1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chồng em thật nóng tính!! - Đồng Hoan [Tuyển Editor]

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tam Yên

      Tam Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      296
      Chương 7.3


      Mặt đen lại như giẫm lên phân chó, Cổ Hách Minh đứng thủ trước cửa nhà, chờ từ hoàng hôn chờ đến tối mịt, trông đến nỗi sắp biến thành hươu cao cổ rồi, trước sau cũng chỉ chờ người!

      “ Chết tiệt! chín giờ rồi! Vẫn chưa thấy bóng dáng đâu!” nhìn đồng hồ rồi khẽ nguyền rủa, bất giác ngửa đầu nhìn về phía lầu hai, nhưng trong đầu vẫn đen xì xì.

      Còn tưởng rằng chậm nhất là trưa hôm nay, Thiệu Cảnh Tinh ngoan ngoãn đến gặp , cũng có thể cố gắng niệm tình chút, nghĩ tới, thoạt nhìn ôn nhu, thiện lương như thế nhưng lại có lương tâm, chỉ buổi trưa đến, mà ngay cả khi đến giờ cơm chiều cũng thấy xuất .

      định để chết đói có phải ?

      Biết lại tiện, lại thêm việc bệnh nặng mới khỏi, có chuẩn bị giúp 3 bữa cơm có thể giảm rất nhiều chuyện phiền phức, mà hơn nữa, đó cũng là chuyện nên làm.

      Hay là muốn trốn tránh trách nhiệm? có cửa đâu! quyết đợi ở ở đây, cũng tin đợi được , trừ khi….. vì trốn tránh, đến nhà cũng về, vậy cũng đành chịu.

      Đến khi gần hết sức để tiếp tục kiên trì, nàng cưỡi xe máy về nhà rốt cuộc cũng xuất .

      “ Này! chạy đâu cả ngày vậy?” Cổ Hách Minh hướng về phía Thiệu Cảnh Tinh đỗ xe cách đó xa mà lớn tiếng gầm lêm, phát , giọng điệu của mình lúc này cực kỳ giống hành động của người chồng chất vấn hành tung vợ mình.

      Tiếng quát trách móc lình thình vang lên khiến Thiệu Cảnh Tinh kinh sợ nhảy xuống, đôi mắt hoảng sợ tìm kiếm nơi phát ra thanh đó, chỉ thấy Cổ Hách Minh giống như “ quỷ Aberdeen*”, từ cửa nhà mà chậm rãi bước ra.

      * Này hình như là 1 loài quỷ ở Đài Loan, mà được xem hoàn toàn là ma, mà cũng phải là thần.

      dọa chết người!” kinh hồn bạc vía xoa xoa trước ngực, trừng mắt liếc cái, tức thời đậu xe xong, liền cầm cái lồng sắt chứa đô đô rồi về phía cửa chính.

      “ Tôi hỏi em đâu? Vì sao hôm nay lại tới? Vì sao lại bắt điện thoại?” Tâm tình tốt phát tiết ra ngoài hóa thành tiếng gầm , lại lấy thân hình cao to của mình làm ưu thế ngăn cho bước vào cửa tòa nhà.

      Đón nhận ánh mắt như muốn nuốt người của , tỏa ra cảnh giác, rụt vai, đem cái lồng chó ôm trước ngực, hai chân len lén lùi lại phía sau.

      “ Tôi từ sớm gặp bạn, người có ở nhà tất nhiên là thể nghe điện thoại rồi!” miết môi , Thiệu Cảnh Tinh tiếng trả lời. “ đợi tôi?” đôi mắt dịu dàng len lén dò xét .

      “ Phí lời! nếu phải vậy em nghĩ tôi bị điên hay sao mà khi có việc gì lại đứng ở cái nơi lạnh lẽo này hóng gió?” tức giận mắng.

      tức giận cái gì chứ?” dò xét bộ dạng thở phì phò của , vẻ mặt hiểu nổi.

      “ Đợi cả ngày, tức mới lạ!” khoanh tay trước mặt, trừng mắt nhìn .

      “ Nhưng mà … Chúng ta có hẹn trước nha cũng thể trách tôi.” vộ tội biện giải cho mình.

      “Em ..!” bị phản bác còn lời nào để , sắc mặt Cổ Hách Minh biến đổi liên hồi.

      ấy sai, bọn họ có hẹn nhau, sao có thể trách để đợi cả ngày được

      đúng là có hẹn, nhưng em cũng phải có trách nhiệm, mấy ngày nay tôi hành động có chút tiện trong cuộc sống, tôi muốn em làm chút việc!” lớn tiếng , dùng thái độ ‘vàng sợ lửa’ mà ngang ngược cầu che đậy bá đạo quá mức của mình.

      Thiệu Cảnh Tinh hơi mím môi, trộm liếc cái, nghĩ ấy căn bản xem rất dễ bắt nạt, nhất định thể bị bắt nạt.

      “ Bạn chăm sóc cho , hẳn là cần tôi mới đúng!” Lời chua chát cứ như vậy mà bật ra từ miệng , vẻ tự giác cũng mang theo chút hờn tủi.

      Tới trọng điểm rồi! đôi mắt lặng yên đen thui của Cổ Hách Minh bỗng chốc sáng ngời.

      Hóa ra, là bởi vì nghĩ Cao Mỹ Lệ là bạn của , mà cách xa , chứ phải vì sợ hãi kìm lòng được mà làm những chuyện kia…. Tâm tình đột nhiên trở nên tốt đẹp.

      Những bực bội vì đợi cả ngày bị thổi bay sạch sành sanh.

      “ Lời này của em, nghe có yếu tố ghen tuông a!” Cổ Hách Minh đùa giỡn cúi người xem kỹ vẻ mặt của .

      “Gì,.. ghen tuông gì chứ!” đến đâu rồi chẳng biết! Thiệu Cảnh Tinh tâm ý hoảng loạn, đôi mắt đảo liên hồi, chính là dám đối diện với ánh mắt sắc bén của .

      với tôi chút quan hệ cũng có, đừng có suy diễn nhiều quá!” vội vã chối bỏ, cố hết sức đẩy ra, nhanh chóng bước đến cửa lớn.

      “ Vậy sao? Chúng ta , thân mật như thế, vậy mà cũng được cho là chút quan hệ cũng có sao?” tùy ý tránh đường, nhưng lại đàng hoàng ở bên tai thổi từng luồng khí, tạo ra ám muội.

      Từng dòng điện chạy toán loạn trong cơ thể khiến rụt cổ, nhưng động tác trong tay cũng ngừng lại, khó khăn lắm mới mở được cửa, nghiêng người muốn chạy vào, cánh tay lại bị kéo lại.

      “Sao cứ nhất định phải trêu chọc tôi?” giương mắt trách móc nhìn về phía .

      Đàn ông thối! có bạn rồi còn trêu hoa ghẹo nguyệt, an phận!

      “Tôi trêu chọc em!?” cất cao lượng, cau mày, chỉ chính mình. Rốt cuộc là ai trêu ghẹ ai đây?

      “ Tôi biết, thương thế của vì tôi mà bị, về điểm này, tôi tại đây chân thành gửi đến áy náy và lòng biết ơn vô cùng.”

      xoay người quay về phía , cung kính cúi người 90 độ. Nhưng nếu xuất phát từ nội tâm của Cổ Hách Minh mà nhìn, cảm thấy rất thoải mái, giống như là rất bất đắc dĩ.

      Cơn tức giận trước đó bay mất mơ hồ xuất trở lại, khuôn mặt tuấn của lần nữa lại trở nên đen thui

      Này là ý gì? Coi là thứ hồn bất tán, đối với dây dưa dứt, mà nhanh chóng nghĩ cách cắt đứt?

      “ Tôi thích đàn ông tùy tiện, vì vậy tốt nhất nên cách xa chút, còn về phần chăm sóc , tin tưởng ấy so với tôi nhất định càng tốt hơn.”

      rất chân thành ra, nghe được lại rất tức giận

      “ Con mắt nào của em nhìn thấy tôi được chăm sóc tốt hơn?” dùng thái độ hung ác ép hỏi.

      “ Cả hai mắt đều nhìn thấy được.” nheo mắt nhìn , thầm nghĩ : con vịt sắp chết mà vẫn còn mạnh miệng.

      em đến là người hôm qua sao? ấy bất quá chỉ là bạn tôi!” Cổ Hách Minh nhẫn nại giải thích, tuy rằng vì sao phải giải thích với .

      Với Cao Mỹ lệ, chỉ là bạn bè, có quan hệ, nhưng có chút dính dáng gì tới tình cảm nam nữ cả!

      Thiệu Cảnh Tinh mím môi, tràn đầy thất vọng nhìn vào mắt .

      còn dối, cho rằng rất dễ bị gạt sao?

      “ Có bạn rồi mà vẫn còn hôn tôi, còn …còn đối với tôi như vậy, thực tên đáng ghét, là đại đần độn siêu cấp vô địch vũ trụ.! Tôi ghét đồ chết bầm!” nắm chặt hai tay, thanh bởi vì phẫn nộ phóng to ít

      từ trước đến nay rất ôn thuần, hôm nay đột nhiên lại phản ứng rất kịch liệt, khỏi làm Cổ Hách Minh ngẩn ra.

      là đại đần độn, còn đáng ghét!?

      khéo! Em chán ghét tôi, tôi cũng thấy thích em nhiều lắm.” núi lửa bọc phát, tức giận mà thốt ra.

      Ý của , là cũng chán ghét !?

      Thiệu Cảnh Tinh cánh tay căng thẳng ôm chặt cái lồng, trong lòng hiểu vì sao lại nhức nhói, tức giận nghênh đón ánh mắt chán ghét của , hơi nước cũng thua kém nhanh chóng đong đầy khắp viền mắt , hai người giằng co nửa phút, thẳng đến khi có gia đình bước ra khỏi tòa nhà, mới cắt đứt tình thế giữa họ.

      Đến khi gia đình đó mất, dùng ánh mắt oán hận cuộc đời với lũy thừa cao nhất trừng , thẳng đến cửa mà bước vào.

      “Chán ghét liền chán ghét, có gì đặc biệt hơn chứ!” Cổ Hách Minh trừng mắt nhìn bóng lưng bước vào tòa nhà, nghiến răng nghiến lợi thầm.

      Chỉ là, nỗi buồn vô cớ cùng cảm giác mất mác từ từ bao phủ lấy tim
      Kimiko, sanone2112, meovacho7 others thích bài này.

    2. Tam Yên

      Tam Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      296
      Editor: Tam Yên
      Chương 8.1

      Hai người chiến tranh lạnh giằng co 1 tuần lễ, bọn họ cố ý tránh gặp mặt nhau, nếu lỡ cẩn thận đụng phải, cũng giả bộ vờ như thấy, dáng vẻ gượng gạo, tự nhiên giống như 2 đứa trẻ tức giận gây náo loạn.

      ..thái độ kiên quyết như thế chính là quyết tâm lúc này của Thiệu Cảnh Tinh , tuy rằng cũng chẳng biết mình trúng tà khi nào, mà lại đối với Cổ Hách Minh có cảm tình tốt như vậy, còn nhớ mãi quên nụ hôn và cái ôm của , nhưng muốn trở thành con hồ ly tinh phá hoại tình cảm của người khác, đành phải kiềm chế tình cảm của mình.

      Hơn nữa, Cổ Hách Minh những lời chán ghét đối với , làm canh cánh trong lòng, cũng càng khiến học được cái gì gọi là ghi hận.

      Chán ghét sao lại hôn , sao lại ôm ? Bảo tỷ quả sai, quả nhiên là tính Trư ca ( Bát giới) trỗi dậy!

      Vốn dĩ là vẽ trang phục, nhưng vì Thiệu Cảnh Tinh vừa nghĩ, vừa oán, giấy vẽ ra người có cái đầu heo to, còn quên ghi chú 3 chữ “Cổ Hách Minh” to lên.

      Đuổi được suy nghĩ trong đầu a! Mấy ngày nay, giận , cũng rất nhớ ….

      Gãi gãi đầu, phiền muộn dẫn đến thấp thỏm yên, ngồi ở trước bàn cả nửa ngày, cũng vẽ ra được gì.

      Lúc này, chuông điện thoại thình lình vang lên, cắt nặng nề của căn phòng, cũng làm cho bỗng nhiên giật mình.

      Xoay chiếc ghế tựa, di chuyển sang bên, nhấc ống nghe ------

      “Tinh Tinh, chuyện lớn hay rồi.” Tằng Sở Bảo đầu dây bên kia đợi trả lời, liền trực tiếp kêu lên.

      “Bảo tỷ, có chuyện gì vậy?” Cảm giác đầu dây bên kia rất căng thẳng, Thiệu Cảnh Tinh nhăn lông mày vội hỏi.

      “Mẫu thiết kế sắp công bố bị người ta trộm mất rồi!” Tằng Sở Bảo xong lòng đầy căm phẫn. Nếu để biết đó là ai, nhất định đánh cho người đó răng rơi đầy đất.

      Thiệu Cảnh Tinh sửng số như bị sét đánh.

      “A? Sao lại có chuyện như vậy? Làm sao chị biết?” nhanh chóng hỏi han sao khi hoàn hồn.

      “ Nhìn thấy trong tủ của cửa hàng áo cưới khác, ngoại trừ chất liệu giống như của chúng ta đặc biệt mang từ Italy về, kiểu dáng so với thiết kế lúc trước em đưa ra là giống y như đúc. đáng chết! Nhất định là có người trộm thiết kế mà! Ta nguyền rủa kẻ tiểu nhân đó thối đầu, nát tai, mù mắt!” Tằng Sở Bảo tức giận đùng đùng vỗ bàn chửi bới.

      Đáng ghê tởm nhất là, khi phái người hỏi thăm, đối phương còn dương dương tự đắc là kiệt tác thiết kế mới nhất của cửa hàng bọn họ.

      “Vậy, làm sao bây giờ? Cách ngày công bố chỉ còn có 1 tháng…” Thiệu Cảnh Tinh đỏ vành mắt, mờ mịt biết phải làm sao.

      “Đúng a! Tin tức về buổi công bố cũng sớm truyền ra rồi…” có trộm cũng trộm sớm chút, các còn có khả năng làm lại, tại….Aiiii! Tằng Sở Bảo nhức đầu thôi!

      “Chúng ta bị trộm hết bao nhiêu?” Thiệu Cảnh Tinh ôm hy vọng hỏi. Nếu nhiều, hẳn là còn kịp xoay chuyển.

      “Chị nhìn thấy có .. .ít nhất….hơn 20 mẫu.” Hiểu suy nghĩ của bạn tốt, Tằng Sở Bảo khổ sở tin tức khiến thất vọng.

      “Thảm rồi!” Thiệu Cảnh Tinh cụt hứng “bụp” tiếng ngã ra ghế tựa, cũng chẳng biết phải làm thế nào mới tốt.

      Lần công bố này chuẩn bị cả áo cưới và trang phục dạ tiệc tối ước chừng khoảng 40 mẫu, bị trộm hơn 20 mẫu chẳng khác nào mất hơn phân nửa, cho dù là thần, trong tuần có thể thiết kế lại bổ sung thêm, sư phó (thợ may) cũng thể nào trong thời gian 2, 3 tuần ngắn ngủi hoàn thành khối lượng bộ váy lễ phục lớn như vậy!

      “Chị thấy em nên đến tiệm chuyến, chúng ta cùng họp lại bàn cách, có thể thu thập ý kiến, nghĩ ra phương pháp gì giải quyết tốt nhất.” Trong đầu Tằng Sở Bảo bây giờ cũng nghĩ được gì.

      “Vâng.” Thiệu Cảnh Tinh hốt hoảng trả lời, sau khi cúp điện thoại, nước mắt bắt đầu giàn giụa.

      Tại sao lại có thể có loại chuyện này chứ?

      Thiết kế tâm huyết bị người ta sao chép chưa bao giờ gặp phải, cũng vạn lần nghĩ đến loại chuyện đó.

      Hủy bỏ buổi công bố sao?

      Nhưng, có rất nhiều việc sắp xếp xong, bây giờ hủy bỏ, bất luận ở phương diện nào cũng đều tổn thất rất lớn!

      Đầu óc lúc này rất lộn xộn, ngoại trừ cảm thấy thương tâm đau lòng, căn bản nghĩ được cách giải quyết tình.

      Quên , nhanh chóng chạy đến tiệm áo cưới thôi!

      ------------------------------Ta là đường phân cách rắc rối to rồi -----------------------------------------


      được trêu chọc những hành vi 305 (thường xuyên) ngu ngốc của Thiệu Cảnh Tinh , tâm tình Cổ Hách Minh còn lên xuống mạnh mẽ như trước nữa, máu huyết não vì lão hóa mà có chút lo lắng.

      Nhưng mà, có thuốc điều chỉnh, tháng ngày trở nên còn thú vị, bình thản mà bước cách chậm chạp càng làm nhớ những ngày trước đó, tuy rằng rất tức giận nhưng bầu khí lúc nào cũng náo nhiệt.

      Bệnh cảm của tốt hơn rồi, cái chân bị trật so với lúc bình thường cũng còn khác nhau mấy, dần khôi phục, hoạt động thường ngày nhanh nhẹn hơn rồi.

      thỉnh thoảng cũng chăm chú cho nhiều Case thiết kế liên tục, thỉnh thoảng lượn vòng vòng căn nhà, thỉnh thoảng đến chỗ thợ kim hoàn tán gẫu, nhân tiện giám sát quá trình chế tác, cũng thỉnh thoảng . . .nhớ !

      Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn theo quy luật như vậy, trọn vẹn qua 7 ngày, tâm tình của cũng rất yên ả, bởi vì có ai có gan đem ra đùa giỡn, chọc tức.

      Mấy ngày nay, Cổ Hách Minh thường rảnh rỗi lái xe đường lớn. có mục đích, chỉ đơn giản muốn hít thở khí, nhưng đô thị đông đúc phải là nơi có khí trong lành, quá nhiều xe cộ khiến cho đường xá tắt nghẽn, chẳng những làm chậm lại những suy nghĩ phiền muộn trọng lòng, mà trái lại còn càng thêm phiền, càng thêm buồn bực.

      Nguyên nhân của phiền muộn này chính cũng thể giải thích , chỉ mơ hồ biết rằng, hơn phân nửa là do chuyện vui hôm ấy với Thiệu Cảnh Tinh ….Dù sao, cảm giác bị người ta chán ghét ai cũng để tâm nha!

      Vả lại … ghét ? Nên cũng nên ghét lại mới đúng chứ?

      Nếu ngẫm nghĩ lại, mấy tai nạn liên tiếp của đều do mang đến, xem như kẻ thù là tốt lắm rồi, vậy mà lại còn chán ghét !?

      Nhớ tới dáng vẻ bướng bỉnh của , nhìn giống như nhìn thấy bệnh độc gì bên đường, hất đầu liền mất, khiến khỏi tức giận.

      Theo dòng thay đổi suy nghĩ trong lòng, biểu cảm mặt Cổ Hách Minh càng lúc càng dữ tợn, nhưng hoàn toàn nhận thấy.
      Kimiko, xiu lão gia, tialia883 others thích bài này.

    3. Tam Yên

      Tam Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      296
      Chương 8.2

      Thực ra, có rất nhiều việc tự làm chủ được! Ví như: luôn tự chủ mà nghĩ đến gương mặt thanh lệ tươi cười ôn hòa kia của , tự chủ mà nhớ tới vẻ dáng vẻ yếu đuối, bất lực của khi tìm đô đô, lại làm cho sinh lòng thương tâm, tự chủ nhớ tới lúc hôn , ôm , cảm giác đó thoải mái….

      Thẳng thắng mà , trong lòng cũng thực gọi là mỹ nhân, nhưng lại cứ quỷ tha ma bắt bị hấp dẫn, làm thế nào cũng phủ nhận được.

      bằng... Kết thúc chiến tranh lạnh ?

      cơn kích động trong lòng đánh trống reo hò, nhưng giây sau, lại đè nén xuống.

      “Trúng tà rồi! Mình sao lại để ý ấy như thế?” Cổ Hách Minh dùng lực vỗ tay lái cái, mâu thuẫn tự lẩm bẩm.

      Thân hình như nàng Thiểu căn cân đơn bào tính tình ngu ngốc kia, cũng được xem là quá đẹp, còn lại là xui xẻo như thế, nhất định là có ai !

      Khi cố sức ngẫm nghĩ các khuyết điểm của , trong lòng ngừng phủ định cảm giác lúc đó, lơ đãng thoáng nhìn qua bảng hiệu nào đó đường, lại bắt được chú ý của .

      “A? Nhìn quen mắt, hình như gặp ở đâu đó…” xoa cằm, nghi hoặc nghiêng người, ngẩng đầu nhìn lên cái bảng hiệu to bên trong.

      “ Tiệm áo cưới hạnh phúc.” đọc lên cái tên của căn tiệm, tầm mắt lại trở về tấm bảng hiệu kia.

      Người đàn ông tuấn, cũng thanh tú, rất xứng đôi vừa lứa, nhưng gương mặt rất quen mắt….hình ảnh rất sống động nhưng lại nghĩ ra được câu trả lời, buồn bực, dùng tốc độ con rùa mà chạy đường lớn.

      Mãi đến khi xe phía sau còn kiên nhẫn mà nhấn kèn kêu to, Cổ Hách Minh mới ý thức được chính mình mãi suy nghĩ mà cản đường người ta.

      nhanh chóng phóng lên phía trước đoạn, lát sau lại trở về giao lộ đó, đứng đối diện tiệm áo cưới bên kia đường, tiếp tục nghi ngờ mà xem xét tỉ mỉ tấm ảnh lớn kia.

      Nhìn xem, dâu trong bức ảnh kia khuôn mặt được trang điểm rất đẹp, dần dần, trong trí nhớ chồng chéo lên nhau nụ cười của Thiệu Cảnh Tinh.

      “Đúng là ấy!” Ánh mắt như bừng sáng, rất kinh ngạc.

      sao khi trang điểm thực rất đẹp, ngoại trừ việc gương mặt vốn dĩ rất thanh tú, còn thêm nhiều phần thành thục phong tình quyến rũ.

      Chờ chút, đúng ! Đây là tiệm áo cưới ! chỉ phải có ai , mà lại còn kết hôn!? Suy nghĩ này khiến Cổ Hách Minh chấn động, giống như vừa có vật nặng gì đó đập vào đầu.

      Với người đàn ông này? đem ánh mắt giằng co hình dâu dời về phía bên chú rể, giữa đôi lông mày càng lúc càng nhăn lại.

      Mới vừa rồi cảm giác gương mặt tuấn, nhưng lúc này đây lại cảm thấy chướng mắt cực kỳ.

      cứ như vậy mà muốn rũ sạch quan hệ với , cũng là bởi vì lập gia đình sao?

      nghiến răng, nắm chặt hai tay thành đấm, toàn thân cũng căng đến mức cứng đờ.

      Cảm giác mất mác mãnh liệt khiến nghĩ dường như có luồng khí nóng phát ra trong lòng, bốc lên đầu.

      có cách nào khác miệt mài theo đuổi biết tha tương chuyện kết hôn thực tại sao lại làm như vậy khẩn trương, lập tức, chỉ nhớ đạp chân ga —— vãng đường về nhà gào thét !

      Chỉ có 1 cách để biết có thực kết hôn lại khiến trở nên khẩn trương, ngay lập tức, chỉ biết đạp chân ga ---------- đường về nhà gào thét mà !

      Tốt rồi! Sau này cần phải lên lầu tìm nữa!

      Cổ Hách Minh dừng xe ở trước cửa nhà, đúng lúc thân hình cao lớn vừa bước ra khỏi xe, chỉ thấy Thiệu Cảnh Tinh bước ra từ tòa nhà.

      “Này! em đến đúng lúc, tôi có việc muốn hỏi em!” nhanh chóng bước về phía trước, tóm chặt hai vai .

      “ Em kết hôn có phải ? Chuyện khi nào? Vì sao cho tôi? Người chụp trong ảnh kia là … chồng em sao?” dường như là nghiến răng phun ra chữ ‘chồng’

      Chết tiệt! Chỉ mới vừa gọi vậy, liền khiến muốn đánh nguời, đánh chết tên đàn ông chết tiệt kia rồi khiến thành của mình!

      bụng giấm chua khuấy đảo như thế …. Đây chẳng lẽ là ghen sao?

      sửng sốt …. Chết tiệt! cứ như vậy vì … này mà ghen tuông!?

      “Này, tôi cho phép em lấy chồng! Nếu như kết hôn với tên đàn ông ẻo lả kia, tôi bảo đảm nhất định phá đám cuộc hôn nhân của em!”

      Giọng điệu Cổ Hách Minh ngang ngược vô cùng, giống như Thiệu Cảnh Tinh vốn dĩ nên nghe theo mệnh lệnh của .

      Kích động mà thốt lên nhưng tâm ý bên trong lại hết sức ràng! quan tâm , thích , hóa ra phẩm vị của cũng đặc biệt như vậy, lại có thể có chút ngu ngốc, có chút xui xẻo, cũng rất dễ thương như thế!

      “Em có hay nghe thấy tôi …” đem hướng về phía , bất chợt phát khóc đến mặt đầy nước mắt.

      “Em .. xảy ra chuyện gì, sao lại khóc thành như vậy?” kinh ngạc cúi đầu nhìn thẳng , giọng điệu tự chủ mà trở nên rất ôn nhu.

      “Tôi, của tôi ….bị, bị người ta đánh cắp, trộm rồi …ô….” Giọng mềm mại khó có được của , càng làm cho Thiệu Cảnh Tinh có cảm giác ủy khất mà khóc thành tiếng.

      Nhìn thút tha thút thít, xem ra rất khó mà hỏi được nguyên nhân việc, nhíu mày.

      Hai lần nhìn thấy khóc, cả hai lần đều thấy rất thương !

      quên mất mục đích trở về ban đầu là muốn hỏi về đám cưới của , và cho biết tâm ý của mình, mà tại chỉ lòng muốn an ủi cái người khóc sướt mướt thê thảm này.

      “ Vậy bây giờ em muốn làm gì?” Thấy mặc sẵn trang phục ra ngoài, xác định hỏi.

      “Tôi muốn đến chỗ làm chuyến.” xong, Thiệu Cảnh Tinh đẩy ra, xoay người liền muốn dắt chiếc xe máy.

      “ Em như vậy sao có thể chạy xe?” mắt khóc sưng đến nỗi nhìn như 2 quả hạch đào, hoài nghi biết ruốt cuộc có nhìn thấy đường hay .

      “Có hể, tôi sao.” dụi mắt, kiên cường chống đỡ .

      “ Tôi đưa em .” , đợi đồng ý, nhanh chóng kéo đến bên cạnh xe cho cự tuyệt, mở cửa nhét vào trong.

      --------------------------------Ta là đường phân cách thương tâm-------------------------------------
      Kimiko, xiu lão gia, tialia882 others thích bài này.

    4. Tam Yên

      Tam Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      296
      Editor: Tam Yên

      Chương 8.3


      Tại phòng họp của tiệm Áo cưới hạnh phúc, ngồi cùng với bà chủ Tằng Sở Bảo và chủ quản của các khâu, chính là người chịu thiệt hại nặng nhất Thiệu Cảnh Tinh , cùng Cổ Hách Minh người đưa đến.

      Vốn dĩ, Cổ Hách Minh là người ngoài có liên quan gì, cuộc họp cơ mật như vậy vốn nên cho vào, nhưng cho rằng càng nhiều người càng có thêm nhiều cách giải quyết, lại thêm Thiệu Cảnh Tinh thỉnh cầu, Tằng Sở Bảo mới chấp nhận, để vào dự họp.

      bầu khí ảm đạm bao phủ bên trong, mọi người đối với việc đột nhiên xảy ra này đều có sắc mặt trầm trọng.

      “ Vẫn chưa tra ra bị lộ từ đâu sao?” Cổ Hách Minh thay Thiệu Cảnh Tinh rất hoang mang mà đưa ra câu hỏi.

      Nghĩ ra phương pháp giải quyết là việc rất cấp bách, nhưng truy cứu trách nhiệm cũng là vấn đề thể bỏ qua, nếu tiêu trừ mà giữ lại, hậu quả có thể rất khó lường

      “ Thiết kế của Tinh Tinh ngoại trừ chỗ thợ may là ở bên ngoài, trước mắt chỉ có ta với Oa Oa xem qua, thể nào là bọn ta, vì vậy, vấn đề nằm ở chỗ khâu chế tác.Trước khi mọi người đến, ta cùng với lão Ngô chuyện qua điện thoại, ông ấy , rất có thể là do mấy ngày trước ông ấy cho thôi việc công nhân, nhưng đáng tiếc, chúng ta có chứng cứ.” Tằng Sở Bảo , thái độ xử lí rất khôn khéo, đâu vào đấy, rất có bản lĩnh của bà chủ.

      “ Bởi vì ông ấy sơ suất mà tạo thành tổn thất của mọi người, cái này có thể truy cứu bắt đền, nhưng, hợp tác trước giờ mọi người có ký hợp đồng, giấy tờ gì ? Mà việc đạo ý tưởng này, Tôi nghĩ …. Chúng ta chưa công bố thiết kế bị ăn cắp ý tưởng, đối phương lại đưa ra thị trường trước, hơn nhau thời gian, những thiệt thòi này chúng ta lãnh chắc.” Rất nhanh chóng bắt được tình hình, Cổ Hách Minh vừa xoa xoa cằm vừa .

      Theo bàn bạc, mọi người dần dần đối với cách nhìn nhận của mà tán đồng, cảm giác lúc nãy miễn cưỡng đồng ý cho tham gia cuộc họp sớm còn, mọi người cũng đều nhận thấy, tuyệt cũng phải là phàm phu tục tử (người bình thường)

      “ Phần lớn là Tinh Tinh tự mình cùng lão Ngô bàn bạc, có ký hợp đồng sao?” Tằng Sở Bảo hướng về phía Thiệu Cảnh Tinh vẫn còn suy nghĩ trong nước mắt mà hỏi.

      có, em và lão Ngô hợp tác nhiều năm, vẫn đều phối hợp rất tốt, có phát sinh vấn đề gì.” Thiệu Cảnh Tinh lau nước mắt, ngẩng đầu lên .

      “Thực ra, ông ấy có bày tỏ, chuyện lần này là do bên ông ấy mà xảy ra vấn đề, nếu Tinh Tinh muốn đòi bồi thường, trong phạm vi khả năng của ông ấy, ông ấy chắc chắn làm được.” Tằng Sở Bảo thở dài , cũng làm lão Ngô đôn hậu là người thành , để người trong cuộc Tinh Tinh quyết định thế nào.

      “Trách nhiệm về việc bị trộm thiết kế, chuyện này cũng thể đổ hết toàn bộ lên người lão Ngô, điều em lo ngại phải là chuyện bồi thường hay , mà là chuyện công bố chỉ còn 1 tháng biết nên làm thế nào bây giờ?” Đây mới là chuyện cấp bách trước mắt! Thiệu Cảnh Tinh cuối cùng cũng dứt bi thương trong lòng mà tham gia thảo luận.

      “ Có hơn 20 mẫu bị sao chép, nếu thiết kế lại lần nữa, có kịp ?” Bản thân là chủ nhiệm tạo hình kiêm bạn tốt – Dương Oa Oa xác định hỏi.

      Nghe vậy, Cổ Hách Minh đem tầm mắt hướng về phía Thiệu Cảnh Tinh, trong đầu thay nghĩ phương pháp giải quyết.

      “Rất khó.” thần sắc ảm đạm lay động.

      “Hủy bỏ thôi.” Chủ nhiệm chụp ảnh Hàn Lại Băng vừa mở miệng, bầu khí liền nhanh chóng đóng băng, chấn động đến mức, toàn bộ đều đưa mắt nhìn .

      " được !"

      được!”

      Thiệu Cảnh Tinh và Tằng Sở BẢo hẹn mà cùng bác bỏ ý kiến.

      Bởi vì tất cả mọi người đều biết, tin tức truyền ra, quảng cáo cũng tung ra, tất cả mọi chuyện đều bắt đầu tiến hành, nếu bây giờ hủy bỏ, danh dự của công ty nhất định bị tổn hại ít!

      “ Hay là… Chúng ta công bố với số trang phục còn lại thôi?” chủ nhiệm cửa hàng bán lẻ Hách Lăng Sa lên tiếng.

      “Quá ít, nội dung công bố quá ít, bị các phóng viên và người trong ngành phê bình.”

      Thiệu Cảnh Tinh cái đầu 2 cái suy nghĩ, tự mình cũng đưa ra được biện pháp gì tốt, ngay cả phương pháp mọi người đưa ra cũng thấy tốt.

      “ Có thể hay chúng ta thay đổi chút hoa văn, kiểu dáng của những cái bị trộm, ví như thêm thắt chút, có cầu vai đổi thành có cầu vai…” Cổ Hách Minh mở miệng sau khi trầm mặc rất lâu, dùng ánh mắt chắc chắn dò xét ý kiến của mọi người.

      Dù sao vẫn là cách nghề như cách ngọn núi, tuy cũng đều là thiết kế, nhưng thiết kế thời trang có rất nhiều phân đoạn mà quen, cho dù có tự phụ ngang ngược, nhưng cũng dám ở trước mặt quan công mà đùa giỡn với đại đao.

      Tầm mắt nhìn quanh lượt, cũng thấy ai mở miệng phản bác, mới tiếp: “Có đôi khi, tăng hoặc giảm chút chi tiết cho tác phẩm, cảm giác kỳ diệu xuất . Thay đổi chút, huống hồ, mọi người chẳng phải , đối phương dùng chất liệu giống sao? Thêm vào chút biến đổi, tác phẩm tạo ra đương nhiên giống.”

      xong, mọi người im lặng , dường như suy nghĩ tính khả thi của phương pháp này.

      “Đúng, đó là phương pháp hay a.” Dương Oa Oa nhanh nhạy phản ứng lại đầu tiên, vỗ tay phụ họa.

      “Chị cũng cảm thấy phương pháp này có thể được.” Tằng Sở Bảo cũng mở miệng biểu thị đồng ý.

      “Thế nhưng … phải có cảm giác tương tự sao? Đến lúc đó, chừng còn bị là mô phỏng theo bọn họ!” Thiệu Cảnh Tinh mặc dù cũng cảm thấy được, nhưng cũng rất lo lắng.

      “Đừng quên, em mới chính là người giao sinh mệnh cho những thiết kế này, cho dù thêm chút biến đổi, em vẫn có năng lực khiến chúng nó đạt đến hoàn mỹ.” Cổ Hách Minh nắm lấy vai , cho nàng cổ vũ.

      “Thế nhưng . ..” Thiệu Cảnh Tinh vẫn cắn môi do dự.

      “Đừng nhưng mà nữa, cùng lắm , tôi tốt bụng tài trợ, trang sức thiết kế của tôi phối hợp với thiết kế mới của em cùng công diễn, hiệu quả tuyên truyền nhất định tăng, nhất định có thể bù đắp chỗ thiếu hụt.” thuyết phục.

      “Ồ?” mọi người đều nghi hoặc nhìn về phía .

      “Ách…kết hợp công diễn cũng được, nhưng mà điều này rất bình thường …” Nào có mánh khóe gì lớn! Tằng Sở Bảo vừa xem giống như nhà buôn trang sức nho vừa .

      “Hóa ra cũng là nhà thiết kế a! Vậy mà em cứ nghĩ là công tử nhà giàu ăn chơi lêu lỏng!” cho nên mới ngang ngược, lễ phép như vậy! Thiệu Cảnh Tinh chút nghĩ ngợi thẳng, kết quả nhận lấy cái lườn khinh thường của

      “Tôi mới cho rằng em vô công rỗi nghề, cái gì cũng biết, là tiểu thư chỉ biết gây phiền toái đấy!” Cổ Hách Minh nhanh chóng đáp lễ.

      “Tốt, tốt, tốt, như vậy vừa vặn rất nhanh chóng xứng đôi!” Đối với tình huống của bọn họ, Dương Oa Oa có biết ..hai chuyện, vội vàng hòa giải, sợ bọn họ cứ như vậy mà chiến tranh.

      “Ai mà nhanh chóng xứng đôi với ấy! ấy phải kết hôn sao?” Dương Oa Oa chọc trúng nỗi đau của , khiến nhớ tới chuyện rất sợ, vì bận rộn mà nghĩ đến, cứ vậy mà quên mất.

      Lời vừa ra, tất cả mọi người trong phòng đều mở to mắt kinh ngạc.

      “Ai với tôi kết hôn!” giỡn kiểu gì vậy! Việc này liên quan tới danh dự của a! Thiệu Cảnh Tinh kinh ngạc nhìn về phía .

      “Ảnh chụp bên ngoài.” vui , nhớ tới việc này liền tức giận.

      Nghe xong lời của , bầu khí ngưng trệ 3 giây, sau đó mọi người đồng thời phát ra tiếng cười, Cổ Hách Minh hai mắt mở to nhìn về phía họ, hiểu vì sao tất cả mọi người trong nháy mắt đều lên đồng (giống như bị ma nhập).

      “Ôi, chết cười mất… đó chỉ là bức ảnh chụp hình mẫu thôi!” Còn ngốc, chính cũng rất ngốc! Thiệu Cảnh Tinh cười đến chảy cả nước mắt.

      Hóa ra là do hiểu nhầm! Cổ Hách Minh nhìn mọi người cười đến nghiêng ngả, có cảm giác nhõm, tâm tình bỗng nhiên rất rộng rãi, khỏi xấu hổ cười cười theo mọi người.

      “Khục! Được rồi, trở về chuyện chính, Cổ đây biết làm việc ở nơi nào?” Tằng Sở Bảo hắng giọng kêu gọi chú ý của mọi người quay về, lịch hỏi Cổ Hách Minh .

      “Trang sức Cổ Ý.” Thần thái tự tin phủ gương mặt tuấn lãng (tuấn tú + lãng tử) của , lấy danh thiếp ra đưa cho mọi người.

      “Trang sức Cổ ý, Cổ Hách Minh .. quen tai nha…” vừa nhận danh thiếp, mọi người đều tự lẩm bẩm.

      Cổ Hách Minh cười cười .


      “A!” Dương Oa Oa đột nhiên quát to tiếng, đôi con ngươi đen láy nhất thời mở to như chuông đồng lớn, dọa mọi người 1 phen giật mình.

      “Này, cậu nhìn thấy quỷ à!” Hách Lăng Sa oán giận đánh nàng cái.

      “ Tôi nhớ ra rồi, tôi biết , tôi nghe qua tên .” Dương Oa Oa chỉ thẳng vào Cổ Hách Minh kêu gào.

      “Tinh Tinh có qua rồi, nên em đương nhiên là biết, đương nhiên nghe qua tên rồi!” Tằng Sở Bảo bị giật mình mà tức giận thổ tào (cmn), quên mất bộ trang sức đắt giá mà cha từng đưa cho chính là từ Cổ Ý mà ra, nếu biết vì sao Dương Oa Oa lại có bộ dạng cổ quái như vậy.

      phải! Trang sức Cổ Ý là do nhà thiết kế hàng đầu châu Á sáng lập, mọi người đều , muốn có được thiết kế của ấy dễ dàng, bởi vì hành tung của ta rất thần bí, hơn nữa tính tình lại rất …” Dương Oa Oa đến nước bọt tung bay từng câu tạp chí mà xem, nhưng đến điểm về miêu tả tính cách, lại cố kỵ mà dừng chút.

      “Nóng nảy!” Ngược lại, Thiệu Cảnh Tinh cứ vậy mà thẳng thắng ra, lại bị Cổ Hách Minh thưởng cái nhìn khinh bỉ.

      “Phải,” Dương Oa Oa được tiếp lời càng thêm thuận miệng, “ Vì lẽ đó, có rất nhiều quý phu nhân muốn dâng tiền nhờ ta thiết kế, nhưng còn phải xem tâm tình của ta có tốt hay nữa! Bảo tỷ, phải chị cũng có bộ sao? Chẳng trách trước đây nghe Tinh Tinh , cảm thấy cái tên rất quen tai, hình như nghe qua, chỉ là ngờ lại trùng hợp a.”

      vẻ mặt sùng bái, bởi vì ngành nghề có liên quan, đối với phương diện trang sức đặc biệt chú ý, đương nhiên cũng tránh khỏi quan tâm về trang sức cao cấp.

      “ Phải phải phải, chị nhớ ra rồi!” Tằng Sở Bảo xinh đẹp hai mắt như phát sáng, cười đến ngậm được mồm. Có thanh danh vang dội của nhà thiết kế hàng đầu Cổ Hách Minh này, nhất định rất chấn động, danh tiếng của tiệm áo cưới cũng có thể nâng cao thêm bước nha.

      giỏi như vậy?” nhìn hại người bạn tốt có phản ứng như nhặt được báu vật, Thiệu Cảnh Tinh nghi ngờ nhướn mày nhìn Cổ Hách Minh hỏi.

      cười. Được người ta tung hô trước mặt như vậy cảm giác đúng là tốt!

      “Đương nhiên rồi! Còn hoài nghi gì nữa! Trừ khi ấy phải Hách Minh!” Dương Oa Oa cười xấu xa cướp lời.

      Còn tưởng rằng sở trường của có có phát giận với gào thét, hóa ra còn có tài năng như vậy a!

      “Vậy thất lễ a!” Thiệu Cảnh Tinh chớp chớp mắt, vẫn chưa thể thích ứng được người có vai vế được tôn sùng như thế.

      dám, tôi cũng nghĩ em ngốc như vậy, mà còn có thể có sáng tạo và khéo léo của nhà thiết kế !” Cổ Hách Minh cười đến cực kỳ hiền lành, miệng cũng ra chế nhạo làm chán nản.

      Dù có đơn thuần mấy cũng nghe được lời này đánh giá thấp bao nhiêu, Thiệu Cảnh Tinh bĩu môi

      Giờ khắc này còn cần cứu trợ của ấy, tính toán với .

      vừa muốn hữu nghị tài trợ là chứ?” sáp lại , nịnh nọt hỏi.

      “Tôi lời giữ lời.” Cổ Hách Minh gật đầu đáp ứng.

      gia nhập của , trận sóng gió này của Áo cưới hạnh phúc cũng xem như là trong họa có phúc.

    5. Tam Yên

      Tam Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      296
      Mọi người ơi! Chúc Mừng Năm Mới! :th_41::th_41::th_41:
      Chúc mọi người năm mới càng có thêm nhiều nhiều niềm vui, hạnh phúc và cả may mắn nữa! ^^ :th_98::th_98::th_98::th_98::th_98:
      :th_72:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :