1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chồng cũ, anh nợ em một đứa con – Thiến Hề(101c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyle

      thuyle Well-Known Member

      Bài viết:
      441
      Được thích:
      364
      CHƯƠNG 11: KHÁCH MỜI MÀ ĐẾN.

      tới cầu thang, vừa liếc mắt liền nhìn thấy toàn bộ người nhà họ Ninh ở trong phòng khách chờ xuất của mình. Khi bóng dáng Hoa Ngữ Nông xuất trước mắt mọi người, toàn bộ ánh nhìn đều rơi xuống thân , giờ phút này Ngữ Nông cảm thấy được làn da toàn thân càng thêm ngứa ngáy.

      Cố nén khó chịu thân, tận lực để bản thân trở nên thong dong bình tĩnh, trong lòng vẫn còn nhớ , Ninh Quân Hạo từng qua, thích người phụ nữ phóng khoáng. Mà giờ phút này, đứng nhìn từ phía xa, ánh mắt vô cùng chăm chú, còn mang theo nét cười thấp thoáng nữa.

      Trong lúc bước xuống, Ninh Quân Hạo kịp thời tới chân cầu thang, vươn tay đón nàng.

      Khi bàn tay nhàng đặt vào lòng bàn tay ấm áp to lớn của , ánh mắt Ninh Quân Hạo lơ đãng nhìn thấy làn da mơ hồ có chút ửng đỏ bên dưới.

      Dưới dẫn đường của Ninh Quân Hạo, hai người song song bước đến trước mặt cha mẹ ngồi ngay ngắn ghế salon trong phòng khách từ sớm, sau đó dưới dẫn dắt của người điều khiển chương trình, những lời cát tường và cảm ơn, rồi quỳ xuống, kính trà, bái lạy.

      “Con ngoan, sau này con chính là thành viên của nhà họ Ninh rồi, nhất định phải giúp đỡ Quân Hạo tốt, trở thành người vợ hiền, sớm ngày giúp Ninh gia chúng ta sinh con nối dõi, biết ?” Ninh Húc Đông đặt vào tay Hoa Ngữ Nông bao lì xì to, giọng điệu hiền từ .

      “Con biết, cảm ơn cha.” Hoa Ngữ Nông nhu thuận tiếp nhận bao lì xì, ấm giọng đáp.

      Tiếp đó, Dương Thải Phân cũng cầm tay hai bao lì xì, đưa cho từng người rồi : “Những gì cần dặn dò, cha của hai đứa cũng đều hết, mẹ dài dòng, từ nay về sau, các con chỉ cần vợ chồng hòa thuận, chung sống yên lành là được rồi.”

      “Con biết, cám ơn mẹ.” Hoa Ngữ Nông nhận lấy bao lì xì, ngoan ngoãn .

      “Mau lên, gặp qua những người lớn trong nhà, hôm qua trong hôn lễ có quá nhiều người, có chào hỏi họ tử tế được.” Dương Thải Phân xong, cũng đứng lên, dẫn Ninh Quân Hạo và Hoa Ngữ Nông đến chỗ mấy người lớn tuổi giới thiệu qua lần.

      Đến khi Hoa Ngữ Nông vất vả gặp mặt hết được toàn bộ dì chú bác trong nhà họ Ninh, liền cảm thấy toàn thân càng lúc càng khó chịu, sao nhịn được nữa, cơn ngứa ngáy khiến chỉ muốn vươn tay ra gãi cho bớt mà thôi.

      Đúng lúc Hoa Ngữ Nông muốn kiếm cớ rút lui để cởi bỏ quần áo, ngoài cửa đột nhiên xuất có gương mặt thanh thuần động lòng người, mặc bộ lễ phục màu vàng nhạt, tuổi vẫn còn khá trẻ. Dung mạo nháy mắt thu hút được ít chú ý của mọi người.

      “Chủ tịch, phu nhân, ngại quá, tuy rằng hôm nay là yến tiệc của người trong nhà, nhưng Nhược Hồng vẫn mời mà đến.” trẻ tuổi hào phóng tới trước mặt Ninh Húc Đông và Dương Thải Phân, mỉm cười với bọn họ.

      đây là…” Ninh Húc Đông nhìn người phụ nữ trước mắt, có chút nghi ngờ hỏi.

      ấy là bạn của con, cũng chính là trưởng phòng quản lí quan hệ xã hội Trần Nhược Hồng.” Ninh Quân Hạo nhanh chóng giới thiệu với mọi người vị khách mời mà tới này.

      “Ngại quá tổng tài, tuần trước lúc nhận được chỉ thị của , đáng lẽ em nên lập tức quay lại, nhưng mà lúc ấy vẫn còn có số việc chưa hoàn thành xong, còn chưa bàn giao ràng nên chưa kịp quay về. Ngày hôm qua bỏ lỡ mất hôn lễ của và phu nhân, cho nên ngày hôm nay em mạo muội đến đây xin bồi tội, hy vọng quấy rầy đến mọi người. Đây là thủy tinh Urugoay em đặc biệt lấy làm lễ vật mừng ngày kết hôn của hai người, chúc hai người sống đến răng long đầu bạc, trăm năm hòa hợp.” xong, Trần Nhược Hồng đưa chiếc hộp trong suốt trong tay đưa đến trước mặt Ninh Quân Hạo.

      “Cám ơn.” Ninh Quân Hạo nhận lấy chiếc hộp, chỉ thản nhiên nhìn lướt qua sau đó tùy tiện giao cho người trợ lý bên cạnh, rồi : “Nếu đến đây rồi, dùng cơm rồi hãy .”

      “Em đây liền cung kính bằng tuân mệnh.” Trần Nhược Hồng nghe vậy, vô cùng lớn mật đáp ứng.

      Mà lúc này Hoa Ngữ Nông sắp bị cơn dị ứng giày vò đến muốn phát điên rồi, trong lúc Ninh Quân Hạo và Trần Nhược Hồng chuyện, cố muốn lặng lẽ rời khỏi tầm mắt của mọi người, nhưng ngờ, vừa mới được vài bước bị Trần Nhược Hồng đứng ở phía xa gọi lại.

      [​IMG]CHƯƠNG 12: BỐI RỐI RỜI .

      “Phu nhân, lúc trước máy bay về nước tôi có được nghe báo chí đăng tin về hôn lễ giữa và tổng tài, giới truyền thông cũng dùng ít những từ ngữ hoa mĩ để đánh giá con người , giờ được gặp mặt, quả nhiên chính là cao quý thanh lịch, xem ra phóng viên tòa soạn báo hề khuếch đại lời rồi.” Trần Nhược Hồng mỉm cười nịnh nọt với Hoa Ngữ Nông.

      Lời này nghe vào trong tai Hoa Ngữ Nông hoàn toàn có bất cứ ý nghĩa gì, chính xác mà , giờ phút này căn bản hề có tâm tình nghe người ta chuyện. Cả người như bị kim đâm, kiến chích, khó chịu vô cùng khiến nội tâm ngừng vật lộn, rất rất muốn dùng sức xé toạc lớp da thân thể mình.

      Bởi vì Hoa Ngữ Nông yên lòng nên mới nghe những gì Trần Nhược Hồng , vì thế có bất kỳ phản ứng nào, nhất thời khiến Trần Nhược Hồng vô cùng xấu hổ.

      “Ngữ Nông, em làm sao vậy? Trần tiểu thư chuyện với em đấy.” Ninh Quân Hạo nhận ra bất thường của Hoa Ngữ Nông, lập tức nhàng vỗ lưng nhắc nhở.

      Cái vỗ này của mạnh lắm, song vừa lúc lại đem mọi cảm giác khó chịu trong cơ thể mà Hoa Ngữ Nông cố gắng áp chế toàn bộ vạch ra ngoài, nhất thời, dưới chân như có chút nhũn ra đẩy đẩy Ninh Quẩn Hạo, chân lùi về đằng sau mấy bước, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, vội vàng ném ra câu: “ xin lỗi, tôi…thân thể của tôi có chút thoải mái, trước xin lỗi tiếp được…”

      xong, liền cuống quít bỏ chạy lên tầng , lưu lại đám người chẳng hiểu chuyện gì xảy đến.

      “Sao lại thế này? Đây là…con bé…như thế nào…” Dương Thải Phân phục hồi tinh thần nhanh nhất, bà chỉ vào Ninh Quân Hạo hỏi.

      bằng mọi người trước cứ ra hoa viên dùng đồ lót dạ , mời…mời…” Ninh Quân Hạo lập tức phản ứng ngay, chỉ dẫn mọi người tiến vào trong vườn hoa.

      Nhất thời, mọi người đồng thời phục hồi tinh thần lại, dưới chỉ dẫn của Ninh Quân Hạo cùng đến hoa viên. Trần Nhược Hồng là người ra khỏi phòng khách cuối cùng, đến bên người Ninh Quân Hạo : “Quân Hạo, chúc mừng cưới được người vợ xinh đẹp như thế.”

      “Cảm ơn, tôi phải lên xem ấy thế nào, cứ tự nhiên.” Khóe miệng Ninh Quân Hạo hơi gợi chút ý cười, nhưng sau đó nhanh chóng xoay người lên tầng .

      Tiến vào phòng ngủ, Ninh Quân Hạo hề nhìn thấy bóng dáng Hoa Ngữ Nông, ngược lại nghe được trong nhà tắm có tiếng nước truyền đến.

      Đáy lòng khó hiểu, nhanh chóng đến cửa phòng tắm, mạnh mẽ mở cánh cửa bằng thủy tinh ra, cửa cũng bị khóa trái, cho nên liếc mắc cái liền thấy được bức tranh mỹ nhân tắm.

      Chẳng qua, mỹ nhân có chút kỳ quặc…

      CHƯƠNG 13: NGỐC NGHẾCH. [​IMG]

      “Em làm cái gì vậy? thân của em sao lại…” nhìn những nốt đỏ dày đặc che kín thân , vẻ mặt kinh ngạc hỏi.

      dùng nước nóng tẩy rửa thân mình, Hoa Ngữ Nông nghe vậy vội vàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng, rất nhanh, ý thức được giờ phút này mình hề mặc quần áo, vì thế lập tức vươn tay tùy tiện nắm lấy chiếc khăn bên cạnh quấn vào người.

      Ninh Quân Hạo thấy vậy liền bước đến trước mặt , tay vươn ra kéo vào trong lồng ngực mình, ngăn cản cố dùng khăn tắm bao lại thân thể, lớn tiếng hỏi lại lần nữa: “ cho biết, đây là chuyện gì? Vì sao thân thể em lại có nhiều nốt ban đỏ như thế? Lúc sáng rời giường phải vẫn còn tốt hay sao?”

      “Vâng…là do em…em bị dị ứng…” Hoa Ngữ Nông lúc này chỉ cảm giác được đại não mình hỗn độn, thân thể ướt sũng vô lực tựa vào trong ngực , ánh mắt nhút nhát có chút khiếp đảm nhìn Ninh Quân Hạo, giọng đáp.

      “Dị ứng? yên lành vì sao lại bị dị ứng?” Hiển nhiên vẫn còn nghi hoặc với câu trả lời của , ít nhất cũng cho rằng, theo như khoảng cách từ phòng ngủ tới phòng khách cùng với đám hoa tươi trong nhà đến mức khiến dị ứng nhanh đến vậy.

      “Quần áo…Da của em…Em chỉ mặc quần áo làm từ sợi tơ tằm và sợi tổng hợp tinh khiết…Nếu là quần áo có vải sợi tổng hợp, em thể mặc lên người, bằng bị dị ứng…” xong, nâng tay chỉ vào bộ váy áo sớm bị thay ra vứt sàn nhà tắm.

      Ninh Quân Hạo cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân dị ứng, vì thế cũng thêm gì, chỉ đem khăn tắm bao lại thân thể kỹ càng lại lần nữa, rồi bế lên ra ngoài.

      ngờ được Ninh Quân Hạo đột ngột ôm lấy mình, Hoa Ngữ Nông kinh ngạc há hốc miệng, muốn cái gì nhưng cuối cùng lại thôi, chỉ tùy ý để ôm mình ra khỏi nhà tắm, đến chiếc giường lớn trong phòng ngủ.

      Dịu dàng đặt lên giường xong, kéo chăn che lên thân thể , sau đó : “Nếu biết mình mặc quần áo có sợi tổng hợp bị dị ứng, vì sao em cự tuyệt mặc cái bộ váy áo kia?”

      “Bác Trương , đó là thứ mẹ chồng tự tay chọn lựa cho em, hơn nữa mặc váy đó là truyền thống nhiều năm của Ninh gia rồi, cho nên em…” Tiếng của càng lúc càng dần, giờ phút này trong đầu vẫn còn hồi tưởng đến bộ dạng ngốc nghếch để mặc nhìn chằm chằm thân thể của mình ban nãy.

      nàng ngốc!” Nghe được lời giải thích của , liền thấp giọng thầm mắng tiếng rồi xoay người về phía cửa.

      “Cái kia…” Hoa Ngữ Nông thấy phải , đột nhiên nhớ tới thất thố của mình ban nãy, hình như phá hỏng mọi chuyện rồi, vì thế nhịn được gọi với theo bóng lưng : “Mọi người bên dưới có phải hay đều…”

      cần lo lắng cho người khác, trước hãy chăm sóc tốt cho chính mình, ngồi yên đấy đừng có lộn xộn, lập tức gọi bác sĩ tới xem qua cho em.” Ninh Quân Hạo biết lo lắng tàn cuộc bên dưới, vì thế lạnh lùng cắt đứt lời của , để Hoa Ngữ Nông có thể an tâm nghỉ ngơi, sau đó liền đầu quay lại bước về phía cửa.

      Căn phòng trong nháy mắt trở nên an tĩnh như trước, nhất thời, Hoa Ngữ Nông cảm giác lòng mình cũng bình tâm hơn, chẳng qua chỉ cần nghĩ tới vừa nãy Ninh Quân Hạo nhìn thấy bộ dáng cả người nổi toàn nốt đỏ của mình, liền cảm thấy hết sức chán chường, thậm chí trong lòng cũng khỏi suy nghĩ miên man, ấy liệu có cho rằng thân thể khó coi quá ?

    2. thuyle

      thuyle Well-Known Member

      Bài viết:
      441
      Được thích:
      364
      [​IMG]CHƯƠNG 14: NHẬN LỖI.

      Ninh Quân Hạo vừa xuống tầng liền phân phó quản gia gọi điện cho bác sĩ tư nhân của Ninh gia để ông ta qua đây xem bệnh cho Hoa Ngữ Nông. Sau đó liền vào trong hoa viên tìm gặp Ninh Húc Đông và Dương Thải Phân để giải thích nguyên nhân thất thố của Hoa Ngữ Nông ban nãy, gạt bỏ mối nghi ngờ trong lòng họ.

      Yến tiệc buổi trưa trôi qua, các tân khách ồn ào náo nhiệt rời , vườn hoa trong biệt thự nhà họ Ninh nhất thời an tĩnh ít.

      Hoa Ngữ Nông sau khi uống thuốc mà bác sĩ đưa cho, tình trạng dị ứng liền tốt lên ít, bởi vì lúc này có việc gì làm, liền dựa vào đầu giường yên lặng đọc sách.

      bao lâu sau, từ cửa truyền đến tiếng gõ đều đặn, lập tức đặt quyển sách sang bên, hướng về phía cửa : “Mời vào.”

      Người tới phải ai khác chính là bác Trương, người lấy váy áo cho mặc, sau khi bước vào phòng, bác Trương liền lập tức xoay người hướng Hoa Ngữ Nông giải thích: “ xin lỗi chủ, là sơ sót của tôi, biết bị dị ứng với những quần áo làm từ sợi tổng hợp.”

      Hoa Ngữ Nông nghe vậy, sắc mặt hơi có chút xấu hổ, lập tức : “Bác Trương, bác làm cái gì vậy? cần xin lỗi với tôi, đây cũng đâu phải lỗi của bác. Quần áo phải bác bức tôi mặc vào, đây đều là do tôi tự mình quyết định mặc đấy chứ.”

      được, tôi phải nhận lỗi với , cậu chủ sai, tuy rằng quần áo này phải do tôi chọn, nhưng mà cần phải hiểu biết ràng tình trạng thân thể của phần trong công việc của tôi, tôi thậm chí ngay cả việc dị ứng với cái gì cũng biết cho nên mới tạo thành sai lầm ngày hôm nay, xin hãy tha thứ cho tôi.” Bác Trương cúi thấp đầu nhìn vẻ mặt Hoa Ngữ Nông.

      Hoa Ngữ Nông biết lời của bác Trương này rốt cuộc có mấy phần thành tâm, nhưng giờ phút này nếu như suy nghĩ nhiều hơn chút, phân tích tình toàn diện hơn chút nhất định có thể nghe ra trong lời của bác Trương đều cố gắng biểu đạt ý tứ, quần áo phải do bà ta chọn, cũng phải do bà ta bức mặc vào, chuyện dù gì cũng xảy ra, Dương Thải Phân nhất định có nửa điểm trách nhiệm nào, tất cả mọi chuyện đều chỉ có thể đổ lên đầu bác Trương, bởi vì Ninh Quân Hạo là lỗi của bà ta, chính là của bà ta.

      Hoa Ngữ Nông nghe được bác Trương nhắc tới Ninh Quân Hạo, mặc dù nghe ra ý ngầm trong lời của bà ta, nhưng vẫn hiểu nhất định là Ninh Quân Hạo bảo bác Trương tới đây nhận lỗi, tuy rằng cảm thấy hành động này có điểm chuyện bé xé ra to, nhưng đáy lòng vẫn thấy ấm áp, ít nhất như vậy chứng tỏ điều, hy vọng phải chịu bất kỳ ủy khuất nào.

      Mở miệng trấn an bác Trương vài câu, liền cho bà ta lui . Lúc này mặt trời mơ hồ xuống đến ranh giới phía Tây, sắc vàng rực rỡ cùng dần chuyển thành màu hồng, nhuộm đỏ những đám mây phía chân trời, đẹp đến mức nổi thành lời…

      Ninh Quân Hạo xuất lần nữa trước mặt Hoa Ngữ Nông là thời gian dùng bữa tối, người nhà cùng nhau dùng cơm xong, Ninh Húc Đông và Dương Thải Phân muốn xem ca kịch, phải rời khỏi nhà, mà Hoa Ngữ Nông biết mình nên đâu, cho nên chỉ có thể quay trở lại phòng.

      Đúng lúc chuẩn bị bước lên lầu, Ninh Quân Hạo ngồi ghế salon đột nhiên gọi lại, cất tiếng hỏi: “Nốt đỏ người em tan hết chưa? Thân thể thế nào rồi?”

      tốt hơn nhiều rồi, cần lo lắng cho em đâu.” dừng bước, có chút xúc động trả lời.

      “Vậy lên nhà thay bộ quần áo, mang theo cả hộ chiếu nữa, rồi dặn bác Trương phân phó người thay em thu dọn chút hành lý, với ra sân bay.” Ninh Quân Hạo .

      “Cái gì?” Hoa Ngữ Nông có chút hiểu ý tứ của , thu dọn hành lý mang theo hộ chiếu, đây là muốn ra nước ngoài hay sao?

      CHƯƠNG 15: HƯỞNG TUẦN TRĂNG MẬT. [​IMG]

      cần nước Pháp khảo sát hạng mục công trình, nếu em đồng ý, cũng có thể cho rằng chúng ta đương hưởng tuần trăng mật cũng được.” Ninh Quân Hạo mặt chút thay đổi giải thích ý tứ trong lời của mình, cuối cùng ném cho vẻ mặt thầm hỏi ‘em có hiểu ’.

      “Cái đó…Tuần trăng mật…này…” Hoa Ngữ Nông hề nghĩ tới thậm chí còn có kế hoạch mang hưởng tuần trăng mật, mặc dù bên trong đó mang theo ít việc công nhưng vẫn rất cao hứng, bởi vì từ lần đầu tiên gặp mặt cho đến lúc hai người quyết định kết hôn, chưa từng nghĩ tới có bất kỳ chuyện lãng mạn nào phát sinh người hết.

      “Còn nữa, nửa giờ tới máy bay cất cánh, nếu em còn tiếp tục ngốc nghếch đứng đó như vậy, có lẽ…”

      “Em biết rồi, em lập tức ngay.” còn chưa hết câu, bật người kịp phản ứng, dùng tốc độ nhanh nhất hai bước chạy lên cầu thang, cũng gọi bác Trương tìm người đến giúp mình thu thập hành lý, tự mình tiện tay nhét vào trong túi du lịch mấy bộ váy áo, sau đó lấy hộ chiếu ra, nhanh chóng chạy xuống dưới lầu.

      Ninh Quân Hạo nghĩ tới hành động của nhanh như vậy, khi thấy bộ dáng Hoa Ngữ Nông thở hổn hển xuất trước mặt mình, khóe miệng của tự giác lộ ra ý cười ý tứ hàm xúc bên trong.

      đường đến sân bay, cả người Hoa Ngữ Nông đều bị vây trong trạng thái ảo tưởng, đem toàn bộ những chuyện lãng mạn có thể phát sinh tại nước Pháp đặt vào người mình và Ninh Quân Hạo diễn thử lần, theo như thấy, đây chính là cơ hội tốt nhất để hai người có thể hiểu biết đầy đủ thêm về đối phương, đương nhiên tất cả ảo tưởng này đều lập tức dừng lại ngay khi hai người tiến tới sân bay.

      Bởi vì vừa bước vào trong, nhìn thấy hai người khác, đủ để đem toàn bộ ảo tưởng về thế giới riêng của vợ chồng trong sụp đổ.

      “Phu nhân tổng tài, chúng ta lại gặp mặt, người ta thường trong vòng ngày có thể gặp mặt hai lần hoặc thấy nhau hai lần ở những nơi khác nhau tuyệt đối chính là người có duyên, xem ra chúng ta rất có duyên với nhau rồi.” Vẻ mặt Trần Nhược Hồng tươi cười nhìn Hoa Ngữ Nông bước xuống từ xe sau Ninh Quân Hạo, hướng hỏi thăm.

      “Vâng…Đúng vậy, chúng ta quả là có duyên… cần gọi tôi là phu nhân tổng tài, trực tiếp gọi tôi là Ngữ Nông tốt hơn.” Hoa Ngữ Nông nhìn đại mỹ nhân như đóa hoa lili trước mắt, nhất thời hiểu , lần này Ninh Quân Hạo nước Pháp, mục đích chủ yếu là khảo sát cái gọi là hạng mục, thuận tiện mang hưởng tuần trăng mật mà thôi.

      “Tổng tài, vé đăng ký đổi được rồi, chúng ta chuẩn bị lên máy bay thôi.” Lúc này thư ký Lâm Tuấn Hiền từ nơi xa bước tới, hướng về phía Ninh Quân Hạo báo cáo.

      .” Ninh Quân Hạo ra lệnh tiếng, bốn người liền cùng nhau bước vào hành trình tiến tới nước Pháp.

    3. thuyle

      thuyle Well-Known Member

      Bài viết:
      441
      Được thích:
      364
      CHƯƠNG 16: TỨC GIẬN.

      Paris, kinh đô trữ tình trong mắt toàn bộ người thế giới, là nơi mà Hoa Ngữ Nông muốn tới từ lâu.

      Khi bước chân của dừng lại mảnh đất của thành phố cổ xưa và lãng mạn này, cảm giác mỗi hơi thở của mình đều như chìm đắm trong cảnh vật như tranh vẽ nơi đây.

      Vì sai lệch múi giờ, khi Hoa Ngữ Nông tỉnh lại chiếc giường lớn trong khách sạn, trong gian phòng chẳng còn bóng người, Ninh Quân Hạo cũng biết đâu.

      Xoay người xuống giường, kéo tấm rèm cửa vừa dày vừa nặng sang hai bên, phát bây giờ là ban đêm, vị trí của khách sạn nơi ở vừa lúc lại nằm trong trung tâm khu vực buôn bán sầm uất của thành phố, phóng mắt nhìn ra xa, cảnh đêm phồn hoa của Paris rực rỡ tráng lệ đều thu hết vào tầm mắt.

      Đúng lúc mê mẩn thưởng thức cảnh đêm trước mặt, thanh hết sức hợp thời phát ra từ trong bụng khiến Hoa Ngữ Nông đột nhiên nhớ tới, mình lâu chưa có ăn uống gì rồi.

      Thay quần áo xong, từ phòng ngủ tới phòng khách, vẫn phát được bóng dáng Ninh Quân Hạo như cũ,

      Cho là có chuyện gì vội vàng nên trước, thế là quyết định tự mình đến nhà ăn khách sạn kiếm chút đồ lót dạ trước , cầm ví ra khỏi phòng, đột nhiên nhớ tới nếu Ninh Quân Hạo trở về mà thấy mình sao, có thể rất sốt ruột, vì vậy tùy tay cầm lấy chiếc bút bàn cùng tờ giấy ghi chép, viết vài lời nhắn lại rồi đặt xuống, sau đó mang vẻ mặt tràn ngập mong chờ bữa tối lãng mạn nước Pháp bước ra khỏi phòng.

      Nửa giờ sau, Ninh Quân Hạo cùng Trần Nhược Hồng và Lâm Tuấn Hiền từ bên ngoài làm việc trở về, khi bọn họ vào phòng chuẩn bị đánh thức Hoa Ngữ Nông ăn chút gì lại phát trong phòng ngủ hề có bóng dáng của .

      Nhất thời, sắc mặt Ninh Quân Hạo dần dần đọng lại, vẻ mặt cũng trở nên lạnh lùng.

      Lâm Tuấn Hiền thấy thế, lập tức : “Tổng tài, có thể phu nhân tỉnh lại từ trước sau đó cảm thấy đói bụng nên xuống ăn trước rồi, bằng chúng ta đến nhà ăn tìm ấy .”

      Trần Nhược Hồng cũng phát vẻ mặt Ninh Quân Hạo có chút đúng, vừa định phụ họa với Lâm Tuấn Hiền để khuyên cần tức giận, bất chợt ánh mắt cẩn thận thoáng nhìn thấy tờ giấy nhắn lại của Hoa Ngữ Nông bị mọi người bỏ qua bàn, ta liền bất động thanh sắc thong thả bước tới gần, thừa dịp hai người còn lại chú ý, đem tờ giấy giấu vào lòng bàn tay, vo thành nắm, sau đó : “Thư ký Lâm sai, Ngữ Nông có thể vì đói bụng nên xuống nhà ăn dùng cơm trước rồi, chẳng qua dù vậy, ấy cũng cần để lại lời nhắn đưa cho người phục vụ để chúng ta có thể biết được hướng của mình chứ. Vậy , chúng ta nhanh chóng xuống tìm ấy . Paris thể so sánh với những nước khác, hơn nữa tiếng Pháp của Ngữ Nông cũng được tốt lắm, hy vọng phát sinh ra chuyện gì…”

      Trần Nhược Hồng còn tính tiếp tục điều gì đó thấy Ninh Quân Hạo nhanh chân bước ra ngoài cửa phòng, Lâm Tuấn Hiền cũng lập tức bước theo , đợi đến lúc Trần Nhược Hồng đuổi kịp mình, Lâm Tuấn Hiền đột nhiên thả chậm bước chân, thấp giọng bên tai ta: “Tuy rằng mới đến Ninh thị lâu, nhưng trước kia cùng tổng tài vốn là chỗ bạn bè, tôi tin biết được lúc nào nên cái gì, mấy lời thỏa đáng nên lung tung.”

      Trần Nhược Hồng nghĩ tới Lâm Tuấn Hiền đột nhiên giáo huấn chính mình, nhất thời ta cảm thấy mặt nóng rực lên, gương mặt vốn thanh thuần xinh đẹp lập tức nhiễm màu diêm dúa lẳng lơ và câu dẫn: “ biết tôi cùng Quân Hạo là chỗ bạn bè, như vậy tôi xin khuyên câu, đừng làm ra vẻ khôn ngoan, tôi hiểu Quân Hạo hơn nhiều so với đấy.”

      [​IMG] CHƯƠNG 17: CẢNH CÁO.

      Khi Ninh Quân Hạo bước vào trong nhà hàng, nhanh chóng thấy được Hoa Ngữ Nông ngồi gần cửa sổ, nhàn nhã hưởng thụ mỹ thực trước mặt mình.

      Lúc này tâm trạng của Hoa Ngữ Nông vô cùng tốt, uống rượu nho ngọt lành bản địa của nước Pháp, nghe những giai điệu nhạc động lòng người, thưởng thức cảnh đêm Paris tuyệt đẹp, ăn những món Pháp chính cống. Khi lơ đãng quay đầu nhìn quanh, chợt thấy đám người Ninh Quân Hạo về phía mình, mặt liền nở nụ cười sáng lạn, hướng bọn họ nhàng phất phất tay.

      Ninh Quân Hạo nhanh chóng tới trước mặt Hoa Ngữ Nông, Hoa Ngữ Nông chuẩn bị hỏi bọn họ định ăn món gì, nhưng chưa kịp mở miệng bị bắt lấy cổ tay, lôi cả người ra bên ngoài nhà ăn.

      “Làm sao vậy? xảy ra chuyện gì sao?” Hoa Ngữ Nông bị Ninh Quân Hạo kéo lý do khiến có chút khó hiểu, vừa vội vã bước về phía trước theo , vừa kỳ quặc hỏi.

      Ninh Quân Hạo lời nào, chỉ dùng sức lôi ra bên ngoài. Trần Nhược Hồng đứng sau thấy thế, định bụng nhấc chân theo, lại bị Lâm Tuấn Hiền giữ chặt: “Lúc này tổng tài nhất định muốn có người quấy rầy mình đâu, tôi dám cam đoan như thế đấy.”

      Trần Nhược Hồng vừa nghe ta vậy liền kiên trì theo sau nữa, chỉ hơi nhíu mày, khinh bỉ liếc mắt nhìn Lâm Tuấn Hiền cái rồi xoay người về phía ăn ngồi xuống chỗ.

      Ninh Quân Hạo lôi kéo Hoa Ngữ Nông vào thang máy, ấn số tầng mình ở, cửa thang máy vừa khép lại, trong gian bị khóa kín này, chỉ còn lại hai người bọn họ.

      “Rốt cuộc là sao vậy? Vì sao lời nào thế?” Hoa Ngữ Nông có thể cảm giác được tính tình Ninh Quân Hạo lúc này nóng nảy đến mức nào, chẳng qua là ai khiến cho tức giận đến vậy.

      Thang máy lên như gió, nhanh chóng dừng lại ở tầng hai mươi, khoảng thời gian đó, Ninh Quân Hạo từ đầu đến cuối lời, thẳng đến khi vào phòng, đẩy xuống sô pha, khiến ngã ngồi ghế, lúc này mới khom người, hai tay chống lên ghế salon, đem thân thể bé của vây trong cánh tay của mình, cúi đầu nhìn xuống, trầm giọng hỏi: “Vì sao ở yên trong phòng chờ trở lại?”

      “A… thế nên mới tức giận sao?” Hoa Ngữ Nông có vẻ hiểu được lí do bốc lửa của rồi, nhưng vẫn , vì sao phải tức giận như vậy.

      “Trả lời vấn đề của .” Hai mắt chăm chú nhìn vào , ép hỏi.

      “Bởi vì em đói bụng, lại biết khi nào các mới trở về, cho nên tự mình xuống dưới ăn chút gì đó, phải em để lại tờ giấy cho mọi người rồi sao? Chẳng lẽ mọi người nhìn thấy? Nhưng mà nếu như mọi người nhìn thấy, làm sao biết đường đến nhà ăn tìm em chứ?” Hoa Ngữ Nông chớp đôi mắt to tròn, vẻ mặt vô tội đáp lại .

      “Tờ giấy? Ở nơi nào?” Ninh Quân Hạo híp nửa con mắt, kỳ quặc hỏi.

      “Để ở đó…” Hoa Ngữ Nông chút suy nghĩ liền chỉ về phía chiếc bàn phía sau Ninh Quân Hạo, nhưng khi phát bàn ngoại trừ chiếc bút đặt lên tờ giấy còn gì cả, lập tức nghi hoặc nhìn Ninh Quân Hạo : “A…Tại sao lại có ở đây?”

      “Hoa Ngữ Nông, em nghe cho , nơi này là nước Pháp, phải thành phố Y, vốn tiếng Pháp đến gọi cơm còn được của em ở đây có chút tác dụng nào hết, nếu sau này em cứ tiếp tục chạy loạn như vậy, nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ai có thể chịu trách nhiệm được hết, hiểu chưa?” Vẻ mặt của vô cùng nghiêm túc nhìn , có vài phần cảnh cáo .

      CHƯƠNG 18: NHẬN LỖI [​IMG]

      “Vâng…Xin lỗi, em biết mình sai rồi, em…em nên như vậy…” Hoa Ngữ Nông bị thái độ của doạ sợ, vội vàng xin lỗi, mặc dù vẫn như cũ hiểu lý do vì sao tức giận.

      Ninh Quân Hạo nghe thấy xin lỗi nhưng sắc mặt vẫn dịu chút nào, bỗng đứng thẳng người, nhìn Hoa Ngữ Nông ngồi ghế salon bị doạ sâu, sau đó câu nào, xoay người về phía cửa, bước ra khỏi phòng.

      Hoa Ngữ Nông nhìn theo bóng lưng rời , trong đầu ngoại trừ kinh ngạc cũng chỉ còn lại dấu chấm hỏi to đùng.

      hiểu, chẳng qua mình chỉ xuống dưới ăn gì đó chút thôi, sao lại tức giận đến thế, hơn nữa, cũng có để lại lời nhắn mà, thấy sao?

      Sau khi Ninh Quân Hạo rời , khí vốn khẩn trương trong gian phòng dần bình tĩnh lại, Hoa Ngữ Nông vùi người ngồi sô pha, trong đầu vẫn quay quay tỉnh, cảm giác biết nên theo ai, đây là lần đầu tiên thấy Ninh Quân Hạo tức giận, ngờ bình thường dáng vẻ nhã nhặn lịch như thế mà bên trong lại cất giấu lạnh lùng đáng sợ, giờ phút này, hiểu biết về của lại tăng thêm tầng nữa.

      Ngồi yên ghế sofa hơn hai mươi phút, chuông cửa bỗng bất ngờ reo lên. Hoa Ngữ Nông giật nảy mình vì tiếng chuông chói tai ấy, là trở về sao? thầm nghĩ trong lòng, nhanh chóng đứng dậy rời khỏi ghế salon, chạy đến mở cửa.

      Khi cửa phòng mở ra, vẻ mong đợi mặt nháy mắt trở thành thất vọng.

      “Trợ lý Lâm, sao lại là ?” Nhìn Lâm Tuấn Hiền đứng ở cửa, cầm trong tay hộp đựng thức ăn, có chút tò mò hỏi.

      “Tổng tài biết chưa kịp ăn gì nên dặn tôi mang cơm lên cho .” Lâm Tuấn Hiền nâng bàn tay cầm hộp đựng thức ăn lên, sau đó .

      “A, mời vào.” Vừa nghe ta mình được Ninh Quân Hạo gọi đến, Hoa Ngữ Nông lập tức nghiêng người sang bên, ý bảo ta vào phòng.

      Lâm Tuấn Hiền khẽ gật đầu với , sau đó nhấc chân bước vào.

      tới bên sofa, đặt hộp đựng thức ăn trong tay xuống bàn, ngay cạnh khay trà, sau đó quay đầu nhìn Hoa Ngữ Nông : “Tổng tài cố ý nổi giận với đâu, mong đừng để trong lòng.”

      “A…” Hoa Ngữ Nông nghĩ Lâm Tuấn Hiền đến giải thích thay cho Ninh Quân Hạo, tạm thời có chút kinh ngạc, sau đó cười khổ tiếng : “Tôi để trong lòng, vì tôi biết ấy quan tâm đến tôi. Chỉ là…tôi hiểu, vì sao ấy lại tức giận đến thế…”

      “Có lẽ bởi vì tổng tài nhớ lại chuyện xảy ra bốn năm trước mà thôi.” rồi, Lâm Tuấn Hiền rơi vào trong suy tư.

      “Bốn năm trước? Chuyện gì xảy ra?” Hoa Ngữ Nông tò mò với lời ta , lập tức vặn hỏi.

    4. thuyle

      thuyle Well-Known Member

      Bài viết:
      441
      Được thích:
      364
      [​IMG]CHƯƠNG 19: HỒI ỨC

      có biết chuyện này hay , nhưng tổng tài ra còn có người em .”

      “Cái gì? ấy còn có người em ? Vậy tại sao hôn lễ của chúng tôi ấy tham dự? Hơn nữa, hình như chưa từng nghe thấy mọi người nhắc qua chuyện này mà. ấy ở nơi nào chứ?” Vẻ mặt Hoa Ngữ Nông tò mò nhìn Lâm Tuấn Hiền, tin tức này đối với quả có chút bất ngờ. Ninh Quân Hạo lại còn có người em , mà ai với về tồn tại của bé này.

      ra là biết. Em tổng tài tên là Ninh Nhã Nhàn, bốn năm trước sớm qua đời.” Lâm Tuấn Hiền xong, giọng điệu đột nhiên trở nên nặng nề hẳn.

      Hoa Ngữ Nông nghĩ tới nhận được đáp án như vậy, nhất thời ngây ngẩn cả người, lúc lâu sau, mới hồi phục lại tinh thần từ nỗi khiếp sợ, nghe thấy Lâm Tuấn Hiền tiếp tục : “Bốn năm trước, khi đó tổng tài vẫn còn ở New York học đại học, tôi là đàn em khóa dưới của ấy. Thời gian được nghỉ hè trong nước, Nhã Nhàn mình tới NewYork thăm tổng tài, kết quả tổng tài ở cạnh ấy được hai ngày, để ấy ở khách sạn nghỉ ngơi, đến trường xử lý chút chuyện xong rồi quay về khách sạn tìm em , ngờ lại nhận được điện thoại đòi tiền chuộc từ băng đảng Mafia ở NewYork.”

      …ý của là, Nhã Nhàn bị người bắt cóc ở NewYork sao?” Hoa Ngữ Nông suy đoán .

      “Đúng vậy, khi tổng tài đến khách sạn, nhân viên phục vụ rằng Nhã Nhàn ra ngoài, cũng đâu. Đến khi tổng tài tìm khắp nơi vòng, sau đó nhận được điện thoại đòi tiền chuộc, lúc đó ấy lập tức báo cảnh sát rồi chuẩn bị tiền chuộc, nhưng khi đến điểm hẹn giao tiền lại chỉ thấy được thi thể của Nhã Nhàn.” Lâm Tuấn Hiền tới đây, sắc mặt trở nên vô cùng ảm đạm.

      “Con tin bị giết sao?” Tuy biết rằng Ninh Nhã Nhàn chết từ bốn năm trước, nhưng giờ phút này trong đầu Hoa Ngữ Nông vẫn ra gương mặt khổ sở của Ninh Quân Hạo khi nhìn thấy thi thể của Nhã Nhàn, thầm suy nghĩ trong lòng, khi đó, nhất định đau đớn đến mức tài nào thở nổi.

      “Cho nên ngay khi chúng tôi trở lại khách sạn, phát ở trong phòng, tổng tài mới có thể phát hỏa lớn như vậy, bởi vì ấy lo lắng cho . Bốn năm trước cái chết của Nhã Nhãn đối với ấy mà tâm bệnh, ấy luôn luôn tự trách, giận bản thân lúc trước nên để em ở lại mình trong khách sạn.” Lâm Tuấn Hiền xong, nhắm nghiền hai mắt, giờ phút này nội tâm của ta cũng ngừng cuộn sóng. Là người chứng kiến cái chết của Ninh Nhã Nhàn, vĩnh viễn cách nào quên được vẻ mặt Ninh Quân Hạo khi đưa thi thể của Ninh Nhã Nhàn đến chỗ mọi người, nỗi đau thấu tận xương tủy ấy, giống như con dao nhọn, khắc sâu vào tâm khảm của mỗi người.

      Hoa Ngữ Nông ngờ được ra Ninh Quân Hạo phải trải qua chuyện như vậy, giờ phút này cuối cùngcô cũng hiểu ra lí do vì sao đối với chuyện mình biến mất, lại có nhiều phản ứng quá khích đến thế. Hóa ra là cẩn thận chạm vào miệng vết thương vẫn chưa kịp lành của , nỗi đau đớn máu thịt mơ hồ này khiến mất lý trí.

      “Thư ký Lâm, cám ơn cho tôi biết chuyện này, xem ra tôi hiểu biết quá ít về quá khứ của ấy rồi.” Thở dài hơi, Hoa Ngữ Nông nhìn về phía Lâm Tuấn Hiền vẫn còn trầm tư .

      “Những món này vẫn nên tranh thủ ăn lúc còn nóng, nguội rồi ăn ngon. Để tổng tài trở về rồi nghỉ ngơi, tôi quấy rầy hai người nữa, về phòng mình trước .” Lâm Tuấn Hiền nghe thấy lời của Hoa Ngữ Nông liền phục hồi lại tinh thần từ trong kí ức, đổi lại vẻ mặt bình thường của mình, nghiêm túc và có chút chân thành.

      “Được, cám ơn .” Hoa Ngữ Nông gật đầu chào ta, sau đó đứng nhìn Lâm Tuấn Hiền rời khỏi phòng.

      CHƯƠNG 20: CHƠI CHỖ NÀO? [​IMG]

      Khi Ninh Quân Hạo trở về phòng, Hoa Ngữ Nông sớm nghỉ, nhưng hề ngủ say.

      Nghe thấy tiếng bước vào phòng, rồi nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm, cảm giác nhịp tim của mình đập càng lúc càng nhanh. Dưới đáy lòng giống như chờ mong điều gì đó, tuy nhiên vẫn còn chút bận tâm, đúng vậy, lúc trước với rằng đưa hưởng tuần trăng mật, như vậy nếu là hưởng tuần trăng mật, hai người nhất định phát định vài chuyện gì đó.

      Chẳng qua, chuyện ngày hôm nay khiến nhớ lại đoạn kí ức đau đớn của ngày xưa, liệu còn có tâm tư làm chuyện đó với nữa hay sao?

      Khi Ninh Quân Hạo tắm rửa xong ra ngoài rồi nằm xuống bên cạnh mình, Hoa Ngữ Nông theo bản năng xê dịch thân thể về phía ngược lại, muốn tặng càng nhiều vị trí cho càng tốt.

      Ninh Quân Hạo biết lúc này hề ngủ, tuy nhiên có vẻ như cũng định chuyện gì với cả, nằm xuống được lúc, liền động đậy thêm nữa.

      Hoa Ngữ Nông nằm đưa lưng về phía , chờ đợi lâu cũng thấy chuyện gì, cũng chạm vào mình, lý giải theo bản năng rằng có thể vẫn còn giận chuyện lúc nãy, thế là cũng xoay người, chỉ giọng cùng bầu khí trước mặt: “ xin lỗi, chuyện hôm nay em làm khiến lo lắng, em cam đoan sau này bao giờ…làm như vậy nữa.”

      “Ngủ.” nghe thấy giọng của , chỉ thản nhiên đáp câu rồi lại lâm vào trầm mặc.

      Hoa Ngữ Nông nghe vậy, biết giờ phút này tâm trạng có lẽ vẫn còn buồn phiền, cũng dám quấy rầy thêm nữa, chỉ nhắm mắt lại tự thôi miên bản thân, hy vọng mình nhanh chóng vào giấc ngủ.

      Khi tỉnh lại vào sáng hôm sau, nhìn thấy Ninh Quân Hạo sớm gọi điểm tâm. Sau khi rửa mặt, thay xong quần áo, Hoa Ngữ Nông liền ra ngoài phòng khách, ngồi xuống bàn, tiện tay cầm lấy miếng bánh mì nướng, vừa ăn vừa hỏi Ninh Quân Hạo ngồi đối diện mình uống cà phê, đọc báo: “Ngày hôm nay bọn còn phải quan sát thực tế nữa sao?’

      ra muốn hỏi, hôm nay bọn vẫn tiếp tục làm và đưa chơi nữa sao cơ.

      “Ngày hôm nay sắp xếp công việc, em muốn đâu? Ăn xong bữa sáng cùng với em.” Ninh Quân Hạo hề ngẩng mặt khỏi tờ báo, trả lời lại.

      Hoa Ngữ Nông ngờ rằng hôm nay tốt như vậy, đặc biệt chơi cùng mình, nhất thời tưởng bản thân nghe lầm, mở to hai mắt nhìn , rất nhanh sau đó lập tức vui vẻ : “Em muốn tháp Eiffel, được chứ?”

      “Nơi đó có phải du khách đến rất nhiều hay ?” Ninh Quân Hạo nghe vậy, hơi nhíu mày hỏi ngược lại.

      “Vậy sao?” Hoa Ngữ Nông nghe được ý tứ “NO” trong lời của , vì thế nghĩ ngợi lúc, lại : “Vậy Khải Hoàn Môn sao?”

      “Em cảm thấy chỗ đó ít du khách hơn so với tháp Eiffel à?” Ninh Quân Hạo trực tiếp phản đối, vẫn chỉ hỏi ngược lại như trước.

      “Vậy …bảo tàng Louvre được chứ? Còn có nhà thờ Đức Bà Paris, lâu đài Versailles, trung tâm Pompidou, đại lộ Champs Elyseés sao?” Hoa Ngữ Nông biết trong mắt Ninh Quân Hạo nơi nào ở Paris có ít du khách hơn chút, vì thế ra toàn bộ những danh lam thắng cảnh mà từng đọc trong sách lịch sử và tạp chí, tùy ý Ninh Quân Hạo lựa chọn.

      “Những chỗ đó ngày mai đặc biệt sắp xếp hướng dẫn viên du lịch đưa em thăm.” Ninh Quân Hạo xong, đem tờ báo trong tay đặt xuống bàn, sau đó đứng dậy : “, đưa em đến chỗ chưa từng nghe ai đến.”

      “A? Đó là chỗ nào?” Hoa Ngữ Nông nghe vậy liền vội vàng đặt miếng bánh mì chưa kịp ăn hết lên bàn, sau đó đứng dậy

    5. thuyle

      thuyle Well-Known Member

      Bài viết:
      441
      Được thích:
      364
      CHƯƠNG 21: NÔNG TRƯỜNG RƯỢU NHO.

      Khi ô tô chở hai người chạy gần hai tiếng đồng hồ rồi dừng lại trước cửa nông trường tô lớn Hoa Ngữ Nông mới giật mình, Ninh Quân Hạo hề lừa , chỗ này quả chưa từng nghe ai nhắc đến.

      “Nơi này đẹp quá, là chỗ nào vậy?” Vừa xuống xe, Hoa Ngữ Nông liền há hốc mồm, nhìn nông trường đẹp đẽ và rực rỡ trước mắt mà cảm thán.

      “Là nông trường rượu nho do bạn người Pháp của mở, thôi, cậu ta nhất định đợi rất lâu rồi.” Ninh Quân Hạo xong liền hơi hơi gấp khúc cánh tay của mình, ý bảo Hoa Ngữ Nông đặt tay mình vào đó.

      Hoa Ngữ Nông kịp thời phản ứng lại, lập tức vòng tay qua khuỷu tay , hai người theo người đàn ông trung niên vừa bước tới chào đón bọn họ tiến vào trong nông trường.

      Lúc này trong lòng Hoa Ngữ Nông vẫn còn suy nghĩ, ra sớm quyết định tới nơi này, hơn nữa còn hẹn người ta trước nữa, thế lúc ở khách sạn sao còn hỏi muốn tới chỗ nào để làm gì? Cố ý tỏ vẻ tôn trọng ý nguyện của , sau đó lại mang tới nơi này là sao chứ?

      xuyên qua bãi cỏ rộng, bọn họ tới trước căn biệt thự bằng gỗ rất lớn, chỉ thấy người đàn ông tuổi xấp xỉ bằng Ninh Quân Hạo bưng chén rượu tựa người cạnh chiếc Piano màu trắng, giống như đợi họ đến vậy. Mà lúc này người ngồi trước chiếc đàn Piano màu trắng đấy là người Pháp còn trẻ tuổi, mái tóc dịu dàng buông xõa sau lưng, mặc chiếc váy liền áo màu hồng nhạt, mười đầu ngón tay linh hoạt bay múa những phím đàn đen trắng, ánh mắt hơi khép lại, mặt lộ ra nụ cười bình thản, tựa như thưởng thức những giai điệu động lòng người từ tay mình truyền đến.

      “Ninh, bạn tốt của tôi, lâu gặp, hy vọng cậu vẫn khỏe từ lúc chúng ta chia tay.” Khi người đàn ông kia nhìn thấy Ninh Quân Hạo xuất , mặt lập tức nở nụ cười tươi, giang rộng hai cánh tay bước nhanh về phía , dùng thứ tiếng Pháp thuần túy để chào hỏi.

      “Caci, nhìn cậu trông rất tốt, có thể thấy được cậu sống rất vui vẻ nhỉ.” Ninh Quân Hạo thân mật ôm ta, sau đó quay đầu giới thiệu với Hoa Ngữ Nông đứng ở bên mình: “Đây là Caci, bạn cùng trường kiêm bạn tốt ở NewYork của , Caci, đây là Hoa Ngữ Nông, vợ của mình. Nhưng mà ngại quá, vợ tớ được tiếng Pháp, thế nên đành nhờ cậu chú ý vậy.”

      “A, đường nhiên, đó là vinh hạnh của tớ. Nhưng mà cậu kết hôn sớm như vậy cơ à, điều này khiến tớ rất bất ngờ đấy.” Caci nghe vậy liền vươn tay ra, dùng tiếng ân cần chào hỏi cùng : “Rất hân hạnh được biết , Hoa…” Vế sau có lẽ do ta thể nhớ tên đầy đủ của Hoa Ngữ Nông, cho nên cuối cùng tài nào đọc tên của được.

      “Ngữ Nông, tôi gọi là Hoa Ngữ Nông, rất hân hạnh được quen biết .” Hoa Ngữ Nông lễ phép đưa tay nắm lấy bàn tay vươn ra của ta, sau đó liền lặp lại lời giới thiệu tên của mình.

      Caci đặt xuống mu bàn tay nụ hôn kiểu cách, sau đó xoay người nhìn vừa đánh Piano, lúc này tới đứng sau lưng mình : “Giới thiệu với mọi người, đây là Liudlima, vị hôn thê của tôi. ấy đàn piano rất hay, đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu khiến tôi ấy đấy.”

      Chào hỏi cùng Liudlima xong, Caci làm vị chủ nhà nhiệt tình hết mức, mời bọn họ thăm vườn nho của mình, sau đó tới chỗ hầm rượu. Khi vô số những thùng rượu bằng gỗ ra trước mặt Hoa Ngữ Nông, cảm giác cả người mình như chìm đắm trong bầu khí ngát hương đó vậy.

      “Tôi rất may mắn khi có thể đến chỗ này nhìn tận mắt nơi sản xuất ra rượu nho truyền thống của nước Pháp, nếu những người đến Paris du lịch đều có thể đến thăm nông trường rượu nho này là tốt.” Bước ra khỏi hầm rượu, Hoa Ngữ Nông vừa thưởng thức rượu nho Caci đặc biệt chuẩn bị cho bọn họ, vừa cảm khái .

      “Có lẽ em có thể suy nghĩ chút về chuyện đề nghị với ba lúc trở về, tăng cường hạng mục du lịch nông trường rượu nho ở nước Pháp, như vậy phải liền có thể khiến mọi người đều được giống như mình hay sao?” Ninh Quân Hạo lắc lắc chiếc ly chân dài trong tay, khẽ mỉm cười nhìn vẻ mặt say mê của Hoa Ngữ Nông, .

      CHƯƠNG 22: LỄ VẬT TUẦN TRĂNG MẬT. [​IMG]

      Hoa Ngữ Nông nghe xong lời của , lập tức cảm thấy hai mắt như tỏa sáng, nhanh chóng mở to mắt nhìn Ninh Quân Hạo : “Đề nghị này tệ, sao em lại nghĩ tới chứ? là quá thông minh, lúc về nhà em nhất định phải nhắc ba mới được.” xong, lại nhíu mày: “Nhưng mà, còn phải liên hệ với các nông trường rượu nho nữa cơ, em nghĩ những nông trường bình thường có lẽ muốn bị các du khách thường xuyên quấy rầy.”

      “Chuyện này , trước mắt phải nhà đây sao? đề cập qua hạng mục này với Caci, nếu bọn em mang du khách đến thăm nông trường của cậu ấy nhất định mang đến rất nhiều lợi ích và hiệu quả, ít nhất mọi người nhìn thấy loại rượu này hẳn ít hoặc nhiều nghĩ muốn mua chút về nhà, như vậy chính là công đôi việc, cậu ta có lý do để cự tuyệt.” Ninh Quân Hạo nhíu mày .

      Hoa Ngữ Nông nghe vậy, trong nháy mắt liền hiểu , lập tức thể tin nổi nhìn Ninh Quân Hạo : “ ra sớm nghĩ kỹ, cho nên hôm nay mới dẫn em đến chỗ này, mục đích chính là muốn em tự thể nghiệm trước phen đúng ? là quá tốt.”

      “Khó có được lúc em cao hứng như vậy, hạng mục kia xem như là lễ vật tuần trăng mật cho em.” Ninh Quân Hạo đối với cảm kích và hưng phấn của Hoa Ngữ Nông giống như sớm dự liệu trước, chỉ nhàng cười .

      “Lễ vật tuần trăng mật? vậy sao? Nhưng mà, em chuẩn bị lễ vật tặng lại cho , làm sao bây giờ?” xong, vẻ mặt liền có chút hối lỗi.

      “Em chỉ cần vui vẻ làm bà Ninh là tốt rồi.” Ninh Quân Hạo vươn tay lên nhàng cọ cọ cái mũi của , .

      Đối với động tác có chút cưng chiều này, Hoa Ngữ Nông cảm giác thân thể mình lập tức cứng đờ lại, cả gương mặt nhanh chóng đỏ ửng lên, lộ ra nụ cười tươi rói có chút thẹn thùng.



      Lúc ra khỏi nông trường, trời tối đen, Ninh Quân Hạo lái xe, với Hoa Ngữ Nông an tĩnh ngồi bên cạnh: “Nếu mệt nhắm mắt lại nghỉ ngơi chút, hai tiếng nữa chúng ta mới có thể về tới khách sạn.”

      “Em mệt, em chuyện cùng với .” Lắc lắc đầu, Hoa Ngữ Nông phấn chấn ngồi ngay ngắn lại, nghiêng đầu với Ninh Quân Hạo.

      “Được rồi, em mệt, nhưng muốn yên tĩnh chút.” Ninh Quân Hạo nhìn thấy vẻ cố chấp giữ vững tinh thần của , nhịn được có chút buồn cười, biết lo lắng mình lái xe trong đêm quá im lặng dễ mệt, chỉ muốn ngủ, vì thế mở nhạc trong xe lên, khúc nhạc du dương trong nháy mắt phiêu đãng trong gian chiếc xe tính là quá lớn này.

      Thấy muốn chuyện, Hoa Ngữ Nông liền nhu thuận, im lặng, tựa lưng vào ghế ngồi, bắt đầu thưởng thức nhạc.

      Kết quả được bao lâu, liền ngủ quên xe mất.

      Khi bọn họ trở về khách sạn, Hoa Ngữ Nông sớm cùng Chu Công đại chiến ba trăm hiệp rồi.

      Mở to mắt, phát mình ở trong căn phòng của khách sạn.

      “Làm thế nào em lên đây được?” Nhìn Ninh Quân Hạo thay quần áo trước gương, khỏi kỳ quái hỏi.

      “Trông qua thấy thịt người em nhiều lắm, sao lại nặng như vậy nhỉ?” Ninh Quân Hạo thay quần áo xong liền vươn vai, về phía nhà tắm.

      “A…” Xem ra nhất định là ôm lên rồi. Vì ca thán của với cân nặng của mình mà Hoa Ngữ Nông tự trách bản thân phen, hơn nữa còn làm ra quyết định, từ ngày mai trở , cần giảm béo!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :