1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Chồng Ơi, Đừng Đánh Vợ Nữa - Túy Ca Tửu

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 12

      Phương Linh biết trong đầu suy nghĩ gì nữa. Hay chăng “cá cắn câu” lại tìm đến chỗ của .

      Tên đàn em ra vừa trông thấy cười niềm nở:- Aha... Phương Linh, cơn gió nào đưa đến đây?

      - Chào , tôi đến là...- Phương Linh ngập ngừng.

      - Tôi biết rồi, đến tìm “ hai” của tôi.- Gã mỉm cười đầy ý.

      - Tôi đến là để bàn chuyện làm ăn chứ phải như nghĩ đâu.- Phương Linh chưa gì biện minh cho hành động của mình.

      - Ủa! Tôi có nghĩ gì đâu, tự đó thôi.- Gã còn cố tình trêu chọc .

      - Thôi đừng dài dòng nữa, ấy đâu rồi?- Phương Linh muốn đánh sang chuyện khác cho khỏi ngượng.

      - có ở đây?

      - Dạo này ấy có vẻ bận nhỉ? Tôi gọi điện hay nhắn tin cũng được.- Phương Linh hỏi lại tên đàn em của .

      - Chắc ảnh lại có lịch diễn thôi, cũng biết nghề của ảnh mà, bất định lắm!- Gã xòe hai bàn tay ra, dẫu môi làm kiểu.

      Phương Linh thoáng vẻ buồn rầu nhưng được thành lời sợ người ta bắt được tâm lý của mình.- làm ơn giúp tôi lại với ấy: “Tôi muốn tìm ấy để bàn chuyện làm ăn, hãy gọi lại cho tôi sớm nhé!”

      - Được rồi, để khi nào ảnh về tôi nhắn lại cho.

      Chương 13

      Phương Linh vừa khỏi từ nhà sau lên:- Chú mày làm tốt lắm! Con đó cắn câu rồi. Ha ha ha ha...

      - Đại ca đúng là cao thủ, giá như em được góc của đại ca tốt quá!- Gã đàn em vẫn gương mặt nịnh bợ quen thuộc.

      - Đôi khi như mày lại tốt hơn đấy! Mày cũng đừng xem tao như là thánh thần vậy. Tao tự biết mình được nhiều ưu ái của tạo hóa, mày cứ nghĩ thử coi, tao có lý gì để thất bại trong tình trường. Để tao chỉ cho mày bí mật; đó là nghệ thuật cưa cẩm. Mày cần có đủ những yếu tố để chiến thắng. Thứ nhất mày phải tự tin, mày phải đặt mình ở vị thế của kẻ “chủ động” tức là người ta cần mày chứ phải mày cần người ta. Nếu mày chỉ cần tỏ ra chút tự ti, mặc cảm, đặt mình thấp bé hơn đối tượng của mày... họ nhận ra mày là kẻ tầm thường, nhu nhược; kết quả mày bị “ngựa đá”...- chưa hết lời gã đàn em chêm vào.

      - Nhưng đại ca ơi! tự tin từ đâu mà có, em thể làm được.- Gã ra sức gãi vào chỗ ngứa của .

      - Tự tin à??? Chà chà... hơi khó khăn đấy! Mày cũng đúng. kẻ vừa xấu xí, vừa chẳng có tài nghệ gì như mày lấy cơ sở gì để tự tin ha. Như tao khác, tao vừa đẹp trai, lại giàu có, tao còn xảo quyệt nữa chứ... với chừng đó ưu điểm tao có muốn tự tin cũng chẳng được.

      - Đại ca, vậy những bọn như em phải oán trách số phận rồi- Gã đàn em giả nét mặt buồn rầu.

      - Thằng quỷ, mày vui lên . Mày nghe câu rất nổi tiếng của người Mỹ sao: “Nếu mày tự tin cũng phải luôn tỏ ra mày là kẻ tự tin, đến ngày nào đó màu tự tin .”- có vẻ đắc ý lắm với kiến thức uyên bác của mình.

      - Dạ, em nhớ rồi đại ca.

      Chương 14

      lại về nhà với chai rượu tay:- Mở cửa nhanh con nô!- quát tháo dữ lắm ngoài cửa.

      Trang từ trong buồng nghe tiếng gọi của cuống quýt chạy ra mở cửa:- Chồng về rồi, ăn uống gì chưa? Để em dọn thức ăn cho chồng.- quan tâm đến thế là cùng.

      - Á...đù... con này hôm nay có vẻ khá nhờ? cho tao biết mày định “hối lộ” tao chuyện gì nào?- đưa tay vuốt ve những sợi tóc của Trang. tronng bụng:- “Đêm nay, thú vị đây; ngờ mình tốt phước như vậy lấy được con vợ ngon ra phết.”

      - Sao chồng biết vợ có chuyện???- Trang ngạc nhiên.

      - Tao là chồng mày chứ có phải là người dưng nước lã đâu, cái con này đến bao giờ mày mới thôi hỏi nhảm .- lại nạt nộ.

      - Chồng ơi! Ba... mẹ....- Trang ấp úng.

      - Hai ông bà đó bị làm sao rồi hả?

      - Là... là...

      - Má, mày làm tao nóng rồi đó nha. lẹ coi để tao còn ngủ.- định dơ tay lên đánh.

      - Ba mẹ muốn lên sống với vợ chồng mình thời gian...

      “Bốp” – Lần này dọa nữa mà quất liền tát tai lên mặt vợ.

      - Mày gì đó hả con kia...aaa! - rú lên!

      Trang hoảng sợ, giật bắn mình:- Em...em ... ngăn ba mẹ nhưng được... xin .... xin mà...- như con chuột bị con mèo ép vào chân tường.

      nhìn chòng chọc vào , ánh mắt long lên sòng sọc:- Mày, mày có biết tao ghét nhất là người già trẻ con hả con chó kia. Tao cho mà biết, nếu ngày nào mà tao thấy hai ông bà già đó diện trong cái nhà này mày... chết...ttt với tao...ooo... hừ...”- hầm hầm vào buồng.

      - Mày còn đứng trơ ra đó hả con kia...aaa? Vào đây ngay! - (Ôi, lại thêm đêm nữa đau đớn vật vã với kẻ ác dâm.)

      Chương 15

      Phương Linh liên lạc được với sau tuần biệt vô tín:- Dạo này biến đâu mà mất dạng vậy?

      - hỏi khi hai người ngồi quán cà phê.

      - Tôi bận chút công việc thôi.- Giọng có chút lạnh lùng, hờ hững.

      - Vậy à.- Phương Linh cảm thấy khó chịu về cách cư xử của đối với .- “Hình như chán mình rồi phải. Nhưng rốt cuộc mình làm gì sai kia chứ???”.

      - Nghe hôm bữa có đến tìm tôi???- hỏi , vẫn thái độ đó; lạnh lùng.

      - Ờ, muốn bàn với chuyện làm ăn thôi.- Phương Linh cũng đáp lại cách thiếu tự nhiên.

      - Việc làm ăn gì, tôi nghe xem.- có vẻ rất quan tâm đến công việc.

      - À, chuyện là công ty của tôi chọn mẫu nam làm đại diện quảng cáo; tôi có ý muốn tham gia.

      - Được rồi, tôi suy nghĩ về đề nghị này. còn việc gì nữa ?- Từ nãy đến giờ liên tục nhìn đồng hồ.

      - bận việc gì cứ về trước , thấy từ đầu đến giờ có vẻ nông nóng lắm vậy.- Phương Linh vẻ bất cần.

      - Vậy tôi trước nhé! Hẹn gặp lại .- rồi đứng lên tính tiền.

      Còn lại Phương Linh mình với những suy nghĩ vẩn vơ:- “Tại sao lại như vậy? chán... chắc chắn chán mình rồi... điều cơ bản mà cũng hiểu hay sao??? Mình cố tình hẹn đến đây để với nhau những chuyện nhàng; nhưng vô tâm biết đến cảm xúc của mình. Khối người muốn hẹn hò với mình còn được, thế mà ; cái thái độ của cứ như mình là hàng thứ phẩm vậy. Hừ, được lắm! hãy chờ đó mà xem. Có ngày quỳ xuống để van xin tôi ban phát tình cảm.”

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 16


      Gã thuộc hạ của quan lớn ăn có vẻ “vai vế” lắm!


      - Ê bọn mày! Sắp có nhiệm vụ mới để làm rồi đây.


      - Lại đòi nợ mướn nữa hả đại ca? Tụi em đói lắm rồi, thế lần này “bổi” có nhiều ?- tên trong bọn hỏi.


      - Ai với mày như vậy??? Đúng là thằng “tài lanh”, nhưng mà lanh chanh á! Để tao cho bọn mày biết. Vụ lần này mà làm trót lọt, đâu ra đó tha hồ cho tụi bay ăn chơi lút cán.- Gã đưa mồi câu ra dụ bọn đàn em.


      - Nghe thơm vậy đại ca. Nhưng có liên quan gì với bên chính quyền ạ?- Tên này muốn hỏi kỹ càng hơn trước khi hành động.


      - Mày có điên hay chưa mà đụng đến “các quan”. Chúng ta sống được đến ngày hôm nay cũng nhớ vào hệ ký sinh ăn bám lòng tham của “các quan” đấy, mày hiểu chửa thằng “bò đội nón”.- Gã gõ “cụp..cụp” lên đầu đứa em út.


      - Đại ca hơn để tụi em còn chuẩn bị.- Nó cười tít mắt.


      - Đơn giản thôi. Bắt cổ thằng Dũng đập cho trận, lấy điện thoại của nó hủy . Nếu cần “khử” luôn...- gã ra hiệu bằng mắt- Tụi mày hiểu chứ???


      - Như vậy có quá lắm đại ca?- Tên này hỏi như muốn nhấn mạnh đến phiền hà nếu dính vào pháp luật.


      - Tao hiểu ý của tụi bay. Nhưng cứ yên tâm, với tao bao nhiêu năm lẽ tụi bay biết, làm việc gì tao cũng tính toán chu toàn rồi. Con thỏ có ba hang chứ tao có những bốn hang lận.


      - Dạ, vậy tụi em yên tâm rồi.


      - Còn nữa. Hãy bắt luôn con vợ của nó mang về đây cho tao. Nó là món hàng quý đấy tụi bay liệu đó mà làm “hư bột hư đường”; nhớ phải để nó nguyên vẹn bán mới có giá.- Gã căn dạn bọn đàn em kỹ lưỡng lắm!


      - Dạ, tụi em ghi nhớ rồi đại ca.


      - Ừm... như thế là tốt!


      Chương 17

      Đúng như những gì . Mùa mưa năm đó hai ông bà ở quê lặn lội lên thành phố thăm con.


      Ông Lương dìu bà Hòe bị say tàu xe leo lên con dốc cao dẫn đến đồi thạch môn. Mưa như trút nước, vừa lạnh vừa rát mặt. Hành lý của ông bà ướt nhèm, cùng với thân thể gầy hom của hai người bị xối giống như hai con chuột chù. Mệt mỏi là thế nhưng cuối cùng ông bà cũng đến được nhà đoàn tụ với con cháu.

      - Trời ơi! Sao ba mẹ mang áo mưa vào.- Trang hốt hoảng khi thấy hai thân già đứng run rẩy trước cửa. vội đưa ba mẹ vào nhà.

      - Thời tiết ở đây coi vậy mà khắc nghiệt quá con nhỉ? Ba mẹ cứ tưởng nóng như ở dưới quê chứ.- Ông Lương vừa , vừa ngắm nhìn xung quanh căn nhà khang trang của hai vợ chồng.

      - Mẹ với ba hãy lau khô người . Để con mở nước nóng cho ba mẹ tắm. Khổ thân, nhỡ bị thương hàn tính làm sao???

      - Con phải đấy! Bà vào tắm trước .- Ông Lương mở hành lý lấy điếu cày ra châm thuốc hút.

      - Ba cũng vậy nhé! Ở đây như dưới quê đâu. Lười tắm là bệnh ngay!- Trang “dọa” ba, vì biết ông Lương là người ở bẩn, lười tắm gội.

      - Con ơi! Ba con vẫn chứng nào tật nấy thôi. Nửa năm ổng mới tắm lần. Trước khi lên đây tuần ổng tắm rồi, chắc phải đợi chấy rận đầy người mới chịu xuống nước đây mà.- Bà Hòe về chồng.

      - Bà lại nhảm! Còn đứng ra đấy làm gì.- Ông Lương nghiêm khắc, muốn bà Hòe thôi mà hãy vào phòng tắm cho mau mau.

      Còn lại ông Lương và Trang. Ông mới hỏi con :- Thằng mấy giờ mới về?- Ông nâng điếu cày lên kéo “ròn rọt”.

      - Dạ. Chắc ngày mai ảnh mới về. Tại hôm nay ảnh có lịch diễn vào buổi đêm nên theo đoàn làm phim luôn.

      - Hai đứa sống trong căn nhà như thế này ba thấy cũng được lắm! Có điều địa thế của nó nằm cao quá, bại cả chân.

      - Ba mẹ tính ở chơi bao lâu với tụi con mới về lại?- Trang làm như vui vẻ hỏi ba, cố giấu lo lắng, bất an.

      - Ba mẹ dự định ở lại với con thời gian. Nhưng thấy tình hình thời tiết như vậy ổn cho lắm. Vừa mới đặt chân lên đây mẹ con bệnh cũ tái phát rồi, còn ba cảm thấy hơi đau nhứt các khớp xương. Chắc ở lại với hai đứa mấy ngày rồi lại về thôi.- Ông Lương thở dài khi nghĩ đến bệnh tật tuổi xế chiều.

      Trang mừng rơn trong bụng:- “Lạy trời cho ba mẹ luôn mạnh khỏe. Và cũng mong sao cho chồng mình đừng có về trong hoàn cảnh này.”- Tình trạng của giờ như kiến bò chảo nóng. Lo lắng hậu quả xảy đến nếu trở về.

      Chương 18
      cầm theo chai rượu tay. Bước chao đảo nhìn như đất trời nghiêng ngả:

      - Con nô! Mau mở cửa cho tao!- quát tháo ầm ĩ bên ngoài.

      Hai ông bà già nghe gọi giật mình tỉnh giấc:- Ông nó ơi! Ngoài kia có chuyện gì mà ầm ĩ vậy? - Bà Hòe rỉ tai chồng.

      Ông Lương chăm chú lắng nghe.- Hình như có chuyện ngoài kia. Để tôi ra xem sao.- rồi ông Lương đứng lên ra ngoài xem chuyện gì xảy ra.

      lại say xỉn, mà mỗi lần say lên thể như rằng phải “hành hạ” vợ bé bỏng tội nghiệp.

      - Mày làm gì mà nhìn tao chằm chặp vậy hả con kia. Mặt tao đáng ghét lắm à! Cũng ... phải. Nếu tao xấu như vậy mày lấy tao rồi. Thế tao hẳn phải đẹp trai lắm nhỉ? Mày cũng biết chọn người đấy con nô!- như con bệnh thần kinh.

      - ơi... em xin đấy... ba mẹ em nằm trong kia, xin lần này thôi- Trang quỳ xuống van vỉ.

      - Cái gì???- rít lên- Tao gì với mày hả...aaa?- Mặt đỏ gay, bừng bừng lửa giận.

      - ơi! Dù sao cũng ba mẹ mình mà. Xin hãy vì em sống với bấy năm nay cho ba mẹ em ở lại tuần lễ thôi. Em van , em lạy !- Trang tiếp tục xin xỏ.

      liền đó túm lấy tóc của Trang kéo giật ra sau, tát cú như trời giáng vào mặt . Cú đánh thô bạo, tàn ác khiến ngã vật xuống nền nhà; những ngón tay hằn sâu lên má người vợ bất hạnh.

      - Thằng vũ phu.- Ông Lương đứng ở đằng sau chứng kiến việc, quá sức tưởng tượng của ông.- Mày, hừ... thằng khốn nạn... dám đánh con tao hả.- Ông chạy tới nắm chặt tay .

      “Bụp” - Ông Lương đấm thẳng vào mặt .

      già yếu nên cú đấm của ông Lương hề hấn gì với . Cú đánh của ông càng làm hung cuồng hơn. điên tiết:- Gừ, tao giết mày thằng già kia.

      rồi nhảy vào đánh ông già. Hai cha con vật lộn nhau dưới nền nhà. Bà Hòe và Trang chạy lại, cố gắng kéo hai người ra nhưng đành bất lực. Hai người đàn bà bị dính đòn oan đành mà đứa bé bị mất ngủ giật mình khóc ré lên. Tiếng la hét, khóc lóc bên trong nhà bị những cơn mưa “ầm ầm” hòa tan.

      vùng dậy chạy ra sau nhà bếp xách con dao Thái lao vào đâm ba vợ mình.- Chết nhé ông già.

      “Phập” Lưỡi dao ngập cán xuyên qua tấm lưng mềm mại của Trang. kịp nhảy vào che chắn cho ông Lương.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 19


      - Á...á...á.á- Trang giật mình tỉnh giấc.


      Mồ hôi thấm ướt cả bộ đồ ngủ. đưa tay lên vuốt ngực.


      Trang vừa trải qua cơn ác mộng. Đứa trẻ nằm trong nôi bị đánh thức, khóc oe oe. Trang chạy đến bế con bé lên ôm vào lòng dỗ dành:- Bé con... ngoan... ngoan... mẹ đây, mẹ đây....”


      Trang hò ru con bé ngủ: “Ầu ơ con ngủ con. Ngực cha ủ sát má con ửng hồng. Con ơi say giấc ngủ nồng. Để cha còn phải gánh gồng nước non.... Giao thời gió chuyển vào thu. Ngoài kia lá đổ điệu ru cha hò... Hò ơ...ơ...ơ...”


      Con bé lại ngủ say trong vòng tay mẹ. Trang thức suốt đêm ôm con cho đến khi trời vừa hửng sáng cũng là lúc chồng trở về.


      gọi cửa:- Vợ dậy chưa? Chồng về rồi.- Sáng nay uống rượu nên còn ăn tử tế.


      Ông Lương dậy từ rất sớm ra mở cửa đón con rễ. Trang cũng vừa lại. Nét mặt bàng hoàng lo lắng, chuẩn bị tâm lý hứng chịu tất cả tàn bạo.


      - A, ba mẹ lên từ khi nào vậy ạ! Sao báo cho con biết để con ở nhà. - vui mừng nắm lấy cánh tay ông Lương. Cử chỉ và thái độ của khiến Trang giật mình.


      - Ba mới lên chiều hôm qua. Dạo này con bận bịu quá nhỉ? Sao đưa hai mẹ con nó về dưới thăm bà con lối xóm? - Ông Lương có ý trách cứ chàng rễ.


      - Dạ, cũng bởi hoàn cảnh cả ba à!- tỏ ra lịch . nhàng.


      - Ôi dào, tuổi trẻ các cứ thích đổ lỗi cho hoàn cảnh. Tôi thừa biết chị bây giờ học cách sống của người Tây, sống chết mặc bay đây mà.


      - Ba, con thu xếp về thăm ba mẹ và mấy bác, mấy dì, mấy dượng mà.- cười tít mắt.


      - Ừm, lần bày ba bỏ qua cho. Lần sau được như thế nữa nhé! Là người Việt Nam phải đặt tình nghĩa lên hết, nhớ lời ba đấy!


      - Dạ, con nghe lời ba ạ!- cung kính, nhúng nhường.


      - Con định đâu nữa vậy? - Ông Lương hỏi khi thấy ra khỏi nhà.


      - Dạ, ba đợi con mua đồ ăn sáng cho ba mẹ luôn. Con biết ba mẹ lên nên chỉ mua cho cái Trang xuất à. Mà phải rồi. Mẹ chưa dậy luôn hả ba?- ra vẻ quan tâm đến mẹ vợ.


      - Mẹ con đường xa mệt, còn ngủ lì bì. Thôi, con . Tối nay hai cha con mình phải nhậu tăng cho ra trò đấy.- Ông Lương rất khoái nhậu.


      ra hiệu bằng mắt cho Trang ra ngoài nhà để chuyện. Trang theo ra đến cổng.

      - Tôi gì với hả? được để ông bà lên đây!- nghiến răng, giọng cổ.


      - Em ngăn nhưng…


      - nhưng nhị gì nữa hết. Ông bà có khi nào về ?- hỏi vợ.


      - tuần lễ thôi .- Ánh mắt Trang vui mừng, hạnh phúc vì chồng đóng kịch vì .- Cám ơn chồng!


      - Vì chuyện gì?- hỏi lại lạnh lùng.


      - “tốt” với ba mẹ em.


      - như nghĩ đâu.


      - Dù sao em cũng biết ơn . Tối qua em rất lo lắng...


      - Thôi dẹp mấy chuyện đó . như thế nào tôi chẳng bận tâm. Ông già còn đòi uống rượu với tôi đó mới đáng lo. Tôi mà say lên biết chuyện gì xảy ra đâu. - lo lắng .


      - Hay giả vờ bị bao tử uống rượu được.- Trang bày kế.


      - Chắc phải như thôi.


      - Em vào đây, gặp lại sau.


      - Này!- gọi Trang.


      - Có chuyện gì sao ?


      - Lại đây!


      Trang tiến lại gần. lôi từ trong túi ra lọ nước hoa Pháp đưa cho .


      - Quà mừng ngày cưới đấy! - khô khốc.


      Trang cảm động rưng rưng nước mắt. nhận lấy món quà của được lời nào. Vì năm nào cũng nhớ đến ngày cưới, ngày sinh nhật và ngày lễ tình nhân để tặng cho những món quà thích nhất.


      đưa tay gạt những giọt nước mắt đôi mi buồn của Trang. - Khóc hoài à. Tôi cũng mệt với luôn đấy! Để tôi đền cho.- Vậy là hôn . Nụ hôn lãng mạn, dịu dàng trái ngược hoàn toàn với bản chất của .


      Chương 20


      Tối đến, chuẩn bị mồi nhậu và chai rượu nếp cẩm.


      - Ba cứ nhâm nhi ạ! Con dạo này cai rượu rồi, cái bao tử nó hành dữ quá!- cung kính mời ba vợ.


      - Đến mức đó rồi sao con??? Thôi, bệnh đừng uống... bây giờ còn trẻ lo mà giữ gìn sức khỏe, nhỡ có chuyện gì còn vợ con nữa khổ lắm!- Ông Lương khuyên nhủ chàng rễ hiền.


      - Dạ. Đôi lúc cũng thấy thèm thuồng. Nhưng đành thôi ba. Nghĩ tới cái Trang và con bé Hân là con dám chơi liều đâu.


      - Con nghĩ như vậy là tốt, ba cũng mừng vì hai đứa sống hạnh phúc với nhau như vậy. Thời của ba có chuyện hôn nhau như hai đứa con hồi sáng nay đâu. Cái đó theo thuật ngữ chuyên môn gọi là tình à?- Ông Lương hỏi ngớ ngẩn.


      - Dạ, hì hì...- cười- Thời tụi con rời xa những bức thư tình nồng nàn cảm xúc rồi ba à. Hồi thời ba nắm tay con là xa xỉ, ngày nay còn đến thứ gì ấy chứ...

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      - Khà khà khà....- Ông Lương nốc cạn ly rượu- Người Việt Nam thế đấy con à. Hôn nhau đưa vào bụi còn đái đứng giữa đường.


      - Ây, ba... ba làm con ngại quá đấy!


      - Té ra từng “đái đường” à?- Ông Lương lại hỏi nhảm.


      - Con nào có vậy, chỉ lũ bạn bè thôi. Tụi nó thường : “đái đường vẫn còn đỡ hơn tháo đường”. Con thấy loại nào cũng như nhau à.- cũng pha trò.


      “Khà” - Ông Lương lại nốc thêm ly nữa. vội cầm chai rượu rót cho ông.


      - cứ ngồi yên đó! - Ông Lương “ra lệnh”.


      - Ba cứ để con phục vụ. Cũng năm rồi ba con mình mới gặp lại nhau mà.


      - Đó là lỗi của . Ba dặn rồi đó nghe . Lo thu xếp công việc mà về quê ra mắt họ hàng, em. Sống như các rồi mất gốc hết thôi...- Ông Lương bắt đầu màn thuyết giáo kéo dài những hai tiếng đồng hồ. Thế mà vẫn ngồi nghe bình tĩnh cho được. Ông già say bí tỉ, phải đỡ ông vào phòng nằm nghỉ. Còn bà già bệnh tật hành hạ, nằm ngủ li bì như người chết rồi. thu xếp cho ba vợ xong vào buồng với người vợ xinh đẹp.


      Chương 21


      ngã người xuống giường.


      - Ba chắc say lắm rồi nhỉ?- Trang nằm bên cạnh hỏi .


      - Ừm.


      - cũng ngủ . Hôm nay mệt lắm rồi.- Trang quan tâm.


      nghiêng người lại, mặt đối diện với vợ. Ngón tay nghịch ngợm những sợi tóc của Trang.


      Trang hiểu là muốn gì, dường như thành lệ, từ từ mở cúc áo.


      - Khoan! - ngăn lại- Lần này để tôi “khám phá”.


      Phút chốc lột sạch lớp y phục người vợ. Cơ thể của lúc này cũng trần truồng mảnh vải che thân. bắt đầu màn dạo đầu với những động tác vuốt ve mơn trớn. Đầu tiên ở vành tai, tới vai, mới đến bầu vú căn tròn của vợ. Bàn tay của liên tục nhào nặng hình như biết chán tạo vật thú vị đó của người đàn bà. hôn mê mãi lên trán, lên cổ, lên ngực; liếm láp, “khai thác” triệt để phần nhũ hoa của người đẹp.


      Trang nằm ngửa, chịu đựng sức nặng từ cơ thể săn chắc, đầy cơ bắp của khóa chặt. cảm nhận sâu sắc cọ sát của xác thịt, bên cương còn bên nhu. Bầu vú của từ lúc nào chẳng biết cũng cứng lại, căng mẩy mặc tình cho nắn nót. Phần đùi của liên tục bị “vật gì đó” quệt vào; xúc giác đê mê thể đánh lừa được... chỉ lát nữa thôi, “vật gì đó” kia bất chấp tất cả xông thẳng vào “vùng cấm địa” của .


      Nhưng từ đây cho tới lúc đó, cần phải tận hưởng những giây phút khoái lạc được vuốt ve, mơn trớn. Người đàn ông nằm người rất ít khi dịu dàng như vậy, phải tranh thủ mà hưởng lấy.


      Sức nóng của cơ thể tiếp tục lan tỏa. Nó được truyền từ cơ thể người đàn ông sang da dẻ thơm tho của người phụ nữ. Mùi ngây ngấy đậm đà xác thịt lẫn đâu được. Trong cái sung sướng khó mà diễn tả đó, cũng cảm nhận thấy đôi chút cái mỏi mê lả lướt. cựa quậy, để gây thêm cảm giác kích thích cho kẻ xâm nhập. bị động của trong trường hợp này chuyển đổi vai trò rất nhanh.


      Cơ thể bây giờ là vùng ẩm ướt. Tóc ướt, lông măng ướt, vườn địa đàng cũng ướt... Đến thời điểm này khám phá của quá giới hạn. rướn người cho thấu được cảm giác hương phấn khi những ngón tay có vẻ mềm mại liên tục chà sát vào vùng chứa những điểm G.


      Đùi từ từ hé mở... tới lúc cho “cái đó” vào. Ngực thắt lại, máu dồn về chỗ chờ đợi giây phút “khủng khiếp” sắp diễn ra. Cái của quá lớn và động tác của ở giai đoạn này rất bạo, nếm thử rất nhiều lần mùi vị đó rồi. Nhưng lần này có vẻ khác, vì sướng hơn bao giờ hết.


      “A” - la lên khi thốc mạnh.


      Vẫn chưa vào hết được mặc dù thứ đó của giãn ra rất nhiều. Những thứ dầu bôi trơn mềm mại tự nhiên đều vô hiệu trước “hàng khủng” của cánh đàn ông chính hiệu.


      tạm dừng lại lấy sức để tiếp tục cuộc xâm nhập lần hai. Cặp chân mày của nở ra, nét mặt trở lại trạng thái thư thả.


      “A”- Nhưng lập tức lại phải nhăn mặt, đôi mày co lại vì cú hích lần thứ hai này.


      Vẫn chưa vào được. Trong khi thứ của mỗi lúc mỗi trương phồng lên. thở phì phò, ngực phập phồng. Có lẽ do nằm ngửa nên có thế, lật người nằm sấp lại, bắt quỳ gối dường làm động tác từng bị cho là “biến thái”. Hai tay giữ chặt lấy xương chậu của , đút thứ đó vào nhàng như có gì xảy ra... tư thế được sắp đặt rất thuận lợi, hít vào hơi...


      “phạch” - Hai bầu vú của rung lên khi động tác vừa rồi của lọt gọn. Vậy là thứ đó thông được.


      Phần việc còn lại của rất đơn giản, đó liên tục làm động tác đưa đẩy.


      - Ưm...ưm...ưm...

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 22

      nửa tháng trôi qua, Phương Linh gặp lại .

      Những dự đoán của ngày càng “xác thực”. Thế là bỏ rồi, còn xem là đối tượng tiềm năng nữa. Với sao cả, bởi dù sao trong lòng cũng chẳng hề coi ra gì. Nhưng với mọi chuyện hoàn toàn khác. thực tế phũ phàng rằng: . thấy nhớ nhung da diếc mỗi khi thiếu vắng hình bóng của . Vậy là từ đây trái tim của có chủ, nó còn được tự do như trước kia nữa.

      Hàng ngày ngóng đợi điều xảy đến. khoanh tay ngồi nghĩ ngợi, mắt lúc nào cũng chăm chăm vào màn hình điện thoại. Chỉ cần điện thoại đột ngột rung lên cũng khiến cho giật thót mình chụp ngay lấy xem điện, hay tin nhắn có phải là từ người mà khao khát muốn gặp hay ? Nhưng rất tiếc phải... và bắt đầu thở dài.

      - , mình phải chinh phục , mình thể sống thiếu được.- tự nhắc nhở bản thân mình. đến lúc phải hành động, hiểu bản năng hay lý trí thôi thúc phải có những cử chỉ quan tâm cần thiết. Và biện minh cho hành động trái ngược với bản tính kiêu sa của .:- “Dù sao, hạnh phúc cũng có cái giá để trả, và muốn có được hạnh phúc phải vượt lên chính mình.” ràng mắc phải bùa của , bây giờ tháo gỡ là điều tưởng. Chỉ còn cách đối mặt thôi. Nghĩ vậy rồi bấm điện thoại gọi cho .

      “tút....tút....tút...” tín hiệu cho thấy đầu dây bên kia bận. Lại thêm lần nữa phải thất vọng.

      - Nghe máy chứ đồ xấu xa. Sau chừng đó việc làm để cưa đổ tôi. Bây giờ tôi gần như hoàn toàn thuộc về rồi. lại bỏ rơi tôi vậy ư? Tôi sẵn sàng làm con điếm để chà đạp, nhưng trước hết phải cho tôi biết vẫn còn ham muốn tôi chứ.- ngu ngốc khi bắt đầu hạ thấp bản thân mình xuống trước con người đê tiện như .

      Lần đầu tiên trong đời. Phương Linh cảm thấy mình bị phụ thuộc vào người đàn ông. Cứ như là toàn bộ ý nghĩa cuộc đời . Phương Linh bất an vô cùng.- Chẳng lẽ, mình kém hấp dẫn vậy sao? Hay là có người mới. được. Mình cần phải làm đẹp. Phải đổi mới để tiếp tục níu giữ quan tâm của . kẻ mình thừa biết là phóng đãng như thèm để ý đến mình, điều đó chứng tỏ mình có vấn đề rồi.

      Phương Linh tự nhốt mình trong những ý nghĩ lệch lạc mà vẫn cho là đúng. Vì thực tế cơ bản bị mê hoặc. thần tượng hóa người hơn hẳn thực tế bản thân người đó. riêng gì , ai khi cũng vậy cả.

      Chương 23

      Phương Linh buồn bã về nhà sau ngày làm việc chán nản.

      Từ ngày bước vào cuộc đời , làm đảo lộn mọi thứ.

      mệt mỏi vào phòng tắm trút bỏ lớp y phục nặng nề mặc người. Phô diễn thân thể kiềm diễm, mướt mát của mình cho bản thân mình chiêm bái.- Thử hỏi, phần xác thịt này của mình ai là người hưởng lấy nó. Mình chỉ muốn trao nó cho người duy nhất mà thôi…- Nghĩ đến chuyện đó mặt đỏ ửng.

      Nhưng ý nghĩ giống như làn khói thể ngăn chặn. tò mò biết chuyện đó diễn ra như thế nào, bắt đầu của nó và kết thúc ra sao. Chưa bao giờ thử nến mùi vị mặn nồng đó. Quan điểm: “gìn giữ cái ngàn vàng” giết những ngày tháng đúng ra phải rất ngọt ngào của đời . Bây giờ gần ba mươi tuổi rồi mà hương vị đàn ông vẫn còn lạ lẫm quá đỗi.

      sát sà bông lên cơ thể trắng mịn, vuốt ngón tay tên những đường cong tuyệt mỹ. Cơ thể mới căn đầy gợi cảm làm sao. Điểm mười cho hấp dẫn giới tính phải ai cũng dễ dàng sở hữu.

      đổ lỗi cho hành động của mình từ vô thức. Khi bắt đầu massage quá kỹ đôi gò bồng đảo của mình và mặc sức để trí tưởng tượng bay xa.

      Chương 24

      Trang và Phương Linh hẹn gặp nhau để chuyện.

      Địa điểm mà họ lựa chọn là quán cà phê sân vườn đẹp và lãng mạn mà Trang và chồng thường đến.

      - Dạo này bồ làm sao vậy? Trông khí sắc có vẻ tiều tụy lắm!- Trang hỏi Phương Linh.

      - Có vậy sao. Mình cũng để ý nữa.- Linh thẩn thờ đáp lời bạn.

      - Mình lắng nghe bồ chia sẻ đây. Đừng giấu mình nữa. Nhìn bồ là mình biết ngay có chuyện rồi. Rốt cuộc là chuyện tình cảm hay là chuyện công việc?- Trang nắm lấy tay Phương Linh.

      - ấy quan tâm đến mình nữa.- Linh rất khó khăn để giải bày lòng mình.

      - Vậy ra cậu có đối tượng rồi ư. Nhưng cụ thể là như thế nào?- Trang hỏi kỹ hơn.

      - Thực ra tụi mình chỉ mới quen nhau thôi. Chưa chính thức gì cả. Ban đầu ấy có vẻ để ý đến mình lắm nhưng dạo gần đây … mình biết làm gì sai nữa…- Linh chán nản với bạn.

      - Cậu gọi cho ấy thử xem, cái này phải tìm hiểu nguyên nhân đấy!- Trang khuyên bạn.

      - Mình cũng biết vậy, nhưng gọi cho ấy cũng vô ích à. Vì ấy thèm nghe máy hay trả lời tin nhắn của mình.

      - Có khi nào ấy

      - Mình cũng nghĩ giống như bồ. Chắc ấy chán mình và theo đuổi khác.

      - Nhưng quá trình hai người quen nhau, bồ có giữ khoảng cách quá đáng ? Đôi khi đàn ông thấy phụ nữ khó quá, họ rút lui.

      - Cũng có chút chút, nhưng giai đoạn tìm hiểu mà, vồ vập quá sợ ấy đánh giá.

      - Ừm, chuyện của bồ chúng ta từ từ tìm cách giải quyết. Mình về nhà bồ chuyện . Con bé mình gửi cho ông bà ngoại chăm rồi. Chồng mình lại có lịch diễn ở nhà, mình gọi điện cho ba mẹ tối nay ở lại nhà bồ tâm đêm… chịu ?

      - Cũng được. tại mình rất buồn. Bồ có biết uống rượu chứ?

      - Hứ, tưởng gì, rượu bao nhiêu cũng được. Tối nay hai đứa mình cùng say để chứng tỏ cho cả thế giới biết: phụ nữ cũng cần được đối xử công bằng như đàn ông mọi phương diện.

      - Mừng cho câu hay nhất trong ngày. Chúng ta về thôi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :