1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chồng ấm giường hay ghen - Kim Tinh (Full 10c, H, Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Hong bo nay ...

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2.3

      Phạm Nghê tiếp tục mỉm cười, nghiễm nhiên trở thành người đàn ông tốt: “Chẳng phải kết giao sao?”

      Mễ Nhạc Nhạc gật đầu, có phản bác.

      như vậy, lập bản thỏa thuận chẳng phải là bảo đảm hơn sao?” xong, bưng chén canh bên cạnh lên uống ngụm.

      Mễ Nhạc Nhạc chỉ ngây ngốc nhìn ba giây, bối rối hệt như con thỏ, hoảng sợ nhìn : “Kết giao chính là ở chung?” thử hạ giọng hỏi, nhưng bởi vì quá giật mình nên vẫn làm cho giọng của hơi lớn.

      Phạm Nghê vẫn thản nhiên đáp: “Đúng vậy.”

      Chẳng lẽ bọn họ là ông gà bà vịt? Mễ Nhạc Nhạc cho là mình luyện được tâm lý sắt đá, kết quả chỉ là phí công toi, bọn họ chuyện căn bản là cùng tầng lớp.

      Mễ Nhạc Nhạc lặng lẽ thở dài trong lòng, đôi mắt vô tội chống lại ánh mắt kiên định của ông chủ, có chút xúc động muốn khóc: “Trình tự bình thường nên như vậy!”

      lên án khiến cho người ta muốn bật cười, Phạm Nghê cũng thể nào ngăn mình nở nụ cười: “ xin lỗi, là lúc trước tôi .”

      Mễ Nhạc Nhạc cắn cắn môi, cảm giác như mình lên nhầm thuyền giặc, nhưng biết bản thân mình cũng có kinh nghiệm trong chuyện này, vì vậy tiếp tục tìm cớ né tránh: “Như vậy là đúng.”

      “Là tôi tốt.” Phạm Nghê rất chân thành, nhưng trong mắt lại giấu ý cười cứ như ý phải vậy.


      Nghe được ở cùng với , bình thường chẳng phải những người phụ nữ khác đều cảm thấy vui vẻ sao? Sao dáng vẻ của lại ai oán cứ như sắp bị đưa lên đoạn đầu đài vậy?

      Mễ Nhạc Nhạc gục đầu xuống, cầm đũa, bưng chén cơm lên, hóa đau thương thành sức mạnh, đồng thời cố gắng đem tất cả mọi chuyện suy nghĩ ràng.

      Phạm Nghê thấy như vậy cũng nhiều lời, chỉ lặng lẽ dùng cơm, bữa cơm mà yên lặng cứ như ăn cơm mình vậy.

      Đến khi tính tiền, Phạm Nghê trả tiền, Mễ Nhạc Nhạc lặng lẽ lấy tiền từ trong túi ra, rồi lại lặng lẽ đem tiền để lên trước mặt Phạm Nghê.

      Nụ cười nho nhã khuôn mặt Phạm Nghê bỗng cứng đờ, nhất thời có cách nào hiểu được suy nghĩ của , Mễ Nhạc Nhạc dám nhìn thẳng vào , chỉ cúi đầu : “Ông chủ, hay là chia đôi trả tiền tốt hơn.”

      Phạm Nghê nhếch cằm, liếc mắt nhìn thoáng qua số tiền Mễ Nhạc Nhạc vừa đưa ra, sau đó nghiêng đầu nhìn : “Em là bạn của tôi. . .”

      “Tôi nghĩ mình và ông chủ đồng quan điểm.” Ở chung? Ở chung với người đàn ông xa lạ, chân của chắc chắn bị mẹ già chặt đứt, hơn nữa còn là hoàn toàn chặt gãy xương, từ nay về sau thể nào lết đâu nữa.

      Phạm Nghê mỉm cười: “Bất đồng quan điểm, có thể khai thông.”
      Haiz, có cách nào khai thông rồi! trầm mặc lắc đầu, đầu cúi gằm hề lên tiếng, hệt như đứa bé mắc chứng tự kỷ.

      Phạm Nghê cũng vì vậy mà phiền não, điều tra qua bối cảnh gia đình , sinh ra trong gia đình truyền thống, cho nên thể chấp nhận việc chưa lập gia đình mà sống chung, có thể hiểu được trong đầu suy nghĩ cái gì, mi mắt khẽ rũ xuống, trầm giọng : “Nhạc Nhạc, hợp đồng thuê nhà của em chẳng phải là sắp hết hạn rồi sao? tìm được nơi ở mới chưa?”

      Mễ Nhạc Nhạc kinh ngạc ngẩng đầu: “Làm sao biết?”

      “Em là nhân viên của tôi, phải sao?” dùng lý do giống nhau trả lời lấy lệ.

      Mễ Nhạc Nhạc ngốc, lông mày khẽ nhăn lại, lời có chút sắc bén: “Chẳng lẽ đối với tất cả mọi người trong công ty, đều nắm trong lòng bàn tay?” tin đâu!

      Phạm Nghê nhướng mày, nhìn rốt cuộc cũng giương móng vuốt, giận, chỉ cười : “Em là bạn của tôi, tôi muốn biết những chuyện về em cũng có gì đúng, phải ?”

      Mễ Nhạc Nhạc bối rối: “ đúng, tôi nghĩ như vậy.”

      Ánh mắt Phạm Nghê trầm xuống, dĩ nhiên giống nhau, có thói quen nắm giữ, ghét chuyện gì vượt ra ngoài tầm kiểm soát của mình.

      Sắc mặt trở nên u, Mễ Nhạc Nhạc cho là vì mình sai: “Cái kia. . . à . . . bởi vì. . .”

      “Em lo lắng cái gì?” Phạm Nghê nhanh chóng đem quyền khống chế nắm lại trong tay, đôi con ngươi sáng rực gắt gao nhìn chằm chằm vào , dường như có thể nhìn thấu tâm hồn .

      “Tôi dùng việc kết hôn làm điều kiện tiên quyết để đưa ra cầu kết giao đối với em, sở dĩ ở chung là vì muốn hiểu đối phương hơn, so với việc ở bên ngoài làm mấy chuyện đương kia chuyện này càng thực tế hơn, hơn nữa hợp đồng thuê phòng của em cũng sắp hết hạn rồi, đây là vẹn toàn đôi bên, em còn lo lắng cái gì?” Cuối cùng lại hỏi vậy khiến Mễ Nhạc Nhạc cứng đờ.

      “Thanh danh?” Khóe môi Phạm Nghê nở nụ cười giễu cợt: “Tôi nghĩ so với em, tôi càng nên quan tâm đến điều này hơn mới phải.”

      Trong nháy mắt, Mễ Nhạc Nhạc có cảm giác như mình vừa bị giết chết, vì cái gì mà chưa được vài phút, ông chủ của lại khiến cảm giác của kém nhiều như vậy, trước đó mấy phút còn là nam thần, sau mấy phút lại trở thành ma thần, khí thế bức người, khiến người ta khó lòng tiếp nhận.

      Lúc còn hoảng hồn, lại tiếp: “Sợ ma trảo* của tôi sao?” Khóe mắt hơi nhướng lên, dùng tư thái bễ nghễ nhìn xuống : “Chuyện này, tôi có chút kén chọn.”

      (* móng vuốt ma quỷ)

      Đâu chỉ là kén chọn, cho dù cố tình chú ý tới nhưng cũng nghe thấy người khác về chuyện tình sử của , hai người bạn trước tuy đều mang gương mặt thiên sứ nhưng vóc dáng lại như ma quỷ.

      Nếu Mễ Nhạc Nhạc chính là đĩa dưa muối, đáng nhắc đến.

      Nhìn khuôn mặt Mễ Nhạc Nhạc toát ra vẻ xấu hổ, Phạm Nghê hề dao động: “Nếu như tôi muốn làm gì với em bản thỏa thuận này cũng có hiệu lực pháp lý rồi.”

      Mễ Nhạc Nhạc muốn tìm hang động để chui vào, đúng lúc điện thoại lại đổ chuông, tóm được cơ hội giải thoát, vội vàng bắt máy: “Alo?”

      Khuôn mặt vốn thoải mái tươi cười, ngay lập tức trở nên căng thẳng, Mễ Nhạc Nhạc hiểu tại sao vận khí của mình lại kém như vậy, bên kia điện thoại là chủ nhà hối đóng tiền thuê phòng, ngay cả ý nghĩ muốn chết trong đầu cũng có rồi.

      cực kỳ sợ người chủ nhà này, chủ nhà là già tầm bốn mươi tuổi, rất thích bát quái chuyện của người khác, lúc Mễ Nhạc Nhạc mới quen bà ta hỏi lung tung này nọ khiến còn tưởng bà ta quan tâm mình.

      Về sau đến cả hàng xóm cũng biết chuyện của , là do bà chủ nhà độc ác kể lại, từ đó về sau, cho dù chủ nhà có bắt chuyện với cũng quá mức thành khai báo nữa.

      Kỳ thực sớm nghĩ đến chuyện chuyển nhà rồi, chỉ là vẫn chưa tìm thấy nơi nào tiện nghi mà giá thuê lại tốt như nơi này thôi.

      Bà chủ gọi đến chính là để với chuyện thuê nhà, sau khi xong còn bảo rằng mình an toàn, muốn giới thiệu người đến ở chung với .

      Mễ Nhạc Nhạc vừa nghe trong lòng cảm thấy khó chịu, phòng thuê vốn rất , hơn nữa cũng chả còn thừa bao nhiêu gian: “. . .”

      Nhưng chủ nhà căn bản cũng cho cơ hội cự tuyệt, chỉ thôi hồi, Mễ Nhạc Nhạc chỉ bắt được vài chỗ trọng điểm, bà chủ muốn cho đứa cháu qua ở chung với .

      Mễ Nhạc Nhạc biết người này, bởi vì bà chủ kể cho rất nhiều, nhiều đến nỗi khiến nghi ngờ, bây giờ lại ra như vậy, nghi ngờ bà chủ nhà này có phải là thần kinh có vấn đề hay ?

      Khuôn mặt đen lại, nhìn người đàn ông đối diện cơm nước xong xuôi, uống trà đợi chuyện điện thoại, thể khống chế miệng mình: “Dì à, nếu như đến hạn trả tiền nhà, đương nhiên cháu tiếp tục hẹn, chờ cháu trở về tìm dì.” Trả lời câu đơn giản, cắt đứt ý định huyên thuyên của chủ nhà.

      Cúp điện thoại, Mễ Nhạc Nhạc hùng hổ với ông chủ: “Được!” Ở chung ở chung, phải chỉ là thêm người thôi sao, cầm lấy bản thỏa thuận trong tay: “Tôi muốn bổ sung thêm vài điều trong này.”

      Phạm Nghê gật đầu đồng ý: “Có thể, khi nào em dọn qua?”

      Mễ Nhạc Nhạc thôi miên chính mình, kỳ thực cũng chỉ tìm người ở chung mà thôi, chẳng qua chỉ là sống chung với ông chủ thôi mà!

      “Chủ nhật.”

      “Tôi lái xe đến đón em.” Phạm Nghê cười, tâm tình rất tốt, giống như cái người vừa rồi mới ép hỏi Mễ Nhạc Nhạc phải là vậy.

      Gần đây Mễ Nhạc Nhạc luyện ít phim Mỹ, khỏi đem nội dung phim gán lên người ông chủ của mình, chứng đa nhân cách, phân thi án*, vẻ mặt của cũng trở nên cổ quái. . .

      (*án chia xác ng`, bọn đa nhân cách hay giết người kiểu này http://***************.com/images/smilies/icon_mrgreen.gif )

      “Em nghĩ gì vậy?”

      Mễ Nhạc Nhạc cúi đầu, chột dạ lắc đầu, nào dám chứ.
      Last edited: 31/3/15
      linhdiep17 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3.1

      Chủ nhật, Phạm Nghê đậu xe ở dưới nhà của Mễ Nhạc Nhạc, vì Mễ Nhạc Nhạc muốn tránh lời dị nghị của hàng xóm cho nên cố ý dọn vào sáng sớm, đem tất cả đồ đạc bỏ vào trong xe của Phạm Nghê.

      Phạm Nghê giúp dọn đồ xong đứng cạnh xe chờ, Mễ Nhạc Nhạc chỉ còn ít đồ cá nhân, cũng nặng lắm, để tự lên lấy là được rồi.

      Phạm Nghê gì, chỉ đứng đợi , cuối cùng bọn họ cũng ký vào bản thỏa thuận mà là ký vào hợp đồng thuê nhà.

      Lý do rất đơn giản, Mễ Nhạc Nhạc cho rằng tuy bọn họ quen nhau, nhưng nếu lỡ ngày nào đó chia tay, đuổi ra khỏi nhà có nhà để về, vậy nên xét cho cùng ký hợp đồng thuê nhà vẫn an tâm hơn.

      Quan trọng nhất là, Mễ Nhạc Nhạc cho rằng thế này là sống chung, rốt cuộc vẫn thể tiếp nhận được chuyện này, chẳng thà trở thành hai người cùng sống dưới mái nhà, phân giới hạn, đến lúc đó hợp được tan được, Mễ Nhạc Nhạc nộp tiền nhà đầy đủ.

      Lúc ấy sắc mặt Phạm Nghê đen như than, chẳng qua được giáo dục tốt nên làm ra hành động nào hạ mất phẩm giá của mình, chỉ lạnh lùng nhìn lúc lâu, thấy cũng dùng ánh mắt kiên định nhìn lại mình chỉ đành chiều theo ý .

      Dù sao mục đích của cũng phải là muốn trèo lên giường của , chẳng qua chỉ muốn đẩy nhanh quá trình kết giao, có thể gần gũi gần gũi thôi, đỡ mất công tốn thời gian.

      Chỉ chốc lát, Mễ Nhạc Nhạc ôm cái thùng xuống, Phạm Nghê tiến lên nhận lấy, sau đó đặt vào sau xe, vẫn cho rằng phụ nữ luôn có rất nhiều đồ đạc, thế nhưng đồ đạc của lại rất ít.

      “Hết chưa?”

      “Ừm, hết rồi.” Mễ Nhạc Nhạc ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn.

      Phạm Nghê gật đầu, cũng ngồi vào trong xe, sau đó khởi động xe về nhà mình.

      Mễ Nhạc Nhạc hậu tri hậu giác hỏi: “Ông chủ. . .” Nhận thấy ánh mắt cảnh cáo của , lập tức đổi giọng: “Phạm Nghê . . . .”

      “Sao?”

      “Thói quen sinh hoạt hàng ngày của có tốt ?” Mễ Nhạc Nhạc dè dặt hỏi, mặc dù muốn hỏi khéo nhưng rốt cuộc lại hỏi thẳng ra cách ràng.

      Ánh mắt Phạm Nghê khẽ động, im lặng trong chốc lát rồi : “Em có cầu chuẩn mực gì đối với người ở chung sao?” còn chưa bắt đầu bắt bẻ bắt đầu nghĩ xem có phải là người thích hợp để ở chung hay rồi.

      Mễ Nhạc Nhạc cười: “Có chứ.” ngây ngốc phát ra được Phạm Nghê vui, chỉ trách dáng vẻ Phạm Nghê lúc chuyện quá nhập tâm, khiến thần kinh của Mễ Nhạc Nhạc càng ngày càng thô.

      “Là cái gì?” Phạm Nghê nghiến răng nghiến lợi hỏi.

      Mễ Nhạc Nhạc nghe được, chỉ mạch: “Thứ nhất, thời gian làm việc và nghỉ ngơi phải được sắp xếp hợp lý, thể làm nhiều, thứ hai, được vứt quần áo bẩn lung tung, phải để gọn chỗ rồi giặt sạch , thứ ba. . . .”

      Phạm Nghê đột nhiên thở dài khiến Mễ Nhạc Nhạc giật mình.

      sao vậy?”

      Phạm Nghê ngước mắt vô tội nhìn : “Làm sao đây? Hình như tôi làm được.”

      Mễ Nhạc Nhạc cũng cho sắc mặt tốt: “ à?”

      “Ừ, bởi vì quen sống mình cho nên tôi cũng rất tùy tiện.” Giọng điệu của Phạm Nghê có vẻ rất tội nghiệp, nhưng nếu nhìn kỹ phát ý xấu lóe lên trong đôi mắt .

      Mức sống của Phạm Nghê rất cao, mà còn là người cực kỳ tinh tế kỹ lưỡng, mấy điều Mễ Nhạc Nhạc vừa , chưa bao giờ dính đến, nhưng này lại cứ bắt bẻ khiến rất bất mãn, khi nào lại đến phiên người khác bắt bẻ vậy?

      Mễ Nhạc Nhạc khó xử nhìn : “Thôi được rồi, tôi cố gắng hết sức để giúp , nghe tôi lải nhải mãi rồi cũng quen thôi.”

      còn tưởng bề ngoài Phạm Nghê trông có vẻ gọn gàng ngăn nắp sinh hoạt hàng ngày cũng thế, quả là bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa mà, là thất vọng rồi.

      Nghe thấy lời miễn cưỡng của , Phạm Nghê cảm thấy buồn cười, ngờ lại là người thú vị như vậy, cũng ngại bôi đen chính mình, tránh chô lại những lời kinh thiên động địa.

      Xe dừng lại ở khu dân cư cao cấp, Mễ Nhạc Nhạc ngừng hâm mộ, quả nhiên là ông chủ, có thể ở nơi cao cấp như vậy.

      Tuy thanh toán tiền nhà, nhưng chẳng qua Phạm Nghê chỉ lấy của ít để gọi là có lấy tiền nhà mà thôi, bởi vì lão đại khó chịu, cũng dám đôi co, dù sao ông chủ cũng thiếu chút tiền ấy của , chỉ đơn giản là do tâm lý của được tự nhiên mà thôi.

      Mễ Nhạc Nhạc vừa bước vào nhà, lập tức biết Phạm Nghê hẳn là trêu đùa mình: “Nơi này quét dọn cực kỳ sạch , vậy mà. . . .” chợt ngừng lại.

      Vì muốn chứng tỏ mình là người lôi thôi nhếch nhác, vậy nên trước mặt Mễ Nhạc Nhạc, Phạm Nghê tùy tiện đá văng đôi giày chân ra.

      Nhìn khuôn mặt giống như vừa mới bị ai đánh, dù tức giận nhưng lại dám làm gì, Phạm Nghê lại cảm thấy hài lòng, bởi vì mẹ Phạm nghiêm khắc dạy bảo, cho nên từ đến lớn Phạm Nghê rất ngăn nắp gọn gàng, có thể làm tấm gương cho người khác noi theo, nhưng bây giờ bởi vì muốn nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Mễ Nhạc Nhạc mà vứt bỏ hết thói quen gần ba mươi năm qua của mình, nếu nghĩ như vậy chứng minh cho thấy.

      Mễ Nhạc Nhạc gì, chỉ đem đồ đạc của mình đặt lên bàn, sau đó đến trước cửa ngồi xổm xuống, đem giày của cất vào trong tủ, bắt đầu giảng đạo: “ được vứt giày lung tung.”

      thích vứt đấy, vứt để nhặt lại, sau khi gặp , tính xấu của Phạm Nghê lại càng thể cứu vãn rồi.

      “Phòng của tôi ở đâu?”

      “Em ở phòng này.” Phạm Nghê chỉ phòng cho .

      Mễ Nhạc Nhạc ôm đồ của mình bước vào phòng, vừa mở cửa ra chỉ muốn hét lên ‘Oh my God, quá tuyệt vời!’.

      Đẳng cấp giàu nghèo quả là cách biệt trắng trợn! chán nản bước vào trong phòng, căn phòng này lớn gấp đôi phòng cũ của , cho dù có nhắm mắt chạy nhảy cũng sợ bị đụng ngã.

      Vật dụng đơn giản mang phong cách Bắc Âu, vừa nhìn thích, trong lúc còn ngẩn người Phạm Nghê giúp đem hết đống đồ vào trong, Mễ Nhạc Nhạc vội vàng : “Cảm ơn!”

      Phạm Nghê cười: “Đừng khách khí, bình thường đều có người quét dọn, em cần phải làm gì cả, cứ coi như nhà mình là được.”

      Mễ Nhạc Nhạc nghe xong lại thầm nghĩ, chả trách nhà ta trông sạch như vậy, hóa ra đều có người dọn dẹp: “Ừm, tôi biết rồi, cám ơn!”

      “Em sắp xếp lại đồ đạc , tí nữa xuống ăn trưa.” Phạm Nghê chủ động ra khỏi phòng, để lại gian yên tĩnh cho .

      Bước ra khỏi cửa, Phạm Nghê xoay người rồi bật cười thành tiếng, trong lòng , trở thành ông chủ lôi thôi nhếch nhác rồi, nhưng chẳng hiểu sao lại cảm thấy khó chịu, ngược lại còn cảm thấy thú vị.

      Phạm Nghê vừa đến ăn trưa Mễ Nhạc Nhạc mở tủ lạnh ra nhìn chút, bên trong có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, vậy nên đề nghị để mình nấu cơm, bọn họ quyết định ăn cơm ở nhà.

      Sau khi ăn xong, Mễ Nhạc Nhạc đề nghị Phạm Nghê rửa chén, cũng vô cùng cam tâm tình nguyện đáp ứng, thế nhưng lúc sau lại khiến cho Mễ Nhạc Nhạc đau khổ thôi, cái này phải là rửa chén mà là đập chén đấy!

      Mễ Nhạc Nhạc đau đầu, ngăn động tác của lại, cũng để ý trong mắt bỗng lóe lên tia sáng quỷ dị, tự mình thu dọn tàn cuộc.

      Phạm Nghê cất giọng khó xử: “Làm phiền em rồi, Nhạc Nhạc.”

      có gì đâu!” bình thản .

      Mất chút thời gian, Mễ Nhạc Nhạc thu dọn những mảnh chén bị vỡ ở mặt đất, sau đó rửa sạch đống chén dĩa còn lại, môi trường sống ở đây vô cùng tốt, nhưng chủ nhân của nơi này lại khiến chỉ biết im lặng hỏi trời xanh.

      cứ cho rằng mọi chuyện đến đây là chấm dứt, lê chân mệt mỏi bước đến phòng mình, nhưng lúc ngang qua phòng khách lại trông thấy mớ lộn xộn, suýt chút nữa dọa chết ngất.

      Quần áo nam, tất nam, cùng với cái quần lót thể nhầm lẫn cũng là của nam . . . trán Mễ Nhạc Nhạc xuất vô số vạch đen.

      Trong đầu chợt xuất những cảnh ướt át nóng bỏng phim ảnh, nam nữ trải qua tình đêm, cởi sạch quần áo, rơi lả tả đầy mặt đất.

      Cửa phòng tắm chợt mở, Phạm Nghê chỉ quấn cái khăn tắm quanh hông rồi thong thả bước ra, thân thể tinh tráng còn đọng lại vài giọt nước, trông cứ như thiên thần đứng ở nơi đó.

      Mễ Nhạc Nhạc đờ đẫn quay đầu nhìn về phía , vẻ mặt ngốc lăng, những hình ảnh nóng bỏng ướt át cứ thế nhàng thoát ra khỏi đầu : “Quần áo . . . của đâu?”

      Cơ thể nam tính tràn đầy hấp dẫn đứng trước mặt lại giống như cương thi, dọa hoảng sợ, Phạm Nghê lại bình thản gật đầu: “Em cần để ý, ngày mai có người giúp việc tới dọn dẹp.” dừng lại rồi ngượng ngùng cười: “ ngại quá, tôi quen ở mình, vậy nên. . . .”

      Mễ Nhạc Nhạc cảm thấy đầu óc mình như lạc vào cõi hư vô, lỗ mũi có cảm giác ấm nóng, bên trong chợt có chất lỏng bắt đầu chảy ra.

      Phạm Nghê trêu cũng bị kinh ngạc, bước bước dài, tiến đến vịn ở sau lưng , nâng cằm lên: “Đừng nhúc nhích, chảy máu mũi rồi!”

      Mễ Nhạc Nhạc ngoan ngoãn đứng im, để mặc dìu mình ngồi xuống ghế sofa, ngửa đầu về phía sau, Phạm Nghê lấy khăn nhét vào lỗ mũi , vốn phải là người phụ nữ xinh đẹp, bây giờ lại càng trở nên buồn cười hơn rồi.

      Phạm Nghê nén cười, nhéo nhéo mũi , nhịn được mà trêu chọc: “Nhìn tôi trần truồng khiến em kích động đến thế sao?”

      Mễ Nhạc Nhạc trừng mắt nhìn : “Tôi là bị chọc giận đấy, làm gì có ai như chứ!” Sau khi xong, Mễ Nhạc Nhạc nghiêng đầu thèm nhìn : “ bầy hầy quá!”

      Phạm Nghê nhún vai, tỏ vẻ để tâm.

      Mễ Nhạc Nhạc nhịn được : “Thân hình của nhìn làm gì, muốn nhìn cũng phải nhìn mãnh nam chứ!”

      vậy khiến sắc mặt tối sầm lại: “ vậy, lẽ nào em nhìn rất nhiều mãnh nam?”

      linhdiep17Friendangel2727 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3.2

      “Bình thường thôi.”

      “Ví dụ?” Phạm Nghê sờ cằm, có vẻ như rất muốn thảo luận cái vấn đề này cùng .

      “Đàn ông các thích ngắm đẹp, chẳng lẽ tôi thể ngắm mãnh nam?!” Mễ Nhạc Nhạc liếc mắt nhìn .

      Lá gan của càng lúc càng lớn, lúc trước còn có thể kiêng dè bởi vì mình là ông chủ của , bây giờ lại dám dùng vẻ mặt khinh thường này để nhìn , rất tốt, có tiến bộ.

      Phạm Nghê nở nụ cười ôn hòa: “ phải là được, tôi chỉ muốn biết em làm cách nào để ngắm mãnh nam, tôi cũng muốn nhìn thử xem.”

      “Để làm gì? phục sao?” Bình thường mọi người rất thích so sánh mình với người khác, nghĩ tới cũng có tâm lý như vậy.

      , chỉ nhìn để so sánh chút thử xem.”

      “So sánh cái gì?”

      “Nhìn em chảy máu mũi, tôi có thể rèn luyện thêm chút.” Phạm Nghê gỡ cái danh hiệu ông chủ xuống, giọng có chút hài hước.

      Mễ Nhạc Nhạc chỉ xem giọng điệu này của giống như cười đểu mình, hừ tiếng.

      “Đừng là em. . . .” Phạm Nghê nhíu mày : “Xem ba cái phim linh tinh gì đấy chứ?”

      Mễ Nhạc Nhạc đột nhiên kích động: “Tôi có xem, đừng có lung tung, tạp chí nước ngoài đều có hình đàn ông nude đấy!”

      Rốt cuộc cũng chịu khai ra, Phạm Nghê vỗ vỗ đầu , giọng điệu có vẻ vui sướng: “Mấy loại mặt hàng đó em thể nào câu được đâu, thực tế chút , chỉ cần ngắm tôi là đủ rồi!”

      Mễ Nhạc Nhạc có loại xúc động muốn phun máu: “Xin luyện tập thói quen tốt , nếu , với cái bộ dạng này rất khó để chúng ta chung sống hòa hợp.”

      hiểu.” Phạm Nghê nhàm chán nắm đuôi tóc của , phát có mái tóc vô cùng mềm mại, làm quyến luyến muốn buông tay, ngón tay cứ thế mà vân vê mãi từng lọn tóc, ngừng chơi đùa.

      Mễ Nhạc Nhạc phát ra hành động này của , thấy có vẻ khiêm tốn lắng nghe, lập tức diễn giải: “Mặc kệ là có ở cùng với ai hay cũng nên chú ý tới thói quen sinh hoạt của mình, cho dù là ông chủ, công việc bề bộn, hay chú ý tới những chuyện nhặt này, thế nhưng. . . .”

      “Ừm.” Phạm Nghê tùy ý đáp lại tiếng.

      “Thế nhưng đây là nơi ở của , sống trong cái mớ bừa bộn như vậy, lẽ nào cảm thấy quá tệ sao?”

      “Đúng nhỉ.”

      “Cho nên phải tập cho mình thói quen tốt. . . .” Mễ Nhạc Nhạc càng càng , rốt cuộc cũng phát người đàn ông này căn bản là hề chú ý lắng nghe mình .

      Mễ Nhạc Nhạc bỏ cuộc! Trong lòng bắt đầu vẫy cờ trắng, thở dài rồi đứng dậy, lại đột nhiên nghiêng đầu ra sau bởi vì Phạm Nghê nắm lấy tóc , giật mình hét lên tiếng rồi cả người ngã ngồi đùi .

      Bắp đùi rắn chắc khiến hiểu mình làm cái chuyện ngu xuẩn gì, lúc xấu hổ muốn chết Phạm Nghê lại buông tóc ra, ga lăng đỡ lấy bả vai , hỏi: “Có sao ?”

      Mặt đỏ đến mức sắp máu: “ có việc gì.” tranh thủ đứng dậy, bước đến phòng mình: “Tôi ngủ, ngủ ngon!”

      “Ngủ ngon!”

      Phạm Nghê nhìn bóng lưng bối rối của , khóe miệng bỗng nở ra nụ cười nhàn nhạt.

      Mễ Nhạc Nhạc lạ giường, ngủ mạch đến sáng, lúc tỉnh dậy là chín giờ, nhìn đồng hồ, đầu óc mơ mơ màng màng.

      Ngồi yên lúc, mới nhớ ra là mình chuyển nhà, lười biếng bước xuống giường, ra khỏi phòng, nhưng nhìn thấy bóng dáng của Phạm Nghê.

      rửa mặt trước, sau đó lại vào phòng bếp, thấy bàn dọn sẵn bữa sáng, còn đính kèm mẩu giấy, là Phạm Nghê để lại cho .

      câu cá rồi . . . . Mễ Nhạc Nhạc nhất thời choáng váng, ngờ ông chủ lại có sở thích này . . . . là có chí tiến thủ mà.

      Bữa sáng này là Phạm Nghê chừa lại cho , phần bánh mì ốp la và ly sữa đậu nành, ngồi xuống rồi bắt đầu thưởng thức, hương vị vô cùng thuần khiết, ăn rất ngon miệng, sau khi ăn xong, vào phòng dọn dẹp lại chút.

      Đến tận buổi trưa Phạm Nghê mới trở về.

      về rồi.” Mễ Nhạc Nhạc quay sang chào hỏi: “Tôi định nấu cơm, ăn chưa?”

      Phạm Nghê lắc đầu: “Chưa.”

      “Câu được cá gì vậy? Lại có cá để ăn rồi.” Mễ Nhạc Nhạc nghĩ đến cá tươi, tâm tình có vẻ rất tốt.

      ngờ Phạm Nghê lại liếc mắt nhìn : “Tôi câu cá chứ phải giết cá.”

      “Hả?” Mễ Nhạc Nhạc hoàn toàn hiểu gì.

      “Tôi thích câu cá, chẳng qua là sau khi câu được thả chúng nó trở về.” Phạm Nghê giải thích.

      Mễ Nhạc Nhạc nghe xong nở nụ cười, trời đất rộng lớn, quả nhiên kiểu gì cũng có: “Phạm Nghê, mua đồ ăn sáng ở đâu vậy? Ngon quá.”

      “Tự làm đấy!” Phạm Nghê đem đồ câu cá cất vào phòng dụng cụ, quay đầu trả lời .

      “Hả?”

      “Có gì lạ đâu.” Phạm Nghê xong đến phòng mình, toàn thân đổ mồ hôi nhễ nhại, rất muốn tắm ngay lập tức.

      phải chứ?” Mễ Nhạc Nhạc với vẻ khó tin: “Nhất định là giỡn rồi.”

      Trước lúc Phạm Nghê sắp sửa vào phòng tắm, lại nghe thấy giọng của Mễ Nhạc Nhạc: “Vậy bữa cơm này giao cho đấy!”

      “Ừ.”

      Mễ Nhạc Nhạc xác định mình nghe lầm, Phạm Nghê đáp ứng với , vậy bữa trưa để cho Phạm Nghê nấu rồi, có cách nào tưởng tượng ra được dáng vẻ hiền tuệ của khi đứng ở trong phòng bếp, nhất định là đùa với rồi.

      Mễ Nhạc Nhạc ngồi ghế sofa với vẻ khó tin, hay tay chống cằm, nhìn động tác thuần thục của Phạm Nghê, trán bắt đầu đổ mồ hôi, ra ông chủ của vạn năng, đúng là cao thủ thâm tàng bất lộ nha!

      Lúc Mễ Nhạc Nhạc bắt đầu nếm thử món ăn cái loại cảm giác chân thực này cũng dần dần trở nên chân thực rồi: “ thể cảm giác này mà.” nhàng câu rồi lại cúi đầu tiếp tục ăn.

      Nghe vậy, trong mắt Phạm Nghê lên chút ý cười: “Tôi biết nấu ăn lại khiến em giật mình như vậy sao?”

      “Quả thực đàn ông cũng như trẻ con, đều khiến người ta phải thay đổi cách nhìn.” Mễ Nhạc Nhạc thẳng thắn .

      Phạm Nghê nghe đem mình ra so sánh như vậy : “Vậy mới phải cho em hiểu đạo lý, đừng nên đánh giá người khác dựa vào bề ngoài.”

      Lần đầu gặp, người ga lăng lịch lãm, lần thứ hai gặp, vẫn mang theo phong thái nhàng, đôi khi chuyện lại lộ ra vẻ sắc bén, sau nhiều lần gặp mặt, tuyệt đối khiến người ta thể nhìn thấu.

      Hành vi của cũng khiến Mễ Nhạc Nhạc đoán ra, ngày hôm qua hành động cứ như tên vô gia cư, hôm nay chớp mắt cái lại biến thành người đàn ông tuyệt vời trong gia đình.

      Mễ Nhạc Nhạc gắp miếng thức ăn, kìm được lòng hiếu kỳ của mình: “Phạm Nghê, có phải là em sinh đôi hay ?” Rất nhiều tiểu thuyết và phim ảnh có tình tiết như vậy, nghi ngờ hình như mình cũng gặp phải.

      Hôm nay là người , hôm qua là người em, nếu làm sao để giải thích những hành vi khác biệt của Phạm Nghê đây? Mễ Nhạc Nhạc cách nào tưởng tượng được, có đôi khi khiến người ta phải ngạc nhiên.

      Trái lại, Phạm Nghê rất nghiêm túc : “Tôi có đứa em trai.”

      “Oh. . . .” Mễ Nhạc Nhạc kéo dài giọng, trong giọng mang theo chút kỳ quái.

      Phạm Nghê liếc nhìn , có thứ gì đó trong ánh mắt của khiến thích, khẽ nheo mắt lại: “Em nghĩ lung tung gì đấy?”

      Mễ Nhạc Nhạc sững sờ: “Phạm Nghê, người tôi gặp ngày hôm qua là em trai của sao?”

      Phạm Nghê bật cười thành tiếng, cười đến nỗi Mễ Nhạc Nhạc chả hiểu mô tê gì cả, đợi đến khi cười xong, Phạm Nghê mới xác định được việc, ra giữa bọn họ phải là duyên phận, đoán được hình chẳng qua là do hên xui mà thôi.

      “Phạm Nghê, tôi sai chứ?” Cảm nhận đồ ăn trong miệng mình là quá ngon, điều này khiến Mễ Nhạc Nhạc cảm thấy có vẻ như thực tế rồi.

      Phạm Nghê cố làm ra vẻ thần bí, : “Em thích người hôm qua hay người hôm nay?”

      hiểu tại sao, Mễ Nhạc Nhạc cảm thấy da đầu mình trở nên tê dại, nhìn : “Đều thích.”

      “Em hẳn là thích người hôm nay hơn, vì hôm nay tôi nghe thấy em phàn nàn tiếng nào cả.” Phạm Nghê phá vỡ lời dối của .

      Mễ Nhạc Nhạc gượng cười ha ha vài tiếng, cũng dám thêm gì nữa, chỉ vùi đầu vào ăn.

      Phạm Nghê cười nhạt: “Sau này em có cơ hội gặp em trai tôi.” Nếu nó có thể chịu được này.

      Mễ Nhạc Nhạc vẫn lo lắng nhìn : “Phạm Nghê, tôi nhớ bình thường công việc của áp lực rất lớn, cứ tiếp tục như vậy khéo có ngày bị tâm thần phân liệt đấy.”

      Cái gì gọi là tự mình chuốc khổ? Phạm Nghê cảm nhận được rồi, nhận lấy ánh mắt quan tâm đầy khích bác của cũng là thể nghiệm hoàn toàn mới, nhưng nghe lải nhải làm lỗ tai mọc kén chứ chẳng đùa.

      “Trong phim hay có mấy kiểu nhân vật hai tính cách, cuối cùng lại trở thành sát nhân giết người gớm tay, đáng thương nhất là bọn họ còn biết mình giết người. . . .” Mễ Nhạc Nhạc bắt đầu thao thao bất tuyệt.

      Phạm Nghê khẽ nhướng mày: “Mễ Nhạc Nhạc. . . .”

      “Hả?” nghe gọi ngừng lại.

      “Nếu em hy vọng bây giờ tôi biến thành hung thủ giết người tốt nhất em nên ngậm miệng lại.” Lời lạnh lùng phát ra từ đôi môi mỏng.

      Mễ Nhạc Nhạc im bặt, cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm, ông chủ của quả nhiên là ma quỷ.
      linhdiep17Friendangel2727 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4.1

      Phạm Nghê thảnh thơi ngồi ghế sofa, lấy ra bộ trà cụ rồi chậm rãi pha trà. Mễ Nhạc Nhạc nhìn dáng vẻ ‘tiên phong đạo cốt’ của , trong lòng lại thầm thở dài.

      “Phạm Nghê, dì giúp việc đến quét dọn à?” Mễ Nhạc Nhạc thể nào chấp nhận cái tàn khốc này, ngày hôm qua còn cần phải làm việc nhà, vậy mà hôm nay phải nhận cái tin tức khủng bố thế này.

      “Dì giúp việc bị té trật chân rồi, phải nghỉ làm thời gian, chắc khoảng tháng đấy.” Phạm Nghê hít lấy hương trà, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.

      Mễ Nhạc Nhạc chán nản, nếu chỉ là phòng trọ bình thường giống như lúc trước cũng ngại quét dọn, nhưng mà căn nhà này của Phạm Nghê quả thực là rất lớn, bảo mình dọn dẹp nơi này chắc cũng ngất xỉu mất.

      “Sao vậy?”

      có gì.” Xem ra thuê được nơi này với cái giá tiền như vậy phải bỏ ra chút công sức cũng là lẽ thường tình mà thôi.

      Phạm Nghê thấy đột nhiên quay , lúc trở lại xách theo xô nước và cái khăn lau.

      “Em định dọn dẹp à?”

      “Ừm, mỗi ngày chỗ là được, hôm nay dọn phòng khách vậy.” Mễ Nhạc Nhạc như lên kế hoạch từ trước.

      “Vất vả cho em rồi.” Phạm Nghê có ý định ngăn cản, vẫn để mặc cho tự do: “Có muốn uống tách trà trước ?”

      “Chừa cho tôi ly là được rồi.”

      Sắc mặt của Phạm Nghê đột nhiên đen lại, hẳn là vừa bảo người am hiểu trà đạo dùng trà rồi, nhìn cái tư duy đơn giản của ấy mà xem, chắc chắn lại nghĩ uống trà là để bổ sung nước cho cơ thể sau khi lao động rồi.

      Mễ Nhạc Nhạc lại quan tâm đến việc Phạm Nghê nghĩ gì, ngồi xổm xuống, vò ướt khăn, chuẩn bị lau chùi.

      “Tôi nhớ là lau rồi mà.” Phạm Nghê nhìn , lời có vẻ tán đồng với việc làm.

      Mễ Nhạc Nhạc cũng quay đầu lại, chỉ : “Có mấy góc kín vẫn chưa được lau kỹ.” xong, cũng bắt đầu hành động, quỳ chân xuống đất, lau cách nghiêm túc.

      Phạm Nghê im lặng thưởng trà, thu lại ánh mắt vừa liếc nhìn , hề có chút thương hại nào, người ta muốn cần cù lao động, vậy cũng nên khách sáo mà ngăn cản, mất công lại khiến khó chịu, vả lại cũng muốn ngăn cản, dù sao nơi này cũng cần quét dọn rồi.

      Bảo tự mình dọn dẹp? có khả năng, nằm mơ có khi còn thực tế hơn, vậy nên cũng rất vui vẻ quyết định rằng mình cần phải can thiệp vào tất cả việc này.

      Lúc buông tách trà lại nhàm chán nhìn thoáng qua người con chuyển từ góc này đến góc khác, khóe miệng còn mang theo nụ cười đẹp mắt, tình cảnh này, trông giống thiếu gia và hầu .

      Phạm Nghê nhìn chằm chằm vào bóng lưng của , lại phát gầy hơn hẳn so với những người phụ nữ bình thường khác, chiều cao khoảng tầm mét sáu, thoạt nhìn có chút yếu ớt, thế nhưng sau khi trông thấy dọn dẹp nhà cửa cũng thể nào xem nữa, tiềm lực của phụ nữ quả nhiên là rất lớn.

      Mễ Nhạc Nhạc bật điều hòa, mặc dù dọn dẹp hồi cũng nóng đến mức vã mồ hôi, thế nhưng khuôn mặt nhắn của cũng ửng hồng vì lao động cật lực.

      Ánh mắt rất chăm chú, Phạm Nghê nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của , sau đó từ từ dời xuống dưới, lại nhìn vào bờ mông vểnh cao, dáng bé nhưng lại có bờ mông đầy đặn, thoạt nhìn rất gợi cảm, đặc biệt là khi quỳ mặt đất, thân thể khẽ nghiêng, bờ mông cũng vặn vẹo theo từng động tác lau chùi của .

      Ánh mắt thoáng trầm xuống, khẽ dời nơi khác, nhìn đến đôi chân mảnh khảnh của , ăn mặc cũng rất tùy ý, chỉ mặc bộ quần áo cộc đơn giản bằng vải bông, dễ dàng để cho người ta có thể thấy đôi chân thon thả cân xứng của .

      Những lúc ở cạnh , Phạm Nghê vẫn luôn chú ý, chỉ thích giày đế bằng, nếu như giày cao gót… bảo đảm, đôi chân tinh tế nuột nà này có thể hấp dẫn ánh mắt của những gã đàn ông.

      thể , người có tiềm lực hấp dẫn người khác, nhưng điều kiện tiên quyết là phải thay quần áo chứ phải ăn mặc đơn giản thế này.

      Mễ Nhạc Nhạc lau dọn hồi, sau đó ngồi xuống nghỉ ngơi, vừa quay đầu lại chạm vào ánh mắt thâm trầm của Phạm Nghê. “Phạm Nghê, nhìn gì vậy?”

      Phạm Nghê khẽ giật mình, nhưng vẫn bình tĩnh nở nụ cười: “ có gì.”

      Mễ Nhạc Nhạc lại cảm thấy ánh mắt vừa rồi của vô cùng gian ác, nhưng loại ánh mắt đó thể xuất trong đôi mắt của Phạm Nghê, là nhìn lầm rồi, vương tử như làm sao có thể có loại ánh mắt đó chứ?

      Sau khi lau xong phòng khách, ngồi phịch xuống ghế sofa, dưới ánh mắt hung ác của Phạm Nghê, cầm tách trà lên uống ừng ực như trâu mộng.

      Vừa đặt tách trà xuống lại nhận thấy ánh mắt hung ác của Phạm Nghê, khẽ co rúm người lại: “Có phải là tôi uống quá nhiều hay ?”

      phải là uống quá nhiều mà là hoàn toàn nên uống, tiếc cho trà của , Phạm Nghê cắn răng lắc đầu, đặt laptop lên đầu gối, hai tay gõ phím lạch cạch.

      “Chủ nhật mà cũng có việc à?” cũng được chứng kiến mức độ bận rộn của , mới vừa rồi còn thấy ngồi thưởng thức trà, chớp mắt cái thấy tiến vào trạng thái công tác.

      “Ừ, ngày mai có hội nghị.”

      Mễ Nhạc Nhạc ‘oh’ tiếng, cũng hỏi gì thêm nữa, Phạm Nghê liếc nhìn , lại cảm thấy thích thái độ của như vậy, chưa bao giờ hỏi han đến chuyện công việc của .

      Mễ Nhạc Nhạc nằm sấp ra nghỉ chút, lúc định trở về phòng Phạm Nghê lại với : “Tối nay chúng ta ra ngoài ăn.”

      “Hả?”

      “Hẹn hò.” Phạm Nghê chủ động giải đáp thắc mắc của . “Quên rồi à? Chúng ta kết giao đấy.”

      Mễ Nhạc Nhạc ngượng ngùng le lưỡi, quên mất, chỉ nghĩ mình ở đây rồi, quan hệ giữa bọn họ chỉ là chủ nhà và người thuê nhà mà thôi.

      Phạm Nghê lạnh mặt trừng mắt nhìn , Mễ Nhạc Nhạc vội vàng lắc đầu: “ có quên, tôi thề!” giơ ba ngón tay chỉ lên trời, cách vô cùng nghiêm túc.

      Trước khi Phạm Nghê mở miệng lần nữa, còn vội : “Bây giờ tôi tắm ngay, tối nay chúng ta ra ngoài… ” Mặt đỏ bừng. “Hẹn hò.”

      thức thời khiến sắc mặt của Phạm Nghê tốt hơn chút. “Ừ, .”

      Mễ Nhạc Nhạc nhanh chóng trốn khỏi trường, chạy về phòng mình, lần đầu tiên phá lệ, đem chuyện bọn họ kết giao ghi tạc vào đầu, tránh cho lần sau giẫm phải thuốc súng.

      Hẹn hò… Tám trăm năm nay Mễ Nhạc Nhạc chưa từng hẹn hò, lần trước cũng chỉ là xem mắt. Mễ Nhạc Nhạc cầm quần áo vào phòng tắm.

      Trong lúc đó, Phạm Nghê lại hết sức chuyên chú vào làm việc.

      Sau khi tắm xong, Mễ Nhạc Nhạc thoải mái bước ra, trông thấy laptop được Phạm Nghê đặt sang bên cạnh, dường như là làm xong rồi.

      Mễ Nhạc Nhạc nhàng cất bước trở về phòng, lại nghe thấy Phạm Nghê thình lình câu: “Nhớ mặc đẹp chút.”

      Bước chân chợt ngừng lại, Mễ Nhạc Nhạc nghi ngờ nhìn : “Đẹp chút?” bị ghét bỏ rồi sao? Lại khỏi nhớ đến kinh nghiệm đương lần trước, có lẽ trong mắt người ngoài, rất bình thường.

      Thấy trong mắt lóe lên tia mất mát, Phạm Nghê mở miệng : “ cần em phải trang điểm đẹp, nhưng cũng đừng mặc giống lúc làm việc như thế.”

      Mấy lần để ý, quần áo mặc lúc nào cũng là áo sơmi và váy đen, cũng là quần jean và áo sơmi ngắn tay.

      “Phải mặc giống như hẹn hò sao?” Sắc mặt Mễ Nhạc Nhạc có chút khó xử,

      Phạm Nghê bị làm mủi lòng, khoanh tay trước ngực: “Có bộ nào khác ?”

      Mễ Nhạc Nhạc rốt cuộc cũng hiểu muốn gì rồi, nở nụ cười sáng lạn: “Có! Có bộ.”

      cũng để ý đến số lượng, chỉ nhướng mày, : “Vậy mặc bộ đó .”

      a

      “Được.” Mễ Nhạc Nhạc yên tâm, đột nhiên cảm thấy, lúc đương, quan trọng nhất là phải hiểu đối phương, nếu làm sao biết được đối phương thích gì.

      Chẳng hiểu sao trong lòng Phạm Nghê lại cảm thấy có chút bất an, dường như mọi chuyện đơn giản như vậy, quả nhên, mười phút sau, Mễ Nhạc Nhạc lại lần nữa xuất trước mắt , lúc này cảm nhận sâu sắc được tầm quan trọng của việc phải hiểu đối phương rồi.

      “Em có mỗi bộ này thôi à?” chỉ muốn xem mặc bộ quần áo giống như ngày thường mà thôi, ngờ lại thay đổi bộ ‘quốc sắc thiên hương’ như vậy.

      “Đúng rồi, bộ này được sao?”

      Phạm Nghê cười: “ phải là được.”

      “Vậy tốt rồi.”

      “Chẳng qua nhìn em mặc như vậy rất giống Sadako lúc bò ra khỏi TV.” Phạm Nghê cười nhạo , nước da của trắng rồi, lại còn mặc bộ đồ trắng tinh, cả người dường như bị màu trắng bao phủ, dáng người lại thon gầy, bộ đồ này lại rộng thùng thình, khiến người ta nhìn vào cảm thấy khí tỏa ra từ người rất nặng.

      Sắc mặt của Mễ Nhạc Nhạc trở nên u ám: “Làm gì đến nỗi ấy?”

      .” cong môi cười: “Là cực kỳ cực kỳ đến nỗi ấy.”

      Mễ Nhạc Nhạc cảm thấy bị tổn thương, thế nhưng Phạm Nghê lại vô cùng nhẫn tâm, ngừng tiếp tục đâm vào vết thương trong lòng : “Có em ở bên cạnh, tôi nghĩ ma quỷ quái, đầu trâu mặt ngựa cũng dám đến gần, quả thực là rất an toàn.”

      Lời cũng tàn nhẫn! Mễ Nhạc Nhạc gục đầu xuống, trong mắt ánh lên tia mất mát xen lẫn chút bối rối, Phạm Nghê nhìn hồi, nhớ đến tình sử của cũng được viết rất trong hồ sơ xin việc, khác nhau giữa và bạn trai cũ của , đó là việc biết nắm bắt trọng điểm của người con , Phạm Nghê nghiền ngẫm điều này cách sâu sắc.
      Last edited: 18/5/15
      kabi_ng0k thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :