1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chồng ấm giường hay ghen - Kim Tinh (Full 10c, H, Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 10.2

      Mễ Nhạc Nhạc đến thang máy, vẻ mặt như người mộng du, đột nhiên điện thoại trong túi chợt vang lên: “Alo? Sao ạ? Mẹ ngất xỉu sao? xảy ra chuyện gì. . . Alo?”

      Mễ Nhạc Nhạc nhìn điện thoại chút, thấy điện thoại bị hết pin, vội vàng mượn điện thoại của đồng nghiệp, gọi cuộc về nhà.

      Đầu dây bên kia, ba Mễ mẹ Mễ đột nhiên ngất xỉu, vẫn chưa tình trạng thế nào.

      “Ba, con biết rồi, bây giờ con về ngay, ba cố gắng bình tĩnh.” Mễ Nhạc Nhạc thu xếp đồ đạc, chạy đến phòng làm việc của Lão Kỷ.

      “Giám đốc, tôi xin phép nghỉ, nhà tôi có việc.”

      ***

      Phạm Nghê ngồi trong phòng làm việc, sắc mặt trầm nhìn điện thoại.

      Có tiếng gõ cửa vang lên, sau đó cửa được đẩy ra, mẹ Phạm bước vào trong:

      “A Nghê.”

      “Mẹ.”

      Mẹ Phạm nhìn sắc mặt u ám của Phạm Nghê, trong lòng lo lắng: “Chẳng phải con muốn giới thiệu bạn à? Sao lại hủy bỏ vậy?”

      ấy có việc đột xuất.” Vừa , Phạm Nghê lại cầm điện thoại, nắm rất chặt, có thể nhìn gân xanh nổi mu bàn tay.

      “Vậy à?” Mẹ Phạm tin, lâu rồi bà thấy tâm tình của con trai mình kém đến vậy, lúc bà và bố của Phạm Nghê ly hôn, Phạm Nghê cũng như bây giờ, thoạt nhìn rất bình thường, thế nhưng ai ở bên cạnh cũng có thể nhìn ra khác thường của .

      “A Nghê, có chuyện gì, con cứ với mẹ. . . .” Mẹ Phạm lo lắng .

      “Mẹ, có chuyện gì đâu, để lần khác chúng ta ăn cơm nhé.” Phạm Nghê cười trấn an mẹ mình, trưởng thành, phải đứa trẻ ba tuổi có chuyện gì ấm ức cũng chạy về than vãn với mẹ, huống hồ, đây là ấm ức sao? tự hỏi lòng mình.

      Cái ngốc kia dám để phải ấm ức, can đảm, được nuôi mập nên lá gan cũng to lên rồi, lại dám tắt điện thoại, nếu muốn trốn tránh cũng nên dùng cách tồi tệ thế này chứ.

      Phạm Nghê đứng dậy, mẹ Phạm hỏi: “Con định ra ngoài à?”

      “Mẹ, đường về nhớ chú ý an toàn.”

      Phạm Nghê cho mẹ Phạm là mình định đâu, tự động bước ra khỏi phòng làm việc, để lại mẹ Phạm bồn chồn lo lắng.

      phải là miếng thịt đưa đến tận mồm rồi lại rơi mất đấy chứ. . . À, đúng, là vợ ôm vào trong tay rồi lại chạy thoát chứ?

      Phạm Nghê thang máy xuống thẳng bộ phận tiêu thụ, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn vòng xung quanh phòng làm việc, thấy bóng dáng của Mễ Nhạc Nhạc, ý lạnh trong mắt càng trở nên nồng đậm.

      Phạm Nghê đứng đó, muốn người khác chú ý cũng khó, ông chủ trước giờ chưa lần nào đặt chân đến bộ tiêu thụ, nay lại đột nhiên xuất , vẻ mặt lạnh như băng khiến cho mọi người đều hóa thành cương thi.

      Có người lén lút báo cho Lão Kỷ, Lão Kỷ vội vàng từ trong phòng làm việc chạy ra: “Ông chủ.”

      ấy đâu?”

      Người khác nghe hiểu, nhưng Lão Kỷ vừa nghe lập tức hiểu ngay: “Hình như là trong nhà xảy ra chuyện gì nên ấy xin nghỉ rồi.” Khuôn mặt lạnh lẽo của Phạm Nghê dịu ít: “Trong nhà xảy ra chuyện gì?”

      Lão Kỷ thầm kêu khổ trong lòng, ông cũng phải là bà mụ, làm sao có thể quan tâm đến chuyện riêng tư của cấp dưới.

      Thấy sắc mặt của Lão Kỷ, Phạm Nghê hiểu , khẽ gật đầu: “Được rồi, mọi người tiếp tục làm việc .”

      “Ông chủ, địa chỉ của ấy. . . .” Lão Kỷ muốn đưa địa chỉ của Mễ Nhạc Nhạc cho Phạm Nghê.

      Nào ngờ sắc mặt của Phạm Nghê đanh lại, lạnh lùng : “Sao tôi có thể biết địa chỉ của ấy chứ?”

      ấy xin nghỉ về nhà mà ông chủ còn biết, thế nhưng Lão Kỷ chỉ cười cười, dám hó hé câu.

      Phạm Nghê xoay người rời , Lão Kỷ cười chào tiếng rồi quay lại với đám nhân viên: “Đừng nhiều chuyện, lo làm việc !”

      Phạm Nghê xuống thẳng tầng hầm đậu xe, ngồi vào trong xe, sau đó đeo tai nghe điện thoại lên: “Tra cho tôi địa chỉ nhà của Mễ Nhạc Nhạc.”

      Trợ lý bên kia vội vàng đáp: “Vâng, xin ngài chờ lát.”

      Trợ lý mở máy tính tra tư liệu của nhân viên trong công ty, nhanh chóng báo địa chỉ nhà Mễ Nhạc Nhạc cho Phạm Nghê.

      Phạm Nghê đáp tiếng rồi tháo tai nghe xuống, dùng sức đạp chận ga, chiếc xe lao như tên bắn.

      Mễ Nhạc Nhạc rất vội, mất mấy tiếng đồng hồ ngồi xe trở về nhà mình ở Đài Nam, đường muốn gọi điện báo cho Phạm Nghê tiếng, thế nhưng điện thoại lại hết pin, lại nhớ được số điện thoại của , vậy nên có mượn điện thoại cũn xài được.

      Đến bệnh viện, Mễ Nhạc Nhạc biết phải hình dung tâm tình của mình thế nào, mẹ Mễ có việc gì đương nhiên là chuyện tốt, nhưng vì sao khi nhìn thấy mẹ thản nhiên ngồi giường bệnh, vừa ăn trái cây vừa sai vặt bố , lại có cảm giác như mình bị lừa.

      “Ba, mẹ.” Mễ Nhạc Nhạc bước vào phòng bệnh, vành mắt đỏ ửng, rất lo lắng cho mẹ.

      Mẹ Mễ nhìn cái: “Cái con bé bất hiếu này, đợi mẹ nằm giường bệnh mới chịu trở về!”

      Sức chiến đấu của Mễ Nhạc Nhạc từ lúc nhìn thấy mẹ mình hoàn toàn biến mất, biết bây giờ mẹ muốn trả lời, vậy nên trực tiếp nhìn về hía ba mình.

      “Ba, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao mẹ lại ngất xỉu?” Ký ức của vẫn còn mới mẻ, vẫn nhớ mình sợ hãi thế nào khi nhận được tin này.

      Ba Mễ cười phúc hậu: “Đừng căn thẳng, lúc đó ba cũng sợ hãi, nhưng bác sĩ làm kiểm tra rồi, thân thể mẹ con có vấn đề gì, chỉ là bị cao huyết áp, thỉnh thoảng bị choáng váng, hôm nay đột nhiên ngất xỉu thôi…”

      Mễ Nhạc Nhạc nhịn được mà quay sang mẹ mình: “Mẹ, sớm biết thân thể thoải mái, tại sao chịu đến bệnh viện kiểm tra?”

      Mẹ Mễ chột dạ, hai mắt láo liên: “Từng tuổi này rồi, thân thể ốm yếu là chuyện bình thường thôi mà.”

      Mễ Nhạc Nhạc tức muốn chết: “Choáng váng đầu óc đành, lỡ may lúc mẹ té xỉu, cẩn thận bị đập đầu làm sao?” Mẹ Mễ ủy khuất : “Chẳng phải có chuyện gì rồi sao?”

      Ba Mễ vội vàng giảng hòa: “Con đừng mẹ con nữa, bà ấy quen thói tiết kiệm rồi, mấy cái bệnh lặt vặt bà ấy cũng để tâm đâu…”

      phải hàng tháng con đều gửi tiền về sao?” Chính vì biết mẹ mình có tính tiết kiệm nên tình nguyện để mình sống thiếu thốn chút, đem nửa tiền lương gửi về nhà.

      Ba Mễ vừa nghe cười ôn hòa: “Con bé này, số tiền đó mẹ con cũng giúp con tiết kiệm, để đến lúc con lập gia đình lấy ra dùng.” Hai mắt Mễ Nhạc Nhạc đỏ lên, mọi chuyện ba mẹ đều nghĩ cho , bảo làm sao có thể cảm động chứ.

      cảm động vô vàn mẹ Mễ lại lẩm bẩm : “Lập gia đình cái gì? Ngay cả ảnh của người ta cũng chẳng có.”

      Mễ Nhạc Nhạc nhớ tới lời lúc sáng của Phạm Nghê, khuôn mặt thoáng chốc đỏ bừng, nũng nịu kêu tiếng: “Mẹ!”

      Đột nhiên, sắc mặt tái nhợt, Phạm Nghê muốn và mẹ Phạm cùng nhau ăn cơm, lại quên béng chuyện này, trong lòng nghĩ làm sao để báo cho biết chuyện mình trở về nhà, thế mà lại quên mất chuyện phải gặp người lớn nhà .

      “Sao vậy? yên lành, sao sắc mặt lại tệ như vậy?” Ba Mễ lo lắng nhìn .

      “Con…” chết chắc rồi!

      “Nhạc Nhạc, con về rồi cũng tốt, tiện thể ăn bữa cơm, dạo này có ít người trở về trấn của mình, con có thể cân nhắc đến bọn họ thử xem….” Mẹ Mễ bắt đầu trăm phương nghìn kế sắp đặt mai mối.

      Mễ Nhạc Nhạc nghiêm mặt, ánh mắt bất lực nhìn mẹ mình, chết chắc rồi! Bây giờ bảo đảm Phạm Nghê giận đến mức muốn phanh thây , à , là nghiền thành tro mới đúng.

      “Nhạc Nhạc vừa trở về, bà đừng có tạo áp lực cho nó.” Ba Mễ nhìn sắc mặt con mình càng lúc càng trắng bệch, vội vàng bảo mẹ Mễ cần tạo áp lực.

      Mẹ Mễ thoáng nhìn qua chút rồi thở dài trong lòng: “Được rồi, để mấy hôm nữa sau vậy.”

      Chị đòn nhận tội có tác dụng ? Mễ Nhạc Nhạc yên lặng nghĩ.

      “Nhạc Nhạc, đừng suy nghĩ nhiều, mẹ con gấp gáp, con cứ kệ bà ấy, đợi ba thu dọn xong chúng ta xuất viện.” Ba Mễ ôn hòa .

      Mễ Nhạc Nhạc hoàn toàn nghe được ba mẹ mình gì, giờ trong đầu chỉ nghĩ đến vẻ mặt tức giận của Phạm Nghê.

      “Nhạc Nhạc?”

      “Con chết chắc rồi, Phạm Nghê nhất định rất tức giận.” Mễ Nhạc Nhạc hèn nhát, dám sạc điện thoại, muốn trốn.

      “Phạm Nghê là ai?” Mẹ Mễ nhạy cảm nghe được tên của đàn ông.

      Mễ Nhạc Nhạc cười thê thảm: “ ấy là bạn trai của con.”

      “Cái gì?” Ba Mễ và mẹ Mễ trăm miệng lời.

      Chẳng qua cũng sắp tan thành mấy khói rồi, Mễ Nhạc Nhạc bi quan nghĩ, trong lòng tưởng tượng đến tình huống xấu nhất.
      Last edited: 23/5/15
      Friendangel2727 thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 10.3

      Đây phải là ảo giác, nhưng Mễ Nhạc Nhạc hoài nghi vào đôi mắt của mình.

      Nắng chiều lặng lẽ hắt xuống, phủ thêm tầng êm dịu cho vạn vật xung quanh, con đường trong thôn lại xuất chiếc xe hơi sang trọng, bên cạnh là bóng dáng cao lớn của người đàn ông.

      tay bỏ trong túi quần, nhàn nhã tựa vào thân xe, đầu hơi cúi xuống khiến thể thấy vẻ mặt của , sắc trời dần dần sẩm tối.

      “Người đó là ai vậy? Sao lại đậu xe trước cửa nhà chúng ta?”

      Giọng nghi ngờ của mẹ Mễ truyền vào trong tai Mễ Nhạc Nhạc, khẽ mở miệng, nhưng lại cất được nên lời, đôi mắt ngập tràn hình bóng , Phạm Nghê, đến rồi!

      “Nhạc Nhạc, con biết cậu ta à?” Ba Mễ nhìn con mình, thấy khuôn mặt ửng hồng, vẻ đẹp này ông từng được nhìn thấy khuôn mặt của người vợ dấu.

      “Vâng.” Sao có thể đến đây?

      Ba Mễ chắc mẩm trong bụng, cảm thán câu: “Cậu ấy chính là Phạm Nghê?”

      Mễ Nhạc Nhạc gật đầu, mẹ Mễ nở nụ cười: “Còn đứng ngốc ở đó làm gì, người ta cũng tới trước cửa, sao còn mau đến đón?”

      Mễ Nhạc Nhạc sững sờ, nhìn về phía ba mẹ mình, thấy vẻ mặt bừng tỉnh của họ, lỗ tai của cũng đỏ bừng: “Con qua đó trước đây.”

      “Ba và mẹ con vào trước, nhớ giữ cậu ấy ở lại ăn cơm đó.” Ba Mễ nhắc nhở.

      Mễ Nhạc Nhạc gật đầu, bước tới gần .

      Tiếng bước chân quen thuộc cắt đứt dòng suy nghĩ của Phạm Nghê, ngẩng đầu, đôi con ngươi đen láy lên nụ cười thẹn thùng của , trong lòng khẽ run lên, thế nhưng mặt vẫn tỏ ra lạnh lùng: “Mễ Nhạc Nhạc!”

      luống cuống, biết tức giận: “Em phải cố ý lỡ hẹn, em… mẹ có tức giận ?” nhìn như chim sợ cành cong, dáng vẻ dè dặt khiến người ta cảm thấy buồn cười.

      Phạm Nghê muốn cười, nhưng mặt vẫn tỏ vẻ lạnh lùng: “Bây giờ em mới nhớ tới mẹ sao?”

      để ý đến mẹ như vậy cũng tỏ ý nguyện của , nguyện ý kết hôn, điều này khiến lạnh lẽo khuôn mặt dịu đôi chút, nét mặt khỏi trở nên nhu hòa hơn.

      Mễ Nhạc Nhạc thẹn thùng cúi đầu: “Mẹ ?” lo lắng để lại ấn tượng xấu với mẹ .

      vui lắm.” Phạm Nghê .

      Sắc mặt Mễ Nhạc Nhạc hơi tái : “Vậy, vậy sao?”

      “Làm sao bây giờ?” Phạm Nghê hỏi ra suy nghĩ trong lòng .

      Mễ Nhạc Nhạc khẽ cắn môi: “Em…”

      Phạm Nghê thấy vẻ mặt khổ sở và do dự của , bực dọc và tức giận trong lòng dần dần bị xua tan, vươn tay vòng ra sau đầu , khẽ vuốt lấy lọn tóc mềm mại: “Có muốn gả cho ?”

      muốn gả cho , vậy nên mới lo lắng mẹ vui, ánh mắt dịu dàng như nước, vẫn luôn nhìn về phía .

      Mễ Nhạc Nhạc sững sờ: “Chuyện này….”

      Đáy mắt lóe lên: “Muốn mẹ vui vẻ trước hết phải làm cho vui vẻ, biết ?” Tay đặt sau gáy , nhàng vỗ về trêu chọc.

      đối đãi với như vật cưng, muốn đẩy tay ra, thế nhưng lại cảm thấy thoải mái, trong miệng lại lặp lại lời của : “Làm cho vui vẻ?”

      vui vẻ mới có thể giải thích giúp em, đúng ?”

      Mễ Nhạc Nhạc cảm thấy tự đề cao giá trị của bản thân như vậy, chẳng may là trá hình muốn nọt mà thôi, mím môi, hơi nghiêng đầu chút: “Ông chủ Phạm, phải làm gì mới vui vẻ?”

      Phạm Nghê khẽ cười: “Cái này còn phải xem biểu của em thế nào .”

      “Gợi ý chút thử xem.” Chẳng biết tại sao, Mễ Nhạc Nhạc đột nhiên cảm thấy chuyện kết hôn cũng đáng sợ như vậy, nhìn chiếc xe hơi sang trọng bị dính bùn đất, cùng với dáng vẻ phong trần mệt mỏi của ở trước mặt mình, trong lòng như sáng tỏ, đến đây, cứ như thế xuất trước mặt .

      “Ví dụ như lát nữa em giới thiệu với ba mẹ em thế nào.” Ánh mắt nhìn chăm chú, phát trong mắt ngoài ngượng ngùng cũng có biểu gì khác, kể cả kháng cự.

      Người nào đó sáng nay vẫn còn ngây ngốc, bây giờ có thể thản nhiên tiếp nhận rồi.

      Mễ Nhạc Nhạc liếc mắt nhìn cái, khóe môi khẽ mấp máy: “Ba mẹ em bảo ở lại dùng cơm.”

      “Ồ?” mặt lộ vui vẻ: “Bọn họ biết sao?”

      Mễ Nhạc Nhạc dám lúc nãy mình lo sợ bị chỉnh chết cho nên mới hoảng hốt nhắc tới : “Ừm.”

      “Bọn họ biết là bạn trai của em?” Bàn tay vuốt ve sau đầu càng thêm dịu dàng, thi thoảng còn gảy gảy vài lọn tóc của như đùa giỡn.

      “Ừm.”

      Tâm tình của Phạm Nghê rốt cuộc cũng hoàn toàn vui vẻ, Mễ Nhạc Nhạc lại đột nhiên : “Lần đầu gặp mặt, mang cái gì đến cho ba mẹ em?”

      Mễ Nhạc Nhạc phải loại phụ nữ hám giàu, đòi hỏi điều gì với Phạm Nghê, nhưng đây là lần đầu tiên gặp mặt, nhất định phải có chút ý tứ: “Ba em thích trà, mẹ em thích quần áo hay áo khoác gì đấy cũng được.” hơi ngừng lại chút: “ mang cái gì?”

      đến đây cũng là vì này bỏ chạy, lúc vội vàng đuổi theo chỉ có ý nghĩ muốn hỏi tội , ngờ bây giờ lại bị ngốc này hỏi câu làm cho nghẹn họng.

      Lần đầu tiên trông thấy vẻ mặt lúng túng xuất khuôn mặt của Phạm Nghê, khó hiểu hỏi: “ sao vậy?”

      Phạm Nghê cười cười như có chuyện gì, rút tay về, lại nắm lấy tay : “Nhạc Nhạc….”

      “Hả?”

      cùng đến nơi.”

      “Nơi nào?” Mễ Nhạc Nhạc muốn ba mẹ cũng nấu cơm rồi, nên vào trong thôi.

      “Cửa hàng lớn nhất ở khu này.” nắm lấy tay , đẩy vào trong xe, sau đó tự mình ngồi vào ghế lái.

      “Đến đó làm gì?” Mễ Nhạc Nhạc vẫn hiểu suy nghĩ của .

      Mua quà tặng!

      Ba Mễ nấu cơm, lại nhìn thấy chiếc xe rời , khuôn mặt lên vẻ buồn bực, bọn nó còn muốn đâu nữa?
      Last edited: 23/5/15
      Friendangel2727 thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 10.4

      Hai người suốt đêm để trở về Đài Bắc, Mễ Nhạc Nhạc ngủ giấc, lúc tỉnh lại xe dừng trong tầng hầm đỗ xe dưới khu nhà của bọn họ rồi.

      quay đầu nhìn Phạm Nghê, sắc mặt của tốt lắm, đau lòng vươn tay xoa khuôn mặt : “Có phải là mệt lắm ?”

      Trong lòng cảm thấy ấm áp, người đàn ông này chạy ngược chạy xuôi, bởi vì kịp chuẩn bị quà cáp cho nên phải vội vã mua, dù là như thế nhưng lúc gặp ba mẹ , vẫn biểu khéo léo, nho nhã lịch , ngay cả mẹ cũng khen ngớt.

      Lúc mẹ Mễ biết là ông chủ của công ty làm khỏi kinh ngạc, còn sao Phạm Nghê lại có thể nhìn trúng con nhà mình, nhất định là duyên phận, bảo phải cố mà nắm cho chắc.

      Mễ Nhạc Nhạc cũng hiểu được, tình cảm trong lòng vượt ra khỏi sức tưởng tượng của , kế hoạch của là sau khi ổn định công việc tìm người đàn ông phù hợp với mình rồi kết giao, sau đó kết hôn.

      Giữa và Phạm Nghê lúc đầu cũng rất bình thường, xét về gia cảnh của có thể tìm được người phụ nữ tốt hơn, nhưng khi Mễ Nhạc Nhạc thấy đối với người nhà vô cùng nghiêm túc, từng cử chỉ và lời đều rất chân thành, khi đó lại nghĩ, nếu có người phụ nữ tốt hơn xuất , cũng nhân nhượng, bản thân mình chiếm được người đàn ông tốt như vậy, thể để cho đám mèo hoang kia tha mất.

      “Hôn cái mệt mỏi nữa.” nở nụ cười xấu xa.

      Mễ Nhạc Nhạc tưởng , kéo đầu thấp xuống, vội vàng hôn cái, tốc độ cực nhanh khiến cho Phạm Nghê cũng giật mình.

      kinh ngạc nhìn : “ mệt!” “

      Phạm Nghê!” Mễ Nhạc Nhạc đánh vào ngực , bàn tay bé lại bị nắm lấy.

      nâng tay , nhàng đặt xuống nụ hôn: “Lên .”

      Bọn họ tay trong tay xuống xe, vừa vào trong thang máy, Phạm Nghê lại đột nhiên ôm chầm lấy từ phía sau, nhiệt độ cơ thể bao trùm lấy .

      “Phạm Nghê?”

      Đáp lại là những nụ hôn vụn, từng nụ hôn của rơi xuống da thịt trắng hồng của , rất tỉ mỉ và dịu dàng, khiến trái tim cũng khỏi đập nhanh hơn nhịp.

      Bàn tay khẽ vén áo trước bụng , mười ngón tay ám muội nhàng vuốt ve trước bụng, da thịt non mềm dần dần nóng lên, ngượng ngùng quay đầu, : “ ở trong thang máy, đừng như vậy.”

      Phạm Nghê cười khẽ, bàn tay cũng tạm thời ngừng lại: “Được, về nhà rồi tiếp tục. . .”

      nhíu mày: “Đừng nghịch nữa, còn chưa ngủ đấy.” lái xe suốt cả chặng đường dài, hẳn là mệt muốn chết rồi, vậy mà lại còn tinh lực để nghĩ đến chuyện khác.

      muốn ngủ.” mà mặt đỏ, thở gấp.

      Mễ Nhạc Nhạc trừng mắt nhìn : “Ngày mai còn phải làm nữa.” nghiêng đầu nhìn vào mắt : “Mắt đỏ hết lên rồi.”

      Thang máy lên tới nơi, Phạm Nghê ôm lấy người nào đó cự tuyệt cầu hoan bước vào trong nhà, bàn tay đặt eo cũng ngừng vuốt ve, môi mỏng xấu xa khẽ mấp máy: “Nhạc Nhạc. . . .”

      Mễ Nhạc Nhạc thuận thế quay đầu lại nhìn , bờ môi của lại nhanh chóng áp sát vào môi , nụ hôn nồng nhiệt mang theo bá đạo cứ thế bao phủ lấy .

      thử giãy giụa, nhấc tay muốn đẩy ra, ngờ động tác của lại trở nên nhanh hơn, giống hệt như con sói, tay mở cửa, tay vẫn ôm chặt lấy eo .

      vừa hôn , vừa ôm vào nhà, đầu óc trở nên choáng váng, muốn đẩy ra, nhưng thân thể lại lấn át cả lý trí, vươn tay đặt lên vai .

      Lưỡi của mãnh liệt trượt vào trong miệng , hung hăng khuấy đảo khắp nơi, coi lưỡi của giống như kẹo ngọt mà ngậm mút.

      “Ưm. . .” nhịn được mà khẽ ngâm tiếng, thân thể bắt đầu nóng lên: “Phạm Nghê. . .”

      Phạm Nghê dùng lưng đẩy cửa, cửa lập tức bị đóng lại, bàn tay trượt xuống bên dưới, vén lên làn váy, điên cuồng vuốt ve nơi giữa hai chân .

      Phòng khách vốn tối đen như mực lại đột nhiên bừng sáng, bóng người xuất ở trong phòng khách, mặt mang theo kinh ngạc khó có thể che giấu: “Hai người đâu vậy? Tôi còn. . .lo . . .” Mấy chữ sau cùng cũng dần rồi biến mất.

      Mễ Nhạc Nhạc khẽ kêu lên tiếng, cần cúi đầu cũng biết, giờ phút này mình giống như con bạch tuộc bám lên người Phạm Nghê, vội vàng đẩy ra.

      Mễ Nhạc Nhạc giơ tay che khuôn mặt đỏ bừng, dám nhìn đến sắc mặt của Mã Vĩ Quân, vội vã chạy về phòng.

      Mã Vĩ Quân thu lại vẻ mặt lo lắng, lúc trưa cậu ta gọi điện cho Mễ Nhạc Nhạc mà điện thoại của lại tắt máy, gọi được, cậu ta còn tưởng là xảy ra chuyện gì, Báo hại mình suy nghĩ lung tung, cậu ta ngáp cái: “Hai người là…” xong lại cười: “ thể đợi nổi đến lúc trở về phòng ngủ rồi làm tiếp sao?” xong, cậu ta nghênh ngang trở về phòng.

      Bỏ lại ông chủ Phạm ở sau lưng vô cùng tức giận, chỉ hận thể làm thịt thằng nhóc này ngay lập tức, Phạm Nghê bắt đầu thầm tính toán kế hoạch phải làm thế nào để ‘trừ hại cho dân’.

      mang theo sắc mặt u ám trở về phòng, Mễ Nhạc Nhạc nằm giường rồi, lại còn quấn chặt mền, chỉ lộ ra cái đầu nho : “Em ngủ đây, ngủ ngon!”

      Sắc mặt của Phạm Nghê lại càng đen hơn, vừa bị người ta bắt quả tang, đêm nay tuyệt đối để cho ‘chém giết’ ở giường, đúng, chỉ là đêm nay mà mấy ngày tới cũng tự đào lỗ để chôn mình.

      đến bên giường rồi ngồi xuống, bàn tay phủ lên đầu , mang theo sát khí nồng đậm, nụ cười vô cùng hung ác: “Thằng nhóc này rời sớm thôi.”

      Mễ Nhạc Nhạc núp ở trong chăn buồn bực lên tiếng, mặc kệ lúc nào Mã Vĩ Quân rời , bây giờ người muốn gặp nhất là Phạm Nghê, huhu, cái người đàn ông này ở đâu cũng động dục được!

      Mà suy nghĩ của Phạm Nghê lại giống , hôn người phụ nữ của mình trong nhà mình, muốn làm chuyện thân mật gì mà được, tất cả chỉ tại cái thằng nhóc Mã Vĩ Quân chết tiệt kia!

      tuần sau, Mã Vĩ Quân chuyển chỗ ở, về vấn đề ở đâu biết, chỉ nghe Phạm Nghê , tuy tính cách của cậu ta có xấu chút nhưng công việc rất có năng lực, tiếp tục bồi dưỡng.

      Chẳng biết tại sao, sau khi nghe xong Mễ Nhạc Nhạc lại cảm thấy mọi chuyện đơn giản như vậy, thậm chí còn cảm thấy hai từ ‘bồi dưỡng’ này có hàm ý sâu xa.

      Bởi vì Mễ Nhạc Nhạc cự tuyệt người nào đó giường, cho nên đến tận tuần sau, khi Mã Vĩ Quân vừa dọn người nào đó cũng hai lời liền ăn tươi nuốt sống , hết ăn rồi lại ăn.

      Đối với Mã Vĩ Quân, Phạm Nghê ôm hận trong lòng rồi, nghĩ Mã Vĩ Quân nhất định phải chịu khổ, chẳng qua điều này cũng nằm trong phạm vi lo lắng của .

      Lúc này ngồi trong nhà hàng, bàn là canh thừa thịt nguội, mẹ Phạm ôn hòa được em trai sinh đôi của Phạm Nghê hộ tống về nhà.

      Lúc vừa gặp người nhà của Phạm Nghê, mẹ Phạm rất lành thân thiện, hề có dáng vẻ phách lối như mấy bà mẹ chồng tương lại khác, tính tình của Phạm Dịch có chút tốt lắm, nhưng lúc ăn cơm lại rất chăm sóc cho vợ mình.

      Về phần ngay từ lúc đầu căng thẳng, năng cũng lắp bắp, nhưng dần dần cũng cảm thấy tự nhiên hơn.

      bàn tay to đặt vai , ngẩng đầu: “Phạm Nghê…”

      “Xong rồi, chúng ta về thôi.” Phạm Nghê kéo đứng dậy, đột nhiên co dựa vào người , nhíu mày: “Sao vậy?”

      Mễ Nhạc Nhạc đỏ mặt, ấp úng nửa ngày mới : “Chân em bị tê…”

      Phạm Nghê bật cười, hôn lên môi cái: “Gặp phụ huynh đáng sợ như vậy sao?”

      Mễ Nhạc Nhạc đau khổ : “Chẳng lẽ lúc gặp ba mẹ em thấy sợ sao?” sợ người nhà thích mình, sợ bọn họ phản đối hôn này, còn sợ… sợ bọn họ cuối cùng thể ở bên cạnh nhau nữa.

      Tư duy của phụ nữ có đôi lúc còn đáng sợ hơn cả chiến tranh, có thể ảo tưởng ra vô số trường hợp, về điểm này cũng đủ để chứng minh phụ nữ rất cố chấp.

      “Cũng phải là sợ, chỉ là có chút căng thẳng thôi.” cười rồi đỡ ra khỏi nhà hàng.

      sợ bọn họ thích , sau đó chia rẽ uyên ương sao?” Mễ Nhạc Nhạc nhịn được mà ra suy nghĩ trong lòng mình. Phạm Nghê nhìn , chi nhàn nhạt : “Cái ấy phải sợ.”

      Mễ Nhạc Nhạc ngẩng đầu, ánh nắng ban trưa hắt lên khuôn mặt tuấn tú, ôn hòa như làn suối, thấm ướt trái tim .

      “Họ đồng ý thôi.” nhìn thẳng vào mắt : “Vì họ biết người đàn ông này con của họ.”

      Gò má của thoáng chốc ửng hồng, cái người này, ngay cả muốn cũng phải đường vòng như vậy, trừng mắt liếc cái.

      mỉm cười, ôm vào trong xe: “Mễ Nhạc Nhạc …”

      “Cái gì!” hờn dỗi, người đàn ông này, trừ những lúc ý loạn tình mê ít khi nào mở miệng , người ta thường bảo lời của đàn ông lúc ở giường là thể tin.

      ra cũng tin chút, bởi vì phải là người đàn ông khác, là Phạm Nghê, có sao vậy.

      em.” dịu dàng khẽ bên tai .

      hé môi cười rạng rỡ, lời giường chỉ tin nửa, còn bây giờ là hoàn toàn tin tưởng, bởi vì lúc này bị dục vọng khống chế, thương .

      “Em cũng .”

      HOÀN
      Last edited: 23/5/15
      Friendangel2727 thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :