Chương 10.1
“Cậu cái gì?” Mễ Nhạc Nhạc nhíu mày: “ ấy cho cậu vào công ty làm?”
Mễ Nhạc Nhạc và Mã Vĩ Quân đứng chuyện trong góc yên tĩnh, Mã Vĩ Quân đưa đồ ăn sáng tay cho Mễ Nhạc Nhạc: “Ừ, chị họ, đây là vì áy náy của tôi, ăn xong cũng đừng giận tôi nữa.”
Mã Vĩ Quân biết sáng nay mình nặng lời, trong lòng cũng có chút bất an.
Mễ Nhạc Nhạc nhận lấy rồi gật đầu: “Tôi so đo với cậu.” thấy chuyện này cũng chả có gì: “Cậu vào công ty làm việc gì?”
“Nhân viên nghiệp vụ.” Mã Vĩ Quân đến đây vui vẻ, nghe thế nào cũng là công việc vẻ vang.
Mễ Nhạc Nhạc hơi sững sờ nhưng rồi lập tức khôi phục lại bình thường: “Ồ, công việc này tệ, cậu ráng làm cho tốt.”
“Tôi biết rồi, chị họ, tôi làm đây.” Mã Vĩ Quân thể chờ đợi thêm được nữa.
Nhìn bóng lưng hào hứng của Mã Vĩ Quân, trong mắt Mễ Nhạc Nhạc lên đồng tình, em họ đáng thương của biết làm nhân viên nghiệp vụ là công việc rất cực khổ, chẳng những phải ra ngoài chạy nghiệp vụ, lại còn phải tăng ca. . . .
Nhưng với người dư thừa tinh lực như cậu ta chắc cũng chẳng có vấn đề gì, tốt nhất là để cho cậu ta mệt chết , Mễ Nhạc Nhạc cười đến vui vẻ, điện thoại di động trong túi chợt vang lên: “Alo?”
“Thằng nhóc kia đem bữa sáng đến cho em chưa?”
Mễ Nhạc Nhạc cúi đầu nhìn túi đồ ăn trong tay: “Rồi.”
“Chỗ có cơm nắm, sữa đậu nành, em muốn ăn ?” Phạm Nghê giọng hỏi.
Mễ Nhạc Nhạc cúi đầu nhìn bữa sáng trong tay mình, cũng là cơm nắm và sữa đậu nành, chẳng qua Phạm Nghê biết là chỉ thích đồ ăn sáng của cửa hàng gần nhà, nhìn nhìn bữa sáng trong tay, khẽ hừ tiếng, thằng nhóc này, ai muốn tha cho cậu chứ?! - “Có, chờ em.”
Lúc ra khỏi thang máy lại gặp đồng nghiệp, cười cười rồi đem bữa sáng này đưa cho người ta ăn.
Điện thoại vẫn còn chưa cúp, đầu dây bên kia loáng thoáng truyền tới tiếng cười của Phạm Nghê: “Em hào phóng đấy.”
“Trước giờ vẫn vậy.” Mễ Nhạc Nhạc tiếp nhận khen ngợi này.
“Lên đây .” xong, Phạm Nghê cúp điện thoại.
Mễ Nhạc Nhạc ngần ngại bước vào phòng làm việc của Phạm Nghê, người khác biết quan hệ của bọn họ, nhưng thư ký và trợ lý của biết cả rồi, hơn nữa lại còn rất tự giác, hề nhiều chuyện.
Mễ Nhạc Nhạc cũng để bụng, thẳng thắn với bọn họ tiếng rồi bước vào phòng làm việc của Phạm Nghê: “Bữa sáng của em đâu?”
“ bàn trà đấy.”
Mễ Nhạc Nhạc vội vàng lấy sữa đậu nành ra, sảng khoái uống hớp: “Ngon .” vui vẻ .
“ giận nữa à?” Phạm Nghê nhìn cười.
“ giận. . . .” Mễ Nhạc Nhạc hừ tiếng: “Mới là lạ đấy, xem, có phải nó não ngắn hay ? Nếu như em cũng với về chuyện chức vị khéo bây giờ em cũng là trưởng phòng rồi, sao có thể vẫn làm trợ lý nho chứ?”
Phạm Nghê mỉm cười: “Vậy ra em muốn làm trưởng phòng à?” cười gian: “ có thể thỏa mãn nguyện vọng của em.”
“ cười dâm quá, em muốn đâu.” Mễ Nhạc Nhạc vừa mở miệng cự tuyệt.
Trong mắt Phạm Nghê lóe lên tia sáng: “Em màng chức vị, vậy em muốn gì?”
Mễ Nhạc Nhạc cẩn thận cắn miếng cơm nắm: “Muốn gì sao?” chưa từng nghĩ đến vấn đề này, có vài người đến với nhau vì quan hệ lợi ích, mà và chỉ đơn thuần là kết giao, ngoại trừ giường ra lúc nào cũng đơn thuần cả.
“Đúng, em muốn gì, thân thể của sao?” Phạm Nghê từng bước dụ dỗ: “Hay là… trái tim ?”
Mễ Nhạc Nhạc nuốt trôi miếng cơm nắm trong miệng, cứ giương mắt nhìn lâu, hàm răng khẽ cử động, nuốt cơm vào trong bụng: “ muốn.”
trả lời cách thẳng thắn khiến Phạm Nghê bật cười, cũng mong chờ trong miệng có thể ra câu trả lời khiến người khác vừa lòng.
“Vậy muốn gì?” Mễ Nhạc Nhạc tò mò hỏi.
Phạm Nghê mập mờ nháy mắt với : “Thứ muốn em lại muốn cho.”
Mễ Nhạc Nhạc đỏ mặt: “Phạm Nghê, xuống giường cũng đừng có nghĩ những chuyện giường nữa!” tức giận, chỉ tùy tiện câu, thế như trái tim sớm vọt lên tới cổ họng, vô cùng khẩn trương.
Phạm Nghê tỏ vẻ ngạc nhiên: Mễ Nhạc Nhạc, em nghĩ đâu vậy?”
Mễ Nhạc Nhạc bỏ cơm nắm xuống, nghi ngờ hỏi: “Em sai à?”
Phạm Nghê cười nhạt: “Em muốn cho cái gì? Em nghĩ thử xem.”
Mễ Nhạc Nhạc căng thẳng, thay đổi tư thế ngồi chút: “Suy nghĩ của , làm sao mà em biết được?”
“Rùa đen rụt cổ.” Phạm Nghê cười nhạo : “Đoán cũng dám đoán.”
Mễ Nhạc Nhạc đấu võ mồm với , chỉ cúi đầu xuống: “Chẳng lẽ muốn trái tim của em? cho biết, con người có trái tim chết, em đem trái tim của mình giao cho đâu.”
“Nhạc Nhạc….”
“Chuyện gì?” Mễ Nhạc Nhạc tức giận nhìn , dáng vẻ như sẵn sàng mắng nếu như dám sai điều gì.
“Mẹ muốn gặp em.” Phạm Nghê chống cằm, dáng vẻ thờ ơ, xoay xoay cây bút trong tay, thế nhưng ánh mắt sắc bén lại chú ý quan sát từng thay đổi khuôn mặt .
“Mẹ, mẹ muốn gặp em?” Mễ Nhạc Nhạc kinh ngạc nhìn , đây là ý gì? Gặp phụ huynh….
“Bà ấy muốn gặp em.” Ánh mắt của Phạm Nghê dịu dàng như nắng xuân, khiến người ta hoảng hốt, muốn đắm chìm vào trong đó.
Mễ Nhạc Nhạc trợn mắt nhìn : “Vì sao bà ấy lại muốn gặp em?”
Phạm Nghê khẽ chép miệng, cúi đầu xuống: “Nhạc Nhạc, chúng ta kết hôn !” Ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào : “Cái muốn chính là….” khẽ cười tiếng, khiến Mễ Nhạc Nhạc càng thêm bối rối: “Em…” duỗi ngón tay trỏ chỉ về phía , sau đó xoay vòng tròn: “Toàn bộ… tất cả những gì thuộc về em…”
Con người của , trái tim của … tất cả những thứ thuộc về , đều muốn!
Lời nghiêm túc và quả quyết lại giống như cơn gió lạnh ùa vào tai , khiến cảm thấy bối rối, mờ mịt nhìn về phía .
“Mễ Nhạc Nhạc, em nghe rồi cần phải nghi ngờ.” khoanh tay ngồi trước bàn làm việc.
Máu trong cơ thể bỗng sôi sục như nước sông Hoàng Hà, trong lòng lại như có hàng vạn con tuấn mã phi nước đại, hít thở có chút khó khắn: “…”
“Trưa nay mẹ đến đây, chúng ta cùng nhau ăn cơm, đặt nhà hàng trước rồi.”
Lần đầu tiên ăn cơm với mẹ Phạm, Mễ Nhạc Nhạc có tiền đồ, cảm thấy vô cùng căng thẳng, thậm chí ngay cả câu cũng được, chỉ có thể gật đầu đáp lại.
“Mẹ hiền lắm.”
Mễ Nhạc Nhạc gật đầu, vẫn mở miệng được.
“Em thích bà ấy.”
lại gật đầu, vẫn là cái dáng vẻ câm điếc.
“Trưa nay gặp lại.”
Cuối cùng gật đầu cái, sau đó giống như xác chết, đờ đẫn bước ra khỏi phòng làm việc, sau lưng lại truyền đến giọng của Phạm Nghê: “Ăn xong bữa sáng .”
Mễ Nhạc Nhạc xoay người, ngây ngốc tiêu diệt hết tất cả đồ ăn sáng trước mặt Phạm Nghê, biểu diễn thành công dáng vẻ chết đói lâu năm.
Phạm Nghê khẽ bật cười, nhìn đờ đãn ra khỏi phòng làm việc của mình, lại nghe ‘cộp’ tiếng, thư ký Liêu lo lắng hỏi: “Nhạc Nhạc, có bị thương ?”
Lại ‘cộp’ tiếng. “Nhạc Nhạc, khỏe à?”
Sau đó có thanh nào nữa, điện thoại nội tuyến vang lên, bắt máy, lại nghe thấy giọng lo lắng của thư ký Liêu: “Ông chủ, Nhạc Nhạc vừa ra ngoài cửa va vào bàn, sau đó lại đụng đầu vào cửa…”
Phạm Nghê lặng lẽ nở nụ cười: “ có việc gì đâu, cần để ý đến ấy, ấy chẳng qua chỉ là… quá vui vẻ mà thôi.”
Cúp điện thoại, thư ký Liêu ngồi ở bàn làm việc với vẻ mặt kinh ngạc, ra vui vẻ cũng có thể dùng cách này để biểu đạt sao?
Em cũng là trưởng phòng rồi, sao có thể vẫn làm trợ lý nho chứ?”
Phạm Nghê mỉm cười: “Vậy ra em muốn làm trưởng phòng à?” cười gian: “ có thể thỏa mãn nguyện vọng của em.”
“ cười dâm quá, em muốn đâu.” Mễ Nhạc Nhạc vừa mở miệng cự tuyệt.
Trong mắt Phạm Nghê lóe lên tia sáng: “Em màng chức vị, vậy em muốn gì?”
Mễ Nhạc Nhạc cẩn thận cắn miếng cơm nắm: “Muốn gì sao?” chưa từng nghĩ đến vấn đề này, có vài người đến với nhau vì quan hệ lợi ích, mà và chỉ đơn thuần là kết giao, ngoại trừ giường ra lúc nào cũng đơn thuần cả.
“Đúng, em muốn gì, thân thể của sao?” Phạm Nghê từng bước dụ dỗ: “Hay là… trái tim ?”
Mễ Nhạc Nhạc nuốt trôi miếng cơm nắm trong miệng, cứ giương mắt nhìn lâu, hàm răng khẽ cử động, nuốt cơm vào trong bụng: “ muốn.”
trả lời cách thẳng thắn khiến Phạm Nghê bật cười, cũng mong chờ trong miệng có thể ra câu trả lời khiến người khác vừa lòng.
“Vậy muốn gì?” Mễ Nhạc Nhạc tò mò hỏi.
Phạm Nghê mập mờ nháy mắt với : “Thứ muốn em lại muốn cho.”
Mễ Nhạc Nhạc đỏ mặt: “Phạm Nghê, xuống giường cũng đừng có nghĩ những chuyện giường nữa!” tức giận, chỉ tùy tiện câu, thế như trái tim sớm vọt lên tới cổ họng, vô cùng khẩn trương.
Phạm Nghê tỏ vẻ ngạc nhiên: Mễ Nhạc Nhạc, em nghĩ đâu vậy?”
Mễ Nhạc Nhạc bỏ cơm nắm xuống, nghi ngờ hỏi: “Em sai à?”
Phạm Nghê cười nhạt: “Em muốn cho cái gì? Em nghĩ thử xem.”
Mễ Nhạc Nhạc căng thẳng, thay đổi tư thế ngồi chút: “Suy nghĩ của , làm sao mà em biết được?”
“Rùa đen rụt cổ.” Phạm Nghê cười nhạo : “Đoán cũng dám đoán.”
Mễ Nhạc Nhạc đấu võ mồm với , chỉ cúi đầu xuống: “Chẳng lẽ muốn trái tim của em? cho biết, con người có trái tim chết, em đem trái tim của mình giao cho đâu.”
“Nhạc Nhạc….”
“Chuyện gì?” Mễ Nhạc Nhạc tức giận nhìn , dáng vẻ như sẵn sàng mắng nếu như dám sai điều gì.
“Mẹ muốn gặp em.” Phạm Nghê chống cằm, dáng vẻ thờ ơ, xoay xoay cây bút trong tay, thế nhưng ánh mắt sắc bén lại chú ý quan sát từng thay đổi khuôn mặt .
“Mẹ, mẹ muốn gặp em?” Mễ Nhạc Nhạc kinh ngạc nhìn , đây là ý gì? Gặp phụ huynh….
“Bà ấy muốn gặp em.” Ánh mắt của Phạm Nghê dịu dàng như nắng xuân, khiến người ta hoảng hốt, muốn đắm chìm vào trong đó.
Mễ Nhạc Nhạc trợn mắt nhìn : “Vì sao bà ấy lại muốn gặp em?”
Phạm Nghê khẽ chép miệng, cúi đầu xuống: “Nhạc Nhạc, chúng ta kết hôn !” Ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào : “Cái muốn chính là….” khẽ cười tiếng, khiến Mễ Nhạc Nhạc càng thêm bối rối: “Em…” duỗi ngón tay trỏ chỉ về phía , sau đó xoay vòng tròn: “Toàn bộ… tất cả những gì thuộc về em…”
Con người của , trái tim của … tất cả những thứ thuộc về , đều muốn!
Lời nghiêm túc và quả quyết lại giống như cơn gió lạnh ùa vào tai , khiến cảm thấy bối rối, mờ mịt nhìn về phía .
“Mễ Nhạc Nhạc, em nghe rồi cần phải nghi ngờ.” khoanh tay ngồi trước bàn làm việc.
Máu trong cơ thể bỗng sôi sục như nước sông Hoàng Hà, trong lòng lại như có hàng vạn con tuấn mã phi nước đại, hít thở có chút khó khắn: “…”
“Trưa nay mẹ đến đây, chúng ta cùng nhau ăn cơm, đặt nhà hàng trước rồi.”
Lần đầu tiên ăn cơm với mẹ Phạm, Mễ Nhạc Nhạc có tiền đồ, cảm thấy vô cùng căng thẳng, thậm chí ngay cả câu cũng được, chỉ có thể gật đầu đáp lại.
“Mẹ hiền lắm.”
Mễ Nhạc Nhạc gật đầu, vẫn mở miệng được.
“Em thích bà ấy.”
lại gật đầu, vẫn là cái dáng vẻ câm điếc.
“Trưa nay gặp lại.”
Cuối cùng gật đầu cái, sau đó giống như xác chết, đờ đẫn bước ra khỏi phòng làm việc, sau lưng lại truyền đến giọng của Phạm Nghê: “Ăn xong bữa sáng .”
Mễ Nhạc Nhạc xoay người, ngây ngốc tiêu diệt hết tất cả đồ ăn sáng trước mặt Phạm Nghê, biểu diễn thành công dáng vẻ chết đói lâu năm.
Phạm Nghê khẽ bật cười, nhìn đờ đãn ra khỏi phòng làm việc của mình, lại nghe ‘cộp’ tiếng, thư ký Liêu lo lắng hỏi: “Nhạc Nhạc, có bị thương ?”
Lại ‘cộp’ tiếng. “Nhạc Nhạc, khỏe à?”
Sau đó có thanh nào nữa, điện thoại nội tuyến vang lên, bắt máy, lại nghe thấy giọng lo lắng của thư ký Liêu: “Ông chủ, Nhạc Nhạc vừa ra ngoài cửa va vào bàn, sau đó lại đụng đầu vào cửa…”
Phạm Nghê lặng lẽ nở nụ cười: “ có việc gì đâu, cần để ý đến ấy, ấy chẳng qua chỉ là… quá vui vẻ mà thôi.”
Cúp điện thoại, thư ký Liêu ngồi ở bàn làm việc với vẻ mặt kinh ngạc, ra vui vẻ cũng có thể dùng cách này để biểu đạt sao?
Last edited by a moderator: 23/5/15
Friendangel2727 thích bài này.