1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chồng Trước Anh Thật Là Nham Hiểm - Tô Tô (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 67: Hai năm sau

      Editor: Jen Con Nýt
      Beta: Gian Tà

      Hai năm sau!

      “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, ta lo lắng!” Muội giấy giáp che ngực tỏ vẻ khẩn trương.

      Muội giấy ất đem quyển tạp chí đẩy tới trước mặt , chỉ chỉ vào bìa mặt quyển tạp chí : “Ừ, nhìn kỹ vào trong mắt . Ngươi có thấy trong mắt đầy nhiệt huyết ?”

      Muội giấy giáp nhìn nam nhân bìa sách chớp mắt: “A nhiều ! Ta vừa nghĩ, nếu ta được trúng tuyển về sau có thể cùng nam nhân này hít thở khí trong lành toà nhà kia, còn có thể cùng … Vừa nghĩ thôi, tim ta liền đập rộn lên!”

      Muội giấy ất bĩu môi: “Nhìn ngươi lúc này hoang tưởng! Giống như, ngươi vào tập đoàn HC liền có thể qua lại với tên tổng giám đốc tự đắc kia! Nếu cảm thấy ổn uống thuốc được ?”

      “Hàn Mộc Tâm!”

      Giọng của người phỏng vấn làm cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người, nhìn trong góc có nữ nhân đem lại cho người khác chút cảm giác tồn tại nào, giơ tay lên hô to: “Có!”

      Nữ nhân đeo cặp kính to đùng, hầu như che kín cả nửa khuôn mặt, người mặc quần áo cũng là…

      Người phụ nữ này từ phía sau người hai muội giấy tới, muội giấy lại bắt đầu thầm .

      Muội giấy giáp : “Trời ạ, phải tập đoàn HC chú ý nhất là dung nhan của đối phương sao? Người phụ nữ này sao lại dám mặc đồ như vậy tới đây. Nhìn y phục của người phụ nữ kia . Nó được nhặt từ trong thùng rác ra sao? Phong cách là quê mùa, xem như là nhặt được nhưng cũng phải ủi lại cho thẳng tý chứ…”

      Muội giấy ất trả lời: “ Cẩn thận, ngươi chút thôi, biết đâu trong tương lai hai người trở thành đồng nghiệp sao, cúi đầu thấy ngẩng đầu thấy!”

      Hàn Mộc Tâm cúi đầu nhìn trang phục mình.

      vậy, nó có vẻ phù hợp a!

      Đúng là…

      Trước khi vào phỏng vấn, Hàn mộc Tâm lấy tay vuốt lại trang phục cho thẳng rồi mới gõ cửa.

      Chờ bên trong lên tiếng, nàng vào, lễ phép cúi đầu chào: “Chào các vị giám khảo, tôi là Hàn Mộc Tâm!”

      **

      “Mộc Tâm! Có điện thoại!”

      Hàn Mộc Tâm sân thượng vuốt lại trang phục thấy Chung Đường Quả cầm lấy điện thoại của mình chạy đến.

      Khi nghe điện thoại, Đường Quả như tên trộm đứng gần bên cạnh, thập thò nghe lén.

      Là điện thoại của phỏng vấn tập đoàn HC thông báo cho nàng biết thứ hai bắt đầu làm!

      Chờ điện thoại vừa cúp, Đường Quả còn hưng phấn hơn cả Hàn Mộc Tâm: “Mộc Tâm, ngươi quá lợi hại!”

      Nàng đưa ngón tay cái với : “Cho cậu 10086 cái khen! Mọi người cậu thành công, cậu còn tin! Ha ha ha, HC a! Muội giấy kia chèn ép cậu ngàn lần cũng thể tiến vào HC, cậu lại dễ dàng vào được HC, quả là phải đối mặt với chị em giấy kia!

      Hàn Mộc Tâm cười nhạt, : “Cái này còn phải cảm ơn cậu, nếu phải cậu khích lệ mình chắc mình cũng !”

      “Ai ai ai, những lời này chị đây sao thích nghe được!” Đường quả ôm lấy bả vai : “Mặc dù đúng là mình khích lệ nhưng có thể vào được hay , toàn bộ là nhờ kỹ năng của bản thân cậu, bé Hàn Mộc Tâm, xin đừng coi thương bản thân mình như vậy được ?”

      Hàn Mộc Tâm chỉ mỉm cười.

      Đường Quả giành lấy trang phục trong tay , động tác nhanh nhẹn, đẩy nàng ra ngoài : “ nhanh chút, chị đây dẫn cậu ăn ngon , phải ăn mừng trận.”

      Ăn cơm tối xong, Đường quả đề nghị dạo vài vòng để tiêu hoá thức ăn rồi mời trở về, Hàn Mộc Tâm có ý kiến.

      “Mộc Tâm, chúng ta quen nhau hai năm?” Đường Quả quá cảm thán: “ Thời gian trôi qua nhanh, nhớ lúc đầu mình mới quen cậu, cậu lúc nào cũng thích chuyện!”

      Hàn Mộc Tâm cười yếu ớt: “ phải là thích chuyện, chỉ là biết gì, lần đầu tiên đến thành phố lớn như vậy, sợ đến chết!”

      “Cắt!” Đường quả hừ hừ, : “ phải chỉ là nhà cao chút, xe cộ có chút nhiều hơn, đường xá rộng hơn chút, có gì đặc biệt hơn người, có chị đây bảo vệ cậu, về sau cứ yên tâm mà mạnh dạn, muốn cứ , hiểu chưa?”.

      Đến giờ, Đường Quả còn nhớ , lần đầu gặp Hàn Mộc Tâm, giọng đặc giọng Tứ Xuyên. Sau đó phải tìm đến lớp luyện , đào tạo hình như hai năm, mới được giọng phổ thông, nhưng đôi khi có thể thỉnh thoảng số từ địa phương.

      “Quả quả, cảm ơn cậu!” Hàn Mộc Tâm chân thành cảm ơn.

      “Dừng lại, khoan hãy cảm ơn, tối nay ngươi phải chuyển ra khỏi nhà mình ngay lập tức!”

      Đường quả này tính tình ngay thẳng, thích giúp đỡ người khác vì rất vui.

      Lần đầu khi lần đầu thấy Hàn Mộc Tâm, (Hàn Mộc Tâm) bị khi dễ, (Đường Quả) cứu (Hàn Mộc Tâm), sau đó lại để cho (Hàn Mộc Tâm) ở lại trong nhà của mình(Đường Quả).

      Về sau, nghe Hàn Mộc Tâm về chuyện của mình.

      Quê vốn ở Tứ Xuyên, chưa từng được học đại học. Sau khi tốt nghiệp trung học, bị người nhà ép buộc nghỉ học phải làm việc vài năm ở trong thị trấn . Hai năm trước trốn đến đây bởi cha vì hôn nhân của họ, muốn đem gả cho ta nhưng lại là tên ngốc.

      Ghét nhất như vậy, ở thành phố này may mắn được gặp người tốt như Đường Quả, giúp Hàn Mộc Tâm đứng được trong thành phố B.

      Nhìn Đường Quả tuỳ tiện như vậy, ánh mặt Hàn Mộc Tâm chợt loé lên.

      Hai người cũng dạo quá lâu ở đường, bởi vì ngày mai là thứ hai, bọn họ ai cũng phải làm.

      **

      “Hàn Mộc Tâm, ngươi thử thêm thử chữ để ta xem!”

      buổi sáng tinh mơ, Đường Quả liền rống lên làm đất rung núi chuyển.

      Hàn Mộc Tâm cắn môi trả lời: “Đúng là…”

      “Cái gì là, phải là bộ trang phục, cũng có quá đắt, ngươi dám hay , cần chít chít méo mó, chị đây tặng cho cậu cũng phải vô ích, phát tiền lương, cậu còn phải trả nợ, nhanh chóng thay , ngày đầu tiên làm mà muộn, cậu muốn làm việc nữa sao!” Đường Quả chẳng cần để ý mọi việc, đem bộ trang phục quê mùa hôm phỏng vấn đó cởi bỏ, đem trang phục ttong tay mình nhét vào trong ngực rồi : “Nhanh thay , mình đợi cậu dưới lầu!”

      Đường quả đưa nàng đến tập đoàn HC!

      “Khi nào tan việc gọi điện cho mình, mình đến đón cậu!” Trước khi Đường Quả xoay người rời còn đứng lại dăn dò.

      Hàn Mộc Tâm nộp đơn chính là vào bộ phận thư ký tổng giám đốc.

      Cả ngày nghỉ, với siêng năng, được công nhận của tổng giám đốc Vương Lỗi: “Thư ký Hàn, biểu tệ, hãy tiếp tục cố gắng!”

      Hàn Tử Tây gật đầu trả lời: “Cảm ơn tổng giám đốc!”

      Vương lỗi cười nhạt:” Ngành của chúng ta có chút phức tạp, có cái gì hiểu nên hỏi những người khác, đương nhiên có thể hỏi tôi!”

      “Tôi !”

      “Ừ! Tốt lắm! Tan tầm !”

      “Tổng giám đốc, tạm biệt!”

      **

      Làm việc được tuần, Hàn Mộc Tâm cũng thích ứng được với công việc.’

      là người dễ chuyện, cũng giúp đỡ đồng nghiệp rất nhiều, chưa bao giờ từ chối ai, cho nên quan hệ với đồng nghiệp cũng coi như tệ, tổng giám đốc Vương Lỗi cũng coi như thuận buồm xuôi gió.

      “Thư kí Hàn, đem phần văn kiện này đến tầng cao nhất, vào phòng đưa cho tổng giám đốc!”

      Mới vào công ty, có thể đến tầng cao nhất, đối với muội giấy mà đều là ước mơ a.

      Có thể thấy tồn tại của tổng giám đốc như thiên thần trong lòng họ!

      Cơ hội này chưa tới phiên các nàng đâu!

      Nhưng cũng có ai ghen tỵ, lớn lên với bộ dạng kia.

      Kính đen, đánh phấn, nhìn từ xuống dưới được gọi là quần áo sao, cho dù lên tầng cao nhất cũng thể làm được cái gì. Cho nên, những thứ kia đối với muội giấy mà được lên tầng cao nhất là hạnh phúc vô hạn, nhưng đối với nàng lại lộ ra ánh mắt ghen tỵ.
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 68: Ghét bỏ.


      Editor: Sammie_96

      Beta-er: linhlunglinh

      Hàn Mộc Tâm gõ vang cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, chờ lâu nhưng ai trả lời.

      Bên trong Phòng thư kí cũng có người!

      Có lẽ giám đốc ra ngoài, Hàn Mộc Tâm nghĩ vậy, xoay người.

      Đến trước thang máy chuyên dụng cho tổng giám đốc, vừa lúc cánh cửa mở ra. Đoàn người từ bên trong bước ra ngoài.

      Người đàn ông đầu, toàn thân mặc đồ màu đen, nghiêm túc thận trọng, toàn thân tỏa ra khí mạnh mẽ người lạ chớ lại gần. Nhất là đôi mắt kia, tối đen như mực, chút nhiệt độ, thư kí bên cạnh báo cáo việc gì đó, gương mặt ta chút thay đổi lắng nghe, đột nhiên dừng chân: “Bảo phòng thị trường ngày mai nộp bản kế hoạch lên đây.”

      Giọng của mặc dù trầm thấp dễ nghe, nhưng lại mang theo mười phần khí phách oai phong.

      Bọn họ càng càng gần, Hàn Mộc Tâm bước nhanh đứng qua bên nhường đường, chờ lúc sắp vào văn phòng, : “Tổng giám đốc, tôi ở bên bộ phận nghiệp vụ, đây là tài liệu của quản lí chúng tôi…”

      còn chưa xong, bị xoay người làm cho hoảng sợ được nữa, ngơ ngác nhìn , tới hướng , đột nhiên hoàn hồn, vội vàng im lặng cúi đầu như ve sầu mùa đông.

      Sở Trạm Đông thể tin tai mình, vừa rồi nghe được giọng giống như của... Hàn Tử Tây!

      Nhưng mà…

      Sở Trạm Đông nhíu mày.

      Đây là cách ăn mặc gì vậy?

      Mắt kính đen to như vậy, cũng sợ khiến đầu mệt mỏi mà ngất xỉu!

      Tóc xõa che gương mặt, giống như chưa hề tới tiệm hớt tóc phải, ố vàng… Tóm lại tất cả đều giống như đủ chất dinh dưỡng.

      Sở Trạm Đông cười thầm: nghĩ gì vậy, chẳng qua chỉ là giọng có chút giống thôi.

      thu hồi bước chân, vào cửa trước rồi với thư kí: “Giải quyết !”

      **

      Tăng ca.

      Mặc dù làm việc được nửa tháng, theo lý thuyết càng làm càng thích ứng, nhưng gần đây Hàn Mộc Tâm lại gặp rắc rối.

      Tiếng của có chút ổn…

      Tổng giám đốc muốn đem phần tài liệu dịch sang tiếng , làm cả buổi chiều, nhưng vẫn chưa hoàn thành.

      Hai năm trước, ở công ty từng làm việc này, thay vì là thư kí, bằng là tạp vụ đúng hơn.

      Nào là bưng trà đưa nước, mua thức ăn mua cơm. Sao chép văn kiện, đều là do làm.

      Hơn nữa, công ty kia là quá , tiếng căn bản là dùng đến. Nếu như có dùng, cũng năm mười thuở (lâu lắm, hiếm hoi) mới người có vị khách nước ngoài tới hello, nice to meet you như những câu thông thường, căn bản có những câu chuyên ngành khó hiểu này.

      Đường Quả công tác nếu trở về cũng chỉ ở mình, nên Hàn Mộc Tâm liền dứt khoát ở lại làm thêm giờ.

      Năm giờ rưỡi tan tầm, nàng làm đến mười giờ, mới hết việc.

      **

      Gần đây công ty có hạng mục lớn, so với trước kia gấp rút hơn, Sở Trạm Đông đều phải làm thêm đến đêm khuya.

      Nhìn thời gian trong máy tính, mười giờ, tắt máy tính, cầm áo vest ghế dựa, ra phòng làm việc.

      thang máy chuyên dụng cho tổng giám đốc, đến tầng hầm đỗ xe, lấy xe rời .

      Điện thoại di động vang lên, ấn phím xanh: “Ở đường, lập tức về nhà ngay!”

      Giọng mặc dù dịu dàng nhiều, giống như với vợ về hành tung của mình.

      “Ừ… muốn ăn gì… Tốt, tôi biết rồi…”

      Ngắt điện thoại, thở ra luồng hơi, tay trái giữ vô-lăng, tay phải xoa xoa thái dương, tốc độ xe chậm dần.

      Đúng lúc này, ở phía trước xa có đôi nam nữ giằng co, đập vào tầm mắt của .

      "Trong túi xách có tiền, cầu xin bỏ qua cho tôi ..."

      “Mày tưởng bố đây là thằng ngốc à? Bố vừa theo mày từ HC tới đây, từ HC ra, mà mày lại khóc than với tao là có tiền? Buông tay tao ra, nếu coi chừng…”

      tin tôi có thể cho xem!” Hàn Mộc Tâm thân thể run rẩy: “Tôi ...”

      “Mẹ kiếp, con đàn bà xấu xí này, ầm ĩ chết được…”

      Cũng như mấy tên vô lại khác, nhuộm tóc vàng dáng vẻ lưu manh, đối với lộ ra dưới ánh đèn đường, lóe ra ánh sáng của dao . “Buông tay ra, nếu bố đâm chết mày!”

      “Tôi…”

      Người phụ nữ vừa mở miệng, dao của người đàn ông phân biệt đúng sai hướng tới bụng của người phụ nữ.

      Tuy rằng người phụ nữ kia lộ vẻ sợ hãi, nhưng vẫn gắt gao ôm lấy túi vải bố màu trắng to, chịu buông tay.

      Sở Trạm Đông nghĩ xen vào, nhưng mà…

      tuyệt đối phải vì giọng của ta giống Hàn Tử Tây mới dừng xe lại, mà là… người phụ nữ này có làm thêm việc ngu xuẩn gì nữa !

      nàng ngốc nghếch này lại khóc!

      Tay của kẻ lưu manh giữa chừng bị chặn lại, khi thấy Sở Trạm Đông cao lớn tuấn tú, sắc mặt liền thay đổi.

      Bây giờ hơn nửa đêm, tại sao lại còn có người, người phụ nữ này theo nhiều ngày, nhìn thấy cách ăn mặc của ta nghèo nàn nhưng hôm đó nhìn thấy ta làm rớt túi xách, bên trong toàn là đồ tốt đấy!

      vất vả mới chờ được cơ hội tốt như vậy, nhưng nửa đường lại nhảy ra người Trình Giảo Kim, quá xui xẻo.

      Nhưng lưu manh cũng có đầu óc, liền vòng vo: “Vợ à, em hãy cùng về nhà , đánh bạc, ngày mai tìm việc làm, nếu em về cùng , tự tử cho em xem!”

      “…” Bây giờ suy nghĩ của lưu manh đều tốt như vậy hay sao? Lông mày hếch lên, mắt nhìn Hàn Mộc Tâm cúi đầu, rồi nhìn về phía tên lưu manh: “Vợ?”

      “Ừ!” Tên lưu manh chút do dự gật đầu: “Vị tiên sinh này, xấu hổ để chê cười rồi, ấy…”

      “Đúng là xấu hổ !”

      xong, xoay người, lúc tên lưu manh còn chưa kịp thở ra, xoay người lại lần nữa: “Buổi khuya, các người như vậy rất dễ khiến người khác hiểu lầm, nhưng cũng may, tôi có người bạn làm việc ở đồn công an gần đây, chuyên môn làm công việc hòa giải, tôi gọi cho họ để họ giúp hai người hòa giải cho tốt.”

      “…” Tên lưu manh nhanh chân bỏ chạy.

      Sở Trạm Đông nhìn Hàn Mộc Tâm cả người run rẩy đứng im tại chỗ, khịt mũi xem thường, bây giờ hơn nửa đêm rồi, đúng là nhàn rỗi!

      xoay người, bước chưa được hai bước, sau lưng liền truyền đến tiếng bước chân có vẻ vội vàng: “Chờ chút!”

      bảo tôi chờ, tôi liền chờ?

      nghĩ như vậy, bước chân dừng lại…

      Ừ!

      Tuyệt đối phải vì giọng kia!

      Ít nhất cũng phải cho người ta có cơ hội cảm ơn, phải sao?

      Mặc dù cần, nhưng người phụ nữ kia băn khoăn!

      “Chuyện gì?”

      Sở Trạm Đông nhìn người bước tới, người phụ nữ này lại làm cho chính ta ăn mặc lôi thôi như vậy, là tiếc cho giọng tốt như vậy ...

      nghĩ gì vậy? Giọng Hàn Tử Tây dễ nghe, mới bị hoảng sợ nên khàn khàn khó nghe muốn chết!

      Hàn Mộc Tâm cuối xuống sâu : “Cảm ơn !”

      "Ừ!" Sở Trạm Đông mặt chút thay đổi đáp lại.

      lại cung kính khom lưng lần nữa: “Vậy tôi trước!”

      “…”

      Chỉ như vậy sao?

      Chỉ câu cám ơn ngươi là được sao? Như vậy là chạy mất rồi.

      Sở Trạm Đông cảm thấy, người phụ nữ này nghĩ tới chuyện ăn khế trả vàng, từng học chứ?

      ra cần tuôn ra như suối, nhưng ít nhất…

      ta biết là ba chữ kia quá mức lạnh lùng, cũng có thành ý hay sao?

      Người phụ nữ này…

      “Đứng lại!”
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 69. Lấy thân báo đáp
      edit: mon zui ze
      beta:linhlunglinh

      Hàn Mộc Tâm dừng bước, hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"

      "..."

      Đúng vậy, người ta cảm ơn, lại gọi lại, chẳng lẽ , cảm ơn có thành ý, chấp nhận được.

      cái cúi người chín mươi độ như vậy có thành ý, vậy thế nào mới là có thành ý?

      Lấy thân báo đáp?

      Sở Trạm Đông nhíu mày nhìn cái, hay là thôi !

      Ho tiếng: "Tôi đưa !"

      ", cần." Hàn Mộc Tâm gấp rút khoát tay cự tuyệt.

      Sở Trạm Đông mở cửa xe bên chỗ lái xe: "Lên xe!"

      Nhàn nhạt hai chữ, nhưng lại làm cho người ta thể cự tuyệt.

      Hàn Mộc Tâm cắn môi, do dự chút rồi cũng lên xe.

      xe, ngồi nghiêm túc, bộ dáng dám thở mạnh. Làm cho Sở Trạm Đông nhíu mày: "Nếu trong túi xách có tiền, vì sao lại cho ?"

      "A..." Hàn Mộc Tâm căn bản nghĩ tới, chuyện với mình, ngẩn ngơ kịp phản ứng.

      "..."

      Như thế nào thanh giống hệt nhau, nhưng não lại kém nhau đến thế chứ?

      Được rồi!

      còn gì để nữa!

      , Hàn Mộc Tâm rốt cục phản ứng, ngập ngừng : "Đó là cái túi duy nhất của tôi."

      Lời này, Sở Trạm Đông lại nghe ra ý mất mặt trong câu này.


      xong còn ôm cái túi vào trong ngực, ôm chặt hơn chút.

      A, còn tưởng rằng trong túi có cái gì quan trọng với , hóa ra là...

      Người phụ nữ này...

      Sao có thể nghèo như vậy?
      **

      Ba ngày sau, toàn bộ công ty cao thấp gần như muốn sôi trào.

      Toàn thể nhân viên được phát thưởng.

      Cấp đưa ra lí do là.

      Hạng mục mới cuối cùng vào quỹ đạo. Vì đây là kết quả từ cố gắng của mọi người, cho nên là khích lệ.

      Sở Trạm Đông thề, tuyệt đối phải đến nhìn xem người phụ nữ kia có được tiền thưởng có bộ dáng gì, chỉ là...

      Đến để thị sát!

      Đúng!

      Thị sát!

      Cái người nghèo kiết xác kia ở đâu?

      "Bộ phận của cậu tổng cộng có bao nhiêu người?" hỏi Vương Lỗi.

      "Trước mắt thêm tôi tổng cộng hai mươi người!" Thế nào lại đột nhiên hỏi vấn đề này.

      Sở Trạm Động gật đầu: "Lần trước có mấy nhân viên tới đây?"

      "Hai người!" Vương Lỗi trả lời: " người bí thư, nhân viên văn phòng."

      "Người đâu?" Sở Trạm Đông vào trong.

      "..." Cho nên cố ý đến để thị sát nhân viên?

      xuất của làm cho tất cả công nhân viên nghiêm chỉnh hẳn.

      Đồng loạt đứng dậy, đồng loạt cúi người chào, đồng loạt chào hỏi.

      "Ngồi xuống !" Sở Trạm Đông hỏi: "Nhân viên mới có thích ứng được ?"

      người phụ nữ trang điểm xinh đẹp từ chỗ ngồi đứng dậy, nũng nịu trả lời: "Nhờ ơn tổng giám đốc, vô cùng tốt!"

      "Ừ!" Sở Trạm Đông quét mắt vòng: " phải hai công nhân viên mới sao, người khác đâu?"

      "Xin nghỉ rồi!" Vương Lỗi trả lời: "Buổi sáng có gọi đến, là trong nhà có chuyện, muốn xin nghỉ."

      Xin nghỉ?

      **
      Sở Trạm Đông biết, tại sao trong lòng lại nóng này, trong lúc họp còn nhiều lần thất thần.

      Tan làm, lái xe đến khu ký túc xá kia, mới bừng tỉnh.

      làm gì vậy?

      Đúng là điên mất rồi, phải là giọng giống nhau thôi sao...

      Quay xe...

      Kít....

      Đột nhiên thắng xe, đúng lúc dọa tới Hàn Mộc Tâm vừa ra ngoài đổ rác, quay đầu về phía Sở Trạm Đông nhìn qua.

      Bốn mắt nhìn nhau, Sở Trạm Đông đương nhiên thấy mặt của , kính đen cùng tóc che hết, bất quá tay có băng vải...

      bị thương?

      Bước chân căn bản thèm nghe lời , chờ phục hồi tinh thần người ở trước mặt .

      "Tổng, tổng giám đốc?" Hàn Mộc Tâm giật mình.

      "Tay của là chuyện gì?" Sở Trạm Đông xong, ý thức được mình như vậy có điểm ổn: "Chính phủ đấu thầu nên tôi đến xem chút."

      Lấy lí do ngu ngốc như vậy, đúng là say!

      Bất quá thể , nghe được xin nghỉ, liền đứng ngồi yên.

      Đứng ngồi yên?

      có sao?

      có!

      "Tối qua lúc tắm cẩn thận!" Hàn Mộc Tâm nguyên nhân bị thương: "Tổng giám đốc, ngài có muốn lên uống ly trà?"

      "...Được rồi!"

      Người ta mời, mình cũng thể từ chối, nếu mình lên, lại cho là coi thường sao?

      **
      Trong nhà coi như sạch .

      Ít nhất có bừa bộn giống như kia.

      ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, còn Hàn Mộc Tâm rót nước.

      Để cho người bệnh rót nước cho mình, quả có chút ổn, nhưng mà...

      cũng thể , cần bận rộn, tôi khát!

      khát vậy tới làm gì?

      ly trà hoa cúc, Hàn Tử Tây đặt trước mặt Sở Trạm Đông: " ngại quá, trong nhà có lá trà tốt."

      " sao!" Tỏ mình phải là người khó phục vụ, nâng ly trà lên nhấp ngụm: "Hương vị tươi mát, tệ lắm!"

      Sau đó là im lặng.

      Nếu phải đột nhiên điện thoại reo lên, cũng phải .

      **
      Bệnh viện.

      Lúc Sở Trạm Đông đến, đám người lão phu nhân chờ ở ngoài phòng sinh.

      "Đông tử, cháu đến rồi à?" Lão phu nhân kéo tay : "Tiểu Du cẩn thận bị té, bác sĩ có thể sinh non."

      "Sở Trạm Đông nhìn vào cánh cửa phòng sinh đóng chặt, khuôn mặt tuấn tú có vẻ vui sướng hay lo lắng, bình tĩnh giống như chuyện này căn bản liên quan tới .

      đỡ lão phu nhân đến bên ghế sô pha ngồi xuống.

      Lão phu nhân nhìn phòng sinh trước mắt, ánh mắt đầy lo lắng: "Ông trời phù hộ, muốn lão thái bà ta tìm chết ta cũng oán hận, chỉ mong đừng làm Tiểu Du cùng đứa có việc gì!"

      “Bà nội..." Sở Bích Đình lên tiếng: "Người cái gì thế? Đứa ta muốn sinh, biết rằng tim mình tốt, còn cứ cố sinh đứa bé kia, có chuyện gì cũng là ta tự làm tự chịu."

      đến Mộ Cẩn Du, Sở Bích Đình trong lòng lại tức.

      Nhìn qua rất đơn thuần, nghĩ tới lại là loại kỹ nữ kia, công phu đúng rất cao siêu, ngắn ngủi hai năm mà có thể từ em trở thành mẹ của đứa bé rồi!

      "Con câm miệng cho ta!" Lão phu nhân trừng : "Tiểu Du làm như vậy chẳng phải là vì quá Đông tử sao, con bé liều mạng như vậy cũng là để cho Sở gia lưu lại hương khói, được ấy như vậy."

      "Có thể vì Sở gia sinh con, thân thể nàng khỏe mạnh, bệnh tim di truyền!"

      "Con còn !"

      Kỳ Sở Bích Đình rất đúng, bệnh tim quả có thể di truyền, nhưng mà...

      Thời gian còn kịp rồi, mặc kệ đứa bé là nam hay nữ, phải được sinh ra trước khi Đông tử 30 tuổi, nếu ...

      Sở Bích Đình cất cao lượng “Bà nội..."

      Nghe hai người đấu khẩu, Sở Trạm Đông bên cũng ngăn cản,cũng khuyên nhủ, cứ ngồi ở đó.

      Đối với đứa bé kia...
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 70: Tổng giám đốc muốn kết hôn.


      Editor: nắng đông
      Beta: Gian Tà

      Nếu đứa bé kia phải là...

      biết Sở Trạm Đông có thể đồng ý giữ lại đứa con này hay ?

      Vấn đề này, mấy tháng nay hỏi qua chính mình biết bao nhiêu lần, cũng bởi vì sắp ba mươi tuổi rồi.

      Ngay cả khi Mộ Cẩn Du mang trong người trái tim của Hạ Lan Tuyết cũng chắc được Sở Trạm Đông vì nể mặt Hạ Lan Tuyết mà giữ lại đứa con.

      Vấn đề này, tự hỏi bản thân rất nhiều lần mà vẫn có được đáp án chính xác.

      ra phải có đáp án, nếu như muốn đứa bé này tự hỏi nhiều lần như vậy.

      "Oa oa oa..."

      Bỗng nhiên từ trong phòng sinh phát ra tiếng khóc lanh lảnh nỉ non..

      Tuy Sở Trạm Đông vẫn luôn lòng, nhưng tại tâm của như lạc vào mê cung..

      bé trai, nặng chừng bảy cân.

      Lão phu nhân cao hứng đứng lên: "Ông trời phù hộ, liệt tổ liệt tông nhà họ Sở phù hộ, cuối cùng nhà họ Sở chúng ta cũng có người nối dõi! Đông tiểu tử, mau mau lại nhìn, đứa bé giống cháu quá !"

      Giống sao?

      Vì sao lại thấy giống chút nào.

      Nhìn vào đôi mắt đen lúng liếng của đứa , Sở Trạm Đông liền nghĩ đến hành vi bằng cầm thú của chính mình.

      Mọi người đều biết đêm đó uống rượu say nên cường Mộ Cẩn Du!

      Cũng từ sau đêm đó, còn sống 1 cách mơ mơ màng màng nữa, nhưng lại nghĩ rằng.... nghĩ rằng lại có con rơi!

      ".."

      Mộ Cẩn Du nằm giường bệnh chậm rãi mở hai mắt ra, run run vươn tay về phía Sở Trạm Đông.

      Sắc mặt tái nhợt, vô cùng suy yếu, ánh mắt lại đáng thương..

      Cuối cùng, Sở Trạm Đông vẫn tiến đến, đưa bàn tay lạnh lẽo của Mộ Cẩn Du nắm trong lòng bàn tay.

      ", em làm được..."

      Tuy rằng nụ cười của Mộ Cẩn Du suy yếu, nhưng lại mang theo vui sướng tràn đầy, còn có nước mắt tràn ra từ khóe mắt: "! em thuận lợi sinh ra bảo bối của chúng ta!"

      "Ừ" Sở Trạm Đông cảm giác mình còn là con người nữa, người ta liều mạng sinh con cho , mà lại..

      *****

      Đối với đứa bé mới được sinh ra kia, ngoại trừ Sở Trạm Đông, mọi người đều rất vui mừng.

      Cơ Ngô Lê, Tư Mã Hạo, Đông Phương Hoằng, còn có Lận Dật Thần cố ý từ nước ngoài trở về đến chúc mừng.

      Cơ Ngô Lê nhìn đứa trẻ nằm giườn như nắm tay, làm cho hâm mộ lẫn ghen tị, : “Còn công bằng hay ? là lão đại, giờ lại sinh con trai, vậy chẳng phải là lão đại đời sau của chúng tôi hay sao?

      được, nhất định tôi phải sinh được , sau này đến quyến rũ con trai của .

      Làm cho con trai của phải con của tôi, đến khi đến chết sống lại tôi bắt con chia tay con của .

      Nếu muốn chia tay cũng được, chỉ cần đem tập đoàn HC đến đổi!

      Nếu cần bàn bạc gì nữa!

      Ha ha ha, là tôi quá thông minh!”

      Phương Đông Hoằng khịt mũi coi thường: "Cứ cười ! Với chỉ số thông minh của cậu, cậu khẳng định con của cậu có thể đưa người ta vào tròng, hay là dâng Cơ Thị bằng hai tay lên!”

      “… Cậu câm miệng cho tôi”.

      “Thôi!” Phương Đông Hoằng cười lạnh: “Lời còn cho , ở địa vị của mình tại sao tự hiểu lấy?”

      “Khốn khiếp…” Cơ Ngô Lê lấy đồ ném . “Cậu cút về ngay cho lão tử!"

      Tuy Phương Đông Hoằng là người ở thành phố B. Nhưng dòng họ chủ yếu lại ở nước , nhất là mấy năm trước, dòng họ của có có chuyển biến lớn, nên gần đây đều ở nước ngoài.

      cùng Cơ Ngô Lê đều là người để ý những chuyện vặt vãnh, khi hai người gặp nhau, bao giờ chú ý đến hình tượng mà ngây thơ đùa giỡn đấu võ mồm, từ đều như vậy.

      Lật Dật Thần từ nhiều, chỉ có điều theo chân bọn họ ở cùng chỗ nên tốt hơn được chút, chẳng hạn như bây giờ, nhìn thấy tâm tình Sở Trạm Đông có vẻ tốt, liền chủ động tiến tới.

      “Đông tử, chúc mừng cậu nhé!” Lận Dật Thần vỗ vỗ bả vai của Sở Trạm Đông: “Cậu bé kia rất đáng !”

      ?” Sở Trạm Đông mím môi, cười như cười: “Cảm ơn!”

      “Có chuyện gì à?” Lận Dật Thần đưa cho điếu thuốc: “Có phải là lần đầu làm cha nên thể quen được?”

      Sở Trạm Đông nhận lấy điếu thuốc, móc ra cái bật lửa, trước tiên châm lửa cho mình rồi đến Lận Dật Thần, hít hơi sâu rồi mới : “Có lẽ vậy.”

      “Từ từ rồi quen!” Lâm Dật Thần : “Con người trong cuộc đời này, phải trải qua rất nhiều giai đoạn, bất kể là tốt hay xấu đều thể trải qua, cuối cùng rồi hình thành thói quen thôi!”

      Hình thành thói quen sao?

      Vậy vì cái gì…

      Hai năm, thời gian cũng phải ngắn, ít nhất là đối với việc quên người ghét mười sáu năm qua mà . Nhưng chính là vì cái gì lại…

      Mỗi đêm khi Sở Trạm Đông nằm mơ, lại là người xuất trong giấc mơ của nhiều nhất. Đặc biệt là gần đây, khi nghe được những thanh giống hệt của , dường như hằng đêm đều có mặt trong giấc mơ của !

      Chỉ là giọng tương tự làm như vậy rồi…

      Tư Mã Hạo thấy hai người gì đó, cũng tới, nhìn tâm tình của Sở Trạm Đông có vẻ khác thường, liền khuyên nhủ: “Quá khứ cũng chỉ là quá khứ, nên quý trọng người trước mắt!”

      "Hạo tử sai..." Lão phu nhân đột nhiên đẩy ra cửa thư phòng: “Con người thể sống chung với quá khứ, như vậy là hành hạ bản thân, cũng là công bằng với người bên cạnh.”

      Cơ Ngô Lê tiến lên đỡ lão phu nhân, lão phu nhân khoát tay áo, đến trước mặt Sở Trạm Đông, lời thấm thía: “Đông tiểu tử, bà biết cháu quên được Tiểu Tây, chỉ có là cháu, bà cũng quên được, nhưng là…

      Chúng ta nhất định phải quên!

      Người chết thể sống lại, cho dù chúng ta có nhớ nhung, phải làm thế nào đây!

      mất rồi!

      Chúng ta phải biết chuyện này là !

      Người ở bên cạnh cháu sau này là Tiểu Du và đứa bé. Với bộ dạng này của cháu, tuy Tiểu Du ngoài miệng gì, nhưng trong lòng nhất định rất khó chịu.

      Nó đối với cháu rất tốt, bà tin cháu có thể cảm nhận được.

      Cháu nhẫn tâm khiến nó sau này đều sống trong bất hạnh hay sao?

      Đông tiểu tử, từ từ buông ra có được , buông tha cho chính mình, cũng cho người cháu cơ hội?”

      thể quên được?

      Bà nội tại sao có thể như vậy?

      Chỉ là quen mà thôi, thể quên được cũng chỉ vì và Hàn Tử Tây có tình cảm, đúng là có mà, chỉ là thói quen khó sửa, cũng phải là…

      Tim đột nhiên đau nhói, bình tĩnh chau mày, với lão phu nhân: “Bà nội, cháu biết rồi!”

      “Như vậy cũng tốt!” Lão phu nhân kéo tay cháu nội của mình, vẻ mặt vui mừng: “Chọn thời gian, cháu cùng Tiểu Du làm giấy chứng nhận, đứa bé này lấy tên tốt lắm, gọi Sở Phi Phàm, các cháu làm giấy chứng nhận, cho đứa bé vào hộ khẩu.”

      Giấy chứng nhận?

      ***

      “Tin nóng! Tin nóng!”

      Hàn Mộc Tâm mới vừa ngồi xuống ghế đồng nghiệp bàn bên cạnh chạy vào, mặt lộ vẻ tức giận vội vàng : "Nguy rồi... nguy rồi!"

      nữ nhân viên bĩu môi: “Cái gì nguy? Trái đất đụng phải mặt trăng à?”

      “So với cái đó chuyện này còn kinh khủng hơn!” kia : “Mọi người đoán xem tôi vừa rồi ở WC nghe được những gì?”

      “Cái gì?” Có người nhiều chuyện “ phải nam thần của chúng ta kết hôn chứ?”

      “Mẹ kiếp? Làm sao biết?”

      “Có gì mà tôi biết cơ chứ!” Người nhiều chuyện kia vẻ mặt mê hoặc, vừa rồi chỉ là thuận miệng ra “Đúng rồi, mà nam thần là ai vậy nhỉ?”

      “Mẹ kiếp, ngay cả nam thần là ai cũng biết sao? Mắt có vấn đề à?” Hàn Mộc Tâm ở bàn bên, đưa tay ôm ngực, bộ dạng cực kỳ bi thương: "Tổng giám đốc muốn kết hôn!"
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 71.1: ngoại hình giống nhau như đúc

      Edit: Trana

      Beta: Đào

      Tổng giám đốc muốn kết hôn!


      Tổng giám đốc có con!


      biết tin tức từ đâu truyền ra, tóm lại trong lúc nhất thời cả HC thậm chí cả B thị đều náo loạn


      Sở thiếu kết hôn, còn có con…..


      Bao nhiêu nhà giàu hay mơ mộng đều bị tan vỡ!


      Phải những thứ công tử có tiền đều c đạo đức!


      giây trước khi tiếp nhận phỏng vấn còn có bạn , vẫn độc thân, mà trông chốc lát lại phải kết hôn ngay cả con cũng sinh.


      Nên thành thực chút , hào phóng chút, cho phái nữ chút thời gian chuẩn bị có được ?

      Lòng lạnh, lạnh!


      Từ xuống dưới công ty ở đâu cũng có thể thấy được nhóm ba người chụm đầu ghé tai. Đương nhiên những người này ngoại trừ Hàn Mộc Tâm.


      tiếp theo nên làm gì, chuyện này vốn liên quan đến phải sao?


      Hơn nữa thay đổi, đầu tóc…


      **


      Những tin tức này cần phải đoán Sở Trạm Đông cũng biết ai thả ra, ngoại trừ lão phu nhân còn có ai.


      Lão phu nhân là sợ đổi ý, cho lên tiên hạ thủ vi cường*, phá tất cả đường lui của .


      Quan sát chiếc xe màu đen dưới lầu. Đôi mắt đen, ảm đạm ánh sáng.
      phải kết hôn sao?


      Giống như còn đường lui!


      Điện thoại vang lên, nhìn thấy tên người gọi, lông mày nhăn lại thành đường mới trả lời “Ừ, tới chưa? Tốt, tôi tại xuống ngay..."


      Người gọi tới là Mộ Cẩm Du, chiều hôm nay bọn họ muốn đến nơi đăng ký kết hôn.


      Sau khi cúp điên thoại, nhìn màn hình điện thoại màu đen thất thần lâu, cũng chỉ nhìn, biết suy nghĩ cái gì, đột nhiên ngón tay ấn ấn màn hình, mở ra văn bảng mật mã.


      Ấn vào chuỗi mã số, văn bản được mở , thình lình màn hình, là…


      Ảnh chụp!


      Mặt trời chiều ngã về tây, dung nhan điềm tĩnh ngủ!


      Tấm hình này, là hai năm về trước, đứng ở ban công biệt thự lưng chừng núi, chụp trộm người bên dưới.


      Lúc ấy ma xui quỷ khiến chụp, đây là lần đầu tiên chụp hình cho Hàn Tử Tây, cũng là lần duy nhất sau hai năm mở văn bản này ra…


      biết xuất phát từ tâm tư gì, dù sao giờ phút này, muốn nhìn cái, rất muốn rất muốn!


      Ngón tay khớp xương ràng, ở màn hình nhàng vuốt, màn hình, được phóng to vô cùng…


      Khi Hàn Tử Tây ngủ, cùng khi tỉnh, hoàn toàn là hai người khác nhau.


      Lúc tỉnh, tựa như búp bê gỗ có tức giận, nhưng khi ngủ…


      Dung nhan diềm tĩnh, biết mơ thấy chuyện gì, khóe miệng mang theo nụ cười lúm đông tiền…


      “Hàn Tử Tây!”


      Đây là lần đầu tiên, gọi tên , tức giận, châm chọc cùng khiêu khích, giọng dương quái khí, khả năng chính cũng phát ra, ánh mát của có nhiều lưu luyến, giọng có bao nhiêu dịu dàng, sợ hãi nhìn ảnh người trong màn hình.


      “Hàn Tử Tây, ta từ nay về sau có phải thoát khỏi rồi?”


      **


      Mộ Cẩm Du chờ lâu, Sở Trạm Đông rất nhanh xuống, ta cũng gọi điện thúc giục, liền ngồi yên trong xe đợi.


      Ngoài mặt nhìn ta hết sức bình thản, trời mới biết trong lòng ta có bao nhiêu sợ hãi.


      Hai năm, có thể đến bước này, người nào biết ta phải trả giá điều gì, bỏ qua cái gì.


      ta biết, mình!


      Nhưng…


      đối với mê muội, bất trị, thể kiềm chế!


      Vì có được , có thể làm liều!


      Ánh mắt lom lom nhìn phương hướng cửa công ty, khi bóng dáng màu xanh đen xuất , hai mắt ta tỏa sáng, nước mắt cũng rơi.


      Người rốt cục cũng đến!


      Sở Trạm Đông lên xe, còn chưa ngồi vững bị Mộ Cẩm Du nhào vào lòng “, cảm ơn


      ‘Mới vừa rồi có chút chuyện cần xử lý, chậm trễ, ngại!” Sở Trạm Đông áy náy.


      Trải qua hơn hai năm tiếp xúc, Mộ Cẩm Du biết Sở Trậm Đông thích mền thích cứng,đúng kiểu đàn ông làm chủ.


      Hàn Tử Tây có kết cục như vậy, cũng bởi vì quá bướng bỉnh, biết tùy cơ ứng biến.


      Đàn ông có đôi khi cao ngạo tự đắc, cần người mềm mại nuông chiều.


      chứng minh, phương pháp của ta tệ, rất nhanh là của ta.


      Có câu đừng vui mừng quá sớm, xe vừa mới khơi động, chỉ nghe tiếng quát “Dừng xe!”


      “…”


      Lái xe vội vàng phanh xe!


      Xe vừa mới dừng lại, Sở Trạm Động mở của xe, sải bước rời , bước chân dồn dập, bước như bay.


      **


      Hàn Mộc Tâm hôm nay đem tóc cột lên, bởi vì…


      Nhìn người đàn ông trước mặt, ngượng ngùng đỏ má.


      Người đàn ông trước mặt, quả tệ, đứng chung chỗ với tuyệt xứng đôi…


      Người khác , cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.


      Xác thực đúng!


      cùng , điều kiện, thân phận, cái gì cũng chênh lệch, chuyện tình cảm như vậy, sao dám ra!


      những chê , còn khích lệ cần quan tâm đến cách nhìn của người khác, hãy là người chân với bản thân mình, cho nên Hàn Mộc Tâm đem tóc xõa cột lên.


      Kỳ thời gian bọn họ biết nhau ngắn, là người luôn giúp đỡ khi còn làm ở công ty phụ cận kia, hai người cúi đầu dám ngẩng đầu, chính thức xác định quan hệ, nhưng là ở gần đây mấy ngày nay, bị người nhà bức hôn,muốn biểu lộ tâm ý cùng , mà ..


      Hàn Mộc Tâm,sống ở đời này , cần quan tâm nhiều như vậy, thích cái gì liền làm cái đó!


      tới đưa ăn trưa!


      Hai người em em, người đàn ông còn thập phần nhu tình đem sợi tóc rơi loạn vén lên, thoạt nhìn có thể là tình chàng ý thiếp, nếu như có người thức thời quấy rầy...


      Sở Trạm Đông bắt được cánh tay người đàn ông chuẩn bị lau mồ hôi cho Hàn Mộc Tâm, phân biệt chuyện gì, cũng để ý hình tượng vén hết tóc che Mặt của Hàn Mộc Tâm ra.


      Khi nhìn thấy cả khuôn mặt ,ánh mắt nhìn chằm hằm nóng bỏng như mặt trời giữa trưa, con ngươi đen nhánh, bỗng nhiên co rút lại…


      Làm sao có thể!!!


      Xác thực, Mộ cẩm Du theo xuống xe hét to “Chị Tiểu Tây?”


      Xem , phải mình nhìn lầm.


      Người trợ lý thư kí bé này, chỉ giọng giống Hàn Tử Tây, ngay cả mặt đều giống nhau như đúc.


      “Vị tiên sinh này, phiền ngài buông bạn tôi ra!”


      Bạn trai Hàn Mộc Tâm thấy người đàn ông đột nhiên từ đâu xông ra, cầm tay bạn mình, liền đen mặt.


      Bạn trai?


      Sở Trạm Đông mặt chút thay đổi liêc nhìn người đan ông, hừ cười “Rất tốt!”


      xong, kéo Hàn Mộc Tâm .


      “Tổng giám đốc, người muốn làm cái gì…”


      Hàm Mộc Tâm giãy giụa “bị người nhìn thấy, ảnh hưởng tốt a!”


      “Câm miệng!”


      Người chết hai năm, chết rồi sống lại đứng ở dưới ánh mặt trời, đâu còn lo lắng cái gì ảnh hưởng hay ảnh hưởng, lý trí cái gì, phút khi nhìn thấy , như nhìn thấy quỷ .


      Mộ Cẩn Du nhìn hai người càng ngày càng xa, nắm chặt hai tay!


      **


      Bên trong phòng tổng thống khách sạn, Hàn Mộc Tâm ngồi co quắp sô pha, Sở Trạm Đông tay vòng trước ngực, đứng trước mặt , cao cao tự tại, lạnh lùng nghiêm nghị.


      “Hàn Tử Tây!” cắn răng cười: “Hàn Tử Tây a Hàn Tử Tây…”


      hai lời, chỉ gọi tên , kêu xong chính mình cảm giác như cười, trong mắt vui vẻ càng sâu, khóe miệng nhếch lên độ cong cũng càng ngày càng ràng, tia máu trong mắt cũng càng tăng, con ngươiđen nhánh , hàn quang ra.


      Hàn Mộc Tâm có cảm giác, mạng của mình, sắp giữ được.


      “Tổng giám đốc, tôi phải Hàn Tử Tây, tôi là Hàn Mộc Tâm…”


      câm miệng cho tô!” Sở Trạm Đông đột nhiên đến gần , đấm đấm lên ghế sofa: “Hàm Mộc Tâm? A! Mộc Tâm? Giỏi lắm!”


      Phút chốc, nắm cằm của “Hai năm! Hai năm! Hàn Tử Tây, tôi cho tới bây giờ cũng biết, ra thủ đoạn của lại cao như vậy, lại dám lộng hành dưới mí mắt của tôi!”


      Nhớ tới màn hai năm trước kia, Sở Trạm Đông hận thể lập tức bóp nát !


      Giả chết?


      làm sao có thể xác định, chính mình vén tấm vải trắng kia lên?


      “Hàn Tử Tây, nếu hai năm trước chọn giả chết, tại sao hai năm sau lại xuất hiên?”


      “Tổng giám đốc, tôi nghe hiểu gì, tôi phải Hàn Tử Tây, tôi…”


      “ Tôi câm miêng!”


      Sở Trạm Đông điên rồi.


      cho rẳng chết, hoàn hảo tổn hao gì ngay trước mắt, hơn nữa còn dưới mí mắt , vòng vo gần tháng, nhận ra , đối với quả thực thể chịu được.


      Thiếu chút nữa phải cưới Mộ Cẩm Du, chỉ thiếu chút nữa a!
      Nếu như cưới Mô Cẩm Du, bọn họ còn có thể…


      Đợi chút!


      suy nghĩ cái gì.


      Có cưới Mộ Cẩm Du hay có quan hệ gì đến chứ?


      Từ trước người của đứng dậy, Sở Trạm Đông sầm mặt ” thành , đến cùng ở đây giở trò gì, có mục đích gì?”


      “Tôi có…”Hàn Mộc Tâm sắp khóc: “Tôi là Hàn Mộc Tâm, tin, tin tôi có thể cho xem thẻ căn cước!” Hàn Mộc Tâm .


      Đem thẻ căn cướp lấy ra, run run rẩy rẩy đưa cho : “Tổng giác đốc xem, ta là Hàn Mộc Cẩm, tôi có lừa gạt .”


      Thẻ căn cước xác thực viết tên Hàn Mộc Tâm,nhưng gương mặt đó lại giống Hàn Tử Tây như đúc…


      đúng!


      Sở Trạm Đông đột nhiên vén tóc mái của Hàn Mộc Tâm lên,, sau đó nhìn thấy, cả cái trán có vết bớt màu tím.

      Tại sao lại có cái này, mặt Hàn Tử Tây có .

      Dùng sức chà xát hai cái, là , phải là dùng nước sơn nhuộm lên...
      ChrisHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :