1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chồng cũ, anh nợ em một đứa con – Thiến Hề(101c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyle

      thuyle Well-Known Member

      Bài viết:
      441
      Được thích:
      364
      CHƯƠNG 65: NHÀ CỦA BỌN HỌ[​IMG]

      “Kính Huyên, con gì đấy? Đó là ba của con, phải chú.” Hoa Ngữ Nông nghe vậy liền lập tức cải chính.

      “A? Ba? thế sao? Chuyện này có ?” Kính Huyên nghe người chú trước mặt chính là ba, vẻ mặt nhất thời tỏ ra sao tin được.

      Ninh Quân Hạo cũng đoán ra đây chính là con mình, trong giây lát cũng biết nên phản ứng thế nào.

      Kính Huyên nhảy xuống khỏi lòng Hoa Ngữ Nông, quanh người Ninh Quân Hạo vài vòng, đánh giá dưới lần, sau đó đứng trước mặt , cực kì nghiêm túc hỏi: “Nếu chú là ba của cháu, chú có chứng cớ gì để chứng minh ?”

      “Chứng minh? Cái này…” Lâm Tuấn Hiền đoán trước được cậu nhóc này lại nhiều chuyện như vậy, còn đòi chứng minh nữa, trong giây lát cũng ngẩn người biết làm sao.

      “Con muốn ba chứng minh thế nào?” Ninh Quân Hạo nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt buồn cười nhìn cậu bé tỏ vẻ nghiêm túc chuyện cùng mình, hỏi ngược lại.

      Kính Huyên cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, sau đó : “Cháu hỏi mấy vấn đề, chú trả lời, nếu chú trả lời đúng, vậy chứng minh chú chính là ba của cháu.”

      “Được, con hỏi .” Ninh Quân Hạo cũng muốn biết con mình có thể hỏi những vấn đề gì, vì vậy hứng thú chuyện cùng thằng bé.

      “Nhớ là phải giống như trong TV, hỏi phát trả lời luôn đấy nhé. Chuẩn bị, bắt đầu, cháu hỏi chú, bộ ngực của mẹ cháu có hình gì?” Kính Huyên nhanh chóng đặt ra vấn đề thứ nhất.

      “Ừm, chuyện này…” Nghe vậy, ánh mắt Ninh Quân Hạo hơi tối nhìn thoáng qua Hoa Ngữ Nông đứng đằng sau Kính Huyên, rơi trúng vào gương mặt đỏ bừng như trái táo của . liền lập tức nhéo lỗ tai Kính Huyên : “Con hỏi cái vấn đề linh tinh gì vậy hả?”

      “Ui ui ui…Đau…Mẹ được bắt nạt trẻ con như thế…” Kính Huyên đau quá kêu ầm lên, sau đó giãy dụa .

      Ninh Quân Hạo nhìn hai mẹ con trước mặt, buồn cười : “Bộ ngực của mẹ con rất đầy đặn.”

      …” Hoa Ngữ Nông ngờ Ninh Quân Hạo lại trả lời vấn đề của Kính Huyên, mặt lập tức đỏ nay càng đỏ hơn.

      “Đáp án, bộ ngực của mẹ rất to, rất co dãn.” Kính Huyên lớn tiếng tuyên bố.

      Lâm Tuấn Hiền đứng xem bên cảm thấy mình thích hợp ở đây trong trường hợp này, vì vậy khẽ ho khan tiếng, giọng bên tai Ninh Quân Hạo: “Tổng tài, tôi qua bên kia trước, hỏi xem bên phía bệnh viện Nhân Tâm mời được chuyên gia tới chưa…”

      “Cậu .” Ninh Quân Hạo gật đầu, đồng ý để ta rời .

      “Sau đây là đề thứ hai.” Kính Huyên tiếp tục hỏi: “Mông của mẹ thế nào?”

      “Kính Huyên, con còn hỏi mấy vấn đề kì quái này nữa, mẹ liền tức giận đấy.” Hoa Ngữ Nông nghe vậy, lại thưởng cho Kính Huyên mấy cú cốc vào đầu.

      Kính Huyên bị đánh rất đau, vô cùng ai oán dẩu môi : “Mẹ tức giận rồi mà.”

      Ninh Quân Hạo bị dáng vẻ đáng của Kính Huyên chọc cười, suy nghĩ chút rồi đáp: “Cái mông của mẹ con cũng rất đầy đặn.”

      “Đáp án, mông của mẹ rất cong, rất đầy đặn.” Kính Huyên lại lớn tiếng tuyên bố. Sau đó cậu nhóc liền hai mắt rưng rưng, bổ nhào tới trước mặt Ninh Quân Hạo, ôm chân của : “Ba, chú đúng là ba của cháu rồi…” :))))

      Kế tiếp chính là màn tái ngộ cảm động của cha và con, nhưng bởi vì trò đùa của Kính Huyên khiến cho cảnh tượng này nhìn qua hết sức mắc cười, mà Hoa Ngữ Nông lại bị hai cha con làm cho mặt mũi đen xì cả.

      Hai cha con gặp mặt xong rồi, Lâm Tuấn Hiền liền từ ngoài cửa bước vào, báo cáo với Ninh Quân Hạo: “Tổng tài, bên phía bệnh viện Nhân Tâm chuẩn bị xong phòng bệnh rồi, chuyên gia khoa huyết học cũng đến, chỉ chờ chúng ta qua liền lập tức làm kiểm tra.”

      “Được, phía bên này cậu lo liệu nốt , tôi dẫn bọn họ qua bệnh viện Nhân Tâm trước.” xong, Ninh Quân Hạo ôm lấy Kính Huyên bước ra ngoài.

      Thấy thế, Hoa Ngữ Nông lập tức nhanh chóng theo.

      ***** đường phân cách giây phút cảm động *****

      Chạng vạng tối, tại biệt thự bên bờ Nam Hồ, nhà ba người “hạnh phúc” cùng nhau ăn cơm trong phòng khách.

      “Kính Huyên, con thích ngôi nhà này ?” Ninh Quân Hạo vừa ăn cơm vừa cùng con trai bồi dưỡng tình cảm.

      “Có, so với nhà của con bên Tây Ban Nha còn đẹp hơn. Ba, đây là nhà của ba sao?” Kính Huyên vừa bỏ đồ ăn mỹ vị đầy miệng vừa gật đầu .

      “Nơi này về sau là nhà của con.” Ninh Quân Hạo sửa lại lời cậu nhóc.

      sao, con phải ở lại bệnh viện nữa sao?” xong, Kính Huyên còn lén lút nhìn trộm nét mặt của Hoa Ngữ Nông, giống như đợi cho mình đáp án khẳng định.

      cần ở lại bệnh viện, có bác sĩ đến kiểm tra thân thể cho con, sau này con ở trong nhà tốt hơn.” xong, Ninh Quân Hạo nhìn về phía Hoa Ngữ Nông: “Tôi sắp xếp hai bảo mẫu chăm sóc cuộc sống thường ngày của em và Kính Huyên, nếu như có chuyện gì có thể gọi điện đến cho tôi.”

      “Được, biết rồi.” Hoa Ngữ Nông gật đầu, thấp giọng đáp.

      thế sao? Con được ở lại bệnh viện nữa sao? Tốt quá tốt quá, có điều, cứ thế được nhìn thấy những chị y tá xinh đẹp rồi, tiếc quá…” Kính Huyên xong còn làm ra vẻ mặt tiếc nuối.

      “Thế hay là mang con ra bệnh viện ở tiếp nhé.” Hoa Ngữ Nông nghe thế liền cố tình trêu đùa Kính Huyên.

      thèm, con muốn sống ở bệnh viện…” Kính Huyên lắc đầu như trống bỏi, phản đối . Sau đó cậu bé hiếu kỳ nhìn Ninh Quân Hạo hỏi: “Ba cũng ở lại nơi này sao? Sau này chúng ta là người nhà sao?”

      “Ba…” Ninh Quân Hạo vừa định mình ở nơi này, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt con tràn ngập khát vọng tình thương của ba, liền đem lời bên môi nuốt xuống, sửa lại: “Ba thường xuyên ở lại chỗ này.”

      “Tốt quá, sau này con chính là đứa trẻ hạnh phúc có ba có mẹ…tuyệt vời, tuyệt vời…” Kính Huyên vui vẻ vỗ tay hô.

      Hoa Ngữ Nông đột nhiên cảm thấy có chút chua xót trong lòng, nhớ lúc trước Ninh Quân Hạo từng , chờ đứa bé trong bụng sinh ra, phải rời . Hạnh phúc mà Kính Huyên mong muốn, chẳng qua chỉ có thể duy trì được mấy tháng mà thôi. phải làm thế nào mới có thể để Ninh Quân Hạo phục hôn với mình, để bọn họ trở thành người nhà đây?

    2. thuyle

      thuyle Well-Known Member

      Bài viết:
      441
      Được thích:
      364
      CHƯƠNG 66: VÌ SAO LẠI TRỞ VỀ?

      Dùng bữa tối xong, Kính Huyên ở phòng khách xem phim hoạt hình lúc, lại cùng Ninh Quân Hạo đùa giỡn náo loạn hồi mới cùng bảo mẫu quay về phòng ngủ.

      Hoa Ngữ Nông ngồi xích đu ở ban công phòng ngủ, hóng những cơn gió phất phơ từ mặt hồ thổi tới, ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng sáng cao, trong đầu ngừng suy nghĩ.

      Hai tay Ninh Quân Hạo đút trong túi quần, đứng ở sau lưng cách chỗ xa, yên lặng nhìn bóng dáng , trong đầu cũng suy nghĩ hàng vạn hàng nghìn chuyện.

      “Vì sao lại trở về?” Rất lâu sau đó, mới đến phía sau , thấp giọng hỏi.

      Hoa Ngữ Nông nghe thấy tiếng của , há miệng thở dốc, lại biết nên trả lời thế nào mới là tốt nhất.

      “Em mang thai đứa bé có thể cứu sống Kính Huyên, vì sao còn muốn trở lại tìm tôi làm gì?” Ninh Quân Hạo tiếp tục truy vấn, lần này tiếng của cao hơn trước mấy phần.

      Hoa Ngữ Nông lại cúi thấp đầu, lên tiếng.

      Ninh Quân Hạo bị im lặng của chọc tức, vòng ra phía trước mặt, nắm chặt lấy cổ tay , kéo xuống khỏi xích đu, đứng đối diện với mình. Sau đó, chăm chú nhìn gương mặt có phần tái nhợt của , lạnh lùng : “Vì sao em trả lời vấn đề của tôi? Em cho rằng, đứng trước mặt tôi chỉ cần giữ vững im lặng tốt hơn hay sao?”

      Hoa Ngữ Nông cảm giác được cổ tay mình bị nắm rất đau, nhưng hề nhíu mày, chỉ chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt mờ hơi nước nhìn : “Có lẽ em nên trở về, em vốn chỉ muốn cho Kính Huyên gia đình đầy đủ, thỏa mãn tâm nguyện có cha của con mà thôi, bây giờ nghĩ lại, khi ấy em hiểu mọi chuyện quá đơn giản, vì em quả có tư cách cầu phục hôn, sao có thể cầu vì con mà phục hôn với em chứ, cho tới lúc này cũng chưa từng em…”

      “Đây chính là đáp án của em?” Ninh Quân Hạo nhìn Hoa Ngữ Nông, hiển nhiên vừa lòng đối với đáp án này của .

      “Phải, đây chính là đáp án của em. Em biết mình sai rồi, nhưng yên tâm, chờ đứa bé này được sinh ra, em để nó lại cho , còn Kính Huyên, con lớn như vậy rồi, em hi vọng chúng ta có thể tôn trọng lựa chọn của thằng bé, để nó tự chọn theo em hay ở lại bên cạnh , được ?” Đây là biện pháp giải quyết tốt nhất mà có thể nghĩ đến. Đứa trẻ trong bụng vốn dùng để cứu Kính Huyên, nếu nó là cốt nhục của Ninh Quân Hạo, cũng nguyện ý để con ở lại. Nhưng còn Kính Huyên, thể nào dứt bỏ được, sáu năm qua, nếu có thằng bé bên cạnh, thể sống được vui vẻ tích cực đến thế này, muốn mất Kính Huyên, cũng tin tưởng Kính Huyên thể rời xa mình.

      “Nhanh như vậy nghĩ xong cách xử lí hai đứa con của tôi, xem ra là tôi coi thường năng lực ứng biến của em phải, cái gì mà muốn cùng tôi phục hôn chứ, đấy cũng chỉ là những lời tùy tiện của em mà thôi.” Đối với việc dễ dàng buông tha cho ý định phục hôn của hai người, Ninh Quân Hạo cực kì thất vọng, lạnh lùng cất tiếng châm chọc .

      phải là lời tùy tiện, em muốn phục hôn cùng , chỉ cần đáp ứng, em nguyện ý trả bất cứ giá nào. Thế nhưng…em biết bao giờ đáp ứng, dù sao người cho đến bây giờ cũng phải là em…” Hoa Ngữ Nông vội vàng giải thích.

      “Bất cứ giá nào sao?” Ninh Quân Hạo hình như muốn thử lòng quyết tâm của Hoa Ngữ Nông.

      “Đúng, bất cứ giá nào.” gật đầu lần nữa, cảm giác giống như giãy dụa trước khi sắp chết vậy.

      “Được, vậy hãy để cho tôi nhìn thử xem, thành ý của em có bao nhiêu.” xong, bàn tay to lớn của Ninh Quân Hạo nâng mặt lên, thô bạo hôn lên đôi môi đào của .

      “Ưm…” Hoa Ngữ Nông hoảng sợ vì động tác bất ngờ của , phản xạ có điều kiện co rụt về phía sau. Thế nhưng lại để cho chạy thoát, làn môi như có ma lực mút chặt lấy đôi môi , nhanh chóng dây dưa rời.

      “Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, biểu cho tốt, có lẽ tôi xem xét đến chuyện phục hôn cùng với em.” Sau khi quấn quít hôn lúc lâu, cuối cùng cũng buông ra, ném lại câu như vậy rồi xoay người bước ra khỏi biệt thự.

      Hoa Ngữ Nông đứng dưới ánh trăng, lẳng lặng nhìn bóng lưng rời , chẳng biết tại sao lại cảm thấy lòng mình đau đớn.

      Tại sao bọn họ lại biến thành như vậy? Đây phải là kết quả mà mong muốn, tuyệt đối phải.

      ***************

      Buổi sáng hôm sau, bên trong phòng làm việc của trưởng phòng quan hệ xã hội, tòa nhà Hoa Đình, Trần Nhược Hồng gọi điện thoại, người ở đầu dây bên kia phải ai khác chính là bà mẹ đẻ mà ta muốn ai biết được, bác Trương.

      “Tối qua Quân Hạo có về nhà ?” ta hỏi từ đầu dây điện thoại bên này.

      “Có về, còn về sớm hơn mọi hôm nữa, mẹ còn thắc mắc sao hôm qua cậu chủ về nhà sớm như vậy.” Bác Trương ở bên kia đáp.

      “Vậy ấy có gì với phu nhân ? Hoặc là sáng nay phu nhân có với bà chuyện gì quan trọng ?” Trần Nhược Hồng tiếp tục hỏi.

      có, sáng nay lúc ăn điểm tâm, bà chủ chỉ nhắc nhở cậu chủ chuyện chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật của thôi, để cậu ấy quên. Cậu chủ cũng gì cả.”

      “Xem ra Quân Hạo cũng có ý định đem chuyện Hoa Ngữ Nông trở về cho phu nhân, vậy cũng tốt, như thế bạn trong bữa tiệc sinh nhật của ấy nhất định vẫn là tôi. Đến lúc đó, tôi phải để cho mọi người biết được, tôi mới là người phụ nữ của Ninh Quân Hạo, Ninh phu nhân tương lai.” Trần Nhược Hồng xong, trong mắt liền tỏa ra ánh sáng tham lam.

      “Con cái gì? Hoa Ngữ Nông trở lại? Sao có thể như vậy? Vì sao ấy lại đột nhiên trở về?” Bác Trương nghe thấy chuyện Hoa Ngữ Nông trở về, lập tức khẩn trương hỏi.

      biết, bà ở bên đó theo dõi phu nhân và Quân Hạo cho tốt, bất kể họ có hành động gì cũng phải cho tôi, tuyệt đối được để cho bọn họ có cơ hội tái hợp lại.”

      “Nhược Hồng, con đừng làm ra chuyện xúc động như bảy năm trước nữa, phải lần nào cũng may mắn thoát khỏi ánh mắt của người ta đâu.” Bác Trương có chút bất an với ta.

      “Yên tâm, tôi biết nên làm thế nào, giờ cảm tình của phu nhân với tôi càng ngày càng tốt, tôi tuyệt đối thể thất bại trong gang tấc được. Chỉ cần sắp xếp ổn thỏa phía phu nhân, hy vọng làm bà Ninh của tôi liền lớn hơn nữa.”

      “Được, đêm nay con có qua dùng cơm ? Ông chủ từ Nam Cực trở về, buổi chiều máy bay đến nơi, bà chủ muốn mời khách từ phương xa đến của ông ấy dùng cơm, đến lúc đó hẳn là cậu chủ cũng quay về.”

      “Được, tôi biết nên làm thế nào, cứ vậy , tạm biệt.” Trần Nhược Hồng xong, trong đầu lại bắt đầu tính kế.

    3. thuyle

      thuyle Well-Known Member

      Bài viết:
      441
      Được thích:
      364
      CHƯƠNG 67: VỀ NHÀ[​IMG]

      Bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc, thư kí Lý cầm sổ ghi chép với Ninh Quân Hạo: “Tổng tài, ngày mai con của thị trưởng Triệu kết hôn, mở tiệc tối, thời gian là tám giờ, biết có bạn chưa, có cần chuẩn bị lễ phục trước ?”

      “Đêm mai à?” Ninh Quân Hạo chút suy nghĩ thuận miệng : “ hỏi trưởng phòng Trần xem sao, hỏi ấy đêm mai có thời gian hay , cùng tôi làm việc này. Lễ phục của tôi, giúp tôi quyết định, còn của trưởng phòng Trần ấy bàn với nhau .”

      “Tổng tài, ngài muốn để trưởng phòng Trần làm bạn của mình sao?” Thư kí Lý nghe vậy, có chút nghi ngờ hỏi.

      “Sao vậy? Có vấn đề gì ?” Ninh Quân Hạo hiểu lắm, ngẩng đầu hỏi lại .

      “Vấn đề to tát lắm, có điều…đây là tiệc cưới con dâu của nhà thị trưởng, có ai mang cấp dưới của mình tham dự bao giờ đâu, truyền ra ngoài, chừng người khác tổng tài có sức hút, ngay cả người bạn để tham gia hôn lễ cùng tìm thấy cũng nên…” Thư kí Lý cố ý tỏ vẻ buôn chuyện .

      Ninh Quân Hạo nghe thấy lời này, khỏi nhíu mày hỏi: “Cuối cùng là người ta cảm thấy tôi có sức hút, hay là cảm thấy tôi có sức hút đây?”

      “A? Sao có thể chứ, tổng tài, ở trong mắt tôi, chính là người đàn ông có sức hút lớn nhất, nếu phải tôi sớm kết hôn sinh con, nhất định mặt dày mày dạn theo đuổi cho xem, chỉ cần chê tôi…” Thư kí Lý sợ bị Ninh Quân Hạo phát chuyện mình cố ý những lời này để ngăn cản chọn Trần Nhược Hồng làm bạn , vì thế lập tức ra vẻ thành quyết tâm.

      Ninh Quân Hạo bị lời của làm cho buồn cười, khoát tay : “Được rồi được rồi, tôi có phúc được hưởng đâu.”

      “Ha ha…Tổng tài, đừng thế chứ, ra tôi là người rất dịu dàng hiền thục đấy nhé.” Thư kí Lý cũng tự nở nụ cười, sau đó lại mở miệng. “Đúng rồi tổng tài, phải phu nhân trở về ư? Sao đưa ấy đến tham gia hôn lễ của thị trưởng? Đến lúc đó mang theo cả cậu chủ , người nhà cùng , nhất định làm mọi người hâm mộ ghen tị đến chết, tôi nghe trợ lý Lâm , cậu chủ nhà đáng vô cùng, cũng nên mang ra ngoài làm quen với mọi người nhiều chút, thế mới tốt.”

      “Người nhà?” Ninh Quân Hạo nghe vậy, hơi nhíu mày, cúi đầu trầm tư lúc, sau đó tiện tay lấy giấy ghi chú bàn, viết mấy con số rồi đưa cho thư kí : “Dựa theo số đo này, dùng sợi tơ tằm tổng hợp làm bộ lễ phục theo cầu, trước xế chiều mai bảo Lâm Tuấn Hiền đưa tới biệt thự phía Nam Hồ cho tôi.”

      “Vâng, tôi hiểu rồi.” Thư kí Lý cất giấy ghi chú cẩn thận, sau đó rời khỏi văn phòng.

      Chờ thư kí Lý rồi, điện thoại của Ninh Quân Hạo liền vang lên.

      Nhìn màn hình hiển thị là dãy số xa lạ, do dự lúc mới nhấc ống nghe, đầu bên kia điện thoại nhanh chóng vang lên tiếng thanh thúy: “Ba à, con là Kính Huyên…”

      “Ngoan, có chuyện gì thế con?” Ninh Quân Hạo vừa nghe thấy giọng của Kính Huyên, tâm trạng liền lập tức tốt hẳn.

      “Con muốn ba cùng con xem buổi ra mắt phim ‘Siêu nhân ánh sáng’, đêm nay ba có rảnh ?”

      “Đêm nay sao? Thời gian đúng là có thể sắp xếp được, nhưng mà ba thích xem phim đâu.” Ninh Quân Hạo lòng mình.

      “Đàn ông thích xem phim sao có thể cùng những em xinh đẹp hẹn hò được chứ? Ba à, ba thể thích xem phim đâu, cứ quyết định vậy , bảy giờ tối ba nhớ về nhà đón con và mẹ rạp chiếu phim nhé, được thất hẹn nha…” Kính Huyên ở bên kia điện thoại tự thay quyết định, sau đó mạnh mẽ cúp máy.

      Ninh Quân Hạo nghe thấy tiếng “tút tút” truyền tới từ đầu bên kia, nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười, xem ra con di truyền những thứ khác từ cha nó, riêng cái tính độc đoán này lại giống y hệt.

      Di động im lặng được lúc lại vang lên, lần này điện thoại phải do người khác gọi tới mà là mẹ , Dương Thải Phân.

      Đối với điện thoại của lão phật gia, từ trước đến nay dám lạnh lùng, vì thế vội vàng nhận máy: “Mẹ, có chuyện gì ạ?”

      “Quân Hạo, đêm nay về nhà ăn cơm , ba của con Nam Cực xem chim cánh cụt về rồi.” Dương Thải Phân ở đầu bên kia điện thoại .

      “Đêm nay? Nhưng mà con có hẹn với người khác rồi.” Lần này là , phải Ninh Quân Hạo kiếm cớ từ chối mẹ.

      “Mặc kệ con đêm nay hẹn ai, đều hủy hết cho mẹ, ba của con ra ngoài lâu như vậy, vất vả lắm mới trở về, sao có thể mời khách của ông ấy dùng cơm được chứ?” Giọng điệu của Dương Thải Phân có phần bất mãn, ra lệnh cưỡng chế.

      “Lần này thể mà, đêm nay con ăn cơm cùng bố mẹ được đâu, để hai ông bà được mình trong thế giới lãng mạn còn gì. Cứ vậy , con còn có việc, nghe mẹ được nữa, chào mẹ.” xong, Ninh Quân Hạo đợi Dương Thải Phân trả lời cúp điện thoại.

      *******************

      Chỗ Trần Nhược Hồng bên này, bởi vì nghe bác Trương Ninh Quân Hạo trở về dùng bữa tối nên cũng bỏ ý định qua nhà họ Ninh ăn cơm, ta ở trong phòng làm việc suy nghĩ tới trưa, cuối cùng cũng quyết định hẹn Hoa Ngữ Nông ra để chuyện, hy vọng lần này có thể giống như lần trước, dễ dàng đẩy lui Hoa Ngữ Nông.

      Tại biệt thự Nam Hồ, Hoa Ngữ Nông và Kính Huyên ăn cơm xong liền bắt thằng bé ngủ. Đợi con ngủ rồi, liền xuống lầu, chuẩn bị ra khỏi nhà chuyến.

      Năm đó bởi vì và Ninh Quân Hạo ly hôn cho nên ông trục xuất ra khỏi Hoa thị, nếu giờ quyết định phục hôn cùng Ninh Quân Hạo, muốn đến chỗ cha mẹ, nhờ họ đỡ cho mình trước mặt ông nội, để có thể lần nữa trở lại làm người nhà họ Hoa.

      Bảo mẫu gọi taxi tới giúp , sau khi lên xe, báo địa chỉ, xe liền về phía nhà họ Hoa ở khu biệt thự bên bờ sông Hướng Dương.

      Khi xe dừng lại trước cửa lớn của nhà họ Hoa, thể kiềm chế kích động trong lòng mình, mũi có phần chua xót.

      Bảy năm rồi, bảy năm chưa quay trở lại căn nhà này, năm đó ở nước ngoài, nằm mơ cũng muốn trở về nhà, trở lại bên người cha mẹ, chỉ có điều thể làm được, uy nghiêm của ông nội chấp nhạn cho phản kháng.

      Đứng ở cửa lúc lâu sau, mới nâng tay bấm vào chuông.

      bao lâu sau, người hầu già của nhà họ Hoa, vú Dương liền ra mở cửa, bà vừa nhìn thấy người bấm chuông là Hoa Ngữ Nông liền kinh ngạc há hốc mồm: “ chủ, sao lại là ?”

      “Vú Dương, là cháu, cháu về, cha mẹ có nhà vú?” Hoa Ngữ Nông nhìn thấy vú Dương giống như là gặp được người thân vậy, kích động đến mức nước mắt cũng rơi.

    4. thuyle

      thuyle Well-Known Member

      Bài viết:
      441
      Được thích:
      364
      CHƯƠNG 68: THỂ THA THỨ

      chủ, trở về là tốt rồi, mau vào nhà , hai năm qua thân thể của lão gia luôn được tốt, trong bụng lúc nào cũng nhớ đến , chẳng qua ngoài miệng muốn ra thôi, ai…” Vú Dương mở cửa sắt ra, để Hoa Ngữ Nông vào trong nhà.

      “Ông nội mắc bệnh? Rồi sao? Bây giờ ông có khỏe ?” Hoa Ngữ Nông nghe thấy vú Dương Hoa Thương Hải bị bệnh, lập tức ân cần hỏi han.

      “Vâng, là bệnh cũ tái phát, người già lớn tuổi khó tránh khỏi ốm đau, có điều lão gia mà biết trở lại, nhất định rất vui vẻ.” xong, vú Dương dẫn Hoa Ngữ Nông vào bên trong.

      Nhìn cảnh vật tráng lệ mà quen thuộc trước mắt, Hoa Ngữ Nông bỗng nhớ về những kí ức xa xưa, khi còn chưa lấy chồng.

      bãi cỏ ngoài sân, ông lão tuổi cao ngồi chiếc xe lăn, bên cạnh có người phụ nữ trung tuổi đứng hầu hạ.

      Hoa Ngữ Nông nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức nhanh chân chạy tới trước mặt ông lão và người phụ nữ, bật khóc gọi: “Ông nội, mẹ..”

      “Ngữ Nhi, Ngữ Nhi của mẹ…Là con sao? Là con sao?” La Tố Dung, mẹ của Hoa Ngữ Nông nhìn thấy con mình, vui mừng sao tả nổi, ôm lấy nàng thào hỏi.

      “Vâng, là con, con trở về, con xin lỗi, là con bất hiếu, khiến mọi người thương tâm suốt mấy năm qua.” Hoa Ngữ Nông bật khóc, vùi đầu vào sâu trong lòng La Tố Dung.

      “Mày còn quay về đây làm cái gì? phải tao bảo mày vĩnh viễn được bước vào cửa chính Hoa gia nửa bước hay sao?” Hoa Thương Hải ngồi bên thấy thế, tức giận trừng mắt, vểnh râu quát lên.

      Hoa Ngữ Nông lúc này mới rời khỏi lòng La Tố Dung, ngồi xổm xuống trước mặt Hoa Thương Hải, cầm lấy tay ông : “Ông nội, cháu xin lỗi, cháu biết tất cả mọi chuyện đều do lỗi của cháu, mong ông tha thứ cho cháu, đừng tiếp tục giận cháu nữa…”

      “Hừ…Mày cho là câu biết sai rồi tao tha thứ cho mày sao? ra ngoài, cái nhà này chứa nổi kẻ như mày nữa.” Hoa Thương Hải thở phì phì, tức giận đẩy Hoa Ngữ Nông ra.

      “Cha…Xin cha, cha đừng đuổi Ngữ Nhi nữa, vài ngày trước chẳng phải cha vẫn cầm chiếc bút lông mà Ngữ Nhi dùng lúc theo cha học viết hay sao? Giờ vất vả lắm con bé mới trở về, sao cha còn nhẫn tâm đuổi cháu nó nữa?” La Tố Dung thấy Hoa Thương Hải vẫn tiếp tục ngoan cố chịu tha thứ cho Hoa Ngữ Nông, đành lên tiếng khuyên nhủ.

      câm miệng lại cho tôi, tôi có đứa cháu bất hiếu như vậy. Vú Dương, bà còn chờ cái gì nữa? Chẳng lẽ bà muốn cùng nó rời khỏi nhà họ Hoa sao? Còn mau đuổi cái kẻ bất hiếu này ra khỏi nhà cho tôi?” xong, Hoa Thương Hải giận đến mức đỏ hết mặt mày.

      Hoa Ngữ Nông nghe vậy, biết dựa vào tính tình ngoan cố của Hoa Thương Hải, mình dễ dàng được ông tha thứ, vì muốn tiếp tục kích thích đến ông, đành với La Tố Dung: “Mẹ, mẹ đừng nữa, lần này con trở về cũng định rời , giờ con ở trong biệt thự của Ninh Quân Hạo, con dẫn về cho mẹ đứa cháu ngoại, thằng bé tên là Kính Huyên, nếu mẹ có thời gian có thể tới tìm con, nhìn mặt thằng bé chút.” xong, lại nhìn về phía Hoa Thương Hải vẫn còn ngồi bên tức giận. “Ông nội, ông đừng nóng, ông muốn cháu trở về, cháu đến đây nữa là được. Ông nhất định phải giữ gìn sức khỏe tốt, nếu ngày nào đó ông hết giận rồi, cháu lại đến thăm ông…”

      xong, liền gạt nước mắt về phía cửa.

      “Ngữ nhi… Ngữ nhi…” La Tố Dung luyến tiếc con , chỉ còn cánh nhìn theo bóng lưng, gọi tên con.

      Hoa Ngữ Nông cũng dám quay đầu lại, giờ phút này nước mắt muốn tràn mi, ngờ cảm giác có nhà thể về lại đau lòng đến vậy.

      Năm đó lúc khư khư cố chấp rời cũng chẳng có bao nhiêu tiếc nuối, chỉ cảm thấy rời khỏi nơi này thoải mái hơn thôi. Giờ muốn trở về, nơi này lại vẫn chưa chuẩn bị tốt để chào đón quay lại.

      Vú Dương đưa Hoa Ngữ Nông đến cửa, giọng khuyên can: “ chủ, đừng quá đau lòng, ra lão gia cũng còn giận nữa, chẳng qua lúc trước chính miệng ông ấy sau này còn là con cháu nhà họ Hoa nữa, giờ muốn ông ấy rút lại lời khi đó, ít nhiều gì lão gia cũng khó chịu, chờ mấy ngày nữa, lão gia nghĩ thông suốt rồi, chúng tôi cố gắng khuyên nhủ, chừng ông ấy tha thứ cho thôi.”

      “Vú Dương, cám ơn bà, chỗ ông nội đành nhờ bà chăm sóc, đây là số di động của cháu, vú đưa cho mẹ giúp cháu, để có gì mẹ tiện liên lạc.” xong, Hoa Ngữ Nông đưa tờ giấy viết số điện thoại mà chuẩn bị trước đó vào tay vú Dương, rồi xoay người về phía ven đường.

      Vú Dương cất kỹ tờ giấy, nhìn theo bóng lưng lên xe taxi rồi mới khép cửa lại.

      xe taxi, Hoa Ngữ Nông khóc nức nở giống như người được làm bằng nước mắt, có trời mới biết mấy năm nay sống ở nước ngoài, nhớ cha mẹ và người thân của mình biết bao, thế nhưng giờ họ ở ngay gần trong gang tấc, lại có cách nào được ngồi bên cạnh họ trò chuyện như xưa.

      Ngay cả trong mơ cũng luôn hy vọng ông nội có thể tha thứ cho mình, chẳng qua hề nghĩ tới…nhiều năm qua như vậy, ông nội vẫn còn giận như thế, điều này khiến khỏi thương tâm.

      … …

      Trở lại biệt thự Nam Hồ, Kính Huyên sớm tỉnh, Ninh Quân Hạo cũng biết đến đây từ lúc nào, hai cha con chơi đùa cùng nhau trong phòng khách.

      được nhúc nhích, ngươi bị bắt, giơ tay lên, ngươi bị phán bỏ tù với thời hạn trăm vạn năm, hoãn thi hành hình phạt trong triệu năm, nghiêm túc chấp hành, tuy nhiên nếu ngươi chịu giao trăm thanh chocolate cho ta, hình phạt có thể miễn giảm…” Kính Huyên cầm súng đồ chơi, chỉ vào ngực Ninh Quân Hạo, cao giọng tuyên bố.

      trăm thanh chocolate, con ăn hết được sao?” Ninh Quân Hạo bật cười vì điều kiện ngây thơ của thằng bé.

      vạn cái ta cũng có thể làm thịt được…” xong, hai cánh tay bé của Kính Huyên vẽ vòng tròn lớn, để hình dung vạn thanh chocolate.

      Hoa Ngữ Nông vào phòng khách, cũng định quấy rầy hai cha con, bởi vì vừa mới khóc nên ánh mắt và mũi vẫn còn hồng, lúc này chỉ muốn lên phòng ngủ lầu mà thôi.

      Lúc ngang qua phòng khách, Kính Huyên nhìn thấy , thế là lập tức kêu lên: “Mẹ, mẹ trở về rồi à?”

      “Ừ, mẹ lên lầu nghỉ ngơi chút.” Hoa Ngữ Nông ậm ừ lên tiếng, sau đó quay người chạy lên lầu, cũng hề chào hỏi với Ninh Quân Hạo.

      Kính Huyên nhìn theo bóng lưng của Hoa Ngữ Nông, nhún vai với Ninh Quân Hạo: “Hôm nay mẹ là kỳ quái, để cho con chạy qua hôn gì cả…”

    5. thuyle

      thuyle Well-Known Member

      Bài viết:
      441
      Được thích:
      364
      CHƯƠNG 69: SAO LÚC TRƯỚC LẠI LÀM NHƯ VẬY?[​IMG]

      Ninh Quân Hạo cũng nhìn thấy dấu vết khóc mặt Hoa Ngữ Nông, để Kính Huyên chơi cùng với bảo mẫu trong nhà, còn mình bước lên lầu.

      Bên trong phòng, Hoa Ngữ Nông vào nhà tắm giặt khăn mặt, sau đó ngồi xích đu ở ban công, hai mắt lẳng lặng nhìn về phía Nam Hồ cách đó xa, suy nghĩ bay tới nơi nảo nơi nào.

      Ninh Quân Hạo vào phòng, thấy Hoa Ngữ Nông ngồi đó lời gì, chậm rãi tới bên cạnh, đưa mắt nhìn về phía : “Sao lại khóc?”

      Lúc này mặt trời dần ngả xuống, ánh sáng màu đỏ mờ ảo chiếu lên khắp nơi mặt đất, đồng thời cũng chiếu xuống gương mặt của Hoa Ngữ Nông. Ánh mắt hơi híp lại, mày nhíu vào cùng chỗ với nhau, ngẩng đầu nhìn về phía ánh sáng phản quang lên gương mặt : “Em về nhà.”

      Ninh Quân Hạo lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn , thấy trong ánh mắt ấy có yếu ớt và bất lực, giống như lần đầu tiên họ gặp nhau, cũng có dáng vẻ nhút nhát và e sợ như vậy.

      “Ông nội chịu tha thứ cho em, cho em tiến vào cửa lớn của nhà họ Hoa…” rồi, nước mắt lại rơi.

      “Sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc trước lại còn làm vậy?” Dáng vẻ đáng thương của hề khiến cho Ninh Quân Hạo động lòng trắc , trái lại, còn bỏ đá xuống giếng, hừ lạnh .

      “Lúc trước?” Hoa Ngữ Nông nghe vậy, nở nụ cười khổ: “Phải rồi, sớm biết dù em có rời cũng thể thành toàn cho tình của , em cần gì phải làm như vậy?”

      “Em cái gì? Thành toàn cho tình của tôi?” Ninh Quân Hạo nghe thấy những lời , cảm thấy có chút kỳ quái.

      Hoa Ngữ Nông vừa chuẩn bị mở miệng mình biết chuyện giữa và Trần Nhược Hồng lại nghe thấy có tiếng bước chân truyền đến, vì thế những lời đến bên môi liền nuốt lại, đưa mắt nhìn về phía cửa.

      “Mẹ, có bác nào đó gọi điện thoại đến tìm mẹ này.” Người đứng ở cửa là Kính Huyên, tay cậu bé cầm điện thoại của Hoa Ngữ Nông, ngừng vung vẩy.

      Nghe vậy, Hoa Ngữ Nông lập tức chạy đến trước mặt Hoa Ngữ Nông, cầm điện thoại lên “Alo” tiếng.

      Điện thoại là do La Tố Dung gọi tới, bà thăm hỏi tình hình của Hoa Ngữ Nông chút, rồi cẩn thận hỏi về chuyện của Kính Huyên, sau đó cầu được trò chuyện cùng thằng bé.

      Vì vậy Hoa Ngữ Nông lại đưa điện thoại cho Kính Huyên, : “Bà ngoại gọi điện cho con kìa, con mau gọi bà ngoại .”

      Kính Huyên cầm điện thoại liền thanh thúy hô lên với đầu bên kia: “Bà ngoại, cháu là Kính Huyên, đứa trẻ xinh đẹp nhất vũ trụ…”

      La Tố Dung ở bên kia nghe thấy tiếng của Kính Huyên, kích động thiếu chút nữa bật khóc, bà liên tục : “Kính Huyên, bảo bối của bà, gọi vài tiếng bà ngoại nữa cháu…”

      “Bà ngoại, bà ngoại, bà ngoại, bà ngoại…” Kính Huyên nghe lời lại gọi thêm vài tiếng, sau đó, cậu bé giống như nhớ ra cái gì, lập tức : “Bà ngoại, bà ở chỗ nào vậy? Trong nhà bà có bánh chocolate ? Bà mời cháu sang nhà làm khách, sau đó dùng bánh chocolate chiêu đãi cháu .”

      “Được, được, được, chỉ cần Kính Huyên của bà thích, mặc kệ cháu muốn gì, bà ngoại đều chuẩn bị cho.” La Tố Dung liên tục đáp ứng, sau đó bà còn muốn tiếp, lại nhìn thấy vú Dương đỡ Hoa Thương Hải về phía này, vì thế bà lập tức với Kính Huyên: “Kính Huyên, cháu ngoan, vài câu với cụ ông được ?”

      “Cụ ông? Đó là vật gì?” Kính Huyên ở bên này có chút hiểu hỏi lại.

      Hoa Ngữ Nông nghe vậy, lập tức bịt chặt cái miệng của Kính Huyên, sau đó ghé vào lỗ tai thằng bé giọng dặn dò: “Bảo bối, cụ ông chính là ông nội của mẹ, con ngoan, mau vài lời ngọt ngào, chúc cụ khỏe mạnh, trong nhà cụ có rất nhiều chocolate đấy, nếu con làm cụ thích mình, sau này có bánh chocolate ăn cả đời hết.”

      “Uhm… thế sao?” Kính Huyên nghe thế, hai mắt liền tỏa sáng, lập tức gạt tay Hoa Ngữ Nông ra, lớn tiếng hô lên với đầu bên kia điện thoại: “Cụ ông, cụ ông đẹp trai nhất vũ trụ, cụ có khỏe , cháu là Kính Huyên, rất vui được biết cụ, sau này xin chỉ giáo thêm.”

      Bên này La Tố Dung đưa điện thoại tới trước mặt Hoa Thương Hải, muốn ông nghe giọng của Kính Huyên chút, tuy rằng vẻ mặt Hoa Thương Hải rất mất hứng, nhưng cũng đẩy ra. Khi ông nghe thấy Kính Huyên đến câu “rất vui được biết cụ, sau này xin chỉ giáo thêm”, gương mặt cau có bỗng thả lỏng vài phần, lông mi cũng cong cong, tỏ vẻ mình khá hài lòng với thằng chắt này.

      Sau khi Kính Huyên xong, nghe thấy đầu kia điện thoại có tiếng truyền đến, liền kỳ quái nhìn Hoa Ngữ Nông: “Lạ , sao cụ trả lời con? Hay là cụ bị tiếng duyên dáng của con làm cho dính chặt rồi?”

      “Là mê hoặc, phải dính chặt.” Hoa Ngữ Nông thấy thằng bé lại dùng từ linh tinh, nhịn được lên tiếng cải chính. Nhưng rất nhanh sau đó liền cảm thấy lời này có chút kỳ quặc, vì thế tiếp: “Cái gì mà mê hoặc? Có thể là vì cụ nghe thấy tiếng của con, con thêm vài câu nữa …”

      Kính Huyên nghe vậy, lắc đầu cảm thán: “ là hết cách với mẹ, được rồi, vậy con đành cố thêm vài câu nữa vậy.”

      xong, cậu bé lại hắng giọng, hô lên với đầu kia điện thoại: “Cụ ông ở bên kia nghe cho kỹ nè, con là Kính Huyên chắt của cụ, năm nay con sáu tuổi, là đứa trẻ cực kỳ xinh đẹp, nếu cụ chịu dùng vạn thanh chocolate trao đổi, con có thể đưa cho cụ rất nhiều số điện thoại của các chị xinh đẹp đấy nhé…”

      Cậu nhóc còn chưa xong, Hoa Ngữ Nông bạo lực thưởng cho mấy cái cốc đầu, lên giọng giáo huấn: “Con linh tinh cái gì vậy hả?”

      “Oa oa oa…Đáng ghét, mẹ xấu xa, chỉ biết bắt nạt rẻ con, con thèm nghe điện thoại nữa, oa oa oa…” xong, Kính Huyên dúi điện thoại vào tay Hoa Ngữ Nông, chạy về phía Ninh Quân Hạo: “Ba xoa xoa…Kính Huyên đau quá…”

      Đầu kia điện thoại, La Tố Dung nghe thấy Kính Huyên gọi ba, lập tức hỏi Hoa Ngữ Nông: “Tiểu Ngữ, vừa nãy có phải Kính Huyên gọi ba ? Đây là chuyện gì? Ba của nó là ai thế?”

      Hoa Ngữ Nông nghe vậy, lập tức giải thích : “A, cha của thằng bé là Ninh Quân Hạo, bây giờ ấy ở đây. Mẹ, mẹ với ông nội, nếu như ông muốn gặp thằng bé, con có thể mang nó về nhà để gặp ông.”

      “Được rồi, mẹ biết nên thế nào, để chờ ba con trở về, mẹ gọi điện thoại tiếp cho con.” La Tố Dung vừa chuyện, vừa quên lén quan sát nét mặt của Hoa Thương Hải, phát vẻ giận dữ mặt ông sớm biến mất, xem ra sức hút của thằng bé này đúng là .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :