1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Chồng Ơi, Đừng Đánh Vợ Nữa - Túy Ca Tửu

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 99

      Vạn vật trong vũ trụ đều chứa đựng trong đó những mặt đối lập.

      Những mặt này cùng tồn tại với nhau như mặt trăng ôm ấp mặt trời. Như con thuyền chơi vơi giữa biển trời vạn sóng. Như bông hoa hàm tiếu hẹn hò từng hạt sương mai. Những mặt ấy tuy ngược tính nhau nhưng thể tồn tại thiếu nhau. sống của hoa thơm phụ thuộc vào đàn ong bướm và đổi lại. Đó quy luật sinh tồn tạo hóa mặc định cho muông loài, muông vật.

      - Thơ, lòng lại trĩu nặng trái sầu chẳng vơi.- Tâm nhàng bước lại từ phía sau, giọng rót mật vào tai.

      - Thơ đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe giọng quen thuộc của Tâm như bản năng thầm, quay lại mỉm cười với người tri kỷ.- Tâm đến tự bao giờ mà tôi chẳng chú ý?

      - Thơ lúc này đây trời đất chỉ màu nhung nhớ sao còn tâm tư để ý những điều khác chung quanh.- Tâm mở khóe môi hồng như cách thắm mai hoa, cũng khéo để tri kỷ nhìn đến những chiếc răng trắng tựa ngọc ngà.

      -Lý trí và con tim là hai kẻ thù truyền kiếp của nhau đấy Tâm à! Khi lý trí nở rộ đóa bồ công con tim tựa gió cát sa mạc quét tất cả.- Thơ tay chóng cằm tựa vào khung cửa sổ, trông vẻ suy tư mệt mỏi.

      -Bâng khuâng đứng giữa hai dòng nước. Chọn dòng hay để nước cuốn ? Nếu con tim và lý trí mâu thuẫn đến như vậy chỉ còn biết nương nhờ vào số phận và lần quyết đoán cho xong.

      Lòng Trang lúc này băn khoăn, day dứt yên; như nữ tướng lâm trận bị dồn vào thế tiến thoái lưỡng nan. Bản năng như cánh chim khao khát vùng trời tự do bị cột lại bởi sợi dây bản ngã thêm thắt nỗi oán giận triền miên số phận hồng nhan bạc bẽo. hận chính bản thân mình ngu ngốc thèm khát cám dỗ biến loạn, bạo lực gai dầm xé thịt. có khác gì con bướm đêm lao thân vào bóng đèn bỏng rát, tự mình cầm dao rạch vào trái tim mong manh của mình rồi vui sướng tận hưởng niềm đau đó. Khi con ngựa chồn chân mỏi gối té quỵ giữa sa mạc hoang vu nỗi căm hận là vòi rồng khủng khiếp nuốt chửng từng bụi xương gai góc trong lòng cát nóng. Chồng chẳng có lỗi gì trong chuyện hành hạ cái thân xác vốn sinh ra để thèm được hành hạ. Con bé bỏng của có lỗi gì để phải gánh lấy số kiếp có mẹ ôm ấp đong đưa. Lỗi nằm ở vùng đất lòng ngu tối của , khi bản năng thác loạn rời xa cũng là lúc thấu hiểu mới phải. Đằng này, ném tất cả qua lăng kính với những khúc xạ lệch lạc. sai rồi.

      - Thơ định khi nào với sư chuyện Thơ hoàn tục?

      -Tôi có đủ can đảm để trình bày với sư , lòng tôi bây giờ như giây đàn lúc

      quá căng khi quá chùng.- Thơ vừa xong câu thở ra mệt mỏi.

      -Cố gắng trồng hoa hoa chẳng nở. Vô tâm tiếp liễu liễu xanh um. Hay chăng Thơ cứ vô tâm đừng nghĩ ngợi nhiều nữa. Vạn tùy duyên.

      -Cám ơn Tâm. E chỉ còn cách đó thôi.

      Chương 100

      Khu rừng hoang vu ẩm thấp, tiếng vượn hú hòa lẫn với làn hơi thở phả ra mùi máu thịt từ chúa tể sơn lâm bạch hổ.

      Từ trong hang động đặc quánh màu bóng đêm, từng chuyển động của gian chậm chạp lề mề như vừa mới bị thôi miên. Gió rít qua hang gợn lên màng tà khí hắc án, mùi xác thối xâm nhập khứu giác nồng nặc muốn lộn mửa. Đó là sào huyệt của hổ mang chúa thành tinh. Mẹ rắn với trăm ngàn vạn đứa con nanh độc tụ về từ nhiều nơi. Những giọt tí tách rơi từ thạch nhũ xuống ngấm vào lòng đất nâu đặc sệt. Tịnh xá Ngọc Tín như vị bồ tát dựa lưng vào núi rừng heo hút ngóng về chốn tây thiên cực lạc. Tiếng chuông vọng gắng hòa tan bóng tối nhập nhoạng hiểm ác ma nơi đây. Thời gian cứ thế trôi vùn vụt, mới đó mà mười hai giờ đêm, sương lắng xuống đậm ngấm nức nẻ da thịt.

      - Những lời Hòa có thể chính xác được bao nhiêu phần trăm?- Diệu hỏi rất khẽ, cử chỉ của cho thấy nội dung câu chuyện mà họ bàn đến có tầm quan trọng .

      Hòa mắt nhắm hờ, tay ngừng lần tràng hạt, cứ mỗi lần Diệu dứt lời ngấn ngón tay vào sợi dây sâu chuỗi, đáp từng tiếng chậm rãi.- Nếu ngày mai đại dương bóc hơi thành bể muối phán đoán của ta sai lầm. Ta bấm quẻ tuyệt nhiên lệch góc, trong vòng ba tuần trăng nữa sư viên tịch.

      Diệu gật đầu nghĩ ngợi sau đó :- Nếu đúng như lời tiên đoán của Hòa bao lâu nữa chúng ta được về với cội nguồn bản năng rồi. kìm nén của chúng ta đến lúc phải được giải tỏa.

      - Đừng có vội mừng quá sớm. Ta đồ rằng sư có tính toán chu đáo về người kế vị sư . Nếu di chúc của sư được đem ra công bố ngày hôm đó e rằng chúng ta gặp phải đại họa.- Hòa dứt câu lại tiếp tục lần tràng hạt.

      Nét mặt Diệu nhăn lại.- Hòa có thể tiên đoán được ai kế vị ?

      Câu hỏi của Diệu vừa dứt Hòa ngấn mạnh tràng hạt, nếu quan sát kỹ mới thấy được hai hàm răng vừa nghiến vào nhau.- Tâm- Hòa đáp khô khốc.

      Nét mặt Diệu bừng lên cảm xúc căm giận cộng với nỗi bàng hoàng, sửng sốt.- , thể như vậy được. Con bé miệng còn hơi sữa đó trở thành ‘chưởng môn’ đời thứ hai sao??? , Hòa có nhầm lẫn gì rồi chăng.

      - Hừm, ‘ngưu tầm ngưu mã tầm mã’. Có gì khó hiểu để Diệu phải ngạc nhiên làm vậy?

      - Chúng ta phải ngăn chặn chuyện này, thể để nó xảy ra được Hòa à!- Tâm trạng lo lắng của Diệu khuôn mặt.

      - Nó xảy ra.- Hòa lạnh lùng.



      - Hòa có cách gì rồi phải ?

      - Diệu hãy cho ta biết. Nếu sư viên tịch Diệu muốn ai lên thay sư làm ‘chưởng môn’ đời thứ hai?

      - Điều này còn phải hỏi sao. Tất nhiên người đó phải là Hòa rồi.

      - Ta nào có ham muốn gì những thứ phù phiếm (!).

      - Hòa đừng vậy. Tỷ muội chúng tôi luôn coi là chỗ dựa vững chắc.

      - Chính vì lẽ đó mà ta mới phải ‘phá lệ’ lần này ra tay can thiệp. Ý của ta là muốn sửa di chúc của sư rồi điền tên mình vào. Sau khi ổn định tình hình ta nhường lại ngôi vị đó cho Diệu để có thể chuyên tâm tu hành. Diệu xem có thể giúp tỷ muội chúng ta ? Vì Diệu là trong những người có điều kiện để thực kế hoạch lần này.

      Mắt Diệu sáng lên như vừa tìm thấy được lối thoát cuối đường hầm.- Ồ, có phải Hòa muốn tôi nhân thời điểm thích hợp lẻn vào phòng sư lấy cắp tờ di chúc sửa đổi trước khi nó được công bố?

      - Việc này phải làm hết sức thận trọng, chờ thời điểm chín muồi hãy thực . Trước mắt chúng ta cần liên kết với những tỷ muội khác có cùng lập trường với chúng ta để xây dựng thế và lực trước khi bước vào cuộc chiến cuối cùng bảo vệ Phật pháp.

      - Dạ thưa sư !- Diệu chắp tay gọi Hòa là sư mặc dù chuyện vẫn chưa đâu vào đâu.

      Hòa ngoài mặt vẫn bình nhiên nhưng trong lòng thích thú vô cùng. Miệng niệm kinh, tay gõ mõ, còn tay kia tiếp tục lần tràng hạt.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 101

      Gió thổi những cánh hoa rải rác xuống mặt hồ. Những tia nắng vàng dìu dịu đem theo bóng chiều tà vào trong đôi mắt mùa thu.

      Chút vàng trải hiên chùa, chút nữa rớt những cánh lá sen hồng. Bóng chim lướt qua đầu gợi nhớ thân phận bấp bênh nặng nỗi ưu phiền kiếp hư vô. Đàn cá chép giật mình ngụp lặn khua động cánh lá xanh xao đậm nước hồ màu ngọc bích.

      - Khụ, khụ, khụ...- Sư ho tràng dài, hơi thở nặng nhọc.

      - Sư , người bị làm sao vậy?- Tâm vừa đến, trông thấy bộ dạng bệnh tật của sư hốt hoảng chạy đến đỡ lấy người.

      - Ta sao đâu con đừng lo lắng quá! Sinh, lão, bệnh, tử là điều tất yếu nên đừng vì đó sầu úa tâm cang.

      - Dạ, con luôn khắc ghi lời dạy của người.- Tâm cúi đầu, thái độ rất kính trọng sư tôn.

      - Dạo này con và Thơ thường hay qua lại. Có phải Thơ có điều gì muốn với ta phải ?- Giọng của sư nương theo hơi thở mệt dọc.

      - Chắc người cũng biết lòng Thơ rồi. Nghiệp duyên của ấy còn chưa dứt ở lại với chúng ta ngày nào hay ngày nấy thôi ạ!

      - Thế gian hữu tình, cây cỏ còn biết nhau huống nữa là người. Dây tình vướng vít là phúc đức hay nghiệp chướng còn chờ để xem.

      Chuyện những người như Hòa, Diệu kéo bè kết cánh trong chùa Tâm biết do số tỷ muội ‘thân tín’ lại. Tâm băn khoăn, lưỡng lự biết có nên chuyện đó cho sư nghe ? Vì thời gian gần đây thấy sức khỏe sư giảm sút, Tâm muốn người vì những chuyện thị phi mà mệt mỏi thêm nữa nên nén lại thôi trình báo với người. Nhưng sau những lời khuyên nhủ của các tỷ muội khác và được mách bảo sáng suốt của lý trí như ánh đuốc soi đường trong đêm. Tâm quyết định lại mọi chuyện với sư để người biết mà đề phòng. Tâm phải đấu tranh nội tâm gắt lắm mới đến quyết định này. Bởi người vốn thích những ồn ào trần tục.

      - Có chuyện này con định với người, nhưng xem ra im lặng lúc này phải là cách hay.

      - Có phải con muốn về câu chuyện Đề Bà Đạt Đa? Nếu là chuyện đó con đừng bận lòng nữa, vạn tùy duyên. A Di Đà Phật!

      Tâm giấu được ngạc nhiên pha lẫn lòng thán phục khi nghe sư : - Người là bồ tát sống! Cám ơn người, cám ơn người![Có lẽ nào Tâm giác ngộ sau câu của sư ? Ai chứ với người đỉnh ngộ như Tâm có nhiều khả năng lắm!]

      Chương 102

      Những ni tu hành ở Tịnh Xá Ngọc Tín chia thành hai phe cánh để chứng minh cho phân tách được tạo hóa lập trình là quy luật bất biến.

      Khi mây đen và mây trắng quyện vào nhau để hòa tan thế lực đối lập. Đàn ô đề và đàn bạch hạc chí chóe mổ đầu nhau. đối lập nhân sinh quan đưa đến cuộc xâm lăng tranh dành quyền dẫn đạo minh trị. Đàn quạ đen mà Hòa là con đầu đàn với triết lý “cội nguồn nguyên thủy, về với tự nhiên”đề cao vai trò thần thánh của bản năng, cổ súy việc hưởng lạc sâu chuỗi cá tính bản thể thành tổ hợp với mục đích sống, đam mê và lý tưởng khác biệt. Chủ tâm hướng việc tu hành đến chỗ khai sáng trí huệ tự mình vượt thoát khỏi những rào cản định chế, và ung dung đến quan điểm cho rằng tu hành chẳng qua là tự kê cho mình viên thuốc an thần. Thánh nhân của phe đối lập là sư người lập nên Tịnh Xá Ngọc Tín, với triết lý giác ngộ từng phần đến giác ngộ triệt để. Tu hành hướng đến giải thoát ngay trong đời sống tại. Bằng cách xây dựng đời sống thanh tịnh giữ gìn giới luật, phát triển trí tuệ song hành cùng người bạn đời là đạo đức. Theo sư bản tính tự nhiên của con người là thiện nên việc hướng tới cái thiện đồng nghĩa với cuộc hành hương trở về cội nguồn linh thiêng. Sư khẳng định: “ thể có giải thoát ở tâm thể hoen ố.” Hai phe cánh có khi ngấm ngầm, có khi hiển lộ công khai đối địch. Với sư bao giờ có chuyện căm ghét ai hay ưa ai, ngay cả những người ngược lại với quan điểm của mình, có thái độ trịch thượng với ‘người ’ sư cũng dễ dàng bỏ qua bằng nụ cười bao dung độ lượng. Nhưng với những tỷ muội khác như vậy. Họ ưa thích những con người suy đồi ngang tàng đạp đổ kinh kệ, hủy hoại chánh pháp. Khổ tâm cho sư phải ngày đêm chứng kiến ô cảnh tỷ muội đồng môn xâu xé lẫn nhau như diều hâu khát máu. Lần này, lại có cuộc chiến tư tưởng diễn ra gay gắt giữa bọn họ.

      - Muốn cứu người trước tiên hãy cứu mình .- Diệu lên tiếng bảo vệ pháp môn của mình trước đông đảo người của cánh hạc trắng. Thái độ của khi vẻ mỉa mai qua động tác nhếch mép.

      - A Di Đà Phật! Đúng là thời mạc pháp với những tinh trá hình.- Tình chấp tay niệm Phật, câu bóng gió như mũi kim chứa nộc độc của con ong chít vào mồm con khỉ.

      Bên phe của Diệu bắt đầu ồn ào lao xao. Người nghiến răng, người mặt đỏ bừng bừng, có người còn siết chặc nắm tay. Giàu, cũng là ‘đảng viên ưu tú phe cánh tả’ lên tiếng biện bác:- Suy nghĩ và hành động của những kẻ bị tẩy não hệt nhau như khuông đúc ra. Có lẽ những người này đến chết cũng vẫn còn chấp pháp, sống trong ảo tưởng mà cứ tưởng sống với màu nhiệm giác ngộ vô biên. Con sông màu xanh lại nhìn thấy màu hồng, đôi mắt cận thị mà cứ tưởng nhãn thần thông thiên. Trong khi ngày đó Đức Phật qua sông cũng dùng đến những đồng xu bạc lẻ ngày nay những con người đạo hạnh của chúng ta thoát li luôn với thực tại, đạo pháp của các vị ấy là cao siêu quá! Chúng tôi theo kịp.- Sau câu của mình, Giàu cười châm biếm.

      Lâm, người của ‘phe bạch hạc’ thể kiềm được lòng sân hận quyết phen sóng mái với ‘bè lũ tinh’ bảo vệ chánh pháp.- hay lắm! Vừa ăn cướp vừa la làng đúng ngay bản chất Bạch Cốt Tinh. Thực tế hay là thực dụng mượn đạo tạo đời? Muốn biết hãy xét đến lối sống của số vị A La Hán khai ngộ đứng ở đây truyền bá diệu pháp dục lạc. Họ cũng phá chấp rồi đấy chứ! Cho nên mới tha hồ làm những chuyện bại hoại hoen ố gấp trăm ngàn lần những kẻ phóng đãng trần tục. Lời dạy của Đức Thế Tôn với họ lạc hậu, thế nên họ mới chế biến lại món ăn tinh thần cho phù hợp với bản năng nhục dục của mình. Vậy ai nhìn con sông màu xanh ra màu hồng? Ai dùng những đồng bạc lẻ qua sông sau đó ăn cắp của bác lái đò hủ tiền dành dụm cả đời? Ai???

      ...

      ...

      ...

      Cuộc chiến tranh tư tưởng diễn ra mỗi lúc gay gắt rồi đột ngột ngưng lại, im phăng phắt như gian tưởng niệm. Sư xuất vừa kịp lúc ngăn chặn cuộc bạo loạn rất nhiều khả năng xảy ra.

      - Các con lại chứng nào tật nấy, ngựa quen đường cũ. Người làm ‘mẹ’ như ta đau lòng lắm các con biết ?- Giọng của sư ôn nhu hiền hậu.

      Mọi người lặng thinh cúi đầu lắng nghe sư giảng dạy.

      - Từ lúc ta lập nên Tịnh Xá này cho đến ngày hôm nay là vừa tròn 50 năm ròng rã. Hồi đó ta là bất hạnh. Cha mẹ, chị em đều mất trong vụ hỏa hoạn tàn khốc. Cuộc đời dường như vẫn chưa thỏa mãn với những vết cắn sâu khoét vào da thịt ta. Ta được biết cái người phóng hỏa đốt chết cả nhà ta lại chính là người đàn ông mà ta dành trọn trái tim . Khi nụ hồng vừa chớm choáng vùi mình vào trong đêm rồi hứng chịu thêm những trận mưa a xít. Đau khổ quá! Ta nương nhờ cửa Phật. Trải qua 50 năm tu hành điều tâm đắc nhất của ta là hai chữ: “Bi Nhẫn”. Phàm ở đời có xảy ra chuyện gì nữa cũng phải khắc cốt ghi tâm hai chữ này. Tu hành mặc nhiên là chịu đựng gian khổ để thử thách đức tính nhẫn nại và lòng từ bi của con người. Là đến tận cùng của nỗi đau để chiêm nghiệm, trực nhận niềm an lạc trong tâm hồn. Pháp môn có trăm vạn như những con sông triệu sắc đổ về biển lớn. Biển bốc hơi thành nước đổ trở về sông, vòng luân hồi cứ thế diễn tiếp cho vạn vật sinh sôi nẩy nở. Cái còn chẳng còn, cái mất chẳng mất, đâu rồi lại về đó vốn là quy luật tự nhiên. Sống, chết, thành, bại, hơn, thua... là đám mây vô định xuyên qua đôi mắt của bản ngã mà biến ra vạn tướng. Ta mong các con hãy bình tâm lại, để những cơn mưa mát lạnh tưới tắn cho những hạt giống bồ đề sinh triển.

      - “A Di Đà Phật....”

      - “A Di Đà Phật...”

      - “A Di Đà Phật...”

      ...

      ...

      ...

      vừa dứt lời màu nhiệm các sư tỷ muội đồng loạt niệm Phật tạm thời quên những hiềm nghi đố kỵ.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 103

      Tấm áo mặt trời ấm áp trải nội cỏ xa xa. Trời làm mây nhè bước du phiêu lãng mái tóc xanh bềnh bồng rừng khe suối ngọc.

      Cặp chim vành khuyên cười dỡn khúc khích bên cành ngũ sắc. Gió mơn mác lùa qua song cửa vuốt ve khuôn mặt trái xoan mỹ lệ của . Đôi mắt long lanh ngấn những giọt sương mai, giai nhân đứng tựa cửa nhìn về chân trời bình yên màu xanh thăm thẳm.

      - Thơ khóc đấy ư?

      - Tâm à! Tự dưng tôi thấy buồn. Rất buồn!- Mắt Thơ ngấn giọt lệ sầu, gương mặt xanh xao, thanh rung cảm.

      - Vẫn chuyện cũ sao Thơ?

      - hoàn toàn vậy đâu Tâm. nỗi buồn rất vu vơ Tâm à!

      - Tôi hiểu rồi, người ta vẫn thường gọi là cung sầu thi sĩ đó mà.

      - Hôm qua sau khi nghe sư thổ lộ về quá khứ của người lòng tôi cứ nao nao thế nào ấy. Cả đêm qua tôi ngủ được.

      - Xem ra Thơ có nhiều điểm giống với tôi nhỉ?

      - Ô, vậy ra đêm qua Tâm cũng khắc khoải vật vờ như tôi sao?

      - Khắc khoải vật vờ đến mức đó đâu Thơ, nhưng thú với tôi khóc.

      - Có phải Tâm cũng có cùng rung động cảm xúc như tôi?

      - Tôi thấy thương sư nhiều lắm!- Nét mặt của Tâm bỗng thay đổi ra chiều buồn lo.

      - Dạo này tôi thấy thần sắc của sư được tốt. Sư ho rất nhiều, chia sẻ với Tâm trong lòng tôi có linh cảm bất an.- Thơ nhàng đặt bàn tay tháp bút của mình lên bàn tay sen ngọc của Tâm.

      - Thực ra... thực ra...- Tâm ấp úng.

      - Tâm biết điều gì rồi phải ?

      - Ừm, tôi riêng điều này với Thơ thôi. Chuyện về sức khỏe của sư tôi nghe được những tin đồn hay từ phía người của Diệu. Bản thân tôi quan sát thấy những biểu thể chất gần đây của sư điều làm tôi rất lo ngại. Tình cảm của con người hay mâu thuẫn với lý trí giống như lời Thơ từng với tôi vậy. ràng tôi biết sống chết là lẽ thường tình ở đời nhưng tôi vẫn cảm thấy bất an, tôi bàng hoàng khi nghĩ đến cảnh sinh ly tử biệt. Tư tưởng giống như chiếc quạt giấy phe phẩy luồng khí mát mẻ lên người để khỏa lấp cái nóng cháy rát bỏng của nỗi sợ hãi luôn ngự trị trong tâm hồn chúng ta. Tôi hoài nghi tất cả chân lý chỉ là an ủi nhất thời thể chiến thắng được bản chất hèn hạ của thân phận trần tục đưa tôi đến kiếp này. Và tôi bắt đầu dao động trước thứ triết lý tôi từng cho là đen tối của Hòa.- Nét mặt của Tâm trầm hẳn .

      - Tôi hiểu lắm về Phật Pháp, nhưng tôi dám chắc điều.

      - Điều gì vậy Thơ?

      - Tình . Ý tôi muốn đến tình theo nghĩa rộng nhất. Là thứ có sức mạnh vô hạn đánh bại tất cả mọi thứ trong đó có bản ngã, lòng ích kỷ, tham lam, lý trí... và kể cả...- Thơ bỏ lửng câu .

      - Thơ muốn kể cả Phật Pháp sao?

      - Ừm, tôi nghĩ vậy. Có lẽ tôi sai và phiến diện, nhưng tôi luôn đề cao tình hơn mọi thứ đời.

      Tâm rất sửng sốt trước tư tưởng ‘kỳ quặc’ của Thơ. Nhưng thể phủ nhận bản thân mình bị thứ nhân sinh quan lạ lùng đó hấp dẫn.

      Chương 104

      Lại về chuyện ‘vạch áo cho người xem lưng’ phát sinh bởi lòng ganh ghét đố kỵ.

      Ngọn lửa hận thù là tảng đá lớn ùn ùn lăn từ đỉnh núi tuyết xuống thung lũng bình yên. Những thứ rác rưởi mà người muốn ném bỏ , giấu nhẹm người vô tình nhẫn tâm lôi nó ra trưng bày trước những con mắt đời thích dèm pha miệng lưỡi. Thừa biết hành động của mình là hành động ‘đánh bom tự sát’ nhưng Thảo vẫn ‘can đảm’ thực thi mệnh lệnh của con quỷ nhen chiếm giữ linh hồn của ta. Con ‘vi khuẩn đồi bại’ mà chồng truyền vào người em họ Phương Linh; bằng những động tác được Thảo miêu tả thêm mắm thêm muối khiến những người được vinh hạnh nghe câu chuyện mồm chữ ‘o’ mắt chữ ‘i’ xuýt xoa. Những cử tọa được lựa chọn để lắng nghe bài diễn thuyết đậm chất trữ tình nóng bỏng là những người trong dòng họ, bạn bè thân quen, chị hàng xóm nhiều chuyện... những người có năng lực phán tán chất hóa học độc hại vào môi trường xã hội. Thảo hóa thân thành con cừu non, là nạn nhân thê thảm trong vở ‘bi hài luân lý’. Nghệ thuật trá hình giấu bản chất hồ ly chín đuôi của ta đạt đến mức thần sầu quỷ khóc. Cách mà ta về người em họ và cách ta buồn thảm, oán hận khi nhắc đến chồng trong quá trình ‘truyền nhiễm vi khuẩn dịch’ sinh động đến mức làm người khác thèm thuồng pha lẫn nỗi oán hận những người trong cuộc mây mưa. Trí tuệ đen tối của họ bị ngôn từ ma mị thôi miên hủy hoại. Ngoài mặt tỏ ra mình là chính nhân quân tử nhưng trong lòng che đậy bản chất tiểu nhân thâm hiểm.

      - Sao lại có những chuyện loạn luân loạn lý như vậy chứ hả? Xã hội này loạn mất rồi, loạn mất rồi.- Tám, người hàng xóm siêu hóng chuyện nhà sát vách với vợ chồng Hậu thốt lên. Điệu bộ của làm ra vẻ công dân tốt trong khu phố văn hóa mà sống.

      - Tôi được nghe chính miệng ‘người vợ bất hạnh’ thở than; nên nguồn tin này chính xác trăm phần trăm đấy. Cũng là chị em trong nhà cả mà ghê đấy!- Chị Tài, cũng là nhân vật cốt cán trong ‘ủy ban thạo tin mắm cá’ rủ rỉ bên tai ‘đồng nghiệp’.

      - Đắc Kỷ ngày xưa cũng tà dâm và xảo quyệt như con đó nhỉ? Dùng thủ đoạn quyến rũ chồng người ta đành mà còn phớt lờ cả đạo đức nhân luân, quá thể.- Tám cười điệu mỉa mai, biết đầu óc của như áng mây trôi dạt đụng phải thứ gì mà thể trạng của biến đổi nho . cảm thấy hạ thể trần trụi của mình bắt đầu trở mình, trạng thái cân cấn rất khó chịu. [Cuối cùng con người cũng thoát khỏi bản năng. J] Những mường tượng siêu thực lãng mạn nương theo vô số nơ ron não bộ truyền về phân khu thần kinh trung ương. Hình ảnh nàng tiên cá hóa thân thành thiếu nữ mát mẻ nằm phơi nắng tảng đá mảnh tơ tình che chắn trinh nguyên ra lồ lộ trước tầm mắt tục của . Trí tưởng tượng của xa hơn khi hình dung khuôn mặt kiều diễm và thân thể mặn mà của nàng tiên cá chính là chỉnh thể hoàn hảo của người đẹp Phương Linh. có đủ can đảm để làm những chuyện ‘phi thường’ giống như gã đàn ông tốt phước kia với thực tế khô cằn là , kẻ xấu ma chê quỷ hờn, lại bất tài vô dụng, hôi hám bẩn thiểu hết khoảng trống để viết vào. Nhưng trong tưởng tượng mọi thứ đều có thể, phút chốc biến thành chàng trai tuấn mỹ đến bên nàng tiên cá ve vẫy những ngọt ngào đam mê. ‘Hoàng tử Tám’ căn hết biên độ những giác quan chủ đạo là thị giác chiêm bái dung nhan tuyệt mỹ của nàng tiên; là khứu giác để thưởng thức hương vị đậm đà da thơm quả ngọt; là xúc giác để cọ sát làn ngọc thể hút vào thân thể mình nguồn năng lượng mịn màn, mướt mát của giai nhân. Mỗi động tác ngấn tay vào bất kỳ chỗ nào tạo vật tuyệt bích là mỗi lần hôn mê chết lịm bởi cảm tác mềm mại siêu lạc hồn bay. Giấc mơ của hoàng tử đến lúc cao trào bị câu thần chú của bà phù thủy mũi ngoằm phá hoại.

      - Tám, bị làm sao thế?- Thấy biểu của Tám kỳ quặc. Chị Tài tò mò đánh thức .

      - Tôi. Ờ, chúng ta đến đâu rồi nhỉ?- Trạng thái của Tám giống như người mây mới về lại trần gian nặng nợ.

      - vừa xuất hồn đâu vậy?- Chị Tài cười tủm tỉm khi vô tình lướt mắt nhìn xuống ‘con quỷ nên thấy’ của Tám ngọ nguậy yên trong bóng tối vũ quần.

      - Này, chị đừng có nghĩ bậy bạ đấy!- Tám bối rối, cử chỉ và lời luốn cuốn. [Ha ha. Cái này gọi là chưa đánh mà khai đây.]

      - Tôi có nghĩ gì bậy bạ đâu. Do đầu óc của bậy bạ đấy chứ.- Chị Tài che miệng cười.

      - Sau chuyện này chắc vợ chồng thằng Hậu đường ai nấy mất thôi. Chỉ tội nghiệp Thảo mang cốt nhục của người chồng vô luân.- Tám thở dài, nét mặt ra chiều thương cảm lắm.

      - nghĩ chỉ đơn giản vậy thôi sao. đừng quên gia đình bên chồng của con Đắc Kỷ, chuyện này đưa đến cái kết thúc tan tành cho chỉ quả đồi đâu. Mặt trời bị dập tắt bởi suối nguồn mâu thuẫn bất tận. Mặt trăng trở thành nạn nhân của bàn tay áp lực khổng lồ bóp nát như bóp cái bánh bột nếp.

      - Chị phải lắm! Chúng ta hãy ngồi chờ xem đoạn cao trào, rất thú vị đấy!

      - Nhưng trước khi xem đến đoạn đó làm ơn nhốt con quỷ của mình lại , tôi rất ái ngại khi phải ngồi đối diện với thực tế khiêu khích như vậy.

      Tài mặt đỏ bừng lên.- Chị chuyện khó hiểu quá!

      - Thôi ông, ông thừa biết tui gì mà. Yên tâm , tôi hiểu tâm lý lắm! Hi hi.[Ôi! Đúng là nồi nào úp vung nấy.]

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 105

      Nếu người bị thương nặng nhất khi hứng phải quả bom nguyên tử hủy diệt hàng loạt này phải kể đến Phương Linh.

      Xui xẻo cho khi trong giai đoạn khai hoa nở nhụy lại gánh phải những trận mưa đá kinh hoàng phá hoại trơ trụi mùa màng bội thu. Hậu quả những mối quan hệ trong dòng họ đổ vỡ như chiếc cốc thủy tinh được thả từ tầng ba tòa cao ốc xuống mặt đường. chú, dì dượng, em, bạn bè... có khoảng cách với ; họ xa lánh và coi như con ghẻ truyền nhiễm. Người mẹ đau ốm bệnh tật của khi biết chuyện bị sốc nặng phải nhập viện điều trị. Cha của đứng ngồi yên, xấu hổ nhục nhã đóng phòng ngồi lì trong bóng tối sợ phải ra đường hứng chịu đả kích của dư luận xã hội. Những người thân quen còn thái độ ghẻ lạnh như vậy người ngoài biết còn như thế nào nữa. Chuyện ‘dơ dớp’ của người đẹp Phương Linh trong mối quan hệ loạn luân với người họ ‘khát nước’ loan truyền ra ngoài xã hội với tốc độ chóng mặt. Với tiếp sức của mạng lưới công nghệ truyền tin, những dòng status, lượt like và share khủng khiếp. Phút chốc Phương Linh trở thành người nổi tiếng là nhân vật chính trong vở kịch “đại chiến văn hóa, nỗi loạn vượt rào libido.” Duy chỉ có người mẹ chồng hiểu chuyện và Thắng (người chồng tuyệt vời) là luôn kề vai sát cánh bên bất hạnh như Linh. Dẫu thể phủ nhận uy tín của chồng bị giảm sút hề .

      - Hức hức, lỗi là do em cả. Suốt đời em chỉ là gánh nặng cho người khác thôi.- Linh nằm gọn trong lòng Thắng khóc thút thít.

      - Vợ ngốc! Em có lỗi gì trong chuyện hiểm ác này cả. Đừng căm ghét bản thân mình vì em tuyệt vời hơn rất nhiều những gì bọn người tầm thường đó thêu dệt lên tấm lưới nhân cách của em.- Thắng vuốt lên tóc nhung mềm mượt của vợ, nhàng dỗ dành.

      - ta rót thuốc độc cho em uống, cởi sạch đồ em mặc người đem thân thể em ra triển lãm trước công chúng dư luận. Em thể ngờ ta lại bạc ác với em như vậy, rốt cuộc em làm gì có lỗi kia chứ?- Linh gục đầu vào ngực Thắng khóc nức nở.

      - Gieo gió ắc gặt bão, em đừng vì những con người như vậy mà tự làm khô héo thân mình . Chuyện lần này xem chừng là phúc chứ phải họa đâu. Nước chảy về chỗ trũng, luật đời luôn cân bằng. Bây giờ em chịu khổ chút sau này yên ổn dài lâu. Em nghĩ xem: Vì sao núi lửa lại phun trào? Vì núi lửa luôn bức bối, dồn nén... đến ngưỡng tràn chảy hủy diệt sống rừng xanh muông thú. Ngọn lửa cháy ỉ trong lòng nên chăng thời điểm này khơi ra tất cả để lần dập tắt cho xong. cố lần này làm em đau vừa đâu nhưng cũng chấm dứt tất cả nỗi ám ảnh quá khứ bất ổn lẩn trốn rất tinh vi trong tầng sâu của ý thức. Can đảm lên em! Mọi chuyện qua thôi.- Giọng ấm áp đồng cảm của người bạn đời trăm năm như bếp lửa hồng sưởi ấm cơ thể người vợ buổi đêm đông buốt giá.

      - Cám ơn chồng, cám ơn luôn ở bên động viên em trong những hoàn cảnh khó khăn tăm tối nhất của đời người. thắp sáng lại niềm tin trong em khi ngọn đuốc ấy xém lần tàn lụi. bao phen nắm lấy tay em khi em rơi xuống vực thẳm đen tối mà dưới đáy toàn là chong gai khủng khiếp. Thượng đế sai thiên thần xuống nhân gian thân là vị cứu tinh của em, dành cả cuộc đời của chàng cho em, con với quá khứ hoen ố nhục nhã.

      - Vợ ơi! Em đừng dùng đến những diễn từ đường mật đó ngoại trừ em mà lòng em bị xao động mới sẵn sàng đón nhận tất cả. Vì rất sợ, yếu đuối lắm chứ hoàn toàn mạnh mẽ như em từng nghĩ về người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất. sợ em nhiều quá! Nhiều hơn tình dành cho em sống yên được. Bởi vì muốn bất kỳ ai thế gian này ai nhiều hơn em. Nếu em ái tình quá lớn tựa muôn trùng sóng bể chỉ xin em lần chịu thiệt thòi, nhường cho diễm phúc được ru em ngủ miên man; được ngắm mi cong em khép nhàng. Được em?

      - Linh siết chặt vòng tay ôm lấy chồng như sợ chồng mọc ra đôi cánh thiên thần bay trở lại thiên đàng.- Chồng hãy hứa với vợ, đời này kiếp này chồng vĩnh viễn thuộc về vợ, rời vợ nửa bước nghe chồng? Vợ sợ lắm khi nghĩ đến ngày phải xa chồng. Sợ lắm!”

      Thắng vuốt tóc Linh thầm bên tai .- cần phải hứa vì trăm, ngàn kiếp nữa chồng cũng chưa thể trả hết nợ tình cho vợ đâu. Vợ yên tâm . Chồng vợ, ngàn tỷ lần vợ.

      - Hi hi.- Linh bỗng nở nụ cười mùa thu tỏa nắng.

      - Trông vợ vui nhỉ?

      - Chồng hãy ghé tai sát vào , xem con trai chúng ta làm nũng kìa.

      Thắng áp tai vào bụng Linh lắng nghe hài nhi cựa quậy.- Này con trai của ba, mẹ là của ba rồi nhé, con được dành đâu đấy. Ba mua cho con rất nhiều đồ chơi đẹp và đắc tiền với điều kiện con nhường mẹ cho ba được ?

      - Nè, chồng hư lắm đó. Ai lại dành em với con kia chứ!

      - Hì hì, đùa đấy. thôi em, vợ chồng mình hôm nay ra ngoài ăn tối.

      - Ừm, đợi em thay đồ nha.

      - Để chồng giúp vợ.

      - Thui, làm ơn ra ngoài dùm cho, em la lên đấy!

      - He he he, ta là râu xanh đây.- Thắng xòe tay, trợn mắt đóng giả ông kẹ.

      - Á, tránh ra! Tránh ra!- Linh dùng gối đánh chồng.

      Chương 106

      Khi ta sở hữu được thứ mà ta hằng khao khát ta có cảm giác thõa mãn cơn thèm nhưng mọi thứ chỉ nhất thời.

      Sau đó quen thuộc thâm nhập vào từng ngóc ngách của trí não gây ra hiệu ứng ứ đọng dư thừa, ồ... tất nhiên cả nhàm chán nữa. Cuối cùng họ cũng thuộc về ta, giấc mơ tỷ phú của ta đơm hoa kết trái rồi. Tòa lâu đài mà ta ngày đêm mơ ước được chiếm hữu bây giờ thuộc về quyền cai quản của ta. Ta ngồi chễm chệ ngài vàng quyền lực... ta có mọi thứ mà ta muốn...và thời khắc đó cũng là lúc ta mất sạch ý nghĩa cuộc đời. Thế là ta đặt lại câu hỏi: “Ta sống để làm gì?”. A ha, ta hiểu ra chân lý lòng tham của con người là vô hạn, trời sinh ta “được voi đòi tiên” và nữa; con người chỉ thấy mình sống khi mình túng thiếu để những giấc mơ như những viên thuốc bổ dành cho người suy dinh dưỡng. Đúng vậy, thiếu thốn đẻ ra giàu có.

      Dũng gương mặt điển hình cho loại hình tâm lý ‘cả thèm chóng chán’ này. Lúc trước khi Trang còn , còn ở bên chịu đựng hành hạ khác gì hình phạt dã man của bộ tộc man rợ ở Châu Phi. Thiếu điều còn chưa thiêu sống nữa thôi. Thời gian đó cũng là lúc coi vợ mình chẳng hơn kém gì loài khuyển bẩn thiểu. dùng những lý lẽ vô tiền khoán hậu để biện minh cho coi thường khinh miệt mà dành cho vợ. Đó bởi nguyên nhân nằm ở Trang chứ phải nằm ở . lý giải là ‘người mắc bệnh khổ dâm’ và chỉ có thể sống được bằng những cú đòn bầm dập tím tái chứ phải bằng vuốt ve nhàng. Quan điểm của ảnh hưởng đến Trang rất nghiêm trọng và vô cùng tai hại. Thời gian ở bên , bị hành hạ cho còn là người nữa; ấy vậy mà vẫn ngây ngô thừa nhận lỗi lầm thuộc về mình. Chồng đúng; là người có vấn đề, là kẻ bệnh hoạn và chồng ... vị cứu tinh, thiên sứ chứ phải ác quỷ như vị thần sáng suốt chỉ ra bản chất phù thủy của cho thấy. Dũng biết rất tình cảm của vợ dành cho rất, phải là ‘quá quá’ sâu đậm mới đúng, nên đâm ra ỷ lại coi thường vợ. Đến lúc này khi Trang bỏ biền biệt sơn khê mới thấy tiếc nuối, thèm thuồng và cả nỗi oán hận thường trực như bóng ma đeo bám . “Tại sao ấy lại chọn cách ngu xuẩn như vậy?” “Chẳng lẽ ấy mình hay sao?” “Ta sai lầm, sai lầm nghiêm trọng, tình cảm của ấy sâu sắc như ta tưởng.” Với vô vàn câu hỏi để khỏa lấp nỗi hoài nghi bên hai đầu nỗi nhớ. Giống như khi bạn nắm trong tay viên đá long lanh kỳ ảo, bạn chơi đùa với nó đến khi chán chường rồi đem nó ném vào rừng rậm. Thời gian cứ thế trôi qua, cho đến ngày bạn mệt mỏi với những va đập xô bồ của cuộc sống; bạn bỗng nhớ đến viên đá quý mà có lần bạn ném . Bây giờ bạn muốn tìm lại nó để được chiêm ngưỡng sắc đẹp, để sờ nắm ngọc thể huyền diệu từng thuộc về bạn. Nhưng muộn... nó mất vĩnh viễn. Bạn thất thểu về trong tuyệt vọng, thở ra hơi dài tiếc nuối. Vừa về đến nhà bạn bắt gặp người đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm; ông ta giới thiệu mình là chuyên gia về đá quý. Ông ta cho bạn biết viên đá mà bạn ném năm xưa chính là viên rubi có giá trị lớn nhất đời. Biết được thông tin đó bạn rụng rời tay chân, rú lên tiếng ngã lăn ra bất tỉnh. Tỉnh dậy bạn thấy mình ở trong nhà thương điên với những tiếng ú ớ của bệnh nhân và những thân người vật vờ lướt như lũ ma lẩn khuất trong màn đêm.

      Dũng quay lại thành đô tìm kiếm hy vọng hay cách khác là tìm kiếm điều may mắn còn xót lại sau vụ thảm sát. Gặp lại Phương Linh và hỏi thăm về tin tức của Trang. Nhưng kết quả như mong đợi ngày đêm của , bầu trời xanh mát rượi trong tâm tưởng của chuyển sang màu tối tăm ảm đạm. Mây đen ùn ùn kéo về từ nhiều nơi bao vây lấy bộ dạng chán đời thê thảm của Dũng . Càng ham muốn vợ bao nhiêu lại càng chán ghét cuộc sống tại bấy nhiêu. Người con sở hữu rất tuyệt, từ ngoại hình đến tính cách của đều khơi lên ở những ý định đen tối muốn ăn tươi nuốt sống giai nhân ngay lập tức. Nhưng quên bén điều: “chè ăn hoài cũng ớn”. đời này mọi thứ đều có giới hạn, nếu biết tuân thủ giới hạn, coi thường giới hạn kết cục mấy xanh tươi tốt đẹp. Cái gì nhiều quá hay ít quá cũng đều hay. Và đương nhiên, trong bài toán tình quy luật này vẫn mãi là biến số với phương trình hóc búa. thể phủ nhận thực tế phủ phàng rằng , Dũng hư hỏng, bắt đầu thấy quen thuộc len lỏi tâm hồn, con người của với bản chất thích điều mới mẻ và những trải nghiệm thử thách đơn điệu là chiếc xuất từ nấm độc ngấm sâu vào tế bào mạch máu.

      - về rồi. hỏi được tin tức gì về chị ấy chưa?- Loan bế tay đứa con của với ‘người vợ trước’, vẫn như ngày nào, xinh đẹp với nụ cười đầy cá tính.

      - Chưa.- đáp lời lạnh lùng.

      - có vẻ vui?- Nét mặt Loan buồn thấy trước thái độ khác thường của .

      - Em làm ơn đừng hỏi nữa có được .- gay gắt.

      - . Dám như thế với tôi.

      - là cái quái gì mà với chả dám.

      - À, tôi biết rồi, có phải chuyến lần này có được ‘ phát mới’? cho biết dù có theo ai cũng được tôi bận tâm, nhưng đó là trước đây, còn bây giờ...

      - Còn bây giờ sao? muốn chứ gì, vậy cút xéo! Tôi cũng chẳng muốn giữ lại làm gì cho nặng nợ.- nhoẻn miệng với thái độ ngông ngông bất cần.

      - Hừ, bộ mặt con sói già lộ rồi đấy! Có phải thịt của tôi còn thơm tho ngọt ngào quyến rũ vị giác của nữa đúng ? Tôi là được chứ gì?- Loan giận bầm gan tím ruột, hơi thở gấp gáp căng thẳng.

      - đúng đấy! Thịt của chẳng còn thơm ngon nữa tôi phát ngấy lên rồi. Hãy trả con bé đây và biến !- rất tàn nhẫn.

      - Thế ra từ trước đến nay đóng kịch để lừa tôi. chỉ muốn ngấu nghiến cái thân xác để thõa cơn đói thịt của . Những lời mật ngọt trăng sao rót vào tai tôi hôm nào chỉ là trong những thủ đoạn đê hèn của . Khá khen cho diễn viên giỏi đấy! làm tôi tin vào thứ tình mà tôi đánh mất như con diều đứt dây lạc về cánh đồng hoang vu lạnh lẽo. Đáng lẽ tôi chết vì biết đó, người ta thường sợ cái chết nhưng tôi ; cái chết đối với tôi là giải thoát. Tôi lao xuống giếng sâu để vùi chôn quả tim cùng với thân xác hồng nhan này từng nghĩ mọi thứ chấm dứt sau những cơn ngợp thở nhưng , vì sao vậy? Vì đưa cánh tay mạnh mẽ của mình ra để khóa chặt lấy thân thể của tôi cục cựa trong men say thác loạn, giải thoát cho tôi khỏi những va đập tàn nhẫn ở chốn thị phi dao búa. Mỗi ngày cho tôi uống viên thuốc hồi xuân, cho tôi được sống lại quãng đời thanh thiên mất. Tôi từ từ trở lại là con bé ngây thơ lãng mạn ngày nào bên ôm ấp những lời thơ, tiếng nhạc. Tôi ! như rừng thú dữ, tựa sao trời hẹn hò chung thủy cùng nàng trăng. Tôi chờ đợi trở về trong héo hon sầu muộn. Tôi tự với mình và mỗi đêm tôi thường đặt tay lên lòng ngực căn đầy mà thầm thương thầm nhớ. Để rồi trở về đón bắt niềm hân hoan của tôi bằng lưỡi kiếm sắc nhọn. giết linh hồn tôi rồi đó, giết cả trái tim tôi chứ còn là hình thể nhục dục này nữa. Đưa người ta lên chín tầng mây rồi đạp người ta xuống chín tầng địa ngục, còn điều chi tàn nhẫn cho bằng. Tôi muốn gặp lại nữa.

      Loan rơi nước mắt dù cho lòng đau đớn như dầm nhói trong tim. Như bàn chân bé con hồng hồng đạp phải miếng mảnh chai cắm sâu vào lòng, đau buốt nhói, nhức nhối cực tả. trao lại con bé Hân cho rồi chạy mạch ra khỏi nhà. Ngoài trời mưa như trút nước, tiếng mưa rào rào tưới xuống những bụi cà phê rậm lá, dòng suối cuồn cuộn chảy cuốn theo nào là đất đá, cây gỗ, lon bia và những bình thuốc trừ sâu. Thác nước đổ ầm ầm, sức mạnh thiên nhiên hùng vĩ làm nên những dòng xoáy hút tất cả những sinh linh yếu ớt vào trong lòng đáy sâu. Tia chớp xé ngang bầu trời tạo hình thành những huyết mạch xanh xao rùng rợn. “Đùng” Sét bất ngờ đánh vào thân cây cổ thụ rạch thành vết thương lớn làn da sần sùi bị cháy xém.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 107

      Lũ dơi hẹn hò cùng bầy cú mèo toan tính những hờn ghen được giải quyết vào ngày mai.

      Những đôi cánh đập phành phạch nền trời đen đặc. Dưới gốc cây đồ sộ tối tăm hủ nút là những cặp mắt chuột đỏ ngầu. Cơn gió ma hắc ám lướt mặt hồ vuốt qua bờ lau sậy ngụp lặn trong bùn lầy rắn rết là tiếng ếch nhái ồm ộp. Trăng sao bị che phủ bởi lớp màn mờ đục huyền ảo. Những cái bóng trắng mờ mờ lướt lối mòn sâu hun hút. Có tiếng cười khúc khích giữa chốn rừng thiên nước độc.

      - Da dẻ của nàng đúng ngọt lịm đường, ta cắn vào miếng mà cứ tưởng ở chốn tây thiên cực lạc, người như nàng mà tu tiếc quá!- Trong đêm tối là giọng của người đàn ông.

      - thôi kiểu chàng chàng nàng nàng đó , nghe chảy quá!- Đáp lại là chất giọng trong trẻo của .

      - Chẳng phải tên em là Diệu sao? Diệu tức là diệu ngọt đó nha!

      - Hi hi, vì vậy nên mới ‘xơi tái’ em còn gì?- Giọng cười nghe ra chiều lả lơi lắm!

      - Xuỵt!

      - sao thế? Tiếp chứ! Mất cả hứng à.

      - Có con rắn bò ‘dưới đó’ của em đấy!

      - Á! Đừng cắn!- Diệu hét lên tính vùng dậy vì sợ rắn cắn nhưng đôi cánh tay mạnh mẽ của chàng trai bí kia khóa chặt tấm thân yểu điệu thục nữ của .

      - Khà khà khà, đùa đấy! Coi em kìa. Nhát gan .

      - Đánh chết bây giờ. Làm người ta sợ muốn chết hà.- Diệu đánh tình nhân của mình.

      Người đàn ông kia đáp lại bằng lời mà thay vào đó là hành động vuốt ve mơn trớn cuồng nhiệt lên toàn bộ những gì được cho là mỹ thuật, khiêu gợi và kích thích nhất. Xúc giác được vặn hết biên độ cho máu dồn về thành khối đậm đặc. Con ong ra sức hút hết những giọt mật còn đọng lại nụ hoa hồng. Trời đất quay quần đảo điên phả ra mùi hương tình ái rạo rực theo hơi thở gấp gáp. Mây và gió quyện siết lấy nhau, dính chặt thành chịu tách rời. Đồi núi hình như cũng cảm thấy mệt sau loạt những động tác giao hòa nên thở lấy hổn hển nằm phơi sương trong màn đêm u tịch.

      - Ơ, làm em phải xuýt xoa. Sương đêm nay làm em lạnh khi người truyền cho em hơi ấm từ đó. Cả cơ thể chàng là tấm chăn bông che chắn cho thân em mịn màn dính mắc. Cảm giác đó tựa hồ bản giao hưởng được đẩy lên cao trào rồi dìu dắt em vào hôn mê nồng sắc.

      Chàng trai thủ thỉ bên tai tình nhân thân cho sắc đẹp nữ thần đặn đầy nguyên thủy. Lời trầm ấm tình cảm rót bên tai theo làn hơi thở thơm tho xát vào da mặt.- Làm sao có thể lên hết được nỗi sung sướng đê mê từ thiên đường ân ái đó của em. làm cho nhựa sống trong cồn cào cháy bỏng. Cho trăng đêm nay rụng xuống rừng sâu nước thẳm, cho loài ếch nhái, dế và côn trùng các loại xếp hàng thưởng thức màn vũ điệu của chúng ta. Mặt trăng phải ghen với chúng ta nên mới tìm đường tự tử. Vì mặt trăng thiếu mặt trời ôm ấp vuốt ve. Còn đôi ta được hồng ân soi sáng cho khắc mặn nồng đêm xuân dịu vợi. Ôi, làn da dẻ của em mới mát mẻ, mịn màng làm sao, làm cho chất đàn ông trong vùng dậy mãnh liệt như chiến binh cuồng dã tấn công đè siết kẻ thù của mình là nữ chúa vương xinh đẹp tuyệt trần.

      - Em cục cựa để cố thoát ra kẻ thù truyền kiếp nhưng thể, bởi sức lực của em mệt nhoài sau hồi đọ sức cùng chàng. Thuyền tình bến sông trăng kỳ ảo đưa em theo làn sóng nước bềnh bồng, dập dìu mà tình tứ mênh mang. Em từng sai lầm khi tự mình đè nén cơn bão tình trong bản năng cao đẹp. Chàng vớt em ra như vớt rong bên suối, vớt từ bể cá chép vàng lên con lia thia, đưa em trở lại với cội nguồn rạo rực nồng say. Đêm nay, em muốn chàng cứ như thế ôm em vào giấc ngủ chập chùng, xoa dịu cơn đói khát triền miên trong tấm thân dâng hiến cho chàng là người đầu tiên và duy nhất. Hãy cho em được trải nghiệm thêm lần nữa nhé!

      - Em ơi! Đó là điều mà cõi lòng cũng cồn cào nông nóng bấy lâu nay. Được ôm em ngủ trong giấc mộng giao hòa. Khi mắt em khép lại khóa luôn hai vì tinh tú sáng đẹp nhất đêm nay cũng là lúc đánh thức loài ma trong em thức dậy. Đừng trách ví em với tinh quỷ quái, bởi chỉ có ma quỷ mới hút hồn người khác như em từng mê hoặc . Để được nếm trái cấm từ em sầu úa tim gan nhiều lúc còn thiết sống nữa. Nếm được rồi lại càng muốn nếm lại lần thứ hai. Ôi!

      - Xem ra cũng phải là người biết đủ, tham lam quá sợ ‘cả thèm chóng chán sao ’?

      - Đến khi nào ham muốn trong em và trong ở cùng cấp độ bắt đầu lo sợ, còn lúc này đây hoàn toàn yên tâm được thưởng thức món ăn thêm nữa, phải em?

      - Hi hi, năng biết xấu hổ gì. Em đỏ mặt rồi nè.

      - Như thế lại càng xinh hơn, đỡ mất công tiếp thêm lửa cho em ấm nồng.

      - Bỏ tay ra ! Bây giờ em chỉ muốn ngủ thôi.

      - Được rồi. Để hát ru em ngủ.

      - Ừm, hát .

      - Ầu ơ... em ngủ cho ngoan

      ôm em ngủ ơ nàng tiên ơ... là lá la...

      - Trời ơi, làm như ru con ấy. Em cá là mấy thứ này tự chế đúng ?

      - Có đâu. Thơ có vần có điệu đàng hoàng đấy. Này nhé, ầu ơ...

      - Thôi nghe hát nữa đâu, ấp em ngủ .

      - Như gà mẹ ấp con chứ gì?

      ...

      ...

      ...

      Trong bóng đêm ướt át, hai con người ‘điên khùng, này hết chuyện rồi lại cười dỡn. ‘Cảm hứng dâng trào’ lại bắt đầu ‘sáng tác’ những bài thơ giao hòa mùa xuân, nồng nàng mùa hạ. đêm như thế tần suất phiêu diêu cõi thần tiên biết được bao lần mà kể. [Khá khen cho những kẻ chịu chơi, lập dị. J]

      Chương 108

      Đuổi Loan ra khỏi cuộc đời mình là ‘thành công đáng nể’ của ; kẻ tàn ác nhẫn tâm lạnh lùng hiếm có thế gian lắm kẻ vô tâm này.

      Người ta thường : “ăn đồ ngọt (chè) nhiều quá ngán đến tận cổ.” Dũng xem tình trò chơi, món ăn. Với việc chiếm đoạt người phụ nữ, dụ dỗ họ, ngủ với họ và bước cuối cùng lá đá nạn nhân ra khỏi cuộc chiến sau khi xâm nhập trọn vẹn, chiếm lĩnh toàn diện con tim nữ nhân. Món chè ngán đấy! Nếu là người đàn ông khác ta hành động ra sao? Nhiều khả năng ta dừng lại tiếp tục ăn nữa. Còn vượt giới hạn bình thường, ở chỗ hành động vô nhân tính của . đứng lên hất đổ cả nồi chè sau khi ăn ớn. phải đạp đổ mọi thứ, chà đạp mọi thứ trước khi ném nó cho người khác.

      Người đàn bà là món đồ giải trí cho những lúc có vợ bên cạnh khỏi. Cũng đến lúc tiếp tục cuộc hành trình của mình. phải tìm cho được vợ và cho nó mấy cái tát tai đáng nhớ vì dám bỏ cha con mà trốn biệt. Bấy giờ rất thù hận và sẵn sàng làm tất cả những việc bị cho là bất nhân bất nghĩa loạn luân loạn lý. muốn bóp nát vợ trong lòng bàn tay như bóp nát cốc thủy tinh để những mảnh thủy tinh găm sâu vào lòng bàn tay cắt đứt gân máu huyết mạch tàn độc của . Để đau đớn cực tả. điên!

      Đúng lúc hai cha con định rời Phong đến. Cuối cùng lãng tử cũng tìm được nơi ở của . Mặt giáp mặt, những kẻ có mối thâm thù với nhau như hai dòng sông tỉnh lặng đứng nhìn nhau. Cũng có thể hoàn toàn bản chất là như vậy. Tình hình giống hai con gà chiến buột cựa sắt bén ngọt được thả ra sàn đấu. Nó gằm ghè nhau, lựa thế để ra đòn hiểm hóc. Chỉ lạc nhịp là máu phun ra lênh láng, đổ gục và chết chốc.

      Dạo này sống có vẻ sung sướng nhỉ? Thế Loan đâu rồi? Tôi muốn xem thử thứ tình rác rưởi của các người làm ấy thay đổi như thế nào.- Phong chuyện với thái độ rất khác thường, sau nụ cười mỉa mai kia là nỗi căm hận rất sâu đậm, ai cũng nghĩ đến những nguy hiểm khủng khiếp có thể xảy ra lúc này.

      - Tình rác rưởi ư? Nếu đúng như còn mò đến tận đây tìm thứ rác rưởi đó để làm gì?- cũng vừa gì, hình như Dũng chẳng biết sợ nữa rồi. Với những mối đe dọa từ tình địch chỉ là cơn gió thổi qua vuốt ve làn tóc.

      - Ha ha... ha ha ha. Giỏi, giỏi lắm! Bây giờ tôi mới biết thế nào gọi là điếc sợ súng.

      - Thôi, đừng dài dòng nữa. Nếu đến đây để trả thù đây là cơ hội tốt đấy! Mau ra tay ! Nhưng tôi cảnh báo coi chừng bỏng tay nhé! Còn nếu muốn tìm ấy đến muộn rồi, ấy bỏ .

      - bỏ !- Phong ngạc nhiên thốt lên.

      - Phải. Chắc là tìm đấy!

      Phong lao tới bóp cổ đè ghì xuống bàn, miệng chửi rủa.- Mày làm gì ấy rồi, tao giết mày.”

      - “Ặc...ặc..”- Dũng dùng sức cố vùng thoát khỏi bàn tay lực sĩ của Phong nhưng vô ích. Phong rất khỏe nên chỉ chưa đầy phút làm nghẹt thở xuýt chết. Phong buông tay ra cho thở lấy thở để.

      - thằng yếu đuối như mày mà cũng có diễm phúc với đàn bà vậy ư? Tao thể hiểu nỗi vì sao Loan lại theo thằng gà mái như mày.


      cười như điên, hồi mới trả lời.- Thằng dũng phu như mày hiểu quái gì về tình .

      - Vậy mày hiểu chắc. Sắp chết rồi mà còn mạnh miệng lắm đấy!

      - Suốt đời mày thắng được tao đâu. Là thằng đàn ông mày hiểu hơn ai hết. ấy tao và bao giờ hết tao. Mày mới là kẻ thất bại đấy nhóc.

      Nghe khích bác nét mặt Phong biến sắc, hầm hầm lửa giận.- Thằng khốn! Mày chết .

      Phong lao vào, định chộp lấy đánh cho trận kết liễu cho xong nhưng lần này đơn giản như lúc đầu tấn công bất ngờ khiến đối phương chú ý mới dễ dàng khống chế. Khi Dũng lấy lại sức trở thành đối thủ đáng gờm. Thân thủ nhanh nhẹn chẳng kém gì con ‘linh miêu tam túc’ (con mèo ba chân) quần thảo với đối thủ yếu thế chút nào. Hai người đàn ông như hai con mãnh thú cắn xé nhau cuồng dã hung tợn. Chó chết mèo le lưỡi, kẻ tám lạng người nửa cân đánh nhau hồi cũng đuối. Hai người nằm hai góc, lóp ngóp bò dậy ngồi dựa vào tường. Hai kẻ thù mặt đối mặt nhau.

      - Hôm nay, trong hai ta phải có kẻ chết. Nhất định là mày.- Phong vừa thở phì phò, vừa .

      - chẳng ai chết vì ai cả. Mày ngốc quá! Vì con đàn bà mình mà hy sinh mạng sống cách ngu xuẩn. Bây giờ tao hiểu vì sao mày bại dưới tay tao trong ván bài tình lần này rồi. Mày quá si tình nên thất bại.

      - Mày biết cái khỉ gì về tình . đồng nghĩa với hy sinh tất cả cho người mình . Tao có thể chơi với trăm nghìn người đẹp nhân gian nhưng với người tao hoàn toàn khác; phải có người mày lòng mày hiểu chứ thằng ngốc nghếch kia!

      - Ô! Tình cao thượng đây mà. hay lắm! Đúng là đồ kém cỏi, tao nghĩ mày cũng là người đàn ông từng trải ấy sao lại ngốc đến vậy. Nếu mày người ta đến như vậy mày biết hạnh phúc lớn nhất của người ta là gì ? Mày có mang đến được ? Tao hỏi mày: “Loan cần gì? Mày có trả lời được ?” Mày trả lời được ư? Để tao cho mày hiểu, Loan cần tình mà mày mang đến cho ấy đeo bám phiền toái. Tao biết ngày xưa Loan rất mày vì sao vậy? Vì lúc đó mày khiến ấy thể rời xa mày giống như tao làm với ấy. Càng ngày mày càng để tình che lấp sáng suốt nên ấy mới bỏ mày. Ánh mắt của mày tố cáo mày là thằng nai tơ. Mày hiểu chứ! Cụm từ đó rất nặng với bọn đàn ông chúng ta.

      - Mày.- Phong giận điếng người nhưng biết đối đáp làm sao vì hoàn toàn có lý.

      - Thôi bạn. Tình là vậy đó. Phụ nữ là vậy đó. Họ là bông hoa hồng, chơi với họ rất thú vị nhưng cẩn thận, hãy nhớ rằng hoa hồng có gai. Nó làm đàn ông đau buốt tâm hồn, hiểu nào.

      - Tao cần mày phải dạy khôn cho tao.

      - Tao dạy khôn cho ai cả. Vì mày quá đáng mà thôi! Nếu ấy thay vì ở đây gây với tao hãy nắm bắt lấy cơ hội lần này . Chắc chắn lúc này mày mà xuất ấy thuộc về mày đấy! Tao dành đâu.

      - Câm mồm thằng kia! Tao giết mày đó.

      - Mày đủ sức sao hả nhóc. Thế nhưng tao đôi co với mày nữa đâu vì tao còn có thứ tình của riêng tao cũng giống như mày vậy. Tạm biệt!- đứng lên, khập khiễng vào phòng, lát sau bế con bé Hân ra.

      - Ở lại mà suy nghĩ . Tao chỉ muốn tốt cho bọn đàn ông chung thôi. Hy vọng chúng ta gặp lại nhau nữa.

      rồi mà Phong vẫn ngồi bất động. Lòng ta rất đau khổ. ràng ta thất bại toàn diện. Tình thất bại, trả thù thất bại, bản lĩnh đàn ông thất bại. ràng với sức lực của Dũng ban nãy muốn hạ gục ta cũng khó lắm! Thế mà lại ra tay. chỉ muốn giúp mong chóng tỉnh ngộ. Rằng tình cuộc chiến. Nếu bạn thua phải chấp nhận và đừng có đay nghiến nữa. Người ta sống thay cuộc đời của bạn, vì bạn mà khóc, vì bạn ‘’ quá si mê mà thay đổi quan điểm. Tất cả nằm ở ta, ta bại trận và ta muốn cứu vớt chút gì đó lòng sĩ diện. Ta mượn cớ là vì người ta mà làm những chuyện ngớ ngẩn trong đó có cả chuyện đem bám như đĩa đói; để biện minh cho tình khỏa lấp ích kỷ, vô vọng của chính bản thân mình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :