đàn ông kia bị tháo xuống…

      Mặt nạ của người đàn ông bị tháo, Hàn Tử Tây dám tin trừng to mắt: "Lạc Vân Khuynh?"

      Lạc Vân Khuynh ngược lại rất trấn định, nhìn Hàn Tử Tây, nhếch môi: "Tiểu Tây, lâu gặp!"

      Hàn Tử Tây tiếp thụ được.

      Người kia đối với mình như người trai, ra mới là đại boss sau lưng?

      Cái gì vì cứu mình gặp phải tai nạn xe cộ bỏ mạng, ra là đều là giả!

      Mười lăm năm, toàn bộ mười lăm năm!

      Tội lỗi của mười lăm năm, ra đến cùng là...


      Xuyên thấu qua camera siêu đeo người Hàn Tử Tây, Sở Trạm Đông thấy màn này, cũng dám tin.

      Còn tưởng rằng đại boss sau lưng là Âu Dương Lâm, lại nghĩ rằng ta.

      chỉ là ,mà Cơ Ngô Lê, Tư Mã Hạo, Lận Dật Thần, Đông Phương Hoằng cũng dám tin, thế nào lại là ta?

      Hàn Tử Tây hỏi ta: "Vì sao?"

      Lạc Vân Khuynh : "Bởi vì hận! Ngươi có thể tưởng tượng người đàn ông, vì đế giữ vị trí lão Đại, ngay cả vợ của mình cũng có thể đưa người khác, vì X3 ngay cả con trai của mình cũng có thể từ bỏ cảm giác như thế nào sao?"

      Lạc Lâm, cũng chính là của cha ta, vì đế giữ vị trí lão Đại, tiếc đem mẹ của mình đưa cho những người đàn ông ngoại quốc kia chơi đùa.

      ta hận ông, cho nên tự mình trốn , đến nhi viện.

      Tám năm qua, ông tới tìm mình, đến khi mười lăm tuổi rốt cục tìm đến, lại là vì X3, ông khiến mình, cùng những ..người đàn ông kia!

      Những năm đó, phải chịu mọi loại hành hạ, ta thề phải đòi lại gấp bội.

      Hai mươi năm trước cái bang hội kia, mọi người đều bị giết hết , kể cả ông ta.

      ta muốn nhìn chút, ông chủ cùng X3, trở tay ra sao?

      Ván cờ này, bố trí hai mươi năm, nguyên gốc cũng rất thuận lợi, chỉ là ta nghĩ tới, chính mình Hàn Tử Tây.

      để cho cùng Sở Trạm Đông lâu ngày sinh tình, ta tiếc giả chết, khiến Sở Bích Đình hận , bịa đặt ra Hàn Tử Tây là em Sở Trạm Đông để đồn đãi ra ngoài.

      ta đầy tình thâm nhìn Hàn Tử Tây: "Tiểu Tây, em cùng con trai, tôi có thể trả lại cho em, nhưng mà tôi có điều kiện, là em phải ở lại bên cạnh tôi!"

      " nằm mơ!" Sở Trạm Đông đột nhiên từ trời giáng xuống, ngũ thiếu tề tụ, đẳng cấp uy phong vượt bậc.

      Sở Trạm Đông cùng các em xuất , từ bên ngoài tới, chiếm hữu đem Hàn Tử Tây bao lại: "Lạc Vân Khuynh, à , hay gọi là Âu Dương Lâm mới đúng."

      Vừa rồi nhận được tin tức có thể tin cậy nhất, Âu Dương Lâm chính là Lạc Vân Khuynh.

      "Hai mươi năm, đúng là nhọc lòng !" Sở Trạm Đông giễu cợt: "Nhưng mà đáng tiếc, nhất định là Lose!"

      "!" Lạc Vân Khuynh cười có thâm ý khác: "Cậu muốn gặp lại con trai, tùy ý cậu có thể giết tôi ngay lập tức nha!"

      "Lạc Vân Khuynh, khiến thất vọng rồi, con trai tôi căn bản..."

      "Sách sách sách, cậu ràng còn biết?" Lạc Vân Khuynh : "A Hử mang Sở tiểu thiếu gia dẫn tới!"

      Chỉ chốc lát sau Bất Hối bị Đào Hử dẫn tới trước mặt mọi người.

      Lạc Vân Khuynh đến trước mặt Bất Hối, dắt tay của bé, đến trước mặt Sở Trạm Đông: "Sở thiếu, cậu quan tâm đến sống chết của con trai mình sao?"

      Bất hối biết làm sao vậy, hai mắt vô thần, giống như con rối gỗ.

      Sở Trạm Đông nhìn về phía Hàn Tử Tây, Hàn Tử Tây sớm bổ nhào lên phía trước, từ trong tay Lạc Vân Khuynh đoạt lấy Bất Hối: "Bất hối, Bất hối, con làm sao vậy, là mẹ đây, con làm sao vậy..."

      "Nó trúng độc!" Lạc Vân Khuynh ở bên, sâu kín thay Bất Hối trả lời: " loại độc mới nghiên chế gần đây, muốn gặp ai làm ra chứ?"

      cái vỗ tay vang lên, chỉ thấy từ vách tường từng bước ra, lại ra người.

      Mộ Cẩn Du cười lạnh nhìn mọi người: "Người đến còn rất ít !"

      Lạc Vân Khuynh gật đầu: "Xác thực, mọi người còn chưa đông đủ!"

      "Ai cả nhà họ sắp chết cùng nhau rồi!" Mộ Cẩn Du vẻ mặt phẫn hận.

      "Nhưng mà, ngoại trừ có trái tim của Hàn Tử Hạ, cùng bọn họ chút liên hệ máu mủ!"

      "Cái gì?"

      Mộ Cẩn Du cùng Hàn Tử Tây trăm miệng lời.

      Tại sao lại ngoại trừ có trái tim của Hàn Tử Hạ, chẳng lẽ...

      "Ai, vật phải với mọi người về chút tiền căn hậu quả rồi!" Lạc Vân Khuynh lơ đãng : "Hàn Tử Hạ chính là em Hàn Tử Tây, cũng chính là người phụ nữ mà Sở Trạm Đông nhiều năm đó là Hạ Lan Tuyết.

      Vốn là tôi muốn lợi dụng Hạ Lan Tuyết đối phó Sở Trạm Đông , ai biết ta Sở Trạm Đông, lại tiếc mất tính mạng của mình.

      Còn cha mẹ Mộ Cẩn Du, cũng là chuyên gia luyện độc.

      Tám năm trước Mộ Cẩn Du và người nhà bị bày mưu sát hại, mà Hạ Lan Tuyết là quân cờ bị khống chế, muốn cũng được, tôi thiết kế mang trái tim của ta đổi đến người Mộ Cẩn Du, nhằm kiềm chế Sở Trạm Đông.

      Hai năm trước, Sở Trạm Đông sớm Hàn Tử Tây, vào lúc này, tôi khiến cho Mộ Cẩn Du xuất .

      Tôi rất khẳng định, Mộ Cẩn Du Sở Trạm Đông, bởi vì ấy có trái tim của Hạ Lan Tuyết!

      Quả nhiên ngoài dự liệu, nhưng mà cho dù như thế nào, Sở Trạm Đông căn bản cũng ấy.

      Mộ Cẩn Du nhìn thôi xác thực rất thiện lương , nhưng mà trong lòng ấy cùng Hạ Lan Tuyết giống nhau, ấy rất ngoan!

      Quả nhiên, ấy để cho tôi thất vọng..."

      còn chưa dứt lời, đột nhiên vang lên tiếng súng, Lạc Vân Khuynh bị bắn trúng ngực.

      Đúng lúc này, lại đột nhiên xuất giọng nữ: "Nhưng mà lại làm cho tôi rất thất vọng!"

      Là Sở Bích Đình!

      Trong tay cầm khẩu súng, chỉ vào Lạc Vân Khuynh: "Mười lăm năm, Lạc Vân Khuynh, khiến tôi điên cuồng mười lăm năm, khoản nợ này chúng ta phải tính kĩ tốt!"

      người đàn ông này nhiều năm như thế, ra vẫn còn sống, nhưng mà vẫn lừa gạt mình.

      Kiêu ngạo như Sở Bích Đình, căn bản là tiếp thụ được, lúc trước rất nhiều, tại càng hận, hề do dự lên đạn lần hai

      Lạc Vân Khuynh nằm mơ cũng nghĩ tới, chính mình chết trong tay Sở Bích Đình.

      Nhìn Lạc Vân Khuynh té mặt đất, Hàn Tử Tây ôm Bất Hối xoay người.

      Mộ Cẩn Du nghĩ tới như vậy, rốt cuộc bản thân mình liên tục...

      Đuổi theo: "Chờ chút!"

      ánh mắt phức tạp nhìn Hàn Tử Tây: "Thực xin lỗi, đây là giải dược!"

      **

      Sở Trạm Đông lần này là độc phát, thân thể ngày càng sa sút, hai cha con ai cũng mở miệng, chuyện muốn truyền máu.

      Sở Trạm Đông có mặt mũi!

      Đối với đứa con trai này, đưa ra chút, cũng có mặt mũi bảo bé truyền máu cho mình.

      Bất Hối hận!

      ra là thực là cha của mình!

      Nhưng mà cuối cùng vẫn Bất Hối vẫn phải thỏa hiệp trước, nhìn lần nữa vào phòng cấp cứu, bé vành mắt mắt đỏ: "Chờ chút!"

      Từ phòng cấp cứu ra, cha con hai người nằm cùng giường bệnh, Bất Hối nhìn Sở Trạm Đông hừ lạnh: "Ông chú biến thái, muốn chết cũng dễ dàng như vậy, tiểu gia truyền máu cho chú, sau này là ân nhân cứu mạng của chú, chú phải làm trâu làm ngựa cho tiểu gia! Tiểu gia cũng cầu gì, muốn chú mẹ, sủng mẹ, thương mẹ, có thể làm được sao?"

      Sở Trạm Đông suy yếu cười với bé: "Con trai, thực xin lỗi, còn có cám ơn con nhé!"

      Hàn Tử Tây đứng ở bên cạnh phòng bệnh, cầm lấy tay hai người, vui mừng đến phát khóc: "Tôi mọi người!"

      --- ------oOo---- -----
      TrâuChris thích bài này.

    3. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :