1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chồng Trước Anh Thật Là Nham Hiểm - Tô Tô (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 63.1: Điên rồi

      Edit: Bạch_Ngọc_Tuyết

      Beta: Đào

      "Đông..."

      Âu Dương Lâm đụng đổ chén nước trước mặt, bởi vì cách Âu Dương Di vô cùng gần. cho nên có ít nước chảy lên quần áo của Âu Dương Di.

      Có lẽ là tâm tình của rất tốt, chỉ lấy khăn giấy lau lau quần áo, sau đó đứng dậy vỗ vỗ vai . Rất có phong độ của đàn chị lời thấm thía : "Quên ta , phụ nữ lẳng lơ như vậy, đáng! Chị trước!"

      Trong rạp, chỉ còn lại mình Âu Dương Lâm, vẫn duy trì tư thế cũ, động đậy gì, mà ngay cả con mắt cũng nhìn chăm chăm điểm mặt bàn, nháy mắt cái, cả người giống như hoá đá vậy...

      ***

      Đồng dạng thể tin được còn có Sở Bích Đình. ngờ Bất Hối thế mà là con riêng của Hàn Tử Tây!

      Sở Trạm Đông có biết ?

      Sở Bích Đình gọi điện thoại cho Sở Trạm Đông, lại có ai nghe máy. chuẩn bị lái xe ra cửa, nào ngờ vừa ra cửa lớn liền gặp lái xe về.

      Lúc này Sở Bích Đình ngừng xe lại, đến trước xe , gõ gõ cửa sổ.

      Dưới cửa sổ xe, Sở Bích Đình đối diện với ánh mắt thâm thuý của Sở Trạm Đông: "Mở cửa xe!"

      Sở Trạm Đông nghe lời.

      Sau khi lên xe, Sở Bích Đình lại : "Lái xe!"

      Ngữ điệu gần như là mệnh lệnh, cộng thêm sắc mặt khó coi của . Sở Trạm Đông cũng chỉ liếc nhìn cái, lại gì, lái xe ...

      ***

      Nghĩa trang Nam Sơn.

      Sở Bích Đình quỳ gối trước toà mộ bia, lấy tay chùi ảnh chụp phía .
      Người đàn ông trong hình...

      chính xác hơn là đứa bé lớn, gương mặt từng đường nét ràng cân xứng, khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời.

      Vừa nhìn thấy , mạnh mẽ như Sở Bích Đình cũng biến thành ngoan ngoãn, giọng nhu hoà yếu ớt như muỗi kêu: "Khuynh, em tới thăm , xin lỗi, gần đây bận rộn quá, thể tới thăm , xin đừng trách em, có được hay ?

      Khoé miệng của giơ lên nụ cười sáng lạn lúm đồng tiền như hoa xuân vậy, nhưng hốc mắt lại đỏ bừng, chứa đầy nước mắt trong suốt, bị gió nhàng thổi qua, uốn lượn rơi xuống theo khoé mắt.

      Lạc Vân Khuynh, nỗi đau mà cả đời này của nàng thể phai mờ!
      mười ba năm, lại chưa từng quên , dù chỉ giây cũng chưa từng!

      Đàn ông thế giới này nhiều như vậy, lại người nào, ai khác có thể thay thế !

      Sở Trạm Đông đứng ở sau lưng , nhìn trong đêm tối nhớ lại quá khứ.
      Rốt cục, dường như khóc đủ rồi, đứng dậy đối mặt với .

      Hốc mắt đỏ bừng vì khóc, dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu rọi, càng lộ vẻ bi thương.

      là tận mắt chứng kiến những điều tốt đẹp của cùng Lạc Vân Khuynh năm đó, chút khoa trương nào, địa vị của mình Lạc Vân Khuynh, còn hơn cả Sở gia bọn họ trong lòng Sở Bích Đình.


      Nếu cũng sau khi xảy ra trận ngoài ý muốn năm đó, bỏ xuống bà nội tuổi già cùng còn bé mà nhảy lầu tự sát.

      “Đông tử, chị chỉ hỏi em câu...” Sở Bích Đình nghiêm túc chưa bao giờ có: “Cảm giác của em đối với Hàn Tử Tây, là sao?”

      Sở Trạm Đông : “Em cảm thấy trước tiên chúng ta cần phải rời khỏi chỗ này, hơn nửa đêm chuyện tại trong nghĩa trang, lá gan của em cũng có lớn như chị.”

      “Em cảm thấy chột dạ!” Sở Bích Đình có điểm cố tình gây : “Vì sao trả lời vấn đề của chị!”

      “Chị cảm thấy như thế nào?” Sở Trạm Đông hỏi ngược lại: “ phải chị có đáp án của mình rồi sao.”

      “Cho nên em Hàn Tử Tây!” giọng của Sở Bích Đình tự chủ được lớn lên: “Thậm chí dùng Mộ Cẩn Du đến kích thích ta, ngay cả ta đứa con riêng cũng để ý, còn muốn đón tiếp đứa con riêng kia vào Sở gia, vậy còn tuyên bố với bên ngoài, nhận làm con nuôi?
      Sở Trạm Đông, đến cùng là em có biết em làm cái gì hay |
      Đầu của em có tỉnh táo ?”

      Quả nhiên là biết rồi!
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 63.2


      Edit: Tôi Là Ai?!
      Beta: Jen Con Nýt

      vốn cho rằng lừa gạt bao lâu mang cái nón xanh này trở về, đương nhiên phải là vì muốn cho tất cả mọi người biết đội nón xanh đầu, dù sao người biết quan hệ giữa hai người,cũng chỉ có vài người!

      là để kiềm chế Hàn Tử Tây, hai là...

      Sở Trạm Đông xoay người : "Thời gian còn sớm, về !"

      trả lời cũng phản bác, đó chính là chấp nhận?

      "Sở Trạm Đông!" Sở Bích Đình sau lưng lạnh lùng : "Chị rồi, đời này cũng để Hàn Tử Tây sống yên ổn, mặc kệ em có hay , thái độ của chị cũng thay đổi, nếu như em muốn về sau phải khó xử, cứ việc !"

      Sở Trạm Đông chân bước vẫn ngừng, vốn dĩ trong đôi mắt còn mang theo nụ cười , nhưng trong nháy mắt so với ánh trăng còn lạnh lùng đến trong trẻo hơn.

      **

      "Bất Hồi, Bất Hối..."

      Tình trạng của Bất hối vẫn giảm bớt, thuyền chở Hàn Tử Tây vô cùng chậm, nôn mửa mặc dù có giảm bớt nhưng cũng vất vả sau khi lên bờ, liền bắt đầu nóng dần lên.

      Hàn Tử Tây nhanh chóng lau mồ hôi lạnh đổ đỉnh đầu, dứt khoát ôm lấy, chân chạy như bay, lại bị đám người áo đen ngăn cản đường .

      Trời sợ, đất sợ, Hàn Tử Tây trong nháy mắt nhìn thấy bọn người kia, càng ôm chặt dứt khoát, lui về phía sau.

      Người dẫn đầu của nhóm người lộ ra tấm hình, bước chân Hàn Tử Tây lui về phía sau cuối cùng cũng dừng lại.

      **

      Hàn Tử Tây từ đêm đó tìm Bất Hối, vài ngày chưa trở lại.

      Lão phu nhân chính là ngồi yên.

      Đặc biệt là Sở Bích Đình cho bà biết, Bất Hối là con của Hàn Tử Tây, dự cảm xấu trong nội tâm càng sâu.

      Lại dám trực tiếp hỏi Sở Trạm Đông, chỉ có thể thầm phái người điều tra, tìm vài ngày, có kết quả, lại nghĩ rằng, chủ động xuất .

      Hàn Tử Tây điên rồi!

      Lão phu nhân nhận được tin tức, thực thể tin được lỗ tai của mình, ràng cầm súng, vọt tới công ty, giết cháu của mình.

      Vội vàng đến công ty.

      HC quả thực hỗn loạn .

      Mới vừa thăng cấp làm thư ký tổng giám đốc lâu, bọn họ ở nhà cầu nguyện cũng còn có đủ rồi đây, thế nhưng còn cầm súng muốn tới giết tổng giám đốc?

      Việc này so với XX bên ngoài cửa, cần phải có tính chất bạo động nhiều hơn.

      Đây chính là thực a, phải là chuyện năm đồng trả tiền quán ngoài đường, lừa gạt mua được trẻ con, nhìn chân bảo vệ ngăn lại, nếu đưa bệnh viện, giữ được!

      "Tránh ra!" Hàn Tử Tây con mắt sắc lệ nhìn vài tên bảo vệ cản ở trước mặt mình: "Tôi lại lần nữa, tránh ra, nếu đừng trách tôi khách khí!"

      Bảo vệ HC, đều qua huấn luyện quỷ quái ở đảo về, có thể so với bộ đội đặc chủng, nhưng là trừ phi gặp nguy hiểm , bọn họ thể bại lộ thân phận của mình . Mặc dù tình huống tại xác thực thể khinh thường, nhưng bây giờ chính là ban ngày, nhiều nhân viên như vậy, hơn nữa lên báo cho tổng giám đốc, tổng giám đốc cũng có hạ lệnh để cho bọn họ hành động, mặc dù có người bị thương, bọn họ cũng vẫn là chỉ thủ chứ tấn công. người trong đó : "Hàn bí thư, tổng giám đốc có ở đây!"

      "Tránh ra!" Hàn Tử Tây bất vi sở động, tâm tình có vẻ kích động dị thường, cầm súng đặt trước ngực người nọ: "Nếu tôi cho gặp Diêm vương!"

      "Hàn bí thư..."

      "Bùm..."

      Lại tiếng súng vang lên, cánh tay của người kia , bị Hàn Tử Tây bắn: "Có nhường đường hay ?"

      điên rồi! Mộc Giới vong.

      Nhân viên ở đại sảnh sợ đến phát ra tiếng thét chói tai, ôm đầu ngồi chồm hổm mặt đất.

      Ngay tại lúc Hàn Tử Tây chuẩn bị nổ súng lần nữa .

      "Vội vã như vậy tìm tôi có chuyện gì?" Giọng nam thong thả ung dung vang lên sau lưng Hàn Tử Tây.
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 64.1: Mang súng đến trả thù


      Edit: Nhạc Vô Ưu
      Beta: linhlunglinh

      theo phía sau Sở Trạm Đông là đám người, có trợ lý, có bí thư, đặc biệt còn có Cố Tử Mạch, dường như mới làm xong việc từ bên ngoài trở về.

      Bộ quần áo mặc người chính là được đặt may riêng, câu “Hạc giữa bầy gà” ràng là miêu tả vào lúc này. Những người kia đều mặc tây trang đeo caravat, nhưng là mặc lên lại giống với hương vị người thường.

      Trường hợp rối loạn như vậy nhưng vẫn bình thản như cũ, lại còn nhìn Hàn Tử Tây giọng điệu trêu chọc: “Bỏ việc năm ngày, gần đây Hàn thư ký cho tôi nhiều bất ngờ, tôi là thụ sủng nhược kinh!"

      Năm ngày!

      Suốt năm ngày, hề xuất , Sở Trạm Đông nghĩ mang theo bảo bối của cao bay xa chạy rồi.

      Lần này có tìm , muốn cứ , dù sao. . . . . .

      Nhưng lại ngờ... thế nhưng lại mang đến điều ngoài ý muốn như thế cho !

      lại dám mang súng đến giết !

      phát điên như thế chẳng lẽ là do Tiểu nón xanh kia over ?

      Nhưng nếu điều này xảy ra, phải mọi người đều vui mừng sao?

      Hàn Tử Tây nhìn Sở Trạm Đông, ánh mắt màu đỏ tươi đáng sợ, giống như hận thể lột da , uống máu của : "Sở Trạm Đông, ngươi TMD chết tiệt!"

      Mọi người hít ngụm khí lạnh. này cư nhiên dám mắng tổng giám đốc, quả nhiên là chán sống.

      Nhưng ta dám mang cả súng đến đây, bây giờ mắng câu có làm sao, quả thực là gặp sư phụ, dù sao đều là muốn sống nữa.

      "Hàn thư ký, tại sao lại những lời đó? Tôi nhớ làm chuyện gì có lỗi với Hàn thư ký, có phải vẫn chưa tỉnh ngủ hay ?"

      So với kích động của Hàn Tử Tây, từ đầu đến cuối Sở Trạm Đông đều luôn bình thản như : " mau trở về ngủ , coi như dùng lương để xin phép nghỉ!"

      "Câm miệng!" Hàn Tử Tây quát lạnh: "Sở Trạm Đông, tên ác ma. hãy trả lại mạng sống của con trai cho tôi!" Hàn Tử Tây đến đây, giọng kêu gào dường như vang vọng khắp nơi.

      "Dừng tay!" Ngay lúc đó, Sở lão phu nhân được quản gia đỡ chạy đến, vừa vặn chứng kiến giây phút điên cuồng của Hàn Tử Tây. Trong lòng bà đột nhiên đau xót: "Tiểu Tây, có chuyện gì, con cho bà nội, bà nội thay con làm chủ, con ngàn vạn lần đừng làm chuyện điên rồ a!"

      Bất quá vài ngày thấy, tại sao lại gầy như thế!

      mới vừa còn trả lại mạng cho con trai, chẳng lẽ là. . . . . .

      Hàn Tử Tây nhìn lão phu nhân cái, buồn bã cười tiếng: "Làm chủ? Xin hỏi lão phu nhân làm chủ cho tôi như thế nào?"

      "Tiểu Tây, con đừng như vậy, bà nội biết trong lòng còn rất khó chịu. Bé ngoan, bỏ súng xuống, chúng ta chuyện chút!" Trong giọng của có oán hận, làm cho trong lòng lão phu nhân tan nát.

      Đứa đáng thương, là bà nội có lỗi với con!

      Gần đây bà chỉ lo ngăn cản tình cảm của cùng với Đông Tử, biện pháp bà dùng quả có chỗ có tình người, nhưng là bà cũng là vạn bất đắc dĩ a.

      Nếu như có thể lựa chọn, bà cũng muốn làm như vậy, chỉ tiếc...

      Ý trời trêu người a!

      Có ai lại nghĩ rằng đứa ăn mày lại chính là cháu ngoại thất lạc nhiều năm của bà đây!



      Chương 64.2


      Edit: Trana
      Beta: linhlunglinh

      Ngàn vàng cũng khó mua được . Nếu như bà biết sớm chút, bà tuyệt đối vì lo sợ cháu nội chết sớm giống con trai bà mà nghe lời của đám thầy bói để Tử Tây làm con dâu nuôi từ bé.

      Khi nhớ về những chuyện năm đó, Sở lão phu nhân cảm thấy vô cùng đau đớn.

      hối hận vì những chuyện này đều do tay bà gây nên.

      Nếu như năm đó phải bà luôn nghĩ hôn của con mình phải môn đăng hộ đối, tìm mọi cách chia rẽ con bà với cậu sinh viên nhà nghèo kia, vậy con mang theo đứa cháu ngoại vừa mới ra đời cùng nhau bỏ trốn. Mà hai mẹ con bỏ trốn lại là mấy năm như vậy, cho đến khi con bà rời xa trần gian cũng cho bà gặp mặt lần cuối, vậy lại còn để cháu của bà phải lưu lạc làm ăn xin cầu mấy năm

      này cũng phải gần đây bà mới biết.

      Từ sau khi hai người bọn họ đăng ký kết hôn biết, nhiều năm như vậy để bọn họ ly hôn là vì tâm tư của riêng mình bà.

      muốn Tiểu Tây rời xa mình, càng muốn để gả cho người khác, đây là cháu ngoại của bà tìm kiếm nhiều năm, là máu mủ duy nhất của con . Bà bỏ được, bà muốn ngày ngày đều nhìn thấy .

      Dù sao cùng cháu nội cũng nhau, mấy năm qua cũng có tiến tới bước cuối cùng kia.

      Bà cứ ôm tâm lý như vậy, làm bộ cái gì cũng biết để cho cháu nội của mình cùng cháu ngoại làm vợ chồng nhiều năm như vậy!

      nghĩ bà chỉ thắp nén nhang, lại nhận được tin tức của quản gia...

      Quản gia cho bà biết: "Lão phu nhân, nhất định là gần đây Bồ Tát nể tình phu nhân vẫn luôn ăn chay niệm phật cho nên quan hệ gần đây của thiếu gia cùng thiếu phu nhân tệ, chừng ít lâu sau phu nhân có thể ôm chắt rồi!"

      Lúc bà bị dọa, ôm chắt... làm sao có thể?

      Bọn họ có quan hệ máu mủ, là em họ a!

      Cho đến khi thấy cùng Âu Dương Phi phát sinh chuyện kia, mặc dù bà tin tiểu Tây làm ra chuyện như vậy, nhưng là hành động của bà có như vậy. Bà phải tín nhiệm vô điều kiện, luôn đứng ở bên phía , mà là bà nhân cơ hội này chia rẽ bọn họ, ngoại trừ cháu nội bất kỳ thứ gì ở Sở gia này bà đều có thể từ bỏ.

      Lúc đó tâm bà chìm vào đáy cốc.

      Giấy ly hôn cũng xé, Tiểu Tây muốn chống đối bà đến như vậy sao?

      Mặc kệ như thế nào, bà thể để bọn họ ở cùng chỗ.

      Vì chia rẽ bọn họ, bà tiếc bất cứ giá nào mang trái tim của Hạ Lan Tuyết thay cho Mộ Cẩn Du, rồi còn đón ta về nhà.

      đánh cuộc, đánh cuộc A Đông vẫn còn thương nhớ Hạ Lan Tuyết, hay là có tình cảm với Tiểu Tây. Khi bà thấy thái độ của A Đông đối với Mộ Cẩn Du có thay đổi, lòng bà càng thấp thỏm yên, biết nên làm thế nào mới tốt.

      Bà nhìn ra A Đông đối tốt với Mộ Cẩn Du, chỉ là cố ý kích thích Tiểu Tây.

      Khi biết thằng bé Bất Hối kia là con của Tiểu Tây, mặc dù bà có chút thể tiếp nhận, nhưng cũng ở trong lòng cảm thấy may mắn.

      được, cho dù là cũng được!

      Sở lão phu nhân nghĩ Sở Trạm Đông vẫn còn chưa biết thân phận của Bất Hối... Ai ngờ bà còn chưa biết mình nên làm cái gì, xảy ra việc.

      Bất Hối... chết rồi sao?

      " có gì để ?" Hàn Tử Tây đứng im, nhìn Sở lão phu nhân : "Sở lão phu nhân, cảm ơn bà nuôi con nhiều năm như vậy, ân tình của bà, kiếp sau con báo đáp, nhưng... mối thù giết con, suốt đời đội trời chung!"

      "Tiểu Tây..." Sở lão phu nhân run run rẩy rẩy muốn đến cạnh .

      "Đừng đến đây!" Hàn Tử Tây đỏ vành mắt, hướng về bên nổ phát súng: "Ai cũng được phép nhúc nhích..."

      Tâm tình của bây giờ rất điên cuồng, cho bất kỳ ai mặt mũi, khàn giọng gầm thét: "Tôi muốn mạng của Sở Trạm Đông, các ngươi đều cút cho tôi..."

      như vậy là giống như muốn mạng của Sở lão phu nhân: "Tiểu Tây a, bà nội van cầu con, nên như vậy..."

      Nên làm cái gì bây giờ a!

      Ông trơi ơi! Hết thảy tội nghiệt đều tay con tạo thành, muốn trừng phạt người liền trừng phạt con , xin ông trời hãy buông tha cho đứa đáng thương này !

      "Biến, tất cả đều cút..." Bộ dáng Hàn Tử Tây giống như điên rồi, chỉ nòng súng hướng lão phu nhân rồi quát lớn: "Cút ngay..."

      "Tiểu Tây..."

      "Bà nội!" Sở Trạm Đông tiến lên, lôi kéo lão phu nhân: "Cháu tới chuyện cùng ấy, bà..."

      ", A Đông, con mặc kệ bà, Tiểu Tây làm thương tổn bà, con mau !"

      "Bà nội..."

      " mau, bây giờ Tiểu Tây nhìn thấy con càng thêm mất lý trí, con nhanh a..."

      " được !" Hai mắt Hàn Tử Tây đỏ ngầu, cười lạnh lùng tiếng.

      Chỉ nghe tiếng súng vang.

      Bùm tiếng, tất cả mọi người ngừng hô hấp.

      "Tổng giám đốc, tổng giám đốc..."
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 65.1: Lành ít dữ nhiều.


      Edit: sammie_96
      Beta: thuonglu

      Sở Trạm Đông nhập viện rồi đến Hàn Tử Tây bị cảnh sát bắt với tội danh dùng súng hành hung người khác.

      Tuy rằng Sở Trạm Đông bị thương, nhưng vẫn chưa trúng chỗ quan trọng, nếu phải vì che chở cho bà nội, có thể hoàn toàn bị hao tổn tí gì.

      Sức mạnh của tin tức có thể đem so với bom nguyên tử, vị trí của Sở gia lại to lớn như vậy, muốn phong tỏa cũng được.

      Chỉ nháy mắt, từ các phố lớn đến ngõ trong thành phố B, tin tức đều được truyền khắp nơi!

      Người vui vẻ nhất chính là Âu Dương Di. Đáng đời !

      Người cảm thấy kinh khủng nhất là Mặc Thiên Kình vừa đến thành phố B. Dùng súng giết người sao? Đây là lần đầu tiên gặp cặp vợ chồng điên cuồng như vậy!

      Và người lo lắng nhất là Cố Hạ. Làm sao có thể, Hàn Tử Tây làm sao lại có con trai? Chuyện từ khi nào, tại sao lại hề biết gì?

      Khi Cố Hạ gặp được Cố Tử Mạch liền hỏi thăm tình hình: “, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”

      Cố Tử Mạch thở dài: “Đừng hỏi thêm gì nữa, lần này chỉ sợ Hàn Tử Tây lành ít dữ nhiều.”

      , em muốn gặp Tử Tây, có thể sắp xếp ?”

      được, thiếu gia ra lệnh, bất kì ai cũng thể gặp ấy.”

      Biết Hàn Tử Tây nhiều năm như vậy, nhưng hôm đó Cố Tử Mạch cũng bị giật mình. Quá điên cuồng!

      Chẳng qua mọi chuyện có thể phát sinh chỉ vì nỗi đau mất con!

      Nhưng việc kia cũng là vượt qua bao nhiêu lý trí của con người, quá điên cuồng!

      đến đây, Cố Tử Mạch đối với Sở Trạm Đông vẫn có điều trách móc. ta mang theo Bất Hối đến Quỷ đảo nhưng hề cho biết.

      Đề phòng gì chứ, sợ mật báo hay sao? đúng là, thể nào chịu đựng nổi!

      Bây giờ tốt rồi, báo tin, náo loạn khiến bây giờ thành ra như vậy, thoải mái quá đúng ?

      Cố Hạ cũng biết tình nghiêm trọng như thế nào, Sở Trạm Đông có thù tất nhiên trả, hành động lần này của Hàn Tử Tây, khiến cho mất mặt trước toàn thể mọi người trong thành phố này. làm sao có thể từ bỏ ý đồ.

      được, bất kể như thế nào cũng để ấy gặp chuyện.

      Vì vậy Cố Hạ tìm Sở Trạm Đông, nhưng Sở Trạm Đông muốn gặp ! Thái độ như vậy, chẳng phải rất ràng hay sao?

      lại tìm Lãnh Dạ.

      Lãnh Dạ nghe xong lông mày khẽ chau lại: “Làm sao biết về người bên cạnh của Sở Trạm Đông?”

      Cố Hạ biết, tìm Lãnh Dạ là việc vô cùng nguy hiểm.

      Nhưng tại thể để ý được nhiều như vậy, chỉ cần có thể bảo vệ được Hàn Tử Tây, còn cách nào khác.

      phải vẫn luôn nghi ngờ về thân phận của tôi hay sao?” Cố Hạ nhìn Lãnh Dạ:“Tôi chính là nội ứng được Sở Trạm Đông cài vào bên cạnh !”

      “Thế sao?” Lãnh Dạ lạnh lùng nhìn : “ ra , còn muốn tôi cứu Hàn Tử Tây?”

      nghe được giọng điệu mỉa mai của : “Mặc dù ở bên cạnh nhiều năm như vậy, nhưng cho tới bây giờ tôi chưa từng làm chuyện gì có lỗi với , có tin ?”

      nghĩ thế nào?”

      tin.” Cố Hạ cười khổ: “Nếu được hoán đổi thân phận, tôi cũng tin! Lời của nội ứng ai tin chứ! Dựa vào cái gì mà đem ra trao đổi, dựa vào cái gì mà mặc kệ chuyện xin lỗi, phải đó là vì sao. Có gì đặc biệt chứ!”

      cái gì?” Lãnh Dạ đột nhiên thay đổi sắc mặt.

      “Tôi gì cả!” Cố Hạ : “Lãnh Dạ, thân phận của tôi cũng rồi, muốn chém muốn giết hay róc thịt, cứ tự nhiên, muốn làm gì cũng được!”

      “Tôi cho đem lời mới , lặp lại lần nữa!” Lãnh Dạ bước tới, nắm lấy cổ tay , đem quăng lên ghế sô pha, nằm đè lên, lời gần như mệnh lệnh: “Cố Hạ, đem lời vừa mới , lặp lại lần nữa!”

      Cố Hạ lên tiếng, nước mắt chảy ra, sờ lên mặt , đáy mắt vô cùng triền miên: “Lãnh Dạ, tôi tôi , liệu có tin ?”

      Con ngươi Lãnh Dạ liền sắc bén, nắm lấy cổ tay , lực đạo chặt đến đáng sợ, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bóp nát .










      Chương 65.2


      Edit: Huỳnh Thiên Trúc
      Beta: linhlunglinh

      Trong lòng Cố Hạ cực kỳ thấp thỏm, cái mà đánh cược chính là mạng của mình và Hàn Tử Tây.

      Dù sao mạng của chính là do Hàn Tử Tây cứu, hôm nay ấy gặp nạn, có liều cái mạng của mình cũng muốn cứu ấy, cùng lắm là chết cùng ấy thôi.

      nghênh ngang nhìn vào đôi mắt của Lãnh Dạ, hề chớp mắt, cũng có bất kỳ tránh né nào.

      Bỗng Lãnh Dạ thả ra, bàn tay to lớn giữ chặt lấy cằm của , đôi môi mang hơi lạnh buốt hôn lên môi .

      Hai tay của Cố Hạ phối hợp với , lòng thoáng buông xuống, biết mình thắng!

      ***

      chỉ có Cố Hạ nghĩ cách cứu Hàn Tử Tây, mà lão phu nhân cũng vậy.

      Thế nhưng bà ta tiện ra mặt, dù sao người bị thương cũng chính là cháu trai của mình, nếu bà biểu quá lộ liễu, làm cho kẻ khác nghi ngờ, cho nên bà đành để Mộ Cẩn Du xuất đầu lộ diện thay mặt mình ra mặt.

      Mộ Cẩn Du bối rối: "Bà nội, con có thể làm được sao?"

      "Tiểu Du à, mặc dù là Tiểu Tây có sai, thế nhưng vẫn còn tình cảm, dù sao Bất Hối...

      Cũng may là Đông Tử có bất cứ nguy hiểm gì, chỉ là vai có vài vết trầy do đạn gây nên.

      Tiểu Tây theo Sở gia của chúng ta mười sáu năm, mặc dù gần đây nó có làm mấy việc khiến cho người ta khó có thể chấp nhận, thế nhưng... Con người phải cây cỏ, ai có thể vượt qua được!

      Cả đời của Tiểu Tây, coi như là mệnh khổ!

      nhiều năm như vậy rồi, thế mà nãi nãi vẫn còn nhớ cái lần đầu tiên gặp nó, cứ như là ngày hôm qua vậy.

      Đó là đêm mưa gió dữ dội, này đó mưa lớn, khắp đường đều ngập nước, xe chạy cũng nổ máy được.

      Con cũng biết cây cầu vượt đó đúng ?

      Xe lái đường vòng qua nơi đó, mặc dù địa hình cao nhưng bởi vì mưa quá lớn, hạt mưa dày đặc, chính là ở nơi này bà thấy nó.

      đứa bé tám tuổi, cả người cứ như con nhím xù lông, tự cuộn mình thành khối, dầm mình với trời mưa.

      Con có thể tưởng tượng được cảnh đó ?

      Nếu phải lúc đó nó có run rẩy chút, giống như người chết.

      Tám tuổi mà được tới bốn mươi cân, người hầu như chỉ đếm được vài cái xương sườn, cũng có thể thấy , cái tay kia biết từ lúc nào bị trật khớp, cả cánh tay như sợi mỳ, buông thỏng xuống.

      Nó sốt hết tháng, lúc đó bác sĩ đều bệnh tình có cách nao thuyên giảm."

      Lão phu nhân mà nước mắt cứ chảy ra: "Đều là do ta, nếu như phải là vì ta trúng nó nó cũng như ngày hôm nay, nếu như ta sớm biết ngày xưa cũng cứu nó làm gì, để cho nó chịu nhiều đau khổ như vậy..."

      Mộ Cẩn Du cứ im lặng lắng nghe nguyên nhân Sở lão phu nhân gặp gỡ Hàn Tử Tây, trái tim bỗng dưng thắt lại, bất quá lần này quá nghiêm trọng, cầm lấy khăn tay lau nước mắt cho lão phu nhân: "Bà nội, đừng khóc nữa, để con thử khuyên ấy xem."

      ***

      Mặc dù Mộ Cẩn Du đáp ứng lão phu nhân , thế nhưng trong lòng vẫn nắm chắc.

      Sở Trạm Đông tuyệt đối tha cho ta, mọi người quá ràng, thế nhưng...

      Chính là mặt mũi, mặt mũi thực quan trọng như thế sao?

      Dù sao việc này cũng phải !

      Nhưng cũng hứa rồi, cũng phải thử xem sao!

      Sở dĩ là Mộ Cẩn Du định tới bệnh viện.

      Nhưng lúc đến cửa lại do dự.

      Việc này có thể làm được hay ?

      được!

      Trong lúc do dự cửa phòng chậm rãi mở ra, Sở Trạm Đông mặc quần áo bệnh nhân, mà khoác người chính là cái áo sơ mi, cầm chìa khóa xe, dáng vẻ là chuẩn bị ra ngoài.

      Cổ áo còn có ba cúc chưa cài, để lộ lồng ngực săn chắc màu mạch nha, tay áo cũng kéo tới khủy tay, bên dưới mặc cái quần tây ở nhà, quần áo rất là tùy tiện, thế nhưng lại làm cho Mộ Cẩn Du nhìn mê mẩn đến nỗi quên tránh đường .

      Sở Trạm Đông nhìn Mộ Cẩn Du, đôi mắt đen híp lại hỏi: "Có chuyện gì sao?"

      Mộ Cẩn Du còn chưa trả lời điện thoại di động của Sở Trạm Đông lại reo lên, chỉ thấy nghe điện thoại xong, con ngươi sâu đen ấy lập tức co rụt lại.
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 66.1: Hàn Tử Tây tự sát


      Edit: thaonguyenxanh
      Beta: X Trang Moon

      Hàn Tử Tây tự sát!

      Cố Tử Mạch gọi điện thoại đến! Hàn Tử Tây cắn lưỡi tự sát!

      Lúc phát , máu chảy thành sông, trong tình trạng hấp hối! Sau khi trải qua cấp cứu, cứu được...

      Sở Trạm Đông đứng trước cửa phòng bệnh. Con ngươi đen tâm tình nhìn người giường bệnh được vải trắng đắp lên...

      Hàn Tử Tây!

      Cái người nằm ở đó, cái người to gan lớn mật mà hai ngày trước còn cầm súng muốn giết - Hàn Tử Tây?

      Đây là vì sợ tội mà tự sát, hay là muốn theo thằng nhóc kia!

      A, là có ý tứ! Quả nhiên là lá mặt lá trái* a!

      (*Lá mặt lá trái: là thành ngữ chỉ trái trở, lật lọng của con người.)

      Hàn Tử Tây là người thà đổ máu chứ đổ lệ, vậy mà lại tự sát!

      Ánh mắt lạnh lùng của Sở Trạm Đông nhìn chằm chằm người nằm giường lát rồi xoay người .

      tay để vào túi, tay xoay chìa khóa xe, nhàn nhã tập trung, đối với Cố Tử Mạch bên cạnh : "Tang lễ cậu xem mà an bài!"

      Cố Tử Mạch: "..."

      Như nghĩ đến điều gì, bước châ của Sở Trạm Đông dừng chút, nghiêng người quay lại nhìn Cố Tử Mạch: "Tìm xem con trai của ấy chôn ở đâu, rồi để cho mẹ con bọn họ được đoàn tụ với nhau!"

      Nhìn xem, người vô cùng tốt! cầm súng giết , còn vì mà nghĩ, ông chủ tốt nhất Trung Quốc, chồng trước... tốt!

      Đúng!

      Chồng trước!

      Ly hôn đúng là , cho dù bị xé, bọn họ cũng cục dân chính lĩnh chứng lần nữa, tại quả thực là quan hệ chồng trước và vợ trước!

      càng nghĩ càng cảm giác mình thực là tốt.

      Lớn như vậy mà đầu vẫn bị đội nón xanh a!

      Về phần ta cái gì giết con trai của ta, thừa nhận.

      Nó đối với có quan hệ nào sao?

      !

      roi kia của Thủy Miểu cũng phải do kêu đánh.

      căn bản là cái gì cũng biết có được hay ?

      Lúc mang theo nó rời vẫn còn tốt, dựa vào cái gì qua vài ngày lại cầm vũ khí hung hăng con là do giết chết!

      A! rất giống quả hồng mềm sao?

      Còn tự sát!

      cho rằng hiếm lạ!

      Dù có chết hay !

      Cùng có quan hệ sao?

      coi việc này như liên quan gì đến mình, rất bình tĩnh, nhưng Mộ Cẩn Du lại hiểu, luôn cảm thấy nhất định rất khổ sở.

      Cho nên sau lặng lẽ làm cái đuôi bám theo .

      ***

      Tại bãi đỗ xe ngầm của bệnh viện Vũ Cảnh.

      Sau khi Sở Trạm Đông nhận được điện thoại ở bệnh viện liền tự mình lái xe đến, lúc đó Cố Tử Mạch ở chỗ này.

      Thời gian đợi ở nơi này,từ lúc vào cửa, đến khi rời , trước sau hơn mười phút.

      quăng cái chìa khóa, còn hừ hừ cười , tư thế đó tương đối nhàn nhã, nhưng là...

      " A... Xe của tôi đâu?" Sở Trạm Đông đứng trước chổ trống của bãi đậu xe, sắc mặt rét lạnh: "Trộm đến được bệnh viện Vũ cảnh, có can đảm a!"

      Móc điện thoại ra: "Đưa điện thoại cho Ngô cục trưởng... Ngô cục trưởng, an ninh ở chỗ các ông là tốt, có phải hay cần tăng cường...Cũng phải có chuyện lớn gì, chỉ là chiếc xe... Tôi chỉ sợ truyền ra ngoài, đối với Ngô cục trưởng ngài tốt, người xảy ra vấn đề, tại ngay cả xe ở địa bàn của Ngô cục trưởng cũng thấy... xem ra tôi và Ngô cục trưởng, có điểm hợp nhau đấy..."

      Cúp điện thoại, Sở Trạm Đông rất tức giận. Quăng cái chìa khóa mặt đất, khẽ nguyền rủa tiếng:" Shit! Dám trộm xe của lão tử, lão tử nhất định khiến ngươi ngồi tù mọt gông."

      Mộ Cẩn Du nhìn được nữa, từ trong góc ra, đến bên cạnh , nhặt chìa khóa nằm mặt đất, ở phía sau của , ấn xuống cái.

      Thanh của xe được mở khóa, tiếng vang lên.

      Sở Trạm Đông ghé mắt, mày nhíu chặt hơn:" Ai mang xe của tôi chuyển chỗ khác? Hại tôi phải làm trò cười cho thiên hạ?"

      Mộ Cẩn Du : "Có thể xe của vừa rồi chiếm chỗ đậu xe của người khác."

      Lần đầu tiên đứng trước mặt của , kêu từ này, đúng là rất tự nhiên, cũng lúng túng như trong tưởng tượng của mình.

      "Hừ, chiếm chỗ của là cho mặt mũi, vậy mà còn lên mặt!" Sở Trạm Đông lấy chìa khóa xe trong tay , lên xe.

      Mộ Cẩn Du nhanh tay lẹ mắt ngăn cản lại cửa xe mà chuẩn bị đóng:" , chở em đoạn đường, em ra cửa theo mang tiền, sợ đủ để gọi xe."

      Sở Trạm Đông lên tiếng, nhưng cũng cự tuyệt.

      Mộ Cẩn Du lên xe ngồi bên tay lái phụ.

      Sở Trạm Đông cắm chìa vào ổ khóa, ngay cả vặn cũng vặn, mà khởi động của động cơ...

      " Ừ, sao phản ứng?"

      Mộ Cẩn Du trong lòng sắp khó chịu muốn chết, cố nén khóc, :" để em đến mở cho, cánh tay của còn bị thương mà."

      " cần, chút vết thương mà thôi, chết được!" Sở Trạm Đông tiếp tục cùng cái chìa khóa tác chiến.

      Nước mắt của Mộ Cẩn Du cũng nhịn được nữa, vội vàng lau , giúp xoay cái chìa khóa.

      Xe gào thét đường, đường mạnh mẽ lao đến, Mộ Cẩn Du nắm chặt dây an toàn, ánh mắt chớp cái nhìn chằm chằm vào đường cong gò má của .

      Dọc theo đường , câu cũng , cũng hỏi mình muốn đâu, xe liền như vậy mà lao ...

      Bốn giờ sau, cả B thị, cơ hồ đều chạy vòng, mới dừng xe, nhưng lại dừng ở chỗ xuất phát của bốn giờ trước.

      tự nhiên xuống xe, xoải bước về phía thang máy, răng rắc ấn vào phím của thang máy.

      Bộ dáng vội vàng kia làm cho Mộ Cẩn Du phải sợ hãi, nếu thang máy mở ra, có phải hay cho nổ nó.

      Mộ Cẩn Du còn tưởng rằng tìm Hàn Tử Tây, nghĩ tới chỉ đứng trước cửa phòng bệnh trống, nhìn thoáng qua, rồi lại xoay người rời .

      Chương 66.2



      Edit: manhtieumieu
      Beta: X Trang Moon

      Sở Trạm Đông nhìn qua trông rất bình tĩnh, nhưng nếu mọi người để ý kĩ ai cũng có thể nhận ra, hoàn toàn bình thường!

      là khó chịu!

      Từ trước tới nay bao giờ làm thêm giờ, vậy mà tại, làm đúng giờ lại có về sớm, thường làm đến tối khuya mới rời .

      Lão phu nhân thấy cháu nội khác thường chỉ biết đau khổ ở trong lòng.

      Chỉ qua đêm, dường như bà cũng già hơn mười tuổi.

      Bà nghĩ sai rồi, chính bà phá hủy tất cả mọi người!

      Nhìn ảnh chụp của Hàn Tử Tây, lão phu nhân đau lòng đến mức dường như thể hô hấp.

      Làm sao có thể đau lòng đây?

      Là con trách tội bà sao?

      Trách vì bà đối sử với Tiểu Tây tốt, cho nên mang nó ?

      Hết thảy bình tĩnh, đều bị đánh vỡ ở tang lễ, bởi vì lúc đó Cố Hạ cho Sở Trạm Đông bạt tai!

      Cố Hạ chỉ tay vào mặt Sở Trạm Đông, tức giận chửi ầm lên: "Sở Trạm Đông, ngươi TMD chính là đồ cặn bã!"

      Cố Hạ cũng nhịn nhiều ngày.

      Có trời mới biết phải dùng mọi cách mới thuyết phục Lãnh Dạ ra tin tức của Hàn Tử Tây, nhưng lại nhận được câu rằng ấy chết, chuyện này đối với là tàn nhẫn cỡ nào.

      Làm sao đây?

      nhiều ngày, vẫn luôn thể nào tin nổi, Hàn Tử Tây ...

      ấy kiên cường như vậy, làm sao lại tự sát đây?

      cái thế giới này, ai cũng có thể, ở trong nhận thức của Cố Hạ nhưng là Hàn Tử Tây thể nào!

      dám tìm Sở Trạm Đông để chất vấn.

      là đà điểu cũng được, cho rằng, có lẽ là do Sở Trạm Đông giở thủ đoạn, mà ngay cả trai cũng giúp lấp liếm , bởi vì sợ nghĩ biện pháp cứu Hàn Tử Tây.

      Nhưng vào giờ khắc này, lại cách nào lừa gạt mình, cho dù tìm Lãnh Dạ thế nào, Sở Trạm Đông sợ sao?

      Hàn Tử Tây là ...

      Cố Hạ nhìn ảnh chụp của Hàn Tử Tây, hai mắt ửng đỏ cách đáng sợ, sợ chết lên cho Sở Trạm Đông bạt tai, động tác rất nhanh rất chuẩn.

      Cố Tử Mạch tiến lên kéo lại: "Tiểu Hạ, em làm cái gì?"

      Cố Hạ giãy giụa: " thả em ra!"

      "Em đừng quên thân phận của mình!" Nổi khùng làm gì, đây chính là thiếu gia, vì chuyện này có thể khiến cho gặp Diêm vương, lại dám ở trước mặt mọi người cho cái bạt tai, có phải hay là bị Hàn Tử Tây nhập vào người?

      "Em đương nhiên quên thân phận của mình, bất quá bắt đầu từ bây giờ, Cố Hạ em rút khỏi tổ chức, khôngbao giờ nghe theo Sở Trạm Đông nữa”. Cố Hạ lạnh nhạt : "Muốn đánh muốn giết, muốn làm gì cứ tự nhiên."

      "Cố Hạ!" Cố Tử Mạch phát hoảng, con mắt trừng lớn: "Em có biết, em cái gì hay ?"

      Trước mặt mọi người lại ra bọn họ là người thuộc tổ chức, con bé chết tiệt này là chán sống rồi!

      Còn có nếu muốn ra khỏi tổ chức phải trả giá , phải là biết,...

      "Đương nhiên!" Cố Hạ kiên quyết: " phải chỉ là cái mạng sao, nếu tiếp tục theo loại người khốn khiếp có nhân tính này, em thà tình nguyện ngay bây giờ theo cùng Hàn Tử Tây làm bạn!"

      Lí trí của Cố Hạ từ lúc vào lễ đường hoàn toàn bị hỏng mất rồi

      Hàn Tử Tây a, đó chính là bạn bè tốt nhất của , cái thế giới này, ngoại trừ trai, người duy nhất để ở trong lòng, lại bị cho...

      Trừ phi là thần tiên, nếu , thể nào lạnh nhạt được.

      cũng biết, những lời kia thể ra.

      Mặc dù tổ chức làm người ta nghe thấy sợ mất mật, lại vẫn luôn thần thần bí bí, cũng ai biết , thủ lĩnh phía sau nó chính là Sở Trạm Đông.

      Trước mặt nhiều người như vậy ra những lời đó, hậu quả có thể nghĩ ra.

      là cố ý làm như vậy!

      phải chỉ là cái mạng thôi sao, dù sao cũng do nợ Hàn Tử Tây !

      Cố Tử Mạch nhìn em mình liều lĩnh, trong lòng liền chua chát.

      thể phủ nhận, địa vị của Hàn Tử Tây ở trong lòng Cố Hạ vượt qua .

      Đúng vậy!

      Hàn Tử Tây và là bạn bè nhiều năm, ấy lại từng cứu mạng em , em ấy tính tình lại nóng nảy, quan tâm xung quanh, lúc này cái gì là lý trí, chỉ sợ đều gặp quỷ.

      "Cố Hạ, em theo ra ngoài!" Cố Tử Mạch cố ép lôi kéo .

      "Cố Tử Mạch, buông ra cho em!" Cố Hạ phản kháng: " thả em ra, có nghe hay !"

      "Câm miệng!" Cố Tử Mạch xuất ra phong thái uy nghiêm của trai: " thêm chữ nữa, đánh chết em!"

      "Sở Trạm Đông, phải hối hận!" Cố Hạ tránh thoát được Cố Tử Mạch, nhưng cũng sợ hãi uy hiếp của , bên bị dắt ra ngoài, bên lại rống nên: " xứng đáng được Hàn Tử Tây ..."

      **

      Đêm khuya, trăng sáng sao thưa!

      Tại biệt thư ở lưng chừng núi do Hàn Tử Tây tay kiến tạo ….

      bóng dáng cao lớn kiêu ngạo đứng thẳng người ở cửa chính…

      Ánh trăng khi sáng khi tối, chiếu mờ mịt lên khuôn mặt của , vẻ mặt kín như bưng.

      giường có cuốn nhật ký, đồ đạc giống nhau, bị gió từ cửa sổ tiến vào, thổi vang sào sạt.

      Sở Trạm Đông, phải hối hận!

      xứng đáng được Hàn Tử Tây !

      Hàn Tử Tây thương ?

      Có chứng cớ gì ?

      Chương 66.3


      Edit: Ice Queen
      Beta: X Trang Moon

      Lúc sửa sang lại di vật của Hà Tử Tây, đột nhiên thấy quyển sổ ố vàng được giấu dưới gầm giường...

      Đúng là sau khi xem xong, vì sao lại có cảm giác gì đây?

      Mặc dù là quyển sổ đầy đủ, đều ghi chép lại những chuyện có liên quan đến , nhưng là như vậy có thể cái gì?

      Giải thích ?

      Làm sao có thể!

      mà lần đó phải lần đầu tiên của ?

      Nếu sao còn cùng Âu Dương Lâm làm loạn?

      Nếu thương sao còn cùng người khác sinh ra tiểu nón xanh?

      Đây phải là tự tát cho mình bạt tai sao?

      Hối hận cái rắm, tuyệt hối hận!

      Tuyệt đối !

      Tất cả đều tại gieo gió gặt bão, cùng với có quan hệ gì đâu!

      Hàn Tử Tây, mười sáu năm, rốt cục tại hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của tôi, đây đúng là ngày tốt lành đáng giá để ăn mừng!

      Uống chút rượu ăn mừng tý tốt lắm!

      Sở Trạm Đông liền xuống hầm rượu.

      Nơi này, cất giấu rất nhiều loại rượu nổi danh thế giới, tìm chai có năm lâu nhất: "Chuyện vui như vậy, đương nhiên phải uống chai lâu năm nhất!"

      Cũng cần lấy ly, mà mở nắp ra, trực tiếp uống cả chai.

      "Rầm" "rầm", thoáng cái uống được hơn nửa chai, đem chai rượu từ dưới đất hất lên, cười to: "Ha ha ha... là quá sung sướng!"

      Lại cầm thêm chai, vẫn là uống cả chai như vậy.

      Cứ như vậy, chai, hai chai, ba chai...

      mặt đất mảnh vụn thủy tinh càng ngày càng nhiều, mà đầu của lại càng ngày càng thanh tỉnh, những chữ ở trong quyển sổ kia ngừng xoay quanh trong đầu .

      ...Buổi trưa hôm nay thiếu gia ăn được thêm miếng gà quay.

      ...Quên xem dự báo thời tiết, có chuẩn bị dù, thiếu gia mắc mưa.

      ...Mười hai giờ mà thiếu gia còn chưa ngủ!

      ...Thiếu gia sinh nhật vui vẻ!

      ...Ngày đầu tên thiếu gia làm!

      ...Thiếu gia...

      Đây là những gì trong nhật ký của Hàn Tử Tây, mỗi ngày đều chỉ ghi chép câu , nhưng là trăm phần trăm đều là về !

      Giữa những hàng chữ bình thường này, bất quá giống như để làm tròn hết chức trách của người giúp việc.

      Toàn bộ, từ năm mười sáu tuổi đến năm hai mươi tuổi, tổng cộng là bốn năm!

      Tràn đầy nghiêm chỉnh, đều là !

      Nhưng lại có câu nào là xấu !

      Hàn Tử Tây, nhàm chán như vậy sao?

      Ghi chép lại những thứ râu ria lông gà vỏ tỏi kia, là để muốn biểu đạt cái gì?

      "Hàn! Tử! Tây!" Sở Trạm Đông hét lớn tiếng: " TMD sớm nên chết! Nếu phải do , tôi bị các em cười nhạo nhiều năm như vậy, nếu phải do Hạ Lan Tuyết cũng xảy ra tai nạn xe cộ, cũng bỏ tôi mà , nếu phải là ..."

      Đôi mắt đỏ hồng, mê man : "Tôi cũng thay đổi kỳ quái như thế này!"

      Quả đấm từng quyền đập ở tường, lại phảng phất giống như biết đau là gì, từng lần lần gầm tên của : "Hàn Tử Tây, Hàn Tử Tây, Hàn Tử Tây..."

      Đột nhiên như phát cuồng, đẩy ngã giá rượu, "răng rắc" thanh chai rượu bị nghiền nát, liên tiếp, ngoài cửa sổ cũng đồng thời vang lên tiếng sấm rền.

      Đột nhiên nghĩ đến cái gì, chạy ra ngoài.

      ********

      Nhà tang lễ.

      Toàn thân ướt đẫm, vào nơi để di thể của Hàn Tử Tây, mở ra lại chứng kiến...

      Con mắt trừng lớn như muốn rớt ra!

      lấy điện thoại: "Cố Tử Mạch, Hàn Tử Tây đâu?"

      "... Nhà tang lễ a!" Cố Tử Mạch giải thích được: "Ngay tại lầu ba!"

      "Cậu đem xác ấy hỏa táng?"

      Những lời này Sở Trạm Đông bình tĩnh, Cố Tử Mạch lại rùng mình cái mạnh: "Ừ, đúng vậy!"

      Sở Trạm Đông rống tiếng rung chuyển cả trời đất: "Ai bảo cậu làm như vậy?"

      "..." phải là giao phó sao, tất cả mọi việc trong tang lễ đều giao cho giải quyết, chẳng lẽ tính cả chuyện hỏa táng sao?

      "Cậu... đáng chết!"

      Vứt điện thoại di động qua bên, Sở Trạm Đông nhìn trong cái bình để ở ngăn tủ kia, cứ như vậy mà nhìn.

      Nơi này chính là Hàn Tử Tây sao?

      Đầu ngón tay trắng bệch, từ từ đụng vào, ngay cả chính cũng phát ra, đúng là run rẩy nhìn ra hình dáng.

      Bất quá chỉ trong khoảng cách mười mấy cm ngắn ngủi ấy, lại cảm thấy giống như cách thiên sơn vạn thủy cách nào chạm đến.

      Hàn Tử Tây, ...

      Ngay thời điểm tay sắp chạm đến nơi, đột nhiên thu tay lại, phen đóng kín cánh cửa kia, xoải bước rời .

      Trong xe, dựa vào thành ghế, đưa tay che tròng mắt, hồi lâu sau, vẫn nhúc nhích.

      Giữa ngón tay, theo gương mặt chảy xuống, biết là nước mưa tóc chảy xuống, hay là...
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :