1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chồng Trước Anh Thật Là Nham Hiểm - Tô Tô (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chuơng 71.2 (tt)

      Edit: Andy phan

      Beta: Đào


      "Tất cả tài liệu về Hàn Mộc Tâm đều ở nơi này!"

      Cố Tử Mạch giống như đem thông tin mười tám đời nhà Hàn Mộc Tâm đều đào lên, giao đến trước mặt Sở Trạm Đông.

      Họ tên: Hàn Mộc Tâm

      Tuổi: 26 tuổi

      Sinh nhật: XX 28 tháng 11

      Quên quán: huyện nghèo ở Tứ Xuyên

      Số tuổi giống nhưng này sinh lại khác.

      " điều tra xem Hàn Mộc Tâm và Hàn Tử Tây có quan hệ gì?" Sở Trạm Đông đem mớ thông tin râu ria kia để xuống, phân phó .

      Cố Tử Mạch như chuẩn bị từ trước, lại để xấp tài liệu xuống: "Căn cứ theo điều tra cho thấy, mẹ của Hàn Mộc Tâm năm đó sinh là sinh đôi, bởi vì nghèo quá, cho nên bán đứa, đứa bé đó..."

      rất ràng phải sao, sinh đôi, bán đứa , Hàn Mộc Tâm cùng Hàn Tử Tây ngoại trừ khác nhau vết bớt, còn lại bề ngoài rất giống...

      đời này có chuyện trùng hợp như vậy sao?

      Sinh đôi?

      "Còn gì nữa ?"

      "Là bán cho gia đình con cùng thông, cũng có tiền hơn so với gia đình họ, Hàn Tử Tây sở dĩ ở cầu vượt làm ăn mày, là vì khi theo mẹ nuôi hội làng mua đồ, bị bọn buôn người trộm , về phần bọn buôn người tại sao phải bỏ cầu vượt, điểm này thể nào biết được..."

      Thân thế nhấp nhô như vậy sao?

      là cùng người à?

      ****
      chỉ Sở Trạm Đông tin, mà ngay cả lão phu nhân cũng vậy. Sao lại có chuyện này? Năm đó, con ràng chỉ sinh đứa , giờ lại xảy ra chuyện sinh đôi. Chuyện gì xảy ra vào lúc đó?

      sai rồi!

      Hàn Tử Tây căn bản phải là cháu ruột của bà! Con bé có quan hệ gì với Sở gia bọn họ cả!

      ràng báo cáo giám định dna lúc trước viết Hàn Tử Tây cùng bà có chung huyết thống. Sao bây giờ lại phải?

      Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Trong hình, ngoại trừ diện mạo tương đồng, Hàn Tử Tây và đó khác nhau trời vực! Lão phu nhân cảm thấy đầu mình đau ĩ.

      Chưa từ bỏ ý định, bà cho người làm lại giám định dna lần nữa . Kết quả lần này hoàn toàn ngược lại, hai người lại có quan hệ máu mủ.

      có quan hệ?

      Vậy cháu của bà ở đâu?

      Nếu đó là chẳng phải những việc bà làm bao lâu nay đều là vô ích sao? Nếu phải bà cho rằng Hàn Tử Tây là cháu ngoại của mình ngăn cản hai người cùng phòng. chừng, chắt của bà tại sớm có thể đánh đấm rồi.

      Kẻ nào giở trò sau lưng?

      **
      Lúc này,Mộ Cẩn Du bình tĩnh được nữa.

      Mất hai năm, khó khăn lắm mới có được hạnh phúc của riêng mình,nay lại phải trơ mắt nhìn nó từ từ tan biến sao?

      Ngắm bộ dáng ngọt ngào của đứa bé ngủ trong nôi, mày liễu Mộ Cẩn Du nhíu chặt: "Cục cưng chúng ta nên làm sao bây giờ? Con cho mẹ biết, lúc này mẹ nên làm gì bây giờ?"

      Đứa bé đương nhiên trả lời.

      Đột nhiên, đứng dậy. mở tủ quần áo, đem quần áo của cùng cục cưng cất vào trong hộp da lại để vào cái rương nữa. kéo cặp da, ôm lấy đứa bé ngủ say ...

      "Thiếu phu nhân, người muốn làm gì?"

      Quản gia thấy Mộ Cẩn Du muốn ra ngoài nên nhanh chóng nháy mắt cho hầu , hầu vội vàng gọi lão phu nhân.

      " Bác Quản gia , cục cưng hôm nay phải chích ngừa , tôi dẫn bé ..."

      "Chích ngừa mà đem theo đống hành lí lớn như vậy sao?" Lão phu nhân được hầu đỡ, từ bên ngoài tiến vào.

      Bà vừa ở vườn hoa tản bộ. Dù là tản bộ, ra là do trong lòng buồn phiền, cảm thấy trong phòng quá ngột ngạt nên ra ngoài hít thở.

      Tất cả đều rối loạn hết!

      Đột nhiên xuất cùng Hàn Tử Tây giống nhau như vậy , cháu nội bà càng muốn cưới Mộ Cẩn Du .

      Nay Mộ Cẩn Du lại mang thai cốt nhục của nhà họ .

      Cháu bà dù có mất đứa của mình, cũng chủ động tranh thủ.

      Sao lại lôi kéo hành lí, ôm đứa ? Đây là muốn trốn bà giống như lúc trước sao?

      "Bà nội ,con..." vành mắt Mộ Cẩn Du đỏ lên, nước mắt rưng rưng: "Con muốn làm khó ấy!"

      "Ai..." Lão phu nhân thở dài: "Tiểu Du, ta biết , tình huống nay công bằng với con, nhưng mà... Con người chẳng phải cỏ cây, ai khi sinh ra vô tình. Đông tử cùng Tiểu Tây quen biết nhau mười sáu năm, khó có thể quên ngay được mối tình đầu. Hứa với bà, cho nó thêm chút thời gian được ?"

      "Bà nội, con biết, con biết chứ!" Mộ Cẩn Du đáp: "Đúng là hai năm qua , ấy có... Nhưng tình tay ba đối với cả ba người đều là hành hạ.

      Tất cả là do con gieo gió gặt bão!

      Biết bọn họ nhau sâu đậm, nhưng con ngăn được tình cảm của mình với ấy, ngày càng lún sâu hơn.

      Kết quả của ngày hôm nay, con thể trách ai được!

      Kỳ con rất may mắn, ít nhất con còn có cục cưng.

      Cho dù thể cùng ấy chỗ, nửa đời sau của con cũng coi như có chỗ dựa vào.

      Bà nội, để cho con thôi, con muốn ấy khó xử!

      Người cũng đừng gì nữa .

      Nhìn ấy khó xử, lòng con cũng chẳng dễ chịu gì!"

      Ở trong mắt lão phu nhân , Mộ Cẩn Du hiểu chuyện như vậy làm cho bà thêm đau lòng.

      Nếu như có đứa tốt rồi, đáng tiếc giờ có đứa rồi!

      Huyết mạch của Sở gia bọn họ sao có thể mang là mang đây!

      Mắt thấy Đông tử sắp ba mươi tuổi , về sau...
      ***
      Lúc Sở Trạm Đông nhận cuộc gọi của lão phu nhân, theo dõi Hàn Mộc Tâm .

      Những ngày qua, gần như thành thói quen . Mỗi ngày sau khi tan tầm, lại lặng lẽ theo .

      Mặc dù theo tin tức điều tra, này phải Hàn Tử Tây. Nhưng lại tin được!

      Tốt nhất là ta đừng để lộ sơ hở gì, nếu cho ta biết thế nào là đau khổ.

      quan sát ba bốn ngày nay, đúng là có điều gì kì lạ.

      Chẳng lẽ là sinh đôi ?

      Châm điếu thuốc, Sở Trạm Đông hít hơi sâu. Cách đó xa, kia cùng bạn trai ăn lẩu cay Tứ Xuyên.

      Trong ấn tượng của , Hàn Tử Tây rất ít khi ăn cay , hơi cay chút cũng ăn được,mà này ăn liền hai chén .

      Hai chén lớn lẩu cay Tứ Xuyên đó! ta ăn xong mặt còn đỏ, hơi thở gấp!

      Hàn Tử Tây đừng hai chén , dù là ngụm, cũng sặc đến ho ngừng.

      Trong quán ăn ven đường, dưới ngọn đèn mờ, gương mặt như ánh lên vầng sáng. Dù ở rất xa, Sở Trạm Đông vẫn có thể nhìn thấy vui vẻ mặt của .

      Đặc biệt khi tên kia gắp thức ăn cho , gương mặt lộ dáng vẻ thẹn thùng e lệ, quả nhiên ...

      Chói mắt!

      Đúng là chưa từng trải việc đời!

      phải chỉ là hai chén lẩu cay Tứ Xuyên thôi sao? Vậy mà làm ra vẻ như ăn sơn trân hải vị vậy!

      Tên kia đúng là nông cạn, chỉ bằng vào điểm này chắc chắn phải Hàn Tử Tây!

      Ừ!

      phải!

      Đầu bị cửa kẹp nên mới cho là ta ngụy trang!

      Càng nghĩ càng cảm giác những hành động trong mấy ngày qua là ngây thơ, làm cho người ta cười muốn rụng răng!

      Vê tàn thuốc, khởi động xe.

      Nhưng mà, xe còn chưa khởi động xong, liền đột nhiên dừng lại. Hai mắt lên hàn quang, nhìn chằm chằm về phía trước cách đó xa...

      **Hôn!

      Bọn họ đúng là biết xấu hổ!

      đường cái, già trẻ lớn bé ở khắp nơi mà lại hôn nhau!

      biết xấu hổ!

      Sở Trạm Đông cảm thấy lửa giận bốc lên!

      Mặc dù vừa biết phải là Hàn Tử Tây, nhưng khi chứng kiến gương mặt giống Hàn Tử Tây như đúc lại bị người đàn ông khác hôn, cách nào bình tĩnh được!

      Quả nhiên hổ là sinh đôi, đến hành vi đều như nhau... biết xấu hổ!

      Hàn Tử Tây sinh cho nón xanh , này lại hôn người khác trước mặt mọi người!

      Chết tiệt, còn mau tách ra!

      Lấy điện thoại, gọi cho Vương Lỗi: "Bản báo cáo quý này được sửa xong chưa?"

      "Bản báo cáo sửa xong, ở chổ Hàn bí thư thưa giám đốc!"

      "Ừ, tại gọi cho Hàn bí thư, bảo ấy nhanh chóng đến công ty chuyến, cần tăng ca gấp!"

      "... Vâng!" Làm báo cáo cũng đâu cần vội vã như vậy, tình huống gì đây!

      Lát sau, Sở Trạm Đông ngồi trong xe liền nhìn thấy hai người họ vốn em em cách thân mật, trong phút chốc tách ra, Hàn Mộc Tâm đỏ mặt, móc điện thoại trong túi xách...

      Cúp điện thoại, Hàn Mộc Tâm đứng dậy, người thanh niên cũng đứng dậy theo, hai người tính tiền xong rồi rời .

      Sở Trạm Đông hừ lạnh, cho các người biết xấu hổ mà thân mật đường cái!

      thừa nhận mình làm như vậy vì chấp nhận gương mặt giống Hàn Tử Tây có những hành động đó. Tất cả đều vì hình tượng của công ty!

      tại ta là thư ký của tập đoàn HC, tuy chức vụ chỉ thuộc bậc trung, nhưng nếu bị người khác nhìn thấy ta tùy tiện thân mật với người đàn ông đường, phải là quăng mất mặt mũi của HC sao?

      đạt được mục đích, Sở Trạm Đông khởi động xe lần nữa. Lần này so với vừa rồi khá hơn nhiều, ít nhất được chừng mười mét.

      Lần này dừng lại nguyên nhân là...

      Hai người phía trước vốn là tay trong tay , bây giờ lại...

      nhìn cũng thấy ngượng!

      phải hôn mà là tên kia cõng Hàn Mộc Tâm lưng. Còn biết giữ ý tứ!?

      có chân sao?

      Quả thực là biết xấu hổ ! ! !

      "Mộc Tâm, em thấy khá hơn ?"

      Người bạn này của Hàn Mộc Tâm họ Lý, tên Lý Sảng. đúng là người tốt , để ý đến tướng mạo của .

      Nằm ở lưng , Hàn Mộc Tâm ôn nhu trả lời: "Khá hơn nhiều, làm phiền rồi!"

      "Em cái gì vậy?" Lý Sảng : "Em là bạn của , em muốn làm phiền làm phiền ai? Dạo gần đây chân của em hay bị chuột rút như vậy sao?"

      "Cũng phải thường xuyên, chắc là do gần đây em gầy nên mới vậy." Hàn Mộc Tâm lại khẽ : " cần phải lo lắng cho em, em sao."

      "Cũng do dạo này em quá gầy !" Giọng điệu của Lý Sảng lại trở thành dạy dỗ: "Về sau em được giảm cân như vậy nữa, phải ăn nhiều thức ăn dinh dưỡng vào. Em thể lúc nào cũng lo lắng cho người khác mà bao giờ lo lắng cho bản thân. Em xem em gầy như vậy, cõng em còn cảm thấy nặng chút nào!"

      Hàn Mộc Tâm vì có khối bớt lớn, ngoại hình làm cho người ta hơi khó tiếp nhận, có thể là do tâm hồn của ấy, làm cho Lý Sảng gặp được nữ nhân đẹp nhất.

      Hai năm qua, ấy từng nhiều lần trợ giúp mình, mình cón bị thiện lương đó làm cảm động , bề ngoài xinh đẹp thế nào, so với lòng dạ bên trong độc, vẻ đẹp nội tâm mới trọng yếu nhất, phải sao!

      "Ừ!"Đôi mắt Hàn Mộc Tâm nhìn ra phương xa, bất động thanh sắc xẹt qua tia u quang.

      **

      Tại công ty HC.

      Hàn Mộc Tâm tìm được tài liệu, ngồi thang máy lên tầng chót của tổng giám đốc.

      "Đốc đốc đốc..."

      Ba tiếng gõ cửa quy luật vang lên.

      "Vào !"

      giọng lạnh nóng đáp lại.

      Hàn Mộc Tâm đẩy cửa vào: "Tổng giám đốc, đây là tư liệu ngài muốn!"

      Sở Trạm Đông giống như rất bận rộn, cũng ngẩng đầu lên : "Để xuống !"

      Hàn Mộc Tâm đem tài liệu để xuống: "Tổng giám đốc nếu còn gì phân phó, tôi xuống trước !"
      Last edited: 16/3/16
      ChrisHale205 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 72.1: tắm.


      Edit & Beta: linhlunglinh.


      Đáp lại lời phải là lời đồng ý cho ra, cũng phải tiếng “Hừ” lạnh lùng, mà là…

      Im lặng…

      Sở Trạm Đông vẫn lên tiếng trả lời, điều này làm cho Hàn Mộc tâm biết phải làm như thế nào cho phải.

      Rốt cuộc là có được ra ngoài hay phải ở lại đây?

      Hàn Mộc tâm chỉ biết đứng im chỗ.

      Cứ như vậy, thời gian cứ thế trôi qua, cụ thể là bao lâu Hàn Mộc tâm cũng biết, chỉ biết hai chân của mình tê cứng lại, mà đỉnh đầu cao quý của vị tổng giám đốc trước mặt vẫn ngẩng lên, giống như từ nãy đến giờ căn bản có tồn tại trong căn phòng này.

      Lại khoảng thời gian nữa trôi qua mà Sở Trạm Đông vẫn có phản ứng gì. Đôi lông mày thanh tú của Hàn Mộc Tâm nhăn lại, khẽ cắn môi dưới, chậm rãi và nhàng xoay người chuẩn bị bước .

      “Cái này là do làm phải ?”

      Hàn Mộc Tâm mới chỉ mới làm ra động tác vô cùng người đàn ông kia mở miệng hỏi.

      vội vàng dừng bước, xoay người lại, khúm núm : “Dạ đúng vậy.”

      Người đàn ông cao quý kia rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt ý tứ nhìn Hàn Mộc Tâm: “ tốt nghiệp trường nào?”

      “Tôi … tôi chưa có học đại học…” Hàn Mộc Tâm dám nhìn thẳng Sở Trạm Đông mà cúi gằm đầu xuống.

      “Khó trách!” Ngữ điệu của Sở Trạm Đông giống như bừng tỉnh: “Ngày mai xuống phòng tài vụ lĩnh tháng lương .”

      “Tổng… tổng giám đốc?” Hàn Mộc Tâm vội vàng ngẩng đầu lên, hai con mắt to tròn, đen láy mở to, nhiễm tầng hơi nước trong suốt.

      Hừ!!! Ai bảo dám ném mặt mũi của tập đoàn HC vào mấy quán ăn ven đường. cứ về nhà rồi ăn luôn !

      Sở Trạm Đông cầm tài liệu đến gần Hàn Mộc Tâm: “Cũng phải vì có thành tích cao, tôi luôn là người thưởng phạt phân minh. Chỉ cần sai lầm của cũng có thể mang đến cho công ty tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Nếu dựa vào trình độ tại của , bảng báo cáo này cũng hẳn là tệ, đáng tiếc… sai chính là sai, phải vì sai lầm của mình mà bồi thường.”

      Sở Trạm Đông xong liền để báo cáo xuống bàn làm việc rồi tiếp: “ ra ngoài .”

      Giọng vô cùng lạnh lùng, chút tình cảm cũng hề có.

      cho rằng Hàn Mộc Tâm nhất định cầu xin tha thứ. Dù sao có biết bao nhiêu người mơ ước có thể được vào tập đoàn HC làm việc.

      đến chuyện tiền lương vô cùng cao, mà còn là vì mặt mũi.

      Đặc biệt là những người thuộc tầng lớp trung bình như Hàn Mộc Tâm.

      tháng hơn tiền lương. dám đảm bảo rằng bao giờ tìm được nơi thứ hai ở B Thị.

      Thế nhưng… lại quay người bỏ ???

      Sở Trạm Đông nhìn bóng lưng khẽ lung lay của Hàn Mộc Tâm mà cả khuôn mặt của đều đen lại!

      này…

      Tiền lương hơn vạn tháng đấy… ta biết tranh thủ sao?

      phải hoàn cảnh của rất khó khăn sao? ta cần vạn này sao?

      Hay là… ta có bạn trai nên sợ gì nữa?

      ta muốn cùng bạn trai sinh con dưỡng cái, sau đó yên tâm ở nhà làm bà chủ sao?

      Vừa nghĩ đến chuyện sinh con dưỡng cái, tâm của liền cảm thấy vô cùng khó chịu.

      “Khoan !”

      “Dạ!” Hàn Mộc Tâm quay đầu lại, ngơ ngác nhìn Sở Trạm Đông: “Tổng giám đốc, có chuyện gì ạ?”

      “Niệm tình đây là lần đầu tiên vi phạm, nhưng lần sau được phạm phải nữa.”

      “Dạ?”

      “Dạ cái gì mà dạ!” Vẻ mặt Sở Trạm Đông vô cùng bực mình: “ đến kia ngồi xem lại xem rốt cuộc sai ở đâu rồi chỉnh sửa lại cho đúng. Sau đó đưa lại cho tôi.”

      “Dạ!”

      Hàn Mộc Tâm cầm tài liệu đến ghế sa lon mà chỉ rồi ngồi xuống. Sở Trạm Đông cũng trở lại ghế Tổng giám đốc của . Ước chừng thời gian qua được khoảng ba phút đột nhiên hắt xì: “Tại sao lại có mùi ớt ở đây?”

      Hàn Mộc Tâm sợ sệt vội vàng : “Là tôi… tôi mới vừa ăn lẩu cay Tứ Xuyên.”

      “Lẩu cay Tứ Xuyên?” Sở Trạm Đông nhíu mày, bộ dáng vô cùng khó chịu: “ phải tôi ghét , chỉ là gần đây mũi của tôi được thoải mái. Bên trong có nhà vệ sinh, vào đó tắm rồi ra làm tiếp.”

      “Sao…?” Hàn Mộc Tâm tự động lấy hai tay ôm lấy ngực của mình.

      “Vẻ mặt của như vậy là có ý gì?” Sở Trạm Đông quăng cho ánh mắt khinh bỉ, nhìn cả người từ cao xuống thấp: “Khẩu vị của tôi cũng có nặng như vậy.”

      Những quán ăn ven đường như vậy mà ta có thể ăn được, lại còn ăn nhiều nữa. sợ cái bụng của tiêu hóa được sao?

      Còn cái người cùng gọi là bạn trai kia…

      Nhìn gương mặt mang theo cặp kính to như vậy, suy nghĩ có khi nào bị cận thị nặng đến mức sắp mù rồi hay ?

      phải và Tử tây là chị em sinh đôi sao? Tại sao ánh mắt của này lại kém đến như vậy?

      “Sao còn mau?” Sở Trạm Đông thấy vẫn còn ngơ ngác nhìn mình nên bực bội : “Có phải muốn tôi ngày càng khó chịu hay ?”

      …” Hàn Mộc tâm vội vàng đứng lên, khi mới được hai bước bỗng dưng quay đầu lại: “Nhưng… Tổng giám đốc, nếu tôi thay quần áo có phải mùi này vẫn còn hay ?”

      Sở Trạm Đông đứng dậy, vào phòng nghỉ bên cạnh. Khi trở ra trong tay cầm thêm cái áo sơ mi nam trắng tinh.

      làm ra động tác vô cùng tiêu sái ném cho : “Trong tủ còn có bàn chải đánh răng mới. cũng phải đánh răng cho sạch .”

      “Dạ!!!”

      Khi nghe thấy tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, hai hàng lông mày của Sở Trạm Đông mới dãn ra.

      là đáng đời, ai bảo dám mặt mũi của HC vào mấy quán ăn ven đường, ai bảo ăn lẩu cay Tứ Xuyên!

      Khoảng hai mươi phút sau, tiếng nước chảy trong nhà tắm ngừng lại. Sở Trạm Đông vội vàng thu hồi lại ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cửa nhà tắm, tiện tay cầm bài báo cáo vụng về giả bộ xem. Khi đọc kỹ thứ mình cầm tay cả mặt liền đen lại.

      Tại sao ư? Tại vì vừa rồi quá vội mà cầm ngược cả bài báo cáo, nhưng may mắn là ngốc kia chưa có ra, nếu chắc bị mất mặt đến chết mất.

      “Ầm…”

      Đột nhiên từ trong phòng tắm truyền ra tiếng vang lớn, kèm theo đó còn là thanh kêu rên đau đớn.

      ta giở trò quỷ gì vậy?

      Sở Trạm Đông bước nhanh đến nơi phát ra thanh, nhưng khi đến trước cửa phòng tắm lại đột nhiên dừng lại.

      đâu vậy?

      Chỉ là nhân viên bé ngã xuống đất mà thôi, còn chính là tổng giám đốc, chuyện như vậy còn cần quan tâm sao?

      Xoay người bước

      phải!

      Chính là người bảo ta tắm, nếu như ta té ra đó, lại có mệnh hệ gì, chẳng phải phải gánh cái tội này sao?

      Cái này phải là giết Bá Nhạc, nhưng Bá Nhạc lại vì mà chết sao?

      Sở Trạm Đông lại xoay người, tay đặt lên tay nắm của cánh cửa.

      phải!
      ChrisHale205 thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 72.2

      Edit: Mint Mun

      Beta: Đào


      nam quả nữ, nếu như mặc quần áo sao đây?

      có thể nghĩ rằng có mưu đồ bất chính với ?

      Xoay người lần nữa...

      Đợi chút!

      Lâu như vậy cũng thấy có tiếng động nào phát ra, phải...

      Cứ như thế vài lần, trong tâm trạng hồi hộp,tay Sở Trạm Đông cũng chạm được đến cánh cửa, vừa mới nắm lấy tay cầm cánh cửa, còn chưa kịp mở, cánh cửa được ai đó mở ra từ bên trong.

      Bốn mắt nhìn nhau...

      thình thịch thình thịch...

      Sở Trạm Đông cảm nhận được trái tim mình nhảy lên loạn nhịp.

      Sau khi tắm xong, đầu tóc vẫn còn ướt,vài giọt nước theo lọn tóc tí tách rơi xuống, có đeo kính mà cầm ở tay, để lộ ra đôi mắt ngập nước như sương mù bao phủ.

      Mặc người chiếc áo sơ mi của , bởi vì chiều cao của hai người khác xa nhau, mặc chiếc áo sơ mi vào người giống như chiếc váy trắng dài đến tận đầu gối...

      mang giày, vì vậy để lộ ra đôi chân nhắn.

      Đôi chân kia, luống cuống xoắn xuýt lại với nhau, từng nhịp, giống như giẫm nát trái tim Sở Trạm Đông...

      Rầm!

      Cổ họng Sở Trạm Đông lên xuống nhấp nhô, được tự nhiên dời tầm mắt:

      " sao chứ?"

      Tiếng phát ra, thế nhưng lại được tự nhiên.

      " có, có việc gì..." Hàn Mộc Tâm thấp giọng trả lời.

      Sở Trạm Đông gật đầu: "Ừ, tiếp tục công việc!"

      xong xoay người, chờ ngồi xuống, ngẩng đầu lên thấy chậm chạp bước tới bên ghế sofa, lông mày lúc này nhíu lại: "Đây là có việc gì sao?"

      Chẳng biết tại sao, lúc này có chút giận giữ!

      Tay đỡ eo, chân khép lại còn gọi có việc gì, có phải hay té chết mới gọi là có việc?

      "Là, là cẩn thận té chút, tôi có, có chuyện gì, có thể chịu đựng nổi, tôi làm chậm trễ công việc!" Hàn Mộc Tâm khoa chân múa tay chứng minh mình , lấy tốc độ nhanh nhất đến bên chiếc ghế sô pha.

      Ngay tại lúc này, khoảng cách đến ghế sô pha chỉ còn vài bước, đột nhiên dưới chân lảo đảo cái, cả người đều hướng phía trước ngã xuống...

      có đau đớn như trong dự tính, người mình cũng có chạm mặt đất, ngược lại ngã vào cái ôm ấm nóng, đem vây quanh xít xao.

      Khẽ chớp lông mi, mở mắt ra, đập vào mắt mình là khuôn mặt Sở Trạm Đông ngũ quan tinh tế như được cắt gọt tỉ mỉ, quả rất được ông trời ưu ái...

      Người trong lòng hương hương mềm mại, bao phủ thần kinh Sở Trạm Đông.

      này hóa ra cũng giống như Hàn Tử Tây, đều thuộc dạng phụ nữ quyến rũ.

      Trước sau lồi lõm, nhất là hai khối trước ngực mềm mại, chạm vào lồng ngực của , động tác thân mật như thế mỗi lần hô hấp hai người dường như đều cùng nhau, lên xuống dồn dập, hồi tê dại, bụng dưới liền nổi lên trận kích thích...( khụ.. Mun còn a..*che mắt* )

      Sở Trạm Đông cũng biết, khi mình nhìn thấy nàng sắp té ngã , tại sao phải khẩn trương như vậy, cơ hồ kịp nghĩ ngợi liền vụt chạy về phía .

      Trong nháy mắt đó, cần suy nghĩ, hết tất cả đều là tự động .

      Tròng mắt đen thâm thúy chống lại đôi mắt của trong lòng vẫn còn sợ hãi.

      Trong đôi mắt ngơ ngác ngấn nước kia của , thấy ảnh ngược của khuôn mặt mình.

      ràng trông thấy, giờ phút này mặt của chính mình, lên nét lo lắng.

      Bỏ qua những nghi hoặc trong lòng, nghĩ muốn lừa mình dối người đều có chút khó khăn.

      biết phải là Hàn Tử Tây, tại sao phải lo lắng ?

      đúng, coi như là Hàn Tử Tây, cũng lo lắng a!

      chán ghét Hàn Tử Tây, hơn mười sáu năm qua, phải sao?

      Làm sao lo lắng cho đây?

      Giống như đột nhiên hoàn hồn, đẩy như đẩy củ khoai lang nóng phỏng tay, động tác dịu dàng.

      Hàn Mộc Tâm xuất phát theo bản năng, thuận tay kéo lại cánh tay...

      Sau đó sau đó, cuối cùng cuối cùng...

      Hai người tư thế quả có chút mờ ám khiến người ta liên tưởng đến cảnh....

      Hàn Mộc Tâm nằm ở sàn, Sở Trạm Đông nằm ở người .

      "Tổng, tổng giám đốc, tôi xin xin lỗi..." Hàn Mộc Tâm lắp bắp nhìn người đàn ông ở mình: "Tôi, tôi phải cố ý..."

      Sở Trạm Đông mặt đen lại lời nào.

      này...

      này...

      này...

      Cố ý hay vô ý đều thể truy cứu, ...

      Muốn ăn !

      Suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu !

      Nhất là khi nhìn thấy đôi môi đào kia mấp máy, nghĩ muốn hôn lên.

      Con ngươi đen càng ngày càng sâu, dùng hai tay ôm lấy mặt của : "Xuỵt!"

      Hàn Mộc Tâm kinh ngạc với suy nghĩ của mình, dám tiếp.

      Chính là ánh mắt nai con ngơ ngác của , làm cho lí trí còn sót lại của Sở Trạm Đông hoàn toàn biến mất.

      Con ngươi sáng quắc, hề chớp mắt nhìn khuôn mặt nhắn yếu ớt của ửng hồng , duỗi ngón tay ra, từng chút chạm .

      Hàn Mộc Tâm bởi vì chạm đến, cả người run .

      Hơi thở mập mờ, lưu chuyển ở giữa hai người.

      Sở Trạm Đông nhìn dưới thân, ánh mắt càng ngày càng mê ly, cũng càng ngày càng...

      Lưu luyến!

      Đúng!

      Chính là cảm giác như thế.

      Giống như người dưới thân là người của , ánh mắt như vậy, có thể đem người dìm chết trong đó.

      "Tiểu Tây..."

      Hai chữ này, bị khống chế từ giữa cánh môi mỏng bật ra: "Tiểu Tây..."

      Từng tiếng, tình cảm sâu đậm...

      Đồng tử Hàn Mộc Tâm bỗng nhiên co rụt lại, tia phức tạp nhanh chóng xẹt qua.

      Gương mặt tuấn tú dần dần tiến tới gần, gần đến nỗi hô hấp của hai người, đều phân biệt là của ai ...
      ChrisHale205 thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 73.1 : cần đuổi tôi .

      Edit: thuonglu

      Beta: Đào


      Khoảng cách mặt càng ngày càng gần, môi chỉ thiếu chút xíu nữa liền dán lên, tình hình hết sức căng thẳng, đúng lúc này...

      Điện thoại vang lên.

      Là lão phu nhân gọi tới, muốn lập tức trở về nhà!

      Sở Trạm Đông khi về đến nhà. Khuôn mặt tối sầm lại, vì gì cả, chỉ vì...

      ràng, rất ...

      Đây phải là Hàn Tử Tây, nhưng thiếu chút nữa lại...

      Nếu phải là cú điện thoại của bà nội gọi tới đúng lúc, có khả năng...

      Người giúp việc cho biết, lão phu nhân ở trong phòng chờ .

      Tiếng gõ cửa vang lên.

      "Là Đông tử sao?"

      "Đúng vậy bà nội!"

      "Vào !"

      Đẩy cửa vào, liền thấy lão phu nhân ngồi ở giường lấy tấm hình chụp cha mẹ lau chùi.

      Sở Trạm Đông biết , đây là lão phu nhân bất mãn việc cùng Mộ Cẩn Du làm giấy chứng nhận kết hôn.


      tới ngồi bên cạnh bà nội, cầm lấy ảnh trong tay người rồi tiếp tục thao tác mà bà làm.

      Lão phu nhân nhìn gò má của cháu nội, đáy mắt tràn đầy vẻ đau xót, thở dài hơi rồi : "Cháu còn có người , lúc ấy tuổi còn hẵn là còn nhớ ?"

      Đôi mắt sâu thẳm của Sở Trạm Đông nhìn về phía lão phu nhân: "?"

      "Ừ!" Lão phu nhân gật đầu: "Bởi vì đủ loại nguyên nhân, ta hại ấy, nhưng mà ấy còn có sinh ra , cũng là em họ của cháu, cùng độ tuổi với Tiểu Tây, chỉ tiếc đến bây giờ bà nội vẫn chưa tìm được con bé."

      "..." Lão phu nhân làm sao đột nhiên lại với những chuyện này đây?

      "Biết tại sao ta lại bắt cháu cưới Tiểu Tây làm con dâu nuôi từ bé ?" Lão phu nhân hỏi.

      "Bởi vì người coi bói qua, ấy có bát tự cùng cháu tương xứng, có thể bảo vệ cháu sống lâu trăm tuổi!" Lúc ấy lão phu nhân như thế .

      Khi đó tuổi còn , chỉ cảm thấy, lão phu nhân quá cổ hủ mê tín. Lại cho rằng đứa ăn xin do tránh trời mưa chạy ngược lên lại có thế bảo vệ sống lâu trăm tuổi, ra chỉ khiến mọi người trêu đùa.

      Cho đến hai năm trước, lúc Hàn Tử Tây qua đời lâu. uống rượu quá nhiều khiến dạ dày xuất huyết phải nằm viện kiểm tra sức khỏe. mới biết được, ra bên trong cơ thể mình lại dấu loại bệnh độc đáng sợ.


      trách được lão phu nhân luôn thay cầu xin nhiều bùa bình an như vậy, ra là người lo lắng cho thân thể của liệu có thể hay qua được cái ngưỡng cử ba mươi tuổi.


      "Đúng!" Lão phu nhân cầm lấy tay cháu nội, thả ở lòng bàn tay: "Người coi bói , trong mệnh cháu thiếu nước, chỉ cần tìm người có ngũ hành thuộc thủy, nhất định có thể bảo hộ cháu chu toàn.

      Mà gặp phải Tiểu Tây chính là ý trời, lại vừa vặn mưa xuống lớn như vậy, ta liền cho rằng Tiểu Tây chính là quý nhân mà số mệnh an bày, cho nên mới buộc cháu cưới nàng làm con dâu nuôi từ bé.

      Chỉ tiếc...

      Biết ta vì cái gì, liên tục có buộc cháu cùng Tiểu Tây làm vợ chồng chân chính, thậm chí hai năm trước sau khi bái phật trở lại còn muốn chia rẽ các cháu ?"

      "Bà nội cho rằng ấy là người con của ?" trách được thái độ lại thay đổi nhanh như vậy.


      " phải là cho rằng, mà là có chứng cớ vô cùng xác thực!" Ánh mắt của lão phu nhân thống hận vô cùng: "Lúc ấy phái người tìm đứa bé ấy, lại truyền về tin tức, Tiểu Tây chính là em họ cháu.

      Làm sao có thể chứ?

      Con bé với của cháu lớn lên hề giống a!

      Tuyệt đối có điểm nào giống!

      Đúng là nhưng mà, kết quả giám định của con bé cùng ta lại có quan hệ họ hàng!"

      "..." Con ngươi đen bỗng nhiên nheo lại, đạo hàn quang quét qua: "Có người thầm giở trò!" Tiếng vui mừng tựa như cây cỏ ngập tràn sắc xuân.

      "Ừ!" Lão phu nhân gật đầu: "Có người nghĩ cháu sống sót, cho nên thầm thao túng hết thảy, cho ta tin tức như vậy, để khiến ta cho rằng Tiểu Tây với cháu là em họ, tiếp tới để cho cháu có con nối dòng.

      Khi biết được cháu cùng tiểu Tây là em họ, ta cũng nghĩ tới muốn cho hai đứa ly hôn.

      Nhưng là...

      Dùng lý do gì đây?

      Tiểu Tây cho tới bây giờ chưa từng làm qua chuyện gì có lỗi với cháu, ngược lại là cháu liên tục có lỗi với người ta, như vậy đối với con bé quá công bằng.

      Hơn nữa...

      Ta cũng vậy bỏ được nó!


      Nếu ly hôn với cháu, con bé nhất định rời khỏi Sở gia, nhưng đây chính là cháu ngoại của ta a, là cháu duy nhất bên ngoại, ta vừa bỏ được cháu, cũng bỏ được con bé, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt của ta.

      Ta lại thể cho con bé biết chân tướng, tại Sở gia mà cứ như vậy ra, ta sợ hãi tiểu Tây chịu tha thứ ta, dù sao người của cháu, thực là vì ta mà chết.

      Ta liên tục ôm hi vọng hai đứa vĩnh viễn cũng sinh ra tình cảm.

      Dù sao cháu cũng chán ghét con bé như vậy, mà ta cũng từng hỏi qua nhiều lần con bé đối với cháu cũng có loại cảm giác kia.

      Lúc trước ta cũng biết, bệnh độc trong cơ thể của cháu có thể dùng quá trình di truyền máu để khắc chế, nếu cũng lãng phí nhiều năm như vậy .

      nghĩ tới...

      Nếu như khi đó phải là nghĩ đến hai đứa có liên hệ máu mủ, chừng con hai đứa..."

      Khóe mắt lão phu nhân ngấn lên dòng lệ.

      "Bà nội..." Sở Trạm Đông lấy tay giúp bà lau sạch : "Bà nội có thể cho cháu biết năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì được , vì cái gì trong cơ thể của cháu lại mang theo cái loại bệnh độc đó?"

      "Chuyện này rất dài dòng, về sau bà nội từ từ lại cho cháu biết, chuyện cháu cần làm ngay bây giờ chính là nhanh chóng cùng tiểu Du kết hôn ..."

      Lão phu nhân nắm chặt tay của Sở Trạm Đông: "Đông tử, tiểu Du muốn dẫn cục cưng rời Sở gia. Con bé thể rời , nhất là cục cưng, tuyệt đối thể để rời , nếu chờ đến lúc bệnh độc hoàn toàn tái phát, có cục cưng, cháu sao có thể toàn mạng đây!”
      Hale205Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

      Chương 73.2



      Edit & Beta: linhlunglinh


      ...

      chết sao?

      Nghĩ đến đó, Sở Trạm Đông vội vàng tìm Tư Mã Hạo để thực cuộc kiểm tra tổng quát.

      Tại phòng làm việc của Tư Mã Hạo...

      “Cách thời gian phát tác hoàn toàn còn bao nhiêu lâu?”

      Tư Mã Hạo đưa cho Sở Trạm Đông chai nước, sau đó ngồi xuống ghế đối diện.

      “Cậu cũng biết đây là loại virut có cấu tạo vô cùng phức tạp. Cũng giống như ngũ hành có năm loại nguyên tố vậy, tương sinh tương khắc với nhau, cho nên tôi thể rút dây động rừng được. Thời gian cụ thể khi nào virut này phát tác tôi cũng thể trước được. Ngay cả thầy của tôi cũng chưa từng gặp qua loại virut này, còn phương pháp điều trị thầy tôi nghiên cứu.”

      “Tôi có thể vượt qua được năm nay hay ?” Sở Trạm Đông lấy tay vuốt lên chai nước, giọng đều đều: “Phải qua năm nay mới có thể...”

      “Cậu cái gì vậy?” Tư Mã Hạo nhíu mày : “Bây giờ cậu đứa con trai, cậu muốn chết cũng chết được đâu!”

      “Phải ?” Sở Trạm Đông khẽ nhếch mép, lại đột nhiên chuyển đề tài: “Cậu có biết tại sao lúc đó bà nội lại ngăn cản chuyện của tôi với Hàn Tử Tây hay ?”

      phải Sở lão phu nhân thử cậu sao?” Tư Mã Hạo kinh ngạc hỏi.

      “A...” Sở Trạm Đông cười khẽ: “ biết ai lại cho bà nội rằng tôi và Hàn Tử Tây là em họ!”

      “...”

      phải cậu cũng thấy rất kinh ngạc sao?” Đôi mắt của Sở Trạm Đông lạnh lùng mà trong trẻo giống như vầng trăng ngày rằm. “ em họ, điều này rất có ý tứ!”

      “Đông Tử...” Tư Mã Hạo nhíu mày: “Cậu muốn làm gì?”

      phải rất lâu chúng ta có chơi trò nào thú vị rồi sao?” Đột nhiên Sở Trạm Đông dùng sức, cái chai nước trong tay bị nghiến răng bóp méo, chất lỏng trong chai tràn ra ngoài, chảy dọc xuống theo ngón tay của : “Nếu muốn cái mạng của Sở Trạm Đông này cũng được, nhưng trước hết phải tôi chơi đùa vài trận mới được!”

      “Tôi liên lạc với Lê, Thần và Hoằng.” Tư Mạ Hạo bình tĩnh .

      “Ừ!” Sở Trạm Đông gì thêm mà gật đầu.

      ***

      Mộ Cẩn Du vẫn luôn chờ Sở Trạm Đông đến tìm mình.

      Cuối cùng Sở Trạm Đông cũng đến, nhưng đến vào buổi chiều ngày thứ ba kể từ lúc náo loạn bỏ nhà .

      cho rằng... lần này tới là để giữ ở lại, dù sao trong tay còn giữa đứa làm tiền đặt cược, nhưng ai biết lại...

      ...”

      Mộ Cẩn Du thể tin được những điều mình vừa mới nghe được. Sở Trạm Đông... ... cái gì?

      “Tôi chuẩn bị xong trực thăng, em dọn dẹp chút !”

      Mộ Cẩn Du ngồi ghế sofa trong phòng ngủ, trong lòng ôm lấy đứa bé vẫn ngủ say. Sở Trạm Đông đứng trước mặt từ cao nhìn xuống. Lời vừa rồi của thay vì là lời hỏi thăm bằng đó là lời thông báo!

      Ý tứ của biểu đạt rất ràng rồi! phải sao?

      muốn cưới ! muốn rời khỏi chỗ này!

      Tại sao lại như vậy?

      muốn ... vậy chẳng lẽ ngay cả con trai cũng muốn sao?

      “Con trai của em... em có thể đưa con theo sao?” Mộ Cẩn Du cẩn thận thăm dò: “Con còn thể xa em được, mà em cũng thể rời xa con!”

      “Được!” Sở Trạm Đông gật đầu: “Bên kia tôi thu xếp ổn thỏa, em cần mang quá nhiều đồ!”

      cũng chứ?” Mặc dù Mộ Cẩn Du biết mình hỏi ra như vậy tự rước lấy nhục nhã, nhưng là thể tiếp thu nổi đả kích này.

      “Tôi !” Sở Trạm Đông tiếp: “Về sau chỉ có em cùng con trai . Đương nhiên nếu em cảm thấy đơn, hoặc gặp được người nào thích hợp cũng có thể...”

      ...”

      Hai tròng mắt của Mộ Cẩn Du đỏ hoe, lớn tiếng : “Ở trong mắt tình của em rẻ tiền như vậy sao? Rời xa rồi, em có thể vì đơn mà tùy tiện tìm người đàn ông khác hay sao?”

      “Tôi ở bên ngoài chờ em!” Sở Trạm Đông trả lời câu hỏi của Mộ Cẩn Du mà xoay người rồi .

      ...”

      Mộ Cẩn Du vội vàng chạy tới ngăn bước chân của , hai mắt trào dâng nước mắt: “, em sai rồi, em biết em sai rồi, em kết hôn với , đời này em cũng kết hôn với , cầu xin đừng đuổi em ...”

      Đứa bé trong lòng Mộ Cẩn Du bị đánh thức nên cũng bắt đầu khóc oa oa. Mộ Cẩn Du đưa con đến trước mặt Sở Trạm Đông: “Con trai cũng bỏ được ba ba, cũng như em thể bỏ được ...”

      Người con trước mặt trẻ đẹp như vậy, lại còn vì mà phải làm người mẹ, mà lại...

      Hai mắt Sở Trạm Đông từ từ nhắm lại, mặt đổi sắc : “Từ từ rồi quen!”

      ...” Bởi vì những lời này của mà Mộ Cẩn Du khóc vô cùng thê lương cũng phải dừng lại: “ nỡ nhẫn tâm như vậy sao?”

      “Đau dài bằng đau ngắn!” Sở Trạm Đông nhìn Mộ Cẩn Du với ánh mắt chút tình cảm nào: “Tôi thể cho em thứ mà em muốn, cả đời này cũng thể cho được!”

      “Em cần, cái gì em cũng cần...” Mộ Cẩn Du lắc mạnh đầu: “Em cần kết hôn với em, cũng cần tình cảm ca vời của , em chỉ cần được ở bên cạnh . Điều này cũng được sao?”

      hèn mọn như vậy, có phải nên cảm động ?

      Cái gọi là đoán được mở đầu nhưng đoán được kết cục, chính là tình cảnh giờ của Mộ Cẩn Du.

      vô cùng hối hận, sớm biết thế này trói buộc như vậy!

      tại tốt rồi, cuối cùng cũng đến bước cuối này!

      Sở Trạm Đông khẽ thở dài, lấy tay lau nước mắt khuôn mặt Mộ Cẩn Du, duỗi cánh tay dài ôm hai mẹ con vào trong lòng.

      Mộ Cẩn Du tựa vào trong vòng tay ấm áp của , nước mắt lại càng tuôn trào dữ dội: “... đừng đuổi em , em ép buộc nữa. Cho dù em danh phận cũng bao giờ oán hận nửa câu. để cho em ở lại bên cạnh em được ? để cho con trai của chúng ta khi lớn lên có ba cùng có mẹ, được ?”

      Sở Trạm Đông vỗ lên lưng , sau đó lại đẩy ra, nhàng đặt nụ hôn xuống trái của . Đôi môi mỏng của cũng từ từ mở ra...
      ChrisHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :