1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Chồng Ơi, Đừng Đánh Vợ Nữa - Túy Ca Tửu

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 33
      Cà phê Hoa Diên Vỹ
      Những chậu phong lan treo lơ lửng dưới mái hiên.

      Những cánh hoa nhiều màu sắc rực rỡ, phảng phất hương thơm đặc dị mê đắm lòng người.

      Tiếng nhạc nhàng, đậm chất trữ tình của những bản hòa tấu ru vào hồn.

      - Bồ để con bé cho ai trông?- Linh hỏi bạn.

      - Nhờ chị hàng xóm. Chị ấy thích chơi với nó lắm!

      - Mình vẫn chưa thấy mặt con bồ?

      - Có đây, bồ muốn xem đúng ?

      - Ờ, đâu.

      - Trong điện thoại.- rồi Trang lấy điện thoại ra mở album ảnh cho Linh xem.

      - Chà, con bé dễ thương quá!- Linh lướt ngón tay chiếc điện thoại màn hình cảm ứng, xem ảnh con bé Hân.

      - Mình đặt tên cho bé là Ngọc Hân.- Trang cười duyên dáng.

      - Tên hay. Còn ảnh chồng bồ đâu sao thấy?- Linh thấy lạ vì có bức ảnh nào của chồng Trang.

      - ấy cấm mình tuyệt đối được chụp ảnh của ấy. Ngoài album ảnh cưới ra chỉ có ảnh quảng cáo và phim thôi.

      - Đâu, mở mình xem thử.

      - Để mình vào trang này, mở cho bồ xem.

      - Nghệ danh của chồng bồ là gì?

      - Là…

      - Xin chào! Ai mà trông giống nữ minh tinh xinh đẹp Phương Linh vậy ta.- giọng vang lên cắt ngang câu trả lời của Trang. Hai quay về phía người đàn ông vừa lên tiếng.

      Phương Linh cười tít mắt:- A, Hậu. đến từ lúc nào vậy, em biết?

      - vừa mới đến thôi. Vừa vào phát thú vị. Ô, xinh đẹp này là ai vậy nhỉ? Trông rất quen.- Hậu mỉm cười.

      - Giới thiệu với đây là Trang, bạn học của em.- Linh quay sang với bạn mình,- giới thiệu với bồ đây là Hậu, họ của mình đấy.

      Hậu là chàng đô con, vạm vỡ. Nhưng phong cách lại có vẻ trí thức. Quần tây, áo sơ mi đóng thùng và đeo cặp mắt kính to tướng.

      - Chào !- Trang đưa tay ra bắt.

      - Chào em! Hân hạnh được bắt tay với tiểu thư xinh đẹp.

      - Thôi , dẻo miệng vừa thôi. Trang có chồng rồi đấy.

      - Tiếc quá nhỉ.- Hậu mỉm cười.

      - mới về sáng nay hả?- Linh hỏi.

      - Ừm. Vừa về đến nơi là tìm em liền. Tự nhiên thấy nhớ em mình ghê gớm. Qua nhà tìm em gặp. Định uống cà phê lát rồi trở lại, dè gặp em ở đây luôn, tình cờ .

      - có đến nhà em hả? Nè, có ??? Chắc lại dối em như lúc trước thôi. Sao với chị Thảo luôn.

      - Thảo ở Sài Gòn với dì Lan của em.

      - Ở Sài Gòn ư???

      - Ừm. Thảo dẫn mẹ khám bệnh.

      - Có nặng lắm ???- Linh quan tâm.

      - Cũng có gì đâu. Nhưng Sài Gòn cho chắc chứ bệnh viện ở tuyến tỉnh bất an lắm!

      - Dạ, hì hì.


      - Em cười gì thế? Nè, ám muội lắm nhé!

      - Vậy là dì Lan sắp có dâu thảo rồi hen?

      - Ây, tưởng chuyện gì.- rồi, Hậu quay sang hỏi Trang:- Nhà Trang ở gần đây ?

      - Dạ, cũng gần Hậu. Ở đồi Thạch Môn á!

      - Ra là chỗ đó. Nghe bữa nay ở đó đời sống cũng khá lắm! Biệt thự mọc lên khắp nơi.

      - Cũng hẳn vậy đâu , chỉ vài nhà thôi, chứ em thấy họ còn khổ nhiều lắm. Nhà cửa họ xây toàn là tiền bán đất và vay mượn ngân hàng à.

      - như em tất cả chỉ là cái vỏ bề ngoài thôi sao?

      - Đại loại như vậy đó .

      ...

      ...

      ...

      Ba người trò chuyện với nhau vui vẻ. Đến giờ Trang phải về đón con. đứng lên chào hai người rồi về trước.

      - Hậu với bồ ở lại nha. Trang về đón con bé .

      - Ừm, mình gọi lại cho bồ sau.

      - Em cẩn thận nhé!- Hậu .

      - Dạ!



      Sau khi Trang rời . Hậu mới với Linh:- Em họ, hình như em có tâm ?

      Linh cười híp mắt, cố che giấu cảm xúc của mình:- Có chuyện gì đâu , nhưng sao lại nghĩ vậy?

      - Thôi bà tướng. còn định giấu mình đến bao giờ nữa. Nhìn là tôi biết có chuyện rồi. - Hậu đổi giọng nhàng,- Em à! cho biết . Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Linh cảm động với người họ:- Chỉ có là hiểu em nhất thôi.

      Hậu đặt tay lên tay Linh, ánh mắt tỏ ra đồng cảm:- Được rồi, em .

      Linh kể cho Hậu nghe tất cả chuyện vừa qua. Vừa kể nước mắt vừa rơi lã chã. Hậu tức giận đấm mạnh xuống bàn làm những người xung quanh giật mình chú ý.- Hừ, thằng Sở Khanh, giết nó. với !- Hậu rồi cầm tay Linh.

      - muốn đưa em đâu?

      - Về nhà. Ở đây chuyện tiện đâu.

      Linh chỉ còn biết gật đầu, rồi mặc cho Hậu cầm tay dắt .

      Chương 34

      Hai em ngồi trong phòng của Linh chuyện.
      Lúc này Hậu mới hỏi em họ về lai lịch người đàn ông bạc tình làm hại đời .- Nhà thằng đó ở đâu, biết, đấm vỡ mặt nó.- Hậu nghiến răng keng két.

      - Thôi mà , chuyện cũng rồi...- Linh xoa dịu Hậu.

      - Em vậy mà nghe được sao??? Nó lột sạch đồ của em, hành hạ em đến mức còn nguyên vẹn mà em còn bênh vực cho nó... thằng này ngay từ đầu có ý đồ xấu rồi, nếu dạy cho nó bài học còn biết bao người nữa như em bị hại nữa đây??? được, biết mau lên!

      - Em... cũng do em tự nguyện thôi mà ...

      - Em ngay cho biết, nếu gặp em nữa đâu, em à... làm ơn !- Lòng Hậu nóng như lửa đốt.

      Linh cảm thấy khó xử, nửa muốn giấu họ mình bất cứ chuyện gì, nửa muốn “người ” gặp rắc rối.

      - tình biết gì về ta cả, chúng em quen nhau mạng, ấy mình là diễn viên, em cũng biết ấy có nữa... trời ơi! Em đau đầu lắm rồi biết ?- Linh vò đầu bứt tóc, vùng vằng khó chịu.

      - Hừ, diễn cái con khỉ khô gì, đó là thủ đoạn của nó.- Hậu đấm vào lòng bàn tay mình.

      - Hậu ơi! Xin hãy vì em... làm ơn...hức... hức...hức...- Linh khóc, ngã đầu vào ngực Hậu.

      Hậu vuốt ve mái tóc, dỗ dành em họ:- Thôi, thôi... đừng khóc nữa, hiểu rồi.- Hậu , nhưng trong lòng vô cùng căm tức tên “sở khanh”. Cậu ta thầm trong bụng:- “Hừm, mày khá lắm thằng mất dạy. Cú này tao hỏng chân rồi, ngờ... má...”

      - Có phải trong lòng em vẫn tơ tưởng đến nó?- Hậu hỏi Linh. Tay vẫn vuốt ve mái tóc óng mượt của .

      - Em...- Linh ấp úng.

      - Hừm, biết ngay mà.

      - Em phải làm sao đây Hậu??? Hãy giúp em với, em thể sống thiếu ấy được.- Ánh mắt Linh như con cún con tội nghiệp tìm kiếm giúp đỡ của người mà nó tin tưởng nhất.

      - Cũng phải có cách đâu. Nhưng em có sẵn sàng chấp nhận thôi.- Hậu nheo mắt, cử chỉ bí hiểm.

      - em nghe thử. Em chấp nhận tất cả.- Linh nông nóng.

      - Em đừng vội, hãy bình tĩnh lại, hãy nhìn em lúc này . Hèn gì thằng đó được nước làm tới như vậy.

      - Em...

      - Kế hoạch của rất đơn giản. với em đóng giả làm tình nhân... em hiểu ý chứ Linh?

      - muốn chọc cho ta ghen lên ư? Em nghĩ ổn đâu, vì con người của ta em hiểu, ta ghen tuông đâu, nhiều khi còn mừng là có đấy!- Linh lắc đầu, tỏ ra thất vọng.

      - Trời ơi! Em ngốc quá! Chẳng phải em luôn muốn biết lòng em à? Đây là phép thử. Nếu chúng ta đóng đạt, lộ bản chất... khi đó tốt cho em hơn. tại trong lòng em có phải rất nghi ngờ đúng chưa? Dù tình cảm của hay giả đến lúc em cần biết rồi. Có như vậy em mới đủ can đảm để đứng lên giũ bỏ quá khứ. Hãy tin !- Hậu cố gắng thuyết phục Linh.

      Linh suy nghĩ, rồi gật đầu đồng ý:- đúng. Em cần phải làm chuyện này. Giống như người mắc bệnh vậy. Dù bệnh nặng hay mà biết còn hơn cứ mãi sống trong đa nghi như thế này.

      - Ừm. Em nghĩ được như vậy rất mừng. Chúng ta bắt đầu vai diễn của mình vào ngày mai. Em hãy chuẩn bị tinh thần !- Hậu cầm bàn tay mát lạnh Linh truyền cho chút hơi ấm.

      Linh cảm động rưng rưng nước mắt. Nhưng rốt cuộc cũng mỉm cười, nụ cười đẹp khó tả.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 35

      Gã thuộc hạ thân cận của Dũng gặp Loan và bọn đàn em của ả bàn bạc “chuyện làm ăn”.
      Loan ngồi chiếc ghế dựa bằng gỗ lim, xung quanh là bọn tay chân đứng cúi đầu kính cẩn. Vừa gặp Loan gã chào hỏi khiêm cung, cử chỉ ôn nhu, nhã nhặn:

      - Chị Loan, chị vẫn đẹp như xưa. Thời gian phải chịu thua cái nhan sắc trời cho của chị.

      Loan thích lắm, mỉm cười :- Chú dẻo miệng hơn chị tưởng đấy! Hãy thẳng vào chủ đề. Chú muốn gì ở chị?

      - Chị vậy em cung kính chi bằng tuân lệnh. Em muốn đến để mua hàng.

      - Mua hàng???- Loan nghĩ ngợi sâu lắm!

      - Dạ, em được biết bên chị có lô hàng trong thời kỳ: “bế quan tỏa cảng”. Bên em lại rất cần ạ.

      - Làm sao chú biết được chuyện này???

      - Chị cũng biết mà, em là người buôn, đó là đòi hỏi của công việc thôi chị.

      - Ha ha ha... khá lắm!- Loan bỗng nghiêm sắc mặt:- Thằng kia, mày tưởng tao là ai để mày xỏ mũi, hả...ảảả???

      - Dạ, vậy tội em quá chị xinh đẹp của em.- Gã vẫn giữ thái độ ôn nhu.

      - Hừ, . Chú ra giá bao nhiêu?

      Gã đưa ba ngón tay lên:- Như thế được ạ?

      “Rầm”- Loan đập mạnh xuống bàn.

      - Thằng “cơ hội” kia, mày ăn cướp à. Với cái giá đó tao cắt cổ mày trước. Tụi bay đâu! - Loan quát gọi đàn em.

      - Chị Loan, xin chị hãy nghe em .- Gã chạy đến bên Loan thủ thỉ vào tai ả.

      Mắt Loan sáng lên:- Chú chứ??? Được vậy tốt quá. Nhất định chị để chú phải thua thiệt đâu. Nhưng điều kiện của chú là gì, ???

      Gã lại ghé tai thầm với Loan, biết gã gì chỉ thấy mặt Loan đỏ bừng:- Chú... chỉ muốn vậy thôi sao???

      Gã cười bí hiểm đáp lại câu hỏi của Loan.

      Chương 36-37

      Quan lớn quát vào mặt tên thuộc hạ:- Mẹ mày, thằng vô dụng. Mày với tao như thế nào.
      “Dạ, bẩm quan, con lo sớm cho quan thôi...” Hừ, bố mày đợi dài cổ rồi... mà chẳng thấy mày làm được trò trống gì cả. Mày định bắt quan phải ngồi chảo nóng như vậy đến bao giờ hả thằng mất nết kia???

      - Dạ bẩm quan. Con tính toán đâu vào đấy rồi. Xin quan hãy chịu đựng thêm chút nữa thôi, con cam đoan với quan là quan vừa “sung sướng” vừa hả hê.

      - Mày định bắt bố phải đợi nữa hả??? Bố thích.

      - Dạ, quan bỏ qua cho con. Vì kế “sâu rễ bền gốc”, nếu mình sơ sẩy hỏng mất.

      - Mày cũng phải. Nhưng kế hoạch của mày là gì tao nghe thử.

      Tên thuộc hạ nham hiểm ghé tai quan trình bày kế hoạch. Chỉ thấy mặt quan sáng ra, quan khen ngợi:- Hay! Hay...hay lắm! Mày chẳng hổ danh là cánh tay phải của tao. He he he he...

      37

      - Ê, thằng kia. Lâu nay con Phương Linh có đến tìm tao ?- hỏi tên thuộc hạ thân cận của mình.

      - Dạ đại ca!

      - Lạ nhỉ? Điều này nằm ngoài phán đoán của tao.- cau mày nghĩ ngợi.

      - Chẳng lẽ nó chán đại ca rồi.

      “Rầm”- đập mạnh tay xuống bàn.

      - Có lý nào lại như vậy, mày đừng có ở đó mà nhảm thằng kia. Chưa bao giờ tao bị thất bại kiểu đó.

      - Đại ca có muốn em theo dõi nó ?

      - Mày tìm hiểu thử xem rốt cuộc nó xảy ra chuyện gì? Tao đồ là nó tự sát rồi. Trước nó có mấy con vì tao mà chết rồi đấy!

      - ghê vậy đại ca! Bọn nó ngu đến thế ư?

      - Có trách nên trách thứ “tình ngu si” của bọn nó. Mày cứ nhìn ở cuộc sống đó, tao chưa thấy ai tự sát khi ba mẹ mình chết cả. Nhưng tự sát theo người tình tao thấy đầy rồi. ràng con người xem “tình ái” lớn hơn “tình phụ mẫu”.

      - Đại ca em mới nhận thấy. Lấy thí dụ như ngày sinh nhật. Có mấy ai mà nhớ ngày sinh nhật của ba mẹ để tặng quà, quan tâm. Nhưng ngày sinh nhật của “người ta nhớ như in. Còn quà cáp chuẩn bị cả tháng trước rồi... ôi...- Gã thở dài.

      - cái mẹ gì. Con người chỉ chính bản thân mình. quan tâm và quà cáp chỉ là thứ thủ đoạn tầm thường. Bản chất của quan tâm theo kiểu đó chỉ là trò trao đổi, mua bán thấp hèn... nên tao ghét nhất là quan tâm giả tạo và tặng quà cáp.

      - Ấy vậy mà bọn nice guy vẫn cứ ngu xuẩn đại ca nhỉ?

      - Hừm, cho nên mày xem, chúng nó bị “ngựa đá” cũng “bò đạp”.

      - Hi hi hi...- Gã cười khúc khích,-đại ca buồn cười quá!

      - Tao sai hả mày, ràng là như vậy. Mày nên sống với bản thân mình, phụ nữ có thể chấp nhận người đàn ông vô cùng xấu xa, nhưng thể chấp nhận được kẻ giả tạo, ra vẻ lịch , học thức.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 38
      - Hậu ơi! Chúng ta cứ chờ đợi mãi vậy sao ???- Linh nóng ruột hỏi người họ. -
      Em đừng nông nóng. Thể nào cũng gọi cho em thôi. guốc trong bụng “bọn họ” sở này. Chúng ta cứ việc đóng kịch, hãy năng đến những nơi mà em và từng đến để , hoặc người khác trông thấy chúng ta... mục đích của chúng ta là cho “tình cờ” phát ra “mối quan hệ” này.

      - Nhỡ ấy gọi làm sao hả ???

      - lấy em...

      - ...- Linh tròn xoe mắt, ngạc nhiên.

      Hậu biết mình lỡ lời, bèn cười lấp liếm:- Hì hì, đùa đấy. Ngốc ạ, chúng ta là em họ mà.

      Linh cười lộ chiếc răng khểnh. Thực ra trong lòng cũng thấy thiếu tự nhiên. cảm thấy ánh mắt người họ có “vấn đề”. Nghĩ đến đó xấu hổ tự trách mình, trong bụng: “Làm sao có thể như vậy được, đâu... mình đúng là con khờ mà... nghĩ ngợi lung quá! Có lẽ do mới trải qua cú sốc về tâm lý nên mới như vậy... quên ... quên ý nghĩ đó... Mày phải mạnh mẽ lên Linh à! Phù....”

      Chương 39

      - Đại ca ơi! Đại ca! Có tin tức rồi...- Gã thuộc hạ của Dũng hấp tấp.
      - Chuyện gì thế? Về lô hàng sao???

      - Dạ . Về con Linh.

      - Hả, lẽ phán đoán của tao đúng. Nó tự sát rồi ư???

      - Lần này đại ca gặp phải Cleopatra rồi.

      - Mày cái gì tao chẳng hiểu.- bực bội.

      - Con Linh, nó...nó có bạn trai mới rồi đó đại ca.

      sững người ra. Suy nghĩ giây lát rồi bật cười:- ha ha ha ha ha... đúng là trò hề. Nó nghĩ tao là ai mà dễ dàng qua mặt vậy chứ.

      - Ý đại ca là sao? Đại ca làm em khó hiểu quá!

      - Hừ, mày nó qua mặt được chứ tao đừng hòng. Tất cả chỉ là trò hề tập tễnh. Nó muốn khuấy động cảm xúc của tao đấy mà. Muốn hiểu về con người tao còn khuya nghe con. Được, tao cũng giả đò như cá mắc câu.... - cười nham hiểm.

      - Đại ca định làm gì nó nữa ạ? lẽ đại ca còn định bán nó kiếm tiền???

      “Bốp”- gõ thẳng lên đầu tên thuộc hạ.- Mày điên hả thằng kia. Đây chỉ là trò chơi tình ái, mua bán gì ở đây??? Nó tao, và phận của tao là “đền ơn” nó.

      - Trời ơi, đại ca đền ơn kiểu đó chắc em chết quá!

      - Mày hiểu quái gì về cuộc sống này. Mày cứ tưởng khi nhau lúc nào cũng cười sao??? . Những giọt nước mắt và khổ đau khi mày nếm trải mày mới thấu hương vị tình . Hoa hồng tượng trưng cho tình , hoa hồng đẹp nhưng hoa hồng có gai. Chừng nào mày còn chưa biết cách làm cho người ta đau, chừng đó mày còn là kẻ thất bại trong tình trường.

      - Ý của là tiếp tục hành hạ nạn nhân sao?

      - Đúng. Tao phải chà đạp, vò xé và vùi dập cho nó tan tành thể xác mới chịu bỏ qua.

      - đóa hoa bị vùi dập, chỉ có đại ca mới mang những “tư duy lạ” như vậy trong tình thôi.

      - Ha ha... ha ha ha... Tao chính là: “Còn quỷ đồi Thạch Môn đây!”- cười điên loạn.

      Chương 40

      Linh ngồi bên Hậu, hai em họ ôn lại những chuyện thời ấu thơ.
      Họ bỗng giật mình khi chuông điện thoại của Linh rung lên.

      Linh hớn hở:- Là ấy, ấy... ôi... Hậu cừ .

      Linh bấm loa điện thoại cho Hậu cùng nghe.

      - Alo.

      - bé, dạo này tốt chứ?

      - Nhờ phước của , em vẫn tốt.

      - Em sao vậy??? Giận hả???

      - . Em phải cám ơn mới đúng. Nhờ mà em mới biết thế nào là tình .

      - Tình ???- cười trong điện thoại.

      - Đúng vậy. Em có bạn trai rồi, nên mong lần sau đừng làm phiền em nữa.

      - À, ra đúng là như vậy. Có phải cái gã đeo kính cận ?

      Linh cười thích thú cứ tưởng mình thành công. - Sao biết?

      - Vì luôn theo sát cuộc sống của em.

      - giỏi nhỉ? Nhưng điều đó với em còn quan trọng nữa rồi. Nếu còn chuyện gì nữa tạm biệt. Em cúp máy đây.

      - Khoan, khoan...đ...

      “Tút...tút...tút...tút...” chuông điện thoại đổ dài, Linh chủ động tắt máy. Lòng rất sướng khi dạy cho bài học nhớ đời. Xem như ghi được bàn thắng quyết định lật ngược ván cờ.

      Hậu khoanh tay, cử chỉ vô cùng đắc ý:- Thế nào, sai chứ???

      - Hậu tài . Tiếp theo mình phải làm gì đây ?- Linh vui sướng hỏi người họ.

      - Tiếp tục diễn thôi, nhưng chúng ta nên tổ chức ăn mừng chiến thắng trước ... hôm nay đãi.

      - Ấy, sao lại để phải đãi chứ. Nhường em ... mờ ...- Linh nắm lấy áo Hậu nũng nịu.

      - Ôi, nghe theo vậy. Nhưng trước là tôi chỉ thích “Bia Đ.M” thôi nhé!

      - Ok…ok… có bia Đ.M

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 41

      Hai em chợ mua thực phẩm về chế biến món nhậu. thùng bia Đ.M dành cho buổi tối.
      Sau hai tiếng đồng hồ mọi thứ được chuẩn bị chu đáo. Thức ăn được dọn lên bàn, phòng khách tắt hết điện chỉ thắp nến vì Linh thích gian lãng mạn. khui bia rót mời họ:

      - Hậu, cám ơn !

      - Trời… với mà em cũng khách sáo vậy sao?

      - Nếu em biết ra sao nữa, chắc chết mất.

      - Thôi đừng nhắc lại chuyện buồn nữa, uống mừng chiến thắng nào. - Hậu cụng ly với Linh, hai em uống cạn hơi.

      tiếng trôi qua…

      - Hậu ơi! Sau này lấy vợ rồi chắc còn những cơ hội em mình ngồi lại với nhau như vậy nữa đâu nhỉ?- Linh , men nồng làm má đỏ ửng rất quyến rũ.

      Hậu nhìn triều mến. Đưa tay véo lên mũi :- Ngốc à! bao giờ bỏ rơi em đâu.

      - chứ! Đừng như ta chỉ biết hứa suông thôi… bọn đàn ông các nhiều lúc tồi tệ lắm… chỉ muốn lợi dụng người ta… còn

      - Em, sao lại vậy, em say rồi hả? Đâu phải ai cũng như em đâu. - Hậu vẫn nhìn Linh với ánh mắt khác thường.

      - Chưa, em chưa say mà... uống tiếp ...- Linh chủ động rót bia uống tới.

      Hậu ngoài miệng quan tâm:- được đâu em, uống nhiều tốt đâu. Dừng lại !

      - ... ựa... em... uống... uống với em... đàn ông các ....

      - Ôi, em say rồi...

      tiếng nữa trôi qua,



      Hậu nhìn đồng hồ, gần mười giờ đêm.

      - Hậu… ứ chịu đâu nha… hôm nay say đừng hòng bỏ trốn… ợ..ợ…

      - có bỏ trốn đâu, được rồi uống với em.- Hậu rót bia đầy cốc cụng tới.

      - Hậu, hát cho em nghe !

      - Em vẫn giữ thói quen cũ ha, cứ say lên là đòi nghe hát. Mà có hát hay gì đâu.

      - Em biết... ư... mau lên... hát ... hát bài “đừng xa em đêm nay” .

      Nhìn bộ dạng của Linh, Hậu trong bụng:- “Linh ơi, khổ thân em... hãy tin vào ... dựa vào bờ vai ... xin lỗi em... chỉ còn cách này em mới thuộc về ... tha thứ cho ...”

      Hậu hát cho Linh nghe, quá say còn biết trời trăng là gì nữa, nằm úp tay bàn ngủ lúc nào chẳng biết.

      Hậu đến tận chỗ Linh đỡ dậy. Mồ hôi rịn ra khắp người nóng như xông khói. Tim đập muốn rứt ra khỏi lồng ngực. Khi tay mình vô tình chạm phải thứ mềm mềm tròn tròn của em họ, hạ thể của Hậu theo bản năng cương cứng lên.

      cuộc đấu tranh tư tưởng trong Hậu: - “ làm lúc này đợi lúc nào nữa??? Can đảm lên!.... Nhưng... ấy là em họ mình kia mà... loạn luân...loạn luân quá!... Vớ vẩn, mình Linh trong tình có đúng sai... ... chẳng phải ở số nước em họ vẫn được kết hôn đó sao??? Ngày xưa thời phong kiến cũng có mà... đây chỉ là vấn đề thế giới quan của mỗi người thôi... ai có lỗi trong chuyện này cả... nếu làm bây giờ, gạo nấu thành cơm mình mãi mãi mất Linh thôi... phải cứu ấy ra khỏi chi phối của thằng kia... đúng rồi... phải vì em mình và hơn hết là vì tình nên..”

      Hậu suy nghĩ nữa trở nên bạo dạng, dùng sức lực khỏe khoắn của đôi tay bế Linh lên bồng vào buồng.

      Hậu đặt nằm ngửa ra giường. Nhanh chống cởi áo áo quần của mình... người Hậu lúc này mảnh vải che, những cơ bắp cuồn cuộn càng làm nỗi lên nước da ngăm của Hậu... hạ thể của ta cương cứng, trùng trục tưởng thể hơn được nữa...

      Hậu cởi từng cúc áo sơ mi Linh mặc người, khi trong thấy nội y của của em họ... Hậu bị kích thích, mồ hôi chảy ròng ròng mặt, những giọt mặn lăn má, giọt xuống làn da trắng mịn như phấn của Linh.

      Trong gian lắng đọng, còn nghe tiếng nhịp tim của Hậu và tiếng thở mệt nhoài của Linh say xỉn.

      Tay Hậu vụng về, loay hoay tìm cách cởi bỏ chiếc áo ngực màu đỏ cơ thể lả của em họ. còn cách nào, Hậu đành dùng miệng cắn đứt luôn dây nịch áo ngực của Linh.

      - Ưm... buông... ra...!- Linh vô vọng, thực tế quá say thể kháng cự được.

      Hậu nhìn bộ ngực tròn, căn mẩy của em, lúc nhô lên khi hạ xuống theo nhịp thở nặng nhọc... mồ hôi lấm tấm nhũ hoa của kích động Hậu... ta liền đó chụp lấy hai bầu vú của Linh hôn chùn chụt, liếm, mút... ngấu nghiến nụ hoa của người đẹp như đứa trẻ bú sữa.

      - Ư...ư...- Linh cựa mình, chỉ có thể cọ quậy thể mở mắt được.

      Hậu tiếp tục vuốt lên ngực Linh, hai bàn tay nắn bóp dồn dập. Quá sức kiềm chế, Hậu xé toạc chiếc váy Linh bận. Cặp đùi đầy và trắng nõn của lồ lộ trước ánh mắt thèm thuồng của Hậu. Hậu hấp tấp lột chiếc quần lót của em... tim ta đập điên loạn khi khu vườn tươi mát của Linh đập vào mắt. Hậu xát, xoa lên “chỗ đó” của Linh kịp khi Linh khép đùi lại kẹp lấy tay Hậu...

      - Đừng... đừng mà... làm ơn...- Linh van vĩ...

      - xin lỗi.... xin lỗi em... - Miệng thế nhưng bàn tay của ta chịu dừng lại... những sợi lông mu “tạo vật kỳ diệu” của người đẹp làm ta thể cưỡng lại được ham muốn...

      Linh cố dùng sức khép đùi lại... Nhiệt độ trong người Hậu mỗi lúc tăng lên, mồ hôi vả ra như tắm... hai con người trần truồng, nhếch nhác, nhơm nhớp mùi vị xác thịt... mồ hôi người Linh rịn ra còn ác liệt hơn... đầu tóc ướt nhèm... nhưng vẫn cố sức ngăn chặn xâm nhập...

      Hậu dùng sức mạnh đàn ông từ đôi tay vạm vỡ, tách đùi của em họ ra mấy khó khăn. ta nông nóng, đút “cái vật cương cứng ngắt” của mình... thúc liên tục vào “chỗ đó” của người đàn bà. Động tác của ta mỗi lúc mỗi bạo liệt hơn...

      “Ơ...ơ...ơ”- Linh rên rĩ theo chuyển động của Hậu, ngực rung lên bần bật. Hai chân gát lên vai Hậu... quá trình xâm nhập kéo dài hơn mười phút...

      Linh chau mày nhăn nhó... trong trạng thái nữa say nửa tỉnh chỉ biết buông xuôi mặc tình cho người khác làm chủ cơ thể mình...

      Hậu thở phì phò, nằm đè lên người Linh, vẫn chưa rút “của ấy” ra khỏi chỗ đó của em.

      Chương 42

      Linh co ro góc tường, hai tay vày siết đầu tóc rối bù.
      giống như người điên, cứ cách vài phút lại cười mình. mặc đồ, bỏ mặc thân thể lõa lồ của mình mà ngồi bệt dưới nền nhà.

      Hậu bỏ sau khi làm xong cái chuyện đồi bại đó. Còn lại mình đau đớn nhớ lại cái đêm khốn nạn đó. kinh tởm hành vi đớn hèn của người dành trọn niền tin. ràng con nên tin vào trực giác của mình để bị mắc bẫy.

      Biến cố vừa qua cũng cho Linh nhận thấy được lòng dạ con người. bị hại nếu lạnh lùng và lý trí hơn. Với Linh lúc này, tất cả bọn đàn ông đều đáng tin... chúng là những con dê đực thèm thuồng xác thịt.

      Hai hàng nước mắt lăn dài khuôn mặt tiều tụy, sầu não của . cú sốc quá lớn khiến tâm thần bất ổn, rơi vào trầm cảm nặng.

      - “Tại sao các người lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao...ooo???? hu hu hu...”- hét lên rồi khóc đến khản cả tiếng.

      nghĩ đến cái chết.

      - “can đảm lên! Chỉ liều thuốc ngủ thôi mày phải đau nữa...”

      tiếng bên trong cất lên:- “ được, Phương Linh, như thế rất là hèn; người ta cười vào mặt mày, mày là đứa ngu... ... mày phải đứng lên, phải thay đổi số phận của mày... bọn thối tha đó chà đạp lên thân xác mày, nhưng được để chúng hành hạ tinh thần của mày... mày phải sống khác ... đời đóng đanh mày lên cây thập tự, mày phải trả lại tất cả cho đời... phải dùng chính đôi tay mày tát vào mặt đời... tát mạnh...” - Lũ đàn ông khốn nạn kia, bọn bay phải trả giá!- Ánh mắt Linh lóe lên tia căm thù ghê rợn.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 43

      gọi gã thuộc hạ lại dặn dò:- Mày phải quản lý cho tốt lô hàng đó nhé!
      Khó khăn lắm chúng ta mới đem về được.

      - Dạ.- Gã cúi đầu.

      - Con Loan có vẻ ngon đấy! Tao thấy nó rất thú vị.- cười đểu cáng.

      - Đại ca cũng thấy vậy sao?- Gã hỏi, mỉm cười rất bí hiểm.

      - Ờ, có lẽ phải chuyển đổi mặt trận thôi.

      - Đại ca lại muốn thử mùi vị giang hồ ạ?

      - Đúng vậy. Nó kích thích bản năng kẻ chinh phục của tao.

      - Đại ca thấy lần này có khó khăn gì ?

      - Tao chẳng thấy khó gì cả, nếu tao đoán nhầm nó thuộc loại phụ nữ mạnh mẽ, thèm khát ái dục. Nếu ngủ với nó là chuyện rồi, điều mà tao muốn là trái tim nó kia… lại có thêm nạn nhân để tao hành hạ… kha kha kha kha…

      Gã thuộc hạ thân cận của mỉm cười ngoài mặt, nhưng trong bụng thầm: “Lần này, đại ca có cơ hội rồi đại ca ơi!”

      - Tạm chuyện con Loan, em muốn hỏi đại ca chuyện khác.- Gã kính cẩn .

      - Gì nào???

      - Về “bên kia” lo ổn chưa ạ? Em chỉ sợ dính đến mấy “sếp” thôi.

      - Tưởng chuyện gì chứ chuyện đó mày khỏi phải lo. Tao “bôi trơn” hết cả rồi.

      - Đại ca vậy em yên tâm.

      - Mày hãy gọi điện thoại cho con Loan. tối nay đến nhà hàng Đồng Xanh. Chúng ta giao tiền.

      - Dạ, em liên hệ ngay thưa đại ca.

      Chương 44

      8h tối, nhà hàng Đồng Xanh.
      phòng VIP được dành cho “những nhân vật có tầm cỡ”.

      Loan xinh đẹp lộng lẫy trong trang phục thời thượng mà những diễn viên điện ảnh, ca sĩ, người mẫu… thời bấy giờ rất ưa chuộng.

      Còn vẫn thói quen ăn mặc lịch lãm, với phong thái của Bab Guy:- Chào ! Rất vui vì được tiếp chuyện với thêm lần nữa.- rồi mỉm cười đẹp mê hồn. Chọn chỗ ngồi rất lý tưởng mà cánh “đàn ông chuyên nghiệp” thường ngồi trong các cuộc hẹn hò.

      - đúng hẹn lắm!- Loan cười để lộ những chiếc răng trắng đều.

      - quyến rũ.- Ánh mắt rất biểu cảm.

      - Cám ơn ! Nhưng với tôi thứ quyến rũ nhất hình như phải sắc đẹp.

      mỉm cười:- Tôi hiểu với thứ gì quyến rũ nhất rồi… nó đây!- ngần ngại, đặt va li tiền lên bàn.- kiểm tra lại !

      - cần phải vậy đâu. Tôi tin .

      - tin tôi??? Với giang hồ mà tin người tôi thấy lạ đấy!

      - Rất thông minh.

      - Đó có được xem là lời khen ? Vì tôi rất thích được khen.

      - .

      ngạc nhiên:- Ồ, làm tôi tò mò quá. Rốt cuộc có ý gì???

      - Thông minh quá tốt.

      - Tôi chắc lắm!







      Chương 45

      Trang ôm bé Hân vào lòng dỗ dành:- Ôi thôi, mẹ thương, mẹ thương… con mẹ ngoan, đừng khóc nữa bé con của mẹ…

      “Cốc… cốc… cốc…”- có tiếng gọi cửa.

      Trang ngạc nhiên:- Ủa, hôm nay sao chồng mình về sớm vậy nhỉ?- Trang lớn:- Em ra ngay đây!

      Trang chạy ra mở cửa. sửng sốt bước lùi lại, vẻ mặt sợ hãi :- Các…các người là ai…

      “Á….”- Trang hét lên khi tên côn đồ lao vào giữ lấy , kề dao vào cổ:- Mày nín ngay! tao giết!- Gã giang hồ bặm trợn đe dọa.

      Trang hồn phách lên mây, mềm những như con chi chi bị mắc bẫy.- Làm ơn tha cho mẹ con tôi.

      Tên cầm đầm bọn giang hồ ra lệnh cho đám đàn em:- Tụi bay hãy lục soát cho tao. Lấy tất cả máy điện thoại, băng ghi … mọi thứ gom hết lại!

      Bọn chúng lục lọi, đào bới ngổn ngang, phút chốc căn nhà biến thành đống lộn xộn.

      - Dạ xong rồi hai. Bây giờ phải tính sao với em xinh đẹp này đây… - tên đàn em hỏi tên cầm đầu, mắt nhìn chằm chặp vào ngực Trang khiến lạnh tái người. lo lắng, run sợ mình sắp bị hiếp dâm tập thể:- “, được làm vậy. Nếu bọn chúng động vào người mình, mình cắn lưỡi chết ngay! …”

      - Mày cần phải sợ, hãy theo bọn tao.- Tên cầm đầu .

      - Các người muốn đưa tôi đâu? Các người là ai, tại sao lại vào lục lọi nhà tôi???

      - Mày đừng hỏi nhiều nữa. Mày có muốn gặp chồng mày hử?

      - Chồng tôi…. Chồng tôi… các người làm gì ấy???- Nhịp tim của đập thình thịch…

      - Nó thiếu nợ bọn tao. Hãy theo bọn tao nếu mày muốn thấy mặt nó lần cuối.

      Bọn chúng đưa hai mẹ con Trang lên chiếc xe đậu bên ngoài. Tên đàn em với đại ca của gã:- hai, có cần thiết phải làm vậy ạ?

      - Làm , được để lại bất kỳ giấu vết nào.

      Mười lắm phút sau,

      Ngọn lửa bùng cháy dữ dội. Cư dân sống đồi Thạch Môn tả hóa. Nhà nhà náo động, quýnh quáng tìm cách dập lửa. ra bọn côn đồ sau khi đưa mẹ con Trang rời phóng hỏa đốt nhà.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :