1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chồng ấm giường hay ghen - Kim Tinh (Full 10c, H, Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4.2

      thôi, mặc quần jean áo thun cũng được.”

      Thường đàn ông dối trá những lúc tức giận cũng gì trước mặt phụ nữ, nhưng đến khi chia tay lại lôi tất cả bất mãn trong lòng ra để . Phạm Nghê tuy phải là người cao thượng, nhưng tuyệt đối cũng phải là người đem mọi chuyện giấu ở trong lòng để tăng thêm mâu thuẫn giữa bọn họ, nếu có điều gì bất mãn ra ngay.

      ấy mặc xấu, phải , ấy mặc đẹp, hào phóng khen ngợi, đàn ông tồn tại là để làm gương soi sắc đẹp cho phụ nữ.

      Mễ Nhạc Nhạc lặng lẽ thay quần áo, quyết định thay bộ quần áo đơn giản.

      “Chúng ta đến chợ đêm chơi.”

      Mễ Nhạc Nhạc ngơ ngẩn : “ phải là định đưa tôi nhà hàng sao?” Nếu sao lại bảo mặc đẹp chút?

      Phạm Nghê bình tĩnh lắc đầu: “, tôi chỉ muốn nhìn em thay đổi phong cách chút mà thôi.”

      Mễ Nhạc Nhạc tin lời , khẽ gật đầu cái, trong lòng lại có chút ủy khuất, bỗng có bàn tay nhàng đặt lên sau ót, dịu dàng vuốt tóc : “Đừng với tôi là em tự ti đấy nhé.”

      Mễ Nhạc Nhạc khẽ nhắm mắt lại, bàn tay rất dịu dàng, xoa lên đầu mang theo cảm giác thoải mái: “ có, chỉ là cảm thấy có chút thiệt thòi cho .”

      Lời của khiến Phạm Nghê trợn tròn mắt: “Là sao?”

      “Bình thường ăn nhiều thịt cá, bây giờ lại phải ăn mấy món ăn như vậy, chắc chắn là bị đau bao tử.” xong, Mễ Nhạc Nhạc tốt bụng vỗ vỗ bả vai của , ra vẻ như an ủi .

      Phạm Nghê có loại kích động muốn cắn chết , như vậy là có ý gì? Người bình thường nghe xong đều tự ti mặc cảm, sao, lại tỏ vẻ ‘khéo hiểu lòng người’ cơ đấy.

      “Cám ơn.” phun ra hai chữ.

      Mễ Nhạc Nhạc lơ đễnh : “Bây giờ đến chợ đêm vẫn còn hơi sớm.”

      Phạm Nghê nhắm mắt lại, nghĩ đến trình tự đương bình thường, sau đó hít sâu hơi, đè nén ủy khuất trong lòng, giọng : “Chúng ta xem phim trước.”

      “Xem phim à . . . .” Mễ Nhạc Nhạc cũng hưng phấn lắm, chỉ khẽ nhíu mày, có chút đau lòng : “Đến rạp chiếu phim để xem phim có phải là quá xa xỉ rồi ?”

      Xem phim mà bảo là xa xỉ? Phạm Nghê nhíu mày, cũng nhiều nữa, dứt khoát nắm lấy cổ tay rồi kéo ra ngoài, Mễ Nhạc Nhạc định mở miệng lại trông thấy sắc mặt tốt, thế nên cũng gì thêm nữa.

      cổ tay lại có thêm bàn tay thuộc về mình, bàn tay ấy dịu dàng, rất dày và rộng, nhiệt độ từ trong lòng bàn tay truyền đến cổ tay , khiến khuôn mặt cũng khỏi trở nên nóng bừng.

      Xem xong phim, hai người đến chợ đêm ăn bữa, sau đó lại tay trong tay về nhà, ngay từ đầu Mễ Nhạc Nhạc cảm thấy được tự nhiên, về sau cũng dần dần buông ra.

      Chẳng qua là sắc mặt của lên màu ửng đỏ nhàn nhạt, sắc hồng nổi bật làn da trắng nõn tạo thành loại mộng ảo nên lời.

      Lúc hai người đến dưới tòa nhà lại có bóng người cũng đồng thời bước tới, Mễ Nhạc Nhạc giống như gặp quỷ, đứng hình ngay tại chỗ, nhìn người đàn ông giống Phạm Nghê y như đúc về phía mình, nếu cảm nhận được có bàn tay nắm lấy tay mình tưởng là xài thuật phân thân rồi.

      Phạm Nghê từng người em trai song sinh, vậy đây là em trai sao?

      Mễ Nhạc Nhạc nhìn người đàn ông mỗi lúc gần, sau khi ta đến bên cạnh, lại thở dài hơi, tuy hai người là em sinh đôi nhưng cảm giác lại khác xa nhiều lắm, người đàn ông này tản ra loại khí chất xấu xa, cảm giác tốt, ôn hòa như Phạm Nghê.

      “Lão Nghê.” Phạm Dịch đứng trước mặt bọn họ, cũng thèm liếc mắt nhìn Mễ Nhạc Nhạc, chỉ đưa cái hộp trong tay ra: “Vợ em làm chút bánh ngọt này.”

      Phạm Nghê nhận lấy – “Cám ơn tiểu Nghiên giúp .” So với em trai chút đáng nào Hồng Nghiên có vẻ tốt hơn, thỉnh thoảng làm cái gì ngon cũng đều đem tới cho và mẹ Phạm.

      “Hừ, ăn ít chút, khéo lại tiêu chảy!” Phạm Dịch mở miệng ác độc .

      đâu, tay nghề của tiểu Nghiên rất tốt!” Lời vừa ra, sắc mặt của Phạm Dịch càng thêm u ám, Phạm Nghê nhìn em trai mất kiên nhẫn, : “Đây là bạn , Mễ Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc, đây là Phạm Dịch, em trai tôi.”

      Nhanh như vậy gặp người nhà cùa đối phương, Mễ Nhạc Nhạc bất ngờ, có chút khẩn trương : “Xin chào!”

      Phạm Dịch lại tỏ vẻ chẳng quan tâm, chỉ nhìn cái, ánh mắt hờ hững nhìn là vui hay buồn: “Ừ, chào!”

      Phạm Dịch nhìn kỹ Mễ Nhạc Nhạc chút, lại đột nhiên : “Lão Nghê này, ta có vẻ kém hơn nhiều so với mấy người phụ nữ trước của đấy.”

      Sắc mặt Phạm Nghê khẽ biến, thằng nhóc ngu ngốc này lại cái gì đây, sắc mặt trầm xuống: “Phạm Dịch!” lên tiếng cảnh cáo.

      Nào ngờ Phạm Dịch chả hề sợ hãi, chỉ nhún vai: “Em đâu có sai.” ta quay sang nhìn Mễ Nhạc Nhạc: “ biết có thể kéo dài bao lâu, chắc cũng chỉ lừa gạt mà thôi.”

      Phạm Dịch bao giờ cho người phụ nữ bên cạnh Phạm Nghê sắc mặt tốt, ai bảo biểu ôn hòa giả dối của Phạm Nghê từng lừa gạt Hồng Nghiên, khiến ấy có hảo cảm, Phạm Nghê ràng là con sói, vậy mà cứ ra vẻ mình là con cừu.

      Mễ Nhạc Nhạc cũng tức giận, thậm chí còn cho rằng Phạm Dịch đúng, gật đầu: “Tôi cảm thấy Phạm Nghê phải là hạng đàn ông phong lưu, chẳng qua là ấy rất có duyên với người khác phái, tôi cũng biết là chúng tôi kết giao bao lâu, thôi tới đâu hay tới đấy.”

      Phạm Dịch ngạc nhiên nhìn Mễ Nhạc Nhạc, muốn tìm chút vẻ khác thường mặt cũng khó.

      Lúc bọn họ còn kinh ngạc Mễ Nhạc Nhạc lại tiếp: “Hơn nữa tôi cũng thể lừa Phạm Nghê, ấy là ông chủ của tôi, nếu tôi lừa ấy ấy nhất định để yên.”

      Phạm Dịch giật mình liếc nhìn Phạm Nghê: “ ăn cỏ gần hang?”

      Phạm Nghê nhíu mày trả lời, Mễ Nhạc Nhạc lại nhìn Phạm Dịch, khó hiểu hỏi: “Như vậy sao?”

      Phạm Dịch biết ông mình lại tìm thiên binh thiên tướng ở đâu tới, thản nhiên : “ có gì.” Chỉ là biết trai mình tự dưng lại nổi lên hứng thú với chuyện tình công sở đấy.

      nhận được tâm ý của tiểu Nghiên rồi, cậu về .” Phạm Nghê cắt đứt cuộc đối thoại giữa hai người, nếu còn nghe tiếp biết phải nên cười hay khóc nữa.

      Phạm Dịch nở nụ cười sâu xa, ra Phạm Nghê cũng có lúc lo lắng, gặp phải biết là thông minh hay ngu ngốc, là nghiệp chướng, đối với mối quan hệ này cũng ôm quá nhiều hy vọng, Phạm Nghê luôn tự cho là mình rất hiểu phụ nữ, bây giờ phải đối mặt thế nào? Phạm Dịch rất có tâm tình ngồi xem trò vui.

      Chẳng qua Phạm Nghê cũng cho ta cơ hội này, dứt khoát kéo tay Mễ Nhạc Nhạc thẳng lên lầu, Mễ Nhạc Nhạc cười cười, phất tay với Phạm Dịch, sau đó theo Phạm Nghê lên lầu.

      Sức lực của Phạm Nghê rất lớn, sau khi lên nhà, xoay người cái, Mễ Nhạc Nhạc trực tiếp nhào thẳng vào trong ngực , cái mũi xinh xắn của va vào vòm ngực rắn chắc, đau đến ứa nước mắt.

      “Đau quá.” nức nở.

      Nghe thấy kêu đau, Phạm Nghê cúi đầu nhìn, chỉ thấy dáng vẻ điềm đạm đáng của ở trong ngực mình, trong lòng lại có chút cảm xúc lạ thường.

      Mễ Nhạc Nhạc lấy tay xoa xoa mũi, bàn tay lạnh lẽo của Phạm Nghê kéo lấy tay , tay khác lại dịu dàng xoa mũi cho : “Đau lắm à?”

      thử đụng mà xem.” Mễ Nhạc Nhạc rưng rưng nhìn .

      Phạm Nghê lặng lẽ nở nụ cười: “Được thôi, nếu em nguyện ý nâng ngực cho tôi đụng.”

      Lời xấu xa khiến sắc mặt của đỏ bừng: “Phạm Nghê, thể đứng đắn hơn chút à?”

      “Tôi nghiêm túc mà, nếu em nguyện ý.”

      Mễ Nhạc Nhạc giãy ra khỏi tay : “Tôi đau, cần phải xoa nữa.” xong, liền xoay người trở về phòng mình.

      “Khoan , muốn ăn chút bánh ngọt sao? Tay nghề của tiểu Nghiên được lắm, để xem nào. . .” Phạm Nghê mở hộp ra xem: “Ồ, là bánh pudding caramel đấy.”

      Mễ Nhạc Nhạc thông minh, liền quay phắt lại: “Ăn chứ.”

      Thế là, trong buổi tối se lạnh, hai người cùng ngồi ghế sofa ăn bánh pudding.

      Chương 5.1

      Ngày cuối tuần hạnh phúc vừa trôi qua, tuần mới bận rộn lại kéo tới.

      Đến trưa, Mễ Nhạc Nhạc lại đem cơm hộp lên sân thượng, sân thượng có cả vườn hoa, những tán lá màu xanh lục tạo thành mái chắn thiên nhiên, che cái nắng gắt của mùa hạ.

      Bữa trưa hôm nay Mễ Nhạc Nhạc đem nhiều hơn phần, là để cho Phạm Nghê, sáng sớm lúc chuẩn bị cơm, Phạm Nghê trông thấy liền cầu làm cho phần.

      Mễ Nhạc Nhạc cũng từ chối, Phạm Nghê hỏi có phải lại lên sân thượng , nếu vậy bọn họ . . . . cùng nhau ăn.

      Thói quen sinh hoạt hàng ngày của bị náo loạn, cuộc sống nào giờ vẫn luôn lủi thủi mình, bây giờ lại có người bầu bạn, Mễ Nhạc Nhạc ngồi ghế, ngước mắt nhìn lên bầu trời bao la xanh thẳm.

      Lúc Phạm Nghê lên thấy ngẩng đầu nhìn trời, bước tới, tự nhiên ngồi xuống cạnh : “Ăn thôi.”

      “Hả? Ừ.” Mễ Nhạc Nhạc lấy hộp cơm ra, phần, phần, hai người yên lặng ăn cơm.

      Đối với Phạm Nghê mà , đây là lần thứ hai ăn cơm hộp trong công ty, nhưng đây cũng là lần đầu tiên có thể nhàn hạ thoải mái mà quan sát phong cảnh xung quanh.

      “Lúc đó nghĩ gì mà muốn làm khu vườn sân thượng?” Mễ Nhạc Nhạc rất thích khu vườn này.

      “Ừ , sân thượng cũng chẳng để làm gì, cảm thấy nên lãng phí tài nguyên thôi.” Phạm Nghê thành , đối với thương nhân như , ngoài việc kiếm tiền ra mọi thứ đều thể lãng phí.

      Chẳng có chút khí lãng mạn nào hết, Mễ Nhạc Nhạc lặng lẽ liếc nhìn Phạm Nghê: “Ông chủ, quả thực là trời sinh ra có khí chất làm ông chủ rồi.” Người bình thường ai lại nghĩ vậy chứ.

      Lời của Mễ Nhạc Nhạc khiến Phạm Nghê sững sờ, cười cười rồi tiếp tục ăn cơm, Mễ Nhạc Nhạc vừa ăn vừa thưởng thức phong cảnh tầng thượng, sau khi ăn xong, Mễ Nhạc Nhạc dọn dẹp rồi chuẩn bị xuống.

      Nhưng lúc hai người định rời lại đột nhiên nghe thấy có tiếng người lên, Mễ Nhạc Nhạc có chút khẩn trương, vẫn còn chưa chuẩn bị tinh thần để công khai quan hệ của bọn họ.

      Phạm Nghê nắm lấy tay , ghé sát vào tai , : “Sao vậy? Căng thẳng à?”

      Mễ Nhạc Nhạc rút tay mình về, chớp mắt nhìn : “ sợ sao?” sợ người ta có mắt như mù, nhìn trúng người phụ nữ bình thường như sao?

      Phạm Nghê lại nắm lấy tay , hôn lên trán cái: “Ở đây tôi lớn nhất, tôi sợ ai chứ?”

      Hơi thở ấm nóng của làm Mễ Nhạc Nhạc khỏi nở nụ cười, nhìn kỹ người tới, lại đột nhiên sợ tới mức túm lấy tay Phạm Nghê, đẩy vào trong góc: “Đừng lên tiếng.”

      Phạm Nghê tà khí nhướng mày, thản nhiên ôm lấy vào trong ngực, làn hương thơm quen thuộc vờn quanh chóp mũi , là mùi sữa tắm mà ngày thường vẫn hay dùng.

      Mễ Nhạc Nhạc chú ý đến mờ ám của Phạm Nghê, trợn to mắt như thể tin, nhìn hai người kia mãnh liệt hôn môi. . . . .

      Phạm Nghê bị ép vào góc tường, mà Mễ Nhạc Nhạc lại áp sát lên người , đầu ngừng nhìn ra bên ngoài, còn lại chẳng thèm nhìn cái gì cả.

      cúi đầu, bên tai : “Là ai vậy?”

      Hơi thở nóng rực phả lên tai, ánh mắt của nhìn chằm chằm vào hai người hôn nhau ở phía xa, sao lại là. . . . .

      Thấy trả lời, Phạm Nghê ló đầu nhìn thoáng qua rồi khẽ : “Là Lão Kỷ và. . . .” nhớ nổi tên người này.

      “Lam Phong.” Mễ Nhạc Nhạc nhàng , mục tiêu của Lam Phong lại là Lão Kỷ, giám đốc phụ trách mảng tiêu thụ, là ngoài ý muốn, tuổi tác bọn họ chênh lệch khá lớn, mà Lão Kỷ lại còn là người ly hôn, với điều kiện của Lam Phong, tuyệt đối có thể tìm được người đàn ông tốt hơn.

      “Lam Phong. . .” Phạm Nghê cảm thấy cái tên này nghe rất quen: “Là người mà em thay thế . . . .”

      “Ừ.” Mễ Nhạc Nhạc nhất thời tiêu hóa được cái tin tức này, cả người trở nên ngây ngốc.

      Phạm Nghê bóp mũi , đến khi sắp thở nổi nữa mới chịu thả ra, nhìn hít thở khó khăn, lại cười rất vui vẻ, ghé sát vào tai , thân mật : “Vậy mà lại dọa đến em sao?”

      Như vậy cũng giống với Mễ Nhạc Nhạc mà quen biết, vươn tay ôm chặt eo , ngoài ý muốn, eo của rất .

      Hai người đứng gần như vậy khiến dễ dàng phát hiên, trong ngực mình nhắn xinh xắn biết bao, chỉ cần dang rộng vòng tay là có thể để nép dưới cánh tay mình.

      Mễ Nhạc Nhạc hậu tri hậu giác phát động tác của , hạ thấp giọng: “ Này, sao lại ôm tôi?”

      “ Em muốn bị phát sao?” liếc mắt nhìn , ý bảo chớ nên lộn xộn.

      Nghe được ý tứ trong lời của , Mễ Nhạc Nhạc ngoan ngoan bất động, lần đầu tiên đứng gần như vậy gần đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của , cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ.

      Vành tai dường như là dán sát lên ngực , khoảng cách giữa khuôn mặt và thân thể của chỉ là còn khe hở , nhịn được mà nâng tay ngăn lại trước mặt mình, thế nhưng lòng bàn tay lại truyền đến cảm giác nóng rực.

      Trái tim cũng đập nhanh hơn, hormone nam tính của vô hình hấp dẫn , khiến tự chủ mà khẽ run lên.

      “ A....”

      tiếng rên rỉ nũng nịu truyền vào trong tai bọn họ, cơ thể Phạm Nghê và Mễ Nhạc Nhạc trở nên cứng đờ, Mễ Nhạc Nhạc bi phẫn nghĩ giữa ban ngày ban mặt sao lại đương vụng trộm chứ!

      Sắc mặt của Phạm Nghê cũng có chút khó coi, dự tính ban đầu của khi làm cái vườn hoa này là vì muốn lãng phí tài nguyên, cổ vũ nhân viên có thể thả lỏng tinh thần, giờ hai cái người này cũng quá ‘ thả lỏng’ rồi.

      Mễ Nhạc Nhạc đỏ mặt, có chút mất tự nhiên giãy giụa trong ngực , bờ mông vểnh cao của lại lập tức nhận lấy cái ‘ thiết sa chưởng’ của .

      nhíu mày, Phạm Nghê cúi đầu bên tai: “ Em mà còn tiếp tục lộn xộn người bị phát hiên chính là chúng ta đấy.”

      lập tức đứng im, nước mắt lưng tròng nhìn , dáng vẻ vô cùng đáng thương, lên đây ăn cơm nhiều lần nhưng chưa bao giờ gặp phải tình cảnh lúng túng như thế này, gặp lúc nào gặp, lại nhè ngay lúc cùng ăn cơm mà gặp, là xui xẻo!

      Phạm Nghê nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của , sắc mặt bổi ối của đập vào mắt , trong lòng bỗng cảm thấy vui vẻ, cúi đầu hôn lên trán , nụ hôn nóng bỏng in lên vầng trán, phảng phất như lưu lại dấu vết, khiến khuôn mặt của Mễ Nhạc Nhạc bỗng chốc đỏ bừng.

      Phạm Nghê kìm lòng được, khẽ vươn tay vuốt tóc , khiến thể ngẩng đầu,

      Bên này bọn họ trong sáng là thế, mà bên kia tiếng thở dốc và rên rỉ càng lúc càng ràng. Giống như làm chuyện xấu Mễ Nhạc Nhạc cụp mắt, dám nhìn, Phạm Nghê lại nhàng : “ Có phải cảm giác giống như coi phim ‘ ấy’ ?’

      Mễ Nhạc Nhạc kinh ngạc nhìn : “ Tôi có xem mấy thứ đó.”

      Phạm Nghê dùng sức đem áp sát vào người mình: “ Ừ ừ, em xem, lần sau tìm cơ hội, chúng ta cùng xem.”

      Ai, ai muốn cùng xem, biết xấu hổ!

      Mễ Nhạc Nhạc căn bờ môi đỏ mọng, nhấc chân, hung hăng đạp lên chân : “ lại linh tinh....”

      “ Em mà lộn xộn là bị trông thấy đấy.”

      Bàn chân lặng lẽ rời , Mễ Nhạc Nhạc vô cùng căm tức, cái người đàn ông này....

      thanh càng lúc càng lớn, sắc mặt Mễ Nhạc Nhạc đỏ bừng, bất an đứng trong lòng , Phạm Nghê giơ tay bịt kín tai , tránh cho cảm thấy xấu hổ mà ngất .

      Bàn tay rất lớn, khuôn mặt lại , đôi tay che kín hai tai , sau đó dường như lại nâng khuôn mặt của lên.

      Phạm Nghê cảm thấy lòng mình rạo rực, nhân lúc thần biết quỷ hay mà cúi đầu xuống, chậm rãi ghé sát vào , môi mỏng nóng rực chạm lên môi .

      ‘ Mềm mại’ là ý nghĩ đầu tiên mà đem đến cho , khi thể khống chế được nữa mà mút lấy đôi môi , chỉ còn biết dùng hai từ ‘ xinh xắn đáng ’ để hình dung lúc này.

      bỗng trợn mắt, còn chưa kịp phản ứng lưỡi của nhanh chóng trượt vào bên trong, cuốn lấy lưỡi .

      Ban đầu còn dịu dàng, dần dần lại mút cách mãnh liệt, chỉ hận thể nuốt vào bụng, răng môi quấn quít, bá đạo dùng lưỡi khuấy đảo trong miệng , như muốn hút cạnh linh hồn .

      Mễ Nhạc Nhạc giơ tay chống ngực , muốn đẩy ra, thế nhưng lại phát nặng như tảng đá ngàn cân, căn bản là có cách nào lay chuyển.

      Phạm Nghê dùng sức ôm ghì lấy , ép hết dưỡng khí trng ngực , cả người bây giờ giống như con cá sắp chết, miêng mở ra, để mặt làm loạn.

      phối hợp khiến rất hài lòng, thỏa sức liếm mút khiến thở dốc liên tục, bàn tay lặng lẽ trượt xuống, ôm trọn bờ mông khiêu gợi của , mỗi tay bên, thoản mãn nắn bóp.

      Trong người như có ngọn lửa nhen nhóm chực bùng lên, Mễ Nhạc Nhạc cảm giác được dục vọng trong cơ thể mình rục rịch, khóe mắt ửng hồng, cảm thấy mình bị ngang nhiên tán tỉnh đến có cách nào kìm chế.

      Chương 5.2

      Khi sắp thở nổi nữa, trước mắt trở nên tối sầm mới lui ra, đầu lưỡi ẩm ướt như còn vương vấn, nhàng liếm vành môi , chất lỏng tràn ra khi bọn họ quấn quýt đều bị liếm sạch.

      “Lam Phong, đừng nghịch nữa. . .” Giọng có chút đè nén của Lão Kỷ vang lên: “Ở đây được.”

      “Vì sao? Cũng đâu có ai đâu.” Lam Phong cất giọng đầy hấp dẫn.

      “Sắp hết giờ nghỉ trưa rồi, chúng ta phải xuống dưới.” Lão Kỷ thở ồ ồ, .

      Lam Phong hừ tiếng, cũng gì nữa, nắm tay Lão Kỷ xuống lầu.

      Bọn họ rồi, sân thượng lại trở nên yên tĩnh, đôi nam nữ đứng ôm nhau trong góc, Phạm Nghê chỉ hận thể đem khảm sâu vào trong người mình.

      người giỏi kìm chế như cũng có ngày hôm nay, mình trong góc, thò ra móng vuốt sói với , chỉ hận thể đè ra mà làm ngay tại chỗ, là gặp quỷ mà.

      đáng thương còn thở dốc trong ngực , vẫn chưa tỉnh táo lại từ trong nụ hôn vừa rồi, trước mắt chỉ có mảnh sương mù, đôi môi sưng đỏ, nặng nề thở hắt ra hơi, sâu trong đáy mắt lóe lên tia lửa.

      Mễ Nhạc Nhạc trừng mắt, ngẩng đầu nhìn Phạm Nghê, trông thấy tia lửa trong mắt , trước khi kịp hô lên vì kinh ngạc lại hôn lần nữa, giống như hổ đói bổ nhào về phía con cừu , cứ thế mà ăn tươi nuốt sống.

      Đôi tai của Mễ Nhạc Nhạc nóng bừng, hai tay vô lực túm lấy áo , đầu óc bắt đầu trở nên choáng váng.

      Hết giờ nghỉ trưa rồi, ông chủ phải làm gương tốt thế nào? Cứ hôn trước rồi tính.

      Hôm nay lúc tan tầm, Mễ Nhạc Nhạc lại nhận được điện thoại từ người bạn tốt, ấy gọi cho hẹn gặp mặt, người bạn này thực ra là đàn chị thời đại học của Mễ Nhạc Nhạc, bình thường rất quan tâm đến , bây giờ cũng vui vẻ đáp ứng, ra lâu rồi bọn họ gặp nhau.

      Bình thường lúc tan tầm, Mễ Nhạc Nhạc đều ngồi xe của Phạm Nghê để về. Hôm nay chỉ gửi cái tin nhắn cho , sau đó đến nơi mình và người bạn kia hẹn.

      Mễ Nhạc Nhạc ngồi trong nhà hàng tây để chờ, trông thấy bóng dáng quen thuộc, vẫy vẫy tay với đàn chị của mình.

      “Chị, lâu gặp.”

      Vương Lạc cười ngọt ngào: “Đúng nha, thời gian trước công ty chị bận quá, đến thăm em được, hôm nay chúng ta ăn bữa rồi dạo phố .”

      Nào giờ Mễ Nhạc Nhạc vẫn luôn tiết kiệm, chẳng qua cũng phải là loại người dám bỏ tiền ra, dù gì bữa ăn này, cũng cam tâm tình nguyện trả. Hai người con lâu gặp nhau, vừa ăn vừa tán gẫu, Vương Lạc nhiều chuyện, hỏi Mễ Nhạc Nhạc: “Có người chưa?”

      Lần nào gặp mặt, Vương Lạc cũng hỏi câu này, chẳng qua bây giờ lại nhận được câu trả lời khác với lúc trước.

      “ Ừm.”

      Vương Lạc sững sờ: “ à?”

      “ Ừm.” Mễ Nhạc Nhạc thẹn thùng gật đầu.

      Vương Lạc nghe vậy cũng cao hứng: “ ta có tốt với em ?”

      “ Có ạ, khá tốt.”

      Mễ Nhạc Nhạc trả lời cộc lốc, Vương Lạc có chút hài lòng, : “ Lần sau gặp mặt, nhớ dẫn ta đến cho chị xem.” lo lắng bé ngốc nghếch này lại bị người ta lừa gạt.

      “ Vâng.” Mễ Nhạc Nhạc nhàng gật đầu.

      “ Vậy hai người tiến hành đến bước kia chưa?” Vương Lạc cười mờ ám, vẻ mặt trêu chọc.

      Bước kia? Lúc đầu bọn họ vẫn luôn quy củ, chỉ nắm tay, là hai người nhau trong sáng, nhưng từ lúc hôn nhau ở sân thượng hình như mọi quy củ thường ngày bị phá vỡ, giữa bọn họ trở nên ái muội hơn rất nhiều.

      Thỉnh thoảng Phạm Nghê lại hôn , động tác vô cùng thân mật, cứ như là vật nằm trong túi , để mặc cho xoay vòng vòng, vừa giận vừa thẹn, thế nhưng lại có cách nào cự tuyệt được .

      Vương Lạc thấy dỏ mặt lại che miêng cười khẽ: “ Xem ra là tiến triển rất nhanh, chắc là năm nay chị được uống rượu mừng của em rồi nhỉ?”

      Nghe Vương Lạc khiến cảm giác như đầu mình vừa bị ai gõ cái: “ Chị!” gắt giọng.

      Vương Lạc tạm thời tha cho , lại huyên thuyên vài chuyên, ăn cơm xong hai người dạo phố, Mễ Nhạc Nhạc ít khi mua quần áo, hôm nay cũng coi như là tiếp khách nên cũng theo Vương Lạc chọn bộ.

      dạo hồi, Vương Lạc đột nhiên kéo tay , chỉ vào chiếc váy trong tủ, : “ Nhạc Nhạc, bộ này rất hợp với em, có muốn thử chút ?”

      Đay là chiếc váy tay mà trắng nhạt, cổ tròn, dài đến đầu gối, lần đầu tiên Mễ Nhạc Nhạc nhìn thấy nó cũng cảm thấy rất thích.

      “ Đẹp , nhưng bình thường em cũng có cơ hội để mặc.” Mễ Nhạc Nhạc lắc đầu.

      Vương Lạc mặc kệ, kéo vào thử, đến lúc Mễ Nhạc Nhạc ra vui vẻ : “ Nhạc Nhạc, em xinh đẹp!”

      sao?’

      Mễ Nhạc Nhạc tự tin, .

      Vương Lạc gật đầu mạnh: “ đấy, da em trắng, mặc chiếc váy này trông rất đep.”

      Mễ Nhạc Nhạc nhìn vào trong gương, cũng cảm thấy đẹp, nhưng nửa tiền lương tháng này đóng tiền nhà, nếu như mua bộ này nữa nghèo mất, tuy và Phạm Nghê sống chung nhưng cũng muốn sài tiền của .

      “ Chị, hay là thôi .”

      Vương Lạc quen biết Mễ Nhạc Nhạc lâu như vậy, sao có thể biết trong lòng Mễ Nhạc Nhạc nghĩ gì, Vương Lạc nhìn giá chút, thấy chiếc váy này đắt: “ Chị tặng em, được từ chối.”

      Vương Lạc nhìn Mễ Nhạc Nhạc: “ Coi như là quà sinh nhật cho em .” Sinh nhật năm ngoái, Mễ Nhạc Nhạc là tặng chiếc bánh ngọt, Mễ Nhạc Nhạc đối với rất tốt, cũng muốn đáp lại chút.

      Mễ Nhạc Nhạc mặt như đưa đám, cảm thấy ngượng ngùng: “ Chị, cần đâu.”

      “ Nghe chị, em phải là đứa bé ngoan ngoãn biết nghe lời nha.” Vương Lạc rút thẻ ra thanh toán: “ Đừng cởi, mặc luôn cho đẹp.”

      Vương Lạc cũng hiểu, bé này cũng quá tiết kiệm rồi, từ khi quen biết Mễ Nhạc Nhạc cho tới giừ, bé hầu như cũng thay đổi gì nhiều, vẫn ôm cái tính cách đó, hiểu Mễ Nhạc Nhạc, điều kiện của Mễ Nhạc Nhạc kém, nếu biết cách ăn mặc chút tốt hơn, vậy nên cũng phản đôi việc giúp cho Mễ Nhạc Nhạc trở nên xinh đẹp.

      “ Em đẹp hơn bạn trai mới chết mê chết mệt được.” Vương Lạc cười .

      Khuôn mặt của Mễ Nhạc Nhạc đỏ lên: “ Chị....” cũng nhớ lần trước Phạm Nghê từng quần áo của cũng quá đơn giản rồi, vì vậy cũng khách khí nữa: “ Cám ơn chị...”

      “ Đừng khách khí.” Vương Lạc thoải mái vỗ vai : “ Bữa nào dẫn theo bạn trai đến gặp chị, ăn bữa cơm là được rồi.”

      Mễ Nhạc Nhạc ngốc nghếch nở nụ cười, chuyên kết giao với Phạm Nghê cũng chẳng có bao nhiêu người biết .

      trước, phải mời chị bữa hoành tráng đấy.” Vương Lạc sảng khoái thẳng.

      “ Chị!” Mễ Nhạc Nhạc cảm thấy áp lực, Phạm Nghê nghĩ gì, biết ấy có nguyện ý hay , chỉ sợ ấy chịu .

      Vương Lạc cười : “ Được rồi được rồi, trêu em nữa.”

      Sau khi mua quần áo xong, Vương Lạc kéo dạo khắp nơi, lúc xem quần áo, lúc xem mấy món mỹ phẩm...Cho đến khi chân mỏi nhừ hai người mới dừng lại nghỉ chút.

      Điện thoại của Mễ Nhạc Nhạc vang lên, là Phạm Nghê: “ Có chuyện gì vậy?”

      “ Em đnag ở đâu?”

      “ Tôi dạo với đàn chị.”

      “ Ở đâu? Tôi đến đón em.” Phạm Nghê cất giọng kiên định.

      Trước giờ Mễ Nhạc Nhạc chưa từng hưởng thụ qua loại đãi ngộ này, vẫn luôn tự mình tàu điện ngầm hoặc tự bắt taxi trở về chứ chẳng có ai đến đón.

      Hôm nay lại đặc biệt tới đón khiến cho có cảm giác vừa mừng vừa lo, đỏ mặt đọc địa chỉ cho .

      Đợi cúp điện thoại, Vương Lạc ghé sát đầu lại, hỏi: “ Bạn trai tới đón em à?”

      “ Vâng.”

      tệ tệ.” Vương Lạc cảm thấy mừng cho Mễ Nhạc Nhạc: “ Người bạn trai này quả tệ.”
      Last edited by a moderator: 22/5/15
      kabi_ng0kJin292 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5.3

      Lời của Vương Lạc cũng giống suy nghĩ trong lòng Mễ Nhạc Nhạc, bỏ qua chuyện thỉnh thoảng mình bị độc ác trêu đùa quả thực là người bạn trai tệ, đem đến cho cảm giác ngọt ngào, đây cũng là điều mà chưa từng cảm thấy ở những lần kết giao trước.

      “Chị làm bóng đèn đâu, chờ ăn tiệc lớn của hai người đấy.” Vương Lạc biết điều, lỗ mãng xin nhờ xe. “Bye bye!”

      Mễ Nhạc Nhạc sững sờ: “Chị, cùng bọn em sao?”

      Vương Lạc cười cười, phất phất tay với rồi xoay người rời .

      Mễ Nhạc Nhạc hiểu được, vì thế cũng mỉm cười rồi phất tay với ấy, sau đó ngồi xuống ghế chờ Phạm Nghê, lát sau, Phạm Nghê lại gọi cho sắp đến rồi.

      Mễ Nhạc Nhạc nhìn ven đường, lại thấy xe của Phạm Nghê, chiếc xe dừng lại chính xác ở bên cạnh : “Đàn chị kia của em đâu?”

      Mễ Nhạc Nhạc ngồi vào xe rồi : “Chị ấy về trước rồi.”

      Phạm Nghê gật đầu, Mễ Nhạc Nhạc thắt đai an toàn, lúc ngẩng đầu lại chạm phải ánh mắt nóng rực của Phạm Nghê khiến tim đập ‘thịch’ cái: “Làm sao vậy?”

      “Đồ mới à?” Phạm Nghê nhìn từ xuống dưới, chiếc váy này đúng là tôn lên làn da trắng nõn của .

      “Ừm, chị ấy mua đấy, là tặng quà sinh nhật cho tôi, nhưng mà sinh nhật tôi còn chưa tới, chị ấy chỉ muốn tìm lý do để tặng thôi. . . .” Mễ Nhạc Nhạc ngẫm lại rồi : “Chị ấy đối với tôi rất tốt.”

      xong lúc nhưng vẫn thấy Phạm Nghê lên tiếng, nghi ngờ quay sang nhìn , lại thấy sắc mặt của thoáng trầm xuống.

      Mễ Nhạc Nhạc khó hiểu, hỏi: “Khó coi lắm à?”

      “Rất đẹp.” Phạm Nghê tiếc lời khen ngợi.

      Mễ Nhạc Nhạc nghe xong cũng thở dài: “Haha, chị ấy cũng tôi mặc chiếc váy này trông rất đẹp.”

      Phạm Nghê có cảm giác như của mình bị kẻ khác dòm ngó, dù người đó là phụ nữ, thế nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.

      Phạm Nghê trả lời, trực tiếp lái xe , tâm tình của Mễ Nhạc Nhạc cũng tệ, khẽ ngâm nga bài hát, chú ý tới sắc mặt người đàn ông bên cạnh càng lúc càng u ám.

      Đột nhiên, chiếc xe thắng gấp lại, Mễ Nhạc Nhạc nghiêng đầu nhìn : “Sao lại dừng lại? Chưa về đến nhà mà?”

      Phạm Nghê lạnh lùng nhìn , sau đó xuống xe, vòng qua bên kia, mở cửa xe bên cạnh rồi : “Xuống xe.”

      Dường như tâm trạng của tốt, Mễ Nhạc Nhạc nghe lời xuống xe, Phạm Nghê kéo tay đến trước cửa hàng, tốc độ nhanh chóng khiến cho phải chạy mới đuổi theo kịp bước chân của , trong lòng lại khẽ oán thầm, chân dài giỏi lắm à?

      Phạm Nghê kéo vào cửa hiệu quần áo nữ, lúc Mễ Nhạc Nhạc còn thở phì phò, chưa lấy lại tinh thần bọn họ đứng ở trong tiệm rồi.

      “Chào , muốn chọn kiểu quần áo thế nào ạ?” nhân viên cất giọng ngọt ngào, hỏi.

      Phạm Nghê lạnh mặt, đến từng dãy quần áo, nhanh chóng chọn lấy vài bộ, sau đó với Mễ Nhạc Nhạc: “Thử mấy bộ này xem sao.”

      “Sao phải thử? Tôi . . . .” Dưới ánh mắt sắc lạnh của , giọng của càng lúc càng trở nên lí nhí, cuối cùng đành phải theo chân nhân viên vào gian thử đồ.

      Phạm Nghê giống như đế vương, ngồi ghế sofa, vẻ mặt mang theo bắt bẻ, Mễ Nhạc Nhạc ngừng chạy ra chạy vào, liên tục thay mấy bộ quần áo, giống như con mèo ngoan ngoãn đứng trước mặt , được phải thay bộ khác, được nhân viên lập tức cầm lấy bộ đó.

      Lăn qua lăn lại gần tiếng đồng hồ, tất cả tinh lực của Mễ Nhạc Nhạc tiêu hao cạn kiệt: “Đủ rồi, đủ rồi chứ?” thay thay lại muốn xỉu rồi.

      Phạm Nghê liếc nhìn thành quả, vẫn hài lòng lắm, chưa từng mua quần áo với phụ nữ, hôm nay lại cùng Mễ Nhạc Nhạc, vậy mà còn chưa tỏ vẻ mất kiên nhẫn than mệt rồi.

      “Ừm.” Phạm Nghê tạm thời tha cho , quẹt thẻ thanh toán.

      Mễ Nhạc Nhạc liếc hóa đơn, lúc nhìn thấy con số bên sắc mặt lập tức tái mét, số tiền này…. Mễ Nhạc Nhạc cúi đầu nhìn túi xách mới phát tất cả đều là hàng hiệu, mấy tháng tiền lương của cũng đủ thanh toán!

      Phạm Nghê quan tâm đến sắc mặt tái mét của , tay cầm lấy túi xách, tay còn lại nắm lấy tay , kéo ra khỏi cửa hàng.

      Mễ Nhạc Nhạc vừa ra khỏi cửa hàng hai mắt đẫm lệ nhìn : “Mắc quá, tôi có thể trả theo từng đợt được ?”

      Phạm Nghê lười biếng liếc nhìn : “Tôi có bắt em phải trả tiền sao?”

      “Nhưng…” Mễ Nhạc Nhạc nhíu mày khó xử, muốn trả tiền, nhưng cũng muốn phải thiếu nợ đâu.

      Giống như nhìn thấu tâm tư của , khóe môi Phạm Nghê nở nụ cười ôn hòa, cất giọng nhàng : “Đàn chị của em có để cho em trả tiền ?”

      , vì chị ấy đây là quà tặng mà.” Chị ấy vậy sao có thể cự tuyệt được nữa.

      “Ừ, vậy chẳng lẽ tôi thể tặng quà cho em được sao?” Phạm Nghê cất giọng trầm thấp, gằn từng câu từng chữ hỏi .

      Da đầu Mễ Nhạc Nhạc run lên, khóe môi cũng run rẩy vài cái, nhàng : “Nhưng quà của nhiều quá, lại còn đắt như vậy….” phải gánh khoản nợ lớn rồi.

      Bọn họ đến cạnh xe, Phạm Nghê giúp lên xe: “ đắt, bạn trai em có tiền, tiền của bạn trai và tiền của đàn chị cũng như Đô la Mỹ với nhân dân tệ thôi, có hiểu ?”

      Mễ Nhạc Nhạc vừa nghe cảm thấy có chút kỳ thị người có tiền, người kiếm được nhiều tiền như Phạm Nghê đều coi Đô la cũng giống như nhân dân tệ, thoải mái chi tiêu. Mễ Nhạc Nhạc ngồi trong xe, bĩu môi, phục : “Nào có ai phá tiền như chứ!”

      Phạm Nghê vươn ta xoa đầu : “Chính trâu mất sợi lông.” (*) cũng cho là đúng, bạn cũ của cũng chưa bao giờ tiết kiệm tiền cho như vậy.

      (*) ý đáng kể.

      “A!” Mễ Nhạc Nhạc đột nhiên hô lên: “Dừng xe!”

      “Sao vậy?” Phạm Nghê chậm rãi tấp xe vào ven đường, duỗi tay ngăn lại động tác của : “Định đâu?”

      “Chiếc váy chị ấy mua cho tôi….” Mễ Nhạc Nhạc ảo não : “Để quên ở đó rồi.”

      Lúc thử bộ cuối cùng Phạm Nghê cũng mặc luôn, cũng lười đổi lại, kết quả lại bỏ quên mất chiếc váy kia ở trong cửa hàng.

      Khuôn mặt của Phạm Nghê có chút biểu cảm nhìn , dùng sức ép trở về chỗ ngồi, kéo đai an toàn thắt lại cho lần nữa, tiếp tục khởi động xe, sau đó mới hé môi mỏng, nhàng phun ra hai chữ: “Bỏ !”

      “Tại sao?” Mễ Nhạc Nhạc hoàn toàn vui, thử giãy ra khỏi tay , lại phát tay rất mạnh, tài nào thoát ra được.

      Sắc mặt Phạm Nghê lạnh như băng, thế nhưng giọng lại cực kỳ dịu dàng: “Vừa rồi em còn than quần áo nhiều quá, vậy thiếu cái cũng chẳng sao cả.” Làm sao có thể nhìn của mình mặc đồ của người khác chứ!

      Mễ Nhạc Nhạc lắc đầu: “Đó là đồ mới, lại là của đàn chị tặng, sao có thể…”

      “Về nhà.” Phạm Nghê trực tiếp ra lệnh, để cho náo loạn nữa.

      Mễ Nhạc Nhạc hiểu tại sao lại trở nên kỳ quái như vậy: “Quên , ngày mai tôi tự quay lại lấy vậy.”

      Bàn tay nắm chặt vô lăng khẽ run lên, khóe môi khẽ nhếch lên cái: “Hình như bộ tiêu thụ chuẩn bị phái nhân viên đến Đài Trung công tác à?”

      chuyển chủ đề quá nhanh khiến Mễ Nhạc Nhạc suýt chút nữa theo kịp suy nghĩ của : “Ừ, nhưng thể nào là tôi đâu, giám đốc phái trợ lý khác .”

      Ánh đèn trong xe u ám, khóe môi người đàn ông khẽ cong lên, lại giống như tử thần cầm lưỡi hái tiến tới gần: “Em .”

      Giọng điệu cương quyết chợt trở nên nhu hòa: “Em vẫn luôn muốn tích lũy kinh nghiệm, nếu cứ ngồi mãi trong phòng có thể tìm hiểu được gì?”

      Nghe xong, trong lòng Mễ Nhạc Nhạc cũng đầy căm phẫn: “Đúng vậy, lại , dù tôi phải là người phụ nữ kiên cường gì, thế nhưng ít ra cũng nên học hỏi chút kinh nghiệm chứ.”

      Thấy hoàn toàn chú ý vào vấn đề mình , nét cười khóe môi càng trở nên sâu hơn: “Vậy nên tôi phải lấy công việc ra làm việc tư lần rồi.”

      “Hả? Tốt như vậy sao?”

      “Chẳng lẽ có gì tốt à? Em hai ngày, ngày kia là có thể gặp lại tôi rồi.”

      “Này, tôi có nhớ đâu.”

      “Tôi có là em nhớ tôi sao?” Phạm Nghê ám muội trêu chọc giấu đầu lòi đuôi.

      Mễ Nhạc Nhạc trúng đạn, ngã xuống dậy nổi, nước mắt lưng tròng, thèm tranh luận với nữa, lần nào tranh cãi với điều gì người thua nhất định .

      Phạm Nghê hài lòng nở nụ cười, rất tốt, quên chuyện đó rồi.
      Last edited by a moderator: 22/5/15
      Jin292 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6.1

      Hai ngày nay, Mễ Nhạc Nhạc xuống Đài Trung công tác, Phạm Nghê chợt phát căn nhà trở nên lạnh lẽo vắng vẻ, ngồi trong phòng làm việc, nhàng xoay xoay cây bút trong tay.

      Trước giờ vẫn luôn có thói quen mình, bây giờ lại có chút thích ứng được, biết hôm nay trở về, từ sáng tới giờ bắt đầu đứng ngồi yên, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn đồng hồ cổ tay, cuối cùng lại cảm thấy bực bội khi mình như vậy, dứt khoát tháo đồng hồ ném sang bên.

      Nghĩ cũng lạ, Mễ Nhạc Nhạc cũng hề nhắn tin hay gọi điện cho - bạn trai của , cảm giác mình bị xem khiến tức giận. kết giao với phụ nữ, người nào là bám dính lấy , mà Mễ Nhạc Nhạc này quả thực là có lương tâm, hoàn toàn hề nhớ chút nào, cũng chẳng quan tâm giờ này ra sao.

      vô cùng khó chịu, cho cùng cũng bị phụ nữ nuông chiều rồi, nào giờ toàn là phụ nữ bám theo , bây giờ lại đột nhiên xuất hề nhớ thương mình khiến cho có chút quen.

      Từ xưa đến nay, dù ít dù nhiều đàn ông cũng hay có cảm giác tự mãn, biết mình cũng ngoại lệ.

      lúc trầm tư điện thoại bàn chợt vang lên, Phạm Nghê nhấn nút nghe: “Chuyện gì?”

      “Ông chủ, Trịnh tới tìm .” Thư ký Liêu trả lời.

      Phạm Nghê nhíu mày, Trịnh Lỵ là bạn học thời cấp ba của , sau này gặp lại ta lại là người đại diện cho công ty đối tác: “Cho ấy vào.”

      “Phạm Nghê.” Cửa bị đẩy ra, Trịnh Lỵ cười dịu dàng bước vào. “ lâu gặp.”

      “Mời ngồi.” Phạm Nghê nhấc tay ra hiệu cho ta.

      Trịnh Lỵ gật đầu, ngồi xuống ghế sofa, thư ký Liêu rót cho ta tách trà, sau đó lui ra ngoài.

      Phạm Nghê ngồi xuống đối diện ta: “Có chuyện gì vậy?”

      Thời trung học, Trịnh Lỵ từng thích Phạm Nghê, thế nhưng Phạm Nghê lại có ý gì với ta, vẫn luôn giữ khoảng cách với ta, sau này bởi vì công việc nên hai người mới tiếp xúc, thế nhưng chuyện cũng chỉ liên quan đến công việc.

      tóm lại, và người phụ nữ này hề đặc biệt thân thiết, vậy nên cũng ngờ ta chủ động tới tìm mình.

      “Em thẳng vậy.” Trịnh Lỵ cười cách cởi mở, lấy ra tấm thiệp mời từ trong túi xách: “Chỉ là họp lớp thôi, nếu có thời gian đến chút, rảnh có thể từ chối cũng được.”

      Phạm Nghê cầm lấy thiệp mời, bạn học mời nhận, nhưng hay là do quyết định, sau khi nhận xong, : “Để xem .”

      “Này, thể làm vậy được, mấy nữ sinh lớp mình rất muốn gặp đấy, xem dáng vẻ bây giờ so với lúc trước khác nhau thế nào.” Trịnh Lỵ giỡn.

      Phạm Nghê mím môi: “Vậy sao?”

      Trịnh Lỵ thấy sắc mặt lạnh lùng của , cũng biết gì nữa, chỉ khéo léo : “ suy nghĩ chút , bọn họ rất hy vọng tới đấy.”

      “Ừ.” Phạm Nghê ôn hòa đáp.

      Trịnh Lỵ biết mình chưa thuyết phục thành công, nhưng thể chọc cho mất vui, đành phải kết thúc cuộc trò chuyện: “Em phải trước rồi, hẹn gặp lại.”

      Phạm Nghê bảo thư ký Liêu tiễn ta ra về, sau đó ném thiệp mời sang bên, lúc này, điện thoại chợt vang lên, bắt máy: “Alo?”

      “A Nghê, họp lớp cậu có tới ? Nếu cậu tới, mình đích thân tới trói cậu đấy.” Bên kia điện thoại là Từ Nhất Hướng, bạn tốt thời trung học của .

      Phạm Nghê khỏi nở nụ cười, bao lâu gặp lại, cái người này vẫn nhiệt huyết sôi nổi như vậy: “Vậy cậu tới , mình chờ.”

      “Này này, cậu, cái thằng nhóc đáng chết này, có phải là em đấy!” Đầu dây bên kia, Từ Nhất Hướng bắt đầu lải nhải.

      Phạm Nghê day day thái dương, chịu nổi cái giọng oanh tạc này:”Được rồi, cũng được.”

      tốt quá!” Từ Nhất Hướng hưng phấn :”Hôm đó mình đưa vợ cùng, vậy nên cậu cũng phải đưa bán tới đấy, mình muốn xem mặt mũi bạn cậu thế nào.”

      Đây là cái logic quỷ quái gì? Phạm Nghê lặng lẽ đáp:”Mình có hứng thú xem mặt vợ cậu.” Vậy nên cũng muốn đồng ý với cuộc trao đổi này.

      “Được rồi, cậu muốn nhìn vợ mình cũng được, nhưng mình nhất định phải thấy mặt bạn cậu.” Từ Nhất Hướng thoải mái .

      Bây giờ ngay cả thương lượng giá cả cũng có, cứ thế mà trực tiếp ép người ta mua bán rồi, Phạm Nghê nhướng mày, nhìn đồng hồ trong phòng, sắp đến giờ tan sở hẳn là trở lại, rất muốn gặp .

      “Được rồi, cứ như vậy .” Phạm Nghê nhanh chóng thoát khỏi dây dưa của Từ Nhất Hướng, sau khi cúp điện thoại, cầm thiệp mời lên nhìn chút, nhớ kỹ thời gian và địa điểm.

      lại cầm điện thoại và chìa khóa xe ra ngoài, ra đến hành lang, thư ký Liêu đứng lên, cung kính hỏi:”Ông chủ, có gì giao phó ạ?”

      “Tôi ra ngoài có việc.” Phạm Nghê vừa vừa , để lại sau lưng thư ký Liêu với vẻ mặt kinh ngạc.

      Thư ký Liêu thể tin vào tai mình, ông chủ của lại bỏ về sớm, tuy chỉ còn 10 phút nữa là hết giờ làm việc, nhưng điều này cũng rất kỳ lạ!

      Mễ Nhạc Nhạc ngồi taxi, mệt mỏi thở dài hơi, điện thoại lại đột nhiên vang lên, bắt máy:”Alo?”

      ở đâu?”

      Chỉ mới 2 ngày nghe thấy giọng của Phạm Nghê mà Mễ Nhạc Nhạc lại có cảm giác như rất lâu rồi được nghe thấy giọng của vậy, trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp:”Tôi ngồi taxi, khoảng 10 phút nữa là về tới nhà.”

      Bên kia điện thoại, người đàn ông khẽ nghiến răng, nhất thời ‘tâm huyết dâng trào’ chạy đến đón , muốn cho ngạc nhiên, ngờ lại tự mình về trước, được lắm.

      Phạm Nghê nghiến răng:”Xuống xe, chờ tôi qua đó.”

      “Hả?” Mễ Nhạc Nhạc hiểu.

      “Xuống xe, cho tới địa chỉ chỗ em đứng.” Phạm Nghê độc tài .

      Mễ Nhạc Nhạc chịu:” cần đâu, tôi cũng gần về tới nhà rồi.”

      Giọng của Phạm Nghê bỗng trở nên lạnh lẽo:”Xuống xe!”

      muốn tiếp tục đạo lý với người đàn ông này, Mễ Nhạc Nhạc mặc kệ, chẳng biết ăn gan hùm ở đâu, lại :” cần đâu, vậy nhé, gặp sau!”

      Phạm Nghê tức giận muốn rít lên, thể tin được người phụ nữ này lại…Đúng là biết tốt xấu.

      cầu của Phạm Nghê hơi quá đáng, Mễ Nhạc Nhạc rất mệt mỏi, hơn nữa cũng có cách nào xuống xe, cúi đầu nhìn đôi chân bị quấn băng trắng.

      Lúc ở Đài Trung, cẩn thận bị chiếc xe đụng vào, may là chỉ trầy da, chảy ít máu, bác sĩ chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là ổn thôi.

      Rất nhanh, taxi đến dưới khu nhà, bác tài xế nhiệt tình :” , để tôi đỡ lên.”

      Mễ Nhạc Nhạc cười khổ:”Cảm ơn chú, cần đâu ạ.” trả tiền rồi chậm rãi vào trong, khẽ nhón chân, bước cà nhắc từng chút từng vào bên trong khu nhà.

      mở cửa, thay dép, đến bên cạnh sofa, sau đó mệt mỏi ngã xuống sofa, nhàng nhắm mắt lại, định nghỉ ngơi chút rồi trở về phòng, thế nhưng lại vô thức ngủ quên mất.

      lát sau, cửa nhà bị mở ra, Phạm Nghê mang theo sát khí ngút trời bước vào, dùng sức đóng cửa, đánh thức Mễ Nhạc Nhạc, khiến lập tức ngồi ngay ngắn.

      Bóng dáng cao lớn của Phạm Nghê tiến đến trước mặt , vô cùng tức giận nhìn :”Vì sao đợi tôi đến đón?”

      Mễ Nhạc Nhạc vừa tỉnh ngủ, mơ hồ :” dặn tôi là phải chờ mà?”

      Giọng điệu thản nhiên này khiến Phạm Nghê phản bác được, đúng là trước với , nhưng cũng muốn , bởi vì muốn cho ngạc nhiên.

      “Hơn nữa, chân tôi bị thương, muốn trở về sớm chút.” Mễ Nhạc Nhạc bĩu môi, hờn dỗi :” bảo tôi xuống xe giữa đường cũng quá đáng, tự dung bị mất tiền xe như vậy.”

      Phạm Nghê hoàn toàn nghe được nửa câu sau của , nghe chân bị thương, lạnh mặt, ngồi xổm xuống trước mặt , nhìn bắp chân đáng thương bị quấn mấy lớp băng trắng.

      “Sao lại bị như vậy?” Giọng điệu trở nên cứng rắn.

      “Lúc vừa đến lại bị xe đụng.” Mễ Nhạc Nhạc nghiêm túc giải thích:”Bác sĩ có việc gì, chẳng qua lúc chảy máu có hơi đau chút.” Thấy sắc mặt quan tâm của Phạm Nghê, giọng của tự chủ được mà trở nên dịu , rất có tư vị làm nũng.

      Thế nhưng, chỉ nhận được sắc mặt lạnh lùng và giọng điệu trách cứ của Phạm Nghê:”Bị thương mà còn dám tự mình trở về!”

      lại, vẫn là trách chờ ta đón, Mễ Nhạc Nhạc vô tội chớp mắt, quyết định tiếp tục chuyện này nữa.

      “Tôi mệt rồi, lại đói nữa.”

      “Đáng đời!” Phạm NGhê lạnh lùng nhìn , rốt cuộc, khi cúi đầu, được câu nào lại vào bếp nấu cơm.
      Last edited by a moderator: 20/5/15
      kabi_ng0kJin292 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6.2

      Phạm Nghê lạnh mặt nhìn Mễ Nhạc Nhạc cơm nước xong xuôi, thỏa mãn liếm môi, hỏi: “No chưa?”

      “Ừm.” Mễ Nhạc Nhạc gật đầu, khen : “Ngon đấy.”

      Phạm Nghê cũng vì lời khen của mà cảm thấy vui vẻ, đứng dậy, xoay người bế lên, Mễ Nhạc Nhạc hoảng hốt: “Làm gì vậy?”

      “Chân của em bị thương, cứ nhích tới nhích lui như vậy là muốn cả đời tàn tật sao?” Phạm Nghê trừng mắt cảnh cáo, cho phép lộn xộn.

      muốn đâu?” ôm , cũng phải vào trong phòng mà là ra ngoài cửa.

      “Đến gặp bác sĩ.”

      Mễ Nhạc Nhạc lập tức phản đối: “Tôi khám rồi, bác sĩ cũng kê thuốc, tôi cất ở trong túi ấy.”

      “Thuốc tây?” Phạm Nghê ngừng lại, vẫn tiếp tục ôm ra ngoài.

      “Ừ.”

      “Thuốc tây nhiều tác dụng phụ lắm, uống thuốc Đông y tốt hơn.” Phạm Nghê tỏ vẻ cương quyết.

      “Cũng như nhau thôi mà, bây giờ tôi muốn ngủ chút.” Mễ Nhạc Nhạc xong liền ngáp cái.

      Phạm Nghê cũng chú ý tới, mới hai ngày gặp mà mắt có quầng thâm: “Tôi có quen bác sĩ Đông y, đến khám chút xem.”

      Mễ Nhạc Nhạc tựa đầu lên vai , quyết định mặc kệ , bờ vai của vô cùng rắn chắc, dựa vào đó khiến có cảm giác an toàn.

      Phạm Nghê bế xuống lầu, đến hầm để xe, cúi đầu xuống thấy ngủ rồi, khẽ cười, cuối cùng bỏ ý định đến gặp bác sĩ, ôm trở về.

      Phạm Nghê ôm vào phòng ngủ, đặt xuống giường, cẩn thận đem chân đặt ngay ngắn, sau đó lại cẩn thận quan sát bắp chân của .

      đứng dậy, lục lọi trong túi xách của , tìm được đơn thuốc và mấy viên thuốc tây, cầm thuốc đến bên cạnh , sau đó cẩn thận băng gạc, quan sát vết thương của .

      May mà quá nghiêm trọng, cẩn thận làm sạch vết thương, sau đó lại giúp bôi thuốc, cả quá trình đều ngủ rất say, hoàn toàn có phản ứng.

      Giúp đắp chăn mỏng, dịu dàng hôn lên trán rồi xoay người rời , vào phòng tắm rửa tay.

      Trở về phòng khách, tắt đèn, định trở về phòng mình lại nghe tiếng hét lên, kịp nghĩ ngợi, vội vàng chạy vào, mở tung cửa phòng: “Nhạc Nhạc!”

      Mễ Nhạc Nhạc co quắp giường: “Đau quá!”

      Phạm Nghê mở đèn lên, trông thấy Mễ Nhạc Nhạc ôm bắp chân bị thương, nhíu mày chạy tới: “Sao vậy?”

      “Đè phải vết thương.” đáng thương .

      Phạm Nghê trừng mắt nhìn : “Sao tướng ngủ lại xấu như vậy?”

      Mễ Nhạc Nhạc đau muốn chết mà lại còn bị quở trách, hai mắt ửng hổng: “ ngủ, làm sao mà biết được chứ.”

      Phạm Nghê bỗng nhiên nhìn , cười xấu xa: “Vậy buổi tối làm sao mà ngủ? Vừa ngủ đè trúng vết thương rồi.”

      Mễ Nhạc Nhạc nhún vai: “Tôi phải làm sao bây giờ? Nếu trói tôi lại , vậy tôi cũng lăn lộn được nữa.” đáng thương như vậy, còn tỏ vẻ quan tâm, độc ác!”

      “Tôi có cách.” Phạm Nghê cười cười, trong đầu tràn ngập tư tưởng xấu xa.

      Mễ Nhạc Nhạc khiêm tốn thỉnh giáo: “Cách gì?”

      “Tôi ngủ chung với em.” xong, Phạm Nghê nằm xuống bên cạnh , ôm vào trong lòng mình, tay đặt eo , kéo chân bị thương của để lên người mình, tránh cho tự đè lên vết thương.

      Hành động này của khiến khuôn mặt của Mễ Nhạc Nhạc đỏ bừng: “ vô liêm sỉ!”

      “Chẳng lẽ em muốn ngủ mà đè lên vết thương sao?” Phạm Nghê tỏ vẻ mình vì muốn tốt cho , bàn tay cũng đặt mông .

      Mễ Nhạc Nhạc vươn tay đẩy móng vuốt sói của ra: “ ngủ ở bên cạnh chẳng lẽ tôi bị đè sao?”

      Phạm Nghê bật cười: “Tiểu thư à, bây giờ là em dè tôi, phải là tôi đè em đâu.” giả vờ tỏ vẻ như sợ ‘bá vương ngạnh thượng cung’.

      Quả thực là đè , nửa người của đều bị đè lên, mà chân của còn an toàn đặt đùi . Mễ Nhạc Nhạc cắn môi: “, được làm bậy dâu đấy!”

      Phạm Nghê cười nhạt, tựa cằm lên trán : “Bây giờ em bị thương, tôi thể nào lòng lang dạ sói, đói bụng ăn quàng đâu.”

      Mễ Nhạc Nhạc lẩm bẩm câu ‘Ai biết được’, sau đó lại vùi đầu vào gối, mỗi tế bào thân thể đều cảm nhận được tồn tại của , người đàn ông khiến cho người ta thể nào làm lơ được.

      Bị ôm vào lòng, cách nào chìm vào giấc ngủ, đầu óc đột nhiên trở nên tỉnh táo, mở miệng : “Phạm Nghê, tắm chưa vậy?”

      Người đàn ông ôm bỗng sững sờ, Mễ Nhạc Nhạc còn thêm: “ chưa tắm mà lại ôm tôi ngủ à?”

      Phạm Nghê cúi đầu nhìn chằm chằm vào : “Thế em tắm rồi à?”

      “Tôi cũng chưa tắm, hình như chưa tắm nên ngủ được ấy.” Mễ Nhạc Nhạc bắt đầu tìm lý do cho mất ngủ của mình.

      Phạm Nghê nghe xong lại nhướng mày, cười xấu xa, : “Ồ, vậy tôi giúp em tắm nhé? Em cũng biết đấy, chân em bị thương, thể đụng vào nước.”

      Mễ Nhạc Nhạc hừ tiếng, hối hận vì mình tự nhiên đến chuyện này: “Tôi ngủ đây.”

      “Ngủ được ?” Phạm Nghê nhàng vỗ vỗ đầu , từng lọn tóc mềm mại của lọt qua kẽ tay , giống như lông vũ nhàng chạm vào lòng , toát ra loại cảm giác ấm áp nên lời.

      Mễ Nhạc Nhạc nhắm mắt lại, tiếng nào, ngoan ngoãn ngủ, cho dù ngủ được cũng chuyện với , chỉ cần nhắm mắt là có thể ngủ rồi.

      Phạm Nghê cũng nhắm mắt lại, mùi hương thơm ngan ngát của vờn quanh chóp mũi , máu nóng trong người bắt đầu rạo rực, hô hấp khỏi trở nên dồn dập, mở mắt, trong đêm tối, ánh mắt chứa dục vọng vừa tỉnh giấc, khẽ hít sâu hơi, cố gắng đè nén dục vọng chực trào dâng trong thân thể.

      là mẫu người phụ nữ truyền thống, từ lúc bọn họ kết giao cho tới giờ, đối với chuyện nam nữ rất bị động, từ cái nắm tay, ôm ấp, hay hôn môi, mỗi hành động thân mật đều là do chủ động, còn chỉ mất tự nhiên làm theo .

      thể vội vàng, thể sôt ruột, chỉ sợ dọa đến hay dễ dàng xấu hổ này, nhắm mắt lại, buộc mình phải bỏ qua nhu cầu sinh lý của bản thân.
      Last edited by a moderator: 22/5/15
      kabi_ng0kJin292 thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6.3

      Mễ Nhạc Nhạc lén lút mở mắt, chăm chú nhìn vào khuôn mặt tuấn tú ngủ, thân thể của nóng rực như tòa núi lửa, nóng đến nỗi khiến khó có thể chìm vào giấc ngủ, chỉ là, dường như ngủ rồi.

      Mễ Nhạc Nhạc cứ như vậy mà mở to mắt nhìn ngũ quan tuyệt mỹ khuôn mặt , đột nhiên trái tim đập rộn, chậm rãi thở ra hơi, sau đó nhắm mắt lại, nhìn khuôn mặt tuấn tú câu hồn kia nữa.

      Ban đêm yên tĩnh, trái tim an phận, cứ đập rộn liên hồi, cho đến khi bọn họ chìm vào giấc ngủ, cảm giác rung động này mới lặng yên, chìm sâu vào mộng đẹp.

      Hôm sau, Phạm Nghê giúp Mễ Nhạc Nhạc xin nghỉ hai ngày, ngoài ra, còn tìm người giúp việc, tạm thời chăm sóc cho .

      Mễ Nhạc Nhạc cảm thấy Phạm Nghê chuyện bé xé ra to, chỉ là vết thương , căn bản cần khoa trương như vậy, nhưng lại lay chuyển được Phạm Nghê, ông chủ là người bỏ tiền ra, cũng còn lời nào để .

      Đến ngày thứ ba, còn cảm giác đau đớn, miệng vết thương kết vảy, khôi phục rất nhanh, buổi sáng, xách túi ra khỏi phòng: “Tôi muốn làm.”

      Phạm Nghê nhìn , có chút buồn cười: “Muốn .” Vết thương của vốn nặng, chẳng qua là thấy công tác về rất mệt mỏi, cho nên muốn để nghỉ ngơi chút.

      Mễ Nhạc Nhạc giống như phạm nhân được phóng thích, sung sướng khua chân múa tay, Phạm Nghê nhịn được mà giội cho gáo nước lạnh: “Tôi giúp em xin nghỉ hai ngày, cũng chỉ cho em nghỉ hai ngày mà thôi!”

      Nụ cười mặt Mễ Nhạc Nhạc cứng đờ, trong lòng oán thầm: Ông chủ Vampire!

      Phạm Nghê cười cười nhìn : “Ăn sáng , xong rồi chúng ta làm!”

      Mễ Nhạc Nhạc gật đầu, tranh thủ ngồi xuống ăn bữa sáng.

      “Đúng rồi, ngày mai tôi có buổi họp lớp. . . .” Phạm Nghê mở miệng: “Em cùng tôi nhé.”

      Mễ Nhạc Nhạc thích giọng điệu này của Phạm Nghê, cảm giác như chỉ là nhân viên của phải là bạn của vậy, biết từ lúc nào, bắt đầu để ý chi li như vậy.

      “Ừ.” Mễ Nhạc Nhạc buồn bực đáp tiếng.

      Phạm Nghê nhìn : “Trưa nay cần mang cơm hộp, chúng ta ra ngoài ăn.” Mấy ngày nay bữa sáng và bữa tối đều do làm, cơm hộp buổi trưa là do Mễ Nhạc Nhạc làm, bây giờ nghĩ đến tình trạng thân thể của , muốn phải mệt mỏi.

      Mễ Nhạc Nhạc nhíu mày: “ sao đâu, tôi làm cơm nhanh lắm."

      Phạm Nghê nhìn đồng hồ cổ tay : " kịp đâu."

      Mễ Nhạc Nhạc vô cùng uể oải, cảm thấy việc ra ngoài ăn là tốn khoảng tiền rất lớn, hơn nữa còn gánh khoản nợ lần trước mua quần áo cho .

      Tính cách này của côđôi khi khiến Phạm Nghê cảm thấy bất đắc dĩ, cố gắng xem cảm giác thất bại này để khiến mình dễ chịu hơn chút. Phạm Nghê gì, chỉ chờ côăn xong rồi bảo :" thôi !"

      Mễ Nhạc Nhạc vươn tay, nhìn bàn tay mình trống , lòng bỗng cảm thấy trống rỗng, vừa ngẩn đầu nhìn thấy bóng lưng lạnh lùng của , im lặng theo phía sau .

      Hai người lên xe, Phạm Nghêđột nhiên mở miệng :" Mễ Nhạc Nhạc."

      " Có!" Mễ Nhạc Nhạc dựng thẳng hai tai, tập trung nghe .

      " Từ nay về sau được nhắc chuyện tiền bạc trước mặt tôi, nếu ..." quay sang nhìn ,cũng thêm gì nữa.

      Nhưng Mễ Nhạc Nhạc bản tính ngây thơ, mở to đôi mắt tròn: " Nếu sao ?"

      " Em có thể thử xem ." trực tiếp ra đáp án, Phakm Nghê nhìn , nở nụ cười hiểm.

      Mễ Nhạc Nhạc bị nụ cười kinh khủng của làm cho toàn thân run rẩy, dứt khoát cúi đầu lời nào nữa, hừ, cho , từ nay về sau thầm trong bụng, tin là có thể nghe được!

      Phạm Nghê chạy xe xuống tầng hầm để xe của công ty, Mễ Nhạc Nhạc muốn giấu giếm mọi người, nhưng cũng muốn tự nhiên công khai, thôi cứ tới đâu hay tới đó, từđầu đến giờ ,chuyện của và Phạm Nghê cũng chưa bị ai phát .

      Mễ Nhạc Nhạc tháo đai an toàn rồi xuống xe, Phạm Nghê cũng xuống xe, lúc đứng đợi thàn máy, Phạm Nghêđột nhiên kéo tay Mễ Nhạc Nhạc, lúc còn chưa kịp phản ứng cúi xuống hôn lên môi .

      Cái miệng của lập tức bị sưng đỏ, đôi mắt ửng hồng nhìn , khẽ mắng câu :" Đau chết người ta rồi !"

      Lần nào cũng bị chọc giận đến tim phổi cũng đau, chút đau này của thìđã là gì, Phạm Nghê lại cúi đầu hôn lần nữa, nhưng lần này lại nhàng hơn.

      Mễ Nhạc Nhạc khẽ mắng: " biết xấu hổ, ban ngày ban mặt..."

      " Vào ." Phạm Nghêđã lĩnh ngộ bí quyết, chỉ cần cắt đứt lời của thìđa phần là quên vừa rồi mình định gì.

      Quả nhiên, Mễ Nhạc Nhạc thả lỏng bờ vai, theo sau lưng vào trong thang máy, Phạm Nghê nhấn số lầu của hai người bọn họ, " Vết thương ở chân dù mau lành nhưng vẫn phải chúýđấy."

      " Biết rồi !" Mễ Nhạc Nhạc đáp lại . " Tôi đây, bye bye !"

      Phạm Nghêđau đầu nhìn vui sướng ra ngoài, đối với tính tình thất thường này của , vừa buồn cười vừa biết làm sao.

      Mễ Nhạc Nhạc về tới văn phòng, mấy đồng nghiệp cũng hỏi thăm tình hình của . Mễ Nhạc Nhạc lắc đầu cười: " Cám ơn mọi người, tôi sao rồi."

      Làm việc chung phòng, đố kỵ lẫn nhau là chuyện bình thường, nhưng nếu có chuyện gì phát sinh bọn họ đứng ngoài cười nỗi đau của người khác.

      Lúc này, Lão Kỷ lại gọi Mễ Nhạc Nhạc vào trong văn phòng.

      " Vết thương của thế nào rồi ?" Lão Kỷôn hòa hỏi.

      " Cám ơn giám đốc quan tâm, tôi ổn rồi." Mễ Nhạc Nhạc mỉm cười .

      Lão Kỷ biết quan hệ của ông chủ và Mễ Nhạc Nhạc bình thường. Lần đầu tiên ông chủđể cho Mễ Nhạc Nhạc công tác, lần thứ hai ông chủ lại để cho thư ký tới xin nghỉ cho Mễ Nhạc Nhạc, nếu như vậy màông cũng đoán ra ... vị tríông ngồi cũng có thể nhường cho người khác rồi. Mặc dù là thế, thế nhưng ông cũng nịnh nọt xun xoe, biểu ràng chỉ sợ khiến cho Nễ Nhạc Nhạc phản ứng ngược lại. Vì vậy cứ tiếp tục duy trì quan hệ tốt đẹp làđược rồi.

      " Côđã trở lại rồi, vậy thìđem tình hình công tác chỉnh sửa lại thành bản báo cáo rồi nộp lên cho tôi." Ánh mắt ông ta lại nhìn xuống chân : " Nếu cảm thấy thoải mái cho tôi biết tiếng."

      Mễ Nhạc Nhạc hiểu được ý của ông ta, cảm kích gật đầu, ông ấy vạch trần quan hệ của và Phạm Nghê ,cũng cho côđãi ngộ gìđặc biệt, như vậy đối với mới là tốt nhất.

      " Cám ơn giám đốc, có chuyện gì nữa tôi ra ngoài đây."

      " Ừ."

      Mễ Nhạc Nhạc vừa ra khỏi phòng giám đốc lại đụng phải Tiểu Lỵ. Tiểu Lỵ nhìn :" May nhờ có côđi công tác giúp tôi, nếu bây giờ người bị thương là tôi rồi ."

      Tiểu Lỵ cất giọng mỉa mai, Mễ Nhạc Nhạc chỉ cười rồi đáp lại qua loa, sau đó tranh thủ tránh xa Tiểu Lỵ.

      Dù sao việc ra ngoài công tác, lần nào cũng là do Tiểu Lỵđảm nhận, lần này lại bị coi đoạt mất, chắc chắn là Tiểu Lỵ bị tức chết. Mễ Nhạc Nhạc cười khổ, bây giờ cũng chẳng muốn công tác nữa, cảm thấy mình chỉ thích hợp ngoan ngoãn ở trong văn phòng làm việc với máy tính mà thôi.
      Last edited by a moderator: 22/5/15
      kabi_ng0kJin292 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :