1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chồng cũ, anh nợ em một đứa con – Thiến Hề(101c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyle

      thuyle Well-Known Member

      Bài viết:
      441
      Được thích:
      364
      [​IMG] CHƯƠNG 23: CANH

      Vài ngày sau, quả nhiên Ninh Quân Hạo giữ đúng lời hứa ngày trước, mời hướng dẫn viên du lịch đặc biệt đưa thăm toàn bộ danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở Paris lần.

      Nhưng mà Hoa Ngữ Nông cảm thấy, chơi vui vẻ nhất vẫn là khi ở nông trường rượu nho ngày đó. Còn về sau lúc đến những điểm du lịch kia đối với , trừ bỏ mệt mỏi cũng chỉ có mệt mỏi mà thôi.

      Lúc về nước, mua quà cho tất cả những người già trẻ trong nhà họ Ninh, cho nên Ninh Quân Hạo chỉ còn biết lắc đầu nhìn đống lớn hành lý, khổ cho thư ký kiêm công nhân khuân vác Lâm Tuấn Hiền.

      Qua khỏi tuần trăng mật có chút mưu kia, cuộc sống hôn nhân của Hoa Ngữ Nông coi như chính thức được bắt đầu.

      Giống như trong tưởng tượng của trước đó, sau khi Ninh Quân Hạo về nước, quả nhiên tiến vào giai đoạn công việc ngập đầu.

      ra trước khi lấy chồng, mẹ từng qua, sau này khi kết hôn, cần phải làm người vợ dịu hiền, làm bà nội trợ đảm . Vì vậy đối với việc bận rộn mỗi ngày của Ninh Quân Hạo cũng hề có bất kỳ biểu bất mãn nào.

      Chẳng qua, vẫn còn việc, trở thành vấn đề lớn trong lòng của .

      Đó chính là, cưới nhau lâu như vậy, cũng có thể cảm nhận được Ninh Quân Hạo đối xử với mình rất tốt, tuy nhiên biết vì sao, chưa từng chạm vào lần nào.

      Tuy rằng giờ ở trong mắt người ngoài, bọn họ là vợ chồng danh chính ngôn thuận. Thế nhưng trong lòng hiểu , cho đến lúc này, bọn họ vẫn chỉ là cặp vợ chồng hữu danh vô thực mà thôi.

      Giữa trưa hôm nay, ở trong phòng khách chờ ăn cơm, lại nhận được điện thoại Ninh Húc Đông và Dương Thải Phân về nhà.

      Có nghĩa là, bữa trưa hôm nay lại trở thành yến tiệc xa hoa của mình rồi.

      Lúc dọn cơm, bác Trương bưng lên chén canh nồng đậm, múc cho thêm bát, : “ chủ, canh cá chép này là thứ mà cậu chủ thích uống nhất, thử xem thế nào.”

      Hoa Ngữ Nông nghe vậy, lập tức nếm ngụm, sau đó : “Ừm, sai, đúng là dễ uống . Gu thưởng thức của ấy đúng là tệ.”

      “Đúng vậy, khẩu vị của cậu chủ luôn rất đặc biệt, bây giờ công việc vất vả, cơ hội về nhà ăn cơm còn nhiều như trước kia nữa, biết có quen ăn mấy thứ ở nhà hàng bên ngoài hay , trước kia phu nhân còn thường xuyên đem canh đến văn phòng cho ngài ấy, bây giờ cậu chủ kết hôn, phu nhân cũng còn hỏi tới việc ăn uống của cậu chủ nữa rồi.” Bác Trương xong, trong giọng điệu tràn ngập ý cảm thán.

      Hoa Ngữ Nông nghe xong, đột nhiên buông đũa trong tay, ngẩng đầu nhìn bác Trương : “Bác vừa , trước kia mẹ chồng cháu thường đem cơm trưa đến văn phòng cho Quân Hạo sao?”

      “Đúng vậy.” Bác Trương xong, lại nâng cổ tay nhìn thời gian đồng hồ chút: “ biết lúc này, cậu chủ ăn cơm chưa. Dạo này cậu chủ luôn sớm về tối, chắc thân thể cũng mệt mỏi lắm rồi.”

      “Việc đó…Nếu cháu mang đồ ăn đến cho ấy, bác xem liệu có thể quấy rầy đến công việc của ấy hay ?” Hoa Ngữ Nông nghe vậy, trong lòng khẽ dao động, thử thăm dò bác Trương.

      “Làm sao có thể chứ? Cậu chủ nếu nhìn thấy mang đồ ăn qua cho mình, nhất định rất vui vẻ, rất cảm động.” Bác Trương nghe vậy, cười híp mắt .

      thế sao? bằng bác múc canh vào cặp lồng giúp cháu, cho dù ấy ăn cơm hay chưa, cũng có thể uống ít canh lót dạ. Những thứ bổ dưỡng như thế, ấy nên uống nhiều thêm chút.” Hoa Ngữ Nông xong, trong đầu bắt đầu tưởng tượng đến hình ảnh Ninh Quân Hạo cảm động nhìn mình mang đồ ăn đến cho ấy.

      CHƯƠNG 24: TẶNG NIỀM VUI XEN LẪN LO SỢ.[​IMG]

      “Được, chủ cứ ăn cơm trước , tôi giúp múc canh.” Bác Trương đáp lời, vừa xoay người lập tức vào nhà bếp.

      Đợi Hoa Ngữ Nông ăn cơm xong, Bác Trương liền đem chiếc bình múc canh vào đưa tới trước mặt , : “ chủ, mọi thứ được chuẩn bị xong, để tôi bảo lái xe chuẩn bị xuất phát.”

      “Chờ chút, để cháu gọi điện thoại thông báo trước cho ấy , nếu cứ vội vàng hấp tấp chạy tới, nghe được hay lắm.” Hoa Ngữ Nông nghĩ ngợi lát, liền đứng dậy tới ghế sô pha, chuẩn bị cầm điện thoại gọi đến số di động của Ninh Quân Hạo.

      chủ…” Bác Trương nghe vậy, lập tức mở miệng kêu, hình như muốn ngăn cản gọi điện.

      “Làm sao vậy?” Hoa Ngữ Nông quay đầu, vẻ mặt tò mò nhìn bà ta.

      “Sao chủ đến đấy cho cậu chủ niềm vui bất ngờ ? Cậu chủ nhất định có nằm mơ cũng nghĩ đến chủ có lòng đem canh đến cho mình đâu.”

      “Như vậy có được ? Còn nữa, nếu thông báo trước tiếng, liệu ấy có trách cháu tùy tiện làm việc ạ?” Hoa Ngữ Nông nghe thấy lời bác Trương , vẻ mặt vẫn còn chút do dự.

      Bác Trương thấy thế, cười : “Cậu chủ làm sao có thể giận dữ với được chứ? Cậu chủ thương nhiều thế nào, mọi người đều nhìn thấy hết cả. Tôi tin là tự mình đem canh qua, cậu ấy nhất định rất vui vẻ.”

      Hoa Ngữ Nông nghe thế, trong đầu liền lập tức ra vẻ mặt cảm động của Ninh Quân Hạo sau khi nhận được món canh mà mình đem tới, thậm chí còn tưởng tượng quan hệ của hai người càng lúc càng tiến lại gần nhau hơn, sau đó cuối cùng

      “Hay lắm, cháu nghe lời bác, cho ấy niềm vui bất ngờ.” Hạ quyết tâm xong, Hoa Ngữ Nông lập tức lên lầu thay quần áo.

      Đợi thay đồ xong rồi xuống nhà, bác Trương dặn dò lái xe chờ ở cửa, chuẩn bị xuất phát.

      Ôm theo chiếc bình giữ ấm lên xe, Hoa Ngữ Nông cảm thấy tâm trạng của mình có chút khẩn trương và hưng phấn trước nay chưa từng có, rất chờ mong được nhìn thấy vẻ mặt của Ninh Quân Hạo khi mình đột nhiên xuất , liệu có vui vẻ đến mức ôm chặt nhỉ?

      Hoa Ngữ Nông vừa rời , bác Trương liền lập tức bước vào căn phòng dành cho người giúp việc của mình, lấy điện thoại di động ra, bấm vào dãy số.

      “Chuyện gì?” Đầu kia điện thoại nhanh chóng truyền tới tiếng của người phụ nữ, giọng điệu chút thân thiện nào.

      chủ rời khỏi nhà rồi, dựa theo lời dặn của con, mẹ để cho ấy gọi điện thoại thông báo trước cho cậu chủ.” Bác Trương giọng với người ở đầu bên kia điện thoại.

      “Biết rồi, giờ Quân Hạo chắc là nghỉ trưa, mọi chuyện còn lại tôi tự lo liệu, cứ như vậy .” Người bên kia xong, hình như chuẩn bị cúp máy.

      “Chuyện đó…Nhược Hồng à…” Bác Trương thấy vậy, lập tức kêu lên.

      “Còn có chuyện gì nữa?” Giọng của người ở đầu bên kia đột nhiên trở nên thiếu kiên nhẫn.

      có chuyện gì, là…chính là…mẹ có chút nhớ con, khi nào con rảnh, mẹ muốn mời con ra ngoài ăn bữa cơm được ?” Bác Trương có chút thận trọng .

      “Bà điên rồi à? Nếu như bị người khác thấy được làm sao? Tôi phải với bà rồi ư? được để cho bất kỳ kẻ nào biết được quan hệ của chúng ta! Năm đó bà vứt bỏ đứa bé năm tuổi là tôi cùng với cha ở lại để chạy trốn, bà tưởng rằng tìm lại được tôi rồi cho tôi vài năm sang Mĩ du học là tôi tha thứ cho bà chắc? Đừng có nằm mơ. Tôi còn có việc, nữa, cúp đây.” Cảm xúc của người bên kia có vẻ kích động rất ràng, nhanh chóng ngắt điện thoại.

      Bác Trương nghe thấy những tiếng tút tút truyền tới từ đầu kia điện thoại, cả người nhất thời ngây ngốc chút, dưới đáy mắt dần ra vẻ chua xót khổ sở.[​IMG]

      CHƯƠNG 25: MÀN SAO TƯỞNG TƯỢNG ĐƯỢC.

      Lái xe đưa Hoa Ngữ Nông đến cửa của tòa nhà Hoa Đình Quốc Tế, sau đó xuống xe đưa vào trong, còn với bảo vệ về thân phận của .

      Dưới dẫn đường của bảo vệ tòa nhà, tiến vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc dành riêng cho Ninh Quân Hạo, ấn nút lên thẳng tầng 99, sau đó liền cảm giác được thang máy ngừng di chuyển lên, cũng dừng lại giữa chừng cho đến khi tới được tầng 99.

      Lúc cửa thang máy mở ra, bảo vệ tòa nhà đứng ở bên trong vươn tay làm động tác mời với Hoa Ngữ Nông: “Phu nhân, phòng làm việc của tổng tài ở phía trước, bây giờ là thời gian ăn cơm trưa, trợ lý và thư ký đều xuống nhà ăn để dùng cơm và nghỉ ngơi, cho nên có lẽ tổng tài mình trong phòng, có thể trực tiếp vào cũng được.”

      “Vâng, cảm ơn .” Hoa Ngữ Nông gật đầu với ta, sau đó cầm bình giữ ấm bước ra khỏi thang máy, tiến về phía cánh cửa gỗ lim ngay phía đối diện.

      Giờ phút này trong lòng cảm thấy kích động nên lời, đến mức trái tim sắp đụng phải lồng ngực rồi cũng nên.

      Đôi giày đế bằng thoải mái dễ thương bước nền nhà bằng gỗ hề phát ra những thanh chói tai giống như những chiếc giày cao gót khác, thế nên cứ lặng yên tiếng động tiến tới cửa phòng làm việc, liên tục hít thở sâu vài lần mới vươn tay ra, vừa định gõ cửa phát cửa chỉ khép hờ, còn chưa đóng lại hoàn toàn.

      bỗng tò mò muốn rình coi thử xem lúc này Ninh Quân Hạo làm cái gì, thế nên ghé đầu vào nhìn, ánh mắt xuyên qua khe cửa hẹp thấy được cảnh tượng bên trong. Chỉ liếc mắt cái thôi, Hoa Ngữ Nông liền cảm thấy máu trong người mình như đông lại, hơi thở cũng trở nên dồn dập.

      Lúc này bên trong phòng làm việc, Ninh Quân Hạo ngồi đối diện với chiếc ghế dựa, hai chân nhấc cao, đặt lên bàn làm việc với tư thế thoải mái nhất, mà đứng trước mặt , là bóng dáng của người phụ nữ vô cùng quen thuộc, ta cúi đầu, cách rất gần, từ góc độ của nhìn thấy, giống như bọn họ hôn môi vậy.

      Tại sao có thể như vậy? Tại sao bọn họ có thể làm những chuyện như vậy chứ?

      Hoa Ngữ Nông cảm thấy đại não mình vô cùng hỗn loạn, dưới chân lại giống như mọc rễ, biết giờ phút này nên tiến hay nên lui.

      Rất nhanh sau đó, nhìn thấy thân thể người phụ nữ kia động đậy, hình như muốn quay đầu lại.

      được, tuyệt đối thể để ta nhìn thấy mình được. Đây là phản ứng đầu tiên trong lòng Hoa Ngữ Nông, thế nên kịp nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ nhanh chóng xoay người rời khỏi cửa, chạy về phía thang máy.

      Đúng lúc này thang máy lại vừa vặn lên, khi cửa mở ra, Lâm Tuấn Hiền cùng với người phụ nữ mặc quần áo công sở bước ra từ bên trong.

      “Phu nhân, sao lại tới đây?” Lâm Tuấn Hiền nhìn thấy Hoa Ngữ Nông ở trong này, cảm thấy ngoài ý muốn liền tò mò hỏi.

      Giờ phút này sắc mặt Hoa Ngữ Nông trở nên trắng bệch, môi khỏi run rẩy đáp: “Tôi…tôi chẳng qua…tiện đường đến đây…Cái này cho , tôi trước, gặp lại sau.”

      xong, nhét bình giữ ấm mình cầm tay vào lòng Lâm Tuấn Hiền, sau đó như chạy trốn vào thang máy, nhanh chóng ấn nút tầng , vội vàng khép cửa thang máy lại, sau đó cả người giống như sụp đổ tựa vào vách tường.

    2. thuyle

      thuyle Well-Known Member

      Bài viết:
      441
      Được thích:
      364
      CHƯƠNG 26: CHÂM CHỌC.

      Lâm Tuấn Hiền nhìn dáng vẻ chạy trối chết của , cảm thấy nghi ngờ khó trong chốc lát, trọng lượng của bình giữ ấm trong tay ràng , bình vẫn còn đầy, liếc mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh mình cái, nghe thấy ta : “Phu nhân so với lần gặp mặt trước đây trong lễ cưới hình như còn trẻ hơn đấy nhỉ.”

      “Thư kí Lý, chẳng lẽ phụ nữ các chỉ thích chú ý đến điều đó thôi sao?” Lâm Tuấn Hiền biết gì, liếc mắt nhìn nàng, khẽ thở dài.

      “Chẳng lẽ trợ lý Lâm lại hay để ý đến vẻ ngoài của người phụ nữ sao?” Vẻ mặt của thư ký Lý cho là đúng, bĩu môi .

      Đúng lúc hai người trò chuyện, cánh cửa phòng làm việc bỗng bật mở, Trần Nhược Hồng thoải mái ra từ bên trong, nhìn thấy Lâm Tuấn Hiền và thư ký Lý đứng trước mặt, khỏi cất tiếng hỏi: “Sao hai người lên đây sớm vậy?”

      “Lời này phải là chúng tôi hỏi mới đúng chứ? Giám đốc Trần, sao tự dưng lại có việc gì bước vào phòng làm việc của tổng tài thế?” Thư ký Lý vừa nhìn thấy Trần Nhược Hồng liền tỏ ra khó chịu, ngẩng cao đầu, lớn tiếng hỏi ngược lại.

      vào đưa cho tổng tài phần giấy tờ cần ấy ký tên mà thôi.” Trần Nhược Hồng xong, giơ tập văn kiện mình cầm trong tay lên, có chút khiêu khích nhìn thư ký Lý trước mặt: “Yên tâm , lần sau tôi nhất định đến vào những lúc phụ trách coi cửa.”

      …” Thư ký Lý bị lời của ả chặn họng, trong giây lát thể ra được gì, chỉ có thể căm giận trợn mắt nhìn.

      “Vừa nãy phu nhân đặc biệt đến thăm tổng giám đốc à? Sao tôi cứ cảm giác ấy có cái gì đó đúng?” Lâm Tuấn Hiền để ý đến cuộc trò chuyện của hai người, trong đầu của vẫn còn suy nghĩ đến vẻ mặt của Hoa Ngữ Nông lúc rời .

      “Phu nhân đến đây sao? Tôi biết lắm, ấy chưa vào phòng làm việc của sếp.” Trần Nhược Hồng xong, mặt liền lộ vẻ hề biết gì cả.

      “Chưa vào văn phòng? Thế tổng giám đốc sao? Cũng biết phu nhân tới?” Giờ phút này Lâm Tuấn Hiền càng thêm hoài nghi, biết lí do vì sao Hoa Ngữ Nông ràng lên đến đây mà lại tiến vào gặp mặt Ninh Quân Hạo chút.

      “Có lẽ là biết, tổng tài vẫn ngủ trưa trong phòng mà, lúc tôi vào có đánh thức ấy, chắc phu nhân nhìn thấy tổng tài ngủ nên đến quấy rầy.” Trần Nhược Hồng thuận miệng .

      Thư ký Lý đứng bên nghe vậy, khỏi mở miệng châm chọc: “ phải chứ, ngay cả phu nhân tổng giám đốc cũng vào quấy rầy chồng lúc thời gian ngủ trưa, vậy mà giám đốc Trần của chúng ta lại chạy tới nhờ kí tên lên văn kiện vào đúng lúc đó, là khiến người ta cười đến rụng răng mà.”

      “Thư ký Lý nếu có thời gian ở chỗ này cười đến rụng răng, bằng mau trở lại chỗ ngồi của mình bắt đầu làm việc hơn, chờ tổng tài tỉnh lại, nhớ đem chỗ giấy tờ này cho ấy kí tên đấy.” Đối với châm chọc của thư ký Lý, Trần Nhược Hồng chỉ cười lạnh, nhét tập văn kiện mình cầm vào tay nàng, sau đó lắc lắc cái eo nhắn về phía cửa thang máy.

      Thư ký Lý nhìn theo bóng lưng rời của nàng, nhịn được thầm mắng câu: “Hồ ly tinh đáng chết.”

      Đúng lúc này, Ninh Quân Hạo vốn ngủ say trong phòng làm việc nghe thấy tiếng động bên ngoài, khỏi giật mình tỉnh giấc, có chút mệt mỏi xoa mắt, cất tiếng gọi: “Cậu ở ngoài đấy hả Tuấn Hiền?”

      “Đây.” Lâm Tuấn Hiền nghe thấy tiếng của Ninh Quân Hạo, lập tức nhấc chân về phía phòng làm việc.

      [​IMG]CHƯƠNG 27: TỦI THÂN.

      Sau khi Lâm Tuấn Hiền bước vào phòng làm việc, Ninh Quân Hạo liếc mắt liền nhìn thấy bình giữ ấm trong tay ta, khỏi bật cười: “Có vẻ cậu sắp càng lúc càng bận rồi đây, ngay cả súp tình cũng được đưa đến công ty cơ đấy.”

      “Cái này ấy à, đúng là súp tình , nhưng mà phải của nào đó tặng cho tôi, mà là vợ ngài đặc biệt đưa tới cho ngài đấy ạ.” xong, Lâm Tuấn Hiền đặt bình giữ ấm lên bàn làm việc.

      “Ngữ Nông tới đây?” Ninh Quân Hạo nghe thế, đôi lông mày tuấn lập tức nhíu lại, hỏi.

      “Mời vừa rời thôi, chắc là lúc đến nhìn thấy ngủ nên tiến vào làm phiền.” Lâm Tuấn Hiền nhún vai đáp.

      Ninh Quân Hạo nghe vậy, lập tức đứng dậy, hình như muốn ra ngoài chuẩn bị đuổi theo, Lâm Tuấn Hiền thấy thế liền ngăn lại: “Chắc bây giờ ấy lên xe rồi, nhưng mà lúc ấy rời , vẻ mặt có chút kì lạ, cũng biết lí do tại sao.”

      ấy có gì với cậu ?” Lời của Lâm Tuấn Hiền khiến cho Ninh Quân Hạo hoài nghi, khỏi lên tiếng truy hỏi.

      gì cả, tôi hỏi ấy sao lại tới đây, ấy chỉ là tiện đường, ha ha, sao có thể thế được chứ, chỉ tiện đường thôi mà còn ôm theo cả canh cơ đấy, nhưng mà sắc mặt ấy lúc rời rất kỳ quái, biết xảy ra chuyện gì. Hay là nhìn thấy Trần Nhược Hồng ở trong văn phòng của ? Thế nhưng dù có thấy cũng thể khiến cho sắc mặt ấy khó coi đến vậy, ấy phải biết và Trần Nhược Hồng chỉ là bạn bè, hơn nữa Nhược Hồng còn là cấp dưới của …”

      Lâm Tuấn Hiền cẩn thận phân tích nguyên nhân sắc mặt Hoa Ngữ Nông trở nên kỳ lạ, nhưng Ninh Quân Hạo lại thèm nghe lời giải thích của ta, chỉ rút di động ra, nhanh chóng bấm dãy số điện thoại.

      Sau khi rời khỏi đó, Hoa Ngữ Nông lên xe ôtô chờ mình trước cửa, mà tự ven đường giành cho người bộ, trong đầu đều là cảnh tượng ban nãy Trần Nhược Hồng cùng với Ninh Quân Hạo hôn môi, nhất thời cảm thấy vô cùng tủi thân có chỗ trút giận, chỉ đành biến thành nước mắt chảy ra.

      Khi được tầm mười mét, đến vỉa hè dành cho người bộ của ngã tư, di động bỗng nhiên lại vang lên.

      Lấy điện thoại ra nhìn, là Ninh Quân Hạo gọi tới, lập tức vươn tay lau khô nước mắt mặt, sau đó hít mũi, bấm nút nhận cuộc gọi.

      “Giờ em ở đâu?” Tiếng của Ninh Quân Hạo truyền đến từ đầu dây bên kia, trong giọng nghe ra quá nhiều cảm xúc.

      “Ở đường…” Bởi vì vừa mới khóc xong, cho nên giờ phút này trong tiếng Hoa Ngữ Nông mang theo mũi khá nặng.

      “Giọng của em làm sao vậy? Nghe em đến phòng làm việc của , sao vào?” Ninh Quân Hạo thấy vẻ kỳ lạ trong giọng của , cất tiếng hỏi.

      “Em…” Hoa Ngữ Nông nghĩ hỏi mình như vậy, nhớ lại cảnh tượng mình nhìn thấy trong phòng làm việc ban nãy, lập tức cảm thấy vô cùng tủi thân, biết nên mở miệng như thế nào.

      “Buổi tối về nhà ăn cơm.” Ninh Quân Hạo thấy chưa ra lý do, chỉ đành cắt đứt lời , dặn dò .

      “Em biết.” Hoa Ngữ Nông buồn bã đáp lại.

      Sau khi cúp điện thoại, cảm xúc của Hoa Ngữ Nông bất ngờ tồi tệ nên liền khóc ầm lên, hiểu vì sao mình ràng có thể chất vấn , nhưng vừa nghe thấy tiếng của liền thể ra gì được, biết mình bị làm sao nữa, vì sao lại phải nhẫn nhịn chịu đựng phản bội của chồng. Đồng thời cũng quyết định, đêm nay nhất định phải tìm cơ hội lên tiếng hỏi ràng, lúc đó và Trần Nhược Hồng rốt cuộc xảy ra chuyện gì!

    3. thuyle

      thuyle Well-Known Member

      Bài viết:
      441
      Được thích:
      364
      CHƯƠNG 28: NGƯỜI LIÊN QUAN.[​IMG]

      Lúc chập tối, Ninh Quân Hạo về đến nhà, hai người im lặng dùng hết bữa tối bàn cơm, bác Trương đứng ở bên nhìn hai người.

      Bữa tối trôi qua, Hoa Ngữ Nông lập tức về phòng của mình, Ninh Quân Hạo cũng theo phía sau.

      “Sau này nếu đến công ty nhớ báo trước với tiếng.” Bước vào phòng, Ninh Quân Hạo nhìn thoáng qua bóng lưng của Hoa Ngữ Nông chải đầu trước bàn trang điểm, .

      Hoa Ngữ Nông vốn cứng nhắc chải đầu, nghe vậy, động tác trong tay bất ngờ dừng lại, sắc mặt trở nên vô cùng u ám.

      “Cũng cần phải khổ cực đến đó đưa canh cho làm gì đâu.” Ninh Quân Hạo thấy Hoa Ngữ Nông gì, liền lẳng lặng bồi thêm câu.

      Hoa Ngữ Nông nghe thấy lời , cảm thấy như có thứ gì đó quậy phá trong lòng, vô cùng khó chịu, ngay cả suy nghĩ muốn truy hỏi về chuyện với Trần Nhược Hồng cũng còn. buông chiếc lược trong tay, quay đầu nhìn về phía Ninh Quân Hạo đứng bên thay quần áo, buồn bã : “Hôm nay là do em suy nghĩ chu toàn, về sau em như thế nữa.”

      Ninh Quân Hạo thấp thoáng cảm thấy trong lời của chút oán hận, khỏi nhíu mày nhìn : “Em muốn gì?”

      có gì cả, em có chút mệt, nghỉ ngơi trước.” Lắc đầu, giờ phút này Hoa Ngữ Nông muốn chuyện cùng ai hết, đứng dậy về phía giường.

      Ninh Quân Hạo thấy như vậy, trong lòng càng cảm thấy có điều đúng, thế nên tới trước mặt, nắm chặt cánh tay Hoa Ngữ Nông, xoay mặt nhìn vào mình, : “Hôm nay em làm sao vậy? Tuấn Hiền lúc em rời khỏi công ty, sắc mặt có chút kỳ lạ.”

      “Em…” Hoa Ngữ Nông mấp máy đôi môi, cuối cùng vẫn thể ra những nghi hoặc trong lòng của mình.

      “Thôi, nếu em mệt mỏi nghỉ sớm .” Ninh Quân Hạo nhìn thấy dáng vẻ do dự của , cũng muốn bức bách thêm, chỉ buông bàn tay nắm lấy tay của mình, sau đó xoay người chuẩn bị vào phòng tắm.

      “Cái Trần kia với …Hai người là bạn tốt phải ?” Nhìn thấy Ninh Quân Hạo muốn rời , Hoa Ngữ Nông đột nhiên bạo dạn hẳn lên, buột miệng ra thắc mắc vẫn luôn đè nặng trong lòng mình nãy giờ.

      Ninh Quân Hạo nghe thấy lời , chân vẫn bước , mỉm cười nhíu mày, nghiêng đầu nhìn về phía : “Vấn đề này, phải em sớm biết đáp án rồi sao?”

      “Nhưng em muốn nghe lại lần nữa.” Giờ phút này Hoa Ngữ Nông giống hệt như những tính cách thất thường lại bốc đồng, có chút bướng bỉnh .

      Ninh Quân Hạo đột nhiên nở nụ cười, xoay người tới trước mặt lần nữa, bất ngờ cúi đầu kề sát bên sườn mặt , thầm đầy mờ ám: “Tuy rằng phụ nữ ghen tuông phải là tốt, nhưng mà hy vọng người phụ nữ của mình người nào đó liên quan mà cảm thấy thoải mái trong lòng.”

      “Người liên quan?” Hoa Ngữ Nông có chút kinh ngạc đối với câu trả lời này, sao có thể Trần Nhược Hồng là người liên quan chứ? Nếu Trần Nhược Hồng là người liên quan đến chuyện này, vậy cảnh tượng lúc trưa nhìn thấy trong văn phòng nên giải thích thế nào đây?

      [​IMG]CHƯƠNG 29: CHUNG GIƯỜNG.

      Ninh Quân Hạo nhìn thấy vẻ mặt nửa tin nửa ngờ của Hoa Ngữ Nông, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng, kéo giãn khoảng cách mập mờ của hai người. thích những người phụ nữ đa nghi như vậy, cũng hề nghĩ rằng đó là vấn đề của mình. Bình thường, vẫn cho rằng làm phu nhân của mình ít nhất phải chắc chắn điều là, tuyệt đối tin tưởng . Biểu khác thường của Hoa Ngữ Nông ngày hôm nay, biết đó là ghen, và cũng vô cùng kiên nhẫn dụ dỗ , chẳng qua kiên nhẫn của có hạn, cho nên tại có ý định muốn tiếp tục dây dưa vấn đề này cùng với nữa.

      “Nếu mọi chuyện giống như những gì em tưởng tượng, em cho là Ninh phu nhân ngày hôm nay vẫn còn là em hay sao?” lạnh lùng bỏ lại câu như vậy, sau đó xoay người về phía nhà tắm.

      Hoa Ngữ Nông nghĩ tới với mình những lời như vậy. Đây là muốn chứng minh mình và Trần Nhược Hồng có gì đúng ? Vậy tại sao nghe xong lại cảm thấy trong lòng lạnh buốt chứ?

      biết cưới mình phải bởi vì tình , thế nhưng, vì sao lại phải ra điều đó?

      cho biết ràng như thế, rằng sở dĩ lấy chẳng qua bởi vì chưa gặp được người mình thực mến mà thôi, điều này làm cho người luôn coi mình chính là vợ của từ lâu như làm sao có thể chịu nổi?

      Có chút ảo não đánh vào đầu mình, bắt ép bản thân được nghĩ nhiều nữa, người kiêu ngạo như Ninh Quân Hạo ra điều đó cũng có gì là lạ, đúng thế, chút kỳ lạ. Có lẽ sai, Trần Nhược Hồng là bạn bè nhiều năm với , nếu giữa bọn họ ngày ấy có phát sinh bất cứ mối quan hệ nào vượt qua tình hữu nghị, như vậy vì sao lại cưới Trần Nhược Hồng, mà lại lựa chọn người mình có chút tình cảm như để kết hôn chứ?

      Nghĩ đến đây, liền cho rằng có lẽ mình suy nghĩ hơi nhiều, cũng có lẽ cảnh tượng mình nhìn thấy hôm nay chỉ là hiểu lầm nào đó.

      Trong sách phải thường hay thế sao? Những gì mắt thấy chưa chắc . Nhất định là như vậy. Vừa nghĩ đến đây, Hoa Ngữ Nông liền cảm thấy lòng mình thoải mái hơn ít.

      Vén chăn lên, nằm giường nhưng hoàn toàn có chút buồn ngủ, mở mắt to nhìn trần nhà. Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào chảy, Hoa Ngữ Nông nghe thấy thanh chút ràng kia, trong đầu bỗng ra thân hình cao lớn của Ninh Quân Hạo, nghĩ đến việc mình lại tưởng tượng đến thân thể , liền xấu hổ đỏ bừng mặt như trái táo chín mọng, nâng tay vỗ vỗ má mình, vội vàng kéo suy nghĩ bay xa tít tắp trở về.

      Ninh Quân Hạo mặc áo tắm màu trắng ra khỏi phòng, thấy Hoa Ngữ Nông nằm ở giường từ trước, rúc đầu vào trong chăn, cũng lời nào, chỉ tiện tay xốc góc chăn lên, nằm xuống.

      Lúc vừa chui vào, Hoa Ngữ Nông cảm giác được nệm dưới thân lún đôi chút rất ràng, ngay sau đó, bàn tay to lớn đột nhiên đặt lên hông của . Động tác tuy đơn giản này khiến hơi thở của Hoa Ngữ Nông như ngừng lại, tim đập nhanh hơn, giống như sắp chạm vào lồng ngực.

      CHƯƠNG 30: ÔI TRỜI![​IMG]

      …muốn làm gì?” theo bản năng cảnh giác hỏi, thân thể cũng trở nên căng thẳng.

      “Đừng nhúc nhích.” Giọng trầm thấp mà khàn khàn, như người hành khách bộ trong sa mạc quá lâu nhưng vẫn tìm được nguồn nước.

      Hoa Ngữ Nông nghe được chút kỳ lạ trong tiếng của , có ý muốn làm người ta đỏ mặt, vì thế càng khẩn trương thêm, ngoan ngoãn nghe lời hề động đậy.

      Thời gian lúc này đây như muốn ngưng đọng lại, bọn họ đều có thể nghe thấy tim đập của đối phương, giống như mơng chờ điều gì đó.

      “Là lần đầu tiên?” bao lâu sau, bờ môi của nhàng đến gần bên tai , hơi thở ấm áp phả vào vành tai có chút mờ ám.

      “Cái… Cái gì?” hiểu ý ngay, nhưng rất nhanh sau đó kịp phản ứng lại, cả khuôn mặt ngượng ngùng chỉ hận thể chôn vào trong gối.

      Ninh Quân Hạo sớm có đáp án từ phản ứng của , bàn tay to bắt đầu dịu dàng di chuyển quanh phần thắt lưng, dần dần xuống.

      … Đừng… Đừng như vậy…” vẫn rất thẹn thùng, cho nên dưới trêu đùa mấy mạnh mẽ của , có cách nào buông lỏng trái tim được. Bàn tay mềm mại cố gắng dùng sức bắt lấy bàn tay to an phận kia, muốn để cho tiếp tục.

      “Em từ chối sao?” Đối với phản kháng của , có vẻ hề căm giận, đem chúng giải thích thành thẹn thùng trúc trắc của xử nữ, cho nên giọng cất lên hề lạnh lẽo mà ngược lại giống như lời trêu đùa khiêu khích đúng hơn.

      Hoa Ngữ Nông nghe thấy lời của , lập tức như bị kích thích lớn, khiến trong nháy mắt hiểu ra rằng, người nằm bên cạnh mình lúc này, phải là người mình có thể cự tuyệt.

      Đúng vậy, sao có thể quên, người đàn ông này là chồng , lại còn là người chiếm giữ trái tim nữa chứ, sao có thể cự tuyệt , làm sao có thể cự tuyệt được đây?

      Bàn tay nắm lấy tay nhàng buông ra, nhắm hai mắt, ngoan ngoãn đưa thân thể mình chậm rãi tới gần thân người có chút nóng rực kia.

      Nhìn thấy bắt đầu phối hợp với mình, khóe miệng Ninh Quân Hạo lơ đãng lộ ra nụ cười thản nhiên, bất ngờ đặt dưới thân, dịu dàng dẫn dắt bước vào thế giới khoái hoạt mà trước đây chưa từng biết đến…

    4. thuyle

      thuyle Well-Known Member

      Bài viết:
      441
      Được thích:
      364
      CHƯƠNG 31: TRÊU CHỌC

      Sáng ngày hôm sau, khi Hoa Ngữ Nông tỉnh lại, bên gối còn người.

      cử động thân mình, muốn rời giường, lại nghĩ tới cả người đều chua xót khó chịu. Trong đầu lập tức ra cảnh tượng triền miên tối hôm qua, gương mặt liền khỏi đỏ bừng.

      Nhìn ánh sáng rực rỡ ngoài cửa sổ, biết giờ còn sớm. Giãy dụa cố gắng bước xuống, xoay người mặc quần áo xong, đến bên giường, bất ngờ vô tình nhìn thấy vết máu đỏ tươi thoáng ra ga giường vàng nhạt.

      Đúng rồi, đêm qua, cuối cùng cũng từ trở thành người phụ nữ, người phụ nữ chân chính của Ninh Quân Hạo.

      Xoay người vào phòng tắm rửa mặt lúc, chờ thay quần áo tử tế bước ra khỏi đó xong, thấy bác Trương chẳng biết xuất trong phòng từ lúc nào, giúp thay ga giường sạch .

      Nhìn thấy Hoa Ngữ Nông bước ra khỏi phòng tắm, bà lập tức hỏi: “ chủ, nguyệt tháng này của có vấn đề sao? Tôi lập tức bảo người đem đến cho …”

      phải…” Hoa Ngữ Nông biết bà muốn cái gì, vì thế lập tức mở miệng cắt đứt lời của bà: “ phải nguyệt đến đâu…”

      Bác Trương nghe vậy, vẻ mặt bỗng biến đổi, nhớ lại buổi sáng lúc Ninh Quân Hạo ra ngoài có dặn mình đừng tới phòng gọi Hoa Ngữ Nông dậy sớm, đợi chủ dậy rồi mới đến đó đổi ga giường mới, bây giờ bà liền hiểu , ra hai người họ tối qua mới viên phòng.

      Sau khi hiểu ràng mọi chuyện xảy ra, bác Trương liền cuộn ga giường cũ để vào giỏ xách ở bên, : “Hy vọng chủ sớm mang thai cậu chủ , để phu nhân và lão gia sớm được ôm cháu.”

      “Bác Trương, đừng trêu chọc cháu mà…” Hoa Ngữ Nông nghe thấy lời bác Trương xong, khỏi đỏ bừng mặt, nhưng trong lòng lại khó nén cảm giác giác hạnh phúc trào dâng.



      Hoa Đình Quốc Tế, trong phòng làm việc ở tầng chín mươi chín của tổng tài, bây giờ là lúc xế chiều, trước đây vào giờ này Ninh Quân Hạo vẫn còn bận rộn ký tên lên đủ loại giấy tờ.

      Cửa phòng làm việc bị người từ bên ngoài nhàng đẩy ra, thư ký Lý cầm ghi chép công việc vào, thấy Ninh Quân Hạo hình như chuẩn bị mặc áo khoác ra cửa, lập tức tiến lên bước : “Tổng giám đốc, muốn đến chỗ hẹn với Trương tổng của tập đoàn Phúc Điền sao?”

      “Giúp tôi hủy bỏ toàn bộ lịch trình chiều ngày hôm nay .” xong, Ninh Quân Hạo mặc áo khoác vào, chuẩn bị rời .

      Thư ký Lý vô cùng bất ngờ nhìn , giống như nhìn người ngoài hành tinh vậy.

      thực tế, Ninh Quân Hạo trong ấn tượng của kẻ cuồng công việc hơn kém, nghĩ ra thế giới này còn có chuyện gì quan trọng hơn công việc, khiến có thể vì nó mà bỏ hết mọi lịch trình được sắp xếp sẵn.

      Ninh Quân Hạo vứt thư ký Lý trợn mắt há hốc mồm sang bên, lập tức về phía cửa, chẳng qua được đoạn, bỗng dừng bước xoay người nhìn ta: “ thử xem, đối với người phụ nữ mà , bất ngờ lớn nhất mà người đàn ông có thể cho ấy là cái gì?”

      “Bất…Bất ngờ?” Đại não thư ký Lý lập tức dừng lại chút, rất nhanh sau đó liền hiểu ra, vẻ mặt mập mờ cười : “ biết mà tổng tài muốn gây bất ngờ là phu nhân hay là…”

      “Thư ký Lý vẫn chưa có bạn trai sao?” Ninh Quân Hạo nhìn thấy vẻ mặt muốn trêu chọc mình của thư ký Lý, nhịn được hỏi ngược lại.

      “A… lẽ sếp muốn giới thiệu bạn trai cho tôi?” Thư ký Lý cười híp mắt nhìn Ninh Quân Hạo.

      , tôi chỉ muốn thu lại vấn đề mình vừa đặt ra với mà thôi. ngay cả bạn trai cũng có, làm sao có thể hiểu được suy nghĩ của phụ nữ có chồng chứ.” xong, Ninh Quân Hạo cười hớn hở ra khỏi văn phòng.

      Vẻ mặt thư ký Lý kinh sợ nhìn theo bóng lưng Ninh Quân Hạo rời , cảm giác hôm nay mình nhất định hoa mắt rồi, tổng giám đốc lại có thể cười với mình, mặc dù là nụ cười khinh bỉ, nhưng đối với Ninh Quân Hạo trước giờ toàn mặt liệt mà , đây thay đổi rất lớn rồi.

      CHƯƠNG 32: CUỘC GỌI BẤT NGỜ.[​IMG]

      Nhà họ Ninh, lúc này Hoa Ngữ Nông nghỉ ngơi trong phòng đọc sách.

      Trong phòng của người giúp việc dưới lầu , bác Trương cầm di động gọi điện thoại, vẻ mặt của bà có chút kì quái, giống như người bên kia điện thoại khiến bà cảm thấy rất khẩn trương.

      cần làm như vậy sao? Nếu chẳng may thất bại biết làm sao bây giờ?” Ngón tay bà bởi vì dùng sức nắm mà các đốt trở nên trắng bệch, tiếng cũng có chút run rẩy vì lo lắng.

      , bà chỉ cần phối hợp với tôi tốt là được. nghĩ tới tối qua bọn họ mới viên phòng, như vậy cũng tốt, ít nhất tôi lại nắm giữ thêm được điều kiện quan trọng có thể đánh bại Hoa Ngữ Nông rồi.” Thanh của Trần Nhược Hồng truyền tới từ đầu dây bên kia, trong giọng mang theo lạnh lùng.

      “Nhược Hồng, hay là chúng ta buông tay , lấy hiểu biết của mẹ với cậu chủ, nếu để cậu ấy biết chúng ta lén làm việc này, nhất định bỏ qua cho chúng ta đâu. Nhân lúc tất cả mọi người chưa ai biết chuyện, cứ coi như chưa có gì xảy ra. Đàn ông có tiền đời này nhiều như vậy, con cần gì phải đem ánh mắt đặt người mình cậu chủ chứ?” Bác Trương cảm thấy lo lắng đối với dáng vẻ vô cùng tin tưởng kia của Trần Nhược Hồng, bà hiểu tính cách Ninh Quân Hạo hơn so với bất kỳ ai. Đương nhiên bà cũng biết, sở dĩ Ninh Quân Hạo kết hôn lâu như vậy mới viên phòng cùng Hoa Ngữ Nông là bởi vì đứng từ góc độ người trong cuộc mà , ở sâu trong lòng Ninh Quân Hạo chấp nhận người vợ này rồi. Nếu chỉ coi Hoa Ngữ Nông như vật trang trí bên cạnh có cũng được mà cũng chẳng sao, hoàn toàn cần tốn nhiều thời gian để chung sống cùng như vậy, có thể trực tiếp thực nghĩa vụ vợ chồng ngay trong đêm tân hôn.

      “Kẻ có tiền thế giới này quả ít, nhưng kẻ vừa có tiền lại vừa giống Quân Hạo nhiều. Cho dù là gia thế hay nhân phẩm, ấy phải đều hoàn mỹ vô khuyết hay sao? Tóm lại tôi muốn thứ gì liền nhất định phải có được cái đó, bà giúp tôi thôi, nhưng đừng có cản đường tôi.” xong, Trần Nhược Hồng đợi bác Trương hết lời, cúp máy ngay lập tức.

      Nhìn điện thoại ngừng truyền đến những tiếng tút tút, bác Trương chỉ có thể bất đắc dĩ quyết định trong lòng. Nếu thể ngăn cản được con bé, vậy hãy thành toàn cho nó thôi, ít nhất như vậy bù lại được những tiếc nuối của người làm mẹ vì vứt bỏ con năm đó.

      Hoa Ngữ Nông lầu đương nhiên hề biết những gì xảy ra bên dưới, dựa người ngồi vào chiếc ghế salon rộng lớn kê gần cửa sổ thủy tinh sát đất, cả người được ánh sáng ấm áp rực rỡ bao quanh, lộ ra vẻ lười biếng và thích thú.

      Trong tay lúc này cầm quyển Hồng Lâu Mộng.

      biết đọc trong bao lâu, cảm thấy mắt có chút mệt mỏi, liền khép cuốn sách lại, chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi, chẳng qua ngờ được vừa mới ngả đầu, di động vang lên.

      Cầm di động lên nhìn, phát ra dãy số hiển thị là số điện thoại lạ, liền tò mò nghe thử.

      “Chào, xin hỏi là ai vậy?” Giọng của bình tĩnh và dịu dàng.

      “Là tôi, Ngữ Nông, tôi là Nhược Hồng.” Tiếng của đối phương vừa vang lên, Hoa Ngữ Nông liền cảm thấy đầu mình vang lên ‘ầm’ tiếng.

      ngờ là Trần Nhược Hồng gọi, vì sao ấy lại gọi đến?

      ra là Trần, xin hỏi… tìm tôi có chuyện gì ?” Cho dù lựa chọn tin Ninh Quân Hạo phản bội mình, nhưng chuyện xảy ra hôm qua vẫn khiến có chút thoải mái, giờ phút này Trần Nhược Hồng đối với quả bom hẹn giờ, làm thấy hết sức bất an.

      “Sao lại khách khí với tôi vậy chứ? Cứ gọi tôi Nhược Hồng là được rồi, hay là cảm thấy lấy thân phận của mình, vẫn nên giữ khoảng cách với tôi hơn, thích hợp cùng tôi kết bạn?” Trần Nhược Hồng đối với cách gọi ‘ Trần’ của Hoa Ngữ Nông có chút thoải mái, trong giọng có vẻ thất vọng.

      phải, tôi có ý đó, tôi đương nhiên nguyện ý trở thành bạn của …” Hoa Ngữ Nông lo lắng cách của mình cẩn thận làm Trần Nhược Hồng tổn thương, liền vội vàng lên tiếng giải thích.

      Trần Nhược Hồng thấy thế, ở đầu bên kia điện thoại nở nụ cười, : “Ha ha, tôi biết phải loại người đó mà, cần gấp gáp, tôi chỉ đùa với thôi.”

      ra là thế, nhưng mà, còn chưa mình tìm tôi có việc gì đâu đấy.” Hoa Ngữ Nông có chút khó hiểu trong lòng, cho dù bọn họ từng gặp nhau trước đó, nhưng vẫn còn ‘kẻ thứ ba’ đứng giữa là Ninh Quân Hạo nữa mà, đâu có tồn tại mối quan hệ cá nhân nào chứ.

      [​IMG]CHƯƠNG 33: LÁI XE.

      “À, là thế này, tối mai Quân Hạo có bữa tiệc cần tham gia, âu phục của ấy đưa đến cửa hàng, vốn dĩ là tôi đến đó lấy rồi mang về nhà cho ấy, nhưng mà bây giờ tôi có chút việc bận thể được, cho nên biết có thể phiền đến đó lấy giúp tôi được ? chỉ cần đem quần áo mang về nhà là được rồi.” Trần Nhược Hồng lên tiếng nhờ Hoa Ngữ Nông giúp đỡ, giọng của ta nghe rất là vô hại, song vẻ mặt lại hết sức ngoan độc.

      “Vậy sao, thế trước hết gửi địa chỉ đến di động của tôi , bây giờ tôi qua lấy cũng được.” Hoa Ngữ Nông nghĩ ra được lí do nào để từ chối, thực tế, từ trước đến nay cũng ít khi từ chối người khác, huống chi chuyện này còn liên quan đến chồng mình, thân là người làm vợ, nếu chuyện tới cửa, dĩ nhiên trốn tránh.

      Có điều, ngày mai Ninh Quân Hạo cần tham gia tiệc tối ư? Vì sao nghe nhỉ?

      Chẳng lẽ định mang vợ theo? Hay là…

      Quên , quyết định tiếp tục đoán mò nữa, bởi vì đợi đến khi lấy được quần áo đem tới trước mặt , tin là đáp án cũng có được.

      Cúp điện thoại, Hoa Ngữ Nông thay bộ váy liền màu xanh ngọc, phối với đôi giày đế bằng màu trắng, đội chiếc mũ xanh lam xuống dưới nhà.

      Bác Trương dưới lầu từ trong phòng ra, thấy Hoa Ngữ Nông muốn tới cửa, vẻ mặt bà có chút mất tự nhiên mỉm cười với , sau đó hỏi: “ chủ muốn ra ngoài sao?”

      “Vâng, bây giờ chú Lý có rảnh ạ? Cháu muốn lấy quần áo dự tiệc giúp Quân Hạo.” Hoa Ngữ Nông gật gật đầu, quay sang hỏi bác Trương.

      “Chú Lý có ở nhà, tôi vừa bảo ấy lái xe đưa A Bình đến siêu thị mua đồ rồi, có lẽ phải hai tiếng nữa mới trở về, nếu đưa địa chỉ cho tôi, tôi giúp chủ lấy.” Bác Trương xong, ánh mắt liền có chút mờ ám.

      “Vậy à…” Hoa Ngữ Nông nghe vậy, vẻ mặt hơi do dự, nhưng rất nhanh sau đó, liền : “Cháu tự mình lái xe cũng được, trong gara còn có xe ?”

      “Xe thể thao của cậu chủ ở trong gara, nhưng mà, chủ, phải tự mình lái xe sao? Trước giờ tôi chưa từng nhìn thấy lái xe mà.” Bác Trương xong, trong giọng điệu mang theo lo lắng, chẳng qua chút lo lắng này lại mang theo vài phần , vài phần giả, khó mà phát .

      Hoa Ngữ Nông cười híp mắt nhìn bác Trương : “Yên tâm , đừng nhìn dáng vẻ nhát gan thường ngày của cháu, ra kỹ thuật lái xe của cháu tồi đâu đấy. Bác Trương, bác đem chìa khóa xe đến cho cháu , cháu tự lái xe cũng được, cháu cố gắng chú ý an toàn lúc đường.”

      Bác Trương nghe thế, cũng tiếp tục ngăn cản nữa. thực tế, có lẽ cho tới bây giờ bà ta hề có ý định ngăn cản , vì thế, rất nhanh sau đó, chìa khóa chiếc xe Ferrari của Ninh Quân Hạo liền ở tay của Hoa Ngữ Nông.

      Ngồi ghế lái, Hoa Ngữ Nông hít sâu hơi, khởi động xe, chậm rãi ra khỏi nhà xe, về phía địa chỉ mà Trần Nhược Hồng nhắc đến.

    5. thuyle

      thuyle Well-Known Member

      Bài viết:
      441
      Được thích:
      364
      CHƯƠNG 34: TAI NẠN Ô TÔ[​IMG]

      Xe chạy được phân nửa đường tới ngã tư, Hoa Ngữ Nông nhìn báo hiệu đèn xanh, tiếp tục duy trì khoảng cách bốn năm mét với xe phía trước, nhưng đúng lúc điều khiển xe chuẩn bị thuận lợi vượt qua đèn xanh di động trong túi đặt ghế lái phụ bất ngờ rung lên.

      nhanh chóng dẫm mạnh chân ga, định dừng tại chỗ này để nghe điện thoại, ngờ đúng lúc này, phía đường giao đằng trước đột nhiên xuất chiếc xe tải, với tốc độ cực nhanh, va chạm với xe trong nháy mắt khiến nó lật nhào.

      Chỗ này vốn phải ngã tư đường đông đúc cho lắm, thế nên lúc tai nạn xảy ra, cũng có cảnh sát giao thông ở trường.

      Hoa Ngữ Nông chỉ cảm thấy từ dưới chân truyền đến cảm giác đau đớn khủng khiếp, đầu đập mạnh vào phía trước xe, liền bất tỉnh nhân .

      Phía bên này, Ninh Quân Hạo vừa mới từ văn phòng đến bãi đỗ xe, định gọi điện thoại cho Hoa Ngữ Nông, bảo chuẩn bị ra khỏi nhà, về đón . Thế nhưng điện thoại kêu vài tiếng ai nghe, trực tiếp truyền tới thông báo có người nhận máy.

      Cảm thấy kỳ lạ, lập tức gọi điện thoại về nhà, tuy nhiên lúc nhận được tin Hoa Ngữ Nông rời khỏi nhà mình, chẳng hiểu sao, ngay khi ấy, cảm giác có loại dự cảm bất an tràn ngập trong lòng.

      Mở radio trong xe, rất nhanh sau đó nghe thấy tin tức cập nhật mới nhất về tình hình giao thông lúc này, đúng hơn chính là vụ tai nạn ô tô của Hoa Ngữ Nông. MC dùng tiếng vô cùng máy móc thông báo mọi người đường vòng để tránh xảy ra tình huống kẹt xe, lúc sau còn cho biết trước mắt người bị thương được đưa đến bệnh viện cấp cứu.

      Ninh Quân Hạo trực tiếp liên hệ Hoa Ngữ Nông cùng với vị trí của tai nạn xe cộ này, chẳng qua cuộc điện thoại sau đó khiến cho trái tim vốn lơ lửng của lập tức vọt lên tận cổ họng.

      “Xin chào, đây là bệnh viện, xin hỏi có phải là chồng của chủ nhân số điện thoại này ? Vợ của xảy ra tai nạn, ở trong phòng cấp cứu, mời mau đến đây để làm các giấy tờ nhập viện.”

      Điện thoại do người từ bệnh viện gọi tới, lúc ấy khi Hoa Ngữ Nông nằm xe cứu thương cùng với bác sĩ và y tá, túi xách cũng rơi ra cùng, hơn nữa y tá còn tìm được giấy chứng minh và điện thoại di động của , còn tìm thấy cuộc gọi gần đây nhất đến từ người tên là “Chồng”, thế nên cho rằng người gọi cú điện thoại này chính là chồng của Hoa Ngữ Nông.

      Ninh Quân Hạo nghe thấy tin này, khỏi cau mày lại, vội vàng hỏi: “Tình huống của ấy giờ thế nào? Có nguy hiểm ?”

      “Tạm thời vẫn chưa biết được, người bệnh ở trong phòng cấp cứu để phẫu thuật, mời đến bệnh viện hoàn tất các thủ tục ngay, nếu cần phải phẫu thuật thêm nữa, cần có người nhà ký tên mới được.” xong, y tá báo địa chỉ bệnh viện, sau đó cúp máy.

      Ninh Quân Hạo kịp nghĩ thêm bất cứ chuyện gì, lập tức quay đầu xe về phía bệnh viện.

      [​IMG]CHƯƠNG 35: CHUYỂN VIỆN.

      Lúc Ninh Quân Hạo đến được bệnh viện, Hoa Ngữ Nông ở trong phòng phẫu thuật tiến hành cấp cứu. hoàn tất các thủ tục xong liền bồn chồn đứng trước cửa phòng, biết được tình huống bên trong ra sao.

      Đợi hơn tiếng đồng hồ, đèn đỏ phòng cấp cứu mới tắt, Hoa Ngữ Nông được người ta đẩy ra từ bên trong, lúc này vẫn lâm vào tình trạng hôn mê như cũ.

      “Bác sĩ, tình huống của ấy thế nào? Có bị thương nặng ?” Nhìn thấy bác sĩ đeo khẩu trang theo phía sau, Ninh Quân Hạo lập tức tiến lên hỏi.

      “Bệnh nhân có nguy hiểm về tính mạng, yên tâm. Đùi bị va chạm với tay lái nên gãy xương, đầu cũng có vết tích bị va chạm, nhưng tính là quá nghiêm trọng, bên trong tụ huyết, chỉ bị chấn động chút, mấy tiếng sau tỉnh lại thôi.” Bác sĩ qua về tình huống của Hoa Ngữ Nông, sau đó nhìn Ninh Quân Hạo trước mặt, thêm: “Tối nay hãy sắp xếp người ở lại bên cạnh ấy.”

      Ninh Quân Hạo biết được vết thương của Hoa Ngữ Nông nguy hiểm gì đến tính mạng xong, trái tim treo lửng lơ nãy giờ liền hạ xuống. Khi nghe thấy bác sĩ bảo buổi tối hãy sắp xếp người ở lại bệnh viện cùng ấy, chân mày liền khẽ nhíu lại, sau đó hỏi: “Tình huống của ấy lúc này có thể chuyển viện được ?”

      “Chuyển viện? Tốt nhất là , trong các bệnh viện công lập bây giờ, chỗ của chúng tôi chính là hạng nhất, toàn bộ thành phố còn bệnh viện nào có điều kiện tốt hơn nơi này. Đương nhiên, nếu như lo lắng đến vấn đề viện phí …” Bác sĩ nghĩ rằng Ninh Quân Hạo muốn chuyển viện bởi vì vấn đề viện phí, nên cố gắng giữ tiếp tục ở lại trị liệu tại bệnh viện này.

      Chẳng qua, Ninh Quân Hạo đời nào cho ông ta cơ hội như thế, cắt ngang lời bác sĩ: “Tôi muốn chuyển ấy đến bệnh viện tư nhân Nhân Tâm, tuy rằng bệnh viện của các ông rất tốt, nhưng tình trạng của ấy như vậy phải ngày ngày hai là có thể ra viện, tôi hy vọng ấy được chữa trị ở nơi thoải mái hơn.”

      “Chuyện này…như vậy …” Bác sĩ vừa nghe muốn chuyển đến bệnh viện tư nhân tốt nhất thành phố này, vẻ mặt liền có chút xấu hổ, nhanh chóng : “ thành vấn đề, chờ bệnh nhân tỉnh lại, chúng tôi sắp xếp xe cứu thương giúp ấy chuyển viện là xong.”

      “Vậy làm phiền ông.” Ninh Quân Hạo gật đầu, sau đó xoay người sang chỗ khác, vừa về phía phòng bệnh của Hoa Ngữ Nông, vừa lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Tuấn Hiền, dặn dò ta lập tức liên lạc với viện trưởng bệnh viện Nhân Tâm, chuẩn bị tốt phòng bệnh chờ bọn họ chuyển đến.

      Bởi vì trước mắt Hoa Ngữ Nông còn ở trong giai đoạn hôn mê, nên bác sĩ sắp xếp cho vào phòng bệnh người.

      Ninh Quân Hạo vào phòng bệnh, thấy phần đầu bị băng gạc màu trắng quấn xung quanh của Hoa Ngữ Nông, khỏi cảm thấy trong lòng mình mơ hồ đau đớn!

      Đây là lần đầu tiên nhìn thấy suy yếu nằm trước mặt mình, cũng là lần đầu tiên cảm giác được, ra người phụ nữ này đối với mình mà , quan trọng nhiều đến vậy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :