1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chồng Trước Anh Thật Là Nham Hiểm - Tô Tô (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 74.1. Gặp lại con!

      Edit: Ngọc Nguyệt
      Beta: linhlunglinh


      "Ngoan, nghe lời!"

      Bởi vì vừa được Sở Trạm Đông hôn mà lần nữa Mộ Cẩn Du dấy lên hi vọng, nhưng ba chữ kia lại như gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu .

      Mặc dù giọng của Sở Trạm Đông nhàng, nhưng lại hề có độ ấm. xong, chút lưu luyến nào buông hai mẹ con Mộ Cẩn Du ra, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng thèm quay đầu lại.

      Mộ Cẩn Du giống như bị trúng thần chú cố định, sững sờ đứng yên, lâu sau cũng chưa có cử động. Ngay cả đứa trong lòng lớn tiếng khóc thét mà cũng giống như nghe thấy gì.

      Nếu như phải đôi mắt của trống rỗng, giọt lệ cũng khác người chết là bao.

      Hai năm qua luôn chờ đợi chỉ vì muốn nghe được câu “Ngoan, nghe lời” kia sao?

      "Ha ha ha ha..." Trong phút chốc, Mộ Cẩn Du giống như bị điên mà cười thành tiếng:"Sở Trạm Đông, rất tàn nhẫn!"

      ai có thể đoán được tâm tình lúc này!

      Cố gắng hơn hai năm. Kết quả là cái gì cũng đạt được, thậm chí ngay cả ước muốn được ở lại bên cạnh cũng thể được...

      "Sở Trạm Đông, nếu thể tôi... vậy tại sao trước đây lại dây dưa với tôi?"

      Nếu lúc trước đối với cực kỳ tốt cũng nhanh như vậy giao trái tim bị đánh cắp cho , và cũng mà biến thành bộ dạng như bây giờ.

      Lão phu nhân ở bên ngoài cũng nghe thấy tiếng khóc của Mộ Cẩn Du, nhưng bà thể làm gì được.

      Bà cũng hề nghĩ tới cháu nội của mình lại có quyết định như vậy, hiểu bản thân...

      Thôi thôi, cháu nội tự có sắp xếp. Bà cũng cần biết nhiều như vậy.

      ***

      "Đến tận nơi tiễn Mộ Cẩn Du , xem ra Sở Trạm Đông lần này động tâm với rồi!"

      màn hình lớn là 1 người đàn ông mang mặt nạ, ngón tay kẹp thuốc lá, mặt nạ màu bạc ở dưới ánh đèn chiếu rọi bỗng làm cho người ta có cảm giác sợ hãi.

      Đối diện với màn hình, người ngồi ghế salon là người phụ nữ, cũng chính là...

      Hàn Mộc Tâm!

      , chính xác mà người phụ nữ này là người chết hai năm trước: Hàn Tử Tây!

      " nghĩ thế nào?" Người đàn ông lơ đãng hỏi:"Cảm giác của đối với Sở Trạm Đông có còn giống lúc trước ?"

      Hàn Tử Tây đáp mà hỏi lại:"Bất Hối đâu?"

      "A!" Người đàn ông cười khẽ: "Gấp cái gì, tôi cho gặp con trai tôi cho gặp. nôn nóng như thế, giống như tôi là người giữ chữ tín."

      Người đàn ông này chính là người lợi dụng em của Hàn Tử Tây để khống chế trong suốt mười sáu năm ở nhà họ Sở.

      Và cũng vào hai năm trước, người đàn ông này đột nhiên lại xuất , lợi dụng Bất Hối, buộc Hàn Tử Tây phải trình diễn tiết mục mang súng điên cuồng trả thù Sở Trạm Đông.

      qua hai năm kể từ lúc xa Bất Hối, Hàn Tử Tây chưa được gặp đứa con trai bảo bối của mình lần.

      Người đàn ông này còn đáng sợ hơn cả Sở Trạm Đông!

      Dường như hết thảy mọi thứ đều nằm ở trong tay .

      Hơn hai mươi năm, Hàn Tử Tây chưa lần nhìn thấy diện mạo của , ngay cả giọng của cũng được thay đổi.

      Lúc mới biết vài năm, ngay cả người đeo mặt nạ này cũng chưa từng thấy qua.

      Nhưng biết mục đích của người đàn ông này là muốn có được loại virut trong cơ thể của Sở Trạm Đông, hơn nữa là virus đến thời kỳ phát bệnh.

      Trong màn hình, người đàn ông khẽ dập thuốc lá trong tay, các ngón tay có đeo găng tay da màu đen, hai ngón tay đặt ở dưới cằm chuyển động qua lại.

      "Lần này nhiệm vụ của hoàn thành, tôi cho phép gặp Bất Hối lần, nó ở phòng khách chờ đấy."

      "Cảm ơn, tôi trước!"

      Người đàn ông vừa dứt lời, Hàn Tử Tây liền lập tức đứng dậy, giống như ngay cả nhìn cũng muốn liếc mắt người đàn ông kia lần.

      Đúng vậy...

      muốn liếc mắt ngay cả lần.

      Người dùng em cùng con trai của uy hiếp , ngừng đe dọa người đàn ông mà , dựa vào cái gì mà phải cho sắc mặt tốt.

      Đương nhiên cũng biết với tính cách này của khiến cho người đàn ông đó khó chịu, có thể khiến cho em cùng Bất Hối bất lợi nhưng dám.

      Bởi vì vẫn còn giá trị sử dụng đối với !


      Bây giờ phải tìm cách kiềm chế tính cách của , bởi vì biết nếu dồn đến bước cuối cùng cùng lắm cá chết lưới rách.

      Chờ đợi hai mươi năm, khi thấy đạt được mục đích cách dễ dàng, buông tha!

      ta quả nhiên thích tính cách này của Hàn Tử Tây.

      người phụ nữ còn cái gì mà vẫn có thể tự tin như thế, đúng là...

      Đôi mắt hoa đào dưới mặt nạ khẽ nheo lại, lên tiếng: " vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi."

      Hàn Tử Tây đứng lại nhưng quay người, đưa lưng về phía người đàn ông : " cứ yên tâm, trong thời gian quy định tôi giao cho thứ mà cần."

      xong, Hàn Tử Tây lại lần nữa cất bước nghênh ngang rời .

      Trong thời gian quy định giao cho tôi sao?

      cách khác, với Sở Trạm Đông còn cảm giác, cho dù tại mà điên cuồng?

      Người đàn ông đeo mặc nạ rất thưởng thức những lời này của Hàn Tử Tây, nở nụ cười: "Hàn Tử Tây, hy vọng được làm được, đừng làm tôi thất vọng."

      ***

      Hàn Tử Tây bước vào phòng, rất nhanh tìm thấy 1 cậu bé tóc vàng cầm ipad ngồi ở trước mặt .

      Bước chân Hàn Tử Tây bỗng dừng lại.

      cứ thế ở khoảng cách xa gần ngắm nhìn cậu bé.

      Hai năm, cậu cao lên ít, kiểu tóc cũng thay đổi, còn là kiểu giống búp bê mà lại là kiểu mốt đại hơi xoăn của chàng trai.

      mặt còn tròn như trước nữa, gò má nhìn rất đẹp.

      Chỉ là, mới hai năm gặp, nếu như phải có mái tóc màu vàng kia, nếu ở đường, chắc cũng nhận ra được.

      Quần ngắn, áo sơ mi trắng, giày da quân dụng , quả nhiên là phong cách của người .

      Tám tuổi.

      Con trai của tám tuổi rồi!

      Cũng đẹp trai như vậy, có dáng như vậy, nếu ở đường, chắc chắn khiến nhiều chết mê chết mệt.

      Cũng biết nó chơi cái gì mà nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình như thế, ngón tay thỉnh thoảng nhấn hai cái, ngay cả đứng ở chỗ cách nó xa như thế mà nó cũng phát ra.

      "Bất Hối!" Hàn Tử Tây dùng giọng run rẩy gọi tên đứa con trai mình ngày đêm nhớ mong suốt hai năm qua.

      Nhưng đứa bé đằng trước giống như nghe được, cũng ngẩng đầu lên nhìn .

      Hàn Tử Tây nhíu mày, đứa nhóc này, chơi cái gì mà chơi đến mức mê mẩn như vậy, ngay cả mẹ ruột gọi cũng để ý.

      Bước thêm bước, lại gọi 1 tiếng :"Bất Hối..."

      Lần này rốt cuộc cũng có động tĩnh, cậu nhóc đầu ngẩng lên nhưng vẻ mặt mờ mịt nhìn : " là ai?"

      "..." Hàn Tử Tây đột nhiên có dự cảm xấu trong lòng, đành thử gọi lần nữa: "Bất Hối?"

      Bất Hối nhăn mày, nhìn xung quanh, thấy ở đây chỉ có hai người, liền chỉ vào mình: " gọi cháu?"

      "?" Dự cảm xấu trở thành , Bất Hối nhớ .

      Biết hôm nay gặp nó, ngụy trang thành Hàn Mộc Tâm mà lại dùng diện mạo gặp nó, vậy mà nó lại biết , nó gọi !

      Cố nén nội tâm phức tạp, Hàn Tử Tây đến trước mặt nó, cố gắng khiến cho giọng bình tĩnh: " ngại quá, nhận lầm người vì cháu có nét giống con trai của tôi. Xin hỏi cháu tên là gì?"

      Cậu bé bỏ xuống chiếc ipad trong tay, khẽ gật đầu: "Hóa ra là như thế, vậy đứa con trai kia của có đẹp trai bằng cháu ?"

      "..."

      "Sao lại trả lời cháu?" Cậu bé cười khẽ: "Nếu con trai của có đẹp như cháu, mà lại đem cháu nhận nhầm với con trai , tức là vũ nhục cháu, thấy đúng ?”

      "Con trai của còn đẹp hơn cháu rất nhiều lần." Hàn Tử Tây biết tại sao lại như vậy, tóm lại là thích tính tình Bất Hối như bây giờ, quá kiêu ngạo rồi!
      Trâu, ChrisHale205 thích bài này.

    2. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Oái. K hiểu là Bất Hối bị mất trí nhớ hay giả nữa haiz

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

      Chương 74.2



      Edit: Gian Tà
      Beta: linhlunglinh


      thể phủ nhận rằng qua cách ăn mặc của Bất Hối chứng tỏ người đàn ông kia hề bạc đãi con trai , nhưng tại sao tính tình lại tốt như vậy?

      Lại còn vuốt đuôi tóc sang hai bên, tại Bất Hối mới chỉ tám tuổi, vẫn còn phải học nữa chứ!

      Còn chuyện Bất Hối nhận ra là bởi vì nó, hay là vì…

      “Làm sao có người đẹp hơn cháu được?” Cậu nhóc bĩu môi : “ có gì chứng minh được ?”

      “…”

      có?” Cậu nhóc nhún vai tiếp: “ à! Lúc thầy giáo dạy rằng có sách mách có chứng sao? thể những chuyện có căn cứ như vậy được!”

      “...”

      Hàn Tử Tây bước ra cửa hai bước, sau đó lấy điện thoại ra…

      còn chưa kịp ấn xong dãy số điện thoại bị bàn tay bé phía sau đoạt lấy và nhanh chóng mở khóa.

      Lông mày của Hàn Tử Tây nhướng lên, nhìn điện thoại của mình bị cậu nhóc lật tới lật lui. Giống như thấy được điều mình tìm nên hai hàng lông mày bé của cậu nhóc chau lại, thởi dài: “ chỉ là mạnh miệng thôi.”

      xong, ậu nhóc còn tự chọn chế độ chụp ảnh chụp cho mình,liên tục bấm ‘răng rắc răng rắc’ mười mấy tấm. Cậu nhóc còn đặc biệt tạo thành khuôn mặt ngây thơ, chụp , hai, ba… năm tấm hình liên tục…

      Chụp xong lại còn ngắm nhìn hồi: “Tại sao mình đẹp trai như vậy? Như thế này làm sao người khác sống được đây?”

      Rồi sau đó Bất Hối ngoắc ngoắc ngón tay với Hàn Tử Tây “ mau đến đây! Hai chúng ta cùng chụp chung! Sau này nếu khoác cũng có chứng cứ để lừa người ta.”

      cậu bé tám tuổi cùng đứng chung mới thấy được cậu bé cao tới đầu vai của rồi.

      Hàn Tử Tây đoán Bất Hối cao ít nhất cũng 1m5.

      Cậu nhóc ôm lấy vai làm cho theo lực đó ngồi xổm xuống. mặt Hàn Tử tây bỗng nhiên cảm thấy ấm áp, ra cái miệng nhắn của cậu bé áp vào má

      Hình ảnh hai mẹ con ôm nhau kịp lúc được lưu vào điện thoại, thời khắc ấy được ghi lại mãi mãi.

      Chụp xong hai người cũng có phản ứng gì.

      giọt nước mắt từ khóe mắt Hàn Tử Tây rơi ra, lại rơi vào ngày làn môi bé bỏng của cậu nhóc áp vào má .

      Là hương vị của quá khứ, của nhớ lại!

      Vành mắt của Bất Hối lúc này cũng đỏ nhưng vẫn dán chặt vào mặt , làn môi khẽ lay động…

      Chỉ mấp máy thành tiếng nhưng Hàn Tử Tây có thể nghe được là “Mẹ ơi…”

      Hai chữ ấy giáng xuống lòng quả chùy nặng ngàn cân.

      Hàn Tử Tây vươn tay ôm Bất Hối vào trong ngực chặt… chặt… làm cậu nhóc có chút khó thở, nhưng nó vẫn lên tiếng mà chỉ nằm vai mà gọi “Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ ơi…”

      Cậu làm sao quên được mẹ, mẹ là mẹ của cậu. Cậu rất nhớ mẹ, hai năm qua khi nào là nhớ.

      “Bất Hối!” Giọng Hàn Tử Tây run rẩy còn nghe được “Con là Bất Hối!”

      “Mẹ! Mẹ!...” Bất Hối càng ôm chặt eo của : “Con rất nhớ mẹ, rất nhớ!”

      Cảm giác của Hàn Tử Tây lúc này giống như từ địa ngục bay đến thiên đàn. Vừa rồi, trong mắt Bất Hối, như người xa lạ hoàn toàn giống như giả bộ, làm nghĩ rằng Bất Hối quên mình.

      Có trời mới biết thiếu chút nữa điên rồi.

      đợi hai năm, cuối cùng cũng nhìn thấy con nhưng đứa con lại nhận ra còn gọi . Nếu phải lo lắng làm cho cậu nhóc sợ hãi muốn chết ngay lập tức.

      “Tiểu tử thúi! Chơi như thế vui lắm sao?” Khẽ đẩy con ra, Hàn Tử Tây lạnh lùng hỏi “Tật xấu này là học của ai?”

      Bất Hối cười cười nhào vào lòng làm nũng “Con chỉ đùa chút thôi mà! Mẹ nên tức giận như vậy, cục cưng sợ đó!”

      cậu bé tám tuổi rồi còn tự gọi mình là “cục cưng”, dù cho người đó là con trai mình nhưng Hàn Tử Tây vẫn nổi da gà.

      Lúc cậu nhóc luôn gọi là dì Tây Tây, dì Tây Tây, khi muốn ôm lấy nó lại xị mặt xuống, còn là như vậy rất mất mặt, thế mà tại lại...

      Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu. Trong khoảng thời gian ở cùng Bất Hối, Hàn Tử Tây còn nghi ngờ đây có phải Bất Hối của hay ? Tại sao lại…

      “Mẹ ơi! Con muốn ăn cái kia!” Đến bữa trưa, Bất Hối thèm dùng chén đũa của mình mà bắt Hàn Tử Tây bón cho.

      “Mẹ ôm con!” Khi ra ngoài, cậu nhóc chỉ muốn ngồi chân .

      “Mẹ ơi! Con muốn cái xe kia!”

      Cả ngày, cái miệng nhắn ấy khi nào là khép lại lâu được, dù nơi nhiều người hay ít người đều liên tục gọi .

      Có trời mới biết chuyện đó gây chú ý đến cỡ nào.

      Mọi người đều nhìn hai mẹ con với ánh mắt đồng tình. Như rằng: đứa con của đáng nhưng đáng tiếc đầu óc có vấn đề.

      Tám tuổi là thời kỳ phát triển nhanh nhất của trẻ , chắc hẳn cậu nhóc nên yên tĩnh mới phải. Nhưng Bất Hối nhà mình lại nũng nịu, nhõng nhẽo đủ điều, giống như ngày hôm nay đòi lại tất cả những gì cậu thiếu lúc .

      Bất Hối quan tâm đến ánh mắt người. Quan tâm người khác làm gì, mình cũng phải sống vì người khác. Cậu sống vì câu, nên tất nhiên phải làm những gì mà cậu thích.

      Cậu được gặp mẹ hai năm, làm nũng nhõng nhẻo là sai sao?

      Có pháp luật nào quy định ko được như vậy sao?

      ?

      ?

      Nếu tìm ra được đều im miệng cho tiểu gia!

      Cái gì làm tiểu gia vui tiểu gia làm như thế, cho nên vị tiểu gia nào đó vẫn tiếu tục làm nũng, làm nũng!

      Bên trong khu vui chơi, Bất Hối chỉ vào vòng xoay ngựa gỗ: “Mẹ ơi! Con muốn ngồi cái kia!”

      Mặc dù cả ngày Hàn Tử Tây đều nổi da gà, nhưng trong lòng lại chua xót. Vì biết nguyên nhân vì sao Bất Hối làm như vậy.

      Những năm tháng kia, có khả năng mang bé dạo phố.

      Hôm nay, với hai mẹ con mà cũng là lần đầu chơi cùng nhau.

      Lần đâu tiên, cùng ăn cơm, mua đồ chơi và cùng khu vui chơi.

      Mặc dù hai người phải hóa trang từ đầu đến cuối, Bất Hối đội tóc giả rậm rạp cùng bộ đồ màu đen rộng thùng thình, còn Hàn Tử Tây mang cái khẩu trang to nhưng đối với hai người như thế này vẫn khó có được.

      Nên dù con có bất kì cầu nào Hàn Tử Tây đều đồng ý.

      Những trò chơi trong khu vui chơi hình như đều chơi qua lần.

      Khắp nơi đều có thể nghe được tiếng cười của hai mẹ con họ.

      Dù rất mệt nhưng hai mẹ con ai muốn về cả.

      Hôm nay với bọn họ mà là ngàn vàng khó mua. Ai biết lần sao gặp lại là ngày tháng năm nào. Dù người đàn ông kia gọi điện thoại thúc giục, Hàn Tử Tây cũng nỡ chia tay với con .

      Bất Hối cũng vậy.

      Nhưng số mệnh lại là như vậy!

      phải chỉ là muốn ở cùng mẹ sao? Có hàng vạn đứa trẻ có số tốt hơn cả mấy trăm lần. Nghĩ đến đây. Oán hận của Bất Hối càng ngày càng sâu.

      Tên biến thái chết tiệt, phải vì người đó tiểu gia cậu sao có mệnh khổ như vậy?

      So với bắp cải đậu Lupin khó buộc hơn nhiều!

      Chờ đó! Chờ cậu lớn lên chắc chắn để mắt đến người đàn ông xấu xa kia!

      Về chuyện cha là ai...

      Đối với vấn đề này lòng Bất Hối rối như trăm mối tơ vò.

      Trước đây, cậu cho rằng Sở Trạm đông là cha cậu, sau khi điều tra mười tám đời tổ tông của Sở Trạm Đông đều sinh ra dưới cờ đỏ Trung Quốc, có dòng máu nước ngoài nào hòa lẫn, mà mẹ cũng là người Trung Quốc. Tướng mạo xem ra giống nhau nhưng mà…

      Cậu cũng muốn hỏi mẹ chút nhưng lời đến bên miệng thể nào thốt ra được, nhiều lần phải nuốt xuống. Nếu tình tiết cẩu huyết giống như phim lúc tám giờ đụng đến nổi đau của mẹ muốn chôn dấu mất.

      Hazzz, chờ sau này hãy . Bây giờ, dù có cha hay đối với cậu mà cũng quan trọng.

      Bất quá vài năm nữa người đàn ông đó cũng có thể làm cha, lúc đó còn muốn cậu phụng dưỡng ông ta sao?

      Xê ra ! có chuyện tốt như vậy đâu!

      Phút chốc, ánh mắt quét qua bóng dáng cao lớn, con ngươi xanh thẫm của Bất Hối chuyển động vài vòng. Bất Hối giả bộ mắc tiểu với Hàn Tử Tây “Mẹ ơi! Mẹ chờ con, con vệ sinh chút!”
      Trâu, ChrisHale205 thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 75: Tiện nhân


      Edit: Lục Lục
      Beta: linhlunglinh


      Khu vui chơi, trong nhà vệ sinh nam!

      " muốn..."

      Cơ Ngô Lê bế Úc Hoan Nhan đặt nằm bồn rửa tay, bắt đầu gặm nhấm lung tung, làm cho bắt đầu chìm vào say mê: "Cho dù là ở đâu, thời điểm nào, đều có thể động dục sao?”

      hôn miệng của : "Vừa rồi ở xe, cũng cho tôi! Ngoan ngoãn. trai sắp nghẹn sắp chết rồi !"

      "Có muốn hay cũng cần ở nhà vệ sinh chứ?" Úc Hoan Nhan đẩy : "Còn là nhà vệ sinh nam, có nghĩ đến cảm nhận của tôi vậy?”

      Cuối cùng vẫn cảm thấy rất hợp ý người đàn ông này, cần biết gì cả, chỉ cần muốn, phân biệt ở đâu liền nghĩ đến chuyện đó…

      Vừa rồi bọn họ ngắm cảnh xe, cũng dám...

      Thua tay nam nhân như vậy, còn mặt mũi nào gặp cha mẹ nữa rồi!

      " muốn ở nhà vệ sinh nam?" Cơ Ngô Lê dừng lại, nhìn người phụ nữ dưới thân dùng đôi mắt hạnh trừng trừng nhìn mình.

      "Ừ!"

      "Vậy cũng tốt!"

      Người này dễ chuyện như vậy sao?

      "Chúng ta nhà vệ sinh nữ!"

      muốn té!

      Úc Hoan Nhan khẽ nhéo da thịt rắn chắc eo : "Sao có thể làm việc này trong nhà vệ sinh được chứ?”

      "A..." hề cảm thấy đau đớn mà ngược lại Cơ Ngô Lê lại nhắm mắt, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ: "Rất thoải mái, em mau dùng thêm chút sức nữa..."

      "..."

      gặp qua biết bao nhiêu trường hợp xấu hổ, nhưng chưa thấy qua người biết xấu hổ đến như vậy. Nhất định khi về được đến nhà phải mắng cái người xấu hổ này trận, để cho chừa cái tật làm loạn ở bất kể nơi đâu

      Sau khi nhéo eo lại càng thêm ngửa đầu ưỡn ngực, độ nóng giữa hai người kia làm cho cảm giác quần áo hai người sắp cháy luôn rồi. có thể cảm giác được tín hiệu nguy hiểm phát ra.

      Úc Hoan Nhan đẩy , vừa di chuyển thân thể, cố gắng rời xa nguy hiểm.

      "Đừng động..." Mắt Cơ Ngô Lê đỏ ửng: “Con nhóc chết tiệt, em cố ý!"

      Vừa muốn, vừa cố ý trêu chọc , xem là thần sao?

      Làm sao bây giờ, lần này nhịn được, nhưng lại cho vào, làm cho tiểu Cơ thiếu gia rất ưu thương.

      Cơ Ngô Lê để đầu đặt ở vai dụi dụi, lại hôn lên cổ , thỏa mãn khiêu khích mà thích thú: " muốn đến sắp chết rồi!"

      "..." có thể chết xa chút được hay ?

      Thế nhưng có động tĩnh, cũng có hành động gì!

      "Được rồi!" Đột nhiên Cơ Ngô Lê từ người đứng lên, xoay người tính ra ngoài.

      "…”

      "Cái gì?" Cơ Ngô Lê xoay người nhìn , còn cố ýưỡn thẳng lưng.

      Được rồi, Úc Hoan Nhan thừa nhận, chính mình cũng như biết xấu hổ, chỉ vào chỗ đó của vẫn gồ lên : " cứ như vậy ra ngoài?"

      "Nếu sao đây?" Cơ Ngô Lê rất thất vọng : " phải em muốn về nhà sao?"

      "..."

      Úc Hoan Nhan hoàn toàn chịu thua người đàn ông này, cắn răng : " sợ bị mất mặt à?"

      "Nếu làm sao bây giờ!" Cơ Ngô Lê nhún vai: "Chỉ có biện pháp duy nhất mà em lại chịu giúp tôi giải quyết, còn muốn về nhà. Chỉ cần em vui vẻ, mất mặt có là cái gì đâu, cũng phải chịu qua, phải là mất mặt sao, đáng giá mấy đồng tiền."

      Này tiện nhân, tiện nhân, tiện nhân, tiện nhân

      là Úc Hoan Nhan biết mình phải làm gì!

      Rốt cuộc là uống lộn thuốc gì mà lại để ý người đàn ông như vậy đây? thể tìm được con ếch hai chân, nhưng đàn ông ba chân còn rất nhiều mà! Cuối cùng là suy nghĩ kiểu gì vậy trời!

      phải chỉ có lần vì nịnh mà ở trước mặt toàn bộ nhân viên trong công ty mặc nữ trang sao, rốt cuộc muốn mấy lần nữa đây!

      Phiền!

      Phiền chết rồi!

      Úc Hoan Nhan gắt gao trừng mắt liếc cái, sau đó xoay người vào mở cánh cửa phòng bên cạnh vào.

      Cơ Ngô Lê vô cùng thỏa mãn, phụ nữ thích mềm thích cứng đúng là sai.

      Cơ Ngô Lê cố làm ra vẻ kiêu ngạo đứng nguyên tại chỗ động, đến lúc bên trong truyền ra tiếng : "Còn mau vào!"

      "Tốt rồi!"

      Cơ Ngô Lê còn vô cùng kích động làm động tác nắm tay hô “Yes” vô cùng trẻ con, sau đó mới vào.

      " chút..."

      "Sợ cái gì, dù sao cửa nhà vệ sinh bị tôi khóa trái. Yên tâm, có ai vào đâu!"

      " phiền chết, tôi muốn chia tay rồi mà!"

      "Con nhóc chết tiệt, em lại lần nữa xem!"

      "Vừa mới rồi!"

      " , em lại muốn chết..."

      "A ha ha ha, nhột quá..."

      Hai người ở bên trong vừa làm chuyện biết xấu hổ, còn đấu võ mồm, chung quanh đều bốc lên hơi nước hồng hồng.

      Hai năm trước, Cơ Ngô Lê tránh Úc Hoan Nhan như tránh tà, thế mà ai lại nghĩ tới hai năm sau ta cách điên cuồng như vậy!

      Rầm...

      thanh mở cửa lớn, dọa hai người lo lửng trong mây đứng hình, dám lên tiếng.

      Gương mặt Cơ Ngô Lên tối sầm, khóa trái cửa, sao lại có người bước vào được!

      Mặt Úc Hoan Nhan cũng mặt tái , từ đỏ hồng thành trắng hồng. lấy tay đẩy , giọng : "Nhanh ra ngoài!"

      là mất mặt chết, làm chuyện như vậy lại bị...

      nên mềm lòng!

      Lúc này cho dù Cơ Ngô Lê có muốn cỡ nào cũng đều bị dập tắt.

      Cửa đúng là khóa trái , lại có người ngang nhiên bước vào được, đây là chuyện gì!

      thế giới này, có khóa nào mở ra, nhưng mà cửa khóa lại, cái thế giới này, có thể mở được, trước đó, đúng là chưa từng gặp qua.

      Gặp người trong nghề sao!

      Sửa sang xong chính mình, vào tai Úc Hoan Nhan: "Bất kể bên ngoài xảy ra chuyện gì, em cũng được ra ngoài, cũng cần lên tiếng."

      Úc Hoan Nhan mặt mũi tràn đầy lo lắng: " phải cẩn thận chút!"

      cúi xuống hôn vào môi : "Yên tâm, em còn chưa sinh cho tôi đứa con, tôi làm sao gặp nguy hiểm gì được?!”

      Mở cửa, Cơ Ngô Lê ra, cậu nhóc đứng tiểu tiện bồn ai khác chính là Bất Hối, điều này làm cho tròng mắt Cơ Ngô Lê muốn rớt xuống mặt đất .

      Lúc nãy là thằng nhóc này mở cửa?

      Thấy Cơ Ngô Lê cứ nhìn chằm chằm vào mình, dưới kính râm, đôi mắt xanh thẳm thoáng lên chút ý đồ thành công.

      Con gà con ngây ngốc lại ngây ngốc, nhìn tiểu trùng của tiểu gia chằm chằm như vậy làm gì?

      Bất Hối giả bộ bày ra bộ dáng hết sức sợ hãi, động tác cởi quần dừng lại, đề phòng lui về sau bước: "Chú, chú làm gì thế?"

      "Nhóc vào bằng cách nào?" Cơ Ngô Lê trực tiếp thẳng vào vấn đề.

      Dứt khoát nhìn xuống cửa: "Mở... mở cửa rôi vào a!"

      "..." nhảm, đương nhiên biết phải mở cửa rồi tiến vào, muốn hỏi là cậu nhóc này mở cửa như thế nào! "Nhóc dùng cái gì mở cửa?"

      "Cái chìa khóa!"

      "Cái chìa khóa?" Cơ Ngô Lê cất cao điệu: "Nhóc là con trai của nhân viên quản lí nhà vệ sinh à?"

      Coi như là có chìa khóa nhưng cũng thể mở được cửa mà khóa, càng làm cho tức điên là cậu nhóc mà có thể mở được!

      " phải!" Bất Hối lắc đầu: "Cháu biết nhân viên quản lý nhà vệ sinh."

      "Vậy cái chìa khóa cậu lấy được từ nơi nào?"

      "Ba của cháu đưa!"

      "Ba của nhóc?"

      "Đúng vậy!" Bất Hối lấy sợi dây chuyền đeo cổ ra, phía dưới treo lủng lẳng cái chìa khóa: "Đây là chìa khóa vạn năng, lúc sinh nhật, ba tặng cho cháu, cháu còn cho rằng ba gạt cháu. Vừa rồi cháu mắc tiểu, cửa lại khóa, cho nên cháu liền muốn thử xem chút, ai biết mở ra!"

      Chía khóa vạn năng?

      Cơ Ngô Lê thể tin được, vật như vậy lại có thể tồn tại, đối với quả thực là loại vũ nhục có được hả?

      "Có thể cho chú xem chút được ?"

      "Được!"

      Cơ Ngô Lê cầm chìa khóa tới cánh cửa, cắm vào ổ khóa, ràng ngay cả cái rãnh cũng giống, nhưng là chuyển động của chìa khóa, khóa động.

      Phát điên! muốn điên rồi!

      "Cái chìa khóa này là ba cậu phát minh sao?"

      "Xin lỗi chú, cháu trước..."

      "Đứng lại!"

      Cơ Ngô Lê đưa tay bắt lấy Bất Hối. Nhưng Bất Hối giống như cố tình tránh né kịp, lập tức té ngã đất, mắt kính rớt, tóc giả cũng rớt ra...
      ChrisHale205 thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 76.1: Nghe mang thai con của tôi


      Edit: Jen Con Nýt
      Beta: linhlunglinh


      Vào thời điểm này thời gian dường như dừng lại, Cơ Ngô Lê trợn to đôi mắt, vẻ mặt thể tin nổi nhìn chằm chằm vào bé trai luống cuống hoảng sợ nằm mặt đất..

      "Này..."

      Bất Hối giống như lấy lại tinh thần, tay chân hoảng loạn nhặt lấy kính cùng tóc giả ở mặt đất. Vội vàng đeo đại kính lên mắt, sau đó lập tức chạy trốn ra bên ngoài.

      Cơ Ngô Lê từ trong cơn khiếp sợ hoàn hồn, vội vàng cất bước đuổi theo.

      biết làm thế nào, thằng nhóc kia chạy cũng nhanh, nếu tập trung nhìn theo mất dấu nó ngay.

      Cái quỷ gì vậy? Tại sao thằng nhóc kia cùng...

      Cơ Ngô Lê vội vàng lấy điện thoại di động ra, liên tục nhấn xuống gọi cho Sở Trạm Đông, biết Sở Trạm Đông làm cái quỷ gì, điện thoại reo nãy giờ cũng có ai bắt máy.

      lại gọi cho Tư Mã Hạo: "Hạo tử, thử đoán xem tôi vừa mới nhìn thấy chuyện gì?"

      " kích động như thế còn có thể thấy cái gì, phải bộ ngực đầy đặn cũng là cỡ khủng của phụ nữ, Cơ Ngô Lê chính là người như vậy. Vui mừng vì cấy tạo em bé sao?"

      Điện thoại là của Tư Mã Hạo, nhưng đầu bên kia di động truyền ra ràng là giọng thô bỉ của Đông Phương Hoằng.

      "Đồ đê tiện, ngực đầy đặn em ngươi!" Cơ Ngô Lê bực tức chửi: "Hạo tử đâu?"

      " trong phòng phẫm thuật!" Giọng điệu Đông Phương Hoằng hết sức tò mò : " vội vã tìm Hạo Tử như vậy, phải là do phương diện nào đó được nên vội vàng tìm thuốc trị liệu chứ?"

      "Đông Phương Hoằng!" Cơ Ngô Lê rống lên: "Ít con mẹ nó lời nhảm nhí cho tôi. Lão tử vừa mới nhìn thấy tiểu tiểu nón xanh đấy!"

      Đông Phương Hoằng bắt đầu nghiêm túc hỏi lại: "Ai?"

      "Chính là đứa bé hai năm trước chết – tiểu nón xanh nhà Đông tử!" Cơ Ngô Lê : “Hai năm trước, đứa bé hai làm cho Hàn Tử Tây phát điên, thế nhưng lại chết. Đó là tình huống quái quỷ gì thế?"

      " nhìn lầm chứ?" thể có chuyện đó, hai năm trước mọi người ràng nhìn thấy nó chết. Sao có thể sống lại, cho nên phải là Hàn Mộc Tâm, có lẽ là cặp sinh đôi chừng.

      "Cái gì có thể nhìn lầm chứ chuyện này tôi dám khẳng định với , nghĩ ai cũng như chắc, ngay cả vợ mình cũng nhận ra, bị vợ bỏ cũng hoàn toàn hợp lý!"

      Nhắc đến chuyện này trong lòng Đông Phương Hoằng khỏi đau buồn. Ngay cả vợ mình là ai cũng nhận ra được, đến khi xảy ra chuyện có hối hận cũng kịp.

      Đầu bên kia điện thoại im lặng hồi, Cơ Ngô Lê cũng biết tính mình quá nóng nảy, lời này ra sai rồi.

      Nhưng lời ra rồi cũng giống như bát nước đổ ra ngoài thể nào thu lại được.

      Cơ Ngô Lê ho tiếng, sang chuyện khác: "Đông Phương, lần trước Hạo Tử có người ở đằng sau lưng thầm giở trò, muốn gây bất lợi cho Đông tử, bây giờ tôi lại nhìn thấy tiểu nón xanh, vậy vốn dĩ là thằng nhóc đó có chết. Xem ra khoảng thời gian tiếp theo chúng ta có trò để chơi rồi."

      "Chuyện này trước tiên đừng cho Đông tử biết!" Đông Phương Hoằng : "Chúng ta cứ thầm điều tra trước . Mặt khác, nếu như tiểu nón xanh kia còn sống, như vậy Hàn Mộc Tâm..."

      "Ừ! hiểu!" Cơ Ngô Lê ánh mắt sâu thẳm vuốt hàm dưới: " lâu có hoạt động gân cốt, lão tử đúng là thể đợi thêm được nữa!"

      ***

      Bất Hối núp trong chỗ tối, đợi cho đến khi Cơ Ngô Lê ra từ toilet, mới cất bước tìm Hàn Tử Tây.

      "Có phải con có chỗ nào thoải mái hay , sao lại nhà vệ sinh lâu như vậy?" Hàn Tử Tây nhìn con trai, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

      Cả ngày hôm nay, thấy cái gì nó cũng đều muốn ăn thử, hay là ăn nhiều quá nên đau bụng rồi.

      Bất Hối kéo tay của : "Mẹ đừng lo lắng, con sao. Lúc nãy có bị tiêu chảy chút, tại sao rồi!"

      " có chuyện gì chứ?"

      " mà mẹ, con có chuyện gì cả!" Bất Hối đứng tại chỗ nhảy hai cái: "Mẹ nhìn xem, chút việc cũng có. thôi mẹ, chúng ta cần phải quay về rồi."

      Nếu phải do cửa phòng rửa tay bị khóa, cậu lãng phí nhiều thời gian như vậy.

      may là người cậu có mang theo cái chìa khóa vạn năng, nếu cơ hội tốt của ngày hôm nay phải lãng phí cách vô ích rồi!

      đến chuyện này, cậu liền thể phỉ nhổ ít vào mặt Cơ Ngô Lê .

      Người này có hay chút đạo đức công cộng, ở đây chính là toilet công cộng... vậy mà cái chuyện kia kia, cứ thản nhiên ra như vậy!

      chút ý thức kìm nén sao?

      Ai, khi trở về phải dành vài giờ nghe bài hát khỏe mạnh đẹp đẽ, cũng phải rửa tai sạch mới được!

      Tội lỗi tội lỗi, nếu phải là cơ hội rất khó có được, cậu cũng ...

      A!

      Thân mình bé của Bất Hối run lên chút, mặc niệm: Mình là cái gì cũng nghe thấy, nghe thấy, nghe thấy...

      ***

      đường quay trở về, giây Hàn Tử Tây cũng buông con trai ra, ôm chặt Bất Hối trong lòng.

      Lần này từ biệt, biết khi nào mới có thể gặp lại.

      Em hơn hai mươi năm gặp, cũng rất nhớ, nhưng nếu so sánh với nhớ nhung của đối với Bất Hối tất nhiên giống nhau.

      Cũng phải do phân biệt đối xử, mà là thời gian xa nhau dài ngắn có phần khác biệt, cho nên cảm giác tạo thành cũng như vậy, giống được.

      Thời gian cùng em xa nhau là quá lâu, lúc gặp lại cũng quên mất hình dáng của em như thế nào.

      Trong trí nhớ của về em , từ đầu đến cuối cũng chỉ dừng lại ở thời điểm em ấy hai tuổi, hai người đều như nhau, em cuộn tròn trong lòng , đau đớn rên rỉ.

      Chị em đau!

      Trẻ con hai tuổi, chuyện đương nhiên thể ràng, lúc đó em vì bị bệnh mà cả người gầy trơ xương.

      tại, Hàn Tử Tây suy nghĩ lại kĩ, cũng chỉ nhớ đến cặp mắt mở to như chuông đồng của em .

      Cặp mắt to như vậy, con ngươi đen giống như là viên hắc chân trâu, thời điểm đó trong mắt của em chỉ có mỗi bóng dáng của , giống như bản thân chính là cả thế giới của em ấy vậy.

      Tính toán kĩ tổng cộng là hai mươi năm. Hai người chia cách suốt hai mươi năm, cho dù tại em có đứng trước mặt mình, Hàn Tử Tây cũng thể nhận biết được.

      Cứ nghĩ rằng là rất nhớ, nhưng thể phủ nhận rằng hai năm trôi qua số lần nghĩ về Bất Hối nhiều hơn rất nhiều so với em .

      Mặc dì từ khi sinh ra Bất Hối bị đưa đến nhi viện, nhưng mà mỗi khi Hàn Tử Tây nhớ nó đều có thể đến thăm, thời điểm sáu năm trong nhi viện so với hai năm nay, căn bản cũng tính là xa nhau.

      Hai năm nay, dù có nhớ như thế nào, cũng thể nhìn thấy bảo bối của mình, loại cảm giác này như gặm nhấm chính bản thân .

      Bây giờ, lại phải xa cách, Hàn Tử Tây loáng thoáng có thể mô tả hình dáng khi lớn lên của con trai, nhất định là đại soái ca gương mặt tuấn, ngũ quan đẹp đẽ, thu hút được rất nhiều trái tim nữ giới.

      Bất Hối đương nhiên có thể đoán ra được tâm tình của mẹ nó lúc này, bởi vì tâm tình của cậu giờ cũng khác mẹ là bao, cho nên cậu ngoan ngoãn nằm im ở trong lòng .

      Dù cho muốn chia cách, nhưng đến thời điểm nào có nỡ cũng nhất định phải xa nhau.

      Tới nơi rồi, Bất Hối bước xuống xe trước, với Hàn Tử Tây: "Mẹ, tạm biệt!"

      Nhìn biểu cực kì bình tĩnh của cậu nhóc, làm cho tài xế xe tránh khỏi ngạc nhiên.

      Tiểu tử này bình thường có rất nhiều trò quỷ quyệt, nay vất vả mới có thể gặp được mẹ của mình phải là cậu nhóc nên dùng mọi cách để phải xa mẹ sao, như thế nào lại có thể ngoan ngoãn như vậy?

      Hàn Tử Tây dễ dàng hiểu được thái độ lần này của Bất Hối.

      Nhất định là cục cưng muốn khổ sở, cho nên mới giả bộ làm ra bộ dạng điềm nhiên như có gì.

      Cuối cùng ôm lấy Bất Hối: "Con trai, chúng ta rất nhanh gặp lại, vĩnh viễn ở bên cạnh nhau rời xa!"

      Bất Hối ở trong lòng gật gật đầu: "Vâng, vĩnh viễn xa rời nhau!"

      Ông chú xấu ca, ngàn lần vạn lần cũng đừng để cho tiểu gia phải thất vọng a!
      Trâu, ChrisHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :