1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chồng ngốc của tôi - Tàng Tĩnh Nhi (10/10) HOÀN

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2.2



      “Tự vào , tôi muốn ngủ.” Tiểu Lỵ dẫn Phong Vũ Vọng tới phòng Kiều Nhung Ngọc rồingáp dài cái, giục mau chóng vào đểcô còn ngủ tiếp.

      “Được, .” Dùng sức gật đầu.

      mình sao chứ?” Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của , hoài nghi hỏi.

      Lại dùng sức gật đầu: “ sao.”

      “Vậy được rồi, tôi ngủ đây.” xong liềnquay người xuống lầu.

      Thấy xuống rồi, Phong Vũ Vọng mới nhẹnhàng mở hé cửa, khẽ thò đầu vào nhìn xungquanh.

      Thực ra, lúc chuông cửa vang lên Kiều Nhung Ngọc tỉnh rồi nhưng chỉ ngồi dậy cũng định xuống xem là ai. Song, cũng cóthể đoán ra được.

      Khi nhìn thấy Phong Vũ Vọng thò đầu vào cẩn thận dò xét liền nở nụ cười, cười đến vô cùngvui vẻ. Biết ngay là mà.

      Nhìn về phía giường quả nhiên thấy được người thương. Trong giây phút nhìn thấy Kiều Nhung Ngọc lập tức bị mê hoặc, chỉ có thể ngâyngốc đẩy cửa vào, đứng bên cạnh cửa ngơ ngácnhìn , chỉ có duy nhất suy nghĩ: đẹp quá!

      Bị đánh thức từ trong mộng đẹp, Kiều NhungNgọc tóc dài rối tung xõa sau lưng, ánh mắt có chút mông lung, môi cánh hoa đỏ tươi hơi sưng, mặc bộ đồ ngủ màu trắng viền hoa càng tôn lênnét đáng của , ánh đèn ngủ màu vàng từ phía sau chiếu lên khiến cho toàn thân như tỏa ra vầng sáng mê người.

      Nhìn người ngây ngốc đứng cạnh cửa liềnmỉm cười vẫy tay với : “Lại đây.”

      “Ừ.” Từ từ nhấc chân lên.

      “Đóng cửa lại.” Nhìn Phong Vũ Vọng bị mìnhmê hoặc đến đầu óc choáng váng, càng cườitươi hơn, nụ cười rực rỡ suýt chút nữa làm bất tỉnh.

      “Được.”

      Từ từ xoay người đóng cửa nhưng tầm mắt vẫn nỡ rời khỏi , chỉ thấy đầu quay mộthướng còn thân lại ở hướng khác, vất vảlắm mới đóng được cửa.

      Sau khi đóng cửa, lại chậm rãi bước về phía .Động tác vô cùng chậm chạp giống như sợ nhanh quá biến mất. rất chậm, đoán chừng để con rùa đất nó bò còn nhanhhơn .

      quá đáng mà! Lại giơ tay ra vẫy vẫy : “Lại đây nhanh lên.”

      nghe lời, chỉ thấy hành động chậm rì rì của trong nháy mắt liền thay đổi giống như cảnh phim quay chậm đột nhiên bị tua nhanh lên, vút cái đứng trước giường .

      Ai da, sao lại có người đáng đến vậy chứ? chết được. (Ta cũng ấy chết được!)

      Nằm xuống, kéo chăn đắp ngang người rồi nhấclên góc vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình:“Vào đây, nằm bên cạnh em.”

      “Ừ.” Ngồi xuống giường cởi giày cùng bít tất.

      “Cởi bớt quần áo ra .” Mặc nhiều như thế nằm ngủ thoải mái.

      “Ừ.” Đứng lên, bắt đầu cởi quần áo. Áo khoác,áo sơ mi, quần dài... vừa cởi vừa nhìn , thấy nhìn mình liền xấu hổ đến đỏ bừngmặt.

      Nhìn mặt đỏ bừng liền nở nụ cười, tuy chút đỏ mặt nhìn cởi quần áo nhưng thực ra vẫn rất xấu hổ. Đây là lần đầu tiên nhìn người đàn ông cởi đồ trước mặt mình, phải tự chủ lắm mới khống chế được bản thân, ra sức với chính mình đừng ngại ngùngmới dám nhìn như thế.

      Thấy cởi xong quần dài định cởi nốtvật che đậy cuối cùng liền nhịn nổinữa, vội ngăn lại. (đố mấy nàng vật đó là gì? Hì hì!)

      cần cởi cái đó.” còn cởi nữa sẽthật trống trơn mất.

      Nhìn lồng ngực rắn chắc, cánh tay mạnh mẽ, đôi chân thon dài cùng cơ bụng săn gọn rốt cuộckhông khống chế được nữa mà đỏ bừng mặt. Woa, ngờ dáng người lại gợi cảm đến vậy.

      Đỏ mặt, chui vào trong chăn, nằm nghiêng người, nhìn chằm chằm . Lúc hai chân của mình chạm phải bàn chân mềm mại của mặt càng đỏ hơn, khoa trương nhất là cổ cũngđỏ theo.

      Sau khi kéo chăn đắp tốt cho cả hai, mới nhìn .

      “Nhung...Nhung Nhung...Nhung...” Vì quá lolắng đến cả chuyện cũng lắp bắp, trongđầu trống rỗng suy nghĩ được gì. Mặc dùbình thường cũng được cái gì cho ra hồn cả.

      Vươn tay ra giữ chặt mặt , cười dịu dàng:“Đừng quá lo lắng, em cũng đâu có ăn .”

      Bật cười, đùa với , chắc cũng chẳnghiểu được ý của đâu.

      ăn được.” Lắc đầu, có lẽ do chăn che khuất cơ thể nên cũng bớt ngại ngùng, chuyện cũng dễ dàng hơn.

      Biết ngay mà!

      “Sao đến sớm vậy?”

      tại chắc chỉ mới hai, ba giờ sáng thôi. phải là thức suốt đêm rồi nhìn lịch thấyđã sang ngày mới liền chạy đến đây đó chứ?(chuẩn lun)

      tỉnh dậy lập tức đến đón em ngay.”

      Tay lén lút chạm vào eo rồi lập tức thu về giấu sau lưng giống như làm như thế khôngbiết mình chạm vào . (Đáng chết được!)

      ngủ bao lâu?”

      Quá thần kỳ rồi, coi như là chín giờ ngủ cũngchẳng được bao lâu vậy mà vẫn tỉnh được. Dĩ nhiên biết chạm vào mình nhưng vẫn im lặng chỉ mỉm cười nhìn .

      Thấy nhìn mình cười giống như chưa pháthiện ra, lại nhàng chạm vào lần nữa, lần này đặt trong vài giây rồi lại lập tức rút về giấu sau lưng. Cười ngây ngô, may quá, Nhung Nhung chưa phát ra.

      “Em vừa lập tức ngủ luôn.”

      Cụ thể ngủ mấy giờ cũng biết, chỉ biết rằng, đói bụng liền thức dậy.

      Kinh ngạc thầm nghĩ, hôm qua lúc rời khỏi nhàanh hình như mới ba giờ chiều, lúc đó chạy ngủ rồi sao? Chả trách tại tinh thầnanh lại tốt như vậy.

      Vươn tay bóp mũi : “Vậy bây giờ cóbuồn ngủ ?”

      Lắc đầu, tại nhìn thấy tinh thần càng tốt hơn, căn bản muốn ngủ nữa,đồng thời, lại vươn tay ra định chạm vào , nhưng lần này, Kiều Nhung Ngọc trực tiếp giữchặt tay đặt lên eo mình.

      “A.” Nhung Nhung phát rồi!

      Sợ hãi nhìn , muốn xem có tức giận hay , tức giận vì tùy tiện chạm vào mình.

      Kéo cánh tay khác của từ trong chăn ra tìmmột tư thế thoải mái gối đầu lên rồi ngáp cái: “ ngủ cùng em nhé.” xong liền chậm rãi nhắm mắt lại.

      “Ừ.”

      Cảm nhận được thân thể nhắn của ghé sát trong lòng mình, ngây ngốc nhìn hàng mi dàycong vút, liền có dũng khí đặt nụ hôn lên trán , nhàng tiếng ngủ ngon. (Lãng mạn quá !)

      nghe gì, chỉ cảm nhận được nụ hôn còn vương lại trán mình, khẽ nhếchkhóe miệng cười đến vô cùng hạnh phúc.

      Nhìn vẻ mặt ngọt ngào lúc say ngủ của liền cảm thấy thỏa mãn, giống như chính mìnhđã có được cả thế giới. Cũng chẳng biết nhìncô bao lâu, liền cảm thấy có chút nhàm chán, bắt đầu đếm lông mi của .

      Chờ đếm xong có chút buồn ngủ,ngáp cái, thầm nhủ trong lòng: đợi tỉnhlại nhất định phải cho biết phát củamình.

      Hàng mi bên trái của Nhung Nhung có 178 sợi,bên phải là 196 sợi.

      Cứ như thế, tay khoác ngang eo , tay còn lại bị gối đầu lên còn đầu lại dựa sátđầu , hai người đều bình yên vào giấc ngủ.
      honglak, Nhi Đặnglinhdiep17 thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2.3



      Trời vừa sáng, Kiều Nguyên Sinh cả đêm mấtngủ rời giường đầu tiên, vội vàng đánh răng, rửa mặt rồi định xông ra ngoài.

      Gần như rời giường cùng lúc với ông, LâmTuyết liền gọi chồng lại: “Mới sáng sớm ông đãmuốn chạy đâu?”

      “Tôi đến phòng bảo bối xem chút.” Tên ngốc kia, tuy ngốc nghếch nhưng dù sao vẫn là người đàn ông, nếu dám động vào bảo bối ông nhất định cho đẹp mặt.

      “Mới sáng sớm ông chạy đến phòng con làmgì?” Giữ chặt chồng, để ông xông ra.

      “Tôi xem tên ngốc kia có động chạm đến bảo bối hay .” Càng nghĩ càng hăng, giống nhưtrâu lồng chỉ muốn xông ra ngoài.( )

      Sức lực của Lâm Tuyết bằng chồng nênchỉ có thể để mặc ông kéo .

      “Ông phát điên gì thế, tôi cho ông biết tên ngốc Phong gia kia như ông nghĩ đâu...”Cái lão điên này, mới sáng sớm phát bệnhcòn chưa tính lại còn giống như trâu lồng, đấuđá linh tinh nữa.

      “Ông chủ?”

      Sáng sớm thức dậy quét dọn, Tiểu Lỵ cầm chổi đứng hành lang liền nhìn thấy kỳ cảnh như thế. Chưa từng thấy bà chủ mất phong độ như vậy cũng chưa từng gặp qua ông chủ luôn thương bà chủ lại đối xử với bà chủ như thế.Xem bà chủ đáng thương bị ông chủ kéo , thực đồng cảm. (những nhân vật trong truyệnnày quá khó đỡ luôn!)

      Chỉ có điều, giúp việc này chẳng nhữngháo sắc mà mắt còn kém nữa. ràng là Lâm Tuyết cố gắng giữ Kiều Nguyên Sinh nên mới bị kéo , sao có thể nhìn thành Kiều NguyênSinh cứng rắn kéo vợ chứ.

      Xem ra, hình tượng vợ của Kiều NguyênSinh tại thời khắc này hoàn toàn sụp đổ.

      quyền đẩy cửa phòng con ra, lúc nhìnvề phía giường ông suýt nữa té xỉu.
      Lâm Tuyết cũng theo vào, nhìn thấy hai ngườitrên giường liền cười đến vui sướng, hai đứa này đúng là hạnh phúc.

      Vẫn duy trì tư thế lúc trước, hai người còn đangsay ngủ nên biết có người xông vào. Chỉcó chút khác biệt là, chăn tơ tại trượt xuống lưng cả hai. Vừa nhìn biết nửa người Phong Vũ Vọng mặc gì còn KiềuNhung Ngọc tuy vẫn mặc áo ngủ nhưng đầu vaibên trái hơi trễ xuống lộ ra bả vai trơn bóng, mê người. Quần áo đàn ông rơi đầy bên cạnhgiường càng lộ vẻ mờ ám, hơn nữa, đầu Phong Vũ Vọng còn dựa sát vào đầu , vẻ mặt đầyhạnh phúc.

      Dĩ nhiên, đó là ở trong mắt người khác còn dưới con mắt của người cha thương con thìlại là chuyện lớn.

      “Tên ngốc này, lại dám....” Lửa giận ngút trờiđịnh xông đến bên giường, quyết định phải dạycho tên ngốc dám chiếm tiện nghi của con mình bài học.

      “Ông muốn làm gì?” Lâm Tuyết kinh hô, vội giữ chặt chồng, nếu để ông còn ra thể thống gì nữa.

      “Tôi muốn dạy cho tên ngốc kia bài học, lại dám chiếm tiện nghi của bảo bối!” Đáng ghét,quá coi thường ông rồi.

      “Ông...” Lâm Tuyết định bị mộtgiọng biếng nhác ngắt lời.

      Chỉ thấy Kiều Nhung Ngọc dụi mắt, chậm rãingồi dậy, cảm giác ngang hông hơi nặng mới nhìn sang bên cạnh, lúc thấy Phong Vũ Vọngcòn say ngủ liền mỉm cười, sau đó quayđầu nhìn về phía ba mẹ đứng cách giườngchưa đến mét.

      “Hai người làm gì vậy?” Đôi vợ chồng nàysao vậy, mới sáng sớm chạy đến phòng côlàm ầm ỹ rồi.

      “Bảo bối à, con giúp mẹ khuyên nhủ ba conđi....” Lâm Tuyết thấy con tỉnh liền vội vàng cầu cứu.

      “Ba muốn cho tên ngốc kia bài học!” Gầm lên tiếng, thoát ra khỏi lôi kéo của vợ,lập tức vọt đến bên giường, định vươn tay kéo người vẫn nằm giường dậy.

      Kiều Nhung Ngọc lập tức đẩy tay ông ra, hơi bĩu môi: “Ba, ba làm gì vậy? ấy vẫn ngủmà.” (Bảo vệ chồng thế!)

      “Con còn dám hỏi ba làm gì sao?” Bị con gáiđẩy tay ra, ông chỉ có thể đứng cạnh giườngdậm chân.

      “Nó lại dám ngủ cùng với con, ba dạy dỗnó....”

      “Ừm?” Bị thanh khủng bố đánh thức, Phong Vũ Vọng dụi dụi mắt, từ từ ngồi dậy, lúc thấyKiều Nhung Ngọc ngồi bên cạnh mình lập tức mỉm cười, vươn tay ôm lấy .

      “Nhung Nhung!”

      “Ngoan.” Vỗ lưng , cảm nhận xúc cảm từ đôi tay rắn chắc, khuôn mặt nhắn hơi ửng hồng.

      “Cái tên ngốc này!” Thấy vừa tỉnh dậy ôm lấy con , ông càng thêm phát hỏa.

      “A?” Lại tiếng gầm thét hung dữ, sợ đến mức hơi quay đầu nhìn về phía phát ra thanh. Lúc nhìn thấy gương mặt hung dữ kia, vội buông thân thể mềm mại trong lòng ra,sắc mặt trắng bệch xoay người nhìn KiềuNguyên Sinh, kinh sợ chào hỏi.

      “Chú Kiều.....” hiểu tại sao ông lại tức giận như vậy, hôm qua ông vẫn rất vui vẻ nóichuyện với mình mà, vì sao giờ lại tức giận chứ?

      Lập tức leo đến trước mặt , che ở giữa hai người, giọng lộ vẻ trách móc: “Ba, ba dọa ấy đó.” Phát điên gì vậy, mới sáng sớm tức giận lớn như thế định dọa chết người ta à.

      “Ba....Con bé này, con lại dám trách móc ba...”Khó tin chỉ vào mình.

      “Ba giúp con dạy cho kẻ dám chiếm tiện nghi của con bài học, con lại còn trách móc ba!”

      đời này còn công lý nữa hay ? Cái gì mà ông dọa , tên ngốc như vậy cứ hù chết là tốt nhất, miễn cho lại chạy đến nhà mìnhđoạt con .

      “Hử?” Nhíu mày, đối với lời của ông cực kỳbất mãn, hơi tức giận rồi đó.

      “Nhung Nhung...” Giật ống tay áo của , Phong Vũ Vọng trốn sau lưng có chútlúng túng. Bởi vì biết mình làm gì sai.

      Quay đầu, dịu dàng nhìn , vỗ lên mu bàn tay rồi liền xuống giường nhặt quần áo của vứt bừa bãi dưới đất lên, đặt ở trêngiường: “Ngoan, đứng lên, mặc quần áo vào trước .”

      “Ừ.” Nhấc chăn trượt xuống dưới lưng lên, lập tức mặc quần áo.

      “Woa, con , dáng người của nó tồiđâu.” Lâm Tuyết khẽ kinh hô, ngờ,dáng người của tên ngốc này lại được đến vậy.

      Nghe được lời khen của vợ, Kiều Nguyên Sinhđối với càng thêm khó chịu. Đoạt con của ông còn chưa lại còn dám dụ dỗ vợ ông nữa, thể tha thứ được.

      Vươn tay kéo vợ ra phía sau dùng thân thể chặnlại tầm mắt của bà, bất mãn kêu to: “Thay quần áo biết tìm chỗ kín đáo à?” Quá đáng lắmrồi.

      Phong Vũ Vọng mới chui đầu qua cổ áo liềnchẳng dám cử động, biết có nên mặc tiếp nữa . Tủi thân, bĩu môi, chú này hung dữ.

      Còn Kiều Nhung Ngọc lại thong thả đến trước tủ quần áo, cầm lấy bộ rồi quay đầu nhìn về phía ông: “Ba à, con muốn thay quần áo, mờingài ra ngoài cho.”

      xong liền khẽ mỉm cười: “Hay là ba muốn ở lại xem con thay quần áo.” Đến lúc đó, mẹkhông đánh chết ba mới là lạ.

      Quả nhiên ngoài dự đoán, vừa mới dứt lời, Lâm Tuyết liền vươn tay ngọc véo tai ôngrồi lôi ra ngoài.

      “Bà xã, chút, chút, đau quá.” Phi phi phi, bảo bối hư, biết nếu như thế bà xãchắc chắn để ông tùy ý làm loạn nữa. tại, lại vì ông bắt nạt tên ngốc kia mà trảthù ông như vậy.

      Nghe thấy ông kêu đau, Lâm Tuyết chẳng những nới lỏng mà còn dùng sức véo cái.

      “Cái lão điên này, lại còn dám nhìn phụ nữ thayquần áo, muốn sống nữa phải ?”

      Che lỗ tai nhưng vẫn tốn công vô ích, lỗ tai vẫnrơi vào tay giặc.

      “Tôi đâu có, tôi bị oan mà!” Đau quá, bà xã thậtnhẫn tâm mà lại còn dùng sức nữa. Ông bị oan, ông muốn nhìn con thay đồ lúcnào chứ, tất cả đều là nó , ông so với Đậu Nga còn oan uổng hơn đó.

      Sau khi dùng sức kéo chồng ra khỏi phòng, ngay tại lúc cửa phòng sắp đóng lại, Lâm Tuyết liền nháy mắt với . (có bà mẹ như thế này còngì bằng!)

      Mỉm cười, biết mẹ giúp thu phục ba mà.

      “Nhung Nhung...” Bị cảnh tượng này dọa đếnkhiếp sợ, Phong Vũ Vọng vẫn giữ nguyên tư thếquên cả mặc quần áo, trợn mắt há mồm nhìncửa phòng đóng lại. Hoàn toàn hiểuchuyện gì xảy ra, chú kia phải gầm lên với à, sao lại lập tức bị kéo ra ngoàithế kia?

      Đặt quần áo tay xuống, đến bên cạnh, cẩn thận kéo lại áo giúp .

      “Đừng để ý đến họ, ngoan ngoãn mặc quầnáo vào .”

      “Ừ.” Cầm quần lên mặc vào.

      Kiều Nhung Ngọc cũng cầm bộ quần áo vừa lấy ra, xoay người vào phòng vệ sinh.

      Mặc quần áo xong, Phong Vũ Vọng ngoan ngoãn ngồi yên giường, nhìn cửa phòng vệsinh chớp mắt. Nghĩ đến dáng vẻ dũng mãnh vừa rồi của Kiều Nhung Ngọc, còn cả lúc dịu dàng giúp mình mặc quần áo tử tế, trong lòng đầy say mê.

      “Nghĩ cái gì thế?” Sau khi đánh răng rửa mặt, thay quần áo xong Kiều Nhung Ngọc vừa bướcra liền thấy nhìn chằm chằm phòng vệsinh. Hơn nữa, còn chẳng để ý tới , ràng là nghĩ đến xuất thần rồi.

      “Hả?” Vừa hồi thần thấy Kiều Nhung Ngọcăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt đầy ý cười đứng trước mặt mình.

      “Nhung Nhung.” Vươn tay ra vòng qua eo . rất rất thích .

      ngồi, đứng, liền cúi đầu tựa vào tránanh: “ gọi em Nhung Nhung, em có phảicũng nên gọi là Vũ Vũ ?” Ha ha, côthích xưng hô đáng như thế.

      “Được.” Lại lần nữa bị nụ cười dịu dàng của làm cho choáng váng đầu óc.

      “Gọi Vọng Vọng cũng được.”

      Vương Vượng? (chị ấy nghe nhầm!)

      Quên , nghe như gọi chó vậy, cứ gọi Vũ Vũ là được rồi.

      Cúi đầu thấp chút nữa rồi đặt nụ hôn lên má . rất vui vẻ, thấy bị mê hoặc đến biết ngày đêm liền cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

      “Có thể hôn ở đây ?” Buông tay ra chỉ vào môi mình, xấu hổ hỏi.

      “Tự làm.” Cười nhìn , muốn tự hànhđộng. Mỗi lần đều là chủ động, cũng rất ngại đó.

      “Có thể chứ?” có thể hôn sao?

      Gật đầu.

      có thể hôn em bất cứ lúc nào sao?”

      A, tên này cũng chẳng ngốc lắm đâu, cũng biết ‘được voi đòi tiên’.

      “Có thể chứ?” Chắc Nhung Nhung tứcgiận đâu nhỉ?

      “Nếu Nhung Nhung thích sẽkhông hôn em nữa.”

      rất hy vọng có thể hôn bất cứ lúcnào, nhưng nếu Nhung Nhung thích thìcứ quyết định vậy . Bằng đến lúc đó,Nhung Nhung tức giận chẳng để ý đến nữathì thảm. (dễ xương quá !)

      Nhìn dáng vẻ cẩn thận giống như sợ mình tứcgiận, liền vòng tay qua cổ : “Nếu muốn hôn em, lúc nào cũng được cần hỏiý em.”

      chủ động thân thiết cùng mình, vui cònchẳng kịp sao có thể giận chứ.
      biết trước kia từng trải qua chuyện gì mà lại cẩn thận với người mình thíchnhư thế.

      sao?” khó tin, Nhung Nhung lại tức giận còn có thể hôn bất cứ lúc nào, cần hỏi.

      .”

      Ra vẻ tức giận, chu môi nhìn : “Rốt cuộc có muốn hôn hay ?”

      “Muốn.” Thấy có vẻ vui, lập tức ápmôi mình lên môi .

      Lưu luyến làn môi hơn phút cảm thấy vẫn chưa đủ liền dè dặt lè lưỡi, vốn định chạmnhẹ môi nhưng thấy tức giận, ngược lại còn hơi hé miệng, vội vàng đưalưỡi vào trong miệng .

      Nhấm nháp hương vị ngọt ngào của khiếnanh muốn ngừng mà được, tay đặt eo liền dùng sức kéo vào trong lòng mình.Còn thuận thế quỳ gối giữa hai chân , cảngười dựa sát vào .

      Cảm giác bộ ngực mềm mại của ép sát lồng ngực mình khiến nổi lên phản ứng đầu tiên kể từ khi trưởng thành, dục vọng nhanh chóng thức tỉnh, tay đặt eo lần vào qua vạt áo rồivuốt ve lưng .

      Song ngoại trừ hôn môi, hoàn toàn khôngbiết phải làm gì nữa, chỉ biết bụng dưới căng tức, cỗ nhiệt lưu tràn khắp cơ thể. vừahôn vừa ngừng kêu tên .

      cũng cảm nhận được dục vọng của , tuy mấy năm qua đều ở quốc gia có tư tưởng mởnhư Mỹ nhưng dù sao vẫn là người phương Đông, rụt rè là bản chất nên cũng cókinh nghiệm. Nhưng vẫn khá hơn , ít nhấtthì cũng biết phản ứng sinh lý của là gì.Cũng giống như , ngoại trừ nhiệt tình đáp trảcô chẳng biết làm gì nữa.

      “Nhung Nhung....” rất khó chịu, chưa từngcó cảm giác như vậy. cảm thấy chỉ hôn môi thôi vẫn chưa đủ, thấy được nên làm cái gì đó nhưng lại chẳng biết là gì, chỉ có thể để dụcvọng hành hạ mình.

      chủ, em....”

      Nghe bà chủ chủ dậy rồi, Tiểu Lỵ sau khi quét dọn hành lang sạch liền đẩy cửa phòng định dọn dẹp phòng giúp . vừa tiến vào, lập tức nhìn thấy màn tình cảm mãnh liệt này sợ đến mức vội vàng chạy ra ngoài.

      “Rất xin lỗi, chủ, em biết...” Đóng cửa, dựa lưng vào cửa thở phì phì, hai má đỏửng. Trời ạ, xem được cảnh quá kích thích rồi.

      Bị người quấy rối, hai người hôn đến bùng cháy rốt cuộc cũng buông nhau ra.

      Phong Vũ Vọng ôm , thở phì phò, môi hơi mở liền cảm thấy toàn thân mềm nhũn, cứ như thế mà ôm ngã xuống giường. Kiều Nhung Ngọc tựa vào lòng cũng thở gấp, toàn thân đỏ ửng, thành lời.

      “Nhung Nhung...” Khẽ gọi tên , vừa cảm thấy bụng dưới khỏe vừa hưởng thụ cơthể mềm mại của .

      Sau khi hô hấp ổn định, tựa vào lòng vươn tay ra vẽ vòng tròn ngực , xấu hổ nên lời.

      tay vòng qua eo , tay kia giữ lại bàn tay nhắn an phận của .

      Khó hiểu, ngẩng đầu nhìn : “Vũ Vũ?”

      Đáng thương nhìn , giọng mang theo chútnức nở: “Nhung Nhung, khó chịu....”

      bị bệnh sao? Chỗ nào thoải mái?”Vừa nghe khó chịu, trực giác cho là bị bệnh, hoàn toàn quên mất khó chịu là do dục vọng chưa được thỏa mãn.

      ...Chỗ đó.........” Xấu hổchẳng thể ra mình khỏe chỗ nào chỉ ấp a ấp úng, đáng tiếc, lúc lâu vẫnkhông hiểu.

      “Rốt cuộc là khó chịu ở đâu?” Thấy anhkhông ràng liền sốt ruột ngồi dậy.
      Mà chỗ ngồi xuống lại vừa vặn chạm phải dục vọng của

      “Mông của em...Mông...Chạm...Chạm...” vặn vẹo, định tránh khỏi nhưng khi xoayngười lại khiến cảm nhận được ràng dụcvọng của .

      ...” Cuối cùng cũng biết khó chịu ởđâu, xấu hổ nhảy dựng lên, chạy cách xa anhhai bước.

      “Nhung Nhung...” Muốn vươn tay ra ngăn cản rời khỏi mình, thích cảm giác tựa vàomình, vừa thoải mái lại vừa hạnh phúc.

      đánh răng rửa mặt , em xuống phòng ăn chờ .” xong, vôi vàng chạy ra khỏi phòng.

      Quá xấu hổ, tuy chấp nhận , cũng muốncó được thế nhưng muốn phát sinh quan hệ nhanh như thế. Nếu mới quen biết mà hôm sau phát sinh chuyện quámức đối với .

      “Nhung Nhung....” Thấy chạy suýtchút nữa lại khóc, rất khó chịu....

      Tủi thân đứng dậy, cảm giác dưới quần phồnglên liền đỏ bừng mặt. Ngoan ngoãn đánh răngrửa mặt rồi chuẩn bị xuống lầu.

      Có lẽ nên tìm thời gian hỏi qua mấy chút, xem có phải sinh bệnh hay ,bởi vì chưa từng bị như vậy.
      honglak, Nhi Đặnglinhdiep17 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3.1



      “Cậu Phong?” Tiểu Lỵ gõ cửa, giọng gọi.

      chủ bảo đưa khăn mặt cùng bàn chải đánh răng mới cho cậu ấy, xem dáng vẻ của chủ người này chắc thành cậu chủ rồi. Song theo bốn người kia vẫn đẹp trai hơn còn người này chỉ gọi là đáng mà thôi.

      “A?” Tiếng đập cửa bên ngoài truyền vào khiếnPhong Vũ Vọng ngồi ngẩn ngơ giườnggiật mình, vội vàng đứng dậy.

      Tiểu Lỵ cầm khăn mặt cùng bàn chải thẳng vào phòng vệ sinh sắp xếp cẩn thận mới ra cung kính : “Cậu Phong, chủ bảo cậu rửamặt xong xuống lầu dùng bữa sáng.”Người này hình như hơi kỳ lạ, biết cóphải do suy nghĩ nhiều .

      “Ừ.” Vừa nghe do Nhung Nhung dặn dò, lập tức chạy đánh răng rửa mặt.

      Thấy , liền bắt đầu dọn dẹp, vừasắp xếp xong cũng vừa bước ra.
      lời liền vui vẻ chạy ra ngoài,xem ra tám chín phần là nhìn thấy người dọn dẹp trong phòng.

      tiếp tục công việc, ngoài cửa lập tức truyền đến tiếng kêu vui sướng khiến nổi hết da gà.

      “Nhung Nhung, Nhung Nhung, em ở đâu?”Phong Vũ Vọng vừa kêu vừa chạy xuống lầu giống như con ruồi bay loạn quanh nhà mà vẫnchẳng tìm thấy phòng ăn.

      Nghe thấy tiếng gọi, Kiều Nhung Ngọc vừamở cửa phòng ăn thấy người chạy loạnbên ngoài liền cười đến cực kỳ vui vẻ.

      “Vũ Vũ, bên này.” Hướng vẫy tay.

      Vừa thấy , như phát được vật báu,hai mắt sáng lên, vọt đến bên cạnh đem thânhình xinh vây kín trong lòng.

      Thân thể cao 185cm hoàn toàn khiến bị nhấcbổng lên, sợ đến mức vội giang tay ôm chặt cổ , song hai chân cứ lơ lửng như vậy khóchịu. làm thôi, làm phải làm đến cùng, dùng sức nâng người, hai chânquấn chặt eo , đập cái vào vai giận dỗi: “Làm em sợ đó, cao như vậy làm gì chứ.”

      “Ha ha...Rất xin lỗi...” Ngốc nghếch sờ sờ gáy, cười khó hiểu.

      Kiểu ôm như này khiến cả thân thể nhắncủa Kiều Nhung Ngọc kề sát ngực , hưởng thụ mềm mại của trong lòng đầy mãnnguyện.

      “Đồ ngốc.” Ngọt ngào đụng vào trán , cùng cười ngây ngô.

      “Ừ.” phát tuyệt đối để ý gọi mình là đồ ngốc, thanh dịu dàng kia như làm nũng. Khác hẳn so với lúc người khácgọi mình là đứa ngốc, trong lời toàn lộ ra vẻ khinh thường.

      “Ôm em vào trong.” Bọn họ cũng thể cứđứng mãi ở đây được.

      “Ừ.” Cứ như vậy mà ôm bước vào phòng ăn.

      Vừa bước vào thấy Kiều Nguyên Sinh hungdữ nhìn mình, sợ đến mức dám tiếp.

      Vỗ lưng : “Đừng sợ, ôm em qua bên kia ngồi .” Chỉ chỗ cách Kiều Nguyên Sinh xa nhất.

      “Ừ...” Hơi chần chừ nhưng cuối cùng vẫn lấyhết can đảm về phía chỉ.

      Sau khi ngồi xuống, Kiều Nhung Ngọc liền xoay người ngồi đùi , rồi tức giận nhìn Kiều Nguyên Sinh: “Ba, ngài trợn mắt lớn nhưvậy làm gì? Ba ngại mình còn chưa đủ hung dữà?”

      Ba xấu này, cứ luôn dọa như thế, nhìn dángvẻ sợ sệt của cực kỳ đau lòng.

      “Con ghét bỏ ba?” Nghe xong, hai tay ông đập lên bàn định đứng dậy.

      Lâm Tuyết từ phía sau đến ấn chồng ngồi xuống: “Ông im lặng chuẩn bị dùng bữa sángcho tôi, cho phép bắt nạt bảo bối.”

      Khó có thể tin bà xã lại bất công đến vậy, taykhẽ run chỉ vào mình: “Tôi? Tôi đâu có bắt nạt bảo bối đều là nó bắt nạt tôi đó.”

      Càng càng kích động, sau đó vươn tay chỉ về phía hai người ngọt ngào ngồi cùng mộtchỗ.

      “Rồi, rồi, rồi, ông yên lặng là được.” Mặc kệông, đáp qua loa rồi nhìn về phía con .

      “Bảo bối, hai đứa muốn ăn gì?”

      muốn ăn gì?”

      à?” Hưởng thụ người đẹp ngồi trong lòngcòn ngửi được mùi hương vương tóc , hoàn toàn say mê.

      Vươn tay búng mũi : “ còn ai.”

      Còn ngửi trộm nữa, tưởng có cảm giác sao? Đầu mũi của cọ tới cọ lui cổ mình, có cảm giác mới lạ đó.

      Ngẩng đầu thấy Lâm Tuyết đứng bên cạnh đangdịu dàng nhìn mình, lập tức xấu hổ, đỏ mặt giọng : “Sữa, buổi sáng cháu đều uống sữatươi ạ.”

      “Được rồi, còn muốn ăn gì khác ?” Đứa bé ngoan, có rất ít người lớn như còn thích uống sữa tươi.

      “Cái khác...”

      Lần này phiền não rồi, chẳng biết muốn ăn gì nữa. Bình thường đều là sữa còn đầu bếp làm món gì ăn món nấy, lúng túng nhìn KiềuNhung Ngọc: “Nhung Nhung...”

      Vỗ tay ý bảo đừng hoảng, thấy sau khi được mình trấn an rốt cuộc cũng bình tĩnh lại liền quay đầu nhìn Lâm Tuyết: “Mẹ, cứ làm hai phần như con vẫn ăn là được và chuẩn bị cho ấy thêm cốc sữa.”

      “Ừ.” Mỉm cười, nhìn hai người thân thiết bà vô cùng vui vẻ, tin rằng, con hạnh phúc.

      “Em trai à, mới sáng sớm cậu ồn ào gì thế?”

      Thanh bất đắc dĩ từ phía sau truyền đến, quay đầu nhìn về phía cửa thấy Đỗ Vũ mộttay chống má tựa vào cạnh cửa, lười biếng hỏi.Rất khó mới ngủ thiếp vậy mà lại bị đánh thức, kiếp trước chắc chắn nợ cậu ta nên thượng đế mới phái tên ngốc này đến hành hạ .

      “Rất xin lỗi, hai.” Xấu hổ cúi đầu nhận sai. tìm thấy Nhung Nhung, quá lo lắngnên hét to vài tiếng, ngờ lại đánh thức hai rồi.

      Áo ngoài tùy ý khoác lên vai, quần tây hơi nhăn,phóng khoáng đứng dựa cửa, vừa nhìn bị khíchất lười biếng của mê hoặc nhưng khi thấy đôi mắt của , Kiều Nhung Ngọc nhịn khôngđược bật cười. Như con chó hoang. (Chị sosánh làm mất hết cả hình tượng của !)

      đương nhiên biết cười gì, Ngã Hành chết tiệt, mắt chắc chắn là bầm tím rồi.
      Trừng mắt nhìn Kiều Nhung Ngọc, biết có thể tiến lên mắng vài câu hay ?Đáng ghét, nhìn sắc mặt người khác à? thấy tức giận đến sắp phun lửa sao? Lại còn càng cười to nữa.

      “Nhung Nhung?” Phong Vũ Vọng khó hiểu nhìnKiều Nhung Ngọc cười đến nghiêng ngả, khôngbiết cười cái gì.

      lúc lâu mới dần ngừng lại, sau đó vươn tay giữ chặt đầu Phong Vũ Vọng quay về phía cửa để xem kỳ cảnh, chỉ vào người bên cạnhcửa: “ có cảm thấy ta giống gì đó ?”

      nhìn còn đỡ, vừa nhìn đến con mắt gấu trúc của lại nhịn được bật cười.

      “Giống cái gì?” chẳng có cảm giác gì, thấy hai ngoại trừ mắt thâm tím mọi thứ đều ổn mà, nhưng là....

      hai, sao mắt lai tím bầm vậy?” Chỉ chỉmắt mình, khó hiểu hỏi.( đáng quá đó!)

      Cái này liền đụng trúng chỗ đau của , cũng thể mặt dày là bị người khácđánh được.

      giúp ấy tô điểm thêm chút thôi.”Nhậm Ngã Hành từ phía sau vào, thuận miệngtrả lời.

      “Ngã Hành, cậu....”

      “Mặc quần áo chỉnh tề vào.” Mạnh Triết ở phía sau, lúc nhìn thấy Đỗ Vũ quần áo xộc xệchliền nhíu mày, nghiêm nghị . Đây là trong nhàngười ta, cái tên này, còn tưởng ở nhà mình sao?

      “A...” Nghe được thanh nghiêm khắc của , ngoan ngoãn chỉnh lại quần áo.

      “Đói quá.” Bạch Dật Phong cũng tiến vào.

      Lâm Tuyết thấy bọn họ dậy liền tươi cười : “Tôi chuẩn bị cho các cậu cafe cùng bánhmì nướng nhé?”

      Vì chẳng biết bọn họ dùng bữa sáng thế nào nênbà chuẩn bị theo ý mình, đương nhiên là khôngthể thiếu cafe rồi.

      “Cũng được, cám ơn .” Mạnh Triết lễ phépđáp.

      “Tôi đói chết mất.” Bạch Dật Phong khuấy cốc cafe hít hà mùi hương nồng đậm tản ra, oa, là cafe hảo hạng đó. Nhấp ngụm , hương cafe lập tức lan tỏa, kích thích khẩu vị khiến càng thêm đói bụng.

      “Cafe này quá tuyệt.” cầm cốc cafe, vẻ mặt thỏa mãn khen ngợi.

      “Mọi người dùng bữa .” Kiều Nguyên Sinh thấy vợ chuẩn bị xong, nghĩ mọi người ồnào cả đêm cũng chẳng nghỉ ngơi được bao nhiêu giờ chắc đều đói bụng rồi.

      Ra lệnh tiếng, mọi người bắt đầu dùng bữa.

      “Em cũng muốn uống cafe....” Ngửi được hương vị cafe, Phong Vũ Vọng nuốt nuốt nước bọt,nhìn cốc sữa trong tay mình đột nhiên muốn thửmột chút cafe.

      được.” Ngồi bên cạnh hai người, Mạnh Triết đợi Kiều Nhung Ngọc trả lời lập tức giành trước.

      “Thế nhưng....” Nhìn tất cả đều uống cafe, mình có liền tủi thân đỏ cả hai mắt.

      Kỳ cũng phải tất cả mọi người đều uống, ít nhất là Kiều Nhung Ngọc uống.

      được khóc.” Xé miếng bánh mì đưa đếnbên miệng , tuy đúng là đáng , khóc cũng đáng nhưng là người đàn ông vì chút chuyện mà khóc còn ra thể thống gì nữa.

      Há mồm ăn bánh mì, nuốt nước mắt vào sựkhông dám khóc chỉ ấm ức : “Nhưng mà muốn uống cafe...”

      Bốn người kia thấy nhịn khóc xuống đềucảm thấy vô cùng kinh ngạc, vì khi đãmuốn chẳng ai ngăn cản được. Chỉ có thể tìmchuyện để thu hút chú ý của mới bị hấp dẫn mà quên . Lần này cũng thế, nướcmắt đảo quanh hốc mắt rồi lại hề rơi xuống chỉ vì câu của Kiều Nhung Ngọc, quá thần kỳ.

      “Em dị ứng với cafe đó.” Đỗ Vũ tức giận .

      dị ứng với cafe sao?” Kiều Nhung Ngọcvừa đút ăn sáng vừa hỏi.

      Lắc đầu, tỏ ý hiểu. Vẻ mặt mờ mịt, hiểu hai dị ứng là ý gì.

      từng uống qua chưa?”

      Gật đầu, hình như uống lần nhưng hương vị thế nào lại quên mất rồi.

      “Sau khi uống xong có cảm giác gì?” Xem ra chẳng nhớ gì rồi.

      Lắc đầu, lần đó làm sao uống được còn nhớ sao có thể nhớ được uống xong có cảm giác gì chứ.

      “Để tôi .” Đỗ Vũ chịu nổi cảnhmột hỏi đáp.

      “Lúc 10 tuổi nó từng uống trộm cafe quản gia pha cho cha nuôi kết quả là tim đập nhanh, chântay co giật suýt chút nữa sốt cao, may mà quản gia đến phòng bếp mang cafe ra mới pháthiện được nó, nếu chết từ lâurồi.” Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, dọa người mới là lạ.

      Sau khi nghe xong, Kiều Nhung Ngọc trực tiếp giành lấy cốc từ trong tay , đưa đến bênmiệng: “Uống hết sữa .”

      cũng đâu nhớ , chắc chắn là hai lung tung rồi. Bĩu môi, tình nguyện uốnghết sữa, hai mắt vẫn chăm chú nhìn cốc cafetrong tay mọi người.

      “Lát nữa các cứ làm , tôi bảo lái xe đưa chúng tôi về Phong gia.” Thấy ngoan ngoãn uống hết sữa, Kiều Nhung Ngọc mới nóira quyết định của mình.

      Bốn người suy nghĩ lúc liền gật đầu.

      Ha ha, đợi lát nữa các hết, uốngtrộm chút chắc sao đâu. Giống như đứa trẻ chuẩn bị làm việc xấu, ánh mắt lén lút đảo quanh.

      Gõ đầu cái: “ cho phép uống trộm.” Vừa thấy dáng vẻ của liền biết suy nghĩ gì rồi.

      Hai tay ôm đầu, ngây ngốc nhìn Kiều Nhung Ngọc vẫn ngồi đùi mình, chẳng hiểu tại sao lại biết nghĩ gì.(pó tay với !)

      Bốn người kia cùng vợ chồng Kiều thị cũng hết cách với ngốc ngếch của , nhìn vẻ mặt kiachẳng những Kiều Nhung Ngọc mà đến cả bọn họ cũng biết nghĩ cái gì.

      “Ông thấy cậu ấy rất đáng sao?”Lâm Tuyết chỉ vào , giọng hỏi Kiều Nguyên Sinh.

      Bất mãn ăn bữa sáng, sau khi nhét đầy thức ăn vào mồm mới gật gật đầu. Ông thừa nhận anhđáng nhưng có nghĩa là ông để anhcướp mất con .

      dám uống trộm em để ý đếnanh nữa.” Tức giận đứng dậy, chạy ra khỏi phòng ăn.

      “A!”

      Vừa nghe để ý đến mình, liền hoảng sợ, vội vàng đuổi theo, vừa chạy vừa gọi: “Nhung Nhung, Nhung Nhung, uốngtrộm nữa, đừng giận mà, Nhung Nhung....”

      Nhìn hai người chạy xa, mọi người đều bật cười.

      “Xem ra, em trai bị vợ quản nghiêm đây.” Đỗ Vũ cười to, sau này có người quản lý giúp bọn họ, để lén lút làm loạn nữa.

      “Đúng vậy, cuối cùng cũng có người quản đượcnó rồi.”

      Bạch Dật Phong cười vui vẻ, đừng thấy PhongVũ Vọng ngốc nghếch, đúng là ngoại trừ đôi khicực kỳ ngoan ngoãn phần lớn đều vô cùngnghịch ngợm khiến người ta đau đầu. Thườngxuyên làm chút chuyện làm người ta dở khóc dở cười, rồi lại chẳng nỡ đánh mắng , cùng lắm chỉ nhắc nhở vài câu nhưng luôn luôn nghe xong rồi quên, hết cách với .

      “Chỉ cần nó ít làm những chuyện nguy hiểm đếnbản thân yên tâm rồi.” Mạnh Triết nhấp ngụm cafe, cafe này rất tuyệt vời.

      Chuyện kỳ quái nó làm nhiều kể xiết. Cólúc đột nhiên trèo lên cây, là muốn nhìn chim non lớn lên như thế nào, kết quả là vừa leo lên tụt xuống; hoặc là tự vẽ cho mình tấm bản đồ muốn phiêu lưu rồi mìnhchạy đường, kết quả là lạc đường còn phảihuy động toàn bộ nhân viên tìm; hoặc là bỗng nhiên cầm súng đồ chơi muốn chơi trò đánh giặc rồi lao ra điên cuồng bắn phá người đường, kết quả bọn họ phải xin lỗi thậm chí cònbồi thường ít tiền mới khiến người ta gọiđiện đến bệnh viện tâm thần....Chuyện như thế,nhiều lắm. Nó thường xuyên bộc phát ý tưởng,giống như đứa bé nghĩ gì làm nấy mặc kệ hậu quả. Có lẽ suy nghĩ của nó vẫn chỉ dừng lại ởgiai đoạn trẻ con nhưng thân thể là của ngườitrưởng thành, nó như vậy người biết nghĩ nó bị bệnh thần kinh mới lạ đó.(tưởng tượng cầm súng nước ra bắn ngườiđi đường là cười đến vỡ bụng luôn!)

      “Về sau đổi người nhức đầu rồi.”

      Nhậm Ngã Hành trong buổi sáng nay uốnghết ba cốc cafe, cuối cùng nhịn được hỏi: “ à, cafe pha là quá tuyệt vời.”

      Cả bốn người bọn đều nghiện cafe, mỗingày đều phải uống mấy cốc, nếu biết quán nàongon bọn tuyệt đối ủng hộ Nhưnganh chưa từng uống qua cafe thuần hương nhưvậy, ông trời, sau khi uống thử khôngdám tưởng tượng cái loại khác có hương vị gì nữa.

      “Đúng thế, đúng thế. Cafe này tuyệt đối là loại hảo hạng, làm sao để pha được như thế? Chỉ chochúng cháu với.” Đỗ Vũ cũng gật đầu khenngợi.

      chẳng dám tưởng tượng những thứ cafe trước kia làm cách nào mới có thể uống hết, so sánh với loại này những thứ trước kia khác gì nước rửa bát. (Hóa ra trước kia toàn uống nước rửa bát thôi à!!!!!!!!)

      Mỉm cười, dùng khăn ăn lau miệng mới chậm rãi trả lời: “Cafe này phải do tôi pha, là do bảo bối nhà tôi làm đó.”

      Đối với kỹ thuật pha cafe của con bà cảm thấy thể sánh bằng. khó tin, mộtngười chưa từng uống cafe lại có thể pha đượccốc cafe tuyệt đỉnh đến vậy.

      Kiều?” Bạch Dật Phong kinh hãi lại nhìn cốc cafe tay, Kiều này cuối cùng cònbao nhiêu bí mật mà bọn họ chưa phát ra?

      Ba người khác cũng có chút giật mình, vừa nãy lúc dùng bữa hề thấy động vào chút cafe cho nên nghĩ đến là do pha.

      “Hình như ấy có uống cafe?” Đỗ Vũnói ra suy nghĩ của mình.

      “Đúng vậy, chưa từng uống.” tại, mỗi ngàyKiều Nguyên Sinh đều phải uống cốc cafe do con pha mới có tinh thần làm việc. Nhớ lại những ngày con còn ở Mỹ hoàn toàn làcuộc sống địa ngục. Bây giờ còn muốnchuyển đến Phong gia, cuộc sống sau này củaông như thế nào đây.

      quá kỳ diệu.” Nhậm Ngã Hành lắc cốc cafe ngửi thấy hương vị thuần chất kia liền cảm thấy thoải mái.

      “Quả là vô cùng kỳ diệu.” Mạnh Triết gật đầu tán thưởng.

      Lâm Tuyết nhìn mấy người vẻ mặt say mê uốngcafe liền mỉm cười rồi xoay người ra ngoài,đợi lát nữa quay vào thu dọn sau.
      Nhi Đặnglinhdiep17 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3.2


      “Nhung Nhung, Nhung Nhung...” Đuổi theo Kiều Nhung Ngọc vào trong vườn hoa, tại có tâm tư thưởng thức cảnh đẹp xung quanh, chỉ lo bao giờ để ý đến mình nữa.

      Kiều Nhung Ngọc ngồi ghế dựa trong vườn hoa, giận dỗi nhìn .

      Vẻ mặt lấy lòng đến bên cạnh dám ngồi xuống, chỉ có thể lúng túng đứng trước mặt .

      Thấy người đàn ông như ngọn núi đứng trước mặt mình, trong lòng liền thở dài. Nếu bình thường giống như những người kia chẳng biết làm tan nát bao trái tim thiếu nữ rồi, may mà ngốc nghếch nên mới có thể thuộc về .

      có biết vì sao em tức giận ?” Hai tay khoanh trước ngực, ngẩng đầu nhìn . Choáng váng, sao lại cao thế chứ, ngẩng đầu nhìn đúng là cực hình.

      bao giờ uống cafe nữa.” Cúi đầu nhận sai, thỉnh thoảng lại lén lút nhìn , thấy khuôn mặt nhắn đầy tức giận lập tức cúi thấp đầu.

      ngồi xổm xuống .” Mỏi cổ quá.

      “Ừ.” Ngoan ngoan ngồi xuống, như vậy tầm nhìn cả hai đều ngang bằng, chỉ hơi cúi đầu.

      vừa ngồi xuống, liền dùng sức véo hai má , kéo ra hai bên.

      “Đau...” Vươn tay giữ chặt tay để tiếp tục kéo nữa.

      thể kéo mặt vậy dùng đầu. Cúi đầu, hơi dùng sức đụng vào trán , dám dùng nhiều lực nếu chính mình bất tỉnh mất nhiều hơn được.

      “Nhung Nhung, em đừng giận nữa...” Kéo hai tay từ mặt mình xuống, đôi tay to ôm trọn lấy bàn tay bé của , cầu xin.

      Hoàn toàn vô lực với vẻ mặt như chú chó đáng thương của , tuy còn hơi giận vì biết quý trọng thân thể mình nhưng tâm cuối cùng vẫn dịu xuống: “Xoay lại.”

      Khó hiểu nhìn .

      “Bảo quay người lại đó.” Rút tay về, giống như làm nũng đánh lên bả vai .

      “Ừ.” Nhìn vẻ mặt xấu hổ của suýt chút nữa ngồi bệt xuống đất. Ngây ngốc trả lời nhưng vẫn nhúc nhích.

      “Ừ mau xoay người lại.” Lại đánh cái.

      Lần này, rốt cuộc cũng ngoan ngoãn xoay người vẫn giữ ngồi xổm như cũ.

      vừa xoay lại liền nhảy lên lưng . nhảy lên khiến cho Phong Vũ Vọng chưa có chuẩn bị suýt chút nữa quỳ gối xuống đất.

      “Nhung Nhung?” Khó hiểu nhìn về phía người đẹp tựa lưng mình, vì sợ ngã nên đưa tay ra đỡ lấy mông .

      “Cõng em về phòng, xem như trừng phạt.” Hai tay quàng qua cổ , há miệng cắn lên cổ .

      “Được.” Cõng đứng lên, để ý đến cắn mình, bởi vì cắn hề đau còn chứng tỏ giận nữa.

      cho phép dùng chính mình ra chơi đùa, phải quý trọng bản thân mình.” Vùi đầu vào cổ , khẽ thầm vào tai .

      “Rất xin lỗi....” Biết vì quan tâm mình nên tức giận khiến rất vui, thế nhưng chọc tức giận là sai, cha từng : làm sai phải biết xin lỗi.

      “Chỉ tha thứ cho lần này thôi đó.” nhàng đặt xuống nụ hôn tại chỗ mình vừa cắn.

      “Nhung Nhung...”

      “Hả?” Vẫn để cõng mình lên lầu, mặc kệ mọi ánh mắt kinh ngạc lúc hai người ngang qua.

      ......” Hồi hộp quá nên lắp bắp rồi.

      “Sao vậy?” Khó hiểu ngẩng đầu nhìn phát mặt đỏ bừng.

      Cõng vào phòng rồi nhàng đặt ngồi giường, lập tức xoay người lại nhào về phía , đợi kịp phản ứng liền hôn .

      Ha ha, chính là muốn hôn đó.

      “Nhung Nhung...” Vừa lẩm bẩm gọi tên vừa trằn trọc mút lấy môi , ôm eo dùng sức ngã sang bên cạnh, trong nháy mắt tư thế hai người liền thay đổi.

      lúc lâu cảm thấy đủ mới buông môi ra.

      Tựa đầu vào trong ngực , hai người im lặng ôm nhau ai chuyện, chỉ nghe thấy tiếng tim đập cùng tiếng hít thở của cả hai.

      *******************

      Sau khi dùng qua cơm trưa, hai người mới lên xe về Phong gia.

      Vừa về đến nhà, Phong Vũ Vọng liền kéo chạy về phía phòng mình còn hành lý của lại do má Lỗ gọi người hầu mang tới phòng bên cạnh

      “Vũ Vũ, chạy chậm lại .” Trời ạ, chạy nhanh như thế là muốn mệt chết sao? Cũng nghĩ đến cao 185cm còn chỉ cao 158cm sao có thể đuổi kịp được chứ? bước của bằng hai bước của đó.

      “Ừ.” Ngoài miệng đồng ý nhưng vẫn hề giảm tốc độ.

      Cuối cùng cũng đến phòng mình, mở cửa lập tức đẩy vào rồi cũng xông vào lục tung mọi thứ.

      Đứng cạnh cửa, hai tay chống gối liều mạng thở dốc, đợi tới lúc bình ổn lại hô hấp mới đứng thẳng người nhìn xem làm gì.

      lục tung tất cả chẳng biết là tìm cái gì, chỉ thấy lục lọi bên này, tìm kiếm bên kia mà chỗ nào chạy qua đều trở nên rối loạn. Quần áo trong tủ đều bị ném ra ngoài, ngay cả giá sách cũng cùng chung số phận, sách đều bị ném hết xuống đất.

      Nhíu mày: “Rốt cuộc tìm gì vậy?” cứ lục loạn như thế so với bị trộm còn thảm hơn.

      “Nhung Nhung.” Vọt tới bên cạnh, kéo tay , vẻ mặt
      đầy lo lắng.

      “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, thấy vật kia đâu.”

      đừng vội, trước tiên cho em biết muốn tìm thứ gì?” Nhìn lo lắng như vậy, vật đó chắc chắn là rất quan trọng.

      “Hồng Ngọc, cha đưa nó cho muốn tặng cho em.” xong, buông ra định xông tìm tiếp nhưng kịp thời giữ lại.

      "Tặng em?" Chẳng trách lại vội vàng tìm kiếm, hóa ra là muốn tặng cho .

      "Cha là muốn tặng cho con dâu tương lai." phải bọn họ kết hôn sao? Đó chẳng phải là cho à.

      Cười cười: “Nó trong như thế nào?”

      Cứ chạy loạn như còn lâu mới tìm ra được, đoán chừng lát nữa quản gia mà nhìn thấy cảnh này nhất định ngất xỉu.

      "To thế này." Lấy tay so sánh độ to .

      "Màu đỏ." Cụ thể trông như thế nào nhớ lắm.

      Sao mà vật hình như thấy qua ở đâu rồi, vẻ mặt khó hiểu nhìn tập trung suy nghĩ. Lúc nhìn thấy sợi dây đỏ đeo cổ lộ ra khỏi áo sơ mi mới đột nhiên hiểu ra. nhớ mình nhìn thấy nó ở đâu rồi.

      Vươn tay kéo vật lộ ra cổ : " xem, có phải muốn tìm cái này ?"

      Cúi đầu nhìn miếng hồng ngọc treo cổ mình liền cười vô cùng vui vẻ: "Hóa ra là ở đây." Vội vàng tháo xuống rồi lập tức đeo cho .

      Trời ạ, tên ngốc đáng này, vật đeo ở cổ còn tìm kiếm xung quanh nữa, nhìn căn phòng giống như bị gió bão quét qua chỉ biết thở dài lắc đầu, cảm nhận được hơi ấm của vẫn còn lưu lại miếng ngọc liền đưa tay nắm miếng ngọc.

      ra miếng hồng ngọc này là vật gia truyền truyền cho trưởng tử của Phong gia, Phong Long Sinh sợ đánh mất nên dùng dây buộc lại đeo lên cổ . Hôm qua bọn họ kết hôn nên mới nhớ tới mấy ngày trước cha cứ nhắc nhắc lại bên tai mình.

      "Nhung Nhung, em có thích ?" Mắt mở to tràn đầy hy vọng nhìn , chỉ thiếu mỗi cái đuôi là giống như chó con vui sướng nhìn chủ.

      Nhảy lên bám chặt cổ rồi đặt xuống nụ hôn lên má: "Thích."

      Hai tay ôm lấy eo , xoay vòng y chó con được khen ngợi.

      "Cậu chủ, tôi bảo người mang hành lý của Kiều đến phòng ấy rồi." Má Lỗ chợt xuất , cắt ngang khíngọt ngào mà hài hòa của hai người.

      Đỡ mông cho rời khỏi người mình, sau đó bất mãn nhìn bà: "Nhung Nhung ở cùng phòng với con sao?" Chẳng phải muốn chuyển đến ở chung với ư?

      "Cậu chủ, hai người còn chưa kết hôn nên thể ở cùng nhau được." Má Lỗ đối với cậu chủ nuôi từ đến lớn này rất là thương, còn đối vớiPhong Vũ Vọng từnhỏ mồ côi mẹ mà bà giống như người mẹ hiền.

      thể sao...” Thất vọng bĩu môi nhưng má Lỗ được cũng dám cãi lời.

      “Đặt em xuống, để cho vị này…” Vừa mới tới, biết nên xưng hộ với vị quản gia có địa vị tầm thường trong Phong gia này như thế nào.

      " Kiều cứ gọi tôi má Lỗ ." Nhìn hành động thân mậtcủa hai người cùng nụ cười dịu dàng, ánh mắt hạnh phúc của khiến bà thực chấp nhận , bà nhìn nhầm, này cực kỳ thích cậu chủ ngu ngốc nhà họ.

      “Má Lỗ.” Ngọt ngào gọi, giọng trẻ con trời sinh vô cùng dễ nghe.

      "Vũ Vũ, đặt em xuống để má Lỗ dẫn em về phòng, em còn phải sắp xếp hành lý nữa. Vỗvỗ vai .

      " muốn." Bốc đồng xiết chặt tay muốn thả xuống, thích ôm như thế.

      Má Lỗ vô tình lướt nhìn xung yuanh phòng suýt chút nữa ngất xỉu, chỉ vào đống hỗn độn kia: "Cậu chủ, xin hỏi có chuyện gì xảy ra trong phòng cậu vậy?" vừa mới vềchưa tới mười phút làm loạn hết cả phòng lên, sựkhiến người ta tức giận mà.

      “Con…” Xấu hổ nhìn quanh phòng biết nên giải thích thế nào.

      Tựa vào lòng cười vui vẻ. Lại có người vì tìm đồ vậtđeo cổ mình mà lục tung hết cả phòng, đoán chừng thế giới này chỉ có độc nhất mỗi mà thôi.

      "Thôi, để tôi bảo người vào dọn dẹp."

      Vỗ trán, hết cách với , thấy vẫn ôm chặt Kiều Nhung Ngọc lại vô lực vỗ trán: "Cậu ra đây, tôi dẫn Kiều về phòng của ấy." Bà chưa từng thấy tên ngốc này dính người như vậy.

      Vô cùng vui vẻ ôm Kiều Nhung Ngọc theo phía sau, chưa đến vài bước bọn họ liền dừng lại.

      Má Lỗ mở cửa gian phòng cách phòng chỉ vài bước chân: "Đây là phòng Kiều."

      Phát phòng gần phòng mình như vậy liền vui sướng ôm chạy vào: “Nhung Nhung, quá tốt, em rất gần đó.”

      Đứng ở ngoài cửa má Lỗ khẽ cười, may mà bà dặn người hầu đặt hành lý của ở góc tường nếu thấy dáng vẻ chạy loạn của ngã mới là lạ. Đóng cửa lại, nhường gian cho đôi tình nhân trẻ.

      Xem ra, cậu chủ thực tìm được người tâm thích mình rồi.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3.3

      “Vũ Vũ, để em xuống .” Vỗ vai ý bảo để mình xuống.

      “Được rồi.” Cuối cùng cũng đồng ý đặt xuống, hơi cúi người buông tay ra, chờ sau khi đứng vững mới đứng thẳng dậy.

      Tuy để xuống nhưng vẫn liên tục lẩm bẩm: “Cũng để người ta ôm thêm chút...Ôm Nhung Nhung thoải mái....”

      để ý đến giọng lẩm bẩm chỉ khẽ mỉm cười rồi bắt đầu xem xét xung quanh.

      Thấy lại xung quanh phòng liền giống như cái đuôi bám theo sau, đâu theo đó.

      tồi, gian phòng này rất đẹp cũng rất thoải mái. Ga trải giường màu tím đậm, gối lông vũ tím nhạt hơn rất nhiều so với màu ga trải giường, đặc biệt là ba tầng lụa tím hồng treo bốn góc giường khẽ lay động trông vô cùng lãng mạn. Phía trước ban công là cửa sổ sát đất, rèm lụa tím treo hai bên, mặt rèm còn dùng tơ vàng thêu vài đóa hoa vừa ấm áp nhưng vẫn mất phần thanh lịch. Phòng tắm còn tuyệt vời hơn, bồn tắm mát xa siêu lớn, ba bốn người ngồi cũng cảm thấy chật chội. Đặc biệt trong phòng còn thiết kế phòng thay đồ riêng, xung quanh đều là tủ quần áo hoàn toàn khiến cho người ta khó có thể tin được.

      Mỉm cười thỏa mãn, cực kỳ hài lòng với căn phòng này. Từ phòng thay đồ xoay người chuẩn bị ra liền đụng phải Phong Vũ Vọng đứng ngay đằng sau mình.

      Che cái mũi đau buốt nước mắt đảo quanh hốc mắt, đau quá, suýt chút nữa khiến rơi xuống giọt lệ trân quý.

      “A?” ngờ lại đột nhiên xoay người dọa nhảy dựng lên, vừa nhìn thấy lệ nơi khóe mắt liền sợ hãi, vội ôm chạy ra ngoài.

      “Rất đau à? Rất xin lỗi, đưa em gặp bác sĩ.”

      Vừa chạy vừa la to: “Má quản gia, má quản gia, xong, xong rồi...”

      Bị hành động của hù dọa khiến nhất thời kịp phản ứng, đến khi nghe thấy tiếng hét của mới phục hồi tinh thần, nghĩ muốn ngăn cản kịp nữa.

      “Vũ Vũ, Vũ Vũ, em sao...”

      “Cậu chủ, làm sao vậy, làm sao vậy?”

      “Cậu chủ, xảy ra chuyện gì thế?”

      “Con trai, con sao vậy?”

      “Em trai, em cái gì xong vậy hả?”

      ......

      vừa kêu, thế giới liền rối loạn.

      chỉ má Lỗ vội vàng chạy đến mà cả những người khác cũng bỏ lại hết công việc quan tâm chạy tới. Mà tệ nhất là Phong Long Sinh cùng bốn vị trai kia cũng từ ngoài chạy vào.

      Trời ạ, lần này quá mất mặt rồi!

      Kiều Nhung Ngọc vỗ trán rồi dứt khoát giấu mặt vào lòng định nhắm mắt làm ngơ.

      Phong Vũ Vọng ngờ lại có nhiều người chạy đến như vậy bị bọn họ hỏi dồn dập khiến biết nên phản ứng thế nào, chỉ biết lúng túng ôm Kiều Nhung Ngọc đứng ngây giữa cầu thang.

      “Con...”

      “Em trai, rốt cuộc là cậu bị sao vậy?” Nhìn Kiều Nhung Ngọc như đà điểu trốn ở trong lòng tất cả đều lộ vẻ khó hiểu.

      Chẳng lẽ Kiều bị bệnh sao?

      “Cậu chủ?” Má Lỗ lo lắng gọi .

      “Nhung Ngọc?” Phong Long Sinh liếc cái rồi quyết định xuống tay với người có liên quan.

      Kiều Nhung Ngọc muốn thả xuống nhưng vẫn lắc đầu đồng ý. Vừa rồi Nhung Nhung khóc, chắc chắn là rất rất đau nên mới khóc.

      “Em sao, ngoan, đặt em xuống.” lo lắng như thế đương nhiên rất vui nhưng tại trở nên như vậy cũng biết xấu hổ chứ, lại còn phải giải thích với mọi người nữa, muốn tìm cái hang chui vào quá.

      “Được rồi.” Xác định sao trừ cái mũi hơi hồng lại khóc nữa mới bằng lòng đặt xuống.

      kéo đến trước mặt Phong Long Sinh, xấu hổ cúi đầu, giọng giải thích.

      “Vừa rồi cháu vô ý đụng phải ngực ấy, mũi hơi đau mới rơi vài giọt nước mắt...” nổi nữa, quá mất mặt.

      ấy tưởng...Cho nên...” Ấp úng lúc lâu, ngoại trừ phần đầu ràng còn phần sau chẳng ai hiểu muốn gì. Song, nghe xong phần đầu bọn họ cũng lờ mờ đoán ra được.

      “Em trai, cậu lợi hại.” Đỗ Vũ dùng tay ra hiệu với , xem ra chỉ biến thành bị vợ quản nghiêm mà còn trở thành nô lệ của vợ nữa.

      “Em rất lợi hại sao?” Hoàn toàn biết chế giễu mình, ngược lại còn rất vui vẻ truy hỏi.

      Bị truy hỏi, Đỗ Vũ suýt chút nữa ngớ ngẩn nhưng rất nhanh liền mỉm cười còn quên gật gật đầu: “Đúng, cậu rất lợi hại.”

      “Nhung Nhung, hai rất lợi hại đấy.” Vui vẻ kéo Kiều Nhung Ngọc đứng bên cạnh, vẻ mặt đầy đắc ý.

      Sau khi trừng mắt Đỗ Vũ cái mới quay đầu nhìn , có lẽ bị vui sướng của cuốn hút nên cũng mỉm cười vui vẻ: “Đúng, rất lợi hại.”

      biết mình rất lợi hại mà.” Tay chống ngang hông, đắc ý .

      Nhìn thấy dáng vẻ đáng của tất cả đều bật cười. Nơi nào có nơi đó chắc chắn có niềm vui.

      **************

      Ban đêm, Kiều Nhung Ngọc ngủ liền cảm thấy có người ôm mình. Ban đầu còn nghĩ rằng mình nằm mơ nhưng cảm giác nóng bức truyền đến khiến cảm nhận vô cùng chân giống như có người ôm mình, sợ đến mức vội vàng tỉnh giấc.

      Trong bóng đêm lờ mờ nhìn thấy có người nằm bên cạnh mà người kia còn ôm chặt mình, vội vươn tay bật đèn ngủ muốn xem ai to gan đến vậy, nửa đêm dám chạy vào phòng mình. Nhìn người kia mở to mắt hiểu vì sao lại tỉnh dậy, khỏi bật cười.

      “Nhung Nhung, sao em lại tỉnh vậy?” Nghĩ đến ở cạnh phòng mình liền ngủ được nên mới lén lút chạy vào phòng ngủ cùng . Nhớ lại cảm giác hôm qua được ôm ngủ liền thấy vô cùng hạnh phúc.

      Đưa tay bóp mũi , tức giận : “Nếu nửa đêm ngủ đột nhiên bị người khác ôm, tỉnh mới là lạ.” ngờ nửa đêm lại chạy đến giường mình thế này.

      ngủ được.” Mặc cho bóp lấy mũi mình, bĩu môi oán trách.(dễ xương quá!)

      ngủ được liền chạy đến quấy rầy giấc ngủ của em sao?” Buông mũi ra, đổi tay chọc chọc trán .

      Vươn tay che trán để cho chọc nữa: “ chỉ muốn ôm em ngủ thôi.”

      Nhung Nhung vừa mềm mại vừa thơm thơm, ôm cực kỳ thoải mái. ( nghĩ chị là cái gối ôm sao?)

      “Sáng mai má Lỗ chắc chắn tức giận mắng cho xem.” Ha ha, nghĩ đến cảnh vị quản gia nghiêm túc kia hai tay chống eo mắng liền nhịn được cười.

      “Nhung Nhung cười gì vậy?” Nhung Nhung cười lên quá đáng mà, thanh ngọt ngào, êm dịu rất dễ nghe.

      có gì.” Cho dù ra cũng chẳng hiểu được.

      “Nhung Nhung, ngủ tiếp thôi.” Vỗ vỗ giường, muốn nằm xuống ngủ tiếp.

      Cười tắt đèn ngủ rồi nằm xuống giường.

      Vừa nằm xuống, Phong Vũ Vọng lập tức ôm vào lòng, ngửi mùi hương tỏa ra người liền thở dài thỏa mãn.

      cũng giãy dụa để mặc ôm, tìm vị trí thoải mái, khẽ câu ‘ngủ ngon’ rồi ngủ thiếp .

      “Ngủ ngon.” đặt nụ hôn xuống khuôn mặt trắng hồng của rồi cũng tiến vào mộng đẹp.

      ******************

      Quả nhiên đúng như dự đoán, sáng hôm sau, má Lỗ tìm thấy trong phòng lập tức chạy đến phòng , lúc nhìn thấy hai người ôm nhau ngủ liền vừa buồn cười vừa bực mình.

      Dĩ nhiên, sau khi Phong Vũ Vọng ăn xong bữa sáng liền bị má Lỗ kéo ra ngoài mắng cho trận. Còn Kiều Nhung Ngọc cầm cốc nước trái cây đứng ở bên cạnh nhìn .

      Nhìn vẻ mặt oan ức của Phong Vũ Vọng liền nhịn được cười nhưng điều ngờ là sau khi má Lỗ dạy bảo xong lại quay sang nhắc nhở .

      Kiều, hôm qua tôi rồi, cậu chưa có kết hôn nên thể ngủ cùng nhau. Cậu chủ hiểu chuyện, sao có thể để mặc cậu ấy làm loạn chứ? Cho dù hai người có thích nhau thế nào, chưa kết hôn vẫn chưa thể ngủ cùng nhau được.”

      “Vâng..” Ngoan ngoãn gật đầu, hy vọng bà có thể ngừng lải nhải, nếu còn tiếp tục nữa xấu hổ đến chết mất.

      Vừa nghe má Lỗ cho phép mình ngủ cùng Nhung Nhung nữa Phong Vũ Vọng liền ngoan vội ôm cổ Kiều Nhung Ngọc, lớn tiếng kháng nghị: “ được, con muốn ngủ cùng Nhung Nhung.”

      “Cậu chủ!” Bà cũng chỉ muốn tốt cho cả hai thôi, Kiều còn chưa gả vào mà hai người ngủ cùng nhau bên ngoài truyền ra rất nhiều lời khó nghe. Đứa ngốc này đúng là chẳng hiểu được nỗi khổ tâm của bà mà.

      “Mặc kệ, mặc kệ.” Cúi người bế lên rồi chạy ra ngoài. thích nghe lời bà, nhất định phải ngủ cùng Nhung Nhung.

      “Cậu chủ!” Má Lỗ tức đến giậm chân.

      “Má Lỗ, bà cứ mặc kệ nó .” Phong Long Sinh cũng theo mấy người trẻ tuổi gọi bà là má Lỗ, cũng coi như là kính trọng bà.

      “Ông chủ, nhưng mà....”

      “Tôi nhanh chóng cho hai đứa nó kết hôn, đừng lo lắng quá.” Phong Long Sinh nhìn theo hướng con trai chạy .

      lâu rồi nó chưa mở lòng mình để đón nhận người, cứ kệ nó .”

      Nhìn ông chủ cái liền hiểu được suy nghĩ trong lòng ông, cuối cùng vẫn là gật đầu, bà cũng rất vui mừng khi nhìn thấy cậu chủ tươi cười vui vẻ như vậy. Hy vọng những thương tổn trong quá khứ còn ảnh hưởng đến cậu ấy nữa.
      Nhi Đặnglinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :