1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Chồng Ơi, Đừng Đánh Vợ Nữa - Túy Ca Tửu

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 89
      Tiếng sói tru đỉnh núi vọng về buôn, bản.
      độc về theo dãi ánh trăng lung linh huyền ảo trải xuống đồng xanh. Chút rung động bâng quơ mặt hồ long lanh sóng gợn. Trăng chìm dưới đáy sông sâu như nỗi niềm thầm kín của ai người cúi mặt nghẹn ngào.

      Lòng sói bâng khuâng, tình như cánh hạc cuối trời bay. Như áng mây phiêu du bờ bến. Người là cơn gió đông qua vô tình xát lên làn da hồn kinh lạnh lẽo. can đảm, mạnh mẽ, lòng tự tôn bắt đầu ngụy trang che đậy có cảm xúc mong manh dễ vỡ, cho lòng hận thù dễ gì nguôi ngoai.

      - Em rời xa tôi để theo tiếng gọi của trái tim em. Em vô tình chà đạp lên niềm bờ bến của tôi để theo người tấn công người em cách thô bạo. Ừ , em còn nữa. Nhưng có cần phải nhẫn tâm với vậy ? Thà người đến với ai cũng được, ai cũng được nhưng cớ sao cứ phải . kẻ lãng tử như em đủ ôm ấp làn ngọc thể và trái tim em sao? Được lắm. phản bội tôi tàn nhẫn để bỏ tất cả những gì từng xem là duy nhất để sống những ngày tháng như chui nhủi thảm hại như thế cũng đành lòng. Tôi bắt hai người phải trả giá cho hành động nhục nhã của mình. Tôi muốn ai xem tôi là tay hùng hảo hán nữa rồi, vì ý nghĩa cuộc đời tôi biết cũng là lúc em ra , tình của tôi. Khi lý tưởng mất tôi cần những thứ khác nữa, với tôi bây giờ là trả thù bạc ác, khoan nhượng. Loan, hãy chờ đó. Tôi tìm được các người mau thôi.

      Chương 90
      Tịnh xá Ngọc Tín,
      Những cánh sen hồng ngẩn ngơ trước cơn gió vừa ghé qua. Con ếch ngồi nấp mưa dưới tán lá xanh biêng biếc xòe ra như chiếc ô lơn lớn. Mưa bì bõm trút từng hạt nặng nề xuống mặt hồ. Những đàn cá chép, cá rô phi tìm khe trú ngụ. Tiếng mưa rào rào giữa buổi chiều hoang vu lạnh lẽo.

      Ni đứng trú mưa ở căn lều tạm dựng bên cạnh hồ, mênh mang nỗi buồn trong đôi mắt đẹp.

      - Thơ, chúng ta về thôi, trời chiều sương giăng lạnh buốt, thế này dễ sanh bệnh lắm!

      - Cám ơn Tâm. Sao biết tôi ở đây mà ra đón? ngại quá! Vì phiền đội mưa, đội gió vì tôi.

      - Sư cho tôi biết, sư hiểu lòng Thơ lắm đấy!

      - Sư gì về tôi sao ạ?

      - Có, sư Thơ nghiệp duyên chưa dứt. bao lâu nữa bỏ tỷ muội chúng tôi mà .

      - Huệ nhãn của sư mới thâm diệu. Thực ra mấy ngày gần đây tôi rất nhớ con và chồng, tôi cũng có ý nghĩ hoàn tục. Có phải tôi tầm thường lắm Tâm?

      - Thơ vậy thiết nghĩ đúng lắm đâu, Đức Phật dạy chúng ta coi thường bản thân mình. Vả chăng, mối dây oan nghiệt ở đời còn chưa dứt ta phải trả cho hết thôi. Thơ là người có duyên với cửa Phật, ngày nào đó lại về với tỷ muội chuyên tâm tu hành. Như thế cũng tốt vậy.

      - Ây, đến bao giờ con người mới thoát khỏi luân hồi, đến bao giờ mới chấm dứt đau khổ? Nhiều lúc tôi nghĩ rất khờ khạo: Giá như mình là hạt mưa còn tốt hơn hóa kiếp làm sinh linh yếu đuối. Suy nghĩ và cảm thụ là món quà hay là khổ hình tôi vẫn còn chưa thấu hiểu, mới rồi tôi có hỏi sư nhưng sư chỉ mỉm cười như ngài Ca Diếp, gì cả.

      - Thơ cũng có lý. Hạt mưa ngoài kia biết đâu là giọt nước mắt của mình trút xuống thế gian này trong lần hoài niệm.

      - A, Tâm xem chừng là người có tâm hồn nghệ sỹ nhỉ?

      - Trước đây tôi từng là ca sĩ.

      - Ô, trong chùa mình lắm người tài mà tôi biết đấy! (tiếng mưa rào rào) Trời mưa rất lớn, nếu Tâm ngại có thể hát cho tôi nghe bài ?

      - Thơ muốn nghe bài gì?

      - Khi nãy Tâm có quán chiếu về giọt nước mắt là giọt mưa. Vậy hát bài “Ru đời nhé” .

      - Bài đó của nhạc sĩ tài hoa Trịnh Công Sơn.

      - Đúng rồi.

      Mưa vẫn đều đều rào rạt tưới xuống những búp sen hồng, con ếch khi nãy dời chỗ khác trú ngụ. Trời về đêm, sương mù che phủ khắp núi rừng khép. Lạnh và buốt vai hạc gầy guộc. Giọng ca trong trẻo như từng phím ngà lướt theo nhịp bước chân người con lạc về phố thị mưa bay.

      - “Có khi mưa ngoài trời

      Là giọt nước mắt em.

      nương theo vào đời

      Làm từng nỗi... ưu phiền...nnn.”

      - Ngoài phố mùa đông

      Đôi môi em là đốm lửa hồng

      Ru đời nhé cho ta nương nhờ lúc thở than

      Chân nằng nặng hoang mang

      Ta nghe tịch lặng rơi nhanh

      Dưới khe im lìm…mmm…

      ...

      ...

      ...

      ...

      ...”

      Bóng đêm lắng xuống vùng núi non hẻo lánh. Sâu thẳm heo hút những con đường mòn dẫn vào rừng hoang.

      Thấp thoáng những ánh đèn đom đóm thắp thêm chút ánh sáng cho màn đêm tĩnh mịch. Râm rang tiếng côn trùng đồng ca với những lũ ếch nhái hòa thành khúc giao hưởng bốn mùa thấm đẫm hương vị liêu miền sơn cước.

      Căn nhà xinh của đôi trai tài sắc nằm duyên dáng bên dòng suối quanh năm tươi mát; tiếng suối róc rách thầm cho cảnh đêm nay huyền mặc. Ngậm ngùi tiếng sáo ai ru buồn vời vợi.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 91

      - , ngủ được ư?

      - Ừm, hiểu sao lòng hoài thổn thức. cảm giác bất an xâm lấn tâm hồn. Mỗi ngày nhận thấy thay đổi quá lớn trong , sợ trái tim mình trở nên yếu đuối.

      - Cảm nhận của sai đâu người em . Bởi chính em cũng nhận ra điều đó từ nơi xa lắm tâm hồn . Lòng trắc bên trong con thú hoang vùng dậy chống lại đàn áp dã man của quỷ dữ. đừng giấu em nữa, rất vợ mình và muốn tìm ấy có phải , đừng giấu em.

      - Ôi! Ruột gan muốn cũng tự nhiên phơi bày ra trước đôi mắt tinh tế của người phụ nữ tuyệt bích như em. Loan à! thấy có lỗi với em. Ở bên em mà còn tâm nhớ người con khác, vẫn chứng nào tật nấy em nhỉ?

      - Em phải là người đàn bà cao thượng đâu . tưởng em biết ghen hay sao? Có, em ghen nhiều lắm đấy! Nhưng lòng kiêu hãnh trong em bắt buộc em phải dìm những gai góc xuống sâu tận đáy biển lòng để ai có thể nhìn thấy được. Cuộc sống này dạy em phải che giấu bản chất của mình. Nhạy cảm và mong manh như cánh hoa tường vy trước gió. Cũng giống như hoài che đậy bản chất đa sầu đa cảm.

      - Ừm, trông lúc này rất yếu đuối phải em? từ rất lâu rồi đó em, kể từ ngày mẹ mất, đến chị của cũng bỏ về nơi xa thẳm. Kể từ ngày người phụ nữ tàn ác đó bóp vỡ trái tim , ngày ta nghiến nát dưới gót giày cay nghiệt. bỏ lại con người của mình trong quá khứ xa xôi của thời bé dại. Để ngày hôm nay em mang nó trao trả lại cho . Em là vị cứu tin của đó, em biết .

      - Ngay từ đầu em cảm nhận được bóng dáng khác nơi chàng trai hư hỏng đó là , ngọn lửa ấm áp dù cho có gắng lên mình những móng vuốt ghê rợn để hù dọa người đời.

      ánh sao băng quét qua nền trời lung linh huyền ảo mang đến cho nhân gian ước nguyện thành đôi. Những nụ hôn như bão táp ập đến làn ngọc thể mơn mởn xuân tình. Da thơm nồng nàn hương nguyệt, phơi bày những đường nét nghệ thuật thanh tân. Chàng mỗi lúc bạo liệt hơn quấn siết lấy thân thể mềm mại dịu dàng của giai nhân. Dường như lo sợ phải bỏ qua những con đường ngoằn nghoèo nhưng đậm đà men say tình ái nên chàng ngại ngùng hớp hết những giọt mật ngọt môi, da dẻ trắng ngần, nụ hoa và càng thể từ chối vùng đất thơm tho mịn màng đó. Chàng say sưa vẽ vời từng ngón sương mù lên tác phẩm mỹ thuật siêu phàm của thượng đế. Khi cảm thấy rạo rực trào dâng, bức bối đến ngưỡng cần lối thoát, chàng đề nghị.

      - đến lúc đưa con quỷ của vào địa ngục rồi.

      - Ưm. chút nữa , em rất hứng thú. Năn nỉ mà, hãy vì em . Nha !

      - Xin hân hạnh được phục vụ người đẹp, vùng trời bình yên của .

      - Ư... ư...ư...

      - Ồ, thế chứ, có phải rất tuyệt nữ vương?

      - Rất... ơ...rất chi là tuyệt.

      - Vậy bây giờ đến phiên hút mật nhé bông hoa ngọt lịm đường.

      - Ừm, tặng thiên đường luôn đấy.

      Nàng từ từ hé mở vườn trần mát mẻ của mình ra trước ánh mắt rực cháy khát khao mãnh liệt. Đội tinh binh của chàng chuẩn bị khí giới để tràn vào giới cảnh thần tiên cực lạc. Nhịp điệu uyển chuyển như bản giao hưởng tình khi chậm rãi từ tốn, khi dồn dập cao trào. Cuộc chiến vào giai đoạn khốc liệt, vị tướng quân ra lệnh cho tháo đập để dòng nước dồn nén tràn vào thành quách nhấn chìm mọi thứ trong phút chốc. Khoảnh khắc được thở phào nhỏm, sung sướng với chiến công vang dội của mình. Tướng quân cần thở lấy sức sau những giây phút đầy căng thẳng.

      Chương 92

      Dũng tạm thời chia tay nương tử giang hồ của mình về lại chốn đô hội phồn hoa.

      là, thăm hỏi tình hình vợ. Hai là, muốn tìm Linh để lời xin lỗi vì lỡ thất hứa với . Vùng biển yên bình ấp trong lòng những cơn địa chấn mà mức độ tàn phá của nó vô cùng khủng khiếp. Nhiệt độ nung nấu bên trong lòng đất mỗi lúc nén sâu như quả bom nguyên tử đông đặc. Cảm xúc nhớ nhung của con người cũng tương tự như chiếc lá chao nghiêng trong gió. Người đàn ông ngồi bên ghế đá công viên nhặt nhạnh những lá vong vàng rơi rụng. Ký ức theo cơn gió lùa về từng đợt, từng đợt, sâu lạnh tái tê cõi lòng.

      - tên đàn ông biết giữ lời hứa, hãy mắn !

      - Ồ, sao. Em nghĩ gì đâu. Em biết có lý do nên mới đến dự đám cưới của em được.

      - Cuộc sống của em có vẻ thay đổi nhiều, em hạnh phúc và sung sướng hơn tưởng. rất mừng.

      - tìm được Trang chưa?

      - đến gặp em âu cũng vì lý do này. Em vậy hẳn Trang liên lạc với em rồi.

      - Em cũng nôn nóng chẳng khác gì đâu, càng ngày em càng lo lắng biết Trang có xảy ra chuyện gì .

      - Chắc đâu em, vì vợ người thà tốt bụng nhưng phải là người kém khôn ngoan.

      - Con bé dạo này sao . Nãy giờ em băn khoăn biết để con bé bụ bẩm, đáng đâu?

      - nhờ người trông rồi, con bé nhà càng lớn càng dễ thương ai cũng thế.

      - Thích , sau này con em cũng như vậy.

      - Em có rồi hả?

      - Mới mấy tháng à.

      - Chúc mừng. Thế biết con trai hay chưa?

      - Họ con trai.

      - Tuyệt!

      - Bây giờ sống ở đâu? Hình như căn nhà đồi Thạch Môn của có người ở nữa.

      - Với bốn bể là nhà. sống ở vùng đất rất bình yên.

      - Thú vị . Nhưng sao biết nhà em mà tìm hay vậy?

      - Đó là nghề của mà.

      - Phải rồi. Tài đột nhập của là siêu phàm nhất đấy.

      - Ồ, em còn nhớ chuyện đêm đó sao?

      - Làm sao em quyên được, vì đó là kỷ niệm khó quyên.

      - cũng phải. Trông em bây giờ chững chạc, và thấu hiểu nữa.

      - Em từng coi thường vì cách nghĩ về tình quá đối lập với em. Nhưng càng về sau em càng thấy mình sai. phải lấy của em điều gì cả, đó là do cách đón nhận của mỗi người. Trang từng với em: “Tình đôi lúc đứng tách biệt với chuyện đó.” Em cười ấy ngây thơ nhưng chính em mới là người ngây thơ. Cuối cùng đời tùy thuộc ở góc nhìn, góc nhìn thay đổi cuộc đời thay đổi. Em tin vào tình và ông trời phụ lòng em. Bây giờ có chồng rồi nghĩ lại đêm hôm đó mỉm cười thôi.

      - Ừm! Thế nên người ta mới : “Tình bất tử trong giây phút.”

      ...

      ...

      ...

      Những người tình cũ gặp lại nhau cho nhau nghe những hồi ức khắc sâu vào lòng đá cuội. Bài thơ tình lãng mạn được viết chiếc lá thu theo gió tìm đến bên ai. Dòng sông kỷ niệm ghi dấu hẹn thề là những bước chân bâng quơ, và thời gian trôi chầm chậm, khắc khoải vô bờ. Bây giờ mọi mường tượng xưa cũ chỉ còn là cánh nhạn cuối trời mây, là dòng lưu bút trong nhật ký. Những hẹn hò từ nay khép lại để từ nay mỗi người mái ấm, gia đình. Khi chiếc dép cùng kích cỡ và màu sắc, khi những mảnh ghép khởi sinh là bức hình, gì níu giữ được chén tình trước sau cũng vỡ. chấp và lì lợm chỉ nuốt thêm ngày cay đắng, đay nghiến và dằn xé nguôi. Tình bắt đầu từ ánh mắt vô ưu và kết thúc khi ta ôm tình nhân vào lòng trong nỗi sợ hãi. Hãy buông tay ra trước khi quá muộn!

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 93

      Trời khuya lành lạnh, ánh trăng giọt xuống rừng trà bát ngát.

      Gió cũng ra chiều lả lơi dòng nước. Những con sóng dạt vào bờ lung lay ngọn cỏ; gợi cho lòng người tâm trạng buồn ơi là buồn. Thơ còn thức, lúc này là 11h đêm rồi; ánh mắt xa xăm, tựa cửa nhìn cảnh hồ man mác sầu vương. Trăng nơi đây quạnh bóng chiếc, hoa lá ru bay mùa thu ảm đạm. Tâm tư tràn kín nỗi niềm nhớ thương ray rứt. Bờ mi cảm nhận sâu sắc cái lạnh rát sương khuya ngấm vào da thịt. Nỗi đau của lúc này có khác chi vết khứa bén ngọt của dao lam rạch lên trái tim. Cái cảm giác nhói buốt đó đâu dễ phai sớm chiều. Nó trú ngụ trong sâu thẳm tâm hồn nhạy cảm, mong manh. đưa tay ra hứng những giọt vàng rơi bên thềm, nhưng giọt nào muốn nương tựa vào lòng bàn tay tháp bút xanh xao. Ô hay, trăng cũng biết kén chọn, cũng hiểu giờ phút này ni chỉ biết chuyên tâm tu hành rời xa những ô trược đời thường.

      - Tâm, sao chưa ngủ , thức khuya quá tốt cho sức khỏe đâu.

      - Khi nào Thơ ngủ tôi mới chịu khép mắt.

      - Đừng Tâm thức đọc sách cho tới sáng nhé.

      - Còn Thơ có khi nào lại đứng ngắm trăng đến khi có tiếng gà gáy chơi vơi nhỉ?

      - Tôi có tâm nên mới vậy Thơ à! Nhiều lúc tôi thầm ước được như . Chỉ hai chữ thôi: “vô ưu”.

      - Thơ nghĩ tôi là người như vậy ư? Lòng tôi có phải là mặt hồ thu tĩnh lặng. Điều đó tôi hiểu hơn ai hết Thơ à.

      - vậy Tâm là tín đồ của ưu phiền đó sao? Nhưng tôi chưa bao giờ thấy Tâm ra chiều buồn bã hay than thân trách phận.

      - Cái gì cũng có mặt ưu, mặt khuyết của nó cả thôi. Nỗi buồn như ánh trăng kia phơi bày ra giữa thế gian lắm nỗi đọa đày, như thế lần rồi lại thôi. như mầm bệnh quái ác từng ngày ỉ ăn dần, ăn mòn những tế bào sinh học của tấm thân yếu ớt này.

      - Tâm từng bao giờ chưa?

      - từng Thơ à!

      - Tâm xinh đẹp và tài hoa như vậy hẳn người Tâm phải kiệt xuất lắm nhỉ?

      - Người đó đẹp trai và rất nam tính.

      - Cá tính chắc nổi bậc giữa muông người phải Tâm.

      - Người đó là lãng tử giang hồ khét tiếng.

      - Thế rồi tình của hai người đến nỗi bế tắc trở thành thông lệ của những cuộc tình dang dở nhân thế này hay sao?

      - Lãng tử Thơ biết rồi đó, người như áng mây giang hồ biết đâu là bờ bến; còn tôi vẫn thầm khi ước nguyện bến đỗ bình yên. Chàng đa tình còn tôi trước sau vẹn lời thề. người rồi, trót phải khắc ghi sâu tận tim hồng chẳng dám phôi pha.

      - vậy lòng Tâm vẫn còn ôm ấp hình bóng chàng lãng tử. Tâm cũng tài giấu được biết bao ánh mắt tò mò với cuộc đời nghệ sĩ của mình. Chắc sư cũng biết được mối tình này đâu Tâm nhỉ?

      - Sư biết đấy Thơ à, tôi vào chùa bao lâu số sư tỷ biết chuyện.

      - Theo như tôi quan sát thấy tính cách Tâm phải là người hay phơi bày đời tư của mình.

      - Đúng thế đó Thơ. Khi mới vào chùa tôi rất kín đáo, dè dặt chuyện tình cảm của. Tôi tu âu cũng bởi vì tình, và để người ta biết được chuyện riêng của mình cũng chỉ chữ tình. Tôi xuống tóc tu mà hồng trần chưa dứt, vẫn thầm thương trộm nhớ người xưa. Có những đêm lạnh buốt tâm can tưởng chừng ngày tận thế đến với cõi đời bất hạnh của mình. Tôi nặng nề góp nhặt từng mảng ký ức đau đớn nguôi. Cứ nghĩ đến người đó là nước mắt tôi như mạch nước ngầm tuông chảy. Giọt lệ người khác chảy xuôi chứ với tôi chảy ngược. Mỗi lần như vậy Thơ cảm được cái nhức nhối như dầm trong tim tôi đâu. Ai bảo rằng kỷ niệm có răng nanh, làm người khác đau. Kỷ niệm đôi lúc che giấu những lưỡi dao găm chờ đợi cơ hội bất thình lình đâm đằng sau lưng ta. cơn mưa, chút nắng chiều vàng, giọng bâng quơ hay cánh chim bay cuối trời càng làm kỷ niệm nặng thêm cảm xúc bùi ngùi xót xa.

      - Cũng phải thôi. Tâm là người có tâm hồn nghệ sĩ. Trái tim có tần số nhạy cảm rất cao nên cảm nhận nỗi đơn trống trải cũng sâu sắc hơn người bình thường.

      - Chính vì cái gọi là bình thường đó đưa tôi mỗi ngày đến gần hơn vực thẳm. thông minh sáng suốt như ngọn nến mỗi lúc tàn lụy theo lửa trầm uất, chán nản bể khổ cuộc đời. Tôi tìm đến vòng dây oan nghiệt nhưng thay vào đó tôi hận chính dòng máu của mình. Hận người bỏ rơi tôi sau khi cạn chén tình say. Vì hận người nên tôi quyết trả thù, và cách trả thù ngu ngốc nhất đời là hủy hoại chính bản thân tôi. Thơ có tin ? Tôi từng phạm trọng tội với cha mẹ người sinh ra tôi, ban tặng cho tôi hình hài đẹp đẽ. Phải vậy, tôi từng tự tay kết liễu phận hồng nhan của mình. buổi chiều u ám tháng 7 cách đây 4 năm về trước, sư và tỷ muội đồng môn tá hỏa khi phát ra tôi nằm bên vũng máu, với vết cứa rất sâu cổ tay. Tôi dùng dao lam để cắt đứt huyết mạch sống vốn linh thiêng, quý hiếm của mình.

      - A Di Đà Phật!

      - Trong cái rủi có cái may, nhờ biến lần đó mà tôi ngộ được rất nhiều điều. Tôi cảm nhận sâu sắc hơn giá trị của cuộc sống, của đức sinh tồn. lần mà tôi đủ can đảm cắt đứt mối tơ tình oan nghiệt. Cũng lần mà tôi thấy được trí huệ phi phàm của sư .

      - Trí huệ phi phàm của sư ?

      - Tôi còn nhớ như in lúc tôi từ bệnh viện trở về, còn trong quá trình điều dưỡng sau khi bị mất máu nhiều. Sư gọi Tịnh lại, chính tay sư đưa cho Tịnh thứ mà tôi bao giờ dám quên.

      - Đó là thứ gì vậy Tâm?

      - đừng sốc nhé! Thứ đó là “thịt bò”.

      - A Di Đà Phật! A Di Đà Phật! lẽ sư muốn phá giới luật?

      - Đúng là như vậy. Vì tôi mất máu và cơ thể suy kiệt nghiêm trọng nên sư mới phạm vào giới luật. Sư dặn dò Tịnh xong mới với các tỷ muội đồng môn. Rằng tội nghiệp sư tự gánh lấy, và dặn dặn lại với các tỷ muội phải giữ nghiêm giới luật trừ những trường hợp cần kíp như lúc này mới chấp nhận phá luật để cứu người. Rồi sư giảng cho mấy tỷ muội cùng nghe câu chuyện tổ Huệ Năng chấm nước thịt ăn rau luộc. Ai nấy nghe xong niệm chấp cũng theo lời màu nhiệm, bớt muôn phần.

      - Ôi, Phẩm chất của sư mới đúng chân thực học. Rất đáng khâm phục.

      - Thơ vào chùa mình, được sư bao bọc che chở, ấy chứng tỏ Thơ có phước lắm đấy!

      - Hỏi ngại. Nhưng hỏi tò mò chịu nỗi. Tâm ở bên sư lâu rồi có biết chút gì về xuất thân của sư ? biết sư tu từ hay sau này mới nương nhờ cửa Phật?

      - Tôi được nghe mấy tỷ hoàn cảnh xuất thân của sư cũng tương tự như chúng ta vậy.

      - Tức là sư cũng từng và từng bị bội phản?

      - Thơ thấy trong thư phòng của sư sao?

      - Phải rồi, sư rất hay viết thư pháp và câu thơ sư hay viết nhất là câu thơ của Trích Tiên Nhân Lý Bạch viết về mối tình của Lý Long Cơ và Dương Quý Phi

      trời nguyện làm chim liền cánh.

      Dưới đất nguyện làm cây liền cành.

      - Chính phải lòng sư đó.

      Chương 94

      về Hậu, sau tháng đám cưới của em họ Phương Linh ta cũng lấy vợ.

      Nhưng cái tình sâu bọ với em vẫn chịu nguôi ngoai chút nào. Cũng đành ngậm ngùi mà thôi. Vì Linh vẫn thể tha thứ cho hành động đồi bại ngày nào của ông họ. Thà như chấp thuận làm chuyện đó như đối với Dũng còn có thể chấp nhận được. Đằng này hề muốn vậy chút nào, trắng ra đó là hành động vô cùng đen đúa mất dạy ai có thể chấp nhận. Giả đò thân quen, em em rồi tận dụng thời cơ ăn tươi nuốt sống người ta. quá thể!

      Hậu có mặt mũi nào để di dự đám cưới của Linh nên đành phải giả bệnh để tránh tiếng. Tất nhiên vợ chồng Thắng và Linh biết rất bộ mặt và thứ tình cảm bệnh hoạn của người biến thái này nhưng tuyệt đối giữ kín thể tiết lộ cho bất kỳ ai trong dòng họ biết. Nhưng khốn nỗi những bí mật kiểu như vậy giống như làn khói thể cất giấu trong cái nhà kho đầy chỗ hở. hiểu bằng cách nào đó Thảo, vợ trẻ của Hậu lại biết được cái bí mật tày đình đó. Trông thấy chồng héo hon tiều tụy vì người xứng đáng để , Thảo vừa ghen vừa chua xót, cay đắng cho hoàn cảnh bất hạnh của mình. đành biết chuyện chồng mình làm bậy phải biết có lỗi thay chồng , đằng này ấy còn đổ cho mọi chuyện oan nghiệt kia là lỗi của Linh. ta cho rằng chính Linh quyến rũ, dụ dỗ chồng của ta. Chính Linh mới là đứa loạn luân loạn lý chứ phải chồng của Thảo.

      - có thôi cái bộ dạng thảm bại đó hay ? Hãy với tôi thằng đàn ông.

      - biết cái quái gì? Tôi Linh và chỉ là món nợ phiền phức của tôi thôi nên đừng có mà lên mặt nghe chưa?

      - Đồ con bò! vậy mà nghe được à. nên nhớ chúng ta làm đám cưới rồi đấy! Để tôi nhắc lại cho hiểu: Chúng ta là vợ chồng. Còn con đó chỉ là con đĩ biến thái thôi.

      - câm miệng lại con đàn bà kia, tôi cấm được bôi nhọ Linh. Nếu ...

      - Nếu sao hả? là gì tôi đây? Đánh tôi chắc. Có giỏi cứ thử xem.

      Trước thái độ hung dữ và thách thức của Thảo, Hậu tức lộn ruột nhưng dám động tay, động chân. ta sợ làm Thảo điên lên phơi bày tất cả những chuyện xấu xa trong quá khư của ra trước mọi người. Như thế quả thực sống bằng chết, mà người chịu thiệt nhất chẳng ai khác ngoài người con , đó là em họ hận đến thấu xương.

      - giỏi lắm!

      - Hừ, đồ hèn mạt, suốt đời mãi là thằng vô dụng. Xui xẻo cho tôi mang dòng máu của .

      - Cái gì cơ? bảo mang dòng máu của tôi là sao?

      - tôi có thai với rồi chứ sao nữa, đồ khùng.

      - Bao lâu rồi? Sao cho tôi biết sớm.

      - Biết sớm để đưa tôi phá à, còn lâu.

      - Mấy tháng rồi? Tôi hỏi mấy tháng rồi?

      - 4 tháng.

      - Ôi, khốn khổ. Tôi căn dặn là phải giữ gìn sao bất cẩn thế hả?

      - còn cái giọng đó, chính đêm đó say như thằng điên vật tôi ra giữa nhà hành tôi cách cuồng bạo khiến hạ thể của tôi đau ỉ suốt cả tuần liền còn trách tôi. Chắc khi làm cái chuyện đồi bại với con đó cũng thái độ vậy nhỉ?

      - Câm...mmm ngay..yyy!

      - Tôi muốn mất thời giờ đôi co với nữa. Tôi sinh con ra và nuôi nó nên người mặc cho thương nó hay ?

      Thảo bỏ để lại Hậu mình với tâm trạng mấy tốt đẹp. Vừa bị nỗi đau tình hành hạ, vừa bị vướng phải gánh nặng to như núi thái sơn đè lên người. Cảm giác sống chung với người mình hề thương khủng khiếp. Nay lại sắp phải mang thêm trách nhiệm của người cha. Cuộc sống rơi vào chỗ bế tắc, chán nản nên Hậu thường xuyên rơi vào bất ổn tâm lý, dễ trầm uất và hay cáu gắt. ta ngã người xuống ghế như vật thể vô hồn.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 95

      Hai vợ chồng Thắng và Linh từ ngày lấy nhau về sống rất hòa thuận.

      Họ đúng là cặp trời sinh. Từ những điều vụn vặt nhất trong cuộc sống cũng cho thấy cả hai đều rất hiểu tính nhau. Chính vì rất tâm lý như vậy, lại cộng thêm tình tha thiết cho nhau nên mái ấm gia đình của họ đầy ấp niềm lạc quan, phấn khởi và hạnh phúc tràn trề.

      Lại thêm mẹ chồng Linh là người rất hiểu chuyện, thương con dâu như con đẻ của mình nên áp lực chuyện mẹ chồng nàng dâu là hề có như trong phim ảnh lẫn ngoài đời.

      Nhưng về quá khứ bí mật của Linh hai vợ chồng thống nhất với nhau nên giấu mẹ tốt hơn.

      Trời xui đất khiến thế nào biết Thảo lại ghé nhà Linh gọi là để thăm hỏi em xinh đẹp giàu có. Người ta thăm hỏi phải ôn nhu, vui vẻ mới phải nhưng đằng này thái độ của Thảo lại rất ngạo ngược, mặt hầm hầm lửa giận.

      - làm ơn buông tha cho chồng tôi.

      - Ơ hay! Chị Thảo, chị bị làm sao vậy? Có chuyện gì rồi sao chị?

      - đừng có giả nai nữa. Cái chuyện động trời đó tôi biết rồi.

      - Chị... em...

      - Chị chị em em gì với . Lừa chồng người ta vào rọ cũng gớm lắm! Vậy mà tôi từng đánh giá rất cao.

      Câu của Thảo làm Linh nhớ lại những hình ảnh ám ảnh đêm hôm đó. Cứ tưởng quá khứ tàn ác kia lùi vào sâu dĩ vãng nhưng nay nó lại bị đánh thức. vết thương vẫn chưa khép miệng thể nguôi quên được. Trống ngực đánh thùm thụp, nỗi bất an lo lắng xâm chiếm tâm hồn. Giờ đây Linh rất sợ khi phải đối diện với là mọi người biết được quá khứ xấu hổ của . Cả dòng họ nghĩ gì về , điều đáng quan tâm hơn nữa là chồng bị ảnh hưởng uy tín từ chuyện này. Tội nghiệp cho ấy và cả mẹ chồng của nữa, liệu bà ấy có chấp nhận hay ? Dù biết hề có lỗi.

      - Chị Thảo, chuyện này chỉ mỗi chị biết thôi hay sao?

      - sợ phải phanh phui nó ra hay hả? Như vậy tôi càng phải cho mọi người biết về chuyện này.

      - Em xin chị. Em lạy chị! Chị làm ơn cứu đời em, nếu chuyện này mà mẹ em và dì biết đại gia đình mình bị rạng nứt mất.

      - Biết thế khi xưa đừng làm.

      - phải lỗi của em.

      - A, vậy ý là chồng tôi có lỗi hoàn toàn trong chuyện này. con gà mặt dày nhất mà tôi biết đấy.

      - Chị Thảo, chị làm ơn ăn cho đàng hoàng; chị biết phép cư xử đừng trách tôi vô lễ.

      - Coi kìa, mạnh mẽ đấy nhỉ? Thế mẹ chồng đâu rồi? Tôi muốn chuyện này trước mặt mẹ chồng của .

      - Chị quá đáng.

      - Sao, lo lắng chuyện xấu của mình bị bại lộ à?

      - Nếu chị làm như vậy bản thân chị và Hậu cũng bị tổn hại đấy.

      - dám hù dọa tôi.

      - Em hù dọa ai cả, em chỉ đúng những gì cần phải thôi.

      - Được. Vậy tôi chứng minh cho thấy có thứ gì tôi dám làm cả. Để tiêu diệt kẻ thù của mình tôi sẵn sàng chết chung với người đó.

      - Chị biến khỏi nhà tôi ngay! Cút ngay!

      Thảo vẫn giữ thái độ hách dịch đứng lên lời từ biệt rời khỏi nhà Linh. Thảo vừa Linh té quỵ xuống nền nhà, ôm bụng đau đớn, quằn quại. Rồi ngất lúc nào chẳng biết. Vừa may mẹ chồng chợ về trông thấy con dâu mình bị động thai nên hốt hoảng chạy gọi hàng xóm đến giúp đỡ đưa Linh bệnh viện.

      Chương 96

      24/04/2015 - Xem:17

      - Bác sỹ, vợ tôi có nguy hiểm ?

      - Tạm thời có gì nguy hiểm nhưng tốt nhất nên để ấy bị xúc động mạnh nữa.

      - Bác sỹ bảo vợ tôi bị xúc động mạnh ư? Nhưng chúng tôi sống rất hạnh phúc với nhau kia mà. Tâm trạng ấy những ngày gần đây cũng có biểu bị mất thăng bằng, liệu có nhầm lẫn gì thưa bác sỹ!

      - chuyện với vợ mình thử xem. Với kinh nghiệm của tôi 99,99 % nguyên nhân do ấy bị xúc động mạnh nên mới ra vậy.

      - Được rồi. Cám ơn bác sỹ.

      Thắng rất lo lắng cho tình hình sức khỏe của hai mẹ con Linh. Chẩn đoán của bác sỹ làm băn khoăn khó hiểu. ràng Linh sống với rất hạnh phúc, nhưng nếu chẩn đoán của bác sỹ đúng sao? Vậy khoảng thời gian từ trưa đến chiều có điều gì xảy đến với người vợ mang thai của ?

      Linh nằm giường bệnh, hơi thở của trông rất nặng nề, mệt mỏi. Lời đe dọa của Thảo cứ đeo bám bên tai . Mắt Linh khép hờ, nỗi bất an mỗi lúc xâm lấn cõi lòng vốn dĩ rất nhạy cảm của . Trông bộ dạng của vợ như vậy Thắng biết có chuyện xảy ra.

      - Vợ nằm nghỉ . Lúc này khoan hãy .


      - Chồng ơi! Chắc em chết mất.

      - Bình tĩnh lại nào. Có ở đây đừng sợ.

      - ta dọa ra tất cả.

      Vậy là những suy đoán của Thắng sai. có chuyện xảy ra nên Linh mới đến nông nổi này. Nhưng rốt cuộc vợ gặp ai? ta đó là người nào? Và ra tất cả là tất cả điều gì? Đó là những câu hỏi trong đầu Thắng lúc này. Rồi với đầu óc nhạy bén vốn có của mình bắt đầu nhận ra vấn đề nghiêm trọng của biến cố mà vợ phải chịu đựng.

      - ta vẫn còn đeo bám làm phiền em sao?

      - à, lần này lại là vợ ta.

      - Chị Thảo ư? Chị ta biết chuyện đó rồi ư, nhưng bằng cách nào?

      - Em biết, khi chị ta ra những điều đó em như người vừa bị trúng mũi tên vào giữa trái tim vậy.

      - Chị ta làm gì em, nhất định bỏ qua nếu đó là hành động vô nhân tính.

      - Còn hơn thế nữa. Chị ấy chà đạp lên phẩm hạnh của em, chị ấy làm em đau đớn sống bằng chết. Người đàn bà đó muốn công khai chuyện của đồi bại mà chồng chị ấy làm với em cho tất cả mọi người cùng biết. Em phải làm sao đây , lỡ như...

      - có điều đó xảy ra, em hãy tin ở . Chị ta chị hù dọa thôi.

      - Xem thái độ của chị ấy phải chỉ hù dọa đâu à.

      - Hừm, lại có người xấu tính vậy sao? Nhưng vợ chồng mình đâu có thù oán gì với nhà chị ta đâu. Nếu người căm thù phải là chúng ta mới đúng, mình bỏ qua, tha thứ rồi mà còn làm vậy thử hỏi còn gì trơ trẽn hơn nữa.

      - Em nghĩ rồi. Cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, chi bằng ta cứ để mọi chuyện tự nhiên, nếu chị ta muốn làm việc ác đức như vậy chúng ta ngăn cản được thôi chấp nhận vậy. Em chỉ sợ ba mẹ chúng ta chịu đựng được biến lần này thôi.

      - Em đúng. Điều gì đến đến, chúng ta thể ngăn chặn cứ thuận theo chiều gió vậy. Về ba mẹ chúng ta em cũng đừng lo lắng quá! Việc đáng quan tâm đến lúc này là sức khỏe. Em phải khỏe mới có thể yên tâm làm việc, yên tâm nghĩ cách giải quyết vấn đề của hai chúng ta. Hứa với là được lo nghĩ quá nhiều về chuyện này nữa.

      - Em hứa với chồng lo nghĩ nữa.

      - Ngoan lắm vợ ! Chuyện cỏn con này chúng ta vượt qua thôi.

      Linh nắm chặt bàn tay ấm áp của Thắng. cảm nhận rất niềm hạnh phúc khi được người che chở bảo vệ. Người đàn ông mạnh mẽ và đầy bản lĩnh đó là chỗ dựa vững chắc cho tất cả phương diện về tinh thần và thể xác.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 97

      Ngày hôm sau Thắng tìm đến nhà Hậu, hai vợ chồng họ chuyển về sống ở thủ đô;

      người ta có thể đoán ra được ý định của Hậu khi cứ nằng nặc đòi sống xa gia đình để được gần Linh về khoảng cách địa lý.

      Nhà của hai vợ chồng Hậu xếp vào hàng khá giả, đồ sộ và giá trị như những căn biệt thự sân vườn nhưng cũng khang trang đến nỗi tồi tệ như những khu ổ chuột hôi hám, bẩn thỉu.

      - A, sao hôm nay rồng lại đến nhà tôm thế này?

      - Tôi có chuyện muốn với vợ chồng hai người đấy. xong tôi .

      - Lâu ngày chú mới đến thăm ông này, vội vã thế coi sao được.

      - Chú Thắng, thế sao chú cùng tiên nữ đến đây? Tuy tôi là phụ nữ nhưng cũng thầm ghen với chú đó chú Thắng. Vợ chú tuyệt vời!

      - Cám ơn chị! Nhờ phúc của chị mà vợ tôi rất khỏe. Hậu hình như chưa biết chuyện gì nhỉ?

      - Ơ, xảy ra chuyện gì hả chú Thắng?

      - Linh mới phải vào bệnh viện.

      Được Thắng cho biết Linh có chuyện thái độ của Hậu tỏ ra quan tâm, lo lắng rất . Với Hậu, Linh là vầng trăng bao giờ Hậu có thể với tới được nhưng thứ tình cảm chiều đó vẫn luôn tồn tại ở ta. bất kỳ người phụ nữ nào có thể thay thế được Linh. Người của mình gặp cố biểu cảm xúc ràng thể giấu được.

      - Trời ơi! xảy ra chuyện gì... Linh làm sao rồi... ở bệnh viện nào???

      - hãy hỏi chị Thảo ấy, chị ấy biết hơn ai hết.

      - Nè chú Thắng, chú định đổ tất cả lỗi lầm cho tôi sao?

      - Nếu phải chị đe dọa Linh ấy có bị như vậy ? Vợ và con tôi mà có chuyện gì chị yên được với tôi đâu.

      Thái độ tức giận của Thắng khiến Hậu sửng sốt.

      - Chú bảo sao? Vợ tôi làm gì để Linh phải nhập viện?

      - Người đàn bà tốt bụng của đến nhà tôi hù dọa là phơi bày ra cho thiên hạ biết chồng của mình làm ra những chuyện tốt đẹp gì với em họ. cũng thừa biết tính cách của Linh rất coi trọng sĩ diện, chị ấy làm vậy có khác nào lột sạch đồ của ấy rồi đem trưng bày ở viện bảo tàn. Và cả nữa, chị ta muốn đưa vào tù đấy.

      Hậu tái người khi nghe Thắng đến vết thương ngày cũ của mình. Bao nhiêu cái xấu xa phút chốc phơi bày ra tất cả. Đứng trước mặt Thắng, Hậu cảm thấy xấu hổ vô cùng.

      - Có phải làm vậy người đàn bà gian ác kia?

      - Đúng như vậy đó sao? Bây giờ bênh vực người khác để hạ nhục vợ mình ư?

      - là quá đáng. Chuyện của tôi tự tôi giải quyết bận phải can thiệp, đừng tưởng tôi dám bạo lực đối với .

      - hù tôi đó hả? vào tù giống như lời chú Thắng đấy. Tôi bắt các người phải sống bằng chết. Cử thử động vào tôi xem.

      - còn là con người nữa rồi. Rốt cuộc Linh có thù oán gì với ? Lỗi nằm ở tôi, tôi với bao lần rồi, hãy để cho Linh được yên.

      - Hừ, cũng chính vì như vậy mới làm tôi ra nông nổi này. chỉ quan tâm đến mỗi ta, coi tôi là gì? Tôi sống chẳng khác gì con chó cảnh trong nhà. Tôi có khác gì là đồ vật giải trí, là nô lệ tình dục cho . Tất cả cũng tại con đó mà ra, nếu có nó chúng ta có đến hoàn cảnh như ngày hôm nay hả? Trước đây rất tôi, nhưng từ khi làm cái chuyện loạn luân đó với nó tôi chỉ là cái mụt thừa của . Tôi hận các người, tôi có chết cũng ôm các người cùng chết.

      - dám!

      “Chát”

      Hậu tát ngay vào mặt Thảo.

      - Á, đánh tôi, vì nó mà đánh tôi???

      - Nếu còn cứng đầu biết cư xử, tôi ...

      Thấy thể hay Thắng vội can thiệp.

      - Thôi đủ rồi, hãy dừng lại ! Có chuyện gì từ từ động tay động chân.

      - Tôi cần chú phải bênh vực bảo vệ, các người là những kẻ đạo đức giả, được lắm! Vì các người đẩy tôi đến đường cùng, đứng trách tôi vô tình nhẫn tâm.

      Thảo đứng lên bỏ , thái độ củ ấy ràng cho thấy: ấy rất thù hận, sẵn sàng làm mọi thứ để trả đũa.

      Chương 98

      Sau khi Loan bỏ tổ chức của mình để theo tiếng gọi con tim.

      Nhân cơ hội đó Minh thâu tóm toàn bộ quyền lực băng đảng vào tay mình. Y cũng bị bất ngờ khi thành công vượt ngoài sức mong đợi khả dĩ của y, cứ tưởng phải phen ‘máu nhuộm sơn hà’ mới thống nhất được ‘giang sơn’ Thanh Long Bang, nào ngờ cần dùng binh tốt cũng có thể chiến thắng con phượng hoàng lửa.

      -Ha…ha…ha…ha. Đàn bà rốt cuộc cũng chỉ là đàn bà. Đái qua ngọn cỏ.-Minh cười thỏa chí, tay liên tục phếch lên đùi mình.

      -Chúc mừng huynh!-Trắng rất ôn nhu.

      -Tất cả cũng nhờ vào mưu mẹo của đệ cả thôi. Dùng sức mạnh tình để hủy diệt đối phương là đòn đánh hiểm hóc nhất mà ta từng thấy đó. Đúng thay, dao có thể dùng để thái thịt bò nhưng cũng có thể dùng để kết liễu sinh mạng đáng quý của con người.

      -Đành rằng chúng ta thành công như diều gặp gió, như đồng hạn gặp mưa rào. Nhưng đệ vẫn còn lo ngại diệt cỏ diệt tận gốc gây họa về sau đó huynh.

      -Ý của đệ là muốn khử luôn hai đứa ‘gian phu dâm phụ’ đó sao?

      -Làm việc lớn phải có cái đầu lạnh huynh à!

      -Ta có kế này rất hay.-Minh nhíu đôi mày lại ra vẻ mình là kẻ đầy bản lĩnh, mưu mẹo.

      -Có phải là mượn sức đại bàng làm thịt đà điểu huynh?-Mắt của Trắng lóe lên tia nham hiểm của con chuột ác tinh ranh.

      -Chỉ có đệ là thấu tận ruột gan ta. Đúng vậy. Ta muốn lợi dụng nốt quân cờ cuối cùng này vào mục đích của mình.

      -Huynh muốn mượn tay đại ca Phong trừ khử bọn kia, gà cáo đánh nhau ngư ông đắc lợi?

      -Đằng nào bọn nó đều phải chết cả. Nếu con Loan và thằng Dũng đời nhà ma ta trừ được hiểm họa. Bằng như, đại ca Phong thất bại dưới tay chúng chúng ta bớt mối phiền toái về sau khi phải săn hổ già, nhân cơ hội này chúng ta thâu tóm luôn băng đảng Bèo Lục Bình của đại ca Phong gầy dựng thế lực tiến tới chỗ thống nhất giang hồ, làm bá chủ thiên hạ. Khi đó ta là minh chủ còn đệ là phó minh chủ dưới người mà vạn người, thiết nghĩ cả kiếp này đệ có nằm mơ cũng ngờ tới đâu nhỉ?

      -Ý của huynh rất hợp với ý đệ. Lần này huynh đệ ta thu được mẻ cá vàng rồi. Ha…ha…ha…ha.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :