1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chồng ấm giường hay ghen - Kim Tinh (Full 10c, H, Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7.1

      Buổi họp lớp được tổ chức trong nhà hàng năm sao, Phạm Nghê giúp Mễ Nhạc Nhạc chọn bộ quần áo, lần này là lần hiếm hoi mà Mễ Nhạc Nhạc chủ động nhờ Phạm Nghê chọn giúp mình.

      Bởi vì lần trước Phạm Nghê mua cho rất nhiều quần áo, cảm thấy bộ nào cũng đẹp, đắn đo mãi mà vẫn biết chọn bộ nào, vậy nên đành phải nhờ giúp đỡ.

      Phạm Nghê giúp lựa chiếc váy ngắn màu trắng, kèm với đôi giày đế bằng màu trắng bạc, nhìn chân : “Hình như tôi chưa thấy em giày cao gót bao giờ nhỉ?”

      Mễ Nhạc Nhạc gật đầu, giọng : “Giày cao gót khó lắm, tôi muốn đâu.”

      Xem ra việc mang giày cao gót đối với là khổ hình, Phạm Nghê chạm vào chóp mũi : “ cũng tốt, mất công chân em lại vẹo nữa khổ.”

      Mễ Nhạc Nhạc khinh bỉ nhìn : “Lòng dạ của đáng ghét.” Suốt ngày chỉ thích nguyền rủa .

      Phạm Nghê lái xe chở đến trước nhà hàng, sau khi dừng xe, hai người nắm tay nhau bước vào trong, còn chưa kịp vào nhìn thấy Trịnh Lỵ, ta cũng vừa mới tới.

      Trịnh Lỵ nhìn thấy Phạm Nghê đến, lại còn cùng , ánh mắt ta chợt ảm đạm, nhưng chỉ giây sau lại nở nụ cười: “ đến rồi, em còn tưởng tới đấy.”

      Phạm Nghê bình thản : “Bạn học nhiều năm gặp, thỉnh thoảng họp mặt cũng tốt mà.”

      Trịnh Lỵ nhìn thoáng qua nắm tay , tỏ vẻ hiểu, hỏi: “Đây là. . .”

      ấy là bạn của tôi, Mễ Nhạc Nhạc.” Phạm Nghê lại quay sang với : “Nhạc Nhạc, đây là bạn học thời cấp ba của tôi, Trịnh Lỵ.”

      Trịnh Lỵ nghe Phạm Nghê giới thiệu xong trong lòng lại có chút hụt hẫng, trong mắt , mình chỉ là người bạn học, ta miễn cưỡng cười với Mễ Nhạc Nhạc: “Chào !”

      “Chào !”

      “Hai người cứ tự nhiên , em ra cửa đón mọi người.” Trịnh Lỵ tìm lý do rời , tránh cho mình bị đôi tình nhân này kích thích.

      “Ừ.” Phạm Nghê gật đầu, nắm tay Mễ Nhạc Nhạc bước vào trong.

      Bọn họ vào phòng tiệc, Mễ Nhạc Nhạc vô cùng vui vẻ, hai mắt sáng lấp lánh nhìn bữa tiệc buffet, Phạm Nghê lắc đầu cười: “Có phải cảm thấy uổng công đến đây rồi đúng ?”

      Mễ Nhạc Nhạc hoàn toàn tiếp nhận giọng điệu trêu chọc của : “Ừ, quả là uổng công!”

      Phạm Nghê vỗ lên đầu , mở miệng trêu chọc: “Ai biết còn tưởng em là quỷ đói đầu thai đấy.” Tuy ngoài miệng vậy, thế nhưng vẫn ôm bả vai , đến chỗ bàn buffet.

      giúp lấy cái dĩa: “Muốn ăn gì?” dịu dàng hỏi.

      “Cái gì cũng muốn.” Mễ Nhạc Nhạc cười đến lông mày cong cong.

      Vẻ mặt dịu dàng của Phạm Nghê như bị xé toang, lạnh nhạt : “Mễ tiểu thư, em có mấy cái miệng vậy? Em định biểu diễn tiết mục miệng to như chậu máu đấy à?”

      Mễ Nhạc Nhạc để ý mình bị trêu chọc, đùa lại cách đáng : “Tôi thực cũng muốn mọc thêm vài cái miệng nữa.” cảm thấy tiếc hận đấy.

      Phạm Nghê thở dài bất lực, dựa vào chút hiểu biết về trong khoảng thời gian ở chung này, giúp chọn mấy loại thịt và số hoa quả thích ăn: “Ăn tạm trước , hết rồi lại lấy thêm.”

      Mễ Nhạc Nhạc nhận lấy cái dĩa: “ ăn à?”

      đói.” Phạm Nghê dẫn đến vị trí an tĩnh, số người đến vẫn chưa nhiều, nhìn đồng hồ chút, sắp đến giờ rồi.

      đói cũng phải ăn, thôi lát nữa bọn họ chuốc rượu, bị đau dạ dày đấy.” Mễ Nhạc Nhạc quan tâm , tay lại xiên miếng thịt hun khói đưa đến bên miệng .

      Phạm Nghê nhíu mày, khẽ giật mình vì săn sóc của , há miệng ngậm lấy miếng thịt, nhai kỹ nuốt chậm, cảm giác được người khác chăm sóc quá tốt, ăn xong miếng thịt hun khói, lại mở miệng: “Thịt bò.”

      Bàn tay cầm nĩa của Mễ Nhạc Nhạc hơi khựng lại, giọng : “Thịt bò là món tôi thích nhất.”

      “Ừ, rất tốt, tôi cũng thích.” Phạm Nghê vui vẻ đợi đút cho , nào ngờ Mễ Nhạc Nhạc lại xiên thịt bò rồi tự bỏ vào trong miệng mình.

      “Mễ Nhạc Nhạc…”

      đỉnh đầu truyền đến thanh nghiến răng nghiến lợi, có kiên nhẫn, ngước nhìn : “ thích ăn tự mình lấy , cần phải giành ăn với tôi.”

      Phạm Nghê khẽ cười tiếng, đồ ăn trong dĩa của là do lấy, cái vong ân phụ nghĩa này. đột nhiên cầm lấy tay , lúc còn nghi hoặc lại cầm tay xiên miếng thịt rồi đút vào trong miệng .

      Sau khi miệng thành công bị ngăn chặn cũng xiên miếng thịt bò bỏ vào trong miệng mình, Mễ Nhạc Nhạc được, chỉ có thể phùng mang trợn mắt nhìn .

      Phạm Nghê nhướng mày nhìn , giọng có vẻ thích thú: “Ngon .”

      Mễ Nhạc Nhạc lập tức đỏ mặt, quay đầu chỗ khác, vờ xem như tồn tại, cố gắng ăn, sau khi Phạm Nghê thực đươc ý đồ cứ tiếp tục được nước lấn tới, hai người miếng miếng, dần dần giải quyết hết số thức ăn trong dĩa.

      “Muốn ăn nữa ?” Phạm Nghê hỏi.

      cần.”

      Mặt sắp cháy tới nơi rồi, thế nhưng lại càng muốn thêm dầu vào lửa, thời gian trôi , số người trong phòng càng lúc càng nhiều, để ý ít người nhìn về phía bọn họ, mà chỉ thờ ơ theo sát phía sau , tuy quan tâm thế nhưng da mặt rất mỏng nha.

      Phạm Nghê giơ tay xoa tóc : “Ừ.”

      no rồi à?” Mễ Nhạc Nhạc lại hỏi.

      Phạm Nghê chạm vào trán : “Em cho rằng ai cũng giống em, tới đây vì miếng ăn sao?”

      Mễ Nhạc Nhạc chả hứng thú, liếc mắt nhìn : “Ai bảo trước khi đến đây ăn trước, lát nữa mà đói bụng cũng chả có cơ hội mà ăn.” cứ như thể rất hợp tình hợp lý.

      Bọn họ cùng ngồi xuống chỗ, Phạm Nghê nắm lấy tay , ngón tay khẽ gãi vào lòng bàn tay , thấy bị nhột định rút tay về, lại nắm chặt lại: “Vậy em lấy đồ ăn giúp tôi .”

      Mễ Nhạc Nhạc bị Phạm Nghê sai lấy thức ăn, còn vẫn ngồi im tại chỗ, ánh mắt vẫn luôn dõi theo hình bóng , chưa từng rời .

      “A Nghê!” Từ Nhất Hướng ôm vợ tiến về phía : “Thằng nhóc này, mỏi mồm gãy lưỡi mới chịu đến, mình còn tưởng là vì người đẹp nào đấy.”

      Phạm Nghê bật cười, nhìn bạn tốt của mình: “Nhất Hướng… sao dạo này lại trở nên hàm súc như vậy? Sau này phải sửa lại, gọi cậu là Từ văn nhân mới đúng.”

      Vợ của Từ Nhất Hướng cười khẽ, Từ Nhất Hướng đỏ mặt: “Cậu… nhiều năm gặp, vậy mà cái bản tính xấu xa vẫn thay đổi.”

      Phạm Nghê cười nho nhã, cũng chả để bụng.

      Từ Nhất Hướng nhìn vợ mình, ra vẻ ấm ức: “Vợ à, hiểu, người như vậy mà tại sao năm đó lại có nhiều người thích cậu ta cơ chứ, em nhìn thử coi, hoàn toàn là tên đàn ông xấu tính đấy.”

      An Nhã, vợ của Từ Nhất Hướng mặc kệ cho chồng mình đùa giỡn, với Phạm Nghê: “Xin chào, tôi là An Nhã, vợ của cái người ngu ngốc này.”

      Phạm Nghê cười, gật đầu: “Tôi là Phạm Nghê, bạn tốt của cái tên ngu ngốc này.”

      Từ Nhất Hướng bị cho là ngu ngốc khẽ hừ lạnh tiếng, nhìn Mễ Nhạc Nhạc về phía mình, lại qua đầu hỏi Phạm Nghê: “ ấy chính là bạn của tên xấu xa Phạm Nghê cậu sao?”

      Phạm Nghê vươn tay ra trước mặt Mễ Nhạc Nhạc, Mễ Nhạc Nhạc đặt dĩa thức ăn vào trong tay , sau đó hai người rất tự nhiên nắm tay nhau, Phạm Nghê kề tai , : “Đây là Từ Nhất Dương, bên cạnh là vợ cậu ấy, An Nhã.”
      Last edited by a moderator: 22/5/15
      kabi_ng0kJin292 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7.2

      Mễ Nhạc Nhạc cũng từng nghe Phạm Nghê kể về người bạn này của , gật đầu, nở nụ cười ngọt ngào: “Chào hai người, tôi là Mễ Nhạc Nhạc.”

      Từ Nhất Hướng cong môi, thẳng ruột ngựa: “A Nghê, cậu đổi khẩu vị rồi à?”

      Mễ Nhạc Nhạc nghe xong cảm thấy trong lòng giống như bị cây kim bén nhọn đâm phải, cảm giác khó chịu.

      Làm phụ nữ của Phạm Nghê, điều kiện tiên quyết là phải xinh đẹp, những người bạn lúc trước của , người đều toát ra khí chất đặc biệt, vô cùng xinh đẹp, ngay từ đầu biết, mình và Phạm Nghê là thể, kết giao với , đương, chẳng qua đó là do nghĩ vậy, nhưng bây giờ lại nghe người khác thẳng như thế lại khiến sinh ra lòng đố kỵ, đáng sợ, biết mình cũng có lúc cảm thấy chán ghét và khó chịu thế này. . . .

      Mễ Nhạc Nhạc cười gượng gạo, nhìn Phạm Nghê, lời nào.

      Phạm Nghê có chút vui, trừng mắt liếc Từ Nhất Hướng, mặc kệ Mễ Nhạc Nhạc thần kinh thô cỡ nào cũng thể chịu được lời như vậy. Phạm Nghê khẽ nhéo tay , đợi nhìn về phía mình, mới câu: “Cây cỏ cũng có chỗ đáng .”

      Từ Nhất Hướng ngượng ngùng cười: “Khụ, mình chỉ tùy tiện vậy thôi.”

      An Nhã nhạy cảm, cảm thấy bầu khí có chút căng thẳng, ra vẻ tức giận gõ đầu Từ Nhất Hướng: “Lúc nào cũng lung tung.”

      Sau đó dùng ánh mắt xin lỗi nhìn Mễ Nhạc Nhạc: “Nhạc Nhạc, đừng để bụng, ấy miệng chó mọc được ngà voi, lúc tôi và ấy nhau, ấy bảo tôi ăn mặc như xác chết, xem có tức hay chứ!”

      Từ Nhất Hướng lập tức giậm chân: “Vợ à, đâu có sai, khi đó trông em lúc trắng lúc đen, là khó coi mà!”

      “Từ Nhất Hướng!” An Nhã trừng mắt nhìn ta.

      Từ Nhất Hướng nhăn nhở cười nịnh nọt: “Xem xem, bây giờ đẹp rồi, sắc thái tươi mới hơn nhiều.”

      “Chứ sao, thay đổi cách ăn mặc, lại còn trang điểm nữa, đương nhiên phải đẹp rồi.”

      Hai vợ chồng ngọt ngào mắng , Mễ Nhạc Nhạc ngây ngô cười khẽ, nhìn bọn họ náo loạn như vậy, cảm xúc phiền muộn trong đều bị xua tan.

      Phạm Nghê nhìn Mễ Nhạc Nhạc, nhấc tay ôm lấy bả vai , cũng gì thêm.

      Đám bạn thời trung học của lần lượt đến, hội trường cũng bắt đầu náo nhiệt hẳn lên, Mễ Nhạc Nhạc bắt đầu hoài nghi, hôm nay người đàn ông này cố tình dẫn đến đây phải vì muốn những khác hết hy vọng mà là muốn đả kích lòng .

      Tất cả mọi người đều cảm thấy Phạm Nghê tìm được người đặc biệt, từ dung mạo đến khí chất phải thuộc hàng thượng đẳng, kết quả là khi bọn họ nhìn thấy Mễ Nhạc Nhạc nhạy bén phát trong mắt bọn họ đều giật mình, dần dần cảm thấy, thà cứ tỏ thái độ như Từ Nhất Hướng còn dễ chịu hơn, ít ra ta nghĩ gì đó chứ phải giấu ở trong lòng.

      Sắc mặt Mễ Nhạc Nhạc dần trở nên ảm đạm, Phạm Nghê đứng bên cạnh cũng cảm thấy được, đưa ly rượu vang trong tay cho , cười với đám bạn học: “Hôm nay mình lái xe, mình đồng ý với ấy là uống rượu.”

      Mọi người cười vang, bọn họ thèm tin đâu.

      Mễ Nhạc Nhạc đột nhiên uống hớp rượu trong tay, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, ngay cả Phạm Nghê cũng nhíu mày nhìn : “Sao lại uống rượu?”

      Mễ Nhạc Nhạc quay đầu nhìn , vô cùng nghiêm túc, : “Tôi muốn phải cõng về, vậy nên uống chút rượu tốt hơn.”

      Tiếng cười vừa ngưng lại lại lập tức vang lên, Phạm Nghê bất đắc dĩ nhìn , ít người thầm nghĩ, tuy dáng dấp
      Mễ Nhạc Nhạc bình thường nhưng tính cách đáng .

      * * *

      Vì sao lại mang theo Mễ Nhạc Nhạc tham gia buổi họp lớp này? Rất đơn giản, bởi vì là bạn của .

      Trong phòng khách tối đen như mực, đột nhiên lại có tiếng mở cửa vang lên, kế đó là tiếng mở công tắc, ngay lập tức, phòng khách sáng choang như ban ngày, Phạm Nghê ôm Mễ Nhạc Nhạc trở về phòng , khuôn mặt đỏ bừng úp vào trong ngực , uống say rồi.

      Mễ Nhạc Nhạc phát huy tác dụng, giúp Phạm Nghê đỡ rượu, giống với Mễ Nhạc Nhạc ngây thơ thường ngày, Phạm Nghê ngờ lại có thể thay uống tất cả những ly rượu mà mọi người đưa tới, hại bây giờ say đến biết trời trăng gì nữa.

      Mà Phạm Nghê lại trở thành người phải khiêng trở về, tửu lượng của tốt… Bàn tay bé vốn khoác bả vai lại đột nhiên di động, nhanh chóng đập lên mặt Phạm Nghê.

      Khuôn mặt của Phạm Nghê lập tức sưng đỏ: “Mễ Nhạc Nhạc!”

      “Phạm Nghê, là à!” Mễ Nhạc Nhạc bị tiếng rống của là đau đầu, mắt nổ đom đóm, cau mày khó chịu.

      “Nếu em nghĩ là ai?” Phạm Nghê tức giận đặt xuống giường, định rời khỏi lại phát tay vòng chặt lấy cổ .

      “Tôi muốn tắm rửa!”Mễ Nhạc Nhạc tùy hứng , uống say hoàn toàn để ý gì nữa, cái mũi khẽ hít hít vài cái, ngửi thấy người mình toàn mùi rượu.

      , tự em có thể tắm được mà.”Phạm Nghê châm chọc .

      “Tôi mặc kệ, tôi muốn tắm rửa!”Mễ Nhạc Nhạc vui, giật lấy cà vạt của , khiến suýt chút nữa tắt thở.

      bướng bỉnh khiến thể thỏa hiệp: “Được rồi, nghịch ngợm, tôi đưa em tắm, được chưa.” xoay người ôm lấy , bế vào trong phòng tắm, để đứng dựa vào bồn rửa tay, sau đó xả nước vào trong bồn tắm.

      ngờ vừa quay đầu lại thấy Mễ Nhạc Nhạc cởi sạch trơn, con ngươi đen láy của Phạm Nghê lập tức trầm xuống, hô hấp trở nên nặng nề.

      Thân thể trắng nõn của ở trước mặt giống như món ăn hấp dẫn, nụ hoa xinh xắn đáng , khéo léo nở rội thân thể mềm mại, bụng bằng phẳng, đôi chân thon dài dẫn tới vùng đất thần bí… Sắc mặt trở nên bối rối, khẽ hít sâu hơi, cố gắng gạt những hình ảnh kinh diễm vừa trông thấy.

      Mễ Nhạc Nhạc hoàn toàn mặc kệ trong phòng tắm có người, lảo đảo bước vào trong bồn tắm, Phạm Nghê vươn tay muốn vịn lại bị đẩy ra.

      loạng choạng bước vào trong bồn tắm, miệng lại ngâm lên tiếng đầy sảng khoái, vừa ngồi xuống bồn tắm lại cười cười, trông hệt như đứa ngốc.

      Phạm Nghê đau đầu nhìn , phi lễ chớ nhìn, xoay người ra ngoài, nhưng uống nhiều như vậy, để mình có an toàn ? suy nghĩ lại có mấy giọt nước lành lạnh bắn vào mặt, trố mắt nhìn ngồi trong bồn tắm hắt nước về phía mình.

      “Haha, mát quá, cũng muốn chơi à!”Hiển nhiên, coi bồn tắm biến thành bể bơi rồi.

      Phạm Nghê thề, từ nay về sau bao giờ để uống rượu nữa.

      Mễ Nhạc Nhạc ngồi trong bồn tắm còn kiên nhẫn, tức giận quát: “Tới đây!”

      Muộn rồi, ý định muốn đánh ngất để cho an phận còn kịp nữa, thôi đành giúp tắm xong rồi để về phòng ngủ vậy.

      Phạm Nghê đến bên cạnh bồn tắm, lấy tí sữa tắm bỏ vào trong lòng bàn tay, sau đó xoa lên người Mễ Nhạc Nhạc.

      Mễ Nhạc Nhạc còn tưởng là chơi cùng mình, vội vàng né tránh, Phạm Nghê dường như muốn bộc phát, giữ chặt lấy , quần áo người cũng ướt gần hết, dính sát vào cơ thể, cực kỳ khó chịu.

      “Ưm, ghét quá, bị bắt mất rồi!” Mễ Nhạc Nhạc cười khanh khách, cái miệng khẽ chu lên, hôn lên môi Phạm Nghê mấy cái: “Thưởng cho đấy, tuyệt!”

      Trái tim Phạm Nghê đập nhanh nhịp, nhìn nào đó ngốc nghếch đùa giỡn, kìm được tức giận, khẽ đánh máy cái vào mông , lại chọc cho bật cười sảng khoái.

      “Haha, nhột mà…”

      Phạm Nghê kìm chế, nhắm mắt lại, quyết định so đo với nữa, bàn tay to lớn lướt lên cơ thể , sắc mặt khỏi đỏ lên.

      lớn thế này rồi mà chưa bao giờ tắm cho phụ nữ, lại còn là con ma men, Phạm Nghê thầm cảm thán, làn da non nớt dưới lòng bàn tay khiến cảm thấy thoải mái, cách lớp bọt xà phòng, vẫn có thể nhìn thấy tất cả đường nét tuyệt mỹ cơ thể , huống chi thông qua cảm giác truyền đến từ bàn tay, càng có thể cảm nhận được cách rệt.

      Bầu ngực trắng nõn tuy lớn lắm nhưng lại khiến vô cùng thích, muốn buông tay, đường con gợi cảm nơi thắt lưng, cùng với vùng đất bí giữa hai chân…

      “Ưm…” Mễ Nhạc Nhạc say rượu khẽ ngâm lên tiếng.
      Last edited by a moderator: 22/5/15
      kabi_ng0kFriendangel2727 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7.3

      Phạm Nghê cẩn thận quan sát, vươn tay xoa lên bộ ngực của , bàn tay hơi ngăm đen nhàng xoa bóp, mà hoàn toàn có ý thu hồi, tay còn lại càng kìm được mà trượt xuống dưới, ngón tay thon dài khẽ tách hai cánh hoa non mềm, chậm rãi xâm nhập.

      “Đau. . .” Mễ Nhạc Nhạc đột nhiên yếu ớt , Phạm Nghê thở dốc, cố lấy lại bình tĩnh từ trong cảnh sắc tươi đẹp, sắc mặt tái xanh.

      Vội vàng rút tay ra, ngờ Mễ Nhạc Nhạc lại chụp lấy bàn tay đặt trước ngực mình, vẻ mặt vui : “Xoa xoa, thoải mái. . . .” coi là thợ mát xa ngực rồi sao?

      quan tâm đến sắc mặt u ám của Phạm Nghê, Mễ Nhạc Nhạc thấy bất động, lại tự mình ra tay, dáng vẻ như rất hưởng thụ khiến Phạm Nghê biết phải gì nữa.

      Gân xanh trán lờ mờ nổi lên, cắn răng đứng dậy, lấy nước giội hết bọt xà phòng người , thân thể giờ đây còn bọt trắng che lấp, hoàn toàn trước mắt .

      Bụng dưới của mơ hồ có nguồn nhiệt nóng rực xông lên, cố ép buộc ánh mắt mình chỉ dừng lại mặt , lấy khăn tắm định quấn quanh người .

      Thế nhưng lại khéo léo xoay người né tránh, buồn bực với : “Còn chưa tắm sạch mà.” bĩu môi, đôi mắt ửng hồng, dáng vẻ ấm ức.

      Phạm Nghê nặng nề nhắm mắt lại chút: “Chỗ nào chưa sạch?” Bây giờ hoài nghi vì sao vừa rồi mình lại phải nghe theo ý muốn của , giúp tắm rửa. . . .

      Bờ môi run rẩy: “Chỗ này.” xong, còn vươn tay chỉ, giống như sợ hiểu.

      Phạm Nghê nhìn Mễ Nhạc Nhạc chỉ vào vùng kín của , mặt thoáng chốc đỏ bừng, chết tiệt! Bây giờ bị biến thành người đàn ông ngây thơ rồi, lại dễ dàng đỏ mặt như vậy.

      “Phạm Nghê. . . .” buồn bực gọi tên .

      Để cho tự rửa? có khả năng, bây giờ yếu ớt vô lực, thể nào tự mình tắm rửa.

      Phạm Nghê đành phải cầm lấy vòi nước, giúp rửa sạch ‘chỗ kia’, Mễ Nhạc Nhạc biến thành trẻ con, hề e sợ mà mở rộng hai chân ra.

      tay Phạm Nghê nâng chân , tay cầm vòi sen, chớp mắt, giúp rửa sạch, nửa người của Mễ Nhạc Nhạc dựa vào người , hơi thở thơm ngát phả vào tai .

      đột nhiên hừ tiếng, sắc mặt ửng hồng, Phạm Nghê sợ động tình, vội vàng cầm vòi hoa sen, làn nước nhàng chảy vào nơi tư mật, kích thích dục
      Kích thích dục vọng trong người .

      Phạm Nghê vội vàng bỏ vòi hoa sen về chỗ cũ, sau đó vơ lấy khăn tắm, ôm lấy trở về phòng ngủ, khuôn mặt của Mễ Nhạc Nhạc đỏ ửng, hai tay vịn vào bờ vai .

      Gió đêm lướt vào phòng, xua tan chút cơn say trong người : “Phạm Nghê?”

      Phạm Ngê liếc nhìn : “Tỉnh chưa?” thả xuống giường rồi xoay người định , lại níu lấy cổ , để .

      “Đừng .” Mễ Nhạc Nhạc để được như ý: “Phạm Nghê, đừng , được ?”

      Duyên phận? hoài nghi giữa bọn họ là nghiệt duyên mới đúng, chưa từng cảm thấy bết bát thế này, chưa bao giờ bị dục vọng cắn nuốt, lý trí dày vò như vậy.

      muốn , muốn đến thân thể nhói đau, trong lòng nhói đau, mà lại hệt như đứa trẻ, vô thức làm nũng trong ngực , ngây ngốc đến đáng .

      người phụ nữ trưởng thành, vậy mà người lại mảnh vải, thân thể mềm mại nằm dưới người , để nhìn thấy, để chạm phải, khiến tuyệt đối có cách nào làm lơ.

      Phạm Nghê tiếng nào khiến cất tiếng nức nở: “Phạm Nghê… có phải em rất kém cỏi hay ? Ở bên cạnh , chẳng ai tin em là bạn của cả…? Có phải em khiến rất mất mặt đúng ?Em cũng muốn, lẽ ra từ đầu em nên đáp ứng , bây giờ quá mất mặt rồi….”

      Phạm Nghê khẽ mỉm cười, cúi xuống nhìn vẻ mặt ấm ức của Mễ Nhạc Nhạc, hôn lên trán , rốt cuộc cũng hiểu vì sao hôm nay lại buồn bực như thế rồi, đau lòng : “ có mất mặt, đồ ngốc.”

      Mễ Nhạc Nhạc hoàn toàn nghe vào tai, lại tự mình : “ là ông chủ, em thích khuôn mặt đẹp trai của , nhưng chẳng qua chỉ là thích thế thôi, cũng có ý muốn chiếm lấy , kết giao kết giao, thích nữa có thể chia tay, nếu ngày nào đó muốn chia tay em cũng cảm thấy có gì lạ đâu…”

      Phải dỗ ngon dỗ ngọt con ma men chính là tự mình chuốc khổ, sắc mặt của Phạm Nghê khẽ trầm xuống, giơ tay lau nước mặt gò má : “ được linh tinh!”

      Mễ Nhạc Nhạc đột nhiên níu lấy cổ , hung dữ : “Em cứ thích đấy, sao nào?”

      Phạm Nghê phản bác được, thầm mắng mình lại chuyện với ma men, lại còn bị lời của chọc giận.

      “Phạm Nghê, có phải là đàn ông thế?” Mễ Nhạc Nhạc tự nhiên hỏi câu như vậy. “Thấy người ta đau khổ cũng thèm an ủi!”

      Cái này có liên quan gì đến chuyện có phải là đàn ông hay ? Đúng là ma men, thần trí mơ hồ!

      “An ủi em thế nào, hả?” giận, lại còn mỉm cười, giống như giận quá hóa điên rồi.

      “Ôm ôm.” Mễ Nhạc Nhạc duỗi hai tay ra, quấn quýt ôm chặt lấy , Phạm Nghê hết cách, đành phải ôm vào lòng.

      .”

      Thân thể Phạm Nghê cứng đờ, bỗng đẩy ra, ánh mắt nhìn như vừa nhìn thấy quỷ: “Em điên rồi!”

      truyền thống như mà lại chủ động cầu hoan? thể tưởng tượng được.

      “Nếu như chúng ta phải chia tay ít ra cũng phải để lại cho em chút kỷ niệm....” áp mặt mình vào mặt , lời máu chó.

      “Im miệng!” thích cái giọng điệu xót xa này của .

      ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn : “Phạm Nghê, em thích .” đến gần, hôn lên bờ môi mỏng gợi cảm của , Phạm Nghê chần chừ chút rồi lại ôm lấy , biến thành người chủ động, hôn càng thêm sâu hơn….

      Mễ Nhạc Nhạc có giấc mơ, giấc mơ tuyệt đẹp.

      Trong mơ, toàn thân trần truồng, giống như con cừu nằm bên dưới Phạm Nghê, hai tay ôm lấy ngực , hôn cách chân thành, cho đến khi nụ hoa đứng thẳng, mới chậm rãi nhả ra.

      nhịn được mà khẽ rên lên, bị đùa giỡn như vậy, lại cảm thấy rất hạnh phúc, cảm giác hạnh phúc lạ kỳ vờn quanh ngực . nên tỉnh lại, kết thúc cái giấc mơ này, người phụ nữ truyền thống, nếu cha mẹ mà biết chân của bị chặt đứt… Nhưng lại muốn tỉnh dậy, nụ hôn của mang theo tình ý dịu dàng, mang theo cả ngọt ngào khiến trầm luân, khi hai chân bị tách ra trái tim lại càng đập loạn nhịp, hưng phấn, hưng phấn đến lạ kỳ.

      Bàn tay nhàng thăm dò vào trong thân thể , ngừng xâm nhập, ngừng xoay tròn, tuy hơi đau nhưng lại mang đến cảm giác thoải mái li ti, lông mày giản ra, để mặc cho mình giải phóng khát vọng trong bàn tay .

      “Phạm Nghê…” khẽ gọi tên .

      đột nhiên cúi đầu xuống, vùi ở giữa chân , ngượng ngùng thôi, vừa muốn đẩy ra, lại vừa muốn tiếp tục. biết, muốn làm vui sướng, cảm giác ngượng ngùng bị xua tan, dưới môi lưỡi của , lần đầu tiên đạt đến thỏa mãn, khẽ cất lên từng tiếng kiều.

      Hai chân ngừng run rẩy, bởi cái cảm giác sung sướng cực hạn này, da thịt trắng nõn nhiêm lên màu hồng nhạt, mười ngón chân khẽ cuộn lại, bên trong cơ thể mãnh liệt co rút.

      Trong thoáng chốc, lại hôn , bá đạo hôn , cho phép lùi bước, nụ hôn của làm đầu óc choáng váng, cũng lúc này, cánh hoa bên dưới lại bị tách ra, phái nam nóng rực của lại chạm vào chỗ kín của .

      Chất cồn làm cho mỗi tế bào trong cảm thấy tê dại, cùng với khát vọng được nằm trong vòng ôm của khiến e dè mà mở rộng hai chận, vòng lên hông , đem tất cả dâng tặng cho .

      Giấc mộng này cũng quá chân thực rồi…. Đau đớn khiến phải hét lên, móng tay cắm vào cơ thể khỏe mạnh, cắn môi, để cho mình trở nên yếu ớt.

      thương tiếc hôn lên môi , rồi lại giọng an ủi bên tai, nghe ràng gì, nhưng dịu dàng trong lời lại chậm rãi xua tan nỗi đau của , sợ đau nữa, hai tay vòng lên cổ , khẽ muốn , lại nghe thấy tiếng thở dốc, sau đó bắt đầu chuyển động bên trong cơ thể .

      nức nở, giống như rất thoải mái, lại như khó chịu, chính cũng là cảm giác gì, chỉ thấy giống như có người liên tục đẩy lên cao.

      Lúc đầu hơi sợ, càng về sau lại dần dần cảm thấy vui sướng, thanh rên rỉ cũng trở nên cao hơn, cảm giác thoải mái càng lúc càng chất đầy, chút lại chút, ngừng dâng lên, mãi đến khi đạt đến cực hạn nhịn được mà hét to, chân tay rã rời, thân thể mang theo lười biếng tự vào trong ngực , cảm thấy giấc mơ này nhiều màu sắc.

      Vật khổng lồ của vẫn ở trong thân thể , mệt mỏi cũng muốn động đậy nữa, bên trong thân thể đều là dịch lỏng của hai người, cảm giác tràn đầy trong bụng. Bàn tay lưu luyến vuốt ve thân thể , bờ môi mỏng lại nhàng thương đặt xuống từng nụ hôn khuôn mặt .

      Tình cảm mãnh liệt qua , tình dục tuyệt vời mang đến cho bọn họ cảm giác ấm áp, lười biếng nằm trong vòng tay , lắng nghe từng hơi thở trầm thấp, gợi cảm đến mê người.

      Cơn buồn ngủ dần dần kéo đến, nhắm mắt lại, khóe môi khẽ cong lên, giấc mơ ngọt ngào này khiến muốn tỉnh giấc….
      Last edited by a moderator: 22/5/15
      Friendangel2727 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8.1

      Ánh nắng ấm áp rọi vào trong căn phòng, Mễ Nhạc Nhạc khó chịu xoay người, thế nhưng thân thể lại như bị rót chì, có cách nào nhúc nhích.

      Khẽ mở đôi mắt sưng vù, giống như đứa ngốc cứ nằm im chỗ, sau nửa ngày mới khôi phục bình thường, khẽ cử động, lại phát toàn thân vô cùng đau nhức.

      Giấc mộng xuân đêm qua lại mồn trong đầu, nhớ tới những cảnh sắc khiến mình mặt đỏ tim đập, thẹn thùng khẽ vặn thân thể, lại cảm thấy eo mình bị ai giữ chặt.

      cúi đầu nhìn, cánh tay lớn đặt eo mình trông rất quen, bỗng người sau lưng đột nhiên cử động, lại cảm thấy bên trong cơ thể dường như có gì đó thuộc về mình. . . .

      “Tỉnh rồi à?” Phạm Nghê khàn khàn .

      Thân thể Mễ Nhạc Nhạc cứng ngắc, giống như xác chết, quả thực dám tin vào tình huống tại, mà cái ‘vật gì đó’ ở trong cơ thể . . . .

      Hình như lớn dần? Dục vọng của đàn ông mãnh liệt nhất là vào lúc sáng sớm!

      “Đêm qua, em hỏi có phải là đàn ông hay , cứ nhất định bắt phải chứng minh điều này.” Phạm Nghê vùi mặt vào hõm vai , nhàng cọ sát da thịt mềm mại của .

      “Cái gì?” Phản ứng đầu tiên của Mễ Nhạc Nhạc là thể tin, làm sao có thể làm ra loại chuyện này chứ.

      “Khi uống say con người ta bộc lộ ra hết những khát vọng trong lòng.” giống như ma quỷ thầm bên tai , khiến cơ thể khẽ run lên.

      bậy!”

      “Là tốt, từ nay về sau tuyệt đối để em. . . .” Phần còn lại cần phải , Phạm Nghê cười cười rồi hôn lên cánh tay .

      phải thế.” tại cho dù Mễ Nhạc Nhạc có 100 cái miệng cũng thể nào giải thích được, làm sao có thể. . . . .

      “Tôi biết, tôi uống say.” Đem tất cả mọi chuyện đổ lỗi cho cồn, Mễ Nhạc Nhạc muốn nghĩ đến hành vi của mình đêm qua.

      Phạm Nghê thấp giọng : “ biết là hôm qua em có chút mơ hồ, cho nên. . . .” chậm rãi đẩy vào trong cơ thể chút: “Giúp em khôi phục trí nhớ là vinh hạnh của .”

      cái quỷ gì vậy! Mễ Nhạc Nhạc giơ tay che mặt, còn mặt mũi nào nhìn người khác nữa: “Im miệng!”

      Rất tốt, ngày hôm qua phải khiến im miệng, mà lại hề nhớ chút nào, bây giờ rốt cuộc cũng hiểu được phẫn nộ của tối hôm qua rồi: “ cần phải thẹn thùng, thả lỏng.”

      “Phạm Nghê!” ngượng ngùng : “Thân thể tôi còn đau.”

      Động tác của Phạm Nghê khẽ dừng lại, khi Mễ Nhạc Nhạc còn ngượng ngùng sợ hãi, chậm rãi rút ra khỏi người , lúc này Mễ Nhạc Nhạc mới có thể thả lỏng.

      Nhưng giây sau, lại giật mình, người đàn ông này buông tha cho , bá đạo mở chân ra, ánh mắt như tia laser nhìn thẳng vào nơi tư mật của .

      “Phạm Nghê!” Mễ Nhạc Nhạc phải cắn mới có thể dập tắt được lửa giận trong lòng.

      “Đừng ầm ỹ.” Phạm Nghê cẩn thận nhìn chút, sau đó nghiêm túc : “ có việc gì, chỉ hơi sưng chút thôi, bị trầy da.”

      Cái gì sưng, cái gì trầy. . . . những lời này mà cảm thấy xấu hổ sao? Mễ Nhạc Nhạc rưng rưng ôm chăn.

      Phạm Nghê ngẩng đầu nhìn : “ thoải mái à?”

      Quan trọng phải là thân thể, mà là tâm lý của Mễ Nhạc Nhạc có cách nào tiếp nhận, im lặng lắc đầu, bây giờ chỉ hy vọng đừng làm ầm ỹ, để cho chậm rãi tiếp nhận này.

      Phạm Nghê dịu dàng ôm , hôn lên trán : “ làm bữa sáng.”

      Mễ Nhạc Nhạc vô thức gật đầu, sau đó nhắm mắt lại nghĩ, phải làm sao bây giờ? mơ hồ nhớ được

      số chi tiết, cũng xác định đêm qua chỉ có mình hưởng thụ, trong trận hoan ái kia, cũng mê say.
      Bọn họ là người trưởng thành, nam nữ hoan ái là chuyện bình thường, ít ra Phạm Nghê cũng để chuyện này trong lòng, vậy nên cũng cần phải khép kín như vậy.
      Sau khi làm công tác tư tưởng tâm tình mới tốt hơn chút, lúc rời giường lại trông thấy người mình có đủ loại dấu vết, rốt cuộc vẫn bị hoảng sợ rồi.
      Khoác thêm áo tắm, vào phòng tắm tắm rửa sạch , sau đó lại lấy bộ quần áo bảo thủ mặc vào, lần trước mặc quần áo Phạm Nghê mua để làm, lại thấy ánh mắt kinh ngạc của các đống nghiệp nhìn , hỏi có phải có bạn trai rồi hay , nghĩ, chuyện này mà có thể suy ra từ bộ quần áo, công nhận ánh mắt và chỉ số thông minh của bọn họ hề thấp.
      Mễ Nhạc Nhạc đến phòng bếp, Phạm Nghê chuẩn bị xong bữa sáng: “Nếu thấy thoải mái hôm nay nghỉ .” cách thản nhiên.
      Mễ Nhạc Nhạc muốn nghỉ, lắc đầu: “ có gì đâu, chậm chậm cũng được.”
      Phạm Nghê nhìn lúc lâu rồi mới : “Vậy em chậm chút.”
      Mễ Nhạc Nhạc vội vàng che miệng lại, nước trong miệng chút nữa phun ra ngoài, những lời như vậy phát ra từ trong miệng lại có cảm giác vô cùng mập mờ!
      Mễ Nhạc Nhạc lườm cái rồi cúi đầu ăn sáng, Phạm Nghê cũng ngồi xuống đối diện .
      Bọn họ ăn sáng trong im lặng, trước khi ra ngoài, Phạm Nghê đột nhiên chặn cửa lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào .
      Mễ Nhạc Nhạc có chút mất tự nhiên ngước nhìn : “Sao vậy? mặt tôi dính gì sao?” sờ sờ mặt mình.
      Phạm Nghê nắm tay kéo xuống, mở lòng bàn tay ra nghiêm túc nhìn trong chốc lát, sau đó lại đem lòng bàn tay của mình áp vào lòng bàn tay .
      Mễ Nhạc Nhạc khẳng định, chưa bao giờ nghiêm túc như vậy, bất an chờ tiếp.
      “Nhạc Nhạc…”
      “Ừ!” Tâm tình trở nên nặng trĩu.
      “Em là bạn của .”
      “Hả?”
      cần phải nghi ngờ về điều này, biết ?” bước lên bước, đứng trước mặt . “Em là bạn của Phạm Nghê , mặc kệ người khác gì, nhưng em thể hoài nghi điều này.”
      Mễ Nhạc Nhạc hiểu, muốn làm an lòng, bề ngoài thoạt nhìn rất cởi mở, có đôi khi cũng rất ngang ngạnh, nhưng ra rất mẫn cảm, ngày hôm qua khiến hiểu , tinh tế và sâu sắc biết chừng nào, khiến thể nào chán ghét, lại càng muốn ôm vào lòng, muốn để rời khỏi .
      Lòng bàn tay đem đến sức mạnh vô hình. lan sang tận người , khiến cơ thể cũng tràn đầy sức mạnh.
      Khóe môi khẽ cong lên, nụ cười ngọt ngào khuôn mặt, trịnh trọng gật đầu.
      Phạm Nghê tiến lên bước, nhàng hôn lên môi , trong giọng lộ ra chút xấu xa: “Nếu như em tin, có rất nhiều cách để làm cho em biết, em chính là người phụ nữ của , biết ?”
      Mễ Nhạc Nhạc đỏ mặt, giọng điều tà ác của khiến nghĩ tới những chuyện xấu giường, khẽ đẩy ra chút, cúi đầu: “Biết rồi.”
      Phạm Nghê hài lòng vì mình đe dọa thành công, ngón tay gập lại, đan vào ngón tay : “ thôi.”
      Trái tim được lấp đầy, khắp khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc, lúc này điện thoại của lại chợt vang lên, bắt máy: “Con nghe đây mẹ.”
      Bọn họ lên xe, Phạm Nghê thấy dùng tên kéo đai an toàn, nghiêng người cài giúp , sau đó khởi động xe.
      “Nhạc Nhạc, con dậy chưa?”
      “Mẹ, con chuẩn bị làm, sao vậy, trong nhà có chuyện gì sao?”
      phải, trong nhà có chuyện gì, chỉ là hỏi con chuyện, con còn nhớ lúc gặp thằng bé tiểu Quân ?”
      Mễ Nhạc Nhạc đương nhiên nhớ cái thằng nhóc nghịch ngợm như quỷ đó, hồi bé cũng muốn chơi với nó, thích đứa em họ phá phách như tiểu bá vương này.
      “Vâng, nhớ ạ, sao vậy mẹ?”
      “Em họ con gây chuyện, mọi người bàn bạc rồi, tính cho nó qua chỗ con tránh tạm thời gian.”
      Em họ lại gây chuyện cũng khiến Mễ Nhạc Nhạc bất ngờ, nhưng hiểu vì sao lại đưa đến chỗ , dù sao ở Đài Bắc vẫn có nhà họ hàng khác. “Mẹ, ở chỗ con tiện đâu.”
      “Con bé này, nó là em họ con, hơn nữa nó còn muốn ở cùng con, hai đứa con có tình cảm tốt nhất.” Mẹ Mễ vui, .
      “Nhưng…” Nhưng sống cùng Phạm Nghê, nếu em họ đến đây phải làm sao bây giờ?
      Mẹ Mễ cho phéo cự tuyệt: “Quyết định như vậy , mẹ đưa cho tiểu Quân địa chỉ của con rồi, tối nay nó đến Đài Bắc.”
      Tiền trảm hậu tấu! Địa chỉ cũ? còn ở đó lâu rồi, Mễ Nhạc Nhạc chưa biết phải sao bên kia mẹ Mễ cúp máy.
      “Sao vậy?” Phạm Nghê quan tâm hỏi.
      Nét mặt Mễ Nhạc Nhạc đầy đau khổ: “Em họ em sắp tới đây rồi, làm sao bây giờ?”
      Last edited by a moderator: 22/5/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8.2

      Nếu em họ phát sống chung với người khác . . . . đầu óc Mễ Nhạc Nhạc muốn nổ tung, trời ạ, dám tưởng tượng nữa.

      Sau khi tan làm, Mễ Nhạc Nhạc cũng về cùng Phạm Nghê, chuyện em họ tới đây, Phạm Nghê tôn trọng Mễ Nhạc Nhạc, để cho tự mình xử lý.

      Mễ Nhạc Nhạc tàu điện ngầm về khu nhà trọ cũ, đứng chờ ở cửa, bấm điện thoại gọi cho Mã Vĩ Quân, định với cậu ta là mình dọn nhà rồi, ngờ điện thoại cậu ta lại tắt máy.

      Sắc trời dần tối, bóng người chậm rãi tới, Mễ Nhạc Nhạc vừa nhìn nhận ra đó là em họ mình.

      rất lâu rồi bọn họ gặp nhau, lúc còn bé cùng nhau đùa giỡn, cậu ta phá phách hệt như tiểu bá vương, bây giờ gặp lại thằng em họ khiến người khác phải đau đầu này, Mễ Nhạc Nhạc cảm thấy cậu ta cũng chẳng có gì thay đổi, chẳng qua chỉ là tiểu bá vương to xác mà thôi.

      “Tiểu Quân à?”

      Mã Vĩ Quân đến gần, khuôn mặt dữ tợn, khóe mắt còn có vết sẹo khiến người ta có cảm giác cậu ta là người xấu: “Nhạc Nhạc. . . .” Đây là em họ , Mã Vĩ Quân.

      Mã Vĩ Quân chưa bao giờ gọi là chị, vĩnh viễn chỉ gọi bằng tên, dáng vẻ biết lớn khiến người ta nhìn phát bực.

      “Nhạc Nhạc lại đặc biệt đứng đây chờ tôi à?” Mã Vĩ Quân cười du côn.

      Mễ Nhạc Nhạc vô cùng đau đầu: “Ừ, mẹ tôi bảo là cậu muốn lên đây ở vài ngày. . . .”

      phải vài ngày, tôi muốn ở lại Đài Bắc.” Mã Vĩ Quân cắt ngang lời : “Vậy nên phải làm phiền Nhạc Nhạc rồi.”

      Đây là muốn bấu víu lấy sao? Mễ Nhạc Nhạc nghẹn lời, liếc nhìn cậu ta, người bình thường phải chỉ cần ở vài ngày rồi tự mình tìm chỗ ở sao?

      Quả thực là thể dùng suy nghĩ của người bình thường đặt người em họ của , Mã Vĩ Quân chính là đứa trẻ chưa trưởng thành.

      Mễ Nhạc Nhạc quyết định trả lời dứt khoát: “Cậu thể ở cùng tôi, bây giờ tôi ở chỗ này, tôi ở chung với người khác, cậu mà đến làm ảnh hưởng đến người ta, vậy nên. . . .”

      Mã Vĩ Quân cười cợt nhả: “Nhạc Nhạc, có phải là lén lút sống chung với đàn ông, sợ tôi tới . . . . thế nên . . . .”

      Trái tim Mễ Nhạc Nhạc đập ‘thịch’ cái, kìm chế : “ có, cậu đừng vớ vẩn.”

      ?” Mã Vĩ Quân tỏ vẻ tin.

      “Tin hay tùy cậu!” Mễ Nhạc Nhạc hừ tiếng, giả vờ bình tĩnh lảng sang chuyện khác: “Vậy nên cậu thể đến ở cùng tôi.”

      Mã Vĩ Quân khoanh tay trước ngực: “Dì tôi có thể tìm , xem ra là tôi phải gọi điện hỏi . . . . .”

      Thằng nhóc này! Dự cảm xấu trong lòng Mễ Nhạc Nhạc thành rồi, thằng em họ này khó đối phó, phải hạ giọng, : “Rốt cuộc cậu gây họa gì? Tốt nghiệp đại học chưa? Muốn ở lại Đài Bắc tìm việc làm bản thân cậu phải. . . .”

      sao cả, tôi cũng muốn kiếm nhiều tiền, chỉ cần có chỗ ăn chỗ ở là được rồi.” Cậu ta dửng dưng .

      tóm lại là cậu ta vẫn muốn ở cùng với , Mễ Nhạc Nhạc muốn khóc, lại cố động viên chính mình được thua, nếu thua cũng dám nghĩ đến hậu quả nữa.

      “Nhưng bạn cùng phòng của tôi. . . .”

      “Chi bằng cứ để tôi gặp người đó được rồi.” Mã Vĩ Quân ám muội nháy mắt với : “Tôi thương lượng với người đó chút, để tôi ngủ ở ghế sofa cũng được.”

      Mễ Nhạc Nhạc toát mồ hôi lạnh, suy nghĩ cả ngày, rốt cuộc cũng chả nghĩ ra được cách gì.

      “Nhạc Nhạc?” Mã Vĩ Quân cười như ác ma, Mễ Nhạc Nhạc khóc ra nước mắt, lúc sắp phát điên cậu ta lại mở miệng: “Được rồi, cho tôi qua ở ít ra cũng phải cho tôi. . . .” Cậu ta xòe tay ra: “Tiền, nếu bảo tôi phải ở đâu bây giờ?”

      Mễ Nhạc Nhạc hận chết mẹ mình, khi bà ấy lại ném cái của nợ lớn như vậy cho : “Cậu có tiền à?”

      “Có, nhưng cho tôi ở nhờ, vậy tôi phải tốn tiền thuê nhà. . .”

      Mễ Nhạc Nhạc có

      loại kích động như vừa gặp cướp, phản đối, chỉ rưng rưng lấy tiền từ trong túi xách ra đưa cho em họ, trong lòng lại ngừng mắng chửi cậu ta.
      “Tôi đây.” Mễ Nhạc Nhạc cho tiền xong nghiêm mặt ra ngoài.
      Mã Vĩ Quân lén lút theo, khóe miệng nở nụ cười xấu xa.
      Mễ Nhạc Nhạc trở về nhà, Phạm Nghê ngồi xem TV trong phòng khách, nghe có tiếng mở cửa, quay đầu lại hỏi: “Về rồi à, ăn cơm chưa?”
      “Chưa.” uể oải đáp lại.
      Phạm Nghê ngẩng đầu nhìn : “Sao vậy? Cái cậu tiểu Quân đó rất khó đối phó sao?”
      phải là rất khó đối phó, mà là vô cùng vô cùng khó đối phó.” Mễ Nhạc Nhạc căm hận .
      “Hả?” Phạm Nghê bật cười, vươn tay ôm lấy eo : “Nếu thích đổi số điện thoại, nhắm mắt làm ngơ .”
      “Vậy cũng được à?” Mễ Nhạc Nhạc đấm vào người Phạm Nghê vài cái cho hả giận, Phạm Nghê túm lấy tay .
      “Chẳng qua cũng chỉ là đứa trẻ, em tức làm gì, vào ăn cơm trước .” Phạm Nghê kéo tay vào trong phòng bếp: “Ăn no rồi tiếp.”
      Mễ Nhạc Nhạc ‘oh’ tiếng, ngước mắt nhìn : “ cũng chưa ăn à?”
      “Ừ.” Phạm Nghê để ngồi xuống, sau đó dọn món ăn lên bàn rồi xới cơm.
      đợi trở về để cùng ăn cơm sao? Mễ Nhạc Nhạc nhìn theo bóng lưng của , đôi mắt khẽ nóng lên: “Phạm Nghê…”
      “Vừa nãy tự nhiên muốn ăn.” Trong mắt Phạm Nghê lóe lên tia hứng thú, thế nhưng mở miệng lại khiến người ta tức chết.
      Mễ Nhạc Nhạc thu lại cảm động, nhận lấy chén cơm, khẽ mắng câu: “Khốn khiếp!”
      Phạm Nghê ngồi xuống đối diện , thản nhiên cầm chén cơm, gắp thức ăn, Mễ Nhạc Nhạc đem toàn bộ tức giận trút lên đồ ăn, nhai ngấu nghiến.
      Chuông cửa vang lên, Phạm Nghê nhìn thoáng qua người nào đó ‘phấn đấu’ ăn cơm, lúc để ý trong mắt lên cưng chiều. đứng dậy mở cửa, cửa được mở ra, trầm ổn nhìn người trước cửa: “Xin hỏi cậu tìm ai?”
      Ngoài cửa là người đàn ông, à , là gã thanh niên trong vẫn còn trẻ con, mặt nở cụ cười du côn: “Tôi tìm Mễ Nhạc Nhạc.”
      Nụ cười mặt Phạm Nghê trầm xuống: “Ồ?” Sau đó lại cười khẽ: “Cậu là gì của ấy…”
      “Tôi là em họ ấy.” Mã Vĩ Quân đút tay vào túi quần, tạo dáng tự cho là phong độ, : “ ấy sống ở đây à?”
      Phạm Nghê khẽ cười nhìn cậu ta, trong mắt lại có chút lạnh lẽo.
      Mễ Nhạc Nhạc ngồi ăn trong bếp, chợt cảm thấy có chút bất an, rời khỏi bàn ăn: “Phạm Nghê, là ai…”
      Mễ Nhạc Nhạc thở dốc vì kinh ngạc: “Mã Vĩ Quân, sao cậu lại ở đây?”
      “Tôi lo lắng cho an toàn của , vậy nên cố ý theo sau .” Mã Vĩ Quân cười gian xảo: “Thuận tiện tiếng với bạn cùng phòng của .”
      Phạm Nghê nhàn nhạt liếc nhìn Mễ Nhạc Nhạc, lại lịch với Mã Vĩ Quân: “Cậu là tiểu Quân?”
      Mã Vĩ Quân nghe thấy cách gọi này khỏi ngẩng đầu, cậu ta muốn bị người kahsc xem thường, : “Tôi là Mã Vĩ Quân!”
      Phạm Nghê khẽ nhướng môi: “ đến rồi vào , cùng ăn cơm.”
      đúng lúc!” Mã Vĩ Quân vỗ tay cái: “Tôi cũng đói bụng.” Cậu ta nghênh ngang vào phòng bếp, nháy mắt ra hiệu với Mễ Nhạc Nhạc.
      Mễ Nhạc Nhạc cảm thấy dạ dày mình thắt lại, Phạm Nghê theo sau lưng Mã Vĩ Quân, lúc ngang qua lạnh nhạt nhìn cái, thầm ở bên tai : “Em cho biết, em họ tiểu Quân… ra là đại Quân.”
      Lúc đầu Phạm Nghê cứ tưởng cậu em họ tiểu Quân của thằng bé chưa đủ tuổi thành niên, bây giờ trong lòng lại có chút vui.
      Mễ Nhạc Nhạc bất lực : “Nó là em họ em.”
      Phạm Nghê hừ : “Còn là cái gì? Bạn cùng phòng?” xong cũng thèm liếc , cứ thế thẳng vào phòng bếp.
      Mễ Nhạc Nhạc chưa hiểu tình huống tại, biết vì sao mà Mã Vĩ Quân lại có thể theo dõi mình, cũng biết Phạm Nghê tức giận cái gì, cảm thấy mình giống như người ngoài cuộc vậy.
      “Nhạc Nhạc, ăn cơm sao?” Mã Vĩ Quân thân thiết gọi.
      Phạm Nghê còn chưa kịp xới cơm cho Mã Vĩ Quân trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo, nhưng rất nhanh biến mất, mỉm cười đặt chén cơm xuống trước mặt Mã Vĩ Quân, khách khí : “Mời dùng.”
      Mã Vĩ Quân biết lễ phép, đế cả câu cám ơn cũng , trực tiếp cầm lên ăn, trong mắt Mễ Nhạc Nhạc bốc hỏa, tên tiểu bá vương này đúng là được cưng chiều đến vô pháp vô thiên rồi.
      “Tiểu Quân, tôi là chị họ của cậu.” thử lấy vai vế ra phát uy: “Phạm Nghê lấy cơm cho cậu, ít ra cậu cũng phải câu cám ơn chứ.” Lại tự nhiên cứ như ở nhà mình vậy, khó ưa, đúng là đứa trẻ to xác.
      Mã Vĩ Quân nghe lọt tai mới là lạ, cậu ta nhìn Mễ Nhạc Nhạc, khó hiểu : “Nhạc Nhạc, trước giờ tôi vẫn luôn gọi như vậy mà, hơn nữa, ta là gì của ?”
      Last edited by a moderator: 22/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :