1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chồng Em Là Mỹ Nam - Thẩm Du (Tuyển editor)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 118: công ty đưa tin tức

      Cho đến tối hôm đó, Kỷ An Trần đứng ở bộ phận nhân của CR, còn cảm thấy hình như mình nằm mơ.

      phụ trách tiếp đãi vậy mà liếc mắt cái liền nhận ra , "A! ra là em, tôi tại sao tôi nhìn qua ảnh sơ yếu lý lịch liền thấy rất quen mắt, em chính là người lần trước ở phòng khách rất nhiều người tới thử ống kính bị vị mỹ nam thần bí áp ở tường cường hôn - con thỏ dễ thương a! ra em mặc trang phục thỏ cũng đáng như thế ~ em kêu tôi chị Amy là được rồi."

      "..." Kỷ An Trần mặt càng đỏ, "Em có bị cường hôn... Em cũng phải thỏ dễ thương."(┬┬﹏┬┬)

      Amy phất tay cái, "Chị biết em có bị cường hôn, thế nhưng cái hình ảnh kia quá giống thôi! là kích tình bắn ra bốn phía, người xem máu cũng sôi trào ~ em biết, mỹ nam cuối cùng cũng hôn, chúng tôi lúc ấy có bao nhiêu tiếc nuối!"

      Amy hai mắt tỏa sáng hỏi , "Các em là trước đây biết nhau sao? Là bạn trai của em phải ? Còn có, mỹ nam kia rốt cuộc là ai vậy, cùng ông chủ của chúng tôi quen biết sao?"

      Kỷ An Trần đỏ mặt, hai vấn đề , ra cuối cùng vấn đề, cũng muốn biết..." phải là nhân viên công ty các người sao?"

      "Đương nhiên phải! Nếu công ty chúng tôi cùng giới giải trí giống nhau, nhân viên có hình tượng nghiệt như vậy, sớm bị ký giả chụp được."

      "Bất quá chắc là khách quý của ông chủ chúng tôi, mới có thể đặc biệt từ thang máy VIP ra vào... Dự đoán là đại nhân vật ở đâu tới đó."

      Kỷ An Trần giật mình, công việc này... phải là Sở Mộ Phong an bài giúp chứ?

      Thế nhưng nhìn phản ứng của Amy, hình như là từ thông báo tuyển dụng bình thường tuyển vào.

      suy nghĩ, liền nghe Amy khen , "Em rất lợi hại a, tiếng cấp 4 cũng thi xong, còn biết tiếng Pháp cấp 2 và Tây Ban Nha cấp 3, ba thứ tiếng ah."

      “Em vừa mới khai giảng bao lâu liền bị các bạn cùng hệ dọa, thi được nhiều chứng chỉ, sợ sau này tìm được việc làm” - “Đúng lúc các học bá cùng phòng cũng muốn học, em liền theo các ấy học chung”

      Học bá muốn thi được nhưng đa số rất thích hợp với người thường... giống như nghịch thiên học phiên dịch song song và từ vụng...

      Amy gật đầu, "Nhiều việc đối với những ngôn ngữ này quả có dùng đến, lần này năng lực ngoại ngữ giúp ít việc, dù cho cấp 2 cấp 3 thực ra ở trong công ty cũng dùng được, thế nhưng vừa nhìn liền biết em có năng lực cố gắng học tập kiên cường, cấp của chị đối với sơ yếu lý lịch của em rất hài lòng."

      Lần đầu tiên đạt được khen ngợi của nhân viên, Kỷ An Trần rất vui vẻ, cũng thở phào nhõm.

      Như vậy, công việc này chắc hẳn phải là Sở Mộ Phong giúp tìm?

      Phòng kế hoạch gần đây tăng ca tập thể, cách cửa kính, Kỷ An Trần cũng có thể cảm nhận được bầu khí bận đến phát điên của bọn họ...

      Bên kia cử ra được nhân viên nào tới đón , Amy liền tiếp tục giới thiệu cho , xong công việc hằng ngày, còn cho ——

      "Công ty chúng ta cùng những công ty khác con đường lên chức giống nhau, nếu như biểu dị thường ưu tú, liền có cơ hội được điều đến tầng 31 của công ty, tiến vào làm thư ký tổng tài, tiền lương tăng gấp ba, còn mỗi ngày cùng với tổng tài làm bằng thang máy VIP ở tầng trệt!"

      "..." Kỷ An Trần yên lặng nhìn ấy lúc lâu, vẫn là giật giật khóe miệng, ăn ngay , "Nhưng chị cũng ... Biểu dị thường ưu tú, có cơ hội phải con đường đáng sợ chịu đủ mọi dằn vặt..."

      Boss CR rất dọa người sao?

      Kỷ An Trần chưa bao giờ quan tâm tin tức kinh tế tài chính, hiểu biết đối với giới giải trí, cũng chỉ giới hạn là biết minh tinh nào diễn phim truyền hình gì đó rất xinh đẹp thôi, đối với tổng tài đại nhân của CR hoàn toàn biết gì cả.
      1012, mattroiden2810, Nguyên Nguyễn2 others thích bài này.

    2. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 119: Tổng tài đại nhân là mỹ nhân!

      Amy ho tiếng, "Tầng 31 đáng sợ, nhưng nhiều năm nay… Phòng thư ký vẫn mãi có ai, tầng 31 kia người cũng có."

      Kỷ An Trần cảm thấy hình như nghe kể chuyện ma, tóc gáy đều dựng hết lên, "Tổng tài của các chị ở tầng 31 sao?"

      " đương nhiên ở! Nhưng phải người, là..."

      Amy hắng giọng cái, vừa rồi còn là giọng khổ luyện rất chuyên nghiệp, tại lại đột nhiên lộ ra biểu tình say sưa cảm khái, nghiêm túc cho biết thuộc tính của tổng đại đại nhân ——

      "Mỹ nhân."

      Ân, tổng tài đại nhân là —— mỹ nhân.

      "..." Vì sao gần đây nhìn thấy người nào, cũng có loại cảm giác bị Sở Mộ Phong trộm chỉ số 囧 cảm...

      Kỷ An Trần tâm tình đặc biệt trầm trọng. (ノへ ̄, )

      Phòng Kế hoạch tại cần nhân viên, cho nên tối hôm nay mới phải đem Kỷ An Trần gọi tới.

      Khi ký hợp đồng thử việc, lập tức có mấy tổ rất ràng hợp lý đến cướp người, cuối cùng bị tổ phụ trách hoạt động tuyên truyền của nam nghệ sĩ mới debut đoạt rồi. @____@

      Năm cái kẹp tài liệu lập tức giao đến tay , đây là toàn bộ tư liệu của nam nghệ sĩ kia.

      Hôm nay là thứ sáu, trước thứ hai, phải đem mấy thứ này toàn bộ đọc xong, đưa ra phong cách weibo thích hợp cho nam nghệ sỹ này, lại sáng tác ra 10 phong cách weibo kiểu này để làm kiểu mẫu.

      "Cho nên weibo của minh tinh đều là do người khác giúp đỡ mà viết sao..." - Thế giới quan của Kỷ An Trần lại lần nữa bị đả kích.

      " phải, nhưng giống như vậy." - Tổ trưởng đại nhân lấy cái kẹp tư liệu đầu tiên, là ảnh chụp của nam nghệ sĩ kia, nghiến răng nghiến lợi sắc mặt dữ tợn , ", đặc, biệt, ngu xuẩn!"

      Kỷ An Trần: "..."

      cứ như vậy mang theo rối loạn, làm công việc này.

      Hơn nữa công việc mới của ... Hình như khá tốt.

      Về phần bệnh viện bên kia, Sở Mộ Phong ngày thấy bà xã... nghe điện thoại.

      chỗ khác của điện thoại nữ sĩ Lâm Tĩnh Hà giống như là trộm, thanh đặc biệt cho biết, "Kỷ Mỹ Lan nằm mơ con trai của mới thích nha đầu Trần Trần."

      Biết người cháu này của mình căn bản biết chuyện này, Lâm Tĩnh Hà trực tiếp cùng giải thích .

      "Ân." Sở Mộ Phong thờ ơ đáp tiếng, biết là người nào.

      "Hôm qua bà bệnh viện tìm nha đầu Trần Trần, vừa lúc nghe thấy ta ở trước mặt Trần Trần bóng gió, còn dựa vào gia thế và bối cảnh của con, căn bản chướng mắt bà xã như vậy, đối với ấy chỉ là muốn vui đùa chút mà thôi, mấy ngày liền chán."

      "Trần Trần có phải hay còn chưa cho con biết? Con phải cẩn thận nha, đừng để trong lòng Trần Trần lưu lại vướng mắc."

      Lâm Tĩnh Hà chỉ tiếc rèn sắt thành thép buông tiếng thở dài "Nếu như con cùng Trần Trần đăng ký, con có danh phận tốt rồi, vậy cần lo lắng Trần Trần có hiểu lầm giống thế này!"

      Sở Mộ Phong: "..."

      Ai có danh phận? tại là bạn trai của bà xã nhà ! Bạn trai đó!!!!!

      Biết đây là danh phận có bao nhiêu thân mật ! có thể danh chính ngôn thuận nắm tay bà xã ! ←_←

      Mỗ mỹ nam bị khinh bỉ phẫn nộ cúp điện thoại…

      thực ra sợ bà xã hiểu lầm, nếu như trong lòng có vướng mắc, căn bản bà xã cũng đồng ý cùng chỗ với .

      Thế nhưng... Sở Mộ Phong suy nghĩ chút, đột nhiên cầm điện thoại lên, phân phó Lãnh Viêm làm chút chuyện.

      Thế là hơn mười phút sau...di động Kỷ An Trần, nhận được tin chuyển khoản của ngân hàng.

      Có người chuyển số tiền lớn cho , còn khiếp sợ cái thông tin chuyển khoản này có bao nhiêu con số , cái tin chuyển khoản khác liên tiếp ngừng mà tới...

      có biện pháp... chuyển khoản ngân hàng, có quy định số tiền chuyển, mỗi ngày còn có định mức nhất định, cho nên cần phân ra rất nhiều lần, rất nhiều nơi chuyển đến.

      【 hôm nay đến đây thôi ~ đột nhiên chuyển cho bà xã nhiều tiền như vậy, mỗ mỹ nam muốn làm gì? Khẳng định phải bao dưỡng a... 】

      Chương 120: Ngoan, có việc gì, đừng sợ

      Bởi vì công ty đưa tin, di động Kỷ An Trần đều ở trạng thái chấn động, lúc này bị tin nhắn tới liên tiếp ngừng rung lên.

      Luống cuống tay chân đóng cửa sổ tin nhắn lại, tay sao, thế nhưng hàng loạt tin nhắn chưa đọc đồ sộ, làm cho da đầu của lại bắt đầu tê dại .

      Chuyển khoản đều là số nguyên, nhưng cho tới bây giờ cũng có nhiều tiền như vậy...

      Mỗi ngân hàng lại có tin nhắn chuyển khoản giống nhau, nên thể trực tiếp chặn lại, thử xóa thêm mấy lần, liền triệt để rối rắm.

      Chỉ là trong lòng hình như hơi ràng, nhưng chưa dám khẳng định.

      Sau khi sợ ngây người nửa phút, Kỷ An Trần gọi điện thoại... báo cảnh sát.

      Mà bên kia bệnh viện, Sở Mộ Phong đợi hồi, đợi được điện thoại của bà xã, liền gửi tin nhắn qua hỏi tiếng.

      Thế nhưng ai trả lời.

      Chuông báo tin nhắn của Kỷ An Trần tắt sớm rồi, căn bản thấy được cái tin nhắn này.

      Chẳng lẽ còn ở trong công ty chưa ra? Sở Mộ Phong liếc nhìn thời gian, lấy ra cái điện thoại di động khác, gọi cho trợ lý của ở CR.

      Kết quả trợ lý người rời khỏi công ty khoảng nửa tiếng rồi.

      Điện thoại của Lãnh Viêm cũng vừa lúc này gọi tới, theo Kỷ An Trần, ấy có lẽ vào lúc trở lại rời khỏi công ty, tại biết chỗ nào .

      Sở Mộ Phong ở tại chỗ liền nóng nảy, lập tức gọi điện thoại cho Kỷ An Trần, may quá, điện thoại gọi được, Kỷ An Trần cũng rất nhanh nhận điện thoại.

      Thanh trong veo nhu hòa, nghe vào trong tai cái người thê nô, dễ nghe giống như là thanh trời... tiếng quen thuộc "Alo" quen thuộc, làm cho yên tâm.

      Tất cả bắp thịt căng đau đều thả lỏng, thân thể rất thanh thản ngả về phía sau, muốn dựa vào gối sau lưng "Bà xã, em ở đâu?"

      "Em ở đồn cảnh sát." (┬_┬)

      "..." ! ! !

      Sở Mộ Phong cả kinh, hoàn toàn quên mất còn trong quá trình dựa vào gối đầu phía sau lưng, lập tức xoay người, hạ chân tìm bà xã của .

      Hai động tác dùng lực đồng thời kết quả là... trận đau đớn...... Hông của …..

      6 phút sau, Sở Mộ Phong từ xe taxi nhảy xuống, mặc bộ đồ lục nhạt, có thể là đồ bệnh nhân, cũng có thể nhìn thành đồ ngủ, bước với tư thế cổ quái xuất ở cục cảnh sát...

      Lập tức có rất nhiều người khinh bỉ vây xem.

      Bởi vì cảnh sát vừa mới quét hàng trở về, mang về đám XX và XX...

      Bọn họ cùng với bộ dáng bây giờ Sở Mộ Phong như nhau, quần áo xốc xếch ...

      Trong đó còn rất khéo có mấy nam nhân bởi vì cảnh sát đột nhiên xông tới, thắt lưng cũng nhanh ...

      Cho nên dù cho Sở Mộ Phong có nhìn đẹp đến đâu cũng dùng được... nam nhân cặn bã cái dạng gì cũng đều là nam nhân cặn bã nam.

      Lãnh Viêm cũng vừa đánh xe chạy tới, cùng thiếu gia nhà chân trước chân sau vào cửa.

      Thấy tình trạng đó, khỏi thay thiếu gia nhà bi phẫn chút.

      Thế nào cứ bi kịch như vậy a...

      Bất quá mỗ mỹ nam căn bản chú ý tới ánh mắt của mọi người, bởi vì bắt được ít người, còn có đám người bên đường ẩu đả vừa mới bị mang về, đồn cảnh sát tại có chút ồn ào.

      Nhưng vẫn liếc mắt cái liền thấy được bà xã bảo bối của , ngồi ở trong góc tương đối yên tĩnh của phòng tiếp đãi khách, cầm ly nước, tội nghiệp nhìn nữ cảnh sát đối diện gì đó.

      Sở Mộ Phong lập tức bước qua, phen đem người bế lên, giống như đối với con nít, tay vỗ phía sau lưng của , ở trán khẽ hôn cái, "Ngoan, có việc gì, có việc gì, đừng sợ."
      1012, M è o Q u ê n T h ở, emilia2 others thích bài này.

    3. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 121: Vấn đề của mỗ mỹ nam

      Động tác trấn an người của cực ôn nhu, chỉ là lúc xông qua đến lúc trấn an, có chút sát khí.

      Nữ cảnh sát đối diện vốn nhíu mày cái, khi nhìn mặt của , cũng khỏi sửng sốt.

      ở trong trí nhớ cẩn thận tìm tòi chút, chần chừ hỏi, "Ba mươi ba?"

      Sở Mộ Phong vừa mới bắt đầu vẫn để ý đến ấy, chuyên tâm an ủi bà xã trong lòng.

      Kỷ An Trần bị dọa , mặc dù xuất phát từ tâm lý kính nể đối với cảnh sát, ngồi ở cục cảnh sát này, cũng cảm thấy đặc biệt an toàn, hơn nữa vẻ đẹp của nữ cảnh sát phụ trách tiếp đãi rất ôn hòa thân thiết...

      Nhưng xuất của Sở Mộ Phong mang cho cảm giác an toàn hơn rất nhiều.

      Bọn họ thực ra cũng biết nhau được bao lâu, chính thức ở cùng chỗ còn chưa đến hai mươi bốn tiếng đồng hồ, thế nhưng đột nhiên bị ôm lấy, nghe được mùi hương mát lạnh sạch quen thuộc người , nghe được tiếng tim đập trầm ổn hữu lực của , cảm nhận được ôn nhu trấn an, đột nhiên có loại cảm giác yên tâm giống như được về nhà.

      Bất quá nhớ đến , tại trái lại lo lắng cho Sở Mộ Phong .

      muốn đem ấn ngồi xuống ghế "Em sao, là chính em báo cảnh sát... Hơn nữa còn là việc liên quan đến tiền bạc, em bị thương tích gì."

      biết Sở Mộ Phong lo lắng cái gì, cho nên tốc độ nhanh giải thích trọng điểm trước.

      Sở Mộ Phong quả nhiên thở phào nhõm, yên tâm ngồi xuống.

      Chỉ là... việc liên quan đến tiền bạc?

      hình như đoán được cái gì, khóe miệng khỏi co rút.

      Đối diện nữ cảnh sát thấy bọn họ tạm thời dừng chuyện, liền hỏi lại tiếng, "Ba mươi ba?"

      Hiển nhiên là đặc biệt hiếu kỳ, vội vã muốn biết đáp án.

      Cặp mắt hoa đào của Sở Mộ Phong, có chút nguy hiểm nheo lại, "Tôi hai mươi ba tuổi!"

      Đừng tưởng rằng nam nhân để ý đến tuổi tác!

      Hai mươi ba tuổi và ba mươi ba tuổi có thể giống nhau sao!

      Cái gì mà nam nhân thành thục rất có mị lực? Đầu ba mươi chính là bắt đầu thời kỳ hoàng kim của nam nhân?

      Để cho ngươi ba mươi ba tuổi vẫn còn là xử nam thử xem!

      Làm mỹ nam còn trinh... Sở Mộ Phong đặc biệt để ý người khác già ah... →_→

      Nữ cảnh sát cố chấp lặp lại, "Tôi là ba, mươi, ba." - Hình như sợ nghe hiểu điểm quan trọng, cố gắng chậm lại.

      Sở Mộ Phong trực tiếp thèm để ý đến ấy.

      Mặc dù trong lòng vẫn còn rất để ý... Nhưng an ủi bà xã quan trọng hơn.

      Nhất là những đề tài buồn chán như thế này, mỗ mỹ nam còn trinh "Thuần khiết bảo thủ" có thể cùng bà xã mấy ngày mấy đêm, cũng có hứng thú cùng nữ nhân khác nhiều hơn câu.

      tay cầm tay Kỷ An Trần, tay ôn nhu vuốt tóc của , "Đừng sợ, từ từ , làm sao vậy?"

      "Em hình như bị bọn rửa tiền theo dõi." (┬_┬)

      Kỷ An Trần rất muốn lau nước mắt, "Từ CR ra, em liền nhận được rất nhiều tin nhắn chuyển khoản, vừa rồi bọn họ giúp em tính hết, các loại tiền cộng lại, đại khái có khoảng ba ngàn vạn nhân dân tệ rồi."

      Tiền học bổng và tiền mừng tuổi tích góp lại coi như cũng có chút tiền, bình thường số dư cũng vượt qua được triệu, bây giờ lại thành ba ngàn vạn nhân dân tệ. (┬_┬)

      Bất quả do báo cảnh sát nên sợ bị liên lụy… có thể bị trả thù hay . (┬_┬)

      Sở Mộ Phong: "..."

      Phát cùng với suy đoán của giống nhau, áy náy lại lúng túng ho tiếng, "Xin lỗi bà xã, đó là tiền chuyển cho em."

      Kỷ An Trần: "..."

      Chương 122: Liếc mắt đưa tình

      Im lặng nửa phút, biết là có nên đứng dậy đập bàn : " chuyển cho em nhiều tiền như vậy làm gì! Hơn nữa còn cho em biết trước tiếng!"

      Cái người thê nô bị mắng, cũng để ý, giống như vợ nhìn lại , "Về nhà tiếp tục được ?"

      "... Được."

      Đối với bộ dáng này của thực tức giận nổi, nhất là bình thường rất chú ý hình tượng, hôm nay lại mặc đồ bệnh nhân chạy tới đây, có thể thấy được rất lo lắng cho , cũng có cách nào tức giận được.

      Sở Mộ Phong nhìn thấu suy nghĩ của bà xã , cũng nhân cơ hội này, để bà xã cảm động hơn trái lại còn : "Dù cho có thời gian thay quần áo, cũng đổi ."

      Kỷ An Trần sửng sốt, "Vì sao?"

      Mỗ mỹ nam lại trực tiếp trả lời, thế nhưng bộ dáng hoa đào trong mắt cười đến "Ngượng ngùng", ràng viết đáp án —.—

      sợ làm trễ thời gian sử dụng. ←_←

      Ừm, sử dụng.

      Bác sĩ , mấy ngày nay chỉ có thể mặc đồ bệnh nhân, nếu như cùng vật liệu may mặc ma sát thương thế nặng thêm, đến lúc đó chỉ có thể làm phẫu thuật.

      Thời kỳ dưỡng bệnh sau khi phẫu thuật dài đến nửa năm.

      lại rất tự kỷ chú ý hình tượng, có ăn được bà xã hay cũng được, nhưng trong vòng nửa năm, tình cảm của và bà xã tuyệt đối tăng nhanh, nhất định có thể biến thành mỹ nam hàng giá !

      ... Nhất định có thể thoát khỏi 2 chữ trung gian kia! ←_←

      ra thế giới quan của Kỷ An Trần rất thuần khiết, còn chưa có nghĩ được đến đó...

      sửng sốt nửa ngày cũng phản ứng kịp, thấy vậy Sở Mộ Phong cầm di động của lên, mở QQ, đem màn hình giơ lên trước mặt ...

      Nhìn thấy tên QQ có thể hủy cả tam quan người khác "Mỹ nam còn trinh có người nhận" này, Kỷ An Trần mấy giây hiểu.

      ... Lưu _ manh!

      mặt nóng lên, trong nháy mắt biến thành bánh bao mới ra lò, vù vù bốc hơi nóng.

      Bà xã của đáng .

      Sở Mộ Phong nhìn thích vô cùng, vẫn nắm tay , cười đến đáy mắt tràn đầy hạnh phúc và thỏa mãn.

      Nữ cảnh sát đối diện ho tiếng, cắt ngang hai người liếc mắt đưa tình.

      ra nhìn thấy Sở Mộ Phong đối với Kỷ An Trần ôn nhu thâm tình, còn có chút chần chừ, hoài nghi là mình nhận lầm người.

      Bây giờ nhìn thấy bản báo án lần này, tiền là Sở Mộ Phong chuyển, rốt cuộc xác định được thân phận của Sở Mộ Phong.

      Kẻ có tiền cho tới bây giờ đều là tiền đẻ ra tiền, tiền đều đem làm các loại đầu tư .

      Đối với bọn họ mà , đem tiền gửi ngân hàng lấy lãi chính là lãng phí, cho nên bọn họ bình thường chỉ để lại chút tiền mặt dùng khẩn cấp khi xoay vòng.

      Mà nam nhân này chỉ trong ngày có thể chuyển khoản tiền mặt nhiều như vậy... Gia đình nhất định rất có điều kiện.

      Nhìn vào tuổi của , gia đình có điều kiện cỡ nào chỉ đếm được đầu ngón tay, hơn nữa khuôn mặt nghiệt như thế này căn bản khó có thể nhận lầm...

      "Ba mươi ba." Nữ cảnh sát lần này dùng giọng khẳng định, lặp lại lần nữa mấy cái chữ này.

      giúp Kỷ An Trần hủy án, ngồi lại vị trí cũ, hình như là muốn cùng Sở Mộ Phong chuyện.

      Nhìn ra Sở Mộ Phong hoàn toàn đem mấy cái chữ này quên mất, nữ cảnh sát dựa vào lưng ghế phía sau, tình nguyện , "Tôi là năm mươi hai."

      Tôi "Là" năm mươi hai, lời này ràng phải là đến tuổi tác, ngược lại giống như là số thứ tự.

      Lời kỳ quái như vậy, rốt cuộc cũng khiến cho Sở Mộ Phong chú ý.

      Chỉ là... Ba mươi ba?

    4. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 123: Thân phận của mỗ mỹ nam

      Dung mạo, thân thủ, tiền tài, thế lực... Mặc kệ là dựa mục nào, mặc kệ là dựa cái nào cũng thể chỉ xếp vị trí thấp như thế chứ!

      Mỗ mỹ nam luôn luôn tự kỷ như thế ... Hơn nữa dung mạo hiển nhiên là phải ở vị trí thứ nhất . →_→

      Cho nên lần nữa đối với cái đề tài này mất hứng thú, thấy hủy bỏ bản án, liền chuẩn bị mang bã xã ký tên, ra cửa về nhà.

      Phát nhắc nhở đến bước này, vẫn nhớ ra được, nữ cảnh sát hiển nhiên có cách nào bình tĩnh, thế nhưng quy củ đặt ra, thể tùy tiện nhắc tới thân phận đó tại đây.

      ... Trong khi giãy chết, thoát ly cái hoàn cảnh kia quá lâu, cũng muốn quan tâm tin tức bên kia nữa, nhất thời nghĩ ra gọi Sở Mộ Phong là gì.

      Kỷ An Trần mặc dù cũng cảm thấy lời của kỳ quái, nhưng mà vẫn rất cảm kích .

      Lúc gọi 110, chính là nữ cảnh sát xinh đẹp tuần tra trị an khu vực lân cận CR này tiếp được điện thoại, đưa đến đồn cảnh sát.

      Hai người thực ra cũng khá giống nhau, hình tượng của nữ cảnh sát xinh đẹp ôn nhu giống như chị , còn cho mấy khối socola an ủi.

      Cho nên thấy Sở Mộ Phong nể mặt, Kỷ An Trần trong lòng có chút áy náy.

      giật tay áo Sở Mộ Phong, muốn nghe ấy xong.

      Sở Mộ Phong muốn dẫn người , cao hơn Kỷ An Trần rất nhiều, lúc muốn chuyện với , rất tự nhiên nghiêng đầu, nghiêng hướng sát về phía người bên cạnh, động tác lơ đãng, cũng toát ra tình cảm nồng đậm vô cùng thân thiết.

      nhìn quen mắt mờ ám, nữ cảnh sát nhớ lại hồi ức, đột nhiên thốt ra, "Cậu họ Sở! Ba ba cậu đứng hàng thứ mười bảy!"

      Năm đó chú mười bảy cùng vợ chú lúc cùng nhau, cũng nghiêng đầu mờ ám giống thế này!

      hồi bé còn thấy rất hâm mộ, liền đặc biệt nhớ !

      Vốn dĩ phòng tiếp khách ầm ĩ oi bức, đột nhiên bị khí lạnh nhè bao phủ.

      Sở Mộ Phong dừng bước, thờ ơ quay đầu.

      Quanh thân ràng có khí lạnh bao phủ bốn phía, vừa nhìn giống như nổi giận, nhưng mà động tác lại rất lười biếng.

      Thái độ thờ ơ như vậy, ngược lại càng làm cho người ta cảm thấy sợ hãi hơn.

      tự chủ được suy đoán thực lực nam nhân này có phải quá mức cường đại hay , mặc kệ đối thủ gì, cũng đối phó được, cũng có thể giống như giẫm chết con kiến đơn giản như vậy, cho nên mới nhanh chậm như thế.

      Nữ cảnh sát cũng nhìn ra tình huống đúng, lớn tiếng lặp lại, "Tôi rồi, tôi là năm mươi hai!"

      Thực là, cùng với chú mười bảy hoàn toàn giống nhau!

      Cha con nhà này hai luồng khí chất khác nhau trời vực, nhưng trong khung xương cùng tính tình, đối với bã xã của mình giống nhau56, bã xã gì nghe nấy, cái gì nhớ kỹ, đối mặt với khác lại có thể như tai nghễnh ngãng mắt mù, nghe được nhìn thấy...

      tổng cộng nãy giờ chỉ hai câu, còn lặp lại nhiều lần như vậy! Có thể để ý đến chút được !

      Lãnh Viêm kéo kéo khóe miệng, cũng hiểu được, tiến lên bước, nhắc nhở Sở Mộ Phong, "Hình như là... Ừm, năm mươi hai tiểu thư."

      Lãnh Viêm cũng nghĩ ra đối phương gọi là gì, chần chừ chút, mới báo ra cái xưng hô lạ lẫm này.

      Sở Mộ Phong có chút ngoài ý muốn hơi hất mày, "Cho nên tôi đứng hàng thứ ba mươi ba?"

      Lãnh Viêm: "... biết a." Thanh rất mờ mịt.

      Thiếu gia cho tới bây giờ cũng quan tâm chuyện trong nhà, nên cũng quản.

      Những người đó, chỉ biết lão gia và phu nhân... Cũng chính là ba mẹ của thiếu gia, còn có Lâm Tĩnh Hà lão phu nhân.

      Chương 124: Bà xã đối với tốt ~~~

      Nếu phải là lão phu nhân thường xuyên đuổi theo thiếu gia, cũng nhớ được vị lão phu nhân này ...

      Nữ cảnh sát cũng được gì, thấy Kỷ An Trần nghe được mà hiểu ra sao nên giải thích, "Tôi là ... Ừm... biểu muội có quan hệ rất xa... đúng, là đường muội."

      Quấn quýt hồi, cảm thấy biểu muội hay đường muội cũng đúng, cũng ràng , "Dù sao quan hệ tuy xa, nhưng có chút quan hệ huyết thống."

      Sợ Kỷ An Trần hiểu lầm, đem quan hệ huyết thống ra.

      Cho nên trong nhà Sở Mộ Phong... cùng thế hệ ... Ít nhất có thể sinh ra năm mươi hai đứa sao?

      Kỷ An Trần nghe thấy giải thích, nhưng cảm giác mình càng muốn hôn mê hơn.

      Những năm trước cũng có gia đình có bảy tám đứa , tại có đại gia tộc khổng lồ như thế sao...

      Rất có duyên cùng muội muội vô tình gặp được, nhìn bộ dáng Sở Mộ Phong, hình như muốn chuyện thêm hồi, tăng tiến tình cảm huynh muội chút.

      chỉ nghiêm túc nhìn lại hoàn cảnh ở đây, nhìn đại sảnh trang nghiêm thần thánh với huy hiệu cảnh sát, nhìn lại nữ cảnh sát xinh đẹp mặc trang phục cảnh sát nhân dân bình thường, gật gật đầu, "Rất tốt."

      Dáng vẻ kia, giống như lãnh đạo thị sát công việc...

      Hơn nữa còn rất kiêu ngạo bỏ lại câu, liền dắt tay Kỷ An Trần, chuẩn bị dẫn người trở về.

      "Này..." Khóe miệng Kỷ An Trần co rút, muốn ngăn cản .

      Cứ như vậy, thực được hả?

      Sở Mộ Phong giống như là con chó to bị ủy khuất "Bà xã, thắt lưng đau."

      "Làm sao vậy?" Kỷ An Trần bụng nghi vấn, bị vẻ làm nũng giả giả , trong nháy mắt liền quên mất chuyện này, lo lắng đỡ lấy .

      Bà xã rất quan tâm ~~~ sau này còn ai dám cùng so tình cảm ân ái ~~~ bà xã của mấy người kia, có tốt như bà xã của , có bà xã thương ~~~

      Trong lòng mỗ mỹ nam vô cùng đắc ý... Điệu bộ lại rất tội nghiệp trả lời bà xã , "Thắt lưng bị đau."

      chưa kể nguyên nhân vì sao, nhưng Kỷ An Trần cũng đoán được chút.

      Nhớ lại lần trước uống rượu, còn có thể giống như đất bằng, thảnh thơi bò ra lan can bên ngoài phòng ngủ, thân thủ của quá cường đại, phối hợp thân thể nhất định cũng siêu cấp tốt, vốn dĩ đem thắt lưng bị thương đơn giản như thế.

      Nhất là bị thương vào hôm nay ... Chắc là nghe ở đồn cảnh sát, sốt ruột chạy tới, mới có thể cẩn thận biến thành như vậy.

      Kỷ An Trần trong lòng càng áy náy , cẩn thận từng li từng tí mà đỡ lên xe, "Xin lỗi."

      chút cũng muốn nghe bà xã xin lỗi.

      Thân là người tự kỷ đẹp trai có kỹ năng pose ảnh... cho dù Sở Mộ Phong tại dám kéo thắt lưng, hạn chế hoạt động, cũng có thể tốn chút sức lực tìm được tư thế ngồi tuyệt đối phong cách đẹp mắt. →_→

      Cánh tay dựa ở cửa sổ xe, nhìn ngựa xe như nước đường, cả người lộ ra phong độ trầm ổn ở nam nhân thành thục nhiều lần trải qua tang thương mới có, thanh lạnh lùng , " câu xin lỗi xong rồi sao? Em cho là lừa gạt con nít sao?"

      thu hồi tầm mắt, lạnh lùng nhìn Kỷ An Trần liếc mắt cái, "Coi như là lừa gạt con nít, em cũng nên thổi vù vù cho chứ."

      Kỷ An Trần: "..."

      bị Sở Mộ Phong đột nhiên biến sắc mặt làm cho hồ đồ, chậm nửa ngày, mới phản ứng được "Vù vù" là cái gì.

      Chính là khi con nít bị thương chỗ nào, người lớn để miệng sát vết thương, vừa nhàng thổi khí, vừa an ủi con nít “Thổi vù vù hết đau”.

      Chương 125: Ngọt như mật ~

      đỏ bừng mặt nhìn qua cửa xe bên kia mắng "... Lưu _ manh a..."(┬┬﹏┬┬)

      Mỗ mỹ nam “thuần khiết thành ” lại bị mắng.

      Mặc dù là thê nô, tuyệt đối phản kháng, nhưng vẫn yếu ớt nhìn ra ngoài cửa sổ, rất oán phu , "Bà xã coi là con nít mà la mắng, nhưng lại ‘vù vù’ cho

      Kỷ An Trần: "... còn !"(┬┬﹏┬┬)

      Lúc Lãnh Viêm lên xe, mờ mịt phát hai người ngồi phía sau biểu tình đặc biệt kỳ quái.

      bi phẫn, oán phu, nhìn hồi lâu, cũng nhìn ra rốt cuộc là ai khi dễ người nào...

      đương nhiên nhìn ra, bởi vì trong hai người kia, đặc biệt có người biết xấu hổ biết điểm dừng a... →_→

      Mặc dù rất muốn đánh tên lưu manh kế bên, nhưng chờ xe lái về bệnh viện, Kỷ An Trần vẫn rất khẩn trương đỡ , chỉ sợ lại liên lụy đến bắp thịt thắt lưng.

      Được người mình thích quan tâm như thế, mỗ mỹ nam cảm thấy rất hạnh phúc.

      Đừng chỉ là đau thắt lưng, cho dù là bị đánh trận, cũng cảm thấy đáng giá.

      tựa ở người Kỷ An Trần, nhìn thấy trọng lượng nửa người đều dựa vào bà xã thực ra căn bản thương tiếc muốn đè nặng .

      đôi mắt hoa đào loé sáng, thanh ôn nhu, mang theo mừng rỡ khó giấu, “Bà xã, em có thể thích , rất vui nha.”

      Kỷ An Trần đỏ mặt, ánh mắt né tránh đối diện cùng , đem người đỡ vào thang máy.

      Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, đương nhiên, cho dù có người ngoài ở đó, mỗ mỹ nam cũng khiêm tốn chút nào…

      vẫn nhìn bà xã nhà , luyến tiếc dời được tầm mắt, “Bà xã, rất thích em.”

      cần nữa…” Kỷ An Trần đầu cũng dám ngẩng lên, mặt đỏ như sắp rỉ máu.

      Sở Mộ Phong nhìn bà xã bởi vì xấu hổ mà lông mi nhàng nháy nháy, cảm thấy trong lòng rất ngứa, rất muốn hôn cái.

      Nhưng rốt cuộc vẫn phải nhịn xuống xúc động, hơn nữa tuyệt đối nghe lời bà xã, kêu nữa, chỉ tiếp tục gọi “Bà xã…”

      Giọng ngữ điệu ôn nhu như vậy, thanh từ tính mê người, chỉ lặp lại hai chữ đơn điệu, cũng ầm ĩ. Nhưng vẫn kêu từng tiếng bà xã với tình ý tràn đầy.

      Tim Kỷ An Trần bị gọi đập nhanh đến mất trật tự, thanh kia dường như mang theo ma lực, ngưng tụ thành đoá kẹo bông như đám mây, ôn nhu bao lấy , làm cho cả người như bay lên hoang mang dẫm vào được đất bằng, đáy lòng tràn đầy nhàng vui sướng, bởi vì chút nào che giấu ôn nhu, biết rất mình được che chở, được thương.

      Đáy lòng có cách nào đối mặt với cảm xúc ấy, Kỷ An Trần rất muốn che mặt, nhưng tay bị Sở Mộ Phong nắm chặt có cách nào buông ra, đỏ bừng mặt, cuối cùng dúi đầu vào ngực , thanh nho rầu rĩ từ trong ngực thoát ra “Đừng gọi nữa mà…”

      Thân thể Sở Mộ Phong chấn động.

      tính việc ngoài ý muốn trước đây, lần này chính là lần đầu tiên bà xã chân chính chủ động

      Đêm qua, lúc bà xã gật đầu, đồng ý cùng chỗ, tâm nguyện mềm mại thành kính dưới đáy lòng rốt cuộc thực được, cảm giác vui sướng đó cách nào diễn tả được.

    5. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 126: Gọi ông xã

      Sở Mộ Phong thực rất kích động, nhưng cũng biết bà xã của dễ xấu hổ, nếu như ồn ào “Bà xã chịu chủ động ôm ”, bà xã nhất định đỏ bừng mặt trốn tránh, lần tiếp theo muốn để lấy lại dũng khí ôm còn biết phải đợi tới khi nào.

      Cho nên gì, cố ý xem đề tài này, chỉ giơ tay lên, vững vàng ôm lấy người trong lòng.

      Cái đầu trong ngực vẫn ngừng bốc hơi nóng, cúi đầu là có thể nhìn thấy lỗ tai mềm mại tinh xảo đáng đỏ bừng của , thoạt nhìn có vẻ ăn rất ngon.

      rất muốn hôn nó chút, nhưng lý trí cho biết bây giờ còn chưa thể, cho nên chỉ cúi đầu, tới sát bên tai , ấm áp khẽ vuốt tai , “Được, gọi nữa.”

      trả lời , nhưng ràng chỉ có hai từ đơn giản, có bất kỳ ý tứ tà ác nào. Kỷ An Trần lại cảm thấy bên tai bị hơi thở của thoảng qua, đều giống như bị điện giật tê tê.

      Vô thức ở trong ngực xoay qua xoay lại để né tránh hơi thở của .

      Sở Mộ Phong lại buông tha , vẫn dán ở bên tai , thanh so với dụ dỗ con nít còn ôn nhu hơn rất nhiều, “ gọi bà xã vậy trực tiếp kêu tên có được ? Trần Trần, Trần Trần tốt, Trần Trần ngoan, bảo bối Trần Trần…”

      gọi buồn nôn như vậy, chút cũng khách khí bắt nạt con cừu thuần khiết trong lòng.

      Con cừu cũng rất có tính khí, Kỷ An Trần trong ngực tránh ra “Ghét!”

      Chỉ vì bị trêu chọc quá xấu hổ, thanh cũng như con mèo kêu meo meo, chút lực uy hiếp cũng có, ngược lại còn giống như làm nũng.

      Kỷ An Trần thanh thanh cổ họng, "Ghét!"

      Lần này thanh bình thường hơn, vừa , vừa dùng sức trừng mắt nhìn mỗ lưu manh.

      Mỗ lưu manh rất thành tâm ăn năn, kêu nữa.

      Cặp mắt hoa đào kia vẫn nháy mắt nhìn bà xã của mình, chẳng sợ vẻ mặt lạnh lùng của bà xã, vẫn dùng ánh mắt vừa ôn nhu vừa lưu manh.

      Kỷ An Trần ra cũng tức giận thực , cùng nhìn nhau vài giây, nhịn được cười lên, nhưng vẫn rất khinh bỉ vừa đánh vừa mắng “lưu manh”

      đập bả vai . Sở Mộ Phong vung tay ôm lấy quả đấm , ôm bà xã của mình ra khỏi thang máy.

      ngốc, tại như vậy mắng lưu manh, sau này khi lưu manh, gọi như thế nào?

      … Ah, có thể gọi là ông xã.

      Mỗ lưu manh rất bình tĩnh lên kế hoạch ở trong lòng… nếu như muốn có kết quả sớm, tại cũng nên làm cho sóng biển dập dềnh.

      Lãnh Viêm theo hai người ngừng toả ra bong bóng màu hồng hạnh phúc, yên lặng nhìn trời.

      dễ dàng sao? A????

      Lúc vừa tiến vào thang máy, đặc biệt chủ động cái thang máy khác, cho đến khi bọn họ tới lầu 12, cửa thang máy cũng mở, mà hai người bên trong vẫn phát ...

      cố gắng tìm cảm giác tồn tại ở ngay cửa thang máy len lén đưa ra chân, cản cho cửa đóng lại, cũng chỉ có thể ở lầu 12…

      Cuối cùng khi hai người kết thúc việc liếc mắt đưa tình, chuẩn bị ra khỏi thang máy, còn phải nhanh chóng thu hồi chân, làm như chính mình mới từ thang máy khác đến…

      Chương 127: Bởi vì đặc biệt giàu có

      quả thực có thể viết quyển sách tên là “Giác ngộ và tu dưỡng của bóng đèn”

      Hôm nay tâm trạng mỗ mỹ nam rất tốt, bất quá cách nào có thể háo sắc cả đêm. Bởi vì thắt lưng bị thương, còn phải đối mặt với hồi kiểm tra nữa.

      Sở Mộ Phong tất nhiên muốn chuyện bị thương bị quá nhiều người biết, thời gian trước đến bệnh viện, khám bệnh, trực tiếp để Lãnh Viêm chuẩn bị phòng bệnh cho .

      Lần này cũng giống như vậy.

      Khi bọn họ trở về phòng bệnh bao lâu, đoàn người áo trắng đến. cuối cùng đoàn người kia, còn mang theo vài thiết bị.

      Vừa nãy Kỷ An Trần chỉ là hoài nghi, lần này có thể hoàn toàn xác định.

      Nhìn đội bác sĩ của Sở Mộ Phong, vốn dĩ phải là người trong bệnh viện, mà là Kỷ lão bác sĩ trung y có uy tín số trong nước.

      Kỷ lão làm việc rất độc lập độc hành có phòng khám bệnh riêng, mà thuộc khoa trung y bệnh viện sát vách trực thuộc đại học A.

      thường xuyên nhìn thấy Kỷ lão chương trình tivi tài năng, bởi vì đối phương cùng họ với nên nhớ kỹ hơn.

      Như vậy lần trước Sở Mộ Phong làm kiểm tra cũng phải bác sĩ ở đây, mà là chuyên gia của bệnh viện.

      Ở trong mắt , có thể mời chuyên gia tự mình chẩn đoán là chuyện làm người ta rất là sợ hãi.

      Thế nhưng so sánh ra, trong phòng này biểu cảm bình tĩnh ngược lại là chính là Kỷ lão.

      Từ lúc vào đến giờ, biểu cảm có chút kỳ lạ, sau khi nhìn mặt Sở Mộ Phong, vẻ nghiêm khắc cũ kỹ mặt đều ra vẻ kinh ngạc. Hình như hoàn toàn hiểu Sở Mộ Phong tại sao lại xuất ở chỗ này.

      Phản ứng kia cũng phải sợ hãi, dù sao ai cũng dám đảm bảo chính mình sinh bệnh, lấy địa vị của lão tiên sinh này ở giới y học, đại khái cũng cần sợ ai.

      Nhưng cảm thấy… nếu như tại trời rơi xuống thiên sứ, Kỷ lão cũng lộ ra biểu cảm khiếp sợ khoa trương hơn bây giờ.

      cách khác, Kỷ An Trần cảm thấy có chút 囧, thế nhưng cẩn thận suy nghĩ chút, nhưng lại hình như khoa trương mấy.

      Là bởi vì gia đình Sở Mộ Phong... Đặc biệt giàu có sao?

      Thế nhưng bản thân là bác sĩ trung y uy tín, Kỷ lão nhất định thấy qua rất nhiều bệnh nhân có tiền rồi.

      đâu xa, Nghiêm gia nhà giàu nhất trong nước ngay tại thành phố của bọn họ a. Kỷ An Trần đối với người giàu có thế giới biết nhiều, nhưng cũng từng nghe đến Cửu thiếu gia của Nghiêm gia tiếng tăm lừng lẫy.

      Người xếp vị trí thứ nhất kia… hình như có bất kỳ ai có thể đứng kề vai.

      Mặc dù chưa từng thấy Nghiêm đại thiếu gia trong truyền thuyết, Kỷ An Trần vẫn yên lặng đổ mồ hôi lạnh chút.

      Thời gian tiếp tục, cũng nghĩ lung tung nữa, bởi vì kết quả kiểm tra sơ bộ xong Kỷ lão ra.

      Xương cốt bị thương trật khớp, thế nhưng bắp thịt phần eo bị thương khá nghiêm trọng, dự đoán sơ bộ, cần châm cứu bốn năm lần.

      Kỷ lão rất ít, đơn giản xong chẩn đoán, liền trực tiếp bắt đầu châm cứu.

      Ngân châm dài đâm xuống, ở phía đuôi châm còn kẹp đầu điện, nhìn có chút đáng sợ.

      Kỷ An Trần ở bên cạnh thấy rất khẩn trương, Sở Mộ Phong thể lộn xộn, lại nhàng hạ tầm mắt, hướng bà xã làm động tác thân mật, chọc cho mặt Kỷ An Trần lại đỏ bừng.

      Kỷ lão nhìn thấy hành động của hai người, vẫn giống như bình thường chút phản ứng cũng có.

      Châm cứu xong, Lãnh Viêm ở lại giúp Sở Mộ Phong thay quần áo, Kỷ An Trần tiễn Kỷ lão ra về.

      Chương 128: Yên lặng nhìn xem

      “Con rất giống người bạn cũ của ta.”

      Kỷ lão chắp tay phía trước vẫn tiếc chữ như vàng, trừ kết quả kiểm tra chữ cũng nhiều, đột nhiên lên tiếng.

      câu đột ngột như thế.

      Giọng điệu của , có thói quen nghiêm khắc của đời làm nghiên cứu học thuật, hoàn toàn quá thân thiết.

      Bất quá cảm giác này rất giống với số các thầy giáo trong trường học, Kỷ An Trần nghe thấy cũng cảm thấy thoải mái tí nào.

      “Cho nên lão khuyên con câu, nhanh chóng rời khỏi nam nhân kia , đừng hãm quá sâu, hoàn cảnh nhà bọn họ, phải như con có thể thích ứng nổi.”

      "..." Kỷ An Trần rất muốn chuyện, nhưng trong hành lang lại vang lên tiếng mở cửa.

      nghe tiếng nhìn lại, trùng hợp phát phòng mở cửa là phòng bệnh của Trương Viễn, là người muốn nhìn thấy - Kỷ Mỹ Lan.

      Dù cho có lời gì muốn hỏi, cũng hỏi ngay trước mặt Kỷ Mỹ Lan.

      Bất quá mấy lần trước, Kỷ Mỹ Lan nhìn thấy , hoặc là xem thường hoặc là lấy lòng, chung lập tức cho ra thái độ.

      Hôm nay Kỷ Mỹ Lan lại giống như thấy , mặt xẹt qua chút hoảng hốt hiếm thấy, “Nhị thúc?”

      Kỷ An Trần sửng sốt, lại nghe bên người Kỷ lão phát ra tiếng hừ lạnh, thanh chỉ là chán ghét, mà chính là hận.

      Kỷ lão ngay cả thang máy cũng muốn đợi, xoay người về phía thang bộ.

      Kỷ Mỹ Lan đuổi theo mấy bước, đáy mắt có cam lòng cùng oán hận “Nhị thúc, cũng nhiều năm như vậy rồi, thúc vẫn muốn tha thứ cho con sao?”

      Kỷ lão dừng bước lại “ muốn tha thứ của tôi? chẳng qua chỉ muốn tôi ở di chúc của đại ca ký tên để di chúc có hiệu lực! muốn chia tài sản của đại ca có!”

      Kỷ Mỹ Lan bị vạch trần mặt hận ý thèm che giấu nữa, cho dù dung nhan trang điểm tinh xảo, cũng che giấu được biểu cảm vặn vẹo tại.

      “Vậy sao? Tiền đó chính là ba để lại cho con, đó là tiền con nên được hưởng!”

      " còn có mặt mũi để !” Kỷ lão tức giận đến ngực kịch liệt phập phồng, vươn tay muốn đánh .

      Kỷ An Trần nhìn sắc mặt cũng tốt, vội vã ngăn cản động thủ thực , đỡ lấy , giúp vỗ lưng thuận khí.

      Kỷ lão cảm xúc cũng hơi bình tĩnh lại, "Thuốc."

      thanh của ổn, giơ hai ngón tay lên, đút vào trong túi của mình, tay cũng rất nhanh còn chút lực nào.

      Kỷ An Trần cuống quít từ trong túi Kỷ lão tìm bình thuốc màu trắng , đổ ra hai viên, nhìn Kỷ lão uống vào, liền chạy nhanh vào phòng bệnh Trương Viễn.

      có cách nào, phòng của Sở Mộ Phong ở bên kia, cuối dãy hành lang, rất yên tĩnh, tại chạy về quá xa.

      tính toán thời gian, đành phải vọt vào phòng Trương Viễn bên cạnh, dưới ánh mắt kinh ngạc của Trương Viễn , cầm bình nước bàn liền chạy ra ngoài.

      Kỷ lão uống thuốc, uống thêm nước, sắc mặt xanh tím rốt cuộc dần dần khôi phục bình thường.

      phất tay với Kỷ An Trần ý bảo mình có việc gì, nhưng có lên tiếng.

      Kỷ An Trần lại chạy về phòng Trương Viễn, cầm cái ghế ra, đỡ Kỷ lão ngồi xuống.

      biết uống thuốc nhanh tác dụng, nhưng trong lúc thân thể khó chịu, ai cũng muốn lại di chuyển nhiều, chỉ hy vọng có thể yên tĩnh nghỉ ngơi chút, cho nên gì nhiều.

      Kỷ Mỹ Lan bởi vì chạy qua chạy lại hai lần, rốt cuộc cũng chú ý tới tồn tại của .

      chẳng sợ lập gia đình nhiều năm hơn nữa, bởi vì nhà mẹ đẻ quyền thế, thân phận thiên kim Kỷ gia này, lúc nào cũng bày ở bên miệng.
      Nguyên Nguyễn, 1012, Theia2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :