Chương 8.2
Nếu em họ phát sống chung với người khác . . . . đầu óc Mễ Nhạc Nhạc muốn nổ tung, trời ạ, dám tưởng tượng nữa.
Sau khi tan làm, Mễ Nhạc Nhạc cũng về cùng Phạm Nghê, chuyện em họ tới đây, Phạm Nghê tôn trọng Mễ Nhạc Nhạc, để cho tự mình xử lý.
Mễ Nhạc Nhạc tàu điện ngầm về khu nhà trọ cũ, đứng chờ ở cửa, bấm điện thoại gọi cho Mã Vĩ Quân, định với cậu ta là mình dọn nhà rồi, ngờ điện thoại cậu ta lại tắt máy.
Sắc trời dần tối, bóng người chậm rãi tới, Mễ Nhạc Nhạc vừa nhìn nhận ra đó là em họ mình.
rất lâu rồi bọn họ gặp nhau, lúc còn bé cùng nhau đùa giỡn, cậu ta phá phách hệt như tiểu bá vương, bây giờ gặp lại thằng em họ khiến người khác phải đau đầu này, Mễ Nhạc Nhạc cảm thấy cậu ta cũng chẳng có gì thay đổi, chẳng qua chỉ là tiểu bá vương to xác mà thôi.
“Tiểu Quân à?”
Mã Vĩ Quân đến gần, khuôn mặt dữ tợn, khóe mắt còn có vết sẹo khiến người ta có cảm giác cậu ta là người xấu: “Nhạc Nhạc. . . .” Đây là em họ , Mã Vĩ Quân.
Mã Vĩ Quân chưa bao giờ gọi là chị, vĩnh viễn chỉ gọi bằng tên, dáng vẻ biết lớn khiến người ta nhìn phát bực.
“Nhạc Nhạc lại đặc biệt đứng đây chờ tôi à?” Mã Vĩ Quân cười du côn.
Mễ Nhạc Nhạc vô cùng đau đầu: “Ừ, mẹ tôi bảo là cậu muốn lên đây ở vài ngày. . . .”
“ phải vài ngày, tôi muốn ở lại Đài Bắc.” Mã Vĩ Quân cắt ngang lời : “Vậy nên phải làm phiền Nhạc Nhạc rồi.”
Đây là muốn bấu víu lấy sao? Mễ Nhạc Nhạc nghẹn lời, liếc nhìn cậu ta, người bình thường phải chỉ cần ở vài ngày rồi tự mình tìm chỗ ở sao?
Quả thực là thể dùng suy nghĩ của người bình thường đặt người em họ của , Mã Vĩ Quân chính là đứa trẻ chưa trưởng thành.
Mễ Nhạc Nhạc quyết định trả lời dứt khoát: “Cậu thể ở cùng tôi, bây giờ tôi ở chỗ này, tôi ở chung với người khác, cậu mà đến làm ảnh hưởng đến người ta, vậy nên. . . .”
Mã Vĩ Quân cười cợt nhả: “Nhạc Nhạc, có phải là lén lút sống chung với đàn ông, sợ tôi tới . . . . thế nên . . . .”
Trái tim Mễ Nhạc Nhạc đập ‘thịch’ cái, kìm chế : “ có, cậu đừng vớ vẩn.”
“ ?” Mã Vĩ Quân tỏ vẻ tin.
“Tin hay tùy cậu!” Mễ Nhạc Nhạc hừ tiếng, giả vờ bình tĩnh lảng sang chuyện khác: “Vậy nên cậu thể đến ở cùng tôi.”
Mã Vĩ Quân khoanh tay trước ngực: “Dì tôi có thể tìm , xem ra là tôi phải gọi điện hỏi . . . . .”
Thằng nhóc này! Dự cảm xấu trong lòng Mễ Nhạc Nhạc thành rồi, thằng em họ này khó đối phó, phải hạ giọng, : “Rốt cuộc cậu gây họa gì? Tốt nghiệp đại học chưa? Muốn ở lại Đài Bắc tìm việc làm bản thân cậu phải. . . .”
“ sao cả, tôi cũng muốn kiếm nhiều tiền, chỉ cần có chỗ ăn chỗ ở là được rồi.” Cậu ta dửng dưng .
tóm lại là cậu ta vẫn muốn ở cùng với , Mễ Nhạc Nhạc muốn khóc, lại cố động viên chính mình được thua, nếu thua cũng dám nghĩ đến hậu quả nữa.
“Nhưng bạn cùng phòng của tôi. . . .”
“Chi bằng cứ để tôi gặp người đó được rồi.” Mã Vĩ Quân ám muội nháy mắt với : “Tôi thương lượng với người đó chút, để tôi ngủ ở ghế sofa cũng được.”
Mễ Nhạc Nhạc toát mồ hôi lạnh, suy nghĩ cả ngày, rốt cuộc cũng chả nghĩ ra được cách gì.
“Nhạc Nhạc?” Mã Vĩ Quân cười như ác ma, Mễ Nhạc Nhạc khóc ra nước mắt, lúc sắp phát điên cậu ta lại mở miệng: “Được rồi, cho tôi qua ở ít ra cũng phải cho tôi. . . .” Cậu ta xòe tay ra: “Tiền, nếu bảo tôi phải ở đâu bây giờ?”
Mễ Nhạc Nhạc hận chết mẹ mình, khi bà ấy lại ném cái của nợ lớn như vậy cho : “Cậu có tiền à?”
“Có, nhưng cho tôi ở nhờ, vậy tôi phải tốn tiền thuê nhà. . .”
Mễ Nhạc Nhạc có
loại kích động như vừa gặp cướp, phản đối, chỉ rưng rưng lấy tiền từ trong túi xách ra đưa cho em họ, trong lòng lại ngừng mắng chửi cậu ta.
“Tôi đây.” Mễ Nhạc Nhạc cho tiền xong nghiêm mặt ra ngoài.
Mã Vĩ Quân lén lút theo, khóe miệng nở nụ cười xấu xa.
Mễ Nhạc Nhạc trở về nhà, Phạm Nghê ngồi xem TV trong phòng khách, nghe có tiếng mở cửa, quay đầu lại hỏi: “Về rồi à, ăn cơm chưa?”
“Chưa.” uể oải đáp lại.
Phạm Nghê ngẩng đầu nhìn : “Sao vậy? Cái cậu tiểu Quân đó rất khó đối phó sao?”
“ phải là rất khó đối phó, mà là vô cùng vô cùng khó đối phó.” Mễ Nhạc Nhạc căm hận .
“Hả?” Phạm Nghê bật cười, vươn tay ôm lấy eo : “Nếu thích đổi số điện thoại, nhắm mắt làm ngơ .”
“Vậy cũng được à?” Mễ Nhạc Nhạc đấm vào người Phạm Nghê vài cái cho hả giận, Phạm Nghê túm lấy tay .
“Chẳng qua cũng chỉ là đứa trẻ, em tức làm gì, vào ăn cơm trước .” Phạm Nghê kéo tay vào trong phòng bếp: “Ăn no rồi tiếp.”
Mễ Nhạc Nhạc ‘oh’ tiếng, ngước mắt nhìn : “ cũng chưa ăn à?”
“Ừ.” Phạm Nghê để ngồi xuống, sau đó dọn món ăn lên bàn rồi xới cơm.
đợi trở về để cùng ăn cơm sao? Mễ Nhạc Nhạc nhìn theo bóng lưng của , đôi mắt khẽ nóng lên: “Phạm Nghê…”
“Vừa nãy tự nhiên muốn ăn.” Trong mắt Phạm Nghê lóe lên tia hứng thú, thế nhưng mở miệng lại khiến người ta tức chết.
Mễ Nhạc Nhạc thu lại cảm động, nhận lấy chén cơm, khẽ mắng câu: “Khốn khiếp!”
Phạm Nghê ngồi xuống đối diện , thản nhiên cầm chén cơm, gắp thức ăn, Mễ Nhạc Nhạc đem toàn bộ tức giận trút lên đồ ăn, nhai ngấu nghiến.
Chuông cửa vang lên, Phạm Nghê nhìn thoáng qua người nào đó ‘phấn đấu’ ăn cơm, lúc để ý trong mắt lên cưng chiều. đứng dậy mở cửa, cửa được mở ra, trầm ổn nhìn người trước cửa: “Xin hỏi cậu tìm ai?”
Ngoài cửa là người đàn ông, à , là gã thanh niên trong vẫn còn trẻ con, mặt nở cụ cười du côn: “Tôi tìm Mễ Nhạc Nhạc.”
Nụ cười mặt Phạm Nghê trầm xuống: “Ồ?” Sau đó lại cười khẽ: “Cậu là gì của ấy…”
“Tôi là em họ ấy.” Mã Vĩ Quân đút tay vào túi quần, tạo dáng tự cho là phong độ, : “ ấy sống ở đây à?”
Phạm Nghê khẽ cười nhìn cậu ta, trong mắt lại có chút lạnh lẽo.
Mễ Nhạc Nhạc ngồi ăn trong bếp, chợt cảm thấy có chút bất an, rời khỏi bàn ăn: “Phạm Nghê, là ai…”
Mễ Nhạc Nhạc thở dốc vì kinh ngạc: “Mã Vĩ Quân, sao cậu lại ở đây?”
“Tôi lo lắng cho an toàn của , vậy nên cố ý theo sau .” Mã Vĩ Quân cười gian xảo: “Thuận tiện tiếng với bạn cùng phòng của .”
Phạm Nghê nhàn nhạt liếc nhìn Mễ Nhạc Nhạc, lại lịch với Mã Vĩ Quân: “Cậu là tiểu Quân?”
Mã Vĩ Quân nghe thấy cách gọi này khỏi ngẩng đầu, cậu ta muốn bị người kahsc xem thường, : “Tôi là Mã Vĩ Quân!”
Phạm Nghê khẽ nhướng môi: “ đến rồi vào , cùng ăn cơm.”
“ đúng lúc!” Mã Vĩ Quân vỗ tay cái: “Tôi cũng đói bụng.” Cậu ta nghênh ngang vào phòng bếp, nháy mắt ra hiệu với Mễ Nhạc Nhạc.
Mễ Nhạc Nhạc cảm thấy dạ dày mình thắt lại, Phạm Nghê theo sau lưng Mã Vĩ Quân, lúc ngang qua lạnh nhạt nhìn cái, thầm ở bên tai : “Em cho biết, em họ tiểu Quân… ra là đại Quân.”
Lúc đầu Phạm Nghê cứ tưởng cậu em họ tiểu Quân của là thằng bé chưa đủ tuổi thành niên, bây giờ trong lòng lại có chút vui.
Mễ Nhạc Nhạc bất lực : “Nó là em họ em.”
Phạm Nghê hừ : “Còn là cái gì? Bạn cùng phòng?” xong cũng thèm liếc , cứ thế thẳng vào phòng bếp.
Mễ Nhạc Nhạc chưa hiểu tình huống tại, biết vì sao mà Mã Vĩ Quân lại có thể theo dõi mình, cũng biết Phạm Nghê tức giận cái gì, cảm thấy mình giống như người ngoài cuộc vậy.
“Nhạc Nhạc, ăn cơm sao?” Mã Vĩ Quân thân thiết gọi.
Phạm Nghê còn chưa kịp xới cơm cho Mã Vĩ Quân trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo, nhưng rất nhanh biến mất, mỉm cười đặt chén cơm xuống trước mặt Mã Vĩ Quân, khách khí : “Mời dùng.”
Mã Vĩ Quân biết lễ phép, đế cả câu cám ơn cũng , trực tiếp cầm lên ăn, trong mắt Mễ Nhạc Nhạc bốc hỏa, tên tiểu bá vương này đúng là được cưng chiều đến vô pháp vô thiên rồi.
“Tiểu Quân, tôi là chị họ của cậu.” thử lấy vai vế ra phát uy: “Phạm Nghê lấy cơm cho cậu, ít ra cậu cũng phải câu cám ơn chứ.” Lại tự nhiên cứ như ở nhà mình vậy, khó ưa, đúng là đứa trẻ to xác.
Mã Vĩ Quân nghe lọt tai mới là lạ, cậu ta nhìn Mễ Nhạc Nhạc, khó hiểu : “Nhạc Nhạc, trước giờ tôi vẫn luôn gọi như vậy mà, hơn nữa, ta là gì của ?”
Last edited by a moderator: 22/5/15