1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chồng cũ, anh nợ em một đứa con – Thiến Hề(101c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyle

      thuyle Well-Known Member

      Bài viết:
      441
      Được thích:
      364
      [​IMG]
      CHỒNG CŨ, NỢ EM ĐỨA CON
      Edit: Hamano Michiyo(Momo)
      Nguồn: Tử Vi Các

      Lần trước do có số nhầm lẫn, tớ type sai tên của nam chính, phải là Ninh Quân Hạo chứ phải Trữ Quân Hạo, thành xin lỗi mọi người :-(

      [​IMG]

      CHƯƠNG 6: ĐỂ CHẠY THOÁT

      “Cậu cái gì? Giữa trưa ngày hôm qua Hoa Ngữ Nông lên máy bay rời khỏi thành phố Y rồi sao?” Vẫn như cũ là cảnh tượng bên trong văn phòng tổng tài tầng chín mươi chín của tòa cao ốc Hoa Đình, vẫn như cũ là tiếng của người đàn ông tên Ninh Quân Hạo, chỉ có điều, trong giọng của hôm nay mang theo giận dữ thể kiềm chế.

      “Đúng vậy, xế chiều hôm qua tôi vốn định chuẩn bị đến khách sạn nơi Hoa tiểu thư nghỉ lại để tìm hiểu chút nguyên nhân quay về nước của ấy, nhưng khi tôi tới nơi nghe thấy tiếp tân rằng ấy trả phòng từ trước rồi. Sau đó tôi tìm người bạn làm trong nơi nhập cảnh xem qua bản ghi chép, cuối cùng cũng tra được tin tức ấy ra nước ngoài. Điểm đến là Gera Nada, Tây Ban Nha, tổng tài, lần này là do tôi làm việc hiệu quả, tôi nguyện ý từ chức.” Lâm Tuấn Hiền xong, nặng nề cúi đầu xuống.

      “Động tác của cậu phải chậm, chính là ta chạy trốn quá nhanh mà thôi. Có thể tra được địa chỉ của ấy ở Gera Nada ?” Khẽ lắc đầu, Ninh Quân Hạo có chút cam lòng hỏi. Hoa Ngữ Nông càng chạy trốn nhanh, càng cảm thấy việc trở về lần này của hề đơn giản. Hơn nữa tấm ảnh chụp điện thoại di động của luôn quanh quẩn trong lòng, rất tò mò, đứa bé trai bên cạnh Hoa Ngữ Nông là ai, càng tò mò biết, lý do quay lại, vội vàng bỏ thuốc và phát sinh quan hệ với là gì?

      “Chuyện này cần có thêm thời gian, lúc trước phải nhặt được điện thoại của ấy sao? Chúng ta có thể thông qua ít số điện thoại đó để xác định vị trí của ấy lúc này.” Lâm Tuấn Hiền suy nghĩ, cẩn thận nêu ý kiến của mình.

      Ninh Quân Hạo nghe vậy, tiện tay mở ngăn kéo bên tay trái của bàn làm việc ra, cầm lấy chiếc di động màu trắng lẳng lặng nằm bên trong, đưa đến trước mặt Lâm Tuấn Hiền: “Xem như tôi cho cậu cơ hội lập công chuộc tội, hi vọng cậu có thể nhanh chóng giải quyết dứt điểm được chuyện này.”

      “Vâng, tôi hiểu rồi, xin tổng tài yên tâm.” Lâm Tuấn Hiền cẩn thận nhận lấy chiếc di động, cam đoan .

      “Còn nữa, di động này đừng để bị hư hỏng, mọi thứ bên trong cũng được xóa hết.” Ninh Quân Hạo cúi đầu suy ngẫm, lại bổ sung thêm.

      “Được, tổng tài, nếu còn gì dặn dò nữa, tôi xin phép ra ngoài trước.” Lâm Tuấn Hiền cảm giác trọng lượng của chiếc di động tay mình lúc này càng trở nên nặng hơn, thể cất giữ cẩn thận.

      .” Yên lặng phẩy tay, vẻ mặt Ninh Quân Hạo lúc này giống như lâm vào trầm mặc.

    2. thuyle

      thuyle Well-Known Member

      Bài viết:
      441
      Được thích:
      364
      CHƯƠNG 7: CHA CỦA CON TRAI.
      Bảy ngày sau.

      Sáng hôm nay, Hoa Ngữ Nông rời giường sớm, đưa Kính Huyên đến bệnh viện, tâm tình của vô cùng khẩn trương và lo lắng.

      Đưa Kính Huyên vào phòng bệnh ổn thỏa xong, liền theo chỉ dẫn của bác sĩ điều trị chính, tới khoa phụ sản tầng ba, làm kiểm tra cho thai phụ.

      Thời gian trở lại khoa Máu ở tầng năm chờ kết quả, cảm xúc trong người Hoa Ngữ Nông vô cùng nôn nóng và bất an. Đây có lẽ là khoảnh khắc cảm thấy sốt ruột và khẩn trương nhất từ lúc lớn đến giờ. cảm giác mình như chờ đợi phán quyết của Thượng Đế cho vận mệnh của bản thân vậy, yên lặng cầu nguyện trong lòng, hy vọng Thượng Đế cao rủ lòng thương xót, để có thể thụ thai thành công, cứu được sinh mạng yếu ớt của con trai mình.

      Bác sĩ điều trị chính ngồi ở đối diện nhìn thấy được khẩn trương của , bà mở miệng lên tiếng an ủi: “Thượng Đế luôn cùng chúng ta tồn tại, ngài giúp đạt được ước muốn của mình.”

      “Mong là như thế, bây giờ tôi rất lo, nếu như lần này thể thành công, tôi biết nên làm như thế nào mới được nữa.” Hoa Ngữ Nông sâu kín thở dài, thực tế, trong lòng hiểu , nếu lần này thành công, điều đó có nghĩa vẫn còn phải tìm Ninh Quân Hạo, hơn nữa tuyệt đối có khả năng dùng được phương pháp bức bách như trước thêm lần nữa. Đến lúc ấy, nên làm cái gì bây giờ?

      tìm được cha của cậu bé, vì sao tình huống của Kính Huyên lúc này với ta? Là người làm cha, ta có nghĩa vụ và trách nhiệm cố gắng cứu vớt mạng sống của con trai mình cơ mà, phải hay sao?” Bác sĩ điều trị chính có chút khó hiểu nhìn Hoa Ngữ Nông, bà hiểu được Đông Phương trước mắt này, giống như người có quá nhiều bí mật muốn ai biết được vậy.

      , bác sĩ, bà hiểu, tôi và cha của Kính Huyên, giữa chúng tôi, từng xảy ra chút chuyện, tôi…tôi hy vọng ấy biết được tồn tại của thằng bé, bởi vì khi ta biết được chuyện này, điều đó có nghĩa tôi mất tư cách được sống cùng con trai của mình, ta nhất định dùng hết mọi biện pháp có thể đoạt mất thằng bé khỏi tay tôi. Đương nhiên, nếu tương lai, đó là cách duy nhất để cứu con mình, có lẽ tôi cũng chỉ đành nhịn đau bỏ mà thôi, hy vọng Thượng Đế có thể phù hộ, để ngày ấy bao giờ xảy đến…” Hoa Ngữ Nông xong, hốc mắt và mũi có chút chua xót.

      “Báo cáo xét nghiệm có khi phải lát nữa mới đưa lên được, ừm, ý tôi là, tuy rằng làm bác sĩ có quyền hỏi tới việc riêng tư của bệnh nhân, nhưng, nếu để ý, có thể coi tôi như bằng hữu của mình, tôi nghĩ mình nguyện ý ngồi nghe kể chuyện xưa của năm đó.” Bởi vì qua lời của Hoa Ngữ Nông, bác sĩ điều trị chính cảm thấy rất hứng thú với chuyện năm xưa xảy ra với , bà liền thử dẫn đường để có thể đem những tâm giấu kín trong tâm chia sẻ và ra với mình, bà chủ quan cho rằng, có lẽ nếu Hoa Ngữ Nông ra hết những bí mật này, tâm trạng dễ chịu hơn lúc trước.

      biết có phải vì tín nhiệm với nghề nghiệp bác sĩ này hay , khi nghe bác sĩ điều trị chính hy vọng nghe được chuyện xưa của mình, Hoa Ngữ Nông có chút sửng sốt, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt chân thành kia, hít mũi, quyết định đem mọi chuyện phát sinh bảy năm trước đây từ từ kể lại.

    3. thuyle

      thuyle Well-Known Member

      Bài viết:
      441
      Được thích:
      364
      CHƯƠNG 8: HÔN NHÂN VÀ LỢI ÍCH.

      Bảy năm trước, thành phố Y mới chỉ là thành phố ven biển được nhiều người khách biết đến, ngành du lịch nơi đây phát triển rất thành công. Khi ấy, trong số đông các công ty du lịch lúc bấy giờ, công ty cổ phần hữu hạn quốc tế Hoa Hỏa chính là nhân tài kiệt xuất, người sáng lập ra nó đồng thời là người cầm quyền chính là con cháu Hoa gia.

      Đúng vào lúc Hoa Hỏa phát triển ngừng, bất chợt cơn gió lốc thổi quét tới toàn bộ tài chính toàn cầu, nhất thời khiến giá cổ phiếu sụt giảm nghiêm trọng, kinh tế suy thoái, Hoa Hỏa buộc phải nghênh đón nguy cơ nghiêm trọng nhất kể từ lúc họ treo biển hành nghề đến giờ.

      Trong nhà hàng Tây năm sao cao cấp được trang trí hết sức hoa mĩ, cuộc xem mắt diễn ra.

      Người đàn ông mặc âu phục màu rượu vang tao nhã ngồi bắt chéo hai chân chiếc ghế salon đỏ thẫm bằng da, tay cầm ly rượu, dưới ánh đèn thủy tinh trong vắt, chất lỏng màu đỏ bên trong sóng sánh giống hệt như máu tươi của con người, diễm và mị hoặc.

      Ngồi đối diện người đàn ông là tóc dài, mặc váy liền tơ tằm màu trắng, sắc mặt vẫn còn chưa hết nét trẻ con, mái tóc đen nhánh thẳng tắp rũ xuống hai bên má, con ngươi trong veo từ đầu đến cuối cứ sống chết nhìn chằm chằm vào ly rượu trước mặt, nhưng đôi môi mím lại tố cáo khẩn trương lo lắng của chủ nhân mình, tuy nhiên tư thế ngồi thẳng làm bật lên nề nếp và bối cảnh gia giáo của .

      “Tên là gì?” Người đàn ông nhàng lắc chén rượu trong tay, mặt chút thay đổi, chăm chú nhìn người phụ nữ trước mắt.

      “Hoa Ngữ Nông.” trẻ dùng thanh nhất của mình trả lời vấn đề của , biểu của lúc này trông vô cùng nhút nhát, giống như lo lắng người đàn ông trước mắt tùy lúc lao tới ăn sạch mình vậy.

      “Ninh Quân Hạo, tên của tôi.” Người đàn ông báo tên họ cách đơn giản, coi như giới thiệu qua về bản thân với chút.

      “Tôi biết, ông nội về với tôi.” Hoa Ngữ Nông giọng , sau đó cặp lông mi cong dài nhàng ngước lên , đôi mắt trong veo bất chợt đối diện với ánh mắt sắc bén như vuốt của chim ưng. sợ tới mức vội vàng thu tầm mắt lại.

      “Ngẩng đầu lên nhìn tôi, người phụ nữ phóng khoáng như thế sao có thể xứng làm phu nhân của Ninh Quân Hạo được chứ?” có chút phiền lòng với nhút nhát e dè của , khẽ nhíu mày ra lệnh.

      Hoa Ngữ Nông nghe vậy, trái tim nhàng co rút chút, kinh ngạc ngước mắt lên nhìn .

      “Chắc hẳn biết về kế hoạch hợp tác sắp tới của Ninh thị và Hoa thị, vì để biểu lộ thành ý hợp tác của đôi bên, nhất định phải trở thành vợ của tôi. Tôi biết thích tôi, nhưng bắt đầu từ giờ phút này, mặc kệ trước đây từng có ai trong lòng, nhất định phải lập tức quên ta ngay. Bây giờ bên ngoài khách sạn có rất nhiều phóng viên chờ chúng ta, nếu còn gì thắc mắc nữa kể từ lúc chúng ta bước ra khỏi khách sạn này, người giám hộ của đôi bên lập tức công bố tin tức về lễ kết hôn cho mọi người.” Ninh Quân Hạo dùng giọng điệu vô cùng công thức hóa với , tuy rằng nội dung của nó là cầu hôn, nhưng mà nghe nghe lại vẫn thấy giống bàn chuyện làm ăn với đối tác hơn.

      Hoa Ngữ Nông nghe thấy lời của , phản ứng có chút chậm chạp, ngờ chuyện quan trọng và thiêng liêng như thế có thể được ra bằng ngữ khí như vậy từ miệng . Kể từ lúc đáp ứng ông nội, vì Hoa Hỏa mà gả cho người đàn ông này, biết cuộc hôn nhân của hai người chẳng qua chỉ là kết hợp vì lợi ích. Chẳng qua ngờ, lúc bản thân phải đối diện nội tâm vẫn có chút thể nào thích ứng.

      lời nào, như vậy tôi có thể coi im lặng của là việc hiểu những gì tôi , thậm chí là đồng ý ?” Ninh Quân Hạo cảm thấy khó chịu với trầm mặc của , hờ hững nhấp ngụm rượu đỏ trong ly, sau đó nhíu mày nhìn trước mắt hình như phải chịu dày vò trong nội tâm ghê gớm.

      “Tôi biết, tôi nhất định tận lực phối hợp với .” Hít sâu hơi, sau đó gật gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh .

      “Tốt lắm, tôi thích chuyện với những người phụ nữ có hiểu biết.” rốt cục cũng lộ ra nụ cười thỏa mãn, đặt chén rượu trong tay lên bàn, đứng dậy bước tới bên người , vươn tay ra, lễ độ : “Bây giờ, cùng tôi ra bên ngoài thôi.”

      Hoa Ngữ Nông có chút sững sờ, nhưng rất nhanh sau đó liền kịp thời phản ứng, chậm rãi đứng lên, nhàng sửa lại làn váy trắng tinh của mình, bàn tay nhắn dịu dàng đặt lên lòng bàn tay to lớn trước mắt, tùy ý để nắm lấy tay mình, bước tới tương lai hề đoán được phía trước….

    4. thuyle

      thuyle Well-Known Member

      Bài viết:
      441
      Được thích:
      364
      CHƯƠNG 9: ĐÊM TÂN HÔN.

      tháng sau, hôn lễ long trọng được tổ chức trong khách sạn năm sao xa hoa bậc nhất thành phố Y, mà khách sạn đó cũng chính là phần sản nghiệp của Ninh thị.

      Sắc hồng đỏ thắm, áo cưới trắng tinh, trong buổi lễ kết hôn như giấc mộng, những tiếng chúc phúc và tiếng cười ngừng tràn ngập khắp nơi. Tất cả đều với Hoa Ngữ Nông hai mươi tuổi rằng, kể từ giờ phút này, trở thành người phụ nữ có chồng, quãng thời gian về sau của vĩnh viễn gắn bó với người đàn ông vẫn còn xa lạ ấy.

      Đêm tân hôn giống như tiếng động lớn ầm ĩ qua tĩnh lặng vốn có, giường cưới trải ga màu đỏ thẫm rải đầy những cánh hoa hồng tươi tắn. Sau khi tắm rửa qua loa xong, Hoa Ngữ Nông ngồi bên cạnh giường, chăm chú nhìn vào những cánh hoa đến mức thất thần.

      bao lâu sau, cánh cửa phòng tắm đột nhiên bật mở, hơi nước lượn lờ xung quanh, Ninh Quân Hạo vừa mới tắm rửa xong, bọc qua thân thể bằng chiếc khăn trắng, trần trụi bước ra ngoài.

      Giờ phút này Hoa Ngữ Nông khẩn trương muốn chết, có chút biết phải làm sao ngồi yên giường, ngây ngốc nhìn dần tiến tới chỗ mình.

      “Hình như em rất có hứng thú với cơ thể của tôi phải.” Nhìn thấy ánh mắt Hoa Ngữ Nông ngắm mình có chút dại ra, khóe miệng Ninh Quân Hạo khỏi gợi lên nét cười tà mị, bước đến trước mặt , từ cao nhìn xuống gương mặt nhắn ửng hồng nóng rực, ngón tay thon dài nâng chiếc cằm thon lên, khẽ hỏi.

      “Đúng… Thực xin lỗi, em…Em phải cố ý… Nếu như vậy… Xem… Nhìn …” có chút quẫn bách dừng bàn tay chải tóc lại, thoát khỏi khống chế của , giọng điệu cũng trở nên vấp váp.

      “Vợ cảm thấy có hứng thú với cơ thể của chồng, đây phải là chuyện rất bình thường hay sao? Vì sao phải xin lỗi?” nhìn vẻ mặt e lệ rụt rè của Hoa Ngữ Nông, cúi thấp đầu khẽ thầm bên tai chút. Khi cất tiếng, luồng khí ấm áp phả vào lỗ tai khiến thể tự chủ được mà co rụt người lại, mặt càng thêm đỏ hơn, tim cũng đập càng nhanh chóng.

      “Thời gian còn sớm nữa, ngủ , ngày mai vẫn còn rất nhiều chuyện cần phải xử lí.” biết có phải vì mục đích trêu chọc đạt được hay , nhanh chóng che dấu nét cười tà mị gương mặt, sau đó tỏ vẻ mệt nhọc vén chăn lên, nằm xuống giường cưới.

      nghĩ tới chuyện dễ dàng buông tha mình như vậy, Hoa Ngữ Nông cứ ngỡ tai mình nghe nhầm, nhất thời trở nên ngây ngẩn biết phải làm sao.

      Ninh Quân Hạo nằm xuống rồi liền phát Hoa Ngữ Nông vẫn có cử động nào hết, thế nên quay người, nhìn gương mặt nhắn kia : “Hay là em cảm thấy chúng ta nên làm chút chuyện gì đó trước khi ngủ để ngon giấc hơn?”

      Lần này Hoa Ngữ Nông hoàn toàn hiểu ý tứ của , nhất thời nhanh chóng chui vào trong chăn, bởi vì thẹn thùng và khẩn trương, thậm chí còn dám để lộ đầu ra ngoài.

      Ninh Quân Hạo nhìn bộ dáng đáng ấy của , trong lòng khẽ cười thầm, sau đó nhắm chặt hai mắt, say sưa an giấc.

      Đêm hôm ấy, tuy rằng Hoa Ngữ Nông mệt muốn chết nhưng vẫn hề vào giấc ngủ. cảm giác quãng thời gian từ lúc quen biết Ninh Quân Hạo cho tới bây giờ, cùng nằm chung giường, chung gối giống hệt như giấc mơ vậy.

      Chỉ trong vòng tháng mà thôi, bọn họ từ hai người xa lạ trở thành cặp vợ chồng vĩnh kết đồng tâm khiến bao người hâm mộ, mà càng khiến thể tin được chính là, người chồng sao hiểu thấu ấy hình như sớm xem trọn tâm tư từ rất lâu rồi, trong đêm tân hôn lẽ ra nên mây mưa thất thường như thế, lại hề bắt buộc tiếp nhận mình, chỉ săn sóc bảo ngủ ngon mà thôi.

      Chồng của rốt cuộc là người như thế nào? tràn ngập hiếu kỳ với , nhưng cũng biết, chuyện này thể gấp được, bây giờ mới chỉ là bắt đầu, hai người vẫn còn có rất nhiều thời gian để tìm hiểu về đối phương cơ mà, phải hay sao?

    5. thuyle

      thuyle Well-Known Member

      Bài viết:
      441
      Được thích:
      364
      HƯƠNG 10: THAY QUẦN ÁO.

      Sáng ngày hôm sau, lúc Hoa Ngữ Nông mơ màng tỉnh dậy liền phát Ninh Quân Hạo sớm rời giường, rửa mặt xong, đứng đối diện trước gương thay quần áo.

      “Tỉnh rồi mau rửa mặt, ba mẹ vẫn còn chờ tách trà của em đấy.” Đúng lúc đại não của Hoa Ngữ Nông vẫn còn mơ màng, Ninh Quân Hạo sửa cà vạt trước gương đột nhiên lên tiếng khiến sợ tới mức sững sỡ, trong lòng thầm nghĩ có phải người này có mắt đằng sau đầu hay mà tinh thế!

      Vươn vai cái, nhanh chóng bước xuống giường, lao vào nhà tắm đánh răng rửa mặt.

      Lúc làm vệ sinh xong xuôi ra khỏi nhà tắm Ninh Quân Hạo còn ở trong phòng.

      Cửa phòng bị người từ bên ngoài đẩy vào, người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi xuất trước mắt, gật đầu chào hỏi : “Phu nhân, chào buổi sáng.”

      “Chào.” lễ phép cúi đầu với bà, sau đó tầm mắt rơi xuống thứ bà cầm tay, bộ váy áo màu đỏ kì quặc, hơn nữa còn có chiếc vòng long phượng với chiếc khóa vàng sớm đóng lại.

      “Bà là? Mấy thứ này là…” nhớ trang phục và đạo cụ như thế là đồ dành cho những dâu thời xưa mà, hôm qua cùng Ninh Quân Hạo tiến hành hôn lễ theo nghi thức phương Tây cho nên , những thứ này là ai chuẩn bị vậy?

      “Tôi là bác Trương, nhị quản gia của nhà họ Ninh, mấy thứ này đều là do bà chủ tự mình chuẩn bị cho , bà chủ , người vợ của nhà họ Ninh đều phải mặc váy truyền thống để kính trà, phu nhân, để tôi giúp thay.” Bà ta xong liền tới chỗ Hoa Ngữ Nông.

      Hoa Ngữ Nông thấy vậy, nhìn đống váy áo đỏ tươi tay bà ta có chút sợ hãi, rụt cổ lại, yếu ớt lên tiếng: “Tôi…tôi mặc những quần áo này có được ? Tôi…”

      Lời của còn chưa xong bị bác Trương xen ngang: “Phu nhân, trang phục này chính là tự tay bà chủ chuẩn bị cho , đương nhiên có thể mặc, ai miễn cưỡng hết, nhưng mà bên dưới lúc này ít họ hàng đợi chúng ta, hơn nữa truyền thống dâu mới mặc váy đỏ là tập tục được truyền từ đời trước, đến giờ chưa từng có ai làm theo.”

      “Tôi biết…Nhưng mà tôi…” Hoa Ngữ Nông có chút do dự muốn giải thích ràng, song bác Trương lại tỏ vẻ như hề nghe thấy điều gì, nhanh chóng đặt váy áo và trang sức lên giường, sau đó : “Nếu phu nhân cảm thấy ngượng ngùng, muốn để tôi giúp mình thay quần áo tôi trước, hi vọng phu nhân quá lâu, dù sao cũng mới chỉ bước vào nhà họ Ninh được ngày, nếu để muộn giờ kính trà tốt cho lắm.”

      Bác Trương xong, đợi Hoa Ngữ Nông mở miệng liền xoay người rời .

      Lúc này Hoa Ngữ Nông mặc áo ngủ tơ tằm người, quan sát bộ quần áo và trang sức chỉnh tề đặt trước mặt mình, trong lòng hết sức rối loạn, cuối cùng, vẫn đành hạ quyết tâm mặc quần áo lên người.

      Đợi mặc vào xong xuôi, nhìn mình trong gương, Hoa Ngữ Nông có thể cảm giác được lỗ chân lông toàn thân ngừng dãn nở, chiếc vòng tay lấp lánh ánh vàng phản chiếu khúc xạ ánh mặt trời, lóe ra tia sáng khiến mắt người đau đớn.

      Biết mình thể tiếp tục chậm trễ nữa, nhanh chóng xoay người về phía cửa, lúc này, mới chỉ cảm giác làn da giống như bị thứ gì đó cọ lên, có chút hơi ngứa ngáy mà thôi.
      bachnhaty thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :