1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Chồng Ơi, Đừng Đánh Vợ Nữa - Túy Ca Tửu

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 57

      Trở lại địa bàn của Loan, nhân vật xuất bất ngờ là ai mà khiến vui lắm vậy.

      Đó là Dũng . Vừa được thả ra là đến ngay chỗ của .


      - Em định xử thằng này như thế nào???


      Loan đỏ mặt biết sao.


      - Đại ca ơi! Cứu em. ấy định “lặc” hai “hòn bi” của em đấy!


      - Nè thằng kia, có hòn thôi sao lại quá lên thế hả???- Loan gắt lên.


      - À, vậy em cứ cho thi hành . thích xem người ta thiến lợn lắm!


      Gã thuộc hạ thân cận của Dũng xanh xám mặt mày:- Đại ca ơi! đùa đấy chứ???


      - đùa với chú mày làm gì. Để từ nay về sau chừa thói mê . Kha...kha...kha...kha...


      - Đại ca, đừng đùa nữa mà. Cứu em với! - năn nỉ.


      - cứu thằng “phản bội” như chú. Em à, cắt của nó !


      - Bay đâu! Làm như lời ấy.- Loan ra lệnh cho đàn em.


      - Đại ca! Thôi đủ rồi, đừng chọc em nữa mà. Em sắp đái trong quần rồi đấy!


      ôm bụng cười bò khiến Loan và đám tay chân ngạc nhiên. vừa cười vừa : - Thôi, thôi, em tha cho nó , dỡn như vậy là đủ rồi.


      Gã thuộc hạ của thở phào nhỏm.


      - Chuyện này là sao hả ???- Loan tròn mắt.


      - Thực ra, tất cả những chuyện này đều nằm trong kế hoạch của . Thằng em này của rất trung thành chứ như em nghĩ đâu. Thằng cóc già cho người mua chuộc nó nhưng nó nào theo bọn kia. Nó theo kế hoạch của tương kế tựu kế đưa cả đám kia vào tròng. Kế hoạch của thành công được, phần lớn nhờ vào tài diễn xuất của nó đấy!


      - ra chuyện tên láu cá này đòi ngủ với em cũng do bày nó bậy sao?- Loan truy xét.


      - Ờ... đ...


      “Rầm”- Loan đập tay xuống bàn,- Bọn bay, bắt hai kẻ “lừa đảo” này giam lại cho tao. được lệnh của tao được cho chúng ăn uống gì hết. Hừm, các người tưởng đây là chỗ nào mà bày trò đùa dỡn như con nít vậy hả???- Loan hầm hầm lửa giận.


      Dũng và tên thuộc hạ trung thành của mình tái người, ngỡ ngàng trước thái độ của Loan.


      Chương 58

      Thắng trở về nhà với niềm vui khôn tả.

      ta gặp được đối tượng mà mình ưng ý, với niềm tin chắc chắn rằng: Linh là người vợ trong tương lai của mình. Thắng thể hiểu được vì sao ta lại có suy nghĩ “xa vời” như vậy. Nhưng trực giác mách bảo cho biết, nửa còn lại của xuất , thành công hay thất bại trong lần này tùy thuộc vào bản thân nữa thôi. Bấy nhiêu va vấp trong tình trường đút rút cho những kinh nghiệm quý báu giúp xây dựng đời sống hôn nhân mỹ mãn, hạnh phúc.


      - Mẹ, con về rồi.- Thắng vừa mở cửa bước vào nhà chạy vội ra nhà bếp tìm bà Vân.


      Bà Vân chế biến món mì xào, thấy con vừa về hớn hở ra mặt mới hỏi:- Hôm nay, con có chuyện gì mà vui thế?


      - Vui lắm mẹ ơi! - Thắng cười tít mắt. Dùng tay bóc sợi mì trong đĩa cho vào miệng nhai.


      - Cái cậu này, vẫn chứng nào tật nấy. Hễ vui lên là còn ý tứ gì nữa.- Bà Vân mắn đứa con trai độc nhất của mình.


      - Hì hì, chỉ có mẹ là hiểu con nhất thôi. - Thắng ôm diệu dàng đôi vai mẹ.


      - Chuyện gì cho mẹ nghe thử?


      - Từ từ rồi mẹ biết thôi.


      - Cậu còn bày đặc bí với mẹ nữa sao? Chưa mẹ biết rồi.


      - Mẹ biết ạ?- Thắng có vẻ ngạc nhiên.


      - Tôi đẻ cậu ra, thân nuôi cậu lớn bằng ngần này chẳng lẽ chút tâm tư của cậu tôi lại biết. Có phải cậu gặp được nào ưng ý rồi ?- Bà Vân dí ngón trỏ vào vần trán của đứa con cưng.


      - A, mẹ tài .


      - Nhưng đó là nhân viên công ty của con hay khách hàng?


      - Là khách hàng mẹ ạ. - Thắng cười bí .- Hôm nay mới gặp lần đầu nhưng con có cảm giác rất gần gũi. ấy cần con giúp đỡ.


      Bà Vân lo lắng trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười động viên tinh thần của con mình:- Ừm, mẹ cũng mong con sớm tìm được đối tượng ưng ý, để mẹ nhanh có cháu bồng. Vậy đó chắc là xinh đẹp và có cá tính lắm con mẹ mới say mê nhỉ?


      - Dạ, con có ấn tượng tốt với ấy. Thực ra, phần cũng bởi ấy rất đáng thương mẹ ạ.- Thắng lắng giọng, trầm buồn.


      - Đáng thương ư??? Nhưng con mới gặp ấy lần đầu sao vội kết luận như vậy?


      - Trời phú cho con mẹ năng khiếu đặc biệt. Giao tiếp lúc với người phụ nữ con biết ngay ấy gặp trục trặc về tâm lý. ấy là đẹp, rất nhạy cảm và yếu đuối. Con thể đứng nhìn cuộc đời người ta vào bế tắc như vậy được.


      - Và con quyết định giải phóng cho ấy?


      - Dạ, con biết mình thuộc về ấy. Con đổ lỗi cho tình sét đánh đâu nhé! Con cũng phải vì mong muốn mẹ sớm có cháu nên mới đến quyết định này đâu, mẹ hiểu cho con mà đúng mẹ?


      - Ừm. Mẹ hiểu con mẹ còn ai hiểu nữa. Nhưng mẹ nhắc nhở con, làm gì làm, nhưng mọi việc phải biết giới hạn nghe con.


      - Dạ, con nghe lời mẹ.


      - Con phụ mẹ dọn bát đũa lên, hôm nay mẹ có nấu món canh khoai tây mà con thích ăn nhất đấy.


      - Hura… mẹ là nhất.- Thắng sung sướng reo lên như đứa trẻ.
      Nhược Vân thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 59
      Hai “thầy trò” Dũng bị giam trong nhà kho tối tăm, ẩm thấp. Chuột bọ nhung nhúc trông phát tởm.

      - Trời ơi! Mình tính sót nước rồi đại ca ơi! Phen này chết cả lũ rồi. Lòng dạ đàn bà hiểm ác mà.- Gã thuộc hạ rên thôi.

      - Sĩ (tên cún cơm của gã “thái giám”) à! Mày đừng làm tao rối trí nữa có được ? Tao cũng ngờ lại rơi vào hoàn cảnh này đâu, cứ tưởng…

      - Ôi, đại ca biết giờ muốn rồi. Đúng là hồng nhan họa thủy mà, ngờ em mới thoát được nạn “hoạn quan” nay lại dính phải nạn “ma đói” rồi.- Sĩ ngồi dựa lưng vào tường, tâm trạng bất lực.

      - Mày yếu đuối vậy hả thằng kia. Càng khó khăn phải càng giữ vững ý chí, khóc lóc có cứu được mày ra khỏi đây hả? Mau cùng tao nghĩ cách thoát thân, đứng lên nhanh!- nạt tên thuộc hạ.

      - Đại ca, em cạn kiệt sức lực rồi. hơn ngày chúng ta được ăn uống rồi đó. Cổ họng em sắp rách ra rồi đây này.

      - Tao thấy giọng mày còn dẻo lắm mà.

      - yên lành đại ca chọc giận ả làm gì. Còn bắt em bậy nữa. Bây giờ ngủ với ả cũng chẳng được mà phải ngủ với chuột đấy.

      - Đúng là đầu óc ngu si tứ chi phát triển. Mày tưởng chúng ta thua cuộc rồi sao. Ván cờ chưa kết thúc chưa được gì đâu con ạ. Nếu tao đoán nhầm, nàng ta đến đưa chúng ta ra thôi.

      - Đại ca bảo sao ạ??? Đại ca còn mơ tưởng ả đến cứu em mình ra ư??? Thôi, chờ mong ả em thà chết còn hơn...

      “À hèm!...ừm... ừm”- Giọng Loan đằng hắng ở bên ngoài.

      rất khẽ vào tai Sĩ:- Thế nào? Tao đúng chứ?

      - lẽ đại ca là thánh ư???- Sĩ vui mừng vì nghĩ mình sắp được cứu.

      - Hãy tin ở tao thằng ngốc ạ.- cốc đầu tên thuộc hạ.

      Dũng vọng ra:- Em đến để gặp mặt lần cuối đúng ?

      - Hừ, có vẻ gan lì cóc tía nhỉ? Hình như sống cần ăn uống phải.

      - Con người ai chẳng cần ăn uống. Nhưng với bỏ cho chết đói cũng đáng, dù sao đó cũng là do tự chuốc lấy. nghĩ cho cảm xúc của em, trước khi chết chỉ mong em tha thứ cho .

      Loan ở bên ngoài cười tủm tỉm:- “ ấy, đúng là “ngố” mà. Mình chỉ đùa chút thôi vội tưởng .”

      - À hèm... Cũng vì biết hối cải nên tôi phạt tội chết. Nhưng muốn ra khỏi đây phải quỳ lạy van xin tôi may ra tôi động lòng trắc .

      - Thứ cho thể làm theo ý của em được.- trả lời lạnh lùng.

      Loan tức giận hầm hầm:- Tại sao..ooo??? Bộ muốn sống nữa ư?

      - . Con kiến còn muốn sống .

      Tên thuộc hạ ở bên cạnh rất :- Đại ca, điên rồi sao??? Xuống nước với ả chứ!

      liếc mắt ra hiệu cho Sĩ câm miệng lại.

      - Hừ, sĩ diện hão cho chết.- Loan tàn nhẫn.

      - phải sĩ diện, đó là lòng tự trọng. Cũng vì em cả thôi.

      - Vì tôi á??? có nhầm ???

      - muốn em quen biết với kẻ quỵ lụy tầm thường. là em quyến rũ , có thể làm tất cả mọi thứ vì em. Nhưng để em trở nên tầm thường làm được.

      Loan thích thú lắm trước câu đểu của . nguôi giận nhưng vẫn làm bộ kiêu hãnh:- Thôi được, nếu có lòng xem trọng tôi cũng nên đối đãi cho tử tế chút.- Loan quay sang đám đàn em ra lệnh:- Thả bọn họ ra. Cho ăn bữa tử tế rồi để mặc họ đâu .

      - Em muốn phải rời xa em sao??? làm được.

      - Thôi , vợ và con ở nhà chờ đấy. Tôi đùa nữa đâu, duyên nợ giữa tôi với coi như chấm dứt từ đây đường ai nấy .- Loan bất cần.

      - lẽ nào như vậy. Có khác gì em dùng dao lam rạch vào trái tim đâu. Nó làm tim máu và đau đớn vô cùng.

      - đúng là con chim sơn ca mà.- Loan bật cười.

      - Em à! Hãy hứa với . Là để được ở lại với em đêm hôm nay. Hay ít ra cũng cho phép được đến thăm em mỗi khi nhớ em chứ. Tội thân chắng khác gì con chim sẻ bị bắt rồi vặt trụi lông quăng ra giữa trời đông giá lạnh... ... hức hức hức...

      - Thôi đủ rồi đó “ông bánh đúc” kia, cái lưỡi của ông đúng là xương mà. Ông xem phim tình cảm nhiều quá rồi đó.

      Sĩ lắc đầu ngao ngán:- “Ôi mẹ ơi!Trong hoàn cảnh này mà còn tán được. Em phục sát đất rồi.”

      Chương 60
      Phải khó khăn lắm Linh mới thoát khỏi đeo bám của Hậu để đến nhà hàng Xuân Nguyên gặp Thắng.

      - Chào !

      - Chào !- Thắng đứng dậy kéo ghế cho Linh.

      - cũng galant gớm nhỉ?

      - Có vẻ “hình thức” nhưng là thói quen mong hiểu cho.

      - Tôi sinh ra và lớn lên ở ngoại quốc nên những nét văn hóa đẹp này tôi rất trân trọng.- Linh cười duyên dáng.

      - Hì hì, may mắn cho tôi vì làm cảm thấy khó chịu. Phải rồi, gọi món !- Thắng chuyển cho Linh bảng thực đơn.

      Linh xem qua, rồi ghé tai phục vụ . phục vụ mỉm cười gật đầu. Linh quay sang hỏi Thắng:- gọi chưa?

      Thắng liền đó với phục vụ:- Tôi cũng gọi như ấy.

      - Dạ, hai chị đợi cho lát ạ.- phục vụ ôn nhu.

      - Thắng nè, theo người phụ nữ cần phải làm gì khi bị người đàn ông mà mình thích đeo bám suốt ngày?- Linh chủ động đặt câu hỏi trước.

      - Là chàng bữa trước sao?- Thắng hỏi lại.

      - Ừm. Đến được đây tôi phải khổ sở lắm để cắt đuôi ta.

      - phải tôi có cách giải quyết, nhưng tôi với được.- Thắng nhấm nháp ly rượu vang,- dùng ít chứ?

      - Cám ơn ! Tôi dùng sau. Tôi tò mò về lý do thể cho tôi lời khuyên.

      - Chắc nghe câu chuyện người thợ săn bắn hổ rồi.

      - Có thể tôi nghe qua, nhưng nó có liên quan gì đến chuyện mà chúng ta ?- Linh chăm chú nhìn vào khóe môi đẹp lạ lùng của Thắng.

      - Người thợ săn thấy con hổ chuẩn bị vồ lấy con nai. ta rút súng ra. “Pằng”, thế là con hổ đời. ta khoái lắm vì mình vừa giết được con hổ dữ cứu con nai yếu thế thoát khỏi hiểm họa. ta hí hửng về, đường gặp người tiều phu. Người tiều phu mới hỏi : Sao lại vui sướng như vậy? thợ săn vỗ ngực đáp rằng: mới bắn chết được hổ giải cứu cho con nai tội nghiệp. Người tiều phu lắc đầu với : Này kia, vừa giết chết bốn con hổ đấy. Người thợ săn thanh minh: Làm gì… tôi chỉ bắn chết có con thôi. Người tiều phu tiếp lời: vừa bắn chết con hổ mẹ kiếm thức ăn nuôi ba đứa con . giết mẹ chúng nó, phải giết luôn chúng nó là gì. thợ săn nghe xong rụng rời tay chân. Từ đó về sau bao giờ săn nữa, và cũng từ đó bao giờ can thiệp vào những chuyện vốn dĩ cứ để tự nhiên tốt hơn.

      - Hì, ra vậy nên mới cho tôi lời khuyên. sợ làm tổn thương người khác có đúng ? đúng là bồ tát. Nhưng ví tôi là hổ tôi giận đấy nhé!- Linh trêu Thắng.

      - giận tôi đâu. Vì tôi đúng mà.- Thắng chọc lại Linh.

      - A, dám!

      - Sao nào? Để xem làm gì được tôi.

      - Ha…ha…ha…ha- Linh cười rất sảng khoái, lâu rồi mới có lại tràng vui lớn như vậy.

      - Nè Linh! làm ơn giữ ý tứ cho. Ít ra phải giữ thể diện cho tôi chứ.- Thắng làm ra vẻ nghiêm trọng, nhưng qua ánh mắt có thể đoán được ta trêu ghẹo Linh.

      - đó, đúng là… ha …ha …ha…ha…- Linh cứ cười mặc cho bao ánh mắt chăm chú nhìn mình.

      Thức ăn được dọn lên. Hai người vừa ăn tối vừa trò chuyện vui vẻ.

      - người chuyện rất có duyên. làm tôi rất vui.- Linh khen ngợi.

      - Cám ơn . Nhưng nếu chê tôi tôi cám ơn hơn nữa.

      - Quái lạ! đời này lại có người thích được khen mà thích được chê ư?

      - dám cá . Nếu chê tôi, tôi cười.

      - như ai làm chả được.- Linh liếc mắt, cử chỉ làm Thắng chú ý. cái nhìn đầy cá tính, và thách thức.

      - cũng phải hen.- Thắng nhìn Linh chăm chú.

      - Sao nhìn tôi giữ vậy. được nhìn nhé!

      - Tôi thấy lạ thôi. Có bao giờ ngắm mình trong gương chưa?

      - hỏi kỳ quặc quá! Là con chẳng lẽ bao giờ tôi soi mình trước gương???

      - Thế có nhận ra được điểm đặc biệt nhất người mình ?- Thắng hỏi ngược lại.

      - A, thế là chuyên gia soi đấy. soi được gì khác lạ người tôi, tôi nghe thử?

      - Cái tôi nhìn thấy phải ở hình thể của . Tôi nhìn những nhịp đập trong trái tim nhạy cảm của .

      - đúng là quái dị mà. Lần đầu tiên có người đàn ông với tôi những thứ kỳ cục như vậy đó. Nhịp đập của trái tim mắt thường có thể nhìn thấy sao? tôi nghe xem có đúng ?

      - Tôi thấy trái tim khát khao thương ở có những vết sẹo. nỗi ám ảnh quá lớn khiến nó bị mục ruỗng niềm tim. Tôi thấy vậy biết có đúng ?- Thắng lại nhấm nháp ly rượu vang.

      Linh sửng sốt trước nhận xét của Thắng về . Gã đàn ông chỉ mới gặp lần thứ hai này nhìn thấu điểm mong manh, yếu ớt nhất của . bắt đầu thấy yếm thế và bối rối, chuyện được tự nhiên nữa.

      - … rất tiếc… đoán chỉ đúng chỉ có 10 phần trăm thôi.- Linh lãng .

      - Ờ, từ nay tôi xin bỏ nghề “xăm soi”, hì hì..- Thắng cười híp mắt.

      Kể từ đó, Linh bao giờ dám coi thường Thắng nữa. Với , “con mồi” này quả phải đơn giản để chủ quan lơi là. Nếu khéo, rất có thể phải nếm mùi vị: “xôi hỏng bỏng .”

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 61

      Sau gần 3 tháng thi

      công gấp rút. Ngôi biệt thự mới xây xong vào đúng tháng 7 mưa ngâu. Hai vợ chồng Dũng chuyển về nhà mới sống. mỗi lúc đối xử tệ bạc với vợ hơn. Lúc trước chỉ mỗi khi say rượu mới đánh vợ, nay lúc tỉnh cũng đánh… mà đánh trận nào trận nấy cũng thừa sống thiếu chết. Cứ giây nịt, nắm tay và roi mây quất tới. đặt cây roi mây bảng lớn để “dạy dỗ” cái “con nô láo xược” (cách mà gọi vợ) Cây roi mây này mỗi lần đánh vào da thịt là buốt nhói đến tận tủy, đánh đến thúi thịt chứ chẳng chơi.

      Phương Linh lại đến đồi Thạch Môn thăm bạn, nhân tiện mừng bạn có nhà mới. Vừa bước vào nhà trông thấy bộ dạng thảm hại của bạn. Trang đón tiếp bạn với đôi mắt bầm tím, cổ và tay đầy những vết lằn man rợ.

      Linh giật mình:- Trời ơi! Sao bồ lại ra nông nỗi này???

      - Thôi mà, đừng nhắc đến những chuyện vui nữa. - Trang như người muốn buông xuôi tất cả.

      - cái địa ngục trần gian như vậy mà bồ sống được sao??? Bồ cũng giỏi đấy! được. Mình phải báo chuyện này với chính quyền địa phương nhờ họ can thiệp. Đồ vô nhân tính mà!- Linh bức xúc.

      - Đừng. Mình xin bồ đấy! Mình mệt lắm rồi…- Trang hét lên, rồi sau đó là chuỗi dài nước mắt,- hu…hu…hu…hu…

      - Thôi mà, nín , có mình đây! - Linh ôm Trang vào lòng dỗ dành. Cái cảm giác rạo rực kỳ lạ đó lại xâm lấn khiến nóng rang người.

      - Mình muốn người ta đến bắt ấy. Nếu vậy mình cũng muốn sống nữa đâu.

      - Đến nước này rồi mà bồ vẫn còn si mê như vậy ư??? là con thú chứ phải là con người đâu.

      - Mình mặc kệ, mặc kệ tất cả… mình ấy. Chỉ chữ thôi là đủ rồi.- Trang bất chấp mọi lý lẽ.

      Linh biết có khuyên nhủ bạn khờ khạo lúc này chỉ vô ích nên đành thở dài cảm thương cho số phận hẫm hiu của bạn.

      - Được rồi. Hôm nay mình ở đây đợi ta về để làm cho ra nhẽ, thể để bồ tiếp tục sống như vậy. nguy hiểm đến tính mạng đấy.- Linh kiên quyết.

      - Đừng mà, nếu bồ thương mình làm ơn dẹp bỏ ý tưởng đó . ấy mà điên lên đánh luôn cả bồ đấy. Hơn nữa, khi bồ về rồi là mình ốm đòn ngay!- Trang lo sợ.

      - Khủng khiếp đến như vậy thể ở đây được nữa. Hãy dọn qua ở với mình!- Linh gắng khuyên nhủ bạn.

      Trang lưỡng lự. Nửa muốn , nửa muốn.

      - Đừng suy nghĩ nữa. Bâng khuâng đứng giữa hai dòng nước, chọn dòng hay để nước cuốn ??? Hai mẹ con bồ hãy qua sống với mình thời gian. Cứ coi như thử thách tình của hai người . Để xem có thực thương bồ hay ? - Linh biết lúc này chỉ còn cách đem mồi câu là “tình ” ra dụ Trang mới chịu theo mình.

      - Bồ cũng phải. Mình cũng muốn biết khi có mình ấy hành xử như thế nào? Ít nhất mình cũng tập cho quen cuộc sống có người đàn ông mình .

      - nhiều nữa. Chuồng lẹ trước khi về.- Linh vào buồng phụ giúp Trang dọn đồ, quỳnh con bé Hân lại trong lớp vải dày cho khỏi lạnh rồi bồng theo, viết lá thư để lại “tạm thời” biến khỏi cái địa ngục trần gian mà phải cắn răng chịu đựng mấy năm trời.

      Chương 62
      Dũng về nhà lúc đó gần 12 h đêm.
      gọi cửa mãi mà thấy vợ ra, mãi lúc mới biết cửa bị khóa. Còn con nô ( thường gọi vợ như vậy) chắn chắn “chơi bời” quá phép nên dám mò về. phải dùng chìa khóa riêng để mở cửa vào nhà.

      uể oải ngã phịch xuống ghế sofa, còn chưa hết bực mình vì con nô trông thấy tở giấy được đè dưới cái gạc tàn. bậc dậy vồ lấy lá thư đọc ngấu nghiến:

      - Tạm biệt chồng!

      Em muốn sống những ngày tháng giống như địa ngục trần gian này nữa. Chồng hãy giữ gìn sức khỏe, đừng uống nhiều quá! Buổi tối nhớ mắc mùng trước khi ngủ kẻo bị muỗi đốt. Sinh hoạt phải điều độ và bỏ thuốc … Về phần vợ, chồng cần phải bận lòng nữa. Dù sao chồng cũng muốn vợ và con ở trong nhà làm phiền chồng và “người ấy” của chồng. Cứ thế nhé!

      Vợ của chồng.

      Trang.

      vừa đọc lá thư vừa nghiến răng. Đến dấm chấm câu cuối cùng gầm lên:
      - A…aaa… Con nô kia. Tao giết mày!

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 63

      - Sống với mình bồ cứ tự nhiên như ở nhà vậy.

      Dạo này mình bận nhiều việc nên có nhiều thời gian ở nhà chơi với bồ và con bé được. Đừng buồn nha!- Linh vừa vừa nghịch nghịch dái tai của Trang.

      Trang cười rất duyên. Da dẻ của hồng hào tươi nhuận hơn kể từ ngày dọn về sống với Linh. Con bé Hân sức khỏe cũng tốt hơn nhiều bởi được ăn ngủ ngon giấc. Nó mút chùn chụt nhũ hoa của mẹ, hai tay ôm lấy bầu vú Trang rời.

      - Bồ cho con bé bú bình được rồi đấy!- Linh .

      - Nhưng mình còn nhiều sữa lắm! Cho con bé bú sữa mẹ vẫn tốt hơn, mình đọc mạng thấy vậy. Trẻ em mà bú bình nhiều quá ảnh hưởng đến xương hàm, nhỡ nó bị móm, hay hô răng biết làm sao?

      - Bồ cũng phải. Mình thấy lạ, bồ có ăn uống gì nhiều đâu sao lắm sữa vậy nhỉ?

      - Mình chịu á! Cái đó tự nhiên thôi.

      - Để mình xem thử.- Linh bạo dạng vạch áo, lấy tay nâng bầu ngực căn tròn của Trang lên, ánh mắt chăm chú quan sát từng chi tiết như bác sĩ chuyên khoa phụ sản khám cho bà mẹ. Linh nhàng từ tốn nắn bóp trái “dú sữa” tràn trề của bạn. Chất sữa từ bên trong theo phản ứng tự nhiên chảy ra thành dòng tràn xuống mu bàn tay của Linh.- Mình khâm phục rồi đấy! Với từng này sữa con bé nhà mình chóng béo núc thôi.

      - Hì hì.- Trang cười híp cả mắt.

      - Thôi mình làm đây! Bồ nhớ lời mình dặn nhé! Khóa cửa cẩn thận, coi chừng bọn trộm cướp gần đây manh động lắm đấy!

      - Mình biết rồi nè. Ở nhà mình cũng như vậy đó, thành ra cũng quen rồi, bồ yên tâm mà làm . Mình nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa chờ “chồng là bồ” về đó.- Trang ghẹo bạn mình.

      - Ừa, “chồng” làm đến chiều về với hai mẹ con.- Linh cũng vui vẻ chọc lại Trang.

      Linh khuất rồi mà Trang vẫn đứng dõi mắt nhìn theo. Lòng dậy lên cảm xúc kỳ lạ khiến tim mình đập mạnh.

      Chương 64

      Những cơn mưa thu dầm dề, lê thê…

      Đường xá ướt nhèm nhếch nhác trong tiết trời lạnh lẽo. Mấy mùa mưa gió cứ rồi lại đến, tới hẹn lại lên. Những người “rảnh rỗi” như mới thấm nỗi buồn chán khi nhìn dòng người xe cộ qua lại dưới lòng đường. đứng tựa cửa nhìn qua khu rừng sương giăng mù mịt. Bầu trời màu u ám.

      Sĩ (tên thuộc hạ thân cận của ) trong thấy chủ nhân trầm tư suy nghĩ mới lên tiếng:- Đại ca. nghĩ đến chị Trang ạ?

      bị tiếng của Sĩ đánh thức. Liền quay sang trả lời gã:- Nó dám bỏ tao mà . Có đánh chết tao cũng ngờ được nó làm vậy. Đúng là ngoài sức tưởng tượng mà… thế giới thay đổi…con người cũng thay đổi hết cả rồi…- có vẻ rất xúc động.

      - Đại ca, hãy bình tĩnh lại . Chị ấy về lại với thôi.

      - Tao cóc cần. Nó mà bò về là tao đập chết như con gián liền.

      - Đại ca có tìm hiểu thử nguyên nhân chị ấy bỏ nhà chưa?

      - Mày biết sao???

      - Em nghĩ do đại ca mạnh tay quá đó!

      - Hừ, vợ tao, tao hiểu ai hiểu. Nó bị mắc chứng khổ dâm, thích bị hành hạ. Nếu tao làm vậy nó chẳng có được “hạnh phúc” đâu. Thứ hạnh phúc phải trả bằng đau đớn mày biết ??? Biết ??? Mày tưởng tao thích đánh vợ lắm à! Nếu có những đòn roi của tao nó chết dần chết mòn, cuộc sống của nó còn ý nghĩa gì nữa.

      - Em vẫn chưa hiểu lắm! đời này có rất nhiều sở thích, nhưng thích bị đập em chưa thấy bao giờ.

      - Đó là do mày chưa hiểu đời. Tao và nó là kết hợp hoàn hảo cho nên tao mới lấy nó. Tao thích bạo lực, còn nó thích cảm nhận bạo lực.

      - Vậy là đại ca có tình với chị ấy ạ?

      trả lời câu hỏi của Sĩ mà đánh sang chuyện khác:- Con Phương Linh biến mất tăm dạng rồi sao???

      - Đại ca nhắc đến nó em mới nhớ. Dạo này nó xinh ra nhiều đấy ạ. Từ ngày có người mới...

      ngắt lời Sĩ:- Toàn là bịa đặt, người cái khỉ gì, tao mới là người nó .

      - Đại ca ơi! Lần này em nghĩ lầm ở chỗ nào đó rồi. Nếu nó phải đến chỗ em mình chứ, đằng này nó biến là biến luôn à!

      - Mày hãy đợi đó mà xem. Chỉ cần tao muốn, là nó lại nằm trong vòng tay tao. Nhưng thời gian này tao phải khám phá vùng đất rất mới mẻ mày cũng biết mà. Kha...kha...kha...kha

      Tên thuộc hạ hiểu ám chỉ đến Loan nên cũng cười theo chủ nhân của gã.

      Chương 65

      - Chị Linh ơi! Sếp tổng cho gọi chị đấy! - đồng nghiệp cùng phòng vừa từ bên ngoài vào lại với Linh.

      - Trời ơi! Ngay bây giờ luôn hả em??? Sếp ấy ở đâu???

      - Dạ. Giám đốc ở lầu năm.

      - Ừm. Chị cám ơn em. Bây giờ chị gặp sếp đây, số liệu chị xắp xếp cả rồi, em nhập vào được rồi đấy!

      rồi Linh vội vã ra ngoài.

      Sếp tổng ở lầu năm, Linh mắc “bệnh” sợ thang máy, nên phải leo bằng thang bộ. Phải vận động cơ thể liên tục nên mồ hôi rịn ra đầy người, trông lúc này khác gì vận động viên thể thao xinh đẹp. mang luôn cái hình thể cân đối đầy đặn, trắng trẻo mượt mà, đầy ướt át của mình vào gặp sếp.

      Sếp là chủ tịch trẻ, tuổi đời mới ngoài 30, phong độ đẹp trai, lịch lãm mấy ai bì được. Ở công ty bao nàng nhân viên xinh đẹp trinh nguyên mơ tưởng sếp nhưng sếp vẫn giữ vững hình tượng và uy tín của mình. Mọi người đánh giá sếp như sau: Tài giỏi, đẹp trai, lạnh lùng và bí . Về khoảng bí đúng ! Rất ít người biết mặt sếp, chỉ những lãnh đạo cao cấp của công ty mới được vinh hạnh tiếp xúc với sếp tổng hàng ngày. (t/g: Thế gọi là chân nhân bất lộ tướng đấy.)

      Linh thở hổn hển, (t/g: leo lên năm tầng lầu thở mới lạ)

      Vừa đến nơi Linh gặp giám đốc. cúi đầu chào hỏi:

      - Chào giám đốc ạ!

      - Thôi đừng mất thời gian nữa. Chủ tịch muốn gặp . Hãy vào ngay .- rồi giám đốc nhàng mở cửa cho Linh bước vào căn phòng sạch , sang trọng.

      Sếp nhìn giống như vừa bắt gặp sinh vật lạ:- vừa bị ai đuổi à?- Sếp nhướng mày.

      Linh nghe được giọng quen thuộc. Bất giác giật mình đứng ngây người ra.

      Sếp trông thấy điệu bộ của Linh lúc này quyến rũ. Mới bật cười:- Ha... tiếng đồn quá thực sai nhỉ? Linh của công ty là người “lập dị”... tôi nghe chị em sợ thang máy?

      - Dạ. - Linh đặt tay lên bộ ngực nhô lên xẹp xuống.

      Cử chỉ gợi cảm đó làm sếp “vô tình” bắt được. Bản năng đàn ông lại trỗi lên, nhưng sếp cố gắng kiềm chế lại.

      - Linh, sắp tới tôi có ý định điều về làm thư ký riêng cho tôi. thấy sao?- Sếp nhìn xoáy vào người đẹp.

      - Ơ. Là ??? Tại sao ... tôi, tôi nằm mơ ư?

      - phải nằm mơ đâu mà tôi, chính tôi mơ về đấy Linh à!- Sếp cười, khóe môi đẹp lạ lùng đó lẫn đâu được.

      - Sếp tổng. .- Linh vẫn chưa hết ngỡ ngàng.

      - Cuối tuần này có cuộc họp tôi chính thức thông báo với toàn thể nhân viên. Tạm thời Linh cứ làm công việc của mình, đừng cho ai biết vội.

      - Dạ.- Linh bối rối.

      - cứ làm cho tốt là được rồi. Gặp khó khăn gì cứ với tôi.

      Linh kính cẩn gật đầu.

      - Lần sau cần phải “nghiêm túc” vậy đâu. Cứ tự nhiên thôi. Tôi cũng với luôn, trong công việc tôi rất gay gắt nên phải chú ý cho.

      - Tôi biết rồi, thưa sếp tổng!

      - bỏ hai từ “sếp tổng” , nghe khó chịu lắm! Cứ gọi tôi là được rồi.

      - Dạ! Thắng.- Linh bị phen bất ngờ, hồn vía lên mây, cảm giác như mình ở trong bộ phim vậy.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 66

      Hà Minh tức giận hầm hầm, quát bọn đàn em:- Hừ, bọn bay để thua con đàn bà sao???

      gã râu xồm ra sức biện minh:- Thực ra với mình ả đơn giản, nhưng lần này ả có tên Dũng có lắm quỷ kế làm quân sư nên dễ đối phó thưa đại ca.

      - Biện minh, biện minh... lại biện minh. Bất tài cứ huỵch toẹt ra là bất tài . Tao cho bọn bay biết, nếu giải quyết được ả có ngày bọn tay, và trước tiên là tao bị nó băm ra từng khúc ném cho cá ăn đấy. Cái họa sờ sờ trước mắt đó mà bọn bay thấy hay sao???

      - cả ơi! Có người muốn gặp . - Tên đàn em ở bên ngoài chạy vào bẩm báo.

      - Ai thế?

      - Người này tự xưng là Trắng, từng là thuộc hạ của quan lớn. Gã có chuyện đại muốn bàn với .

      - Là thuộc hạ của quan lớn hả, đưa gã vào đây.

      Tên đàn em trở ra, chưa đầy phút sau trở vào với người nữa. Trắng vừa gặp Minh vui mừng ra mặt.

      - Đệ nghe danh tiếng của huynh từ lâu, nay mới có duyên gặp mặt.- Gã cúi đầu, chắp tay rất kính cẩn.

      - Người em cần phải đa lễ vậy đâu. Người em đến tìm ta có việc gì???

      - Chẳng giấu gì huynh, - gã thở dài,- đệ là kẻ bất hạnh, trước đây làm việc cho quan lớn, nhưng y là kẻ ngu dốt số thiên hạ nên đệ cũng thể dùng hết được tài năng của mình để phò giúp y, đáng tiếc. Hây dờ...- Gã lại thở dài.

      - A, có phải người em từng lập kế bắt Dũng nhưng thất bại đó ? , là tôi cũng trách được kiếp nạn đó. Có trách trách thằng Dũng tên cáo già. Nhưng chuyện thành bại là chuyện thường tình, lẽ vì đó mà lão già ngu kia đuổi người em ?

      - Ây, lão làm thế đấy. Lão bảo tôi đến liếm giày cho , tôi có chết cũng thể làm cái chuyện nhục nhã đó được.

      - Hừ, sao lại có thể như vậy được. Người em phải đâu cả, cứ ở lại đây với tôi. Nếu có thêm giúp sức của người em tôi chẳng ngại gì con ả kia nữa. Có phải người em cũng muốn trả mối thù cũ? Hãy cho tôi biết.

      - Đệ sống cũng chỉ để rửa mối nhục này mà thôi. Nếu huynh có lòng cưu mang đệ xin ra sức phò tá.

      - Hay, hay lắm! Hôm nay là ngày vui chúng ta phải uống say.- Minh quay sang đám đàn em,- Bọn bay hãy chuẩn bị rượu là vừa rồi đó. Từ bây giờ trở chúng ta có thêm người em nữa. Đáng mừng, đáng mừng, ha...ha...ha...ha.

      Chương 67

      “Tin...tin...tin” - Tiếng còi xe rúc lên inh ỏi. Giờ tan sở, xe cộ đông đúc tấp nập.

      Những con đường chật kín người, bao gồm: công nhân viên chức, dân lao động tay chân và học sinh đường về nhà. Linh vẫn giữ thói quen xe bus, với xe gắng máy là nỗi ám ảnh. phải vô duyên mà lại sợ xe máy đến như vậy. Tình hình tai nạn giao thông ở đất nước sống là nỗi kinh hoàng của triệu người dân. Đa số là liên quan đến xe gắng máy. Ngày nào cũng có người chết vì tai nạn giao thông và những con số mức báo động đỏ. Người chết vì tai nạn giao thông hàng năm còn cao hơn số người chết do chiến tranh khủng bố ở các nước Trung Đông.

      Linh đứng đợi xe bus ở trạm số 7. Dư từ buổi gặp mặt đầy bất ngờ với Thắng vẫn còn đọng lại trong . thể ngờ rằng Thắng lại là sếp tổng của . con người kỳ lạ . Mới hôm nào còn là tài xế chạy taxi mà nay trở thành vị chủ tịch phong độ, đẹp trai, lịch lãm.

      - Linh, lên xe ! Tôi chở về.

      - A, sếp t... - cười gượng gạo,

      Thắng nhanh chóng xuống xe, mở cửa cho . Linh mặc dù rất bối rối nhưng cũng đành lên xe theo lời sếp. Thắng cho xe chạy, được đoạn ta mới mở lời :- Chỗ cũ sao quý khách?

      - Ờ, cho tôi xuống chỗ hôm bữa,- Linh cảm thấy tim mình đập mạnh hơn bình thương.

      - Trong công ty tôi và là đồng nghiệp, còn ngoài đời chúng ta vẫn giữ quan hệ bạn bè như chúng ta từng, đừng như vậy chứ, có khoảng cách; tôi chúa ghét khoảng cách đấy!

      - làm tôi bị bất ngờ, là sếp sao lại chạy taxi?

      - Chạy taxi cũng thú vị lắm! Tôi thích.

      - Sở thích của bị cho là lập dị đấy!

      - Tôi lại nghĩ hơi khác. Từ ngày chạy taxi tôi rút ra được rất nhiều bài học bổ ích.

      - Cụ thể??? có thể chia sẻ với tôi ?

      - Chẳng hạn như lần gặp vậy. Nếu chạy taxi tôi quen biết , nhờ đó mà tôi có được cuộc hẹn rất thú vị như đêm hôm trước.

      - Trời ạ! kiểu gì cũng được. Nhưng tôi nghĩ đó chỉ là trong những lý do phụ thôi, còn lý do chính chạy taxi hẳn đơn giản.

      - đúng. Thực ra công đôi ba chuyện. Tôi ngoài làm taxi ra còn làm lao công và những công việc tay chân khác khi rảnh rỗi. Vì tôi muốn được tai nghe mắt thấy những nhân viên của mình gì về sếp của họ, những cảm xúc, tâm tư tình cảm của họ tôi cũng muốn nắm bắt để xây dựng tập thể ngày càng lớn mạnh hơn.

      - Ồ, quả là tay cao cờ. Ý tưởng của rất khác biệt.

      - đừng khen tôi quá chứ, cũng tuyệt vậy.

      - Cám ơn !- Linh mỉm cười.

      - sống với ba mẹ, chị em hay ở mình?

      - Tôi ở mình. Mới đây có bạn chuyển về sống với tôi. Còn ?

      - Tôi ở với mẹ.

      - Ba mẹ chắc tự hào về lắm!

      - Ba tôi mất lâu rồi. - Thắng , giọng trầm buồn.

      - Tôi xin lỗi.

      - có lỗi gì đâu.

      - Tôi được biết công ty mình được dựng nên từ hai bàn tay trắng. còn trẻ vậy mà thành công như vậy, tôi rất phục .

      - Tôi chỉ gặp may thôi.

      - đừng khiêm tốn vậy, đôi lúc cũng nên tự hào về bản thân mình chứ.

      - À này.

      - Chuyện gì ạ???

      - Tối muốn mời nghe ca nhạc.

      - Để tôi xem .

      - Tối thứ bảy, tôi đến đón . Tối mới mở phòng trà nhạc. Muốn giới thiệu với , có thích nhạc Trịnh ?

      - Có, tôi rất thích nhạc Trịnh.- Linh hớn hở,- phòng trà của luôn sao???

      - Ừm.

      - cũng biết hát chứ?

      - muốn nghe bài gì?

      - “Vẫn có em bên đời”

      - “Vẫn thấy bên đời còn có em... Tấm lòng như là kia còn xanh... rừng ơi hãy giữ cho bền nhé... những cành hoa phai quá đành...” - Thắng cất cao thanh trầm ấm.

      Linh ngồi lặng nghe Thắng hát, trái tim nghẹn lại. Cảm xúc lắng đọng vào từng câu chữ, bồi hồi, xao xuyến. Thắng hát bằng cả tấm lòng của mình, bằng những gì chân nhất chút vị lợi, tính toán.

      - hát hay lắm! Nếu làm ca sĩ cũng được đấy!- Linh thầm thán phục người đàn ông tài hoa ở trước mặt .

      - Cám ơn ! Hôm nào đến quán có nhạc hát có hồn hơn. Khi đó tôi cũng muốn nghe hát.

      - Vâng. Nếu hát tặng tôi bài, tôi tặng lại bài. Có điều chắc chắn tôi hát hay bằng rồi.

      - Miễn hát và tôi nghe là được.

      - cũng phải. Hát hay bằng hay hát, người nước ngoài thường khen người Việt Nam chúng ta như hát đấy thôi.

      - Tôi cũng có nghe số người nước ngoài người Việt Nam chúng ta hát như đấy, khà khà,- Thắng cười rất vô tư.

      Linh ôm bụng cười khi nghe câu pha trò của Thắng.- này, ... tôi phát có thêm cái tài chọc cười người ta nữa đấy.

      - Chà chà, xem ra tôi chưa khám phá hết bản thân mình rồi.

      Hai người chuyện rất vui vẻ suốt cả chặng đường.
      Nhược Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :