1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chồng Trước Anh Thật Là Nham Hiểm - Tô Tô (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 76.2


      Edit: peterpan0209
      Beta: linhlunglinh

      Cuộc sống gần như khôi phục lại bình thường, vốn dĩ tin đồn lan ra bốn phía về việc tổng giám đốc muốn kết hôn, nhưng bao nhiêu ngày rồi cũng động tĩnh. Chẳng lẽ chỉ là tin vỉa hè?

      Trái tim của các mơ mộng nhà giàu lại bắt đầu xao động, chỉ là...

      Tổng giám đốc này dường như bình thường, hình như có ý tứ với thư ký xấu xí của bộ nghiệp vụ ở tầng cùng?

      Chẳng lẽ tổng giám đốc nhìn trúng xấu xí kia?

      thể nào!

      Nếu như vậy khẩu vị của tổng giám đốc quá nặng rồi!

      Bị gọi nhiều lần như vậy, trong lòng Hàn Tử Tây thầm nghĩ thành công nhưng đồng thời cũng hơi bất an.

      tin tưởng chính là Hàn Mộc Tâm sao?

      Dù sao người kia đầu óc thông minh, dễ lừa gạt như vậy!

      , tin nhắn lại tới nữa rồi.

      “Hàn thư kí, mua giúp tôi phần cơm trưa ở căn tin lầu dưới là được, năm món ăn súp cùng với cơm!

      Người này là heo à, sao lại ăn nhiều như vậy!

      Hàn Tử Tây rất muốn trở lại vị trí thấp kém lúc trước của mình, thư ký tổng giám đốc cùng trợ lý của đều chết sạch sao?

      Thôi, người ta là tổng giám đốc, muốn sai ai sai, hơn nữa, cũng muốn cùng có nhiều cơ hội chung đụng.

      Dựa theo căn dặn, Hàn Tử Tây mua năm món ăn súp và cơm, sau đó mang lên tầng cùng của tổng giám đốc!

      Sở Trạm Đông nhìn món ăn thiếu dinh dưỡng, nhíu mày: "Cà, thịt kho tàu, đậu phụ, cà rốt những thứ này tôi ăn, biết sao?"

      Biết chứ, chính vì biết mới mua, nếu bị lộ tẩy mất!

      Hàn Tử Tây giả bộ làm ra bộ dạng làm sai chuyện, xoay người thu dọn lại cơm hộp bàn: "Tổng giám đốc, tôi mua cho ngài phần khác."

      "Những cái này làm sao bây giờ?" Sở Trạm Đông sờ cái cằm nhìn năm món ăn súp: "Công ty có quy định là phải an hết phần cơm mình mua!"

      "..." Tại sao lại quên mất điều này cơ chứ!

      Sở Trạm Đông ngồi xuống ghế sofa: " cũng chưa ăn cơm đúng ? Nếu như vậy, ăn , lần trước trong lúc vô tình qua căn tin tôi thấy ăn được những món này."

      "..." Cho nên, có phải lúc này tự mình đào hố để tự mình nhảy xuống hay ?

      Những thứ này đều thích, nhưng bởi vì bây giờ là Hàn Mộc Tâm mà thể ăn!

      Cuối cùng Hàn Tử Tây phải chạy ra bồn cầu toilet...

      "Nôn..."

      Ăn bụng thứ mình thích, còn có...

      Chết tiệt, nghi ngờ cố ý. Nếu vì cái gì bát cơm kia chỉ ăn chút, còn dư lại tất cả đều để ăn.

      Còn trơ tráo cái gì: "Đồ ăn quá nhiều, ăn nhiều cơm để trung hòa trong bụng quá dầu mỡ!"

      Than bùn dầu mỡ!

      Khó chịu đồng thời lo lắng trong lòng càng lúc càng lớn, cảm giác trước mắt, rất giống như phát cái gì, cố ý chỉnh ác .

      Nhưng mà có thể sao?

      Dựa theo tính tình của , nếu quả như phát cái gì tuyệt đối vạch trần . Giống như lần trước trực tiếp kéo đến trong quán rượu rồi chất vấn.

      Hàn Tử Tây nghĩ tới, ăn nhiều ở nhà cầu ói chút mà thôi, thế nhưng...

      "Hazz, ai bộ dáng đẹp mắt nhất định có nhiều cơ hội, chỉ cần công phu tuyệt vời, gà đất đều có thể bay lên cành làm phượng hoàng!"

      "Chính là thấy ta nôn nghén rồi sao!"

      "Mới tới công ty bao lâu, chắc được hơn hai tháng , thế nhưng nôn nghén ..."

      " trách được mua nhiều món ăn như vậy, năm món ăn súp, cả hộp cơm, ra là ba người ăn!"

      "Hu hu... Tôi cam lòng, sớm biết rằng tổng giám đốc đại nhân khẩu vị nặng như vậy, tôi đặc biệt chỉnh sửa lại nhan sắc, vừa đau lại phí tiền..."

      Thời điểm Hàn Tử Tây nghe đến mấy cái này liền muốn say dậy nổi, nôn nghén sao?

      nôn nghén!!!

      Mà ngay cả quản lý của cũng dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn .

      "Hàn thư kí, lần trước giao nhiệm vụ cho , làm đến đâu rồi?"

      "Tôi hoàn thành nửa, còn lại tôi mau chóng..."

      " cần, đem còn dư lại giao cho Tiểu Trần là được rồi."

      "...Vậy tôi cần phải phụ trách cái gì?"

      "Đem cái này sắp xếp theo thứ tự thử xem!"

      Nhìn quản lý giao nhiệm vụ cho , Hàn Tử Tây quả thực dở khóc dở cười.

      Sắp xếp, tổng cộng hai mươi tư trang xen lẫn nhau, bảo sắp xếp, cho rằng...

      Hàn Tử Tây biết , chuyện này sớm muộn truyền tới tai Sở Trạm Đông, chỉ là nghĩ tới nhanh như vậy, cũng nghĩ tới, thế nhưng ...

      Sở Trạm Đông hai tay ôm ngực, hai chân gác chéo, dựa vào ở bàn làm việc, con ngươi đen liếc : "Nghe mang thai con của tôi?"

      "..." Có hay chẳng lẽ biết, lại vẫn hỏi như vậy, quả thực biết xấu hổ.

      Hàn Tử Tây lắc đầu: "Tổng giám đốc, chỉ là buổi trưa hôm đó tôi ăn nhiều, bụng có chút thoải mái, nên ở trong nhà cầu nôn ra, rồi bị đồng nghiệp hiểu lầm..."

      "Nên..." Sở Trạm Đông cắt đứt : " tại toàn bộ công ty đều tung tin rằng mang thai đứa con cùa tôi, vậy bây giờ tôi nên làm cái gì bây giờ?"

      "Tôi sẽcgiải thích mọi người!"

      "Bọn họ nghe những lời này sao?" Sở Trạm Đông thong thả ung dung : "Giải thích chính là che dấu, cảm thấy bọn họ tin sao, dù sao gần đây số lần đến phòng làm việc của tôi quả thực có chút nhiều!"

      "..." Cho nên hết thảy đều do sao! "Vậy cứ coi như tôi mang thai, sau đó cho bọn họ biết, là con của bạn trai tôi!"

      "..." Câu trả lời này của Hàn Tử Tây hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Sở Trạm Đông? Lời này của là có ý gì, chẳng lẽ cùng đàn ông kia ...

      Con ngươi đen láy của bất động thanh sắc phát lạnh, : "Chuyện này cũng phải là thể được, như vậy phải rời khỏi công ty. Nhưng chẳng lẽ quên công ty có quy định nhận phụ nữ mang thai và cho con bú sao?"

      "... Vậy làm sao bây giờ?" Hàn Tử Tây giả bộ làm ra bộ dáng khiếp sợ, uể oải : "Tôi chẳng qua đau bụng mà thôi, tại sao lại trở thành như bây giờ?"

      " đừng vội, chuyện loạn thành như vậy tôi cũng có trách nhiệm, đúng ra hôm đó tôi nên để ăn nhiều như vậy..." Sở Trạm Đông tiến lên đây, vỗ vỗ đầu vai của : " để tôi suy nghĩ kỹ biện pháp giải quyết ."

      Sở Trạm Đông vuốt cằm, con ngươi đen thâm thúy, làm ra bộ dáng suy tư, giống như rất cố gắng nghĩ tới biện pháp giải quyết, lại còn thỉnh thoảng liếc nhìn .

      "Tôi nghĩ tới biện pháp, cũng biết có đáp ứng hay ?" Sở Trạm Đông : "Đây là biện pháp duy nhất tôi nghĩ có thể làm được."

      Hàn Tử Tây vội vàng : "Là gì?"

      Sở Trạm Đông đột nhiên giữ chặt tay của , ánh mắt sáng quắc: "Biết vì sao tôi thường gọi tới phòng làm việc của tôi ?"

      Hàn Tử Tay bỗng nhiên đỏ mặt: ", biết!"

      "Còn nhớ lần đó tôi nhầm thành Hàn Tử Tây ?" Sở Trạm Đông chỉ chỉ trán của : "Ngoại trừ cái bớt này, và khuôn mặt của và Hàn Tử Tây có thể là giống nhau như đúc. Muốn biết Hàn Tử Tây là ai ?"

      Bộ dạng Hàn Tử Tây mờ mịt: "Là ai?"

      "Vợ của tôi!"

      Ba chữ ràng rất bình thường, vì sao Hàn Tử Tây cảm thấy, tim của mình lại đập bình thường!

      ràng quan hệ gì cũng phải, tại sao phải như vậy?

      Còn có lần này, thái độ đối với mình, giống như...

      , Hàn Tử Tây, chỉ cần lấy virut người ta là được, còn lại tất cả cũng nên suy nghĩ nhiều.

      Sở Trạm Đông cẩn thận chăm chú nhìn mỗi tấc biến hóa vẻ mặt của Hàn Tử Tây, con ngươi đen lóe lên, tiếp tục : "Trước mắt dưới công ty phải là truyền lời đồn chúng ta sao, hơn nữa còn càng diễn ra mạnh mẽ, biện pháp giải quyết duy nhất trước mắt chính là..."
      Trâu, ChrisHale205 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 77: Tiền lương ba vạn tiền trong ngày.


      “Thăng chức!”

      “Thăng chức?” Hàn Tử Tây hiểu ý là gì!

      “Từ thư kí của tổng giám đốc bên bộ nghiệp vụ, từ giây phút này được thăng chức lên làm vợ của tổng giám đốc!” Sở Trạm Đông ra lời khiến người khác phải kinh ngạc.

      “…” Trong lòng Hàn Tử Tây hoảng loạn, nhưng mặt lại làm bộ dáng bị dọa sợ: “Tổng giám đốc, đừng đùa nữa, tôi…”

      Sở Trạm Đông nhanh chậm đưa ra ba ngón tay: “Tiền lương của là ba vạn trong ngày!”

      Điều này quả là ngoài ý muốn!

      Kết hôn? nghĩ đến chuyện này. Đây chính là con đường tắt đối với chuyện lấy được mẫu virut kia, ánh mắt của dấu vết lóe sáng lên.

      “Tổng giám đốc, tôi là Hàn Mộc Tâm, phải là…”

      “Tôi biết!” Sở Trạm Đông : “Tôi biết là Hàn Mộc Tâm. Nhưng có đôi lúc tôi bị nhầm lẫn, bởi vì rất giống vợ của tôi, sở dĩ đưa ra lời đề nghị này, là có thể làm cho những tin đồn kia dừng lại, bảo vệ được hình tượng của tôi trong công ty, đến mức bị người khác có hành vi lưu manh đùa giỡn với thư ký nữ.

      Và cũng để cho mọi người nghĩ rằng, hai ta có tình cảm với nhau, là tự do đương.

      Thứ hai, trong thời gian sau này, tạm thời ở gần tôi. Để cho tôi hoàn toàn nhận thức là Hàn Mộc Tâm chứ phải là Hàn Tử Tây!

      Làm vợ tôi năm, có làm hay ?”

      “Vậy tôi còn có thể tiếp tục làm sao?” Hàn Tử Tây giả ngốc hỏi lại.

      “Việc này phải xem ý muốn của , nếu thích có thể tiếp tục!”

      “Vậy sau năm, tôi…”

      “Sau năm. Tùy tiện tìm lí do nào đó, cũng có thể công bố với người khác là do chúng ta còn hòa hợp với nhau nữa, đến lúc đó tôi cấp cho khoản tiền lớn phí phụng dưỡng, cộng thêm tiền lương năm nữa, chừng đó hơn hẳn số tiền kiếm được trong nhiều năm ở bộ phận nghiệp vụ. Cho dù sau đó phải rời khỏi công ty cũng có thiệt thòi gì ?”

      “Cái này…”

      cần phải trả lời ngay, tôi cho ba ngày để suy nghĩ. Giờ ra ngoài trước !”

      Trong thời gian ba ngày, Hàn Tử Tây phải có câu trả lời cho !

      ***

      “Tổng giám đốc, tôi nghĩ, tôi thể gánh vác nổi!” Hàn Tử Tây luống cuống níu lấy vạt áo.

      “Cho nên từ chối lời đề nghị của tôi rồi?”

      tại vừa đến thời gian dùng bữa tối, Sở Trạm Đông đưa đến nhà hàng Tây sang trọng.

      Nghe được lời của , cũng chỉ nhàn nhạt liếc nhìn cái, sau đó tiếp tục tao nhã cắt bò bít-tết trong đĩa.

      “Tổng giám đốc, ngại quá, nếu thể ngăn những lời đồn đại kia được, tôi có thể xin rời khỏi công ty…”

      “Để cho người khác nghĩ tôi vì muốn ngăn chặn những chuyện đồn đại nhảm nhí đó mà phải lạm dụng chức quyền, bội bạc tình nghĩa?”

      Sở Trạm Đông lắc ly rượu đỏ trong tay, xong rồi uống ngụm.

      , phải như vậy, tôi…”Hàn Tử Tây gấp đến vành mắt cũng đỏ lên: “Tôi, tôi có bạn trai rồi, ấy cũng nghe được lời đồn đại đó, muốn chia tay với tôi, nếu tôi đáp ứng , tôi cùng ấy còn cơ hội nữa.”

      “Vậy tùy !” Sở Trạm Đông giống như mất hết kiên nhẫn, dùng khăn giấy lau sạch miệng, đứng dậy.

      Vừa di chuyển được hai bước chân, nghĩ ra được gì đó nên dừng lại: “À phải rồi, phiền giao tiền vi phạm hợp đồng lại cho phòng tài vụ nhé!”

      “Tiền vi phạm hợp đồng?” Hàn Tử Tây hỏi lại: “Tiền vi phạm hợp đồng gì cơ?”

      có kí hợp đồng lao động ?” Sở Trạm Đông nhướn mày.

      “Có!” Hàn Tử Tây gật đầu: “Tôi có kí qua bản hợp đồng!”

      “Vậy chưa đọc kĩ từng điều khoản trong đó rồi” Sử Trạm Đông cười khẽ: “Điều khoản thứ 23 ghi , trước khi kết thúc thời hạn hợp đồng, nếu tự ý rồi công ty, phải trả cho công ty tiền vi phạm hợp đồng gấp 20 lần tiền lương thỏa thuận.”

      vỗ tay phát ra tiếng, tiếp tục : “Tiền lương của tháng vạn, gấp hai mươi lần tức là hai mươi vạn. Đừng hỏi vì sao tôi giúp , giống như tôi muốn bị người khác nghĩ tôi lạm dụng chức quyền, bội tình bạc nghĩa!”

      “Tổng… tổng giám đốc…” Hàn Tử Tây vội đuổi theo.

      Sở Trạm Đông lần nữa dừng bước: “Sao vậy, muốn trả tiền bây giờ luôn sao?”

      “Tôi… tôi…” Hàn Tử Tây nhắm đôi mắt, làm dáng điệu sẵn sàng hi sinh: “Tôi đồng ý với ”.

      ***

      Mị Hoặc, tầng cao nhất.

      “Phụt…”

      Cơ Ngô Lê và Đông Phương Hoằng cùng nhau phun rượu, hai người dùng ánh mắt quái dị nhìn Sở Trạm Đông: “Cậu vừa cái gì?”

      Lận Dật Thần rầu rĩ : “Cậu ta muốn kết hôn!”

      Cơ Ngô Lê tâm trạng mệt mỏi : “Hàn Mộc Tâm kia. Cậu có biết hay ? Có thể Hàn Mộc Tâm là...”

      Đông Phương Hoằng: “Hừ hừ”

      “Ngươi hừ hừ cái rắm mà hừ!” Cơ Ngô Lê quan tâm được nhiều như vậy: “Tiểu…”

      Nhưng Đông Phương Hoằng lại đứng dậy, ôm lấy cổ của : “ có việc muốn thỉnh giáo chú, ra ngoài lát…”

      Cơ Ngô Lê trừng mắt nhìn , : “Cậu làm cái gì vậy, cậu ta muốn cưới Hàn Mộc Tâm, là người…”

      “Suỵt” Đông Phương Hoằng nháy mắt: “ ra ngoài kia rồi .”

      Hai người cùng sóng bước ra ngoài.

      ***

      Sân thượng.

      Cơ Ngô Lê mắng: “Cậu ta trúng tà rồi? làm sao có thể nhìn ra được xấu xí đó chính là tiểu khất cái năm xưa chứ?”

      “Có lẽ !” Đông Phương Hoằng gạt tàn thuốc lá: “Ai mà biết được!”

      “Cậu có cũng như !” Cơ Ngô Lê đá : “Bây giờ phải làm sao?”

      “Mặc kệ!” Đông Phương Hoằng .

      “Mẹ kiếp, cậu nghiêm túc chút được , ông đây rất nghiêm túc với cậu đó?” Cơ Ngô Lê sắp phiền não chết.

      Đông Phương Hoằng liếc nhìn người xù lông bên cạnh : “Biết cậu bây giờ giống gì ? Hoàng Đế gấp, thái giám vội!”

      “Vội cái con em cậu, cậu dám mắng ông đây là thái giám! Ông đây *** em cậu!” Cơ Ngô Lê chửi bậy: “ được, mình phải cho Đông tử…”

      “A…” Đông Phương hoằng cười lạnh: “Cậu nghĩ chỉ số thông minh của Đông tử cùng cậu giống nhau?”

      “Có ý gì?”

      “Nghĩa là, cậu là kẻ ngu ngốc!”

      “Cậu…”

      “Có thứ gọi là tương kế tựu kế”

      “Cậu là?”

      “Mình cái gì hết!”

      “Tiện nhân Đông Phương Hoằng nhà cậu, nên gọi cậu là Đông Phương Hoằng mới đúng, gọi như vậy làm nhục tổ quốc, phải gọi là Đông Phương Tiện, chỉ tiện, mà chỉ có tiện hơn, tiện đến bà ngoại nhà cậu…”

      ***

      Tin tức Sở Trạm Đông kết hôn với nhân viên có danh tiếng ở công ty được lan truyền cách nhanh chóng, còn khiến mọi người khiếp sợ hơn cả lần nhận con nuôi nữa.

      Đây là phiên bản hoàng tử và bé lọ lem thời đại sao?

      Lúc tin này lọt vào tai của Mộ Cẩn Du, lập tức mở mạng lên để tìm kiếm.

      Khi thấy được người mà Sở Trạm Đông muốn kết hôn chính là ả đàn bà xấu xí kia chút nữa đập luôn cả máy tính.

      có khả năng!

      Đưa và đứa con đến nơi phân chim cũng có này là để kết hôn cùng con đàn bà xấu xí kia sao?

      Khi nhìn thấy hàn Mộc Tâm giống hệt Hàn Tử Tây, cảm thấy yên lòng rồi nhưng lại nghĩ đến…

      Hàn Tử Tây mất hai năm trước, lúc đó thấy Sở Trạm Đông trở nên điên cuồng, sống mơ mơ màng màng từng đêm, nếu tìm được cơ hội…

      Bây giờ ngay cả ả đàn bà xấu xí cũng đồng ý kết hôn, điều này càng khẳng định địa vị của Hàn Tử Tây trong lòng

      , cho phép, Sở Trạm Đông chỉ có thể là của , người nào có thể cướp khỏi người , tuyệt đối được.
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 78: Cơm chiên trứng có ý nghĩa gì?


      Edit: Tôi Là Ai?!
      Beta: linhlunglinh

      Hàn Tử Tây cho rằng chuyện kết hôn lần này của với Sở Trạm Đông chỉ là lời suông, có bất kỳ hình thức nào, kể cả làm giấy chứng nhận kết hôn...

      Thế nhưng ban ngày ban mặt Sở Trạm Đông lại lôi đến cục dân chính.

      “Tổng giám đốc...” Hàn Tử Tây ngập ngừng : “Dù sao cũng chỉ là diễn trò mà thôi, chúng ta cần...”

      “Diễn trò cũng phải diễn hết toàn bộ!” Sở Trạm Đông xpng lại tiếp tục cầm tay kéo vào bên trong cục dân chính.

      Chỗ này cũng phải là lần đầu tiên Hàn Tử Tây vào. Sau năm trước, dưới ép buộc của Sở lão phu nhân, và Sở Trạm Đông từng tới đây lần.

      còn nhớ rất lần đó Sở trạm Đông đứng ngây người rất lâu, sau đó mới cam lòng làm giấy chứng nhận kết hôn cùng với . Mà lần này lại khác nhau trời vực.

      Nhìn bàn tay nắm lấy tay tiến đến nơi xếp hàng, Hàn Tử Tây chỉ còn biết ngẩng đầu lên nhìn trần nhà. muốn nhìn xem có phải bầu trời hôm nay có mây đen bao phủ hay .

      Sở Trạm Đông đường đường là Sở thiếu, nhưng lại thành thành đứng chen chúc cùng mọi người xếp hàng?

      Đúng, đứng xếp hàng! Trước mặt bọn họ còn năm sáu đôi, nhưng hề nôn nóng, tay vẫn nắm chặt lấy tay , tay đút túi quần.

      có thể cảm nhận được lòng bàn tay của có nhiều vết chai, to hơn tay rất nhiều, lại còn... vô cùng ấm áp!

      quen! Cảm giác này Hàn Tử Tây thấy hề quen thuộc chút nào, làm cho trong lòng rất bực bội. “Tổng giám đốc, có khát nước ?”

      Sở Trạm Đông quay đầu lại nhìn : “ khát nước sao?”

      “Vâng!”

      Cách chỗ bọn họ xa có bình nước, mà đúng lúc đó có bé vừa lấy ly nước từ đó ngang qua chỗ bọn họ.

      “Xin lỗi làm phiền, nhưng có thể lấy giúp tôi ly nước giống như của được ?” Sở Trạm Đông vô cùng lễ độ với .

      nghe vậy liền quay đầu lại nhìn Sở Trạm Đông, nhưng đột nhiên ánh mặt lại trừng lớn, điều này ràng chứng tỏ ngây thơ kia bị mê hoặc bởi gương mặt hoàn mỹ của ai đó. Vì thế đến cho cái gì mà ngay cả lời cũng được rành mạch: “Được được!”

      giống như lấy cả hai dâng ly nước cho Sở Trạm Đông. vẫn bình tĩnh nhận lấy rồi : “Cám ơn!”

      Hàn Tử Tây lo sợ cho chết cách bất đắc kỳ tử, bởi vì có thể dùng mắt thường thấy được gương mặt nhắn của đó dần ửng đỏ, sau đó còn lướng cuống : “, có gì!”

      Sở Trạm Đông quay lại đưa ly nước cho Hàn Tử Tây: “Đây, uống !”

      “...”

      Vì thế, ý đồ muốn thoát ra khỏi tay người này hoàn toàn thất bại.

      Cứ như vậy cho đến lượt bọn họ, tay của Hàn Tử Tây vẫn bị cầm chặt, làm cho bàn tay của phải toát hết mồ hôi.

      Điền thông tin, chụp hình, chỉ còn phần ký tên đóng dấu. Hàn Tử Tây do dự chút, nhưng cuối cùng vẫn đặt bút xuống ký.

      Trái lại với , Sở Trạm Đông chút do dự nào ký vào tờ đơn chữ ký rồng bay phượng múa của mình.

      Khi chỉ còn viết nốt tên của mình vào đột nhiên di động vang lên, hóa ra là người phái trông giữ Mộ Cẩn Du gọi đến.

      Sở Trạm đông vừa bắt máy, vừa ghi tên của mình vào tờ đơn, : “Có chuyện gì?”

      , cục cưng thấy nữa rồi, hu hu...”

      Trong điện thoại vang ra tiếng la khóc của Mộ Cẩn Du. Hàn Tử Tây ở khoảng cách rất gần cho nên nghe thấy rất ràng.

      Con cũng nhìn thấy, vậy giấy kết hôn cũng lấy được .

      Nhưng lại lần nữa đánh tan phán đoán của , việc gì tiếp tục vẫn cứ diễn ra như thường...

      Làm xong thủ tục, thời điểm nhân viên làm việc giao cho bọn họ giấy tờ, Hàn Tử Tây còn chưa tới kịp nhìn chút, bị đoạt lấy, lại còn cách hiển nhiên: "Trước tiên cứ để ở chỗ tôi, chờ giao dịch hết tháng tôi giao lại cho ! , ăn cơm!"

      "..."

      Con bị mất tích mà tại sao người này lại hề gấp chút nào vậy?

      ***

      Khi Mộ Cẩn Du chứng kiến Sở Trạm Đông dẫn Hàn Mộc Tâm ăn cơm, dạo phố, thậm chí còn ... mua nhẫn!

      Con trai bị mất tích, thế nhưng ràng khác người rảnh rỗi dẫn con xấu xí kia mua nhẫn.

      Mộ Cẩn Du giơ tay đập vỡ máy tính.

      "Sở Trạm Đông!" Mộ Cẩn Du hận mình thể cắn nát cái tên này của : "Đây là bức tôi, bức tôi!"

      Mộ Cẩn Di lấy điện thoại bấm nhanh dãy số rồi gọi.

      Đối phương rất nhanh nhấc máy, là của đàn ông: "Ảnh chụp nhìn rồi sao?"

      "Tôi muốn con ả xấu xí kia phải chết!" Mộ Cẩn Du oán hận , khuôn mặt hai mươi mấy tuổi vốn nên sáng lạn như ánh mặt trời, giờ phút này lại trở nên vặn vẹo.

      "Ha ha..." Người đàn ông cười khẽ: " như vậy là đáp ứng?"

      "Đúng!" Mộ Cẩn Du hai tay nắm chặt thành quyền: "Tôi đáp ứng !"

      "Rất tốt!" Người đàn ông : "Vậy hợp tác vui vẻ !"

      ***

      Mãi cho đến buổi tối, Sở Trạm Đông mới đưa Hàn Tử Tây trở lại căn hộ của Đường Quả.

      "Tổng giám đốc, ngài lái xe cẩn thận!" Hàn Tử Tây xuống xe, mực cung kính cúi người chào.

      Ý tứ lời này chính là mời lên uống trà?

      Sở Trạm Đông lại giống như quan tâm, xuống xe, cấm lấy tay của về phía hành lang.

      "Tổng giám đốc, ngài cần tiễn tôi, cũng còn vài bước là tới, tôi..."

      "Còn gọi tổng giám đốc?" Sở Trạm Đông đột nhiên dừng bước, nghiêm túc nhìn .

      "..." gọi tổng giám đốc phải gọi là gì? Ngàn vạn đừng là...

      "Thất thần làm gì?" Sở Trạm Đông nhíu mày: "Giấy cũng nhận rồi, có phải hay nên đổi cách gọi?"

      "... , cần đâu, như vậy lại..." Hàn Tử Tây giả ngu.

      "Lại cái gì?" Sở Trạm Đông cười khẽ: " muốn đây cũng phải kết hôn sao? Cho nên giấy kết hôn cũng là giả ?"

      "Đúng là..."

      " là muốn cho toàn bộ thế giới cùng biết chúng ta lừa gạt bọn họ?" Sở Trạm Đông đột nhiên cầm hai vai của , ngọn đèn mờ ảo trong hành lanh chiếu lên mặt lúc sáng lúc tối, con mắt sắc nhưng là phá lệ sáng ngời, mang theo tia mị hoặc: "Chồng cùng tên, chọn !"

      "..."

      "Khụ khụ..." Đột nhiên giọng nữ hài hòa vang lên, hóa giải lúng túng cho Hàn Tử Tây.

      Đường Quả cũng mới vừa về, giày cao gót, tay ôm cái rương lớn đứng cách đó xa : "Cái này... xấu hổ quá, tôi phải cố ý cắt đứt cuộc chuyện của hai người, là..." Đường Quả gọi Hàn Tử Tây: "Hàn Mộc Tâm, còn đứng ngây đó làm gì, mau đến giúp mình, cánh tay của mình mỏi đến nỗi muốn đứt ra rồi đây này!"

      "Ây da..."

      Hàn Mộc Tâm bước nhanh tới, còn chưa được hai bước bị Sở Trạm Đông kéo lại, xoải bước về phía Đường Quả, đưa tay tiếp nhận cái rương ôm .

      đúng là rất nặng, biết bên trong chứa những thứ gì?

      " đẹp trai, cám ơn nha!" Đường Quả sảng khoái cảm ơn rồi về phía Hàn Tử Tây.

      Sai đó hai liền nắm tay nhau lên lầu.

      Đường Quả ghé vào bên tai Hàn Tử Tây thầm: "Hàn Mộc Tâm, được nha, mình nhìn ra bản lãnh của cậu vừa nha! Vừa mới đến HC vài ngày thế nhưng câu được con cá lớn như vậy.

      ta là tổng giám đốc HC đúng !

      Hàn Mộc Tâm, chị đây chính là cái đào ngũ, cho chị kinh hỉ lớn như vậy, được rồi?

      Cậu có lo lắng nếu chị đây bị bệnh tim bị hù chết hay ?"

      Đường Quả bị dọa là !

      Bất quá Hàn Mộc Tâm mới đến HC hơn tháng, thế nhưng quyến rũ được tổng giám đốc HC, tốc độ này, là có thủ đoạn a...

      Quả thực!

      Nằm mơ cũng dám làm như vậy a!

      Mắt Hàn Tử Tây trợn trắng nghĩ: Nếu phải vì con trai, dù cho đàn ông của toàn thế giới đều chết sạch, cũng muốn cùng có bất kỳ quan hệ gì!

      "Đường Quả, phải là nghĩ đâu, là..."

      "Khụ!"

      Người đàn ông ở phía sau tiếng nặng ho khan tiếng, Hàn Tử Tây liền câm miệng.

      "Là cái gì?" Đường Quả nghiêng đầu nhìn thoáng qua người đàn ông đẹp trai sau lưng, nháy mắt chế nhạo: "Là tình đến vừa kịp lúc đúng ? Chị hiểu, chị đều hiểu!"

      "..."

      "Đến đến rồi, đẹp trai mời vào!"

      Đường Quả giống như ma ma của kỹ viện, bưng trà đưa nước cho Sở Trạm Đông, cười cái cũng gọi là xuân hoa sáng lạn.

      Cái này cũng chưa tính cái gì, Đường Quả còn cầm lấy túi sách, bày ra bộ dạng phải , : "Tôi đột nhiên nhớ tới, còn có chút chuyện cần làm, đêm nay có lẽ về được, làm phiền đẹp trai chiếu cố Mộc Tâm của chúng ta."

      Lời này vừa ra, Hàn Tử Tây liền muốn đánh .

      Muốn còn được đây, chế giễu, ai cần nàng bà tám này tạo chỗ gian cho mình chứ.

      Hàn Tử Tâm muốn mở miệng, Sở Trạm Đông : " đâu, chúng tôi xuống dưới tiễn !"

      " cần, hai người chơi vui... A đúng, là chuyện tốt!" Đường Quả cười mập mờ , là hơn cả mập mờ.

      Hàn Tử Tây lần đầu tiên cảm thấy, Đường Quả là rất đáng đánh đòn!

      "Dù sao bọn ta cũng xuống dưới, gây phiền toái đến đâu!" Sở Trạm Đông quay snag với Hàn Tử Tây: " dọn đồ đạc của ."

      "..."

      "Fuck!" Đường Quả kinh ngạc hô lên: "Đây là muốn ở chung sao?"

      "Chúng tôi là vợ chồng hợp pháp." Sở Trạm Đông mím môi : "Lúc chúng tôi kết hôn, có khả năng muốn phiền toái làm phụ dâu cho Mộc Tâm!"

      "Kết hôn?" Tốc độ có cần nhanh như vậy a!

      Đừng là Đường Quả, đến Hàn Tử Tây cũng bị dọa rồi.

      Sở Trạm Đông càng ngày càng bình thường.

      Từ lúc đề xuất muốn cùng kí hợp đồng kết hôn nhận ra bình thường, chẳng qua là vì virut trong người lựa chọn tương kế tựu kế, nhưng là tại...

      Lấy được giấy kết hôn coi như xong, còn mua nhẫn, bây giờ còn muốn ở chung với , phải là phát ra cái gì sao?

      quan tâm nữa, được bước rồi tính tiếp, vốn là cũng là chuẩn bị nghĩ kế cùng đến ở cùng , như vậy cũng coi như là thay giảm phiền toái, về phần có thể nào lại phát sinh chút ít cái chuyện làm cho người ta mặt đỏ tim đập dồn dập, nghĩ cũng có biện pháp tránh thoát.

      Thu thập xong đồ, theo Sở Trạm Đông ra cửa, lại bị Đường Quả gọi lại: "Chờ chút!"

      Chỉ thấy ấy đến bên cạnh cái rương Sở Trạm Đông mới vừa mang lên kia, cầm dao mở ra chiếc hộp dán băng dính, từ bên trong lấy ra rất nhiều đồ, lập tức đem toàn bộ nhét vào trong lòng Hàn Tử Tây.

      Hàn Tử Tây cúi đầu vừa nhìn, trong nháy mắt gò má đỏ bừng.

      Cái này đều là?

      "Đây là hàng tôi vừa mới lấy về..." Đường Quả thay giới thiệu chút: "Chai này là nước hoa, ông chủ với tôi đây là mẫu mới nghiên cứu phát triển, trước khi ngủ dùng giọt, bảo đảm người mắ bệnh bệnh liệt dương cũng có thể đêm bảy lần, còn có cái quần lót này, bây giờ cũng có thể lấy ra, cần cởi có thể trực tiếp vào. Cái này cái này, cái này nghe là món đặc biệt của cửa hàng họ, kẹo chế thành nội y sexy siêu mỏng, đến lúc tình nồng, từ từ hòa tan cùng mồ hôi..."

      Hàn Tử Tây nghĩ muốn ném nó lên mặt người trước mắt.

      này, cái đáng chết này!

      biết nghề phụ của Đường Quả là mở cửa hàng, nhưng phải chỉ bán được đồ lót bình thường sao? Từ khi nào đổi thành nghề bán những thứ biết xấu hổ này rồi?

      Khóe mắt Hàn Tử Tây trộm liếc nhìn Sở Trạm Đông, nhìn mặt mặc dù chút thay đổi, nhưng là đôi mắt nâu sắc bén, như có ánh sáng thoáng lên làm cả người Hàn Tử Tây tự nhiên.

      "Đường Quả, những thứ này..."

      "Là quà tặng kết hôn sao?" Sở Trạm Đông tiếp.

      Đường Quả gật đầu: "Cũng có gì tốt để tặng, hy vọng hai người đừng ghét bỏ!"

      Sở Trạm Đông nhận lấy: " , quà ít nhưng tình nặng!"

      "..."

      "Ha ha ha..." Đường Quả cười: "Sở tổng, đêm nay nhìn thấy , tôi mới biết được những lời đồn đại kia đều là dối trá, người này nên tốt như vậy!"

      "Quá khen!" Sở Trạm Đông rất biết xấu hổ : "Còn có chút tiến bộ hơn trước!"

      "Ha ha ha..." Đường Quả cười sang sảng, nghĩ đến cái gì đó đắc ý: "Chờ thêm chút nữa!"

      Lại đến cái rương kia, lại thêm ý nghĩ sôi trào, còn tranh thủ lúc rảnh rỗi xoay người lại hỏi Sở Trạm Đông câu: "Sở tổng, size của là..."

      Ánh mắt của như có thâm ý khác nhìn xem eo Sở Trạm Đông tý, dừng lại giữa hai chân.

      Sở Trạm Đông mặt đổi sắc nhướn mi: "Số lớn nhất!"

      "A, tốt!"

      Đường Quả cầm hai hộp đóng kín, kín đáo đưa cho Sở Trạm Đông: "Bỏ thêm thuốc đặc biệt, có thể tăng lên hứng thú, hai người nếu muốn có con sớm có thể dùng châm, ở đỉnh đầu châm cái, dù sao thứ chúng ta muốn chỉ là cảm giác!"

      "Cảm ơn!"

      Hàn Tử Tây: "..."

      sắp nổi điên lên rồi!

      Hai người này mới cần phải kết hôn, đều là người giống nhau biết xấu hổ!

      ***

      Nơi Sở Trạm Đông mang Hàn Tử Tây đến phải là nhà họ Sở, mà là biệt thự ở lưng chừng núi...

      Lúc này, trái tim của Hàn Tử Tây đập nhanh cách dị thường, người đàn ông này đến cùng muốn làm cái gì.

      Sở Trạm Đông chỉ vào lầu ba: " chọn phòng mình thích !"

      Này, cũng phải là muốn dùng những thứ Đường Quả đưa đâu nhỉ?

      Hàn Tử Tây thở phào nhõm, đồng thời trong lòng lại còn có chút... hụt hẫng?

      đùa gì vậy!

      Hàn Tử tây chọn gian phòng cách phòng của Sở Trạm Đông xa nhất.

      Sau khi sửa sang xong đồ cửa đột nhiên bị gõ vang.

      Sở Trạm Đông thay quần áo vận động ở nhà màu xám nhạt, đầu tóc còn có chút ướt, trong hơi thở còn có mùi sữa tắm, hẳn là vừa mới tắm rửa qua.

      Giữa ngón tay của cầm điếu thuốc, hỏi : " biết làm cơm ?"

      Hàn Tử Tây gật đầu: "Biết, nhưng là đều là món ăn gia đình khá đơn giản ."

      "Ừ, tôi hơi đói, tùy tiện giúp tôi làm chút ."

      ***

      Phòng bếp, Hàn Tử Tây mở tủ lạnh ra, nhìn xem tủ lạnh lớn tràn đầy đống nguyên liệu nấu ăn, khỏi nhớ tới quá khứ.

      Những năm kia, nấu cơm cho ít, lần nào cũng ăn, phải là ném vào thùng rác cũng là cho chó ăn, nhưng vẫn làm cho ở phòng bếp bận rộn nửa ngày, giống như hành hạ , điều này như niềm vui thú trong cuộc sống của .

      " suy nghĩ gì vậy?"

      Đột nhiên giọng nam vang lên , làm cho Hàn Tử Tây nhíu mày. biết từ khi nào Sở Trạm Đông tới phía sau của , lồng ngực rộng lớn của vô cùng rộng lớn, hai tay đem cùng tủ lạnh vây lại.

      " có, nguyên liệu nấu ăn rất nhiều, biết tổng..."

      "Hử?" tiếng thở từ mũi mang theo nguy hiểm.

      "..." Hử cái quỷ gì! Bắt gọi chồng hay kêu tên, nghĩ dễ lắm sao? "Ngoại trừ cà rốt, đậu phụ, còn có cái gì thích ăn?"

      Đột nhiên lỗ tai của bị nắm lấy, còn khẽ cười đỉnh đầu : "Nếu như bị người khác phát , xem tôi như thế nào thu thập !"

      xong, cầm bình nước nghênh ngang rời .

      có thích gì hay , Hàn Tử Tây muốn lãng phí thời gian với , liền làm đĩa cơm chiên trứng.

      Để cơm chiên trứng lên bàn xong, Sở Trạm Đông nhướn mi: "Cơm chiên trứng à?"

      "Ừ!" Hàn Tử Tây đứng ở bên, có vẻ luống cuống: "Món này là món ngon nhất mà tôi có thể làm được!"

      "Phải ?" Sở Trạm Đông giống như cười mà như , dùng cái thìa múc miếng lên, chỉ nhìn, chứ ăn: " biết cơm chiên trứng có ý nghĩa gì ?"

      "..."

      Vất vả làm cơm chiên trứng... cuối cùng nó là trùng hợp hay sao?

      Hàn Tử Tây lắc đầu, bộ dáng ngơ ngác, phải ngốc nhiều hơn là ngốc, phải vô tội nhiều hơn là vô tội: " phải là cơm chiên trứng, chẳng lẽ món này còn có cách khác?"

      "Ha ha..." Sở Trạm Đông thấp giọng cười ra tiếng: "Mỗi cái địa phương đều có ý nghĩa khác, nơi này chúng ta xác thực còn có cách khác về cơm chiên trứng, có muốn biết ?"

      muốn!

      Tuyệt muốn!

      Hàn Tử Tây vô cùng hối hận, cái món cơm chiên trứng quỷ quái!

      Có phải hay giả bộ Hàn Mộc Tâm ngốc nghếch, phát gần đây mình quả có chút ngốc rồi.

      Đều là mình tự đào hố, tự mình nhảy mà!

      " nhanh ăn , nguội rồi ăn ngon !" Hàn Tử Tây lảng sang chuyện khác.

      "Quá nóng ăn tốt cho dạ dày, cho biết xong ăn là vừa vặn!" Sở Trạm Đông nghiêm trang : "Tới đây ngồi, tôi từ từ cho !"

      Hàn Tử Tây đột nhiên muốn móc súng!

      "Nhanh lên a!"

      "Tích tích tích tích..."

      Hàn Tử Tây may mắn chính mình đun nước bếp: "Nước sôi!"

      Cơ hồ là chạy trốn, vội vàng xông vào phòng bếp.

      Tắt lửa bếp, Hàn Tử Tây còn chưa kịp xoay người, bị người phía sau lưng đem cả người đặt bàn bếp...
      Trâu, Hale205Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 79.1: Bất Hối đau thương...


      Edit: Jen Con Nýt
      Beta: linhlunglinh


      "Nước nóng như vậy cẩn thận coi chừng bị phỏng." Lời nóng bỏng dâng đến ở bên tai, càng đáng chết hơn là còn cố ý đè thấp giọng : "Để đó , tôi đến giúp !"

      là muốn giúp . Vậy mà dồn ép đứng chỗ cho di chuyển, còn giả vờ như vô tình, dùng hạ thân của mình chà xát người ...

      "..."

      Hàn Tử Tây nghĩ ngợi nhiều ngay lập tức dùng chân của mình đá vào chân của cái!

      So với trước đây càng ngày càng biết xấu hổ!

      " người của dính toàn dầu mỡ." Sở Trạm Đông đột nhiên : " lên lầu tắm rửa !"

      Dứt lời, xoay người của lại, hai tay đặt dưới nách của , bày ra tư thế chuẩn bị ôm lấy .

      " làm cái gì thế?" Hàn Tử Tây bị hành động này của dọa cho sợ hết hồn, kìm được lớn tiếng hỏi.

      "Bế tắm!" Sở Trạm Đông giọng điệu chắc nịch .

      "Tự mình tôi !" Kiên nhẫn của Hàn Tử Tây là sắp đến giới hạn rồi, nhưng vẫn thể kiềm chế bực tức của chính mình: " mau ăn cơm !"

      " làm cơm cho tôi, để báo đáp lại, tôi bế tắm!" Sở Trạm Đông vừa chuẩn bị làm hành động tiếp theo.

      Hàn Tử Tây đưa hai tay lên chống ngực . Thân mình ngửa ra sau: " cần, nếu tôi kết hôn với rồi việc nấu cơm cho là bổn phận của tôi, cần báo đáp!"

      Nhìn đáy mắt của , thoáng chốc lại lên nụ cười có ý tốt, Hàn Tử Tây ý thức được tất cả những gì chính mình vừa mới , liền hận thể phát đập chết bản thân.

      cái quỷ gì thế này?

      có thể hay giả bộ như chưa từng nghe thấy lời vừa rồi.

      ràng thể, bởi vì xoa xoa hai má của . Còn cái nụ cười kia nữa...

      Bỉ ổi!

      Đúng vậy!

      Hàn Tử Tây suy nghĩ vòng luẩn quẩn, rốt cuộc cũng phát ra vấn đề hợp lý.

      "Hàn thư ký, những lời đó của đúng là lời chân thực!" Đáy mắt Sở Trạm Đông lên tia tinh quái: "Biết cái gì ?"

      Hàn Tử Tây trả lời, cũng thèm để ý, giống như là vốn dĩ trông chờ trả lời, tiếp tục tiếp: "Nghĩ đường làm nẻo! Ngoài miệng muốn, nhưng thực ra trong lòng vô cùng mong đợi!"

      "..." là bi ai thể nào cười nổi!

      "Tổng giám đốc, tôi..."

      Lời còn chưa hết, môi bị hôn.

      Đôi môi nóng bỏng của nhàng phủ lên, thành công quấn quýt lấy đầu lưỡi của , vẫn như thế luôn luôn ngông cuồng tự đại, căn bản chưa bao giờ cho Hàn Tử Tây cơ hội phản kháng.

      thể phủ nhận, nụ hôn của gợi lên trong thâm tâm của biết bao nhiêu phần nhu tình.

      Thân thể của là do tay khai phá. Từ đầu tới cuối đều chỉ có người đàn ông là , cho dù Hàn Tử Tây vẫn còn lý trí nhưng trong phút chốc cũng bị mất phương hướng.

      Bất quá cũng chỉ là cái chớp mắt.

      Hàn Tử Tây dùng sức đẩy ra!

      Sở Trạm Đông nhìn thấy lập tức nhảy dựng lên lùi ra xa khỏi , híp đôi mắt hung ác lại: " muốn?"

      Hàn Tử Tây làm ra bộ bi thương vô cùng, cắn môi, chảy nước mắt: "Tổng giám đốc, chuyện này, thực xin lỗi!"

      "Vì sao lại muốn?" Sở Trạm Đông : "Còn nhớ trước khi ngủ có ba vạn, ngủ xong có năm vạn chứ, lo lắng giá thấp hơn!"

      "..." Có chuyện tiền trước khác tiền sau sao?

      Tiện nhân, muốn chết!

      Sở Trạm Đông bày ra bộ dạng muốn giải quyết chuyện này: "Nhớ cho lời tôi , phải biết rằng là vợ của tôi. Rốt cuộc có chỗ nào giống nhau sao, tôi cảm thấy được tôi phải tự mình phân tích ràng cho biết, nên nhớ điểm ấy đều giải thích trong bản hợp đồng!"

      là có ý tứ!

      Hàn Tử Tây nghĩ muốn xoay người chỗ khác, cùng người đàn ông như vậy chuyện chỉ tốn công, quả thực cũng phải là người!

      Người lớn lên cùng với có phải là người hay , nhìn có bao nhiêu phần là giống với người bình thường!

      tại Hàn Tử Tây hiểu được vấn đề chính!

      có thể phát ra cái gì chứ, nhưng cho dù có biết hay chăng nữa, sở dĩ đưa ra lời đề nghị kết hôn, chính là vì thử dò xét đồng thời cũng bày mưu làm cho nhục nhã!

      "Tổng giám đốc..." Hàn Tử Tây nước mắt chảy dài, lắc đầu: "Vấn đề phải là có tình nguyện hay , mà là tôi..."

      Giống như gợi lại chuyện cũ cực kỳ đau lòng, nước mắt ngừng chảy xuống: "Tôi sạch ! Năm mười tám tuổi, tôi gặp phải đám lưu manh, bị..."

      Lời còn chưa hết, nhưng mà ý tứ quá ràng. Trong lòng cũng cân nhắc kĩ càng.

      trong sạch, nghĩ có thể sỉ nhục được !

      "..." Sở Trạm Đông nghĩ tới nữ nhân này cư nhiên lại dám dùng chiêu này để đối chọi với .

      Bị đám lưu manh...

      nên cái gì.

      tôi quan tâm?

      Hoa Ngũ Vạn ngủ qua với nhiều người, nhiều tiền nhưng cũng phải là loại người tùy tiện làm trái với pháp luật!

      Xem ánh mắt của này nhìn giống như nhìn thấy được quái vật!

      Hàn Mộc Tâm, thắng rồi!

      Bất quá là tạm thời chúng ta cứ xem thử !

      Nhìn bước chân lên lầu, lúc này Hàn Tử Tây thầm thở ra ngụm khí.

      là đủ rồi!

      Rốt cuộc khi nào mới phát bệnh, đến lúc bệnh tình trở thành nặng hết thuốc chữa có nên trốn xa khỏi nơi đây hay .

      Hàn Tử Tây, vì con trai nên mình phải tiếp tục nhẫn nhịn!
      Hale205Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 79.2


      Edit: Ngọc Nguyệt
      Beta: linhlunglinh


      chỉ Hàn Tử Tây sắp chịu đựng được mà còn có Bất Hối.

      Ở vườn hoa hòn đảo , Bất Hồi nhìn chằm chằm vào những báo cáo về Sở Trạm Đông trong ipad, càng nhìn khuôn mặt nhắn của cậu nhóc lại càng trầm muốn chảy ra nước.

      Người này giở trò gì vậy? Tại sao mẹ lại lần nữa gả cho cái người biến thái này?

      " Bất Hối!"

      bé mặc váy công chúa, hai bím tóc tết lại, giọng ngọt ngào, bé này xinh đẹp đúng là có mắt.

      Bất Hối quay đầu, nhìn bé ôn hòa cười: " bận chơi được, em chơi mình !"

      " Bất Hối, bận chuyện gì?" bé bước đến chạy đến bên người Bất Hối, ghé vào đùi , mắt to tròn tròn nhìn .

      Bất Hối cảm thấy phiền muốn chết.

      lâu như vậy chút tin tức cũng có, là quá vô dụng!

      Bất Hối rất buồn chán vì kế hoạch của mình thất bại.

      Vốn dĩ tâm tình tốt, tiểu chân ngắn lại làm phiền , phiền lại càng phiền nên giọng tốt chút nào: " cho em em có hiểu ? Mau !"

      Giọng tốt, còn đẩy bé ra xa...

      Tiểu chân ngắn này tên Đào Đào, năm nay hai tuổi, là con của sư phụ Bất Hối.

      Tiểu chân ngắn này ai cũng thích, chỉ thích mỗi Bất Hối! Lúc còn , ai ôm cũng khóc nhưng chỉ cần Bất Hối ôm nín khóc. Mà từ đầu tiên được, phải ba mẹ, mà là “”!

      Cả ngày lẫn đêm đều ngừng gọi!

      Có người còn nhàm chán tính toán, Đào Đào ngày kêu Bất Hối nhiều nhất là 101 lần!

      Hơn trăm lần đó nha! Bất Hối cảm thấy tai của mình sắp chịu nổi!

      Trời mới biết, cậu cảm thấy bé này phiền phức đến cỡ nào!

      Mặc dù bộ dáng bé rất đáng , nhưng cậu chịu nổi cảnh mỗi ngày bé này đều ở bên người cậu!

      Hai năm, hai năm qua mà , quả thực là còn thiên lý, và đây cũng là lý do Bất Hối cố tình để lộ thân phận của mình cho Cơ Ngô Lê biết.

      Lúc này rời chỉ có thể cùng mẹ đoàn tụ, mà cậu còn có thể tránh xa bé Đào Đào suốt ngày dính lấy cậu còn dính hơn so với đường dính răng này!

      Bất Hối đẩy mình, Bất Hối còn mắng bé, Bất Hối thích bé.

      "Oa hu hu..."

      Đào Đào khóc vô cùng thương tâm .

      Bất Hối thích bé, quả thực so với ma ma cho ăn kẹo que còn nghiêm trọng hơn, Đào Đào khóc đến đất trời rung chuyển: "Ô ô ô... Oa oa oa..."

      Tiếng khóc lớn như vậy, khiến Bất Hối cũng phải kinh hãi.

      Mặc dù bé này cậu muốn gặp, nhưng đây là con mà sư phụ cậu vô cùng cưng chiều nha, nếu sư phụ mà nghe thấy mình cũng được sống yên a.

      Bất Hối vội vàng che miệng của bé, nhăn mày : "Đừng khóc!"

      "Ô ô ô..." Bất Hối lại hung dữ với bé, còn làm bé thở được, Đào Đào tiếp tục khóc: "Ô ô ô..."

      "..." Bất Hối vội vàng ôm lấy Đào Đào chạy vào phòng.

      cậu bé tám tuổi ôm đứa bé hai tuổi, mặc dù bé tròn trịa giống như cái bánh bao, nhưng Bất Hối ôm cũng cần cố hết sức.

      Nực cười, ôm hai năm, thành thói quen được ?

      Đặt bé xuống ghế sa lon trong phòng của mình, Bất Hối thở dài, rồi dụ dỗ: "Ngoan ngoãn, bảo bảo đừng khóc, hung dữ với bảo bảo, hôm nay chưa uống thuốc, là tên đại bại hoại!"

      Bất Hối choáng váng!

      Đây là nháo thế nào, quả nhiên tự làm bậy là thể sống mà!

      Đào Đào vẫn còn nức nở: " Bất Hối thích bảo bảo sao?"

      " có, tuyệt đối có!" Bất Hối trả lời trái với lương tâm: " thích nhất là bảo bảo, bảo bảo đáng như thế sao lại thích được. Bảo bảo là bé đáng nhất thế giới này!"

      "Hì hì..." Đào Đào rất nhanh bị dụ: "Nếu Bất Hối thơm bảo bảo cái, bảo bảo khóc!"

      "..."

      Em thân ái, con có thể dè dặt chút được , nam nữ thụ thụ bất thân nha!

      " Bất Hối gạt người..." Đại hồng thủy lại sắp tràn ra: "Còn phải là thích bảo bảo, Bất Hối thân bảo bảo, ô ô ô..."

      "Vậy thơm !" tại Bất Hối rất hối hận vì sao hai năm trước cậu lại bế bé phiền phức này.

      Bất Hối thơm xuống khuôn mặt của bé, đụng vào má bé như chuồn chuồn đạp nước.

      Dù sao cũng phải chưa từng thơm qua, người thua thiệt cũng phải là cậu!

      Nhưng mà, Đào Đào lại hài lòng!

      Chu cái miệng nhắn: " phải thơm lên mặt, mà là thơm vào môi!"

      "..." Cái này quá mức mà!

      Muốn chiếm lấy nụ hôn đầu của cậu, cậu muốn cho bé biết có cửa đâu!

      Nụ hôn đầu tiên của cậu phải dành cho Tiểu Linh bé năm xưa ở cùng nhi viện với cậu!

      "Ô ô ô..."

      "Đào Đào, cảnh cáo, nếu em khóc nữa đánh em!" Tiểu gia quen tật xấu!

      Được voi đòi tiên, biết xấu hổ!

      "Ô ô ô..." Đào Đào từ ghế sa lon lăn xuống, chạy ra ngoài: "Ba ba ma ma, Bất Hối thích bảo bảo, còn quát bảo bảo, hai người ở đâu rồi?"

      "..." Tổ tông! nãi nãi của tôi ơi!

      Nụ hôn đầu tiên cái gì, nếu cậu cho Tiểu Linh chắc bé ấy biết nhỉ?

      Ừ!

      Trời biết, Tiểu chân ngắn biết, cậu biết!

      Tiểu chân ngắn lại biết Tiểu Linh , cậu lại ra làm sao Tiểu Linh biết được!

      Tuyệt đối biết!

      Bất Hối nhanh chân đuổi theo, ôm lấy Đào Đào nịnh nọt : "Bảo bối, bảo bối... thơm thơm...”

      "Hôn môi sao?"

      "Ừ! Hôn môi !"

      "Hì hì!" Đào Đào cao hứng: "Ba ba thích ma ma đều hôn môi, Bất Hối thích bảo bảo, cũng muốn hôn môi! Bất Hối mau thơm thơm!"

      "..." muốn thơm cũng có thể sao?

      Bất Hối vừa nhắm mắt, đường xuống với miệng đào nhắn...

      Đúng lúc này, cửa mở...

      "Bất Hối!"

      Miệng Bất Hối bị Đào Đào mút lấy, nhìn người đứng ở cửa lại là sư phụ mặt đen, Bất Hối chỉ muốn xỉu ngay lập tức!

      Đào Đào, tiểu gia cả đời cũng muốn gặp lại nhóc!
      ChrisHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :