1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chồng ơi, đừng ăn em! - Thẩm Du (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      [​IMG]
      [​IMG]

      ">Chương 226: Em ăn cơm, ăn em (2)
      Hơn tám giờ tối, Hứa Y Nhiên chủ động gọi cú cho Nghiêm Thiếu Hành.
      Bài học đau đớn lần trước dạy biết, chạy về phòng mình thuê là thể được, nếu trốn ở bên ngoài… với năng lực của chồng trước, mặc kệ trốn ở khách sạn lớn nào, chỉ cần nơi đó đăng ký bằng thẻ căn cước, đều dễ dàng tìm được ?

      Vừa vặn tối nay Tô Ngôn ăn mừng kỷ niệm ba năm quen nhau với bạn trai, về nhà, chuẩn bị trốn đến nhà Tô Ngôn đêm.

      “Vợ?” khi điện thoại được kết nối, Nghiêm Thiếu Hành còn ở bữa tiệc.

      Hứa Y Nhiên hiếm khi chủ động gọi điện cho , tuy giọng vui mừng đều bị đè nén, nhưng tiếng ‘vợ’ này tình cảm thân thiết bao nhiêu, giọng trầm ấm dịu dàng làm say lòng người, trong lúc lơ đểnh lộ ra tình ý triền miên.

      “…” Hứa Y Nhiên bị gọi thoáng sửng sốt, đầu óc trong nháy mắt trống rỗng, đột nhiên có loại ảo giác rất dày đặc, rất muốn làm ổ bên người người kia nũng nịu.

      chắc chắn tăng ca quá mệt mỏi, đầu óc lại hồ đồ rồi.

      Gõ đầu, Hứa Y Nhiên chuẩn bị , chợt nghe đầu dây bên kia truyền đến giọng quen thuộc, “Sư huynh.”

      Là Tả Tư Thần.

      Hứa Y Nhiên ngẩn người, lập tức nghĩ đến, Nghiêm Thiếu Hành phải dự tiệc tối, Tả Tư Thần đương nhiên phải tham gia rồi, hai người họ vốn cùng ở trong vòng xã giao mà, tất nhiên gặp nhau thôi.

      Muốn cúp máy ? chừng Tả Tư Thần chuyện với Nghiêm Thiếu Hành rất lâu.

      Nghiêm Thiếu Hành chỉ dùng tai nghe nhận cuộc gọi, hơn nữa còn nghiêng về phía Tả Tư Thần, cho nên Tả Tư Thần chả biết nghe điện thoại, bằng cũng qua đó.

      và Nghiêm Thiếu Hành sinh hoạt tương tự nhau, học trường giống nhau, thậm chí phong cách làm việc thương trường cũng có chút tương tự.

      Hai người họ có vô số chủ đề để tán gẫu, nhưng hôm nay, khi Tả Tư Thần thấy , đột nhiên mất khống chế hỏi câu, “Chú Trần có khỏe ạ?”

      Những lời này vừa thốt ra, sau đó, Tả Tư Thần khẽ nhíu mày, thích cảm giác mất khống chế ấy.

      Hơn nữa, là loại mất khống chế liên quan đến Hứa Y Nhiên.

      Tả Tư Thần bất chợt nhắc tới đầu bếp Nghiêm gia, ngay cả Nghiêm Thiếu Hành cũng thoáng kinh ngạc, “Rất khỏe, sao vậy?”

      Lời ra khỏi miệng, đề tài cũng chỉ có thể tiếp tục, chẳng qua Tả Tư Thần cũng muốn thêm nữa, chỉ mỉm cười che giấu tâm tình, giọng điệu nghe rất tùy ý, “Em quen người, nhà ấy gần tiệm bán cháo, ông chủ tiệm đó có tay nghề như chú Trần vậy.”

      Tiêu rồi!

      Trong lòng Hứa Y Nhiên tõm tiếng, cũng biết có phải ảo giác , đầu dây bên kia, hình như im lặng mấy giây, Nghiêm Thiếu Hành phản ứng hơi chậm hơn bình thường.

      lát sau, mới nghe Nghiêm Thiếu Hành khẽ cười trả lời, “Trùng hợp vậy.”

      Chương 227: Em ăn cơm, ăn em (3)
      Sau đó Tả Tư Thần đều liên quan tới thương trường, Hứa Y Nhiên toát mồ hôi lạnh cầm điện thoại, khẩn trương nghe vào chữ nào.

      có việc gì có việc gì, từng với Nghiêm Thiếu Hành, giờ ở công ty khác hỗ trợ, bữa sáng này chính là mang cho ông chủ mới, hơn nữa ông chủ mới của rất đẹp trai.

      Bên đều là , Nghiêm Thiếu Hành lại biết từng thầm mến Tả Tư Thần, giờ cho dù biết chuyện người nọ là Tả Tư Thần, cũng tính toán… chứ?

      Nhưng mà vừa nãy Nghiêm Thiếu Hành im lặng mấy giây, lại khiến Hứa Y Nhiên càng lúc càng yên lòng.

      Thậm chí bắt đầu nghi ngờ, khoảng thời gian cho rằng mình che giấu rất khá, để bất kỳ kẻ nào phát chuyện mình thương thầm, thực ra Nghiêm Thiếu Hành sớm biết.

      ảo não ngừng gõ đầu mình, buổi chiều vì sao gọi điện thẳng với Nghiêm Thiếu Hành cho rồi?

      Khi ấy muốn nhắc nhở Nghiêm Thiếu Hành, thái độ của em bà con Tả Tư Thần rất kỳ quái, nếu lúc đó gọi điện, trước tiên ràng chuyện bản thân làm bên Tả thị, cho dù trong điện thoại Nghiêm Thiếu Hành có hiểu lầm nữa, dù sao cũng tốt hơn biết chân tướng từ miệng Tả Tư Thần, biết bữa sáng đều do chuẩn bị cho người từng thấm mến.

      Tại sao phải lo lắng nhiều như vậy, kéo dài chuyện này tới tối chứ?

      Nhưng chỉ để xin lỗi thôi mà, nếu Tả Tư Thần mở miệng cầu, cũng chẳng làm vậy.

      “Làm sao thế?”

      Đầu dây bên kia, đột nhiên vang lên giọng của Nghiêm Thiếu Hành.

      Hứa Y Nhiên theo bản năng ngồi thẳng người, vừa ý thức được Tả Tư Thần rời , mà những lời này của Nghiêm Thiếu Hành, chính là với .

      Thực ra cách xưng hô ‘Vợ’ hay ‘Nhiên Nhiên’ này, tuy rằng thường hay gọi, nhưng cũng treo ngay miệng, mỗi câu đều phải kêu tiếng.

      Nhưng lần này cái nào cũng kêu, trực tiếp hỏi thẳng làm sao vậy, lại khiến nỗi bất an trong lòng thêm mãnh liệt.

      xác định được việc Nghiêm Thiếu Hành có biết hay , nhưng thời điểm thế này, thẳng thắn là lựa chọn vẫn tốt hơn hiểu lầm.

      Hứa Y Nhiên hít sâu hơi, lấy dũng khí tính thẳng thắn lần.

      thừa nhận giờ rất tỉnh táo, khi Tả Tư Thần xuất nghĩ gì, nhưng lúc nhắc tới chú Trần, đối với thực là long trời lở đất.

      Tả gian có quan hệ xem như tệ với Nghiêm gia, nhưng gần đây truyền thông rất thích lấy Nghiêm Thiếu Hành so sánh với Tả Tư Thần, thậm chí trong công ty Tả Tư Thần có bất kỳ quyết sách nào, đều bị người ta lấy ra so sánh với việc làm trước đó của Nghiêm Thiếu Hành.

      Dưới tình huống như thế, quan hệ hai người sao nữa đều khá tế nhị.

      Chương 228: Em ăn cơm, ăn em (4)
      Mà giờ Nghiêm Thiếu Hành lại cưng chiều như bảo bối…

      Nếu lúc này để hiểu lầm và Tả Tư Thần có mập mờ gì, hoặc thảm hơn nữa, nếu thực biết năm đó thầm mến Tả Tư Thần, còn cho rằng giờ tình cũ khó quên, mấy cái lý do ‘bậy bạ’ hòng gạt người, thực ra muốn lợi dụng đầu bếp Nghiêm gia, để chuẩn bị bữa sáng tình cho Tả Tư Thần…

      Nếu Nghiêm Thiếu Hành thực nghĩ vậy, với phong cách làm vệc hơi cổ quái của , dám tưởng tượng làm ra chuyện gì.

      sợ hai đại gia tộc Tả gia và Nghiêm vì mà rơi vào cục diện giằng co… Việc này dường như là toàn bộ nguyên nhân khiến khẩn trương tới thế, hoặc là còn có nguyên nhân khác, chẳng qua tâm trạng loạn, nên căn bản có cơ hội sắp xếp lại cảm xúc.

      “Tôi…” mở miệng, mới chỉ chữ, chợt nghe đầu dây bên kia truyền tới giọng chào hỏi, “Nghiêm thiếu.”

      Nghiêm Thiếu Hành hiếm khi công khai ra mặt ở trường hợp này, đây tuyệt đối là cơ hội tốt nhất để đặt quan hệ với , cho nên người đến gần tự nhiên nối liền dứt, Tả Tư Thần vừa , lập tức có người nhắm trúng mục tiêu, chạy tới.

      Hứa Y Nhiên biết cứ kéo dài mãi phải chuyện tốt, muốn chờ điện thoại cho người đàn ông khác chuyện, dứt khoát tính tiếp lời mình.

      Ít ra cũng phải để câu rất đơn giản rất then chốt ‘ giờ tôi thích Tả Tư Thần’, mới cúp máy chứ?

      Nhưng ngoài dự liệu của , Nghiêm Thiếu Hành lại cắt ngang , “ có việc, trở về hẳn .”

      “…” Hứa Y Nhiên ngây ngẩn cả người, cầm điện thoại bị ngắt, nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn.

      thanh ‘tút tút tút’ này nghe rất xa lạ, , xa lạ phải thanh này, lâu tới vậy, nếu chưa từng nghe rất kỳ quái.

      Chẳng qua trong ấn tượng của , đây là lần đầu tiên Nghiêm Thiếu Hành cúp máy trước , đây là lần đầu tiên chuyện điện thoại với Nghiêm Thiếu Hành mà nghe được thanh ‘tút tút tút’.

      Mà điểm này, trước đây chưa từng chú ý tới.

      luôn Nghiêm Thiếu Hành buồn nôn, thực ra rất nhiều thời gian cố ý trêu đùa , đối với là thực quan tâm, vĩnh viễn lặng lẽ bình yên, nếu chú ý, thậm chí xem .

      Có người muốn biết người đàn ông có lòng với bạn , hãy nhìn có bằng lòng dành thời gian cho bạn .

      Thời gian sao… ai cũng biết tác phong mạnh mẽ vang dội của Nghiêm Thiếu Hành, thời gian của quả thực rất quý báu.

      ">Chương 229: Em ăn cơm, ăn em (5)
      Nhưng nhớ hôm bị bệnh, buông tất cả công việc xuống để ở nhà với , thực ra ngày đó bề bộn nhiều việc, sau khi uống thuốc xong liền choáng váng thiếp , thỉnh thoảng mở mắt ra, có thể thấy tay ôm , máy tính với góc giường, thứ hiển thị màn hình là văn bản tẻ nhạt và phức tạp, tay gõ bàn phím, động tác kia chắc chắn rất , vì gần như mỗi lần mở mắt ra, đều thấy hình ảnh như vậy, nhưng chưa từng bị thanh gõ bàn phím đánh thức.

      Ngày đó ngủ cảm nhận được thanh, chỉ có nhịp tim trầm lắng của , bình tĩnh ở phía sau lưng , khiến biết vẫn có người ở cùng , che chở , cứ như vậy ôm .

      Ngày hai người họ kết hôn, từng hứa hẹn, chỉ cần có chuyện, mặc kệ bất kể khi nào đều có thể gọi cho , chạy tới trước tiên.

      thực tế, thậm chí cần mở miệng cầu, cũng chạy tới bên người —— tựa như buổi trưa ở trung tâm thương mại, cho rằng gặp phải phiền toái gì mới như vậy.

      cũng chẳng hà tiện chút nào rút khoảng thời gian lớn đến bên , nhưng mới vừa rồi, có việc, trở về hẳn ’…

      “Tiểu Hứa? Tiểu Hứa?” Có giọng gọi ngừng.

      “…” Mạch tư tưởng bị cắt ngang, Hứa Y Nhiên lại hoàn hồn lắm, có chút mờ mịt nhìn đồng nghiệp.

      Sao hồn bay phách lạc thế? Đồng nghiệp giơ tay lên quơ quàng trước mắt , “Bắt đầu làm việc rồi, tất cả mọi người đều chờ đấy.”

      “… Á, tôi qua đó ngay.” Lúc này rốt cuộc Hứa Y Nhiên hoàn toàn hoàn hồn rồi, phản ứng đầu tiên chính là gửi tin nhắn cho Nghiêm Thiếu Hành, sau đó hít sâu hơi, vuốt vuốt gương mặt cứng nhắc, rồi đứng dậy tới phòng làm việc sát vách.

      “Cơm tối còn chưa ăn đó,” đồng nghiệp nhìn bày tỏ, “Chúng tôi chờ lát.”

      Lần này Hằng Viễn điều tới tổ bốn người, chỉ có Hứa Y Nhiên là nữ, cho nên những người khác đều khá ưu ái .

      cần đâu,” Muốn nở nụ cười khách sáo với đồng nghiệp, Hứa Y Nhiên lại phát mình cười nổi, “Giờ tôi còn chưa đói.”

      Có lẽ là đói rồi, chẳng qua có khẩu vị thôi.

      Bên kia, Trương đổng vừa gọi Nghiêm Thiếu Hành cảm thấy hơi bất an, mới thấy tai Nghiêm Thiếu Hành có đeo tai nghe.

      Hơn nữa câu vừa rồi ‘ có việc, trở về hẳn ’ kia… quấy rầy Nghiêm thiếu nghe điện thoại à?

      Chương 230: Em ăn cơm, ăn em (6)
      tính xin lỗi, Trương đổng bèn thấy điện thoại trong tay Nghiêm Thiếu Hành rung cái.
      Trận rung rất ngắn, chắc là tin nhắn.

      Nhưng Nghiêm Thiếu Hành giống như phát , khẽ gật đầu với , “Trương đổng.”

      “… Nghiêm thiếu, điện thoại reo kìa.” Trương đổng khỏi cảm thấy bầu khí đúng lắm, giống như… tâm trạng của người đàn ông bình tĩnh trước mắt rất kém, ảnh hưởng đến bầu khí xung quanh rất áp lực.

      Rốt cuộc Nghiêm Thiếu Hành rũ mắt xuống, nhìn màn hình điện thoại.

      ra có tin nhắn mới, mà điện thoại chỉ cho bạn hai lựa chọn, tại xem luôn, hoặc tạm thời xem, Nghiêm Thiếu Hành nhìn màn hình, duy trì tư thế này khá lâu, cuối cùng vẫn chọn bỏ qua.

      cất điện thoại, khẽ gật đầu với người đàn ông trước mặt mình, “Trương đổng.”

      “…” Trương đổng toát mồ hôi lạnh.

      Nghiêm Thiếu Hành có tính tình thói quen gì, thương trường ai chẳng biết.

      thích xã giao, trong công việc bạn chuyện cả ngày với cũng sao, nhưng trong trường hợp xã giao, thậm chí có thể chú ý hoặc phớt lờ bạn.

      Dưới trạng thái bình thường của , tuyệt đối có trường hợp bắt chuyện hai lần, mà tại biểu như vậy, chỉ có thể việc —— tâm tư sớm biết bay đâu rồi, giờ căn bản biết mình làm gì.

      ngốc đến độ hỏi “Aizzz, Nghiêm thiếu, hôm nay sao choáng vậy?”… Chẳng qua thực muốn biết, là ai có năng lực ảnh hưởng lớn đến thế, có thể khiến Nghiêm thiếu hồn vía lên mây chứ.

      Chẳng lẽ là… vị đại thiếu gia thể tới thể chọc kia của Nghiêm gia à?

      Rùng mình cái, Trương đổng vội vàng đuổi vị Nghiêm đại thiếu đáng sợ lại thần kỳ ra khỏi đầu, làm bộ như mình vừa xuất trước mặt, cố gắng chuyện trò với .

      ————————————————

      Tối hôm đó, Hứa Y Nhiên chờ Nghiêm Thiếu Hành rất lâu.

      Từ đợi ở phòng khách cho đến phòng ngủ lầu —— chẳng qua chờ rất lâu rồi, muốn lên lầu mặc thêm áo thôi, sau lại phát cửa sổ phòng vị trí tốt, đứng ngay cửa sổ, nếu Nghiêm Thiếu Hành lái xe về, cách xa vẫn có thể thấy được.

      Khoác áo khoác cho mình, ghé vào bệ cửa sổ, ngừng nhìn thời gian điện thoại, hận thể trực tiếp vọt tới khách sạn tổ chức bữa tiệc, tìm Nghiêm Thiếu Hành.

      gửi tin nhắn giải thích cho , sao có phản ứng nào vậy?

      Chương 231: Em ăn cơm, ăn em (7)
      Sai, trở về, chính là phản ứng trực tiếp nhất ràng nhất —— tức giận.

      Ở cú điện thoại kia, Nghiêm Thiếu Hành muốn liên hệ với , người đàn ông ấy trước đó gửi tin nhắn cho , còn đếm vài tiếng đồng hồ nữa bắt đầu ‘ăn’, giống như đột nhiên quên mất chuyện này, thậm chí… quên người như .

      giận rồi.



      Có mùi thuốc lá.

      Trong lúc mơ mơ màng màng, ý nghĩ này bỗng dưng chợt lóe lên trong đầu Hứa Y Nhiên.

      Mùi thuốc lá? Đột nhiên tỉnh giấc, ngồi dậy, lại phát bản thân ở giường.

      phải ghé vào bệ cửa sổ, mực chờ Nghiêm Thiếu Hành về ư? Mà bây giờ cả người lại ở giường còn bệ cửa sổ là rèm cửa dày, hoàn toàn che mất tia sáng bên ngoài, khiến biết lúc này là lúc nào

      Cũng may, trông thấy Nghiêm Thiếu Hành.

      ngồi ở bên giường, chắc nhìn , tia sáng trong phòng quá mờ nhạt, chỉ thấy điếu thuốc kẹp giữa đầu ngón tay , đốm lửa nho kia, chớp tắt rọi vào mắt , ánh sáng rất yếu ớt, khiến người ta có loại ảo giác bất cứ lúc nào cũng bị dập tắt, hệt như tâm trạng bất an của giờ.

      Cầm điện thoại lên liếc nhìn thời gian, Hứa Y Nhiên thoáng sửng sốt, “Sao còn chưa ngủ?” Vậy mà bốn giờ rồi, sắc trời bên ngoài hẳn sáng.

      ngủ được.” Nghiêm Thiếu Hành đáp rất đơn giản.

      Bình thường hút thuốc, nên Hứa Y Nhiên cũng chẳng có phải vì lý do hút thuốc , mà cổ họng nghe hơi khàn.

      “Tắm rửa rồi nằm xuống ngủ .” Hứa Y Nhiên xong muốn lôi người dậy, quả thực có rất nhiều lời muốn , nhưng còn hơn ba tiếng nữa, làm rồi, giờ nhất định phải nghỉ ngơi chút.

      Nhưng Nghiêm Thiếu Hành lại bất động ngồi ở chỗ cũ, trái lại trở tay kéo đến bên người.

      Chỉ là bên người thôi, cũng phải ở trong lòng, sau khi kéo người tới, nắm cổ tay , lời nhìn .

      Điếu thuốc trong tay vẫn chưa tắt, tại trong phòng ngủ là bóng tối ảm đạm, cho dù cách gần như vậy, cũng vẫn thấy ánh mắt .

      lúc sau, nghe giọng vang lên trong bóng tối, “ phải công tác vài ngày.”

      Hứa Y Nhiên sửng sốt, theo phản xạ mở miệng, “ tin lời giải thích của tôi sao?”

      em Nghiêm gia rất nhiều, ngoại trừ Nghiêm nghiệt ra ngoài gây dựng nghiệp, những người khác đều dốc sức vì công ty của gia tộc, cũng phân công công việc ràng với nhau.

      Nghiêm Thiếu Hành là người thừa kế thế hệ này, đại đa số mọi tình huống, chỉ cần trấn giữ ở tổng bộ Hoàn Vũ.

      Chương 232: Em ăn cơm, ăn em (8 )
      Cho dù tình huống đặc biệt nữa, muốn tự mình công tác, vậy chắc chắn sớm sắp xếp chu đáo, xuất tình huống đột kích gì.

      Vì vậy lúc nãy Nghiêm Thiếu Hành đột nhiên phải công tác, phản ứng đầu tiên của Hứa Y Nhiên chính là tức giận, cho nên muốn tạm thời rời khỏi vài ngày.

      Nhưng mà…

      “Giải thích gì hử?” nghe được giọng thờ ơ của hỏi .

      “… Chính là tin nhắn tôi gửi cho .” Thái độ của , khiến Hứa Y Nhiên thoáng yên lòng, nhưng phải cho .

      thấy chứ phải nhận được, chẳng qua Hứa Y Nhiên chú ý cách chơi chữ thế này thôi, hơi sửng sốt, mới chuẩn bị mở miệng, đem nội dung tin nhắn trước đó, lại lần nữa.

      Quản tín hiệu có vấn đề hay điện thoại bị trục trặc, hoặc do tìm cớ, giờ những thứ này đều quan trọng, nếu nhận được, giải thích lần nữa.

      Làm vậy rất tốt, giáp mặt trao đổi với nhau, dù sao càng trực tiếp hơn.

      căn bản thấy nét mặt Nghiêm Thiếu Hành, nhưng Nghiêm Thiếu Hành trong bóng tối lại có thể thấy mọi thứ như bình thường, có thể nhìn rất nét mặt của .

      Do đó lúc định , đột nhiên cắt ngang , “Nhiên Nhiên, có phải em hiểu lầm gì ?”

      còn gọi là "Nhiên Nhiên", trước đây luôn cho rằng cách xưng hô này là bằng chứng cho trí nhớ rối loạn của Nghiêm Thiếu Hành, giờ lại làm thở dài hơi.

      “Nhưng tức giận…” Lẽ nào còn chuẩn bị phủ nhận sao?

      Hứa Y Nhiên ngờ thực muốn phủ nhận.

      tức giận.” Nghiêm Thiếu Hành rất khẳng định, hơn nữa chút do dự nào.

      “…” Bình thường chính là vậy, giọng điệu quá cường thế, lại làm người khác cách nào phản bác được, Hứa Y Nhiên cảm thấy bản thân lại , bèn duỗi tay ra, nhón tới vị trí đèn bàn, muốn bật đèn.

      Nếu tức giận, mặt ít nhiều cũng nhìn ra đúng ? Mở đèn, phủ nhận nữa.

      Có điều trong bóng tối, Nghiêm Thiếu Hành nhắm chính xác giữ tay lại, “Tức giận là ngu ngốc.”

      “…” Nhưng bây giờ chỉ số IQ của chồng trước vốn ổn định mà…

      Hơn nữa nếu là Nghiêm Thiếu Hành trước đây, căn bản những lời như vậy.

      “Tại sao phải tức giận chứ?” Trong bóng tối, đột nhiên Hứa Y Nhiên lại nghe Nghiêm Thiếu Hành hỏi câu.

      “Tả Tư Thần…”

      “Thần thiếu?” cắt ngang , “ làm sao hả?”

      Chương 233: Em ăn cơm, ăn em (9)
      Trong giọng của mang theo nghi hoặc, hình như hoàn toàn tại sao ngay lúc này Hứa Y Nhiên lại nhắc tới .

      … Chuyện gì xảy ra? Lẽ nào Tả Tư Thần mấy câu kia với , mà chẳng liên tưởng nhiều sao, còn cho rằng trùng hợp, thực có người có tài nấu nướng ngang ngửa chú Trần ư?

      Quên , trước mặc kệ tức giận hay tức giận quá lớn, mà chịu thừa nhận, tại muốn thẳng thắn ràng hết lần.

      Tâm trạng bất an mấy tiếng trước đó, khiến có đủ bài học, cho dù hôm nay may mắn thoát kiếp, nếu có chuyện gạt , chừng lúc nào đó, dẫn tới tai vạ.

      “Tôi…”

      vừa mở đầu, Nghiêm Thiếu Hành lại cắt ngang nữa, “Ngủ tiếp , 6 giờ lên máy bay, còn phải chuẩn bị chút.”

      Có thể để câu được ! giờ Hứa Y Nhiên biết khi nam nữ chính TV hiểu lầm nhau, tại sao nữ chính phải lãng phí thời gian, lãng phí cơ hội lần rồi lại lần ‘ hãy nghe em ’ rồi…

      Ở thời điểm cấp bách, đầu óc quả trống rỗng, theo bản năng nghĩ tới những lời này.

      Cũng may gắng gượng đè nén kích động, thẳng vào vấn đề… Vô dụng.

      Cả lý trí của cũng vô dụng, vì Nghiêm Thiếu Hành căn bản cho cơ hội mở miệng.

      Sau khi đứng dậy rời , Hứa Y Nhiên chợt nghe tiếng vỡ vụn rất , chẳng qua để ý lắm.

      vừa hé miệng, lần này chữ đều có cơ hội thốt ra, trong miệng bị vật gì đó lắp đầy, hương vị ngào ngạt êm dịu tràn ngập trong miệng… là chocolate.

      Cũng may thể tích chocolate lớn lắm, tuy phát hơi mơ hồ, nhưng vẫn có thể được.

      Ngay sau đó, trong miệng lại tiếp tục bị lấp thêm viên…

      Lần này, Nghiêm Thiếu Hành lên tiếng, “Nhiên Nhiên, thực tức giận.”

      Có gì tức giận chứ?

      Vốn do lừa người ta tới bên cạnh mà, lần kết hôn đó, rồi lần dọn về nữa.

      luôn luôn xem là chuyện ngoài ý muốn xuất trong cuộc đời , trong lòng có người thích, vẫn biết chứ.

      Ngày hôm sau sau khi dọn về, lần đầu tiên vào phòng sách của , mượn máy tính dùng, chắc chắn là tìm tin tức của Tả Tư Thần, chuyện này cũng biết chứ —— hồi trung học để ý lâu tới thế, lúc đối mặt tới việc liên quan với Tả Tư Thần có bộ dáng gì, đều mồn .

      Cái gì cũng biết cả, giờ chẳng qua biết chuyện tới Tả thị hỗ trợ thôi, biết mỗi ngày mang bữa sáng cho Tả Tư Thần thôi, cũng có gì, đúng ?

      Chương 234: Em ăn cơm, ăn em (10)
      thực tức giận, chẳng qua chỉ muốn rời khỏi đây vài ngày, muốn bình tĩnh chút.

      ———————

      Người khác công tác chẳng qua chỉ công tác, còn Nghiêm Thiếu Hành công tác, lại y như mất tích vậy.

      Tối hôm sau sau khi rời , Hứa Y Nhiên tăng ca về nhà, thời gian đến trạm xe điện ngầm tương tự như mọi ngày.

      Làn gió vào buổi tối đầu hạ êm dịu sảng khoái, có người tản bộ, bên cạnh chiếc ghế dài còn có cặp tình nhân thấp giọng trò chuyện, trước mắt là bầu khí nhàn hạ, nhưng chẳng ai tụ họp chỗ, cũng chẳng thấy người đàn ông rất đẹp trai rất khí chất kia đứng ở đó, trông thấy vợ lại cười phấn khởi.

      Trước đó bên Nghiêm nghiệt xảy ra chuyện, Nghiêm Thiếu Hành bận đến sứt đầu mẻ trán, nhưng vẫn bớt chút thời gian gọi cho , thực ra mỗi lần đều rất gấp gáp, chỉ có thể cho biết sao, sau đó vội vàng cúp máy.

      Nhưng hai ngày nay, chưa hề liên lạc với , bất kể là phương thức liên lạc gì cũng chả có.

      Đứng ở lối ra trạm xe điện ngầm, Hứa Y Nhiên do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn lấy dũng khí gọi cho .

      Sau ba tiếng, điện thoại kết nối, bên kia dường như bề bộn nhiều việc, có người dùng loại ngôn ngữ nghe hiểu tranh luận gì đó, có lẽ quá vội, nên xen lẫn vài câu tiếng Trung và tiếng .

      “Chuyện gì?” giọng Nghiêm Thiếu Hành đột nhiên vang lên.

      Vừa nghe hỏi thế, dũng khí được thổi phồng nửa ngày giống như bong bóng vỡ tung, vù vù vù xẹp xuống.

      “Tôi… tôi muốn dọn về vài ngày.”

      Hứa Y Nhiên xong cũng thấy hối hận, quả thực từng lướt qua ý nghĩ này, trong nhà quá lớn, mặc dù bây giờ biết chỗ này có hệ thống an ninh nghiêm ngặt, chẳng hề lo vấn đề an toàn, chính ở nhà còn cần sợ, nhưng chỉ cảm thấy gian lớn thế kia mà có mỗi mình , loại cảm giác trống rỗng ấy, khiến rất khó chịu.

      Hơn nữa phòng thuê cách công ty càng gần… Nhưng gọi điện thoại phải muốn chuyện này.

      “Tôi là…” Lời giải thích còn chưa ra, Nghiêm Thiếu Hành đồng ý, “Được.”

      “…” Dũng khí lại mất rồi.

      Hứa Y Nhiên chán nản gục đầu xuống, bụng lời đều nghẹn trở về, “Vâng.”

      Con người thực rất kỳ lạ, kết hôn với Nghiêm Thiếu Hành chỉ ba tháng, Nghiêm Thiếu Hành vẫn lãnh đạm với , cũng cảm thấy khó chịu, thấy thái độ như vậy, cũng cảm thấy có nhiều lời có can đảm .

      Nhưng giờ, khi dọn về chưa tới tháng, ràng lý trí luôn nhắc nhở bản thân, Nghiêm Thiếu Hành bây giờ có tốt với rất nhiều nữa, đều là bởi trí nhớ rối loạn, thể xem là , nhưng đợi Nghiêm Thiếu Hành thực lãnh đạm với rồi, rốt cuộc thể thích ứng nổi.

      [​IMG]
      [​IMG]

      Chương 236: Em ăn cơm, ăn em (12)
      Chẳng qua rất tin tưởng tính an toàn ở tiểu khu này, Hứa Y Nhiên mình chạy bộ trong sân, xung quanh đều im ắng đến mức có tiếng người, cũng cảm thấy sợ.

      Nhưng đôi khi, im ắng quá, cũng phải chuyện tốt…

      chạy chạy, đột nhiên nghe được tiếng thét chói tai, “Á —— “

      Tiếng thét khủng khiếp đó biến đổi, thanh được gửi tới sau cùng, giống như bị người ta bóp cổ, như loại thanh vỡ vụn từ cổ họng bị người ta cứng rắn nắm lấy.

      Đêm khuya yên tĩnh nghe được tiếng thét này, Hứa Y Nhiên thực dựng cả tóc gáy.

      Sợ đến mức chân đều nhũn ra, da đầu đồng loạt tê rần, cũng chẳng biết xảy ra chuyện gì, co cẳng chạy vào trong, ít ra bên trong có thể an toàn hơn.

      cách cánh cổng ngôi nhà cũng xa, chạy hơn mười bước là có thể vào cửa, nhưng chỉ trong hơn mười bước đó, ràng nghe được tiếng kính vỡ.

      Sau đó, hệ thống an ninh mới được kích hoạt, phát ra tiếng chuông báo động sắc bén.

      Trong lòng hoàn toàn nguội lạnh, nhưng vẫn chạy về nhà, sau khi đóng cửa mới hít sâu hơi mở tất cả công tắc an ninh —— mặc dù biết có thể dùng được.

      Tiểu khu này hệ thống an ninh được lắp đặt thống nhất, bình thường mà , nếu có người sẵn sàng dùng cách bình thường tiến vào biệt thự, chuông báo động lập tức reo lên.

      Nhưng vừa ở trong sân, nghe rất ràng, sau khi tiếng kính vỡ nhà hàng xóm vang lên, chuông báo động mới bắt đầu reo.

      Tuy rằng chưa từng hỏi Nghiêm Thiếu Hành, nhưng nghĩ cũng biết, loại kính cửa sổ chắc chắn phải loại thông thường, lần đập, ảnh hưởng quá lớn đến nó…

      Là cao thủ mới có thể vượt qua hệ thống an ninh, lẻn vào biệt thự ư?

      Vậy hẳn phải có cấp bậc như sát thủ chuyên nghiệp rồi… Thân phận mỗi hộ ở tiểu khu này đều hiển hách, chọc phải cấp bậc như sát thủ chuyên nghiệp, cũng có gì lạ.

      Nhưng ngờ lại để gặp phải, hơn nữa giờ trong nhà chỉ còn mình

      Trái tim Hứa Y Nhiên sắp nhảy khỏi lồng ngực, dám bật đèn, đứng bên cửa sổ, xuyên qua đường may của tấm rèm, cẩn thận nhìn xung quanh.

      Hóa ra ngôi nhà gặp chuyện may đối diện nhà .

      Trước đó cho tới bây giờ chưa từng gặp qua chủ nhân ngôi nhà, bình thường quá để ý chuyện linh tinh thương trường, nên nhân ra chủ ngôi nhà ấy là ai.

      Chỉ là giờ, nam chủ nhân ngôi nhà đó xuất , thái độ kiên quyết cho phép báo cảnh sát, còn dám đuổi bảo vệ tiểu khu .

      Chương 237: Em ăn cơm, ăn em (13)
      Có lẽ bảo vệ sợ chọc tới nhân vật lớn đến thế, bèn khuyên bảo vào câu, mới bất đắc dĩ rời .

      Nhưng chuyện này liên quan đến an toàn của các hộ khác, bọn họ chẳng dám quá xa, bèn đứng ngay cổng nhà Nghiêm Thiếu Hành.

      Đội trưởng đội bảo vệ trực ban bận gọi điện thoại, hoặc là liên lạc với thủ trưởng.

      Người lẻn vào nhà hàng xóm kia, chừng còn ở trong tiểu khu, tiện tay cũng có thể tập kích nhà , biết giờ cách an toàn nhất, chính là rời khỏi biệt thự này.

      Nhưng muốn rời khỏi, nhất định phải qua cái sân đó.

      Cách đây mấy tháng, Hứa Y Nhiên lần nữa cảm thấy sân trong biệt thự lớn khủng khiếp tới vậy, bóng tối phía sau vườn hoa, góc chết sau lưng bóng cây… Đếm hết xó xỉnh có thể giấu người, e rằng vừa ra cửa, bị tên sát thủ kia bắt .

      Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên rung lên.

      Trước khi ra ngoài chạy bộ, sợ bản thân bỏ sót cuộc gọi của Nghiêm Thiếu Hành, nên mang điện thoại ra ngoài

      Ban ngày ở công ty, chuyển điện thoại thành chế độ rung, tối về nhà cũng quên đổi lại, giờ điện thoại này đột nhiên rung ở trong túi, như có người chạm vào , vốn thần kinh căng thẳng làm Hứa Y Nhiên suýt nữa thét chói tai.

      Tay thoáng run rẩy, lấy di động ra, chuẩn bị cắt đứt cuộc gọi, sau đó điện cho Nghiêm nghiệt hoặc Nghiêm Thiếu Huân xin giúp đỡ.

      Nhưng điều khiến khiếp sợ là, người gọi tới vậy mà là Nghiêm Thiếu Hành.

      còn cho rằng mình nhìn lầm, sửng sốt nửa ngày, ngay cả chuyện ‘trong sân có thể có sát thủ’ cũng nhanh chóng quên mất, sau đó mới chợt bừng tỉnh, nhận điện thoại, “Alo?”

      “…Em sao thế?”

      Bởi vì hơi hòa hoãn trong chốc lát, nên giọng Hứa Y Nhiên khôi phục ít, cũng run rẩy, chỉ vì thần kinh bị kéo căng, nên giọng cũng căng thẳng, nghe the thé hơn ngày thường chút.

      khác biệt khá như vậy, cũng giấu được lỗ tai Nghiêm Thiếu Hành, vốn có lời khác muốn , nhưng giờ chỉ quan tâm có xảy ra chuyện hay thôi.

      Hứa Y Nhiên gạt , thành khai báo chuyện ngoài ý muốn bên này, sau khi nghe xong, Nghiêm Thiếu Hành im lặng lúc.

      Trái tim Hứa Y Nhiên lại treo lên rồi.

      Đương nhiên bắt đầu từ lúc nghe được tiếng thét chói tai, trái tim vẫn treo đấy, nhưng lúc Nghiêm Thiếu Hành gọi tới, gần như quên mất sợ hãi ban nãy.

      Chẳng qua chỉ im lặng trong chốc lát… cảm nhận được sợ hãi, thực ra có gì đáng sợ ư?

      Trước đó là căng thẳng cực độ, trái tim như bị người ta siết chặt trong tay, sinh mạng treo lơ lửng, mà giờ là uể oải tới cực điểm, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy nặng nề như loại gánh nặng.

      Chương 238: Em ăn cơm, ăn em (14)
      Hai loại cảm giác khó chịu này giống nhau, hoặc… là Nghiêm Thiếu Hành này chỉ im lặng trong chốc lát khiến cảm thấy càng khó chịu.

      Hứa Y Nhiên ý thức được, thực ra thời gian chỉ có nửa phút…

      Chẳng qua đôi khi, vì quá sốt ruột muốn nghe được đáp án, mà chờ đợi có vẻ như đặc biệt dài đằng đẳng.

      Nửa phút sau, giọng Nghiêm Thiếu Hành vang lên, “Hệ thống an ninh trong nhà là do hai tự tay lắp đặt, cửa nhà có… ký hiệu của bạn hai để lại, chẳng ai dám xông loạn vào nhà chúng ta đâu, cũng chẳng ai xông vào được.”

      Có lẽ vì để an tâm, đoạn văn này Nghiêm Thiếu Hành cực kỳ nhanh.

      Sau đó mới khôi phục giọng điệu bình thường, “ bảo người qua đó với em rồi, đừng sợ.”

      “…Vâng.”

      Nghiêm Thiếu Hành luôn luôn rất kiên trì rất cưng hiều như bảo bối kia hình như trở lại rồi, Hứa Y Nhiên cầm điện thoại, thậm chí có chút nghi ngờ bản thân có phải sợ đến mơ hồ , bắt đầu xuất ảo giác.

      Điện thoại của Nghiêm Thiếu Hành vẫn chưa cúp, nghe được gọi cho Nghiêm nghiệt, bảo dẫn người qua đây.

      Nghiêm nghiệt tới rất nhanh, sau lần trước muốn đón người đến nay, đây là lần đầu tiên Hứa Y Nhiên gặp .

      Mà lúc xuất ánh mắt hung ác tàn nhẫn, người đầy sát khí, vai còn khiêng người ngừng giãy giụa vặn vẹo, hình tượng này hệt như tội phạm vậy, dọa Hứa Y Nhiên càng hoảng sợ hơn.

      “Chị ba, bên ngoài có người trông chừng, chị yên tâm .”

      Nghiêm nghiệt nghe dặn dò của ba xong, biết đêm nay Hứa Y Nhiên bị hoảng sợ, nên những lời này cố gắng dùng giọng điệu hòa hoãn , nhưng dưới trạng thái nổi giận giờ của , có thể bình tĩnh xong mấy chữ này, là nổ lực lớn nhất của rồi.

      Lúc này đây, lập tức khiêng người lên lầu, trước đó Nghiêm Thiếu Hành chỉ sửa chữa hai căn phòng, trong đó phòng của Hứa Y Nhiên ở.

      Chẳng qua Nghiêm nghiệt rất quen thuộc hoàn cảnh nơi đây, trực tiếp bước vào phòng khách kia, ‘ầm’ cái đóng cửa lại.

      Gần như cùng lúc đó, Hứa Y Nhiên chợt nghe tiếng tranh cãi kịch liệt bùng phát trong phòng, trong đó là giọng nữ.

      nghiệt …” Hứa Y Nhiên lo lắng xảy ra chuyện, muốn lên lầu xem.

      Điện thoại chưa cắt đứt, Nghiêm Thiếu Hành cũng nghe được tiếng tranh cãi, lại lên tiếng ngăn , “Em đừng để ý đến nó, sao đâu.”

      Hả? Nghiêm nghiệt bùng nổ trước đó mấy ngày, hai em Nghiêm Thiếu Hành và Nghiêm Thiếu Huân phải còn đích thân tới xem xét sao? Nghiêm nghiệt thực tỉnh táo rồi?

      Chương 239: Em ăn cơm, ăn em (15)
      muốn phản bác, lại nghe được lầu hai truyền tới thanh ầm ĩ, như có người ngã xuống đất hoặc đụng vào tường.

      Xong!

      Nghĩ đến người có thân hình nhắn bị Nghiêm nghiệt khiêng vai kia, trước mắt Hứa Y Nhiên tối sầm.

      Gây ra tiếng động lớn thế này, có bị thương nặng ? chừng chỉ bị thương…

      Chẳng dám nghĩ tiếp, nhấc chân chạy lên lầu.

      Nhưng điện thoại trong tay lại truyền ra giọng Nghiêm Thiếu Hành có chút nóng nảy nào, “Yên tâm , yếu đuối như vậy đâu.”

      Yếu đuối hay liên quan gì đến Nghiêm nghiệt chứ! Giờ người bị thương là nữ sinh khiêng về mà!

      Tuy thấy được tình hình thực tế trong phòng, nhưng thấy qua dáng dấp Nghiêm nghiệt khiêng người vào cửa tỏa đầy sát khí, còn muốn so sánh thử chênh lệch vóc người và sức lực của cả hai ư, Hứa Y Nhiên là người bình thường đồng ý rằng đây chỉ là suy đoán sao?

      Nhưng…

      “Chị ba, có hòm thuốc ?”

      Căn phòng lầu đột nhiên mở cửa, Nghiêm nghiệt chỉ vào vết rách to trán, nét mặt tự nhiên hỏi .

      Chỗ bị đụng trán rỉ máu, khi sắp xuống mắt, tùy ý đưa tay lên quệt, mí mắt gần đó lập tức tràn ra mảng đỏ nhàn nhạt, làm tôn thêm gương mặt nghiệt tiêu chuẩn của , tản ra loại hấp dẫn nên lời.

      Nhưng bây giờ chẳng ai cố tình thưởng thức những thứ này, Hứa Y Nhiên kinh hoàng lắp bắp sắp biết chuyện rồi, “Có, có… tôi gọi bác sĩ tới nhé?”

      cần đâu.” Va chạm ban nãy rất lớn, Nghiêm nghiệt đụng bị thương có thể chỉ có đầu, bởi vì động tác cứng nhắc thay đổi tư thế đứng, mà cứ như vậy, Hứa Y Nhiên cũng mới phát ra, tay phải còn đặt mặt người.

      Hoặc có thể , là che mặt người.

      Người nọ có lẽ chỉ cao tới ngực Nghiêm nghiệt, hình như vội vàng muốn ra ngoài, nhưng Nghiêm nghiệt hé bàn tay to ra, phủ lên mặt ấy, giống như trêu chọc trẻ con vậy, đẩy ấy rời khỏi cửa.

      Người nọ đương nhiên phải phản kháng, nhưng ấy bất chấp di chuyển qua bên kia, tay Nghiêm nghiệt lập tức đuổi theo.

      Giằng co lúc, Hứa Y Nhiên cũng chẳng nhìn người kia có dáng dấp thế nào, chỉ thấy khe hở giữa ngón tay của Nghiêm nghiệt lộ ra hàm răng trắng, hình như muốn cắn Nghiêm nghiệt, chẳng qua người đàn ông bị cắn có chút phản ứng nào, còn đè ấy xuống, cố ý ức hiếp người mà.

      “Chị ba?” Đợi lúc thấy hành động của Hứa Y Nhiên, Nghiêm nghiệt bèn gọi .

      Chương 240: Em ăn cơm, ăn em (16)
      “…À, tôi đây.”

      Hứa Y Nhiên yên tâm, lập tức chạy lấy hòm thuốc.

      Tuy sắc mặt Nghiêm nghiệt còn rất hung ác, người còn tỏa ra sát khi nồng đậm, động tác ngăn nữ sinh kia chẳng có chút dịu dàng gì, nhưng suy đoán vừa rồi của Nghiêm Thiếu Hành rất đúng, cho dù tại tâm trạng của Nghiêm nghiệt ổn định, lý trí biết chạy đến quốc gia nào rồi, nhưng chắc chắn làm tổn thương ‘nhóc con trong truyền thuyết nhà ’ đến nay còn chưa thấy mặt mũi thực.

      Di động vẫn chưa cắt đứt, giúp Nghiêm nghiệt xong, Hứa Y Nhiên bèn đặt di động bên tai, mơ hồ nghe được tiếng còi ô tô, “ trễ thế này còn ở bên ngoài sao?”

      “Về khách sạn.” Nghiêm Thiếu Hành đáp rất đơn giản, dường như muốn nhiều về vấn đề này.

      “…Vâng.”

      Sau khi hỏi câu đáp câu như vậy, Hứa Y Nhiên cũng chẳng biết nên gì.

      Trái lại thái độ hôm nay của Nghiêm Thiếu Hành rất tự nhiên, lạnh lùng như hai ngày trước chẳng để ý , “Tối nay ăn gì hử?”

      “Hả?” Câu hỏi rất thường này khiến Hứa Y Nhiên thoáng sửng sốt, thậm chí còn xác định được bèn liếc nhìn màn hình điện thoại.

      Trước đó quá hỗn loạn, còn chưa nghĩ tới, chính là ban ngày có gửi tin nhắn cho chồng trước, nhưng chẳng ai để ý đến cả, giờ thái độ của làm sao hoàn toàn đảo ngược rồi?

      “Vợ?” Đầu dây bên kia, có người đàn ông đột nhiên gọi .

      “Hả?”

      Nghiêm Thiếu Hành khẽ cười, “ cần đáp vội vậy đâu.”

      “…” Ai đáp vội chứ, ràng khiếp sợ mà!

      Chồng trước của hình như thực khôi phục lại dáng dấp trước khi ra khỏi nhà rồi, trong lòng Hứa Y Nhiên nhớ lại chuyện mấy ngày nay, tại phải ra, “Ngày đó…”

      “Đợi trở về hẳn .” Nghiêm Thiếu Hành lại cắt ngang .

      “…” Hứa Y Nhiên buồn bực, còn chưa bản thân muốn gì mà, sao lại ngắt lời chứ!

      Hơn nữa ràng thái độ của trở nên tốt hơn rồi, nhưng vẫn là câu ‘trở về hẳn ’ kia, phải vài ngày sau mới về lận đó!

      Nghiêm Thiếu Hành giống như muốn đổi đề tài này, lại hỏi lần nữa, “tối nay ăn gì hả?”

      “Ăn… á, tối quên ăn rồi!” Hứa Y Nhiên mới nhớ ra.

      “Bé dưa ngốc.” Nghiêm Thiếu Hành cười câu, “ gọi người đưa thức ăn khuya tới.”

      “Đừng.” Hứa Y Nhiên vuốt vuốt cái bụng đói đến xẹp lép, xuống lầu tới trước tủ lạnh, muốn tìm chút đồ ăn, “Tôi mệt quá, muốn ngủ.” xong còn ngáp cái.

      Chương 241: Em ăn cơm, ăn em (17)
      Mấy ngày nay căn bản ngủ được mấy tiếng, tại cơn buồn ngủ tích góp từng chút giống như cùng nhau tìm tới cửa, vây lấy khiến đôi mắt mở hết nổi.

      Lấy hộp sữa tươi ra, Hứa Y Nhiên vừa uống vừa chậm rãi xuống lầu, “Tôi muốn ngủ, cũng ngủ sớm chút .”

      Nghiêm Thiếu Hành khẽ cười tiếng, “Di động hết pin, thay pin , nửa phút sau gọi lại cho em.”

      “Vâng.”

      Báo nửa phút rất chính xác, khi cúp máy, Hứa Y Nhiên còn nghĩ làm sao chính xác thế, nửa phút mà phải lúc nữa.

      Nửa phút, đếm đến số ba mươi, nhưng vào ban đêm yên tĩnh này, thời gian giống như chậm hơn bình thường rất nhiều.

      Đến khi chuông điện thoại vang lên, được nghe giọng trầm ấm của , Hứa Y Nhiên mới ý thức được, mặc dù Nghiêm nghiệt ở ngay căn phòng lầu hai, mặc dù lầu dưới có bảo vệ chuyên nghiệp canh chừng trong vườn hoa, nhưng những thứ này còn kém xa vạn dặm giọng mang đến cảm giác an toàn cho , dựa vào sóng điện truyền tới. Quả thực rất mệt, nhưng mệt đến hồ đồ, người nọ xông vào nhà hàng xóm khiến sợ hãi, chỉ vì có điện thoại của Nghiêm Thiếu Hành kề bên, nên loại cảm giác sợ hãi này mới được quên lãng.

      Lấy điện thoại cách xa bên tai, hai chữ ‘Ông xã’ màn hình này ràng có thể thấy được.

      Sợ nghe điện thoại bị đồng nghiệp hoặc người nhà nhìn thấy, nên chẳng dám lấy tên chồng trước cài trong danh bạ, sửa rất nhiều lần cho ‘người nào đó’, nhưng đều đổi thành ‘ông xã’.

      “Vợ?” Trong điện thoại, người nào đó còn gọi như thế.

      “…” Hứa Y Nhiên chột dạ đặt điện thoại bên tai, cảm thấy bản thân vừa nhìn chằm chằm hai chữ ‘ông xã’ màn hình rất mất mặt.

      Nhớ kỹ bài học từ từ ‘hả’ lần trước, lần này đáp lại, tránh cho còn “Đừng trả lời vội thế.”

      Thoáng chần chờ, mới hỏi , “Chừng nào về?”

      “Nhớ rồi?” Đầu dây bên kia, tâm trạng Nghiêm Thiếu Hành dường như rất tốt.

      “… có!”

      “Vậy là đói bụng?”

      “Vâng.” Cái bụng Hứa Y Nhiên đói, chỉ vì quá mệt, ngay cả ăn cũng lười, uống sạch hộp sữa tươi, sau khi trở về phòng liền ngã lên giường, lười biếng đáp.

      Mà đầu dây bên kia, đột nhiên tuôn ra trận cười to.

      Cười cái gì hả, còn cho phép người ta đói bụng sao… Hứa Y Nhiên nằm sấp lên gối, mơ mơ màng màng ở trong lòng kháng nghị.

      Nhưng tiếng cười kia duy trì liên tục ngừng, cũng chẳng biết Nghiêm Thiếu Hành nghĩ tới điều gì mà cười đặc biệt vui vẻ thế.

      Vị kia của đúng, ‘con’ chồng trước này giống như càng ngốc hơn…

      Mơ hồ ở trong lòng suy nghĩ, Hứa Y Nhiên bỗng dưng vì từ ‘con’ đó mà tỉnh ngộ.

      Câu ‘Vậy là đói bụng’ kia, kết hợp với câu hỏi phía , nghĩa là…

      “Nghiêm Thiếu Hành!”
      Last edited: 27/9/15

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Cn.......cn đóa @LạcLạc ......ngủ nuong hết rồi......vẫn còn tui xé temmmmmmm đưa lên dĩa
      mattroiden2810LạcLạc thích bài này.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Đừng buồn! Cố lên công của thụ! Thụ vào ủng hộ đây :yoyo45: Mà từ chương sau bắt đầu tag luôn tên thụ vào nhé. Chắc ngồi tí buổi trưa là xong hết đống này thui mà.

      Bước đầu cảm nhận về nữ chính sau khi đọc c1, tuy chưa có j nhiều nhưng qua kiểu chn và suy nghĩ t thấy "aaaaa, kiểu nữ chính ta thích aaaa" :yoyo51::yoyo51::yoyo51:
      Nguyễn Thị LuyệnLạcLạc thích bài này.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      T thấy a gắn cái mác "mất trí nhớ" :th_78: này lên quá khôn lỏi ý, cứ thế mà hôn hít ôm ấp ăn ng ta cũng có thể lấy lý do là mất trí nhớ, trong đầu là đôi nhau đến chết :025: nên việc ăn và bị ăn này hoàn toàn đúng lý hợp tình :059:
      BettyLạcLạc thích bài này.

    5. Mizuki

      Mizuki Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      519
      Ủa tức là chị bị thịt qua rồi, ta cứ ngỡ cuộc hôn nhân 3 tháng của hai người chỉ là giấy tờ thôi chứ
      Mà chị cũng mắc cười , tối ngày cứ lo "bổ não" cho hoài à
      LạcLạc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :